• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Đan Đại Chí Tôn (5 Viewers)

  • Chương 1003-1005

Chương 1003 Súc vật (1)

Đông Hoàng Như Ảnh ngược lại có chút cảm động, thì ra người này vẫn rất trọng tình nghĩa.

Khương Phàm nói:

- Ta từ Vĩnh Hằng Thánh Sơn đã lộ ra một bảo bối, giao cho Kiều gia. Xem như cảm tạ ân cứu mạng của bọn họ đối với Phượng Bảo Nam, cũng có thể cam đoan sau khi ta rời khỏi, Kiều gia có thể có lực lượng giữ vững tư thái cường thế.

- Bảo bối gì?

- Các ngươi có biết bên trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn cụ thể đã phát sinh qua cái gì không?

- Không hiểu rõ.

- Ta kết thù kết oán với Huyền Nguyệt hoàng triều là bởi vì một vũ khí cổ lão. Bọn hắn cũng đạt được một vài thứ, ta có được một cái. Trong một số thứ bọn hắn có là Thái m đồ đằng, mà ta đây là Thái Dương đồ đằng.

- Thái Dương đồ đằng?!

Khuôn mặt Đông Hoàng Như Ảnh hơi động, ngay cả Đông Hoàng Như Yên nấp trong sương mù đều suýt chút nữa la lên.

- Ngươi biết?

Ánh mắt Khương Phàm run lên.

- Ta chỉ là thật bất ngờ, có thể phát hiện đồ đằng từ trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, khẳng định vô cùng cổ lão.

- Thiên Cung các ngươi sẽ không tới Kiều gia đoạt đấy chứ.

- Nghị công tử suy nghĩ nhiều rồi, Thiên Cung chúng ta làm việc có giới hạn thấp nhất.

- Ta Thái Dương đồ đằng cho Kiều gia, dung nhập hỏa trì dưới mặt đất của Kiều gia, nơi đó bây giờ tựa như mặt trời dưới mặt đất. Kiều Linh Vận thay đổi, cũng là bởi vì Thái Dương đồ đằng.

Lời giải thích lần này là Khương Phàm đã nghĩ kỹ trước khi đến, các mặt đều có chiếu cố.

Chỉ cần không ai biết hắn là chuyển thế, đây chính là lời giải thích hoàn mỹ nhất, mà không có kẽ hở.

Đông Hoàng Như Ảnh nói:

- Nếu Nghị công tử có thể thẳng thắn nói ra, Như Ảnh cũng có thể cam đoan với công tử, tuyệt đối sẽ không tiết lộ bí mật của ngươi với hoàng cung cùng các tộc, cũng sẽ không ngấp nghé Thái Dương đồ đằng của Kiều gia.

- Chúng ta cứ vậy liền coi là ước định cẩn thận rồi?

- Nghị công tử có thể tin tưởng Như Ảnh.

- Vậy ta cáo từ.

- Nghị công tử chờ một lát.

Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên gọi Khương Phàm lại.

- Còn có chuyện gì?

- Nghị công tử, chuẩn bị rời khỏi lúc nào?

- Bọn người Kiều Thiên Mạch chết rồi, ta muốn ở lại Kiều gia thêm một một thời gian, sau đó lại rời khỏi.

- Như Ảnh mạo muội, hỏi nhiều Nghị công tử một vấn đề. Ngươi thật nguyện ý ở lại thánh địa sao?

- Cô muốn nói cái gì?

- Như Ảnh cảm giác tính cách Nghị công tử giống như không quá tương xứng với phong cách xử sự của thánh địa, ngươi cũng hoàn toàn có thể có được thế giới rộng lớn hơn. Nếu như Nghị công tử bị trục xuất thánh địa, ta nói là nếu như, hoan nghênh lại về Cổ Hoa, ta ở Thiên Cung thứ chín chờ Nghị công tử.

- Như Ảnh cô nương có ý tốt, ta xin nhận, nhưng Khương Phàm ta không phải loại người cô tưởng tượng này. Tính cách ta mặc dù rất mạnh, nhưng ta không phải người hiếu sát, một số thời khắc chỉ là không làm không được.

- Ta tin tưởng Nghị công tử. Nhưng cũng xin để Như Ảnh có mấy phần huyễn tưởng.

Đông Hoàng Như Ảnh đứng dậy, ấn tượng đối với Khương Phàm có chút đổi mới.

Bởi vì chiến sủng giết người, không muốn Kiều Vi Nhi vô tội gặp nạn liền mạo hiểm xuất hiện.

Bởi vì Kiều Linh Vận đã cứu Phượng Bảo Nam, vậy mà dâng ra Thái Dương đồ đằng báo ân với Kiều gia.

Thời điểm nhắc đến việc mình tổn thương tỷ tỷ Phượng Bảo Nam, trong ánh mắt lại toát ra áy náy cùng hối hận để nàng đều có chút xúc động.

Người này mặc dù hung ác cường thế, nhưng lại trọng tình trọng nghĩa, tính tình này là thật.

Đáng để nàng mời chào!!

- Hi vọng Như Ảnh cô nương có thể giữ bí mật, chuyện sau này... ừm... không ai nói trước được.

Khương Phàm đứng dậy cáo từ, đi tới nơi cửa phòng.

Nhưng đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa:

- Như Ảnh tỷ tỷ đang ở đâu?

A?

Khương Phàm bỗng nhiên cảm giác âm thanh có chút quen thuộc.

Đông Hoàng Như Ảnh ngồi trở lại trước bàn đá:

- Lan Nặc muội muội sao? Vào đi.

Ai?

Khương Phàm quay đầu nhìn Đông Hoàng Như Ảnh, lại quay đầu về, nhìn chằm chằm cửa phòng đang kéo ra.

- Quấy rầy tỷ tỷ.

Tối hôm qua Lan Nặc nhịn xuống không có tới bái phỏng là không muốn mình biểu hiện quá cấp thiết, khiến cho nữ tử khôn khéo Đông Hoàng Như Ảnh này hoài nghi, mà sau khi nàng nghĩ sâu tính kỹ, đã nghĩ đến một chủ ý rất tốt.

Chính là mượn chủ đề thảo luận đến Kiều gia, đề cập chuyện tối hôm qua Khương Phàm hiện ra linh vũ, sau đó tìm hiểu phải chăng phương bắc có cường tộc Khổng Tước.

Lan Nặc phất phất tay với bọn người Lan Dận ở phía góc rẽ, ra hiệu bọn hắn không nên quá lỗ mãng, lúc này mới mỉm cười lễ phép, đẩy cửa phòng ra.

Nhưng...

Khi cửa phòng đẩy ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mi mắt lại là một gương mặt có kinh ngạc cùng sát ý.

- Lan Nặc!

Khương Phàm bỗng nhiên biến sắc, nháy mắt đã ra tay, một tay bóp lấy cổ Lan Nặc, đẩy xô ra khỏi gian phòng.

Trong nháy mắt bộc phát, lực lượng vượt qua sáu trăm ngàn cực cảnh.

Cùng lúc đó, tay phải lại triệu ra tàn đao, đâm đến tim Lan Nặc.

Sát ý quyết tuyệt!

Không chần chờ chút nào!

- Khương Phàm?

Lan Nặc biến sắc, áo bào trong phút chốc xuất hiện tia sáng mãnh liệt, khuấy động xung quanh, quét sạch toàn thân.

Cổ của nàng bỗng nhiên bị bóp lấy, cơ hồ muốn vỡ nát, nhưng y phục ở ngực mạo hiểm chống đỡ tàn đao, gần như đồng thời, cổ tay nàng xoay chuyển tia sáng, cưỡng ép triệu ra Hư Thiên Kính.

Khương Phàm không thể đâm xuyên, quả quyết lấy đi tàn đao.

Một phát bắt được cổ tay của nàng, buộc mặt kính Hư Thiên Kính chuyển hướng sang bên cạnh. Đồng thời, tay trái bóp lấy cổ Lan Nặc hung hăng kéo một cái về phía mình, đầu hắn bỗng nhiên đánh tới phía trước một kích.

Linh văn trên trán Lan Nặc nở rộ, dâng lên lên uy lực và năng lượng mãnh liệt.

