-
Chương 841-845
Chương 841 Cuồng Nhân đạo tràng (4)
Sau đó không lâu, nén hương thứ hai đã đốt xong.
Thái Bình, Tịch Nhan lại lần nữa chống đỡ được.
U quang thần bí đến từ núi đá tiến vào thân thể bọn họ, tăng cường lực lượng linh hồn, cũng tư dưỡng linh nguyên.
Sau đó... Càng nhiều vong hồn hiển hiện tại rừng rậm, lặp lại táo bạo khi còn sống, điên cuồng phát tiết giữa rừng rậm núi cao.
Bọn chúng không phát ra được tiếng gào thét cuồng dã khi còn sống kia, lại đang nhấc lên tiếng thét thê lương chói tai trong rừng rậm.
Thành đàn liên miên, ai nghe cũng phải rùng mình.
Tình huống của Thái Bình, Tịch Nhan càng ngày càng nguy hiểm. Mặc dù linh hồn cùng linh nguyên của bọn hắn đã được tăng cường, nhưng lực lượng thần bí mang tới ảnh hưởng cũng càng ngày càng kinh khủng.
Mỗi lần bọn hắn lâm vào trong trí nhớ, đều trở nên vô cùng chân thực.
Bọn hắn đang điên cuồng trong thù hận, đang tức giận gào thét ở bên trong. Mà lực lượng linh hồn của bọn hắn luôn luôn cứu vớt vô số lần, mới có thể kéo bọn hắn đi ra.
Nén hương thứ ba đã đốt xong, nén hương thứ tư đứng lên.
Hồn khí cuồn cuộn trong rừng rậm, toát ra hơn ngàn vong hồn.
Tổng số lượng đạt tới hơn hai ngàn!
Rừng rậm lờ mờ, âm trầm tà ác.
Ác linh gào thét, hỗn loạn táo bạo.
Xa xa, trong rừng rậm, rất nhiều linh yêu mãnh cầm đều cảm thấy nguy hiểm.
- Thái Bình sắp gánh không được!
Hai mắt Lữ Lương Nhân phát sáng, cực lực thấy rõ ràng tình huống ở xa.
- Ngô... A... Ách...
Toàn thân Thái Bình trở nên cứng ngắc, co quắp tại nơi đó gào thét quái dị.
Ngẫu nhiên mở hai mắt ra, mắt đầy tơ máu, bên trong còn ẩn hiện u quang.
- Chịu đựng! Chịu đựng đi!
Thẩm Minh Thu trở nên nghiêm trọng, lo lắng nắm chặt nắm đấm lại.
- Aaa… !!
Thái Bình cực lực kiên trì, linh văn trên trán nở rộ u quang, toàn thân bạo tạc giống như đang phóng thích ra lực lượng linh hồn, tinh mịn Hồn Ti quét sạch vài trăm mét rừng rậm.
- Kiên trì đi, nén hương thứ tư sắp đốt xong rồi.
Bọn người Lữ Lương Nhân đều âm thầm cổ động.
Nếu như có thể chống đỡ nén hương thứ tư, số lượng vong hồn sẽ càng nhiều, có khả năng trực tiếp toát ra hơn hai ngàn.
Hai mắt Thái Bình đã rướm máu, hắn đau đớn không chịu nổi.
Sau khi khổ cực kiên trì một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét dữ tợn.
- Đừng ngạnh kháng! Cứu trở về.
Khương Phàm nhắc nhở.
- Chờ một chút ! Chờ đến giờ đã...
Tô Triệt lời còn chưa nói hết, Thái Bình đột nhiên xông lên, giống như nổi điên phóng tới núi đá, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi phun tung toé.
Hắn nhảy vọt lên phóng tới bên trong, linh văn thức tỉnh, lực lượng linh hồn hóa thành lít nha lít nhít xúc tu oanh kích.
Vong hồn bốn phía bị chọc giận, những tiếng thét chói tai vang lên vọt tới.
- Cứu người!!
Tô Triệt hô to.
Kim Bằng bay lên, cường quang nở rộ như mặt trời, rọi khắp nơi rừng rậm, hủy diệt lấy mảng lớn vong hồn, xông về phía Thái Bình đang phóng tới nơi xa.
Tại thời điểm Thái Bình cơ hồ muốn bạo thể mà chết, Kim Bằng đã kịp thời đuổi tới, bắt hắn lại phóng lên tận trời.
Thái Bình đánh mất lý trí, tóc tai bù xù, ngẩng đầu lên kêu gào lớn, Hồn Ti sắc nhọn giống như lưỡi dao bay thẳng lên trời, toàn bộ đâm vào linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng kêu đầy thê lương thảm thiết, ở trên không đau đớn.
Cơ thể nó cường đại, quang vũ như thuẫn, lại gánh không được bạo kích linh hồn vô hình này.
Bởi vì ý thức giao hòa cùng Kim Bằng, Tô Triệt đều đột nhiên cảm giác đau đớn mà ôm đầu.
- Aaa… !!
Gương mặt Thái Bình trở nên dữ tợn, rất muốn cùng Kim Bằng đồng quy vu tận.
Toàn thân máu tươi chảy ngang, bay lả tả đầy trời, Hồn Ti tiếp tục bạo kích, đâm xuyên linh hồn Kim Bằng, quấn quanh lấy linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng gáy to, suýt chút nữa liền xé sống hắn.
Đám người nơi xa nhìn thấy mà liên miên hít vào khí lạnh, có người đều nhịn không được mà lui lại hai bước.
Khương Phàm nói:
- Lâm Nam sư tỷ, giúp một chút.
- Không giúp được. Cuồng Nhân đạo tràng giống như có cấm chế nào đó, linh lực của ta không khống chế được cây rừng ở trong đó.
Lúc đến nơi này Lâm Nam đã sớm lặng lẽ thử qua.
- Cứu người, nhanh đi!
Thẩm Minh Thu sốt ruột.
- Tốc độ ngươi nhanh, ngươi cứu đi!
Lữ Lương Nhân quát tháo.
- Thái Bình bây giờ điên rồi, ai tới gần hắn, hắn chào hỏi người đó. Lực lượng linh hồn của hắn đáng sợ bao nhiêu, các ngươi không biết?
Thẩm Minh Thu rất hiểu Thái Bình, hiểu rất rõ loại thế công linh hồn kia, chỉ cần một cây gai tiến vào thân thể, hắn liền có thể để toàn thân ngươi căng cứng, đau đến giật mình, nếu như mấy trăm cây đâm vào, đau đớn kia... Nhìn Kim Bằng liền biết.
- Ngươi không cứu, ai...
Lữ Lương Nhân đang muốn bắt lấy Thẩm Minh Thu vung đi qua, Khương Phàm ở nơi đó đã ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, lao đến Cuồng Nhân đạo tràng.
- Ném hắn qua!
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh Kim Bằng.
Hắn cũng không dám liều mạng cùng lực lượng linh hồn, nhưng hắn có thanh đồng tiểu tháp.
Kim Bằng nhịn xúc động muốn xé nát Thái Bình xuống, nhanh chóng lao vùn vụt, vung qua phía Khương Phàm nơi đó.
Thái Bình gào thét, con mắt tinh hồng tiếp cận Khương Phàm, Hồn Ti vô hình phóng thích, hóa thành hồn châm sắc nhọn, toàn bộ đều xông thẳng về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không để ý nguy hiểm, đối diện giết qua.
Một hắc khí mãnh liệt xông ra thanh đồng tiểu tháp, trải rộng hơn trăm mét, cửa sắt ẩn hiện sâu trong hắc khí, cùng với tiếng vang vọng ầm ầm, thiết lao mở cửa, xiềng xích gào thét mà ra, hung hăng cuốn lấy Thái Bình đang nổi điên.
Thái Bình giãy dụa kịch liệt, liên tiếp vọt mạnh, lại bị xiềng xích kéo chặt lấy.
Khương Phàm lập tức quay người, kéo lấy Thái Bình xông qua giữa không trung, hung hăng đánh tới ngọn núi cao trước mặt.
- Không được!!
Lữ Lương Nhân bọn hắn kêu lên đầy sợ hãi, toàn thân Thái Bình đều muốn rách ra, cái này nếu là đập tới, há không muốn nửa cái mạng sao.
Bành!!
Thái Bình va chạm núi cao, máu tươi vẩy ra, xương cốt run rẩy, ngất đi tại chỗ.
Khương Phàm từ không trung rơi xuống, lạnh lùng nói:
- Cứu người!
Chương 842 Đừng nên trêu chọc
Lữ Lương Nhân chau mày, không lo được quở trách, tranh thủ thời gian móc thuốc giải ra nhét vào trong miệng hắn.
- Tịch Nhan đã gánh vác được.
Dạ An Nhiên khẽ nói, nén nhang thứ tư đốt xong.
- Chúng ta thắng! Hắc hắc, ta có bạn gái!
Tiêu Phượng Ngô ôm lấy khóe miệng cười xấu xa.
Nén hương thứ tư đốt xong, vong hồn trong rừng rậm đột nhiên tăng bạo.
Không có Thái Bình, vẻn vẹn chỉ còn một mình Tịch Nhan, liền phóng xuất ra hàng ngàn con.
Sợi u quang thứ tư tiến vào thân thể Tịch Nhan, lướt qua linh hồn, tẩm bổ linh nguyên.
Năng lượng u quang này so với trước đó đều mạnh hơn rất nhiều.
Cảnh giới Tịch Nhan tại giờ khắc này đã đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, thẳng bức bát trọng thiên!
- Đó là một nơi tốt.
Thượng Cổ ma hồn khẽ nói trong thân thể Tịch Nhan, một mực đang quan sát đến vong hồn táo bạo bên ngoài:
- Có mấy cái không tệ, có thể chộp tới sử dụng.
- Không nôn nóng, ta kiên trì một hồi nữa.
Ý thức Tịch Nhan thoáng thanh tỉnh, tiếp đó lại lâm vào trong trí nhớ đau đớn.
- Ngươi chơi đi. Ta chọn.
Thượng Cổ ma hồn hóa thành ma khí, xuất hiện từ trên thân Tịch Nhan, tự mình dò xét những linh hồn táo bạo kia.
Tịch Nhan bây giờ xác thực rất đau đớn, mấy trăm lần hãm sâu trong ký ức, mấy trăm lần trải qua đau đớn, mà càng lún càng sâu, cảm giác càng ngày càng đau đớn.
Nhưng, nàng cũng không có tận lực kháng cự lại, ngược lại là tùy theo bản thân mình mà trầm luân, sau đó lại tránh thoát.
