-
Chương 1011-1015
Chương 1011 Tuyên chiến (1)
Kiều gia!
- Chỗ Nhân Hoàng đã xử lý tốt chưa?
- Có thể xử tử toàn bộ mười hai người Tô gia. Lấy được sáu viên Cấm Nguyên Châu. Tô gia năm viên, hoàng thất bù một viên, hẳn là có thể đưa tới sau hai ngày.
Lúc Kiều Vạn Niên trở lại Kiều gia, đúng lúc Khương Phàm cũng trở về, hai người gặp được nhau ở trước cửa phủ.
- Tô gia có phản ứng gì?
Cuối cùng sát ý trong lòng Khương Phàm cũng đã bình phục mấy phần.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau đó mới thật sự là trả thù, bắt đầu từ Tô gia, lại đến Đông hoàng thất tộc, Chung Ly gia tộc, Đường gia các loại, hắn muốn để toàn bộ Cổ Hoa đều rơi vào vũng bùn nội loạn, giãy dụa trong mai táng.
Kiều Vạn Niên cười lạnh nói:
- Cấm Nguyên Châu là mệnh của Tô gia, tôn nghiêm của Tô gia, là giới hạn thấp nhất của Tô gia, Nhân Hoàng ép buộc bọn hắn lấy ra năm viên, xem như đã gieo oán niệm.
- Nhân Hoàng có thể bức ra năm viên. Xem ra hắn cũng cố ý làm suy yếu số lượng Cấm Nguyên Châu của Tô gia.
- Nhân Hoàng tinh thông tính toán. Năm viên Cấm Nguyên Châu đã là một cái giá lớn, lại là gõ đầu Tô gia một cái.
- Nhân Hoàng bây giờ gõ chỉ là cảnh cáo, sau này sẽ còn từ từ bồi thường, khôi phục quan hệ thân mật giữa hai bên. Các ngươi phải hung hăng kích thích một lần nữa trước khi hai bên hòa hoãn lại.
- Tiểu tổ yên tâm, bây giờ Tô gia đã hận chúng ta thấu xương, khẳng định sẽ chủ động ra tay. Chỉ cần chúng ta có thể ổn định thì sẽ có thể nắm lấy cơ hội, một lần lại một lần trọng thương Tô gia. Nếu như Nhân Hoàng xử lý không ổn thỏa, quan hệ của hai bên sẽ dần dần quyết liệt.
- Cẩn thận ứng phó, từ từ kéo gia tộc khác vào, triệt để đảo loạn thế cục Cổ Hoa, trước khi Nhân Hoàng kịp phản ứng, để cục diện mất khống chế!
- Nhân Hoàng sẽ không nghĩ tới mục đích thực sự của Kiều gia chúng ta, nhất định sẽ ở vào thế bị động. Chờ cái ngày hắn kịp phản ứng đó thì đã trễ rồi.
- Sau khi ta lấy Cấm Nguyên Châu sẽ lập tức rời khỏi. Trước tiên Kiều gia tuyên bố ta đang bế quan, sau đó lại nói ta đi theo sư phụ rời khỏi. Từ trong gia tộc tìm thế thân, phân bố ngẫu nhiên các nơi ở phương bắc, hấp dẫn lực chú ý.
- Ta an bài Phương Hoa chọn lựa một nhóm tử sĩ, bồi tiểu tổ về Nam Bộ.
- Không cần. Lực lượng Kiều gia các ngươi đều giữ lại ứng phó Tô gia còn có các gia tộc khác, gặp tình huống đặc biệt, cũng có thể đến phía sau núi xin chỉ thị của Kiều Vô Hối.
- Thế nhưng...
- Nam Bộ đã có Vô Hồi thánh địa bảo đảm ta, không có ai dám đụng nơi đó. Ngược lại là các ngươi, thế cục Cổ Hoa sẽ càng ngày càng hỗn loạn, Nhân Hoàng càng không phải kẻ vớ vẩn, các ngươi phải làm cho tốt phản kích, phải bảo toàn lực lượng, còn phải đề phòng bị tính kế. Chúng ta muốn là huyết tính, không phải liều mạng, nơi này chỉ là đá mài đao, chiến trường chân chính của Kiều gia là ở trên trời.
- Tiểu tổ yên tâm, ta sẽ khống chế lại.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Kiều Vạn Sơn từ phía trước đi tới:
- Tô Thiên Cương tới.
- Hắn tới làm gì?
Kiều Vạn Niên kỳ quái.
- Các ngươi vừa đi không bao lâu hắn liền đến. Muốn trấn an Kiều gia chúng ta, tranh thủ thời gian cho đại ca hắn.
- Có người nhìn thấy hắn đã tới không?
- Hắn vụng trộm tới.
Khương Phàm cùng Kiều Vạn Niên trao đổi ánh mắt, đều lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
- Giết, nói chưa thấy qua người. Dùng cơ hội này, kích thích lý trí Tô gia, hung hăng gõ bọn hắn một lần.
Chuyện ngoài ý muốn tại Thanh Bình uyển tối hôm qua truyền khắp hoàng thành, vô số người một đêm chưa ngủ, đều đang suy đoán ai là hung thủ, cũng khẩn trương với phản ứng của Kiều gia.
Nhưng, bắt đầu từ sáng sớm, hoàng thành lại lâm vào an tĩnh đến quái dị.
Kiều gia vậy mà không có ai náo loạn, các gia tộc cũng đều duy trì khắc chế.
Có người chạy đến gần Kiều gia quan sát, có người gom lại hoàng cung nơi đó dò xét tình huống.
Kết quả hai bên đều rất bình tĩnh.
Không hề có việc sai lầm nào, thậm chí đều không có nổi lên không khí khẩn trương.
Hoàng thất lại còn không vội vã dựa theo trình tự bình thường, vẫn bồi tiếp đại biểu các tộc phương bắc dùng ngọ yến, mới đưa từng người ra hoàng thành.
Không chỉ có thế lực trong thành kỳ quái, ngay cả đại biểu các tộc phương bắc đều rất kinh ngạc.
Đại loạn mình mong đợi đâu?
Chẳng lẽ đã xử lý tốt?
Cho đến buổi chiều, Hoàng Phủ gia và các tộc mới tra được mấy tình báo quan trọng.
- Có tin tức nói, buổi sáng hôm nay Tô gia đã từng mở ra bình chướng bảo vệ. Có người nhìn thấy Kiều Vạn Niên từng vào hoàng cung sáng sớm hôm nay. Cũng có lời truyền nói rằng nhìn thấy Tô Thiên Can sáng nay tiến vào hoàng cung.
Các tộc chấn kinh.
Chẳng lẽ là Tô gia làm?
Tô Nhã!
Nếu thật là Tô gia làm, chỉ có thể là đại tiểu thư Tô gia quen kiêu căng kia.
Nhưng, tại sao Tô gia lại muốn mở bình chướng?
Chẳng lẽ bọn hắn đã bị Kiều gia phát hiện?
Vì sao Kiều gia có thể nhịn được?
Chẳng lẽ là hoàng thất đã hòa giải rồi?
Tô gia.
Bọn hắn không có để ý bên ngoài đánh giá, nội bộ đang cãi vã kịch liệt.
Mấu chốt tranh luận là Kiều gia khinh người quá đáng, lại còn muốn giết toàn bộ bọn người Tô Nhã, như thế này bằng với để Tô gia triệt để tuyệt hậu.
Mấu chốt khác chính là hoàng thất dung túng Kiều gia, toàn bộ quá trình đều không có đứng về bên Tô gia đây, người nói giết liền giết, đồ nói đưa liền đưa.
Còn có mấu chốt cực kỳ quan trọng, Cấm Nguyên Châu!
Kiều gia lại muốn sáu viên Cấm Nguyên Châu!
Mặc dù hoàng thất chia sẻ một viên, nhưng Tô gia vẫn phải cầm ra năm viên.
Trong tổ Tô gia từ bây giờ chỉ có tám viên, mỗi viên đều được cẩn thận bảo quản, ngay cả lịch đại (các đời) tộc trưởng đều không có cơ hội tự mình cảm nhận loại lực lượng cường đại giam cầm thời gian kia.
Lại phải giao cho Kiều gia năm viên?
Năm viên!
Hao phí năm trăm năm tâm huyết mới có thể bồi dưỡng được đến đây.
Tính cả viên kia của hoàng thất, liền mang ý nghĩa Kiều gia sẽ có được sáu cơ hội bảo mệnh. Càng mang ý nghĩa thời điểm bọn hắn muốn giết nhân vật quan trọng của Kiều gia, nhất là Khương Phàm, bọn hắn sẽ đứng trước nguy hiểm bị phản sát.
Bọn hắn tức giận, uất ức, khuất nhục, khó mà bình tĩnh nổi, thậm chí chuyện này đã trở thành sỉ nhục lớn nhất của Tô gia gần ngàn năm nay.
Mấy vị thoái ẩn lão tổ còn chỉ vào Tô Thiên Can tức giận la mắng, nói hắn đã khiến cho tổ tông hổ thẹn, chết cũng không thể vào tổ từ.
Thậm chí có người đề nghị chuộc Tô Nhã về, rút gân lột da, lăng trì xử tử, treo ở ngoài cửa phơi thây một trăm ngày.
Bọn hắn từ buổi sáng nhao nhao đến xế chiều, mấy lão già còn muốn tiến cung gặp mặt Nhân Hoàng, xin Nhân Hoàng thay đổi chủ ý.
Đừng nói năm viên, một viên bọn hắn cũng không thể cho.
- Thiên Cương còn chưa có trở lại?
Chương 1012 Tuyên chiến (2)
Tô Thiên Can nhao nhao mệt mỏi, mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống, nhưng chợt nhớ tới hắn còn có Tam đệ.
- Đúng rồi, Thiên Cương đâu?
- Sáng sớm đã đi Kiều gia, sau đó liền... Bây giờ đều đã là xế chiều, hẳn là nên trở lại rồi.
Bọn người Tô Thiên Nguyên đều ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện lão Tam không có ở đây.
- Phái người đi thăm dò!
Tô Thiên Can bỗng nhiên đứng dậy, ngữ khí đều có chút kích động.
- Đại ca đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Thiên Nguyên tự mình đi an bài.
Nhưng, từ xế chiều đến chạng vạng tối, không chỉ không chờ được Tô Thiên Cương, ngay cả người phái đi đều không có trở về.
- Đi thăm dò! Ngươi là tên phế vật! Ngu xuẩn! Khiến cho tổ tông hổ thẹn! Nếu như lại có người chết, ta sẽ bổ ngươi ra!
Các lão tổ Tô gia chỉ vào Tô Thiên Can chửi ầm lên.
Tô Thiên Can tức giận lại uất ức, tự mình dẫn người đuổi tới trước cửa Kiều gia.
Cửa Kiều gia vẫn đóng chặt như cũ, chỉ có hai vị thị vệ canh giữ ở nơi đó.
- Tô gia chủ, hình như bây giờ còn chưa tới thời điểm đi tưởng niệm.
- Làm sao lại là mấy người các ngươi? Gia chủ của chúng ta nói, chờ đến thời điểm tưởng niệm, nhân vật quan trọng của Tô gia đều sẽ đến đây.
Thị vệ đứng tại chỗ cao, hờ hững, lạnh lùng.
- Hôm nay không phải tưởng niệm, là đưa Tô Thiên Cương về nhà!
Tô Thiên Can âm trầm sắc mặt, cưỡng chế cơn nóng giận muốn dâng lên.
Kiều gia quá phách lối, hai tên giữ cửa vậy mà cũng dám nói chuyện vói hắn như thế.
Một vị thị vệ cười lạnh:
- Tô gia chủ đến nhầm nơi rồi. Kiều gia cũng không phải hoa lâu hay tiểu điếm, các ngươi muốn mang Tô Tam gia về, hẳn là nên đến nơi kia.
