Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Trong phòng bệnh cao cấp, một toán bác sỹ y tá đang thực thi nhiệm vụ to lớn là kiểm tra sức khỏe cho thiếu gia Lê Thiên Vũ, vì sau khi tỉnh dậy anh ấy có dấu hiệu mất trí nhớ khi mà bản thân ko nhận ra cô vợ sắp cưới Hoàng Kỳ Vân của mình.
- Này nó sao rồi? mất trí nhớ thật hả? – Quang Anh lanh lẹ hỏi ngay khi ông bác sỹ vừa quay đầu lại.
Vẻ mặt người bác sỹ già có vẻ đăm chiêu, chưa biết kết luận sao thì một giọng nói vang lên phía sau làm mọi người giật mình.
- Mất trí nhớ? mầy có bị điên ko Quang Anh? Rảnh rổi sinh nông nổi hả? ko có chuyện gì làm thì về nhà đi đừng có đứng đó mà nói chuyện vớ vẩn.
- Mầy biết tao là ai hả Vũ? – Quang Anh trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên quá độ, như ko tin được những gì mình nghe thấy nên vội hỏi lại.
- Mầy có thôi đi ko thằng điên kia? – Thiên Vũ tức tối gắt gỏng.
- Vậy là sao hả bác sỹ?- nó rụt rè hỏi vị bác sỹ đáng kính.
Vị bác sỹ già khẽ nhíu mày, đằng hắng một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Trường hợp này khá đặc biệt cậu ấy có thể nhớ hết mọi chuyện, cũng như nhớ hết mọi người chỉ trừ sự việc xảy ra tai nạn và…. Tiểu thư.
Sau lời giải thích của bác sỹ, nó cảm thấy bên tai mình sấm chớp nổ đùng đùng, ai anh cũng nhớ chỉ trừ nó ra, chuyện gì cũng nhớ chỉ có những việc liên quan tới nó thì ko, trong đầu anh nó chưa hề tồn tại, phải chăng vì nó đã làm anh quá đau lòng nên những việc liên quan tới nó anh đều phủ nhận, phủ nhận luôn sự tồn tại của nó. Điều này là quá sức tưởng tượng của nó, thật sự nó muốn ngã quỵ, nó mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, một nỗi lo sợ tỗi dậy, có khi nào Thiên Vũ sẽ ko bao giờ nhớ lại, rồi nó phải làm sao khi anh ko còn yêu nó nữa, nó phải làm sao khi trong mắt anh nó là một người xa lạ, nó có thể chịu nổi nỗi đau này ko? Đang miên man với những suy nghĩ vô cùng tiêu cực thì người trên giường lại lên tiếng:
- Này con nhỏ đó là ai vậy? – Thiên Vũ lên tiếng hỏi, mặt hướng về nó nhưng thay vì ánh mắt tràn ngập tình cảm thì giờ đây nó được thay bằng mặt hồ mùa đông, tràn ngập sự buốt giá và bực bội.
- Này ngay cả Kỳ Vân mà anh cũng ko nhớ hả? – Hạ Vi lên tiếng hỏi, vẻ mặt rất phức tạp, sao mới có một ngày mà nhiều chuyện xảy ra thế này, anh hai nhỏ sao lại như vậy chứ, chẳng phải trong lòng anh Kỳ Vân là số 1 sao, giờ một chút gì cũng ko nhớ, ngay cả sự tồn tại của nó cũng là con số 0. Trước kia, chỉ cần nhắc đến cái tên Hoàng Kỳ Vân là như thể anh sẽ quên ăn quên ngủ, có thể buông bỏ tất cả, vậy mà bây giờ trong đầu anh cái tên này lại hoàn toàn ko một chút ấn tượng.
- Kỳ Vân là ai?- Thiên Vũ chau mày, ánh mắt lộ ra sự bực bội.
- Kỳ Vân là em của Kỳ Khôi, là người mà mầy đã tìm kiếm 18 năm qua, là người con gái mầy yêu nhất, cũng là vợ sắp cưới của mầy
Khắc Thiên nói chậm rãi, từng câu từng chữ như khắc vào tim anh một nỗi đau vô hình, Kỳ Vân là người con gái anh yêu, cũng là người anh tìm kiếm bao nhiêu năm, cũng là người mà bao đêm anh mơ thấy, nhưng đó cũng là vợ sắp cưới của bạn mình. Giây phút này, nhìn thấy người con gái mình yêu chết lặng đi như vậy anh thật sự đau khổ. Trước giờ, anh luôn im lặng, nhưng giờ phút này anh tự hỏi, im lặng như vậy liệu có ích gì ko? Có làm cho người con gái anh yêu được hạnh phúc? Ko, câu trả lời là ko? Sự im lặng của anh là sai lầm. Anh đã quyết định, nếu ko ai có thể làm cho nó được hạnh phúc thì anh sẽ mang hạnh phúc lại cho nó, vậy nên anh đã lên tiếng, những lời anh nói ra là lời tự trái tim mình. Trước giờ ko chỉ có một mình Thiên Vũ biết đau, biết khổ. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Giờ phút này chính là lúc anh vùng dậy, đấu tranh cho hạnh phúc của chính bản thân mình.