Nàng đang trải qua, càng là đang trưởng thành!
Nàng vẫn luôn rất rõ ràng nỗi đau đớn của nàng đi qua sẽ ở một ngày nào đó trở thành gông cùm xiềng xích trưởng thành của nàng.
Điểm này, Thượng Cổ ma hồn cũng đã nhắc nhở qua nàng, chỉ là Tịch Nhan rất khó đi đối mặt, nhất là chuyện của tỷ tỷ.
Lần này tựa hồ như chính là thời cơ tốt.
Lực lượng thần bí vô số lần mang nàng về vòng xoáy ký ức, để nàng đau đớn ở nơi đó, trải qua ở nơi đó, minh ngộ ở nơi đó.
Nàng phóng túng mình, chính là muốn trong đau đớn chặt đứt gông cùm xiềng xích, bên trong tra tấn phá kén trùng sinh.
Thời gian trôi qua!
Tịch Nhan đã kiên trì tới nén hương thứ bảy, mọi người thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Số lượng vong hồn lật thăng gấp bội.
Lần đầu tiên chỉ là dẫn xuất mấy chục, sau lần thứ tư toát ra hơn ngàn, sau lần thứ bảy đã trực tiếp toát ra hơn vạn.
Rừng rậm táo bạo, mấy vạn vong hồn đều đang gào hét thê lương.
Thanh thế kinh khủng, hồn khí ngập trời, oanh động xung quanh sơn lâm, cũng khiến cho mây mù nhanh chóng tụ tập.
Mây đen cuồn cuộn, bao phủ trăm dặm dãy núi, rừng rậm hắc ám.
Giữa rừng rậm nhấc lên cuồn cuộn hắc khí, đó là hồn vụ quỷ dị.
Vong hồn dày đặc ẩn hiện ở bên trong, nhấc lên ánh sáng màu xanh lục đáng sợ, khiến cho người khác phải rùng mình.
Có một số là vong hồn chỉ tồn tại mấy trăm năm, có một số lại tồn tại hơn ngàn năm.
Số ít là con người, đa số tất cả đều là mãnh thú hung cầm.
Một con cự mãng dài đến ba trăm mét sôi trào hồn khí kinh khủng, quay quanh núi cao, rít gào với trời.
Một đám dã tượng nóng nảy phóng tới giữa mê vụ, toàn thân hồn khí liệt liệt, khởi xướng tiếng gào rít mát lạnh.
Một con ác viên khổng lồ, nện bước chân nặng nề, từ bên trong u ám đi ra, lúc sáng lúc tối, lúc nào cũng có thể biến mất.
Nó tồn tại quá lâu quá lâu, cơ hồ muốn tiêu tán vĩnh cửu.
- Nàng... Sao nàng làm được?
Thẩm Minh Thu chấn kinh.
Bảy lần, nàng vậy mà lại kiên trì được đến nén hương thứ bảy.
- Cuồng Nhân đạo tràng, thật không khiến cho ta thất vọng.
Đáy mắt Tô Triệt lấp lóe tinh mang, vừa rung động lại kích động.
Nếu như thanh thế tiếp tục làm lớn, sẽ khiến xung quanh vài trăm dặm mãnh thú xao động, mà bầu không khí xao động sẽ càng khiến cho nơi xa cảnh giác, sau đó phạm vi tiếp tục phóng đại.
- Nén hương thứ mấy rồi?
Thái Bình thức tỉnh, khí tức suy yếu.
- Bây giờ là nén thứ tám, bảo bối à.
Tiêu Phượng Ngô cười xấu xa đi đến bên cạnh hắn.
- Đừng làm ta buồn nôn, cút!
Thái Bình vừa mới kích động, ý thức mệt mỏi quay cuồng trời đất, suýt chút nữa ngã quỵ.
- Ngươi bây giờ là bạn gái của ta, đi, cùng ta đến phía trước tìm một chỗ không người.
Tiêu Phượng Ngô bắt lấy bả vai Thái Bình, thô lỗ kéo lên.
- Cút ngay! Ta không có tâm tư đùa giỡn với ngươi.
- Ngươi gọi cái này là nói đùa? Khốn kiếp, đây gọi là đòi nợ! Lão tử định chơi ngươi!
Tiêu Phượng Ngô không để ý đến Thái Bình đang giãy dụa, cứng rắn kéo đi đến rừng cây trước mặt:
- Ta đổi cái váy cho ngươi.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi muốn chết...
Thái Bình gương mặt dữ tợn, thôi động linh lực muốn phóng thích Hồn Ti, nhưng trước đó linh hồn tổn thương quá nghiêm trọng, đột nhiên phát lực, lập tức khiến thương thế đau nhói, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
- Muốn chết? Hắc hắc, lão tử chết chính là quỷ chết, đến đây, nghe tiếng quỷ chết kêu một chút.
Tiêu Phượng Ngô đưa cánh tay tráng kiện bóp lấy cổ của hắn, nài ép lôi kéo vào cánh rừng.
- Khương Phàm, ngươi mù rồi sao? Ngươi để hắn tùy ý hồ nháo?
Lữ Lương Nhân sốt ruột.
- Khương Phàm, ngươi không ngăn cản, ta thay ngươi!
Sắc mặt Thẩm Minh Thu âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ai dám đụng một sợi lông huynh đệ của ta, ta chặt đầu kẻ đó! Ngươi có thể cho là ta nói cứng, nhưng thời điểm đầu rơi, đừng chết không nhắm mắt mà trừng ta!
Khương Phàm nhíu mày, đám gia hỏa kia là thật không chút hiểu yên tĩnh.
- Khương Phàm...
Tô Triệt cũng không có cách nào.
- Tô huynh, ta hiểu một thế lực không thể nào tất cả đều là người bình thường, dù sao cũng phải có mấy đồ buồn nôn như vậy. Ta sẽ không bởi vì mấy tên này, ảnh hưởng giao thiệp với ngươi, còn có cùng Đại Diễn thánh địa.
Khương Phàm ra hiệu bọn hắn tiếp tục chú ý rừng rậm trước mặt.
- Ngươi đang nói ai?
Thẩm Minh Thu tức giận, đồ buồn nôn??
- Khương Phàm ta làm việc có một chuẩn tắc, ngươi tùy tiện gây tùy tiện náo, ta đều có thể tiếp nhận, nhưng một khi ngươi để cho ta nhận định thành uy hiếp, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết chết ngươi! Tuyệt đối không để lại tai hoạ ngầm!
Chương 843 Luân Hồi Yêu Hoa
Khương Phàm bỗng nhiên quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Minh Thu:
- Cho nên, chớ chọc ta! An phận chút!
Dạ An Nhiên cũng cảnh cáo nói:
- Chúng ta nguyện ý làm bằng hữu cùng các ngươi, cũng nguyện ý phối hợp hành động của các ngươi, nhưng nếu như các ngươi nhất định phải đem chuyện liên quan làm cứng rắn, thật có lỗi, chúng ta không hầu hạ!
Lúc này, trong rừng rậm truyền ra tiếng Thái Bình tức giận kêu thảm thiết.
Tiêu Phượng Ngô thật lột hắn rồi?!
- Tình huống bên trong bây giờ như thế nào rồi, ai có thể thấy rõ không?
Thương Hàn Nguyệt cực lực nhìn ra xa, nhưng trong rừng rậm hắc ám càng ngày càng dày đặc, âm khí âm u, hồn ảnh trùng điệp, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tịch Nhan nữa.
Lâm Nam nói:
- Nếu Tịch Nhan có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đã tìm được cách chống cự. Nghĩ chỗ tốt, Tịch Nhan kháng càng lâu, cơ duyên càng lớn.
Cơ Lăng Huyên nói:
- Cơ duyên cho loại linh hồn vô cùng hiếm thấy, ta tin tưởng Tịch Nhan!
Mâu trong mê vụ, mê quang màu tím đang tỏa ra liên miên bất tuyệt.
Sáng tỏ lộng lẫy lại âm trầm, thần bí tinh khiết lại yêu dị.
Bên trong ánh sáng màu tím đầu tiên là ngưng tụ thành Luân Hồi Yêu Hoa, vờn quanh Tịch Nhan, tiếp đó là kịch liệt nở rộ, cánh hoa màu tím bay lả tả ra đầy trời.
Sau khi nén hương thứ tám đốt sạch, Tịch Nhan ở trong Hồn Hoa mở ra hai mắt thần bí.
Sau khi trải qua hơn ngàn lần tra tấn, rốt cuộc nàng cũng tự tay chặt đứt được gông cùm xiềng xích, không có dựa vào lực lượng linh hồn, tự mình từ trong vòng xoáy ký ức tránh ra.
Sợi u quang thứ tám chiếu phá hồn khí, rót vào thân thể Tịch Nhan.
- Aaa… !
Tịch Nhan ngẩng đầu, phát ra tiếng thét dài.
Luân Hồi linh văn tăng vọt tia sáng, như muốn rời khỏi trên trán, một mình nở rộ.
Làn da toàn thân đều hiện lên đường vân màu tím thần bí, cùng linh văn chiếu rọi, thần bí lại yêu dị.
Cảnh giới Tịch Nhan tại thời khắc này đã cường thế đột phá, rảo bước tiến lên bát trọng thiên.
- Không tệ không tệ... Nơi này là chỗ tốt...
Ma hồn để ý không phải cảnh giới đột phá, mà là những u quang này đã tăng cường linh hồn Tịch Nhan, nhất là tẩm bổ linh nguyên.
- Bắt đầu!
Tịch Nhan chân đạp Hồn Hoa phóng lên tận trời, cánh hoa theo sát phía sau, nhanh chóng xoay tròn, tử quang rạng rỡ.
Thân ảnh nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, còn có cánh hoa phất phới, thời khắc này nàng tựa như là tiên tử trong hoa. Chỉ là dưới tử quang chiếu lại nhiều hơn mấy phần khí tức âm trầm.
Ma hồn chỉ dẫn:
- Phía trước! Một cổ hồn sắp tiêu tán, hồn nguyên rất mạnh, nhưng ý thức đã mất hết, bắt lấy nó, để ngươi sử dụng!
Tịch Nhan đạp trên Hồn Hoa, du tẩu xen kẽ ở giữa các vong hồn táo bạo, để lại từng đoạn ánh sáng, phóng thẳng đến phía trước con ác viên khổng lồ kia.
