-
Chương 1111-1113
Chương 1111 Tam trọng môn (7)
- Ngươi sẽ sinh sống, trưởng thành ở trong mộng mà bọn hắn tạo nên, bọn hắn cho ngươi chỉ dẫn gì thì ngươi làm cái đó, hoàn toàn biến thành con rối.
Toàn thân Khương Phàm bất chợt lạnh lên:
- Sư phụ, cám ơn ngài, nếu không phải vậy ta...
- Lần này không phải ta, là chính ngươi tỉnh lại. Bọn hắn hẳn là muốn điều tra tất cả bí mật của ngươi, nhưng bí mật của ngươi quá sâu, quá khắc cốt, đưa tới cảm xúc kháng cự, cũng cho ta cơ hội. Nếu không, từ thời điểm ngươi rơi vào tầng thứ hai mộng cảnh, ngươi đã nghe không được giọng của ta nữa.
Hứa Như Lai nhìn về phía ba vị lão nhân đứng dậy trên đài cao.
Ba vị lão nhân chậm rãi lắc đầu, đã tỉnh, gây nên cảnh giác, lại muốn hắn kéo vào trong mộng, cần thêm cơ hội.
Nhưng, ngay cả bọn hắn đều khó mà tin được, làm sao Khương Phàm lại đột nhiên liền tỉnh lại được.
Bọn họ đều là Ác Mộng linh văn, tu luyện là bí thuật Thượng Cổ, Cửu Trọng Môn.
Nhất Trọng Môn đại biểu một tầng mộng cảnh, Cửu Trọng Môn tương đương với chín tầng mộng cảnh.
Bọn hắn biên chế mộng cảnh vô cùng xảo diệu, dẫn dắt Khương Phàm đến xâm nhập từng bước.
Vì để càng nhanh càng bình ổn tiến vào mộng cảnh tầng thứ hai, bọn hắn đã dùng thủ đoạn cực đoan lại kích thích ở trong tầng đầu tiên. Ngay sau đó là mộng cảnh tầng thứ hai, cũng là dụ phát ra chuyện Khương Phàm sợ nhất.
Tiến vào tầng thứ ba, bọn hắn xảo diệu vận dụng chuyện 'Linh hồn bị xé rách' đưa tới 'Đau đầu' đến quấy nhiễu Khương Phàm, cũng thông qua chuyện 'Mớm thuốc' tiếp tục tăng cường chiều sâu mộng cảnh, bảo đảm Khương Phàm ngủ say.
Bình thường mà nói, hai tầng mộng cảnh đã có thể khống chế loại 'cuồng chiến tranh’ như Khương Phàm đây dễ dàng bị kích thích. Để bảo đảm mọi vấn đề, bọn hắn còn cưỡng ép dẫn vào tầng thứ ba, là Khương Phàm mở ra tam trọng môn.
Kết quả... vậy mà hắn lại thức tỉnh tại tầng thứ ba.
Là nơi nào xảy ra vấn đề?
Rốt cuộc Khương Phàm có bí mật gì, có thể làm cho hắn sinh ra mâu thuẫn tâm tình mãnh liệt, tiến tới sụp đổ mộng cảnh, tầng tầng trở về.
Khương Phàm đi xuống tế đàn không gian, đối xử lạnh nhạt giằng co với Hứa Như Lai:
- Đạo đãi khách của Chí Tôn Kim Thành rất mới lạ, ta đã lĩnh giáo được rồi!
- Ngươi thích thì tốt. Loại đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hứa Như Lai cảm thấy rất đáng tiếc, đã thấy sắp móc ra được bí mật của Khương Phàm rồi, vậy mà để vụt mất.
- Khương Phàm ta làm việc, thích có qua có lại. Các ngươi đã khẳng khái như thế, ta nhất định hồi báo thật tốt.
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Hứa Như Lai thật lâu, mặc dù đều là mộng cảnh, nhưng cảm giác này đến bây giờ vẫn còn xoay quanh ở trong lòng, buồn nôn, bực bội.
Thiếu nữ áo xanh đi đến phía trước:
- Rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Nếu như ngươi muốn nói, bản cô nương không để ý mà nghe một chút.
- Kỳ thật không phải Phần Thiên Tước.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt chú ý, bí mật linh văn có thể cắn chết tại trong mộng cảnh tầng ba, tuyệt đối không đơn giản.
- Tên là Thủy Tổ Điểu, tuy nhiên ta biến dị, gọi Thủy Tổ văn. Chính là ta có thể áp chế tất cả các linh văn, cũng là tổ tông của tất cả các linh văn.
Đám người Hứa gia chăm chú nghe, đang muốn kinh ngạc với hai chữ Thủy Tổ, Khương Phàm lại toát ra một câu.
- Chính là các ngươi... Phải gọi ta là…. tổ tông!!
Đám người Hứa gia thẹn quá hoá giận.
- Khương Phàm, ngươi sống đủ rồi sao? Ngươi biết nơi này là nơi nào không, cũng dám làm càn!
Khương Phàm cười lớn:
- Ta đột nhiên cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ cũng không có ghê tởm như vậy. Cùng bọn gia hỏa âm hiểm hèn hạ các ngươi đây so ra, bọn hắn vẫn còn rất quang minh lỗi lạc.
Thiếu nữ quát:
- Ngươi dám lăng mạ Chí Tôn Kim Thành chúng ta?
Khương Phàm cười lạnh:
- Các ngươi còn cần bị người khác lăng mạ? Chính các ngươi có bao nhiêu buồn nôn, tự mình không rõ ràng?
Thiếu nữ phân phó ở hai bên:
- Nếu ngươi muốn phương thức chiêu đãi của Hỗn Độn Tử Phủ, thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!
Một thiếu niên tháo vát đi tới:
- Ngươi đã có thể khiêu chiến Thiên phẩm, có dám vượt cấp khiêu chiến hay không?
- Ta đâu chỉ có thể vượt cấp khiêu chiến, ngươi còn có thể tiếp nhận quần chiến.
Khương Phàm đưa tay, lớn tiếng mời:
- Đến đây! Không muốn mặt, liền đến bấy nhiêu cho ta!
Thiếu nữ hét lớn:
- Tác thành cho hắn, lên cho ta!
- Dừng tay...
Mấy lão nhân lập tức thét lên ra lệnh.
Nhưng hơn mười vị tộc nhân Hứa gia đã kích hoạt linh văn, triển khai vây bắt đối với Khương Phàm.
Khương Phàm động thủ, mặt đất dưới chân nổ tung, chạy như thỏ, lao đến phía trước một người.
- Ngươi chọn lầm người.
Người kia dữ tợn, vung ra một quyền, cường quang tăng vọt, lôi điện kinh khủng giống như muốn xé rách không gian.
Khương Phàm nháy mắt đã tới, tay phải như vuốt, không nhìn đến lôi đình nóng nảy, cứ thế mà đánh vào, đùng đùng bắt lấy một bàn tay to lớn của nam tử.
