Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-147
Chương 147: Hạ vũ
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Hình như là Phó Khánh Nhi.”
“Khánh Nhi, Khánh Nhi, chị mau nói đi, Ngài Hà có sở thích nào đặc biệt không? Ví dụ như là ngủ mớ, cắt móng chân này nọ?” Tuy những sở thích này cũng không có gì không tốt nhưng nó lại ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng đại thần.
Phó Khánh Nhi đẩy các bạn ra: “Xấu tính quá nha. Ngài Hà sao lại là người như vậy được. Có điều khiển các em thất vọng rồi. Từ lúc lên máy bay Ngài Hà luôn xem bảo, đến khi thư ký muốn uống cốc nước thì anh ta cũng không cho chị vào phục vụ nữa. Cho nên nếu các em muốn biết thêm thông tin của Ngài Hà, thứ lỗi, chị bất lực.”
Âm thanh thất vọng pha lẫn hờn dỗi bao trùm xung quanh: “Sao lại như vậy chứ? Ngài2Hà không dễ gì mới chọn máy bay này của chúng ta. Chị Khánh Nhi, với nhan sắc của chị mà cũng không thể vào, chị làm sao bù đắp cơ hội nghề nghiệp cao thượng của đám tiếp viên hàng không bọn em chứ?”
Phó Khánh Nhi đã bay nhiều năm, chưa có tầng lớp nhà giàu nào mà cô chưa gặp, chưa có gì mà chưa mà nghe qua, vì vậy cô cũng đã sớm quen: “Lần sau chị sẽ trao lại cơ hội này cho các em. Các em thử đúng cách anh ta ba mét xem xem có dám nói chuyện không?”
“Chị Khánh Nhi cũng không dám sao?”
Phó Khánh Nhi ngẫm lại: “Cảm giác thở không nổi. Anh ta không phải là người bình thường dễ gần. Ở đẳng cấp của anh ta ai cũng có gương mặt rất lạnh lùng, đáng sợ. Đó8chính là nguyên nhân vì sao người ta nói gần vua như gần hổ vậy. Các em tưởng họ sẽ bị sắc đẹp làm mê hoặc mà yêu các em à? Như vậy các em quá xem thường vị này rồi. Thôi lo làm việc đi, sau này được làm ở khoang hạng nhất, nói không chừng lúc đó các em có thể lĩnh hội được công lực lạnh lùng của Ngài Hà.”
Cô gái lúc nãy lập tức thét lên: “Nghe chị Khánh Nhi nói em càng háo hức. Làm sao đây? Làm sao đây?”
Phó Khánh Nhi bật cười, lắc đầu kéo vali rời đi, một đám con gái mới lớn, đụng phải khó khăn mấy lần thì sẽ biết lợi hại thôi. “Phó tỉ, cấp trên thông báo, nhóm thực tập sinh lần này sẽ giao cho chị dẫn dắt.” Nghe vậy Phó Khánh Nhi kéo9nhanh vali đi bỏ lại cô gái xinh đẹp đang có chút không vui trên mặt: “Sao lại là tôi chứ? Lịch trình gần đây của tôi đã kín rồi. Để cho người ở tổ hậu cần mặt đất tiếp quản không phải sẽ tốt hơn sao.” Cô tiếp viên hàng không đang chạy theo nghe vậy, lập tức đuổi sát mấy bước, hạ giọng nói: “Vốn dĩ đã phân công cho người ở tổ hậu cần, nhưng em nghe nói, có một thực tập sinh, lại lịch cũng không nhỏ đã yêu cầu cấp trên cử tiếp viên hàng không ưu tú nhất dẫn dắt và người đó còn đề cập đến tên của chị, cho nên...”
“Cho nên tôi vừa phải chạy hết lịch bay rồi còn phải dẫn dắt mấy đứa không biết họ hàng của cấp lãnh đạo nào không thể đắc tội nào2nữa à?” Cái này có phải xem trọng năng lực của cô đâu, bất quả chỉ thấy cô bay hầu hết các tuyến của một số người nào đó thôi. Chưa luyện được công phụ cơ bản cho tốt mà còn muốn thấy người sang bắt quàng làm họ!
Cô gái tiếp viên hàng không có chút ngượng ngùng nhưng đây không phải chuyện cổ có thể quản lí được: “Phó tỉ, chị chịu thiệt một chút, cố gắng dẫn dắt họ nhé.”
