-
Chương 1105-1107
Chương 1105 Tam trọng môn (1)
- Luận võ sao? Cùng một bộ mưu kế với Hỗn Độn Tử Phủ. Có thể thay cái gì đó tươi mới hơn không?
- Chúng ta không luận võ.
- So cái gì?
- Đừng nghĩ Chí Tôn Kim Thành chúng ta thô lỗ dã man như vậy, chỉ là quen biết một chút.
Hứa Như Lai ngoắc ngoắc tay với Khương Phàm, thúc giục nói:
- Mau xuống đây, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong.
Đây lại là chiêu trò gì?
Khương Phàm hiếu kỳ.
Hứa Như Lai nói:
- Ngươi ngay cả Luân Hồi bí cảnh cũng dám đến, không dám ở Chí Tôn Kim Thành ăn bữa cơm?
- Phụng bồi.
Khương Phàm đi xuống tế đàn không gian, cũng muốn xem bọn hắn chuẩn bị cho hắn cái gì.
- Ha ha, đi!
Hứa Như Lai phất tay, mang theo Khương Phàm leo lên xe kéo xa hoa màu vàng trước mặt.
- Chơi vui vẻ.
Bọn người nữ tử áo xanh đưa nhìn bọn hắn rời khỏi.
- Bọn hắn không đi?
Khương Phàm thoáng cảnh giác.
- Bọn hắn không tiện.
Vẻ mặt Hứa Như Lai tươi cười, không che giấu được sự hưng phấn kia.
Xe kéo phun trào cuồng phong, phóng lên tận trời, sau khi rời khỏi tầng thứ chín đã lao xuống phía trước, một mực vọt tới tầng đầu tiên ở phía ngoài nhất.
Xe kéo tượng trưng cho Hứa gia vừa mới rơi xuống, đường đi náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh, số lượng lớn thành dân cúi đầu lui lại, biểu đạt tôn trọng.
Xe kéo xông qua đường phố phồn hoa, tiến vào khu hải dương, ép qua hải triều chập trùng, đi tới một tòa tửu lâu xa hoa lơ lửng trên mặt biển.
Tửu lâu mặc dù nhìn rất xa hoa, nhưng so với các tửu quán, cửa hàng xung quanh khác trên mặt biển lại có vẻ rất an tĩnh.
Có tư cách tới chỗ này, giống như vô cùng ít ỏi.
Tửu lâu ở trên mặt biển chỉ có một tầng, hướng xuống lại có chín tầng. Cả tòa tửu lâu tường ngoài đều là rèn đúc từ lưu ly, ánh sáng thấu triệt, có thể trực tiếp nhìn thấy hải triều mãnh liệt ở bên ngoài, còn có cá bơi thành đàn.
Trong phòng dưới tầng thứ chín, lưu ly làm tường, trân châu trải đất, số lượng lớn hải ngư tỏa ra hơi nước nồng đậm, trườn trên không trung, vô cùng đặc sắc.
Một đám nữ tử thân mặc y phục đơn bạc nhẹ nhàng nhảy múa trong phòng, các nàng có dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt chọc người, điệu múa nhẹ nhàng linh động, để cho người ta cảnh đẹp ý vui.
Trong phòng đã có ba nam tử đang chờ ở đó.
Một người chính là Hứa Thiên Kỳ, ngồi trên tảng đá mát mẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người khác thì ôm nữ tử trong ngực, ngồi trò chuyện uống trà.
- Người đâu! Đến đây, hoan nghênh Võ Hầu của chúng ta!
Hứa Như Lai đẩy cửa phòng ra, cao giọng hô to.
Hứa Thiên Kỳ mở mắt, con mắt hiện ra huyết quang quét tới.
Hai nam tử khác lại không để ý tí nào, tiếp tục ôm nữ tử, tuỳ tiện trêu chọc, hai tay sờ loạn.
Khương Phàm đưa ánh mắt sáng tỏ đảo qua gian phòng, ngoại trừ những nữ tử yêu diễm kia, không có phát hiện được nguy hiểm khác, nhưng khi hắn nhìn về phía hai nam tử kia, biểu hiện lại hơi thay đổi.
- Tới đây tới đây, ta giới thiệu cho ngươi. Hứa Thiên Kỳ, ngươi đã quen biết. Vị này là Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm Thú linh văn. Vị này là Hứa Nguyên Giáp, cũng là Thánh phẩm Thú linh văn. Bọn hắn là huynh đệ.
Hứa Như Lai đi đến gian phòng, một bên giới thiệu, một bên mời Khương Phàm ngồi xuống.
Khương Phàm vẫn đứng ở nơi đó không hề động đậy, lông mày càng nhăn càng chặt.
Hứa Nguyên Khôi hình thể hùng tráng, mặt mũi tràn đầy khí tức ngang ngược, nhìn cũng chưa từng nhìn Khương Phàm, hắn đang nắm vuốt chiếc cằm thon của mỹ nữ trong ngực mình, thưởng thức rượu ngon mà nàng ngậm trong miệng.
Hứa Nguyên Giáp cao gầy điêu luyện, đáy mắt lấp lóe ý lạnh, cũng không để ý đến Khương Phàm, bàn tay to lớn thô lỗ hoạt động trong ngực và trên người nữ tử.
Khương Phàm không biết hai người kia, nhưng nữ tử trong ngực, vậy mà lại... Cực kỳ giống Lâm Nam và Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa bọn hắn!
- Thất thần làm gì. Không quen sao?
- Đùa bỡn nữ tử mặc dù là thú vị cấp thấp, tuy nhiên ngẫu nhiên hưởng thụ một chút vẫn rất thoải mái.
Hứa Như Lai tà ác cười cười, ngồi xuống bàn bên cạnh.
- Đến đây, ngồi xuống. Đều là nam tử, không có gì phải ngượng ngùng.
- Các nàng là ai?
Sắc mặt Khương Phàm trở nên cực kỳ khó coi, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ các loại mưu kế bị tính toán với mình, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ là chuyện ác tâm như vậy.
- Cô nương ở ngôi tửu lâu này sao, một trong chín người đứng đầu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mấu chốt là... Sẽ hầu hạ người.
Hứa Như Lai nói xong, bỗng nhiên hạ giọng:
- Ngươi cảm thấy các nàng giống Lâm Nam cùng Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa hay không?
Hô hấp Khương Phàm dần dần gấp rút, trong lòng cuồn cuộn lửa giận.
- Ta cảm thấy rất giống, tộc nhân Hứa gia chúng ta cũng cảm thấy rất giống, cho nên... Ha ha... Thường xuyên có người đến hân hạnh chiếu cố, một số thời khắc còn phải sớm hẹn trước mấy ngày. Kỳ thật còn có người có dáng dấp giống với Cơ Lăng Huyên và Na Yêu, tuy nhiên hai người này là giống nhất, phục vụ thoải mái nhất.
