-
Chương 23
Tám
Năm 581, nhà Trần
Gió nổi lên. Sương mù xoay vần.
Sương mù xoắn lại, bung ra thành sợi.
Sương mù rách ra, để lộ những ngọn sóng lam và lục của dòng Dương Tử.
Gió thổi càng lúc càng mạnh. Như một bầy cừu sợ hãi trước cơn bão, những đám mây lẩn trốn vào góc trời. Chúng cuộn tròn lại rồi lại phải tan ra vì bị đuổi.
Ngọn núi sừng sững mở ra những vách núi.
Sư phụ của Thẩm Phong đã nói ở phía tây, trong một vùng đất bí ẩn, cây cối biến mất dưới tuyết và đá bị băng phủ quanh năm. Núi trở thành băng và băng còn cao hơn tất cả các ngọn núi chụm lại chống lấy bầu trời. Khi mùa xuân đến, những đỉnh núi tan ra rồi trở thành những bầu vú căng đầy. Những giọt sữa rỉ ra thành vú đá, bị vỡ rồi chảy thành dòng trên tuyết. Chúng đông lại thành hố băng, nhưng những dòng may mắn nhất đổ vào nhau rồi thành những dòng nước. Khi những dòng nước này chảy từ núi băng xuống, một vài trong số chúng biến mất. Số khác trở thành những dòng sông. Những dòng sông chảy qua thung lũng. Khi gặp nhau, chúng làm thành sông cả. Luôn đẩy những dòng nước xoáy đi xa hơn, phát ra âm vang đầy tham vọng, sông cả phồng lên dưới cơn mưa, nhảy chồm lên những kinh thành và chỉ trở về với lòng sông sau khi đã sinh ra vô số hồ và kênh gợi hứng cho biết bao thi sĩ. Dòng Dương Tử phi nước đại về đông. Những con nước thì thầm, gầm gừ, rít lên; những ngọn sóng sau đè lên sóng trước; gió mang những linh hồn lang thang, buồn bã và không yên nghỉ đang tìm cách về với đại dương nơi chúng sẽ có cơ hội trở thành bất tử.
Trong sương mù, những thuyền mành xuất hiện. Thẩm Phong đưa tay ba lần từ thấp lên cao. Những thuyền mành cập bờ. Chàng leo lên một trong số đó. Chàng nắm tay người vợ của mình. Nàng dựa vào cánh tay chàng rồi nhảy xuống. Chàng chào các giang tặc, thấy không ai ngạc nhiên khi chàng dẫn theo một phụ nữ. Chàng đi vào trong. Nàng ngoan ngoãn theo chàng. Chàng đã quấn tóc nàng lại trong khăn và cho nàng một chiếc áo mà sư phụ nàng để lại. Ăn mặc như vậy, nàng giống như một phụ nữ bình thường. Khi họ ở một mình, nàng ôm lấy chàng, nép mình bên chàng rồi ngả đầu lên vai chàng. Má nàng có vẻ hồng hào hơn và môi nàng mọng hơn. Đôi mắt nàng tỏa sáng trong bóng tối và tìm cách che kín niềm hạnh phúc của một người phụ nữ nhút nhát.
Con thuyền lắc lư rồi rời bờ. Một giang tặc xuất hiện.
- Thẩm Phong, bọn ta mới chở sư phụ cậu cách đây ba ngày. Ông ấy chờ cậu bên bờ Bắc.
- Sư phụ tôi? - Chàng reo lên vui mừng.
- Cậu may mắn đấy, sư phụ cậu dẫn cậu về đất tổ tiên. Cậu sẽ thấy những cánh đồng cao lương đỏ và tuyết. Ra ngoài này đi! Cậu làm gì trong bóng tối vậy?
Chàng ngập ngừng bước ra rồi ngồi ở đuôi thuyền. Dính vào chàng như cái bóng, nàng nằm ra rồi ngả đầu lên đầu gối chàng.
- Thẩm Phong, sao buồn vậy hả? Cậu giận chúng tôi à?
Một giọng khác lớn hơn:
- Thẩm Phong à, đừng lo! Cậu sẽ tìm được một cô gái đẹp! Ở phương Bắc, tất cả phụ nữ đều đẹp.
Chàng trả lời:
- Tôi đã có vợ rồi.
- Vợ? Nàng ấy đâu? Cậu để vợ ở nhà rồi à?