Ác viên đang nện bước chân nặng nề, lung la đi lên phía trước, thân hình khổng lồ, khí tức kinh khủng, kinh sợ đẩy lui những vong hồn dọc đường.
Tịch Nhan đạp trên nhánh cây, phóng lên tận trời, cánh hoa nhanh chóng tiêu xạ, toàn bộ đánh vào trên thân ác viên.
Ác viên không có ý thức, cũng không có chống cự, mặc cho Hồn Hoa đâm vào hồn thể.
Cánh hoa xen lẫn sau lưng ác viên, hình thành văn ấn Luân Hồi Yêu Hoa phức tạp lại khổng lồ.
Tịch Nhan bay lên không, đầu ngón tay chấn kích, hung hăng đặt bên trên văn ấn.
Văn ấn phát sáng, hồn lực cuồn cuộn, che mất ác viên.
Xa xa nhìn lại, một đóa yêu hoa tà ý khổng lồ ầm vang nở rộ, tử quang vô biên, xua tan hắc ám, hồi hộp lấy bát phương vong hồn.
Ác viên đau đớn gào thét, phiêu miểu lại xa xăm, tiếng gào thét phảng phất đến từ vạn năm trước, xuyên qua thời không, quanh quẩn dãy núi.
- Cho ta mượn thể! Tái tạo luân hồi! Sau trăm năm, trả lại tân sinh cho ngươi!
Tịch Nhan nỉ non, linh văn trên trán, linh nguyên trong khí hải, bỗng nhiên quán thông, toàn thân tượng trở nên trong suốt, rõ ràng hiển hiện từng cái từng cái rất tinh diệu.
Yêu hoa nở rộ nhanh chóng co lại.
Thân thể cao lớn của ác viên cũng nhanh chóng sụp đổ, hóa thành một viên hồn nguyên, bị yêu hoa bao viên, dung nhập thân thể Tịch Nhan.
Ma hồn chỉ dẫn:
- Kế tiếp, bên trái đằng trước, Liệt Thiên Long Điệp!
Cuồng Nhân đạo tràng kịch liệt thay đổi, nhanh chóng oanh động lấy núi cao rừng rậm xung quanh.
Số lượng lớn mãnh thú xao động phóng tới nơi này.
Các đệ tử thánh địa, các tán tu cường giả đang thám hiểm cũng đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nhao nhao quay đầu, hội tụ đến nơi này.
Ngay cả rất nhiều đại yêu đều nhấc lên thanh thế mãnh liệt, xuất hiện ở không trung phương xa, có thể là đạp vào núi cao nhìn ra xa, nhưng những yêu vật này đều có trí tuệ rất mạnh, sau khi xác định đầu nguồn hỗn loạn, bọn chúng đều liên tiếp rút đi, không có xúc động.
- Xảy ra chuyện gì?
Ở ngoài ngàn dặm, bọn người Tiêu Lạc Lê chợt phát hiện tình huống xa xa, đầu tiên là có rất nhiều mãnh cầm linh điểu lướt qua bầu trời, phóng tới cùng một phương hướng, sau đó trong núi rừng xa xa truyền đến thanh âm ùng ùng, giống như có ngàn vạn mãnh thú đang phóng tới.
- Đến chỗ cao nhìn.
Bọn hắn phóng tới núi cao phía trước, ngắm nhìn phương xa.
Từ nơi này không nhìn thấy tình huống Cuồng Nhân đạo tràng, nhưng có thể nhìn thấy rừng rậm hỗn loạn nơi xa.
Càng là hướng phía trước nơi, rừng rậm xao động càng mãnh liệt, mãnh thú phóng tới, túc điểu kinh bay, số lượng lớn mãnh cầm kéo thành đàn lướt qua không trung.
Một số dị thú hiếm thấy, cự thú khổng lồ đều liên tiếp xuất hiện, chạy về cùng một phương hướng.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước bay lên không, bay thẳng vào đám mây, nhìn về phương xa.
Nơi này vẫn không nhìn thấy Cuồng Nhân đạo tràng, lại có thể nhìn thấy mãnh thú trên phạm vi vài trăm dặm đều đang xao động.
- Thấy cái gì rồi?
Tiêu Lạc Sư hô to.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước trở lại đỉnh núi:
- Hẳn là lại có bí cảnh bị mở ra, ta thấy có rất nhiều đại yêu đều đang kinh động.
- Vậy còn chờ lấy làm gì! Đi mau thôi!
Chương 844 Cuồng Hồn Thánh Điển
Lư Kinh Vĩ kích động, Vĩnh Hằng Thánh không hổ là bí cảnh trong truyền thuyết, liên tiếp xuất hiện bí cảnh.
- Khương Phàm thì sao?
Lăng Thất Tung khẽ nhíu mày, hắn còn trông cậy vào tên điên Khương Phàm kia hại chết đám gia hỏa kia đây.
- Còn lo Khương Phàm cái gì, tìm bảo bối trước lại nói!
- Đúng vậy, không phải lo Khương Phàm ở đâu, đại hoàng triều Huyền Nguyệt muốn lộng chết một người nào đó, có cái gì khó.
- Khoảng cách Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại chỉ còn hơn hai mươi ngày, khó có được lại có trọng bảo xuất thế, có cái gì phải do dự.
Những kẻ kêu gào chính là các đệ tử, tán tu mà Tiêu Lạc Lê triệu tập những ngày này, tất cả đều là cửu trọng thiên.
Hết thảy bảy người, trong đó một thánh văn!
- Nếu không, đi qua nhìn trước?
Lục Bình Yên rất chờ mong, cũng có một chút cấp bách.
Tiến đến đều đã hơn hai tháng, mặc dù có phát hiện chút bảo bối, nhưng một mực không có tìm được thứ đặc biệt hài lòng. Tại luyện binh tràng dưới mặt đất thật vất vả mới tìm tới một kiện Thái m đồ đằng, kết quả thuộc về Tiêu Lạc Lê.
- Các ngươi từ từ thương lượng, chúng ta sẽ rời khỏi.
Đỉnh núi còn có một đám người đến từ Linh Kiếp thánh địa, liên minh Thánh Địa Nam Bộ!
- Các vị, cáo từ!
Sau khi Triệu Thắng chắp tay, hắn mang theo bọn người Thái Long, Nghiêm Sâm rời khỏi.
- Chờ một chút!
Tiêu Lạc Lê gọi bọn họ lại.
Triệu Thắng nói:
- Còn có chuyện gì? Hiểu biết của chúng ta đối với Vô Hồi thánh địa không có nhiều như các ngươi tưởng tượng, những gì nên nói đều đã nói rồi.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Lại cùng các vị xác định một chút, Khương Phàm và Dạ An Nhiên là đồng môn, Dạ An Nhiên từng cứu hắn ra khỏi Bạch Hổ quan?
- Không sai! Tuy ban đầu Khương Phàm là con nuôi của tiểu vương cứ điểm hoàng triều, nhưng lúc ấy gia tộc bọn họ gặp phải biến cố, suýt chút nữa diệt môn. Nếu như không phải Dạ An Nhiên ra tay, hắn sớm chết ở nơi đó. Cũng chính là Dạ An Nhiên đưa hắn đến La Phù, mới có hắn các cơ duyên sau này.
- Tịch Nhan và Khương Phàm có tình cảm sao?
- Ha ha, Dạ An Nhiên đối với Khương Phàm có ân cứu mạng. Khương Phàm đối với Tịch Nhan lại có ân cứu mạng. Lúc ấy Tịch Nhan bị tông môn phế bỏ, là Khương Phàm nhặt nàng đi, lại chữa trị kinh mạch cho nàng, lại còn giúp nàng thăng hoa linh văn, lúc ấy Tịch Nhan bị Ly Hỏa thánh địa mang đi, vậy mà tên điên Khương Phàm kia lại dìm nước thánh địa.
Sau khi bọn người Triệu Thắng biết được thủ phạm 'Dìm nước Ly Hỏa' là Khương Phàm, đã hiểu rõ tình huống hắn, cho nên nên biết xem như đều biết.
Tiêu Lạc Sư nói:
- Những người khác thì sao, các ngươi thật không hiểu rõ?
Triệu Thắng lắc đầu:
- Ngươi muốn hiểu rõ chính là bọn hắn có liên quan gì đặc biệt đối với Khương Phàm, cái này chúng ta thật không thể trả lời.
- Các ngươi có biết những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì hay không?
Thái Long khẽ nhíu mày.
Là thánh địa Nam Bộ, bọn hắn cùng Huyền Nguyệt hoàng triều Tây Bộ không hề có quen biết gì, nhưng sau khi Tiêu Lạc Lê gặp được bọn hắn vậy mà lại chủ động ngăn lại, còn nghe ngóng tình huống Khương Phàm. Trong này khẳng định có vấn đề gì đó.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Khương Phàm ở bên ngoài làm bị thương Thẩm Hoành Đồ, Huyền Nguyệt hoàng triều muốn trả thù?
Không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?
- Các vị, cảm tạ các ngươi thẳng thắn, mời đi.
Tiêu Lạc Sư đưa tay ra hiệu rời khỏi.
- Ta mặc kệ các ngươi và Khương Phàm có cái gì khúc mắc, nhưng khuyên các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với hắn, hắn so với các ngươi tưởng tượng thì hung ác hơn rất nhiều! Trong đầu của hắn không có bất kỳ khái niệm đẳng cấp gì, nếu như chọc tới hắn, hắn sẽ không quản ngươi là ai. Nên ra tay sẽ ra tay, nên giết... sẽ giết!
Thái Long cảnh cáo một câu, sau đó bước nhanh đuổi theo Triệu Thắng:
- Sư huynh, ngươi không nên nói nhiều như vậy.
Triệu Thắng nói:
- Chỉ là nói chút chuyện không đau không ngứa, có vấn đề gì không?
Thái Long cau mày:
- Huynh nói không có vấn đề, nhưng ta cảm giác Huyền Nguyệt hoàng triều có vấn đề.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Hoàng triều có thể có vấn đề gì, bọn hắn còn dám trực tiếp ra tay với Vô Hồi thánh địa sao? Bọn hắn là hoàng triều, là hoàng tộc! Coi như bọn hắn thật muốn không để ý mặt mũi thu thập Khương Phàm, đó cũng là Khương Phàm đã làm chuyện khiến bọn hắn căm phẫn. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ha ha, ngươi không có chú ý tới sắc mặt đám người Huyền Nguyệt hoàng triều kia sao? Chỉ cần nhắc đến hai chữ Khương Phàm này, sắc mặt của bọn hắn liền vô cùng khó coi.
