-
Chương 921-925
Chương 921 Đường Tư Đồ
- Đã chờ ngàn năm, vậy thì chờ ta thêm mười năm nữa. Ta sẽ tận hết khả năng, giúp nàng tỉnh lại.
Khương Phàm nhẹ vỗ về nắp quan tài ngọc, nhìn nữ tử đang ngủ say.
Hắn mặt mỉm cười, nhưng nước mắt lại trượt xuống.
Ngàn năm.
Nàng đã cô độc đợi ta ngàn năm trong quan tài ngọc lạnh giá này. Ta sao có thể để nàng thất vọng được.
Ta không chỉ muốn để nàng sống lại, ta còn muốn ôm nàng, lại trèo lên Bách Tộc chiến trường, lại nhìn chư thiên thần ma, ta phải bồi nàng, quan sát trăm vạn núi sông Thương Huyền này, để vạn tộc triều bái, thương sinh chúc phúc.
Chúng ta cùng nhau, lấy lại hết thảy những thứ đã từng thuộc về chúng ta!
Hinh Nhi, chờ ta... chờ ta mười năm...
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Khương Phàm rời khỏi tổ từ, Kiều Linh Vận dung hợp tinh huyết Chu Tước đang tiến hành thức tỉnh cực kỳ quan trọng.
Kiều Vô Hối tự mình ở bên cạnh, quan sát tình huống của nàng.
- Huyết mạch thức tỉnh rất tốt, đạt được hai Thiên Hoàng truyền thừa. Nhưng còn không có thức tỉnh Chu Tước truyền thừa, ta chờ một lúc lại kích thích cho nàng một chút huyết mạch.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, rời khỏi u cốc, chuẩn bị đến các vùng bảo điện, dược viên Kiều gia đi dạo.
- Linh Vận đâu?
Kiều Thiên Mạch đoàn ở ngoài cấm địa, vừa nhìn thấy Khương Phàm cũng nhanh bước nghênh tới.
- Nghỉ ngơi bên trong tổ từ.
- Muội ấy không sao chứ?
Hôm nay Kiều Thiên Mạch mới biết tối hôm qua muội muội bị Khương Phàm gọi đến sau núi.
- Rất tốt, không cần lo lắng.
Kiều Thiên Mạch im lặng, ta rất lo lắng!
Cô nam quả nữ một chỗ, kẻ làm ca ca như ta đây đương nhiên phải lo lắng.
- Còn có việc?
Khương Phàm nhìn biểu lộ của hắn không được tự nhiên.
- Người của Đường gia đến rồi!
- Không phải đã nói ngày mai sao?
- Đường gia đã đợi không kịp, người của các tộc khác cũng đều tới, ở bên ngoài huyên náo rất hung.
- Đồng ý điều kiện của ta rồi?
- Đồng ý, chỉ cần ngươi có thể thắng, bọn hắn sẽ an bài luyện đan sư của Đường gia đến Kiều gia.
- Tốt, dù sao cũng chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian. Đường gia phái ai tới?
Khương Phàm quay người đi xuống dưới núi.
- Là Đường Tư Đồ! Đường gia thế hệ này hết thảy đã bồi dưỡng được số lượng vị thánh văn này, chiêu năm vị con rể, đều là lục phẩm. Trực hệ Đường Tư Đồ cùng chi thứ Đường Nguyên Bá là có thiên phú mạnh nhất, cũng đều là Đại Thừa thánh văn. Tuy nhiên Đường Nguyên Bá là vì Đường gia trùng kích vị trí gia tộc đã bỏ ra tâm huyết to lớn để thúc thăng, mà Đường Tư Đồ thì là tự chính mình thức tỉnh Đại Thừa thánh văn. Hai người bọn họ đều là đòn sát thủ mà Đường gia dùng để trùng kích ba vị trí đầu. Mặc dù hôm qua Đường Nguyên Bá đã thua, nhưng đó là không có chuẩn bị sẵn sàng, hắn kỳ thật thật rất mạnh. Mà Đường Tư Đồ càng mạnh hơn Đường Nguyên Bá.
Kiều Thiên Mạch cũng cho rằng Đường Nguyên Bá là thua vì không có chuẩn bị.
Dù sao Đường Nguyên Bá cũng là ‘bảo vật trấn tộc’ được Đường gia toàn lực bồi dưỡng, từ nhỏ đã dùng toàn đan dược quý giá, tu luyện võ pháp cường đại, được trưởng bối chỉ đạo, chớ nói chi chính hắn rất có thiên phú, linh văn được khai thác vô cùng triệt để.
Mà Khương Phàm thì thế nào?
Sinh trưởng hoang dã, lang thang tứ xứ. Có thể ăn được bảo dược gì, có thể sử dụng được vũ khí gì, có thể tu được võ pháp gì, linh văn đã được khai phát bao nhiêu?
Cho nên, Chí Tôn thánh văn của Khương Phàm thật chưa hẳn mạnh hơn so với Đại Thừa thánh văn của Đường Nguyên Bá, thắng chỉ là do Đường Nguyên Bá đã khinh thường.
Khương Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của Kiều Thiên Mạch, nhưng không để ý đến, tiếp tục đi xuống núi:
- Linh văn của hắn là gì?
- Linh văn của hắn là Thủy linh văn thuần túy, nhưng xen lẫn ra hai loại Thủy hệ diễn sinh linh văn là băng tuyết và mê vụ. Loại linh văn này vô cùng hiếm thấy, cũng vô cùng đặc biệt. Vận dụng không tốt thì không có gì khác biệt Thủy linh văn, nhưng nếu vận dụng tốt, uy lực vô cùng kinh người.
- Lúc hắn thức tỉnh chính là Đại Thừa thánh văn, cũng để lão tổ Đường gia chú ý đến, cho nên một mực tỉ mỉ bồi dưỡng.
Khương Phàm gật đầu:
- Cùng thuộc tính linh văn lại còn xuất hiện phân hoá, là thật đặc biệt.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Đường Tư Đồ không có phụ kỳ vọng của Đường gia, cũng nương tựa theo linh văn đặc biệt, tại năng lượng Thủy hệ thuận tiện hiện ra tạo nghệ kinh người. Hắn bẩm sinh đã có ba khí hải, lại bởi vì nước, băng tuyết, mê vụ có điểm giống nhau, ba khí hải hoàn mỹ giao hòa cùng một chỗ, đồng thời có thể chuyển hóa lẫn nhau.
- Bản thân hắn đã có đặc chất hai loại linh văn là băng tuyết và mê vụ, cho nên phóng thích võ pháp băng tuyết và mê vụ vô cùng nhẹ nhàng, mà uy lực lại rất lớn.
- Bởi vì Đường Nguyên Bá tại phương diện Hỏa nguyên lực đã cho thấy tạo nghệ phi phàm, Đường Tư Đồ không cam lòng ở phía sau, hắn cũng một mực điên cuồng tu luyện, thậm chí chạy đến Cực Bắc khổ tu ba năm, đạt được Tuyết Vực Tinh Phách, để uy lực hàn băng của hắn lại tăng mạnh, trở thành khắc tinh của tất cả Hỏa hệ linh văn đại tân sinh trong Cổ Hoa hoàng triều, bao gồm cả Kiều gia chúng ta.
- Kiều Linh Vận đã từng cùng giao thủ qua với hắn, và thua!
Đường Tư Đồ có một truyền thuyết rất nổi danh, hắn từng tại Linh Nguyên đỉnh phong, thoát thân trong sự vây quét của ba vị Linh Hồn cảnh, còn có hai người chết cóng.
Khương Phàm có chút nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Linh Nguyên cảnh giết Linh Hồn cảnh? Là khảo nghiệm của Đường gia đối với Đường Tư Đồ, hay là thật gặp được kẻ địch rồi?
- Là sát thủ!! Thời điểm Đường Tư Đồ là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, ở bên ngoài mai danh ẩn tích lịch luyện một năm. Trong đó có một lần chọc phải người khác, bị treo giải thưởng truy sát, suýt nữa mất mạng.
Khi Khương Phàm đi đến trước cửa Kiều gia, trong rừng cây trước mặt đã đứng đầy người.
Không chỉ có người của các đại gia tộc, còn có người trong chút cường tộc tông môn Cổ Hoa hoàng thành, tụ mấy ngàn người.
- Khương Phàm, kiêu ngạo thật lớn, vậy mà để cho chúng ta chờ ngươi thời gian dài như vậy.
Đường Tư Đồ có khí chất u ám, tầm mắt cụp xuống, bờ môi khẽ mím, thần sắc lạnh lùng.
Chương 922 Phách lối không thôi
- Đã nói là ngày mai, ngươi nhất định phải đến hôm nay, không có để cho ngươi đợi đến buổi chiều coi như đã khách khí. Hôm nay là ngươi muốn đại biểu Đường gia khiêu chiến?
Khương Phàm vừa dứt lời, Đường Tư Đồ còn chưa lên tiếng, ngược lại trong rừng rậm lại vang lên trận trận nghị luận trước.
- Thật cuồng, không có chịu qua đánh đi.
- Kiều gia không giới thiệu tình huống của Đường Tư Đồ cho hắn sao?
- Ngươi nhìn hắn biểu lộ, nhìn hắn ánh mắt, thật mẹ nó cần ăn đòn.
- Kiều gia mặc dù âm thịnh dương suy, nóng lòng tìm dương cương trấn tràng , nhưng cũng không thể tìm người như vậy đi, đây không phải dương cương, đây là phách lối.
- Ha ha, Đại hoàng tử tự mình đánh giá, hắn giống như không có coi Cổ Hoa là hoàng tộc, không biết hai chữ hoàng tộc đại biểu cho ý nghĩa gì.
- Cường giả ẩn thế bồi dưỡng ra được đệ tử không phải đều rất điệu thấp sao? Sao Hắn lại quái dị như thế.
- Hắn là tự phụ, là tự cho là đúng, là chưa có chết qua, chưa thấy qua việc đời.
- Chí Tôn thánh văn, phách lối có thể hiểu, nhưng đối mặt với cửu đại gia Cổ Hoa đều phách lối như vậy, thật là có chút không biết trời cao đất rộng.
Những lời nghị luận trong rừng cây không che giấu chút nào, thậm chí có người còn trực tiếp hô to:
- Đường Tư Đồ công tử, phế hắn đi!
Khương Phàm không quan tâm, nói với Đường Tư Đồ:
- Nếu như ta thắng, Đường gia nguyện ý xác nhận có xếp vào Luyện Đan sư tiến vào Kiều gia?
- Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng!
- Đường gia các ngươi là cửu đại gia Cổ Hoa, hẳn là có chữ tín, xác nhận liền sẽ xác nhận toàn bộ. Ta, tin tưởng ngươi.
- Nếu như ngươi thua, lập tức cùng ta về Đường gia, còn có Kiều Vi Nhi và con hồ ly kia?