Các giang tặc cười rộ lên. Chàng hiểu ra chỉ có chàng nhìn thấy nàng.
Nàng ngấu nghiến ánh mắt chàng. Chàng nắm tay nàng, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay nàng và những ngón tay nàng. Nàng có thực. Nàng chỉ tồn tại vì chàng.
Từ mũi thuyền, một giang tặc nói:
- Ở phương Bắc, tướng quân Dương Kiên đã trở thành Hoàng đế nhà Tùy, sẵn sàng dấy quân. Vì ông ta là người gốc Hán nên người Hán ở phương Nam sẽ không chống lại ông ta. Một lời sấm truyền đã nói ông ta là người được Ngọc Hoàng ủy thác thống nhất Nam - Bắc.
Một giang tặc khác nói tiếp:
- Sao tạ đã chiếu tới phương Nam. Cách đây một tháng, một ngôi sao Chổi bay qua bầu trời Kiến Khang khi Hoàng đế nhà Trần cho tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng thiếp yêu. Ông ta đã cho nàng một bữa tiệc nhạc có hàng nghìn vũ nữ tham gia.
Một người khác mỉa mai:
- Ai mà chẳng biết Trương Lệ Hoa mặt đẹp như trăng rằm, răng sáng như ngọc trai? Chính nàng ấy đang trị vì ấy chứ!
Người thứ ba làm tất cả im bặt:
- Đừng có ghen tỵ với Hoàng đế. Ta mà tìm được cô vợ đẹp và thông minh như vậy, ta cũng làm y hệt thôi.
Người giang tặc đầu tiên cằn nhằn:
- Nếu Nam - Bắc mà thống nhất, chúng sẽ tìm lũ bọn mình rồi bọn mình chẳng biết ẩn nấp vào đâu nữa!
Những con thuyền chầm chậm theo nhau thành hàng, chúng đi ra giữa dòng sông.
Một giọng hát cất lên từ con thuyền đi đầu và tất cả các giang tặc đều thì thầm hát theo:
Lửa nhảy múa trong bụng đất.
Lửa rớt xuống từ trời cao.
Ta chạy, ta xoay, ta chệnh choạng rồi ta bò.
Mái nhà tranh và mảnh đất của ta đâu?
Vợ ta ngoan và lũ con nô đùa, những bàn tay mềm mại băng bó vết thương đâu,
Ngựa và cung của ta đâu,
Nón bằng sắt, giày bằng da,
Bộ đồ lính rực rỡ nhuốm máu trên tay của ta đâu?
Những mái nhà đã cháy.
Những bức tường đã sụp.
Những nàng công chúa chạy chân trần trên phố.
Những tuyệt sắc giai nhân từ trong nhà bước ra mái tóc rối bời.
Nhưng ta không biết sợ không biết buồn.
Nhưng ta không biết đói không biết khát.
La bàn của ta quay về hướng sự sống mà lại chỉ về cái chết.
Ở vương quốc nào ta chôn quá khứ?
Trên mảnh đất nào ta chôn cả tương lai?
Nhưng địa ngục ở đâu mà thấy ghi trong sách thánh hiền?
Nhưng đất thiên thần hứa hẹn với người khốn khổ tận nơi đâu?
Dòng sông là giường chiếu của ta, con thuyền là chiếc bóng của ta.
Các vì sao xoay quanh ta xoa dịu nỗi lòng ta.
Sao mặt trời lại trắng xóa?
Sao trăng lại sơn đen?
Ta còn sống hay ta đã chết?
Đâu là thinh không mau hút ta vào?
Đâu là sa mạc xuyên thấu lòng ta?
Nỗi buồn đau nhói trong tim Thẩm Phong. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời có bầy chim bay qua. Lúc thì chúng để gió cuốn đi, lúc thì chúng đập cánh bay ngược gió. Đôi mắt chàng tìm người vợ rồi thấy nàng đang ở gần bên mình, dựa vào mình. Chàng vuốt ve cổ nàng và gương mặt nàng. Ngón tay chàng khẽ chạm vào khăn quấn làm nó bung ra. Gió thổi nó bay đi. Chàng đứng lên định giữ lại. Tấm khăn dợn sóng rồi bay lên trời cao. Tóc vợ chàng buông ra, phồng lên, trải ra đuôi thuyền rồi hòa mình vào dòng sông. Từng búi tóc trắng bạc, hồng nhạt, đỏ, vàng, xanh mềm, lục dịu trôi đi theo từng con sóng giữa bầy cá rồi bồng bềnh tách ra. Thoáng sau, tóc nàng đã phủ hết mặt nước. Trên sông, quá khứ, hiện tại và tương lai của con người bị nhào nặn bởi những con sóng vĩnh cửu nên hòa lẫn vào nhau, để rồi Thẩm Phong chỉ còn thấy một con đường nhiều màu sắc trải ra trên làn tóc của vợ mình.