- Cũng là bởi vì như thế, chúng ta nói nhiều liền có khả năng gây họa.
- Gây họa? Chúng ta nói mấy câu đã gây họa rồi? Thái Long, ta thật có chút không nhìn rõ ngươi, hình như ngươi đối với tên điên Khương Phàm kia rất có hảo cảm?
Thái Long lắc đầu, không có cùng hắn so đo.
…
Lư Kinh Vĩ đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Lạc Lê.
- Chúng ta tiếp tục tìm bọn người Khương Phàm, hay là đến phía trước nhìn?
Những người khác liên tiếp nhìn về phía nơi xa.
Dù sao Thánh Sơn chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, rất khó gặp lại được cơ duyên đặc biệt.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Chúng ta tới trước phía trước nhìn. Nếu có cơ duyên, liên thủ hành động, sau khi cướp được theo tình huống mà phân chia.
- Tốt!
Tinh thần đám người đại chấn, mười lăm người liên thủ lại, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn.
- Nhưng, nơi đó rất oanh động, cũng có khả năng sẽ hấp Khương Phàm và bọn người Tô Triệt theo. Nếu quả như thật gặp được, trước tiên phải giải quyết bọn hắn, suy nghĩ thêm Linh Bảo sau. Mặc dù chúng ta ít người, nhưng thực lực Vô Hồi thánh địa rất yếu, trừ Khương Phàm là cửu trọng thiên ra, những tên còn lại đều là thất trọng thiên, hình như còn có lục trọng thiên. Mà Đại Diễn thánh địa cần cố kỵ cũng chỉ có mấy tên như vậy.
- Ta an bài hành động trước. Nếu quả như thật gặp được, cứ dựa theo an bài mà hành động, đừng loạn cả một đoàn. Ta tự mình thu thập Khương Phàm.
Chương 845 Vừa khẩn trương, vừa chờ mong
- Hoàng huynh phối hợp Thương Thiên Tước cuốn lấy Tô Triệt. Lục Bình Yên, ngươi thu thập Tô Lăng. Thôi Ngọc Sơn, phóng thích trọng lực trận vực, phối hợp Lư Kinh Vĩ, không tiếc mọi thứ cuốn lấy Thẩm Minh Thu cho ta. Những người khác, tự các ngươi lựa chọn đối thủ.
Tiêu Lạc Lê phân phó bảy vị tán tu kia:
- Các ngươi chú ý ngụy trang, sau đó từ bên cạnh phối hợp tác chiến. Tại thời gian ngắn nhất, bằng tốc độ nhanh nhất, xử tử đám người Vô Hồi thánh địa kia cho ta, nhất là Tịch Nhan và Dạ An Nhiên! Sau khi giải quyết bọn hắn, lập tức trở về viện binh cho chúng ta.
Đám tán tu trao đổi ánh mắt, cười nói:
- Công chúa điện hạ yên tâm, tất cả chúng ta đều là cửu trọng thiên, thu thập mấy tên thất trọng thiên, lại còn là đánh lén, nếu như không thành công, chúng ta còn mặt mũi nào còn sống.
Tiêu Lạc Sư cảnh cáo nói:
- Làm xong, ta có thưởng! Nhưng ai làm không xong, ta trị tội của các ngươi!
Tiêu Lạc Lê phất tay:
- Xuất phát! Đi trước nhìn tình huống, không đụng tới Khương Phàm Tô Triệt, chúng ta tìm bảo bối. Đụng phải, chúng ta giết người trước!
Bên ngoài Cuồng Nhân đạo tràng!
- Bọn hắn sắp tới.
Tô Triệt đứng tại đỉnh núi ngắm nhìn phương xa.
Số lượng lớn mãnh thú đang hội tụ tới nơi này, thanh thế càng lúc càng lớn, phạm vi ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
Hẳn là rất nhanh liền có thể mang theo tất cả người của thánh địa.
Chờ tin tức dần dần truyền ra, đám người hoàng triều kia cũng có thể sẽ tới.
Lữ Lương Nhân bọn hắn cao giọng ra lệnh:
- Dựa theo an bài trước đó của chúng ta, tin tức rải Chu Tước Yêu Hồn Hoa ra!
Các cường giả Đại Diễn nhanh chóng tản ra, xông vào rừng rậm, rải tin tức, cũng bắt đầu tìm kiếm người của Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Khương Phàm?
Tô Triệt nhìn Khương Phàm.
- Sao?
Khương Phàm đang cau mày, lo lắng đến tình huống Tịch Nhan bên trong.
Mặc dù Tịch Nhan đã thành công đưa tới náo động lớn, nhưng lực lượng thần bí tại Cuồng Nhân đạo tràng khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh, Tịch Nhan có thể gánh vác được không?
Tô Triệt nói:
- Tịch Nhan cô nương có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đã thích ứng được tình huống bên trong. Không phải là chúng ta có thể hành động rồi sao?
- Ngươi ở lại nơi này, chờ Tịch Nhan đi ra.
Khương Phàm buông Hỏa Diễm Huyễn Điểu xuống, sau đó mang theo bọn người Dạ An Nhiên xông vào rừng rậm.
Cuồng Nhân đạo tràng oanh động càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Tịch Nhan săn giết năm sát hồn cường đại lại quý giá, cũng rốt cuộc cũng đã kiên trì đến nén hương thứ mười.
Lần này, u quang bay ra trong tòa núi đá kia vậy mà không có tẩm bổ linh hồn cùng linh nguyên, mà xông vào ý thức, hóa thành bí pháp.
- Cuồng Hồn Thánh Điển!
Không gian ý thức của Tịch Nhan phát ra ánh sáng chói mắt, từ Hỗn Độn đến thanh minh, phảng phất khai thiên tích địa, dần dần trải rộng ra mênh mông ý thức hải.
Một sợi u quang quay quanh, hóa thành bóng người, xếp bằng ở ý thức hải, chắp tay trước ngực, cúi đầu nghiêm túc.
Không hề có cảm giác nóng nảy, ngược lại là trang trọng thành kính.
Bóng người khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, dưới thân tạo nên tầng tầng gợn sóng, quét sạch ý thức hải rộng lớn.
Mỗi tầng gợn sóng đều giống như đang tương thông cùng ý thức Tịch Nhan, cũng mang đến kỹ càng truyền thừa 'Cuồng Hồn Thánh Điển'.
Là bộ thánh pháp linh hồn!
Võ pháp thiên hạ, bề bộn đa dạng, nhưng thánh pháp lại khan hiếm, như phượng mao lân giác.
Thánh pháp loại Linh hồn càng là cả thế gian hiếm thấy.
Cho dù là Tịch Nhan, thậm chí là tỷ tỷ nàng, Tịch Dao, thời điểm tu luyện võ pháp tại Thánh Nữ tông đều là cấp bốn, cấp năm. Ngay cả túc lão thánh địa, Bạch Nguyệt, tu luyện linh hồn võ pháp đều là võ pháp cấp sáu.
Tịch Nhan chưa từng nghĩ đến sẽ đạt được thánh pháp linh hồn trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, mà sau khi cẩn thận cảm nhận, nàng càng khiếp sợ thánh điển khủng bố.
Đầu tiên hiện ra ở trong ý thức chính là 'Cuồng Hồn Ngâm', thông qua hồn âm quỷ bí, trong lúc vô hình kích thích mục tiêu ý thức, để nó lâm vào điên cuồng, đánh mất lý trí, thậm chí là hủy diệt bản thân!
Ngay sau đó chính là 'Liệp Hồn Quang', thông qua con mắt hồn quang, ôm lấy linh hồn của mục tiêu, tiến tới điều khiển ý thức.
Tịch Nhan càng cảm nhận càng chấn kinh, một ít hồn thuật của Cuồng Hồn Thánh Điển đơn giản là đã vượt qua phạm trù hiểu biết.
Nhưng, đây mới thật sự là võ pháp! Đây mới là hồn pháp chân chính thánh văn loại linh hồn nên tu luyện!
Cùng lúc đó, sau khi nén hương thứ mười được đốt sạch, số lượng vong hồn ở trăm dặm đạo tràng đã tăng đến một trăm ngàn.
Thiên hôn địa ám, âm phong gào thét.
Dãy núi rừng rậm, hồn ảnh trùng điệp, vừa hỗn loạn vừa kinh khủng.
Phảng phất U Minh Địa Ngục mở rộng cửa ở chỗ này.
Vạn quỷ xuất hành, đảo loạn m Dương Thiên Địa.
- Tê! Nơi này là thế nào?
- Những vong hồn này xuất hiện từ đâu, Vĩnh Hằng Thánh Sơn liên thông cùng Địa Ngục sao?
- Vùng rừng rậm này có gì đó quái lạ, tựa như có thể nghịch loạn luân hồi, để vong linh chết đi vĩnh viễn quanh quẩn một chỗ ở chỗ này.
- Trước đó thật tốt, vì sao đột nhiên cứ như vậy?
- Hẳn là có người phát hiện bí cảnh nào đó, lại buông ra cấm chế nào đó.
Tất cả các đệ tử thánh địa liên tiếp chạy tới nơi này, lại đều dừng ở chỗ cao nhìn ra xa, sợ hãi không dám đi tiếp về phía trước.
Số lượng lớn mãnh thú tràn qua dãy núi, đất rung núi chuyển, cây rừng đứt gãy, bụi đất tung bay, bọn chúng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, cũng đều kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông vào, tăng lên tràng diện hỗn loạn bên trong.
Mặc dù thiên hôn địa ám, nồng vụ sôi trào, không nhìn thấy cụ thể tình huống bên trong, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bên trong táo bạo cùng điên cuồng, giống như đám Yêu thú đang không muốn mạng mà chém giết.
- Bọn chúng đang tranh đoạt bảo bối gì sao?
- Chúng ta có nên đi đến hay không?
Tất cả các thiên tài thánh địa khẩn trương lại chờ mong.
Sau đó không lâu, nén hương thứ hai đã đốt xong.
Thái Bình, Tịch Nhan lại lần nữa chống đỡ được.
U quang thần bí đến từ núi đá tiến vào thân thể bọn họ, tăng cường lực lượng linh hồn, cũng tư dưỡng linh nguyên.
Sau đó... Càng nhiều vong hồn hiển hiện tại rừng rậm, lặp lại táo bạo khi còn sống, điên cuồng phát tiết giữa rừng rậm núi cao.
Bọn chúng không phát ra được tiếng gào thét cuồng dã khi còn sống kia, lại đang nhấc lên tiếng thét thê lương chói tai trong rừng rậm.