- Không sai.
- Vậy thì bắt đầu đi!
Đường Tư Đồ đưa tay chỉ Khương Phàm, khí lạnh dâng lên, tinh quang lấp lóe, trong tay ngưng tụ thành một thanh trường mâu, óng ánh sáng long lanh, lại có khí lạnh bốn phía.
Từng loại năng lượng kỳ dị hiện ngoài thân thể của hắn, xẹt qua da thịt, hội tụ nơi cánh tay, cuối cùng quấn lên băng mâu, tại mũi nhọn băng mâu xen lẫn thành một bảo thạch màu lam giống như tinh thể.
Tinh thể mượt mà, màu lam tinh khiết, nhưng khi tinh thể thành hình trong chốc lát, băng mâu phát ra thanh âm vô cùng rung động, một cơn khí lạnh kinh người quét sạch xung quanh hơn một ngàn mét.
Chỗ khí lạnh qua, hơi nước trong không khí cấp tốc kết tinh, rơi xuống mặt đất, mặt đất đông kết, sụp ra vết nứt, cây cối ven rừng cũng đông cứng.
- Tinh phách! Đó chính là Cực Hàn Tinh Phách!
- Đây không phải là Cực Hàn Tinh Phách thật sự! Tinh phách thật sự đã dung nhập khí hải Đường Tư Đồ, đây là khí tức tinh phách hắn điều động từ trong khí hải tới. Cảnh giới càng mạnh, điều động khí tức tinh phách càng nhiều, uy lực càng khủng bố hơn.
Đám người kinh hô, vội vàng lui lại, ngay cả tộc nhân Đường gia đều lui đến trong rừng cây phía sau.
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều khẩn trương, khí lạnh tinh phách vô cùng nguy hiểm, có thể đông kết linh lực, còn có thể tổn thương linh hồn, ngay cả đại tỷ của các nàng đều bị tinh phách đánh bại.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên cơn sóng nhiệt, chống cự lại khí tức cực hàn xâm nhập, quay đầu về phía Kiều Thiên Mạch hô:
- Trước khi chúng ta bắt đầu, mời tất cả Luyện Đan sư Kiều gia đi ra.
- Ngươi ở đâu ra tự tin?
Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, tinh phách vang vọng tiếng thanh thúy , khí tức cực hàn quét sạch toàn trường.
Nhiệt độ đất trời tiếp tục hạ xuống!
Khương Phàm nhắc nhở Kiều Thiên Mạch:
- Đừng lo lắng, kêu toàn bộ Luyện Đan sư đi ra.
- Nhanh đi xin mời.
Kiều Thiên Mạch phân phó hai bên.
Sau đó không lâu, các Luyện Đan sư trên núi liên tiếp đi xuống, tụ tập đến trước cửa phủ.
Cảnh giới bọn hắn cao có thấp có, linh văn có mạnh có yếu, nhưng tư thái đều cao ngạo, có chi khí tôn quý từ trong ra ngoài.
- Để chúng ta ra ngoài làm gì, nhìn hai hài tử luận võ?
- Chúng ta không có hứng thú đối với mấy chuyện chém chém giết giết này.
- Trường Sinh đại điển đã sắp bắt đầu, Kiều gia các ngươi không lo chuẩn bị cho tốt, còn có tâm tư luận võ?
Có Luyện Đan sư vô cùng bất mãn, quở trách người của Kiều gia quấy rầy hắn chuẩn bị cho Trường Sinh đại điển.
- Người đều đến đông đủ?
Khương Phàm hỏi Kiều Thiên Mạch.
Kiều Thiên Mạch gật đầu:
- Đến đông đủ. Có Luyện Đan sư của Kiều gia chúng ta, cũng có mời từ bên ngoài, tổng cộng ba trăm ba mươi bảy vị.
Khương Phàm đảo qua ánh mắt các Luyện Đan sư phía sau.
- Các Luyện Đan sư do Đường gia xếp vào, chuẩn bị sẵn sàng.
- Nhân tài, còn chưa có đánh mà đã coi như mình thắng.
Người bên ngoài cánh rừng vô tình chế giễu.
- Hiện tại có thể bắt đầu rồi?
Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, chỉ Khương Phàm:
- Lại kéo dài thời gian, coi như ngươi sợ.
- Những đại gia tộc các ngươi đây am hiểu chơi xấu nhất. Trước tiên ta phải nói rõ ràng, tính như thế nào mới là thắng, tính như thế nào mới là thua.
Khương Phàm run run hai vai, ngọn lửa màu vàng óng lao ra, cháy hừng hực, chống cự lại nhiệt độ cực hàn xung quanh.
- Ngươi có thể làm ta bị thương, liền coi như ta thua, ngươi có thế để cho ta ngã xuống, cũng tính là ta thua.
Đường Tư Đồ cao giọng quát lớn, cộng minh cùng không gian cực hàn ngàn mét xung quanh, thanh âm to lớn hùng hậu, đánh rách tả tơi băng phong cùng cây cối trên mặt đất.
Đáy mắt hắn lấp lóe ý lạnh, dẫn theo băng mâu lao thẳng tới Khương Phàm.
Một thương đột kích, tinh phách lấp lóe, khí tức cực hàn tăng vọt, đối diện bao phủ Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm bốc lên Thánh Viêm, ngưng tụ hỏa dực phóng lên trời, tránh khỏi băng thương.
Thánh Viêm sôi trào, kim quang rợp trời đánh về phía Đường Tư Đồ, ánh sáng ngưng tụ, biến thành mấy trăm sợi hỏa vũ, như lưỡi kiếm sắc bén trùng kích xuống.
Đường Tư Đồ bạo động khí lạnh toàn thân, vô số băng tinh bay lên không, tinh chuẩn lại lăng lệ đối kích hỏa vũ.
Dưới sự khống chế mãnh liệt của Đại Thừa thánh văn, không hề bỏ sót nửa cái.
Băng tinh cùng hỏa vũ kịch liệt đối oanh, đinh tai nhức óc, khí lạnh và liệt diễm giao hòa, hai nhiệt độ cực hạn cuồn cuộn giữa không trung.
Chương 923 Cực hàn tinh phách
Khương Phàm liên tục phát xạ hàng ngàn cây hỏa vũ, Đường Tư Đồ lại chặn đường toàn bộ!
Kịch liệt! Oanh động!
Long long long...
Liệt diễm toàn thân Khương Phàm không có chút nào ngừng lại, tiếp tục bạo động, càng ngày càng mãnh liệt, giống như biển lửa kinh khủng, ở trên không trải rộng ra hơn ngàn mét.
Đường Tư Đồ vừa vặn nâng thương xuất kích, lại mẫn cảm phát giác được trong liệt diễm có vấn đề.
Rống!
Một con mãnh hổ uy nghiêm dẫn đầu thành hình bên trong liệt diễm ngập trời, nó lắc đầu vẫy đuôi, uy phong lẫm liệt.
Ngay sau đó là các loại mãnh thú như cự tượng, hùng sư thành đàn liên miên xuất hiện, cuồng liệt kêu gào, bạo động trong biển lửa, thanh thế to lớn, uy thế kinh người.
- Đi lên liền chơi lớn như vậy?
- Đây là có bao nhiêu con Hỏa Thú đây?
- Không hổ là Chí Tôn thánh văn, lực khống chế quá biến thái.
- Trách không được gia hỏa này phách lối, thì ra quả thật có chút tư cách.
Trong rừng cây liên miên truyền ra tiếng nghị luận, nhưng chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có chấn kinh, bởi vì bọn hắn hiểu rất rõ sự cường đại của Đường Tư Đồ.
- Đường Tư Đồ, không nên khinh thường.
Đường Nguyên Bá ở nơi xa hô to.
- Đến đây! Để cho ta thử Chí Tôn thánh văn ngươi một chút!
Đường Tư Đồ đưa hai tay vung băng mâu lên, cuốn một cái lên trời, năng lượng bạo động tại toàn thân, mang theo thủy triều xanh thẳm, trong chớp mắt đã trải rộng ra vài trăm mét, vắt ngang đỉnh đầu, ầm ầm lao nhanh.
Khương Phàm đứng ngạo nghễ giữa trời cao, ý thức hải phối hợp linh văn, pháp lệnh Hỏa Thú đầy trời, hắn đưa tay chỉ về phía dưới, như Thú Vương ra lệnh cho vạn thú.
Ầm ầm.
Quần thể Hỏa Thú bạo động, nhấc lên thú triều cường đại, gào thét, nóng nảy, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông về phía Đường Tư Đồ.
- Giết! Băng Huyết Bạo!
Đường Tư Đồ thét lớn, thủy triều lao nhanh phóng lên tận trời, giống như là như vòi rồng, ầm vang thành hình.
Trong chớp mắt, thủy triều tật tốc đông kết, cao ba trăm mét, rộng hơn năm mươi mét, óng ánh, long lanh, khí lạnh tràn ngập bốn phía.
Hình ảnh kinh người chấn kinh toàn trường.
Tựa như đông cứng lại thành một con Băng Long sống sờ sờ khổng lồ hơn ba trăm mét.
Ngay sau đó, sóng lớn nổ tung, nương theo lấy khí lãng mãnh liệt, khí lạnh cực hạn, hình thành hàng vạn băng tinh phá toái, dâng lên trời, kịch liệt bắn vọt.
Số lượng khổng lồ, trải rộng ra hơn ngàn mét!
Ầm ầm!
Hỏa Thú phi nước đại, Thánh Viêm ngập trời, đối diện va chạm hàn băng dâng lên.
Giống như là hai cơn biển động va chạm vào nhau, nổ lên óc tiếng vang đinh tai nhức.
Mà hai năng lượng ở trên không lại điên cuồng giao hòa, tiếp tục oanh minh, vậy mà ai cũng không thể làm đối phương bị thương.
Toàn trường rung động, hỏa diễm của Khương Phàm vậy mà có thể chống lại khí tức cực hàn của Đường Tư Đồ?
Thế nhưng khí lạnh của Đường Tư Đồ là khí tức tinh phách, có thể áp chế hỏa diễm đại tân sinh toàn thành, bao gồm cả yêu hỏa Kiều gia.
Hỏa diễm Khương Phàm của là lửa gì?
- Dễ dàng sao như vậy?
Bọn người Kiều Thiên Mạch rất ngoài ý muốn, ngay cả Kim Kiêu Yêu Hỏa mà Kiều gia bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đều rất khó kháng trụ khí tức cực hàn của Đường Tư Đồ, vậy mà Khương Phàm chỉ phất tay đã có thể đối kháng?
- Có thể chống đỡ được Thánh Hỏa của ta? Có chút ý tứ!
