-
Chương 851-855
Chương 851 Chu Tước pháp chỉ (3)
Lục Bình Yên máu me khắp người, tức giận thét vang lên chói tai.
- Khương Phàm... Thật xin lỗi, ta không nên mời ngươi tới.
Tô Triệt lắc lư ánh mắt, cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có.
- Khương Phàm! Chạy đi, chạy tới nơi này! Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, đuổi theo! Mau đến chỗ ta! Tịch Nhan ở đâu?
Dạ An Nhiên cao giọng ra lệnh, lần này không tiếp tục e ngại, nàng đạp trên hào quang ngút trời.
Ngũ Hành Thụ mảnh mai trong khí hải lay động, giơ lên vô tận cường quang, lướt qua khí hải, trùng kích toàn thân, quấn lên Đại Hoang Tù Thiên Ấn.
- Tịch Nhan đâu? Cùng tiến lên! Mở ra, Đại Hoang Tù Thiên Trận!
Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, liên tiếp phóng tới, ý thức cùng khí hải câu thông.
- Đi!!
Hàn Ngạo hét lớn, một phát bắt được Tiêu Phượng Ngô, cuồng dã luân chuyển, quăng về phía không trung.
Tê!
Khương Bân rít lên, quấn quanh Cơ Lăng Huyên, kéo lấy nàng phóng lên trời cao.
Tịch Nhan xông ra mê vụ, chân đạp tử quang, bắt lấy Thương Hàn Nguyệt, cũng theo sát phóng tới không trung.
- Trở về!
Tô Triệt bỗng nhiên biến sắc, chống đỡ kia uy thế khủng bố tràn ngập đất trời, cao giọng hô to.
- Các ngươi điên rồi, đó là Chu Tước pháp chỉ, trở về, không cần không biết tự lượng sức mình.
Lữ Lương Nhân quá sợ hãi.
Chu Tước pháp chỉ là thần lực, coi như Tiêu Lạc Lê thả ra tấm này không kịp một phần trăm pháp chỉ hoàng triều chân chính, cũng tuyệt đối không phải Linh Nguyên cảnh có thể gánh vác được.
- Đến đây, toàn bộ tới đây, nhận lấy cái chết!
Tiêu Lạc Lê bay lên không gào lớn, Chu Tước pháp chỉ toàn diện phóng thích.
Hư ảnh Chu Tước gáy to, nhấc lên khí tức làm cho người khác không ngừng sợ hãi, bay lên nhào về phía Khương Phàm.
Liệt diễm tràn ngập không trung, ánh sáng vô biên giống như là mặt trời đang nổ tung.
Dãy núi hồi hộp, vạn thú sợ hãi!
- Cái đó là...
Các đại yêu nơi xa đang chú ý Cuồng Nhân đạo tràng, đều rõ ràng cảm nhận được nguồn gốc từ huyết mạch khủng bố kia.
Khương Phàm dừng ở không trung, không có tránh né, cũng không có phản kích, chỉ là từ từ nhíu mày, ngắm nhìn liệt diễm ngập đất trời.
Chu Tước pháp chỉ?
Sau khi hắn chết, Huyền Nguyệt hoàng triều đã cướp được huyết nhục của hắn?
Bọn phế vật quên gốc này, đúng là đại nghịch bất đạo!
Ầm ầm...
Hư ảnh Chu Tước nhanh chóng lao xuống, cường quang rọi khắp nơi sơn hà, liệt diễm kinh khủng có thể phần diệt vạn vật.
Bọn người Dạ An Nhiên không đợi vọt tới nơi này liền bị khí lãng mãnh liệt vô tình hất tung bay, chật vật rơi xuống dãy núi.
- Khương Phàm, tới đây, mau tới đây!
- Ngươi đang làm gì vậy! Tới đây!
Bọn người Dạ An Nhiên liên tiếp giằng co, khí huyết sôi trào, sắc mặt tái nhợt.
- Khương Phàm choáng váng? Hắn nhận mệnh sao!
- Súc sinh! Bại hoại! Lưu manh! Chết chưa hết tội! Chỉ hận không thể tự tay bổ hắn!
Tiêu Lạc Sư, Lục Bình Yên phấn chấn hô to, rốt cuộc cũng đã giải hận được.
Khương Phàm giơ tay lên, đầu ngón tay chỉ về phía trước.
Chu Tước, Quy Nguyên Thuật!
Chu Tước pháp chỉ hình thành liệt diễm cuồng bạo đập vào mặt!
Đây mới thực là Chu Tước Phần Thiên Viêm, có thể phần diệt vạn vật, xua tan vạn hỏa.
Nhưng, kim viêm toàn thân Khương Phàm nháy mắt bạo động, hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, phun ra uy lực thôn phệ mãnh liệt, dẫn dắt hỏa diễm đập vào mặt hòa tan vào thân thể.
Mặc dù đây mới thực là Thần Hỏa, nhưng đồng căn đồng nguyên cùng Khương Phàm.
Hoặc là nói, đó vốn chính là hắn.
Cho nên, Chu Tước Phần Thiên Viêm không ngừng liên tục tràn vào thân thể, lại không có mang đến chút tổn thương nào.
Hư ảnh Chu Tước nhanh chóng giết tới, hung uy cái thế, huyết khí cuồn cuộn, rung chuyển bầu trời, nhưng khi chạm đến đầu ngón tay Khương Phàm, trong chốc lát, hư ảnh pháp chỉ ngưng tụ ầm vang sụp đổ, thanh thế bắn nổ chấn thiên động địa, hung uy sôi trào trong nháy mắt khuấy động trăm dặm thiên khung.
Sau đó, hóa thành một giọt tinh huyết, rơi xuống đầu ngón tay.
- Khương Phàm đã chết, đến phiên các ngươi!
Tiêu Lạc Lê cao vút hô to, muốn dẫn dắt hư ảnh Chu Tước tiếp tục trấn áp xuống dưới, lại đột nhiên phát hiện liên hệ giữa nhau đã gãy mất.
Hả??
Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Lạc Lê kinh ngạc, chẳng lẽ uy thế Chu Tước pháp chỉ quá mạnh, ngay cả liên hệ uy thế phần diệt giữa bọn hắn đều đốt đứt?
- Trấn áp!
Tiêu Lạc Lê cưỡng ép kích thích văn ấn trong thân thể, đây là phụ hoàng tự mình khắc xuống cho nàng để mà khống chế Chu Tước pháp chỉ.
Nhưng, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn phương xa càng ngày càng ít, giống như thuỷ triều xuống đang hội tụ về trung tâm.
Dưới ánh mắt chấn kinh đến khó lấy tin của tất cả mọi người, phần thiên hỏa diễm trải rộng mấy ngàn thước càng ngày càng ít, một bóng người càng ngày càng rõ ràng hơn.
- Khương Phàm?
Tất cả mọi người trăm miệng một lời, con mắt trừng lớn, khó có thể tin.
Nói đùa cái gì!
Đó là Chu Tước pháp chỉ!
Mặc dù khả năng dùng tinh huyết rất ít, nhưng chung quy vẫn là lấy ra từ chân cốt Chu Tước!
Đừng nói Khương Phàm, chính là đẩy toàn bộ bọn người Dạ An Nhiên đi qua, đều có thể đốt sạch sẽ.
- Không thể nào, đây là ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác.
Lục Bình Yên hoảng hốt, suýt chút nữa ngồi dưới đất.
- Sao hắn lại không chết? Hắn sao có thể không chết!
Tiêu Lạc Sư cũng cảm giác có phải đầu mình xảy ra vấn đề hay không.
- Tràng diện nhỏ, bình tĩnh bình tĩnh.
Tiêu Phượng Ngô đứng trong phế tích trấn an đám người, chỉ là trái tim của mình còn đang cuồng loạn, vừa rồi hắn thật sự cho rằng Khương Phàm đã phải chết.
- Chu Tước pháp chỉ? Ha ha, cám ơn ngươi.
Khương Phàm trở lại thân người, người khoác nhuyễn giáp, đầu ngón tay còn giữ giọt tinh huyết Chu Tước kia.
- Ngươi... Ngươi...
Tiêu Lạc Lê gắt gao nhìn chằm chằm đầu ngón tay Khương Phàm, đó là tinh huyết chế tạo Chu Tước pháp chỉ sao? Tại sao có thể như vậy?
Rốt cuộc hắn là ai! Làm thế nào hắn làm được.
- Các ngươi có thể ngưng tụ tinh huyết Chu Tước, hẳn là sẽ có một số di cốt Chu Tước nào đó có. Có thể nói cho ta biết, là khối xương nào hay không?
Chương 852 Kinh hồn, đại loạn đấu
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo, xem ra cần phải tự mình đi Huyền Nguyệt hoàng triều một chuyến.
Hoặc là nói, Bất Diệt Thiên Bia kia của hắn đã có đất dụng võ.
- Rốt cuộc ngươi là ai!
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên có cảm giác kinh dị, toàn thân ngăn không được mà nổi lên từng cơn lạnh buốt.
Trước đó Chu Tước pháp chỉ cũng có một số là phản ứng. Có thể hiểu thành hỏa diễm của Khương Phàm có gì đó quái lạ, có thể gây nên Chu Tước huyết khí cảm ứng.
Bây giờ lại là thế nào?
Chu Tước pháp chỉ lại bị Khương Phàm khống chế rồi?
Rốt cuộc là trên người Khương Phàm có vũ khí đặc thù gì, hay là bản thân Khương Phàm có vấn đề lớn.
- Người giết ngươi!
Khương Phàm triệu ra tàn đao, hắn lao xuống, thẳng đến Tiêu Lạc Lê.
Thời điểm tại luyện binh tràng dưới mặt đất không muốn ra tay là không có nắm chắc.
Bây giờ nếu đã ra tay thì phải đuổi tận giết tuyệt!
Một tên cũng không được để lại!
- Rời khỏi nơi này! Nhanh nhanh nhanh, xông về trong hỗn loạn trước mặt!
Tiêu Lạc Sư rốt cuộc cũng cảm nhận được sợ hãi, ngay cả Chu Tước pháp chỉ đều không giết chết được Khương Phàm, bọn hắn ở lại chỉ có thể chờ chết.
- Giết ra ngoài.
Lục Bình Yên, Lư Kinh Vĩ cũng bừng tỉnh, điên cuồng tránh thoát đối thủ.
Chỉ còn bọn hắn!
Bọn hắn nhất định phải sống!
- Một kẻ cũng đừng để lại, giết cho ta!
Đáy mắt Dạ An Nhiên bất chợt hiện lên từng tia hung ác, thời điểm nên an tĩnh thì an tĩnh, thời điểm nên tàn nhẫn nàng tuyệt đối không mập mờ.
- Hàn Ngạo, Khương Bân, kéo bọn hắn.
Cơ Lăng Huyên phấn chấn kêu to, nếu như là đã thành tử địch, vậy liền giết tới đáy.
- Đứng lên nào! Ha ha!
Tiêu Phượng Ngô hô to gọi bậy, hài cốt huyết nhục toàn thân kịch liệt nhấc lên, thân thể chống đỡ nhuyễn giáp nhanh chóng tăng trưởng, hóa thân thành Bỉ Mông cự thú, cuồng dã gào thét, dùng cả tay chân phóng tới chiến trường.