Thành đàn liên miên, ai nghe cũng phải rùng mình.
Tình huống của Thái Bình, Tịch Nhan càng ngày càng nguy hiểm. Mặc dù linh hồn cùng linh nguyên của bọn hắn đã được tăng cường, nhưng lực lượng thần bí mang tới ảnh hưởng cũng càng ngày càng kinh khủng.
Mỗi lần bọn hắn lâm vào trong trí nhớ, đều trở nên vô cùng chân thực.
Bọn hắn đang điên cuồng trong thù hận, đang tức giận gào thét ở bên trong. Mà lực lượng linh hồn của bọn hắn luôn luôn cứu vớt vô số lần, mới có thể kéo bọn hắn đi ra.
Nén hương thứ ba đã đốt xong, nén hương thứ tư đứng lên.
Hồn khí cuồn cuộn trong rừng rậm, toát ra hơn ngàn vong hồn.
Tổng số lượng đạt tới hơn hai ngàn!
Rừng rậm lờ mờ, âm trầm tà ác.
Ác linh gào thét, hỗn loạn táo bạo.
Xa xa, trong rừng rậm, rất nhiều linh yêu mãnh cầm đều cảm thấy nguy hiểm.
- Thái Bình sắp gánh không được!
Hai mắt Lữ Lương Nhân phát sáng, cực lực thấy rõ ràng tình huống ở xa.
- Ngô... A... Ách...
Toàn thân Thái Bình trở nên cứng ngắc, co quắp tại nơi đó gào thét quái dị.
Ngẫu nhiên mở hai mắt ra, mắt đầy tơ máu, bên trong còn ẩn hiện u quang.
- Chịu đựng! Chịu đựng đi!
Thẩm Minh Thu trở nên nghiêm trọng, lo lắng nắm chặt nắm đấm lại.
- Aaa… !!
Thái Bình cực lực kiên trì, linh văn trên trán nở rộ u quang, toàn thân bạo tạc giống như đang phóng thích ra lực lượng linh hồn, tinh mịn Hồn Ti quét sạch vài trăm mét rừng rậm.
- Kiên trì đi, nén hương thứ tư sắp đốt xong rồi.
Bọn người Lữ Lương Nhân đều âm thầm cổ động.
Nếu như có thể chống đỡ nén hương thứ tư, số lượng vong hồn sẽ càng nhiều, có khả năng trực tiếp toát ra hơn hai ngàn.
Hai mắt Thái Bình đã rướm máu, hắn đau đớn không chịu nổi.
Sau khi khổ cực kiên trì một hồi, đột nhiên ngẩng đầu, phát ra tiếng gào thét dữ tợn.
- Đừng ngạnh kháng! Cứu trở về.
Khương Phàm nhắc nhở.
- Chờ một chút ! Chờ đến giờ đã...
Tô Triệt lời còn chưa nói hết, Thái Bình đột nhiên xông lên, giống như nổi điên phóng tới núi đá, da thịt toàn thân nứt ra, máu tươi phun tung toé.
Hắn nhảy vọt lên phóng tới bên trong, linh văn thức tỉnh, lực lượng linh hồn hóa thành lít nha lít nhít xúc tu oanh kích.
Vong hồn bốn phía bị chọc giận, những tiếng thét chói tai vang lên vọt tới.
- Cứu người!!
Tô Triệt hô to.
Kim Bằng bay lên, cường quang nở rộ như mặt trời, rọi khắp nơi rừng rậm, hủy diệt lấy mảng lớn vong hồn, xông về phía Thái Bình đang phóng tới nơi xa.
Tại thời điểm Thái Bình cơ hồ muốn bạo thể mà chết, Kim Bằng đã kịp thời đuổi tới, bắt hắn lại phóng lên tận trời.
Thái Bình đánh mất lý trí, tóc tai bù xù, ngẩng đầu lên kêu gào lớn, Hồn Ti sắc nhọn giống như lưỡi dao bay thẳng lên trời, toàn bộ đâm vào linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng kêu đầy thê lương thảm thiết, ở trên không đau đớn.
Cơ thể nó cường đại, quang vũ như thuẫn, lại gánh không được bạo kích linh hồn vô hình này.
Bởi vì ý thức giao hòa cùng Kim Bằng, Tô Triệt đều đột nhiên cảm giác đau đớn mà ôm đầu.
- Aaa… !!
Gương mặt Thái Bình trở nên dữ tợn, rất muốn cùng Kim Bằng đồng quy vu tận.
Toàn thân máu tươi chảy ngang, bay lả tả đầy trời, Hồn Ti tiếp tục bạo kích, đâm xuyên linh hồn Kim Bằng, quấn quanh lấy linh hồn Kim Bằng.
Kim Bằng gáy to, suýt chút nữa liền xé sống hắn.
Đám người nơi xa nhìn thấy mà liên miên hít vào khí lạnh, có người đều nhịn không được mà lui lại hai bước.
Khương Phàm nói:
- Lâm Nam sư tỷ, giúp một chút.
- Không giúp được. Cuồng Nhân đạo tràng giống như có cấm chế nào đó, linh lực của ta không khống chế được cây rừng ở trong đó.
Lúc đến nơi này Lâm Nam đã sớm lặng lẽ thử qua.
- Cứu người, nhanh đi!
Thẩm Minh Thu sốt ruột.
- Tốc độ ngươi nhanh, ngươi cứu đi!
Lữ Lương Nhân quát tháo.
- Thái Bình bây giờ điên rồi, ai tới gần hắn, hắn chào hỏi người đó. Lực lượng linh hồn của hắn đáng sợ bao nhiêu, các ngươi không biết?
Thẩm Minh Thu rất hiểu Thái Bình, hiểu rất rõ loại thế công linh hồn kia, chỉ cần một cây gai tiến vào thân thể, hắn liền có thể để toàn thân ngươi căng cứng, đau đến giật mình, nếu như mấy trăm cây đâm vào, đau đớn kia... Nhìn Kim Bằng liền biết.
- Ngươi không cứu, ai...
Lữ Lương Nhân đang muốn bắt lấy Thẩm Minh Thu vung đi qua, Khương Phàm ở nơi đó đã ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, lao đến Cuồng Nhân đạo tràng.
- Ném hắn qua!
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh Kim Bằng.
Hắn cũng không dám liều mạng cùng lực lượng linh hồn, nhưng hắn có thanh đồng tiểu tháp.
Kim Bằng nhịn xúc động muốn xé nát Thái Bình xuống, nhanh chóng lao vùn vụt, vung qua phía Khương Phàm nơi đó.
Thái Bình gào thét, con mắt tinh hồng tiếp cận Khương Phàm, Hồn Ti vô hình phóng thích, hóa thành hồn châm sắc nhọn, toàn bộ đều xông thẳng về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không để ý nguy hiểm, đối diện giết qua.
Một hắc khí mãnh liệt xông ra thanh đồng tiểu tháp, trải rộng hơn trăm mét, cửa sắt ẩn hiện sâu trong hắc khí, cùng với tiếng vang vọng ầm ầm, thiết lao mở cửa, xiềng xích gào thét mà ra, hung hăng cuốn lấy Thái Bình đang nổi điên.
Thái Bình giãy dụa kịch liệt, liên tiếp vọt mạnh, lại bị xiềng xích kéo chặt lấy.
Khương Phàm lập tức quay người, kéo lấy Thái Bình xông qua giữa không trung, hung hăng đánh tới ngọn núi cao trước mặt.
- Không được!!
Lữ Lương Nhân bọn hắn kêu lên đầy sợ hãi, toàn thân Thái Bình đều muốn rách ra, cái này nếu là đập tới, há không muốn nửa cái mạng sao.
Bành!!
Thái Bình va chạm núi cao, máu tươi vẩy ra, xương cốt run rẩy, ngất đi tại chỗ.
Khương Phàm từ không trung rơi xuống, lạnh lùng nói:
- Cứu người!
Chương 842 Đừng nên trêu chọc
Lữ Lương Nhân chau mày, không lo được quở trách, tranh thủ thời gian móc thuốc giải ra nhét vào trong miệng hắn.
- Tịch Nhan đã gánh vác được.
Dạ An Nhiên khẽ nói, nén nhang thứ tư đốt xong.
- Chúng ta thắng! Hắc hắc, ta có bạn gái!
Tiêu Phượng Ngô ôm lấy khóe miệng cười xấu xa.
Nén hương thứ tư đốt xong, vong hồn trong rừng rậm đột nhiên tăng bạo.
Không có Thái Bình, vẻn vẹn chỉ còn một mình Tịch Nhan, liền phóng xuất ra hàng ngàn con.
Sợi u quang thứ tư tiến vào thân thể Tịch Nhan, lướt qua linh hồn, tẩm bổ linh nguyên.
Năng lượng u quang này so với trước đó đều mạnh hơn rất nhiều.
Cảnh giới Tịch Nhan tại giờ khắc này đã đạt tới thất trọng thiên đỉnh phong, thẳng bức bát trọng thiên!
- Đó là một nơi tốt.
Thượng Cổ ma hồn khẽ nói trong thân thể Tịch Nhan, một mực đang quan sát đến vong hồn táo bạo bên ngoài:
- Có mấy cái không tệ, có thể chộp tới sử dụng.
- Không nôn nóng, ta kiên trì một hồi nữa.
Ý thức Tịch Nhan thoáng thanh tỉnh, tiếp đó lại lâm vào trong trí nhớ đau đớn.
- Ngươi chơi đi. Ta chọn.
Thượng Cổ ma hồn hóa thành ma khí, xuất hiện từ trên thân Tịch Nhan, tự mình dò xét những linh hồn táo bạo kia.
Tịch Nhan bây giờ xác thực rất đau đớn, mấy trăm lần hãm sâu trong ký ức, mấy trăm lần trải qua đau đớn, mà càng lún càng sâu, cảm giác càng ngày càng đau đớn.
Nhưng, nàng cũng không có tận lực kháng cự lại, ngược lại là tùy theo bản thân mình mà trầm luân, sau đó lại tránh thoát.
Nàng đang trải qua, càng là đang trưởng thành!
Nàng vẫn luôn rất rõ ràng nỗi đau đớn của nàng đi qua sẽ ở một ngày nào đó trở thành gông cùm xiềng xích trưởng thành của nàng.
Điểm này, Thượng Cổ ma hồn cũng đã nhắc nhở qua nàng, chỉ là Tịch Nhan rất khó đi đối mặt, nhất là chuyện của tỷ tỷ.