Chín
Cơn mưa như một tấm màn đầy những hạt châu sa màu nâu nhạt bỗng nhiên biến thành tuyết tự lúc nào. Những hoa tuyết lúc đầu là những chiếc lá vàng cắt thành hình ngôi sao, sau đó trở thành một thứ bột trắng bay nhanh vào thành Bắc Kinh. Những mái nhà truyền thống giống như khảm xà cừ, những ngôi nhà chọc trời bắt đầu nhấp nháy: từng tầng một, ánh sáng bật lên trong các văn phòng. Những cánh cửa sổ trở thành những khung đèn màu. Các tòa tháp biến thành những ô lắp ghép các màu sắc.
Trương Tuệ lục trong túi rồi lấy ra một tấm khăn len quấn quanh đầu. Nàng kéo cổ áo khoác lên rồi đi qua con đường, không chờ đến đèn đỏ. Những chiếc xe hơi lướt đi xung quanh nàng, bánh xe phanh két, còi inh ỏi.
Nàng đã quen với một nỗi buồn nàng không giải thích được. Hôm qua, lúc khuya, khi nàng chơi đàn cổ cầm trong phòng, một người đàn ông và một người đàn bà đã xuất hiện như hai cái bóng tái nhợt. Họ đi quanh nàng, vừa nhảy múa vừa vỗ tay rồi nài nỉ nàng: “m nhạc, xin thêm nhạc nữa!”
Họ là ai? Những bóng ma hay những thứ sinh ra từ tưởng tượng của nàng? Các thiên thần hay ác quỷ đến ám nàng?
Trương Tuệ không dám kể những gì mình mình thấy ẹ. Sau khi ly hôn với cha nàng, bà đã đến sống ở Mỹ. Khi mẹ gọi điện thoại về, nàng nói với bà tất cả đều tốt, nàng rất hạnh phúc. Nhưng Trương Tuệ không hạnh phúc. Nàng cảm thấy cô độc. Cha nàng là một người chơi đàn cổ cầm nổi tiếng. Ông ấy dẫn một chương trình truyền hình, nói chuyện ở hội nghị, xuất bản sách và du lịch khắp Á châu để biểu diễn. Ông ấy chẳng có thời gian cho con gái.
Trương Tuệ hít bầu không khí ẩm ướt của tuyết và đi lên lề đối diện.
- ... m nhạc! Xin thêm nhạc nữa!...
Nàng quay ngoắt đầu lại.
Trên lề đường, một thằng con trai vừa nói chuyện một mình vừa thả bộ, dáng người nhanh nhảu. Mặc cái áo khoác đen, anh chàng di chuyển đôi chân còn người thì giữ thẳng, lưng hơi còng. Tay nhét túi, đeo hộp vĩ cầm dưới cánh tay, anh chàng để lại trên tuyết mịn từng dấu chân, tựa như một chuỗi nốt nhạc trên một khuông nhạc trống. Khi đi ngang qua, nàng thấy anh chàng đeo một cái tai nghe không dây. Anh ta đang nghe điện thoại.
Nàng cúi xuống rồi tiếp tục đi theo nhịp của mình.
- Cậu mang theo nhạc cụ gì thế?
Nàng ngước nhìn lên rồi mặt đỏ đến tận mang tai. Anh chàng kia chờ nàng ở cổng vào nhạc viện.
- Đàn cổ cầm.
- Hả? Đàn cổ cầm? Giờ hiếm lắm đó! Cậu học năm thứ mấy? Mình thử chơi chung vĩ cầm với cổ cầm xem sao?
Nàng muốn đào tuyết để chui xuống trốn.
- Đàn cổ cầm chơi đơn tấu, - nàng ấp úng.
Anh chàng nghĩ ngợi rồi cười.
- Thì mình viết chung một bản.
Họ đi bộ trên lối đi có hai hàng cây tiêu huyền ngăn cách những tòa nhà dành để học nhạc phương Tây và nhạc Trung Hoa.