Đầu Khương Phàm nện vào trán Lan Nặc, nổ lên khí lãng kinh khủng, quét sạch xung quanh, trùng kích khắp lối đi nhỏ.

Oanh!!

Đầu Khương Phàm và Lan Nặc đều bị hung hăng xốc lên, nhưng tay của hai người lại nắm cùng một chỗ, chật vật quay cuồng trên mặt đất.

Hai chân Khương Phàm phát lực, chổng mông lên, đạp trên hai chân Lan Nặc đang muốn vung lên, một tay bóp lấy cổ của nàng, một tay khống chế cổ tay của nàng, lấy tư thế cực kỳ thô bạo và quái dị nằm nhoài trên thân kiều nộn của nàng.

Cũng chưa hết, Khương Phàm mang theo gương mặt dữ tợn, đầu giống như là thiết chùy đập loạn vào đầu Lan Nặc.

- A!

Lan Nặc tức giận kêu lên, cưỡng ép khống chế Hư Thiên Kính, chiếu đến Khương Phàm.

Thời khắc kinh hồn, tránh cũng không thể tránh, Khương Phàm quyết tâm, bóp lấy cổ nàng tay trái đột nhiên hướng xuống, một phát bắt được cổ áo, hung hăng xé rách, từ cổ áo cho đến bụng, lộ ra quang cảnh bạch ngọc bên trong.
Chương 1004 Súc vật (2)

Sóng cả chập trùng!

Bạch ngọc không tì vết!

- A! Ngươi là tên súc sinh!

Lan Nặc thét lên, trong nháy mắt đã trở nên luống cuống.

Khương Phàm chẳng quan tâm gì cả, tay phải đè ép nàng thô lỗ xé rách, muốn cưỡng đoạt Hư Thiên Kính.

Biến cố đột nhiên xuất hiện để Đông Hoàng Như Ảnh ở trong phòng vội vàng không kịp chuẩn bị, cũng làm cho bọn người Lan Dận ở góc rẽ đang đợi tin tức quá sợ hãi.

- Khương Phàm, ngươi đi chết đi.

Lan Nặc muốn rách cả mí mắt, toàn thân huy động năng lượng kinh khủng.

- Tiện nhân, ngươi cũng không sống nổi!

Khương Phàm càng không yếu thế, liệt diễm cuồn cuộn, thánh quang tăng vọt, cuồng dã đối oanh cùng năng lượng của Lan Nặc.

Nhưng... Một không gian cường đại lay động đột nhiên bao trùm tới, cưỡng ép ngăn chặn năng lượng đang nổ tung của hai người lại, cũng định trụ được hai nam nữ tử đang nổi điên này.

Đông Hoàng Như Ảnh bước nhanh lao ra, đang muốn nghiêm khắc quát tháo, lại bị tình cảnh trước mắt kích thích suýt chút nữa lui về.

Bởi vì thời điểm Khương Phàm đang phóng thích liệt diễm, trước một khắc đang cướp đoạt Hư Thiên Kính, đột nhiên rút về tới, năm ngón tay cương chụp, khuấy động năng lượng kinh khủng, chộp tới… ngực Lan Nặc.

Khi không gian ngưng kết trong chốc lát, hắn bị cưỡng ép ngăn chặn, vừa vặn đặt ở vị trí 'Mỹ ngọc' kia.

Chợt nhìn, giống như Khương Phàm đang xé mở y phục một cô nương, thô lỗ nhào nặn.

Biểu tình dữ tợn, con mắt trừng trừng đều trở nên hèn mọn.

Mà Lan Nặc càng không yếu thế, đùi phải tránh thoát cuộn lại đưa thẳng đến nơi nào đó phía dưới Khương Phàm, đầu gối còn khuấy động ánh sáng kinh khủng.

Cái này nếu là thật đánh trúng vào, vô cùng có khả năng Khương Phàm từ dưới đi lên, sẽ nổ nát vụn.

- Khương Phàm, ngươi là tên súc sinh, buông tỷ tỷ của ta ra.

Lan Nguyệt lo lắng xông lại, một màn trước mắt cũng làm cho nàng suýt chút nữa phát điên.

- Súc vật, ta giết ngươi.

Lan Dận lên cơn giận dữ, triệu ra Trường Sinh Đao vỗ tới.

Bọn thủ vệ Thiên Cung bị kinh động, cũng tại thời gian ngắn nhất vọt tới tầng mười chín, lại bị Đông Hoàng Như Ảnh quát lui:

- Tất cả lui ra!

Sau khi bọn thị vệ Thiên Cung liên tục xác nhận không có vấn đề, mới rút đi toàn bộ.

Đông Hoàng Như Ảnh cũng cảnh cáo bọn người Lan Nguyệt tỉnh táo, sau đó nói với Khương Phàm cùng Lan Nặc đang 'Ôm' cùng một chỗ:

- Ta mặc kệ các ngươi có ân oán gì, đều không được động thủ ở trong phòng của ta. Hiểu chưa?

Khương Phàm chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm Lan Nặc.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, Lan Nặc lại ở chỗ này, còn gọi Đông Hoàng Như Ảnh là tỷ tỷ?

Chẳng lẽ thế lực Di Lạc cổ địa ở khai sáng bên ngoài chính là Cửu Thiên Thần Giáo?

Nếu bọn hắn ở chỗ này, chẳng phải tương đương với việc đã biết thân phận mình?

Lan Nặc có công bố ra ngoài hay không?

Lan Nặc xấu hổ tức giận, nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.

Khương Phàm vậy mà lại đang ở trong phòng Đông Hoàng Như Ảnh, bọn hắn đang nói cái gì, có đề cập Vạn Linh Huyết Thụ hay không?

Nàng ở chỗ này không có bất kỳ cái gì để dựa vào, nếu như biết bí mật của Vạn Linh Huyết Thụ, khẳng định sẽ cưỡng ép cướp đi.

Làm sao bây giờ?

Đó là thứ để nàng tăng lên địa vị trong thần giáo, là thứ ỷ vào lớn nhất để chấn hưng Lan gia.

- Nếu như đã hiểu, thì thu tay lại cho ta.

Đông Hoàng Như Ảnh thoáng buông lỏng không gian giam cầm.

Khương Phàm lại nhìn chằm chằm Lan Nặc, Lan Nặc cũng đang ngó chừng Khương Phàm.

Ánh mắt hai người cực kỳ lăng lệ, đều hận không thể giết chết đối phương, lại đều có băn khoăn của riêng mình.

Bọn người Lan Nguyệt tức giận lại ngoài ý muốn, tại sao gia hỏa này lại ở đây?

Tối hôm qua Kiều gia gặp phải đại nạn, không phải hẳn là đã phong tỏa cửa phủ, thương lượng đối sách truy tìm hung thủ sao?

Sao mới sáng sớm hắn lại xuất hiện ở trong phòng Đông Hoàng Như Ảnh.

Sớm biết như thế này, tối hôm qua bọn hắn đã thả tin tức Khương Phàm ra.

Bây giờ Khương Phàm đã biết bọn hắn tồn tại, không chỉ có tương đương với bại lộ Cổ tộc, cũng tương đương với bại lộ Vạn Linh Huyết Thụ.

- Rõ chưa?

Đông Hoàng Như Ảnh hỏi lần nữa.

Nhìn dáng vẻ hai người đằng đằng sát khí, nàng cơ bản đã đoán được hẳn là kết oán trong Vĩnh Hằng Thánh Sơn, mà oán hận còn không bình thường.

Lan Nặc lung lay ánh mắt trước nhất, Khương Phàm cũng đang chần chờ một lát, sau đó cũng lung lay.

Đông Hoàng Như Ảnh tản năng lượng ra, cũng buông hai người ra.

Chỉ là không gian đột nhiên buông ra, hai người còn duy trì quán tính.

Kết quả... Khương Phàm ôm đồm lao tới, Lan Nặc một kích trúng mục tiêu.

Một tiếng gào lên, một tiếng hét thảm, vang vọng cả hành lang.

Đông Hoàng Như Ảnh mặt lộ xấu hổ, vội vàng nói:

- Xem ra hai vị đều biết, không cần ta giới thiệu nữa.

- Không cần, rất quen thuộc!

Khương Phàm kích thích linh lực khôi phục lại thương thế, nhưng trong mắt vẫn chứa sát ý, cảnh giác Hư Thiên Kính trong tay Lan Nặc.

Lan Nặc chỉnh lý tốt y phục, bảo vệ ngực đẫm máu, cũng gắt gao nhìn chằm chằm Khương Phàm.

Lan Nguyệt kêu to:

- Đông Hoàng Như Ảnh, mau giết Khương Phàm. Hắn biết được thân phận của chúng ta, không thể nào giữ lại được!

Đông Hoàng Như Ảnh không để ý đến nàng, chỉ là cảnh cáo Khương Phàm:

- Nếu ngươi biết thân phận của các nàng, cũng hẳn là đã hiểu bí mật thần giáo. Ta tự tiện chủ trương, không xử lý ngươi, cũng hi vọng ngươi có thể giữ bí mật.

- Ta còn không có sống đủ, ta sẽ bảo đảm.

Khương Phàm vẫn nhìn chằm chằm Lan Nặc.

Lan Nặc ép buộc tỉnh táo lại, đón ánh mắt Khương Phàm:

- Nói chuyện?

- Nói chuyện! Nhưng, ngươi phải thu Hư Thiên Kính lại.

Lan Nặc giao Hư Thiên Kính cho Lan Nguyệt, đi đến trong phòng đối diện.

Khương Phàm theo sát đi đến.

Bọn người Lan Nguyệt ngăn ở trước của phòng, nhắc nhở Đông Hoàng Như Ảnh không được nghe lén.

Đông Hoàng Như Ảnh kinh ngạc, lại còn cần bàn bạc, tình huống của hai người này là như thế nào?

Lan Nặc đi đến sâu trong gian phòng, lặp đi lặp lại mấy lần dò xét không gian xung quanh:

- Tại sao ngươi tới phương bắc?

- Vì sao ngươi lại tới đây?

- Ngươi nói bí mật Vạn Linh Huyết Thụ cho Đông Hoàng Như Ảnh rồi?

- Ngươi nói bí mật của ta cho người khác biết rồi?

Hai người đều đang đặt câu hỏi, đều rất cường thế, cũng đều đang cực lực khống chế sát ý.

Ánh mắt Lan Nặc lạnh lẽo:

- Nếu như ngươi nói lung tung bí mật của ta, bây giờ ta sẽ tuyên bố thân phận của ngươi khắp hoàng thành này, ngươi là đệ tử thánh địa, lại nhúng tay sự vụ hoàng tộc, ai cũng không gánh nổi ngươi! Bây giờ, chúng ta làm giao dịch, ta giữ bí mật của ngươi, ngươi giữ bí mật của ta.
Chương 1005 Tâm Dục Vô Ngân

- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta đã rời khỏi thánh địa, bây giờ thuộc về Kiều gia.

- Vậy thì tốt, ta bây giờ liền đi nói, xem hoàng thất nơi đó có phản ứng gì.

- Đừng làm ta sợ, ta bây giờ hoàn toàn có thể đơn phương nói rằng ta đã rời khỏi Vô Hồi thánh địa, coi như khác thánh địa đi chất vấn Vô Hồi, Vô Hồi nơi đó sẽ bảo đảm cho ta, cũng sẽ công khai nói rõ đã đoạn tuyệt liên quan với ta.

- Chớ tự cho mình thông minh, nếu như ngươi thật sự cam lòng từ bỏ thánh địa thì sẽ không đi theo ta vào trong phòng này.

- Ta là vừa vặn sờ thật thoải mái, muốn vào nếm thử hương vị.

- Ta giết ngươi!

Tâm tình Lan Nặc thật vất vả mới bình tĩnh lại bất chợt nổi lên gợn sóng.

Khương Phàm cười lạnh:

- Ngươi không có Hư Thiên Kính, mà trong tay của ta có linh vũ Khổng Tước. Ngươi còn muốn giết ta?

- Thánh địa làm sao lại bồi dưỡng được tên bại hoại cặn bã như ngươi thế.

Trước đó Lan Nặc chỉ coi Khương Phàm là kẻ địch, không nghĩ tới hắn lại ti tiện đáng giận như thế.

- Muốn làm giao dịch với ta, có thể. Hư Thiên Kính cho ta, ta cam đoan không đề cập tới chuyện Vạn Linh Huyết Thụ.

Khương Phàm khôn khéo cay độc, từ biểu hiện hốt hoảng của Lan Nặc đã có thể nhìn ra được, nàng giấu bí mật gì, đã đi vào liền đề cập đến Vạn Linh Huyết Thụ.

- Chớ nói nhảm, muốn giao dịch thì thành tâm giao dịch, không muốn giao dịch thì đánh nhau sống chết. Lan Nặc ta cùng lắm mất đi Vạn Linh Huyết Thụ, mà Khương Phàm ngươi chính là mất đi tính mệnh.

- Ta không muốn Hư Thiên Kính, Vạn Linh Huyết Thụ cho ta...

- Chờ ngươi đi chết đi.

Lan Nặc quay người rời khỏi, lúc ra tới cửa lại hít sâu một hơi, quay đầu lại nói:

- Ta giữ bí mật của ngươi, ngươi giữ bí mật của ta, hai bí mật này không có cao thấp nặng nhẹ, đều rất quan trọng đối với mình. Ta cuối cùng nhắc nhở ngươi một lần, hoặc là hai chúng ta lưỡng bại câu thương, hoặc là bình an vô sự.

- Ta không tin ngươi.

- Ngươi cho rằng ta tin tưởng ngươi?

- Nếu như thế này, giữa chúng ta cũng không cần thiết có giao dịch.

- Ngươi đang buộc ta thỏa hiệp trước? Khương Phàm, tỉnh lại đi, thu hồi chiêu thức lão bộ của ngươi đi.

- Ngươi mạnh mẽ như thế, coi chừng tương lai không gả ra được.

- Nhanh quyết định đi. Ta cùng loại người như mặt dày như ngươi ở lâu một phút đồng hồ đều cảm thấy căm ghét.

- Ta ngược lại thật ra rất thích ở chỗ này cùng ngươi chờ lâu một hồi.

Khương Phàm cố ý nhìn chằm chằm nơi ngực Lan Nặc, nhếch miệng:

- Còn giống như đang rướm máu, cần băng bó không, ta có thể giúp một tay.

- Ngươi muốn chết như thế nào!

- Nằm nhoài trên người ngươi chết!

- Ngươi lưu manh, vô lại, ngươi là tên súc sinh.

Lan Nặc dâng sát ý lên, từ nhỏ đến lớn, còn chưa bao giờ nhận qua loại khuất nhục này, càng không có tức giận qua giống như bây giờ.

Nhưng, nàng rất nhanh đã khống chế lại, gia hỏa này rõ đang chọc giận nàng.

Khương Phàm ngồi vào trên băng ghế đá bên cạnh, trầm ngâm một hồi:

- Ta đến phương bắc có liên quan đến Khổng Tước Ngũ Sắc, về phần là cái gì, chính ngươi nghĩ đi. Ta có thể giữ bí mật của ngươi, nhưng ta có hai điều kiện, đầu tiên đương nhiên là ngươi không thể nào ở bất kỳ nơi nào nói ra thân phận của ta. Cái thứ hai, giữa chúng ta ký một hiệp nghị, một hiệp nghị có thể ước thúc lẫn nhau.

- Thỏa thuận gì?

- Một hiệp nghị ném ra có thể để ngươi và ta đều xấu hổ.

- Ví dụ như?

- Chưa nghĩ ra.

Khương Phàm không chỉ phải bảo đảm Lan Nặc không thể nói ra thân phận của hắn ngay bây giờ, càng phải cam đoan trong vòng mười năm Lan Nặc cũng không thể lộ ra tin tức của hắn với phương bắc.

Muốn ước thúc nàng, nhất định phải nghĩ đến điều kiện đầy đủ phân lượng. Nhưng muốn ước thúc người của Cửu Thiên Thần Giáo, vẫn cần người phải có được phi phàm tiềm lực cùng bảo bối siêu cấp, quá khó khăn.

Lan Nặc coi trọng cái gì?

Nếu như có thể mang tặc điểu tới thì tốt, chí ít tặc điểu cũng hiểu rõ nàng. Cái gì đều không hiểu rõ, thứ gì có thể chế ước nàng đâu?

Khương Phàm quan sát tỉ mỉ Lan Nặc, trong đầu đột nhiên toát ra một suy nghĩ, danh dự!

Đối với nữ nhi mà nói là, nhất là nữ hài nhi cao ngạo lại có thiên phú, danh dự đều quan trọng hơn hết so với bất cức thứ gì.

Lan Nặc cũng đang đánh giá Khương Phàm, sau khi tỉnh táo lại, cũng khôi phục trầm ổn, thông minh thường ngày.

Muốn kiềm chế người như Khương Phàm phải dùng thủ đoạn đặc biệt.

Nhưng Khương Phàm khôn khéo, sẽ không dễ dàng mắc lừa.

Khương Phàm bỗng nhiên cười:

- Ngươi ký một tờ huyết thư cho ta.

- Huyết thư gì?

Lan Nặc cũng có tính toán trong lòng.

- Văn tự bán mình! Ngươi làm nô lệ của ta!

Khương Phàm nhẹ giọng cười nói, nhưng, hắn còn tưởng rằng Lan Nặc sẽ kịch liệt phản đối, không nghĩ tới Lan Nặc lại không có tức giận.

- Ngươi ký làm nô của ta, ta ký làm nô của ngươi?

Lan Nặc chăm chú nhìn Khương Phàm.

- Chỉ là chế ước mà thôi. Ngươi vừa rời khỏi Vĩnh Hằng Thánh Sơn, cần tinh lực cùng thời gian đi dung nhập Cửu Thiên Thần Giáo, không muốn chọc phiền phức, huyết thư này vừa vặn có chút lực ước thúc. Chờ sau tám năm, mười năm, ngươi trưởng thành, cũng ổn định địa vị, đến lúc đó cũng không quan tâm huyết thư này. Thế nào?

- Đã ngươi nghĩ đến văn tự bán mình, ta chỗ này có một khế ước chân chính, ngươi có dám hay không?

- Khế ước gì?

- Khế ước nhân chủng, cũng chính là khế ước dùng để khống chế Yêu thú của Di Lạc cổ địa chúng ta.

- Ngươi coi ta là dã thú?

- Khế ước nhân chủng chia làm rất nhiều loại, ta nói chính là khế ước có lợi lẫn nhau. Giữa Lan Dận và Lan Nguyệt đều có loại khế ước này. Nếu như ngươi không tin, có thể đi ra bên ngoài hỏi Đông Hoàng Như Ảnh một chút, khả năng nàng đều cùng người nào đó ký kết khế ước nhân chủng.

- Giới thiệu cho ta nghe một chút.

- Khế ước nhân chủng có thể sinh ra liên hệ linh hồn đặc biệt giữa ngươi và ta, còn có thể ảnh hưởng đến linh văn. Nói rõ chi tiết thì rất phức tạp, nói đơn giản chính là sau khi ký kết khế ước, nếu như ta chết rồi, ngươi sẽ nhận trọng thương, là trọng thương linh hồn, nghiêm trọng còn có thể hủy đi mấy cái trong ba hồn bảy vía của ngươi.

- Cũng sẽ có vấn đề tổn thương linh văn, ví dụ như bây giờ ngươi là Chí Tôn thánh văn, khả năng thoái hóa đến Đại Thừa thậm chí là Càn Nguyên. Nếu như ngươi chết, ta sẽ nhận tổn thương tương tự.

- Khế ước nhân chủng cũng có chỗ tốt, ví dụ như linh hồn, linh văn ảnh hưởng lẫn nhau, có thể để tốc độ phát triển giữa ngươi và ta đều tăng lên rõ ràng. Giống như là đang kích thích lẫn nhau, đẩy mạnh lẫn nhau, trợ giúp lẫn nhau.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

ÁNH DƯƠNG CỦA TÂM ĐAN
  • Fb: Táo thích tiểu thuyết
Chương 7 END
Hỗn Thế Đan Vương
  • Mèo Yêu Thành Tinh
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị
THỐN ĐAN THANH
  • Xảo Khắc Lực A Hoa Điềm

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom