-
Chương 916-920
Chương 916 Nơi Đây Là Kiều Gia
- Còn có ba vị tộc nhân chi thứ cũng đều là lục phẩm Kim Kiêu Thú linh văn. Thực lực bảy người chúng ta có thể bảo đảm chứng minh Kiều gia ưu thế tại Linh Nguyên Cảnh. Đại ca, còn có một vị đường huynh, đều là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên. Bọn hắn một người là Thánh linh văn, một người là lục phẩm linh văn, cũng có ưu thế nhất định. Lần này nếu như không có Trường Sinh đại điển kiềm chế tinh lực, chúng ta có nắm chắc đem gia tộc địa vị tăng lên tới vị trí thứ năm.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, lại không nói thêm gì, mà là dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn xem Kiều Linh Vận.
- Ngươi đang hoài nghi ta? Kiều gia chúng ta là một trong chín đại tộc, chín đại gia tộc trong hoàng tộc, mỗi đời đều có thể sinh ra Thánh văn, một số thời khắc sẽ đạt tới ba người.
- Buổi tối hôm nay có chuyện gì sao?
- Nhàn rỗi?
- Đêm nay vào lúc nửa đêm, ta chờ cô tại tổ từ. Không được kinh động bất cứ kẻ nào, chỉ một mình cô đi.
- Làm gì?
Kiều Linh Vận biểu lộ ra vẻ quái dị.
- Cô đi sẽ biết.
Khương Phàm nhắm mắt lại, tiếp tục quan sát đến Lý Tịch trong thanh đồng trong tháp.
Kiều gia!
Các cường giả Hoàng Phủ gia khí thế hung hăng ngăn ở trước cửa Kiều gia, các cường giả gia tộc khác liên tiếp theo tới, Kiều gia lại lần nữa oanh động.
- Lại tới?
- Lần này đổi thành Hoàng Phủ gia rồi?
- Hắn lại đã làm ra chuyện gì rồi?
- Người con rể này cũng quá nóng nảy rồi, không thể yên tĩnh một lát sao?
- Hôm trước là Đường gia, hôm qua là Mục gia, hôm nay vừa đánh xong Đường Nguyên Bá, trời còn chưa có tối, Hoàng Phủ gia lại tới. Có phải Khương Phàm đang nghĩ tới bài vị lớn so với trước đó hay không, trước tiên liền ở trước cửa Kiều gia làm một trận luận võ cá nhân?
Trên dưới Kiều gia đều muốn điên rồi, họ kéo nhau đến trước cửa phủ.
Ngay cả Kiều Vạn Niên sau khi biết được Khương Phàm vào quán rượu Thiên Cung đứng ở trước mặt Đại hoàng tử bắt con rể Hoàng Phủ gia về, cũng nhanh chóng rời khỏi đại điện, đi xuống núi.
Tuy nhiên hắn không có trực tiếp lộ diện, mà đứng ở đằng xa yên lặng chú ý.
- Khương Phàm, thả người cho ta! Ta không nói nhảm với ngươi, cũng không nghe ngươi giải thích, thả người cho ta. Lập tức! Ngay lập tức!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đứng trước cửa Kiều gia, chỉ vào Khương Phàm ở trước cửa phủ tức giận quát tháo.
Quá hỗn đản, quá phách lối, hắn dám ngang nhiên cướp đoạt nam nhân từ trong tay nàng.
Xem Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nàng thành cái gì rồi? Xem Hoàng Phủ gia thành cái gì rồi?
- Xảy ra chuyện gì?
Kiều Thiên Mạch vội vã đuổi tới trước cửa.
- Hắn bắt Lý Tịch.
Kiều Linh Vận nghênh tiếp đại ca.
- Lý Tịch? Vì sao?
Kiều Thiên Mạch trừng to mắt.
Bởi vì lúc trước ở trong rừng cây nhìn hắn một cái liền chạy tới kéo người về rồi? Dã man như vậy sao! Nhìn thấy đồ tốt, trực tiếp đoạt lấy?
- Không biết.
- Không biết? Bắt người dù sao cũng phải có lý do chứ.
- Hắn kiên trì bảo Lý Tịch là sư đệ thất lạc nhiều năm của hắn, cho nên liền chạy tới quán rượu Thiên Cung, ở ngay trước mặt Đại hoàng tử bắt đi.
- Lý Tịch là sư đệ của hắn?
Kiều Thiên Mạch hít một hơi, ngay trước mặt Đại hoàng tử?
Muội phu này quá kiên cường rồi! Không phải.
- Không phải ngươi vừa mới nói...Hắn kiếm cớ cho mình bắt người sao.
- Còn có thể chơi như vậy?
Kiều Thiên Mạch khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhóm tộc lão Kiều gia nghe được đều nhíu chặt mày, cái này không phải là hồ nháo sao?
Kiều gia bọn hắn là một trong chín đại gia, là quý tộc Hoàng thành, tai to mặt lớn có uy nghi, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Tiểu hồ ly nằm sấp trong ngực Kiều Vi Nhi, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa.
Nói phải điệu thấp, ngươi so với ai khác đều cao điệu hơn.
- Khương Phàm, đừng giả bộ ngốc! Thả người!
Người của Hoàng Phủ gia nhao nhao gầm thét, bọn hắn được tôn làm Cổ Hoa nhà thứ nhất, người người kính sợ, lúc nào lại nhận qua loại khiêu khích này.
- Hắn là sư đệ ta, ta muốn dẫn hắn gặp sư phụ ta.
Khương Phàm trạm ở trước cửa phủ, một mặt lạnh nhạt.
Hôm nay là không biết xấu hổ, làm sao cũng không thả.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi nói hắn là sư đệ ngươi, hắn liền là sư đệ ngươi sao? Ta nói ngươi là con riêng của ta! Vậy ngươi đúng là như thế sao?
- Khụ khụ!
Nhóm tộc lão Hoàng Phủ gia cùng ho khan, tức giận thì tức giận, nhưng không được mang mình ra nói đùa.
- Ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta, giúp hắn khôi phục ký ức, sau đó lại trả lại. Ta cũng không phải muốn nuốt riêng hắn, không phải tổn thương hắn, vì cái gì mà các ngươi không đồng ý?
Khương Phàm hô to với tử đệ các tộc ở phía trước:
- Ta có lỗi sao?
Các tử đệ trợn mắt một cái, chúng ta xem náo nhiệt, hô với chúng ta làm cái gì.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ:
- Ta hoài nghi đây là quỷ kế của ngươi.
- Quỷ kế gì.
- Ngươi muốn tổn thương Lý Tịch.
- Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người đi cùng ta.
- Vì sao ngươi không mời sư phụ ngươi đến đây?
- Sư phụ ta thân phận đặc biệt, không tiện hiện thân.
- Một lão gia hỏa, nói không chừng đều sắp xuống lỗ. Có cái gì không tiện hiện thân. Ngươi nói chỗ, Hoàng Phủ gia chúng ta tự mình đi mời.
- Không cần. Lý Tịch là sư đệ ta, ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta. Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người theo giúp ta đi qua. Sự tình chỉ đơn giản như vậy. Các ngươi hoặc là phối hợp, hoặc là nghĩ cách chấp nhận.
Khương Phàm kiên trì thái độ của mình, lại để câu kế tiếp, quay người đi vào.
- Đứng lại cho ta!
Các cường giả Hoàng Phủ gia tập thể lao về phía trước, cao giọng quát lớn.
Tập thể tộc lão Kiều gia cũng lao về phía trước, cao giọng hô to:
- Làm càn! Nơi này là Kiều gia!
Kiều Linh Vận cũng dầy da mặt lên, giằng co với bọn hắn:
- Khương Phàm đi nhận người thân, các ngươi không phải hẳn là cao hứng sao, vì cái gì lại như cướp hài tử của các ngươi như thế? Các ngươi bồi tiếp Lý Tịch khôi phục ký ức, tương đương với việc kết giao cùng Khương Phàm, lại kết giao với sư phụ Khương Phàm, một công nhiều việc. Tại sao các ngươi lại kịch liệt phản đối. Chẳng lẽ các ngươi đã tổn thương qua Lý Tịch, hay là Lý Tịch mất trí nhớ có quan hệ với các ngươi?
Chương 917 Ác Liệt
Nàng không thể để cho Hoàng Phủ gia trực tiếp xung đột với Kiều gia, cho nên vẫn muốn dây dưa trên việc 'Mất trí nhớ', tốt nhất có thể đứng vững chân trên đạo nghĩa.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền phản kích:
- Chúng ta nguyện ý chiếu cố Lý Tịch, nguyện ý bồi Lý Tịch khôi phục ký ức. Nhưng, chúng ta không thể để cho người có dụng tâm khác tổn thương Lý Tịch. Các ngươi muốn khôi phục ký ức cho hắn, vậy thì đến Hoàng Phủ gia tộc đi.
- Khương Phàm trước đó đã thỉnh cầu qua, nhưng thái độ của các ngươi lại vô cùng ác liệt. Cho nên, Hoàng Phủ gia tộc không an toàn.
- Hiện tại đối với Lý Tịch mà nói, chỗ an toàn nhất là Hoàng Phủ gia! Ta hoài nghi Kiều gia các ngươi đang dùng thủ đoạn hèn hạ, quấy nhiễu thi đấu bài vị sắp bắt đầu.
- Chúng ta quấy nhiễu bài vị thi đấu có chỗ tốt gì, chúng ta lại có thể được cái gì? Muốn tìm lý do, tìm chút bình thường đi.
- Không được ầm ĩ! Nhìn bộ dáng các ngươi đây còn ra thể thống gì! Các ngươi là hài tử cửu đại gia Cổ Hoa, đại biểu cho hình tượng cửu đại gia của Cổ Hoa, không được như một bát phụ!
Một vị lão giả gia tộc Hoàng Phủ chạy tới nơi này, ngẩng đầu nhìn qua nhóm tộc lão Kiều gia trước cửa phủ.
- Kiều Vạn Niên đâu, chớ núp làm gì! Đây không phải việc nhỏ, đám hài tử các nàng đây ở chỗ này tranh cãi ngất trời đều không giải quyết được, ra đây, cùng ta tỏ thái độ.
Tộc lão Kiều gia nói:
- Tộc trưởng còn đang ở đỉnh núi, chúng ta có thể đại biểu Kiều gia. Ngươi tỏ thái độ trước, chúng ta đi theo.
- Ta chờ Kiều Vạn Niên. Hoàng Phủ Hùng Kiệt ta có tư cách đàm phán cùng vị gia chủ hắn đây!
Lão nhân tuổi tác đã cao, tóc hoa râm, nhưng tinh thần tinh nhanh, đáy mắt lăng lệ.
Hắn là Nhị thúc gia chủ Hoàng Phủ gia đương đại, là lão nhân lần trước thay mặt lần lượt quy ẩn, về sau là người duy nhất ở lại chủ sự cũng phụ tá gia chủ.
