Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77
XOẢNG ….
Ly nước đang cầm trong tay rớt xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Nó như bị ai đó rút hết sức lực, toàn thân đổ xuống cái sô pha phía sau.
- A lô, em ko sao chứ Vân, a lô… a lô – Quang Anh lo lắng hỏi dồn, nhưng bây giờ nó như người vô hồn, một tiếng trước anh còn đòi từ hôn nó, vậy mà một tiếng sau… nó đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài xe, nó cứ cho xe chạy, chạy trong trạng thái mà ngay cả bản thân nó cũng ko có một chút ý thức nào, nhưng điều may mắn là nó đã đến được bệnh viện.
Nó lao thẳng đến phòng cấp cứu, trước mắt nó là hai cánh của đang đóng im ỉm, điền phía trên vẫn còn sáng.
1 giọt
2 giọt
….
Nước mắt nó cứ thi nhau rớt. Kỳ Khôi đứng dậy ôm lấy nó.
- Híc … híc… anh ta bị sao vậy chứ…híc … híc… một tiếng trước anh ta con đòi từ hôn em… honey ơi… híc …híc… anh ta đúng là ngốc mà…. em chỉ đi nói với Nam Phong là em xin lỗi anh ấy… híc híc… em ko yêu anh ấy nữa… vì em lỡ yêu tên ngốc này mất rồi… huhu…huhu vậy mà anh ta lại kêu là sẽ từ hôn… híc híc… giờ anh ta lại vào trong kia… em phải làm gì giờ hả honey….híc …híc…
Những câu nói của nó đứt quãng theo từng tiếng nất nhưng ở đây ai cũng hiểu là nó đã nói gì, ai cũng bất ngờ, mọi người thở dài nhìn nó. Kỳ Khôi cười hiền nhìn nó:
- Cậu ấy sẽ ko sao đâu. Em yên tâm đi. Thôi ko khóc nữa, ngoan nào, khóc sẽ xấu lắm đó, em muốn mọi người nhìn thấy một cô gái xấu xí hả?
Những lời của anh hình như rất có tác dụng với nó, anh là chuyên gia dỗ dành nó mà, nó cũng mỉm cười nhẹ, thật ko? Anh ta sẽ ko sao đúng ko? Nó như đứa con nít bị người ta dụ dỗ mà ko hay biết gì hết. Khắc Thiên rút khăn tay của mình đưa cho nó, mặc dù được dỗ dành bởi 3 anh chàng đẹp trai nhưng nó vẫn cứ sụt sùi.
Cánh cửa cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sỹ đi trước mấy người y tá đi sau,họ đang đẩy Thiên Vũ theo sau, anh nằm đó hai mắt nhắm nghiền, trên mặt những vết xước chằn chịt làm độ đẹp trai giảm đi mấy phần.
Kỳ Khôi buông nó ra chạy lại hỏi nhanh
- Bác sỹ, tên đó ko sao chứ?
- Đã qua nguy hiểm, chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi.
Nghe ông bác sỹ nói, cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nó mới để ý, người con gái ăn mặt hở han lúc nãy cũng có mặt ở đây.
- Cô ta là….nó lên tiếng hỏi.
- À … Cô ấy là Lê Hạ Uyển Nhi, tiểu thư nhà Lê Hạ
Tiểu thư nhà Lê Hạ… nó như nhớ lại lời của nhỏ Hạ Vi, cô ta chính là… nó nheo mắt nhìn người này, cũng xinh đẹp nhưng có chút gì đó gọi là lẳng lơ mặc dù bộ dạng cô ta lúc này vô cùng sợ hãi.
- Lúc đó cô và anh ấy cùng đi, tại sao có mỗi anh ấy bị tai nạn, cô thì không – nó ghì giọng hỏi cô ta, người có âm mưu cướp chồng chưa cưới của mình.
- Tại anh ấy lao ra đường nên… tôi ko cản kịp… xin..lỗi – giọng cô ta ấp úng, hình như sợ bị nó dổ tội, mà đúng là nó đang đổ tội cho ả còn gì, nhìn vẻ nhếch nhát của cô ta cũng điệu bộ run rẩy kia, nó nhếch môi khinh bỉ rồi ko thèm nói thêm gì nữa quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này cuối hành lang, 4 đứa bạn chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nhất là Hạ Vi.
- Này anh ấy sao rồi?