- Lát gặp lại nhé! Cậu sẽ gặp tớ ở đây.
- Hẹn lát gặp, - Trương Tuệ đỏ mặt lặp lại.
Anh chàng rẽ trái rồi biến mất trong đám cây cối. Ở cuối lối đi là con đường mòn dẫn tới một hồ nước. Ôm cây đàn cổ cầm trong tay, Trương Tuệ ngồi trên ghế và ngắm tuyết rơi ngày càng dày. Xa xa vẳng lại tiếng lảnh lót của các nhạc cụ, giọng opera nam cao và nữ cao. Nàng nghe được tiếng vĩ cầm, tiếng dương cầm, tiếng đàn nhị, tỳ bà, sáo và tiêu, rồi nghĩ tới người chơi vĩ cầm mà nàng vừa gặp có lẽ đang chơi trong dàn giao hưởng đó.
Nàng cười rồi ngả đầu lên cây đàn. Không có lấy một ngọn gió, thế mà tuyết bắt đầu xoay tròn. Hai chiếc bóng hiện ra giữa những bông tuyết dập dìu. Quấn chặt lấy nhau, hai cái bóng lướt đi rồi nhảy múa trên mặt hồ đã đóng băng như một sân khấu chiếu ánh sáng bằng đèn nhạt màu. Họ di chuyển về phía Trương Tuệ với tay áo làm từ sương mù và tuyết, ra dấu cho nàng đến với họ.
Âm nhạc là một món quà, nàng hát thầm. Âm nhạc sinh ra ngôn từ, ngôn từ sinh ra ý nghĩ, ý nghĩ sinh ra những người tình của nhau. Họ sinh ra cho nhau. Họ chết cùng nhau trong cùng một thứ âm nhạc. Họ mất nhau rồi tìm được nhau; họ quên nhau rồi nhớ nhau khi điệu nhạc vang lên. Thời gian là âm nhạc. Mênh mông là âm nhạc. Nó sẽ không bao giờ tắt! Hãy viết ra, hãy viết ra vì chúng ta!
Năm 581, nhà Trần
Gió nổi lên. Sương mù xoay vần.
Sương mù xoắn lại, bung ra thành sợi.
Sương mù rách ra, để lộ những ngọn sóng lam và lục của dòng Dương Tử.
Gió thổi càng lúc càng mạnh. Như một bầy cừu sợ hãi trước cơn bão, những đám mây lẩn trốn vào góc trời. Chúng cuộn tròn lại rồi lại phải tan ra vì bị đuổi.
Ngọn núi sừng sững mở ra những vách núi.
Sư phụ của Thẩm Phong đã nói ở phía tây, trong một vùng đất bí ẩn, cây cối biến mất dưới tuyết và đá bị băng phủ quanh năm. Núi trở thành băng và băng còn cao hơn tất cả các ngọn núi chụm lại chống lấy bầu trời. Khi mùa xuân đến, những đỉnh núi tan ra rồi trở thành những bầu vú căng đầy. Những giọt sữa rỉ ra thành vú đá, bị vỡ rồi chảy thành dòng trên tuyết. Chúng đông lại thành hố băng, nhưng những dòng may mắn nhất đổ vào nhau rồi thành những dòng nước. Khi những dòng nước này chảy từ núi băng xuống, một vài trong số chúng biến mất. Số khác trở thành những dòng sông. Những dòng sông chảy qua thung lũng. Khi gặp nhau, chúng làm thành sông cả. Luôn đẩy những dòng nước xoáy đi xa hơn, phát ra âm vang đầy tham vọng, sông cả phồng lên dưới cơn mưa, nhảy chồm lên những kinh thành và chỉ trở về với lòng sông sau khi đã sinh ra vô số hồ và kênh gợi hứng cho biết bao thi sĩ. Dòng Dương Tử phi nước đại về đông. Những con nước thì thầm, gầm gừ, rít lên; những ngọn sóng sau đè lên sóng trước; gió mang những linh hồn lang thang, buồn bã và không yên nghỉ đang tìm cách về với đại dương nơi chúng sẽ có cơ hội trở thành bất tử.
Trong sương mù, những thuyền mành xuất hiện. Thẩm Phong đưa tay ba lần từ thấp lên cao. Những thuyền mành cập bờ. Chàng leo lên một trong số đó. Chàng nắm tay người vợ của mình. Nàng dựa vào cánh tay chàng rồi nhảy xuống. Chàng chào các giang tặc, thấy không ai ngạc nhiên khi chàng dẫn theo một phụ nữ. Chàng đi vào trong. Nàng ngoan ngoãn theo chàng. Chàng đã quấn tóc nàng lại trong khăn và cho nàng một chiếc áo mà sư phụ nàng để lại. Ăn mặc như vậy, nàng giống như một phụ nữ bình thường. Khi họ ở một mình, nàng ôm lấy chàng, nép mình bên chàng rồi ngả đầu lên vai chàng. Má nàng có vẻ hồng hào hơn và môi nàng mọng hơn. Đôi mắt nàng tỏa sáng trong bóng tối và tìm cách che kín niềm hạnh phúc của một người phụ nữ nhút nhát.
Con thuyền lắc lư rồi rời bờ. Một giang tặc xuất hiện.
- Thẩm Phong, bọn ta mới chở sư phụ cậu cách đây ba ngày. Ông ấy chờ cậu bên bờ Bắc.
- Sư phụ tôi? - Chàng reo lên vui mừng.
- Cậu may mắn đấy, sư phụ cậu dẫn cậu về đất tổ tiên. Cậu sẽ thấy những cánh đồng cao lương đỏ và tuyết. Ra ngoài này đi! Cậu làm gì trong bóng tối vậy?
Chàng ngập ngừng bước ra rồi ngồi ở đuôi thuyền. Dính vào chàng như cái bóng, nàng nằm ra rồi ngả đầu lên đầu gối chàng.
- Thẩm Phong, sao buồn vậy hả? Cậu giận chúng tôi à?
Một giọng khác lớn hơn:
- Thẩm Phong à, đừng lo! Cậu sẽ tìm được một cô gái đẹp! Ở phương Bắc, tất cả phụ nữ đều đẹp.
Chàng trả lời:
- Tôi đã có vợ rồi.
- Vợ? Nàng ấy đâu? Cậu để vợ ở nhà rồi à?
Các giang tặc cười rộ lên. Chàng hiểu ra chỉ có chàng nhìn thấy nàng.
Nàng ngấu nghiến ánh mắt chàng. Chàng nắm tay nàng, cảm nhận hơi ấm trong lòng bàn tay nàng và những ngón tay nàng. Nàng có thực. Nàng chỉ tồn tại vì chàng.
Từ mũi thuyền, một giang tặc nói:
- Ở phương Bắc, tướng quân Dương Kiên đã trở thành Hoàng đế nhà Tùy, sẵn sàng dấy quân. Vì ông ta là người gốc Hán nên người Hán ở phương Nam sẽ không chống lại ông ta. Một lời sấm truyền đã nói ông ta là người được Ngọc Hoàng ủy thác thống nhất Nam - Bắc.
Một giang tặc khác nói tiếp:
- Sao tạ đã chiếu tới phương Nam. Cách đây một tháng, một ngôi sao Chổi bay qua bầu trời Kiến Khang khi Hoàng đế nhà Trần cho tổ chức yến tiệc mừng sinh nhật lần thứ mười sáu của nàng thiếp yêu. Ông ta đã cho nàng một bữa tiệc nhạc có hàng nghìn vũ nữ tham gia.
Một người khác mỉa mai:
- Ai mà chẳng biết Trương Lệ Hoa mặt đẹp như trăng rằm, răng sáng như ngọc trai? Chính nàng ấy đang trị vì ấy chứ!
Người thứ ba làm tất cả im bặt:
- Đừng có ghen tỵ với Hoàng đế. Ta mà tìm được cô vợ đẹp và thông minh như vậy, ta cũng làm y hệt thôi.
Người giang tặc đầu tiên cằn nhằn:
- Nếu Nam - Bắc mà thống nhất, chúng sẽ tìm lũ bọn mình rồi bọn mình chẳng biết ẩn nấp vào đâu nữa!
Những con thuyền chầm chậm theo nhau thành hàng, chúng đi ra giữa dòng sông.
Một giọng hát cất lên từ con thuyền đi đầu và tất cả các giang tặc đều thì thầm hát theo:
Lửa nhảy múa trong bụng đất.
Lửa rớt xuống từ trời cao.
Ta chạy, ta xoay, ta chệnh choạng rồi ta bò.