Lực lượng vượt qua tám trăm ngàn cực cảnh bộc phát trong nháy mắt!
Răng rắc, bàn tay nam tử vỡ vụn, máu thịt be bét, cánh tay phải run rẩy, xoay tròn tại chỗ.
Khương Phàm nhanh chân phóng tới, một tay bóp lấy cổ tay vỡ vụn của nam tử, hung hăng quăng về phía trước.
Nữ tử đang muốn giết tới phía trước tay chân đã vội loạn, cuống quít tránh né.
Bành!!
Nam tử bị đập ầm ầm trên mặt đất, không đợi phản kháng, Khương Phàm đã huy động một chân, thẳng đến chỗ nách, đồng thời tay phải bỗng nhiên kéo một cái.
Răng rắc!
Phốc phốc!
Chỗ nách hoàn toàn vỡ vụn, xương cốt huyết nhục đều nhận trùng kích cực hạn, gần như là vỡ nát.
Khi cánh tay đang bị lôi kéo trong chốc lát, lại bị xé rách xuống tới.
- Aaaa…. !
Nam tử kêu gào thảm thiết, quay cuồng đầy đất.
Mọi người xung quanh quá sợ hãi.
- Đến đây, đều cho ta, đến đây!
Khương Phàm hét lớn, huyết khí cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt, hắn mạnh mẽ đâm tới, lao đến các cường giả Chí Tôn Kim Thành.
- Ngăn hắn lại! Đều lên cho ta!
Thiếu nữ mặc áo xanh quát.
- Giết...
Toàn bộ truyền nhân Chí Tôn Kim Thành tức giận nhào lên, ngưng tụ võ pháp, điên cuồng vây bắt.
Răng rắc!!
Khương Phàm đạp đất, trọng quyền hoành kích, đánh đến ngực một nam tử.
Răng rắc giòn vang, áo giáp cùng hộ tâm cốt của nam tử vỡ vụn, máu tươi dâng trào, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
Hai loại năng lượng ở hai bên như cuồng triều kéo đến đều rung chuyển không gian như đại mạc nổi lên gợn sóng, nhưng Khương Phàm đã ngưng tụ chiến y ngạnh kháng, mượn triều dâng va chạm, xoay chuyển trên phạm vi lớn, rơi vào trước mặt một nữ tử.
Chương 1112 Tam trọng môn (8)
- Lùi xuống cho ta!
Hai mắt nữ tử lấp lóe cường quang, tuôn ra hai thanh huyết kiếm chân thực, đâm đến mi tâm của Khương Phàm.
Khương Phàm vung mạnh quyền kích nát, xoay chuyển ở tại chỗ, nhấc ngang đùi phải đánh đến ngực nữ tử.
Răng rắc!!
Chỗ mềm mại bị vỡ vụn, xương ngực sụp đổ, nữ tử kêu thảm bay ra ngoài.
- Trấn cho ta!!
Một người từ trên trời giáng xuống, bầu trời hoàn toàn mờ mịt, là phù văn hoa mỹ, xen lẫn thành hình dáng Man Hùng đáng sợ, như núi cao che đậy Khương Phàm.
Cùng lúc đó, hai đoạn roi lôi điện kích xạ phóng tới, tráng kiện cứng cỏi, quấn quanh cơ thể Khương Phàm, muốn khống chế hắn lại.
Nơi xa, một người kéo căng trường cung, lấy sát khí đen kịt ngưng tụ hắc tiễn, khóa chặt Khương Phàm, nháy mắt bạo kích, những nơi đi qua, không gian đều mở ra vết tích.
Thời khắc sống còn, lực lượng toàn thân Khương Phàm tăng vọt, trực tiếp kích phát bản thân, đạt tới trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!
Roi lôi điện quấn quanh hắn vỡ vụn, tại lúc hắc tiễn giết tới, trong chốc lát, Khương Phàm đã phóng lên tận trời, rống to như sấm, trọng quyền đánh vỡ nát phù văn đại hùng, liệt diễm nổ tung dưới chân, tốc độ tăng vọt, lực quyền cuồn cuộn, trùng kích nam tử ở không trung.
Nam tử muốn né tránh nhưng đã không kịp, bị trọng quyền của Khương Phàm xuyên qua khoang bụng, kêu thảm bay ra ngoài.
- Đều tránh ra cho ta!
Một nam tử hùng tráng lao đến Khương Phàm, dương cương bá khí, mang theo cương khí vô tận như một vùng biển mênh mông đang cuộn trào mãnh liệt.
Đám người biến sắc, hốt hoảng lui lại.
Toàn thân Nam tử vặn vẹo hài cốt, trong lúc phóng tới đã hóa thân thành một con Man Ngưu hùng tráng, toàn thân đen kịt, cơ bắp quay quanh giống như mãng xà, cương khí cùng sát khí cuồn cuộn, cực kì khủng bố.
Oanh!
Mặt đất sụp đổ, Man Ngưu vô cùng dũng mãnh, bá khí vô biên, đạp trên sát khí phóng lên trời, cái sự dã man trùng kích kia phảng phất muốn đánh bầu trời.
Đây là Khai Sơn Man Ngưu, có được huyết mạch cực kì khủng bố, có thể phá hủy đại địa, đâm lủng Thiên Sơn, có thể quét ngang hết thảy tất cả mọi thứ!
Hắn là chi thứ Hứa gia, Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm thú văn, Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Khương Phàm vỗ cánh lao xuống, vòng ra một quyền, tử khí ngút trời, như sông lớn cuồn cuộn, cường thế lại đầy khí thế.
Ầm ầm!!
Bầu trời run rẩy, thanh âm cuồng liệt điếc tai, giống như hai chiến binh đánh tới cùng một chỗ, cương khí, tử khí bành trướng, bao phủ mấy ngàn thước trên trời cao.
Khương Phàm bay lên, cưỡng ép ổn định.
Khai Sơn Man Ngưu run rẩy đầu, tiếp tục rơi xuống, lực lượng nặng nề đã làm vỡ nát mặt đất.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, nắm chặt nắm đấm, kích phát lực lượng chiến trụ, ngang nhiên lao đến Man Ngưu.
Rống!!
Man Ngưu gào thét, kim giác chói mắt trên trán lan tràn ra đường vân tinh mịn, quấn quanh toàn thân.
Ầm ầm trầm đục, toàn thân hắn khuấy động cương khí đáng sợ, càng hùng tráng hơn cứng rắn hơn, cũng càng cuồng dã, bốn vó đạp mạnh mặt đất, lại tiếp tục lao đến Khương Phàm.
Rầm rầm rầm!
Trận va chạm dã man, oanh minh khắp quảng trường, vô cùng rung động lòng người.
Nhưng, không đợi bọn người Hứa Như Lai hô to lớn tiếng khen hay, cảnh tượng trước mắt đã chấn kinh tất cả mọi người.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn sóng nhiệt, tử khí khẩn thiết bạo kích đầu trâu, đè ép Khai Sơn Man Ngưu lùi lại.