- Ta mặc dù không có hứng thú gì đối với nữ tử, nhưng sau khi hưởng qua một lần, vẫn thường xuyên tưởng niệm. Một lần có ân tượng khắc sâu nhất, là sau khi giao thủ luận bàn cùng Thương Hàn Nguyệt tại Vương Quốc Hắc Ám, sau khi trở về ta đã đi thẳng đến nơi này, lần kia suýt chút nữa ta đã mệt chết.
Hứa Như Lai nói xong, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đều cất tiếng cười to.
Nữ tử trong ngực bọn hắn cũng đều đầy thẹn thùng nhúc nhích thân thể.
Khương Phàm hít thật sâu một hơi, cũng lộ ra nụ cười có mấy phần vặn vẹo:
- Không nghĩ tới những công tử hoàng tộc các ngươi đây đam mê vẫn rất đặc biệt.
- Ai lại không có chút đam mê. Ngươi không phải cũng dùng qua Ngu Khuynh Thành sao, còn làm ra hài tử, đam mê này của ngươi cũng rất dã nha. Tới đây tới đây, ngồi xuống, đừng lề mề.
Hứa Như Lai vỗ bên cạnh chỗ ngồi, kêu gọi Khương Phàm.
- Không cần, chúng ta đều đã biết, cần phải trở về.
Khương Phàm cưỡng chế lửa giận, không nhìn tới hai nữ tử kia.
Mặc dù chỉ là giống mà thôi, nhưng cảm giác ác tâm này quá khó chịu.
Hứa Nguyên Khôi hừ lạnh:
- Giả thanh cao cái gì, chúng ta chỉ là chơi đùa nữ tử tửu lâu, thế nhưng ngươi lại dùng đến nữ tử Tử Phủ, nghe nói ngươi còn làm ra hai hài tử? Ha ha, thật ra ngược lại ta rất bội phục dũng khí của ngươi.
Hứa Nguyên Giáp cũng nhếch miệng cười lạnh:
- Chúng ta cho rằng ngươi ưa thích như thế này, cho nên đặc biệt an bài chỗ như vậy. Tất cả mọi người là sói, đừng giả bộ là dê, tới đi, từ từ mà hưởng thụ.
Chương 1106 Tam trọng môn (2)
- Ta đã chuẩn bị cho ngươi một lễ vật đặc biệt.
Hứa Như Lai nâng tay lên, vỗ vỗ.
Một cái cửa ngầm sau tấm bình phong chậm rãi kéo ra, bên trong có một nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người đi ra.
Tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung, như thác nước mềm mại lại sáng bóng, da thịt trắng nõn, giống như mỹ ngọc, cả người lại mặc váy dài màu trắng, hiển thị rõ đoan trang cao quý. Đôi mi như vẽ, đôi mắt lấp lóe như sao, trội hơn dưới sống mũi là cái miệng nhỏ đỏ hồng. Bờ môi ít ỏi, khẽ mím môi lại cong lên mang theo nụ cười yếu ớt có chút ai oán.
Khương Phàm nhìn dung nhan nữ tử, trong lòng lập tức luồn lên cơn tức giận.
- Giống hay không? Ha ha...
Hứa Như Lai cười, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cũng cất tiếng cười to.
- Ha ha, giống.
Khương Phàm cắn răng, từ trong hàm răng gạt ra tiếng cười lạnh.
Nữ tử này, vậy mà lại giống với Vô Hồi Thánh Chủ.
Hứa Như Lai nói:
- Vậy cũng chớ thất thần, nơi này không có người ngoài, cứ việc hưởng thụ. Hôm nay ngoại trừ cùng ngươi quen biết một chút, còn muốn cùng ngươi làm quen một chút, dù sao giữa chúng ta cũng không có nhiều thâm thù đại hận như vậy.
- Cáo từ!!
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi, cửa phòng lại ầm ầm đóng lại, một đạo như lưu quang bình chướng tràn ngập gian phòng.
Hứa Như Lai cười lạnh, ra hiệu với nữ tử:
- Vị bằng hữu này của ta có chút thẹn thùng, ngươi dẫn hắn tới, cố gắng mà hầu hạ.
- Công tử, ta tên Như Ý.
Nữ tử chậm rãi hành lễ, điềm đạm nho nhã, thuần khiết mỹ lệ, giống như một đóa sen mới nở, không nhiễm trần thế.
- Nếu như ngươi muốn ta buồn nôn, ngươi thành công rồi, thả ta rời khỏi.
Khương Phàm có chút không khống chế nổi cơn tức giận.
Nhưng, hắn vô cùng hoài nghi đám người này cố ý kích thích hắn, làm ra chuyện gì đó quá kích, sau đó thừa cơ khống chế hắn, thậm chí tra tấn hắn.
Mặc dù hắn là đến 'Chịu chết', nhưng không phải nơi này.
- Công tử ghét bỏ Như Ý sao?
Nữ tử dáng dấp yểu điệu đi đến chỗ Khương Phàm, đưa tay muốn kéo hắn lại.
- Đừng đụng vào ta!!
Khương Phàm hất cánh tay ra.
- Ha ha, không thả ra thì sao? Chúng ta trợ hứng cho ngươi trước.
Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cười xấu xa hai tiếng, sau đó nắm lấy y phục của trong ngực nữ tử mình, thô lỗ xé mở.
Nữ tử kinh hô, nhưng không có kháng cự, mặt mũi lại đầy thẹn thùng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
- Đủ rồi!!
Khương Phàm hét lớn, trên mặt hiện ra gân xanh.
- Ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi không thích? Hay là cảm thấy chúng ta không có thân quen đến trình độ này, không quen?
- Tốt, như vậy đi, Như Ý thuộc về ngươi, ngươi giấu nàng ở trong nhẫn không gian của ngươi, suy nghĩ thời điểm dùng, tìm một chỗ không người vụng trộm dùng. Mặc dù Như Ý là lão bản của nơi này đã xuất ra tinh lực rất lớn mới tìm được, tuy nhiên... nơi này vượt qua đại lục cùng uông dương, Thương Thuyền mua bán cường thịnh, muốn tìm một nữ tử bộ dáng tương tự cũng không phải khó như vậy.
Khi Hứa Như Lai đang nói chuyện, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đã bắt đầu hưởng dụng.
Thô lỗ lại thuần thục.
Bọn hắn còn cố ý hai nữ tử kéo tới bên cạnh, để Khương Phàm nhìn rõ ràng hơn.
Khương Phàm quay người, cố gắng khắc chế lửa giận.
Hứa Thiên Kỳ ở bên cạnh mở miệng:
- Sau khi ngươi thu hoạch được phong hào Võ Hầu, Đại Tự Tại điện ra mặt điều giải, hi vọng chúng ta không cần bởi vì vậy mà trở mặt cùng Vô Hồi thánh địa, cũng hi vọng chúng ta có thể đối đãi với Võ Hầu ngươi đây thật bình thường.
- Chúng ta bên này tiếp nhận, sau này cũng không bởi vậy mà chế tài Vô Hồi thánh địa, không có thương hại người của Vô Hồi thánh địa các ngươi. Lần này Hứa Như Lai phí hết tâm tư mời ngươi đến, còn cần phương thức tư mật giữa nam tử này, đã coi như buông xuống tư thái, chủ động cùng ngươi kết giao bằng hữu.
- Nếu như ta là ngươi, sẽ tiếp nhận phần ý tốt này, như một nam tử, ngồi xuống, chơi đùa nữ tử, uống chút rượu, ân oán xóa bỏ. Như thế này, chờ ngươi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, cũng có thể bớt chút phiền toái. Nếu như ngươi thực sự không có ý tứ, vậy thì mang Như Ý đi, đây cũng là ngươi đã tiếp nhận ý tốt của Hứa Như Lai.
- Nếu như ngươi không chịu, chính là cự tuyệt hoà giải cùng Chí Tôn Kim Thành, chờ sau khi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chỉ sợ ngươi thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
- Nếu như các ngươi thật sự muốn giải quyết ân oán, đầu tiên hãy thả những nữ hài tử này đi!
Đáy mắt Khương Phàm lóe ra tia sáng tàn nhẫn, nếu như không phải còn có mấy phần lý trí, bây giờ hắn thật sự muốn xoay người, giết đám hỗn đản này, đốt đi tòa tửu lâu này.
Hứa Thiên Kỳ nói:
- Đừng giả bộ, ngươi cũng đã động tới Ngu Khuynh lên, mình là người như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, chúng ta cũng rõ ràng nhất.
Khương Phàm không nguyện ý lại ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào:
- Chúng ta không có gì để nói, ân oán càng không khả năng xóa bỏ được! Để cho ta đến Luân Hồi bí cảnh, có ngoan chiêu gì, cứ tới, Khương Phàm ta phụng bồi tới cùng.
- Ngươi khẳng định muốn đi?
Hứa Như Lai cười lạnh.
- Nếu như các ngươi thật sự là nam tử, cũng đừng chơi loại buồn nôn này, đến Luân Hồi bí cảnh, như một nam tử thật sự mà săn giết ta.
- Thả hắn đi!
Hứa Như Lai hô lớn một tiếng.
Bình chướng lay động, im ắng tản ra.
Khương Phàm kéo cửa phòng ra muốn rời khỏi, nhưng lúc này, Hứa Như Lai đứng trong phòng nâng tay lên, dùng sức vỗ vỗ.
Cửa ngầm sau tấm bình phong lại lần nữa rộng mở, một nữ tử cao gầy mỹ lệ đi ra.
Áo trắng như tuyết, tóc đen rối tung, có một khí chất siêu trần thoát tục, không dính khói lửa trần gian.
Ánh mắt của nàng giống như mang theo một tầng hơi nước, nhìn đến khiến người ta động tâm, môi đỏ tuyệt mỹ, sáo ngọc óng ánh sinh huy, cả hai tương xứng hai bên tai, như là họa cảnh.
Thân thể thon dài, phong thái tuyệt thế, cho dù không có nở nụ cười, nhưng cũng có một loại mỹ cảm ưu nhã.
Hứa Như Lai đánh giá nữ tử:
- Ngươi chính là Thanh Vận cô nương? Nghe bọn hắn giới thiệu, ngươi rất giống nữ tử của Khương Phàm, Dạ An Nhiên? Ta chưa thấy qua Dạ An Nhiên kia, chỉ nghe nói nàng đã đi qua Nguyệt Hoa Thiên Bảo, dung mạo khí chất được mọi người truyền là Thiên Nhân.
Khương Phàm đang đi ra bỗng nhiên dừng lại, trong lòng hung hăng nhảy một cái, quay đầu nhìn sang.
Chương 1107 Tam trọng môn (3)
Một nữ tử mềm mại đang đi đến bên cạnh Hứa Như Lai, thân thể giống như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà non mềm, toàn thân là một bộ áo trắng, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
Thướt tha tú lệ tới cực điểm, khí chất xuất trần.
Bất luận là khí chất hay là ngoại hình đều giống Dạ An Nhiên như đúc.
Chợt nhìn, Khương Phàm thậm chí còn nghĩ là Dạ An Nhiên tới đây.
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn Khương Phàm ở ngoài cửa, nở nụ cười xinh đẹp, đầu ngón tay giương nhẹ, tháo vạt áo đơn bạc ra, nhu hòa nằm xuống trong ngực Hứa Như Lai.
- Đóng cửa!!
Hứa Như Lai vung tay lên, ôm lấy nữ tử thô lỗ ấn vào trên mặt đất.
- Bọn rác rưởi các ngươi.
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nháy mắt đã bộc phát.
Hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, người khoác Thái Dương Chiến Y, sôi trào liệt diễm phóng tới gian phòng.
Nhưng... Một cái gì đó rất quái dị đột nhiên nổ lên trong đầu, hắn kêu thê lương thảm thiết, lâm vào hôn mê.
Lúc Khương Phàm tỉnh lại, hắn đang nằm trong rừng cây ẩm ướt.
Hắn xoa đầu đang muốn ngồi xuống, bất chợt đau đớn từ cổ chân chỗ truyền đến. Còn có tiếng tạch tạch chói tai đang quanh quẩn trong núi rừng.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, một con lợn rừng xấu xí đang gặm cắn cổ chân của hắn.
- Cút ngay!
Khương Phàm nâng khác chân, đạp bay lợn rừng.
Một bên vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị vết thương ở chân, một bên chống người lên quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi này lờ mờ âm lãnh, trong không khí phiêu đãng mùi máu ẩm ướt, ngẫu nhiên còn như có tiếng khóc lóc, tiếng nói nhỏ từ đằng xa truyền đến, để cho người ta rùng mình.
- Luân Hồi bí cảnh? Đám kia hoàn khố(*) ta ném vào đây sao?
(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.
Khương Phàm chưa từng bực bội qua như hôm nay.
Bọn công tử ca Chí Tôn Kim Thành này thật sự đã cho hắn mở rộng tầm mắt, vậy mà lại làm ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy.
Còn thích thú mời hắn đi qua.
- Các ngươi muốn chơi, ta bồi tiếp! Trước khi chết, ta nhất định phải giết đủ.
Sau khi Khương Phàm khép lại vết thương ở chân, triệu ra tàn đao đi lên phía trước, cũng không có đi được mấy bước mà dưới chân lại có cái gì đó mềm nhũn, giống như dẫm lên thứ gì.
Khương Phàm huy động kình khí, thổi tan lá khô thật dày, thình lình xuất hiện ra một khuôn mặt trắng bệch.
Dạ An Nhiên?
Khương Phàm giật mình, tiếp đó tỉnh ngộ lại, đây là nữ tử trong tửu lâu kia.
Nàng đã chết, mình đầy thương tích, bộ dáng thê thảm, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Mà... Toàn thân không hề che đi chút gì, cứ như vậy mà tùy ý ném xuống đất.
Khương Phàm liên tiếp hít một hơi, làm thế nào cũng đều không tỉnh táo lại được.
Bọn súc sinh này!
Khương Phàm thu thi thể vào nữ tử thanh đồng tiểu tháp, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn đến sơn lâm rậm rạp.
Cách đó không xa, một đám Bạch Hầu Nhi đang chạy trốn, túc điểu trong rừng kinh bay.
Trên một ngọn núi đá cách ngoài ngàn mét có một con Đại Hổ toàn thân đen kịt đang gào với sơn lâm, hùng tráng uy mãnh, sát khí như thủy triều, vô cùng doạ người.
Lại nhìn về nơi xa, có một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên vách núi, nhắm mắt minh tưởng. Xung quanh lơ lửng mấy trăm đến hơn ngàn chuôi lợi kiếm, sắp xếp ra kiếm trận, nghiêm mật bảo vệ hắn.
Khương Phàm bay đến mấy ngàn mét trên không trung, rốt cuộc cũng đã phát hiện mục tiêu.
Bên ngoài mấy chục dặm, một cái tượng phật trang nghiêm to như núi cao, quét ngang rừng rậm, dọn dẹp khí tức huyết sát cuồn cuộn ở nơi đó.
Đó là Thánh Phật Hứa Như Lai!
Sát khí vô cùng nồng đậm, giống như con sông trùng kích, bên trong còn có số lượng lớn oan hồn đang rít gào, thanh thế khủng bố.
- Vạn Tướng Phật Sát!
Hứa Như Lai đã đạt tới Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, toàn thân tăng vọt phật quang, phật tượng to lớn càng chân thực, càng uy nghiêm, đứng ngạo nghễ đất trời, rung động cả dãy núi, mặt ngoài toàn thân hắn lan tràn ngàn vạn đường phật văn, thần bí phi phàm.
Giữa thiên địa vang lên âm thanh ngâm vịnh hùng hậu, mặc dù phiêu miểu mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ lại giống như thấu cả lòng người.
Ầm ầm! Phật tượng dâng lên phật chưởng vô tận đánh về phía sát khí trước mặt.
Sát khí bạo động, vô số oan hồn kêu thảm.
Đối mặt với phật quang thánh khiết, bọn chúng không có chút vùng đất hoàn thủ nào.
Cuồn cuộn sát khí bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, rất nhanh đã hội tụ, lui đến thạch động trong rừng rậm.
Thánh Phật Hứa Như Lai dáng vẻ trang nghiêm, người khoác phật y, dứt khoát đi đến.
- Thánh Phật!
Khương Phàm vọt tới nơi này.
- Khương Phàm?
Thánh Phật quay đầu, bình tĩnh trang trọng.
- Tên đệ đệ điên kia của ngươi đâu?
- Chuyện của hắn, ta mặc kệ.
- Các ngươi đồng tâm cùng hồn, chuyện của hắn, chính là chuyện của ngươi.
- Hắn là ma, trong lòng còn có ác niệm, ta là phật, phổ độ chúng sinh. Chúng ta khác nhau.
- Ngươi ngay cả đệ đệ sinh đôi của ngươi đều độ hóa không được, nói gì phổ độ chúng sinh. Ngươi ngay cả Chí Tôn Kim Thành ô trọc tà ác đều thanh lý không được, nói gì phật quang phổ chiếu.
- Ta độ ta, có thể độ người, có thể độ chuyện. Bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy. Bây giờ, ta chỉ có thể phổ độ thế nhân.
Thánh Phật nói xong liền đi đến hang đá.
Tay trái hắn xen lẫn phật văn, ngưng tụ thành một người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng, nở rộ khí tức Thánh Linh vô tận, xua tan hắc ám, đốt cháy oan hồn.
Tay phải lơ lửng năm viên pháp châu, nhanh chóng vờn quanh, nhấc lên cương phong, mỗi viên đều xán lạn như tinh thần, khuấy động uy thế hủy diệt cường thịnh.
- Nơi đó là nơi nào?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, do dự một chút, lại đuổi đến.
Sơn động ẩm ướt âm u, khí tức huyết sát giống như mãnh thú cuồng bạo, táo bạo trùng kích.
Thánh Phật nhanh chân đi về phía trước, khống chế kim nhân áp chế hắc ám, cưỡng ép tiến đến bên trong.
Rống...
Một nữ quỷ tóc tai bù xù đột nhiên lao ra, gào thét thê lương, oán niệm cuồn cuộn, trong chớp mắt, toàn bộ hang đá đều chảy ra huyết thủy, khiến cho người khác phải rùng mình.
- Trấn!
Thánh Phật nâng tay phải lên, năm viên pháp châu tăng vọt ánh sáng, một hóa thành hai, hai phân thành bốn, bốn lại sinh tám, năm viên pháp châu, bằng tốc độ kinh người diễn biến trên trăm viên, cuồng bạo xông về nữ quỷ, cứ thế mà đánh nát.
Nữ quỷ chết thảm, khí tức huyết sát mãnh liệt lui lại mấy chục mét, ngay cả huyết thủy trên hang đá đều tiêu tán đi rất nhiều.
- Luận võ sao? Cùng một bộ mưu kế với Hỗn Độn Tử Phủ. Có thể thay cái gì đó tươi mới hơn không?
- Chúng ta không luận võ.
- So cái gì?
- Đừng nghĩ Chí Tôn Kim Thành chúng ta thô lỗ dã man như vậy, chỉ là quen biết một chút.
Hứa Như Lai ngoắc ngoắc tay với Khương Phàm, thúc giục nói:
- Mau xuống đây, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong.
Đây lại là chiêu trò gì?
Khương Phàm hiếu kỳ.
Hứa Như Lai nói:
- Ngươi ngay cả Luân Hồi bí cảnh cũng dám đến, không dám ở Chí Tôn Kim Thành ăn bữa cơm?
- Phụng bồi.
Khương Phàm đi xuống tế đàn không gian, cũng muốn xem bọn hắn chuẩn bị cho hắn cái gì.
- Ha ha, đi!
Hứa Như Lai phất tay, mang theo Khương Phàm leo lên xe kéo xa hoa màu vàng trước mặt.
- Chơi vui vẻ.
Bọn người nữ tử áo xanh đưa nhìn bọn hắn rời khỏi.
- Bọn hắn không đi?
Khương Phàm thoáng cảnh giác.
- Bọn hắn không tiện.
Vẻ mặt Hứa Như Lai tươi cười, không che giấu được sự hưng phấn kia.
Xe kéo phun trào cuồng phong, phóng lên tận trời, sau khi rời khỏi tầng thứ chín đã lao xuống phía trước, một mực vọt tới tầng đầu tiên ở phía ngoài nhất.
Xe kéo tượng trưng cho Hứa gia vừa mới rơi xuống, đường đi náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh, số lượng lớn thành dân cúi đầu lui lại, biểu đạt tôn trọng.
Xe kéo xông qua đường phố phồn hoa, tiến vào khu hải dương, ép qua hải triều chập trùng, đi tới một tòa tửu lâu xa hoa lơ lửng trên mặt biển.
Tửu lâu mặc dù nhìn rất xa hoa, nhưng so với các tửu quán, cửa hàng xung quanh khác trên mặt biển lại có vẻ rất an tĩnh.
Có tư cách tới chỗ này, giống như vô cùng ít ỏi.
Tửu lâu ở trên mặt biển chỉ có một tầng, hướng xuống lại có chín tầng. Cả tòa tửu lâu tường ngoài đều là rèn đúc từ lưu ly, ánh sáng thấu triệt, có thể trực tiếp nhìn thấy hải triều mãnh liệt ở bên ngoài, còn có cá bơi thành đàn.
Trong phòng dưới tầng thứ chín, lưu ly làm tường, trân châu trải đất, số lượng lớn hải ngư tỏa ra hơi nước nồng đậm, trườn trên không trung, vô cùng đặc sắc.
Một đám nữ tử thân mặc y phục đơn bạc nhẹ nhàng nhảy múa trong phòng, các nàng có dung mạo tuấn mỹ, ánh mắt chọc người, điệu múa nhẹ nhàng linh động, để cho người ta cảnh đẹp ý vui.
Trong phòng đã có ba nam tử đang chờ ở đó.
Một người chính là Hứa Thiên Kỳ, ngồi trên tảng đá mát mẻ nhắm mắt dưỡng thần.
Hai người khác thì ôm nữ tử trong ngực, ngồi trò chuyện uống trà.
- Người đâu! Đến đây, hoan nghênh Võ Hầu của chúng ta!
Hứa Như Lai đẩy cửa phòng ra, cao giọng hô to.
Hứa Thiên Kỳ mở mắt, con mắt hiện ra huyết quang quét tới.
Hai nam tử khác lại không để ý tí nào, tiếp tục ôm nữ tử, tuỳ tiện trêu chọc, hai tay sờ loạn.
Khương Phàm đưa ánh mắt sáng tỏ đảo qua gian phòng, ngoại trừ những nữ tử yêu diễm kia, không có phát hiện được nguy hiểm khác, nhưng khi hắn nhìn về phía hai nam tử kia, biểu hiện lại hơi thay đổi.
- Tới đây tới đây, ta giới thiệu cho ngươi. Hứa Thiên Kỳ, ngươi đã quen biết. Vị này là Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm Thú linh văn. Vị này là Hứa Nguyên Giáp, cũng là Thánh phẩm Thú linh văn. Bọn hắn là huynh đệ.
Hứa Như Lai đi đến gian phòng, một bên giới thiệu, một bên mời Khương Phàm ngồi xuống.
Khương Phàm vẫn đứng ở nơi đó không hề động đậy, lông mày càng nhăn càng chặt.
Hứa Nguyên Khôi hình thể hùng tráng, mặt mũi tràn đầy khí tức ngang ngược, nhìn cũng chưa từng nhìn Khương Phàm, hắn đang nắm vuốt chiếc cằm thon của mỹ nữ trong ngực mình, thưởng thức rượu ngon mà nàng ngậm trong miệng.
Hứa Nguyên Giáp cao gầy điêu luyện, đáy mắt lấp lóe ý lạnh, cũng không để ý đến Khương Phàm, bàn tay to lớn thô lỗ hoạt động trong ngực và trên người nữ tử.
Khương Phàm không biết hai người kia, nhưng nữ tử trong ngực, vậy mà lại... Cực kỳ giống Lâm Nam và Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa bọn hắn!
- Thất thần làm gì. Không quen sao?
- Đùa bỡn nữ tử mặc dù là thú vị cấp thấp, tuy nhiên ngẫu nhiên hưởng thụ một chút vẫn rất thoải mái.
Hứa Như Lai tà ác cười cười, ngồi xuống bàn bên cạnh.
- Đến đây, ngồi xuống. Đều là nam tử, không có gì phải ngượng ngùng.
- Các nàng là ai?
Sắc mặt Khương Phàm trở nên cực kỳ khó coi, trên đường tới đây hắn đã suy nghĩ các loại mưu kế bị tính toán với mình, duy chỉ có không nghĩ tới sẽ là chuyện ác tâm như vậy.
- Cô nương ở ngôi tửu lâu này sao, một trong chín người đứng đầu, không chỉ có dung mạo xinh đẹp, mấu chốt là... Sẽ hầu hạ người.
Hứa Như Lai nói xong, bỗng nhiên hạ giọng:
- Ngươi cảm thấy các nàng giống Lâm Nam cùng Thương Hàn Nguyệt của Vô Hồi thánh địa hay không?
Hô hấp Khương Phàm dần dần gấp rút, trong lòng cuồn cuộn lửa giận.
- Ta cảm thấy rất giống, tộc nhân Hứa gia chúng ta cũng cảm thấy rất giống, cho nên... Ha ha... Thường xuyên có người đến hân hạnh chiếu cố, một số thời khắc còn phải sớm hẹn trước mấy ngày. Kỳ thật còn có người có dáng dấp giống với Cơ Lăng Huyên và Na Yêu, tuy nhiên hai người này là giống nhất, phục vụ thoải mái nhất.
- Ta mặc dù không có hứng thú gì đối với nữ tử, nhưng sau khi hưởng qua một lần, vẫn thường xuyên tưởng niệm. Một lần có ân tượng khắc sâu nhất, là sau khi giao thủ luận bàn cùng Thương Hàn Nguyệt tại Vương Quốc Hắc Ám, sau khi trở về ta đã đi thẳng đến nơi này, lần kia suýt chút nữa ta đã mệt chết.
Hứa Như Lai nói xong, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đều cất tiếng cười to.
Nữ tử trong ngực bọn hắn cũng đều đầy thẹn thùng nhúc nhích thân thể.
Khương Phàm hít thật sâu một hơi, cũng lộ ra nụ cười có mấy phần vặn vẹo:
- Không nghĩ tới những công tử hoàng tộc các ngươi đây đam mê vẫn rất đặc biệt.
- Ai lại không có chút đam mê. Ngươi không phải cũng dùng qua Ngu Khuynh Thành sao, còn làm ra hài tử, đam mê này của ngươi cũng rất dã nha. Tới đây tới đây, ngồi xuống, đừng lề mề.
Hứa Như Lai vỗ bên cạnh chỗ ngồi, kêu gọi Khương Phàm.
- Không cần, chúng ta đều đã biết, cần phải trở về.
Khương Phàm cưỡng chế lửa giận, không nhìn tới hai nữ tử kia.
Mặc dù chỉ là giống mà thôi, nhưng cảm giác ác tâm này quá khó chịu.
Hứa Nguyên Khôi hừ lạnh:
- Giả thanh cao cái gì, chúng ta chỉ là chơi đùa nữ tử tửu lâu, thế nhưng ngươi lại dùng đến nữ tử Tử Phủ, nghe nói ngươi còn làm ra hai hài tử? Ha ha, thật ra ngược lại ta rất bội phục dũng khí của ngươi.
Hứa Nguyên Giáp cũng nhếch miệng cười lạnh:
- Chúng ta cho rằng ngươi ưa thích như thế này, cho nên đặc biệt an bài chỗ như vậy. Tất cả mọi người là sói, đừng giả bộ là dê, tới đi, từ từ mà hưởng thụ.
Chương 1106 Tam trọng môn (2)
- Ta đã chuẩn bị cho ngươi một lễ vật đặc biệt.
Hứa Như Lai nâng tay lên, vỗ vỗ.
Một cái cửa ngầm sau tấm bình phong chậm rãi kéo ra, bên trong có một nữ tử mỹ lệ làm rung động lòng người đi ra.
Tóc dài đen nhánh tùy ý rối tung, như thác nước mềm mại lại sáng bóng, da thịt trắng nõn, giống như mỹ ngọc, cả người lại mặc váy dài màu trắng, hiển thị rõ đoan trang cao quý. Đôi mi như vẽ, đôi mắt lấp lóe như sao, trội hơn dưới sống mũi là cái miệng nhỏ đỏ hồng. Bờ môi ít ỏi, khẽ mím môi lại cong lên mang theo nụ cười yếu ớt có chút ai oán.
Khương Phàm nhìn dung nhan nữ tử, trong lòng lập tức luồn lên cơn tức giận.
- Giống hay không? Ha ha...
Hứa Như Lai cười, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cũng cất tiếng cười to.
- Ha ha, giống.
Khương Phàm cắn răng, từ trong hàm răng gạt ra tiếng cười lạnh.
Nữ tử này, vậy mà lại giống với Vô Hồi Thánh Chủ.
Hứa Như Lai nói:
- Vậy cũng chớ thất thần, nơi này không có người ngoài, cứ việc hưởng thụ. Hôm nay ngoại trừ cùng ngươi quen biết một chút, còn muốn cùng ngươi làm quen một chút, dù sao giữa chúng ta cũng không có nhiều thâm thù đại hận như vậy.
- Cáo từ!!
Khương Phàm quay người muốn rời khỏi, cửa phòng lại ầm ầm đóng lại, một đạo như lưu quang bình chướng tràn ngập gian phòng.
Hứa Như Lai cười lạnh, ra hiệu với nữ tử:
- Vị bằng hữu này của ta có chút thẹn thùng, ngươi dẫn hắn tới, cố gắng mà hầu hạ.
- Công tử, ta tên Như Ý.
Nữ tử chậm rãi hành lễ, điềm đạm nho nhã, thuần khiết mỹ lệ, giống như một đóa sen mới nở, không nhiễm trần thế.
- Nếu như ngươi muốn ta buồn nôn, ngươi thành công rồi, thả ta rời khỏi.
Khương Phàm có chút không khống chế nổi cơn tức giận.
Nhưng, hắn vô cùng hoài nghi đám người này cố ý kích thích hắn, làm ra chuyện gì đó quá kích, sau đó thừa cơ khống chế hắn, thậm chí tra tấn hắn.
Mặc dù hắn là đến 'Chịu chết', nhưng không phải nơi này.
- Công tử ghét bỏ Như Ý sao?
Nữ tử dáng dấp yểu điệu đi đến chỗ Khương Phàm, đưa tay muốn kéo hắn lại.
- Đừng đụng vào ta!!
Khương Phàm hất cánh tay ra.
- Ha ha, không thả ra thì sao? Chúng ta trợ hứng cho ngươi trước.
Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp cười xấu xa hai tiếng, sau đó nắm lấy y phục của trong ngực nữ tử mình, thô lỗ xé mở.
Nữ tử kinh hô, nhưng không có kháng cự, mặt mũi lại đầy thẹn thùng, muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào.
- Đủ rồi!!
Khương Phàm hét lớn, trên mặt hiện ra gân xanh.
- Ta đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, ngươi không thích? Hay là cảm thấy chúng ta không có thân quen đến trình độ này, không quen?
- Tốt, như vậy đi, Như Ý thuộc về ngươi, ngươi giấu nàng ở trong nhẫn không gian của ngươi, suy nghĩ thời điểm dùng, tìm một chỗ không người vụng trộm dùng. Mặc dù Như Ý là lão bản của nơi này đã xuất ra tinh lực rất lớn mới tìm được, tuy nhiên... nơi này vượt qua đại lục cùng uông dương, Thương Thuyền mua bán cường thịnh, muốn tìm một nữ tử bộ dáng tương tự cũng không phải khó như vậy.
Khi Hứa Như Lai đang nói chuyện, Hứa Nguyên Khôi cùng Hứa Nguyên Giáp đã bắt đầu hưởng dụng.
Thô lỗ lại thuần thục.
Bọn hắn còn cố ý hai nữ tử kéo tới bên cạnh, để Khương Phàm nhìn rõ ràng hơn.
Khương Phàm quay người, cố gắng khắc chế lửa giận.
Hứa Thiên Kỳ ở bên cạnh mở miệng:
- Sau khi ngươi thu hoạch được phong hào Võ Hầu, Đại Tự Tại điện ra mặt điều giải, hi vọng chúng ta không cần bởi vì vậy mà trở mặt cùng Vô Hồi thánh địa, cũng hi vọng chúng ta có thể đối đãi với Võ Hầu ngươi đây thật bình thường.
- Chúng ta bên này tiếp nhận, sau này cũng không bởi vậy mà chế tài Vô Hồi thánh địa, không có thương hại người của Vô Hồi thánh địa các ngươi. Lần này Hứa Như Lai phí hết tâm tư mời ngươi đến, còn cần phương thức tư mật giữa nam tử này, đã coi như buông xuống tư thái, chủ động cùng ngươi kết giao bằng hữu.
- Nếu như ta là ngươi, sẽ tiếp nhận phần ý tốt này, như một nam tử, ngồi xuống, chơi đùa nữ tử, uống chút rượu, ân oán xóa bỏ. Như thế này, chờ ngươi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, cũng có thể bớt chút phiền toái. Nếu như ngươi thực sự không có ý tứ, vậy thì mang Như Ý đi, đây cũng là ngươi đã tiếp nhận ý tốt của Hứa Như Lai.
- Nếu như ngươi không chịu, chính là cự tuyệt hoà giải cùng Chí Tôn Kim Thành, chờ sau khi tiến vào Luân Hồi bí cảnh, chỉ sợ ngươi thật sự sẽ gặp nguy hiểm.
- Nếu như các ngươi thật sự muốn giải quyết ân oán, đầu tiên hãy thả những nữ hài tử này đi!
Đáy mắt Khương Phàm lóe ra tia sáng tàn nhẫn, nếu như không phải còn có mấy phần lý trí, bây giờ hắn thật sự muốn xoay người, giết đám hỗn đản này, đốt đi tòa tửu lâu này.
Hứa Thiên Kỳ nói:
- Đừng giả bộ, ngươi cũng đã động tới Ngu Khuynh lên, mình là người như thế nào, chính ngươi rõ ràng nhất, chúng ta cũng rõ ràng nhất.
Khương Phàm không nguyện ý lại ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào:
- Chúng ta không có gì để nói, ân oán càng không khả năng xóa bỏ được! Để cho ta đến Luân Hồi bí cảnh, có ngoan chiêu gì, cứ tới, Khương Phàm ta phụng bồi tới cùng.
- Ngươi khẳng định muốn đi?
Hứa Như Lai cười lạnh.
- Nếu như các ngươi thật sự là nam tử, cũng đừng chơi loại buồn nôn này, đến Luân Hồi bí cảnh, như một nam tử thật sự mà săn giết ta.
- Thả hắn đi!
Hứa Như Lai hô lớn một tiếng.
Bình chướng lay động, im ắng tản ra.
Khương Phàm kéo cửa phòng ra muốn rời khỏi, nhưng lúc này, Hứa Như Lai đứng trong phòng nâng tay lên, dùng sức vỗ vỗ.
Cửa ngầm sau tấm bình phong lại lần nữa rộng mở, một nữ tử cao gầy mỹ lệ đi ra.
Áo trắng như tuyết, tóc đen rối tung, có một khí chất siêu trần thoát tục, không dính khói lửa trần gian.
Ánh mắt của nàng giống như mang theo một tầng hơi nước, nhìn đến khiến người ta động tâm, môi đỏ tuyệt mỹ, sáo ngọc óng ánh sinh huy, cả hai tương xứng hai bên tai, như là họa cảnh.
Thân thể thon dài, phong thái tuyệt thế, cho dù không có nở nụ cười, nhưng cũng có một loại mỹ cảm ưu nhã.
Hứa Như Lai đánh giá nữ tử:
- Ngươi chính là Thanh Vận cô nương? Nghe bọn hắn giới thiệu, ngươi rất giống nữ tử của Khương Phàm, Dạ An Nhiên? Ta chưa thấy qua Dạ An Nhiên kia, chỉ nghe nói nàng đã đi qua Nguyệt Hoa Thiên Bảo, dung mạo khí chất được mọi người truyền là Thiên Nhân.
Khương Phàm đang đi ra bỗng nhiên dừng lại, trong lòng hung hăng nhảy một cái, quay đầu nhìn sang.
Chương 1107 Tam trọng môn (3)
Một nữ tử mềm mại đang đi đến bên cạnh Hứa Như Lai, thân thể giống như ngọc liễu, nhẹ nhàng mà non mềm, toàn thân là một bộ áo trắng, đẹp giống như tiên tử từ trong tranh đi ra.
Thướt tha tú lệ tới cực điểm, khí chất xuất trần.
Bất luận là khí chất hay là ngoại hình đều giống Dạ An Nhiên như đúc.
Chợt nhìn, Khương Phàm thậm chí còn nghĩ là Dạ An Nhiên tới đây.
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn Khương Phàm ở ngoài cửa, nở nụ cười xinh đẹp, đầu ngón tay giương nhẹ, tháo vạt áo đơn bạc ra, nhu hòa nằm xuống trong ngực Hứa Như Lai.
- Đóng cửa!!
Hứa Như Lai vung tay lên, ôm lấy nữ tử thô lỗ ấn vào trên mặt đất.
- Bọn rác rưởi các ngươi.
Khương Phàm lên cơn giận dữ, nháy mắt đã bộc phát.
Hài cốt toàn thân run rẩy, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, người khoác Thái Dương Chiến Y, sôi trào liệt diễm phóng tới gian phòng.
Nhưng... Một cái gì đó rất quái dị đột nhiên nổ lên trong đầu, hắn kêu thê lương thảm thiết, lâm vào hôn mê.
Lúc Khương Phàm tỉnh lại, hắn đang nằm trong rừng cây ẩm ướt.
Hắn xoa đầu đang muốn ngồi xuống, bất chợt đau đớn từ cổ chân chỗ truyền đến. Còn có tiếng tạch tạch chói tai đang quanh quẩn trong núi rừng.
Khương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, một con lợn rừng xấu xí đang gặm cắn cổ chân của hắn.
- Cút ngay!
Khương Phàm nâng khác chân, đạp bay lợn rừng.
Một bên vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh chữa trị vết thương ở chân, một bên chống người lên quan sát cảnh vật xung quanh.
Nơi này lờ mờ âm lãnh, trong không khí phiêu đãng mùi máu ẩm ướt, ngẫu nhiên còn như có tiếng khóc lóc, tiếng nói nhỏ từ đằng xa truyền đến, để cho người ta rùng mình.
- Luân Hồi bí cảnh? Đám kia hoàn khố(*) ta ném vào đây sao?
(*) Những tên nhà giàu ăn chơi trác tán.
Khương Phàm chưa từng bực bội qua như hôm nay.