- Cuốn lấy cho ta.
Bọn người Tô Triệt thể hiện ra vẻ quái dị.
Rốt cuộc là ai có thù với hoàng triều?
Làm sao đám gia hỏa Vô Hồi thánh địa kia so với bọn hắn còn xao động hơn, còn giết đỏ cả mắt?
- Khương Phàm, hôm nay ta mà chết, Huyền Nguyệt hoàng triều sẽ xử lý Vô Hồi thánh địa.
Tiêu Lạc Lê thôi động hai cánh lôi hỏa, tiến về phía mật lâm hỗn loạn, ánh mắt nàng lắc lư, trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn chặt răng, muốn chạy thoát.
Chạy tới phía trước thì sẽ có hi họng có thể hất Khương Phàm ra.
- Nếu ta ra tay, thì sẽ không sợ Huyền Nguyệt hoàng triều các ngươi.
Mặt Khương Phàm trầm như nước, quả quyết truy kích.
Nhưng...
Khương Phàm đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn về phía nơi xa.
Giờ khắc này, trong linh nguyên trong khí hải lại bất chợt 'Vui sướng' vỗ cánh gáy to, ngay cả huyết mạch đều giống như nóng lên.
Trong rừng rậm bên ngoài mấy ngàn mét, một đóa hoa hồng yêu dị đang 'Nhìn' đến Khương Phàm.
Gốc thực vật kia vô cùng thon dài, toàn thân lại huyết hồng, từ thẳng thân đến phiến lá đều như máu, chợt nhìn giống như là hỏa điểu giương cánh nằm ở trong bụi cỏ.
Một đóa hoa hồng tiên diễm nở rộ ở trên đỉnh, tràn ngập ánh sáng mỹ lệ, cực cồng kềnh, giống như bên trong đang bao vây lấy cái gì đó.
- Chu Tước Yêu Hồn Hoa?
Khương Phàm theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra lần nữa, linh lực hội tụ, cường quang rạng rỡ, rõ ràng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài mấy ngàn mét.
- Không sai, chính là Chu Tước Yêu Hồn Hoa!
Ý thức Đan Hoàng quấn lên linh hồn Khương Phàm, nhìn thấy đóa hoa xa xa, cũng cho ra khẳng định.
Tiêu Lạc Lê bay ra hơn ngàn mét, quay đầu muốn nhìn Khương Phàm đuổi tới chỗ nào một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện Khương Phàm lại đậu ở chỗ đó.
Cảm giác đầu tiên của nàng là Khương Phàm đang chuẩn bị sát chiêu, nhưng cẩn thận xem xét, lại là đang ngẩn người, nàng thuận ánh mắt Khương Phàm nhìn qua, cũng phát hiện đóa yêu hoa kia.
- Lạc Lê, còn đứng ngây đó làm gì, chạy mau đi.
Tiêu Lạc Sư đang điên cuồng tránh thoát đám người Dạ An Nhiên, Tịch Nhan vây bắt, lại phát hiện Tiêu Lạc Lê đang dừng ở không trung.
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Tiêu Lạc Lê kêu lên đầy sợ hãi, thanh âm rất cao, truyền khắp toàn trường.
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Hai bên liên tiếp dừng lại, ngay cả các đệ tử thánh địa đang vây xem nơi xa, cũng đều đồng loạt trông qua.
- Là Vĩnh Hằng Chi Linh, đó là Vĩnh Hằng Chi Linh.
Tiêu Lạc Lê kích động kêu to, người khác không xác định, nàng vô cùng xác định, bởi vì phụ hoàng đã từng từng chiếm được, đặc biệt miêu tả qua cho nàng.
- Thật sự là có Vĩnh Hằng Chi Linh?
Bọn người Lữ Lương Nhân đều sửng sốt một chút, tin tức rải trước đó chỉ là cố ý kích thích bầu không khí, cũng không phải là thật có.
Bên ngoài mấy ngàn mét, Vĩnh Hằng Chi Linh chú ý tới bầu không khí là lạ, lập tức muốn chạy đi.
- An Nhiên! Tịch Nhan! Tiêu Phượng Ngô! Cơ Lăng Huyên! Thương Hàn Nguyệt!
Khương Phàm đột nhiên hô to, thôi động hỏa dực quả quyết đuổi tới.
Bọn người Dạ An Nhiên liên tiếp bừng tỉnh, cũng đều đã hiểu ý Khương Phàm.
Đây là muốn tổ kiến Đại Hoang Tù Thiên Trận, vây khốn Chu Tước Yêu Hồn Hoa.
- Lâm Nam sư tỷ!
Hàn Ngạo huy động hai cánh nhấc lên cuồng phong, chộp tới trước mặt Lâm Nam.
Lâm Nam lập tức vung ra dây leo, phóng tới bọn người Thương Hàn Nguyệt ở các nơi.
- Hô...
Hàn Ngạo bắt lấy Lâm Nam bay lên không, Lâm Nam khống chế dây leo, một mực cuốn lấy bọn người Thương Hàn Nguyệt.
- Bắt lấy Vĩnh Hằng Chi Linh!
Tô Triệt kêu to, khống chế Kim Bằng tiến lên, không chần chờ chút nào.
Thù, có rất nhiều cơ hội để báo.
Vĩnh Hằng Chi Linh, bỏ lỡ liền vĩnh viễn bỏ qua.
- Bắt Vĩnh Hằng Chi Linh, đừng để nó chạy.
Đại Diễn thánh địa, Huyền Nguyệt hoàng triều, đều quên sinh tử ác chiến trước đó, quên tình cảnh lẫn nhau, không quan tâm gì mà xông về phía trước.
Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vĩnh Hằng Chi Linh ở xa xa, đỏ ngầu cả mắt.
Giờ khắc này, bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục là ai ai, mà là mình, tất cả đều là vì chính bọn hắn.
Ai cũng muốn có được Vĩnh Hằng Chi Linh!
Ai cũng muốn cảm nhận cơ duyên không gì sánh kịp kia!
Chương 853 Sinh tử tranh giành (1)
Khương Phàm xông lên phía trước nhất, tốc độ đạt tới đỉnh phong, giống như mảnh thiên thạch giống đang đánh tới.
Nhưng, một đạo cường quang vượt lên.
Sưu...
Thẩm Minh Thu siêu việt hơn Khương Phàm, giống như thiểm điện đánh vào rừng rậm, thẳng tắp phóng tới, cây cối tảng đá dọc đường đều bị hắn dữ dội đụng nát.
Chu Tước Yêu Hồn Hoa né tránh, nhưng vẫn rất nhanh bị Thẩm Minh Thu đuổi tới.
- Ngươi là của ta! Ha ha!
Thẩm Minh Thu một phát bắt được Chu Tước Yêu Hồn Hoa, kích động cất tiếng cười to.
- Thẩm Minh Thu, buông ra Vĩnh Hằng Chi Linh! Ngươi không xứng!
Lư Kinh Vĩ ở phía xa kêu to, toàn thân lấp lóe tinh quang, bỗng nhiên biến mất, sau một khắc, tinh quang vẩy xuống, hắn xuất hiện gần Thẩm Minh Thu.
Chỉ là, cách mấy ngàn mét.
Hắn chưa từng có vượt qua qua khoảng cách xa như vậy, cảm xúc dưới sự kích động đột nhiên bộc phát vượt xa cực hạn, đến mức mới xuất hiện thiếu chút nữa ngồi dưới đất.
- Ngươi muốn đấu tốc độ với ta? Ngươi còn thiếu chút hỏa hầu!
Thẩm Minh Thu nhe răng cười, giống như là lôi đình phóng lên tận trời, rơi xuống trên núi đá trước mặt, ngạc nhiên nhìn Chu Tước Yêu Hồn Hoa trong tay một chút, cười to hai tiếng, lần nữa phóng tới phía trước.
Nhưng, hắn không có đón lấy bọn người Tô Triệt, mà là chạy càng xa.
Hắn!
Hắn!
Đây chính là hắn!
Hắn tuyệt đối sẽ không chia sẻ cùng bất cứ kẻ nào!
- Thẩm Minh Thu! Chạy đến chỗ ta này, chúng ta cùng nhau mang Vĩnh Hằng Chi Linh đi!
Tô Triệt khẽ nhíu mày, thúc giục Kim Bằng đuổi theo.
- Mang đi? Mang về thánh địa cho ngươi sao?
Thẩm Minh Thu thôi động linh lực, tốc độ nhanh đến cực hạn.
- Đừng vờ ngớ ngẩn, chính ngươi không gánh nổi!
Lữ Lương Nhân cũng ở phía xa hô to.
- Lão tử so với các ngươi thông minh...
Thẩm Minh Thu lời còn chưa dứt, xoay người chạy, bởi vì tên điên Khương Phàm kia đã đuổi tới.
Ầm ầm!
Khương Phàm không đợi giết tới liền cường thế phóng thích hỏa vũ đầy trời, nhanh chóng bạo kích.
Kim quang đầy trời chiếu rọi cánh rừng, hỏa vũ sắc bén, tràn ngập đất trời giáng lâm.
Oanh!
Núi đá cây rừng bị liên miên đánh xuyên, tiếp đó là những tiếng ầm vang bạo tạc, sóng âm gia tăng, liệt diễm cuồn cuộn, trải rộng ra hơn năm trăm mét.
Thẩm Minh Thu mạo hiểm né tránh, suýt chút nữa bị tươi sống đánh chết.
Ngay sau đó, Khương Phàm phóng thích càng nhiều hỏa vũ, liên miên đả kích, sau đó vỗ cánh lao xuống, muốn giết đến.
Lúc này, nơi xa một cường giả thánh địa Tây Bộ cao giọng hô to, ngưng tụ cung tiễn, trong chốc lát phóng xuất ra thánh tiễn ánh sáng cường thịnh, bắn rọi trời cao, phân hoá ngàn vạn mũi đến Khương Phàm.
Linh Nguyên đỉnh phong một kích toàn lực, thiêu đốt huyết khí, uy lực kinh người.
Khương Phàm bay lên không, nhấc lên liệt diễm ngạnh kháng thánh tiễn trùng kích.
Nhưng, lại có thêm càng nhiều cường quang phóng thích tới Khương Phàm.
Trong đó không thiếu một số đại chiêu uy thế kinh người.
Khương Phàm cắn răng một cái, kích thích áo giáp ngạnh kháng các loại bạo kích, đồng thời phóng xuất ra càng nhiều hỏa vũ, tiếp tục bạo kích xuống Thẩm Minh Thu, tiến hành dây dưa, tạo cơ hội cho Khương Bân đã giết tới.
Thẩm Minh Thu vừa muốn xông ra khỏi liệt diễm, lại bị hỏa vũ đầy trời bao phủ, mấy sợi hỏa vũ thậm chí xuyên thủng thân thể hắn, máu me đầm đìa, thương tổn đến nội tạng.
Lúc này, Khương Phàm ở không trung cũng bị các loại võ pháp bao phủ, máu me khắp người, thảm liệt bay ra ngoài.
- Ai cũng khốn không được ta! Trước mặt tốc độ, các ngươi đều là rác rưởi!
Chỉ sau chốc lát, Thẩm Minh Thu mang theo máu me khắp người chạy ra khỏi liệt diễm, hắn đang muốn quay đầu khiêu khích đám người, một hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn.
Lúc hắn phát giác trong nháy mắt, hắc ảnh kia đã há mồm phun ra hỏa diễm nồng đậm.
Thẩm Minh Thu kinh hồn, quay người thoát khỏi.
Oanh!
Liệt diễm nổ tung mặt đất, băng lên dung nham đầy trời.
Thẩm Minh Thu chật vật đập ra, khi đứng dậy trong chốc lát, hắc ảnh kia bỗng nhiên lao tới.
Rắn?
Con ngươi Thẩm Minh Thu ngưng tụ, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui về phía sau.
Khương Bân mãnh liệt xoay chuyển, vĩ đao sắc bén vung ra vết tích như thiểm điện, thẳng thảng đến Thẩm Minh Thu.
Phốc phốc!
Mũi nhọn vĩ đao đảo qua yết hầu, cắt ra động mạch, cơ hồ đều tháo toàn bộ đầu xuống.
- A...
Thẩm Minh Thu vừa muốn kêu thảm, thanh âm chợt quái dị, hở, hắn dùng sức che yết hầu đang trào máu, chật vật chạy trốn về phía trước.
Khương Bân không ngừng tấn công, hai cánh chấn kích, nhanh chóng bắn rọi, cái đuôi vung lên độ cong dày đặc, buộc Thẩm Minh Thu liên tiếp nảy lên trên đất.
- Không được giết hắn! Chúng ta là liên hợp hành động! Các ngươi cần phối hợp chúng ta!
Lữ Lương Nhân ở phía xa lo lắng gào thét.
- Thẩm Minh Thu, đưa Vĩnh Hằng Chi Linh cho ta, cho ta!
Tô Triệt khống chế Kim Bằng lao xuống, nhanh chóng tới gần.
Hai con ngươi của Kim Bằng phát sáng, gắt gao tiếp cận con Dực Xà kia.
Nhưng...
Một ánh sáng màu hồng vọt mạnh lên trời!
Khương Phàm nhanh chóng nhấc lên, Thánh Viêm sôi trào cuồng liệt, đón đầu đánh tới Kim Bằng.
Kim Bằng hét lên đầy giận dữ, móng vuốt lấp lóe ý lạnh, khuấy động kim quang cường thịnh, hung hăng đánh về phía Khương Phàm.
Ầm ầm...
Kim Bằng run rẩy, thân thể cao lớn tung bay.
Cảm giác kia giống như bị một trọng chùy cứng rắn đập vào trên thân, xương cốt cũng phải nát.
- Tô Triệt, xin lỗi.
Khương Phàm thuận thế xoay chuyển, rơi xuống vùng núi phía trước.
- Khương Phàm! Chúng ta đến đây!
Hàn Ngạo gào thét dâng lên cương khí màu đen, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời từ đằng xa xông lại.
Hắn mãnh liệt giương hai cánh, dùng tốc độ cao nhất vung Lâm Nam lên:
- Lâm Nam sư tỷ, ngay lúc này. Chuẩn bị! Lên!
Lâm Nam bay lên không, toàn thân sôi trào ánh sáng màu xanh, lấy lực lượng mạnh nhất vung lên dây leo tráng kiện, đem Dạ An Nhiên, Tịch Nhan, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, cùng Tiêu Phượng Ngô, vứt ra ngoài về các hướng khác nhau.
Bành... Bành... Bành...
Bọn người Dạ An Nhiên phóng thích các loại năng lượng, bay lên trên phạm vi lớn, sau khi tản ra một khoảng cách liền liên tiếp rơi xuống đất.
Ánh mắt lấp lóe, linh văn nở rộ, mênh mông năng lượng giống như dòng lũ mãnh liệt lao ra.
Chương 854 Sinh tử tranh giành (2)
- Khương Bân, cuốn lấy hắn! Hàn Ngạo, sư tỷ, các ngươi phối hợp!
Đồng thời Khương Phàm cũng đáp lại, rút lui đến ngoài trăm thước, lập tức ngồi xếp bằng.
Toàn thân hắn cuồn cuộn Thánh Viêm, linh nguyên trong khí hải gáy to, ý thức cưỡng ép trùng kích Đại Hoang Phần Thiên Ấn.
- Nhanh nhanh nhanh, bọn hắn muốn vây khốn Thẩm Minh Thu. Thẩm Minh Thu, lao ra, tuyệt đối không được để bọn hắn vây khốn!
Bọn người Lữ Lương Nhân kêu lên đầy sợ hãi, đều điên cuồng thôi động linh lực.
Giờ khắc này, toàn bộ gương mặt đều trở nên cuồng nhiệt, toàn bộ đều trở nên kích động, không phải phóng tới thì chính là phóng thích võ pháp.
Ngay cả Tô Lăng cũng đều hóa thân thành cự mãng trăm mét, cuồng dã vặn vẹo trong rừng rậm, đụng nát cây rừng, nhào về phía Thẩm Minh Thu nơi đó.
Tiêu Lạc Lê lo lắng hô to, nhắc nhở Lục Bình Yên, Tiêu Lạc Sư:
- Phối hợp! Phối hợp! Trước tiên phải lấy Vĩnh Hằng Chi Linh tới tay!
- Đoạt đi, Vĩnh Hằng Chi Linh đang ở ngay phía trước, đây là cơ duyên lớn nhất Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Tất cả các đệ tử thánh địa, còn có đám tán tu các nơi, cũng từ bốn phương tám hướng giết tới, đều không quan tâm mà phóng thích linh lực, thôi động tốc độ nhanh nhất của mình xông về phía trước.
- Ô... Ô ô...
Thẩm Minh Thu đang giãy dụa chạy trốn gương mặt đột nhiên dữ tợn, hắn che đậy yết hầu khàn giọng kêu gào, toàn thân bộc phát lên cường quang kinh người, so với lôi điện càng mạnh càng nhanh hơn, bao phủ Khương Bân ở đối diện đang cực lực dây dưa với hắn.
Khương Bân bay ra ngoài, toàn thân như bị hung hăng ném vào cối xay thịt quấy một trận, lân phiến vỡ vụn, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Toàn thân Thẩm Minh Thu lại lóe lên cường quang, giống như như lôi đình biến mất tại chỗ, phóng tới phương xa.
Ánh mắt của hắn đỏ lên, sắp điên rồi, giờ phút này bốc cháy lên khí tức sinh mệnh, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, muốn liều chết giết ra ngoài.
Lúc này, lôi triều oanh minh, theo dây leo cuồng dã oanh kích cánh rừng, đá vụn nổ lên đầy trời, bao trùm hơn ba trăm mét, che mất Thẩm Minh Thu.
Hàn Ngạo cõng Lâm Nam kịp thời giết tới, lo lắng hô to:
- Sư tỷ, ngươi cứ phóng thích năng lượng, cái gì khác đều không cần bận tâm.
- Các ngươi... Muốn chết...
Thẩm Minh Thu gào thét, tàn nhẫn tiếp cận Hàn Ngạo trên không trung.
- An Nhiên, các ngươi nhanh lên!
Hàn Ngạo chở Lâm Nam phóng lên trăm mét, cương khí màu đen gào thét, mắt rồng lăng lệ, gắt gao tiếp cận Thẩm Minh Thu, toàn bộ tinh thần đều đề phòng đánh lén.
- Thẩm Minh Thu, ngươi trốn không thoát.
Lâm Nam ngồi xếp bằng trên người Hàn Ngạo, không để ý tiêu hao mà liên tục phóng thích ra dây leo, kích ra uy lực lôi đình.
Dây leo dày đặc càng tráng kiện, rơi xuống tràn ngập đất trời, lôi đình táo bạo bao quanh, phạm vi bao phủ vài trăm mét, điên cuồng oanh kích mặt đất, cũng đang kiềm chế Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu chật vật né tránh, rất nhanh đã bị đảo loạn phương hướng, hoàn toàn đặt mình vào bên trong lôi mạn triều cường bạo loạn, mấy lần muốn bay lên không ám sát, đều bị điên cuồng trấn áp lại.
- Tô Lăng! Nuốt Tiêu Phượng Ngô cho ta!
Tô Triệt chau mày, khống chế Kim Bằng nhanh chóng lao xuống.
Cơ duyên trước mắt, hắn cũng hạ tử mệnh lệnh.
Tê...
Tô Lăng cuồng dã đong đưa thân thể, xông lên núi đá trước mặt, bay vụt ra ngoài, mở ra cái miệng to như chậu máu, nuốt tới Tiêu Phượng Ngô xa xa.
- Lôi Hỏa Bào Hao!
Huynh muội Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư liên thủ phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh!
Lôi triều sôi trào, liệt diễm trùng kích, hai loại năng lượng kịch liệt xen lẫn ở trên không, ầm ầm diễn biến, hình thành hai cái đầu rồng uy nghiêm.
Long ngâm to rõ, long uy cuồn cuộn.
Hai đầu rồng kéo lấy lôi hỏa triều dâng, xông về phía Cơ Lăng Huyên.
- Giết cho ta!
Lữ Lương Nhân cao giọng thét lên ra lệnh mắt trắng quạ đen, ánh mắt khóa chặt Cơ Lăng Huyên.
Quạ đen mắt trắng bỗng nhiên dừng lại, lực lượng hắc ám tuôn ra phía trước, từng đạo bạch quang xen lẫn ở bên trong.
Đen cực hạn chính là trắng.
Trắng cực hạn chính là đen.
Đen trắng giao hòa, sinh tử lưỡng cực.
Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới như đều bắt đầu trở nên vặn vẹo, tiếp đó là lâm vào hắc ám vô tận.
Vạn vật quy nguyên, bóng tối vô tận.
Không có chút ánh sáng nào, giá lạnh vô tận, yên tĩnh như chết.
Đây là huyễn cảnh võ pháp, có thể kéo linh hồn Cơ Lăng Huyên vào, tàn nhẫn ngược sát.
Lục Bình Yên đạp trên thủy triều phóng tới, liên tiếp tăng tốc độ lên, cũng ở xung quanh nhanh chóng diễn hóa tử quang pháp trận.
Khi pháp trận thành hình trong chốc lát, ngọc châu bên trong hai lòng bàn tay tăng vọt ánh sáng, tương đương với toàn bộ năng lượng hai mảnh khí hải trùng kích pháp trận.
Pháp trận oanh minh, thủy triều vô biên, giống như Giao Long xuất thế, hoành kích trời cao, lao đến Khương Phàm.
Các cường giả nơi khác cũng đều liên tiếp phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Tại thời điểm số lượng lớn cường giả tới gần, năng lượng thiên địa cũng vì đó mà hỗn loạn.
Dạ An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng.
Một mảnh phù văn bề bộn từ nở rộ dưới người nàng, hoa lệ thần bí, lại cuồng dã cường thế, trong chớp mắt quét sạch năm trăm mét, quấn về bọn người Khương Phàm.