- To gan!!
Bọn thị vệ sau lưng Tô Thiên Can gầm thét.
Thị vệ Kiều gia hừ lạnh:
- To gan là các ngươi. Nên rõ ràng tình huống, bây giờ Kiều gia đang kìm nén lửa giận, nếu các ngươi dám đến gây sự, chẳng may gia chủ của chúng ta ép không được, Tô gia sẽ không chịu đựng nổi đâu.
- Các ngươi có lửa giận? Không phải chỉ là chết đi mấy người thôi sao, Tô gia chúng ta chết càng nhiều hơn!
- Đó là đáng đời! Tìm đường chết! Chúng ta không có giết, chết toàn tộc các ngươi, nhờ có tộc trưởng chúng ta lý trí.
- Khốn kiếp, ngươi muốn chết!!
Thị vệ Tô gia đang muốn nổi giận, lại bị Tô Thiên Can ngăn lại:
- Đừng nói nhảm, giao Tô Thiên Cương ra.
- Ha ha, Tô gia chủ là cố ý đến gây chuyện? Chúng ta không có gặp Tô Thiên Cương!
- Kêu người chủ sự của Kiều gia đi ra, muốn điều kiện gì, trực tiếp mở.
- Ngươi đến nhầm nơi rồi, từ tối hôm qua Kiều gia chúng ta đã đóng cửa, chưa thấy qua bất cứ kẻ nào.
- Sự nhẫn nại của ta có giới hạn. Tô gia đã trả giá quá lớn, nếu như còn dám tổn thương Tô Thiên Cương, đừng trách Tô Thiên Can ta tâm ngoan thủ lạt(*)!
(*) Thủ đoạn ngoan độc.
- Tô gia chủ, nói chuyện phải có chứng cứ. Nếu như các ngươi muốn tùy tiện làm chuyện mất tích, đưa đến trên đầu Kiều gia, dùng cái này đến chơi xấu, gây sự, Kiều gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Kiều gia thị vệ cường thế để Tô Thiên Can lên cơn giận dữ.
Bọn thị vệ Tô gia hai mắt sung huyết, đằng đằng sát khí, hận không thể tiến lên.
Thị vệ Kiều gia không sợ bọn họ, cố ý hô to:
- Tô gia chủ, nếu như không có việc gì, mời về đi thôi. Nếu như còn muốn gặp gia chủ chúng ta, ta có thể đi đến xin chỉ thị. Ha ha, bây giờ phía sau núi đang chuẩn bị lấy máu cho bọn người Tô Nhã đây, nếu ngươi có thể đi đến, nói không chừng còn có thể đi đưa tiễn cho bọn hắn.
- Ngươi muốn chết!
Tô Thiên Can triệt để bộc phát, yêu khí cuồn cuộn, hổ khiếu kinh động khu rừng, xương cốt toàn thân run rẩy, cùng với cuồng phong giống như muốn nổ tung, hóa thân thành cự hổ khổng lồ hơn năm mươi mét, hai cánh hơn trăm mét, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, rung động lòng người.
Bọn thị vệ Tô gia cũng liên tiếp giận lên, kích phát linh văn muốn giết qua.
- Gia chủ Tô gia! Ý đồ muốn tấn công Kiều gia!
Hai vị thị vệ Kiều gia quả quyết lui lại, trốn vào cửa phủ, tiếng gào thét cao vút truyền khắp núi cao.
Trên dưới toàn phủ Kiều gia cùng hô to lên, cả ngọn núi cao năm ngàn mét oanh động, âm thanh chấn động cả vài trăm dặm:
- Gia chủ Tô gia, Tô Thiên Can, ý đồ tấn công Kiều gia!
Tô Thiên Can hóa thân thành mãnh hổ, đằng đằng sát khí, toàn thân khuấy động thú uy kinh khủng.
Thật sự đã nhịn không nổi!
Thật sự muốn điên rồi!
Trong đầu của hắn cuồn cuộn sát khí, thật hận không thể bổ nhào qua, không màng sống chết đại sát một trận.
Nhưng, đối mặt với ngọn núi nguy nga của Kiều gia cùng âm thanh liên tục sôi trào cao vút, cuối cùng hắn vẫn cưỡng ép đè lại lửa giận.
- Ta nói một lần cuối cùng, giao Tô Thiên Cương ra!
Trong cửa phủ truyền đến tiếng thị vệ hô to:
- Chúng ta cũng nói một lần chót, không gặp Tô Thiên Cương!
- Tốt!! Rất tốt!! Chúng ta chờ xem!!
Tô Thiên Nguyên nhấc hai cánh phóng lên tận trời.
- Các ngươi đây là tuyên chiến! Tô gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Sau khi bọn thị vệ Tô gia cao giọng gào thét, cũng nhanh chóng rời khỏi.
Cổ Hoa hoàng thành nhanh chóng oanh động!
Từ hoàng thất đến các gia tộc, từ tông tộc các phương đến dân chúng bình thường đều biết Tô Thiên Can xông đến Kiều gia gây sự.
Nhưng mọi người đều không hiểu thấu, không nghĩ ra.
Không phải là Kiều gia nên đến Tô gia náo sao, sao bây giờ Tô gia lại thành người bị hại.
Sau đó, Tô gia công nhiên tuyên cáo, Kiều gia mưu sát Tam gia Tô gia, Tô Thiên Cương!
Kiều gia lập tức tuyên bố, Tô gia tạo ra hãm hại, nghiêm khắc cảnh cáo!
Tô gia lập tức truyền tin đến Nhân Hoàng, lấy lý do 'Kiều gia giết Tam đệ', không tiếp nhận điều kiện đến trước cửa Kiều gia tưởng niệm.
Lần này không có phái người đi bẩm báo, mà chỉ đưa phong thư đơn giản.
Nhân Hoàng tức giận, thật vất vả mói khống chế lại cục diện, vậy mà Tô gia lại ngang nhiên cãi lộn, làm cho toàn thành nổi sóng gió.
Con mãnh hổ này ỷ vào việc có hoàng thất ở sau lưng, cường thế bá đạo đã quen, xem ra thực sự nên hung hăng gõ một chút.
Sau đó, Kiều gia phái người tiến cung bẩm báo.
Xét thấy Tô gia trái với điều khoảng thứ hai trong 'Huyết thư' sắp ký kết, Kiều gia đã làm ra phản kích.
Cùng lúc đó, Ác Nhân cốc truyền ra tin tức, Kiều gia công nhiên đấu giá Tô Nhã và mười hai tộc nhân tại thị trường nô lệ Vân Vụ Sơn Tùng.
Xét thấy Tô Nhã đám người kịch liệt phản kháng, tại chỗ chém đầu năm người, tách rời cho chó ăn!!
Tô gia nổi giận, cho người tấn công mạnh Ác Nhân cốc. Kiều gia phục kích trước Ác Nhân cốc, toàn diệt tám trăm bảy mươi sáu người của Tô gia!
Sau đó... Ác Nhân cốc công khai tuyên cáo hoàng thành, xét thấy bọn người Tô Nhã có thân phận đặc thù, cùng ân oán giữa hai tộc, Ác Nhân cốc không muốn bị lợi dụng, không muốn chịu liên luỵ, cho nên đã bí mật di chuyển bọn người Tô Nhã đến nơi khác tiến hành đấu giá!
Chương 1013 Tuyên chiến (3)
Không đợi Tô gia đến Ác Nhân cốc chất vấn, Ác Nhân cốc lập tức tuyên cáo hoàng thành, Tô Nhã đã bị hoa lâu mua đi.
Thân phận người mua được giữ bí mật.
Toàn bộ hoàng thành oanh động, đường đường là trưởng nữ Tô gia, bây giờ sao lại bị đưa vào hoa lâu rồi?
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Mắt thấy chuyện càng náo càng oanh động, Nhân Hoàng không đợi được, hừng đông ngày thứ hai đã tự mình ra mặt, cưỡng ép ước đàm với Kiều Vạn Niên cùng Tô Thiên Can.
Cùng lúc đó, hoàng thất xuất động ba mươi ngàn cường giả cùng quân tốt, phân biệt tiến về Tô gia cùng Kiều gia, lấy danh nghĩa vững chắc ổn định của hoàng thành, cưỡng ép giới nghiêm.
Bầu không khí trong hoàng cung trở nên náo nhiệt.
Tô Thiên Can cùng toàn bộ tộc lão Tô gia đuổi tới. Kiều Vạn Niên, Kiều Anh Tung và vài người khác cũng trình diện.
Hai bên cãi vã kịch liệt, chửi ầm lên.
Chỉ là Kiều gia cố ý kích thích, Tô gia đã mất khống chế.
Tràng diện càng náo càng táo bạo, ngay cả một ít tộc lão hoàng thất đều liên tiếp trình diện.
Cho đến khi Nhân Hoàng tức giận một chưởng vỗ bay Tô Thiên Can, trận cãi vã chợt im bặt mà dừng.
Cuối cùng, hai bên một lần nữa ký kết huyết thư.
Kiều gia thừa nhận giết chết Tô Thiên Cương, cũng trả lại thi thể. Tô gia giao phó bốn viên Cấm Nguyên Châu, đây là cực hạn.
Kiều gia, tổ từ phía sau núi.
- Hinh nhi. Huyền m Đan, ta đã tự tiện chủ trương chặn mất của nàng. Có thể nàng sẽ từ từ cảm giác thấy thân thể đang suy yếu, cảm thấy rất đau đớn... Ta rất không muốn như thế này, nhưng nếu như lại dùng Huyền m Đan, khả năng nàng sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Kiều Hinh, hai mắt đẫm lệ, thì thào khẽ nói.
Linh hồn đã tiếp nhận dày vò ngàn năm, bây giờ lại phải trải qua thân thể già yếu đau đớn. Khương Phàm thương yêu lại khó chịu, cũng hận mình vô năng.
- Hinh nhi...
Khương Phàm chần chờ thật lâu, lại mở miệng:
- Ta Không thể nào ở lại chỗ này giúp nàng nữa. Ta muốn đi tìm kiếm thuốc giải cho nàng, khả năng sẽ là hai ba năm, cũng có thể là nhiều hơn mấy năm. Nàng nhất định phải chịu đựng, kiên trì đợi ta trở về.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm tại trong quan tài ngọc, làn da ôn nhuận, mỉm cười như thường.
Khương Phàm lại nói, để linh hồn mệt mỏi của Kiều Hinh có thể nghe được lời hắn nói, nghe rõ ràng ý tứ của hắn.
Nhưng, càng là lặp lại, Khương Phàm càng khó chịu, thậm chí có chút sợ sệt.
Dù sao Kiều Hinh đã tiếp nhận đến chín lần Huyền m Đan, thân thể vô cùng suy yếu, một khi bắt đầu biến chất, đến tột cùng có thể chống cự được mấy năm?
Hắn lại có thể không tìm được toàn bộ dược liệu?
Nếu như lúc hắn trở lại, Kiều Hinh đã không có ở đây thì làm sao?
Khương Phàm không dám tưởng tượng tình cảnh Kiều Hinh tan thành mây khói trong lồng ngực mình.
- Ai... Đi thôi... Nàng đã kiên trì ngàn năm, ta tin rằng nàng hẳn là còn có thể kiên trì thêm mười năm nữa.
Đan Hoàng còn lo lắng hơn so với Khương Phàm, nếu như hãm sâu trong Địa Ngục, thật không phải đơn giản là hai ba năm như vậy, mà nếu xông vào Địa Ngục, cũng không nhất định thật có thể tìm được tất cả dược liệu.
Nhưng, muốn cứu Kiều Hinh, chỉ có thể làm như thế.
Kiều Hinh có thể sống lại hay không, một nửa phải nhìn Khương Phàm, một nửa xem ý trời.