Bọn công tử ca Chí Tôn Kim Thành này thật sự đã cho hắn mở rộng tầm mắt, vậy mà lại làm ra chuyện vô sỉ hèn hạ như vậy.
Còn thích thú mời hắn đi qua.
- Các ngươi muốn chơi, ta bồi tiếp! Trước khi chết, ta nhất định phải giết đủ.
Sau khi Khương Phàm khép lại vết thương ở chân, triệu ra tàn đao đi lên phía trước, cũng không có đi được mấy bước mà dưới chân lại có cái gì đó mềm nhũn, giống như dẫm lên thứ gì.
Khương Phàm huy động kình khí, thổi tan lá khô thật dày, thình lình xuất hiện ra một khuôn mặt trắng bệch.
Dạ An Nhiên?
Khương Phàm giật mình, tiếp đó tỉnh ngộ lại, đây là nữ tử trong tửu lâu kia.
Nàng đã chết, mình đầy thương tích, bộ dáng thê thảm, bị tươi sống hành hạ đến chết.
Mà... Toàn thân không hề che đi chút gì, cứ như vậy mà tùy ý ném xuống đất.
Khương Phàm liên tiếp hít một hơi, làm thế nào cũng đều không tỉnh táo lại được.
Bọn súc sinh này!
Khương Phàm thu thi thể vào nữ tử thanh đồng tiểu tháp, ngưng tụ hỏa dực, phóng lên tận trời, ánh mắt như điện, quét mắt nhìn đến sơn lâm rậm rạp.
Cách đó không xa, một đám Bạch Hầu Nhi đang chạy trốn, túc điểu trong rừng kinh bay.
Trên một ngọn núi đá cách ngoài ngàn mét có một con Đại Hổ toàn thân đen kịt đang gào với sơn lâm, hùng tráng uy mãnh, sát khí như thủy triều, vô cùng doạ người.
Lại nhìn về nơi xa, có một nam tử trung niên ngồi xếp bằng trên vách núi, nhắm mắt minh tưởng. Xung quanh lơ lửng mấy trăm đến hơn ngàn chuôi lợi kiếm, sắp xếp ra kiếm trận, nghiêm mật bảo vệ hắn.
Khương Phàm bay đến mấy ngàn mét trên không trung, rốt cuộc cũng đã phát hiện mục tiêu.
Bên ngoài mấy chục dặm, một cái tượng phật trang nghiêm to như núi cao, quét ngang rừng rậm, dọn dẹp khí tức huyết sát cuồn cuộn ở nơi đó.
Đó là Thánh Phật Hứa Như Lai!
Sát khí vô cùng nồng đậm, giống như con sông trùng kích, bên trong còn có số lượng lớn oan hồn đang rít gào, thanh thế khủng bố.
- Vạn Tướng Phật Sát!
Hứa Như Lai đã đạt tới Linh Nguyên cảnh đỉnh phong, toàn thân tăng vọt phật quang, phật tượng to lớn càng chân thực, càng uy nghiêm, đứng ngạo nghễ đất trời, rung động cả dãy núi, mặt ngoài toàn thân hắn lan tràn ngàn vạn đường phật văn, thần bí phi phàm.
Giữa thiên địa vang lên âm thanh ngâm vịnh hùng hậu, mặc dù phiêu miểu mơ hồ, nhưng từng câu từng chữ lại giống như thấu cả lòng người.
Ầm ầm! Phật tượng dâng lên phật chưởng vô tận đánh về phía sát khí trước mặt.
Sát khí bạo động, vô số oan hồn kêu thảm.
Đối mặt với phật quang thánh khiết, bọn chúng không có chút vùng đất hoàn thủ nào.
Cuồn cuộn sát khí bị đánh thủng trăm ngàn lỗ, rất nhanh đã hội tụ, lui đến thạch động trong rừng rậm.
Thánh Phật Hứa Như Lai dáng vẻ trang nghiêm, người khoác phật y, dứt khoát đi đến.
- Thánh Phật!
Khương Phàm vọt tới nơi này.
- Khương Phàm?
Thánh Phật quay đầu, bình tĩnh trang trọng.
- Tên đệ đệ điên kia của ngươi đâu?
- Chuyện của hắn, ta mặc kệ.
- Các ngươi đồng tâm cùng hồn, chuyện của hắn, chính là chuyện của ngươi.
- Hắn là ma, trong lòng còn có ác niệm, ta là phật, phổ độ chúng sinh. Chúng ta khác nhau.
- Ngươi ngay cả đệ đệ sinh đôi của ngươi đều độ hóa không được, nói gì phổ độ chúng sinh. Ngươi ngay cả Chí Tôn Kim Thành ô trọc tà ác đều thanh lý không được, nói gì phật quang phổ chiếu.
- Ta độ ta, có thể độ người, có thể độ chuyện. Bây giờ như vậy, tương lai cũng là như vậy. Bây giờ, ta chỉ có thể phổ độ thế nhân.
Thánh Phật nói xong liền đi đến hang đá.
Tay trái hắn xen lẫn phật văn, ngưng tụ thành một người tí hon màu vàng ngồi xếp bằng, nở rộ khí tức Thánh Linh vô tận, xua tan hắc ám, đốt cháy oan hồn.
Tay phải lơ lửng năm viên pháp châu, nhanh chóng vờn quanh, nhấc lên cương phong, mỗi viên đều xán lạn như tinh thần, khuấy động uy thế hủy diệt cường thịnh.
- Nơi đó là nơi nào?
Khương Phàm khẽ nhíu mày, do dự một chút, lại đuổi đến.
Sơn động ẩm ướt âm u, khí tức huyết sát giống như mãnh thú cuồng bạo, táo bạo trùng kích.
Thánh Phật nhanh chân đi về phía trước, khống chế kim nhân áp chế hắc ám, cưỡng ép tiến đến bên trong.
Rống...
Một nữ quỷ tóc tai bù xù đột nhiên lao ra, gào thét thê lương, oán niệm cuồn cuộn, trong chớp mắt, toàn bộ hang đá đều chảy ra huyết thủy, khiến cho người khác phải rùng mình.
- Trấn!
Thánh Phật nâng tay phải lên, năm viên pháp châu tăng vọt ánh sáng, một hóa thành hai, hai phân thành bốn, bốn lại sinh tám, năm viên pháp châu, bằng tốc độ kinh người diễn biến trên trăm viên, cuồng bạo xông về nữ quỷ, cứ thế mà đánh nát.
Nữ quỷ chết thảm, khí tức huyết sát mãnh liệt lui lại mấy chục mét, ngay cả huyết thủy trên hang đá đều tiêu tán đi rất nhiều.