• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (6 Viewers)

  • Chương 906-910

Chương 906 Thiên Cung (2)

- Ngươi sẽ không phải trực tiếp chạy đến Hoàng Phủ gia gây sự đấy chứ. Ngươi muốn tìm Lý Tịch, có thể mời Thiên Cung. Hai ngọn núi lớn ở hai bên Thiên Cung, mỗi tòa cao tới ngàn mét. Một tòa tửu lâu, một tòa thương hội.

- Trên tửu lâu có chín mươi tầng, mỗi tầng chín gian phòng, mỗi gian phòng chín trăm bình, phong cách mỗi phòng không giống nhau, cũng đều bố trí cấm chế, cam đoan tính tư mật. Trong tửu lâu bất luận là rượu hay trái cây đều là dùng vật liệu đặc biệt luyện chế, có công hiệu cường thân kiện thể, có thể so với bảo dược. Thức ăn cũng đều là dùng nguyên liệu đặc biệt để ăn, khẩu vị tuyệt hảo, còn có các loại công hiệu như bổ khí bổ huyết.

- Mặc dù tiêu phí vô cùng cao, nhưng cũng không phải ai cũng có thể vào. Muốn tới đó mở tiệc chiêu đãi khách, gia tộc tông môn sau lưng ngươi nhất định phải là đẳng cấp núi cao ngàn mét trở lên.

- Ý của ngươi là, đến trong tửu lâu Thiên Cung mời Lý Tịch?

Khương Phàm gật đầu, đây cũng là ý kiến hay.

- Bây giờ các tộc hoàng thành cũng rất ngạc nhiên đối với ngươi, ngươi tự mình mời, hắn đương nhiên sẽ đi.

Kiều Linh Vận thật sợ Khương Phàm đến trước Hoàng Phủ gia gây sự, cho nên muốn đến Thiên Cung.

Tiến vào nơi đó liền phải tuân theo quy củ Thiên Cung.

Tiến vào nơi đó, hẳn là Khương Phàm sẽ có một chút kiêng kị, có chút thu liễm.

Kiều Linh Vận cưỡi Xích Viêm Điêu đi đến trước tửu lâu Thiên Cung, nhắc nhở lần nữa:

- Thiên Cung có địa vị phi phàm, có quan hệ rất tốt với hoàng thất, tuyệt đối không nên gây sự ở chỗ này.

- Ta rất ít chủ động gây sự.

Khương Phàm nhìn qua núi đá trước mặt, cả tòa núi đá bị cải tạo triệt để, sườn núi là tửu lâu, tửu lâu được khảm nạm trong núi, nhưng lẫn nhau giao hòa vừa đúng, lại không có chút cảm giác đột ngột nào.

Người tiếp đãi trước cửa tửu lâu nhiệt tình tới đón:

- Linh Vận cô nương, đã lâu không thấy cô nương tới đây. Ngươi là đến mời khách, hay là đến dự tiệc?

- Như Ảnh muội muội có ở đây không?

- Như Ảnh cô nương đang ở tầng mười chín.

- Các ngươi cứ làm việc đi, ta đi tìm nàng.

- Linh Vận cô nương chờ một lát. Quy củ vẫn phải tuân thủ, vị công tử này là...

Nữ tử tiếp đãi mỉm cười, ngọt ngào động lòng người, nhưng trong lời nói rõ ràng là có ý nơi này chỉ tiếp quý tộc. Nếu như Khương Phàm không phải quý tộc, thì không thể đi đến, bất kể là ai mang theo. Nếu như chỉ là thị vệ, cũng chỉ có thể đến trong trang viên bên cạnh tửu lâu chờ đợi.

- Hắn là em rể ta. Vị hôn phu của Kiều Vi Nhi.

- Ồ? Thất kính thất kính, công tử, xin mời.

Nụ cười của thị nữ càng vui tươi hơn, trong mắt đều hiện lên từng tia sáng.

Kiều Linh Vận đang muốn mang theo Khương Phàm đi đến, trong cánh rừng bên cạnh lại có một đám nam nữ tử đi ra.

- U, đây không phải là đại tiểu thư Linh Vận à. Kiều gia bên kia vội vàng chuẩn bị Trường Sinh đại điển, ngươi lại còn có tâm tư tới đây tụ hội.

Kiều Linh Vận như không nghe thấy cũng không có trông thấy, không nhìn thẳng.

Gương mặt đám nam nữ tử kia kéo ra, nhưng không có người nào đuổi theo khiêu khích, vị đại tiểu thư này cũng không dễ chọc.

Trong đại sảnh, một vị nam tử phong thần như ngọc đang đứng đấy, anh tư thướt tha, nhưng lại ngạo nghễ ngất trờie, cho người ta khí chất chủng cao không thể chạm.

- Mục Vân Phi? Còn không tới giữa trưa liền đến uống rượu?

Kiều Linh Vận nhìn thấy nam tử, ánh mắt hơi rét lạnh.

Trên khuôn mặt anh tuấn của Mục Vân Phi lộ ra nụ cười thản nhiên:

- Linh Vận nói đùa rồi, ta chỉ là...

- Ngươi cứ tùy ý.

Kiều Linh Vận không hề có ý dừng lại, tiếp tục mang theo Khương Phàm quẹo vào thang lầu trước mặt.

Mục Vân Phi lắc đầu mà cười, thật mạnh mẽ.

Đáng tiếc nữ tử cửu đại gia từ trước tới giờ không gả ra ngoài, bằng không hắn thật đúng là muốn theo đuổi Kiều Linh Vận.

Tuy nhiên, nam tử bên cạnh nàng là ai?