Hắn bước đến trước, toàn bộ người của Hoàng Phủ gia lui đến đằng sau, thái độ cung kính.
Tộc lão Kiều gia nhỏ giọng nghị luận một lát, xoay người đi mời Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên cố ý đợi một chút, mới đi đến trước cửa phủ:
- Làm phiền Hùng Kiệt thúc, chút chuyện nhỏ này còn cần ngài đích thân tới.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt đi về phía trước hai bước:
- Cướp người ở trước mặt mọi người, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều đã phá hư quy củ. Chúng ta không nhiều lời, một câu, thả người?
Kiều Vạn Niên ngữ khí lạnh lùng:
- Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, quy củ xấu một chút cũng không sao. Kiều gia chỉ có một thái độ, không thả.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt nhìn Kiều Vạn Niên thật sâu:
- Khương Phàm cưỡng ép cướp người, bất luận như thế nào, đều là mạo phạm Hoàng Phủ gia. Gia quy Hoàng Phủ gia, sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có bất cứ hình thức khiêu khích gì. Ngươi nhất định phải dùng lực lượng Kiều gia bảo vệ hắn?
- Gia quy Kiều gia, máu Kiều gia chảy trong Kiều gia, người Kiều gia chết tại Kiều gia. Khương Phàm là người của Kiều gia, máu và mệnh đều chỉ có thể thẩm phán tại Kiều gia. Ai dám đụng hắn, chính là đụng gia quy của Kiều gia, Kiều gia bảo vệ đến cùng!
- Nói như vậy, chúng ta đều hiểu được chuyện phát sinh, cùng hậu quả?
- Đã hiểu.
- Kiều gia đã chuẩn bị xong?
- Kiều gia chưa từng sợ qua bất cứ kẻ nào?
Hoàng Phủ đực kiệt chậm rãi gật đầu, phất tay ra hiệu đám người rời đi, chỉ để lại một câu nói:
- Trong vòng ba ngày, Khương Phàm hẳn phải chết! Người nào cản trở kẻ đó chết!
Kiều Vạn Niên cũng ra hiệu toàn bộ tộc nhân về núi:
- Trong vòng ba ngày, ai dám đụng một người một chỗ của Kiều gia, hoàn trả gấp mười!
Bầu không khí trước cửa Kiều gia lập tức náo động.
Đây là đang hạ chiến thư sao?
Hai đại tộc muốn khai chiến?
Mặc dù Kiều gia ở vị trí thứ chín, Hoàng Phủ gia ở vị trí thứ nhất, nhưng là hai đại gia tộc cùng là cửu đại gia Cổ Hoa, nội tình thực lực đều vô cùng hùng hậu, số lượng cường giả cũng không có quá chênh lệch. Nếu quả thật muốn đánh nhau, Kiều gia chắc chắn bị thương, Hoàng Phủ gia cũng sẽ không dễ chịu.
Rất nhiều người nhìn toàn bộ gia tộc Hoàng Phủ rời đi, vừa nhìn về phía Đại hoàng tử xa xa.
Để ngươi đứng đấy xem kịch, để ngươi không tiện nhúng tay, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm, mới vừa ở quán rượu nhắc nhở các tộc phải giữ gìn khắc chế, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Khoảng cách thi đấu bài vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, rất nhiều thế lực phía ngoài đã lần lượt vào thành, thế lực trong thành cũng chuẩn bị xem chiến, nếu lúc này lại đánh nhau thật, ảnh hưởng quá ác liệt.
- Điện hạ, chuyện này rõ ràng là Khương Phàm đang mạo phạm Hoàng Phủ gia, Kiều Vạn Niên coi như muốn bao che, cũng phải dựa theo quy củ. Vậy mà hắn lại trực tiếp chuyển ra tộc quy.
- Kiều Vạn Niên thật vất vả mới thu được con rể Chí Tôn Thánh văn, hưng phấn quá mức sao? Chẳng lẽ hắn thật muốn khai chiến với Hoàng Phủ gia?
Sắc mặt bọn thị vệ ở hai bên trở nên khó coi, hai đại gia tộc này quá hồ nháo, rõ ràng không để ý mặt mũi hoàng thất.
- Ta đi chiếu cố tên Khương Phàm này.
Đại hoàng tử nhất định phải ra mặt giải quyết, nếu không phụ hoàng trách tội, hắn trốn không thoát trách nhiệm.
- Đại điện hạ.
Khương Phàm đã đứng ở bên cạnh phủ cửa, chờ đợi Đại hoàng tử.
- Hành lễ!
Thị vệ Hoàng thất quát tháo.
Đại hoàng tử đưa tay ngăn thị vệ lại:
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Khương Phàm mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt:
- Ta biết điện hạ không nguyện ý nhìn thấy hai tộc khai chiến.
- Chín đại tộc là nền tảng Cổ Hoa Hoàng Triều, bọn hắn cần phải cường đại hơn, càng cần đoàn kết hơn. Nhất là trước khi bắt đầu thi đấu bài vị, ở giữa chín đại tộc bất luận có tranh đấu gì, đều sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nếu như ngươi đã rõ điểm này, vậy thì thả Lý Tịch ra.
- Tốt thay cho một câu cần đoàn kết. Vậy điện hạ đối đãi như thế nào khi thấy các tộc liên thủ quấy rối Trường Sinh đại điển của Kiều gia?
Đại hoàng tử không nghĩ tới Khương Phàm cũng dám trực tiếp hỏi lại hắn:
- Thời gian Trường Sinh đại điển diễn ra vừa khớp với thi đấu bài vị, các tộc làm như vậy, chỉ là nhắc nhở Kiều gia, cái nào quan trọng hơn.
Chương 918 Phải Nắng Xương Cốt
Khương Phàm cười, lại lắc đầu không nói.
Bọn thị vệ sau lưng Đại hoàng tử ánh mắt bất thiện nhìn hắn:
- Ngươi có ý gì?
Khương Phàm dần dần thu liễm nụ cười, trở nên lạnh lùng:
- Nếu như Đại hoàng tử là mở một mắt nói lời bịa đặt thái độ như thế, vậy chúng ta cũng không có gì để nói.
Lúc này bọn thị vệ quát tháo lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên con rể không mà thôi, thật xem mình là người của Kiều gia? Liền xem như ngươi là trưởng tử Kiều gia, cũng không có tư cách đối mặt với hoàng tử như thế.
- Khương Phàm, chú ý hạ thái độ.
Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, đây chính là hoàng tử, lại còn là Đại hoàng tử.
Kiều Vô Song và các tộc nhân khác âm thầm than thở, tên Khương Phàm này đến cùng là cao ngạo đã quen, hay là tinh thần có vấn đề thế, hồ nháo tại Kiều gia thì thôi, lại còn dám bất kính với hoàng tử.
Khương Phàm đối diện trực tiếp với Đại hoàng tử:
- Nếu như Đại hoàng tử nghĩ phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc, đầu tiên là phải tôn trọng Kiều gia.
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Cách trực tiếp giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc chính là ngươi giao người ra, đến Hoàng Phủ gia xin lỗi. Ta có thể tự mình ra mặt, bảo đảm mệnh của ngươi.
- Hoàng thất tôn trọng Kiều gia, Kiều gia mới có thể tuân thủ quy củ! Cái gì gọi là tôn trọng? Hoàng thất cần truyền lệnh các tộc, lập tức giải trừ phong tỏa đối với luyện đan sư. Nếu không, Kiều gia theo Hoàng Phủ gia đấu đến cùng.
- Chờ một chút...
Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên quái dị, nhìn Khương Phàm, lại nhìn gia chủ Kiều gia cùng các tộc nhân phía sau.
Hình tượng này sao lại là lạ?
Khương Phàm ở phía trước vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn thể Kiều gia lại ở phía sau nhìn?
Đây rốt cuộc là con rể, hay là chủ nhân?
Gia hỏa này cũng chưa xuất giá liền dám trực tiếp đại biểu Kiều gia nói chuyện?
Mấu chốt chính là cái tên gia hỏa cao ngạo Kiều Vạn Niên kia lại còn tùy theo hắn?
Khương Phàm không quan tâm, tiếp tục nói:
- Nếu như hoàng thất thật sự tôn trọng Kiều gia. Kiều gia nguyện ý theo Hoàng Phủ gia hoà giải, ta cũng có thể giao Lý Tịch ra.
Đại hoàng tử lại nhìn Kiều Vạn Niên, mới nói:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi bắt Lý Tịch? Phải dùng Lý Tịch bốc lên thù hận với Hoàng Phủ gia, sau đó lấy chiến tranh làm uy hiếp, khiến cho hoàng thất ra mặt điều hòa chuyện các nhà phong tỏa luyện đan sư?
- Ta chỉ nhắc nhở hoàng thất, đã muốn nói đoàn kết, thì phải đem thái độ đoan chính. Hiện tại con dân toàn thành đều biết các nhà liên thủ kiềm chế Kiều gia, các ngươi trả giảng công bằng cái rắm!
- Ngươi làm càn!
Thị vệ Hoàng thất lần nữa giận dữ mắng mỏ.
Đại hoàng tử nhìn đám người Kiều gia, lại còn để Khương Phàm làm càn.
- Ta có thể đại biểu hoàng thất ra mặt, giải trừ chuyện chín đại tộc thậm chí toàn thành phong tỏa luyện đan sư.
Các vị tộc lão Kiều gia trao đổi ánh mắt, đều lộ xảy ra biểu lộ ngoài ý muốn.
Chuyện luyện đan sư cứ giải quyết như vậy?
Tên Khương Phàm này mặc dù làm việc thô bạo, nhưng hình như bên trong thô có mảnh, lộ ra chỗ khôn khéo nhỉ.
Khương Phàm nói:
- Nếu như hoàng thất ra tay, vậy ta nguyện ý giao Lý Tịch ra. Nhưng có một điều kiện.
- Nói.
- Kiều gia theo Hoàng Phủ gia tộc tranh đoạt vị trí thứ nhất. Nếu như Kiều gia thắng, Lý Tịch theo ta đi, sau đó Hoàng Phủ gia không thể dùng bất cứ phương thức gì ngăn cản. Nếu như Hoàng Phủ gia thắng, ta lập tức trao đổi Lý Tịch, cũng trịnh trọng nói xin lỗi với Hoàng Phủ gia, sau đó tuyệt không đụng đến Lý Tịch một phân một hào.
- Ngươi nói cái gì?
Không chỉ có Đại hoàng tử sửng sốt, ngay cả bọn thị vệ Hoàng thất và tất cả người của Kiều gia đều nhìn Khương Phàm, chờ đợi một câu nói của hắn, các ngươi nghe lầm.
Khương Phàm rõ ràng nói:
- Kiều gia tranh đoạt hàng vị thứ nhất với Hoàng Phủ gia, người nào thắng, Lý Tịch thuộc về người đó.
- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Sắc mặt Đại hoàng tử phức tạp, gia hỏa này là đang nói đùa, hay là nghiêm túc.
Coi như khoa trương, cũng phải có giới hạn chứ, quá giới hạn thì chính là ngu xuẩn.
Kiều Vạn Niên cũng chăm chú nhìn Khương Phàm, rất muốn hỏi vấn đề giống như trước, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
- Ta nghe Linh Vận nói, chỉ cần có thể tiến vào năm vị trí đầu liền có thể chất vấn vị trí đầu, sau đó khởi xướng khiêu chiến. Chỉ cần có thể thắng thì có thể thay thế thứ nhất.
Khương Phàm nói xong, người của Kiều gia đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Vận.
Kiều Linh Vận méo mặt, biểu lộ phức tạp.
Ta có nói qua, nhưng ta không biết hắn muốn làm thật.
Đại hoàng tử bỗng nhiên cười:
- Xin tha thứ ta nói nói đùa một câu. Có phải ngươi không có xem Cổ Hoa Hoàng thành là Hoàng tộc hay không, có phải ngươi không biết hai chữ Hoàng tộc đại biểu cho cái gì hay không? Có phải ngươi không có xem cửu đại gia là cường tộc hay không, không xem các thiên tài cửu tộc là gì sao? Hay có phải ngươi còn tưởng rằng ở trước mặt ngươi là sơn thôn nhỏ, thành trấn nhỏ, chung quanh tất cả đều là dân đen cầm liêm đao hay không?
Liên tiếp hỏi lại, để bọn thị vệ Hoàng thất lạnh lùng bật cười, cũng làm cho rất nhiều gò má người của Kiều gia nóng lên.
Khương Phàm nói:
- Điều kiện của ta, xin chuyển lại với Hoàng Phủ gia. Hoặc là hai tộc trực tiếp khai chiến, hoặc là dùng bài vị đến quyết định Lý Tịch thuộc về ai.
Đại hoàng tử cười lắc đầu:
- Ta sẽ đích thân chuyển lời, ta nghĩ Hoàng Phủ gia rất nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
- Ngươi nhìn đi, đã được giải quyết rồi.
Khương Phàm quay người để đám người Kiều gia buông tay, lại nói với Đại hoàng tử:
- Làm phiền Đại điện hạ. Thuận tiện mời Đại điện hạ chuyển lời với Đường gia, nếu như bọn hắn còn muốn tới khiêu chiến, Khương Phàm ta tiếp nhận. Điều kiện mới, nếu như thua, xếp Đường gia vào danh sách luyện đan sư tiến vào giúp Kiều gia là được.
- Ngươi xem điện hạ là người đương đưa tin đúng không?
Bọn thị vệ Hoàng gia thực sự không thể nhịn được nữa.
Bọn hắn làm bạn với Đại điện hạ nhiều năm như vậy, bất kỳ người nào gặp phải đều là tất cung tất kính, chỗ có người nói chuyện đều là khách khí, gia hỏa này lại để cho bọn hắn mở con mắt.
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều dở khóc dở cười, gia hỏa này nào chỉ là không có xem Cổ Hoa là Hoàng tộc, càng không xem hoàng tử là hoàng tử.
Chương 919 Đây Là Gia Phụ
Hắn lấy ở đâu ra lực lượng, hay thật không có thấy qua việc đời?
- Ta sẽ đem tin tức đưa đến.
Đại hoàng tử cũng không có so đo với Khương Phàm.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, các tộc nhân Kiều gia thực sự đã không bình tĩnh được nữa.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Khương Phàm, ta cần giải thích với ngươi một chút. Nếu muốn khiêu chiến vị trí thứ nhất cần tại hai cảnh giới Linh Hồn cảnh cùng Linh Nguyên Cảnh đối mặt ba đối thủ khiêu chiến, ba đối thủ này cũng không phải chính ngươi chọn, là các gia tộc tự phát, nói cách khác, bọn hắn sẽ phái người mạnh nhất. Ngươi mặc dù là Chí Tôn Thánh văn, nhưng nếu đối mặt với ba kẻ vây quét, ngươi thật không có phần thắng.
- Mà ai lại trên Linh Nguyên Cảnh? Linh Vận, hay là Phượng Bảo Nam!
Tộc nhân khác cũng nhao nhao phụ họa, cái này không chỉ là vấn đề khiêu chiến, càng là vấn đề mặt mũi.
Nếu như là Chung Ly gia, Mục gia bởi vì không cam tâm, khởi xướng khiêu chiến, các phương còn có thể đối đãi bình thường.
Nhưng Kiều nhiều năm gia liên tục đều ở vị trí thứ chín, nếu như cưỡng ép khởi xướng khiêu chiến, sẽ chỉ dẫn tới chế giễu.
- Ta phụ trách Linh Hồn cảnh, Linh Vận phụ trách Linh Nguyên Cảnh. Các ngươi chỉ cần toàn lực ứng phó, đem bài vị Kiều gia tăng lên tới thứ năm.
Khương Phàm không giải thích quá nhiều, giẫm lên thềm đá đi đến chỗ sườn núi.
- Phụ thân?
Bọn người Kiều Thiên Mạch nhìn Kiều Vạn Niên.
Hồ nháo cũng phải có giới hạn chứ, cái tên Khương Phàm này làm việc quá tùy tiện.
- Tiếp tục phối hợp! Đây là mệnh lệnh!
Kiều Vạn Niên ngược lại có chút thưởng thức tiểu tổ tông này.
Mặc dù làm việc nhìn rất khoa trương lại bá đạo, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn kỳ thật rất rõ ràng mình đang làm gì, cũng tinh tường mình muốn đạt tới mục đích gì.
Mà, luôn có thể tuỳ tiện đem chuyện dẫn tới trên người mình, chính hắn gánh vác, tự mình giải quyết.
Chỉ là Kiều gia điệu thấp quá lâu, không quá thích ứng với này phương thức làm việc hơi có vẻ dã tính này.
Khương Phàm đã dám cam đoan như thế, hẳn là có biện pháp nào đó.
Nửa đêm!
Kiều Linh Vận mang theo vài phần khẩn trương, thử thăm dò đi vào tổ địa phía sau núi.
Nơi này là cấm địa Kiều gia, vài chục tòa phân bố không cùng tuổi, tổ từ có lịch sử cùng ý nghĩa khác biệt.
Số lượng lớn các tộc lão ẩn lui đều ẩn ở đây, có một số đã ngủ say, chờ đợi cái chết tiến đến, cũng có một số là đang yên lặng túc trực bên linh cữu, phụng dưỡng liệt tổ liệt tông.
Tông tộc cổ lão như Kiều gia đây, tộc quy vô cùng khắc nghiệt, không có người nào dám tuỳ tiện mạo phạm, cho nên thời điểm Kiều Linh Vận tới đây đặc biệt đã xin chỉ thị của phụ thân, sau khi được cho phép mới lo lắng bất an đi vào phía sau núi.
- Khương Phàm?
Kiều Linh Vận bảy lo tám sợ dựa theo phương hướng phụ thân nói, nàng đã đi tới một tòa u cốc vắng vẻ.
Mặc dù u cốc yên lặng lờ mờ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngay cả cỏ xanh đều được tạo vuông vức.
- Vào đi.
Trong u cốc truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Kiều Linh Vận run rẩy, thận trọng đi vào u cốc, thi lễ một cái với bên trong thạch điện:
- Hậu bối Kiều Linh Vận, bái kiến tổ tiên.
Cửa thạch điện nặng nề chậm rãi đẩy ra, một lão nhân già nua còng lưng thân thể khô gầy, đi ra.
Kiều Linh Vận cuống quít quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Lão nhân lớn tuổi như thế, còn canh giữ ở loại thạch điện che giấu kỹ thế này, khẳng định địa vị trong tộc rất đặc biệt.
Chỉ là phụ thân chưa từng nói qua tình huống phía sau núi, nàng đối với chuyện nơi đây đều hoàn toàn không biết gì cả.
Hoặc là, ngay cả phụ thân đều không hiểu rất rõ bí mật phía sau núi.
- Ta là Kiều Vô Hối.
Giọng lão nhân khô khốc trầm thấp, con mắt đục ngầu lóe ra u quang nhàn nhạt.
Kiều Vô Hối?
Kiều Linh Vận cố gắng đảo tin tức gia phả trong đầu.
Phụ thân của phụ thân? Không phải.
Gia gia của phụ thân? Cũng không phải. . .
Cái tên này hình như có chút quen thuộc.
Gia gia của gia gia? Cũng không phải.
Chờ chút! Kiều Vô Hối?
Vị trưởng bối sáng tạo Trường Sinh đại điển kia? Nói đùa cái gì vậy, đó là chuyện của một ngàn năm...
- Aaa… !!
Kiều Linh Vận bỗng nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào gào lên.
Gặp quỷ? Không không! Ta gặp được tổ tông rồi? Chẳng lẽ, Trường Sinh đan thật sự có thể duy trì lâu như vậy?
- Cô đã đến.
Khương Phàm từ bên trong tổ từ đi ra tới.
- Ta...
Kiều Linh Vận vừa muốn mở miệng, lại hoảng sợ nhìn thấy lão tổ tông trước mặt lại hành lễ với Khương Phàm.
- Đây là gia phụ.
Kiều Vô Hối nói.
- Sao?
Kiều Linh Vận trừng to mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh quái dị.
- Giữ bí mật.
Khương Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, đi tới bên cạnh Kiều Linh Vận.
- Ngươi... Ngươi đến cùng...
Kiều Linh Vận cảm giác đầu của mình giống như không đủ dùng, nàng đột nhiên nghĩ đến một từ —— chuyển thế trùng sinh!
- Linh văn của ngươi là Lục Dực Kim Kiêu, truyền thừa từ Bất Diệt Thiên Hoàng, lại ngược dòng tìm hiểu lên, nhưng thật ra là đến từ Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước.
Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tháp, dẫn xuất một giọt máu tươi.
Ầm ầm!
Huyết khí cuồn cuộn, sôi trào khắp u cốc, liệt nhiệt độ cao mãnh nương theo cường quang, vặn vẹo không gian, hư ảnh một con Khổng Tước giương cánh gáy to, âm thanh rung động không gian.
Kiều Vô Hối đưa tay khống chế cấm chế thủ hộ u cốc, áp chế liệt diễm bạo động.
- Đây là một giọt tinh huyết Chu Tước, từ bên trên xương thật lấy xuống. Đêm nay ngươi ở chỗ này dung hợp, có khả năng sẽ kích phát huyết mạch truyền thừa.
Lúc đầu Khương Phàm chuẩn bị giữ lại cho mình dùng, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại vẫn nên giao cho Kiều Linh Vận.
Không chỉ là muốn tranh đoạt Thao Thiết Thánh pháp, cũng là nghĩ thay Kiều gia.