Sau câu nói của Khắc Thiên, Thiên Vũ như được một tràng cười, anh cười ha hả để mặc cho những ánh mắt đang nhìn mình đầy kinh ngạc và cũng vô cùng man rợ.
- Haha ….haha mầy ăn nhầm phải thứ gì hả Thiên, Khôi mà có em gái hả? mầy đang nằm mơ hả thằng kia, dậy đi, sáng bảnh mắt rồi.haha…haha ….
Thiên Vũ đáp lại Khắc Thiên bằng một tràng cười và câu nói đầy tính châm chọc, anh như đang thử tính kiên nhẫn của tất cả những người đang có mặt tại đây, đặc biệt là nó. Nó là người vô cùng nóng tính, khi nghe Thiên Vũ nói xong cũng là lúc sức chịu đựng của nó cạn kiệt, cơn tức giận bùng phát đến đỉnh điểm, cộng với sự uất ức, nó khóc òa lên như một đứa trẻ. Kỳ Khôi sáng sớm đã bay sang Mỹ giải quyết công việc nên đã ko còn chỗ cho nó làm nũng. Nam Phong cũng sớm rời Việt Nam vì anh vô cùng bận, cũng ko còn ai làm chỗ dựa cho nó. Nó uất ức, như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, lạc lõng trong những hoang mang, nỗi lo sợ chiếm lấy toàn bộ cơ thể nó, Khắc Thiên đứng cạnh bên cũng phát hoảng, anh vội vàng ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nó, nhưng anh ko phải là Kỳ Khôi cũng ko phải là Nam Phong anh đâu có biết giây phút này nó cần gì. Anh cảm thấy bất lực, khi nó cứ khóc nất lên như vậy. Còn nó, nó thấy cả thế giới như đang quay lưng lại với mình, bầu trời như sụp đổ dưới chân nó. Nó hậm hực, ấm ức, bực tức, lo sợ. Nó vùng khỏi vòng tay của Khắc Thiên, lao nhanh đến bên giường bệnh trong con mắt mở to hết cỡ của mọi người. Nó dùng hai tay vỗ mạnh vào đầu của Thiên Vũ, nói trong nước mắt:
- Cái xe khốn kiếp kia nó ăn mất não của anh rồi hả? tại sao ai anh cũng nhớ mà tôi anh ko nhớ, chẳng phải anh nói là anh sẽ yêu tôi suốt đời, chờ tôi suốt đời sao? Bộ đầu anh bị chập mạch chỗ nào hả, nếu vậy thì đưa đây tôi sửa lại cho…- nó vừa nói vừa dùng hai tay nắm lấy tóc anh, như muốn mở não anh ra kiểm tra lại vậy, còn Thiên Vũ thì sau giây phút ngạc nhiên vô bờ bến anh cũng lấy lại được bình tĩnh cố lôi hai tay nó ra khỏi đầu mình miệng thì ko ngừng chửi “ cô điên rồi rồi à” nhưng nó thì vẫn ko hề chú ý tới thái độ của anh, hai tay vẫn hoạt động ko ngừng nghỉ, miệng thì ko ngừng nói ….- bộ anh là người trên sao hỏa hả? làm gì có thứ bệnh nào kỳ cục như anh chứ? Trong lịch sử loài người có thứ mất trí nhớ nào mà chỉ quên có một người như anh ko hả? sao bao nhiêu người anh ko quên mà anh lại quên tôi chứ, đáng chết, sao anh ko chết luôn đi… huhu … huhu….
- Cô điên rồi, các người ko thấy cô ta điên rồi hả, có tay tay ra ko hả cái người điên này…. Thiên Vũ vừa chửi vừa nhìn mấy người đang đứng trơ ra ko một phản ứng nào, hình như là quá sock trước màn biểu diễn của hai người này. Đến lúc ko chịu nổi với những đợt túm tóc rồi đánh vào đầu của nó,Thiên Vũ dùng hết sức lực của mình anh hất nó ra phía sau, do ko chuẩn bị cũng như tư thế đứng ko mấy đẹp của mình, nó bị anh hất ngã ngửa ra sau, giây phút đó nó cũng ko còn chút sức lực nào để né tránh nữa vì vậy nàng cũng đã ngất đi.
Khi cả thân thể nó đổ cái rầm xuống đất, cũng là lúc đám người kia tỉnh khỏi cơn mộng,vội vàng chạy tới đỡ nó dậy cho vào phòng cấp cứu.