Lần này tựa hồ như chính là thời cơ tốt.
Lực lượng thần bí vô số lần mang nàng về vòng xoáy ký ức, để nàng đau đớn ở nơi đó, trải qua ở nơi đó, minh ngộ ở nơi đó.
Nàng phóng túng mình, chính là muốn trong đau đớn chặt đứt gông cùm xiềng xích, bên trong tra tấn phá kén trùng sinh.
Thời gian trôi qua!
Tịch Nhan đã kiên trì tới nén hương thứ bảy, mọi người thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Số lượng vong hồn lật thăng gấp bội.
Lần đầu tiên chỉ là dẫn xuất mấy chục, sau lần thứ tư toát ra hơn ngàn, sau lần thứ bảy đã trực tiếp toát ra hơn vạn.
Rừng rậm táo bạo, mấy vạn vong hồn đều đang gào hét thê lương.
Thanh thế kinh khủng, hồn khí ngập trời, oanh động xung quanh sơn lâm, cũng khiến cho mây mù nhanh chóng tụ tập.
Mây đen cuồn cuộn, bao phủ trăm dặm dãy núi, rừng rậm hắc ám.
Giữa rừng rậm nhấc lên cuồn cuộn hắc khí, đó là hồn vụ quỷ dị.
Vong hồn dày đặc ẩn hiện ở bên trong, nhấc lên ánh sáng màu xanh lục đáng sợ, khiến cho người khác phải rùng mình.
Có một số là vong hồn chỉ tồn tại mấy trăm năm, có một số lại tồn tại hơn ngàn năm.
Số ít là con người, đa số tất cả đều là mãnh thú hung cầm.
Một con cự mãng dài đến ba trăm mét sôi trào hồn khí kinh khủng, quay quanh núi cao, rít gào với trời.
Một đám dã tượng nóng nảy phóng tới giữa mê vụ, toàn thân hồn khí liệt liệt, khởi xướng tiếng gào rít mát lạnh.
Một con ác viên khổng lồ, nện bước chân nặng nề, từ bên trong u ám đi ra, lúc sáng lúc tối, lúc nào cũng có thể biến mất.
Nó tồn tại quá lâu quá lâu, cơ hồ muốn tiêu tán vĩnh cửu.
- Nàng... Sao nàng làm được?
Thẩm Minh Thu chấn kinh.
Bảy lần, nàng vậy mà lại kiên trì được đến nén hương thứ bảy.
- Cuồng Nhân đạo tràng, thật không khiến cho ta thất vọng.
Đáy mắt Tô Triệt lấp lóe tinh mang, vừa rung động lại kích động.
Nếu như thanh thế tiếp tục làm lớn, sẽ khiến xung quanh vài trăm dặm mãnh thú xao động, mà bầu không khí xao động sẽ càng khiến cho nơi xa cảnh giác, sau đó phạm vi tiếp tục phóng đại.
- Nén hương thứ mấy rồi?
Thái Bình thức tỉnh, khí tức suy yếu.
- Bây giờ là nén thứ tám, bảo bối à.
Tiêu Phượng Ngô cười xấu xa đi đến bên cạnh hắn.
- Đừng làm ta buồn nôn, cút!
Thái Bình vừa mới kích động, ý thức mệt mỏi quay cuồng trời đất, suýt chút nữa ngã quỵ.
- Ngươi bây giờ là bạn gái của ta, đi, cùng ta đến phía trước tìm một chỗ không người.
Tiêu Phượng Ngô bắt lấy bả vai Thái Bình, thô lỗ kéo lên.
- Cút ngay! Ta không có tâm tư đùa giỡn với ngươi.
- Ngươi gọi cái này là nói đùa? Khốn kiếp, đây gọi là đòi nợ! Lão tử định chơi ngươi!
Tiêu Phượng Ngô không để ý đến Thái Bình đang giãy dụa, cứng rắn kéo đi đến rừng cây trước mặt:
- Ta đổi cái váy cho ngươi.
- Tiêu Phượng Ngô, ngươi muốn chết...
Thái Bình gương mặt dữ tợn, thôi động linh lực muốn phóng thích Hồn Ti, nhưng trước đó linh hồn tổn thương quá nghiêm trọng, đột nhiên phát lực, lập tức khiến thương thế đau nhói, phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết.
- Muốn chết? Hắc hắc, lão tử chết chính là quỷ chết, đến đây, nghe tiếng quỷ chết kêu một chút.
Tiêu Phượng Ngô đưa cánh tay tráng kiện bóp lấy cổ của hắn, nài ép lôi kéo vào cánh rừng.
- Khương Phàm, ngươi mù rồi sao? Ngươi để hắn tùy ý hồ nháo?
Lữ Lương Nhân sốt ruột.
- Khương Phàm, ngươi không ngăn cản, ta thay ngươi!
Sắc mặt Thẩm Minh Thu âm trầm nhìn chằm chằm Khương Phàm.
- Ai dám đụng một sợi lông huynh đệ của ta, ta chặt đầu kẻ đó! Ngươi có thể cho là ta nói cứng, nhưng thời điểm đầu rơi, đừng chết không nhắm mắt mà trừng ta!
Khương Phàm nhíu mày, đám gia hỏa kia là thật không chút hiểu yên tĩnh.
- Khương Phàm...
Tô Triệt cũng không có cách nào.
- Tô huynh, ta hiểu một thế lực không thể nào tất cả đều là người bình thường, dù sao cũng phải có mấy đồ buồn nôn như vậy. Ta sẽ không bởi vì mấy tên này, ảnh hưởng giao thiệp với ngươi, còn có cùng Đại Diễn thánh địa.
Khương Phàm ra hiệu bọn hắn tiếp tục chú ý rừng rậm trước mặt.
- Ngươi đang nói ai?
Thẩm Minh Thu tức giận, đồ buồn nôn??
- Khương Phàm ta làm việc có một chuẩn tắc, ngươi tùy tiện gây tùy tiện náo, ta đều có thể tiếp nhận, nhưng một khi ngươi để cho ta nhận định thành uy hiếp, ta sẽ nghĩ tất cả biện pháp giết chết ngươi! Tuyệt đối không để lại tai hoạ ngầm!
Chương 843 Luân Hồi Yêu Hoa
Khương Phàm bỗng nhiên quay người, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Minh Thu:
- Cho nên, chớ chọc ta! An phận chút!
Dạ An Nhiên cũng cảnh cáo nói:
- Chúng ta nguyện ý làm bằng hữu cùng các ngươi, cũng nguyện ý phối hợp hành động của các ngươi, nhưng nếu như các ngươi nhất định phải đem chuyện liên quan làm cứng rắn, thật có lỗi, chúng ta không hầu hạ!
Lúc này, trong rừng rậm truyền ra tiếng Thái Bình tức giận kêu thảm thiết.
Tiêu Phượng Ngô thật lột hắn rồi?!
- Tình huống bên trong bây giờ như thế nào rồi, ai có thể thấy rõ không?
Thương Hàn Nguyệt cực lực nhìn ra xa, nhưng trong rừng rậm hắc ám càng ngày càng dày đặc, âm khí âm u, hồn ảnh trùng điệp, đã không còn nhìn thấy bóng dáng Tịch Nhan nữa.
Lâm Nam nói:
- Nếu Tịch Nhan có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đã tìm được cách chống cự. Nghĩ chỗ tốt, Tịch Nhan kháng càng lâu, cơ duyên càng lớn.
Cơ Lăng Huyên nói:
- Cơ duyên cho loại linh hồn vô cùng hiếm thấy, ta tin tưởng Tịch Nhan!
Mâu trong mê vụ, mê quang màu tím đang tỏa ra liên miên bất tuyệt.
Sáng tỏ lộng lẫy lại âm trầm, thần bí tinh khiết lại yêu dị.
Bên trong ánh sáng màu tím đầu tiên là ngưng tụ thành Luân Hồi Yêu Hoa, vờn quanh Tịch Nhan, tiếp đó là kịch liệt nở rộ, cánh hoa màu tím bay lả tả ra đầy trời.
Sau khi nén hương thứ tám đốt sạch, Tịch Nhan ở trong Hồn Hoa mở ra hai mắt thần bí.
Sau khi trải qua hơn ngàn lần tra tấn, rốt cuộc nàng cũng tự tay chặt đứt được gông cùm xiềng xích, không có dựa vào lực lượng linh hồn, tự mình từ trong vòng xoáy ký ức tránh ra.
Sợi u quang thứ tám chiếu phá hồn khí, rót vào thân thể Tịch Nhan.
- Aaa… !
Tịch Nhan ngẩng đầu, phát ra tiếng thét dài.
Luân Hồi linh văn tăng vọt tia sáng, như muốn rời khỏi trên trán, một mình nở rộ.
Làn da toàn thân đều hiện lên đường vân màu tím thần bí, cùng linh văn chiếu rọi, thần bí lại yêu dị.
Cảnh giới Tịch Nhan tại thời khắc này đã cường thế đột phá, rảo bước tiến lên bát trọng thiên.
- Không tệ không tệ... Nơi này là chỗ tốt...
Ma hồn để ý không phải cảnh giới đột phá, mà là những u quang này đã tăng cường linh hồn Tịch Nhan, nhất là tẩm bổ linh nguyên.
- Bắt đầu!
Tịch Nhan chân đạp Hồn Hoa phóng lên tận trời, cánh hoa theo sát phía sau, nhanh chóng xoay tròn, tử quang rạng rỡ.
Thân ảnh nhẹ nhàng, dáng người thướt tha, còn có cánh hoa phất phới, thời khắc này nàng tựa như là tiên tử trong hoa. Chỉ là dưới tử quang chiếu lại nhiều hơn mấy phần khí tức âm trầm.
Ma hồn chỉ dẫn:
- Phía trước! Một cổ hồn sắp tiêu tán, hồn nguyên rất mạnh, nhưng ý thức đã mất hết, bắt lấy nó, để ngươi sử dụng!
Tịch Nhan đạp trên Hồn Hoa, du tẩu xen kẽ ở giữa các vong hồn táo bạo, để lại từng đoạn ánh sáng, phóng thẳng đến phía trước con ác viên khổng lồ kia.
Ác viên đang nện bước chân nặng nề, lung la đi lên phía trước, thân hình khổng lồ, khí tức kinh khủng, kinh sợ đẩy lui những vong hồn dọc đường.
Tịch Nhan đạp trên nhánh cây, phóng lên tận trời, cánh hoa nhanh chóng tiêu xạ, toàn bộ đánh vào trên thân ác viên.