Mà mình đã tới đây, dù sao cũng phải để lại chút gì đó.
Nếu Kiều Linh Vận là Đại Thừa Thánh văn, vậy thì phải bồi dưỡng.
- Tinh huyết Chu Tước?
Kiều Linh Vận bỗng nhiên cảm giác toàn thân mình đều nóng lên, máu tươi nhanh chóng lao nhanh trong mạch máu. Linh nguyên bên trong khí hải đều phát ra tiếng rít gào bén nhọn, sau đó... nàng bất chợt cúi đầu.
Kiều Vô Hối nâng tay phải lên, lòng bàn tay vỡ ra khe hở, huyết khí bốc hơi, dần dần ngưng kết thành năm giọt tinh huyết:
- Trước tiên dùng Bất Diệt Thiên Hoàng huyết, sau đó lại dùng Chu Tước tinh huyết. Đêm nay giúp ngươi tôi thể luyện hồn, kích phát huyết mạch truyền thừa.
Chương 920 Phương pháp thức tỉnh
Kiều Linh Vận quỳ ở nơi đó, ánh mắt lắc lư, toàn thân nóng lên.
Nàng nhìn giọt máu tươi trong tay Khương Phàm, lại nhìn những giọt máu tươi trong tay tổ tông, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, kích động, sợ hãi, mui mừng càng có kính sợ:
- Hậu bối Kiều Linh Vận... nhất định không phụ lòng hai vị tổ tiên kỳ vọng!
- Giúp nàng tôi thể, nhưng phải ngăn chặn cảnh giới, không được vào Linh Hồn cảnh.
Khương Phàm đem Chu Tước tinh huyết giao cho Kiều Vô Hối, sau đó đi vào lại tổ từ.
Kiều Linh Vận vội vàng hô to với Khương Phàm:
- Ba ngày sau thi đấu bài vị, Linh Vận nhất định sẽ dùng hết khả năng, trợ giúp tổ tiên thắng được vị trí thứ nhất.
Kiều Vô Hối dẫn máu tươi, điểm đến Kiều Linh Vận:
- Trước tiên dung hợp Bất Diệt Thiên Hoàng huyết, thức tỉnh huyết mạch, sau đó nhận Thiên Hoàng truyền thừa.
Kiều Linh Vận ngồi dậy, kích động nghênh đón tinh huyết.
Tinh huyết kịch liệt cuồn cuộn hóa thành mênh mông huyết khí tràn vào thân thể của nàng.
Huyết khí bá đạo, sóng nhiệt dũng động nóng hổi, trùng kích mạch máu, từ mạch chủ thẳng tới chi nhánh, mao mạch, trong thời gian cực ngắn đã quét sạch toàn thân, sôi trào lên năng lượng kinh khủng, giống như là muốn hòa tan nàng.
Toàn thân Kiều Linh Vận căng cứng, kích phát linh văn, toàn lực chống cự.
Lục Dực Kim Kiêu bên trong khí hải giương cánh gáy to, kích động bay lên nhảy múa.
Bất Diệt Thiên Hoàng huyết lao nhanh, 'Thiêu đốt' máu tươi, 'Rèn luyện' cơ thể, mang tới đau đớn lại mãnh liệt, lại bắt đầu kích phát lực lượng truyền thừa sâu trong huyết mạch.
Kiều Linh Vận hết sức chăm chú, nhưng bây giờ lại không đè nén được vui sướng trong lòng.
Ta đang biến đổi?
Ta đang tiếp nhận Bất Diệt Thiên Hoàng huyết?
Ta đang kích phát truyền thừa?
Ta còn sắp có được máu Chu Tước?
Tổ tông Kiều gia lại từng sinh ra linh văn cường đại như vậy? Vì sao tư liệu lịch sử lại không có ghi chép?
- Huyền Hoàng Thạch.
Khương Phàm ngồi bên cạnh quan tài ngọc của Kiều Hinh, vuốt vuốt Huyền Hoàng Thạch trong tay.
Kiều Vô Hối đã xử lý tảng đá phía ngoài, chỉ còn tinh hoa.
Khí tức Huyền Hoàng tùy ý nở rộ, trong phòng lóe ra ánh sáng tươi đẹp.
Khương Phàm mở cổ áo, rộng mở lồng ngực, kích thích Bát Hoang chiến trụ bảo vệ trái tim nổi lên.
- Tác dụng của Huyền Hoàng Thạch ở chỗ kích phát lực lượng tổ mạch, để ở chỗ này hẳn là phù hợp.
Khương Phàm thả Huyền Hoàng Thạch tại vị trí trái tim, khống chế giáp bảo hộ lan tràn lên tử dịch tinh mịn, đem nó bao khỏa lại, sau đó dung nhập vào bên trong áo giáp.
Huyền Hoàng Thạch theo kim loại dung hợp, giao hòa với huyết nhục, tựa như nhận lấy một loại kích thích nào đó, bắt đầu 'Nóng hổi', phóng thích ra Huyền Hoàng khí càng dày đặc, lan tràn tại lồng ngực, khuếch tán về trung tâm trái tim.
Trái tim rất nhanh đã hiện ra phản ứng, mênh mông không gian huyết hải kịch liệt dao động, ở trên không ngưng tụ thành vòng xoáy, theo Huyền Hoàng Thạch trong máu thịt sinh ra liên hệ cùng bên ngoài.
Sau đó không lâu, khí tức Huyền Hoàng nhận dẫn dắt, không ngừng liên tục tiến vào trái tim, đi qua vòng xoáy huyết khí vẩy xuống huyết hải, rót vào 'Bản thân'.
Không gian huyết hải bị ánh sáng ngũ sắc chiếu lấy, mênh mông máu tươi quấn quanh khí tức Huyền Hoàng dâng trào ra, theo mạch máu lan tràn về toàn thân.
Khương Phàm nhắm mắt ngưng thần, cẩn thận cảm thụ được khí tức Huyền Hoàng. Cũng không có đặc biệt trực tiếp biến hóa, nhưng lại có loại nhuận vật tế vô thanh(*) kỳ diệu. Như đang gột rửa máu tươi, kích thích tinh huyết Kim Hoàng bên trong, khong một tiếng động lại không ngừng kích ra tiềm lực thân thể.
(*) Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng.
Đan Hoàng nói:
- Chu Tước được gọi là Thần Tổ Vạn Cầm, nhưng hậu thế thức tỉnh Chu Tước so với thượng cổ Chu Tước vẫn có khoảng cách. Ta không hiểu rõ kiếp trước ngươi như thế nào, một thế này đạt được Huyền Hoàng Thạch, hẳn là có thể để cho huyết mạch của ngươi thăng hoa về tổ mạch thượng cổ.
Khương Phàm yên lặng cảm thụ trong chốc lát, nhìn Kiều Hinh trong quan tài ngọc bên cạnh, trong lòng lại là một trận thương yêu:
- Sư phụ, có phải ngài đã biết cách cứu Kiều Hinh hay không?
Đan Hoàng hơi trầm mặc, không tiếp tục giấu diếm:
- Ngày mai đến Kiều gia nhìn dược liệu, cần gì, ta chỉ điểm cho ngươi. Sau đó đến các cửa hàng Cổ Hoa Hoàng thành đi dạo, nhìn xem có thứ hữu dụng hay không. Đợi sau khi chuyện nơi đây hoàn thành, chúng ta về Nam bộ đi Ly Hỏa thánh địa, còn có Vô Hồi thánh địa, cuối cùng đi Hắc Ám Vương Quốc, tận lực sưu tập dược liệu.
- Ngài thật đã nghĩ được biện pháp?
- Nàng đã dùng chín viên Huyền m đan, hồn phách vô cùng suy yếu, nếu như lại dùng viên thứ mười, coi như nàng thức tỉnh, cũng chỉ là mở mắt nhìn thế giới này mà thôi. Thế nhưng nếu như cắt mất Huyền m Đan, thân thể của nàng sẽ nhanh chóng biến chất. Trải qua ngàn năm dùng Huyền m Đan kích thích, loại biến chất này đã không thể thay đổi được nữa. Ý của ta là, tiếp tục dùng Huyền m Đan, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như dừng Huyền m Đan, chúng ta nhất định phải luyện ra thuốc giải! Căn cứ theo những gì ta suy tính, sau khi ngừng dùng Huyền m Đan, thân thể của nàng chỉ có thể kháng cự được vài chục năm, hoặc cũng có thể là chỉ là mười năm. Thế nhưng là trong thời gian này, nếu như không luyện ra được thuốc giải, nàng sẽ biến thành xương khô, sau đó ngay cả cơ thể mang linh hồn cũng triệt để biến mất. Ta đã nghĩ đến một phương thuốc, nhưng ta chưa từng cứu người qua thế này. Đến cùng phương thuốc có thể cứu nàng hay không, liệu có thể cứu tới trình độ nào, ta cũng không có nắm chắc.
Đan Hoàng đương nhiên là hi vọng có thể cứu sống được Kiều Hinh, nhưng vì các điều kiện hạn chế, lại là tình huống đặc biệt, chỉ có thể là nỗ lực hết sức.
- Mười năm?!
Rốt cục Khương Phàm xem như đã nghe được tin tức tốt, thời gian mười năm đầy đủ cho hắn tăng luyện đan thuật lên, cũng tìm kiếm được dược liệu. Mà Đan Hoàng đã nghĩ ra phương thuốc, chí ít có năm phần cứu được nàng.
Đan Hoàng không tiếp tục nói nữa, thời gian mười năm nghe thì rất dài, nhưng nếu như không tìm thấy mấy loại thuốc đặc biệt kia, Khương Phàm đành phải tự mình lao tới U Minh Địa Ngục.
Mà công hiệu của Sinh Tử Ngâm là thuộc về cưỡng ép thay đổi sinh tử lưỡng giới, sẽ đụng vào hai loại cấm kỵ thời gian và không gian, cho nên Khương Phàm có thể trở về hay không, đây là điều không thể biết được, thời điểm trở về lại là tại lúc nào cũng không biết.
- Còn có ba vị tộc nhân chi thứ cũng đều là lục phẩm Kim Kiêu Thú linh văn. Thực lực bảy người chúng ta có thể bảo đảm chứng minh Kiều gia ưu thế tại Linh Nguyên Cảnh. Đại ca, còn có một vị đường huynh, đều là Linh Hồn cảnh nhất trọng thiên. Bọn hắn một người là Thánh linh văn, một người là lục phẩm linh văn, cũng có ưu thế nhất định. Lần này nếu như không có Trường Sinh đại điển kiềm chế tinh lực, chúng ta có nắm chắc đem gia tộc địa vị tăng lên tới vị trí thứ năm.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu, lại không nói thêm gì, mà là dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn xem Kiều Linh Vận.
- Ngươi đang hoài nghi ta? Kiều gia chúng ta là một trong chín đại tộc, chín đại gia tộc trong hoàng tộc, mỗi đời đều có thể sinh ra Thánh văn, một số thời khắc sẽ đạt tới ba người.