Mái nhà tranh và mảnh đất của ta đâu?
Vợ ta ngoan và lũ con nô đùa, những bàn tay mềm mại băng bó vết thương đâu,
Ngựa và cung của ta đâu,
Nón bằng sắt, giày bằng da,
Bộ đồ lính rực rỡ nhuốm máu trên tay của ta đâu?
Những mái nhà đã cháy.
Những bức tường đã sụp.
Những nàng công chúa chạy chân trần trên phố.
Những tuyệt sắc giai nhân từ trong nhà bước ra mái tóc rối bời.
Nhưng ta không biết sợ không biết buồn.
Nhưng ta không biết đói không biết khát.
La bàn của ta quay về hướng sự sống mà lại chỉ về cái chết.
Ở vương quốc nào ta chôn quá khứ?
Trên mảnh đất nào ta chôn cả tương lai?
Nhưng địa ngục ở đâu mà thấy ghi trong sách thánh hiền?
Nhưng đất thiên thần hứa hẹn với người khốn khổ tận nơi đâu?
Dòng sông là giường chiếu của ta, con thuyền là chiếc bóng của ta.
Các vì sao xoay quanh ta xoa dịu nỗi lòng ta.
Sao mặt trời lại trắng xóa?
Sao trăng lại sơn đen?
Ta còn sống hay ta đã chết?
Đâu là thinh không mau hút ta vào?
Đâu là sa mạc xuyên thấu lòng ta?
Nỗi buồn đau nhói trong tim Thẩm Phong. Chàng ngẩng đầu nhìn bầu trời có bầy chim bay qua. Lúc thì chúng để gió cuốn đi, lúc thì chúng đập cánh bay ngược gió. Đôi mắt chàng tìm người vợ rồi thấy nàng đang ở gần bên mình, dựa vào mình. Chàng vuốt ve cổ nàng và gương mặt nàng. Ngón tay chàng khẽ chạm vào khăn quấn làm nó bung ra. Gió thổi nó bay đi. Chàng đứng lên định giữ lại. Tấm khăn dợn sóng rồi bay lên trời cao. Tóc vợ chàng buông ra, phồng lên, trải ra đuôi thuyền rồi hòa mình vào dòng sông. Từng búi tóc trắng bạc, hồng nhạt, đỏ, vàng, xanh mềm, lục dịu trôi đi theo từng con sóng giữa bầy cá rồi bồng bềnh tách ra. Thoáng sau, tóc nàng đã phủ hết mặt nước. Trên sông, quá khứ, hiện tại và tương lai của con người bị nhào nặn bởi những con sóng vĩnh cửu nên hòa lẫn vào nhau, để rồi Thẩm Phong chỉ còn thấy một con đường nhiều màu sắc trải ra trên làn tóc của vợ mình.
Chín
Cơn mưa như một tấm màn đầy những hạt châu sa màu nâu nhạt bỗng nhiên biến thành tuyết tự lúc nào. Những hoa tuyết lúc đầu là những chiếc lá vàng cắt thành hình ngôi sao, sau đó trở thành một thứ bột trắng bay nhanh vào thành Bắc Kinh. Những mái nhà truyền thống giống như khảm xà cừ, những ngôi nhà chọc trời bắt đầu nhấp nháy: từng tầng một, ánh sáng bật lên trong các văn phòng. Những cánh cửa sổ trở thành những khung đèn màu. Các tòa tháp biến thành những ô lắp ghép các màu sắc.
Trương Tuệ lục trong túi rồi lấy ra một tấm khăn len quấn quanh đầu. Nàng kéo cổ áo khoác lên rồi đi qua con đường, không chờ đến đèn đỏ. Những chiếc xe hơi lướt đi xung quanh nàng, bánh xe phanh két, còi inh ỏi.
Nàng đã quen với một nỗi buồn nàng không giải thích được. Hôm qua, lúc khuya, khi nàng chơi đàn cổ cầm trong phòng, một người đàn ông và một người đàn bà đã xuất hiện như hai cái bóng tái nhợt. Họ đi quanh nàng, vừa nhảy múa vừa vỗ tay rồi nài nỉ nàng: “m nhạc, xin thêm nhạc nữa!”
Họ là ai? Những bóng ma hay những thứ sinh ra từ tưởng tượng của nàng? Các thiên thần hay ác quỷ đến ám nàng?