Ánh sáng hừng hực, năng lượng cuồn cuộn.
Uy thế tăng vọt, thần uy cường đại lại nở rộ.
Bọn người Khương Phàm ở phía dưới liên tiếp nở rộ lên phù văn phức tạp tượng trưng cho 'Kim' 'Thủy' 'Hỏa' 'Thổ'.
- Đại Hoang, Loạn Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Già Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Phần Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Táng Thiên Ấn.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô, lên tiếng hô to.
Thanh âm cao vút vang dội, lại dẫn theo khí tức hùng hậu, phảng phất như không phải bọn hắn đang reo hò, mà là thiên địa đang đáp lại.
Loạn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, toàn bộ bộc phát lên uy lực và năng lượng vô tận tại khí hải bọn hắn. Như bốn Cổ Thần đang thức tỉnh, khuấy động kinh mạch toàn thân, nổ lên uy lực và năng lượng trùng thiên, sôi trào lên năng lượng hoa mỹ.
Ầm ầm!
Đại địa oanh minh, không gian chấn động.
Năng lượng bọn hắn thả ra nhanh chóng giao hòa, chống lên bình chướng cường đại hơn năm trăm mét.
Chương 855 Chuẩn bị rút lui
Gần như đồng thời, thế công cường đại đến từ bọn người Tô Triệt liên tiếp giáng lâm, hung hăng đụng vào. Như sóng dữ vỗ bờ, lập tức nổ lên năng lượng đầy trời.
Đại địa oanh minh, dãy núi lay động, thanh thế rung động.
Đại Hoang Tù Thiên Trận oanh động kịch liệt, suýt chút nữa liền muốn làm trận chôn vùi.
- Tịch Nhan, phối hợp ta!
Dạ An Nhiên bay loạn tóc dài, ánh mắt sáng ngời, giống như Tinh Linh Tự Nhiên, ra lệnh cho Ngũ Hành.
Dạ An Nhiên ngồi đối diện Tịch Nhan mở ra Đại Hoang U Linh Ấn.
Ý thức hải của nàng nở rộ cường quang, lực lượng ý niệm vô hình trùng kích Dạ An Nhiên, cũng ảnh hưởng đến bọn người Khương Phàm.
Giờ khắc này, không chỉ có năng lượng kết nối lẫn nhau, ngay cả ý thức linh hồn đều sinh ra cộng minh.
Ý thức của bọn hắn rung động kịch liệt, trong chớp mắt cứ như toàn bộ thế giới cũng không còn tồn tại, mà bọn hắn đang đặt mình vào bên trong một chỗ không gian thần bí.
Nơi này sáng chói, nơi này tĩnh mịch an nhàn.
Dạ An Nhiên cùng Tịch Nhan ngồi đối diện nhau, bọn người Khương Phàm liền vờn ở xung quanh.
Phía ngoài bọn hắn rõ ràng cách nhau vài trăm mét, nhưng trong không gian thần bí bọn hắn lại đang bên cạnh nhau.
Đây chính là hình thức ban đầu chân chính của Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Ngoại bộ, Ngũ Hành xâu chuỗi. Nội bộ, linh hồn giao hòa.
Ầm ầm...
Giờ khắc này, năng lượng bốn người Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô ở xung quanh bỗng nhiên tăng vọt mấy lần, thanh thế cường đại, nhanh chóng ngưng tụ lại vòng xoáy mênh mông, hấp thu năng lượng giữa đất trời.
Giữa thiên địa, dãy núi rừng rậm, trong phạm vi mấy chục dặm, toàn bộ uy lực Ngũ Hành nhận dẫn dắt.
Mặc dù bên trong Tù Thiên Trận thiếu khuyết Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, nhưng Dạ An Nhiên đã khống chế Ngũ Hành, cho nên phù văn 'Mộc hệ' trong pháp trận cũng đang phát uy.
Bên trong phạm vi mấy ngàn mét, núi cao tan rã, đại địa khô kiệt, năng lượng không ngừng liên tục bay lên không, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào trong vòng xoáy của bọn hắn.
Bình chướng tăng vọt uy thế, tầng tầng gia cố!
Ánh sáng hừng hực, chiếu rọi dãy núi!
Phía ngoài rừng rậm đang sụp đổ, trong pháp trận lại hoàn toàn tương phản.
Các hệ năng lượng giao hội, nồng đậm như mây mù, lại cũng không mơ hồ, ngược lại là liên tiếp hiện ra hình ảnh kỳ lạ. Như thời khắc Hỗn Độn chưa mở, thế giới đang diễn biến.
Bọn người Tô Triệt liên tiếp đuổi tới, lại đều rung động với hình ảnh trước mặt, càng hồi hộp với năng lượng ở bên trong.
- Đây là pháp trận gì?
- Bọn hắn đang thôn phệ năng lượng thiên địa?
- Dạ An Nhiên có thể khống chế lực lượng Ngũ Hành, đây là đang dùng bọn người Khương Phàm kết nối năng lượng, bố trí Ngũ Hành không gian.
- Giống như không chỉ đơn giản là Ngũ Hành không gian như vậy, năng lượng bên trong quá kinh khủng.
Bọn người Tiêu Lạc Lê ngoài ý muốn mà chấn kinh, bỗng nhiên cảm giác có một số đánh giá thấp thực lực của thánh địa.
- Đều thất thần làm gì, đánh đi!
Tiêu Lạc Sư đột nhiên gào thét, nhấc lên lôi hỏa, va chạm bình chướng.
Cường giả các nơi liên tiếp bừng tỉnh, có người bay lên không, có người rút lui về phía sau, đều liên tiếp ngưng tụ lại võ pháp mạnh nhất của riêng mình, triển khai oanh kích tới pháp trận khổng lồ.
Ba mươi người liên thủ phóng thích, lập tức rung chuyển Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Khí huyết bọn người Khương Phàm sôi trào, sắc mặt đều nhanh chóng tái nhợt. Nhưng năng lượng Đại Hoang Ấn đang thức tỉnh, vòng xoáy xung quanh bọn họ càng ngày càng mãnh liệt, năng lượng không ngừng liên tục bao phủ bọn hắn.
Lúc này, chuyện kỳ diệu xuất hiện.
Thân thể bọn họ lại hiện ra đường vân chói mắt, ngưng tụ về linh văn chỗ, như muốn cùng linh văn cùng tồn tại.
Bọn hắn lập tức cảnh giác, linh văn đối với bất kỳ võ giả nào mà nói đều là tượng trưng cho hết thảy mọi thứ, nếu có cái gì ngoài ý muốn thì sẽ ảnh hưởng đến tu luyện Võ Đạo, ảnh hưởng đến vận mệnh.
- Tập trung lực chú ý.
Tịch Nhan quát tháo, lấy uy lực linh hồn cưỡng ép dẫn dắt ý thức của bọn hắn trở lại Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Pháp trận trong không gian, các hệ năng lượng điên cuồng xen lẫn, toàn lực kiềm chế Thẩm Minh Thu đã điên cuồng.
Lâm Nam, Hàn Ngạo, còn có tiểu Kim hầu đang liên thủ chặn đánh.
Rốt cuộc Thẩm Minh Thu cũng luống cuống, hắn phóng tới bốn chỗ, làm thế nào cũng đều xông không ra khỏi không gian hỗn loạn năng lượng này. Thật giống như bản thân đã rơi xuống trong một bức tranh thần bí nào đó, các cảnh tượng tùy ý hiện lên.
Hắn tiếp tục thiêu đốt khí tức sinh mệnh, đổi lấy tốc độ cực hạn, muốn ám sát bọn người Lâm Nam, nhưng dù sao tại thời khắc mấu chốt vẫn bị năng lượng cường đại ngăn cản.
Oanh!
Năng lượng phía trước bỗng nhiên hội tụ, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ kịch liệt xen lẫn, hóa thành chiến binh, nhấc lên mênh mông năng lượng, đánh về phía Thẩm Minh Thu.
Uy thế kia khủng bố lại quỷ dị, cứ như cả thế giới đang gầm thét, như Thiên Thần đang múa bút tại không gian mênh mông này, muốn hủy diệt hắn.
Sự kiêu ngạo của Thẩm Minh Thu đã không còn sót lại chút gì, hắn cực lực chạy trốn, kết quả cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, thay đổi cả phương hướng hắn di chuyển, rõ ràng là đang chạy trốn về phía trước, lại không thể tưởng tượng nổi bất chợt đón lấy trọng quyền đụng tới.
Răng rắc!
Hài cốt vỡ vụn, máu tươi phun tung toé.
Thẩm Minh Thu kêu thảm bay ra ngoài.
Hàn Ngạo từ trên trời giáng xuống, long dực như đao, chặt đứt bàn tay phải của Thẩm Minh Thu.
- Aaa… !
Thẩm Minh Thu dùng sức bắt lấy cổ tay phải, trong mắt đều là hoảng sợ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Kim hầu ngang nhiên giết tới, Đồ Đằng Trụ nổi lên cường quang, uy thế trong mấy ngắn ngủi đã tiếp tục tăng vọt, tàn nhẫn đánh vào khoang bụng hắn.
Lực bộc phát kinh khủng nổ tung trong nháy mắt.
Nội tạng Thẩm Minh Thu vỡ vụn, xương lưng bị bẻ gãy, nằm ngang bay ra mấy trăm mét bên ngoài.
Vĩnh Hằng Chi Linh tránh thoát khỏi 'Tử thủ' đang nắm lấy nó, lập tức chạy trốn về nơi xa, tốc độ thật nhanh.
- Bắt lấy nó!
Lâm Nam theo sát đuổi theo.
Ngũ Hành không gian lấp lóe cường quang, năng lượng lao nhanh, dưới sự khống chế của Dạ An Nhiên từ bốn phương tám hướng triển khai chặn đánh.
Vĩnh Hằng Chi Linh bối rối chạy trốn, cuối cùng lại vọt tới phía Khương Phàm.
Khương Phàm hâm mộ mở mắt, giương tay vồ một cái.
Vĩnh Hằng Chi Linh không có né tránh, nó trực tiếp nhảy tới trên tay hắn.
Khương Phàm nao nao, nhưng ý thức lập tức liên hợp cùng bọn người Tịch Nhan:
- Chuẩn bị rút lui!
Lục Bình Yên máu me khắp người, tức giận thét vang lên chói tai.
- Khương Phàm... Thật xin lỗi, ta không nên mời ngươi tới.
Tô Triệt lắc lư ánh mắt, cảm thấy vô lực trước nay chưa từng có.
- Khương Phàm! Chạy đi, chạy tới nơi này! Cơ Lăng Huyên, Tiêu Phượng Ngô, Thương Hàn Nguyệt, đuổi theo! Mau đến chỗ ta! Tịch Nhan ở đâu?
Dạ An Nhiên cao giọng ra lệnh, lần này không tiếp tục e ngại, nàng đạp trên hào quang ngút trời.
Ngũ Hành Thụ mảnh mai trong khí hải lay động, giơ lên vô tận cường quang, lướt qua khí hải, trùng kích toàn thân, quấn lên Đại Hoang Tù Thiên Ấn.