- Này nó sao rồi? mất trí nhớ thật hả? – Quang Anh lanh lẹ hỏi ngay khi ông bác sỹ vừa quay đầu lại.
Vẻ mặt người bác sỹ già có vẻ đăm chiêu, chưa biết kết luận sao thì một giọng nói vang lên phía sau làm mọi người giật mình.
- Mất trí nhớ? mầy có bị điên ko Quang Anh? Rảnh rổi sinh nông nổi hả? ko có chuyện gì làm thì về nhà đi đừng có đứng đó mà nói chuyện vớ vẩn.
- Mầy biết tao là ai hả Vũ? – Quang Anh trố mắt ra nhìn, ngạc nhiên quá độ, như ko tin được những gì mình nghe thấy nên vội hỏi lại.
- Mầy có thôi đi ko thằng điên kia? – Thiên Vũ tức tối gắt gỏng.
- Vậy là sao hả bác sỹ?- nó rụt rè hỏi vị bác sỹ đáng kính.
Vị bác sỹ già khẽ nhíu mày, đằng hắng một cái rồi nhẹ giọng nói:
- Trường hợp này khá đặc biệt cậu ấy có thể nhớ hết mọi chuyện, cũng như nhớ hết mọi người chỉ trừ sự việc xảy ra tai nạn và…. Tiểu thư.
Sau lời giải thích của bác sỹ, nó cảm thấy bên tai mình sấm chớp nổ đùng đùng, ai anh cũng nhớ chỉ trừ nó ra, chuyện gì cũng nhớ chỉ có những việc liên quan tới nó thì ko, trong đầu anh nó chưa hề tồn tại, phải chăng vì nó đã làm anh quá đau lòng nên những việc liên quan tới nó anh đều phủ nhận, phủ nhận luôn sự tồn tại của nó. Điều này là quá sức tưởng tượng của nó, thật sự nó muốn ngã quỵ, nó mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể xác, một nỗi lo sợ tỗi dậy, có khi nào Thiên Vũ sẽ ko bao giờ nhớ lại, rồi nó phải làm sao khi anh ko còn yêu nó nữa, nó phải làm sao khi trong mắt anh nó là một người xa lạ, nó có thể chịu nổi nỗi đau này ko? Đang miên man với những suy nghĩ vô cùng tiêu cực thì người trên giường lại lên tiếng:
- Này con nhỏ đó là ai vậy? – Thiên Vũ lên tiếng hỏi, mặt hướng về nó nhưng thay vì ánh mắt tràn ngập tình cảm thì giờ đây nó được thay bằng mặt hồ mùa đông, tràn ngập sự buốt giá và bực bội.
- Này ngay cả Kỳ Vân mà anh cũng ko nhớ hả? – Hạ Vi lên tiếng hỏi, vẻ mặt rất phức tạp, sao mới có một ngày mà nhiều chuyện xảy ra thế này, anh hai nhỏ sao lại như vậy chứ, chẳng phải trong lòng anh Kỳ Vân là số 1 sao, giờ một chút gì cũng ko nhớ, ngay cả sự tồn tại của nó cũng là con số 0. Trước kia, chỉ cần nhắc đến cái tên Hoàng Kỳ Vân là như thể anh sẽ quên ăn quên ngủ, có thể buông bỏ tất cả, vậy mà bây giờ trong đầu anh cái tên này lại hoàn toàn ko một chút ấn tượng.
- Kỳ Vân là ai?- Thiên Vũ chau mày, ánh mắt lộ ra sự bực bội.
- Kỳ Vân là em của Kỳ Khôi, là người mà mầy đã tìm kiếm 18 năm qua, là người con gái mầy yêu nhất, cũng là vợ sắp cưới của mầy
Khắc Thiên nói chậm rãi, từng câu từng chữ như khắc vào tim anh một nỗi đau vô hình, Kỳ Vân là người con gái anh yêu, cũng là người anh tìm kiếm bao nhiêu năm, cũng là người mà bao đêm anh mơ thấy, nhưng đó cũng là vợ sắp cưới của bạn mình. Giây phút này, nhìn thấy người con gái mình yêu chết lặng đi như vậy anh thật sự đau khổ. Trước giờ, anh luôn im lặng, nhưng giờ phút này anh tự hỏi, im lặng như vậy liệu có ích gì ko? Có làm cho người con gái anh yêu được hạnh phúc? Ko, câu trả lời là ko? Sự im lặng của anh là sai lầm. Anh đã quyết định, nếu ko ai có thể làm cho nó được hạnh phúc thì anh sẽ mang hạnh phúc lại cho nó, vậy nên anh đã lên tiếng, những lời anh nói ra là lời tự trái tim mình. Trước giờ ko chỉ có một mình Thiên Vũ biết đau, biết khổ. Chẳng phải anh cũng vậy sao? Giờ phút này chính là lúc anh vùng dậy, đấu tranh cho hạnh phúc của chính bản thân mình.