- Đã qua nguy hiểm.- Quang Anh lên tiếng trả lời
- Mình qua thăm nó đi – Khắc Thiên đề nghị.
Cả bọn gật đầu đồng ý, Kỳ Khôi đỡ nó đi, vì lúc này trông nó chẳng khác nào người ko xương, nhỏ Hạ Vi đang tức giận vì nghĩ rằng nó chính là nguyên nhân khiến anh mình ra nông nổi vậy, nhìn nó như vậy cơn giận cũng hạ hỏa mà quay lại quan tâm nó
- Mầy ko sao chứ?
- Nhìn tao thấy có vẻ gì là ko sao ko? Bị từ hôn còn chưa đủ, giờ còn bị vầy, là mầy chắc mầy nhập viện luôn rồi đó
- Vẫn còn sức chửi mà… Ủa mầy nói gì?... anh tao… từ hôn… mầy hả?- nhỏ như ko tin vào tai mình hỏi lại mà giọng cứ run run
- Uh – nó buồn thiu.
- Ôi ông anh của tôi, anh thật sáng suốt, haha… haha – nhỏ Hạ Vi la lên như bắt được vàng, tuy nhiên khi quay đầu lại,đập vào mắt nhỏ là mấy gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ vội giả lả làm bộ quan tâm nó:
- Ôi mầy buồn đó hả? cho chừa cái tật lăng nhăng, thích ngoại tình hả cưng. Haha anh yêu ta thật vĩ đại… haha – nhỏ lấy lại tinh thần cười ha hả làm nó tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng cũng ko nói gì nữa vì nó biết hình như ai cũng nghĩ nó như vậy mà, bây giờ công lý ko thuộc về nó, im lặng là vàng
Ba nhỏ còn lại thì nhìn nó lắc lắc đầu, mặt phức tạp, ko biết là đồng cảm, thương tiếc hay mỉa mai nhỏ nữa, thấy vậy nó càng sầu thảm hơn.
Bước vào phòng bệnh, phải nói đây là khách sạn năm sao chứ ko phải là phòng bệnh, đầy đủ tiện nghi ko thiếu thứ gì, đúng là bệnh viện quốc tế có khác mà.
Nó cứ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh kia ko thôi, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây. Ngồi được một lúc, Kỳ Khôi muốn đưa nó về, vì trông nó mệt mỏi quá. Tuy nhiên nó lại ko chịu, nó muốn ở lại bên cạnh ai kia, biết là ko thể ngăn cản nó nên Kỳ khôi cũng chỉ có cách miễn cưỡng đồng ý, anh kêu mấy nhỏ kia về trước, để cho nó ở lại với Thiên Vũ, nhỏ Nguyên Thảo gật đầu đồng ý, đi ra cửa còn quay lại phán một câu xanh rờn
- Ở lại mà lập công chuộc tội đi.- thật tội nghiệp cho nó, đã buồn ko ai an ủi cho thì chớ vậy mà liên tiếp bị ném đá vô mặt trông nó tủi thân đến tội.
Kỳ Khôi chờ ọi người đi hết, anh cũng ra ngoài nhường ko gian lại ột người đang tự kỷ và một người đang hôn mê.