Khương Phàm nơi đó ngược lại rất hứng thú, trách không được có thể làm cho Kiều Thiên Mạch khẩn trương, trách không được có thể lấy Thủy hệ linh văn trực tiếp thức tỉnh Đại Thừa thánh văn.
Nhiệt độ cực hàn của Đường Tư Đồ xác thực đáng để ca ngợi, mà Thủy Băng Vụ linh văn phối hợp cũng làm cho hắn có thể tuỳ tiện hoán đổi giữa các loại năng lượng, thể hiện ra uy lực cường đại.
- Khương Phàm, tiếp tục, đến đây!
Đường Tư Đồ hô to, thủy triều lại lần nữa cuồn cuộn, cuốn đi vài trăm mét, ngay sau đó kịch liệt bốc hơi, ngưng tụ thành hình dáng hình người cường thế, to như núi cao, khí thế bàng bạc, bên ngoài lại khoác áo giáp hàn băng, ánh mắt hừng hực.
Người hơi nước khổng lồ cứ như chiến hồn được triệu hoán từ trong thế giới thủy triều đi ra, cộng minh cùng Thủy nguyên lực giữa đất trời, cường đại đến nỗi làm cho người ta phải rung động.
- Chém!
Đường Tư Đồ chỉ ngón tay lên trời, người hơi nước khổng lồ giơ hai tay lên nắm một nắm, khí tức cực hàn vô tận lướt qua toàn thân của nó, nhanh chóng xen lẫn thành một thanh kiếm băng to lớn, dài đến trăm mét, cứng rắn sắc bén, cuồng dã bổ không trung còn đang bốc lên năng lượng thủy hỏa ra, chém chết Liệt Diễm Hỏa Thú chưa hết, lại trực tiếp thẳng đến Khương Phàm.
Kiếm băng to lớn sắc bén, dũng động chém chết hết thảy mọi thứ ở trước nó, uy thế cường đại cùng băng phong vạn vật.
Chỗ phong mang(*) đi qua, không gian để lại vết nứt, thời gian đều giống như đã nhận phải ảnh hưởng yếu ớt.
(*) Chỗ bén nhọn của đao kiếm.
Khương Phàm có chút kinh dị, không hổ là cường giả của hoàng tộc, vậy mà lại có thể ảnh hưởng đến không gian thời gian, mặc dù rất yếu ớt, nhưng nếu lại trưởng thành thêm tám năm mười năm, bằng vào thiên phú tạo nghệ, thành tựu tương lai sẽ càng vô cùng đáng sợ.
- Khương Phàm! Ngươi đang làm gì!
Kiều Thiên Mạch kêu lên đầy sợ hãi, đây là choáng váng? Hay là đang thưởng thức?
- Phản kích đi!
Kiều Vi Nhi cũng nhịn không được mà thét lên.
- Giết! Giết giết giết!
Đám người Đường gia phấn chấn hô to.
Cự kiếm hoành không, khí lạnh bạo động, hung hăng chém về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không có né tránh, mà chuẩn bị ngạnh kháng, tự mình nghiệm uy lực võ pháp một chút.
Giờ khắc này, toàn thân hắn mãnh liệt ngưng tụ Thánh Viêm, hình thành Thái Dương Chiến Y, bao phủ toàn thân, cùng Bát Hoang Chiến Trụ cộng minh.
Kim quang sáng chói, uy phong lẫm liệt.
Đường vân mặt trời vừa phức tạp vừa thần bí ở trước ngực và sau lưng dũng động khí tức chí cương chí dương.
Keng!
Cự kiếm bạo kích, hung hăng đánh vào trên thân Khương Phàm.
Thủy nguyên lực cùng băng nguyên lực giao hòa hoàn mỹ, để độ cứng cự kiếm viễn siêu hơn cả thép đen, đủ để bổ ra cả một ngọn núi to lớn.
Khương Phàm run rẩy, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, đập tới phía cửa phủ Kiều gia.
- Tốt! Đám người Đường gia reo hò, thắng, chính là nhẹ nhàng như vậy, thắng, Đường Tư Đồ không có để cho bọn hắn thất vọng.
- Cứ kết thúc như vậy?
Chương 924 Võ pháp đại tú
Tử đệ các tộc trong rừng cây trừng to mắt, tuy nhiên không chờ bọn hắn bắt đầu gào thét, Khương Phàm đang bị đánh bay giữa trời, trước một khắc va chạm cửa phủ bỗng nhiên phanh lại, bay ngược lên, đứng yên phía trên cửa phủ nguy nga.
- Sao?
Đường Tư Đồ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Khương Phàm nơi xa.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào khí huyết, khóe miệng chảy máu, cũng không tốt đẹp gì, ngay cả Thái Dương Chiến Y đều lấp lóe lúc sáng lúc tối, nhưng, hắn đối với lực công kích của vị thiên tài mạnh nhất Đường gia này đã có chút hiểu biết.
- Một kiếm này uy lực không tệ, tiếp theo, ngươi cũng tiếp ta một kích?
Khương Phàm vỗ cánh bay lên không, đưa tay chỉ lên trời, Thánh Viêm mãnh liệt bạo động, mang theo thanh thế giống như nổ tung, cuồn cuộn khắp trời, liên tục không ngừng, trùng trùng điệp điệp, phảng phất như Thiên Tước bay lên không, cao đến hơn năm trăm mét.
Thánh Viêm ở trên không bốc lên giao hòa, tiếp nhận hơn phân nửa linh lực của Khương Phàm, ngưng tụ thành mặt trời hừng hực.
Lúc này mặt trời đang mọc lên ở phương đông, nhiệt độ đất trời đang tăng lên cao, ánh sáng cũng đang rọi khắp sông ngòi núi non.
Khương Phàm thả ra Thái Dương Thánh Quyền vừa vặn cùng nơi xa mặt trời chiếu rọi, trên trời như đang xuất hiện thêm mặt trời thứ hai.
Đường Tư Đồ cực kỳ nhạy cảm đối với nhiệt độ, hắn lập tức phát giác không ổn, không có chút gì do dự gì, lập tức điều động năng lượng khí hải hóa thành mênh mông thủy triều, trải rộng ra vài trăm mét triều cường ở hai bên trái phải, sôi trào mãnh liệt, bốc lên khí lạnh thấu xương.
- Thái Dương Thánh Quyền?
Khương Phàm điên cuồng gào thét, bá liệt cường thế, chiến y phối hợp kim quang chói mắt giống như Thần Linh.
'Mặt trời' giữa không trung phát ra ầm ầm tiếng vang, xẹt qua bầu trời, kéo lấy kim viêm xông về phía Đường Tư Đồ.
Bởi vì ở trong sa mạc dung hợp Thái Dương Tinh Hỏa, nên nhiệt độ Thánh Viêm Khương Phàm thả ra ngay lúc này đây đã cao hơn rất nhiều, uy lực Thái Dương Thánh Quyền càng là tăng bạo.
Huống chi bên trong còn có hư ảnh Chu Tước quay quanh!
- Vĩnh Hằng Thủ Hộ, Băng Phong Chi Thành.
Đường Tư Đồ vung băng thương lên, hét thật lớn.
Thủy triều cuồn cuộn xung quanh bốc lên trùng điệp, ngưng tụ thành hình dáng tường thành.
Tường thành cao tới hai mươi mét, dày đến năm sáu mét, thủ hộ Đường Tư Đồ ở trong đó.
Sau đó, thủy triều cấp tốc đông kết, khí lạnh tràn khắp bốn phía, tạo thành một tòa băng thành nguy nga vừa bao la hùng vĩ vừa sợ người.
Đường Tư Đồ đứng ngạo nghễ ở trong thành, hơi nước tràn ngập xung quanh, mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng chiến binh, số lượng kinh người, như binh sĩ thật sự.
Rộng rãi!
Hoa lệ!
Thị giác rung động!
Nhiệt độ lại lần nữa hạ xuống, phảng phất như đặt mình vào sông băng hay cánh đồng tuyết nào đó.
Tê...
Số lượng lớn cường giả trong rừng cây hít vào khí lạnh, vì đó mà rung động.
Đường Tư Đồ ngưng tụ thành một tòa thành, còn có binh sĩ?
Đợi đến ngày nào đó trong tương lai, hắn thật sự trưởng thành, chẳng phải là có thể ngưng tụ ra đại thành trăm dặm, ra ngàn vạn mãnh tướng sao?
Tất cả tử đệ thế gia đều nhíu mày, đây là võ pháp gì, vì sao trước đó không thấy Đường Tư Đồ thi triển qua?
Chẳng lẽ là chuẩn bị cho thi đấu bài vị?
Nhưng, khi Thái Dương Thánh Quyền cấp tốc tới gần chiến trường, ánh mắt mọi người lại một lần nữa bị hấp dẫn tới.
Mặt trời ù ù, xẹt qua trời cao, cường quang hừng hực rọi khắp nơi đất trời, chiếu sáng đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đều mở mắt không ra, mà nhiệt độ cao kinh khủng lại còn giống như mặt trời chân chính đang rơi xuống, cây rừng băng phong trước đó cũng bắt đầu hòa tan, sau đó khô héo, như là muốn bị nhen lửa.
Ầm ầm!
Thái Dương Thánh Quyền bạo kích, rung chuyển băng thành, kịch liệt va chạm chấn động đến hơn mười dặm mặt đất đều phải lay động.
Nhưng, còn không có kết thúc!
Hư ảnh Chu Tước quay quanh bên trong Thái Dương Thánh Quyền đột nhiên vỗ cánh gáy to, hung uy đại tác, lệ khí cuồn cuộn.
Nhiệt độ thánh quyền lại cấp tốc tăng vọt, uy thế cũng theo đó mà càng tăng thêm, cùng với tiếng vang đinh tai nhức óc, thánh quyền dẫn bạo, liệt diễm cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, giống như là biển động, bao phủ lấy băng thành khổng lồ, thanh thế to lớn giống như là muốn đem triệt để hủy nó đi.
- Aaa… ?
Đường Tư Đồ gào thét, hắn đứng trong băng thành đau khổ kiên trì, năng lượng khí hải sôi trào, hóa thành mênh mông thủy triều hòa với khí lạnh tức mãnh liệt cuốn ra, tiếp tục chạy vọt về phía trước, gia cố tường thành.
Đung đưa kịch liệt kéo dài thật lâu, băng thành gian nan chống cự. Chỉ là trong trong ngoài ngoài đều đã rách mướp, nước đá chảy ngang, không còn hình dáng ban đầu nữa.
- Sao lại thế...
Sắc mặt các tộc nhân Đường gia trở nên nghiêm trọng, đây là bọn hắn hao phí tinh lực từ một hoàng tộc khác lấy được, chuẩn bị hào quang rực rỡ trên thi đấu bài vị, lại bị hỏa quyền của Khương Phàm cho đánh phế đi?
Là bọn hắn chờ mong quá cao đối với bộ võ pháp này?