Sau câu nói của Khắc Thiên, Thiên Vũ như được một tràng cười, anh cười ha hả để mặc cho những ánh mắt đang nhìn mình đầy kinh ngạc và cũng vô cùng man rợ.
- Haha ….haha mầy ăn nhầm phải thứ gì hả Thiên, Khôi mà có em gái hả? mầy đang nằm mơ hả thằng kia, dậy đi, sáng bảnh mắt rồi.haha…haha ….
Thiên Vũ đáp lại Khắc Thiên bằng một tràng cười và câu nói đầy tính châm chọc, anh như đang thử tính kiên nhẫn của tất cả những người đang có mặt tại đây, đặc biệt là nó. Nó là người vô cùng nóng tính, khi nghe Thiên Vũ nói xong cũng là lúc sức chịu đựng của nó cạn kiệt, cơn tức giận bùng phát đến đỉnh điểm, cộng với sự uất ức, nó khóc òa lên như một đứa trẻ. Kỳ Khôi sáng sớm đã bay sang Mỹ giải quyết công việc nên đã ko còn chỗ cho nó làm nũng. Nam Phong cũng sớm rời Việt Nam vì anh vô cùng bận, cũng ko còn ai làm chỗ dựa cho nó. Nó uất ức, như một đứa trẻ mất đi chỗ dựa, lạc lõng trong những hoang mang, nỗi lo sợ chiếm lấy toàn bộ cơ thể nó, Khắc Thiên đứng cạnh bên cũng phát hoảng, anh vội vàng ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng an ủi nó, nhưng anh ko phải là Kỳ Khôi cũng ko phải là Nam Phong anh đâu có biết giây phút này nó cần gì. Anh cảm thấy bất lực, khi nó cứ khóc nất lên như vậy. Còn nó, nó thấy cả thế giới như đang quay lưng lại với mình, bầu trời như sụp đổ dưới chân nó. Nó hậm hực, ấm ức, bực tức, lo sợ. Nó vùng khỏi vòng tay của Khắc Thiên, lao nhanh đến bên giường bệnh trong con mắt mở to hết cỡ của mọi người. Nó dùng hai tay vỗ mạnh vào đầu của Thiên Vũ, nói trong nước mắt:
- Cái xe khốn kiếp kia nó ăn mất não của anh rồi hả? tại sao ai anh cũng nhớ mà tôi anh ko nhớ, chẳng phải anh nói là anh sẽ yêu tôi suốt đời, chờ tôi suốt đời sao? Bộ đầu anh bị chập mạch chỗ nào hả, nếu vậy thì đưa đây tôi sửa lại cho…- nó vừa nói vừa dùng hai tay nắm lấy tóc anh, như muốn mở não anh ra kiểm tra lại vậy, còn Thiên Vũ thì sau giây phút ngạc nhiên vô bờ bến anh cũng lấy lại được bình tĩnh cố lôi hai tay nó ra khỏi đầu mình miệng thì ko ngừng chửi “ cô điên rồi rồi à” nhưng nó thì vẫn ko hề chú ý tới thái độ của anh, hai tay vẫn hoạt động ko ngừng nghỉ, miệng thì ko ngừng nói ….- bộ anh là người trên sao hỏa hả? làm gì có thứ bệnh nào kỳ cục như anh chứ? Trong lịch sử loài người có thứ mất trí nhớ nào mà chỉ quên có một người như anh ko hả? sao bao nhiêu người anh ko quên mà anh lại quên tôi chứ, đáng chết, sao anh ko chết luôn đi… huhu … huhu….
- Cô điên rồi, các người ko thấy cô ta điên rồi hả, có tay tay ra ko hả cái người điên này…. Thiên Vũ vừa chửi vừa nhìn mấy người đang đứng trơ ra ko một phản ứng nào, hình như là quá sock trước màn biểu diễn của hai người này. Đến lúc ko chịu nổi với những đợt túm tóc rồi đánh vào đầu của nó,Thiên Vũ dùng hết sức lực của mình anh hất nó ra phía sau, do ko chuẩn bị cũng như tư thế đứng ko mấy đẹp của mình, nó bị anh hất ngã ngửa ra sau, giây phút đó nó cũng ko còn chút sức lực nào để né tránh nữa vì vậy nàng cũng đã ngất đi.
Khi cả thân thể nó đổ cái rầm xuống đất, cũng là lúc đám người kia tỉnh khỏi cơn mộng,vội vàng chạy tới đỡ nó dậy cho vào phòng cấp cứu.
Bình luận facebook