- Hinh nhi... Tha thứ cho ta... Hinh nhi... hãy chờ ta...
Khương Phàm cúi người xuống, hôn lấy đôi môi đỏ của Kiều Hinh, nước mắt trong suốt trượt xuống, rơi trên khuôn mặt Kiều Hinh.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm, khóe mắt lại lần nữa thấm ra chút lệ quang.
Nàng nghe được!
Nàng cũng biết!
Trái tim Khương Phàm hung hăng co rụt lại, nước mắt lần nữa tràn mi mà ra, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, vì nàng đậy lại nắp quan tài.
- Nhất định phải... Chờ ta trở về... Kiếp trước là ta phụ nàng, đời này tuyệt đối sẽ không lại phụ. Ta thề, sẽ mang nàng đi nhìn hết phong cảnh thiên hạ, sẽ mang nàng đứng tại Đăng Thiên Kiều đó, nhìn bát phương thần phục, tôn chủ Thương Huyền!
Khương Phàm nhìn Kiều Hinh lần cuối, mang theo áy náy và không nỡ, lui ra khỏi tổ từ.
- Phụ thân, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân.
Kiều Vô Hối cam đoan với Khương Phàm.
- Không có Trường Sinh Đan, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho mình, chờ ta trở về.
Khương Phàm vỗ nhẹ bả vai Kiều Vô Hối.
Liên tục dùng nhiều Trường Sinh Đan như vậy, tuổi thọ của hắn cũng sắp đến cực hạn.
- Mà đã dùng bảy viên, lại dùng nữa thì hiệu quả cũng không lớn.
- Phụ thân ngài yên tâm, là Bất Diệt Huyết Hoàng, bất tử bất diệt.
Kiều Vô Hối trấn an Khương Phàm.
- Đừng gạt ta, ta có thể cảm nhận được ngươi đang suy yếu. Phong ấn của ngươi còn có cơ hội giải trừ sao?
- Mẫu thân vì bảo vệ ta, bắt đầu từ ngày ta thức tỉnh đó đã bố trí phong ấn, phong ấn nương theo ta cả đời, chỉ sợ không có cơ hội.
- Nếu như là Chu Tước thần huyết thì sao?
- Phụ thân ngài cần trưởng thành, không thể vì ta mà lãng phí huyết dịch.
- Năm đó di thể ta bị các phương chia cắt, có một khối xương cốt mang máu bị đặt ở Huyền Nguyệt hoàng triều.
Đáy mắt Kiều Vô Hối hiện lên đến ý lạnh:
- Huyền Nguyệt... Chính là con chó phản bội ngài kia.
- Ta cho ngươi thời gian ba năm chuẩn bị. An bài Huyết Sát trà trộn vào Huyền Nguyệt hoàng thành, điều tra tình huống huyết cốt nơi đó. Tốt nhất là có thể bí mật thẩm thấu cường tộc nào đó, hoặc trở thành thượng khách hoàng thất. Ta có một tôn Thiên Bia, có thể pháp lệnh hoàng tộc một phương. Ba năm sau, bọn hắn sẽ tấn công Huyền Nguyệt hoàng thành, các ngươi tìm đúng cơ hội, cướp Chu Tước huyết cốt đi cho ta!
- Nhi tử, lĩnh mệnh.
Kiều Vô Hối chấn kinh, pháp lệnh hoàng tộc?
Bọn hắn thật có thể phối hợp?
- Sau khi đạt được huyết cốt, ngươi cứ việc hấp thu máu Thần Hoàng bên trong, giải trừ phong ấn.
- Sau khi thành công thì cho Khương Diễm một chút.
Khương Phàm lại vỗ vỗ bả vai Kiều Vô Hối, dùng sức nắm lại:
- Sứ mệnh ngươi còn sống không phải túc trực bên linh cữu, không phải chờ đợi, mà là theo giúp ta trở lại chiến trường Bách Tộc!
- Nhi tử... Lĩnh mệnh...
Kiều Vô Hối xúc động trong lòng, âm thanh cũng hơi run rẩy.
Bách Tộc chiến trường, hắn khát vọng cỡ nào để có thể đứng lên trên.
Bách Tộc chiến trường, hắn hy vọng dường nào thật có thể đi theo phụ thân huy hoàng.
Nhưng, hắn có thể kiên trì đến ngày đó sao?
Máu Thần Hoàng lại có hiệu quả sao?
Hắn dù sao đã là một cơ thể gần chết.
Sau khi Khương Phàm biến mất trong rừng cây, Kiều Vô Hối yên lặng đứng một lát, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng ho khan, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau đớn, cho đến khi máu tươi tuôn ra khóe miệng.
Thân thể này lại gầy gò đi rất nhiều.
Kiều Vô Hối triệu quải trượng từ trong nhẫn không gian ra, gian nan chống đỡ thân thể già nua của mình, run rẩy đi tới tổ từ, đóng cửa đá lại, quỳ đến bên cạnh quan tài ngọc.
- Mẫu thân... Phụ thân đã đi, xin ngài hãy tin tưởng, người nhất định sẽ trở về, ngài, cũng nhất định có thể đợi được phụ thân. Nhi tử... xin cam đoan với ngài...
Chương 1014 Kỷ nguyên mới
Khương Phàm đi đến đại điện trên đỉnh núi, Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa, còn có bọn người Kiều Thiên Mạch đã khôi phục đợi ở chỗ này.
- Tô gia triệt để mạo phạm hoàng thất.
- Ha ha, ta mới phát hiện Tô gia cường thế bá đạo so với Hoàng Phủ gia còn nghiêm trọng hơn.
- Bọn hắn đời đời kiếp kiếp làm thông gia với hoàng thất, được hoàng thất bảo hộ, làm mưa làm gió đã quen, thậm chí từ trong lòng mình đã là làm nửa hoàng tộc. Nếu như không phải lần này bị chọc giận, ta cũng không biết bọn hắn khi điên sẽ đến đáng sợ như vậy, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài.
- Nhân Hoàng đánh bay Tô Thiên Can, Tô Thiên Can dưới sự tức giận lại hóa thành cự hổ, gầm thét với Nhân Hoàng.
- Xem như chúng ta giúp hoàng thất một tay, để bọn hắn biết mãnh hổ bọn hắn nuôi không hề thuận theo như tưởng tượng.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn không kìm nén kích động được, trận phản kích này quá đặc sắc.
Không chỉ có giết hơn tám trăm người Tô gia, lại còn để cho hoàng thất quyết liệt với Tô gia.
Kiều Anh Tung cười lạnh:
- Tiếp tục châm củi! Hung hăng đốt! Không thể để cho bọn hắn tỉnh táo lại!
Khương Phàm nhìn dáng vẻ bọn họ, đại khái có thể tưởng tượng đến sự phấn khích trong hoàng cung.
Xem ra Cổ Hoa đã yếu ớt hơn so với hắn tưởng tượng rồi.
Không phải thực lực không đủ mạnh, mà ngàn năm trung lập, ngàn năm sống an nhàn sung sướng, dưỡng thành bọn hắn kiêu ngạo. Phần này kiêu ngạo đã bành trướng đến nỗi bọn hắn ngay cả hoàng thất đều không kính sợ.
Chỉ cần Kiều gia có thể khống chế tốt phân tấc liền có thể dắt mũi hoàng thất, từng bước đắc tội từng gia tộc.
Kiều Linh Vận hỏi:
- Đám người Tô Nhã kia đâu?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
- Bán cho hoa lâu.
Phượng Bảo Nam hỏi:
- Thật? Không phải cố ý làm cho Tô gia tức giận?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
- Ác Nhân cốc rất phối hợp, tìm được người dám mua, đêm nay có thể di chuyển ra khỏi Cổ Hoa.
Bọn người Phượng Bảo Nam không hề thương tiếc gì, ngược lại rất giải hận.
Nếu như không phải mạng lớn, nếu như không phải có Trường Sinh Đan, bọn hắn bây giờ chỉ sợ đã bị chôn vùi trong đất chờ đợi tống táng.
Kiều Linh Vận nói:
- Cô ta thích nam tử như vậy, lần này thỏa mãn rồi.
Kiều Vạn Niên lấy ra một cái hộp gấm, đưa đến trước mặt Khương Phàm:
- Tiểu tổ, đây là năm viên Cấm Nguyên Châu. Tô gia sống chết không chịu lại đưa thêm một viên nào.
Cấm Nguyên Châu chỉ tương đương cỡ ngón cái, tròn trịa, rất tinh xảo. Bên trong lượn lờ ánh sáng kỳ diệu, như mây như sương, thần bí lại mỹ lệ.
Năm viên Cấm Nguyên Châu tập hợp một chỗ, cảm ứng lẫn nhau, khuấy động lực lượng thời gian kỳ diệu, cho người ta một cảm giác phiêu miểu khó lường.
Rõ ràng là ở nơi đó, nhưng lại giống như sớm đã không có ở đây.
Bọn người Kiều Linh Vận đều lại gần, nhìn Linh Châu Thời Gian trong truyền thuyết. Ngay cả Kiều Vạn Niên và mọi người cũng đều là lần đầu tiên thấy tận mắt:
- Mặc dù Cấm Nguyên Châu đều là mọc ra từ Cấm Nguyên Cổ Thụ, nhưng bởi vì các vấn đề về chất dinh dưỡng, công hiệu hơi có khác nhau. Có chỉ là ngưng kết thời gian, phạm vi từ vạn mét đến mấy vạn mét, thời gian ít nhất năm giây, nhiều nhất có thể tới mười giây. Có thể ngược dòng thời gian, cái này vô cùng huyền diệu, cho nên ngược dòng thời gian cơ bản là chừng ba giây, không có quá lâu.
- Có một số Cấm Nguyên Châu còn có thể giam cầm thời gian trước, lại ngược dòng thời gian, nhưng Cấm Nguyên Châu như thế này hẳn là rất đặc biệt, Tô gia sẽ không cho chúng ta. Tiểu tổ, hết thảy có năm viên, ngài đều cầm đi. Gặp được nguy hiểm liền dùng, nhưng mấy giây thời gian rất ngắn, tuyệt đối không nên dừng lại, tận khả năng mà chạy trốn.
- Dùng như thế nào?
Khương Phàm cẩn thận chu đáo cầm lấy một viên Cấm Nguyên Châu.
- Trước tiên phải nhỏ máu nhận chủ từng cái, chờ gặp được nguy hiểm, trực tiếp đánh nát là được rồi. Bọn chúng rất yếu đuối, tuỳ tiện liền có thể đánh nát.
- Cấm Nguyên Cổ Thụ của Tô gia giấu ở đâu?
- Đây là bí mật lớn nhất của Tô gia, không ai biết. Ngay cả hoàng thất đều đang ngấp nghé Cấm Nguyên Cổ Thụ, nếu như không phải định kỳ Tô gia thường hiến cho hoàng thất một viên, hai bên lại đời đời là thông gia, nói không chừng đã cưỡng cầu bọn hắn giao ra.
- Tông môn đại tộc Cổ Hoa, cùng thế lực Thiên Cung từ bên ngoài vào cũng đều đã từng đánh chú ý qua nó. Nhưng thật đáng tiếc, chưa bao giờ có ai thấy qua Cấm Nguyên Thụ chân chính.
Kiều Vạn Niên lắc đầu, Cấm Nguyên Châu ảnh hưởng thời gian, mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã có thể gọi là trái với trời. Nếu như Cổ Hoa không phải hoàng tộc, nếu như hoàng tộc không phải trung lập, Tô gia căn bản không gánh nổi Cấm Nguyên Thụ.
- Ta chỉ cầm ba viên Cấm Nguyên Châu, còn hai viên các ngươi giữ lại đi.
Khương Phàm lấy đi ba viên, còn lại giao cho Kiều Vạn Niên.
- Ngài hãy mang hết đi, chúng ta thật không cần.
- Cất kỹ!
Khương Phàm đưa hộp gấm cho Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên chần chờ liên tục, vẫn nhận, nhưng không có ý định để mình dùng, coi như thay Khương Phàm giữ lại.
- Ngài thật không cần chúng ta phái người đi theo sao?
- Yên tâm đi, ta có thể bảo vệ tốt cho mình.
Khương Phàm nói với bọn người Kiều Thiên Mạch ở sau lưng:
- Đều chuẩn bị xong chưa? Bây giờ chúng ta liền rời khỏi.
- Khi nào chúng ta mới có thể trở về?
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều rất không nỡ, mặc dù đã hiểu bọn hắn giả chết là cần cho gia tộc, nhưng nghĩ tới phải triệt để gãy mất liên quan cùng Kiều gia, đi theo Khương Phàm đến phương nam mấy chục vạn dặm bên ngoài, trong lòng vẫn rất khó chịu.
- Ngắn thì hai ba năm, lâu là ba đến năm năm. Chờ cái ngày Kiều gia rời khỏi Cổ Hoa đó, các ngươi có thể một lần nữa trở lại Kiều gia.
- Chúng ta phải rời khỏi Cổ Hoa sao?
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
- Đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu đã xảy ra chuyện gì, nói lời tạm biệt đi.
Khương Phàm muốn mau chóng mang theo bọn hắn rời khỏi nơi này trước khi Tô gia kịp phản ứng.
Kiều Linh Vận trấn an các nàng:
- Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, chỉ là mấy năm không gặp mà thôi, xem như lịch luyện một trận đặc biệt đi. Thuận tiện giúp ta nhìn tỷ phu của các muội, nếu hắn nói chuyện qua cùng nữ tử nào, có cử chỉ thân mật cùng nữ tử nào, đều nhớ kỹ cho ta.
Phượng Bảo Nam ở bên cạnh đang nổi hứng bỗng chốc co lại, xấu hổ cười khổ.
Chương 1015 Sóng gió ở Nam Bộ (1)
Kiều Vạn Niên giao cho Kiều Thiên Mạch một chiếc nhẫn không gian:
- Trong này một số là vũ khí cùng Linh Bảo, cố gắng tu luyện, đừng để cho Kiều gia mất mặt. Chờ tương lai gặp lại, nếu như cảnh giới của ngươi kém quá nhiều so với Linh Vận, đừng trách ta dùng gia pháp.
Sau một phen tạm biệt, Khương Phàm thu bọn người Kiều Thiên Mạch vào thanh đồng tiểu tháp, thông qua mật đạo của Kiều gia, rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành trong đêm.
Khương Phàm đứng tại đỉnh núi nhìn qua Cổ Hoa hoàng thành bao la hùng vĩ trong màn đêm, lòng sinh rung động.
Lúc trước chỉ là muốn tới xem một chút, không nghĩ tới vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Có Kiều gia cùng Ác Nhân cốc, rốt cuộc hắn cũng xem như đã có thành viên tổ chức của riêng mình, nhưng muốn khiêu chiến Thương Huyền hoàng đạo, còn kém xa lắm.
Mấu chốt nhất vẫn cần hắn trưởng thành.
Hắn phải nhanh tăng thực lực lên một chút, kích phát tiềm lực huyết mạch.
Cực kỳ quan trọng hơn chính là phải vượt qua Sinh Tử cảnh.
Chỉ có vượt qua cảnh giới kia, hắn mới có thể chân chính hóa thân Chu Tước.
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng gáy to rõ.
Là Lý Mạc Yêu đang nhắc nhở Khương Phàm hắn đã đến, đang bảo vệ ở chỗ tối.
- Cổ Hoa... Ta sẽ còn trở lại... Hinh nhi, chờ ta.
Khương Phàm quay người nhảy xuống vách núi, biến mất trong cánh rừng tươi tốt.
Một ngày này, đúng lúc là ngày mùng một tháng một Thương Huyền Thiên khuyết lịch công nguyên năm ngàn.
Thiên Khuyết lịch là thời gian mười hai hoàng đạo liên thủ hủy diệt Vạn Thế thần triều, cùng sử dụng thời gian mười mấy năm triệt để tiêu trừ vết tích thần triều tồn tại, bắt đầu liên hợp dùng lịch mới.
Cho tới hôm nay đúng lúc là ngàn năm.
Cho nên sách sử hậu thế, cũng chính là ngày hôm nay, ngày Khương Phàm rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành được chỉnh sửa là 'Huy Hoàng Tân Lịch', Kỷ Nguyên nguyên niên!
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Phàm đi đến một chỗ nơi an toàn, phóng xuất bọn người Kiều Thiên Mạch từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Đừng giả bộ, biến thành Hỏa Ưng, chở ta về Nam Bộ.
Khương Phàm nhấc tặc điểu trong ngực Kiều Vi Nhi lên.
- Chính ngươi không biết bay sao.
Tặc điểu đang hưởng thụ nhiệt độ trong lồng ngực Kiều Vi Nhi, rất bất mãn đạp chân.
- A... nó biết nói chuyện?
Kiều Vi Nhi và mọi người kinh hô.
Khương Phàm bóp lấy cổ nó, dùng sức quơ:
- Đừng lề mề, ta còn muốn tu luyện. Hơn năm trăm ngàn dặm đường, áp súc thời gian nghỉ ngơi đều phải chạy hai ba tháng.
Tặc điểu giãy dụa:
- Ta chính là Đại Yêu mang Thái Dương đồ đằng, ngươi thật sự coi ta kẻ đưa hàng sao.
- Thao Thiết Thánh Pháp.
- Có ý gì?
- Ngươi dám luyện, ta sẽ dạy ngươi.
- Thật?
Tặc điểu lập tức tỉnh táo tinh thần, nó là bán yêu bán linh, có năng lượng linh châu lại có huyết mạch huyết châu, nếu như có thể tu luyện tới Thao Thiết Thánh Pháp, huyết châu sẽ có thể tùy ý thôn phệ huyết khí.
Thái Dương đồ đằng, hấp thu uy lực thái dương, Thao Thiết Thánh Pháp, hấp thu huyết khí vạn thú.
Phối hợp quá hoàn mỹ.
- Ta từng lừa ngươi sao, nhanh lên.
Khương Phàm dùng sức ném tặc điểu lên.
Tặc điểu hưng phấn kêu to, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm, huyết châu linh châu va chạm, bên trong tiếng vang lớn nó hóa thân thành cự ưng, giương cánh hơn ba mươi mét.
- Oa...
Kiều Thiên Mạch trừng to mắt, con hồ ly này còn có thể biến thành cự ưng?
Kiều Vi Nhi giật mình che miệng nhỏ, khó có thể tin mà nhìn cự điểu tung bay giữa bầu trời.
Đây là tiểu bảo bối đáng yêu nhu thuận của nàng sao?
- Nó là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, bán yêu bán linh, chỉ cần bị nó thôn phệ đồ, nó đều có thể biến đổi được.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược về tặc điểu, sau đó bảo nó xuống tới đón bọn họ.
- Nó là đực?
Mặt Kiều Vi Nhi đột nhiên đỏ bừng, tức giận chà chà tặc điểu.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hắc hắc cười xấu xa.
- Ta đương nhiên là đực. Tiểu Vi Nhi, chờ ngày nào đó ta nuốt một nam tử liền có thể biến thành người. Ngươi nói ngươi thích bộ dáng gì, tùy tiện chọn, chọn tốt nói với ta.
- Ngươi... Ngươi gọi món ăn sao!
- Ngươi cứ nói ngươi thích như thế nào, ta có thể ăn nhiều mấy cái, biến đổi bộ dáng cùng ngươi.
- Ngươi là sắc điểu!!
Kiều Vi Nhi tức giận, vậy mà mỗi ngày hỗn đản này lại đều ngủ chung với nàng.
Phượng Bảo Nam dở khóc dở cười, thật sự là vật họp theo loài, chiến sủng của Khương Phàm đều đặc biệt như vậy.
- Đừng lề mề, đi mau, chú ý ẩn nấp.
Khương Phàm lấy Thao Thiết Thánh Pháp ra, giao cho bọn người Phượng Bảo Nam.
- Từ nơi này đến Nam Bộ cần hai ba tháng, các ngươi tranh thủ tu luyện Thao Thiết Thánh Pháp một chút.
- Chúng ta có thể tu sao?
Kiều Thiên Mạch đương nhiên chờ mong, thế nhưng nghĩ đến hung danh của bộ tộc Thao Thiết, lại có chút kiêng kị.
- Có thể không cần, nhưng không thể không tu.
Khương Phàm giao Thao Thiết Thánh Pháp cho bọn hắn, mình mình xếp bằng ở phía trước, bắt đầu để ý thức hải tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Bây giờ chỉ còn hơn hai mươi quyền pháp, tranh thủ trước khi trở về, tu luyện tới quyền thứ một trăm.
- Các huynh tu luyện đi.
Kiều Vi Nhi và Kiều Vô Song đều lắc đầu, tỷ muội các nàng là lục phẩm linh văn, không có tư cách tu luyện thánh pháp.
Kiều Thiên Mạch cùng Phượng Bảo Nam trao đổi ánh mắt, cắn răng một cái, luyện!!
Nam Bộ.
Thiên Khuyết lịch công nguyên năm chín trăm chín mươi chín, tháng bảy!
Tại thời điểm Vô Hồi Thánh Chủ dẫn đầu bọn người Khương Phàm chạy tới Tây Bộ tham gia mạo hiểm ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Hoàng Đại Bính lưu lạc mấy chục năm Tân Hải Nam Bộ rốt cuộc cũng đã tiến vào La Phù sơn mạch.
Hoàng Đại Bính muốn đến Ngọc Đỉnh tông cùng Hồng Liên Đan Thành xin thuốc, nhưng thời điểm đi đường tắt gần Bạch Hổ tông lại bị khí tức đặc biệt bên trong Hồng Hoang Phủ hấp dẫn.
Hồn niệm Thiên Nô Chi Vương thức tỉnh.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, sau khi Hoàng Đại Bính cùng hồn niệm Thiên Nô Chi Vương làm 'Bạn tri kỷ' năm ngày năm đêm, hắn liền hướng về phía thần triều quỳ lạy, tuyên thệ hiệu trung.
Khuya ngày hai mươi sáu tháng bảy hôm đó, Hoàng Đại Bính chính thức tiếp nhận Hồng Hoang Phủ!
Ánh sáng vô biên, chiếu thấu vạn dặm bóng đêm.
Sát niệm ngập trời, rung động càn khôn vạn đạo.
Chiến ý vô tận, khiến cho ức vạn thú hồn La Phù kinh dị.
Đêm nay, vạn dặm rừng rậm La Phù vì đó mà rung động, các tông cảnh giác, cùng nhau chú ý tới xung quanh.
Ngay cả sâu trong Vô Hồi thánh địa tại phía xa La Phù đều lập tức phái người tiến về đó điều tra.
Rạng sáng ngày hai mươi bảy tháng bảy, Hồng Hoang Phủ chấn vỡ nát thiên địa, dung nhập thâm uyên Hư Không, giao hòa toàn diện cùng Hoàng Đại Bính.
Kiều gia!
- Chỗ Nhân Hoàng đã xử lý tốt chưa?
- Có thể xử tử toàn bộ mười hai người Tô gia. Lấy được sáu viên Cấm Nguyên Châu. Tô gia năm viên, hoàng thất bù một viên, hẳn là có thể đưa tới sau hai ngày.
Lúc Kiều Vạn Niên trở lại Kiều gia, đúng lúc Khương Phàm cũng trở về, hai người gặp được nhau ở trước cửa phủ.
- Tô gia có phản ứng gì?
Cuối cùng sát ý trong lòng Khương Phàm cũng đã bình phục mấy phần.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, sau đó mới thật sự là trả thù, bắt đầu từ Tô gia, lại đến Đông hoàng thất tộc, Chung Ly gia tộc, Đường gia các loại, hắn muốn để toàn bộ Cổ Hoa đều rơi vào vũng bùn nội loạn, giãy dụa trong mai táng.
Kiều Vạn Niên cười lạnh nói:
- Cấm Nguyên Châu là mệnh của Tô gia, tôn nghiêm của Tô gia, là giới hạn thấp nhất của Tô gia, Nhân Hoàng ép buộc bọn hắn lấy ra năm viên, xem như đã gieo oán niệm.
- Nhân Hoàng có thể bức ra năm viên. Xem ra hắn cũng cố ý làm suy yếu số lượng Cấm Nguyên Châu của Tô gia.
- Nhân Hoàng tinh thông tính toán. Năm viên Cấm Nguyên Châu đã là một cái giá lớn, lại là gõ đầu Tô gia một cái.
- Nhân Hoàng bây giờ gõ chỉ là cảnh cáo, sau này sẽ còn từ từ bồi thường, khôi phục quan hệ thân mật giữa hai bên. Các ngươi phải hung hăng kích thích một lần nữa trước khi hai bên hòa hoãn lại.
- Tiểu tổ yên tâm, bây giờ Tô gia đã hận chúng ta thấu xương, khẳng định sẽ chủ động ra tay. Chỉ cần chúng ta có thể ổn định thì sẽ có thể nắm lấy cơ hội, một lần lại một lần trọng thương Tô gia. Nếu như Nhân Hoàng xử lý không ổn thỏa, quan hệ của hai bên sẽ dần dần quyết liệt.
- Cẩn thận ứng phó, từ từ kéo gia tộc khác vào, triệt để đảo loạn thế cục Cổ Hoa, trước khi Nhân Hoàng kịp phản ứng, để cục diện mất khống chế!
- Nhân Hoàng sẽ không nghĩ tới mục đích thực sự của Kiều gia chúng ta, nhất định sẽ ở vào thế bị động. Chờ cái ngày hắn kịp phản ứng đó thì đã trễ rồi.
- Sau khi ta lấy Cấm Nguyên Châu sẽ lập tức rời khỏi. Trước tiên Kiều gia tuyên bố ta đang bế quan, sau đó lại nói ta đi theo sư phụ rời khỏi. Từ trong gia tộc tìm thế thân, phân bố ngẫu nhiên các nơi ở phương bắc, hấp dẫn lực chú ý.
- Ta an bài Phương Hoa chọn lựa một nhóm tử sĩ, bồi tiểu tổ về Nam Bộ.
- Không cần. Lực lượng Kiều gia các ngươi đều giữ lại ứng phó Tô gia còn có các gia tộc khác, gặp tình huống đặc biệt, cũng có thể đến phía sau núi xin chỉ thị của Kiều Vô Hối.
- Thế nhưng...
- Nam Bộ đã có Vô Hồi thánh địa bảo đảm ta, không có ai dám đụng nơi đó. Ngược lại là các ngươi, thế cục Cổ Hoa sẽ càng ngày càng hỗn loạn, Nhân Hoàng càng không phải kẻ vớ vẩn, các ngươi phải làm cho tốt phản kích, phải bảo toàn lực lượng, còn phải đề phòng bị tính kế. Chúng ta muốn là huyết tính, không phải liều mạng, nơi này chỉ là đá mài đao, chiến trường chân chính của Kiều gia là ở trên trời.
- Tiểu tổ yên tâm, ta sẽ khống chế lại.
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Kiều Vạn Sơn từ phía trước đi tới:
- Tô Thiên Cương tới.
- Hắn tới làm gì?
Kiều Vạn Niên kỳ quái.
- Các ngươi vừa đi không bao lâu hắn liền đến. Muốn trấn an Kiều gia chúng ta, tranh thủ thời gian cho đại ca hắn.
- Có người nhìn thấy hắn đã tới không?
- Hắn vụng trộm tới.
Khương Phàm cùng Kiều Vạn Niên trao đổi ánh mắt, đều lộ ra một nụ cười tàn nhẫn:
- Giết, nói chưa thấy qua người. Dùng cơ hội này, kích thích lý trí Tô gia, hung hăng gõ bọn hắn một lần.
Chuyện ngoài ý muốn tại Thanh Bình uyển tối hôm qua truyền khắp hoàng thành, vô số người một đêm chưa ngủ, đều đang suy đoán ai là hung thủ, cũng khẩn trương với phản ứng của Kiều gia.
Nhưng, bắt đầu từ sáng sớm, hoàng thành lại lâm vào an tĩnh đến quái dị.
Kiều gia vậy mà không có ai náo loạn, các gia tộc cũng đều duy trì khắc chế.
Có người chạy đến gần Kiều gia quan sát, có người gom lại hoàng cung nơi đó dò xét tình huống.
Kết quả hai bên đều rất bình tĩnh.
Không hề có việc sai lầm nào, thậm chí đều không có nổi lên không khí khẩn trương.
Hoàng thất lại còn không vội vã dựa theo trình tự bình thường, vẫn bồi tiếp đại biểu các tộc phương bắc dùng ngọ yến, mới đưa từng người ra hoàng thành.
Không chỉ có thế lực trong thành kỳ quái, ngay cả đại biểu các tộc phương bắc đều rất kinh ngạc.
Đại loạn mình mong đợi đâu?
Chẳng lẽ đã xử lý tốt?
Cho đến buổi chiều, Hoàng Phủ gia và các tộc mới tra được mấy tình báo quan trọng.
- Có tin tức nói, buổi sáng hôm nay Tô gia đã từng mở ra bình chướng bảo vệ. Có người nhìn thấy Kiều Vạn Niên từng vào hoàng cung sáng sớm hôm nay. Cũng có lời truyền nói rằng nhìn thấy Tô Thiên Can sáng nay tiến vào hoàng cung.
Các tộc chấn kinh.
Chẳng lẽ là Tô gia làm?
Tô Nhã!
Nếu thật là Tô gia làm, chỉ có thể là đại tiểu thư Tô gia quen kiêu căng kia.
Nhưng, tại sao Tô gia lại muốn mở bình chướng?
Chẳng lẽ bọn hắn đã bị Kiều gia phát hiện?
Vì sao Kiều gia có thể nhịn được?
Chẳng lẽ là hoàng thất đã hòa giải rồi?
Tô gia.
Bọn hắn không có để ý bên ngoài đánh giá, nội bộ đang cãi vã kịch liệt.
Mấu chốt tranh luận là Kiều gia khinh người quá đáng, lại còn muốn giết toàn bộ bọn người Tô Nhã, như thế này bằng với để Tô gia triệt để tuyệt hậu.
Mấu chốt khác chính là hoàng thất dung túng Kiều gia, toàn bộ quá trình đều không có đứng về bên Tô gia đây, người nói giết liền giết, đồ nói đưa liền đưa.
Còn có mấu chốt cực kỳ quan trọng, Cấm Nguyên Châu!
Kiều gia lại muốn sáu viên Cấm Nguyên Châu!
Mặc dù hoàng thất chia sẻ một viên, nhưng Tô gia vẫn phải cầm ra năm viên.
Trong tổ Tô gia từ bây giờ chỉ có tám viên, mỗi viên đều được cẩn thận bảo quản, ngay cả lịch đại (các đời) tộc trưởng đều không có cơ hội tự mình cảm nhận loại lực lượng cường đại giam cầm thời gian kia.
Lại phải giao cho Kiều gia năm viên?
Năm viên!
Hao phí năm trăm năm tâm huyết mới có thể bồi dưỡng được đến đây.
Tính cả viên kia của hoàng thất, liền mang ý nghĩa Kiều gia sẽ có được sáu cơ hội bảo mệnh. Càng mang ý nghĩa thời điểm bọn hắn muốn giết nhân vật quan trọng của Kiều gia, nhất là Khương Phàm, bọn hắn sẽ đứng trước nguy hiểm bị phản sát.
Bọn hắn tức giận, uất ức, khuất nhục, khó mà bình tĩnh nổi, thậm chí chuyện này đã trở thành sỉ nhục lớn nhất của Tô gia gần ngàn năm nay.
Mấy vị thoái ẩn lão tổ còn chỉ vào Tô Thiên Can tức giận la mắng, nói hắn đã khiến cho tổ tông hổ thẹn, chết cũng không thể vào tổ từ.
Thậm chí có người đề nghị chuộc Tô Nhã về, rút gân lột da, lăng trì xử tử, treo ở ngoài cửa phơi thây một trăm ngày.
Bọn hắn từ buổi sáng nhao nhao đến xế chiều, mấy lão già còn muốn tiến cung gặp mặt Nhân Hoàng, xin Nhân Hoàng thay đổi chủ ý.
Đừng nói năm viên, một viên bọn hắn cũng không thể cho.
- Thiên Cương còn chưa có trở lại?
Chương 1012 Tuyên chiến (2)
Tô Thiên Can nhao nhao mệt mỏi, mặt đỏ tới mang tai ngồi xuống, nhưng chợt nhớ tới hắn còn có Tam đệ.
- Đúng rồi, Thiên Cương đâu?
- Sáng sớm đã đi Kiều gia, sau đó liền... Bây giờ đều đã là xế chiều, hẳn là nên trở lại rồi.
Bọn người Tô Thiên Nguyên đều ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện lão Tam không có ở đây.
- Phái người đi thăm dò!
Tô Thiên Can bỗng nhiên đứng dậy, ngữ khí đều có chút kích động.
- Đại ca đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu.
Tô Thiên Nguyên tự mình đi an bài.
Nhưng, từ xế chiều đến chạng vạng tối, không chỉ không chờ được Tô Thiên Cương, ngay cả người phái đi đều không có trở về.
- Đi thăm dò! Ngươi là tên phế vật! Ngu xuẩn! Khiến cho tổ tông hổ thẹn! Nếu như lại có người chết, ta sẽ bổ ngươi ra!
Các lão tổ Tô gia chỉ vào Tô Thiên Can chửi ầm lên.
Tô Thiên Can tức giận lại uất ức, tự mình dẫn người đuổi tới trước cửa Kiều gia.
Cửa Kiều gia vẫn đóng chặt như cũ, chỉ có hai vị thị vệ canh giữ ở nơi đó.
- Tô gia chủ, hình như bây giờ còn chưa tới thời điểm đi tưởng niệm.
- Làm sao lại là mấy người các ngươi? Gia chủ của chúng ta nói, chờ đến thời điểm tưởng niệm, nhân vật quan trọng của Tô gia đều sẽ đến đây.
Thị vệ đứng tại chỗ cao, hờ hững, lạnh lùng.
- Hôm nay không phải tưởng niệm, là đưa Tô Thiên Cương về nhà!
Tô Thiên Can âm trầm sắc mặt, cưỡng chế cơn nóng giận muốn dâng lên.
Kiều gia quá phách lối, hai tên giữ cửa vậy mà cũng dám nói chuyện vói hắn như thế.
Một vị thị vệ cười lạnh:
- Tô gia chủ đến nhầm nơi rồi. Kiều gia cũng không phải hoa lâu hay tiểu điếm, các ngươi muốn mang Tô Tam gia về, hẳn là nên đến nơi kia.
- To gan!!
Bọn thị vệ sau lưng Tô Thiên Can gầm thét.
Thị vệ Kiều gia hừ lạnh:
- To gan là các ngươi. Nên rõ ràng tình huống, bây giờ Kiều gia đang kìm nén lửa giận, nếu các ngươi dám đến gây sự, chẳng may gia chủ của chúng ta ép không được, Tô gia sẽ không chịu đựng nổi đâu.
- Các ngươi có lửa giận? Không phải chỉ là chết đi mấy người thôi sao, Tô gia chúng ta chết càng nhiều hơn!
- Đó là đáng đời! Tìm đường chết! Chúng ta không có giết, chết toàn tộc các ngươi, nhờ có tộc trưởng chúng ta lý trí.
- Khốn kiếp, ngươi muốn chết!!
Thị vệ Tô gia đang muốn nổi giận, lại bị Tô Thiên Can ngăn lại:
- Đừng nói nhảm, giao Tô Thiên Cương ra.
- Ha ha, Tô gia chủ là cố ý đến gây chuyện? Chúng ta không có gặp Tô Thiên Cương!
- Kêu người chủ sự của Kiều gia đi ra, muốn điều kiện gì, trực tiếp mở.
- Ngươi đến nhầm nơi rồi, từ tối hôm qua Kiều gia chúng ta đã đóng cửa, chưa thấy qua bất cứ kẻ nào.
- Sự nhẫn nại của ta có giới hạn. Tô gia đã trả giá quá lớn, nếu như còn dám tổn thương Tô Thiên Cương, đừng trách Tô Thiên Can ta tâm ngoan thủ lạt(*)!
(*) Thủ đoạn ngoan độc.
- Tô gia chủ, nói chuyện phải có chứng cứ. Nếu như các ngươi muốn tùy tiện làm chuyện mất tích, đưa đến trên đầu Kiều gia, dùng cái này đến chơi xấu, gây sự, Kiều gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Kiều gia thị vệ cường thế để Tô Thiên Can lên cơn giận dữ.
Bọn thị vệ Tô gia hai mắt sung huyết, đằng đằng sát khí, hận không thể tiến lên.
Thị vệ Kiều gia không sợ bọn họ, cố ý hô to:
- Tô gia chủ, nếu như không có việc gì, mời về đi thôi. Nếu như còn muốn gặp gia chủ chúng ta, ta có thể đi đến xin chỉ thị. Ha ha, bây giờ phía sau núi đang chuẩn bị lấy máu cho bọn người Tô Nhã đây, nếu ngươi có thể đi đến, nói không chừng còn có thể đi đưa tiễn cho bọn hắn.
- Ngươi muốn chết!
Tô Thiên Can triệt để bộc phát, yêu khí cuồn cuộn, hổ khiếu kinh động khu rừng, xương cốt toàn thân run rẩy, cùng với cuồng phong giống như muốn nổ tung, hóa thân thành cự hổ khổng lồ hơn năm mươi mét, hai cánh hơn trăm mét, uy phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí, rung động lòng người.
Bọn thị vệ Tô gia cũng liên tiếp giận lên, kích phát linh văn muốn giết qua.
- Gia chủ Tô gia! Ý đồ muốn tấn công Kiều gia!
Hai vị thị vệ Kiều gia quả quyết lui lại, trốn vào cửa phủ, tiếng gào thét cao vút truyền khắp núi cao.
Trên dưới toàn phủ Kiều gia cùng hô to lên, cả ngọn núi cao năm ngàn mét oanh động, âm thanh chấn động cả vài trăm dặm:
- Gia chủ Tô gia, Tô Thiên Can, ý đồ tấn công Kiều gia!
Tô Thiên Can hóa thân thành mãnh hổ, đằng đằng sát khí, toàn thân khuấy động thú uy kinh khủng.
Thật sự đã nhịn không nổi!
Thật sự muốn điên rồi!
Trong đầu của hắn cuồn cuộn sát khí, thật hận không thể bổ nhào qua, không màng sống chết đại sát một trận.
Nhưng, đối mặt với ngọn núi nguy nga của Kiều gia cùng âm thanh liên tục sôi trào cao vút, cuối cùng hắn vẫn cưỡng ép đè lại lửa giận.
- Ta nói một lần cuối cùng, giao Tô Thiên Cương ra!
Trong cửa phủ truyền đến tiếng thị vệ hô to:
- Chúng ta cũng nói một lần chót, không gặp Tô Thiên Cương!
- Tốt!! Rất tốt!! Chúng ta chờ xem!!
Tô Thiên Nguyên nhấc hai cánh phóng lên tận trời.
- Các ngươi đây là tuyên chiến! Tô gia chúng ta sẽ phụng bồi tới cùng!
Sau khi bọn thị vệ Tô gia cao giọng gào thét, cũng nhanh chóng rời khỏi.
Cổ Hoa hoàng thành nhanh chóng oanh động!
Từ hoàng thất đến các gia tộc, từ tông tộc các phương đến dân chúng bình thường đều biết Tô Thiên Can xông đến Kiều gia gây sự.
Nhưng mọi người đều không hiểu thấu, không nghĩ ra.
Không phải là Kiều gia nên đến Tô gia náo sao, sao bây giờ Tô gia lại thành người bị hại.
Sau đó, Tô gia công nhiên tuyên cáo, Kiều gia mưu sát Tam gia Tô gia, Tô Thiên Cương!
Kiều gia lập tức tuyên bố, Tô gia tạo ra hãm hại, nghiêm khắc cảnh cáo!
Tô gia lập tức truyền tin đến Nhân Hoàng, lấy lý do 'Kiều gia giết Tam đệ', không tiếp nhận điều kiện đến trước cửa Kiều gia tưởng niệm.
Lần này không có phái người đi bẩm báo, mà chỉ đưa phong thư đơn giản.
Nhân Hoàng tức giận, thật vất vả mói khống chế lại cục diện, vậy mà Tô gia lại ngang nhiên cãi lộn, làm cho toàn thành nổi sóng gió.
Con mãnh hổ này ỷ vào việc có hoàng thất ở sau lưng, cường thế bá đạo đã quen, xem ra thực sự nên hung hăng gõ một chút.
Sau đó, Kiều gia phái người tiến cung bẩm báo.
Xét thấy Tô gia trái với điều khoảng thứ hai trong 'Huyết thư' sắp ký kết, Kiều gia đã làm ra phản kích.
Cùng lúc đó, Ác Nhân cốc truyền ra tin tức, Kiều gia công nhiên đấu giá Tô Nhã và mười hai tộc nhân tại thị trường nô lệ Vân Vụ Sơn Tùng.
Xét thấy Tô Nhã đám người kịch liệt phản kháng, tại chỗ chém đầu năm người, tách rời cho chó ăn!!
Tô gia nổi giận, cho người tấn công mạnh Ác Nhân cốc. Kiều gia phục kích trước Ác Nhân cốc, toàn diệt tám trăm bảy mươi sáu người của Tô gia!
Sau đó... Ác Nhân cốc công khai tuyên cáo hoàng thành, xét thấy bọn người Tô Nhã có thân phận đặc thù, cùng ân oán giữa hai tộc, Ác Nhân cốc không muốn bị lợi dụng, không muốn chịu liên luỵ, cho nên đã bí mật di chuyển bọn người Tô Nhã đến nơi khác tiến hành đấu giá!
Chương 1013 Tuyên chiến (3)
Không đợi Tô gia đến Ác Nhân cốc chất vấn, Ác Nhân cốc lập tức tuyên cáo hoàng thành, Tô Nhã đã bị hoa lâu mua đi.
Thân phận người mua được giữ bí mật.
Toàn bộ hoàng thành oanh động, đường đường là trưởng nữ Tô gia, bây giờ sao lại bị đưa vào hoa lâu rồi?
Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!
Mắt thấy chuyện càng náo càng oanh động, Nhân Hoàng không đợi được, hừng đông ngày thứ hai đã tự mình ra mặt, cưỡng ép ước đàm với Kiều Vạn Niên cùng Tô Thiên Can.
Cùng lúc đó, hoàng thất xuất động ba mươi ngàn cường giả cùng quân tốt, phân biệt tiến về Tô gia cùng Kiều gia, lấy danh nghĩa vững chắc ổn định của hoàng thành, cưỡng ép giới nghiêm.
Bầu không khí trong hoàng cung trở nên náo nhiệt.
Tô Thiên Can cùng toàn bộ tộc lão Tô gia đuổi tới. Kiều Vạn Niên, Kiều Anh Tung và vài người khác cũng trình diện.
Hai bên cãi vã kịch liệt, chửi ầm lên.
Chỉ là Kiều gia cố ý kích thích, Tô gia đã mất khống chế.
Tràng diện càng náo càng táo bạo, ngay cả một ít tộc lão hoàng thất đều liên tiếp trình diện.
Cho đến khi Nhân Hoàng tức giận một chưởng vỗ bay Tô Thiên Can, trận cãi vã chợt im bặt mà dừng.
Cuối cùng, hai bên một lần nữa ký kết huyết thư.
Kiều gia thừa nhận giết chết Tô Thiên Cương, cũng trả lại thi thể. Tô gia giao phó bốn viên Cấm Nguyên Châu, đây là cực hạn.
Kiều gia, tổ từ phía sau núi.
- Hinh nhi. Huyền m Đan, ta đã tự tiện chủ trương chặn mất của nàng. Có thể nàng sẽ từ từ cảm giác thấy thân thể đang suy yếu, cảm thấy rất đau đớn... Ta rất không muốn như thế này, nhưng nếu như lại dùng Huyền m Đan, khả năng nàng sẽ thật sự không tỉnh lại nữa.
Khương Phàm nhẹ nhàng vỗ về gương mặt Kiều Hinh, hai mắt đẫm lệ, thì thào khẽ nói.
Linh hồn đã tiếp nhận dày vò ngàn năm, bây giờ lại phải trải qua thân thể già yếu đau đớn. Khương Phàm thương yêu lại khó chịu, cũng hận mình vô năng.
- Hinh nhi...
Khương Phàm chần chờ thật lâu, lại mở miệng:
- Ta Không thể nào ở lại chỗ này giúp nàng nữa. Ta muốn đi tìm kiếm thuốc giải cho nàng, khả năng sẽ là hai ba năm, cũng có thể là nhiều hơn mấy năm. Nàng nhất định phải chịu đựng, kiên trì đợi ta trở về.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm tại trong quan tài ngọc, làn da ôn nhuận, mỉm cười như thường.
Khương Phàm lại nói, để linh hồn mệt mỏi của Kiều Hinh có thể nghe được lời hắn nói, nghe rõ ràng ý tứ của hắn.
Nhưng, càng là lặp lại, Khương Phàm càng khó chịu, thậm chí có chút sợ sệt.
Dù sao Kiều Hinh đã tiếp nhận đến chín lần Huyền m Đan, thân thể vô cùng suy yếu, một khi bắt đầu biến chất, đến tột cùng có thể chống cự được mấy năm?
Hắn lại có thể không tìm được toàn bộ dược liệu?
Nếu như lúc hắn trở lại, Kiều Hinh đã không có ở đây thì làm sao?
Khương Phàm không dám tưởng tượng tình cảnh Kiều Hinh tan thành mây khói trong lồng ngực mình.
- Ai... Đi thôi... Nàng đã kiên trì ngàn năm, ta tin rằng nàng hẳn là còn có thể kiên trì thêm mười năm nữa.
Đan Hoàng còn lo lắng hơn so với Khương Phàm, nếu như hãm sâu trong Địa Ngục, thật không phải đơn giản là hai ba năm như vậy, mà nếu xông vào Địa Ngục, cũng không nhất định thật có thể tìm được tất cả dược liệu.
Nhưng, muốn cứu Kiều Hinh, chỉ có thể làm như thế.
Kiều Hinh có thể sống lại hay không, một nửa phải nhìn Khương Phàm, một nửa xem ý trời.
- Hinh nhi... Tha thứ cho ta... Hinh nhi... hãy chờ ta...
Khương Phàm cúi người xuống, hôn lấy đôi môi đỏ của Kiều Hinh, nước mắt trong suốt trượt xuống, rơi trên khuôn mặt Kiều Hinh.
Kiều Hinh bình tĩnh nằm, khóe mắt lại lần nữa thấm ra chút lệ quang.
Nàng nghe được!
Nàng cũng biết!
Trái tim Khương Phàm hung hăng co rụt lại, nước mắt lần nữa tràn mi mà ra, nhưng vẫn cắn răng đứng dậy, vì nàng đậy lại nắp quan tài.
- Nhất định phải... Chờ ta trở về... Kiếp trước là ta phụ nàng, đời này tuyệt đối sẽ không lại phụ. Ta thề, sẽ mang nàng đi nhìn hết phong cảnh thiên hạ, sẽ mang nàng đứng tại Đăng Thiên Kiều đó, nhìn bát phương thần phục, tôn chủ Thương Huyền!
Khương Phàm nhìn Kiều Hinh lần cuối, mang theo áy náy và không nỡ, lui ra khỏi tổ từ.
- Phụ thân, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân.
Kiều Vô Hối cam đoan với Khương Phàm.
- Không có Trường Sinh Đan, ngươi cũng phải chăm sóc tốt cho mình, chờ ta trở về.
Khương Phàm vỗ nhẹ bả vai Kiều Vô Hối.
Liên tục dùng nhiều Trường Sinh Đan như vậy, tuổi thọ của hắn cũng sắp đến cực hạn.
- Mà đã dùng bảy viên, lại dùng nữa thì hiệu quả cũng không lớn.
- Phụ thân ngài yên tâm, là Bất Diệt Huyết Hoàng, bất tử bất diệt.
Kiều Vô Hối trấn an Khương Phàm.
- Đừng gạt ta, ta có thể cảm nhận được ngươi đang suy yếu. Phong ấn của ngươi còn có cơ hội giải trừ sao?
- Mẫu thân vì bảo vệ ta, bắt đầu từ ngày ta thức tỉnh đó đã bố trí phong ấn, phong ấn nương theo ta cả đời, chỉ sợ không có cơ hội.
- Nếu như là Chu Tước thần huyết thì sao?
- Phụ thân ngài cần trưởng thành, không thể vì ta mà lãng phí huyết dịch.
- Năm đó di thể ta bị các phương chia cắt, có một khối xương cốt mang máu bị đặt ở Huyền Nguyệt hoàng triều.
Đáy mắt Kiều Vô Hối hiện lên đến ý lạnh:
- Huyền Nguyệt... Chính là con chó phản bội ngài kia.
- Ta cho ngươi thời gian ba năm chuẩn bị. An bài Huyết Sát trà trộn vào Huyền Nguyệt hoàng thành, điều tra tình huống huyết cốt nơi đó. Tốt nhất là có thể bí mật thẩm thấu cường tộc nào đó, hoặc trở thành thượng khách hoàng thất. Ta có một tôn Thiên Bia, có thể pháp lệnh hoàng tộc một phương. Ba năm sau, bọn hắn sẽ tấn công Huyền Nguyệt hoàng thành, các ngươi tìm đúng cơ hội, cướp Chu Tước huyết cốt đi cho ta!
- Nhi tử, lĩnh mệnh.
Kiều Vô Hối chấn kinh, pháp lệnh hoàng tộc?
Bọn hắn thật có thể phối hợp?
- Sau khi đạt được huyết cốt, ngươi cứ việc hấp thu máu Thần Hoàng bên trong, giải trừ phong ấn.
- Sau khi thành công thì cho Khương Diễm một chút.
Khương Phàm lại vỗ vỗ bả vai Kiều Vô Hối, dùng sức nắm lại:
- Sứ mệnh ngươi còn sống không phải túc trực bên linh cữu, không phải chờ đợi, mà là theo giúp ta trở lại chiến trường Bách Tộc!
- Nhi tử... Lĩnh mệnh...
Kiều Vô Hối xúc động trong lòng, âm thanh cũng hơi run rẩy.
Bách Tộc chiến trường, hắn khát vọng cỡ nào để có thể đứng lên trên.
Bách Tộc chiến trường, hắn hy vọng dường nào thật có thể đi theo phụ thân huy hoàng.
Nhưng, hắn có thể kiên trì đến ngày đó sao?
Máu Thần Hoàng lại có hiệu quả sao?
Hắn dù sao đã là một cơ thể gần chết.
Sau khi Khương Phàm biến mất trong rừng cây, Kiều Vô Hối yên lặng đứng một lát, từ trong cổ họng phát ra vài tiếng ho khan, càng ngày càng nặng, càng ngày càng đau đớn, cho đến khi máu tươi tuôn ra khóe miệng.
Thân thể này lại gầy gò đi rất nhiều.
Kiều Vô Hối triệu quải trượng từ trong nhẫn không gian ra, gian nan chống đỡ thân thể già nua của mình, run rẩy đi tới tổ từ, đóng cửa đá lại, quỳ đến bên cạnh quan tài ngọc.
- Mẫu thân... Phụ thân đã đi, xin ngài hãy tin tưởng, người nhất định sẽ trở về, ngài, cũng nhất định có thể đợi được phụ thân. Nhi tử... xin cam đoan với ngài...
Chương 1014 Kỷ nguyên mới
Khương Phàm đi đến đại điện trên đỉnh núi, Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn, Kiều Phương Hoa, còn có bọn người Kiều Thiên Mạch đã khôi phục đợi ở chỗ này.
- Tô gia triệt để mạo phạm hoàng thất.
- Ha ha, ta mới phát hiện Tô gia cường thế bá đạo so với Hoàng Phủ gia còn nghiêm trọng hơn.
- Bọn hắn đời đời kiếp kiếp làm thông gia với hoàng thất, được hoàng thất bảo hộ, làm mưa làm gió đã quen, thậm chí từ trong lòng mình đã là làm nửa hoàng tộc. Nếu như không phải lần này bị chọc giận, ta cũng không biết bọn hắn khi điên sẽ đến đáng sợ như vậy, lời gì cũng dám nói ra bên ngoài.
- Nhân Hoàng đánh bay Tô Thiên Can, Tô Thiên Can dưới sự tức giận lại hóa thành cự hổ, gầm thét với Nhân Hoàng.
- Xem như chúng ta giúp hoàng thất một tay, để bọn hắn biết mãnh hổ bọn hắn nuôi không hề thuận theo như tưởng tượng.
Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn không kìm nén kích động được, trận phản kích này quá đặc sắc.
Không chỉ có giết hơn tám trăm người Tô gia, lại còn để cho hoàng thất quyết liệt với Tô gia.
Kiều Anh Tung cười lạnh:
- Tiếp tục châm củi! Hung hăng đốt! Không thể để cho bọn hắn tỉnh táo lại!
Khương Phàm nhìn dáng vẻ bọn họ, đại khái có thể tưởng tượng đến sự phấn khích trong hoàng cung.
Xem ra Cổ Hoa đã yếu ớt hơn so với hắn tưởng tượng rồi.
Không phải thực lực không đủ mạnh, mà ngàn năm trung lập, ngàn năm sống an nhàn sung sướng, dưỡng thành bọn hắn kiêu ngạo. Phần này kiêu ngạo đã bành trướng đến nỗi bọn hắn ngay cả hoàng thất đều không kính sợ.
Chỉ cần Kiều gia có thể khống chế tốt phân tấc liền có thể dắt mũi hoàng thất, từng bước đắc tội từng gia tộc.
Kiều Linh Vận hỏi:
- Đám người Tô Nhã kia đâu?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
- Bán cho hoa lâu.
Phượng Bảo Nam hỏi:
- Thật? Không phải cố ý làm cho Tô gia tức giận?
Phó thống lĩnh Liệp Kiêu nói:
- Ác Nhân cốc rất phối hợp, tìm được người dám mua, đêm nay có thể di chuyển ra khỏi Cổ Hoa.
Bọn người Phượng Bảo Nam không hề thương tiếc gì, ngược lại rất giải hận.
Nếu như không phải mạng lớn, nếu như không phải có Trường Sinh Đan, bọn hắn bây giờ chỉ sợ đã bị chôn vùi trong đất chờ đợi tống táng.
Kiều Linh Vận nói:
- Cô ta thích nam tử như vậy, lần này thỏa mãn rồi.
Kiều Vạn Niên lấy ra một cái hộp gấm, đưa đến trước mặt Khương Phàm:
- Tiểu tổ, đây là năm viên Cấm Nguyên Châu. Tô gia sống chết không chịu lại đưa thêm một viên nào.
Cấm Nguyên Châu chỉ tương đương cỡ ngón cái, tròn trịa, rất tinh xảo. Bên trong lượn lờ ánh sáng kỳ diệu, như mây như sương, thần bí lại mỹ lệ.
Năm viên Cấm Nguyên Châu tập hợp một chỗ, cảm ứng lẫn nhau, khuấy động lực lượng thời gian kỳ diệu, cho người ta một cảm giác phiêu miểu khó lường.
Rõ ràng là ở nơi đó, nhưng lại giống như sớm đã không có ở đây.
Bọn người Kiều Linh Vận đều lại gần, nhìn Linh Châu Thời Gian trong truyền thuyết. Ngay cả Kiều Vạn Niên và mọi người cũng đều là lần đầu tiên thấy tận mắt:
- Mặc dù Cấm Nguyên Châu đều là mọc ra từ Cấm Nguyên Cổ Thụ, nhưng bởi vì các vấn đề về chất dinh dưỡng, công hiệu hơi có khác nhau. Có chỉ là ngưng kết thời gian, phạm vi từ vạn mét đến mấy vạn mét, thời gian ít nhất năm giây, nhiều nhất có thể tới mười giây. Có thể ngược dòng thời gian, cái này vô cùng huyền diệu, cho nên ngược dòng thời gian cơ bản là chừng ba giây, không có quá lâu.
- Có một số Cấm Nguyên Châu còn có thể giam cầm thời gian trước, lại ngược dòng thời gian, nhưng Cấm Nguyên Châu như thế này hẳn là rất đặc biệt, Tô gia sẽ không cho chúng ta. Tiểu tổ, hết thảy có năm viên, ngài đều cầm đi. Gặp được nguy hiểm liền dùng, nhưng mấy giây thời gian rất ngắn, tuyệt đối không nên dừng lại, tận khả năng mà chạy trốn.
- Dùng như thế nào?
Khương Phàm cẩn thận chu đáo cầm lấy một viên Cấm Nguyên Châu.
- Trước tiên phải nhỏ máu nhận chủ từng cái, chờ gặp được nguy hiểm, trực tiếp đánh nát là được rồi. Bọn chúng rất yếu đuối, tuỳ tiện liền có thể đánh nát.
- Cấm Nguyên Cổ Thụ của Tô gia giấu ở đâu?
- Đây là bí mật lớn nhất của Tô gia, không ai biết. Ngay cả hoàng thất đều đang ngấp nghé Cấm Nguyên Cổ Thụ, nếu như không phải định kỳ Tô gia thường hiến cho hoàng thất một viên, hai bên lại đời đời là thông gia, nói không chừng đã cưỡng cầu bọn hắn giao ra.
- Tông môn đại tộc Cổ Hoa, cùng thế lực Thiên Cung từ bên ngoài vào cũng đều đã từng đánh chú ý qua nó. Nhưng thật đáng tiếc, chưa bao giờ có ai thấy qua Cấm Nguyên Thụ chân chính.
Kiều Vạn Niên lắc đầu, Cấm Nguyên Châu ảnh hưởng thời gian, mặc dù chỉ là mấy giây ngắn ngủi, nhưng đã có thể gọi là trái với trời. Nếu như Cổ Hoa không phải hoàng tộc, nếu như hoàng tộc không phải trung lập, Tô gia căn bản không gánh nổi Cấm Nguyên Thụ.
- Ta chỉ cầm ba viên Cấm Nguyên Châu, còn hai viên các ngươi giữ lại đi.
Khương Phàm lấy đi ba viên, còn lại giao cho Kiều Vạn Niên.
- Ngài hãy mang hết đi, chúng ta thật không cần.
- Cất kỹ!