- Buổi tối hôm nay có chuyện gì sao?
- Nhàn rỗi?
- Đêm nay vào lúc nửa đêm, ta chờ cô tại tổ từ. Không được kinh động bất cứ kẻ nào, chỉ một mình cô đi.
- Làm gì?
Kiều Linh Vận biểu lộ ra vẻ quái dị.
- Cô đi sẽ biết.
Khương Phàm nhắm mắt lại, tiếp tục quan sát đến Lý Tịch trong thanh đồng trong tháp.
Kiều gia!
Các cường giả Hoàng Phủ gia khí thế hung hăng ngăn ở trước cửa Kiều gia, các cường giả gia tộc khác liên tiếp theo tới, Kiều gia lại lần nữa oanh động.
- Lại tới?
- Lần này đổi thành Hoàng Phủ gia rồi?
- Hắn lại đã làm ra chuyện gì rồi?
- Người con rể này cũng quá nóng nảy rồi, không thể yên tĩnh một lát sao?
- Hôm trước là Đường gia, hôm qua là Mục gia, hôm nay vừa đánh xong Đường Nguyên Bá, trời còn chưa có tối, Hoàng Phủ gia lại tới. Có phải Khương Phàm đang nghĩ tới bài vị lớn so với trước đó hay không, trước tiên liền ở trước cửa Kiều gia làm một trận luận võ cá nhân?
Trên dưới Kiều gia đều muốn điên rồi, họ kéo nhau đến trước cửa phủ.
Ngay cả Kiều Vạn Niên sau khi biết được Khương Phàm vào quán rượu Thiên Cung đứng ở trước mặt Đại hoàng tử bắt con rể Hoàng Phủ gia về, cũng nhanh chóng rời khỏi đại điện, đi xuống núi.
Tuy nhiên hắn không có trực tiếp lộ diện, mà đứng ở đằng xa yên lặng chú ý.
- Khương Phàm, thả người cho ta! Ta không nói nhảm với ngươi, cũng không nghe ngươi giải thích, thả người cho ta. Lập tức! Ngay lập tức!
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền đứng trước cửa Kiều gia, chỉ vào Khương Phàm ở trước cửa phủ tức giận quát tháo.
Quá hỗn đản, quá phách lối, hắn dám ngang nhiên cướp đoạt nam nhân từ trong tay nàng.
Xem Hoàng Phủ Nguyệt Thiền nàng thành cái gì rồi? Xem Hoàng Phủ gia thành cái gì rồi?
- Xảy ra chuyện gì?
Kiều Thiên Mạch vội vã đuổi tới trước cửa.
- Hắn bắt Lý Tịch.
Kiều Linh Vận nghênh tiếp đại ca.
- Lý Tịch? Vì sao?
Kiều Thiên Mạch trừng to mắt.
Bởi vì lúc trước ở trong rừng cây nhìn hắn một cái liền chạy tới kéo người về rồi? Dã man như vậy sao! Nhìn thấy đồ tốt, trực tiếp đoạt lấy?
- Không biết.
- Không biết? Bắt người dù sao cũng phải có lý do chứ.
- Hắn kiên trì bảo Lý Tịch là sư đệ thất lạc nhiều năm của hắn, cho nên liền chạy tới quán rượu Thiên Cung, ở ngay trước mặt Đại hoàng tử bắt đi.
- Lý Tịch là sư đệ của hắn?
Kiều Thiên Mạch hít một hơi, ngay trước mặt Đại hoàng tử?
Muội phu này quá kiên cường rồi! Không phải.
- Không phải ngươi vừa mới nói...Hắn kiếm cớ cho mình bắt người sao.
- Còn có thể chơi như vậy?
Kiều Thiên Mạch khó có thể tin mà nhìn Khương Phàm, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Nhóm tộc lão Kiều gia nghe được đều nhíu chặt mày, cái này không phải là hồ nháo sao?
Kiều gia bọn hắn là một trong chín đại gia, là quý tộc Hoàng thành, tai to mặt lớn có uy nghi, sao có thể làm ra chuyện như vậy được.
Tiểu hồ ly nằm sấp trong ngực Kiều Vi Nhi, khóe miệng hiện ra nụ cười xấu xa.
Nói phải điệu thấp, ngươi so với ai khác đều cao điệu hơn.
- Khương Phàm, đừng giả bộ ngốc! Thả người!
Người của Hoàng Phủ gia nhao nhao gầm thét, bọn hắn được tôn làm Cổ Hoa nhà thứ nhất, người người kính sợ, lúc nào lại nhận qua loại khiêu khích này.
- Hắn là sư đệ ta, ta muốn dẫn hắn gặp sư phụ ta.
Khương Phàm trạm ở trước cửa phủ, một mặt lạnh nhạt.
Hôm nay là không biết xấu hổ, làm sao cũng không thả.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ mắng mỏ:
- Ngươi nói hắn là sư đệ ngươi, hắn liền là sư đệ ngươi sao? Ta nói ngươi là con riêng của ta! Vậy ngươi đúng là như thế sao?
- Khụ khụ!
Nhóm tộc lão Hoàng Phủ gia cùng ho khan, tức giận thì tức giận, nhưng không được mang mình ra nói đùa.
- Ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta, giúp hắn khôi phục ký ức, sau đó lại trả lại. Ta cũng không phải muốn nuốt riêng hắn, không phải tổn thương hắn, vì cái gì mà các ngươi không đồng ý?
Khương Phàm hô to với tử đệ các tộc ở phía trước:
- Ta có lỗi sao?
Các tử đệ trợn mắt một cái, chúng ta xem náo nhiệt, hô với chúng ta làm cái gì.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền giận dữ:
- Ta hoài nghi đây là quỷ kế của ngươi.
- Quỷ kế gì.
- Ngươi muốn tổn thương Lý Tịch.
- Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người đi cùng ta.
- Vì sao ngươi không mời sư phụ ngươi đến đây?
- Sư phụ ta thân phận đặc biệt, không tiện hiện thân.
- Một lão gia hỏa, nói không chừng đều sắp xuống lỗ. Có cái gì không tiện hiện thân. Ngươi nói chỗ, Hoàng Phủ gia chúng ta tự mình đi mời.
- Không cần. Lý Tịch là sư đệ ta, ta sẽ dẫn hắn đi gặp sư phụ ta. Nếu như các ngươi không yên lòng, có thể an bài người theo giúp ta đi qua. Sự tình chỉ đơn giản như vậy. Các ngươi hoặc là phối hợp, hoặc là nghĩ cách chấp nhận.
Khương Phàm kiên trì thái độ của mình, lại để câu kế tiếp, quay người đi vào.
- Đứng lại cho ta!
Các cường giả Hoàng Phủ gia tập thể lao về phía trước, cao giọng quát lớn.
Tập thể tộc lão Kiều gia cũng lao về phía trước, cao giọng hô to:
- Làm càn! Nơi này là Kiều gia!
Kiều Linh Vận cũng dầy da mặt lên, giằng co với bọn hắn:
- Khương Phàm đi nhận người thân, các ngươi không phải hẳn là cao hứng sao, vì cái gì lại như cướp hài tử của các ngươi như thế? Các ngươi bồi tiếp Lý Tịch khôi phục ký ức, tương đương với việc kết giao cùng Khương Phàm, lại kết giao với sư phụ Khương Phàm, một công nhiều việc. Tại sao các ngươi lại kịch liệt phản đối. Chẳng lẽ các ngươi đã tổn thương qua Lý Tịch, hay là Lý Tịch mất trí nhớ có quan hệ với các ngươi?
Chương 917 Ác Liệt
Nàng không thể để cho Hoàng Phủ gia trực tiếp xung đột với Kiều gia, cho nên vẫn muốn dây dưa trên việc 'Mất trí nhớ', tốt nhất có thể đứng vững chân trên đạo nghĩa.
Hoàng Phủ Nguyệt Thiền phản kích:
- Chúng ta nguyện ý chiếu cố Lý Tịch, nguyện ý bồi Lý Tịch khôi phục ký ức. Nhưng, chúng ta không thể để cho người có dụng tâm khác tổn thương Lý Tịch. Các ngươi muốn khôi phục ký ức cho hắn, vậy thì đến Hoàng Phủ gia tộc đi.
- Khương Phàm trước đó đã thỉnh cầu qua, nhưng thái độ của các ngươi lại vô cùng ác liệt. Cho nên, Hoàng Phủ gia tộc không an toàn.
- Hiện tại đối với Lý Tịch mà nói, chỗ an toàn nhất là Hoàng Phủ gia! Ta hoài nghi Kiều gia các ngươi đang dùng thủ đoạn hèn hạ, quấy nhiễu thi đấu bài vị sắp bắt đầu.
- Chúng ta quấy nhiễu bài vị thi đấu có chỗ tốt gì, chúng ta lại có thể được cái gì? Muốn tìm lý do, tìm chút bình thường đi.
- Không được ầm ĩ! Nhìn bộ dáng các ngươi đây còn ra thể thống gì! Các ngươi là hài tử cửu đại gia Cổ Hoa, đại biểu cho hình tượng cửu đại gia của Cổ Hoa, không được như một bát phụ!
Một vị lão giả gia tộc Hoàng Phủ chạy tới nơi này, ngẩng đầu nhìn qua nhóm tộc lão Kiều gia trước cửa phủ.
- Kiều Vạn Niên đâu, chớ núp làm gì! Đây không phải việc nhỏ, đám hài tử các nàng đây ở chỗ này tranh cãi ngất trời đều không giải quyết được, ra đây, cùng ta tỏ thái độ.
Tộc lão Kiều gia nói:
- Tộc trưởng còn đang ở đỉnh núi, chúng ta có thể đại biểu Kiều gia. Ngươi tỏ thái độ trước, chúng ta đi theo.
- Ta chờ Kiều Vạn Niên. Hoàng Phủ Hùng Kiệt ta có tư cách đàm phán cùng vị gia chủ hắn đây!
Lão nhân tuổi tác đã cao, tóc hoa râm, nhưng tinh thần tinh nhanh, đáy mắt lăng lệ.
Hắn là Nhị thúc gia chủ Hoàng Phủ gia đương đại, là lão nhân lần trước thay mặt lần lượt quy ẩn, về sau là người duy nhất ở lại chủ sự cũng phụ tá gia chủ.
Hắn bước đến trước, toàn bộ người của Hoàng Phủ gia lui đến đằng sau, thái độ cung kính.
Tộc lão Kiều gia nhỏ giọng nghị luận một lát, xoay người đi mời Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên cố ý đợi một chút, mới đi đến trước cửa phủ:
- Làm phiền Hùng Kiệt thúc, chút chuyện nhỏ này còn cần ngài đích thân tới.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt đi về phía trước hai bước:
- Cướp người ở trước mặt mọi người, mặc kệ là nguyên nhân gì, đều đã phá hư quy củ. Chúng ta không nhiều lời, một câu, thả người?