Còn lại một mình trong phòng, nó nắm lấy bàn tay Thiên Vũ lên săm soi, miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, trong đầu thầm nghĩ “ con trai gì mà tay như con gái, đúng là công tử bột mà” rồi lại soi mói khuôn mặt anh “ con trai gì mà lông mi dài như vậy, không biết có phải đi nối mi ko nữa, rồi nào là …môi gì mà đỏ vậy, chắc là đi phun thêu thẩm mỹ rồi, ….vâng vâng và vâng vâng” nhìn tổng thể khuôn mặt đầy vết trầy sướt nhưng vẫn điển trai của anh nó biểu môi nói thành tiếng: mặt anh mà để lại sẹo thì tui mới là người từ hôn anh đó, hứ. Vừa nói xong cánh cửa phòng mở ra. Kỳ khôi bước vào trên tay anh là ly sữa nóng, anh đưa cho nó
- Nè em uống đi
Nó đưa tay cầm lấy ly sữa làm một hơi dài, bây giờ mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thật tình. Uống xong, nó đưa cái ly lại cho Kỳ Khôi, rồi “ra lệnh” cho anh ra ngoài, Kỳ Khôi cũng sock với nó, nhưng rồi lại cười, anh xoa đầu nó kêu nó đi ngủ sớm đi, anh ở bên ngoài có gì thì gọi. Nó gật đầu rồi cũng ko nói thêm gì, vậy là đêm nay nó ngủ lại tại đây.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nó khẽ nhíu mày. Hôm qua sau khi Kỳ Khôi ra ngoài nó lại ngồi nói nhảm một lúc rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc thiếp đi tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của ai kia. Sáng sớm, Thiên Vũ khẽ trở mình khi thuốc mê đã tan, anh mở mắt ra cảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là … một thiên thần đang ngủ gật bên giường anh, ánh nắng chíu thẳng vào khuôn mặt kia, thứ ánh nắng đó làm gương mặt thiên thần đang ngủ lấp lánh, điều quan trọng là cô ấy đang nắm lấy tay anh… rất chặt, còn đang say sưa ngắm thiên thần thì thiên thần khẽ trở mình, rồi… ngóc đầu dậy… rồi …. Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài tám cây số. Khuôn mặt điển trai lạnh băng, nhưng trong ánh mắt rất rối bời, anh lên tiếng
- Cô là ai?
Nó đang lơ mơ còn chưa tỉnh hẳn nghe anh hỏi nó giật mình, tỉnh hẳn. Nhìn thẳng vào mắt anh, nó hỏi lại:
- Anh đang hỏi tôi?
- Chẳng lẽ tôi hỏi không khí.
- Anh ko biết tôi?
- Biết tôi hỏi làm gì?
- Thật?
- Điên
Nó đờ đẫn.
1s
2 s
3s
- BÁC SỸ…………………… nó nhắm mắt, hít một hơi dài, hét một tiếng, đánh thức cả bệnh viện.
Ly nước đang cầm trong tay rớt xuống đất phát ra âm thanh chói tai. Nó như bị ai đó rút hết sức lực, toàn thân đổ xuống cái sô pha phía sau.
- A lô, em ko sao chứ Vân, a lô… a lô – Quang Anh lo lắng hỏi dồn, nhưng bây giờ nó như người vô hồn, một tiếng trước anh còn đòi từ hôn nó, vậy mà một tiếng sau… nó đứng phắt dậy chạy thẳng ra ngoài xe, nó cứ cho xe chạy, chạy trong trạng thái mà ngay cả bản thân nó cũng ko có một chút ý thức nào, nhưng điều may mắn là nó đã đến được bệnh viện.
Nó lao thẳng đến phòng cấp cứu, trước mắt nó là hai cánh của đang đóng im ỉm, điền phía trên vẫn còn sáng.
1 giọt
2 giọt
….
Nước mắt nó cứ thi nhau rớt. Kỳ Khôi đứng dậy ôm lấy nó.
- Híc … híc… anh ta bị sao vậy chứ…híc … híc… một tiếng trước anh ta con đòi từ hôn em… honey ơi… híc …híc… anh ta đúng là ngốc mà…. em chỉ đi nói với Nam Phong là em xin lỗi anh ấy… híc híc… em ko yêu anh ấy nữa… vì em lỡ yêu tên ngốc này mất rồi… huhu…huhu vậy mà anh ta lại kêu là sẽ từ hôn… híc híc… giờ anh ta lại vào trong kia… em phải làm gì giờ hả honey….híc …híc…
Những câu nói của nó đứt quãng theo từng tiếng nất nhưng ở đây ai cũng hiểu là nó đã nói gì, ai cũng bất ngờ, mọi người thở dài nhìn nó. Kỳ Khôi cười hiền nhìn nó:
- Cậu ấy sẽ ko sao đâu. Em yên tâm đi. Thôi ko khóc nữa, ngoan nào, khóc sẽ xấu lắm đó, em muốn mọi người nhìn thấy một cô gái xấu xí hả?
Những lời của anh hình như rất có tác dụng với nó, anh là chuyên gia dỗ dành nó mà, nó cũng mỉm cười nhẹ, thật ko? Anh ta sẽ ko sao đúng ko? Nó như đứa con nít bị người ta dụ dỗ mà ko hay biết gì hết. Khắc Thiên rút khăn tay của mình đưa cho nó, mặc dù được dỗ dành bởi 3 anh chàng đẹp trai nhưng nó vẫn cứ sụt sùi.
Cánh cửa cấp cứu đột nhiên mở ra, bác sỹ đi trước mấy người y tá đi sau,họ đang đẩy Thiên Vũ theo sau, anh nằm đó hai mắt nhắm nghiền, trên mặt những vết xước chằn chịt làm độ đẹp trai giảm đi mấy phần.
Kỳ Khôi buông nó ra chạy lại hỏi nhanh
- Bác sỹ, tên đó ko sao chứ?
- Đã qua nguy hiểm, chờ hết thuốc mê sẽ tỉnh thôi.
Nghe ông bác sỹ nói, cả bọn thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nó mới để ý, người con gái ăn mặt hở han lúc nãy cũng có mặt ở đây.
- Cô ta là….nó lên tiếng hỏi.
- À … Cô ấy là Lê Hạ Uyển Nhi, tiểu thư nhà Lê Hạ
Tiểu thư nhà Lê Hạ… nó như nhớ lại lời của nhỏ Hạ Vi, cô ta chính là… nó nheo mắt nhìn người này, cũng xinh đẹp nhưng có chút gì đó gọi là lẳng lơ mặc dù bộ dạng cô ta lúc này vô cùng sợ hãi.
- Lúc đó cô và anh ấy cùng đi, tại sao có mỗi anh ấy bị tai nạn, cô thì không – nó ghì giọng hỏi cô ta, người có âm mưu cướp chồng chưa cưới của mình.
- Tại anh ấy lao ra đường nên… tôi ko cản kịp… xin..lỗi – giọng cô ta ấp úng, hình như sợ bị nó dổ tội, mà đúng là nó đang đổ tội cho ả còn gì, nhìn vẻ nhếch nhát của cô ta cũng điệu bộ run rẩy kia, nó nhếch môi khinh bỉ rồi ko thèm nói thêm gì nữa quay mặt đi chỗ khác.
Lúc này cuối hành lang, 4 đứa bạn chạy vào, vẻ mặt hốt hoảng, nhất là Hạ Vi.
- Này anh ấy sao rồi?
- Đã qua nguy hiểm.- Quang Anh lên tiếng trả lời
- Mình qua thăm nó đi – Khắc Thiên đề nghị.
Cả bọn gật đầu đồng ý, Kỳ Khôi đỡ nó đi, vì lúc này trông nó chẳng khác nào người ko xương, nhỏ Hạ Vi đang tức giận vì nghĩ rằng nó chính là nguyên nhân khiến anh mình ra nông nổi vậy, nhìn nó như vậy cơn giận cũng hạ hỏa mà quay lại quan tâm nó
- Mầy ko sao chứ?
- Nhìn tao thấy có vẻ gì là ko sao ko? Bị từ hôn còn chưa đủ, giờ còn bị vầy, là mầy chắc mầy nhập viện luôn rồi đó
- Vẫn còn sức chửi mà… Ủa mầy nói gì?... anh tao… từ hôn… mầy hả?- nhỏ như ko tin vào tai mình hỏi lại mà giọng cứ run run
- Uh – nó buồn thiu.
- Ôi ông anh của tôi, anh thật sáng suốt, haha… haha – nhỏ Hạ Vi la lên như bắt được vàng, tuy nhiên khi quay đầu lại,đập vào mắt nhỏ là mấy gương mặt đằng đằng sát khí, nhỏ vội giả lả làm bộ quan tâm nó:
- Ôi mầy buồn đó hả? cho chừa cái tật lăng nhăng, thích ngoại tình hả cưng. Haha anh yêu ta thật vĩ đại… haha – nhỏ lấy lại tinh thần cười ha hả làm nó tức muốn nổ đom đóm mắt nhưng cũng ko nói gì nữa vì nó biết hình như ai cũng nghĩ nó như vậy mà, bây giờ công lý ko thuộc về nó, im lặng là vàng
Ba nhỏ còn lại thì nhìn nó lắc lắc đầu, mặt phức tạp, ko biết là đồng cảm, thương tiếc hay mỉa mai nhỏ nữa, thấy vậy nó càng sầu thảm hơn.
Bước vào phòng bệnh, phải nói đây là khách sạn năm sao chứ ko phải là phòng bệnh, đầy đủ tiện nghi ko thiếu thứ gì, đúng là bệnh viện quốc tế có khác mà.
Nó cứ nhìn chằm chằm người nằm trên giường bệnh kia ko thôi, có lẽ đêm nay sẽ rất dài đây. Ngồi được một lúc, Kỳ Khôi muốn đưa nó về, vì trông nó mệt mỏi quá. Tuy nhiên nó lại ko chịu, nó muốn ở lại bên cạnh ai kia, biết là ko thể ngăn cản nó nên Kỳ khôi cũng chỉ có cách miễn cưỡng đồng ý, anh kêu mấy nhỏ kia về trước, để cho nó ở lại với Thiên Vũ, nhỏ Nguyên Thảo gật đầu đồng ý, đi ra cửa còn quay lại phán một câu xanh rờn
- Ở lại mà lập công chuộc tội đi.- thật tội nghiệp cho nó, đã buồn ko ai an ủi cho thì chớ vậy mà liên tiếp bị ném đá vô mặt trông nó tủi thân đến tội.
Kỳ Khôi chờ ọi người đi hết, anh cũng ra ngoài nhường ko gian lại ột người đang tự kỷ và một người đang hôn mê.
Còn lại một mình trong phòng, nó nắm lấy bàn tay Thiên Vũ lên săm soi, miệng nhếch lên tỏ vẻ khinh thường, trong đầu thầm nghĩ “ con trai gì mà tay như con gái, đúng là công tử bột mà” rồi lại soi mói khuôn mặt anh “ con trai gì mà lông mi dài như vậy, không biết có phải đi nối mi ko nữa, rồi nào là …môi gì mà đỏ vậy, chắc là đi phun thêu thẩm mỹ rồi, ….vâng vâng và vâng vâng” nhìn tổng thể khuôn mặt đầy vết trầy sướt nhưng vẫn điển trai của anh nó biểu môi nói thành tiếng: mặt anh mà để lại sẹo thì tui mới là người từ hôn anh đó, hứ. Vừa nói xong cánh cửa phòng mở ra. Kỳ khôi bước vào trên tay anh là ly sữa nóng, anh đưa cho nó
- Nè em uống đi
Nó đưa tay cầm lấy ly sữa làm một hơi dài, bây giờ mới nhớ ra là mình chưa ăn gì. Thật tình. Uống xong, nó đưa cái ly lại cho Kỳ Khôi, rồi “ra lệnh” cho anh ra ngoài, Kỳ Khôi cũng sock với nó, nhưng rồi lại cười, anh xoa đầu nó kêu nó đi ngủ sớm đi, anh ở bên ngoài có gì thì gọi. Nó gật đầu rồi cũng ko nói thêm gì, vậy là đêm nay nó ngủ lại tại đây.
Sáng hôm sau.
Ánh nắng chiếu rọi khắp phòng, nó khẽ nhíu mày. Hôm qua sau khi Kỳ Khôi ra ngoài nó lại ngồi nói nhảm một lúc rồi cuối cùng thiếp đi lúc nào ko hay, lúc thiếp đi tay vẫn còn nắm lấy bàn tay của ai kia. Sáng sớm, Thiên Vũ khẽ trở mình khi thuốc mê đã tan, anh mở mắt ra cảnh đầu tiên đập vào mắt anh đó là … một thiên thần đang ngủ gật bên giường anh, ánh nắng chíu thẳng vào khuôn mặt kia, thứ ánh nắng đó làm gương mặt thiên thần đang ngủ lấp lánh, điều quan trọng là cô ấy đang nắm lấy tay anh… rất chặt, còn đang say sưa ngắm thiên thần thì thiên thần khẽ trở mình, rồi… ngóc đầu dậy… rồi …. Đưa tay lên miệng che cái ngáp dài tám cây số. Khuôn mặt điển trai lạnh băng, nhưng trong ánh mắt rất rối bời, anh lên tiếng
- Cô là ai?
Nó đang lơ mơ còn chưa tỉnh hẳn nghe anh hỏi nó giật mình, tỉnh hẳn. Nhìn thẳng vào mắt anh, nó hỏi lại:
- Anh đang hỏi tôi?
- Chẳng lẽ tôi hỏi không khí.
- Anh ko biết tôi?
- Biết tôi hỏi làm gì?
- Thật?
- Điên
Nó đờ đẫn.
1s
2 s
3s
- BÁC SỸ…………………… nó nhắm mắt, hít một hơi dài, hét một tiếng, đánh thức cả bệnh viện.
Bình luận facebook