Khương Phàm đưa hộp gấm cho Kiều Vạn Niên.
Kiều Vạn Niên chần chờ liên tục, vẫn nhận, nhưng không có ý định để mình dùng, coi như thay Khương Phàm giữ lại.
- Ngài thật không cần chúng ta phái người đi theo sao?
- Yên tâm đi, ta có thể bảo vệ tốt cho mình.
Khương Phàm nói với bọn người Kiều Thiên Mạch ở sau lưng:
- Đều chuẩn bị xong chưa? Bây giờ chúng ta liền rời khỏi.
- Khi nào chúng ta mới có thể trở về?
Kiều Vô Song và Kiều Vi Nhi đều rất không nỡ, mặc dù đã hiểu bọn hắn giả chết là cần cho gia tộc, nhưng nghĩ tới phải triệt để gãy mất liên quan cùng Kiều gia, đi theo Khương Phàm đến phương nam mấy chục vạn dặm bên ngoài, trong lòng vẫn rất khó chịu.
- Ngắn thì hai ba năm, lâu là ba đến năm năm. Chờ cái ngày Kiều gia rời khỏi Cổ Hoa đó, các ngươi có thể một lần nữa trở lại Kiều gia.
- Chúng ta phải rời khỏi Cổ Hoa sao?
Bọn người Kiều Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Khương Phàm.
- Đến lúc đó các ngươi sẽ hiểu đã xảy ra chuyện gì, nói lời tạm biệt đi.
Khương Phàm muốn mau chóng mang theo bọn hắn rời khỏi nơi này trước khi Tô gia kịp phản ứng.
Kiều Linh Vận trấn an các nàng:
- Cũng không phải sinh ly tử biệt gì, chỉ là mấy năm không gặp mà thôi, xem như lịch luyện một trận đặc biệt đi. Thuận tiện giúp ta nhìn tỷ phu của các muội, nếu hắn nói chuyện qua cùng nữ tử nào, có cử chỉ thân mật cùng nữ tử nào, đều nhớ kỹ cho ta.
Phượng Bảo Nam ở bên cạnh đang nổi hứng bỗng chốc co lại, xấu hổ cười khổ.
Chương 1015 Sóng gió ở Nam Bộ (1)
Kiều Vạn Niên giao cho Kiều Thiên Mạch một chiếc nhẫn không gian:
- Trong này một số là vũ khí cùng Linh Bảo, cố gắng tu luyện, đừng để cho Kiều gia mất mặt. Chờ tương lai gặp lại, nếu như cảnh giới của ngươi kém quá nhiều so với Linh Vận, đừng trách ta dùng gia pháp.
Sau một phen tạm biệt, Khương Phàm thu bọn người Kiều Thiên Mạch vào thanh đồng tiểu tháp, thông qua mật đạo của Kiều gia, rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành trong đêm.
Khương Phàm đứng tại đỉnh núi nhìn qua Cổ Hoa hoàng thành bao la hùng vĩ trong màn đêm, lòng sinh rung động.
Lúc trước chỉ là muốn tới xem một chút, không nghĩ tới vậy mà đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Có Kiều gia cùng Ác Nhân cốc, rốt cuộc hắn cũng xem như đã có thành viên tổ chức của riêng mình, nhưng muốn khiêu chiến Thương Huyền hoàng đạo, còn kém xa lắm.
Mấu chốt nhất vẫn cần hắn trưởng thành.
Hắn phải nhanh tăng thực lực lên một chút, kích phát tiềm lực huyết mạch.
Cực kỳ quan trọng hơn chính là phải vượt qua Sinh Tử cảnh.
Chỉ có vượt qua cảnh giới kia, hắn mới có thể chân chính hóa thân Chu Tước.
Lúc này, nơi xa truyền đến một tiếng gáy to rõ.
Là Lý Mạc Yêu đang nhắc nhở Khương Phàm hắn đã đến, đang bảo vệ ở chỗ tối.
- Cổ Hoa... Ta sẽ còn trở lại... Hinh nhi, chờ ta.
Khương Phàm quay người nhảy xuống vách núi, biến mất trong cánh rừng tươi tốt.
Một ngày này, đúng lúc là ngày mùng một tháng một Thương Huyền Thiên khuyết lịch công nguyên năm ngàn.
Thiên Khuyết lịch là thời gian mười hai hoàng đạo liên thủ hủy diệt Vạn Thế thần triều, cùng sử dụng thời gian mười mấy năm triệt để tiêu trừ vết tích thần triều tồn tại, bắt đầu liên hợp dùng lịch mới.
Cho tới hôm nay đúng lúc là ngàn năm.
Cho nên sách sử hậu thế, cũng chính là ngày hôm nay, ngày Khương Phàm rời khỏi Cổ Hoa hoàng thành được chỉnh sửa là 'Huy Hoàng Tân Lịch', Kỷ Nguyên nguyên niên!
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Phàm đi đến một chỗ nơi an toàn, phóng xuất bọn người Kiều Thiên Mạch từ trong thanh đồng tiểu tháp ra.
- Đừng giả bộ, biến thành Hỏa Ưng, chở ta về Nam Bộ.
Khương Phàm nhấc tặc điểu trong ngực Kiều Vi Nhi lên.
- Chính ngươi không biết bay sao.
Tặc điểu đang hưởng thụ nhiệt độ trong lồng ngực Kiều Vi Nhi, rất bất mãn đạp chân.
- A... nó biết nói chuyện?
Kiều Vi Nhi và mọi người kinh hô.
Khương Phàm bóp lấy cổ nó, dùng sức quơ:
- Đừng lề mề, ta còn muốn tu luyện. Hơn năm trăm ngàn dặm đường, áp súc thời gian nghỉ ngơi đều phải chạy hai ba tháng.
Tặc điểu giãy dụa:
- Ta chính là Đại Yêu mang Thái Dương đồ đằng, ngươi thật sự coi ta kẻ đưa hàng sao.
- Thao Thiết Thánh Pháp.
- Có ý gì?
- Ngươi dám luyện, ta sẽ dạy ngươi.
- Thật?
Tặc điểu lập tức tỉnh táo tinh thần, nó là bán yêu bán linh, có năng lượng linh châu lại có huyết mạch huyết châu, nếu như có thể tu luyện tới Thao Thiết Thánh Pháp, huyết châu sẽ có thể tùy ý thôn phệ huyết khí.
Thái Dương đồ đằng, hấp thu uy lực thái dương, Thao Thiết Thánh Pháp, hấp thu huyết khí vạn thú.
Phối hợp quá hoàn mỹ.
- Ta từng lừa ngươi sao, nhanh lên.
Khương Phàm dùng sức ném tặc điểu lên.
Tặc điểu hưng phấn kêu to, toàn thân cuồn cuộn liệt diễm, huyết châu linh châu va chạm, bên trong tiếng vang lớn nó hóa thân thành cự ưng, giương cánh hơn ba mươi mét.
- Oa...
Kiều Thiên Mạch trừng to mắt, con hồ ly này còn có thể biến thành cự ưng?
Kiều Vi Nhi giật mình che miệng nhỏ, khó có thể tin mà nhìn cự điểu tung bay giữa bầu trời.
Đây là tiểu bảo bối đáng yêu nhu thuận của nàng sao?
- Nó là Hỏa Diễm Huyễn Điểu, bán yêu bán linh, chỉ cần bị nó thôn phệ đồ, nó đều có thể biến đổi được.
Khương Phàm giới thiệu sơ lược về tặc điểu, sau đó bảo nó xuống tới đón bọn họ.
- Nó là đực?
Mặt Kiều Vi Nhi đột nhiên đỏ bừng, tức giận chà chà tặc điểu.
Hỏa Diễm Huyễn Điểu hắc hắc cười xấu xa.
- Ta đương nhiên là đực. Tiểu Vi Nhi, chờ ngày nào đó ta nuốt một nam tử liền có thể biến thành người. Ngươi nói ngươi thích bộ dáng gì, tùy tiện chọn, chọn tốt nói với ta.
- Ngươi... Ngươi gọi món ăn sao!
- Ngươi cứ nói ngươi thích như thế nào, ta có thể ăn nhiều mấy cái, biến đổi bộ dáng cùng ngươi.
- Ngươi là sắc điểu!!
Kiều Vi Nhi tức giận, vậy mà mỗi ngày hỗn đản này lại đều ngủ chung với nàng.
Phượng Bảo Nam dở khóc dở cười, thật sự là vật họp theo loài, chiến sủng của Khương Phàm đều đặc biệt như vậy.
- Đừng lề mề, đi mau, chú ý ẩn nấp.
Khương Phàm lấy Thao Thiết Thánh Pháp ra, giao cho bọn người Phượng Bảo Nam.
- Từ nơi này đến Nam Bộ cần hai ba tháng, các ngươi tranh thủ tu luyện Thao Thiết Thánh Pháp một chút.
- Chúng ta có thể tu sao?
Kiều Thiên Mạch đương nhiên chờ mong, thế nhưng nghĩ đến hung danh của bộ tộc Thao Thiết, lại có chút kiêng kị.
- Có thể không cần, nhưng không thể không tu.
Khương Phàm giao Thao Thiết Thánh Pháp cho bọn hắn, mình mình xếp bằng ở phía trước, bắt đầu để ý thức hải tu luyện Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền.
Bây giờ chỉ còn hơn hai mươi quyền pháp, tranh thủ trước khi trở về, tu luyện tới quyền thứ một trăm.
- Các huynh tu luyện đi.
Kiều Vi Nhi và Kiều Vô Song đều lắc đầu, tỷ muội các nàng là lục phẩm linh văn, không có tư cách tu luyện thánh pháp.
Kiều Thiên Mạch cùng Phượng Bảo Nam trao đổi ánh mắt, cắn răng một cái, luyện!!
Nam Bộ.
Thiên Khuyết lịch công nguyên năm chín trăm chín mươi chín, tháng bảy!
Tại thời điểm Vô Hồi Thánh Chủ dẫn đầu bọn người Khương Phàm chạy tới Tây Bộ tham gia mạo hiểm ở Vĩnh Hằng Thánh Sơn, Hoàng Đại Bính lưu lạc mấy chục năm Tân Hải Nam Bộ rốt cuộc cũng đã tiến vào La Phù sơn mạch.
Hoàng Đại Bính muốn đến Ngọc Đỉnh tông cùng Hồng Liên Đan Thành xin thuốc, nhưng thời điểm đi đường tắt gần Bạch Hổ tông lại bị khí tức đặc biệt bên trong Hồng Hoang Phủ hấp dẫn.
Hồn niệm Thiên Nô Chi Vương thức tỉnh.
Ngày hai mươi sáu tháng bảy, sau khi Hoàng Đại Bính cùng hồn niệm Thiên Nô Chi Vương làm 'Bạn tri kỷ' năm ngày năm đêm, hắn liền hướng về phía thần triều quỳ lạy, tuyên thệ hiệu trung.
Khuya ngày hai mươi sáu tháng bảy hôm đó, Hoàng Đại Bính chính thức tiếp nhận Hồng Hoang Phủ!
Ánh sáng vô biên, chiếu thấu vạn dặm bóng đêm.
Sát niệm ngập trời, rung động càn khôn vạn đạo.
Chiến ý vô tận, khiến cho ức vạn thú hồn La Phù kinh dị.
Đêm nay, vạn dặm rừng rậm La Phù vì đó mà rung động, các tông cảnh giác, cùng nhau chú ý tới xung quanh.
Ngay cả sâu trong Vô Hồi thánh địa tại phía xa La Phù đều lập tức phái người tiến về đó điều tra.
Rạng sáng ngày hai mươi bảy tháng bảy, Hồng Hoang Phủ chấn vỡ nát thiên địa, dung nhập thâm uyên Hư Không, giao hòa toàn diện cùng Hoàng Đại Bính.
Bình luận facebook