Kiều Vạn Niên ngữ khí lạnh lùng:
- Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, quy củ xấu một chút cũng không sao. Kiều gia chỉ có một thái độ, không thả.
Hoàng Phủ Hùng Kiệt nhìn Kiều Vạn Niên thật sâu:
- Khương Phàm cưỡng ép cướp người, bất luận như thế nào, đều là mạo phạm Hoàng Phủ gia. Gia quy Hoàng Phủ gia, sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào có bất cứ hình thức khiêu khích gì. Ngươi nhất định phải dùng lực lượng Kiều gia bảo vệ hắn?
- Gia quy Kiều gia, máu Kiều gia chảy trong Kiều gia, người Kiều gia chết tại Kiều gia. Khương Phàm là người của Kiều gia, máu và mệnh đều chỉ có thể thẩm phán tại Kiều gia. Ai dám đụng hắn, chính là đụng gia quy của Kiều gia, Kiều gia bảo vệ đến cùng!
- Nói như vậy, chúng ta đều hiểu được chuyện phát sinh, cùng hậu quả?
- Đã hiểu.
- Kiều gia đã chuẩn bị xong?
- Kiều gia chưa từng sợ qua bất cứ kẻ nào?
Hoàng Phủ đực kiệt chậm rãi gật đầu, phất tay ra hiệu đám người rời đi, chỉ để lại một câu nói:
- Trong vòng ba ngày, Khương Phàm hẳn phải chết! Người nào cản trở kẻ đó chết!
Kiều Vạn Niên cũng ra hiệu toàn bộ tộc nhân về núi:
- Trong vòng ba ngày, ai dám đụng một người một chỗ của Kiều gia, hoàn trả gấp mười!
Bầu không khí trước cửa Kiều gia lập tức náo động.
Đây là đang hạ chiến thư sao?
Hai đại tộc muốn khai chiến?
Mặc dù Kiều gia ở vị trí thứ chín, Hoàng Phủ gia ở vị trí thứ nhất, nhưng là hai đại gia tộc cùng là cửu đại gia Cổ Hoa, nội tình thực lực đều vô cùng hùng hậu, số lượng cường giả cũng không có quá chênh lệch. Nếu quả thật muốn đánh nhau, Kiều gia chắc chắn bị thương, Hoàng Phủ gia cũng sẽ không dễ chịu.
Rất nhiều người nhìn toàn bộ gia tộc Hoàng Phủ rời đi, vừa nhìn về phía Đại hoàng tử xa xa.
Để ngươi đứng đấy xem kịch, để ngươi không tiện nhúng tay, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Sắc mặt Đại hoàng tử âm trầm, mới vừa ở quán rượu nhắc nhở các tộc phải giữ gìn khắc chế, hiện tại thì tốt rồi, hai đại gia tộc trực tiếp tuyên chiến.
Khoảng cách thi đấu bài vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, rất nhiều thế lực phía ngoài đã lần lượt vào thành, thế lực trong thành cũng chuẩn bị xem chiến, nếu lúc này lại đánh nhau thật, ảnh hưởng quá ác liệt.
- Điện hạ, chuyện này rõ ràng là Khương Phàm đang mạo phạm Hoàng Phủ gia, Kiều Vạn Niên coi như muốn bao che, cũng phải dựa theo quy củ. Vậy mà hắn lại trực tiếp chuyển ra tộc quy.
- Kiều Vạn Niên thật vất vả mới thu được con rể Chí Tôn Thánh văn, hưng phấn quá mức sao? Chẳng lẽ hắn thật muốn khai chiến với Hoàng Phủ gia?
Sắc mặt bọn thị vệ ở hai bên trở nên khó coi, hai đại gia tộc này quá hồ nháo, rõ ràng không để ý mặt mũi hoàng thất.
- Ta đi chiếu cố tên Khương Phàm này.
Đại hoàng tử nhất định phải ra mặt giải quyết, nếu không phụ hoàng trách tội, hắn trốn không thoát trách nhiệm.
- Đại điện hạ.
Khương Phàm đã đứng ở bên cạnh phủ cửa, chờ đợi Đại hoàng tử.
- Hành lễ!
Thị vệ Hoàng thất quát tháo.
Đại hoàng tử đưa tay ngăn thị vệ lại:
- Ngươi biết ta sẽ đến?
Khương Phàm mang theo nụ cười nhàn nhạt trên mặt:
- Ta biết điện hạ không nguyện ý nhìn thấy hai tộc khai chiến.
- Chín đại tộc là nền tảng Cổ Hoa Hoàng Triều, bọn hắn cần phải cường đại hơn, càng cần đoàn kết hơn. Nhất là trước khi bắt đầu thi đấu bài vị, ở giữa chín đại tộc bất luận có tranh đấu gì, đều sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi hoàng thất. Nếu như ngươi đã rõ điểm này, vậy thì thả Lý Tịch ra.
- Tốt thay cho một câu cần đoàn kết. Vậy điện hạ đối đãi như thế nào khi thấy các tộc liên thủ quấy rối Trường Sinh đại điển của Kiều gia?
Đại hoàng tử không nghĩ tới Khương Phàm cũng dám trực tiếp hỏi lại hắn:
- Thời gian Trường Sinh đại điển diễn ra vừa khớp với thi đấu bài vị, các tộc làm như vậy, chỉ là nhắc nhở Kiều gia, cái nào quan trọng hơn.
Chương 918 Phải Nắng Xương Cốt
Khương Phàm cười, lại lắc đầu không nói.
Bọn thị vệ sau lưng Đại hoàng tử ánh mắt bất thiện nhìn hắn:
- Ngươi có ý gì?
Khương Phàm dần dần thu liễm nụ cười, trở nên lạnh lùng:
- Nếu như Đại hoàng tử là mở một mắt nói lời bịa đặt thái độ như thế, vậy chúng ta cũng không có gì để nói.
Lúc này bọn thị vệ quát tháo lên:
- Ngươi cho rằng ngươi là ai? Một tên con rể không mà thôi, thật xem mình là người của Kiều gia? Liền xem như ngươi là trưởng tử Kiều gia, cũng không có tư cách đối mặt với hoàng tử như thế.
- Khương Phàm, chú ý hạ thái độ.
Kiều Thiên Mạch ở phía sau nhỏ giọng nhắc nhở, đây chính là hoàng tử, lại còn là Đại hoàng tử.
Kiều Vô Song và các tộc nhân khác âm thầm than thở, tên Khương Phàm này đến cùng là cao ngạo đã quen, hay là tinh thần có vấn đề thế, hồ nháo tại Kiều gia thì thôi, lại còn dám bất kính với hoàng tử.
Khương Phàm đối diện trực tiếp với Đại hoàng tử:
- Nếu như Đại hoàng tử nghĩ phải giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc, đầu tiên là phải tôn trọng Kiều gia.
Đại hoàng tử nhìn chằm chằm Khương Phàm:
- Cách trực tiếp giải quyết mâu thuẫn giữa hai tộc chính là ngươi giao người ra, đến Hoàng Phủ gia xin lỗi. Ta có thể tự mình ra mặt, bảo đảm mệnh của ngươi.
- Hoàng thất tôn trọng Kiều gia, Kiều gia mới có thể tuân thủ quy củ! Cái gì gọi là tôn trọng? Hoàng thất cần truyền lệnh các tộc, lập tức giải trừ phong tỏa đối với luyện đan sư. Nếu không, Kiều gia theo Hoàng Phủ gia đấu đến cùng.
- Chờ một chút...
Sắc mặt Đại hoàng tử trở nên quái dị, nhìn Khương Phàm, lại nhìn gia chủ Kiều gia cùng các tộc nhân phía sau.
Hình tượng này sao lại là lạ?
Khương Phàm ở phía trước vênh mặt hất hàm sai khiến, toàn thể Kiều gia lại ở phía sau nhìn?
Đây rốt cuộc là con rể, hay là chủ nhân?
Gia hỏa này cũng chưa xuất giá liền dám trực tiếp đại biểu Kiều gia nói chuyện?
Mấu chốt chính là cái tên gia hỏa cao ngạo Kiều Vạn Niên kia lại còn tùy theo hắn?
Khương Phàm không quan tâm, tiếp tục nói:
- Nếu như hoàng thất thật sự tôn trọng Kiều gia. Kiều gia nguyện ý theo Hoàng Phủ gia hoà giải, ta cũng có thể giao Lý Tịch ra.
Đại hoàng tử lại nhìn Kiều Vạn Niên, mới nói:
- Đây chính là nguyên nhân ngươi bắt Lý Tịch? Phải dùng Lý Tịch bốc lên thù hận với Hoàng Phủ gia, sau đó lấy chiến tranh làm uy hiếp, khiến cho hoàng thất ra mặt điều hòa chuyện các nhà phong tỏa luyện đan sư?
- Ta chỉ nhắc nhở hoàng thất, đã muốn nói đoàn kết, thì phải đem thái độ đoan chính. Hiện tại con dân toàn thành đều biết các nhà liên thủ kiềm chế Kiều gia, các ngươi trả giảng công bằng cái rắm!
- Ngươi làm càn!
Thị vệ Hoàng thất lần nữa giận dữ mắng mỏ.
Đại hoàng tử nhìn đám người Kiều gia, lại còn để Khương Phàm làm càn.
- Ta có thể đại biểu hoàng thất ra mặt, giải trừ chuyện chín đại tộc thậm chí toàn thành phong tỏa luyện đan sư.
Các vị tộc lão Kiều gia trao đổi ánh mắt, đều lộ xảy ra biểu lộ ngoài ý muốn.
Chuyện luyện đan sư cứ giải quyết như vậy?
Tên Khương Phàm này mặc dù làm việc thô bạo, nhưng hình như bên trong thô có mảnh, lộ ra chỗ khôn khéo nhỉ.
Khương Phàm nói:
- Nếu như hoàng thất ra tay, vậy ta nguyện ý giao Lý Tịch ra. Nhưng có một điều kiện.
- Nói.
- Kiều gia theo Hoàng Phủ gia tộc tranh đoạt vị trí thứ nhất. Nếu như Kiều gia thắng, Lý Tịch theo ta đi, sau đó Hoàng Phủ gia không thể dùng bất cứ phương thức gì ngăn cản. Nếu như Hoàng Phủ gia thắng, ta lập tức trao đổi Lý Tịch, cũng trịnh trọng nói xin lỗi với Hoàng Phủ gia, sau đó tuyệt không đụng đến Lý Tịch một phân một hào.
- Ngươi nói cái gì?
Không chỉ có Đại hoàng tử sửng sốt, ngay cả bọn thị vệ Hoàng thất và tất cả người của Kiều gia đều nhìn Khương Phàm, chờ đợi một câu nói của hắn, các ngươi nghe lầm.