Phó Khánh Nhi liếc cô gái, hé môi hừ một tiếng lạnh lùng: “Lẽ nào tôi có thể nói không à.” Cô cứ một đường mà đi, không giống ai kia có hậu thuẫn mà muốn từ chối ai là từ chối được.
Nhìn thấy Phó Khánh Nhi gợi cảm, hấp dẫn trong bộ đồng phục bước qua, đám người mới đến của tổ hậu cần mặt2đất lập tức bị hút theo một cách kinh ngạc.
“Nhìn thấy chưa? Cô ta là phượng hoàng trong giới tiếp viên hàng không hãng chúng ta. Đẹp thật! Rất có khí chất!”
“Nếu cưa đổ được thì sống kiếp này cũng đáng.” “Nằm mơ đi! Cô ta tiêu chuẩn cao lắm, lại là tiếp viên hàng không, không chừng có biết bao thiếu gia giàu có đang đợi cô ta đồng ý, làm gì đến phiên cậu?” “Tôi thì sao? Có đẹp hơn thì không phải cũng ngủ với nhiều người rồi à? Tôi vẫn là trai còn trinh nha!” Giang Hồng Triết thản nhiên nhìn cô gái bước qua: “Cũng không tệ.” Dáng người rất chuẩn, lại còn thướt tha, nữ tính. “Nhìn xem, anh Giang cũng công nhận phượng hoàng gợi cảm kìa. Anh Giang có muốn theo đuổi không?” Giang Hồng Triết nhún vai ra vẻ không để ý lắm: “Không phải gu của tôi.” Người bạn kia lập tức ôm lấy vai anh ta, cười thâm ý: “Loại nào mới là gu anh đây? Hoa khôi trường học hay là kiểu thanh mai trúc mã? Em thấy hai loại này tuy tốt nhưng xét về độ nóng bỏng thì vẫn không bì được với phương hoàng phi thiên của Hãng Hàng không Trung Hoa chúng ta đâu.” Giang Hồng Triết nhíu mày, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Sao cậu không theo đuổi?” Đẹp thì có đẹp nhưng theo đuổi được lại rất khó khăn, anh không muốn nói nhiều bởi rốt cuộc cũng chỉ làm mình mất mặt. “Em... Nếu em có điều kiện như anh thì em đã sớm theo đuổi rồi...” Bạn thực tập cùng lớp, Châu Vi Đồng cũng hò reo: “Theo đuổi đi, theo đuổi đi, chúng tôi ủng hộ cậu...”
Phó Khánh Nhi bước vào phòng Hậu cần tiếp đất. Ngó quanh một chút, ánh mắt cô dừng lại một nơi, miệng mỉm cười, phong thái trác tuyệt, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên gõ cửa.
Hạ Vũ ngẩng đầu. Nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy: “Phó tỉ xuống máy bay rồi à, vất vả cho chị.”
Phó Khánh Nhi dựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực nói: “Chỉ có mình cậu à? Bọn họ đều đi rồi à?”
Hạ Vũ cười cười: “Họ đi ăn cơm rồi, một lát nữa em cũng đi.” “Rảnh không? Mời chị cà phê đi. Vừa xuống máy bay chị mệt quá.” Hạ Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Nếu Phó tỉ không chê thì đó là vinh hạnh của em.” Phó Khánh Nhi liếc nhìn cậu, xem ra cậu cũng là người thức thời: “Đi thôi.”
Hạ Vũ lập tức đuổi theo. Đừng nói một cốc cà phê, cho dù là một bữa cơm, cậu cũng sẽ không chổi từ. Cậu được giữ lại sau đợt thực tập đều nhờ Phó tỉ nói giúp. Vốn dĩ số người được giữ lại không nhiều, công ty vẫn còn đang cần nhắc giữa cậu và một người khác nhưng vì tưởng nhầm Phó tỉ là hành khách, cậu đã xách hành lí giúp chị. Vì vậy Phó tỉ liên giúp cậu một phiếu. Hạ Vũ rất cảm kích và tôn trọng cô như chị cả của mình. Qua khỏi đại sảnh, ngang qua bộ phận kiểm tra, Phó Khánh Nhi dắt Hạ Vũ vào phòng nghỉ ngơi. Phong thái nữ vương phượng hoàng của Hãng Hàng không Trung Hoa trong thân hình gợi cảm, ma mị khiển nơi cô bước qua trở thành cảnh tượng quyến rũ vô cùng. Ánh mắt của mấy tên “lang sói” si mê nhìn theo bước chân nữ thần, sau khi cô đi qua thì bắt đầu bàn tán.
“Khốn kiếp, không phải là em trai lớp trưởng Hạ đó chứ? Cậu ta có quan hệ gì với nữ vương hàng không? Lại còn đi sau nữ vương nữa chứ.”
“Tôi còn nhìn thấy nữ vương cười với cậu ta.”
Ánh mắt Giang Hồng Triết trở nên thâm độc. Lại là cậu ta! Bốn năm đại học, dù anh ta hơn cậu ta một khóa nhưng lại bị cậu ta đè đầu trong ba năm, cho đến khi anh ta rời khỏi trường, anh ta mới có cơ hội bộc lộ tài năng. Gì mà soái ca tài năng? Gì mà hoàng tử u sầu? Bọn con gái không não đó quả thật mù cả rồi! Giang Hồng Triết không phải là bọn con gái đó. Hơn ai hết, anh ta biết rất rõ thân thể của Hạ Vũ, một tên chuẩn nghèo ăn tiền trợ cấp xã hội. Ba mẹ sinh hoạt khó khăn, năm người sống chen chúc trong ngôi nhà nhỏ mà còn giả vời cao quý gì chứ!
Nhưng bao nhiêu năm nay không ai tin lời anh ta nói. Chiếc đồng hồ Omega trên cổ tay cậu ta là hàng thật, giá cũng hơn ba trăm nghìn. Quần áo trên người cậu ta cũng thay đổi rất nhiều, có lúc thì chỉ là loại bình thường, có lúc là loại thiết kế độc quyền. Càng không thể không nhắc đến cây bút trong tay cậu ta, hoa văn phong phú, ít gì cũng phải đến mấy nghìn. Nếu không phải quen em gái cậu ta, nói không chừng anh ta cũng bị bộ dạng và hành vi lạnh lùng của cậu ta gạt, tưởng cậu ta là công tử quý tộc nào đó, đổ khốn khiếp.
Tên có tiền gì đó cùng phòng với cậu ta cũng mù rồi. Cái gì mà thiết kế độc quyền, cái gì mà hàng thật, có điểm nào đáng thưởng thứ: Quần áo trên người cậu ta đều là hàng sửa lại, đồng hồ cũng là hàng vỉa hè được người khác tặng. Cây bút đó nghe nói là đổ thừa vứt lại của chị cả cậu ta lúc bán đồ second hand, ngay cả chiếc xe đạp trong tấm ảnh cũng là tác phẩm cải trang của chị cậu ta! Vậy mà không ai tin hết! Ngược lại lại để đám con gái mất não kia càng cảm thấy cậu ta thần bí, khó hiểu! Anh ta khinh! Bất quả chỉ là cái bao rồng thôi. Lẽ nào nữ vương hàng không cũng là kẻ mù, cũng bị loại người này lừa, cũng cảm thấy tên tiểu tử nghèo hèn này là một đại gia ẩn dật?
Nghĩ đến đây, Giang Hồng Triết cảm thấy buồn cười và thương hại cho cái cô nữ vương kia. Cứ tưởng là con gái cao quý, bất khả xâm phạm thì ra cũng chỉ có vậy, cô cũng chỉ muốn bên cạnh một tên có tiền là xong. Nếu là như vậy thì độ khó của việc cưa đổ cô quá thấp. Vậy anh ta không cần ngủ với cô ta, vứt cho tên tiểu tử nghèo kia nhận cũng chẳng có gì tiếc.
Giang Hồng Triết nghĩ đến tướng mạo xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, thướt tha của Phó Khánh Nhi ban nãy, lửa tà lại thiêu đốt trong lòng. “Anh Giang nghĩ gì vậy? Nghe bạn anh nói hai người học cùng trường, tên Hạ Vũ đó là người thế nào? Lai lịch lớn lắm à?” Giang Hồng Triết thản nhiên, khẳng định: “Cậu ta chẳng lại lịch gì cả. Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử nghèo. Em của cậu ta là bạn cùng lớp cấp hai của anh. Lúc đó cậu ta cũng thường đến trường đón em gái tan học. Trong nhà chỉ có chiếc xe đạp, sinh hoạt cũng túng thiếu, những lớp trưởng Hạ rất cầu tiến, luôn là tấm gương học tập cho mọi người.”