Rất lạ lẫm.

Từ khi sau khi Kiều Linh Vận đính hôn cùng Phượng Bảo Nam, hình như rất ít khi mang theo nam tử khác ra ngoài.

Không bao lâu, Mục Vân Hải từ bên ngoài đi vào, chắp tay hành lễ với Mục Vân Phi:

- Nhị ca, đợi lâu.

- Lên đi, đều đang chờ đệ.

Mục Vân Phi rất giống Mục Vân Hải, hai người tại Mục gia là huynh đệ cùng phụ thân cùng phụ mẫu thân.

- Nhị ca, chúng ta phải gặp người nào?

Mục Vân Hải là lúc trên đường trở về Mục gia, bị tộc nhân Mục gia chặn lại.

Mục Vân Phi đi lên:

- Là Đại hoàng tử điện hạ. Sáng nay hắn vừa tặng thiếp mời, mời tử đệ các tộc chạm mặt, nói một chút chuyện thi đấu bài vị. Đệ đã đi đâu?

Mục Vân Hải bước nhanh đuổi theo:

- Kiều gia! Huynh trở về vẫn luôn bế quan, đệ không đi quấy rầy huynh. Hắc hắc, Kiều gia rất náo nhiệt.

- Kiều gia xảy ra chuyện gì?

- Kiều Vi Nhi không biết từ chỗ nào đã mang về một nam tử, vừa mới tiến vào cửa thành liền giết Đường Tư Minh. Đường gia đi đến Kiều gia giải quyết, kết quả Đường Tư Thượng lại bị đánh bay. Hai nhà ước định hôm nay đến luận võ, giải quyết chuyện này.

- Giết Đường Tư Minh? Ở đâu ra tên điên lại dám giết tử đệ trực hệ Đường gia.

- Hắn cũng không chỉ là tên điên, hắn lại còn là Chí Tôn thánh văn, đang vừa rồi, đánh Đường Nguyên Bá cho phế đi.

Mục Vân Phi dừng bước lại, ánh mắt sáng ngời hiện lên tinh quang, nhìn chằm chằm Mục Vân Hải ở bên cạnh.

- Chí Tôn thánh văn?

- Hắn đã là con rể Kiều gia, còn muốn tham gia thi đấu bài vị. Tin tức đang khuếch tán đâu, đệ chuẩn bị trở về gia tộc bẩm báo, kết quả trên đường bị trong tộc ngăn lại, bảo đệ tới đây trước.

- Chí Tôn thánh văn, chạy đến Kiều gia làm con rể? Hắn nghĩ thế nào?

- Hắn tên là Khương Phàm, rất dã man, cũng vô cùng phách lối. Vậy mà còn kêu gào muốn Đường gia ngày kia tới tái chiến, nhưng nếu bị thua, liền phải để gia chủ Đường gia đến quỳ trước mặt hắn.

- Kiều gia cho phép hắn làm ẩu như thế?

- Hắc hắc, Kiều gia thật vất vả mới có được Chí Tôn thánh văn, còn không cũng bái như tổ tông.

- Chờ một chút, tên Khương Phàm này là tóc ngắn?

- Đúng vậy.

- Rất gầy?

- Vâng.

- Bạch bào?

- Nhị ca đã gặp qua?

- Kiều Linh Vận dẫn hắn đến rồi!

- Lúc nào, vừa mới? Bọn hắn tới đây làm gì!

Mục Vân Phi lấp lóe ánh mắt:

- Đi gặp Đại hoàng tử trước.
Chương 907 Thét Lên

Trong phòng tầng mười chín, cỏ thơm um tùm, hơi nước mịt mờ.

Một thân ảnh yểu điệu ngồi dưới thạch đình, trà đạo ưu nhã.

Nữ tử mặc áo trắng tung bay, gợn sóng nước đầy đầu tóc đen, lưu động mà xuống, mềm mại mà nhẵn bóng.

Mặc dù mây mù lượn lờ, thấy không rõ chân dung, nhưng vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được phần duy mỹ cùng yên tĩnh kia.

- Tỷ tỷ, nhàm chán thật.

Trước bàn đá còn có một nữ tử nằm sấp mảnh mai, đầu gối lên cánh tay ngọc trắng tuyết, tùy ý vuốt vuốt chén trà trong tay.

Nữ tử dịu dàng cười yếu ớt:

- Đợi thêm mấy ngày, Cổ Hoa thi đấu bài vị sẽ bắt đầu.

- Không có ý nghĩa. Ai thắng, ai thua, muội đều sớm dự đoán được. Mà... Cổ Hoa thi đấu bài vị cũng chỉ là luận bàn, cũng không phải đánh thật. Có một số chỉ là đi lên biểu hiện ra võ pháp.

- Muội còn muốn nhiều kích thích. Cổ Hoa hoàng thất có thể giữ vững địa vị hoàng tộc, chính là ỷ vào chín đại tộc, bọn hắn không hy vọng giữa các tộc phát sinh vấn đề quá kịch liệt, mới làm thi đấu bài vị cho đại tân sinh, dùng tiềm lực quyết định thân phận.

- Cho nên mới không có ý nghĩa.

Nữ tử nằm nhoài trước bàn bĩu môi.

- Không phải trước kia muội rất chờ mong sao? Gần đây là thế nào.

- Bởi vì muội đã đi Vương Quốc Hắc Ám một chuyến, luận võ nơi đó mới là thật luận võ, quyền quyền đến thịt, buổi diễn thấy máu. A... thật kích thích...

Nữ tử lắc đầu, châm trà dâng nước cho muội muội đối diện:

- Muội thật sự đã thay đổi càng ngày càng cuồng dã.

- Hì hì, Võ Hầu quyết đấu một thời gian trước mới gọi đặc sắc đâu.

- Đúng rồi, cái tên Khương Phàm kia đâu? Không phải Thánh Thú đã tự mình an bài muội đi điều tra hắn à.

- Tên kia đánh xong liền dắt Ngu Khuynh Thành chạy vòng quanh, nói là trở về tạo hài tử. Muội tại Vương Quốc Hắc Ám đợi hắn nửa năm, thực sự chờ không được, cho nên liền đi ra.

- Hắn không quay về mới là sáng suốt. Chính là đáng tiếc cho Ngu Khuynh Thành, biến thành sỉ nhục của Hỗn Độn Tử Phủ, coi như trở về, Tử Phủ cũng có thể sẽ xử tử nàng.

- Đúng rồi, muội nghe nói mấy người Lan gia mới từ Cổ tộc ra tới kia còn muốn đến Vương Quốc Hắc Ám?

Nữ tử ngừng chén trà trong tay lại, nhẹ giọng cười một tiếng:

- Mới ra đến liền muốn nhúng chàm cung thứ mười, không biết tự lượng sức mình.

- Tỷ tỷ, muội nghe nói Lan Nặc kia...

Muội muội vừa muốn chống người lên, nơi xa truyền đến tiếng đập cửa.

- Như Ảnh có ở đây không? Ta là Kiều Linh Vận.

Nữ tử chỉ điểm muội muội, ra hiệu nàng đừng có lại nói lung tung, mới nói:

- Linh Vận muội muội vào đi.

- Ta mang theo một nam tử, có thể vào không?

- Là Phượng Bảo Nam công tử sao?

- Là... vị hôn phu Vi Nhi. Hôm nay tới là muốn mời ngươi hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi Hoàng Phủ gia.

- Vị hôn phu Vi Nhi? Tiểu nha đầu kia đều từ bên ngoài mang nam tử trở về rồi? Nhanh nhanh nhanh, mời tiến đến nhìn.

'Muội muội' đối diện bàn đá tỏa sáng hai mắt, tranh thủ thời gian thúc giục tỷ tỷ cho hắn vào nhìn.

- Vào đi.

Nữ tử cũng kỳ quái, chỉ nghe nói Kiều Vi Nhi thả Yêu thú giết Đường Tư Minh, không nghe nói chuyện vị hôn phu.

- Chúng ta quấy rầy rồi.

Kiều Linh Vận đẩy cửa phòng ra, mang theo Khương Phàm đi đến.

Sắc mặt Khương Phàm trở nên khó coi, cửa phòng vừa đẩy ra trong chốc lát, như đẩy ra một không gian mới, từ tửu lâu bước lên U Cốc.

Kiều Linh Vận mang theo Khương Phàm đi đến gian phòng, dọc theo đường nhỏ đá vụn, đi đến thạch đình.

Khương Phàm cách rất xa đã có thể thấy bóng lưng yểu điệu kia, mê vụ lượn lờ xung quanh, hoa vũ bay xuống, có hoa hồng chập chờn, có linh quả rủ xuống, cũng có bảo thạch ngũ quang thập sắc tô điểm.

Người cùng cảnh đều mông lung mà mỹ lệ, làm cho tinh thần người ta đều bị khuấy động.

Đi qua mê vụ, bộ dáng nữ tử đã rõ ràng, còn nho nhã lễ độ đứng dậy đối mặt Khương Phàm.

Khương Phàm chấn động trong lòng, sợ hãi thán phục nữ tử phần mỹ thần vận(*) cảm kia.

(*) Vẻ đẹp của các thiên thần.

Da thịt như hài nhi lúc sơ sinh, bóng loáng mà non mịn. Tư thái yểu điệu để cho người ta sợ hãi thán phục, eo thon, tròn trịa mịn nhẵn, trong lúc đứng dậy như Mỹ Nhân Xà đang vặn vẹo, kiều diễm động lòng người.

Hai chân thon dài nhu thẳng mà nhẹ nhàng, dường như là kiệt tác mà ông trời tỉ mỉ tạo hình, đem dáng người nàng phụ trợ phong thái tuyệt thế.

Khương Phàm đang thưởng thức nữ tử phong thái, nữ tử đang thẩm vấn xem khí chất Khương Phàm, trong phòng lại đột nhiên truyền ra hét lên một tiếng.

- A!!

'Muội muội' sau bàn đá đột nhiên che môi đỏ, trừng to mắt, khó có thể tin được mà nhìn Khương Phàm.

Hả?

Khương Phàm nghiêng đầu, đang muốn nhìn sang.

Cái người 'Muội muội' kia vội vàng xoay đi, từ không gian ngọc khí lấy ra cái mặt nạ, tranh thủ thời gian đeo lên.

- Vị này là...

Khương Phàm kỳ quái, làm sao còn thấy mặt mũi?

- Ta không phải! Không phải!

Muội muội tranh thủ thời gian nhắc nhở tỷ tỷ.

Nữ tử cũng không hiểu thấu, đây là dọa sao?

- Chúng ta mạo muội sao?

Kiều Linh Vận kỳ quái nhìn bóng lưng kia.

- Vị công tử này chính là vị hôn phu của Vi Nhi muội muội?

Nữ tử dung mạo rất đẹp, lại có cảm giác mông lung, giống như mang theo mạng che mặt, rõ ràng nhìn thấy, nhưng lại thấy không rõ.

- Ta là Khương Phàm. Hi vọng được Như Ảnh cô nương hỗ trợ, mở tiệc chiêu đãi Hoàng Phủ gia.

Ánh mắt nữ tử có chút ngưng tụ, Khương Phàm?

Trước đó nghe được Kiều gia có một Luyện Đan sư gây chuyện, cũng cảm giác cái tên Khương Phàm này hình như đã nghe qua ở đâu rồi, giờ phút này nhớ lại tiếng thét chói tai của muội muội này, rốt cuộc cũng đánh thức nàng.

Trên đời người trùng tên quá nhiều, cùng một cái tên có đến mấy vạn, mấy chục vạn người, nhưng biểu hiện của muội muội không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở nàng, chính là người này!

Nhưng, hắn không phải là người của thánh địa Nam Bộ sao?

Làm sao lại xuất hiện ở mấy chục vạn dặm bên ngoài Bắc Địa.

Đây cơ hồ là vượt qua hơn phân nửa Thương Huyền đại lục.

- Như Ảnh?

Kiều Linh Vận ho nhẹ vài tiếng, nhận biết Đông Hoàng Như Ảnh nhiều năm như vậy, còn là lần đầu tiên thấy được nàng thất thần.

- Không biết Khương Phàm công tử muốn gặp là ai.
Chương 908 Một Mình Ngươi Có Thể Ứng Phó

Đông Hoàng Như Ảnh dịu dàng cười yếu ớt.

- Hoàng Phủ gia có mấy vị muốn tham gia thi đấu bài vị.

- Xin hỏi có chuyện gì?

- Cùng Hoàng Phủ gia thương lượng một chút, năm nay, có khả năng nhường cho Kiều gia bọn ta hay không.

Khương Phàm vừa nói ra lời này, Kiều Linh Vận ở bên cạnh đều suýt chút nữa nghẹn lại.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Bên trong gian phòng đầu tiên tầng thứ chín, Đại điện hạ đang mở tiệc chiêu đãi đại biểu các gia tộc dự thi, bên trong có người của Hoàng Phủ gia.

- Chuyện lớn như vậy, không có mời Kiều gia chúng ta?

Khương Phàm nhìn Kiều Linh Vận.

- Năm nay thi đấu bài vị, chúng ta chỉ nói qua loa cùng hoàng thất, khả năng là Đại hoàng tử cảm thấy không cần thiết mời chúng ta.

Khương Phàm hỏi Đông Hoàng Như Ảnh:

- Hoàng Phủ gia tới có ai?

- Gia tộc Hoàng Phủ ở hàng vị đầu tiên của, cho nên có hai nhân vật quan trọng. Đại tiểu thư Hoàng Phủ Bạch Nguyệt, đại công tử Hoàng Phủ Lê Dạ.

- Lý Tịch đâu?

- Hẳn là sẽ đến, nhưng ta không có hiểu rõ kỹ càng.

- Cáo từ, vừa hay chúng ta cũng sẽ tham gia.

Khương Phàm cáo từ rời khỏi.

- Quấy rầy.

Kiều Linh Vận cũng cáo từ.

- Khương Phàm công tử, ngươi là muốn tham gia thi đấu bài vị sao?

Đông Hoàng Như Ảnh đi ra khỏi thạch đình, gót sen uyển chuyển, chập chờn động lòng người.

Một đôi chân ngọc như ẩn như hiện dưới váy dài, trắng nõn kiều nộn, ngón chân óng ánh lập loè, hoàn mỹ không một tì vết, có từng điểm từng điểm ánh ngọc đang nháy hiện.

- Ta đại biểu Kiều gia xuất chiến.

- Tha thứ ta mạo muội, ta cảm giác hình như trên người Khương Phàm công tử có sát khí. Cửu tộc thi đấu bài vị, coi trọng chính là luận bàn, nếu như xuất hiện thương vong, là sẽ phải nhận trừng phạt.

- Ta biết, chết một người, bài vị hạ một bậc.

Khương Phàm nói xong, đã đi ra khỏi cửa phòng.

Kiều Linh Vận dở khóc dở cười, quay đầu chào hỏi cùng Đông Hoàng Như Ảnh, sau đó theo sát đi ra ngoài.

- Là hắn! Chính là hắn! Tên điên Khương Phàm kia sao lại chạy tới nơi này?

Nữ tử sau bàn đá kêu lên đầy sợ hãi.

- Muội không có nhận lầm?

Đông Hoàng Như Ảnh nghĩ mãi mà không rõ, từ khi thi đấu khiêu chiến Võ Hầu đến bây giờ, mới chỉ ngắn ngủi nửa năm mà thôi, vậy mà Khương Phàm lại từ Nam Bộ vượt qua Thương Huyền, đến Bắc Địa này.

Không chỉ có thành con rể Kiều gia, còn muốn lên đài khiêu chiến các nhà.

Khương Phàm muốn làm gì?

Kiều gia lại đang nghĩ cái gì, toàn thân người này đều là sát khí, không nhìn ra được sao?

- Làm sao muội lại nhận lầm được, chính là hắn.

Nữ tử này chính là Đông Hoàng Như Yên ở Vương Quốc Hắc Ám, phụng mệnh điều tra Khương Phàm, kết quả Khương Phàm lại hoàn toàn biến mất, cũng không có trở về qua, nàng còn tưởng rằng Khương Phàm là ở lại Vô Hồi thánh địa bế quan, không nghĩ tới lại gặp hắn ở mấy chục vạn dặm bên ngoài Bắc Địa.

- Tại sao hắn lại tới đây, bị Vô Hồi thánh địa đuổi sao?

Đông Hoàng Như Ảnh thực sự nghĩ không ra lý do thích hợp.

- Muội phải đi, nếu để cho Khương Phàm biết muội ở Thiên Cung, liền có thể đoán được thân phận thật sự của Nguyệt Hoa Thiên Bảo.

Đông Hoàng Như Yên mang theo váy liền muốn rời khỏi, nhưng sau khi chạy ra mấy bước lại dừng lại, đôi mắt xoay động.

- Đúng rồi, ta khẩn trương cái gì? Chỉ cần ta mang theo mặt nạ, không chạm mặt với hắn, hắn hẳn là không nhận ra ta.

Đông Hoàng Như Ảnh khẽ nói:

- Thời điểm hắn tại Vương Quốc Hắc Ám chỉ là Linh Nguyên cảnh thất trọng thiên, bây giờ lại là Linh Hồn cảnh. Thời gian nửa năm, vượt qua toàn bộ Linh Nguyên cao giai, không thể tưởng tượng nổi.

Đông Hoàng Như Yên lại chạy về đến:

- Muội không đi nữa!

- Ừm?

- Muội muốn thấy thi đấu bài vị.

- Không phải muội không hứng thú sao?

- Muội cảm giác tên điên Khương Phàm này có khả năng đem cuộc thi đấu bài vị có vẻ nho nhã này náo thành cuộc chiến Võ Hầu sinh tử. Hắc hắc, muội xem trọng hắn.

- Muội đó, càng ngày càng dã man.

Đông Hoàng Như Ảnh trầm ngâm sơ qua một lúc, sau đó phân phó thị nữ trong sương mù:

- Liên hệ Thiên Cung thứ ba tại Nam Bộ, điều tra Vô Hồi thánh địa. Ta muốn có tài liệu cặn kẽ về Khương Phàm.



- Chính là cái này gian phòng?

Bên ngoài sương phòng thứ nhất tầng thứ chín, Khương Phàm hỏi Kiều Linh Vận.

- Là cái này!

- Chúng ta đi vào.

- Chờ một chút.

Kiều Linh Vận vội vàng kéo Khương Phàm lại, rất trịnh trọng nhắc nhở hắn:

- Bên trong là Đại hoàng tử, là đại tân sinh thiên phú mạnh nhất Cổ Hoa Hoàng Triều, cũng là người có quyền lực nhất. Mọi phương diện của hắn đều có tiềm chất thái tử, chừng ba mươi năm sau, rất có thể sẽ trở thành Nhân Hoàng Cổ Hoa. Ngươi tuyệt đối không được trêu chọc hắn.

- Ta tới tìm Lý Tịch, không liên quan tới hắn.

- Ngươi đảo loạn yến hội đã là mạo phạm hắn! Cho nên...

- Điệu thấp!!

- Đúng đúng đúng, ngàn vạn lần phải khiêm tốn.

Kiều Linh Vận sau khi liên tục căn dặn về mới buông Khương Phàm ra.

Khương Phàm đưa tay liền muốn đẩy cửa, bên cạnh thang lầu đột nhiên có một thiếu niên đi tới:

- Sao các ngươi lại ở đây?

- Lý Tịch?

Kiều Linh Vận nhìn sang, trùng hợp như vậy sao?

Nam tử đi tới chính là Lý Tịch.

Hắn theo quá giống Lý Dần, từ ngoại hình đến hình thể, đều giống như từ một khuôn đúc ra.

Chỉ là tên Lý Tịch này lại lạnh lùng kiêu ngạo, đôi mắt sáng tỏ lại lăng lệ, bên trong giống như cất giấu hai thanh Kiếm, để cho người ta không dám nhìn thẳng.

- Ta đang hỏi ngươi, vì sao lại ở đây?

Lý Tịch có chút ngoài ý muốn, đả thương Đường Nguyên Bá, làm nhục Đường gia, lại không trốn tránh bên trong Kiều gia mà còn chạy đến quán rượu Thiên Cung.

Kiều Linh Vận nói:

- Đại hoàng tử mở tiệc chiêu đãi, chúng ta không nên tới sao?

- Các ngươi không phải muốn từ bỏ thi đấu bài vị sao? Đại hoàng tử lại mời các ngươi rồi?

Lý Tịch bĩu môi, cười lạnh hai tiếng, đi đến cửa phòng.

Khương Phàm ngăn ở trước mặt hắn:

- Không biết ta sao?

- Khương Phàm, chó Kiều gia vừa tìm được.

Lý Tịch đưa tay ấn ở bả vai Khương Phàm:

- Chớ cản đường!

- Hắn là con rể Kiều gia chúng ta! Giống như ngươi!

Kiều Linh Vận đứng ở bên cạnh Khương Phàm, cũng ngăn cản cửa phòng.

- Ồ?

Lý Tịch cố ý liếc mắt nhìn thân thể Kiều Linh Vận.
Chương 909 Sư Đệ, Ta Là Sư Huynh Của Ngươi

- Kiều Linh Vận ngươi còn tìm hai tên? Ngươi ứng phó nổi sao?

- Hắn là vị hôn phu của muội muội ta, Kiều Vi Nhi. Ta nhắc nhở ngươi, nói chuyện chú ý một chút, ta cũng không phải Hoàng Phủ Nguyệt Thiền, sẽ không tùy theo ngươi làm càn.

- Ha ha, coi như có chút tự mình hiểu lấy, ngươi xác định không phải Nguyệt Thiền của ta. Dáng người, hình dạng, khí chất, ngươi kém quá xa.

- Ánh mắt của ngươi thật sự rất tốt. Trách không được Hoàng Phủ Nguyệt Thiền sủng ái ngươi, thì ra là ngươi bị mù!

Kiều Linh Vận khí cười.