Khương Phàm rõ ràng nói:
- Kiều gia tranh đoạt hàng vị thứ nhất với Hoàng Phủ gia, người nào thắng, Lý Tịch thuộc về người đó.
- Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?
Sắc mặt Đại hoàng tử phức tạp, gia hỏa này là đang nói đùa, hay là nghiêm túc.
Coi như khoa trương, cũng phải có giới hạn chứ, quá giới hạn thì chính là ngu xuẩn.
Kiều Vạn Niên cũng chăm chú nhìn Khương Phàm, rất muốn hỏi vấn đề giống như trước, ngươi biết mình đang nói cái gì không?
- Ta nghe Linh Vận nói, chỉ cần có thể tiến vào năm vị trí đầu liền có thể chất vấn vị trí đầu, sau đó khởi xướng khiêu chiến. Chỉ cần có thể thắng thì có thể thay thế thứ nhất.
Khương Phàm nói xong, người của Kiều gia đồng loạt nhìn về phía Kiều Linh Vận.
Kiều Linh Vận méo mặt, biểu lộ phức tạp.
Ta có nói qua, nhưng ta không biết hắn muốn làm thật.
Đại hoàng tử bỗng nhiên cười:
- Xin tha thứ ta nói nói đùa một câu. Có phải ngươi không có xem Cổ Hoa Hoàng thành là Hoàng tộc hay không, có phải ngươi không biết hai chữ Hoàng tộc đại biểu cho cái gì hay không? Có phải ngươi không có xem cửu đại gia là cường tộc hay không, không xem các thiên tài cửu tộc là gì sao? Hay có phải ngươi còn tưởng rằng ở trước mặt ngươi là sơn thôn nhỏ, thành trấn nhỏ, chung quanh tất cả đều là dân đen cầm liêm đao hay không?
Liên tiếp hỏi lại, để bọn thị vệ Hoàng thất lạnh lùng bật cười, cũng làm cho rất nhiều gò má người của Kiều gia nóng lên.
Khương Phàm nói:
- Điều kiện của ta, xin chuyển lại với Hoàng Phủ gia. Hoặc là hai tộc trực tiếp khai chiến, hoặc là dùng bài vị đến quyết định Lý Tịch thuộc về ai.
Đại hoàng tử cười lắc đầu:
- Ta sẽ đích thân chuyển lời, ta nghĩ Hoàng Phủ gia rất nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của ngươi.
- Ngươi nhìn đi, đã được giải quyết rồi.
Khương Phàm quay người để đám người Kiều gia buông tay, lại nói với Đại hoàng tử:
- Làm phiền Đại điện hạ. Thuận tiện mời Đại điện hạ chuyển lời với Đường gia, nếu như bọn hắn còn muốn tới khiêu chiến, Khương Phàm ta tiếp nhận. Điều kiện mới, nếu như thua, xếp Đường gia vào danh sách luyện đan sư tiến vào giúp Kiều gia là được.
- Ngươi xem điện hạ là người đương đưa tin đúng không?
Bọn thị vệ Hoàng gia thực sự không thể nhịn được nữa.
Bọn hắn làm bạn với Đại điện hạ nhiều năm như vậy, bất kỳ người nào gặp phải đều là tất cung tất kính, chỗ có người nói chuyện đều là khách khí, gia hỏa này lại để cho bọn hắn mở con mắt.
Bọn người Kiều Thiên Mạch đều dở khóc dở cười, gia hỏa này nào chỉ là không có xem Cổ Hoa là Hoàng tộc, càng không xem hoàng tử là hoàng tử.
Chương 919 Đây Là Gia Phụ
Hắn lấy ở đâu ra lực lượng, hay thật không có thấy qua việc đời?
- Ta sẽ đem tin tức đưa đến.
Đại hoàng tử cũng không có so đo với Khương Phàm.
Chờ sau khi bọn hắn rời đi, các tộc nhân Kiều gia thực sự đã không bình tĩnh được nữa.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Khương Phàm, ta cần giải thích với ngươi một chút. Nếu muốn khiêu chiến vị trí thứ nhất cần tại hai cảnh giới Linh Hồn cảnh cùng Linh Nguyên Cảnh đối mặt ba đối thủ khiêu chiến, ba đối thủ này cũng không phải chính ngươi chọn, là các gia tộc tự phát, nói cách khác, bọn hắn sẽ phái người mạnh nhất. Ngươi mặc dù là Chí Tôn Thánh văn, nhưng nếu đối mặt với ba kẻ vây quét, ngươi thật không có phần thắng.
- Mà ai lại trên Linh Nguyên Cảnh? Linh Vận, hay là Phượng Bảo Nam!
Tộc nhân khác cũng nhao nhao phụ họa, cái này không chỉ là vấn đề khiêu chiến, càng là vấn đề mặt mũi.
Nếu như là Chung Ly gia, Mục gia bởi vì không cam tâm, khởi xướng khiêu chiến, các phương còn có thể đối đãi bình thường.
Nhưng Kiều nhiều năm gia liên tục đều ở vị trí thứ chín, nếu như cưỡng ép khởi xướng khiêu chiến, sẽ chỉ dẫn tới chế giễu.
- Ta phụ trách Linh Hồn cảnh, Linh Vận phụ trách Linh Nguyên Cảnh. Các ngươi chỉ cần toàn lực ứng phó, đem bài vị Kiều gia tăng lên tới thứ năm.
Khương Phàm không giải thích quá nhiều, giẫm lên thềm đá đi đến chỗ sườn núi.
- Phụ thân?
Bọn người Kiều Thiên Mạch nhìn Kiều Vạn Niên.
Hồ nháo cũng phải có giới hạn chứ, cái tên Khương Phàm này làm việc quá tùy tiện.
- Tiếp tục phối hợp! Đây là mệnh lệnh!
Kiều Vạn Niên ngược lại có chút thưởng thức tiểu tổ tông này.
Mặc dù làm việc nhìn rất khoa trương lại bá đạo, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, hắn kỳ thật rất rõ ràng mình đang làm gì, cũng tinh tường mình muốn đạt tới mục đích gì.
Mà, luôn có thể tuỳ tiện đem chuyện dẫn tới trên người mình, chính hắn gánh vác, tự mình giải quyết.
Chỉ là Kiều gia điệu thấp quá lâu, không quá thích ứng với này phương thức làm việc hơi có vẻ dã tính này.
Khương Phàm đã dám cam đoan như thế, hẳn là có biện pháp nào đó.
Nửa đêm!
Kiều Linh Vận mang theo vài phần khẩn trương, thử thăm dò đi vào tổ địa phía sau núi.
Nơi này là cấm địa Kiều gia, vài chục tòa phân bố không cùng tuổi, tổ từ có lịch sử cùng ý nghĩa khác biệt.
Số lượng lớn các tộc lão ẩn lui đều ẩn ở đây, có một số đã ngủ say, chờ đợi cái chết tiến đến, cũng có một số là đang yên lặng túc trực bên linh cữu, phụng dưỡng liệt tổ liệt tông.
Tông tộc cổ lão như Kiều gia đây, tộc quy vô cùng khắc nghiệt, không có người nào dám tuỳ tiện mạo phạm, cho nên thời điểm Kiều Linh Vận tới đây đặc biệt đã xin chỉ thị của phụ thân, sau khi được cho phép mới lo lắng bất an đi vào phía sau núi.
- Khương Phàm?
Kiều Linh Vận bảy lo tám sợ dựa theo phương hướng phụ thân nói, nàng đã đi tới một tòa u cốc vắng vẻ.
Mặc dù u cốc yên lặng lờ mờ nhưng lại vô cùng sạch sẽ, ngay cả cỏ xanh đều được tạo vuông vức.
- Vào đi.
Trong u cốc truyền đến một thanh âm trầm thấp khàn khàn.
Kiều Linh Vận run rẩy, thận trọng đi vào u cốc, thi lễ một cái với bên trong thạch điện:
- Hậu bối Kiều Linh Vận, bái kiến tổ tiên.
Cửa thạch điện nặng nề chậm rãi đẩy ra, một lão nhân già nua còng lưng thân thể khô gầy, đi ra.
Kiều Linh Vận cuống quít quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.
Lão nhân lớn tuổi như thế, còn canh giữ ở loại thạch điện che giấu kỹ thế này, khẳng định địa vị trong tộc rất đặc biệt.
Chỉ là phụ thân chưa từng nói qua tình huống phía sau núi, nàng đối với chuyện nơi đây đều hoàn toàn không biết gì cả.
Hoặc là, ngay cả phụ thân đều không hiểu rất rõ bí mật phía sau núi.
- Ta là Kiều Vô Hối.
Giọng lão nhân khô khốc trầm thấp, con mắt đục ngầu lóe ra u quang nhàn nhạt.
Kiều Vô Hối?
Kiều Linh Vận cố gắng đảo tin tức gia phả trong đầu.
Phụ thân của phụ thân? Không phải.
Gia gia của phụ thân? Cũng không phải. . .
Cái tên này hình như có chút quen thuộc.
Gia gia của gia gia? Cũng không phải.
Chờ chút! Kiều Vô Hối?
Vị trưởng bối sáng tạo Trường Sinh đại điển kia? Nói đùa cái gì vậy, đó là chuyện của một ngàn năm...
- Aaa… !!
Kiều Linh Vận bỗng nhiên ngẩng đầu, nghẹn ngào gào lên.
Gặp quỷ? Không không! Ta gặp được tổ tông rồi? Chẳng lẽ, Trường Sinh đan thật sự có thể duy trì lâu như vậy?
- Cô đã đến.
Khương Phàm từ bên trong tổ từ đi ra tới.
- Ta...
Kiều Linh Vận vừa muốn mở miệng, lại hoảng sợ nhìn thấy lão tổ tông trước mặt lại hành lễ với Khương Phàm.
- Đây là gia phụ.
Kiều Vô Hối nói.
- Sao?
Kiều Linh Vận trừng to mắt, trong cổ họng phát ra âm thanh quái dị.
- Giữ bí mật.
Khương Phàm chỉ cười nhạt một tiếng, đi tới bên cạnh Kiều Linh Vận.
- Ngươi... Ngươi đến cùng...
Kiều Linh Vận cảm giác đầu của mình giống như không đủ dùng, nàng đột nhiên nghĩ đến một từ —— chuyển thế trùng sinh!
- Linh văn của ngươi là Lục Dực Kim Kiêu, truyền thừa từ Bất Diệt Thiên Hoàng, lại ngược dòng tìm hiểu lên, nhưng thật ra là đến từ Thần Tổ Vạn Cầm, Chu Tước.
Đầu ngón tay Khương Phàm xẹt qua thanh đồng tháp, dẫn xuất một giọt máu tươi.
Ầm ầm!