Trương Tuệ không dám kể những gì mình mình thấy ẹ. Sau khi ly hôn với cha nàng, bà đã đến sống ở Mỹ. Khi mẹ gọi điện thoại về, nàng nói với bà tất cả đều tốt, nàng rất hạnh phúc. Nhưng Trương Tuệ không hạnh phúc. Nàng cảm thấy cô độc. Cha nàng là một người chơi đàn cổ cầm nổi tiếng. Ông ấy dẫn một chương trình truyền hình, nói chuyện ở hội nghị, xuất bản sách và du lịch khắp Á châu để biểu diễn. Ông ấy chẳng có thời gian cho con gái.
Trương Tuệ hít bầu không khí ẩm ướt của tuyết và đi lên lề đối diện.
- ... m nhạc! Xin thêm nhạc nữa!...
Nàng quay ngoắt đầu lại.
Trên lề đường, một thằng con trai vừa nói chuyện một mình vừa thả bộ, dáng người nhanh nhảu. Mặc cái áo khoác đen, anh chàng di chuyển đôi chân còn người thì giữ thẳng, lưng hơi còng. Tay nhét túi, đeo hộp vĩ cầm dưới cánh tay, anh chàng để lại trên tuyết mịn từng dấu chân, tựa như một chuỗi nốt nhạc trên một khuông nhạc trống. Khi đi ngang qua, nàng thấy anh chàng đeo một cái tai nghe không dây. Anh ta đang nghe điện thoại.
Nàng cúi xuống rồi tiếp tục đi theo nhịp của mình.
- Cậu mang theo nhạc cụ gì thế?
Nàng ngước nhìn lên rồi mặt đỏ đến tận mang tai. Anh chàng kia chờ nàng ở cổng vào nhạc viện.
- Đàn cổ cầm.
- Hả? Đàn cổ cầm? Giờ hiếm lắm đó! Cậu học năm thứ mấy? Mình thử chơi chung vĩ cầm với cổ cầm xem sao?
Nàng muốn đào tuyết để chui xuống trốn.
- Đàn cổ cầm chơi đơn tấu, - nàng ấp úng.
Anh chàng nghĩ ngợi rồi cười.
- Thì mình viết chung một bản.
Họ đi bộ trên lối đi có hai hàng cây tiêu huyền ngăn cách những tòa nhà dành để học nhạc phương Tây và nhạc Trung Hoa.
- Lát gặp lại nhé! Cậu sẽ gặp tớ ở đây.
- Hẹn lát gặp, - Trương Tuệ đỏ mặt lặp lại.
Anh chàng rẽ trái rồi biến mất trong đám cây cối. Ở cuối lối đi là con đường mòn dẫn tới một hồ nước. Ôm cây đàn cổ cầm trong tay, Trương Tuệ ngồi trên ghế và ngắm tuyết rơi ngày càng dày. Xa xa vẳng lại tiếng lảnh lót của các nhạc cụ, giọng opera nam cao và nữ cao. Nàng nghe được tiếng vĩ cầm, tiếng dương cầm, tiếng đàn nhị, tỳ bà, sáo và tiêu, rồi nghĩ tới người chơi vĩ cầm mà nàng vừa gặp có lẽ đang chơi trong dàn giao hưởng đó.
Nàng cười rồi ngả đầu lên cây đàn. Không có lấy một ngọn gió, thế mà tuyết bắt đầu xoay tròn. Hai chiếc bóng hiện ra giữa những bông tuyết dập dìu. Quấn chặt lấy nhau, hai cái bóng lướt đi rồi nhảy múa trên mặt hồ đã đóng băng như một sân khấu chiếu ánh sáng bằng đèn nhạt màu. Họ di chuyển về phía Trương Tuệ với tay áo làm từ sương mù và tuyết, ra dấu cho nàng đến với họ.
Âm nhạc là một món quà, nàng hát thầm. Âm nhạc sinh ra ngôn từ, ngôn từ sinh ra ý nghĩ, ý nghĩ sinh ra những người tình của nhau. Họ sinh ra cho nhau. Họ chết cùng nhau trong cùng một thứ âm nhạc. Họ mất nhau rồi tìm được nhau; họ quên nhau rồi nhớ nhau khi điệu nhạc vang lên. Thời gian là âm nhạc. Mênh mông là âm nhạc. Nó sẽ không bao giờ tắt! Hãy viết ra, hãy viết ra vì chúng ta!
Bình luận facebook