- Tịch Nhan đâu? Cùng tiến lên! Mở ra, Đại Hoang Tù Thiên Trận!
Tiêu Phượng Ngô, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, liên tiếp phóng tới, ý thức cùng khí hải câu thông.
- Đi!!
Hàn Ngạo hét lớn, một phát bắt được Tiêu Phượng Ngô, cuồng dã luân chuyển, quăng về phía không trung.
Tê!
Khương Bân rít lên, quấn quanh Cơ Lăng Huyên, kéo lấy nàng phóng lên trời cao.
Tịch Nhan xông ra mê vụ, chân đạp tử quang, bắt lấy Thương Hàn Nguyệt, cũng theo sát phóng tới không trung.
- Trở về!
Tô Triệt bỗng nhiên biến sắc, chống đỡ kia uy thế khủng bố tràn ngập đất trời, cao giọng hô to.
- Các ngươi điên rồi, đó là Chu Tước pháp chỉ, trở về, không cần không biết tự lượng sức mình.
Lữ Lương Nhân quá sợ hãi.
Chu Tước pháp chỉ là thần lực, coi như Tiêu Lạc Lê thả ra tấm này không kịp một phần trăm pháp chỉ hoàng triều chân chính, cũng tuyệt đối không phải Linh Nguyên cảnh có thể gánh vác được.
- Đến đây, toàn bộ tới đây, nhận lấy cái chết!
Tiêu Lạc Lê bay lên không gào lớn, Chu Tước pháp chỉ toàn diện phóng thích.
Hư ảnh Chu Tước gáy to, nhấc lên khí tức làm cho người khác không ngừng sợ hãi, bay lên nhào về phía Khương Phàm.
Liệt diễm tràn ngập không trung, ánh sáng vô biên giống như là mặt trời đang nổ tung.
Dãy núi hồi hộp, vạn thú sợ hãi!
- Cái đó là...
Các đại yêu nơi xa đang chú ý Cuồng Nhân đạo tràng, đều rõ ràng cảm nhận được nguồn gốc từ huyết mạch khủng bố kia.
Khương Phàm dừng ở không trung, không có tránh né, cũng không có phản kích, chỉ là từ từ nhíu mày, ngắm nhìn liệt diễm ngập đất trời.
Chu Tước pháp chỉ?
Sau khi hắn chết, Huyền Nguyệt hoàng triều đã cướp được huyết nhục của hắn?
Bọn phế vật quên gốc này, đúng là đại nghịch bất đạo!
Ầm ầm...
Hư ảnh Chu Tước nhanh chóng lao xuống, cường quang rọi khắp nơi sơn hà, liệt diễm kinh khủng có thể phần diệt vạn vật.
Bọn người Dạ An Nhiên không đợi vọt tới nơi này liền bị khí lãng mãnh liệt vô tình hất tung bay, chật vật rơi xuống dãy núi.
- Khương Phàm, tới đây, mau tới đây!
- Ngươi đang làm gì vậy! Tới đây!
Bọn người Dạ An Nhiên liên tiếp giằng co, khí huyết sôi trào, sắc mặt tái nhợt.
- Khương Phàm choáng váng? Hắn nhận mệnh sao!
- Súc sinh! Bại hoại! Lưu manh! Chết chưa hết tội! Chỉ hận không thể tự tay bổ hắn!
Tiêu Lạc Sư, Lục Bình Yên phấn chấn hô to, rốt cuộc cũng đã giải hận được.
Khương Phàm giơ tay lên, đầu ngón tay chỉ về phía trước.
Chu Tước, Quy Nguyên Thuật!
Chu Tước pháp chỉ hình thành liệt diễm cuồng bạo đập vào mặt!
Đây mới thực là Chu Tước Phần Thiên Viêm, có thể phần diệt vạn vật, xua tan vạn hỏa.
Nhưng, kim viêm toàn thân Khương Phàm nháy mắt bạo động, hình thành lít nha lít nhít vòng xoáy, phun ra uy lực thôn phệ mãnh liệt, dẫn dắt hỏa diễm đập vào mặt hòa tan vào thân thể.
Mặc dù đây mới thực là Thần Hỏa, nhưng đồng căn đồng nguyên cùng Khương Phàm.
Hoặc là nói, đó vốn chính là hắn.
Cho nên, Chu Tước Phần Thiên Viêm không ngừng liên tục tràn vào thân thể, lại không có mang đến chút tổn thương nào.
Hư ảnh Chu Tước nhanh chóng giết tới, hung uy cái thế, huyết khí cuồn cuộn, rung chuyển bầu trời, nhưng khi chạm đến đầu ngón tay Khương Phàm, trong chốc lát, hư ảnh pháp chỉ ngưng tụ ầm vang sụp đổ, thanh thế bắn nổ chấn thiên động địa, hung uy sôi trào trong nháy mắt khuấy động trăm dặm thiên khung.
Sau đó, hóa thành một giọt tinh huyết, rơi xuống đầu ngón tay.
- Khương Phàm đã chết, đến phiên các ngươi!
Tiêu Lạc Lê cao vút hô to, muốn dẫn dắt hư ảnh Chu Tước tiếp tục trấn áp xuống dưới, lại đột nhiên phát hiện liên hệ giữa nhau đã gãy mất.
Hả??
Xảy ra chuyện gì?
Tiêu Lạc Lê kinh ngạc, chẳng lẽ uy thế Chu Tước pháp chỉ quá mạnh, ngay cả liên hệ uy thế phần diệt giữa bọn hắn đều đốt đứt?
- Trấn áp!
Tiêu Lạc Lê cưỡng ép kích thích văn ấn trong thân thể, đây là phụ hoàng tự mình khắc xuống cho nàng để mà khống chế Chu Tước pháp chỉ.
Nhưng, liệt diễm kịch liệt cuồn cuộn phương xa càng ngày càng ít, giống như thuỷ triều xuống đang hội tụ về trung tâm.
Dưới ánh mắt chấn kinh đến khó lấy tin của tất cả mọi người, phần thiên hỏa diễm trải rộng mấy ngàn thước càng ngày càng ít, một bóng người càng ngày càng rõ ràng hơn.
- Khương Phàm?
Tất cả mọi người trăm miệng một lời, con mắt trừng lớn, khó có thể tin.
Nói đùa cái gì!
Đó là Chu Tước pháp chỉ!
Mặc dù khả năng dùng tinh huyết rất ít, nhưng chung quy vẫn là lấy ra từ chân cốt Chu Tước!
Đừng nói Khương Phàm, chính là đẩy toàn bộ bọn người Dạ An Nhiên đi qua, đều có thể đốt sạch sẽ.
- Không thể nào, đây là ảo giác, đây tuyệt đối là ảo giác.
Lục Bình Yên hoảng hốt, suýt chút nữa ngồi dưới đất.
- Sao hắn lại không chết? Hắn sao có thể không chết!
Tiêu Lạc Sư cũng cảm giác có phải đầu mình xảy ra vấn đề hay không.
- Tràng diện nhỏ, bình tĩnh bình tĩnh.
Tiêu Phượng Ngô đứng trong phế tích trấn an đám người, chỉ là trái tim của mình còn đang cuồng loạn, vừa rồi hắn thật sự cho rằng Khương Phàm đã phải chết.
- Chu Tước pháp chỉ? Ha ha, cám ơn ngươi.
Khương Phàm trở lại thân người, người khoác nhuyễn giáp, đầu ngón tay còn giữ giọt tinh huyết Chu Tước kia.
- Ngươi... Ngươi...
Tiêu Lạc Lê gắt gao nhìn chằm chằm đầu ngón tay Khương Phàm, đó là tinh huyết chế tạo Chu Tước pháp chỉ sao? Tại sao có thể như vậy?
Rốt cuộc hắn là ai! Làm thế nào hắn làm được.
- Các ngươi có thể ngưng tụ tinh huyết Chu Tước, hẳn là sẽ có một số di cốt Chu Tước nào đó có. Có thể nói cho ta biết, là khối xương nào hay không?
Chương 852 Kinh hồn, đại loạn đấu
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo, xem ra cần phải tự mình đi Huyền Nguyệt hoàng triều một chuyến.
Hoặc là nói, Bất Diệt Thiên Bia kia của hắn đã có đất dụng võ.
- Rốt cuộc ngươi là ai!
Tiêu Lạc Lê bỗng nhiên có cảm giác kinh dị, toàn thân ngăn không được mà nổi lên từng cơn lạnh buốt.
Trước đó Chu Tước pháp chỉ cũng có một số là phản ứng. Có thể hiểu thành hỏa diễm của Khương Phàm có gì đó quái lạ, có thể gây nên Chu Tước huyết khí cảm ứng.
Bây giờ lại là thế nào?
Chu Tước pháp chỉ lại bị Khương Phàm khống chế rồi?
Rốt cuộc là trên người Khương Phàm có vũ khí đặc thù gì, hay là bản thân Khương Phàm có vấn đề lớn.
- Người giết ngươi!
Khương Phàm triệu ra tàn đao, hắn lao xuống, thẳng đến Tiêu Lạc Lê.
Thời điểm tại luyện binh tràng dưới mặt đất không muốn ra tay là không có nắm chắc.
Bây giờ nếu đã ra tay thì phải đuổi tận giết tuyệt!
Một tên cũng không được để lại!
- Rời khỏi nơi này! Nhanh nhanh nhanh, xông về trong hỗn loạn trước mặt!
Tiêu Lạc Sư rốt cuộc cũng cảm nhận được sợ hãi, ngay cả Chu Tước pháp chỉ đều không giết chết được Khương Phàm, bọn hắn ở lại chỉ có thể chờ chết.
- Giết ra ngoài.
Lục Bình Yên, Lư Kinh Vĩ cũng bừng tỉnh, điên cuồng tránh thoát đối thủ.
Chỉ còn bọn hắn!
Bọn hắn nhất định phải sống!
- Một kẻ cũng đừng để lại, giết cho ta!
Đáy mắt Dạ An Nhiên bất chợt hiện lên từng tia hung ác, thời điểm nên an tĩnh thì an tĩnh, thời điểm nên tàn nhẫn nàng tuyệt đối không mập mờ.
- Hàn Ngạo, Khương Bân, kéo bọn hắn.
Cơ Lăng Huyên phấn chấn kêu to, nếu như là đã thành tử địch, vậy liền giết tới đáy.
- Đứng lên nào! Ha ha!
Tiêu Phượng Ngô hô to gọi bậy, hài cốt huyết nhục toàn thân kịch liệt nhấc lên, thân thể chống đỡ nhuyễn giáp nhanh chóng tăng trưởng, hóa thân thành Bỉ Mông cự thú, cuồng dã gào thét, dùng cả tay chân phóng tới chiến trường.
- Cuốn lấy cho ta.
Bọn người Tô Triệt thể hiện ra vẻ quái dị.
Rốt cuộc là ai có thù với hoàng triều?
Làm sao đám gia hỏa Vô Hồi thánh địa kia so với bọn hắn còn xao động hơn, còn giết đỏ cả mắt?
- Khương Phàm, hôm nay ta mà chết, Huyền Nguyệt hoàng triều sẽ xử lý Vô Hồi thánh địa.