Huyết khí cuồn cuộn, sôi trào khắp u cốc, liệt nhiệt độ cao mãnh nương theo cường quang, vặn vẹo không gian, hư ảnh một con Khổng Tước giương cánh gáy to, âm thanh rung động không gian.
Kiều Vô Hối đưa tay khống chế cấm chế thủ hộ u cốc, áp chế liệt diễm bạo động.
- Đây là một giọt tinh huyết Chu Tước, từ bên trên xương thật lấy xuống. Đêm nay ngươi ở chỗ này dung hợp, có khả năng sẽ kích phát huyết mạch truyền thừa.
Lúc đầu Khương Phàm chuẩn bị giữ lại cho mình dùng, nhưng sau khi suy đi nghĩ lại vẫn nên giao cho Kiều Linh Vận.
Không chỉ là muốn tranh đoạt Thao Thiết Thánh pháp, cũng là nghĩ thay Kiều gia.
Mà mình đã tới đây, dù sao cũng phải để lại chút gì đó.
Nếu Kiều Linh Vận là Đại Thừa Thánh văn, vậy thì phải bồi dưỡng.
- Tinh huyết Chu Tước?
Kiều Linh Vận bỗng nhiên cảm giác toàn thân mình đều nóng lên, máu tươi nhanh chóng lao nhanh trong mạch máu. Linh nguyên bên trong khí hải đều phát ra tiếng rít gào bén nhọn, sau đó... nàng bất chợt cúi đầu.
Kiều Vô Hối nâng tay phải lên, lòng bàn tay vỡ ra khe hở, huyết khí bốc hơi, dần dần ngưng kết thành năm giọt tinh huyết:
- Trước tiên dùng Bất Diệt Thiên Hoàng huyết, sau đó lại dùng Chu Tước tinh huyết. Đêm nay giúp ngươi tôi thể luyện hồn, kích phát huyết mạch truyền thừa.
Chương 920 Phương pháp thức tỉnh
Kiều Linh Vận quỳ ở nơi đó, ánh mắt lắc lư, toàn thân nóng lên.
Nàng nhìn giọt máu tươi trong tay Khương Phàm, lại nhìn những giọt máu tươi trong tay tổ tông, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, kích động, sợ hãi, mui mừng càng có kính sợ:
- Hậu bối Kiều Linh Vận... nhất định không phụ lòng hai vị tổ tiên kỳ vọng!
- Giúp nàng tôi thể, nhưng phải ngăn chặn cảnh giới, không được vào Linh Hồn cảnh.
Khương Phàm đem Chu Tước tinh huyết giao cho Kiều Vô Hối, sau đó đi vào lại tổ từ.
Kiều Linh Vận vội vàng hô to với Khương Phàm:
- Ba ngày sau thi đấu bài vị, Linh Vận nhất định sẽ dùng hết khả năng, trợ giúp tổ tiên thắng được vị trí thứ nhất.
Kiều Vô Hối dẫn máu tươi, điểm đến Kiều Linh Vận:
- Trước tiên dung hợp Bất Diệt Thiên Hoàng huyết, thức tỉnh huyết mạch, sau đó nhận Thiên Hoàng truyền thừa.
Kiều Linh Vận ngồi dậy, kích động nghênh đón tinh huyết.
Tinh huyết kịch liệt cuồn cuộn hóa thành mênh mông huyết khí tràn vào thân thể của nàng.
Huyết khí bá đạo, sóng nhiệt dũng động nóng hổi, trùng kích mạch máu, từ mạch chủ thẳng tới chi nhánh, mao mạch, trong thời gian cực ngắn đã quét sạch toàn thân, sôi trào lên năng lượng kinh khủng, giống như là muốn hòa tan nàng.
Toàn thân Kiều Linh Vận căng cứng, kích phát linh văn, toàn lực chống cự.
Lục Dực Kim Kiêu bên trong khí hải giương cánh gáy to, kích động bay lên nhảy múa.
Bất Diệt Thiên Hoàng huyết lao nhanh, 'Thiêu đốt' máu tươi, 'Rèn luyện' cơ thể, mang tới đau đớn lại mãnh liệt, lại bắt đầu kích phát lực lượng truyền thừa sâu trong huyết mạch.
Kiều Linh Vận hết sức chăm chú, nhưng bây giờ lại không đè nén được vui sướng trong lòng.
Ta đang biến đổi?
Ta đang tiếp nhận Bất Diệt Thiên Hoàng huyết?
Ta đang kích phát truyền thừa?
Ta còn sắp có được máu Chu Tước?
Tổ tông Kiều gia lại từng sinh ra linh văn cường đại như vậy? Vì sao tư liệu lịch sử lại không có ghi chép?
- Huyền Hoàng Thạch.
Khương Phàm ngồi bên cạnh quan tài ngọc của Kiều Hinh, vuốt vuốt Huyền Hoàng Thạch trong tay.
Kiều Vô Hối đã xử lý tảng đá phía ngoài, chỉ còn tinh hoa.
Khí tức Huyền Hoàng tùy ý nở rộ, trong phòng lóe ra ánh sáng tươi đẹp.
Khương Phàm mở cổ áo, rộng mở lồng ngực, kích thích Bát Hoang chiến trụ bảo vệ trái tim nổi lên.
- Tác dụng của Huyền Hoàng Thạch ở chỗ kích phát lực lượng tổ mạch, để ở chỗ này hẳn là phù hợp.
Khương Phàm thả Huyền Hoàng Thạch tại vị trí trái tim, khống chế giáp bảo hộ lan tràn lên tử dịch tinh mịn, đem nó bao khỏa lại, sau đó dung nhập vào bên trong áo giáp.
Huyền Hoàng Thạch theo kim loại dung hợp, giao hòa với huyết nhục, tựa như nhận lấy một loại kích thích nào đó, bắt đầu 'Nóng hổi', phóng thích ra Huyền Hoàng khí càng dày đặc, lan tràn tại lồng ngực, khuếch tán về trung tâm trái tim.
Trái tim rất nhanh đã hiện ra phản ứng, mênh mông không gian huyết hải kịch liệt dao động, ở trên không ngưng tụ thành vòng xoáy, theo Huyền Hoàng Thạch trong máu thịt sinh ra liên hệ cùng bên ngoài.
Sau đó không lâu, khí tức Huyền Hoàng nhận dẫn dắt, không ngừng liên tục tiến vào trái tim, đi qua vòng xoáy huyết khí vẩy xuống huyết hải, rót vào 'Bản thân'.
Không gian huyết hải bị ánh sáng ngũ sắc chiếu lấy, mênh mông máu tươi quấn quanh khí tức Huyền Hoàng dâng trào ra, theo mạch máu lan tràn về toàn thân.
Khương Phàm nhắm mắt ngưng thần, cẩn thận cảm thụ được khí tức Huyền Hoàng. Cũng không có đặc biệt trực tiếp biến hóa, nhưng lại có loại nhuận vật tế vô thanh(*) kỳ diệu. Như đang gột rửa máu tươi, kích thích tinh huyết Kim Hoàng bên trong, khong một tiếng động lại không ngừng kích ra tiềm lực thân thể.
(*) Tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng.
Đan Hoàng nói:
- Chu Tước được gọi là Thần Tổ Vạn Cầm, nhưng hậu thế thức tỉnh Chu Tước so với thượng cổ Chu Tước vẫn có khoảng cách. Ta không hiểu rõ kiếp trước ngươi như thế nào, một thế này đạt được Huyền Hoàng Thạch, hẳn là có thể để cho huyết mạch của ngươi thăng hoa về tổ mạch thượng cổ.
Khương Phàm yên lặng cảm thụ trong chốc lát, nhìn Kiều Hinh trong quan tài ngọc bên cạnh, trong lòng lại là một trận thương yêu:
- Sư phụ, có phải ngài đã biết cách cứu Kiều Hinh hay không?
Đan Hoàng hơi trầm mặc, không tiếp tục giấu diếm:
- Ngày mai đến Kiều gia nhìn dược liệu, cần gì, ta chỉ điểm cho ngươi. Sau đó đến các cửa hàng Cổ Hoa Hoàng thành đi dạo, nhìn xem có thứ hữu dụng hay không. Đợi sau khi chuyện nơi đây hoàn thành, chúng ta về Nam bộ đi Ly Hỏa thánh địa, còn có Vô Hồi thánh địa, cuối cùng đi Hắc Ám Vương Quốc, tận lực sưu tập dược liệu.
- Ngài thật đã nghĩ được biện pháp?
- Nàng đã dùng chín viên Huyền m đan, hồn phách vô cùng suy yếu, nếu như lại dùng viên thứ mười, coi như nàng thức tỉnh, cũng chỉ là mở mắt nhìn thế giới này mà thôi. Thế nhưng nếu như cắt mất Huyền m Đan, thân thể của nàng sẽ nhanh chóng biến chất. Trải qua ngàn năm dùng Huyền m Đan kích thích, loại biến chất này đã không thể thay đổi được nữa. Ý của ta là, tiếp tục dùng Huyền m Đan, nàng hẳn phải chết không nghi ngờ. Nếu như dừng Huyền m Đan, chúng ta nhất định phải luyện ra thuốc giải! Căn cứ theo những gì ta suy tính, sau khi ngừng dùng Huyền m Đan, thân thể của nàng chỉ có thể kháng cự được vài chục năm, hoặc cũng có thể là chỉ là mười năm. Thế nhưng là trong thời gian này, nếu như không luyện ra được thuốc giải, nàng sẽ biến thành xương khô, sau đó ngay cả cơ thể mang linh hồn cũng triệt để biến mất. Ta đã nghĩ đến một phương thuốc, nhưng ta chưa từng cứu người qua thế này. Đến cùng phương thuốc có thể cứu nàng hay không, liệu có thể cứu tới trình độ nào, ta cũng không có nắm chắc.
Đan Hoàng đương nhiên là hi vọng có thể cứu sống được Kiều Hinh, nhưng vì các điều kiện hạn chế, lại là tình huống đặc biệt, chỉ có thể là nỗ lực hết sức.
- Mười năm?!
Rốt cục Khương Phàm xem như đã nghe được tin tức tốt, thời gian mười năm đầy đủ cho hắn tăng luyện đan thuật lên, cũng tìm kiếm được dược liệu. Mà Đan Hoàng đã nghĩ ra phương thuốc, chí ít có năm phần cứu được nàng.
Đan Hoàng không tiếp tục nói nữa, thời gian mười năm nghe thì rất dài, nhưng nếu như không tìm thấy mấy loại thuốc đặc biệt kia, Khương Phàm đành phải tự mình lao tới U Minh Địa Ngục.
Mà công hiệu của Sinh Tử Ngâm là thuộc về cưỡng ép thay đổi sinh tử lưỡng giới, sẽ đụng vào hai loại cấm kỵ thời gian và không gian, cho nên Khương Phàm có thể trở về hay không, đây là điều không thể biết được, thời điểm trở về lại là tại lúc nào cũng không biết.
Bình luận facebook