Ác viên không có ý thức, cũng không có chống cự, mặc cho Hồn Hoa đâm vào hồn thể.
Cánh hoa xen lẫn sau lưng ác viên, hình thành văn ấn Luân Hồi Yêu Hoa phức tạp lại khổng lồ.
Tịch Nhan bay lên không, đầu ngón tay chấn kích, hung hăng đặt bên trên văn ấn.
Văn ấn phát sáng, hồn lực cuồn cuộn, che mất ác viên.
Xa xa nhìn lại, một đóa yêu hoa tà ý khổng lồ ầm vang nở rộ, tử quang vô biên, xua tan hắc ám, hồi hộp lấy bát phương vong hồn.
Ác viên đau đớn gào thét, phiêu miểu lại xa xăm, tiếng gào thét phảng phất đến từ vạn năm trước, xuyên qua thời không, quanh quẩn dãy núi.
- Cho ta mượn thể! Tái tạo luân hồi! Sau trăm năm, trả lại tân sinh cho ngươi!
Tịch Nhan nỉ non, linh văn trên trán, linh nguyên trong khí hải, bỗng nhiên quán thông, toàn thân tượng trở nên trong suốt, rõ ràng hiển hiện từng cái từng cái rất tinh diệu.
Yêu hoa nở rộ nhanh chóng co lại.
Thân thể cao lớn của ác viên cũng nhanh chóng sụp đổ, hóa thành một viên hồn nguyên, bị yêu hoa bao viên, dung nhập thân thể Tịch Nhan.
Ma hồn chỉ dẫn:
- Kế tiếp, bên trái đằng trước, Liệt Thiên Long Điệp!
Cuồng Nhân đạo tràng kịch liệt thay đổi, nhanh chóng oanh động lấy núi cao rừng rậm xung quanh.
Số lượng lớn mãnh thú xao động phóng tới nơi này.
Các đệ tử thánh địa, các tán tu cường giả đang thám hiểm cũng đều tưởng rằng bảo vật xuất thế, nhao nhao quay đầu, hội tụ đến nơi này.
Ngay cả rất nhiều đại yêu đều nhấc lên thanh thế mãnh liệt, xuất hiện ở không trung phương xa, có thể là đạp vào núi cao nhìn ra xa, nhưng những yêu vật này đều có trí tuệ rất mạnh, sau khi xác định đầu nguồn hỗn loạn, bọn chúng đều liên tiếp rút đi, không có xúc động.
- Xảy ra chuyện gì?
Ở ngoài ngàn dặm, bọn người Tiêu Lạc Lê chợt phát hiện tình huống xa xa, đầu tiên là có rất nhiều mãnh cầm linh điểu lướt qua bầu trời, phóng tới cùng một phương hướng, sau đó trong núi rừng xa xa truyền đến thanh âm ùng ùng, giống như có ngàn vạn mãnh thú đang phóng tới.
- Đến chỗ cao nhìn.
Bọn hắn phóng tới núi cao phía trước, ngắm nhìn phương xa.
Từ nơi này không nhìn thấy tình huống Cuồng Nhân đạo tràng, nhưng có thể nhìn thấy rừng rậm hỗn loạn nơi xa.
Càng là hướng phía trước nơi, rừng rậm xao động càng mãnh liệt, mãnh thú phóng tới, túc điểu kinh bay, số lượng lớn mãnh cầm kéo thành đàn lướt qua không trung.
Một số dị thú hiếm thấy, cự thú khổng lồ đều liên tiếp xuất hiện, chạy về cùng một phương hướng.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước bay lên không, bay thẳng vào đám mây, nhìn về phương xa.
Nơi này vẫn không nhìn thấy Cuồng Nhân đạo tràng, lại có thể nhìn thấy mãnh thú trên phạm vi vài trăm dặm đều đang xao động.
- Thấy cái gì rồi?
Tiêu Lạc Sư hô to.
Tiêu Lạc Lê cưỡi Thương Thiên Tước trở lại đỉnh núi:
- Hẳn là lại có bí cảnh bị mở ra, ta thấy có rất nhiều đại yêu đều đang kinh động.
- Vậy còn chờ lấy làm gì! Đi mau thôi!
Chương 844 Cuồng Hồn Thánh Điển
Lư Kinh Vĩ kích động, Vĩnh Hằng Thánh không hổ là bí cảnh trong truyền thuyết, liên tiếp xuất hiện bí cảnh.
- Khương Phàm thì sao?
Lăng Thất Tung khẽ nhíu mày, hắn còn trông cậy vào tên điên Khương Phàm kia hại chết đám gia hỏa kia đây.
- Còn lo Khương Phàm cái gì, tìm bảo bối trước lại nói!
- Đúng vậy, không phải lo Khương Phàm ở đâu, đại hoàng triều Huyền Nguyệt muốn lộng chết một người nào đó, có cái gì khó.
- Khoảng cách Vĩnh Hằng Thánh Sơn đóng lại chỉ còn hơn hai mươi ngày, khó có được lại có trọng bảo xuất thế, có cái gì phải do dự.
Những kẻ kêu gào chính là các đệ tử, tán tu mà Tiêu Lạc Lê triệu tập những ngày này, tất cả đều là cửu trọng thiên.
Hết thảy bảy người, trong đó một thánh văn!
- Nếu không, đi qua nhìn trước?
Lục Bình Yên rất chờ mong, cũng có một chút cấp bách.
Tiến đến đều đã hơn hai tháng, mặc dù có phát hiện chút bảo bối, nhưng một mực không có tìm được thứ đặc biệt hài lòng. Tại luyện binh tràng dưới mặt đất thật vất vả mới tìm tới một kiện Thái m đồ đằng, kết quả thuộc về Tiêu Lạc Lê.
- Các ngươi từ từ thương lượng, chúng ta sẽ rời khỏi.
Đỉnh núi còn có một đám người đến từ Linh Kiếp thánh địa, liên minh Thánh Địa Nam Bộ!
- Các vị, cáo từ!
Sau khi Triệu Thắng chắp tay, hắn mang theo bọn người Thái Long, Nghiêm Sâm rời khỏi.
- Chờ một chút!
Tiêu Lạc Lê gọi bọn họ lại.
Triệu Thắng nói:
- Còn có chuyện gì? Hiểu biết của chúng ta đối với Vô Hồi thánh địa không có nhiều như các ngươi tưởng tượng, những gì nên nói đều đã nói rồi.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Lại cùng các vị xác định một chút, Khương Phàm và Dạ An Nhiên là đồng môn, Dạ An Nhiên từng cứu hắn ra khỏi Bạch Hổ quan?
- Không sai! Tuy ban đầu Khương Phàm là con nuôi của tiểu vương cứ điểm hoàng triều, nhưng lúc ấy gia tộc bọn họ gặp phải biến cố, suýt chút nữa diệt môn. Nếu như không phải Dạ An Nhiên ra tay, hắn sớm chết ở nơi đó. Cũng chính là Dạ An Nhiên đưa hắn đến La Phù, mới có hắn các cơ duyên sau này.
- Tịch Nhan và Khương Phàm có tình cảm sao?
- Ha ha, Dạ An Nhiên đối với Khương Phàm có ân cứu mạng. Khương Phàm đối với Tịch Nhan lại có ân cứu mạng. Lúc ấy Tịch Nhan bị tông môn phế bỏ, là Khương Phàm nhặt nàng đi, lại chữa trị kinh mạch cho nàng, lại còn giúp nàng thăng hoa linh văn, lúc ấy Tịch Nhan bị Ly Hỏa thánh địa mang đi, vậy mà tên điên Khương Phàm kia lại dìm nước thánh địa.
Sau khi bọn người Triệu Thắng biết được thủ phạm 'Dìm nước Ly Hỏa' là Khương Phàm, đã hiểu rõ tình huống hắn, cho nên nên biết xem như đều biết.
Tiêu Lạc Sư nói:
- Những người khác thì sao, các ngươi thật không hiểu rõ?
Triệu Thắng lắc đầu:
- Ngươi muốn hiểu rõ chính là bọn hắn có liên quan gì đặc biệt đối với Khương Phàm, cái này chúng ta thật không thể trả lời.
- Các ngươi có biết những kẻ này rốt cuộc muốn làm gì hay không?
Thái Long khẽ nhíu mày.
Là thánh địa Nam Bộ, bọn hắn cùng Huyền Nguyệt hoàng triều Tây Bộ không hề có quen biết gì, nhưng sau khi Tiêu Lạc Lê gặp được bọn hắn vậy mà lại chủ động ngăn lại, còn nghe ngóng tình huống Khương Phàm. Trong này khẳng định có vấn đề gì đó.
Chẳng lẽ cũng bởi vì Khương Phàm ở bên ngoài làm bị thương Thẩm Hoành Đồ, Huyền Nguyệt hoàng triều muốn trả thù?
Không đến mức hẹp hòi như vậy chứ?
- Các vị, cảm tạ các ngươi thẳng thắn, mời đi.
Tiêu Lạc Sư đưa tay ra hiệu rời khỏi.
- Ta mặc kệ các ngươi và Khương Phàm có cái gì khúc mắc, nhưng khuyên các ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với hắn, hắn so với các ngươi tưởng tượng thì hung ác hơn rất nhiều! Trong đầu của hắn không có bất kỳ khái niệm đẳng cấp gì, nếu như chọc tới hắn, hắn sẽ không quản ngươi là ai. Nên ra tay sẽ ra tay, nên giết... sẽ giết!
Thái Long cảnh cáo một câu, sau đó bước nhanh đuổi theo Triệu Thắng:
- Sư huynh, ngươi không nên nói nhiều như vậy.
Triệu Thắng nói:
- Chỉ là nói chút chuyện không đau không ngứa, có vấn đề gì không?
Thái Long cau mày:
- Huynh nói không có vấn đề, nhưng ta cảm giác Huyền Nguyệt hoàng triều có vấn đề.
Nghiêm Sâm hừ lạnh:
- Hoàng triều có thể có vấn đề gì, bọn hắn còn dám trực tiếp ra tay với Vô Hồi thánh địa sao? Bọn hắn là hoàng triều, là hoàng tộc! Coi như bọn hắn thật muốn không để ý mặt mũi thu thập Khương Phàm, đó cũng là Khương Phàm đã làm chuyện khiến bọn hắn căm phẫn. Tuy nhiên...
- Tuy nhiên cái gì?
