Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-148
Chương 148: Lên án
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
Phó Khánh Nhi đạp chân lên ghế bên cạnh, mở lỏng khóa kéo giày cao gót: “Thoải mái đi, cảm ơn cái gì. Bà của chị năm đó cứ nằm trên giường là đau thế này nhức thế kia. Mẹ chị cũng xoa cho bà ấy, rất hiệu nghiệm. Đều là người giá cả, đừng lo tác dụng phụ.”
“Cà phê của cô.” Phó Khánh Nhi bưng lên uống một ngụm to: “Em gái cậu tìm được việc chưa?” “Vẫn chưa. Có lẽ chị của em sẽ đưa nó qua công ty chị ấy tìm cửa thôi.” Hạ Vũ cười có lệ. Phó Khánh Nhi bĩu môi, đặt cốc cà phê xuống, nhìn tướng mạo em cậu ta cũng không phải loại người không biết nghe khuyên nhủ: “Cô ấy chịu?” Hạ Vũ thêm đường cho Phó tỉ: “Chị của2em mở lời thì dù nó có không muốn đi, cũng không có đủ can đảm để làm trái ý chị ấy.” Nghe vậy, Phó Khánh Nhi lại càng hiểu kỳ với người chị hai mà cậu ta thường nhắc đến hơn: “Có thể ép được em cậu sao?” Hạ Vũ gật đầu cười. Đâu chỉ có thể ép được em gái mà ngay cả đứng trước mặt chị ấy, em gái cậu dù to tiếng cỡ nào cũng phải kiềm chế lại: “Nhà em luôn xem chị Hai là đương gia. Có thể nói em gái là do một tay chị Hai nuôi lớn. Nó có thể không nghe lời em nhưng đối với đề nghị của chị Hai, nó nhất định phải cân nhắc.” Phó Khánh Nhi gật gật đầu: “Vậy cũng tốt. Chị vẫn cứ lo8là em gái cậu tính tình cực đoan, cứng đầu, không chịu để cậu giúp nó vào Hãng Hàng không Trung Hoa làm việc chứ “Nó vẫn chưa vào Hãng Hàng không Trung Hoa được. Tính cách của nó cũng không phù hợp.” “Chị vẫn chưa hỏi, cô ấy tại sao lại không vào Hãng Hàng Không Trung Hoa? Cô ấy không giống người không thích công việc này.”
Hạ Vũ cười không đáp. Ai đó đã không thừa nhận có quan hệ anh em với mình thì cậu hà tất trèo cao. Nhà họ Giang bọn họ không phải thiếu tiền nhưng nhân phẩm thì quá tệ. Cậu rất phản cảm với cảnh Hạ Tiểu Ngư cứ quấn quýt lấy anh ta. Hi vọng chị của cậu ta có thể khuyên được em gái, sớm nhìn xa trông rộng9hơn.
Hạ Diệu Diệu không định can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của Hạ Tiểu Ngư. Tuy người đàn ông kia chẳng ra gì, cô cũng lo lắng em gái mình bị người ta gạt nhưng bây giờ nói những chuyện này với một thiếu nữ đang yêu say đắm thì cơ bản nó nghe cũng không lọt tai.
Nên Hạ Diệu Diệu đành nhắm mắt làm ngơ, không quản đến chuyện của em gái, để nó bớt suy nghĩ lung tung. Hạ Tiểu Ngư xinh đẹp nhưng không phải là cái đẹp có thể làm hớp hồn người khác tức khắc mà là cái đẹp của sự hiền dịu, nhẹ nhàng, đáng yêu của cô gái trẻ bình dị. Khoác lên mình bộ đồng phục của Mẫn Hàng, chiếc sườn xám đỏ viền hoa thêu làm dáng vẻ2của Hạ Tiểu Ngư thêm phần tinh tế. Lối trang điểm đơn giản càng khiến vẻ đẹp Tiểu Ngư tăng thêm ba phần. Trong nhóm lễ tân, cô là tiêu điểm nổi bật duy nhất khiến người ta để mắt đến. Nhân viên và khách nam qua lại đều không thể kiềm lòng ngoái nhìn cô nhưng tất cả đều chỉ nhìn một cách lịch sự. Hạ Tiểu Ngư có chút dương dương tự đắc. Tuy cô có sắc vóc nhưng tuổi còn nhỏ nên để lọt vào mắt của đàn ông là điều không thể. Cũng may, chị Hai lại là nhân viên cao cấp của công ty, dù không công khai nhưng các giám đốc bên trên đều rất chiếu cổ cô. Hạ Tiểu Ngư cảm thấy công việc thảnh thơi, đúng không chẳng làm gì liền2lấy điện thoại ra, tìm chỗ ánh sáng tốt, chỉnh trang xinh đẹp, chụp một tấm hình gửi cho bạn trai. Rất nhanh sau đó, Giang Hồng Triết trả lời lại tin nhắn: “Đẹp quá! Khi nào đến thăm anh, nhớ em.” Hạ Tiểu Ngư mỉm cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Cô cúi đầu trả lời tin nhắn: “Em vừa thực tập xong, không tiện, em cũng nhớ anh, muah!”