Tiêu Lạc Lê thôi động hai cánh lôi hỏa, tiến về phía mật lâm hỗn loạn, ánh mắt nàng lắc lư, trong lòng tuyệt vọng, nhưng vẫn cắn chặt răng, muốn chạy thoát.
Chạy tới phía trước thì sẽ có hi họng có thể hất Khương Phàm ra.
- Nếu ta ra tay, thì sẽ không sợ Huyền Nguyệt hoàng triều các ngươi.
Mặt Khương Phàm trầm như nước, quả quyết truy kích.
Nhưng...
Khương Phàm đột nhiên dừng lại, cau mày nhìn về phía nơi xa.
Giờ khắc này, trong linh nguyên trong khí hải lại bất chợt 'Vui sướng' vỗ cánh gáy to, ngay cả huyết mạch đều giống như nóng lên.
Trong rừng rậm bên ngoài mấy ngàn mét, một đóa hoa hồng yêu dị đang 'Nhìn' đến Khương Phàm.
Gốc thực vật kia vô cùng thon dài, toàn thân lại huyết hồng, từ thẳng thân đến phiến lá đều như máu, chợt nhìn giống như là hỏa điểu giương cánh nằm ở trong bụi cỏ.
Một đóa hoa hồng tiên diễm nở rộ ở trên đỉnh, tràn ngập ánh sáng mỹ lệ, cực cồng kềnh, giống như bên trong đang bao vây lấy cái gì đó.
- Chu Tước Yêu Hồn Hoa?
Khương Phàm theo bản năng nhắm hai mắt lại, sau khi mở mắt ra lần nữa, linh lực hội tụ, cường quang rạng rỡ, rõ ràng nhìn thấy tình cảnh bên ngoài mấy ngàn mét.
- Không sai, chính là Chu Tước Yêu Hồn Hoa!
Ý thức Đan Hoàng quấn lên linh hồn Khương Phàm, nhìn thấy đóa hoa xa xa, cũng cho ra khẳng định.
Tiêu Lạc Lê bay ra hơn ngàn mét, quay đầu muốn nhìn Khương Phàm đuổi tới chỗ nào một chút, lại ngoài ý muốn phát hiện Khương Phàm lại đậu ở chỗ đó.
Cảm giác đầu tiên của nàng là Khương Phàm đang chuẩn bị sát chiêu, nhưng cẩn thận xem xét, lại là đang ngẩn người, nàng thuận ánh mắt Khương Phàm nhìn qua, cũng phát hiện đóa yêu hoa kia.
- Lạc Lê, còn đứng ngây đó làm gì, chạy mau đi.
Tiêu Lạc Sư đang điên cuồng tránh thoát đám người Dạ An Nhiên, Tịch Nhan vây bắt, lại phát hiện Tiêu Lạc Lê đang dừng ở không trung.
- Vĩnh Hằng Chi Linh!
Tiêu Lạc Lê kêu lên đầy sợ hãi, thanh âm rất cao, truyền khắp toàn trường.
- Vĩnh Hằng Chi Linh?
Hai bên liên tiếp dừng lại, ngay cả các đệ tử thánh địa đang vây xem nơi xa, cũng đều đồng loạt trông qua.
- Là Vĩnh Hằng Chi Linh, đó là Vĩnh Hằng Chi Linh.
Tiêu Lạc Lê kích động kêu to, người khác không xác định, nàng vô cùng xác định, bởi vì phụ hoàng đã từng từng chiếm được, đặc biệt miêu tả qua cho nàng.
- Thật sự là có Vĩnh Hằng Chi Linh?
Bọn người Lữ Lương Nhân đều sửng sốt một chút, tin tức rải trước đó chỉ là cố ý kích thích bầu không khí, cũng không phải là thật có.
Bên ngoài mấy ngàn mét, Vĩnh Hằng Chi Linh chú ý tới bầu không khí là lạ, lập tức muốn chạy đi.
- An Nhiên! Tịch Nhan! Tiêu Phượng Ngô! Cơ Lăng Huyên! Thương Hàn Nguyệt!
Khương Phàm đột nhiên hô to, thôi động hỏa dực quả quyết đuổi tới.
Bọn người Dạ An Nhiên liên tiếp bừng tỉnh, cũng đều đã hiểu ý Khương Phàm.
Đây là muốn tổ kiến Đại Hoang Tù Thiên Trận, vây khốn Chu Tước Yêu Hồn Hoa.
- Lâm Nam sư tỷ!
Hàn Ngạo huy động hai cánh nhấc lên cuồng phong, chộp tới trước mặt Lâm Nam.
Lâm Nam lập tức vung ra dây leo, phóng tới bọn người Thương Hàn Nguyệt ở các nơi.
- Hô...
Hàn Ngạo bắt lấy Lâm Nam bay lên không, Lâm Nam khống chế dây leo, một mực cuốn lấy bọn người Thương Hàn Nguyệt.
- Bắt lấy Vĩnh Hằng Chi Linh!
Tô Triệt kêu to, khống chế Kim Bằng tiến lên, không chần chờ chút nào.
Thù, có rất nhiều cơ hội để báo.
Vĩnh Hằng Chi Linh, bỏ lỡ liền vĩnh viễn bỏ qua.
- Bắt Vĩnh Hằng Chi Linh, đừng để nó chạy.
Đại Diễn thánh địa, Huyền Nguyệt hoàng triều, đều quên sinh tử ác chiến trước đó, quên tình cảnh lẫn nhau, không quan tâm gì mà xông về phía trước.
Bọn hắn gắt gao nhìn chằm chằm Vĩnh Hằng Chi Linh ở xa xa, đỏ ngầu cả mắt.
Giờ khắc này, bọn hắn cũng sẽ không tiếp tục là ai ai, mà là mình, tất cả đều là vì chính bọn hắn.
Ai cũng muốn có được Vĩnh Hằng Chi Linh!
Ai cũng muốn cảm nhận cơ duyên không gì sánh kịp kia!
Chương 853 Sinh tử tranh giành (1)
Khương Phàm xông lên phía trước nhất, tốc độ đạt tới đỉnh phong, giống như mảnh thiên thạch giống đang đánh tới.
Nhưng, một đạo cường quang vượt lên.
Sưu...
Thẩm Minh Thu siêu việt hơn Khương Phàm, giống như thiểm điện đánh vào rừng rậm, thẳng tắp phóng tới, cây cối tảng đá dọc đường đều bị hắn dữ dội đụng nát.
Chu Tước Yêu Hồn Hoa né tránh, nhưng vẫn rất nhanh bị Thẩm Minh Thu đuổi tới.
- Ngươi là của ta! Ha ha!
Thẩm Minh Thu một phát bắt được Chu Tước Yêu Hồn Hoa, kích động cất tiếng cười to.
- Thẩm Minh Thu, buông ra Vĩnh Hằng Chi Linh! Ngươi không xứng!
Lư Kinh Vĩ ở phía xa kêu to, toàn thân lấp lóe tinh quang, bỗng nhiên biến mất, sau một khắc, tinh quang vẩy xuống, hắn xuất hiện gần Thẩm Minh Thu.
Chỉ là, cách mấy ngàn mét.
Hắn chưa từng có vượt qua qua khoảng cách xa như vậy, cảm xúc dưới sự kích động đột nhiên bộc phát vượt xa cực hạn, đến mức mới xuất hiện thiếu chút nữa ngồi dưới đất.
- Ngươi muốn đấu tốc độ với ta? Ngươi còn thiếu chút hỏa hầu!
Thẩm Minh Thu nhe răng cười, giống như là lôi đình phóng lên tận trời, rơi xuống trên núi đá trước mặt, ngạc nhiên nhìn Chu Tước Yêu Hồn Hoa trong tay một chút, cười to hai tiếng, lần nữa phóng tới phía trước.
Nhưng, hắn không có đón lấy bọn người Tô Triệt, mà là chạy càng xa.
Hắn!
Hắn!
Đây chính là hắn!
Hắn tuyệt đối sẽ không chia sẻ cùng bất cứ kẻ nào!
- Thẩm Minh Thu! Chạy đến chỗ ta này, chúng ta cùng nhau mang Vĩnh Hằng Chi Linh đi!
Tô Triệt khẽ nhíu mày, thúc giục Kim Bằng đuổi theo.
- Mang đi? Mang về thánh địa cho ngươi sao?
Thẩm Minh Thu thôi động linh lực, tốc độ nhanh đến cực hạn.
- Đừng vờ ngớ ngẩn, chính ngươi không gánh nổi!
Lữ Lương Nhân cũng ở phía xa hô to.
- Lão tử so với các ngươi thông minh...
Thẩm Minh Thu lời còn chưa dứt, xoay người chạy, bởi vì tên điên Khương Phàm kia đã đuổi tới.
Ầm ầm!
Khương Phàm không đợi giết tới liền cường thế phóng thích hỏa vũ đầy trời, nhanh chóng bạo kích.
Kim quang đầy trời chiếu rọi cánh rừng, hỏa vũ sắc bén, tràn ngập đất trời giáng lâm.
Oanh!
Núi đá cây rừng bị liên miên đánh xuyên, tiếp đó là những tiếng ầm vang bạo tạc, sóng âm gia tăng, liệt diễm cuồn cuộn, trải rộng ra hơn năm trăm mét.
Thẩm Minh Thu mạo hiểm né tránh, suýt chút nữa bị tươi sống đánh chết.
Ngay sau đó, Khương Phàm phóng thích càng nhiều hỏa vũ, liên miên đả kích, sau đó vỗ cánh lao xuống, muốn giết đến.
Lúc này, nơi xa một cường giả thánh địa Tây Bộ cao giọng hô to, ngưng tụ cung tiễn, trong chốc lát phóng xuất ra thánh tiễn ánh sáng cường thịnh, bắn rọi trời cao, phân hoá ngàn vạn mũi đến Khương Phàm.
Linh Nguyên đỉnh phong một kích toàn lực, thiêu đốt huyết khí, uy lực kinh người.
Khương Phàm bay lên không, nhấc lên liệt diễm ngạnh kháng thánh tiễn trùng kích.
Nhưng, lại có thêm càng nhiều cường quang phóng thích tới Khương Phàm.
Trong đó không thiếu một số đại chiêu uy thế kinh người.
Khương Phàm cắn răng một cái, kích thích áo giáp ngạnh kháng các loại bạo kích, đồng thời phóng xuất ra càng nhiều hỏa vũ, tiếp tục bạo kích xuống Thẩm Minh Thu, tiến hành dây dưa, tạo cơ hội cho Khương Bân đã giết tới.
Thẩm Minh Thu vừa muốn xông ra khỏi liệt diễm, lại bị hỏa vũ đầy trời bao phủ, mấy sợi hỏa vũ thậm chí xuyên thủng thân thể hắn, máu me đầm đìa, thương tổn đến nội tạng.
Lúc này, Khương Phàm ở không trung cũng bị các loại võ pháp bao phủ, máu me khắp người, thảm liệt bay ra ngoài.
- Ai cũng khốn không được ta! Trước mặt tốc độ, các ngươi đều là rác rưởi!
Chỉ sau chốc lát, Thẩm Minh Thu mang theo máu me khắp người chạy ra khỏi liệt diễm, hắn đang muốn quay đầu khiêu khích đám người, một hắc ảnh từ trên trời giáng xuống, xuất hiện ở trên đỉnh đầu hắn.
Lúc hắn phát giác trong nháy mắt, hắc ảnh kia đã há mồm phun ra hỏa diễm nồng đậm.
Thẩm Minh Thu kinh hồn, quay người thoát khỏi.
Oanh!
Liệt diễm nổ tung mặt đất, băng lên dung nham đầy trời.
Thẩm Minh Thu chật vật đập ra, khi đứng dậy trong chốc lát, hắc ảnh kia bỗng nhiên lao tới.
Rắn?
Con ngươi Thẩm Minh Thu ngưng tụ, dùng tốc độ nhanh nhất rút lui về phía sau.
Khương Bân mãnh liệt xoay chuyển, vĩ đao sắc bén vung ra vết tích như thiểm điện, thẳng thảng đến Thẩm Minh Thu.
Phốc phốc!
Mũi nhọn vĩ đao đảo qua yết hầu, cắt ra động mạch, cơ hồ đều tháo toàn bộ đầu xuống.
- A...
Thẩm Minh Thu vừa muốn kêu thảm, thanh âm chợt quái dị, hở, hắn dùng sức che yết hầu đang trào máu, chật vật chạy trốn về phía trước.
Khương Bân không ngừng tấn công, hai cánh chấn kích, nhanh chóng bắn rọi, cái đuôi vung lên độ cong dày đặc, buộc Thẩm Minh Thu liên tiếp nảy lên trên đất.
- Không được giết hắn! Chúng ta là liên hợp hành động! Các ngươi cần phối hợp chúng ta!
Lữ Lương Nhân ở phía xa lo lắng gào thét.
- Thẩm Minh Thu, đưa Vĩnh Hằng Chi Linh cho ta, cho ta!
Tô Triệt khống chế Kim Bằng lao xuống, nhanh chóng tới gần.
Hai con ngươi của Kim Bằng phát sáng, gắt gao tiếp cận con Dực Xà kia.
Nhưng...
Một ánh sáng màu hồng vọt mạnh lên trời!
Khương Phàm nhanh chóng nhấc lên, Thánh Viêm sôi trào cuồng liệt, đón đầu đánh tới Kim Bằng.
Kim Bằng hét lên đầy giận dữ, móng vuốt lấp lóe ý lạnh, khuấy động kim quang cường thịnh, hung hăng đánh về phía Khương Phàm.
Ầm ầm...
Kim Bằng run rẩy, thân thể cao lớn tung bay.
Cảm giác kia giống như bị một trọng chùy cứng rắn đập vào trên thân, xương cốt cũng phải nát.
- Tô Triệt, xin lỗi.
Khương Phàm thuận thế xoay chuyển, rơi xuống vùng núi phía trước.
- Khương Phàm! Chúng ta đến đây!
Hàn Ngạo gào thét dâng lên cương khí màu đen, lấy tốc độ nhanh nhất cuộc đời từ đằng xa xông lại.
Hắn mãnh liệt giương hai cánh, dùng tốc độ cao nhất vung Lâm Nam lên:
- Lâm Nam sư tỷ, ngay lúc này. Chuẩn bị! Lên!
Lâm Nam bay lên không, toàn thân sôi trào ánh sáng màu xanh, lấy lực lượng mạnh nhất vung lên dây leo tráng kiện, đem Dạ An Nhiên, Tịch Nhan, Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, cùng Tiêu Phượng Ngô, vứt ra ngoài về các hướng khác nhau.
Bành... Bành... Bành...
Bọn người Dạ An Nhiên phóng thích các loại năng lượng, bay lên trên phạm vi lớn, sau khi tản ra một khoảng cách liền liên tiếp rơi xuống đất.
Ánh mắt lấp lóe, linh văn nở rộ, mênh mông năng lượng giống như dòng lũ mãnh liệt lao ra.
Chương 854 Sinh tử tranh giành (2)
- Khương Bân, cuốn lấy hắn! Hàn Ngạo, sư tỷ, các ngươi phối hợp!
Đồng thời Khương Phàm cũng đáp lại, rút lui đến ngoài trăm thước, lập tức ngồi xếp bằng.
Toàn thân hắn cuồn cuộn Thánh Viêm, linh nguyên trong khí hải gáy to, ý thức cưỡng ép trùng kích Đại Hoang Phần Thiên Ấn.
- Nhanh nhanh nhanh, bọn hắn muốn vây khốn Thẩm Minh Thu. Thẩm Minh Thu, lao ra, tuyệt đối không được để bọn hắn vây khốn!
Bọn người Lữ Lương Nhân kêu lên đầy sợ hãi, đều điên cuồng thôi động linh lực.
Giờ khắc này, toàn bộ gương mặt đều trở nên cuồng nhiệt, toàn bộ đều trở nên kích động, không phải phóng tới thì chính là phóng thích võ pháp.
Ngay cả Tô Lăng cũng đều hóa thân thành cự mãng trăm mét, cuồng dã vặn vẹo trong rừng rậm, đụng nát cây rừng, nhào về phía Thẩm Minh Thu nơi đó.
Tiêu Lạc Lê lo lắng hô to, nhắc nhở Lục Bình Yên, Tiêu Lạc Sư:
- Phối hợp! Phối hợp! Trước tiên phải lấy Vĩnh Hằng Chi Linh tới tay!
- Đoạt đi, Vĩnh Hằng Chi Linh đang ở ngay phía trước, đây là cơ duyên lớn nhất Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
Tất cả các đệ tử thánh địa, còn có đám tán tu các nơi, cũng từ bốn phương tám hướng giết tới, đều không quan tâm mà phóng thích linh lực, thôi động tốc độ nhanh nhất của mình xông về phía trước.
- Ô... Ô ô...
Thẩm Minh Thu đang giãy dụa chạy trốn gương mặt đột nhiên dữ tợn, hắn che đậy yết hầu khàn giọng kêu gào, toàn thân bộc phát lên cường quang kinh người, so với lôi điện càng mạnh càng nhanh hơn, bao phủ Khương Bân ở đối diện đang cực lực dây dưa với hắn.
Khương Bân bay ra ngoài, toàn thân như bị hung hăng ném vào cối xay thịt quấy một trận, lân phiến vỡ vụn, máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.
Toàn thân Thẩm Minh Thu lại lóe lên cường quang, giống như như lôi đình biến mất tại chỗ, phóng tới phương xa.
Ánh mắt của hắn đỏ lên, sắp điên rồi, giờ phút này bốc cháy lên khí tức sinh mệnh, đem tốc độ tăng lên tới cực hạn, muốn liều chết giết ra ngoài.
Lúc này, lôi triều oanh minh, theo dây leo cuồng dã oanh kích cánh rừng, đá vụn nổ lên đầy trời, bao trùm hơn ba trăm mét, che mất Thẩm Minh Thu.
Hàn Ngạo cõng Lâm Nam kịp thời giết tới, lo lắng hô to:
- Sư tỷ, ngươi cứ phóng thích năng lượng, cái gì khác đều không cần bận tâm.
- Các ngươi... Muốn chết...
Thẩm Minh Thu gào thét, tàn nhẫn tiếp cận Hàn Ngạo trên không trung.
- An Nhiên, các ngươi nhanh lên!
Hàn Ngạo chở Lâm Nam phóng lên trăm mét, cương khí màu đen gào thét, mắt rồng lăng lệ, gắt gao tiếp cận Thẩm Minh Thu, toàn bộ tinh thần đều đề phòng đánh lén.
- Thẩm Minh Thu, ngươi trốn không thoát.
Lâm Nam ngồi xếp bằng trên người Hàn Ngạo, không để ý tiêu hao mà liên tục phóng thích ra dây leo, kích ra uy lực lôi đình.
Dây leo dày đặc càng tráng kiện, rơi xuống tràn ngập đất trời, lôi đình táo bạo bao quanh, phạm vi bao phủ vài trăm mét, điên cuồng oanh kích mặt đất, cũng đang kiềm chế Thẩm Minh Thu.
Thẩm Minh Thu chật vật né tránh, rất nhanh đã bị đảo loạn phương hướng, hoàn toàn đặt mình vào bên trong lôi mạn triều cường bạo loạn, mấy lần muốn bay lên không ám sát, đều bị điên cuồng trấn áp lại.
- Tô Lăng! Nuốt Tiêu Phượng Ngô cho ta!
Tô Triệt chau mày, khống chế Kim Bằng nhanh chóng lao xuống.
Cơ duyên trước mắt, hắn cũng hạ tử mệnh lệnh.
Tê...
Tô Lăng cuồng dã đong đưa thân thể, xông lên núi đá trước mặt, bay vụt ra ngoài, mở ra cái miệng to như chậu máu, nuốt tới Tiêu Phượng Ngô xa xa.
- Lôi Hỏa Bào Hao!
Huynh muội Tiêu Lạc Lê, Tiêu Lạc Sư liên thủ phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Lôi Hỏa Thế Thành, Vạn Vật Sinh!
Lôi triều sôi trào, liệt diễm trùng kích, hai loại năng lượng kịch liệt xen lẫn ở trên không, ầm ầm diễn biến, hình thành hai cái đầu rồng uy nghiêm.
Long ngâm to rõ, long uy cuồn cuộn.
Hai đầu rồng kéo lấy lôi hỏa triều dâng, xông về phía Cơ Lăng Huyên.
- Giết cho ta!
Lữ Lương Nhân cao giọng thét lên ra lệnh mắt trắng quạ đen, ánh mắt khóa chặt Cơ Lăng Huyên.
Quạ đen mắt trắng bỗng nhiên dừng lại, lực lượng hắc ám tuôn ra phía trước, từng đạo bạch quang xen lẫn ở bên trong.
Đen cực hạn chính là trắng.
Trắng cực hạn chính là đen.
Đen trắng giao hòa, sinh tử lưỡng cực.
Trong chớp mắt, toàn bộ thế giới như đều bắt đầu trở nên vặn vẹo, tiếp đó là lâm vào hắc ám vô tận.
Vạn vật quy nguyên, bóng tối vô tận.
Không có chút ánh sáng nào, giá lạnh vô tận, yên tĩnh như chết.
Đây là huyễn cảnh võ pháp, có thể kéo linh hồn Cơ Lăng Huyên vào, tàn nhẫn ngược sát.
Lục Bình Yên đạp trên thủy triều phóng tới, liên tiếp tăng tốc độ lên, cũng ở xung quanh nhanh chóng diễn hóa tử quang pháp trận.
Khi pháp trận thành hình trong chốc lát, ngọc châu bên trong hai lòng bàn tay tăng vọt ánh sáng, tương đương với toàn bộ năng lượng hai mảnh khí hải trùng kích pháp trận.
Pháp trận oanh minh, thủy triều vô biên, giống như Giao Long xuất thế, hoành kích trời cao, lao đến Khương Phàm.
Các cường giả nơi khác cũng đều liên tiếp phóng thích võ pháp mạnh nhất.
Tại thời điểm số lượng lớn cường giả tới gần, năng lượng thiên địa cũng vì đó mà hỗn loạn.
Dạ An Nhiên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt phát sáng.
Một mảnh phù văn bề bộn từ nở rộ dưới người nàng, hoa lệ thần bí, lại cuồng dã cường thế, trong chớp mắt quét sạch năm trăm mét, quấn về bọn người Khương Phàm.
Ánh sáng hừng hực, năng lượng cuồn cuộn.
Uy thế tăng vọt, thần uy cường đại lại nở rộ.
Bọn người Khương Phàm ở phía dưới liên tiếp nở rộ lên phù văn phức tạp tượng trưng cho 'Kim' 'Thủy' 'Hỏa' 'Thổ'.
- Đại Hoang, Loạn Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Già Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Phần Thiên Ấn!
- Đại Hoang, Táng Thiên Ấn.
Cơ Lăng Huyên, Thương Hàn Nguyệt, Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô, lên tiếng hô to.
Thanh âm cao vút vang dội, lại dẫn theo khí tức hùng hậu, phảng phất như không phải bọn hắn đang reo hò, mà là thiên địa đang đáp lại.
Loạn Thiên Ấn, Già Thiên Ấn, Phần Thiên Ấn, Táng Thiên Ấn, toàn bộ bộc phát lên uy lực và năng lượng vô tận tại khí hải bọn hắn. Như bốn Cổ Thần đang thức tỉnh, khuấy động kinh mạch toàn thân, nổ lên uy lực và năng lượng trùng thiên, sôi trào lên năng lượng hoa mỹ.
Ầm ầm!
Đại địa oanh minh, không gian chấn động.
Năng lượng bọn hắn thả ra nhanh chóng giao hòa, chống lên bình chướng cường đại hơn năm trăm mét.
Chương 855 Chuẩn bị rút lui
Gần như đồng thời, thế công cường đại đến từ bọn người Tô Triệt liên tiếp giáng lâm, hung hăng đụng vào. Như sóng dữ vỗ bờ, lập tức nổ lên năng lượng đầy trời.
Đại địa oanh minh, dãy núi lay động, thanh thế rung động.
Đại Hoang Tù Thiên Trận oanh động kịch liệt, suýt chút nữa liền muốn làm trận chôn vùi.
- Tịch Nhan, phối hợp ta!
Dạ An Nhiên bay loạn tóc dài, ánh mắt sáng ngời, giống như Tinh Linh Tự Nhiên, ra lệnh cho Ngũ Hành.
Dạ An Nhiên ngồi đối diện Tịch Nhan mở ra Đại Hoang U Linh Ấn.
Ý thức hải của nàng nở rộ cường quang, lực lượng ý niệm vô hình trùng kích Dạ An Nhiên, cũng ảnh hưởng đến bọn người Khương Phàm.
Giờ khắc này, không chỉ có năng lượng kết nối lẫn nhau, ngay cả ý thức linh hồn đều sinh ra cộng minh.
Ý thức của bọn hắn rung động kịch liệt, trong chớp mắt cứ như toàn bộ thế giới cũng không còn tồn tại, mà bọn hắn đang đặt mình vào bên trong một chỗ không gian thần bí.
Nơi này sáng chói, nơi này tĩnh mịch an nhàn.
Dạ An Nhiên cùng Tịch Nhan ngồi đối diện nhau, bọn người Khương Phàm liền vờn ở xung quanh.
Phía ngoài bọn hắn rõ ràng cách nhau vài trăm mét, nhưng trong không gian thần bí bọn hắn lại đang bên cạnh nhau.
Đây chính là hình thức ban đầu chân chính của Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Ngoại bộ, Ngũ Hành xâu chuỗi. Nội bộ, linh hồn giao hòa.
Ầm ầm...
Giờ khắc này, năng lượng bốn người Khương Phàm, Tiêu Phượng Ngô ở xung quanh bỗng nhiên tăng vọt mấy lần, thanh thế cường đại, nhanh chóng ngưng tụ lại vòng xoáy mênh mông, hấp thu năng lượng giữa đất trời.
Giữa thiên địa, dãy núi rừng rậm, trong phạm vi mấy chục dặm, toàn bộ uy lực Ngũ Hành nhận dẫn dắt.
Mặc dù bên trong Tù Thiên Trận thiếu khuyết Đại Hoang Diễn Thiên Ấn, nhưng Dạ An Nhiên đã khống chế Ngũ Hành, cho nên phù văn 'Mộc hệ' trong pháp trận cũng đang phát uy.
Bên trong phạm vi mấy ngàn mét, núi cao tan rã, đại địa khô kiệt, năng lượng không ngừng liên tục bay lên không, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào trong vòng xoáy của bọn hắn.
Bình chướng tăng vọt uy thế, tầng tầng gia cố!
Ánh sáng hừng hực, chiếu rọi dãy núi!
Phía ngoài rừng rậm đang sụp đổ, trong pháp trận lại hoàn toàn tương phản.
Các hệ năng lượng giao hội, nồng đậm như mây mù, lại cũng không mơ hồ, ngược lại là liên tiếp hiện ra hình ảnh kỳ lạ. Như thời khắc Hỗn Độn chưa mở, thế giới đang diễn biến.
Bọn người Tô Triệt liên tiếp đuổi tới, lại đều rung động với hình ảnh trước mặt, càng hồi hộp với năng lượng ở bên trong.
- Đây là pháp trận gì?
- Bọn hắn đang thôn phệ năng lượng thiên địa?
- Dạ An Nhiên có thể khống chế lực lượng Ngũ Hành, đây là đang dùng bọn người Khương Phàm kết nối năng lượng, bố trí Ngũ Hành không gian.
- Giống như không chỉ đơn giản là Ngũ Hành không gian như vậy, năng lượng bên trong quá kinh khủng.
Bọn người Tiêu Lạc Lê ngoài ý muốn mà chấn kinh, bỗng nhiên cảm giác có một số đánh giá thấp thực lực của thánh địa.
- Đều thất thần làm gì, đánh đi!
Tiêu Lạc Sư đột nhiên gào thét, nhấc lên lôi hỏa, va chạm bình chướng.
Cường giả các nơi liên tiếp bừng tỉnh, có người bay lên không, có người rút lui về phía sau, đều liên tiếp ngưng tụ lại võ pháp mạnh nhất của riêng mình, triển khai oanh kích tới pháp trận khổng lồ.
Ba mươi người liên thủ phóng thích, lập tức rung chuyển Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Khí huyết bọn người Khương Phàm sôi trào, sắc mặt đều nhanh chóng tái nhợt. Nhưng năng lượng Đại Hoang Ấn đang thức tỉnh, vòng xoáy xung quanh bọn họ càng ngày càng mãnh liệt, năng lượng không ngừng liên tục bao phủ bọn hắn.
Lúc này, chuyện kỳ diệu xuất hiện.
Thân thể bọn họ lại hiện ra đường vân chói mắt, ngưng tụ về linh văn chỗ, như muốn cùng linh văn cùng tồn tại.
Bọn hắn lập tức cảnh giác, linh văn đối với bất kỳ võ giả nào mà nói đều là tượng trưng cho hết thảy mọi thứ, nếu có cái gì ngoài ý muốn thì sẽ ảnh hưởng đến tu luyện Võ Đạo, ảnh hưởng đến vận mệnh.
- Tập trung lực chú ý.
Tịch Nhan quát tháo, lấy uy lực linh hồn cưỡng ép dẫn dắt ý thức của bọn hắn trở lại Đại Hoang Tù Thiên Trận.
Pháp trận trong không gian, các hệ năng lượng điên cuồng xen lẫn, toàn lực kiềm chế Thẩm Minh Thu đã điên cuồng.
Lâm Nam, Hàn Ngạo, còn có tiểu Kim hầu đang liên thủ chặn đánh.
Rốt cuộc Thẩm Minh Thu cũng luống cuống, hắn phóng tới bốn chỗ, làm thế nào cũng đều xông không ra khỏi không gian hỗn loạn năng lượng này. Thật giống như bản thân đã rơi xuống trong một bức tranh thần bí nào đó, các cảnh tượng tùy ý hiện lên.
Hắn tiếp tục thiêu đốt khí tức sinh mệnh, đổi lấy tốc độ cực hạn, muốn ám sát bọn người Lâm Nam, nhưng dù sao tại thời khắc mấu chốt vẫn bị năng lượng cường đại ngăn cản.
Oanh!
Năng lượng phía trước bỗng nhiên hội tụ, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ kịch liệt xen lẫn, hóa thành chiến binh, nhấc lên mênh mông năng lượng, đánh về phía Thẩm Minh Thu.
Uy thế kia khủng bố lại quỷ dị, cứ như cả thế giới đang gầm thét, như Thiên Thần đang múa bút tại không gian mênh mông này, muốn hủy diệt hắn.
Sự kiêu ngạo của Thẩm Minh Thu đã không còn sót lại chút gì, hắn cực lực chạy trốn, kết quả cảnh tượng xung quanh lại thay đổi, thay đổi cả phương hướng hắn di chuyển, rõ ràng là đang chạy trốn về phía trước, lại không thể tưởng tượng nổi bất chợt đón lấy trọng quyền đụng tới.
Răng rắc!
Hài cốt vỡ vụn, máu tươi phun tung toé.
Thẩm Minh Thu kêu thảm bay ra ngoài.
Hàn Ngạo từ trên trời giáng xuống, long dực như đao, chặt đứt bàn tay phải của Thẩm Minh Thu.
- Aaa… !
Thẩm Minh Thu dùng sức bắt lấy cổ tay phải, trong mắt đều là hoảng sợ, đầu đổ đầy mồ hôi lạnh.
Tiểu Kim hầu ngang nhiên giết tới, Đồ Đằng Trụ nổi lên cường quang, uy thế trong mấy ngắn ngủi đã tiếp tục tăng vọt, tàn nhẫn đánh vào khoang bụng hắn.
Lực bộc phát kinh khủng nổ tung trong nháy mắt.
Nội tạng Thẩm Minh Thu vỡ vụn, xương lưng bị bẻ gãy, nằm ngang bay ra mấy trăm mét bên ngoài.
Vĩnh Hằng Chi Linh tránh thoát khỏi 'Tử thủ' đang nắm lấy nó, lập tức chạy trốn về nơi xa, tốc độ thật nhanh.
- Bắt lấy nó!
Lâm Nam theo sát đuổi theo.
Ngũ Hành không gian lấp lóe cường quang, năng lượng lao nhanh, dưới sự khống chế của Dạ An Nhiên từ bốn phương tám hướng triển khai chặn đánh.
Vĩnh Hằng Chi Linh bối rối chạy trốn, cuối cùng lại vọt tới phía Khương Phàm.
Khương Phàm hâm mộ mở mắt, giương tay vồ một cái.
Vĩnh Hằng Chi Linh không có né tránh, nó trực tiếp nhảy tới trên tay hắn.
Khương Phàm nao nao, nhưng ý thức lập tức liên hợp cùng bọn người Tịch Nhan:
- Chuẩn bị rút lui!
Bình luận facebook