- Ha ha, ngươi không có chú ý tới sắc mặt đám người Huyền Nguyệt hoàng triều kia sao? Chỉ cần nhắc đến hai chữ Khương Phàm này, sắc mặt của bọn hắn liền vô cùng khó coi.
- Cũng là bởi vì như thế, chúng ta nói nhiều liền có khả năng gây họa.
- Gây họa? Chúng ta nói mấy câu đã gây họa rồi? Thái Long, ta thật có chút không nhìn rõ ngươi, hình như ngươi đối với tên điên Khương Phàm kia rất có hảo cảm?
Thái Long lắc đầu, không có cùng hắn so đo.
…
Lư Kinh Vĩ đưa ánh mắt mong đợi nhìn Tiêu Lạc Lê.
- Chúng ta tiếp tục tìm bọn người Khương Phàm, hay là đến phía trước nhìn?
Những người khác liên tiếp nhìn về phía nơi xa.
Dù sao Thánh Sơn chẳng mấy chốc sẽ đóng lại, rất khó gặp lại được cơ duyên đặc biệt.
Tiêu Lạc Lê nói:
- Chúng ta tới trước phía trước nhìn. Nếu có cơ duyên, liên thủ hành động, sau khi cướp được theo tình huống mà phân chia.
- Tốt!
Tinh thần đám người đại chấn, mười lăm người liên thủ lại, hẳn là sẽ có thu hoạch lớn.
- Nhưng, nơi đó rất oanh động, cũng có khả năng sẽ hấp Khương Phàm và bọn người Tô Triệt theo. Nếu quả như thật gặp được, trước tiên phải giải quyết bọn hắn, suy nghĩ thêm Linh Bảo sau. Mặc dù chúng ta ít người, nhưng thực lực Vô Hồi thánh địa rất yếu, trừ Khương Phàm là cửu trọng thiên ra, những tên còn lại đều là thất trọng thiên, hình như còn có lục trọng thiên. Mà Đại Diễn thánh địa cần cố kỵ cũng chỉ có mấy tên như vậy.
- Ta an bài hành động trước. Nếu quả như thật gặp được, cứ dựa theo an bài mà hành động, đừng loạn cả một đoàn. Ta tự mình thu thập Khương Phàm.
Chương 845 Vừa khẩn trương, vừa chờ mong
- Hoàng huynh phối hợp Thương Thiên Tước cuốn lấy Tô Triệt. Lục Bình Yên, ngươi thu thập Tô Lăng. Thôi Ngọc Sơn, phóng thích trọng lực trận vực, phối hợp Lư Kinh Vĩ, không tiếc mọi thứ cuốn lấy Thẩm Minh Thu cho ta. Những người khác, tự các ngươi lựa chọn đối thủ.
Tiêu Lạc Lê phân phó bảy vị tán tu kia:
- Các ngươi chú ý ngụy trang, sau đó từ bên cạnh phối hợp tác chiến. Tại thời gian ngắn nhất, bằng tốc độ nhanh nhất, xử tử đám người Vô Hồi thánh địa kia cho ta, nhất là Tịch Nhan và Dạ An Nhiên! Sau khi giải quyết bọn hắn, lập tức trở về viện binh cho chúng ta.
Đám tán tu trao đổi ánh mắt, cười nói:
- Công chúa điện hạ yên tâm, tất cả chúng ta đều là cửu trọng thiên, thu thập mấy tên thất trọng thiên, lại còn là đánh lén, nếu như không thành công, chúng ta còn mặt mũi nào còn sống.
Tiêu Lạc Sư cảnh cáo nói:
- Làm xong, ta có thưởng! Nhưng ai làm không xong, ta trị tội của các ngươi!
Tiêu Lạc Lê phất tay:
- Xuất phát! Đi trước nhìn tình huống, không đụng tới Khương Phàm Tô Triệt, chúng ta tìm bảo bối. Đụng phải, chúng ta giết người trước!
Bên ngoài Cuồng Nhân đạo tràng!
- Bọn hắn sắp tới.
Tô Triệt đứng tại đỉnh núi ngắm nhìn phương xa.
Số lượng lớn mãnh thú đang hội tụ tới nơi này, thanh thế càng lúc càng lớn, phạm vi ảnh hưởng cũng càng lúc càng lớn.
Hẳn là rất nhanh liền có thể mang theo tất cả người của thánh địa.
Chờ tin tức dần dần truyền ra, đám người hoàng triều kia cũng có thể sẽ tới.
Lữ Lương Nhân bọn hắn cao giọng ra lệnh:
- Dựa theo an bài trước đó của chúng ta, tin tức rải Chu Tước Yêu Hồn Hoa ra!
Các cường giả Đại Diễn nhanh chóng tản ra, xông vào rừng rậm, rải tin tức, cũng bắt đầu tìm kiếm người của Huyền Nguyệt hoàng triều.
- Khương Phàm?
Tô Triệt nhìn Khương Phàm.
- Sao?
Khương Phàm đang cau mày, lo lắng đến tình huống Tịch Nhan bên trong.
Mặc dù Tịch Nhan đã thành công đưa tới náo động lớn, nhưng lực lượng thần bí tại Cuồng Nhân đạo tràng khẳng định sẽ càng ngày càng mạnh, Tịch Nhan có thể gánh vác được không?
Tô Triệt nói:
- Tịch Nhan cô nương có thể kiên trì đến bây giờ, hẳn là đã thích ứng được tình huống bên trong. Không phải là chúng ta có thể hành động rồi sao?
- Ngươi ở lại nơi này, chờ Tịch Nhan đi ra.
Khương Phàm buông Hỏa Diễm Huyễn Điểu xuống, sau đó mang theo bọn người Dạ An Nhiên xông vào rừng rậm.
Cuồng Nhân đạo tràng oanh động càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Tịch Nhan săn giết năm sát hồn cường đại lại quý giá, cũng rốt cuộc cũng đã kiên trì đến nén hương thứ mười.
Lần này, u quang bay ra trong tòa núi đá kia vậy mà không có tẩm bổ linh hồn cùng linh nguyên, mà xông vào ý thức, hóa thành bí pháp.
- Cuồng Hồn Thánh Điển!
Không gian ý thức của Tịch Nhan phát ra ánh sáng chói mắt, từ Hỗn Độn đến thanh minh, phảng phất khai thiên tích địa, dần dần trải rộng ra mênh mông ý thức hải.
Một sợi u quang quay quanh, hóa thành bóng người, xếp bằng ở ý thức hải, chắp tay trước ngực, cúi đầu nghiêm túc.
Không hề có cảm giác nóng nảy, ngược lại là trang trọng thành kính.
Bóng người khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, dưới thân tạo nên tầng tầng gợn sóng, quét sạch ý thức hải rộng lớn.
Mỗi tầng gợn sóng đều giống như đang tương thông cùng ý thức Tịch Nhan, cũng mang đến kỹ càng truyền thừa 'Cuồng Hồn Thánh Điển'.
Là bộ thánh pháp linh hồn!
Võ pháp thiên hạ, bề bộn đa dạng, nhưng thánh pháp lại khan hiếm, như phượng mao lân giác.
Thánh pháp loại Linh hồn càng là cả thế gian hiếm thấy.
Cho dù là Tịch Nhan, thậm chí là tỷ tỷ nàng, Tịch Dao, thời điểm tu luyện võ pháp tại Thánh Nữ tông đều là cấp bốn, cấp năm. Ngay cả túc lão thánh địa, Bạch Nguyệt, tu luyện linh hồn võ pháp đều là võ pháp cấp sáu.
Tịch Nhan chưa từng nghĩ đến sẽ đạt được thánh pháp linh hồn trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, mà sau khi cẩn thận cảm nhận, nàng càng khiếp sợ thánh điển khủng bố.
Đầu tiên hiện ra ở trong ý thức chính là 'Cuồng Hồn Ngâm', thông qua hồn âm quỷ bí, trong lúc vô hình kích thích mục tiêu ý thức, để nó lâm vào điên cuồng, đánh mất lý trí, thậm chí là hủy diệt bản thân!
Ngay sau đó chính là 'Liệp Hồn Quang', thông qua con mắt hồn quang, ôm lấy linh hồn của mục tiêu, tiến tới điều khiển ý thức.
Tịch Nhan càng cảm nhận càng chấn kinh, một ít hồn thuật của Cuồng Hồn Thánh Điển đơn giản là đã vượt qua phạm trù hiểu biết.
Nhưng, đây mới thật sự là võ pháp! Đây mới là hồn pháp chân chính thánh văn loại linh hồn nên tu luyện!
Cùng lúc đó, sau khi nén hương thứ mười được đốt sạch, số lượng vong hồn ở trăm dặm đạo tràng đã tăng đến một trăm ngàn.
Thiên hôn địa ám, âm phong gào thét.
Dãy núi rừng rậm, hồn ảnh trùng điệp, vừa hỗn loạn vừa kinh khủng.
Phảng phất U Minh Địa Ngục mở rộng cửa ở chỗ này.
Vạn quỷ xuất hành, đảo loạn m Dương Thiên Địa.
- Tê! Nơi này là thế nào?
- Những vong hồn này xuất hiện từ đâu, Vĩnh Hằng Thánh Sơn liên thông cùng Địa Ngục sao?
- Vùng rừng rậm này có gì đó quái lạ, tựa như có thể nghịch loạn luân hồi, để vong linh chết đi vĩnh viễn quanh quẩn một chỗ ở chỗ này.
- Trước đó thật tốt, vì sao đột nhiên cứ như vậy?
- Hẳn là có người phát hiện bí cảnh nào đó, lại buông ra cấm chế nào đó.
Tất cả các đệ tử thánh địa liên tiếp chạy tới nơi này, lại đều dừng ở chỗ cao nhìn ra xa, sợ hãi không dám đi tiếp về phía trước.
Số lượng lớn mãnh thú tràn qua dãy núi, đất rung núi chuyển, cây rừng đứt gãy, bụi đất tung bay, bọn chúng từ bốn phương tám hướng hội tụ tới, cũng đều kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông vào, tăng lên tràng diện hỗn loạn bên trong.
Mặc dù thiên hôn địa ám, nồng vụ sôi trào, không nhìn thấy cụ thể tình huống bên trong, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được bên trong táo bạo cùng điên cuồng, giống như đám Yêu thú đang không muốn mạng mà chém giết.
- Bọn chúng đang tranh đoạt bảo bối gì sao?
- Chúng ta có nên đi đến hay không?
Tất cả các thiên tài thánh địa khẩn trương lại chờ mong.
Bình luận facebook