Mười mét... Hai mươi mét... Một trăm mét... Năm trăm mét... Ba trăm tám mươi mốt quyền, đánh Khai Sơn Man Ngưu lui hơn một ngàn chín trăm mét.
- Aaa… !!
Khương Phàm gào thét, gương mặt dữ tợn, trọng quyền thứ ba trăm tám mươi hai sôi trào cương khí kinh khủng, vượt qua trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!!
Đầu trâu nứt ra, Man Ngưu kêu rên, lui lại mấy chục mét, đập vào trên tường cao cứng rắn.
Bức tường bất chợt lay động, đảo mắt đã sụp đổ.
Khai Sơn Man Ngưu nương theo đá vụn bay lên, liên tiếp phóng lên, lần nữa tháo chạy mấy chục mét.
Khương Phàm vỗ cánh trùng kích, một phát bắt được cái sừng của hắn, bay lên trời cao.
Rống!!
Khai Sơn Man Ngưu hét lớn giãy dụa, Thiên Ngưu Giác bộc phát ra ánh sáng kinh khủng, tiếp tục công kích Khương Phàm, lại bị Khương Phàm cường thế chống đỡ.
Khương Phàm huy động hỏa dực, nắm lấy sừng trâu phóng lên trời cao hơn hai ngàn mét, cuồng lực luân chuyển, kình phong gào thét, đột nhiên buông tay.
Khai Sơn Man Ngưu bị thả ra, hắn lập tức khống chế cương khí, muốn giữ vững thân thể.
Nhưng... Khương Phàm ở trên không sôi trào lên liệt diễm vô biên, giống như biển lửa trải rộng ra mấy ngàn thước.
Ngay sau đó, mãnh hổ gào thét, cự tượng huýt dài, số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình.
Tràng diện rung động, kim quang vô biên.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm bạo động, trên trăm con mãnh thú kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên phóng tới kéo lấy liệt diễm vô biên giống như thú triều bảo đảm tràn ngập đất trời che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Khai Sơn Man Ngưu đường đường là tứ trọng thiên, da thịt cứng rắn, hắn giãy dụa kịch liệt, mạnh mẽ đâm tới nghênh chiến thú quyền.
Nhưng, thú quyền số lượng quá nhiều, mỗi con đều có đặc thù không giống nhau, bọn chúng giống như là ác thú chân thực, sống sờ sờ che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Ngay sau đó, Khương Phàm nhanh chóng giết tới, trọng quyền xuyên thấu liệt diễm đánh vào phía sau lưng Khai Sơn Man Ngưu.
Răng rắc!!
Man Ngưu kêu rên, ầm vang rơi xuống, nương theo huyết thủy đầy trời, đập vào trên quảng trường.
Khương Phàm vỗ cánh hô to:
- Rác rưởi! Không chịu nổi một kích! Kế tiếp!
Rống...
Khai Sơn Man Ngưu tức giận gào thét, kết quả vừa mới chống lên tới thì đã lảo đảo hai bước, trực tiếp quỳ gối ở nơi đó.
- Tiếp tục lên! Ngũ trọng thiên đâu? Lục trọng thiên đâu? Lên đi!
Thiếu nữ kêu to, mặt như phủ băng.
- Đủ rồi!
Các lão nhân ra mặt, ngăn hỗn loạn lại.
Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, hung tợn phun nước bọt:
- Chí Tôn Kim Thành, một thành dơ bẩn, với tư thái các ngươi đây, chính là hoàng tộc làm bậy.
- Một tên đệ tử nho nhỏ của thánh địa như ngươi, còn không có tư cách bàn bạc về hoàng tộc!
- Muốn nói về hoàng tộc, trước tiên ngươi cần phải trở thành hoàng tộc, nhưng ngươi đời này không có tư cách.
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì, kỳ thật ngươi căn bản không có thắng.
- Đừng tưởng rằng Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám có thể ngang hàng cùng với chúng ta thì có thể thật có thể cùng chúng ta khiêu chiến, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Đám người Kim Thành tức giận quát tháo.
Chương 1113 Lại đến diễn võ trường
Khương Phàm tiếp tục xì miệng:
- Một đám rác rưởi, dứt bỏ Kim Thành, các ngươi chẳng là cái gì cả! Trước khi chế giễu ta, trước tiên ngươi cần phải có tư cách đánh bại ta! Đến đây, ai đến, ta đưa các ngươi sinh tử chiến. Ngươi thắng ta, ta rút Bất Tử Thiên Bia về, ta thắng, ta muốn mạng của các ngươi!
Khương Phàm giận dữ mắng mỏ rốt cuộc cũng đè đám người đang xao động xuống.
Bọn hắn xao động lại rất kiêng kị.
Bất Tử Thiên Bia xác thực mê người, nhưng trong bọn họ còn không có ai có lòng tin sẽ thắng Khương Phàm, huống chi lại còn là lấy mệnh ra cược.
- Không dám? Ta lại cho các ngươi cái lá gan, hai người cùng lên!
Khương Phàm quơ hai ngón tay, nhìn quanh toàn trường, đáy mắt đầy sự hung ác:
- Ba người! Ba người giống như trên, nếu như có thể thắng ta, ta về Vương Quốc Hắc Ám tuyên cáo huỷ bỏ Bất Tử Thiên Bia. Nếu như thua, để lại mệnh, lại bồi mệnh ba người!
Đám người trợn nhìn, hô hấp dồn dập, đây nào chỉ là dụ hoặc, đây quả thực là nhục nhã.
Ba người đánh một?
Bọn hắn là hoàng tộc!
Nếu như cảnh giới Hứa Thiên Kỳ đuổi theo được, hắn tuyệt đối không cho phép Khương Phàm làm càn như vậy.
Nếu như thiếu chủ của bọn hắn có ở Kim Thành, càng có thể hung hăng ngược sát Khương Phàm.
- Còn không dám sao? Các ngươi thật sự là rác rưởi đến từ trong lòng. Năm tên, năm tên cùng tiến lên, linh văn không đủ, cảnh giới đến đụng, trên năm tên linh hồn tứ trọng thiên, lục phẩm, Càn Nguyên, Đại Thừa, cho dù là Chí Tôn Thánh phẩm, đều có thể! Khương Phàm ta sẵn sàng nghênh tiếp!
Khương Phàm mang theo tức giận nhục nhã gào thét, quanh quẩn quảng trường.
- Chúng ta phụng bồi tới cùng!
Thiếu nữ áo xanh tiếp chiến, mắt phượng hàm sát.
Đều đã cuồng ngạo đến nước này, còn có cái gì không dám.
- Năm người, mệnh mười người, bao gồm cả ngươi! Bao gồm cả Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp!
- Chúng ta tiếp!
Hứa Như Lai cũng hô to.
- Chúng ta bồi tiếp!
Hứa Nguyên Khôi Hứa Nguyên Giáp đều tiếp chiến, đằng đằng sát khí.
- Đừng đến lúc đó ngươi lại không nhận nợ! Đi theo ta.
Thiếu nữ áo xanh gọi Khương Phàm, muốn đi đến đài diễn võ của Hứa gia bọn hắn.
- Ngươi nghĩ ta nhược trí sao? Đi Vương Quốc Hắc Ám, lên lôi đài! Ta chờ các ngươi ba giờ, chọn tốt người khiêu chiến, đi qua nhận lấy cái chết.
Vương Quốc Hắc Ám!
Đại Tự Tại điện thứ năm!
- Giúp ta làm tuyên truyền, ta muốn khiêu chiến Chí Tôn Kim Thành. Một mình ta, chiến năm người. Ước định, Bất Tử Thiên Bia của ta, mười cái mạng của bọn hắn.
Khương Phàm tìm tới người phụ trách điện thứ năm, sau khi nói xong hắn liền đi thẳng đến đài diễn võ lớn nhất ở tầng thứ ba.
- Võ Hầu đúng là Võ Hầu, mỗi lần đều náo đến kích thích như thế.
Người phụ trách lập tức làm theo, phát động bọn thị vệ tuyên dương khắp chốn tại Vương Quốc Hắc Ám.
Vương Quốc Hắc Ám lần nữa oanh động.
- Lấy một địch năm?
- Tuổi trẻ đúng là tốt, nhìn sức sống người ta này.
- Võ Hầu chính là Võ Hầu! Nếu ta có kích tình này, ta có thể ngâm mười ngày tại hoa lâu, mà người ta chỉ muốn đánh đánh đánh.
- Đây là nghẹn điên rồi sao? Đánh xong Hỗn Độn Tử Phủ, đánh Chí Tôn Kim Thành! Hoàng tộc không cần mặt mũi sao?
- Vậy cũng không nghẹn điên sao, hơn một năm không có trở về trang bức, thật vất vả mới trở về, không được cùng hưởng ân huệ.
- Quá khi dễ người, lấy một địch năm? Nếu ta là Chí Tôn Kim Thành, ta nhịn không được!
Vương quốc nhanh chóng xao động, đều tranh nhau chen lấn chạy đến Đại Tự Tại điện thứ năm, sợ không giành được vị trí.
Ngay cả Hỗn Độn Tử Phủ cùng Vô Hồi thánh địa sau khi lấy được tin tức đều sửng sốt một hồi, lập tức ném chuyện trong tay đi, chạy tới Đại Tự Tại điện.
Tầng thứ ba náo nhiệt lại oanh động, đám người reo hò càng là xao động, đều đang mong đợi đại chiến bắt đầu.
Trong sương phòng, mọi người nhìn Khương Phàm ở trên đài diễn võ nhắm mắt minh tưởng, từ đáy lòng đều là rung động.
Tiểu gia hỏa thật sự là một khắc đều không nhàn rỗi.
Đây là sợ Vô Hồi thánh địa lại hắn bắt về giam lại, muốn hung hăng cho bớt nghiện sao?
- Ai...
Lâm Thiên Lộc ngồi trong sương phòng, lắc đầu thở dài, thật là phục.
Liền không thể yên tĩnh được một lát sao?
Đứa nhỏ này có phải có một loại bệnh nóng nảy nào đó hay không?
- Ta cho rằng hắn còn đang trốn trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh, thì ra là chạy tới Chí Tôn Kim Thành đi trêu chọc râu hùm.
Hàn Ngạo đều chẳng muốn đến lôi đài nơi, hắn ngồi trong sương phòng lắc đầu rung động.
- Sư phụ, còn muốn ngăn cản sao?
Lâm Nam đứng bên cửa sổ, nhìn qua Khương Phàm trên đài diễn võ.
Đây là đánh với Thiên phẩm không có đủ nghiện sao, còn muốn một chọi năm.
- Tùy theo hắn đi. Vị thiếu chủ Chí Tôn Kim Thành kia hẳn là còn ở hải vực lịch luyện, mà Hứa Thiên Kỳ vừa mới tiến vào Linh Hồn cảnh, chỉ cần hai người bọn họ không đến, Thánh phẩm mạnh nhất mà Chí Tôn Kim Thành có thể điều tới là Đại Thừa Thánh phẩm. Liền xem như tứ trọng thiên, Khương Phàm cũng có thể ứng phó.
Lần này Lâm Thiên Lộc ngược lại có chút lòng tin.
Trong sương phòng Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Tỷ tỷ, hãy cảm nhận không khí nơi này, cùng thi đấu bài vị của Cổ Hoa các ngươi, có phải rất không giống nhau hay không.
Đông Hoàng Như Yên đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ.
Nàng là sau nhận được tin tức liền từ Cổ Hoa trở về, chỉ tiếc là tới chậm.
Mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy ảo não với trận tranh tài của Khương Phàm cùng Ngu Thiên Khải, không nghĩ tới Khương Phàm lại mở tiếp một trận khiêu chiến, còn là lấy một địch năm, nghênh chiến Chí Tôn Kim Thành.
Kích thích! Quá làm cho người ta kích động!
Đông Hoàng Như Ảnh cười lắc đầu, muội muội này xác thực đã biến dã (dã man).
- Tỷ tỷ, tỷ ngược lại là nên đến đây đi.
Đông Hoàng Như Yên lôi kéo Đông Hoàng Như Ảnh đi đến bên cửa sổ.
Diễn võ trường rộng rãi, mấy vạn người chen trên khán đài, náo nhiệt ồn ào, bầu không khí sốt ruột.
Bởi vì những người xông đến nơi này đa số đều là bởi vì mạo hiểm mà xông lầm, cho nên phổ biến đều là có sự dã tính.
Bình thường là ba người năm người tập hợp một chỗ, khả năng không cảm thấy được gì, nhưng mấy vạn người tụ tập một chỗ, tinh khí thần cùng ánh sáng trong mắt của bọn hắn để không khí đều trở nên xao động.
- Hắn là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên?
Đông Hoàng Như Ảnh cảm thấy rất kỳ quái, trước đó còn tưởng rằng Khương Phàm trốn ở Kiều gia, không nghĩ tới người ta lại không một tiếng động đã trở lại Nam Bộ, còn huyên náo oanh oanh liệt liệt tại Vương Quốc Hắc Ám.
- Ngươi sẽ sinh sống, trưởng thành ở trong mộng mà bọn hắn tạo nên, bọn hắn cho ngươi chỉ dẫn gì thì ngươi làm cái đó, hoàn toàn biến thành con rối.
Toàn thân Khương Phàm bất chợt lạnh lên:
- Sư phụ, cám ơn ngài, nếu không phải vậy ta...
- Lần này không phải ta, là chính ngươi tỉnh lại. Bọn hắn hẳn là muốn điều tra tất cả bí mật của ngươi, nhưng bí mật của ngươi quá sâu, quá khắc cốt, đưa tới cảm xúc kháng cự, cũng cho ta cơ hội. Nếu không, từ thời điểm ngươi rơi vào tầng thứ hai mộng cảnh, ngươi đã nghe không được giọng của ta nữa.
Hứa Như Lai nhìn về phía ba vị lão nhân đứng dậy trên đài cao.
Ba vị lão nhân chậm rãi lắc đầu, đã tỉnh, gây nên cảnh giác, lại muốn hắn kéo vào trong mộng, cần thêm cơ hội.
Nhưng, ngay cả bọn hắn đều khó mà tin được, làm sao Khương Phàm lại đột nhiên liền tỉnh lại được.
Bọn họ đều là Ác Mộng linh văn, tu luyện là bí thuật Thượng Cổ, Cửu Trọng Môn.
Nhất Trọng Môn đại biểu một tầng mộng cảnh, Cửu Trọng Môn tương đương với chín tầng mộng cảnh.
Bọn hắn biên chế mộng cảnh vô cùng xảo diệu, dẫn dắt Khương Phàm đến xâm nhập từng bước.
Vì để càng nhanh càng bình ổn tiến vào mộng cảnh tầng thứ hai, bọn hắn đã dùng thủ đoạn cực đoan lại kích thích ở trong tầng đầu tiên. Ngay sau đó là mộng cảnh tầng thứ hai, cũng là dụ phát ra chuyện Khương Phàm sợ nhất.
Tiến vào tầng thứ ba, bọn hắn xảo diệu vận dụng chuyện 'Linh hồn bị xé rách' đưa tới 'Đau đầu' đến quấy nhiễu Khương Phàm, cũng thông qua chuyện 'Mớm thuốc' tiếp tục tăng cường chiều sâu mộng cảnh, bảo đảm Khương Phàm ngủ say.
Bình thường mà nói, hai tầng mộng cảnh đã có thể khống chế loại 'cuồng chiến tranh’ như Khương Phàm đây dễ dàng bị kích thích. Để bảo đảm mọi vấn đề, bọn hắn còn cưỡng ép dẫn vào tầng thứ ba, là Khương Phàm mở ra tam trọng môn.
Kết quả... vậy mà hắn lại thức tỉnh tại tầng thứ ba.
Là nơi nào xảy ra vấn đề?
Rốt cuộc Khương Phàm có bí mật gì, có thể làm cho hắn sinh ra mâu thuẫn tâm tình mãnh liệt, tiến tới sụp đổ mộng cảnh, tầng tầng trở về.
Khương Phàm đi xuống tế đàn không gian, đối xử lạnh nhạt giằng co với Hứa Như Lai:
- Đạo đãi khách của Chí Tôn Kim Thành rất mới lạ, ta đã lĩnh giáo được rồi!
- Ngươi thích thì tốt. Loại đãi ngộ này không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Hứa Như Lai cảm thấy rất đáng tiếc, đã thấy sắp móc ra được bí mật của Khương Phàm rồi, vậy mà để vụt mất.
- Khương Phàm ta làm việc, thích có qua có lại. Các ngươi đã khẳng khái như thế, ta nhất định hồi báo thật tốt.
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Hứa Như Lai thật lâu, mặc dù đều là mộng cảnh, nhưng cảm giác này đến bây giờ vẫn còn xoay quanh ở trong lòng, buồn nôn, bực bội.
Thiếu nữ áo xanh đi đến phía trước:
- Rốt cuộc linh văn của ngươi là gì?
- Ngươi thật sự muốn biết?
- Nếu như ngươi muốn nói, bản cô nương không để ý mà nghe một chút.
- Kỳ thật không phải Phần Thiên Tước.
- Đó là cái gì?
Tất cả mọi người lộ ra vẻ mặt chú ý, bí mật linh văn có thể cắn chết tại trong mộng cảnh tầng ba, tuyệt đối không đơn giản.
- Tên là Thủy Tổ Điểu, tuy nhiên ta biến dị, gọi Thủy Tổ văn. Chính là ta có thể áp chế tất cả các linh văn, cũng là tổ tông của tất cả các linh văn.
Đám người Hứa gia chăm chú nghe, đang muốn kinh ngạc với hai chữ Thủy Tổ, Khương Phàm lại toát ra một câu.
- Chính là các ngươi... Phải gọi ta là…. tổ tông!!
Đám người Hứa gia thẹn quá hoá giận.
- Khương Phàm, ngươi sống đủ rồi sao? Ngươi biết nơi này là nơi nào không, cũng dám làm càn!
Khương Phàm cười lớn:
- Ta đột nhiên cảm giác Hỗn Độn Tử Phủ cũng không có ghê tởm như vậy. Cùng bọn gia hỏa âm hiểm hèn hạ các ngươi đây so ra, bọn hắn vẫn còn rất quang minh lỗi lạc.
Thiếu nữ quát:
- Ngươi dám lăng mạ Chí Tôn Kim Thành chúng ta?
Khương Phàm cười lạnh:
- Các ngươi còn cần bị người khác lăng mạ? Chính các ngươi có bao nhiêu buồn nôn, tự mình không rõ ràng?
Thiếu nữ phân phó ở hai bên:
- Nếu ngươi muốn phương thức chiêu đãi của Hỗn Độn Tử Phủ, thành toàn cho ngươi! Lên cho ta!
Một thiếu niên tháo vát đi tới:
- Ngươi đã có thể khiêu chiến Thiên phẩm, có dám vượt cấp khiêu chiến hay không?
- Ta đâu chỉ có thể vượt cấp khiêu chiến, ngươi còn có thể tiếp nhận quần chiến.
Khương Phàm đưa tay, lớn tiếng mời:
- Đến đây! Không muốn mặt, liền đến bấy nhiêu cho ta!
Thiếu nữ hét lớn:
- Tác thành cho hắn, lên cho ta!
- Dừng tay...
Mấy lão nhân lập tức thét lên ra lệnh.
Nhưng hơn mười vị tộc nhân Hứa gia đã kích hoạt linh văn, triển khai vây bắt đối với Khương Phàm.
Khương Phàm động thủ, mặt đất dưới chân nổ tung, chạy như thỏ, lao đến phía trước một người.
- Ngươi chọn lầm người.
Người kia dữ tợn, vung ra một quyền, cường quang tăng vọt, lôi điện kinh khủng giống như muốn xé rách không gian.
Khương Phàm nháy mắt đã tới, tay phải như vuốt, không nhìn đến lôi đình nóng nảy, cứ thế mà đánh vào, đùng đùng bắt lấy một bàn tay to lớn của nam tử.
Lực lượng vượt qua tám trăm ngàn cực cảnh bộc phát trong nháy mắt!
Răng rắc, bàn tay nam tử vỡ vụn, máu thịt be bét, cánh tay phải run rẩy, xoay tròn tại chỗ.
Khương Phàm nhanh chân phóng tới, một tay bóp lấy cổ tay vỡ vụn của nam tử, hung hăng quăng về phía trước.
Nữ tử đang muốn giết tới phía trước tay chân đã vội loạn, cuống quít tránh né.
Bành!!
Nam tử bị đập ầm ầm trên mặt đất, không đợi phản kháng, Khương Phàm đã huy động một chân, thẳng đến chỗ nách, đồng thời tay phải bỗng nhiên kéo một cái.
Răng rắc!
Phốc phốc!
Chỗ nách hoàn toàn vỡ vụn, xương cốt huyết nhục đều nhận trùng kích cực hạn, gần như là vỡ nát.
Khi cánh tay đang bị lôi kéo trong chốc lát, lại bị xé rách xuống tới.
- Aaaa…. !
Nam tử kêu gào thảm thiết, quay cuồng đầy đất.
Mọi người xung quanh quá sợ hãi.
- Đến đây, đều cho ta, đến đây!
Khương Phàm hét lớn, huyết khí cuồn cuộn, lực lượng tăng vọt, hắn mạnh mẽ đâm tới, lao đến các cường giả Chí Tôn Kim Thành.
- Ngăn hắn lại! Đều lên cho ta!
Thiếu nữ mặc áo xanh quát.
- Giết...
Toàn bộ truyền nhân Chí Tôn Kim Thành tức giận nhào lên, ngưng tụ võ pháp, điên cuồng vây bắt.
Răng rắc!!
Khương Phàm đạp đất, trọng quyền hoành kích, đánh đến ngực một nam tử.
Răng rắc giòn vang, áo giáp cùng hộ tâm cốt của nam tử vỡ vụn, máu tươi dâng trào, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
Hai loại năng lượng ở hai bên như cuồng triều kéo đến đều rung chuyển không gian như đại mạc nổi lên gợn sóng, nhưng Khương Phàm đã ngưng tụ chiến y ngạnh kháng, mượn triều dâng va chạm, xoay chuyển trên phạm vi lớn, rơi vào trước mặt một nữ tử.
Chương 1112 Tam trọng môn (8)
- Lùi xuống cho ta!
Hai mắt nữ tử lấp lóe cường quang, tuôn ra hai thanh huyết kiếm chân thực, đâm đến mi tâm của Khương Phàm.
Khương Phàm vung mạnh quyền kích nát, xoay chuyển ở tại chỗ, nhấc ngang đùi phải đánh đến ngực nữ tử.
Răng rắc!!
Chỗ mềm mại bị vỡ vụn, xương ngực sụp đổ, nữ tử kêu thảm bay ra ngoài.
- Trấn cho ta!!
Một người từ trên trời giáng xuống, bầu trời hoàn toàn mờ mịt, là phù văn hoa mỹ, xen lẫn thành hình dáng Man Hùng đáng sợ, như núi cao che đậy Khương Phàm.
Cùng lúc đó, hai đoạn roi lôi điện kích xạ phóng tới, tráng kiện cứng cỏi, quấn quanh cơ thể Khương Phàm, muốn khống chế hắn lại.
Nơi xa, một người kéo căng trường cung, lấy sát khí đen kịt ngưng tụ hắc tiễn, khóa chặt Khương Phàm, nháy mắt bạo kích, những nơi đi qua, không gian đều mở ra vết tích.
Thời khắc sống còn, lực lượng toàn thân Khương Phàm tăng vọt, trực tiếp kích phát bản thân, đạt tới trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!
Roi lôi điện quấn quanh hắn vỡ vụn, tại lúc hắc tiễn giết tới, trong chốc lát, Khương Phàm đã phóng lên tận trời, rống to như sấm, trọng quyền đánh vỡ nát phù văn đại hùng, liệt diễm nổ tung dưới chân, tốc độ tăng vọt, lực quyền cuồn cuộn, trùng kích nam tử ở không trung.
Nam tử muốn né tránh nhưng đã không kịp, bị trọng quyền của Khương Phàm xuyên qua khoang bụng, kêu thảm bay ra ngoài.
- Đều tránh ra cho ta!
Một nam tử hùng tráng lao đến Khương Phàm, dương cương bá khí, mang theo cương khí vô tận như một vùng biển mênh mông đang cuộn trào mãnh liệt.
Đám người biến sắc, hốt hoảng lui lại.
Toàn thân Nam tử vặn vẹo hài cốt, trong lúc phóng tới đã hóa thân thành một con Man Ngưu hùng tráng, toàn thân đen kịt, cơ bắp quay quanh giống như mãng xà, cương khí cùng sát khí cuồn cuộn, cực kì khủng bố.
Oanh!
Mặt đất sụp đổ, Man Ngưu vô cùng dũng mãnh, bá khí vô biên, đạp trên sát khí phóng lên trời, cái sự dã man trùng kích kia phảng phất muốn đánh bầu trời.
Đây là Khai Sơn Man Ngưu, có được huyết mạch cực kì khủng bố, có thể phá hủy đại địa, đâm lủng Thiên Sơn, có thể quét ngang hết thảy tất cả mọi thứ!
Hắn là chi thứ Hứa gia, Hứa Nguyên Khôi, Thánh phẩm thú văn, Linh Hồn cảnh tứ trọng thiên.
Khương Phàm vỗ cánh lao xuống, vòng ra một quyền, tử khí ngút trời, như sông lớn cuồn cuộn, cường thế lại đầy khí thế.
Ầm ầm!!
Bầu trời run rẩy, thanh âm cuồng liệt điếc tai, giống như hai chiến binh đánh tới cùng một chỗ, cương khí, tử khí bành trướng, bao phủ mấy ngàn thước trên trời cao.
Khương Phàm bay lên, cưỡng ép ổn định.
Khai Sơn Man Ngưu run rẩy đầu, tiếp tục rơi xuống, lực lượng nặng nề đã làm vỡ nát mặt đất.
Khương Phàm từ trên trời giáng xuống, nắm chặt nắm đấm, kích phát lực lượng chiến trụ, ngang nhiên lao đến Man Ngưu.
Rống!!
Man Ngưu gào thét, kim giác chói mắt trên trán lan tràn ra đường vân tinh mịn, quấn quanh toàn thân.
Ầm ầm trầm đục, toàn thân hắn khuấy động cương khí đáng sợ, càng hùng tráng hơn cứng rắn hơn, cũng càng cuồng dã, bốn vó đạp mạnh mặt đất, lại tiếp tục lao đến Khương Phàm.
Rầm rầm rầm!
Trận va chạm dã man, oanh minh khắp quảng trường, vô cùng rung động lòng người.
Nhưng, không đợi bọn người Hứa Như Lai hô to lớn tiếng khen hay, cảnh tượng trước mắt đã chấn kinh tất cả mọi người.
Toàn thân Khương Phàm cuồn cuộn sóng nhiệt, tử khí khẩn thiết bạo kích đầu trâu, đè ép Khai Sơn Man Ngưu lùi lại.
Mười mét... Hai mươi mét... Một trăm mét... Năm trăm mét... Ba trăm tám mươi mốt quyền, đánh Khai Sơn Man Ngưu lui hơn một ngàn chín trăm mét.
- Aaa… !!
Khương Phàm gào thét, gương mặt dữ tợn, trọng quyền thứ ba trăm tám mươi hai sôi trào cương khí kinh khủng, vượt qua trăm vạn cực cảnh.
Răng rắc!!
Đầu trâu nứt ra, Man Ngưu kêu rên, lui lại mấy chục mét, đập vào trên tường cao cứng rắn.
Bức tường bất chợt lay động, đảo mắt đã sụp đổ.
Khai Sơn Man Ngưu nương theo đá vụn bay lên, liên tiếp phóng lên, lần nữa tháo chạy mấy chục mét.
Khương Phàm vỗ cánh trùng kích, một phát bắt được cái sừng của hắn, bay lên trời cao.
Rống!!
Khai Sơn Man Ngưu hét lớn giãy dụa, Thiên Ngưu Giác bộc phát ra ánh sáng kinh khủng, tiếp tục công kích Khương Phàm, lại bị Khương Phàm cường thế chống đỡ.
Khương Phàm huy động hỏa dực, nắm lấy sừng trâu phóng lên trời cao hơn hai ngàn mét, cuồng lực luân chuyển, kình phong gào thét, đột nhiên buông tay.
Khai Sơn Man Ngưu bị thả ra, hắn lập tức khống chế cương khí, muốn giữ vững thân thể.
Nhưng... Khương Phàm ở trên không sôi trào lên liệt diễm vô biên, giống như biển lửa trải rộng ra mấy ngàn thước.
Ngay sau đó, mãnh hổ gào thét, cự tượng huýt dài, số lượng lớn mãnh thú liên tiếp thành hình.
Tràng diện rung động, kim quang vô biên.
- Vạn Thú Thiên Hoàng Quyền!
Khương Phàm hét lớn, liệt diễm bạo động, trên trăm con mãnh thú kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên phóng tới kéo lấy liệt diễm vô biên giống như thú triều bảo đảm tràn ngập đất trời che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Khai Sơn Man Ngưu đường đường là tứ trọng thiên, da thịt cứng rắn, hắn giãy dụa kịch liệt, mạnh mẽ đâm tới nghênh chiến thú quyền.
Nhưng, thú quyền số lượng quá nhiều, mỗi con đều có đặc thù không giống nhau, bọn chúng giống như là ác thú chân thực, sống sờ sờ che mất Khai Sơn Man Ngưu.
Ngay sau đó, Khương Phàm nhanh chóng giết tới, trọng quyền xuyên thấu liệt diễm đánh vào phía sau lưng Khai Sơn Man Ngưu.
Răng rắc!!
Man Ngưu kêu rên, ầm vang rơi xuống, nương theo huyết thủy đầy trời, đập vào trên quảng trường.
Khương Phàm vỗ cánh hô to:
- Rác rưởi! Không chịu nổi một kích! Kế tiếp!
Rống...
Khai Sơn Man Ngưu tức giận gào thét, kết quả vừa mới chống lên tới thì đã lảo đảo hai bước, trực tiếp quỳ gối ở nơi đó.
- Tiếp tục lên! Ngũ trọng thiên đâu? Lục trọng thiên đâu? Lên đi!
Thiếu nữ kêu to, mặt như phủ băng.
- Đủ rồi!
Các lão nhân ra mặt, ngăn hỗn loạn lại.
Khương Phàm nhìn quanh toàn trường, hung tợn phun nước bọt:
- Chí Tôn Kim Thành, một thành dơ bẩn, với tư thái các ngươi đây, chính là hoàng tộc làm bậy.
- Một tên đệ tử nho nhỏ của thánh địa như ngươi, còn không có tư cách bàn bạc về hoàng tộc!
- Muốn nói về hoàng tộc, trước tiên ngươi cần phải trở thành hoàng tộc, nhưng ngươi đời này không có tư cách.
- Đừng tưởng rằng thắng Ngu Thiên Khải liền có thể không coi ai ra gì, kỳ thật ngươi căn bản không có thắng.
- Đừng tưởng rằng Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám có thể ngang hàng cùng với chúng ta thì có thể thật có thể cùng chúng ta khiêu chiến, các ngươi còn chưa đủ tư cách.
Đám người Kim Thành tức giận quát tháo.
Chương 1113 Lại đến diễn võ trường
Khương Phàm tiếp tục xì miệng:
- Một đám rác rưởi, dứt bỏ Kim Thành, các ngươi chẳng là cái gì cả! Trước khi chế giễu ta, trước tiên ngươi cần phải có tư cách đánh bại ta! Đến đây, ai đến, ta đưa các ngươi sinh tử chiến. Ngươi thắng ta, ta rút Bất Tử Thiên Bia về, ta thắng, ta muốn mạng của các ngươi!
Khương Phàm giận dữ mắng mỏ rốt cuộc cũng đè đám người đang xao động xuống.
Bọn hắn xao động lại rất kiêng kị.
Bất Tử Thiên Bia xác thực mê người, nhưng trong bọn họ còn không có ai có lòng tin sẽ thắng Khương Phàm, huống chi lại còn là lấy mệnh ra cược.
- Không dám? Ta lại cho các ngươi cái lá gan, hai người cùng lên!
Khương Phàm quơ hai ngón tay, nhìn quanh toàn trường, đáy mắt đầy sự hung ác:
- Ba người! Ba người giống như trên, nếu như có thể thắng ta, ta về Vương Quốc Hắc Ám tuyên cáo huỷ bỏ Bất Tử Thiên Bia. Nếu như thua, để lại mệnh, lại bồi mệnh ba người!
Đám người trợn nhìn, hô hấp dồn dập, đây nào chỉ là dụ hoặc, đây quả thực là nhục nhã.
Ba người đánh một?
Bọn hắn là hoàng tộc!
Nếu như cảnh giới Hứa Thiên Kỳ đuổi theo được, hắn tuyệt đối không cho phép Khương Phàm làm càn như vậy.
Nếu như thiếu chủ của bọn hắn có ở Kim Thành, càng có thể hung hăng ngược sát Khương Phàm.
- Còn không dám sao? Các ngươi thật sự là rác rưởi đến từ trong lòng. Năm tên, năm tên cùng tiến lên, linh văn không đủ, cảnh giới đến đụng, trên năm tên linh hồn tứ trọng thiên, lục phẩm, Càn Nguyên, Đại Thừa, cho dù là Chí Tôn Thánh phẩm, đều có thể! Khương Phàm ta sẵn sàng nghênh tiếp!
Khương Phàm mang theo tức giận nhục nhã gào thét, quanh quẩn quảng trường.
- Chúng ta phụng bồi tới cùng!
Thiếu nữ áo xanh tiếp chiến, mắt phượng hàm sát.