“Thật sao? Nhưng lúc nãy lão Hoàng không phải nói như thế. Anh ta nói Hạ Vũ rất thần bí, chúng ta không nên tùy tiện đắc tội với cậu ta...”
Giang Hồng Triết nghiến răng. Nhưng càng như vậy thì đến lúc thân phận cậu ta bại lộ không phải càng đặc sắc hơn sao? “Anh đã đến nhà cậu ta. Căn nhà cũng xây được hơn mười mấy năm, ba mẹ tàn tật, năm đó trường còn bảo anh đưa tin về gia cảnh của cậu ta. Lẽ nào anh lại nói điều.”
“Vậy...”
“Mọi người không tin thì thôi. Tin đồn của cậu ta ở trường rất nhiều. Lúc đó có nhiều người nói gia cảnh cậu ta không tốt nhưng cũng không biết tại sao gã càng lúc càng thần bí, cuối cùng đưa ra được bằng chứng thì không ai tin hết. Có lẽ các cô thiếu nữ thích tin vào cái kết có hậu, tin vào câu chuyện bạch mã hoàng tử hơn chuyện con ếch xanh.”
“Là vậy à? Nói vậy thì gia cảnh cậu ta cũng thường thôi. Vậy Phá nữ vương sao lại đi cùng với cậu ta chứ?” “Anh cũng không biết, chắc cũng tin mấy tin đồn nhảm nhí nào đó rồi.”
“Phó nữ vương không phải dạng người đó đâu. Nghe nói tính tình Phó nữ vương rất tốt.” Nhưng các chị gái tiếp viên hàng không đều cùng một giuộc, cũng giống như cabin trên máy bay bay trên trời vậy, ai mà biết rõ được... Nghĩ đến khả năng này, máu huyết cậu ta lại càng sôi trào.
Giang Hồng Triết thể không để loại người như Hạ Vũ có thể đè đầu anh ta lần nào nữa. Lần này anh ta sẽ cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cậu ta.
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Khánh Nhi, Khánh Nhi, chị mau nói đi, Ngài Hà có sở thích nào đặc biệt không? Ví dụ như là ngủ mớ, cắt móng chân này nọ?” Tuy những sở thích này cũng không có gì không tốt nhưng nó lại ảnh hưởng không nhỏ đến hình tượng đại thần.
Phó Khánh Nhi đẩy các bạn ra: “Xấu tính quá nha. Ngài Hà sao lại là người như vậy được. Có điều khiển các em thất vọng rồi. Từ lúc lên máy bay Ngài Hà luôn xem bảo, đến khi thư ký muốn uống cốc nước thì anh ta cũng không cho chị vào phục vụ nữa. Cho nên nếu các em muốn biết thêm thông tin của Ngài Hà, thứ lỗi, chị bất lực.”
Âm thanh thất vọng pha lẫn hờn dỗi bao trùm xung quanh: “Sao lại như vậy chứ? Ngài2Hà không dễ gì mới chọn máy bay này của chúng ta. Chị Khánh Nhi, với nhan sắc của chị mà cũng không thể vào, chị làm sao bù đắp cơ hội nghề nghiệp cao thượng của đám tiếp viên hàng không bọn em chứ?”
Phó Khánh Nhi đã bay nhiều năm, chưa có tầng lớp nhà giàu nào mà cô chưa gặp, chưa có gì mà chưa mà nghe qua, vì vậy cô cũng đã sớm quen: “Lần sau chị sẽ trao lại cơ hội này cho các em. Các em thử đúng cách anh ta ba mét xem xem có dám nói chuyện không?”
“Chị Khánh Nhi cũng không dám sao?”
Phó Khánh Nhi ngẫm lại: “Cảm giác thở không nổi. Anh ta không phải là người bình thường dễ gần. Ở đẳng cấp của anh ta ai cũng có gương mặt rất lạnh lùng, đáng sợ. Đó8chính là nguyên nhân vì sao người ta nói gần vua như gần hổ vậy. Các em tưởng họ sẽ bị sắc đẹp làm mê hoặc mà yêu các em à? Như vậy các em quá xem thường vị này rồi. Thôi lo làm việc đi, sau này được làm ở khoang hạng nhất, nói không chừng lúc đó các em có thể lĩnh hội được công lực lạnh lùng của Ngài Hà.”
Cô gái lúc nãy lập tức thét lên: “Nghe chị Khánh Nhi nói em càng háo hức. Làm sao đây? Làm sao đây?”
Phó Khánh Nhi bật cười, lắc đầu kéo vali rời đi, một đám con gái mới lớn, đụng phải khó khăn mấy lần thì sẽ biết lợi hại thôi. “Phó tỉ, cấp trên thông báo, nhóm thực tập sinh lần này sẽ giao cho chị dẫn dắt.” Nghe vậy Phó Khánh Nhi kéo9nhanh vali đi bỏ lại cô gái xinh đẹp đang có chút không vui trên mặt: “Sao lại là tôi chứ? Lịch trình gần đây của tôi đã kín rồi. Để cho người ở tổ hậu cần mặt đất tiếp quản không phải sẽ tốt hơn sao.” Cô tiếp viên hàng không đang chạy theo nghe vậy, lập tức đuổi sát mấy bước, hạ giọng nói: “Vốn dĩ đã phân công cho người ở tổ hậu cần, nhưng em nghe nói, có một thực tập sinh, lại lịch cũng không nhỏ đã yêu cầu cấp trên cử tiếp viên hàng không ưu tú nhất dẫn dắt và người đó còn đề cập đến tên của chị, cho nên...”
“Cho nên tôi vừa phải chạy hết lịch bay rồi còn phải dẫn dắt mấy đứa không biết họ hàng của cấp lãnh đạo nào không thể đắc tội nào2nữa à?” Cái này có phải xem trọng năng lực của cô đâu, bất quả chỉ thấy cô bay hầu hết các tuyến của một số người nào đó thôi. Chưa luyện được công phụ cơ bản cho tốt mà còn muốn thấy người sang bắt quàng làm họ!
Cô gái tiếp viên hàng không có chút ngượng ngùng nhưng đây không phải chuyện cổ có thể quản lí được: “Phó tỉ, chị chịu thiệt một chút, cố gắng dẫn dắt họ nhé.”
Phó Khánh Nhi liếc cô gái, hé môi hừ một tiếng lạnh lùng: “Lẽ nào tôi có thể nói không à.” Cô cứ một đường mà đi, không giống ai kia có hậu thuẫn mà muốn từ chối ai là từ chối được.
Nhìn thấy Phó Khánh Nhi gợi cảm, hấp dẫn trong bộ đồng phục bước qua, đám người mới đến của tổ hậu cần mặt2đất lập tức bị hút theo một cách kinh ngạc.
“Nhìn thấy chưa? Cô ta là phượng hoàng trong giới tiếp viên hàng không hãng chúng ta. Đẹp thật! Rất có khí chất!”
“Nếu cưa đổ được thì sống kiếp này cũng đáng.” “Nằm mơ đi! Cô ta tiêu chuẩn cao lắm, lại là tiếp viên hàng không, không chừng có biết bao thiếu gia giàu có đang đợi cô ta đồng ý, làm gì đến phiên cậu?” “Tôi thì sao? Có đẹp hơn thì không phải cũng ngủ với nhiều người rồi à? Tôi vẫn là trai còn trinh nha!” Giang Hồng Triết thản nhiên nhìn cô gái bước qua: “Cũng không tệ.” Dáng người rất chuẩn, lại còn thướt tha, nữ tính. “Nhìn xem, anh Giang cũng công nhận phượng hoàng gợi cảm kìa. Anh Giang có muốn theo đuổi không?” Giang Hồng Triết nhún vai ra vẻ không để ý lắm: “Không phải gu của tôi.” Người bạn kia lập tức ôm lấy vai anh ta, cười thâm ý: “Loại nào mới là gu anh đây? Hoa khôi trường học hay là kiểu thanh mai trúc mã? Em thấy hai loại này tuy tốt nhưng xét về độ nóng bỏng thì vẫn không bì được với phương hoàng phi thiên của Hãng Hàng không Trung Hoa chúng ta đâu.” Giang Hồng Triết nhíu mày, ánh mắt có chút kỳ lạ: “Sao cậu không theo đuổi?” Đẹp thì có đẹp nhưng theo đuổi được lại rất khó khăn, anh không muốn nói nhiều bởi rốt cuộc cũng chỉ làm mình mất mặt. “Em... Nếu em có điều kiện như anh thì em đã sớm theo đuổi rồi...” Bạn thực tập cùng lớp, Châu Vi Đồng cũng hò reo: “Theo đuổi đi, theo đuổi đi, chúng tôi ủng hộ cậu...”