“Anh muốn em hôn anh ngay bây giờ.” Hạ Tiểu Ngư đỏ mặt: “Đừng có mơ” nhưng trong lòng thì lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng: “Anh không được ve vãn cô gái kia đó biết không? Anh đừng tưởng em không có ở đó thì không ai xem chừng anh. Anh Ba em cũng đang ở Hãng Hàng không Trung Hoa đó. Em đã nói với anh ta rồi, chỉ cần anh ấy thấy anh liên lạc với cô gái đó thì sẽ báo cho em biết.” Sắc mặt Giang Hồng Triết trở nên khó coi. Nếu không phải vì nhan sắc xinh đẹp của Hạ Tiểu Ngư làm anh ta có cảm giác, vả lại cũng chưa đụng chạm được gì thì anh ta có tốn sức với cố không? Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu: “Không có đâu. Tim anh chỉ có em.”
Hạ Tiểu Ngư đặt điện thoại lên ngực, cả người chìm đắm trong sự ngọt ngào, Trong mắt cô, cái gì của Giang Hồng Triết cũng tốt, học giỏi, nhà giàu, thành tích cao, bây giờ được thực tập ở một nơi rất tốt, tương lai còn có thể trở thành đồng nghiệp của anh mình, trở thành bạn gái của anh ta, được anh ta yêu thương, cô làm sao không hạnh phúc.
“Hạ Tiểu Ngư, cười gì đó? Là bạn trai à??” Cô bạn đưa cho cô một cốc nước. “Cảm ơn.” Hạ Tiểu Ngư xấu hổ cúi đầu, đôi má ửng hồng đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn xoa má: “Ờ, tớ quen được hai năm rồi...” “Ngọt ngào vậy sao.” “Tiểu Ngư, có người tìm cậu.” “Đến rồi... Hình như là chị cậu đến gọi cậu đi ăn cơm. Tớ đi trước đây. Bye bye.”
Hạ Thượng Thượng là đứa trẻ có khả năng thích ứng cực kỳ tốt. Do chưa nhập học nên cổ bẻ theo ông bà ra quầy hàng chơi. Hạ Diệu Diệu sợ con bé chạy lung tung nên chuẩn bị một một sợi dây thừng dài 7m cột cô bé vào xe ba bánh.
Ông Hạ lúc đầu cũng không đồng ý. Chân ông vừa phẫu thuật ghép chân giả được hai năm, di chuyển đã dễ dàng hơn trước, chân giả này cũng không thể tuột ra nên ông có thể coi sóc trẻ nhỏ. “Nhưng bố không thể đuổi kịp nếu con bé chạy lung tung được. Nó còn nhỏ, không phải bổ hét dừng là nó dừng ngay tức khắc được đâu. Hơn nữa phản xạ có điều kiện của trẻ con hơi chậm, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Làm thế này sẽ an toàn hơn.”
Ông Hạ không dám đem sự an toàn của đứa cháu gái mình ra đùa nên đành nghe theo con gái.
Vì thế, trên con phố khu giải phóng cũ, người ta có thể nhìn thấy hình ảnh một ông già gần sáu mươi tuổi dắt theo một đứa bé gái đang bị cột dây vào xe ba bánh bên cạnh. Ngày đầu ra chơi, cô bé còn được mặc một chiếc váy xinh xắn, hai bím tóc nhỏ được tết chải chỉnh tề. Ngày thứ hai ra chơi, bà ngoại thấy thương cho bộ quần áo kia nên tìm mấy bộ quần áo cũ cho Thượng Thượng mặc, đầu tóc vẫn chỉnh tề, sạch sẽ.
Ngày thứ ba, Hạ Thượng Thượng đã quen thuộc với xung quanh nên bắt đầu tự lấy nước ra chơi với bùn bên cạnh xe ba bánh. Ông Hạ thấy con bé cười ha ha nên cũng không cản. Ông nghĩ rằng trẻ nhỏ nên cho tiếp xúc với môi trường, không chơi bùn thì chơi gì đây.
Con bé lấy tay bẩn quẹt lên quần áo rồi lại gãi gãi đầu, vui vẻ chơi với đồng đất nhỏ của mình.
Thấy vậy, ông Hạ cũng rất vui: “Thương Thượng của chúng ta rất giỏi.”
Chưa đầy mấy ngày, tiểu Thượng Thượng xinh xắn đã nhìn như mấy đứa trẻ được vớt dưới mương lên, quần áo bẩn thỉu, da dẻ ửng đỏ, đầu tóc rối bù vì bà ngoại không thích tết tóc cho cháu nên cắt lung tung.
Người qua đường có mấy lần gọi cho 110. Họ nghi ngờ đứa trẻ này không phải là ruột rà gì với ông lão. Có người còn chụp ảnh đăng lên Wechat, tiêu để là: “Ba mẹ bất lương bắt trói con cái” thu hút được số lượng chia sẻ điên cuồng.
“Ba mẹ bây giờ đúng là vô trách nhiệm. Sinh con không nuôi, đem đứa nhỏ trói ở một nơi chật hẹp như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của trẻ, tạo thành bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.” “Cũng đừng nói vậy. Ông lão này đi lại bất tiện nên cũng hết cách.”
“Ông lão thì hết cách, vậy ba mẹ chúng thì làm gì chứ? Trời lạnh thế này mà đem trẻ nhỏ cùng người già ra ngoài đường. Nhìn mặt đứa nhỏ đông cứng lại kìa. Bé gái này sau khi lớn lên sẽ để lại nhiều vết sẹo xấu xí. Ba mẹ chúng đúng là vô trách nhiệm, chỉ biết bản thân mình thoải mái thôi.”
“Phải lên án cặp ba mẹ này và chính quyền địa phương không quản lí tốt...”
“Ba mẹ trẻ bây giờ đúng là tệ mà!”
Lòng người đầy căm phẫn, hết người này đến người kia bình luận như chủ để trà dư tửu hậu. Chỉ cần nhìn thấy bé gái bị trói trước xe, ăn mặc dính đầy bùn bẩn thỉu, đầu tóc rối mù, thê thảm hơn những đứa trẻ vùng nghèo khó thì các mẹ bỉm sữa đều cảm thấy đau lòng, ai cũng muốn lên án hai người ba mẹ bất lương kia.
Vương Phong Long thân là Tổng Giám đốc bộ phận Biên tập của Phi Diệu, khi đi ngang qua nhà ăn, nghe thấy có tiếng chỉ trích liền hỏi: “Sao vậy? Có tin tức lớn nào à?”
Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi tám vừa sinh con được một năm mở lời: “Cũng không phải tin tức lớn gì. Chỉ là một đứa trẻ bị trói như cún con, nhìn rất đau lòng, nghe nói điều kiện ba mẹ của con bé cũng không tệ, người trong nhà đều có công ăn chuyện làm, không đến mức để đứa trẻ phải tội nghiệp thế này.”
“Giám đốc Vương, anh xem, còn có hình nữa.”
Trên tay anh là tấm ảnh của một bé gái vô cùng đáng thương, bên cạnh có bóng của chiếc ba bánh và chiếc dây thừng không biết màu gì đang trói cô bé vào chiếc xe. Bé gái đang phải bùn trên cái bánh định đưa vào miệng cắn ăn. Vương Phong Long lắc đầu: “Đáng thương.” Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh. Người đáng thương thì có rất nhiều, ai bảo đứa trẻ này gặp phải loại ba mẹ như thể: “Nhìn thôi cũng đã khiến người lớn chúng ta nổi giận rồi. Đi tố cáo cặp ba mẹ này đi, để họ được công an giáo dục cho!”
ở Hòa Mộc cũng có người đang bàn tán về tấm ảnh đó. Trong một thành phố lớn phồn hoa lại xuất hiện một sự việc không thể tha thứ thì đương nhiên ai cũng muốn lên án!
Các mẹ bỉm sữa trong ban Thư ký, ai cũng nâng niu con gái của mình. Năng lực kinh tế càng giỏi càng muốn cho con mình càng nhiều, càng nhiều. Các mẹ luôn sợ con mình chịu thiệt thòi nên học cũng phải học cái tốt nhất, mặc cũng mặc cái đẹp nhất, thiếu điều còn chưa móc cả trái tim cho con họ.
“Nhìn là biết gia đình trọng nam khinh nữ. Sinh con gái liền đưa cho người già giữ. Chuyện này cũng thường thấy thôi, chẳng có gì đáng nói.” “Đúng vậy. Cứ tùy tiện sinh đẻ rồi vứt cho người già. Người già thì biết cái gì? Tôi chỉ tiếc cho đứa nhỏ, lớn thế này mà không được đến trường, hủy hoại cả một tương lai.”
“Suyt, đừng nói nữa... Ngài Hà đến rồi...”
Người đứng trước cửa là Hà Mộc An đang bận bộ vest phẳng phiu, nghiêm nghị nhìn mọi người.
Thư ký Tĩnh nhanh chóng cắt điện thoại vào.
Ánh mắt lạnh lùng của Hà Mộc An chỉ thoáng lướt qua bức ảnh nhưng không có chút lăn tăn: “Bảo thư ký Thi năm phút sau đến gặp tôi.”
“Vâng, Ngài Hà.”
Đợi Hà Mộc An đi thật lâu, bộ phận thư ký mới khôi phục lại được sinh khí nhưng ai cũng giảm âm lượng tiếng nói lại cả. “Ngài Hà sao lại đích thân xuống đây?” “Không biết nữa. Thư ký Thi đâu? Thư ký Thi đi đâu rồi?” “Mau liên lạc cho thư ký Thi.” Bộ phận Thư ký rối loạn như vỡ trận...
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ảnh 1
“Cà phê của cô.” Phó Khánh Nhi bưng lên uống một ngụm to: “Em gái cậu tìm được việc chưa?” “Vẫn chưa. Có lẽ chị của em sẽ đưa nó qua công ty chị ấy tìm cửa thôi.” Hạ Vũ cười có lệ. Phó Khánh Nhi bĩu môi, đặt cốc cà phê xuống, nhìn tướng mạo em cậu ta cũng không phải loại người không biết nghe khuyên nhủ: “Cô ấy chịu?” Hạ Vũ thêm đường cho Phó tỉ: “Chị của2em mở lời thì dù nó có không muốn đi, cũng không có đủ can đảm để làm trái ý chị ấy.” Nghe vậy, Phó Khánh Nhi lại càng hiểu kỳ với người chị hai mà cậu ta thường nhắc đến hơn: “Có thể ép được em cậu sao?” Hạ Vũ gật đầu cười. Đâu chỉ có thể ép được em gái mà ngay cả đứng trước mặt chị ấy, em gái cậu dù to tiếng cỡ nào cũng phải kiềm chế lại: “Nhà em luôn xem chị Hai là đương gia. Có thể nói em gái là do một tay chị Hai nuôi lớn. Nó có thể không nghe lời em nhưng đối với đề nghị của chị Hai, nó nhất định phải cân nhắc.” Phó Khánh Nhi gật gật đầu: “Vậy cũng tốt. Chị vẫn cứ lo8là em gái cậu tính tình cực đoan, cứng đầu, không chịu để cậu giúp nó vào Hãng Hàng không Trung Hoa làm việc chứ “Nó vẫn chưa vào Hãng Hàng không Trung Hoa được. Tính cách của nó cũng không phù hợp.” “Chị vẫn chưa hỏi, cô ấy tại sao lại không vào Hãng Hàng Không Trung Hoa? Cô ấy không giống người không thích công việc này.”
Hạ Vũ cười không đáp. Ai đó đã không thừa nhận có quan hệ anh em với mình thì cậu hà tất trèo cao. Nhà họ Giang bọn họ không phải thiếu tiền nhưng nhân phẩm thì quá tệ. Cậu rất phản cảm với cảnh Hạ Tiểu Ngư cứ quấn quýt lấy anh ta. Hi vọng chị của cậu ta có thể khuyên được em gái, sớm nhìn xa trông rộng9hơn.
Hạ Diệu Diệu không định can thiệp quá nhiều vào chuyện tình cảm của Hạ Tiểu Ngư. Tuy người đàn ông kia chẳng ra gì, cô cũng lo lắng em gái mình bị người ta gạt nhưng bây giờ nói những chuyện này với một thiếu nữ đang yêu say đắm thì cơ bản nó nghe cũng không lọt tai.
Nên Hạ Diệu Diệu đành nhắm mắt làm ngơ, không quản đến chuyện của em gái, để nó bớt suy nghĩ lung tung. Hạ Tiểu Ngư xinh đẹp nhưng không phải là cái đẹp có thể làm hớp hồn người khác tức khắc mà là cái đẹp của sự hiền dịu, nhẹ nhàng, đáng yêu của cô gái trẻ bình dị. Khoác lên mình bộ đồng phục của Mẫn Hàng, chiếc sườn xám đỏ viền hoa thêu làm dáng vẻ2của Hạ Tiểu Ngư thêm phần tinh tế. Lối trang điểm đơn giản càng khiến vẻ đẹp Tiểu Ngư tăng thêm ba phần. Trong nhóm lễ tân, cô là tiêu điểm nổi bật duy nhất khiến người ta để mắt đến. Nhân viên và khách nam qua lại đều không thể kiềm lòng ngoái nhìn cô nhưng tất cả đều chỉ nhìn một cách lịch sự. Hạ Tiểu Ngư có chút dương dương tự đắc. Tuy cô có sắc vóc nhưng tuổi còn nhỏ nên để lọt vào mắt của đàn ông là điều không thể. Cũng may, chị Hai lại là nhân viên cao cấp của công ty, dù không công khai nhưng các giám đốc bên trên đều rất chiếu cổ cô. Hạ Tiểu Ngư cảm thấy công việc thảnh thơi, đúng không chẳng làm gì liền2lấy điện thoại ra, tìm chỗ ánh sáng tốt, chỉnh trang xinh đẹp, chụp một tấm hình gửi cho bạn trai. Rất nhanh sau đó, Giang Hồng Triết trả lời lại tin nhắn: “Đẹp quá! Khi nào đến thăm anh, nhớ em.” Hạ Tiểu Ngư mỉm cười ngọt ngào, hai lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Cô cúi đầu trả lời tin nhắn: “Em vừa thực tập xong, không tiện, em cũng nhớ anh, muah!”
“Anh muốn em hôn anh ngay bây giờ.” Hạ Tiểu Ngư đỏ mặt: “Đừng có mơ” nhưng trong lòng thì lại cảm thấy ngọt ngào vô cùng: “Anh không được ve vãn cô gái kia đó biết không? Anh đừng tưởng em không có ở đó thì không ai xem chừng anh. Anh Ba em cũng đang ở Hãng Hàng không Trung Hoa đó. Em đã nói với anh ta rồi, chỉ cần anh ấy thấy anh liên lạc với cô gái đó thì sẽ báo cho em biết.” Sắc mặt Giang Hồng Triết trở nên khó coi. Nếu không phải vì nhan sắc xinh đẹp của Hạ Tiểu Ngư làm anh ta có cảm giác, vả lại cũng chưa đụng chạm được gì thì anh ta có tốn sức với cố không? Bất quá chỉ là một tiểu nha đầu: “Không có đâu. Tim anh chỉ có em.”
Hạ Tiểu Ngư đặt điện thoại lên ngực, cả người chìm đắm trong sự ngọt ngào, Trong mắt cô, cái gì của Giang Hồng Triết cũng tốt, học giỏi, nhà giàu, thành tích cao, bây giờ được thực tập ở một nơi rất tốt, tương lai còn có thể trở thành đồng nghiệp của anh mình, trở thành bạn gái của anh ta, được anh ta yêu thương, cô làm sao không hạnh phúc.
“Hạ Tiểu Ngư, cười gì đó? Là bạn trai à??” Cô bạn đưa cho cô một cốc nước. “Cảm ơn.” Hạ Tiểu Ngư xấu hổ cúi đầu, đôi má ửng hồng đáng yêu đến nỗi khiến người khác muốn xoa má: “Ờ, tớ quen được hai năm rồi...” “Ngọt ngào vậy sao.” “Tiểu Ngư, có người tìm cậu.” “Đến rồi... Hình như là chị cậu đến gọi cậu đi ăn cơm. Tớ đi trước đây. Bye bye.”
Hạ Thượng Thượng là đứa trẻ có khả năng thích ứng cực kỳ tốt. Do chưa nhập học nên cổ bẻ theo ông bà ra quầy hàng chơi. Hạ Diệu Diệu sợ con bé chạy lung tung nên chuẩn bị một một sợi dây thừng dài 7m cột cô bé vào xe ba bánh.
Ông Hạ lúc đầu cũng không đồng ý. Chân ông vừa phẫu thuật ghép chân giả được hai năm, di chuyển đã dễ dàng hơn trước, chân giả này cũng không thể tuột ra nên ông có thể coi sóc trẻ nhỏ. “Nhưng bố không thể đuổi kịp nếu con bé chạy lung tung được. Nó còn nhỏ, không phải bổ hét dừng là nó dừng ngay tức khắc được đâu. Hơn nữa phản xạ có điều kiện của trẻ con hơi chậm, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Làm thế này sẽ an toàn hơn.”
Ông Hạ không dám đem sự an toàn của đứa cháu gái mình ra đùa nên đành nghe theo con gái.
Vì thế, trên con phố khu giải phóng cũ, người ta có thể nhìn thấy hình ảnh một ông già gần sáu mươi tuổi dắt theo một đứa bé gái đang bị cột dây vào xe ba bánh bên cạnh. Ngày đầu ra chơi, cô bé còn được mặc một chiếc váy xinh xắn, hai bím tóc nhỏ được tết chải chỉnh tề. Ngày thứ hai ra chơi, bà ngoại thấy thương cho bộ quần áo kia nên tìm mấy bộ quần áo cũ cho Thượng Thượng mặc, đầu tóc vẫn chỉnh tề, sạch sẽ.
Ngày thứ ba, Hạ Thượng Thượng đã quen thuộc với xung quanh nên bắt đầu tự lấy nước ra chơi với bùn bên cạnh xe ba bánh. Ông Hạ thấy con bé cười ha ha nên cũng không cản. Ông nghĩ rằng trẻ nhỏ nên cho tiếp xúc với môi trường, không chơi bùn thì chơi gì đây.
Con bé lấy tay bẩn quẹt lên quần áo rồi lại gãi gãi đầu, vui vẻ chơi với đồng đất nhỏ của mình.
Thấy vậy, ông Hạ cũng rất vui: “Thương Thượng của chúng ta rất giỏi.”
Chưa đầy mấy ngày, tiểu Thượng Thượng xinh xắn đã nhìn như mấy đứa trẻ được vớt dưới mương lên, quần áo bẩn thỉu, da dẻ ửng đỏ, đầu tóc rối bù vì bà ngoại không thích tết tóc cho cháu nên cắt lung tung.
Người qua đường có mấy lần gọi cho 110. Họ nghi ngờ đứa trẻ này không phải là ruột rà gì với ông lão. Có người còn chụp ảnh đăng lên Wechat, tiêu để là: “Ba mẹ bất lương bắt trói con cái” thu hút được số lượng chia sẻ điên cuồng.
“Ba mẹ bây giờ đúng là vô trách nhiệm. Sinh con không nuôi, đem đứa nhỏ trói ở một nơi chật hẹp như vậy sẽ ảnh hưởng đến quá trình phát triển của trẻ, tạo thành bóng ma tâm lí cho trẻ nhỏ.” “Cũng đừng nói vậy. Ông lão này đi lại bất tiện nên cũng hết cách.”
“Ông lão thì hết cách, vậy ba mẹ chúng thì làm gì chứ? Trời lạnh thế này mà đem trẻ nhỏ cùng người già ra ngoài đường. Nhìn mặt đứa nhỏ đông cứng lại kìa. Bé gái này sau khi lớn lên sẽ để lại nhiều vết sẹo xấu xí. Ba mẹ chúng đúng là vô trách nhiệm, chỉ biết bản thân mình thoải mái thôi.”
“Phải lên án cặp ba mẹ này và chính quyền địa phương không quản lí tốt...”
“Ba mẹ trẻ bây giờ đúng là tệ mà!”
Lòng người đầy căm phẫn, hết người này đến người kia bình luận như chủ để trà dư tửu hậu. Chỉ cần nhìn thấy bé gái bị trói trước xe, ăn mặc dính đầy bùn bẩn thỉu, đầu tóc rối mù, thê thảm hơn những đứa trẻ vùng nghèo khó thì các mẹ bỉm sữa đều cảm thấy đau lòng, ai cũng muốn lên án hai người ba mẹ bất lương kia.
Vương Phong Long thân là Tổng Giám đốc bộ phận Biên tập của Phi Diệu, khi đi ngang qua nhà ăn, nghe thấy có tiếng chỉ trích liền hỏi: “Sao vậy? Có tin tức lớn nào à?”
Một phụ nữ tuổi chừng ba mươi tám vừa sinh con được một năm mở lời: “Cũng không phải tin tức lớn gì. Chỉ là một đứa trẻ bị trói như cún con, nhìn rất đau lòng, nghe nói điều kiện ba mẹ của con bé cũng không tệ, người trong nhà đều có công ăn chuyện làm, không đến mức để đứa trẻ phải tội nghiệp thế này.”
“Giám đốc Vương, anh xem, còn có hình nữa.”
Trên tay anh là tấm ảnh của một bé gái vô cùng đáng thương, bên cạnh có bóng của chiếc ba bánh và chiếc dây thừng không biết màu gì đang trói cô bé vào chiếc xe. Bé gái đang phải bùn trên cái bánh định đưa vào miệng cắn ăn. Vương Phong Long lắc đầu: “Đáng thương.” Nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến anh. Người đáng thương thì có rất nhiều, ai bảo đứa trẻ này gặp phải loại ba mẹ như thể: “Nhìn thôi cũng đã khiến người lớn chúng ta nổi giận rồi. Đi tố cáo cặp ba mẹ này đi, để họ được công an giáo dục cho!”
ở Hòa Mộc cũng có người đang bàn tán về tấm ảnh đó. Trong một thành phố lớn phồn hoa lại xuất hiện một sự việc không thể tha thứ thì đương nhiên ai cũng muốn lên án!
Các mẹ bỉm sữa trong ban Thư ký, ai cũng nâng niu con gái của mình. Năng lực kinh tế càng giỏi càng muốn cho con mình càng nhiều, càng nhiều. Các mẹ luôn sợ con mình chịu thiệt thòi nên học cũng phải học cái tốt nhất, mặc cũng mặc cái đẹp nhất, thiếu điều còn chưa móc cả trái tim cho con họ.
“Nhìn là biết gia đình trọng nam khinh nữ. Sinh con gái liền đưa cho người già giữ. Chuyện này cũng thường thấy thôi, chẳng có gì đáng nói.” “Đúng vậy. Cứ tùy tiện sinh đẻ rồi vứt cho người già. Người già thì biết cái gì? Tôi chỉ tiếc cho đứa nhỏ, lớn thế này mà không được đến trường, hủy hoại cả một tương lai.”
“Suyt, đừng nói nữa... Ngài Hà đến rồi...”
Người đứng trước cửa là Hà Mộc An đang bận bộ vest phẳng phiu, nghiêm nghị nhìn mọi người.
Thư ký Tĩnh nhanh chóng cắt điện thoại vào.
Ánh mắt lạnh lùng của Hà Mộc An chỉ thoáng lướt qua bức ảnh nhưng không có chút lăn tăn: “Bảo thư ký Thi năm phút sau đến gặp tôi.”
“Vâng, Ngài Hà.”
Đợi Hà Mộc An đi thật lâu, bộ phận thư ký mới khôi phục lại được sinh khí nhưng ai cũng giảm âm lượng tiếng nói lại cả. “Ngài Hà sao lại đích thân xuống đây?” “Không biết nữa. Thư ký Thi đâu? Thư ký Thi đi đâu rồi?” “Mau liên lạc cho thư ký Thi.” Bộ phận Thư ký rối loạn như vỡ trận...
Bình luận facebook