Đều đã cuồng ngạo đến nước này, còn có cái gì không dám.
- Năm người, mệnh mười người, bao gồm cả ngươi! Bao gồm cả Hứa Như Lai, Hứa Nguyên Khôi, Hứa Nguyên Giáp!
- Chúng ta tiếp!
Hứa Như Lai cũng hô to.
- Chúng ta bồi tiếp!
Hứa Nguyên Khôi Hứa Nguyên Giáp đều tiếp chiến, đằng đằng sát khí.
- Đừng đến lúc đó ngươi lại không nhận nợ! Đi theo ta.
Thiếu nữ áo xanh gọi Khương Phàm, muốn đi đến đài diễn võ của Hứa gia bọn hắn.
- Ngươi nghĩ ta nhược trí sao? Đi Vương Quốc Hắc Ám, lên lôi đài! Ta chờ các ngươi ba giờ, chọn tốt người khiêu chiến, đi qua nhận lấy cái chết.
Vương Quốc Hắc Ám!
Đại Tự Tại điện thứ năm!
- Giúp ta làm tuyên truyền, ta muốn khiêu chiến Chí Tôn Kim Thành. Một mình ta, chiến năm người. Ước định, Bất Tử Thiên Bia của ta, mười cái mạng của bọn hắn.
Khương Phàm tìm tới người phụ trách điện thứ năm, sau khi nói xong hắn liền đi thẳng đến đài diễn võ lớn nhất ở tầng thứ ba.
- Võ Hầu đúng là Võ Hầu, mỗi lần đều náo đến kích thích như thế.
Người phụ trách lập tức làm theo, phát động bọn thị vệ tuyên dương khắp chốn tại Vương Quốc Hắc Ám.
Vương Quốc Hắc Ám lần nữa oanh động.
- Lấy một địch năm?
- Tuổi trẻ đúng là tốt, nhìn sức sống người ta này.
- Võ Hầu chính là Võ Hầu! Nếu ta có kích tình này, ta có thể ngâm mười ngày tại hoa lâu, mà người ta chỉ muốn đánh đánh đánh.
- Đây là nghẹn điên rồi sao? Đánh xong Hỗn Độn Tử Phủ, đánh Chí Tôn Kim Thành! Hoàng tộc không cần mặt mũi sao?
- Vậy cũng không nghẹn điên sao, hơn một năm không có trở về trang bức, thật vất vả mới trở về, không được cùng hưởng ân huệ.
- Quá khi dễ người, lấy một địch năm? Nếu ta là Chí Tôn Kim Thành, ta nhịn không được!
Vương quốc nhanh chóng xao động, đều tranh nhau chen lấn chạy đến Đại Tự Tại điện thứ năm, sợ không giành được vị trí.
Ngay cả Hỗn Độn Tử Phủ cùng Vô Hồi thánh địa sau khi lấy được tin tức đều sửng sốt một hồi, lập tức ném chuyện trong tay đi, chạy tới Đại Tự Tại điện.
Tầng thứ ba náo nhiệt lại oanh động, đám người reo hò càng là xao động, đều đang mong đợi đại chiến bắt đầu.
Trong sương phòng, mọi người nhìn Khương Phàm ở trên đài diễn võ nhắm mắt minh tưởng, từ đáy lòng đều là rung động.
Tiểu gia hỏa thật sự là một khắc đều không nhàn rỗi.
Đây là sợ Vô Hồi thánh địa lại hắn bắt về giam lại, muốn hung hăng cho bớt nghiện sao?
- Ai...
Lâm Thiên Lộc ngồi trong sương phòng, lắc đầu thở dài, thật là phục.
Liền không thể yên tĩnh được một lát sao?
Đứa nhỏ này có phải có một loại bệnh nóng nảy nào đó hay không?
- Ta cho rằng hắn còn đang trốn trong Ôn Tuyền Tiên Cảnh, thì ra là chạy tới Chí Tôn Kim Thành đi trêu chọc râu hùm.
Hàn Ngạo đều chẳng muốn đến lôi đài nơi, hắn ngồi trong sương phòng lắc đầu rung động.
- Sư phụ, còn muốn ngăn cản sao?
Lâm Nam đứng bên cửa sổ, nhìn qua Khương Phàm trên đài diễn võ.
Đây là đánh với Thiên phẩm không có đủ nghiện sao, còn muốn một chọi năm.
- Tùy theo hắn đi. Vị thiếu chủ Chí Tôn Kim Thành kia hẳn là còn ở hải vực lịch luyện, mà Hứa Thiên Kỳ vừa mới tiến vào Linh Hồn cảnh, chỉ cần hai người bọn họ không đến, Thánh phẩm mạnh nhất mà Chí Tôn Kim Thành có thể điều tới là Đại Thừa Thánh phẩm. Liền xem như tứ trọng thiên, Khương Phàm cũng có thể ứng phó.
Lần này Lâm Thiên Lộc ngược lại có chút lòng tin.
Trong sương phòng Nguyệt Hoa Thiên Bảo.
- Tỷ tỷ, hãy cảm nhận không khí nơi này, cùng thi đấu bài vị của Cổ Hoa các ngươi, có phải rất không giống nhau hay không.
Đông Hoàng Như Yên đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, mặt mũi tràn đầy hưởng thụ.
Nàng là sau nhận được tin tức liền từ Cổ Hoa trở về, chỉ tiếc là tới chậm.
Mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy ảo não với trận tranh tài của Khương Phàm cùng Ngu Thiên Khải, không nghĩ tới Khương Phàm lại mở tiếp một trận khiêu chiến, còn là lấy một địch năm, nghênh chiến Chí Tôn Kim Thành.
Kích thích! Quá làm cho người ta kích động!
Đông Hoàng Như Ảnh cười lắc đầu, muội muội này xác thực đã biến dã (dã man).
- Tỷ tỷ, tỷ ngược lại là nên đến đây đi.
Đông Hoàng Như Yên lôi kéo Đông Hoàng Như Ảnh đi đến bên cửa sổ.
Diễn võ trường rộng rãi, mấy vạn người chen trên khán đài, náo nhiệt ồn ào, bầu không khí sốt ruột.
Bởi vì những người xông đến nơi này đa số đều là bởi vì mạo hiểm mà xông lầm, cho nên phổ biến đều là có sự dã tính.
Bình thường là ba người năm người tập hợp một chỗ, khả năng không cảm thấy được gì, nhưng mấy vạn người tụ tập một chỗ, tinh khí thần cùng ánh sáng trong mắt của bọn hắn để không khí đều trở nên xao động.
- Hắn là Linh Hồn cảnh tam trọng thiên?
Đông Hoàng Như Ảnh cảm thấy rất kỳ quái, trước đó còn tưởng rằng Khương Phàm trốn ở Kiều gia, không nghĩ tới người ta lại không một tiếng động đã trở lại Nam Bộ, còn huyên náo oanh oanh liệt liệt tại Vương Quốc Hắc Ám.
Bình luận facebook