Phó Khánh Nhi bước vào phòng Hậu cần tiếp đất. Ngó quanh một chút, ánh mắt cô dừng lại một nơi, miệng mỉm cười, phong thái trác tuyệt, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng giơ lên gõ cửa.
Hạ Vũ ngẩng đầu. Nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy: “Phó tỉ xuống máy bay rồi à, vất vả cho chị.”
Phó Khánh Nhi dựa người vào cửa, khoanh tay trước ngực nói: “Chỉ có mình cậu à? Bọn họ đều đi rồi à?”
Hạ Vũ cười cười: “Họ đi ăn cơm rồi, một lát nữa em cũng đi.” “Rảnh không? Mời chị cà phê đi. Vừa xuống máy bay chị mệt quá.” Hạ Vũ nhanh chóng thu dọn đồ đạc: “Nếu Phó tỉ không chê thì đó là vinh hạnh của em.” Phó Khánh Nhi liếc nhìn cậu, xem ra cậu cũng là người thức thời: “Đi thôi.”
Hạ Vũ lập tức đuổi theo. Đừng nói một cốc cà phê, cho dù là một bữa cơm, cậu cũng sẽ không chổi từ. Cậu được giữ lại sau đợt thực tập đều nhờ Phó tỉ nói giúp. Vốn dĩ số người được giữ lại không nhiều, công ty vẫn còn đang cần nhắc giữa cậu và một người khác nhưng vì tưởng nhầm Phó tỉ là hành khách, cậu đã xách hành lí giúp chị. Vì vậy Phó tỉ liên giúp cậu một phiếu. Hạ Vũ rất cảm kích và tôn trọng cô như chị cả của mình. Qua khỏi đại sảnh, ngang qua bộ phận kiểm tra, Phó Khánh Nhi dắt Hạ Vũ vào phòng nghỉ ngơi. Phong thái nữ vương phượng hoàng của Hãng Hàng không Trung Hoa trong thân hình gợi cảm, ma mị khiển nơi cô bước qua trở thành cảnh tượng quyến rũ vô cùng. Ánh mắt của mấy tên “lang sói” si mê nhìn theo bước chân nữ thần, sau khi cô đi qua thì bắt đầu bàn tán.
“Khốn kiếp, không phải là em trai lớp trưởng Hạ đó chứ? Cậu ta có quan hệ gì với nữ vương hàng không? Lại còn đi sau nữ vương nữa chứ.”
“Tôi còn nhìn thấy nữ vương cười với cậu ta.”
Ánh mắt Giang Hồng Triết trở nên thâm độc. Lại là cậu ta! Bốn năm đại học, dù anh ta hơn cậu ta một khóa nhưng lại bị cậu ta đè đầu trong ba năm, cho đến khi anh ta rời khỏi trường, anh ta mới có cơ hội bộc lộ tài năng. Gì mà soái ca tài năng? Gì mà hoàng tử u sầu? Bọn con gái không não đó quả thật mù cả rồi! Giang Hồng Triết không phải là bọn con gái đó. Hơn ai hết, anh ta biết rất rõ thân thể của Hạ Vũ, một tên chuẩn nghèo ăn tiền trợ cấp xã hội. Ba mẹ sinh hoạt khó khăn, năm người sống chen chúc trong ngôi nhà nhỏ mà còn giả vời cao quý gì chứ!
Nhưng bao nhiêu năm nay không ai tin lời anh ta nói. Chiếc đồng hồ Omega trên cổ tay cậu ta là hàng thật, giá cũng hơn ba trăm nghìn. Quần áo trên người cậu ta cũng thay đổi rất nhiều, có lúc thì chỉ là loại bình thường, có lúc là loại thiết kế độc quyền. Càng không thể không nhắc đến cây bút trong tay cậu ta, hoa văn phong phú, ít gì cũng phải đến mấy nghìn. Nếu không phải quen em gái cậu ta, nói không chừng anh ta cũng bị bộ dạng và hành vi lạnh lùng của cậu ta gạt, tưởng cậu ta là công tử quý tộc nào đó, đổ khốn khiếp.
Tên có tiền gì đó cùng phòng với cậu ta cũng mù rồi. Cái gì mà thiết kế độc quyền, cái gì mà hàng thật, có điểm nào đáng thưởng thứ: Quần áo trên người cậu ta đều là hàng sửa lại, đồng hồ cũng là hàng vỉa hè được người khác tặng. Cây bút đó nghe nói là đổ thừa vứt lại của chị cả cậu ta lúc bán đồ second hand, ngay cả chiếc xe đạp trong tấm ảnh cũng là tác phẩm cải trang của chị cậu ta! Vậy mà không ai tin hết! Ngược lại lại để đám con gái mất não kia càng cảm thấy cậu ta thần bí, khó hiểu! Anh ta khinh! Bất quả chỉ là cái bao rồng thôi. Lẽ nào nữ vương hàng không cũng là kẻ mù, cũng bị loại người này lừa, cũng cảm thấy tên tiểu tử nghèo hèn này là một đại gia ẩn dật?
Nghĩ đến đây, Giang Hồng Triết cảm thấy buồn cười và thương hại cho cái cô nữ vương kia. Cứ tưởng là con gái cao quý, bất khả xâm phạm thì ra cũng chỉ có vậy, cô cũng chỉ muốn bên cạnh một tên có tiền là xong. Nếu là như vậy thì độ khó của việc cưa đổ cô quá thấp. Vậy anh ta không cần ngủ với cô ta, vứt cho tên tiểu tử nghèo kia nhận cũng chẳng có gì tiếc.
Giang Hồng Triết nghĩ đến tướng mạo xinh đẹp, thân hình nóng bỏng, thướt tha của Phó Khánh Nhi ban nãy, lửa tà lại thiêu đốt trong lòng. “Anh Giang nghĩ gì vậy? Nghe bạn anh nói hai người học cùng trường, tên Hạ Vũ đó là người thế nào? Lai lịch lớn lắm à?” Giang Hồng Triết thản nhiên, khẳng định: “Cậu ta chẳng lại lịch gì cả. Chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử nghèo. Em của cậu ta là bạn cùng lớp cấp hai của anh. Lúc đó cậu ta cũng thường đến trường đón em gái tan học. Trong nhà chỉ có chiếc xe đạp, sinh hoạt cũng túng thiếu, những lớp trưởng Hạ rất cầu tiến, luôn là tấm gương học tập cho mọi người.”
“Thật sao? Nhưng lúc nãy lão Hoàng không phải nói như thế. Anh ta nói Hạ Vũ rất thần bí, chúng ta không nên tùy tiện đắc tội với cậu ta...”
Giang Hồng Triết nghiến răng. Nhưng càng như vậy thì đến lúc thân phận cậu ta bại lộ không phải càng đặc sắc hơn sao? “Anh đã đến nhà cậu ta. Căn nhà cũng xây được hơn mười mấy năm, ba mẹ tàn tật, năm đó trường còn bảo anh đưa tin về gia cảnh của cậu ta. Lẽ nào anh lại nói điều.”
“Vậy...”
“Mọi người không tin thì thôi. Tin đồn của cậu ta ở trường rất nhiều. Lúc đó có nhiều người nói gia cảnh cậu ta không tốt nhưng cũng không biết tại sao gã càng lúc càng thần bí, cuối cùng đưa ra được bằng chứng thì không ai tin hết. Có lẽ các cô thiếu nữ thích tin vào cái kết có hậu, tin vào câu chuyện bạch mã hoàng tử hơn chuyện con ếch xanh.”
“Là vậy à? Nói vậy thì gia cảnh cậu ta cũng thường thôi. Vậy Phá nữ vương sao lại đi cùng với cậu ta chứ?” “Anh cũng không biết, chắc cũng tin mấy tin đồn nhảm nhí nào đó rồi.”
“Phó nữ vương không phải dạng người đó đâu. Nghe nói tính tình Phó nữ vương rất tốt.” Nhưng các chị gái tiếp viên hàng không đều cùng một giuộc, cũng giống như cabin trên máy bay bay trên trời vậy, ai mà biết rõ được... Nghĩ đến khả năng này, máu huyết cậu ta lại càng sôi trào.
Giang Hồng Triết thể không để loại người như Hạ Vũ có thể đè đầu anh ta lần nào nữa. Lần này anh ta sẽ cho tất cả mọi người biết bộ mặt thật của cậu ta.
Bình luận facebook