Hay là võ pháp của Khương Phàm quá mạnh rồi?
Là cái lý do sau!
Mặc dù bọn hắn đứng ở khoảng cách xa nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cùng uy lực của hỏa cầu giống như mặt trời kia.
- Thật làm cho ta ngoài ý muốn, Chí Tôn thánh văn ngươi đã chân chính thức tỉnh.
Đường Tư Đồ ngẩng đầu, thần sắc rốt cục cũng trở nên nghiêm trọng.
Lúc trước khi hỏa quyền nổ tung, trong chốc lát, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một khí tức từ bên trong để hắn phải hồi hộp.
- Băng thành này của ngươi uy lực không tệ, đón thêm một quyền của ta thử xem?
Khương Phàm giơ một tay lên trời, Thánh Viêm sôi trào mãnh liệt, lần nữa ngưng tụ ra mặt trời mới.
- Vĩnh Hằng Thủ Hộ, Băng Phong Chi Thành.
Đường Tư Đồ quả quyết bố trí phòng ngự, thủy triều cuồn cuộn, hình thành bức tường to lớn, sau đó đông kết thành băng thành.
Ngay sau đó, toàn thân Đường Tư Đồ dâng lên hơi nước, hình thành từng binh sĩ, lần này số lượng càng nhiều hơn mà lại càng chân thực hơn, bọn chúng cầm băng thương trong tay, phía trên mỗi cái băng thương đều lóe ra ánh sáng màu xanh lam, đó là tinh phách phân hoá ra lực lượng cực hàn.
Khi mặt trời bay ngang qua bầu trời, phóng tới tường thành, năm trăm binh sĩ lên tiếng gào thét, giống như quân tốt thực thụ, cường đại lại dũng mãnh, hung hăng vung băng thương trong tay lên.
Chương 925 Ỷ thân phận cao quý
Năm trăm băng thương gào thét bay lên không, hơi nước mãnh liệt, ánh sáng màu xanh lam lấp lóe.
Bọn chúng gánh chịu lấy khí tức tinh phách cực lạnh, toàn bộ đánh về phía mặt trời.
Ầm ầm!
Mặt trời ở trên không kịch liệt oanh động.
Sóng nhiệt sôi trào, giống như muốn nổ tung.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, toàn bộ băng thương đã vỡ nát, uy thế mặt trời thịnh long, kéo lấy Thánh Viêm đánh tới tường thành.
Toàn trường rung động, đây là luận võ sao, đây quả thực là đang trình diễn võ pháp, quá đặc sắc, quá rung động.
Oanh!
Thái Dương Thánh Quyền va chạm tường thành khiến cho tường thành lắc lư kịch liệt, theo Chu Tước gáy to, lệ khí tăng vọt, thánh quyền nổ tung, hóa thành liệt diễm cuồn cuộn, bao phủ cả tòa tường thành.
Lần này, Khương Phàm đã theo sát từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt tường thành, hai cánh chấn kích, tay phải nắm lại, hung hăng đánh tới phía trước.
- Đường Tư Đồ, hắn đến rồi! Ngay bên ngoài tường thành ngươi?
Đường Nguyên Bá hô to, sắc mặt nghiêm trọng.
- Thành của ta! Ta là vua! Vương còn, thành còn.
Đường Tư Đồ ở trong thành hô to, nhấc lên mênh mông không khí lạnh nổ vang chỗ cửa thành, cường thế gia cố.
Khương Phàm còn đang thẳng hướng va chạm tường thành, văn ấn Chu Tước ở lòng bàn tay phát sáng, uy thế khiến cho người ta phải hồi hộp trong chốc lát đã khuấy động toàn trường.
Khí tức gì?
Sắc mặt số lượng lớn cường giả trong cánh rừng hơi biến đổi, phần uy thế đập vào mặt phảng phất muốn thẩm thấu vào linh hồn.
Nhất là các tộc nhân Kiều gia, trong lòng run lên, bất chợt sinh ra một cảm giác hoảng hốt muốn quỳ xuống không hiểu thấu.
- Giết!!
Đường Tư Đồ cũng giật mình trước khí tức nguy hiểm đột nhiên bộc phát bên ngoài tường thành, mặc dù không rõ đang chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngay lập tức điều động Cực Hàn Tinh Phách trong khí hải.
Tinh phách rung động giống như Tinh Linh hàn băng, nhấc lên khí tức cực lạnh chồng chất, lướt qua toàn thân Đường Tư Đồ, hội tụ ở tay phải, tại thành băng thương.
Chu Tước… Bác Thiên Thuật!
Tay phải Khương Phàm hóa thành móng vuốt, Thánh Viêm sôi trào, sát uy tăng vọt, đánh thẳng đến tường thành.
Huyết mạch Hoàng Kim đã khôi phục, lại được Chu Tước Yêu Hồn Hoa tẩm bổ, uy lực Chu Tước truyền thừa tăng vọt mấy lần, cho dù không hoàn toàn yêu hóa, nhưng một kích này cũng đủ để phá diệt hết thảy ngăn trở.
Ầm ầm!
Tường thành cao hai mươi mét, dày năm mét kịch liệt lắc lư, vỡ nát tại chỗ, Khương Phàm sôi giết vào băng thành.
Đường Tư Đồ cũng đối diện lao tới, toàn thân kết tinh, khí thế tăng vọt, gắt gao nắm chặt băng thương, ngang nhiên một kích, thẳng đến mặt Khương Phàm.
Keng!
Khương Phàm đưa móng vuốt nắm chặt băng thương, uy lực Chu Tước còn đang phun trào đối kích cùng tinh phách, hai loại lực lượng cực hạn bộc phát, hình thành một hủy diệt, che mất Khương Phàm cùng Đường Tư Đồ.
Ầm ầm!
Liệt diễm bạo động, luồng không khí lạnh bốc lên, băng thành nguy nga đều ầm vang sụp đổ.
Khương Phàm lui lại vài trăm mét về phía sau, vững vàng dừng lại, vuốt phải máu me đầm đìa, khí lạnh thấu xương quấn quanh, ngay cả xương cốt đều muốn đông cứng.
Bên trong năng lượng bạo động phía trước, Đường Tư Đồ máu me khắp người, quỳ một chân trên đất, kịch liệt thở dốc, ánh mắt của hắn lắc lư, khó có thể tin ngẩng đầu lên nhìn Khương Phàm ở phía xa.
- Xem ra Chí Tôn thánh văn nhà quê ta đây vẫn có chút ưu thế.
Khương Phàm lắc lắc tay phải, vết thương nhanh chóng khép lại:
- Ta thắng. Hình như còn rất dễ dàng.
Toàn trường an tĩnh, bất luận là người của Kiều gia, hay là người vây xem ở trong cánh rừng, mặt mũi đều tràn đầy chấn kinh, khó có thể tin.
Đường Tư Đồ thua?
Vị thiên tài đại tân sinh hoàng thành này, vậy mà lại thua ở trên tay một người ngoài?
Từ Đường Tư Thượng đến Đường Nguyên Nghiêu, từ Đường Nguyên Bá, lại đến Đường Tư Đồ, người Đường gia thua rồi lại thua?
Thắng?
Xác thực hình như rất dễ dàng.
Sắc mặt tất cả đám tử đệ cường tộc đều trở nên nghiêm trọng, rốt cục cũng đã coi trọng con rể Kiều gia này hơn.
Tên dã man này vậy mà so với những truyền nhân quý tộc bọn hắn đây được tỉ mỉ bồi dưỡng lại mạnh hơn đến thế.
Rất có thể Khương Phàm đã thật kích phát ra tiềm lực Chí Tôn thánh văn, mà thiên phú tu luyện cùng võ pháp cũng đều không phải bình thường.
Bọn hắn bỗng nhiên hoài nghi, có phải Khương Phàm có thân phận gì đặc biệt hay không?
- Cực hàn của ngươi rất mạnh, nếu như có thể đến Chí Tôn thánh văn, có lẽ có thể cùng ta chiến một trận.
Khương Phàm tản ra liệt diễm, chỉ về phía Đường Tư Đồ:
- Dựa theo ước định, gọi Luyện Đan sư của Đường gia đặt trong Kiều gia ra.
Đường Tư Đồ lau đi máu trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên.
Các loại cảm xúc không cam lòng, tức giận, thất bại, thậm chí là sát ý bốc lên trong lồng ngực.
Sắc mặt tộc nhân Đường gia cũng vô cùng khó coi, thi đấu bài vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, lúc này Đường Tư Đồ lại thua, không chỉ sẽ sinh ra áp lực tâm lý, còn có thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của hoàng thất đối với thực lực thật sự của đại tân sinh Đường gia.
Khương Phàm chỉ vào Đường Tư Đồ:
- Điểm danh! Lập tức!
Đường Tư Đồ hít một hơi, ngăn chặn cảm xúc, nói với các Luyện Đan sư trước mặt:
- Đều đi ra đi, cùng ta về Đường gia!
Ở bên trong ba trăm hai mươi bảy vị Luyện Đan sư lần lượt đi ra mười ba vị Luyện Đan sư, không chỉ có người chiêu mới trong khoảng thời gian này, lại còn có người được Kiều gia bồi dưỡng, có ngũ phẩm Luyện Đan sư, cũng có lục phẩm.
- Một hai ba... Mười ba người?
Sắc mặt Kiều Thiên Mạch âm trầm, rõ ràng đã cẩn thận thẩm tra qua, Đường gia lại còn đón mua nhiều như vậy.
Nếu như trong lúc thực hiện Trường Sinh đại điển, toàn bộ mười ba người này lại quấy rối, hậu quả khó mà lường được.
Mười ba vị Luyện Đan sư đều không có nói cái gì, cũng không có biểu lộ hổ thẹn gì cả, cứ thế mà đi thẳng đến Đường gia.
- Khoan đã!
Khương Phàm ngăn ở trước mặt bọn hắn.
- Có việc gì?
Một vị lão giả hơi ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp vượt qua Khương Phàm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
- Đường gia cho các ngươi chỗ tốt gì, để các ngươi dám đến Kiều gia làm loạn?
- Không thể trả lời.
- Vấn đề thứ hai, chính là Đường gia đã cho các ngươi chỉ lệnh gì?
Lão giả mặt không biểu tình:
- Nói, không thể trả lời. Tránh ra.
- Đã chờ ngàn năm, vậy thì chờ ta thêm mười năm nữa. Ta sẽ tận hết khả năng, giúp nàng tỉnh lại.
Khương Phàm nhẹ vỗ về nắp quan tài ngọc, nhìn nữ tử đang ngủ say.
Hắn mặt mỉm cười, nhưng nước mắt lại trượt xuống.
Ngàn năm.
Nàng đã cô độc đợi ta ngàn năm trong quan tài ngọc lạnh giá này. Ta sao có thể để nàng thất vọng được.
Ta không chỉ muốn để nàng sống lại, ta còn muốn ôm nàng, lại trèo lên Bách Tộc chiến trường, lại nhìn chư thiên thần ma, ta phải bồi nàng, quan sát trăm vạn núi sông Thương Huyền này, để vạn tộc triều bái, thương sinh chúc phúc.
Chúng ta cùng nhau, lấy lại hết thảy những thứ đã từng thuộc về chúng ta!
Hinh Nhi, chờ ta... chờ ta mười năm...
Sáng sớm ngày hôm sau, thời điểm Khương Phàm rời khỏi tổ từ, Kiều Linh Vận dung hợp tinh huyết Chu Tước đang tiến hành thức tỉnh cực kỳ quan trọng.
Kiều Vô Hối tự mình ở bên cạnh, quan sát tình huống của nàng.
- Huyết mạch thức tỉnh rất tốt, đạt được hai Thiên Hoàng truyền thừa. Nhưng còn không có thức tỉnh Chu Tước truyền thừa, ta chờ một lúc lại kích thích cho nàng một chút huyết mạch.
Khương Phàm nhẹ gật đầu, rời khỏi u cốc, chuẩn bị đến các vùng bảo điện, dược viên Kiều gia đi dạo.
- Linh Vận đâu?
Kiều Thiên Mạch đoàn ở ngoài cấm địa, vừa nhìn thấy Khương Phàm cũng nhanh bước nghênh tới.
- Nghỉ ngơi bên trong tổ từ.
- Muội ấy không sao chứ?
Hôm nay Kiều Thiên Mạch mới biết tối hôm qua muội muội bị Khương Phàm gọi đến sau núi.
- Rất tốt, không cần lo lắng.
Kiều Thiên Mạch im lặng, ta rất lo lắng!
Cô nam quả nữ một chỗ, kẻ làm ca ca như ta đây đương nhiên phải lo lắng.
- Còn có việc?
Khương Phàm nhìn biểu lộ của hắn không được tự nhiên.
- Người của Đường gia đến rồi!
- Không phải đã nói ngày mai sao?
- Đường gia đã đợi không kịp, người của các tộc khác cũng đều tới, ở bên ngoài huyên náo rất hung.
- Đồng ý điều kiện của ta rồi?
- Đồng ý, chỉ cần ngươi có thể thắng, bọn hắn sẽ an bài luyện đan sư của Đường gia đến Kiều gia.
- Tốt, dù sao cũng chậm trễ không mất bao nhiêu thời gian. Đường gia phái ai tới?
Khương Phàm quay người đi xuống dưới núi.
- Là Đường Tư Đồ! Đường gia thế hệ này hết thảy đã bồi dưỡng được số lượng vị thánh văn này, chiêu năm vị con rể, đều là lục phẩm. Trực hệ Đường Tư Đồ cùng chi thứ Đường Nguyên Bá là có thiên phú mạnh nhất, cũng đều là Đại Thừa thánh văn. Tuy nhiên Đường Nguyên Bá là vì Đường gia trùng kích vị trí gia tộc đã bỏ ra tâm huyết to lớn để thúc thăng, mà Đường Tư Đồ thì là tự chính mình thức tỉnh Đại Thừa thánh văn. Hai người bọn họ đều là đòn sát thủ mà Đường gia dùng để trùng kích ba vị trí đầu. Mặc dù hôm qua Đường Nguyên Bá đã thua, nhưng đó là không có chuẩn bị sẵn sàng, hắn kỳ thật thật rất mạnh. Mà Đường Tư Đồ càng mạnh hơn Đường Nguyên Bá.
Kiều Thiên Mạch cũng cho rằng Đường Nguyên Bá là thua vì không có chuẩn bị.
Dù sao Đường Nguyên Bá cũng là ‘bảo vật trấn tộc’ được Đường gia toàn lực bồi dưỡng, từ nhỏ đã dùng toàn đan dược quý giá, tu luyện võ pháp cường đại, được trưởng bối chỉ đạo, chớ nói chi chính hắn rất có thiên phú, linh văn được khai thác vô cùng triệt để.
Mà Khương Phàm thì thế nào?
Sinh trưởng hoang dã, lang thang tứ xứ. Có thể ăn được bảo dược gì, có thể sử dụng được vũ khí gì, có thể tu được võ pháp gì, linh văn đã được khai phát bao nhiêu?
Cho nên, Chí Tôn thánh văn của Khương Phàm thật chưa hẳn mạnh hơn so với Đại Thừa thánh văn của Đường Nguyên Bá, thắng chỉ là do Đường Nguyên Bá đã khinh thường.
Khương Phàm nghe ra ý tứ trong lời nói của Kiều Thiên Mạch, nhưng không để ý đến, tiếp tục đi xuống núi:
- Linh văn của hắn là gì?
- Linh văn của hắn là Thủy linh văn thuần túy, nhưng xen lẫn ra hai loại Thủy hệ diễn sinh linh văn là băng tuyết và mê vụ. Loại linh văn này vô cùng hiếm thấy, cũng vô cùng đặc biệt. Vận dụng không tốt thì không có gì khác biệt Thủy linh văn, nhưng nếu vận dụng tốt, uy lực vô cùng kinh người.
- Lúc hắn thức tỉnh chính là Đại Thừa thánh văn, cũng để lão tổ Đường gia chú ý đến, cho nên một mực tỉ mỉ bồi dưỡng.
Khương Phàm gật đầu:
- Cùng thuộc tính linh văn lại còn xuất hiện phân hoá, là thật đặc biệt.
Kiều Thiên Mạch nói:
- Đường Tư Đồ không có phụ kỳ vọng của Đường gia, cũng nương tựa theo linh văn đặc biệt, tại năng lượng Thủy hệ thuận tiện hiện ra tạo nghệ kinh người. Hắn bẩm sinh đã có ba khí hải, lại bởi vì nước, băng tuyết, mê vụ có điểm giống nhau, ba khí hải hoàn mỹ giao hòa cùng một chỗ, đồng thời có thể chuyển hóa lẫn nhau.
- Bản thân hắn đã có đặc chất hai loại linh văn là băng tuyết và mê vụ, cho nên phóng thích võ pháp băng tuyết và mê vụ vô cùng nhẹ nhàng, mà uy lực lại rất lớn.
- Bởi vì Đường Nguyên Bá tại phương diện Hỏa nguyên lực đã cho thấy tạo nghệ phi phàm, Đường Tư Đồ không cam lòng ở phía sau, hắn cũng một mực điên cuồng tu luyện, thậm chí chạy đến Cực Bắc khổ tu ba năm, đạt được Tuyết Vực Tinh Phách, để uy lực hàn băng của hắn lại tăng mạnh, trở thành khắc tinh của tất cả Hỏa hệ linh văn đại tân sinh trong Cổ Hoa hoàng triều, bao gồm cả Kiều gia chúng ta.
- Kiều Linh Vận đã từng cùng giao thủ qua với hắn, và thua!
Đường Tư Đồ có một truyền thuyết rất nổi danh, hắn từng tại Linh Nguyên đỉnh phong, thoát thân trong sự vây quét của ba vị Linh Hồn cảnh, còn có hai người chết cóng.
Khương Phàm có chút nhíu mày, kinh ngạc nói:
- Linh Nguyên cảnh giết Linh Hồn cảnh? Là khảo nghiệm của Đường gia đối với Đường Tư Đồ, hay là thật gặp được kẻ địch rồi?
- Là sát thủ!! Thời điểm Đường Tư Đồ là Linh Nguyên cảnh cửu trọng thiên, ở bên ngoài mai danh ẩn tích lịch luyện một năm. Trong đó có một lần chọc phải người khác, bị treo giải thưởng truy sát, suýt nữa mất mạng.
Khi Khương Phàm đi đến trước cửa Kiều gia, trong rừng cây trước mặt đã đứng đầy người.
Không chỉ có người của các đại gia tộc, còn có người trong chút cường tộc tông môn Cổ Hoa hoàng thành, tụ mấy ngàn người.
- Khương Phàm, kiêu ngạo thật lớn, vậy mà để cho chúng ta chờ ngươi thời gian dài như vậy.
Đường Tư Đồ có khí chất u ám, tầm mắt cụp xuống, bờ môi khẽ mím, thần sắc lạnh lùng.
Chương 922 Phách lối không thôi
- Đã nói là ngày mai, ngươi nhất định phải đến hôm nay, không có để cho ngươi đợi đến buổi chiều coi như đã khách khí. Hôm nay là ngươi muốn đại biểu Đường gia khiêu chiến?
Khương Phàm vừa dứt lời, Đường Tư Đồ còn chưa lên tiếng, ngược lại trong rừng rậm lại vang lên trận trận nghị luận trước.
- Thật cuồng, không có chịu qua đánh đi.
- Kiều gia không giới thiệu tình huống của Đường Tư Đồ cho hắn sao?
- Ngươi nhìn hắn biểu lộ, nhìn hắn ánh mắt, thật mẹ nó cần ăn đòn.
- Kiều gia mặc dù âm thịnh dương suy, nóng lòng tìm dương cương trấn tràng , nhưng cũng không thể tìm người như vậy đi, đây không phải dương cương, đây là phách lối.
- Ha ha, Đại hoàng tử tự mình đánh giá, hắn giống như không có coi Cổ Hoa là hoàng tộc, không biết hai chữ hoàng tộc đại biểu cho ý nghĩa gì.
- Cường giả ẩn thế bồi dưỡng ra được đệ tử không phải đều rất điệu thấp sao? Sao Hắn lại quái dị như thế.
- Hắn là tự phụ, là tự cho là đúng, là chưa có chết qua, chưa thấy qua việc đời.
- Chí Tôn thánh văn, phách lối có thể hiểu, nhưng đối mặt với cửu đại gia Cổ Hoa đều phách lối như vậy, thật là có chút không biết trời cao đất rộng.
Những lời nghị luận trong rừng cây không che giấu chút nào, thậm chí có người còn trực tiếp hô to:
- Đường Tư Đồ công tử, phế hắn đi!
Khương Phàm không quan tâm, nói với Đường Tư Đồ:
- Nếu như ta thắng, Đường gia nguyện ý xác nhận có xếp vào Luyện Đan sư tiến vào Kiều gia?
- Điều kiện tiên quyết là ngươi có thể thắng!
- Đường gia các ngươi là cửu đại gia Cổ Hoa, hẳn là có chữ tín, xác nhận liền sẽ xác nhận toàn bộ. Ta, tin tưởng ngươi.
- Nếu như ngươi thua, lập tức cùng ta về Đường gia, còn có Kiều Vi Nhi và con hồ ly kia?
- Không sai.
- Vậy thì bắt đầu đi!
Đường Tư Đồ đưa tay chỉ Khương Phàm, khí lạnh dâng lên, tinh quang lấp lóe, trong tay ngưng tụ thành một thanh trường mâu, óng ánh sáng long lanh, lại có khí lạnh bốn phía.
Từng loại năng lượng kỳ dị hiện ngoài thân thể của hắn, xẹt qua da thịt, hội tụ nơi cánh tay, cuối cùng quấn lên băng mâu, tại mũi nhọn băng mâu xen lẫn thành một bảo thạch màu lam giống như tinh thể.
Tinh thể mượt mà, màu lam tinh khiết, nhưng khi tinh thể thành hình trong chốc lát, băng mâu phát ra thanh âm vô cùng rung động, một cơn khí lạnh kinh người quét sạch xung quanh hơn một ngàn mét.
Chỗ khí lạnh qua, hơi nước trong không khí cấp tốc kết tinh, rơi xuống mặt đất, mặt đất đông kết, sụp ra vết nứt, cây cối ven rừng cũng đông cứng.
- Tinh phách! Đó chính là Cực Hàn Tinh Phách!
- Đây không phải là Cực Hàn Tinh Phách thật sự! Tinh phách thật sự đã dung nhập khí hải Đường Tư Đồ, đây là khí tức tinh phách hắn điều động từ trong khí hải tới. Cảnh giới càng mạnh, điều động khí tức tinh phách càng nhiều, uy lực càng khủng bố hơn.
Đám người kinh hô, vội vàng lui lại, ngay cả tộc nhân Đường gia đều lui đến trong rừng cây phía sau.
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều khẩn trương, khí lạnh tinh phách vô cùng nguy hiểm, có thể đông kết linh lực, còn có thể tổn thương linh hồn, ngay cả đại tỷ của các nàng đều bị tinh phách đánh bại.
Toàn thân Khương Phàm dâng lên cơn sóng nhiệt, chống cự lại khí tức cực hàn xâm nhập, quay đầu về phía Kiều Thiên Mạch hô:
- Trước khi chúng ta bắt đầu, mời tất cả Luyện Đan sư Kiều gia đi ra.
- Ngươi ở đâu ra tự tin?
Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, tinh phách vang vọng tiếng thanh thúy , khí tức cực hàn quét sạch toàn trường.
Nhiệt độ đất trời tiếp tục hạ xuống!
Khương Phàm nhắc nhở Kiều Thiên Mạch:
- Đừng lo lắng, kêu toàn bộ Luyện Đan sư đi ra.
- Nhanh đi xin mời.
Kiều Thiên Mạch phân phó hai bên.
Sau đó không lâu, các Luyện Đan sư trên núi liên tiếp đi xuống, tụ tập đến trước cửa phủ.
Cảnh giới bọn hắn cao có thấp có, linh văn có mạnh có yếu, nhưng tư thái đều cao ngạo, có chi khí tôn quý từ trong ra ngoài.
- Để chúng ta ra ngoài làm gì, nhìn hai hài tử luận võ?
- Chúng ta không có hứng thú đối với mấy chuyện chém chém giết giết này.
- Trường Sinh đại điển đã sắp bắt đầu, Kiều gia các ngươi không lo chuẩn bị cho tốt, còn có tâm tư luận võ?
Có Luyện Đan sư vô cùng bất mãn, quở trách người của Kiều gia quấy rầy hắn chuẩn bị cho Trường Sinh đại điển.
- Người đều đến đông đủ?
Khương Phàm hỏi Kiều Thiên Mạch.
Kiều Thiên Mạch gật đầu:
- Đến đông đủ. Có Luyện Đan sư của Kiều gia chúng ta, cũng có mời từ bên ngoài, tổng cộng ba trăm ba mươi bảy vị.
Khương Phàm đảo qua ánh mắt các Luyện Đan sư phía sau.
- Các Luyện Đan sư do Đường gia xếp vào, chuẩn bị sẵn sàng.
- Nhân tài, còn chưa có đánh mà đã coi như mình thắng.
Người bên ngoài cánh rừng vô tình chế giễu.
- Hiện tại có thể bắt đầu rồi?
Đường Tư Đồ nắm chặt băng mâu, chỉ Khương Phàm:
- Lại kéo dài thời gian, coi như ngươi sợ.
- Những đại gia tộc các ngươi đây am hiểu chơi xấu nhất. Trước tiên ta phải nói rõ ràng, tính như thế nào mới là thắng, tính như thế nào mới là thua.
Khương Phàm run run hai vai, ngọn lửa màu vàng óng lao ra, cháy hừng hực, chống cự lại nhiệt độ cực hàn xung quanh.
- Ngươi có thể làm ta bị thương, liền coi như ta thua, ngươi có thế để cho ta ngã xuống, cũng tính là ta thua.
Đường Tư Đồ cao giọng quát lớn, cộng minh cùng không gian cực hàn ngàn mét xung quanh, thanh âm to lớn hùng hậu, đánh rách tả tơi băng phong cùng cây cối trên mặt đất.
Đáy mắt hắn lấp lóe ý lạnh, dẫn theo băng mâu lao thẳng tới Khương Phàm.
Một thương đột kích, tinh phách lấp lóe, khí tức cực hàn tăng vọt, đối diện bao phủ Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm bốc lên Thánh Viêm, ngưng tụ hỏa dực phóng lên trời, tránh khỏi băng thương.
Thánh Viêm sôi trào, kim quang rợp trời đánh về phía Đường Tư Đồ, ánh sáng ngưng tụ, biến thành mấy trăm sợi hỏa vũ, như lưỡi kiếm sắc bén trùng kích xuống.
Đường Tư Đồ bạo động khí lạnh toàn thân, vô số băng tinh bay lên không, tinh chuẩn lại lăng lệ đối kích hỏa vũ.
Dưới sự khống chế mãnh liệt của Đại Thừa thánh văn, không hề bỏ sót nửa cái.
Băng tinh cùng hỏa vũ kịch liệt đối oanh, đinh tai nhức óc, khí lạnh và liệt diễm giao hòa, hai nhiệt độ cực hạn cuồn cuộn giữa không trung.
Chương 923 Cực hàn tinh phách
Khương Phàm liên tục phát xạ hàng ngàn cây hỏa vũ, Đường Tư Đồ lại chặn đường toàn bộ!
Kịch liệt! Oanh động!
Long long long...
Liệt diễm toàn thân Khương Phàm không có chút nào ngừng lại, tiếp tục bạo động, càng ngày càng mãnh liệt, giống như biển lửa kinh khủng, ở trên không trải rộng ra hơn ngàn mét.
Đường Tư Đồ vừa vặn nâng thương xuất kích, lại mẫn cảm phát giác được trong liệt diễm có vấn đề.
Rống!
Một con mãnh hổ uy nghiêm dẫn đầu thành hình bên trong liệt diễm ngập trời, nó lắc đầu vẫy đuôi, uy phong lẫm liệt.
Ngay sau đó là các loại mãnh thú như cự tượng, hùng sư thành đàn liên miên xuất hiện, cuồng liệt kêu gào, bạo động trong biển lửa, thanh thế to lớn, uy thế kinh người.
- Đi lên liền chơi lớn như vậy?
- Đây là có bao nhiêu con Hỏa Thú đây?
- Không hổ là Chí Tôn thánh văn, lực khống chế quá biến thái.
- Trách không được gia hỏa này phách lối, thì ra quả thật có chút tư cách.
Trong rừng cây liên miên truyền ra tiếng nghị luận, nhưng chỉ là ngoài ý muốn, cũng không có chấn kinh, bởi vì bọn hắn hiểu rất rõ sự cường đại của Đường Tư Đồ.
- Đường Tư Đồ, không nên khinh thường.
Đường Nguyên Bá ở nơi xa hô to.
- Đến đây! Để cho ta thử Chí Tôn thánh văn ngươi một chút!
Đường Tư Đồ đưa hai tay vung băng mâu lên, cuốn một cái lên trời, năng lượng bạo động tại toàn thân, mang theo thủy triều xanh thẳm, trong chớp mắt đã trải rộng ra vài trăm mét, vắt ngang đỉnh đầu, ầm ầm lao nhanh.
Khương Phàm đứng ngạo nghễ giữa trời cao, ý thức hải phối hợp linh văn, pháp lệnh Hỏa Thú đầy trời, hắn đưa tay chỉ về phía dưới, như Thú Vương ra lệnh cho vạn thú.
Ầm ầm.
Quần thể Hỏa Thú bạo động, nhấc lên thú triều cường đại, gào thét, nóng nảy, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên xông về phía Đường Tư Đồ.
- Giết! Băng Huyết Bạo!
Đường Tư Đồ thét lớn, thủy triều lao nhanh phóng lên tận trời, giống như là như vòi rồng, ầm vang thành hình.
Trong chớp mắt, thủy triều tật tốc đông kết, cao ba trăm mét, rộng hơn năm mươi mét, óng ánh, long lanh, khí lạnh tràn ngập bốn phía.
Hình ảnh kinh người chấn kinh toàn trường.
Tựa như đông cứng lại thành một con Băng Long sống sờ sờ khổng lồ hơn ba trăm mét.
Ngay sau đó, sóng lớn nổ tung, nương theo lấy khí lãng mãnh liệt, khí lạnh cực hạn, hình thành hàng vạn băng tinh phá toái, dâng lên trời, kịch liệt bắn vọt.
Số lượng khổng lồ, trải rộng ra hơn ngàn mét!
Ầm ầm!
Hỏa Thú phi nước đại, Thánh Viêm ngập trời, đối diện va chạm hàn băng dâng lên.
Giống như là hai cơn biển động va chạm vào nhau, nổ lên óc tiếng vang đinh tai nhức.
Mà hai năng lượng ở trên không lại điên cuồng giao hòa, tiếp tục oanh minh, vậy mà ai cũng không thể làm đối phương bị thương.
Toàn trường rung động, hỏa diễm của Khương Phàm vậy mà có thể chống lại khí tức cực hàn của Đường Tư Đồ?
Thế nhưng khí lạnh của Đường Tư Đồ là khí tức tinh phách, có thể áp chế hỏa diễm đại tân sinh toàn thành, bao gồm cả yêu hỏa Kiều gia.
Hỏa diễm Khương Phàm của là lửa gì?
- Dễ dàng sao như vậy?
Bọn người Kiều Thiên Mạch rất ngoài ý muốn, ngay cả Kim Kiêu Yêu Hỏa mà Kiều gia bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo đều rất khó kháng trụ khí tức cực hàn của Đường Tư Đồ, vậy mà Khương Phàm chỉ phất tay đã có thể đối kháng?
- Có thể chống đỡ được Thánh Hỏa của ta? Có chút ý tứ!
Khương Phàm nơi đó ngược lại rất hứng thú, trách không được có thể làm cho Kiều Thiên Mạch khẩn trương, trách không được có thể lấy Thủy hệ linh văn trực tiếp thức tỉnh Đại Thừa thánh văn.
Nhiệt độ cực hàn của Đường Tư Đồ xác thực đáng để ca ngợi, mà Thủy Băng Vụ linh văn phối hợp cũng làm cho hắn có thể tuỳ tiện hoán đổi giữa các loại năng lượng, thể hiện ra uy lực cường đại.
- Khương Phàm, tiếp tục, đến đây!
Đường Tư Đồ hô to, thủy triều lại lần nữa cuồn cuộn, cuốn đi vài trăm mét, ngay sau đó kịch liệt bốc hơi, ngưng tụ thành hình dáng hình người cường thế, to như núi cao, khí thế bàng bạc, bên ngoài lại khoác áo giáp hàn băng, ánh mắt hừng hực.
Người hơi nước khổng lồ cứ như chiến hồn được triệu hoán từ trong thế giới thủy triều đi ra, cộng minh cùng Thủy nguyên lực giữa đất trời, cường đại đến nỗi làm cho người ta phải rung động.
- Chém!
Đường Tư Đồ chỉ ngón tay lên trời, người hơi nước khổng lồ giơ hai tay lên nắm một nắm, khí tức cực hàn vô tận lướt qua toàn thân của nó, nhanh chóng xen lẫn thành một thanh kiếm băng to lớn, dài đến trăm mét, cứng rắn sắc bén, cuồng dã bổ không trung còn đang bốc lên năng lượng thủy hỏa ra, chém chết Liệt Diễm Hỏa Thú chưa hết, lại trực tiếp thẳng đến Khương Phàm.
Kiếm băng to lớn sắc bén, dũng động chém chết hết thảy mọi thứ ở trước nó, uy thế cường đại cùng băng phong vạn vật.
Chỗ phong mang(*) đi qua, không gian để lại vết nứt, thời gian đều giống như đã nhận phải ảnh hưởng yếu ớt.
(*) Chỗ bén nhọn của đao kiếm.
Khương Phàm có chút kinh dị, không hổ là cường giả của hoàng tộc, vậy mà lại có thể ảnh hưởng đến không gian thời gian, mặc dù rất yếu ớt, nhưng nếu lại trưởng thành thêm tám năm mười năm, bằng vào thiên phú tạo nghệ, thành tựu tương lai sẽ càng vô cùng đáng sợ.
- Khương Phàm! Ngươi đang làm gì!
Kiều Thiên Mạch kêu lên đầy sợ hãi, đây là choáng váng? Hay là đang thưởng thức?
- Phản kích đi!
Kiều Vi Nhi cũng nhịn không được mà thét lên.
- Giết! Giết giết giết!
Đám người Đường gia phấn chấn hô to.
Cự kiếm hoành không, khí lạnh bạo động, hung hăng chém về phía Khương Phàm.
Khương Phàm không có né tránh, mà chuẩn bị ngạnh kháng, tự mình nghiệm uy lực võ pháp một chút.
Giờ khắc này, toàn thân hắn mãnh liệt ngưng tụ Thánh Viêm, hình thành Thái Dương Chiến Y, bao phủ toàn thân, cùng Bát Hoang Chiến Trụ cộng minh.
Kim quang sáng chói, uy phong lẫm liệt.
Đường vân mặt trời vừa phức tạp vừa thần bí ở trước ngực và sau lưng dũng động khí tức chí cương chí dương.
Keng!
Cự kiếm bạo kích, hung hăng đánh vào trên thân Khương Phàm.
Thủy nguyên lực cùng băng nguyên lực giao hòa hoàn mỹ, để độ cứng cự kiếm viễn siêu hơn cả thép đen, đủ để bổ ra cả một ngọn núi to lớn.
Khương Phàm run rẩy, bị hung hăng đánh bay ra ngoài, đập tới phía cửa phủ Kiều gia.
- Tốt! Đám người Đường gia reo hò, thắng, chính là nhẹ nhàng như vậy, thắng, Đường Tư Đồ không có để cho bọn hắn thất vọng.
- Cứ kết thúc như vậy?
Chương 924 Võ pháp đại tú
Tử đệ các tộc trong rừng cây trừng to mắt, tuy nhiên không chờ bọn hắn bắt đầu gào thét, Khương Phàm đang bị đánh bay giữa trời, trước một khắc va chạm cửa phủ bỗng nhiên phanh lại, bay ngược lên, đứng yên phía trên cửa phủ nguy nga.
- Sao?
Đường Tư Đồ khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Khương Phàm nơi xa.
Toàn thân Khương Phàm sôi trào khí huyết, khóe miệng chảy máu, cũng không tốt đẹp gì, ngay cả Thái Dương Chiến Y đều lấp lóe lúc sáng lúc tối, nhưng, hắn đối với lực công kích của vị thiên tài mạnh nhất Đường gia này đã có chút hiểu biết.
- Một kiếm này uy lực không tệ, tiếp theo, ngươi cũng tiếp ta một kích?
Khương Phàm vỗ cánh bay lên không, đưa tay chỉ lên trời, Thánh Viêm mãnh liệt bạo động, mang theo thanh thế giống như nổ tung, cuồn cuộn khắp trời, liên tục không ngừng, trùng trùng điệp điệp, phảng phất như Thiên Tước bay lên không, cao đến hơn năm trăm mét.
Thánh Viêm ở trên không bốc lên giao hòa, tiếp nhận hơn phân nửa linh lực của Khương Phàm, ngưng tụ thành mặt trời hừng hực.
Lúc này mặt trời đang mọc lên ở phương đông, nhiệt độ đất trời đang tăng lên cao, ánh sáng cũng đang rọi khắp sông ngòi núi non.
Khương Phàm thả ra Thái Dương Thánh Quyền vừa vặn cùng nơi xa mặt trời chiếu rọi, trên trời như đang xuất hiện thêm mặt trời thứ hai.
Đường Tư Đồ cực kỳ nhạy cảm đối với nhiệt độ, hắn lập tức phát giác không ổn, không có chút gì do dự gì, lập tức điều động năng lượng khí hải hóa thành mênh mông thủy triều, trải rộng ra vài trăm mét triều cường ở hai bên trái phải, sôi trào mãnh liệt, bốc lên khí lạnh thấu xương.
- Thái Dương Thánh Quyền?
Khương Phàm điên cuồng gào thét, bá liệt cường thế, chiến y phối hợp kim quang chói mắt giống như Thần Linh.
'Mặt trời' giữa không trung phát ra ầm ầm tiếng vang, xẹt qua bầu trời, kéo lấy kim viêm xông về phía Đường Tư Đồ.
Bởi vì ở trong sa mạc dung hợp Thái Dương Tinh Hỏa, nên nhiệt độ Thánh Viêm Khương Phàm thả ra ngay lúc này đây đã cao hơn rất nhiều, uy lực Thái Dương Thánh Quyền càng là tăng bạo.
Huống chi bên trong còn có hư ảnh Chu Tước quay quanh!
- Vĩnh Hằng Thủ Hộ, Băng Phong Chi Thành.
Đường Tư Đồ vung băng thương lên, hét thật lớn.
Thủy triều cuồn cuộn xung quanh bốc lên trùng điệp, ngưng tụ thành hình dáng tường thành.
Tường thành cao tới hai mươi mét, dày đến năm sáu mét, thủ hộ Đường Tư Đồ ở trong đó.
Sau đó, thủy triều cấp tốc đông kết, khí lạnh tràn khắp bốn phía, tạo thành một tòa băng thành nguy nga vừa bao la hùng vĩ vừa sợ người.
Đường Tư Đồ đứng ngạo nghễ ở trong thành, hơi nước tràn ngập xung quanh, mơ hồ ngưng tụ thành hình dáng chiến binh, số lượng kinh người, như binh sĩ thật sự.
Rộng rãi!
Hoa lệ!
Thị giác rung động!
Nhiệt độ lại lần nữa hạ xuống, phảng phất như đặt mình vào sông băng hay cánh đồng tuyết nào đó.
Tê...
Số lượng lớn cường giả trong rừng cây hít vào khí lạnh, vì đó mà rung động.
Đường Tư Đồ ngưng tụ thành một tòa thành, còn có binh sĩ?
Đợi đến ngày nào đó trong tương lai, hắn thật sự trưởng thành, chẳng phải là có thể ngưng tụ ra đại thành trăm dặm, ra ngàn vạn mãnh tướng sao?
Tất cả tử đệ thế gia đều nhíu mày, đây là võ pháp gì, vì sao trước đó không thấy Đường Tư Đồ thi triển qua?
Chẳng lẽ là chuẩn bị cho thi đấu bài vị?
Nhưng, khi Thái Dương Thánh Quyền cấp tốc tới gần chiến trường, ánh mắt mọi người lại một lần nữa bị hấp dẫn tới.
Mặt trời ù ù, xẹt qua trời cao, cường quang hừng hực rọi khắp nơi đất trời, chiếu sáng đến nỗi khiến cho tất cả mọi người đều mở mắt không ra, mà nhiệt độ cao kinh khủng lại còn giống như mặt trời chân chính đang rơi xuống, cây rừng băng phong trước đó cũng bắt đầu hòa tan, sau đó khô héo, như là muốn bị nhen lửa.
Ầm ầm!
Thái Dương Thánh Quyền bạo kích, rung chuyển băng thành, kịch liệt va chạm chấn động đến hơn mười dặm mặt đất đều phải lay động.
Nhưng, còn không có kết thúc!
Hư ảnh Chu Tước quay quanh bên trong Thái Dương Thánh Quyền đột nhiên vỗ cánh gáy to, hung uy đại tác, lệ khí cuồn cuộn.
Nhiệt độ thánh quyền lại cấp tốc tăng vọt, uy thế cũng theo đó mà càng tăng thêm, cùng với tiếng vang đinh tai nhức óc, thánh quyền dẫn bạo, liệt diễm cuồn cuộn, thao thao bất tuyệt, giống như là biển động, bao phủ lấy băng thành khổng lồ, thanh thế to lớn giống như là muốn đem triệt để hủy nó đi.
- Aaa… ?
Đường Tư Đồ gào thét, hắn đứng trong băng thành đau khổ kiên trì, năng lượng khí hải sôi trào, hóa thành mênh mông thủy triều hòa với khí lạnh tức mãnh liệt cuốn ra, tiếp tục chạy vọt về phía trước, gia cố tường thành.
Đung đưa kịch liệt kéo dài thật lâu, băng thành gian nan chống cự. Chỉ là trong trong ngoài ngoài đều đã rách mướp, nước đá chảy ngang, không còn hình dáng ban đầu nữa.
- Sao lại thế...
Sắc mặt các tộc nhân Đường gia trở nên nghiêm trọng, đây là bọn hắn hao phí tinh lực từ một hoàng tộc khác lấy được, chuẩn bị hào quang rực rỡ trên thi đấu bài vị, lại bị hỏa quyền của Khương Phàm cho đánh phế đi?
Là bọn hắn chờ mong quá cao đối với bộ võ pháp này?
Hay là võ pháp của Khương Phàm quá mạnh rồi?
Là cái lý do sau!
Mặc dù bọn hắn đứng ở khoảng cách xa nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được nhiệt độ cùng uy lực của hỏa cầu giống như mặt trời kia.
- Thật làm cho ta ngoài ý muốn, Chí Tôn thánh văn ngươi đã chân chính thức tỉnh.
Đường Tư Đồ ngẩng đầu, thần sắc rốt cục cũng trở nên nghiêm trọng.
Lúc trước khi hỏa quyền nổ tung, trong chốc lát, hắn rõ ràng đã cảm nhận được một khí tức từ bên trong để hắn phải hồi hộp.
- Băng thành này của ngươi uy lực không tệ, đón thêm một quyền của ta thử xem?
Khương Phàm giơ một tay lên trời, Thánh Viêm sôi trào mãnh liệt, lần nữa ngưng tụ ra mặt trời mới.
- Vĩnh Hằng Thủ Hộ, Băng Phong Chi Thành.
Đường Tư Đồ quả quyết bố trí phòng ngự, thủy triều cuồn cuộn, hình thành bức tường to lớn, sau đó đông kết thành băng thành.
Ngay sau đó, toàn thân Đường Tư Đồ dâng lên hơi nước, hình thành từng binh sĩ, lần này số lượng càng nhiều hơn mà lại càng chân thực hơn, bọn chúng cầm băng thương trong tay, phía trên mỗi cái băng thương đều lóe ra ánh sáng màu xanh lam, đó là tinh phách phân hoá ra lực lượng cực hàn.
Khi mặt trời bay ngang qua bầu trời, phóng tới tường thành, năm trăm binh sĩ lên tiếng gào thét, giống như quân tốt thực thụ, cường đại lại dũng mãnh, hung hăng vung băng thương trong tay lên.
Chương 925 Ỷ thân phận cao quý
Năm trăm băng thương gào thét bay lên không, hơi nước mãnh liệt, ánh sáng màu xanh lam lấp lóe.
Bọn chúng gánh chịu lấy khí tức tinh phách cực lạnh, toàn bộ đánh về phía mặt trời.
Ầm ầm!
Mặt trời ở trên không kịch liệt oanh động.
Sóng nhiệt sôi trào, giống như muốn nổ tung.
Nhưng, chỉ trong nháy mắt mà thôi, toàn bộ băng thương đã vỡ nát, uy thế mặt trời thịnh long, kéo lấy Thánh Viêm đánh tới tường thành.
Toàn trường rung động, đây là luận võ sao, đây quả thực là đang trình diễn võ pháp, quá đặc sắc, quá rung động.
Oanh!
Thái Dương Thánh Quyền va chạm tường thành khiến cho tường thành lắc lư kịch liệt, theo Chu Tước gáy to, lệ khí tăng vọt, thánh quyền nổ tung, hóa thành liệt diễm cuồn cuộn, bao phủ cả tòa tường thành.
Lần này, Khương Phàm đã theo sát từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trước mặt tường thành, hai cánh chấn kích, tay phải nắm lại, hung hăng đánh tới phía trước.
- Đường Tư Đồ, hắn đến rồi! Ngay bên ngoài tường thành ngươi?
Đường Nguyên Bá hô to, sắc mặt nghiêm trọng.
- Thành của ta! Ta là vua! Vương còn, thành còn.
Đường Tư Đồ ở trong thành hô to, nhấc lên mênh mông không khí lạnh nổ vang chỗ cửa thành, cường thế gia cố.
Khương Phàm còn đang thẳng hướng va chạm tường thành, văn ấn Chu Tước ở lòng bàn tay phát sáng, uy thế khiến cho người ta phải hồi hộp trong chốc lát đã khuấy động toàn trường.
Khí tức gì?
Sắc mặt số lượng lớn cường giả trong cánh rừng hơi biến đổi, phần uy thế đập vào mặt phảng phất muốn thẩm thấu vào linh hồn.
Nhất là các tộc nhân Kiều gia, trong lòng run lên, bất chợt sinh ra một cảm giác hoảng hốt muốn quỳ xuống không hiểu thấu.
- Giết!!
Đường Tư Đồ cũng giật mình trước khí tức nguy hiểm đột nhiên bộc phát bên ngoài tường thành, mặc dù không rõ đang chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn ngay lập tức điều động Cực Hàn Tinh Phách trong khí hải.
Tinh phách rung động giống như Tinh Linh hàn băng, nhấc lên khí tức cực lạnh chồng chất, lướt qua toàn thân Đường Tư Đồ, hội tụ ở tay phải, tại thành băng thương.
Chu Tước… Bác Thiên Thuật!
Tay phải Khương Phàm hóa thành móng vuốt, Thánh Viêm sôi trào, sát uy tăng vọt, đánh thẳng đến tường thành.
Huyết mạch Hoàng Kim đã khôi phục, lại được Chu Tước Yêu Hồn Hoa tẩm bổ, uy lực Chu Tước truyền thừa tăng vọt mấy lần, cho dù không hoàn toàn yêu hóa, nhưng một kích này cũng đủ để phá diệt hết thảy ngăn trở.
Ầm ầm!
Tường thành cao hai mươi mét, dày năm mét kịch liệt lắc lư, vỡ nát tại chỗ, Khương Phàm sôi giết vào băng thành.
Đường Tư Đồ cũng đối diện lao tới, toàn thân kết tinh, khí thế tăng vọt, gắt gao nắm chặt băng thương, ngang nhiên một kích, thẳng đến mặt Khương Phàm.
Keng!
Khương Phàm đưa móng vuốt nắm chặt băng thương, uy lực Chu Tước còn đang phun trào đối kích cùng tinh phách, hai loại lực lượng cực hạn bộc phát, hình thành một hủy diệt, che mất Khương Phàm cùng Đường Tư Đồ.
Ầm ầm!
Liệt diễm bạo động, luồng không khí lạnh bốc lên, băng thành nguy nga đều ầm vang sụp đổ.
Khương Phàm lui lại vài trăm mét về phía sau, vững vàng dừng lại, vuốt phải máu me đầm đìa, khí lạnh thấu xương quấn quanh, ngay cả xương cốt đều muốn đông cứng.
Bên trong năng lượng bạo động phía trước, Đường Tư Đồ máu me khắp người, quỳ một chân trên đất, kịch liệt thở dốc, ánh mắt của hắn lắc lư, khó có thể tin ngẩng đầu lên nhìn Khương Phàm ở phía xa.
- Xem ra Chí Tôn thánh văn nhà quê ta đây vẫn có chút ưu thế.
Khương Phàm lắc lắc tay phải, vết thương nhanh chóng khép lại:
- Ta thắng. Hình như còn rất dễ dàng.
Toàn trường an tĩnh, bất luận là người của Kiều gia, hay là người vây xem ở trong cánh rừng, mặt mũi đều tràn đầy chấn kinh, khó có thể tin.
Đường Tư Đồ thua?
Vị thiên tài đại tân sinh hoàng thành này, vậy mà lại thua ở trên tay một người ngoài?
Từ Đường Tư Thượng đến Đường Nguyên Nghiêu, từ Đường Nguyên Bá, lại đến Đường Tư Đồ, người Đường gia thua rồi lại thua?
Thắng?
Xác thực hình như rất dễ dàng.
Sắc mặt tất cả đám tử đệ cường tộc đều trở nên nghiêm trọng, rốt cục cũng đã coi trọng con rể Kiều gia này hơn.
Tên dã man này vậy mà so với những truyền nhân quý tộc bọn hắn đây được tỉ mỉ bồi dưỡng lại mạnh hơn đến thế.
Rất có thể Khương Phàm đã thật kích phát ra tiềm lực Chí Tôn thánh văn, mà thiên phú tu luyện cùng võ pháp cũng đều không phải bình thường.
Bọn hắn bỗng nhiên hoài nghi, có phải Khương Phàm có thân phận gì đặc biệt hay không?
- Cực hàn của ngươi rất mạnh, nếu như có thể đến Chí Tôn thánh văn, có lẽ có thể cùng ta chiến một trận.
Khương Phàm tản ra liệt diễm, chỉ về phía Đường Tư Đồ:
- Dựa theo ước định, gọi Luyện Đan sư của Đường gia đặt trong Kiều gia ra.
Đường Tư Đồ lau đi máu trên khóe miệng, chậm rãi đứng lên.
Các loại cảm xúc không cam lòng, tức giận, thất bại, thậm chí là sát ý bốc lên trong lồng ngực.
Sắc mặt tộc nhân Đường gia cũng vô cùng khó coi, thi đấu bài vị chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu, lúc này Đường Tư Đồ lại thua, không chỉ sẽ sinh ra áp lực tâm lý, còn có thể sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến phán đoán của hoàng thất đối với thực lực thật sự của đại tân sinh Đường gia.
Khương Phàm chỉ vào Đường Tư Đồ:
- Điểm danh! Lập tức!
Đường Tư Đồ hít một hơi, ngăn chặn cảm xúc, nói với các Luyện Đan sư trước mặt:
- Đều đi ra đi, cùng ta về Đường gia!
Ở bên trong ba trăm hai mươi bảy vị Luyện Đan sư lần lượt đi ra mười ba vị Luyện Đan sư, không chỉ có người chiêu mới trong khoảng thời gian này, lại còn có người được Kiều gia bồi dưỡng, có ngũ phẩm Luyện Đan sư, cũng có lục phẩm.
- Một hai ba... Mười ba người?
Sắc mặt Kiều Thiên Mạch âm trầm, rõ ràng đã cẩn thận thẩm tra qua, Đường gia lại còn đón mua nhiều như vậy.
Nếu như trong lúc thực hiện Trường Sinh đại điển, toàn bộ mười ba người này lại quấy rối, hậu quả khó mà lường được.
Mười ba vị Luyện Đan sư đều không có nói cái gì, cũng không có biểu lộ hổ thẹn gì cả, cứ thế mà đi thẳng đến Đường gia.
- Khoan đã!
Khương Phàm ngăn ở trước mặt bọn hắn.
- Có việc gì?
Một vị lão giả hơi ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp vượt qua Khương Phàm, nhìn cũng chưa từng nhìn hắn.
- Đường gia cho các ngươi chỗ tốt gì, để các ngươi dám đến Kiều gia làm loạn?
- Không thể trả lời.
- Vấn đề thứ hai, chính là Đường gia đã cho các ngươi chỉ lệnh gì?
Lão giả mặt không biểu tình:
- Nói, không thể trả lời. Tránh ra.
Bình luận facebook