- Ha ha...

Lý Tịch khinh thường cười lạnh hai tiếng, dùng sức đẩy bả vai Khương Phàm đang ngăn chặn qua bên cạnh:

- Tránh ra! Hay là... Cút đi!

Khương Phàm không có tức giận, chỉ hơi hơi nhíu mày, hơi kinh ngạc:

- Ngươi không biết ta?

- Ngươi điếc sao? Ta nhận ra ngươi, chó của Kiều gia, Khương Phàm!!

- Ngươi lại còn nói chuyện với ta như thế này.

- Ta nên nói như thế nào, dùng ngôn ngữ chó của ngươi? Gâu... Gâu gâu... Ha ha...

Lý Tịch cười to hai tiếng, thô lỗ đẩy Khương Phàm:

- Cút đi!

- Lý Tịch! Chú ý một chút!

Kiều Linh Vận tức giận, nàng biết gia hỏa này phách lối, không nghĩ tới ngay cả Chí Tôn Thánh văn Khương Phàm đều không để vào mắt.

Khương Phàm chau mày, biểu lộ bi phẫn, răng môi nhúc nhích, đột nhiên khẽ nói:

- Sư đệ, ta là sư huynh của ngươi! Ngươi mất trí nhớ rồi sao?

Sư huynh?

Kiều Linh Vận kinh ngạc nhìn Khương Phàm.

Sư huynh?

Đan Hoàng cũng sửng sốt trong ý thức Khương Phàm một chút.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Tịch cau chặt lông mày.

Khương Phàm thể hiện kinh ngạc lại mang theo vài phần kích động, kích động lại mang theo vài phần thất lạc:

- Ba năm trước đây, một trận ngoài ý muốn, ngươi sống chết không rõ, ta từ Nam bộ đi đến Bắc bộ, đau khổ tìm ngươi ba năm. Ngươi thật không có chút ấn tượng nào đối với ta?

Lông mày Lý Tịch càng nhăn càng chặt, nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, đột nhiên một bàn tay quất vào trên đầu Khương Phàm:

- Đầu ngươi có hố sao.

Khương Phàm không nháo không giận, biểu lộ vừa đúng:

- Ngươi đến cùng thế nào? Một chút ấn tượng đều không có? Có phải gia tộc Hoàng Phủ cho ngươi ăn thuốc gì hay không?

- Ta thấy ngươi nên đi uống thuốc đi! Ta không biết ngươi, ngươi cũng nhận lầm người rồi.

- Sư đệ!!

Khương Phàm hô to.

- Ngươi gào cái rắm! Lăn đi! Ta là người của Hoàng Phủ gia, ta chỉ có một thân phận này.

Lý Tịch đè bả vai Khương Phàm lại, cưỡng ép cạnh đẩy đi.

Khương Phàm lắc bả vai một cái, chấn mở Lý Tịch:

- Ngươi đi theo ta, ta giúp ngươi nhớ lại một chút.

- Ta nói, ta không biết ngươi! Dám động thủ nữa, đừng trách ta không khách khí!

Đáy mắt Lý Tịch chợt hiện lên tia sắt lạnh, từ trong ra ngoài toát ra khí tức bức người, như lợi kiếm muốn ra khỏi vỏ.

- Lý Tịch! Nhìn mặt ta đi! Nhìn rõ ràng! Ta là ai!

Khương Phàm cao giọng quát tháo.

- Ta chẳng cần biết ngươi là ai! Cút!

Thân hình Lý Tịch thon dài, giống như là chuôi lợi kiếm bình thường, cường thế giằng co với Khương Phàm.

Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, một nam tử điêu luyện quát tháo:

- Lăn tăn cái gì! Biết đây là chỗ nào... Lý Tịch? Kiều Linh Vận?

- Chúng ta là đến dự tiệc.

Kiều Linh Vận lập tức nói với bên trong:

- Đại điện hạ, ta là Kiều Linh Vận.

- Hắn là ai?

Nam tử trước cửa là công tử Tô gia, hắn đang nhíu mày đánh giá Khương Phàm.

- Một kẻ điên, đuổi đi.

Lý Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Phàm một hồi, thoáng chỉnh lý quần áo, đi vào cửa phòng.

- Tránh ra. Hắn là con rể Kiều gia chúng ta.

Kiều Linh Vận đẩy công tử nhà họ Tô ra, mang theo Khương Phàm đi vào.

Chỉ là nàng vẫn có chút mộng, Lý Tịch là sư đệ Khương Phàm?

Tại sao lúc đến đây lại không có để lộ chút tin tức nào với nàng.

Gian phòng rộng rãi xa hoa, chính giữa đặt vào một cái bàn dài cỡ lớn, hai bên đều là các công tử tiểu thư các gia tộc. Phía trước nhất có một nam tử uy vũ ngồi ngay thẳng, thế như sơn nhạc, bá khí ngoại phóng, áo bào hoa lệ phun toả hào quang, có khí thế phi phàm.

Chính là Đại hoàng tử Cổ Hoa Hoàng Triều!

Rõ ràng chỉ là tụ hội, có hắn ngồi ở chỗ đó, lại trồng lên cho người ta tư thế khác lạ.

Nữ tử bên tay trái Đại hoàng tử ăn điểm tâm ở trước mặt, cũng không quay đầu lại, thuận miệng nói:

- Con rể Kiều gia rất đặc biệt sao? Yến hội buổi trưa hôm nay là Đại điện hạ tự mình an bài, người tới cũng là tự mình mời. Ai có thể vào, cầm thiếp mời, không có thiếp mời, tốt nhất có chút tự mình hiểu lấy.

Lý Tịch đi đến trước bàn, thi lễ một cái với Đại điện hạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh nữ hài nhi.

- Ta tới chậm.

- Chúng ta vừa mới bắt đầu.

Nữ hài nhi yên nhiên cười khẽ với Lý Tịch.

Các công tử tiểu thư bên cạnh bàn đưa lưng về phía cửa phòng, cũng đều phát ra vài tiếng cười lạnh.

- Kiều gia có mời thiếp sao, hình như cũng không có chứ.

- Kiều gia ngay cả thi đấu bài vị đều muốn từ bỏ, làm sao Đại điện hạ lại cho bọn hắn hạ thiếp mời.

- Ha ha, từ bỏ thi đấu bài vị, thật thua thiệt bọn hắn nghĩ ra. Đây quả thực là đại bất kính đối với hoàng thất.

- Bọn hắn là tự mình hiểu lấy, liên tục năm lần đều xếp thứ chín, nếu như thêm một lần nữa, quá mất mặt, dứt khoát trực tiếp từ bỏ. Trường Sinh đại điển, bất quá là bọn hắn lấy cớ mà thôi. Mấy người châm chọc khiêu khích về, còn cố ý giơ ly rượu lên, ra hiệu với nhau, uống một hơi cạn sạch.

- Khương Phàm?

Mục Vân Hải lại đột nhiên khẽ nói.

- Ai?

Sắc mặt mấy vị nam nữ Đường gia đột nhiên lạnh, ánh mắt sắc bén tập trung vào nam tử bên cạnh Kiều Linh Vận.

- Khương Phàm?

Đám người liên tiếp nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, còn tưởng rằng là Phượng Bảo Nam.

- Điện hạ.

Kiều Linh Vận không để ý đến bọn hắn, sau khi hành lễ với Đại hoàng tử, liền giới thiệu nói:

- Vị này là Khương Phàm, vị hôn phu của Vi Nhi muội muội ta.

- Các vị, hân hạnh.

Khương Phàm chào hỏi, ánh mắt lại vẫn rơi trên người Lý Tịch.

- Làm càn! Nhìn thấy điện hạ, còn không hành lễ!

Đại điện hạ đứng phía sau hai vị thị vệ, cũng chỉ có thị vệ hoàng thất, mới có tư cách đi vào quán rượu Thiên Cung.
Chương 910 Cắn Mãi Không Buông

- Muội phu này của ta vừa tới Cổ Hoa, có chút cấp bậc lễ nghĩa không hiểu. Đại điện hạ đều không nói, các ngươi gào cái gì.

Kiều Linh Vận lập tức quát tháo, cũng gián tiếp ngăn chặn miệng Đại hoàng tử.

- Ngươi chính là Khương Phàm?

Đại hoàng tử không có để ý, nhiều hứng thú đánh giá Khương Phàm.

Chí Tôn Thánh văn, đánh bại tên cuồng nhân Đường Nguyên Bá kia dễ dàng.

Kiều gia chiêu một tên con rể rất tốt đây.

- Gặp qua điện hạ.

Khương Phàm nhẹ gật đầu đơn giản.

- Ngươi gặp Kiều Vi Nhi ở đâu?

- Lúc Vi Nhi đi ra ngoài lịch luyện, ta đã cứu nàng.

- Ngươi là Chí Tôn Thánh văn, hẳn là có gia tộc của mình, tại sao lại muốn vào Kiều gia?

- Ta chỉ có sư phụ, sống nương tựa lẫn nhau.

A?

Khuôn mặt tử đệ các gia tộc đều có chút động, chẳng lẽ là đệ tử một vị cường giả nào đó ẩn thế?

Là Chí Tôn Thánh văn, lại không có ràng buộc, còn có siêu cấp cường giả thủ hộ, con rể thế này đơn giản là quá hoàn mỹ.

Đại hoàng tử chậm rãi gật đầu, đây không chỉ là một chuyện tốt đối với Kiều gia, đối với Cổ Hoa Hoàng thành mà nói cũng là chuyện tốt.

Hắn vừa muốn đưa tay ra hiệu Khương Phàm ngồi xuống, Khương Phàm lại nói:

- Ta không phải tới tham gia yến hội.

- Vậy là ngươi đến khoe khoang?

Đại công tử Đường gia, Đường Ti Đồ nắm chặt chén rượu trong tay, ánh mắt càng ngày càng lạnh.

Trước đó hắn không để tâm đến Khương Phàm, huống chi Đường Nguyên Bá đều đã tự mình đi qua, có thể dễ dàng bắt được Khương Phàm, mang Kiều Vi Nhi về.

Không nghĩ tới tin tức Mục Vân Hải vừa mới đưa tới, vậy mà Khương Phàm lại đánh bại Đường Nguyên Bá, làm nhục Đường gia.

- Ta là tới tìm sư đệ ta.

Khương Phàm giơ tay lên, chỉ về phía Lý Tịch:

- Ba năm trước đây, sư huynh đệ chúng ta đi ra ngoài lịch luyện đã bị gặp phải chuyện ngoài ý muốn, ta trọng thương, sư đệ ta sống chết không rõ. Ta không tin sư đệ mình đã chết rồi, liền bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, chỉ là vẫn luôn không có tin tức. Ta vào Kiều gia, cũng là hi vọng có thể mượn nhờ lực lượng Kiều gia, lực lượng Cổ Hoa Hoàng thành, giúp ta điều tra tin tức sư đệ. Không nghĩ tới, vậy mà hắn lại ở Cổ Hoa. Nhưng hình như hắn đã mất trí nhớ, nếu như không phải gương mặt này không thay đổi, ta đều đã không nhận ra hắn.

- Sư đệ?

Đám tử đệ các tộc toàn bộ đều nhìn về phía Lý Tịch, biểu lộ dần dần đặc sắc.

Con rể Hoàng Phủ gia lại là sư đệ con rể Kiều gia?

Có ý tứ nha.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền cảm thấy ngoài ý muốn nhất, nàng thả điểm tâm trong tay xuống, nhỏ giọng hỏi Lý Tịch:

- Hắn là sư huynh của ngươi?

- Ta không biết hắn.

Lý Tịch âm trầm sắc mặt, chưa xong à?

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đứng dậy:

- Ngươi đang dựng chuyện với ta sao?

Khương Phàm cố ý đánh giá hai mắt nàng:

- Cô chính là Hoàng Phủ Nguyệt Thiền? Ta nghe nói là cô mang hắn về?

- Là ta.

- Là ngươi cứu được hắn, hay là ngươi nhặt được hắn?

- Có khác nhau sao?

- Nếu như là ngươi cứu được hắn, ta sẽ vô cùng cảm tạ, ngươi cứu mệnh hắn, cũng chính là đã cứu mệnh Khương Phàm ta, ân tình này, ta nhất định sẽ trả. Nếu như là nhặt được hắn, ta cũng cảm tạ các ngươi những năm này chiếu cố Lý Tịch. Tuy nhiên. . . Ngươi tốt nhất nên giải thích với ta chuyện hắn mất trí nhớ.

Khương Phàm thành thật, mặt không đỏ tim không đập.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền khẽ nhíu mày, vô ý thức lại nhìn mắt Lý Tịch.

Thật không phải sư huynh đệ sao?

Tử đệ các tộc hai mặt nhìn nhau, biểu lộ đều rất quái dị.

Nhìn Khương Phàm rất rõ ràng, sao Lý Tịch lại thờ ơ như vậy?

- Ta tuyệt đối không biết hắn!

Lý Tịch bắt đầu không kiên nhẫn được nữa, ánh mắt nhìn về phía Khương Phàm cũng biến thành lăng lệ.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nói với Khương Phàm:

- Lý Tịch là nam nhân của Hoàng Phủ Nguyệt Thiền ta, là con rể gia tộc Hoàng Phủ chúng ta. Hắn, chỉ có một thân phận này. Ngươi nhận lầm người rồi.

- Hắn là sư đệ ta! Chúng ta sống nương tựa nhau mười mấy năm nay, không nhận sai được!

Ánh mắt Khương Phàm từ đầu đến cuối đều rơi trên người Lý Tịch, biểu lộ vô cùng đúng chỗ.

- Không phải ngươi nói ngươi theo sư phụ ngươi sống nương tựa lẫn nhau sao?

- Theo sư phụ liền không thể theo sư đệ? Ngoại trừ Lý Tịch, ta còn có một sư đệ khác, hắn cũng đang tìm kiếm Lý Tịch.

- Nếu là sư đệ, vì cái gì Lý Tịch không chút ấn tượng nào với ngươi?

- Cái này thì phải hỏi các ngươi. Đến cùng là thương thế quá nặng nên mất trí nhớ, hay là các ngươi sợ Lý Tịch có thân phận khác, tương lai có khả năng mất đi hắn, cho nên cưỡng ép cho hắn ăn thuốc gì?

- Làm càn, ngươi đang nhục nhã gia tộc Hoàng Phủ chúng ta sao? Chúng ta chọn rể, còn cần đến hạ thuốc?

- Ta sẽ tra rõ ràng. Lý Tịch, chúng ta đi!

Khương Phàm trực tiếp đi đến chỗ Lý Tịch.

Hoàng Phủ Nguyệt Thiền mở miệng:

- Khoang đã! Ta cảnh cáo ngươi một lần nữa, hắn là người của Hoàng Phủ gia chúng ta.

- Ta hiểu tâm tình của cô, nhưng ta đã gặp hắn, nhất định phải mang hắn đi.

- Đủ rồi!

Lý Tịch trầm mặt đứng dậy:

- Ta lại nói cho ngươi một lần nữa, ta không phải sư đệ ngươi! Nếu như ngươi lại hung hăng càn quấy, đừng trách ta không khách khí!

- Sư đệ, ngươi đối với ta như vậy, sư huynh ta rất thương tâm, sư phụ cũng sẽ vô cùng khổ sở.

Khương Phàm đề cao giọng, biểu lộ bi phẫn thống khổ lại tiếc nuối, vừa đúng.

Giọng Lý Tịch cũng cao hơn mấy phần:

- Trong trí nhớ của ta, không có bất kỳ vết tích gì liên quan tới ngươi.

Khương Phàm vẫn mặt dạn mày dày kiên trì:

- Ta sẽ tra rõ ràng nguyên nhân, ta cũng sẽ để cho ngươi khôi phục ký ức. Nhưng ngươi nhất định phải theo ta đi.

Đại công tử gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Chính Thiên chống thân thể hùng tráng lên, ánh mắt thâm thúy tiếp cận Kiều Linh Vận:

- Có phải con rể này của các ngươi hơi quá phách rồi hay không. Nơi này là chỗ nào! Hắn lại là thái độ gì! Hôm nay có Đại điện hạ ở đây, ta tha cho hắn lần này. Nhưng nếu như không biết tốt xấu, hôm nay ai cũng không gánh nổi hắn.

Kiều Linh Vận hừ lạnh, mặc dù không nguyện ý trêu chọc vào Hoàng Phủ gia, nhưng tuyệt không sợ Hoàng Phủ gia.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom