-
Chương 1516-1520
Chương 1516 Tính toán tỉ mỉ
- Trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, Khương Phàm. Gặp qua Lãnh Văn Thanh cô nương.
Khương Phàm mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt, chủ động cho thấy thân phận.
- Khương Phàm?
Lãnh Văn Thanh hơi nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại, người này sao lại tới đây?
- Hắn đưa đầu Tác Ngọc Đường tới, nói là muốn điều giải hiểu lầm của hai bên.
Lãnh Văn Thanh đưa đôi mắt sáng tỏ, lặp đi lặp lại đánh giá Khương Phàm, cũng chú ý đến hỗn loạn xung quanh.
Ba động trước đó đến từ Khương Phàm?
Hay là năng lượng khác nào đó?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lãnh Văn Thanh, quan sát đến ánh mắt của nàng.
Mặc dù cách mạng che mặt, cách kim viêm thiêu đốt, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chần chờ, mê hoặc của Lãnh Văn Thanh.
Nói cách khác, nàng không biết Vĩnh Hằng Lục Đạo, chí ít bây giờ còn không biết.
Lãnh Văn Thanh cũng đón nhận ánh mắt Khương Phàm, cái ánh mắt trực câu câu này chỉ là đang thưởng thức nàng, hay là có thâm ý gì sao?
Bọn hắn ở chỗ này 'mắt lớn trừng mắt nhỏ', 'thâm tình chậm rãi', Đường Minh Đạt không vui.
Bởi vì từ khi Lãnh Văn Thanh thức tỉnh Thiên phẩm linh văn đến bây giờ, ánh mắt đã không còn dừng lại ở trên người hắn vượt qua ba giây, bây giờ lại nhìn Khương Phàm.
- Khụ khụ!
Đường Minh Đạt ngăn ở giữa Lãnh Văn Thanh cùng Khương Phàm:
- Văn Thanh sư muội, chuyện nơi đây giao cho ta xử lý là được rồi, muội vẫn nên về tu luyện trước đi.
Lãnh Văn Thanh đang quan sát Khương Phàm, thình lình bị ngăn lại, sắc mặt lạnh lùng:
- Sư huynh, ta không cần ngươi đến chỉ đạo.
Khóe mắt Đường Minh Đạt có chút co rúm, xấu hổ nhưng không có tức giận, ngược lại cười bồi nói:
- Ta chỉ quan tâm sư muội. Thanh danh của người này, muội cũng rõ ràng, quá ác liệt. Mà Vô Hồi Thánh Chủ đến, thái độ nói rõ muốn gây sự, ta sợ Khương Phàm cũng có mục đích đặc biệt.
- Vô Hồi Thánh Chủ muốn gây chuyện?
- Đúng vậy, quá phách lối, quả thực là đến ăn cướp. Nàng đến nơi này liền chơi xấu, để cho chúng ta đến đỡ Đại Hoang thánh địa kiến thiết, nếu như không đồng ý, liền phải chờ thánh địa các phương tập kết, đứng ở trước mặt mọi người xin mời tổ sơn chủ trì công đạo.
- Làm càn, nơi này là nơi nàng có thể hồ nháo sao?
- Vô Hồi Thánh Chủ cũng dám chạy đến tổ sơn khóc rống, còn quan tâm nơi này?
- Đường túc lão xử trí thế nào?
Lãnh Văn Thanh không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là có người gây sự, vậy mà Vô Hồi Thánh Chủ lại trắng trợn tới gây sự, lẽ nào lại như vậy.
- Gia gia của ta muốn đuổi nàng đi. Nhưng nếu như Vô Hồi Thánh Chủ rời khỏi, cũng sẽ mang theo Ly Hỏa thánh địa và các thánh địa Nam Bộ, toàn bộ rời khỏi. Đến lúc đó thánh địa thiên hạ tập kết, duy chỉ có thiếu mỗi Nam Bộ, mà Nam Bộ lại do chúng ta quản khống, chẳng phải làm cho tất cả mọi người đều biết, Tử Vi thánh địa chúng ta vô lực quản thúc Nam Bộ.
- Cho nên??
- Gia gia đi xin phép Thánh Chủ. Nếu như không có cách tốt, chỉ có thể trấn an.
- Trấn an, nàng có thể ngoan ngoãn phối hợp?
Ánh mắt Lãnh Văn Thanh vượt qua Đường Minh Đạt, nhìn về hướng Khương Phàm, trong lòng đột nhiên hiện lên một kế hoạch.
- Ta tin tưởng Thánh Chủ hẳn có thể khống chế lại cục diện, Văn Thanh sư muội cũng đừng có quá lo lắng.
Đường Minh Đạt nhìn thấy Lãnh Văn Thanh lại đang nhìn Khương Phàm, trong lòng bất mãn, xê dịch sang bên cạnh, lần nữa ngăn trở ánh mắt.
- Khương Phàm trưởng lão ở xa tới là khách, sao có thể đứng ở chỗ này. Mời đi, tới trong thánh địa ngồi một chút, sư huynh, chiêu đãi cho thật tốt.
Sau khi Lãnh Văn Thanh chủ động mời, nàng cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng rời khỏi.
Đường Minh Đạt sững sờ, đến bên trong ngồi một chút?
Còn để hắn tự mình tiếp đãi?
Rõ ràng Khương Phàm không có có ý tốt, sao có thể mời đến trong thánh địa.
- Nếu Văn Thanh cô nương đã mời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng liền muốn đi lên phía trước.
- Dừng lại, ai bảo ngươi đi!
Đường Minh Đạt lập tức ngăn lại.
- Văn Thanh cô nương...
- Im miệng! Văn Thanh là ngươi kêu?
Đường Minh Đạt không thoải mái.
- Lãnh cô nương vừa mới mời ta, ngươi không nghe thấy?
- Nàng chỉ là khách khí, không có để cho ngươi đi đến thật. Ngươi cũng là trưởng lão, chút ý tứ ấy đều không nhận ra được?
Đường Minh Đạt cản ở trước mặt Khương Phàm, cảnh cáo nói:
- Ta mặc kệ ngươi ở nơi khác có vị trí gì, nhưng nơi này là Tử Vi thánh địa, là một trong tứ đại thánh địa Trung Vực, nơi này coi trọng nhất chính là một cái chữ 'Lễ'. Thời điểm nam tử đang nhìn nữ tử, không cần luôn luôn nhìn chằm chằm mặt.
- Lần đầu gặp mặt liền nhìn chằm chằm ngực không quá phù hợp hả?
- Làm càn!
Các đệ tử thánh địa giận dữ quát tháo.
- Khương Phàm, nơi này không ai đùa giỡn với ngươi, ngươi tốt nhất nên an phận chút.
Trong lòng Đường Minh Đạt có một cơn lửa nóng, vô cùng không thoải mái.
Văn Thanh sư muội lại nhìn chằm chằm Khương Phàm nhìn, còn mời hắn đi đến.
Chuyện khác, hắn cũng không đáng kể, nhưng chuyện này, hắn nhịn không được.
- Nhìn bộ dáng ghen tỵ này của ngươi xem.
Khương Phàm lắc đầu, cười nói:
- Có phải ngươi rất thích Lãnh Văn Thanh hay không? Ta dạy cho ngươi một cách, cường thế chút, phách lối chút, đừng quá hèn mọn.
- Ta không cần đến ngươi đến dạy ta, thành thành thật thật đợi đó cho ta!
- Đáng tiếc, nàng phải đi tổ sơn, đời này ngươi chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
- Im miệng!
- Còn không cho nói? Ngươi không chiếm được nàng, nàng càng chướng mắt ngươi.
- Ta nói, im miệng!
Đường Minh Đạt giận đến tím mặt, mặt đều có chút vặn vẹo.
Hắn bị đâm chọt đến chỗ đau nhức rồi.
Trước khi Lãnh Văn Thanh đánh ra Sát Sinh Tiễn hai trăm dặm, gây nên tổ sơn chú ý, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn coi Lãnh Văn Thanh là nữ tử của mình. Mặc dù Lãnh Văn Thanh là Thiên phẩm, nhưng muốn cạnh tranh người canh giữ tổ sơn, độ khó cực lớn. Chỉ cần thất bại, cũng chỉ có thể ở lại trong thánh địa. Lãnh Văn Thanh lại là thân nữ nhi, khẳng định phải kết hôn.
Hắn là người mạnh nhất trong đời mới này, lại là thanh mai trúc mã, hoàn toàn xứng đáng với nàng.
Ca ca Lãnh Văn Thanh muốn lung lạc Đường gia bọn hắn, cũng cần thông gia.
Lãnh Văn Thanh là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!
Chương 1517 Mọi người bàn tán
Hắn hơn ba mươi tuổi đều không có đụng đến nữ hài tử khác, chính là đang chứng minh với Thánh Chủ, hắn thực lòng với Lãnh Văn Thanh.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, Lãnh Văn Thanh đột nhiên kinh động đến tổ sơn, còn muốn làm đại hội thánh địa gì đó, còn đặc biệt bổ nhiệm làm người canh giữ.
Hắn mới biết được hắn đã sắp mất đi Lãnh Văn Thanh.
Đừng nói là có được, sau này gặp mặt cũng khó khăn.
Cái cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.
Diệp Trục Thiên đứng ở trên vách đá đằng xa, tinh thần lấp lóe trong đôi mắt, ngắm nhìn Khương Phàm.
- Khương Phàm tới đây làm gì?
Diệp Trục Thiên truy theo Tinh Thần Kiếm, vậy mà lại thấy được Khương Phàm.
- Tử Vi thánh địa triệu tập tất cả thánh địa Thương Huyền tụ tập, hẳn là có xảy ra chuyện đặc biệt gì đó.
Nam tử đi cùng quan tâm cái này hơn.
Cho tới bây giờ thánh địa thiên hạ đều là tự thủ một phương, không can dự lẫn nhau, nhiều nhất đều là gặp nhau trong liên minh, chưa từng nghe qua chuyện tất cả thánh địa Thương Huyền lại tập hợp, còn không phải tụ tập ở tổ sơn, mà là Tử Vi thánh địa.
- Các thánh địa Thương Huyền tụ tập, nhất định có chuyện lớn phát sinh. Khương Phàm tới làm gì, tham gia náo nhiệt sao?
Diệp Trục Thiên nhếch miệng bôi lên nụ cười nhạt ý.
Tinh Thần Kiếm, Khương Phàm, đây đều là con mồi của hắn, vậy thì gom lại cùng nhau.
Ông trời thật chiếu cố hắn, không uổng công hắn khổ sở đợi chờ lâu như vậy.
Làm như thế nào để dẫn bọn hắn ra đây?
Là đánh tan từng kẻ, hay là một mẻ hốt gọn?
- Thánh địa tập kết, không phải thời cơ động thủ cướp đoạt Tinh Thần Kiếm, chúng ta vẫn nên trở về đi.
Nam tử nhắc nhở Diệp Trục Thiên lần nữa.
- Ngươi về trước đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình trở về.
Diệp Trục Thiên đang muốn thoát khỏi nam tử này nữa đây.
Bí mật Đại Táng chỉ thuộc về hắn, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết.
- Sứ mệnh của ta chính là bảo hộ ngươi, làm sao có thể tự mình trở về.
Nam tử quả quyết cự tuyệt.
Hắn đã phát giác được, rất có thể Diệp Trục Thiên có chuyện giấu diếm hắn.
…
Tử Vi thánh địa!
- Phụ thân, an bài Vô Hồi Thánh Chủ thế nào?
Lãnh Văn Thanh trở lại thánh địa, trực tiếp tìm tới Lãnh Thanh Phong.
- Nàng mặc dù nhìn điêu ngoa mạnh mẽ, kỳ thật so với ai khác đều khôn khéo. Nàng chỉ là thừa cơ đến đòi đỡ, cho nàng là được.
Lãnh Thanh Phong vừa mới bị lường gạt một bút, tâm tình vô cùng hỏng bét.
Nếu như không phải là vì nữ nhi, hắn đường đường là Thánh Chủ thánh địa Trung Ương, sao có thể chịu loại ủy khuất này.
- Nàng cam đoan không nháo chuyện?
- Nàng không dám gây sự, nếu không sau đó cái gì cũng không chiếm được, càng đừng nghĩ rời khỏi Tử Vi thánh địa được.
- Ngài cứ như vậy mà đồng ý nâng đỡ cho nàng, không có bàn bạc điều kiện khác?
- Nữ nhi, con chưa có tiếp xúc qua lão nữ tử kia... Ai... Một lời khó nói hết...
- Nếu chúng ta cho đồ, vậy thì phải để nàng bỏ ra chút giá.
- Vẫn là đừng chọc, miễn cho biến khéo thành vụng.
Lãnh Thanh Phong vẫn lắc đầu.
Chỉ có trải qua mới biết được, nữ tử kia thật không thể trêu vào.
- Ý của ta là, ngài hẳn là để nàng đồng ý, sau khi thánh địa các phương trình diện, phải chủ động phối hợp với chúng ta, cho chúng ta kiếm đủ mặt mũi. Phải để tất cả người chuẩn bị chế giễu, đều biết chúng ta còn có thể quản thúc liên minh Thánh Địa phương nam, liên minh Thánh Địa phương nam cũng sẽ ở trường hợp công khai, cho chúng ta tôn trọng.
Lãnh Thanh Phong khẽ nhíu mày, đúng vậy, làm sao không nghĩ tới chuyện này.
Không đúng!
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến, chỉ cần hắn lại đi đàm phán, Vô Hồi Thánh Chủ khẳng định sẽ về một câu —— thêm tiền.
Lãnh Văn Thanh nói:
- Ngài đi đàm phán cùng Vô Hồi Thánh Chủ, có thể lại cho nhiều thêm vài thứ, để bọn hắn cam đoan phải tôn trọng chúng ta, phối hợp với chúng ta. Chờ thánh địa các phương đến gần như đầy đủ, ngài tuyên bố tổ chức một trận đại hội luận võ, còn phải để Vô Hồi thánh địa tự mình chủ trì.
- Không phải con không muốn gây quá loạn sao?
- Sau khi thánh địa các phương tới, rất có thể sẽ nhằm vào chúng ta ở khắp nơi, nhất là thụ Vạn Sơ thánh địa quản thúc liên minh Thánh Địa phương bắc. Thay vì khẩn trương chờ đợi, ứng phó, còn không bằng do chúng ta chủ động khống chế, chỉ dẫn bọn hắn.
Lãnh Thanh Phong đột nhiên đã hiểu:
- Con muốn lợi dụng Khương Phàm?
- Không sai! Khương Phàm đi đến đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm, huống chi là đại hội thánh địa của chúng ta. Chỉ cần chúng ta nói Khương Phàm ở đây, bọn hắn sẽ rục rịch. Đến lúc đó chúng ta thiết trí thi đấu khiêu chiến, bọn hắn khẳng định sẽ tìm kiếm nghĩ cách kích thích Khương Phàm lộ diện.
- Vô Hồi thánh địa làm chủ trì, nếu như không ngừng ngăn cản liền sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cũng sẽ khiến cho các phương khiêu chiến bọn hắn. Nếu như Khương Phàm lên đài, các phương càng sẽ không tha cho hắn. Cứ như vậy, chúng ta có thể biến thành người đứng xem, không đếm xỉa đến, nhìn bọn hắn đấu đá.
Lãnh Thanh Phong cởi mở cười to:
- Hay, vẫn là nữ nhi của ta thông minh. Con có thể trở thành người canh giữ tổ sơn, không chỉ là vinh quang của Tử Vi thánh địa chúng ta, cũng là phúc phận của tổ sơn.
- Có thể đánh ép Vô Hồi thánh địa, cũng có thể kiềm chế lực chú ý của các phương, một công nhiều việc, nhưng ngàn vạn lần phải khống chế cục diện, không được biến khéo thành vụng.
- Con yên tâm, ta sẽ an bài Đường Nguyên Cực tự mình tọa trấn.
- Phụ thân, lúc nào người canh giữ tổ sơn đến?
Lãnh Văn Thanh không vẫn quên được cảm giác kỳ diệu trước đó, nàng cần thỉnh giáo người canh giữ tổ sơn.
- Có thể bọn họ muốn đợi đến sau khi các toàn bộ phương trình diện mới đến, không chỉ có người canh giữ sẽ tới, còn có rất nhiều nhân vật cấp lão tổ đều sẽ trình diện. Bọn hắn sẽ đích thân áp trận cho con, con cứ việc yên tâm hiện ra thực lực.
Lãnh Thanh Phong cười tươi, đã không kịp chờ đợi nghênh đón thời khắc tỏa sáng trong nhân sinh của mình.
Đường Nguyên Cực tự mình mời mọc, Khương Phàm đi tới Tử Vi thánh địa.
Số lượng lớn đệ tử Tử Vi thánh địa đứng tại cửa vào Nam Bộ.
- Hắn chính là Khương Phàm? Thật đúng là có một mắt thôi.
Chương 1518 Có cảm giác
- Hắn dám đến nơi này một mình, lá gan không nhỏ thật.
- Bây giờ hắn đã ghê gớm rồi, rời khỏi thánh địa, ôm vào cây đại thụ hoàng tộc Sí Thiên giới kia.
- Ta nghĩ mãi mà không rõ, làm sao Sí Thiên giới lại tiếp nhận hắn vậy? Còn cho hắn thân phận trưởng lão tam đẳng. Chẳng lẽ cũng bởi vì lần hắn luyện đan tại Bắc Bộ kia? Hay là bởi vì trong tay hắn có Trường Sinh Đan?
- Tên điên này đều đã tiến vào Sí Thiên giới còn không an phận, vậy mà lại cùng Nhân Gian Ngục đánh nhau.
- Các ngươi nói xem, nếu như Nhân Gian Ngục biết Khương Phàm ở đây, có thể phái sát thủ đuổi tới hay không.
- Đâu chỉ Nhân Gian Ngục, tất cả kẻ thù của hắn đều sẽ như sói ngửi được máu mà nhào tới.
Các đệ tử Tử Vi thánh địa đều tràn đầy phấn khởi đánh giá Khương Phàm, nghị luận vị nhân vật phong vân này.
Đường Minh Đạt theo ở phía sau, tâm tình khó chịu.
- Gia gia, rốt cuộc Thánh Chủ nghĩ thế nào, không sợ Khương Phàm có mục đích gì?
- Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu.
Đường Nguyên Cực biết kế hoạch của Thánh Chủ, xác thực rất khéo. Lập tức có thể chuyển dời lực chú ý của các phương đến trên thân Khương Phàm cùng Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể mượn tay các phương, hung hăng giáo huấn bọn hắn.
- Cần ta giáo huấn hắn một chút trước không? Hắn là Sinh Tử cảnh, không dám dùng linh lực linh tinh, hắn không phải đối thủ của ta.
- Qua mấy ngày nữa sẽ có người giáo huấn hắn.
Đường Nguyên Cực quay đầu nhắc nhở hắn:
- Nhịn đi, không nên gấp gáp. Ngươi đó, thiên phú rất mạnh, nhưng quá cảm xúc, có cơ hội nên học cùng Văn Thanh nhiều một chút.
- Ta ngược lại thật ra muốn ở bên cạnh Văn Thanh lâu thêm, nhưng nàng... Ngài có ý gì, là Văn Thanh mời hắn vào?
Sắc mặt Đường Minh Đạt lại lạnh hơn mấy phần, rốt cuộc Văn Thanh sư muội có ý gì, cố ý chọc giận ta sao?
Khương Phàm ở phía sau hỏi:
- Đường túc lão, Lãnh Văn Thanh cô nương ở nơi nào? Là trên ngọn núi lớn ở giữa kia à.
Đường Nguyên Cực lạnh lùng nói:
- Đối với người ngoài các ngươi mà nói, nơi đó là cấm địa của Tử Vi thánh địa.
Ánh mắt Đường Minh Đạt lăng lệ, còn dám tìm hiểu chỗ ở của Văn Thanh?
Không dứt sao?
Khương Phàm nói:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.
- Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Minh Đạt, đưa Khương trưởng lão đến khu tân khách, an bài đến chỗ Vô Hồi thánh địa nơi đó.
- Mời đi!
Đường Minh Đạt hừ một tiếng.
- Minh Đạt huynh, có thể mang ta đi dạo khắp nơi hay không?
- Tiến vào thánh địa liền phải tuân thủ quy củ.
- Nhưng ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có được tới một lần, cũng không thể...
- Ta nói, tuân thủ quy củ!
Đường Minh Đạt mang theo Khương Phàm đi đến ngọn núi lớn thứ năm.
Nơi này là nơi Tử Vi thánh địa tiếp đãi tân khách, sau khi trải qua hợp quy tắc, phân chia thành các khu vực khác nhau, các khu phân biệt tiếp đãi các thánh địa đến từ khác biệt.
- Thành thành thật thật đợi! Nếu như dám đi lung tung, lập tức đánh ngươi ra ngoài.
Đường Minh Đạt sau khi cảnh cáo Khương Phàm thì liền rời khỏi.
- Khương Phàm, tới đây...
Chu Thanh Thọ nhìn thấy Khương Phàm tiến đến, lập tức chào hỏi, nhưng Khương Phàm quay đầu liền chui vào rừng, biến mất không còn bóng dáng.
Chu Thanh Thọ cùng những người khác hai mặt nhìn nhau:
- Hắn đi đâu?
Khương Phàm nương tựa theo cảm ứng sơn hà, tránh khỏi trưởng lão đệ tử tuần sát các nơi, thẳng đến núi cao Trung Bộ.
Sau khi tìm tới một nơi không ai ẩn nấp, hắn ngồi xuống bắt đầu minh tưởng, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, kích thích Lãnh Văn Thanh.
Lãnh Văn Thanh về tới chỗ ở của nàng, vừa mới bắt đầu cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa đã lập tức liền nhận ra ba động kỳ diệu.
Lần này so với lần đầu tiên còn rõ ràng hơn, càng cường liệt hơn.
Giống như là ở gần đó.
Lãnh Văn Thanh rời khỏi sân nhỏ, lần theo cảm giác đi tới chân núi.
- Khương Phàm?
- Lãnh cô nương.
Khương Phàm đứng trong cánh rừng, mặt mỉm cười nhìn nữ tử thanh lãnh đi tới.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lãnh Văn Thanh hồ nghi đánh giá Khương Phàm, càng tin tưởng Khương Phàm có liên quan cùng loại ba động vi diệu kia.
- Ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có mới được tiến đến, nên đi nhìn bốn chỗ.
- Không ai nhắc nhở ngươi, không thể tùy ý đi lại, càng không thể tới gần ngọn núi này?
- Ta chỉ đi qua nơi này, tùy tiện nhìn, không nghĩ tới lại đụng phải Lãnh cô nương. Giữa chúng ta... Ha ha... Còn giống như rất có duyên phận.
- Là ngươi dẫn ta đi ra?
Ánh mắt Lãnh Văn Thanh dần dần lăng lệ, một lần thì có thể là trùng hợp, hai lần tuyệt đối là mưu kế.
Thế nhưng, sao Khương Phàm có thể khiến cho truyền thừa của nàng cảm ứng?
Nàng là đứa con được trời chọn trong miệng sứ giả tổ sơn, gánh vác sứ mệnh tôn quý.
Khương Phàm chỉ là một tên cuồng đồ ngang ngược càn rỡ, làm sao lại có liên quan với nàng.
- Thật sao?
Khương Phàm quanh co vài tiếng, nói:
- Ta chỉ cảm giác nơi này giống như có cái gì đó đang hấp dẫn ta.
- Cái gì hấp dẫn ngươi! Nói rõ ràng!
- Có thể là ta cảm giác sai, cáo từ.
- Dừng lại! Ta bảo ngươi nói rõ ràng, cảm giác gì.
- Chính là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như có... ừm... Nói như thế nào đây, giống như có khí vận dân chúng chiếm cứ ở chỗ này.
Sắc mặt Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt hơi đổi.
Hắn có thể cảm nhận được khí vận dân chúng?
Đây là có chuyện gì!
Chẳng lẽ... Lãnh Văn Thanh đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ quái, đứa con của trời còn có thể có hai người sao?
Ta, cùng Khương Phàm?
Ta sao có thể cùng Khương Phàm!
- Lãnh cô nương, ngươi có loại cảm giác kỳ diệu đó sao?
Khương Phàm quan sát đến vẻ mặt Lãnh Văn Thanh, càng xác định nàng còn không có hiểu rõ Vĩnh Hằng Lục Đạo.
Xem ra tổ sơn muốn chờ sau khi người canh giữ cùng chư vị nhân vật cấp lão tổ tới toàn bộ, mới nói thẳng tất cả bí mật với nàng.
- Không có.
Lãnh Văn Thanh vẫn rất khó tiếp nhận.
Nàng tôn quý thanh ngạo, mỹ lệ như thế, sao có thể cùng loại người lỗ mãng này cùng nhau cảm nhận khí vận tạo hóa?
Chẳng phải là nói sau này hai người phải hợp tác lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau?
Nàng ngẫm lại lại có một sự mâu thuẫn không cách nào nói rõ, thậm chí là chán ghét.
- Kì lạ.
Khương Phàm lắc đầu, quay người muốn rời khỏi.
Chương 1519 Đột nhiên có chủ ý
Khiến cho nàng chú ý, sau đó chính là kích thích.
- Chúng ta, ban đêm gặp lại!
- Chờ một chút. Ta rất hiếu kì cảm giác của ngươi. Ngươi là tới đây mới có cảm giác, hay là trước đây đã có rồi?
Sự chán ghét của Lãnh Văn Thanh qua đi, đột nhiên lại có nghi ngờ.
Chẳng lẽ Khương Phàm chỉ có cảm giác đặc biệt, mà không có đạt được truyền thừa? Hay là cũng đã nhận được truyền thừa, đang cố ý giấu giếm?
- Ha ha...
Khương Phàm chỉ cười cười, cố ý câu lên lòng hiếu kỳ của nàng, quay người liền muốn rời khỏi.
Thế nhưng...
- Khương Phàm! Sao ngươi lại ở chỗ này?
Đường Minh Đạt đang muốn đi tìm Lãnh Văn Thanh, không nghĩ tới liền gặp tại dưới chân núi này, còn ở cùng một chỗ với tên hỗn đản Khương Phàm này.
- Ta tùy tiện đi một chút thôi.
- Không phải ta đã đã cảnh cáo ngươi sao? Thành thành thật thật đợi, đừng đi loạn khắp nơi, càng không thể tới đây!
- Đã cảnh cáo sao?
- Đừng giả ngu với ta.
Đường Minh Đạt thật sự rất tức giận.
Trước đó ở bên ngoài hai người liền 'mắt đi mày lại', một hồi không gặp vậy mà lại vụng trộm 'Hẹn hò'.
Có thể nhẫn nại nhưng lại không thể nhẫn nhục.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, trong lòng khẽ động, đột nhiên tới một câu.
- Minh Đạt sư huynh, hắn nói... có cảm giác đối với ta.
- Khương Phàm! Ngươi chán sống?
Đường Minh Đạt giận tím mặt, có cảm giác? Mẹ kiếp, ngươi là đến bày tỏ sao?
Có xấu hổ hay không! Coi ta là cái gì!
Còn có cảm giác? Thật uổng cho ngươi nói ra miệng.
Ta càng có cảm giác, cảm giác của ta đều có hơn ba mươi năm, lại bắt đầu từ lúc phát dục.
Khóe miệng Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt có chút cong lên, liền biết Đường Minh Đạt chịu không được loại kích thích này.
Đánh đi!!
Hung hăng giáo huấn Khương Phàm!!
Bức Khương Phàm sử dụng toàn lực.
Nàng vừa vặn có thể mượn cơ hội này, dò xét tình huống Khương Phàm, cảm nhận loại ba động vi diệu kia.
Khương Phàm liếc mắt Lãnh Văn Thanh, đã hiểu ý đồ của nàng.
- Khương Phàm, ta khiêu chiến ngươi!
Đường Minh Đạt quả nhiên đã bị kích thích.
Mắt hắn đầy rẫy hung quang, đằng đằng sát khí, muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để hắn hiểu được đây là nơi nào, nên tuân thủ quy củ gì.
Khương Phàm lắc đầu từ chối:
- Ta là Sinh Tử cảnh, không thích hợp chiến đấu.
- Sinh Tử cảnh chỉ là không thích hợp, không phải là không thể.
Đường Minh Đạt giật thắt lưng gấm trên trán xuống, lộ ra linh văn đặc biệt, là con mắt màu tím đang nộ trừng.
- Bình tĩnh một chút, giữa chúng ta không cần thiết phải quyết đấu.
Khương Phàm lui lại mấy bước, nắm chặt nắm đấm.
- Có cần thiết hay không, không phải ngươi nói, Khương Phàm, nhận lấy cái chết!
Toàn thân Đường Minh Đạt dâng lên hào quang màu tím, ngưng tụ thành lít nha lít nhít cây giáo sắc bén, tấn mãnh cường thế, giống như lôi triều vô tận xuyên thủng không gian.
Tử khí cuồn cuộn, gào thét lên uy thế phi phàm đánh vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm đụng đổ liên miên cánh rừng, đập vào trên núi.
Toàn thân thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi chảy ngang, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng... Ảo giác?
Ta không thể nào không có chút uy lực chống đỡ!
Khương Phàm ý thức hoảng hốt, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Quả nhiên, hắn vẫn đứng tại chỗ, không có bị thương tổn.
Nhưng, Đường Minh Đạt lợi dụng cơ hội hắn hoảng hốt đã ngưng tụ thành một cây giáo màu tím, cứng rắn sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại mang theo sát khí chấn động tâm hồn, giống như tuyệt thế binh khí giáng lâm, lao thẳng đến lồng ngực Khương Phàm.
Thời điểm Khương Phàm thức tĩnh, cây giáo đã tới gần ngực, muốn chặn đường đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bát Hoang Chiến Trụ hộ tâm giáp đã nhanh chóng ngưng tụ.
Phốc phốc!
Keng!
Cây giáo đâm xuyên ngực, cưỡng bức dừng lại trước khi đến trái tim, cây giáo mạnh mẽ bộc phát lực lượng, hung hăng đánh Khương Phàm ra.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh lại, cháu trai này làm thật?
Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, một thương này đủ để đánh xuyên qua hắn!
Một chút ghen ghét vậy mà có thể mất đi lý trí?
Đây là quá ngu, hay là quá yêu.
Thương thương thương!
Đường Minh Đạt vung cây giáo lên, mạnh mẽ trùng kích, phong mang sắc bén giống như mưa rơi bao phủ Khương Phàm, ép Khương Phàm liên tiếp lui về phía sau.
Bành!!
Khương Phàm cường thế ổn định, một tay nắm chặt cây giáo.
Đường Minh Đạt quả quyết buông tay, dẫn bạo cây giáo, hóa thành năng lượng dâng lên như thủy triều, hung tàn đẩy lui Khương Phàm.
- Linh văn, Thiên Tướng!
Khí chất Đường Minh Đạt hoàn toàn thay đổi, hiển thị rõ bá thế, vung lên trọng quyền đánh về phía Khương Phàm.
Một tiếng oanh minh, nắm đấm tăng vọt, tiếp tục bành trướng hơn mười lần, giống như là một mảnh thiên thạch màu tím, đánh tới Khương Phàm:
- Biết cái gì là Bát Bộ Thánh Quyền không? Đây là một trong bát bộ, Thiên Tướng Thánh Quyền!
Thiên Tướng Thánh Quyền?
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, quả quyết vung lên nắm đấm, kích phát huyết mạch, cường thế chặn đường.
Ầm ầm!!
Khẩn thiết đối kích, giống như hai ngọn núi cao va chạm vào nhau, oanh minh kịch liệt, khí lãng cuồn cuộn.
Khương Phàm vững như bàn thạch, mấy triệu cực cảnh cưỡng ép gánh vác nắm đấm, lại cảm nhận được uy thế cường đại thẩm thấu vào cơ thể, trùng kích huyết khí toàn thân, chấn động linh hồn Chu Tước.
Bát Bộ Thánh Quyền?
Khương Phàm rất rõ ý nghĩa bốn chữ này, bởi vì Tu La đã từng tu luyện qua.
Bát Bộ Thánh Quyền là quyền pháp cường đại danh chấn cổ kim, phân biệt Thiên, Đà, Chân, Linh, U, Cốt, Ma, Thần.
Độ khó tu luyện cực lớn, yêu cầu đối với linh văn lại càng cao hơn. Nhất định phải là thể chất đặc biệt, linh văn đặc biệt, mới có thể tu luyện một trong số đó.
Bình thường mà nói, chỉ có thể Thiên phẩm tu luyện, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm vẫn có thể tìm hiểu ra một chút da lông.
Chỉ là da lông, cũng có thể trấn áp đồng cấp.
Ông!!
Thiên Tướng linh văn nở rộ tia sáng yêu dị, không cần nhìn thẳng mắt Khương Phàm liền có thể ảnh hưởng đến linh hồn, để ý thức của hắn không phân rõ hiện thực hay hư ảo.
Đường Minh Đạt tăng vọt chiến ý, ngang nhiên lao thẳng đến Khương Phàm, hai tay phồng lên thật khổng lồ, bò đầy đường vân thần bí phức tạp, phát ra uy thế kinh khủng.
Bọn chúng giống như trọng chùy màu tím, cuồng lực vô song, chấn động đến mức không gian đều vặn vẹo, một loại khí thế cực kỳ bá đạo chấn động rừng rậm.
Ý thức Khương Phàm hỗn loạn, thứ hắn nhìn thấy chính là thế công như triều cường tràn ngập đất trời, cây giáo bạo kích phía trước, gió lốc kéo tới phía sau, phía sau nữa là cuồng phong màu tím đang gào thét, mà Đường Minh Đạt vẫn còn đứng ở nơi xa thi triển võ pháp.
Chương 1520 Thiên Tướng, Bát Bộ Thánh Quyền
Nếu như là người khác, có khả năng đã lâm vào trong đó, bắt đầu chặn đánh những thế công này.
Nhưng Khương Phàm biết, trên thực tế Đường Minh Đạt không ở phía xa, mà là đã giết tới.
Võ pháp nhìn cuồn cuộn cũng không tồn tại, thứ chào hỏi hắn nhất định là Thiên Tướng Thánh Quyền.
Ầm ầm!
Đường Minh Đạt giết tới, trọng quyền oanh kích, như vạn quân như núi lớn, như Cuồng Long.
Thánh uy ngập trời!
Bá đạo tuyệt luân!
Khương Phàm lù lù bất động, liệt diễm toàn thân sôi trào nổ tung, quét sạch bốn phương tám hướng.
Một loại tình thế liệt diễm cường thịnh chấn động hoắc loạn thiên địa.
Đường Minh Đạt bao phủ bên trong liệt diễm, bị nhiệt độ nóng rực đốt cháy, bị hoắc loạn bóp méo vén lui.
Khương Phàm bằng vào liệt diễm cảm ứng, khóa chặt Đường Minh Đạt, hành động trong nháy mắt, dậm chân phóng tới, mấy triệu cực cảnh chấn động không gian.
Đường Minh Đạt cưỡng ép ổn định thân thể, toàn thân tăng vọt tử quang, một loại uy thế sâu không lường được đột nhiên bị phóng thích ra, cứ như đã thức tỉnh một loại thiên uy nào đó, cuồn cuộn cuồn cuộn, hội tụ ở hai tay, nhấc lên quyền uy Kinh Thế, thẳng đến Khương Phàm.
Ầm ầm!!
Khương Phàm ngửa mặt tung bay, khí huyết sôi trào, linh hồn đau nhói.
Nhận kích thích liên tiếp, cảnh giới của hắn đột nhiên ba động trên phạm vi lớn, bắt đầu tiếp tục tăng vọt.
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì.
Khương Phàm nhanh chóng bình phục cảm xúc, áp chế huyết mạch, khống chế khí hải, để tránh thực lực mất khống chế.
- Khương Phàm, người tài giỏi thì sẽ có người tài giơi hơi, ngươi là Thiên phẩm thì như thế nào? Ta là Thiên Tướng thánh văn, không kém ngươi!
Đường Minh Đạt dùng sức khép kín linh văn, bây giờ bỗng nhiên mở ra, một mảng liệt diễm yêu dị xuyên thủng ánh sáng, không nhìn không gian, đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng rút lui, nhưng ánh sáng nhận khống chế thuận thế xoay chuyển, đuổi kịp Khương Phàm, từ phía sau đánh xuyên tới.
Trong chớp mắt, Khương Phàm cảm giác cảnh tượng xung quanh đang lay động, giống như thay đổi, lại hình như không thay đổi.
- Giết!!
Đường Minh Đạt từ phía sau giết tới, uy thế cường đại kinh hồn nhiếp phách cứ dâng lên.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, theo bản năng lại muốn phản kích, nhưng, hắn suy đoán Đường Minh Đạt phía sau là giả, uy hiếp thật sự là ở những hướng khác.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, liệt diễm được nhấc lên, ngưng tụ hơn ngàn sợi hỏa vũ, nhanh chóng bạo kích.
Tử khí vờn quanh toàn thân 'Đường Minh Đạt', giống như áo giáp chọi cứng lửa cháy bạo kích, sau giết tới từ phía, quyền uy cường đại gào thét mà tới, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên thân Khương Phàm.
Biết rất rõ ràng đây là giả, là ý thức bị ảnh hưởng.
Nhưng cảm giác quá chân thực!
Xương cốt đứt gãy, huyết thủy phun tung toé, thân thể đều giống như bị tung bay ra ngoài.
Khương Phàm hoảng hốt, Thiên Tướng thánh văn thật bá đạo, cho dù là đang cảnh giác, nhưng ảnh hưởng vẫn rõ ràng mãnh liệt như thế.
Đổi thành những người khác, chỉ sợ đã hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Đúng vào lúc này, Đường Minh Đạt chân chính đã giết tới gần Khương Phàm, loại uy thế sâu không lường được kia lại lần nữa bộc phát, trọng quyền phồng lên, lớn hơn mấy lần, như sóng lớn lao thẳng đến Khương Phàm.
So với linh văn sinh ra ảnh hưởng tới ý thức, uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền càng kinh khủng hơn.
Nhưng... Khương Phàm đột nhiên đứng vững, tỉnh lại linh hồn Chu Tước, đuổi đi ảnh hưởng Thiên Tướng, hắn cưỡng ép tránh thoát khỏi từ trong ý thức hỗn loạn, gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt đã phóng lên.
Đường vân Chu Tước lấp lóe tại lòng bàn tay, trùng kích huyết mạch, kích thích thần uy.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, cường thế phóng thích.
Tại Sinh Tử cảnh điều động huyết mạch là vô cùng nguy hiểm, nhưng Khương Phàm cũng không thể tùy ý để Đường Minh Đạt ức hiếp.
Móng vuốt bạo kích trọng quyền.
Chu Tước truyền thừa, nghênh kích Thiên Tướng Thánh Quyền!
Bành!! Răng rắc!!
Sau khi Khương Phàm lui lại hai, ba bước, thì hai tay Đường Minh Đạt đã vỡ vụn, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
- Thánh phẩm, chung quy vẫn Thánh phẩm, ngươi vẫn không thể phát huy ra uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền chân chính.
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo.
Thiên Tướng Thánh Quyền Tu La thi triển trong trí nhớ của mới thật sự là kinh hãi thế tục, bá tuyệt thiên hạ.
- Ngươi có thể tỉnh táo lại?
Đường Minh Đạt đứng ở đằng xa, hai tay be bét máu thịt.
Vừa rồi thức tỉnh quá đột nhiên, làm thế nào Khương Phàm làm được?
Mặc dù Khương Phàm là Thiên phẩm, nhưng ý thức tại Sinh Tử cảnh rất yếu đuối, cũng rất khó khống chế bản thân, chớ nói chi là tránh thoát.
- Ngươi rất may mắn, gặp được ta bây giờ.
Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được 'Lực bất tòng tâm', Sinh Tử cảnh quá khó tiếp thu rồi.
- Ngươi cũng rất may mắn, không có gặp được ta ở bên ngoài. Ta coi ngươi là khách, không tiện dùng toàn lực.
Đường Minh Đạt hừ lạnh.
- Văn Thanh cô nương, chúng ta hôm nào lại nói chuyện tiếp.
Khương Phàm sửa sang lại y phục, rời khỏi cánh rừng.
Đường Minh Đạt khép lại hai tay, nói với Lãnh Văn Thanh:
- Sư muội, muội không cần để ý hắn. Trước khi muội biểu hiện ra thực lực, ta sẽ dạy dỗ hắn tuân thủ quy củ.
Lãnh Văn Thanh nhìn bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, âm thầm kì quái, vậy mà không có loại ba động kỳ diệu kia.
- Sư phụ, Sinh Tử cảnh có đường tắt đặc biệt, bình ổn vượt qua hay không?
Khương Phàm trở lại chỗ ở, yên lặng điều dưỡng, cố gắng bình phục thực lực chập trùng.
- Kiếp trước ngươi nhịn bao lâu?
- Hai năm.
- Sinh Tử cảnh là giai đoạn mở ra thân thể bảo tàng đặc biệt, là thức tỉnh, là biến đổi, giai đoạn này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất quan trọng. Ngươi đó, không thể quá nóng nảy.
- Ta không nghĩ tới sẽ tiến vào Sinh Tử cảnh nhanh như vậy.
Khương Phàm lắc đầu.
Tác Ngọc Đường thật sự đã hại hắn rất thảm, loại trạng thái hỏng bét này, làm sao xâm nhập Trung Vực, làm sao đi Cửu Tiêu Thiên.
- Ngươi đã dùng Thiên Nhân Đan, tại lúc cao giai Linh Hồn cảnh cũng đã làm đủ chuẩn bị, hẳn là có thể thuận lợi vượt qua, từ từ chịu đi.
- Có cái đan dược gì, có thể làm cho ta tại thời điểm cần thiết, thỏa thích phóng thích thực lực.
- Không có.
- Ngài có.
- Ta không có.
- Nếu như ngài thật không có, sẽ giải thích cặn kẽ không có nguyên nhân, ngài nói thẳng không có, khẳng định chính là có.
Đan Hoàng nhất thời nghẹn lời.
- Trưởng lão tam đẳng của Sí Thiên giới, Khương Phàm. Gặp qua Lãnh Văn Thanh cô nương.
Khương Phàm mang theo nụ cười thản nhiên trên mặt, chủ động cho thấy thân phận.
- Khương Phàm?
Lãnh Văn Thanh hơi nhíu đôi lông mày nhỏ nhắn lại, người này sao lại tới đây?
- Hắn đưa đầu Tác Ngọc Đường tới, nói là muốn điều giải hiểu lầm của hai bên.
Lãnh Văn Thanh đưa đôi mắt sáng tỏ, lặp đi lặp lại đánh giá Khương Phàm, cũng chú ý đến hỗn loạn xung quanh.
Ba động trước đó đến từ Khương Phàm?
Hay là năng lượng khác nào đó?
Khương Phàm nhìn chằm chằm mắt Lãnh Văn Thanh, quan sát đến ánh mắt của nàng.
Mặc dù cách mạng che mặt, cách kim viêm thiêu đốt, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng vẫn có thể cảm nhận được chần chờ, mê hoặc của Lãnh Văn Thanh.
Nói cách khác, nàng không biết Vĩnh Hằng Lục Đạo, chí ít bây giờ còn không biết.
Lãnh Văn Thanh cũng đón nhận ánh mắt Khương Phàm, cái ánh mắt trực câu câu này chỉ là đang thưởng thức nàng, hay là có thâm ý gì sao?
Bọn hắn ở chỗ này 'mắt lớn trừng mắt nhỏ', 'thâm tình chậm rãi', Đường Minh Đạt không vui.
Bởi vì từ khi Lãnh Văn Thanh thức tỉnh Thiên phẩm linh văn đến bây giờ, ánh mắt đã không còn dừng lại ở trên người hắn vượt qua ba giây, bây giờ lại nhìn Khương Phàm.
- Khụ khụ!
Đường Minh Đạt ngăn ở giữa Lãnh Văn Thanh cùng Khương Phàm:
- Văn Thanh sư muội, chuyện nơi đây giao cho ta xử lý là được rồi, muội vẫn nên về tu luyện trước đi.
Lãnh Văn Thanh đang quan sát Khương Phàm, thình lình bị ngăn lại, sắc mặt lạnh lùng:
- Sư huynh, ta không cần ngươi đến chỉ đạo.
Khóe mắt Đường Minh Đạt có chút co rúm, xấu hổ nhưng không có tức giận, ngược lại cười bồi nói:
- Ta chỉ quan tâm sư muội. Thanh danh của người này, muội cũng rõ ràng, quá ác liệt. Mà Vô Hồi Thánh Chủ đến, thái độ nói rõ muốn gây sự, ta sợ Khương Phàm cũng có mục đích đặc biệt.
- Vô Hồi Thánh Chủ muốn gây chuyện?
- Đúng vậy, quá phách lối, quả thực là đến ăn cướp. Nàng đến nơi này liền chơi xấu, để cho chúng ta đến đỡ Đại Hoang thánh địa kiến thiết, nếu như không đồng ý, liền phải chờ thánh địa các phương tập kết, đứng ở trước mặt mọi người xin mời tổ sơn chủ trì công đạo.
- Làm càn, nơi này là nơi nàng có thể hồ nháo sao?
- Vô Hồi Thánh Chủ cũng dám chạy đến tổ sơn khóc rống, còn quan tâm nơi này?
- Đường túc lão xử trí thế nào?
Lãnh Văn Thanh không nguyện ý nhìn thấy nhất chính là có người gây sự, vậy mà Vô Hồi Thánh Chủ lại trắng trợn tới gây sự, lẽ nào lại như vậy.
- Gia gia của ta muốn đuổi nàng đi. Nhưng nếu như Vô Hồi Thánh Chủ rời khỏi, cũng sẽ mang theo Ly Hỏa thánh địa và các thánh địa Nam Bộ, toàn bộ rời khỏi. Đến lúc đó thánh địa thiên hạ tập kết, duy chỉ có thiếu mỗi Nam Bộ, mà Nam Bộ lại do chúng ta quản khống, chẳng phải làm cho tất cả mọi người đều biết, Tử Vi thánh địa chúng ta vô lực quản thúc Nam Bộ.
- Cho nên??
- Gia gia đi xin phép Thánh Chủ. Nếu như không có cách tốt, chỉ có thể trấn an.
- Trấn an, nàng có thể ngoan ngoãn phối hợp?
Ánh mắt Lãnh Văn Thanh vượt qua Đường Minh Đạt, nhìn về hướng Khương Phàm, trong lòng đột nhiên hiện lên một kế hoạch.
- Ta tin tưởng Thánh Chủ hẳn có thể khống chế lại cục diện, Văn Thanh sư muội cũng đừng có quá lo lắng.
Đường Minh Đạt nhìn thấy Lãnh Văn Thanh lại đang nhìn Khương Phàm, trong lòng bất mãn, xê dịch sang bên cạnh, lần nữa ngăn trở ánh mắt.
- Khương Phàm trưởng lão ở xa tới là khách, sao có thể đứng ở chỗ này. Mời đi, tới trong thánh địa ngồi một chút, sư huynh, chiêu đãi cho thật tốt.
Sau khi Lãnh Văn Thanh chủ động mời, nàng cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng rời khỏi.
Đường Minh Đạt sững sờ, đến bên trong ngồi một chút?
Còn để hắn tự mình tiếp đãi?
Rõ ràng Khương Phàm không có có ý tốt, sao có thể mời đến trong thánh địa.
- Nếu Văn Thanh cô nương đã mời, vậy ta cung kính không bằng tuân mệnh.
Khương Phàm cười khẽ hai tiếng liền muốn đi lên phía trước.
- Dừng lại, ai bảo ngươi đi!
Đường Minh Đạt lập tức ngăn lại.
- Văn Thanh cô nương...
- Im miệng! Văn Thanh là ngươi kêu?
Đường Minh Đạt không thoải mái.
- Lãnh cô nương vừa mới mời ta, ngươi không nghe thấy?
- Nàng chỉ là khách khí, không có để cho ngươi đi đến thật. Ngươi cũng là trưởng lão, chút ý tứ ấy đều không nhận ra được?
Đường Minh Đạt cản ở trước mặt Khương Phàm, cảnh cáo nói:
- Ta mặc kệ ngươi ở nơi khác có vị trí gì, nhưng nơi này là Tử Vi thánh địa, là một trong tứ đại thánh địa Trung Vực, nơi này coi trọng nhất chính là một cái chữ 'Lễ'. Thời điểm nam tử đang nhìn nữ tử, không cần luôn luôn nhìn chằm chằm mặt.
- Lần đầu gặp mặt liền nhìn chằm chằm ngực không quá phù hợp hả?
- Làm càn!
Các đệ tử thánh địa giận dữ quát tháo.
- Khương Phàm, nơi này không ai đùa giỡn với ngươi, ngươi tốt nhất nên an phận chút.
Trong lòng Đường Minh Đạt có một cơn lửa nóng, vô cùng không thoải mái.
Văn Thanh sư muội lại nhìn chằm chằm Khương Phàm nhìn, còn mời hắn đi đến.
Chuyện khác, hắn cũng không đáng kể, nhưng chuyện này, hắn nhịn không được.
- Nhìn bộ dáng ghen tỵ này của ngươi xem.
Khương Phàm lắc đầu, cười nói:
- Có phải ngươi rất thích Lãnh Văn Thanh hay không? Ta dạy cho ngươi một cách, cường thế chút, phách lối chút, đừng quá hèn mọn.
- Ta không cần đến ngươi đến dạy ta, thành thành thật thật đợi đó cho ta!
- Đáng tiếc, nàng phải đi tổ sơn, đời này ngươi chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
- Im miệng!
- Còn không cho nói? Ngươi không chiếm được nàng, nàng càng chướng mắt ngươi.
- Ta nói, im miệng!
Đường Minh Đạt giận đến tím mặt, mặt đều có chút vặn vẹo.
Hắn bị đâm chọt đến chỗ đau nhức rồi.
Trước khi Lãnh Văn Thanh đánh ra Sát Sinh Tiễn hai trăm dặm, gây nên tổ sơn chú ý, hắn từ đầu đến cuối vẫn luôn coi Lãnh Văn Thanh là nữ tử của mình. Mặc dù Lãnh Văn Thanh là Thiên phẩm, nhưng muốn cạnh tranh người canh giữ tổ sơn, độ khó cực lớn. Chỉ cần thất bại, cũng chỉ có thể ở lại trong thánh địa. Lãnh Văn Thanh lại là thân nữ nhi, khẳng định phải kết hôn.
Hắn là người mạnh nhất trong đời mới này, lại là thanh mai trúc mã, hoàn toàn xứng đáng với nàng.
Ca ca Lãnh Văn Thanh muốn lung lạc Đường gia bọn hắn, cũng cần thông gia.
Lãnh Văn Thanh là của hắn! Chỉ có thể là của hắn!
Chương 1517 Mọi người bàn tán
Hắn hơn ba mươi tuổi đều không có đụng đến nữ hài tử khác, chính là đang chứng minh với Thánh Chủ, hắn thực lòng với Lãnh Văn Thanh.
Thế nhưng ai có thể nghĩ tới, Lãnh Văn Thanh đột nhiên kinh động đến tổ sơn, còn muốn làm đại hội thánh địa gì đó, còn đặc biệt bổ nhiệm làm người canh giữ.
Hắn mới biết được hắn đã sắp mất đi Lãnh Văn Thanh.
Đừng nói là có được, sau này gặp mặt cũng khó khăn.
Cái cảm giác này quá khó tiếp thu rồi.
Diệp Trục Thiên đứng ở trên vách đá đằng xa, tinh thần lấp lóe trong đôi mắt, ngắm nhìn Khương Phàm.
- Khương Phàm tới đây làm gì?
Diệp Trục Thiên truy theo Tinh Thần Kiếm, vậy mà lại thấy được Khương Phàm.
- Tử Vi thánh địa triệu tập tất cả thánh địa Thương Huyền tụ tập, hẳn là có xảy ra chuyện đặc biệt gì đó.
Nam tử đi cùng quan tâm cái này hơn.
Cho tới bây giờ thánh địa thiên hạ đều là tự thủ một phương, không can dự lẫn nhau, nhiều nhất đều là gặp nhau trong liên minh, chưa từng nghe qua chuyện tất cả thánh địa Thương Huyền lại tập hợp, còn không phải tụ tập ở tổ sơn, mà là Tử Vi thánh địa.
- Các thánh địa Thương Huyền tụ tập, nhất định có chuyện lớn phát sinh. Khương Phàm tới làm gì, tham gia náo nhiệt sao?
Diệp Trục Thiên nhếch miệng bôi lên nụ cười nhạt ý.
Tinh Thần Kiếm, Khương Phàm, đây đều là con mồi của hắn, vậy thì gom lại cùng nhau.
Ông trời thật chiếu cố hắn, không uổng công hắn khổ sở đợi chờ lâu như vậy.
Làm như thế nào để dẫn bọn hắn ra đây?
Là đánh tan từng kẻ, hay là một mẻ hốt gọn?
- Thánh địa tập kết, không phải thời cơ động thủ cướp đoạt Tinh Thần Kiếm, chúng ta vẫn nên trở về đi.
Nam tử nhắc nhở Diệp Trục Thiên lần nữa.
- Ngươi về trước đi, qua mấy ngày nữa ta sẽ tự mình trở về.
Diệp Trục Thiên đang muốn thoát khỏi nam tử này nữa đây.
Bí mật Đại Táng chỉ thuộc về hắn, không thể để cho bất cứ kẻ nào biết.
- Sứ mệnh của ta chính là bảo hộ ngươi, làm sao có thể tự mình trở về.
Nam tử quả quyết cự tuyệt.
Hắn đã phát giác được, rất có thể Diệp Trục Thiên có chuyện giấu diếm hắn.
…
Tử Vi thánh địa!
- Phụ thân, an bài Vô Hồi Thánh Chủ thế nào?
Lãnh Văn Thanh trở lại thánh địa, trực tiếp tìm tới Lãnh Thanh Phong.
- Nàng mặc dù nhìn điêu ngoa mạnh mẽ, kỳ thật so với ai khác đều khôn khéo. Nàng chỉ là thừa cơ đến đòi đỡ, cho nàng là được.
Lãnh Thanh Phong vừa mới bị lường gạt một bút, tâm tình vô cùng hỏng bét.
Nếu như không phải là vì nữ nhi, hắn đường đường là Thánh Chủ thánh địa Trung Ương, sao có thể chịu loại ủy khuất này.
- Nàng cam đoan không nháo chuyện?
- Nàng không dám gây sự, nếu không sau đó cái gì cũng không chiếm được, càng đừng nghĩ rời khỏi Tử Vi thánh địa được.
- Ngài cứ như vậy mà đồng ý nâng đỡ cho nàng, không có bàn bạc điều kiện khác?
- Nữ nhi, con chưa có tiếp xúc qua lão nữ tử kia... Ai... Một lời khó nói hết...
- Nếu chúng ta cho đồ, vậy thì phải để nàng bỏ ra chút giá.
- Vẫn là đừng chọc, miễn cho biến khéo thành vụng.
Lãnh Thanh Phong vẫn lắc đầu.
Chỉ có trải qua mới biết được, nữ tử kia thật không thể trêu vào.
- Ý của ta là, ngài hẳn là để nàng đồng ý, sau khi thánh địa các phương trình diện, phải chủ động phối hợp với chúng ta, cho chúng ta kiếm đủ mặt mũi. Phải để tất cả người chuẩn bị chế giễu, đều biết chúng ta còn có thể quản thúc liên minh Thánh Địa phương nam, liên minh Thánh Địa phương nam cũng sẽ ở trường hợp công khai, cho chúng ta tôn trọng.
Lãnh Thanh Phong khẽ nhíu mày, đúng vậy, làm sao không nghĩ tới chuyện này.
Không đúng!
Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng đến, chỉ cần hắn lại đi đàm phán, Vô Hồi Thánh Chủ khẳng định sẽ về một câu —— thêm tiền.
Lãnh Văn Thanh nói:
- Ngài đi đàm phán cùng Vô Hồi Thánh Chủ, có thể lại cho nhiều thêm vài thứ, để bọn hắn cam đoan phải tôn trọng chúng ta, phối hợp với chúng ta. Chờ thánh địa các phương đến gần như đầy đủ, ngài tuyên bố tổ chức một trận đại hội luận võ, còn phải để Vô Hồi thánh địa tự mình chủ trì.
- Không phải con không muốn gây quá loạn sao?
- Sau khi thánh địa các phương tới, rất có thể sẽ nhằm vào chúng ta ở khắp nơi, nhất là thụ Vạn Sơ thánh địa quản thúc liên minh Thánh Địa phương bắc. Thay vì khẩn trương chờ đợi, ứng phó, còn không bằng do chúng ta chủ động khống chế, chỉ dẫn bọn hắn.
Lãnh Thanh Phong đột nhiên đã hiểu:
- Con muốn lợi dụng Khương Phàm?
- Không sai! Khương Phàm đi đến đâu đều sẽ trở thành tiêu điểm, huống chi là đại hội thánh địa của chúng ta. Chỉ cần chúng ta nói Khương Phàm ở đây, bọn hắn sẽ rục rịch. Đến lúc đó chúng ta thiết trí thi đấu khiêu chiến, bọn hắn khẳng định sẽ tìm kiếm nghĩ cách kích thích Khương Phàm lộ diện.
- Vô Hồi thánh địa làm chủ trì, nếu như không ngừng ngăn cản liền sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cũng sẽ khiến cho các phương khiêu chiến bọn hắn. Nếu như Khương Phàm lên đài, các phương càng sẽ không tha cho hắn. Cứ như vậy, chúng ta có thể biến thành người đứng xem, không đếm xỉa đến, nhìn bọn hắn đấu đá.
Lãnh Thanh Phong cởi mở cười to:
- Hay, vẫn là nữ nhi của ta thông minh. Con có thể trở thành người canh giữ tổ sơn, không chỉ là vinh quang của Tử Vi thánh địa chúng ta, cũng là phúc phận của tổ sơn.
- Có thể đánh ép Vô Hồi thánh địa, cũng có thể kiềm chế lực chú ý của các phương, một công nhiều việc, nhưng ngàn vạn lần phải khống chế cục diện, không được biến khéo thành vụng.
- Con yên tâm, ta sẽ an bài Đường Nguyên Cực tự mình tọa trấn.
- Phụ thân, lúc nào người canh giữ tổ sơn đến?
Lãnh Văn Thanh không vẫn quên được cảm giác kỳ diệu trước đó, nàng cần thỉnh giáo người canh giữ tổ sơn.
- Có thể bọn họ muốn đợi đến sau khi các toàn bộ phương trình diện mới đến, không chỉ có người canh giữ sẽ tới, còn có rất nhiều nhân vật cấp lão tổ đều sẽ trình diện. Bọn hắn sẽ đích thân áp trận cho con, con cứ việc yên tâm hiện ra thực lực.
Lãnh Thanh Phong cười tươi, đã không kịp chờ đợi nghênh đón thời khắc tỏa sáng trong nhân sinh của mình.
Đường Nguyên Cực tự mình mời mọc, Khương Phàm đi tới Tử Vi thánh địa.
Số lượng lớn đệ tử Tử Vi thánh địa đứng tại cửa vào Nam Bộ.
- Hắn chính là Khương Phàm? Thật đúng là có một mắt thôi.
Chương 1518 Có cảm giác
- Hắn dám đến nơi này một mình, lá gan không nhỏ thật.
- Bây giờ hắn đã ghê gớm rồi, rời khỏi thánh địa, ôm vào cây đại thụ hoàng tộc Sí Thiên giới kia.
- Ta nghĩ mãi mà không rõ, làm sao Sí Thiên giới lại tiếp nhận hắn vậy? Còn cho hắn thân phận trưởng lão tam đẳng. Chẳng lẽ cũng bởi vì lần hắn luyện đan tại Bắc Bộ kia? Hay là bởi vì trong tay hắn có Trường Sinh Đan?
- Tên điên này đều đã tiến vào Sí Thiên giới còn không an phận, vậy mà lại cùng Nhân Gian Ngục đánh nhau.
- Các ngươi nói xem, nếu như Nhân Gian Ngục biết Khương Phàm ở đây, có thể phái sát thủ đuổi tới hay không.
- Đâu chỉ Nhân Gian Ngục, tất cả kẻ thù của hắn đều sẽ như sói ngửi được máu mà nhào tới.
Các đệ tử Tử Vi thánh địa đều tràn đầy phấn khởi đánh giá Khương Phàm, nghị luận vị nhân vật phong vân này.
Đường Minh Đạt theo ở phía sau, tâm tình khó chịu.
- Gia gia, rốt cuộc Thánh Chủ nghĩ thế nào, không sợ Khương Phàm có mục đích gì?
- Qua mấy ngày nữa ngươi sẽ hiểu.
Đường Nguyên Cực biết kế hoạch của Thánh Chủ, xác thực rất khéo. Lập tức có thể chuyển dời lực chú ý của các phương đến trên thân Khương Phàm cùng Vô Hồi Thánh Chủ, còn có thể mượn tay các phương, hung hăng giáo huấn bọn hắn.
- Cần ta giáo huấn hắn một chút trước không? Hắn là Sinh Tử cảnh, không dám dùng linh lực linh tinh, hắn không phải đối thủ của ta.
- Qua mấy ngày nữa sẽ có người giáo huấn hắn.
Đường Nguyên Cực quay đầu nhắc nhở hắn:
- Nhịn đi, không nên gấp gáp. Ngươi đó, thiên phú rất mạnh, nhưng quá cảm xúc, có cơ hội nên học cùng Văn Thanh nhiều một chút.
- Ta ngược lại thật ra muốn ở bên cạnh Văn Thanh lâu thêm, nhưng nàng... Ngài có ý gì, là Văn Thanh mời hắn vào?
Sắc mặt Đường Minh Đạt lại lạnh hơn mấy phần, rốt cuộc Văn Thanh sư muội có ý gì, cố ý chọc giận ta sao?
Khương Phàm ở phía sau hỏi:
- Đường túc lão, Lãnh Văn Thanh cô nương ở nơi nào? Là trên ngọn núi lớn ở giữa kia à.
Đường Nguyên Cực lạnh lùng nói:
- Đối với người ngoài các ngươi mà nói, nơi đó là cấm địa của Tử Vi thánh địa.
Ánh mắt Đường Minh Đạt lăng lệ, còn dám tìm hiểu chỗ ở của Văn Thanh?
Không dứt sao?
Khương Phàm nói:
- Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.
- Thứ không nên hỏi thì đừng hỏi. Minh Đạt, đưa Khương trưởng lão đến khu tân khách, an bài đến chỗ Vô Hồi thánh địa nơi đó.
- Mời đi!
Đường Minh Đạt hừ một tiếng.
- Minh Đạt huynh, có thể mang ta đi dạo khắp nơi hay không?
- Tiến vào thánh địa liền phải tuân thủ quy củ.
- Nhưng ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có được tới một lần, cũng không thể...
- Ta nói, tuân thủ quy củ!
Đường Minh Đạt mang theo Khương Phàm đi đến ngọn núi lớn thứ năm.
Nơi này là nơi Tử Vi thánh địa tiếp đãi tân khách, sau khi trải qua hợp quy tắc, phân chia thành các khu vực khác nhau, các khu phân biệt tiếp đãi các thánh địa đến từ khác biệt.
- Thành thành thật thật đợi! Nếu như dám đi lung tung, lập tức đánh ngươi ra ngoài.
Đường Minh Đạt sau khi cảnh cáo Khương Phàm thì liền rời khỏi.
- Khương Phàm, tới đây...
Chu Thanh Thọ nhìn thấy Khương Phàm tiến đến, lập tức chào hỏi, nhưng Khương Phàm quay đầu liền chui vào rừng, biến mất không còn bóng dáng.
Chu Thanh Thọ cùng những người khác hai mặt nhìn nhau:
- Hắn đi đâu?
Khương Phàm nương tựa theo cảm ứng sơn hà, tránh khỏi trưởng lão đệ tử tuần sát các nơi, thẳng đến núi cao Trung Bộ.
Sau khi tìm tới một nơi không ai ẩn nấp, hắn ngồi xuống bắt đầu minh tưởng, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, kích thích Lãnh Văn Thanh.
Lãnh Văn Thanh về tới chỗ ở của nàng, vừa mới bắt đầu cảm ngộ Thương Sinh Tạo Hóa đã lập tức liền nhận ra ba động kỳ diệu.
Lần này so với lần đầu tiên còn rõ ràng hơn, càng cường liệt hơn.
Giống như là ở gần đó.
Lãnh Văn Thanh rời khỏi sân nhỏ, lần theo cảm giác đi tới chân núi.
- Khương Phàm?
- Lãnh cô nương.
Khương Phàm đứng trong cánh rừng, mặt mỉm cười nhìn nữ tử thanh lãnh đi tới.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Lãnh Văn Thanh hồ nghi đánh giá Khương Phàm, càng tin tưởng Khương Phàm có liên quan cùng loại ba động vi diệu kia.
- Ta ngưỡng mộ Tử Vi thánh địa đã lâu, khó có mới được tiến đến, nên đi nhìn bốn chỗ.
- Không ai nhắc nhở ngươi, không thể tùy ý đi lại, càng không thể tới gần ngọn núi này?
- Ta chỉ đi qua nơi này, tùy tiện nhìn, không nghĩ tới lại đụng phải Lãnh cô nương. Giữa chúng ta... Ha ha... Còn giống như rất có duyên phận.
- Là ngươi dẫn ta đi ra?
Ánh mắt Lãnh Văn Thanh dần dần lăng lệ, một lần thì có thể là trùng hợp, hai lần tuyệt đối là mưu kế.
Thế nhưng, sao Khương Phàm có thể khiến cho truyền thừa của nàng cảm ứng?
Nàng là đứa con được trời chọn trong miệng sứ giả tổ sơn, gánh vác sứ mệnh tôn quý.
Khương Phàm chỉ là một tên cuồng đồ ngang ngược càn rỡ, làm sao lại có liên quan với nàng.
- Thật sao?
Khương Phàm quanh co vài tiếng, nói:
- Ta chỉ cảm giác nơi này giống như có cái gì đó đang hấp dẫn ta.
- Cái gì hấp dẫn ngươi! Nói rõ ràng!
- Có thể là ta cảm giác sai, cáo từ.
- Dừng lại! Ta bảo ngươi nói rõ ràng, cảm giác gì.
- Chính là một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như có... ừm... Nói như thế nào đây, giống như có khí vận dân chúng chiếm cứ ở chỗ này.
Sắc mặt Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt hơi đổi.
Hắn có thể cảm nhận được khí vận dân chúng?
Đây là có chuyện gì!
Chẳng lẽ... Lãnh Văn Thanh đột nhiên toát ra một ý nghĩ kỳ quái, đứa con của trời còn có thể có hai người sao?
Ta, cùng Khương Phàm?
Ta sao có thể cùng Khương Phàm!
- Lãnh cô nương, ngươi có loại cảm giác kỳ diệu đó sao?
Khương Phàm quan sát đến vẻ mặt Lãnh Văn Thanh, càng xác định nàng còn không có hiểu rõ Vĩnh Hằng Lục Đạo.
Xem ra tổ sơn muốn chờ sau khi người canh giữ cùng chư vị nhân vật cấp lão tổ tới toàn bộ, mới nói thẳng tất cả bí mật với nàng.
- Không có.
Lãnh Văn Thanh vẫn rất khó tiếp nhận.
Nàng tôn quý thanh ngạo, mỹ lệ như thế, sao có thể cùng loại người lỗ mãng này cùng nhau cảm nhận khí vận tạo hóa?
Chẳng phải là nói sau này hai người phải hợp tác lẫn nhau, phối hợp lẫn nhau?
Nàng ngẫm lại lại có một sự mâu thuẫn không cách nào nói rõ, thậm chí là chán ghét.
- Kì lạ.
Khương Phàm lắc đầu, quay người muốn rời khỏi.
Chương 1519 Đột nhiên có chủ ý
Khiến cho nàng chú ý, sau đó chính là kích thích.
- Chúng ta, ban đêm gặp lại!
- Chờ một chút. Ta rất hiếu kì cảm giác của ngươi. Ngươi là tới đây mới có cảm giác, hay là trước đây đã có rồi?
Sự chán ghét của Lãnh Văn Thanh qua đi, đột nhiên lại có nghi ngờ.
Chẳng lẽ Khương Phàm chỉ có cảm giác đặc biệt, mà không có đạt được truyền thừa? Hay là cũng đã nhận được truyền thừa, đang cố ý giấu giếm?
- Ha ha...
Khương Phàm chỉ cười cười, cố ý câu lên lòng hiếu kỳ của nàng, quay người liền muốn rời khỏi.
Thế nhưng...
- Khương Phàm! Sao ngươi lại ở chỗ này?
Đường Minh Đạt đang muốn đi tìm Lãnh Văn Thanh, không nghĩ tới liền gặp tại dưới chân núi này, còn ở cùng một chỗ với tên hỗn đản Khương Phàm này.
- Ta tùy tiện đi một chút thôi.
- Không phải ta đã đã cảnh cáo ngươi sao? Thành thành thật thật đợi, đừng đi loạn khắp nơi, càng không thể tới đây!
- Đã cảnh cáo sao?
- Đừng giả ngu với ta.
Đường Minh Đạt thật sự rất tức giận.
Trước đó ở bên ngoài hai người liền 'mắt đi mày lại', một hồi không gặp vậy mà lại vụng trộm 'Hẹn hò'.
Có thể nhẫn nại nhưng lại không thể nhẫn nhục.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, trong lòng khẽ động, đột nhiên tới một câu.
- Minh Đạt sư huynh, hắn nói... có cảm giác đối với ta.
- Khương Phàm! Ngươi chán sống?
Đường Minh Đạt giận tím mặt, có cảm giác? Mẹ kiếp, ngươi là đến bày tỏ sao?
Có xấu hổ hay không! Coi ta là cái gì!
Còn có cảm giác? Thật uổng cho ngươi nói ra miệng.
Ta càng có cảm giác, cảm giác của ta đều có hơn ba mươi năm, lại bắt đầu từ lúc phát dục.
Khóe miệng Lãnh Văn Thanh sau mạng che mặt có chút cong lên, liền biết Đường Minh Đạt chịu không được loại kích thích này.
Đánh đi!!
Hung hăng giáo huấn Khương Phàm!!
Bức Khương Phàm sử dụng toàn lực.
Nàng vừa vặn có thể mượn cơ hội này, dò xét tình huống Khương Phàm, cảm nhận loại ba động vi diệu kia.
Khương Phàm liếc mắt Lãnh Văn Thanh, đã hiểu ý đồ của nàng.
- Khương Phàm, ta khiêu chiến ngươi!
Đường Minh Đạt quả nhiên đã bị kích thích.
Mắt hắn đầy rẫy hung quang, đằng đằng sát khí, muốn hung hăng giáo huấn Khương Phàm, để hắn hiểu được đây là nơi nào, nên tuân thủ quy củ gì.
Khương Phàm lắc đầu từ chối:
- Ta là Sinh Tử cảnh, không thích hợp chiến đấu.
- Sinh Tử cảnh chỉ là không thích hợp, không phải là không thể.
Đường Minh Đạt giật thắt lưng gấm trên trán xuống, lộ ra linh văn đặc biệt, là con mắt màu tím đang nộ trừng.
- Bình tĩnh một chút, giữa chúng ta không cần thiết phải quyết đấu.
Khương Phàm lui lại mấy bước, nắm chặt nắm đấm.
- Có cần thiết hay không, không phải ngươi nói, Khương Phàm, nhận lấy cái chết!
Toàn thân Đường Minh Đạt dâng lên hào quang màu tím, ngưng tụ thành lít nha lít nhít cây giáo sắc bén, tấn mãnh cường thế, giống như lôi triều vô tận xuyên thủng không gian.
Tử khí cuồn cuộn, gào thét lên uy thế phi phàm đánh vào trên thân Khương Phàm.
Khương Phàm đụng đổ liên miên cánh rừng, đập vào trên núi.
Toàn thân thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi chảy ngang, đau đớn không chịu nổi.
Nhưng... Ảo giác?
Ta không thể nào không có chút uy lực chống đỡ!
Khương Phàm ý thức hoảng hốt, bỗng nhiên bừng tỉnh.
Quả nhiên, hắn vẫn đứng tại chỗ, không có bị thương tổn.
Nhưng, Đường Minh Đạt lợi dụng cơ hội hắn hoảng hốt đã ngưng tụ thành một cây giáo màu tím, cứng rắn sắc bén, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lại mang theo sát khí chấn động tâm hồn, giống như tuyệt thế binh khí giáng lâm, lao thẳng đến lồng ngực Khương Phàm.
Thời điểm Khương Phàm thức tĩnh, cây giáo đã tới gần ngực, muốn chặn đường đã tới không kịp.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Bát Hoang Chiến Trụ hộ tâm giáp đã nhanh chóng ngưng tụ.
Phốc phốc!
Keng!
Cây giáo đâm xuyên ngực, cưỡng bức dừng lại trước khi đến trái tim, cây giáo mạnh mẽ bộc phát lực lượng, hung hăng đánh Khương Phàm ra.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên lạnh lại, cháu trai này làm thật?
Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh, một thương này đủ để đánh xuyên qua hắn!
Một chút ghen ghét vậy mà có thể mất đi lý trí?
Đây là quá ngu, hay là quá yêu.
Thương thương thương!
Đường Minh Đạt vung cây giáo lên, mạnh mẽ trùng kích, phong mang sắc bén giống như mưa rơi bao phủ Khương Phàm, ép Khương Phàm liên tiếp lui về phía sau.
Bành!!
Khương Phàm cường thế ổn định, một tay nắm chặt cây giáo.
Đường Minh Đạt quả quyết buông tay, dẫn bạo cây giáo, hóa thành năng lượng dâng lên như thủy triều, hung tàn đẩy lui Khương Phàm.
- Linh văn, Thiên Tướng!
Khí chất Đường Minh Đạt hoàn toàn thay đổi, hiển thị rõ bá thế, vung lên trọng quyền đánh về phía Khương Phàm.
Một tiếng oanh minh, nắm đấm tăng vọt, tiếp tục bành trướng hơn mười lần, giống như là một mảnh thiên thạch màu tím, đánh tới Khương Phàm:
- Biết cái gì là Bát Bộ Thánh Quyền không? Đây là một trong bát bộ, Thiên Tướng Thánh Quyền!
Thiên Tướng Thánh Quyền?
Khương Phàm ngưng tụ ánh mắt, quả quyết vung lên nắm đấm, kích phát huyết mạch, cường thế chặn đường.
Ầm ầm!!
Khẩn thiết đối kích, giống như hai ngọn núi cao va chạm vào nhau, oanh minh kịch liệt, khí lãng cuồn cuộn.
Khương Phàm vững như bàn thạch, mấy triệu cực cảnh cưỡng ép gánh vác nắm đấm, lại cảm nhận được uy thế cường đại thẩm thấu vào cơ thể, trùng kích huyết khí toàn thân, chấn động linh hồn Chu Tước.
Bát Bộ Thánh Quyền?
Khương Phàm rất rõ ý nghĩa bốn chữ này, bởi vì Tu La đã từng tu luyện qua.
Bát Bộ Thánh Quyền là quyền pháp cường đại danh chấn cổ kim, phân biệt Thiên, Đà, Chân, Linh, U, Cốt, Ma, Thần.
Độ khó tu luyện cực lớn, yêu cầu đối với linh văn lại càng cao hơn. Nhất định phải là thể chất đặc biệt, linh văn đặc biệt, mới có thể tu luyện một trong số đó.
Bình thường mà nói, chỉ có thể Thiên phẩm tu luyện, nhưng Chí Tôn Thánh phẩm vẫn có thể tìm hiểu ra một chút da lông.
Chỉ là da lông, cũng có thể trấn áp đồng cấp.
Ông!!
Thiên Tướng linh văn nở rộ tia sáng yêu dị, không cần nhìn thẳng mắt Khương Phàm liền có thể ảnh hưởng đến linh hồn, để ý thức của hắn không phân rõ hiện thực hay hư ảo.
Đường Minh Đạt tăng vọt chiến ý, ngang nhiên lao thẳng đến Khương Phàm, hai tay phồng lên thật khổng lồ, bò đầy đường vân thần bí phức tạp, phát ra uy thế kinh khủng.
Bọn chúng giống như trọng chùy màu tím, cuồng lực vô song, chấn động đến mức không gian đều vặn vẹo, một loại khí thế cực kỳ bá đạo chấn động rừng rậm.
Ý thức Khương Phàm hỗn loạn, thứ hắn nhìn thấy chính là thế công như triều cường tràn ngập đất trời, cây giáo bạo kích phía trước, gió lốc kéo tới phía sau, phía sau nữa là cuồng phong màu tím đang gào thét, mà Đường Minh Đạt vẫn còn đứng ở nơi xa thi triển võ pháp.
Chương 1520 Thiên Tướng, Bát Bộ Thánh Quyền
Nếu như là người khác, có khả năng đã lâm vào trong đó, bắt đầu chặn đánh những thế công này.
Nhưng Khương Phàm biết, trên thực tế Đường Minh Đạt không ở phía xa, mà là đã giết tới.
Võ pháp nhìn cuồn cuộn cũng không tồn tại, thứ chào hỏi hắn nhất định là Thiên Tướng Thánh Quyền.
Ầm ầm!
Đường Minh Đạt giết tới, trọng quyền oanh kích, như vạn quân như núi lớn, như Cuồng Long.
Thánh uy ngập trời!
Bá đạo tuyệt luân!
Khương Phàm lù lù bất động, liệt diễm toàn thân sôi trào nổ tung, quét sạch bốn phương tám hướng.
Một loại tình thế liệt diễm cường thịnh chấn động hoắc loạn thiên địa.
Đường Minh Đạt bao phủ bên trong liệt diễm, bị nhiệt độ nóng rực đốt cháy, bị hoắc loạn bóp méo vén lui.
Khương Phàm bằng vào liệt diễm cảm ứng, khóa chặt Đường Minh Đạt, hành động trong nháy mắt, dậm chân phóng tới, mấy triệu cực cảnh chấn động không gian.
Đường Minh Đạt cưỡng ép ổn định thân thể, toàn thân tăng vọt tử quang, một loại uy thế sâu không lường được đột nhiên bị phóng thích ra, cứ như đã thức tỉnh một loại thiên uy nào đó, cuồn cuộn cuồn cuộn, hội tụ ở hai tay, nhấc lên quyền uy Kinh Thế, thẳng đến Khương Phàm.
Ầm ầm!!
Khương Phàm ngửa mặt tung bay, khí huyết sôi trào, linh hồn đau nhói.
Nhận kích thích liên tiếp, cảnh giới của hắn đột nhiên ba động trên phạm vi lớn, bắt đầu tiếp tục tăng vọt.
Chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì.
Khương Phàm nhanh chóng bình phục cảm xúc, áp chế huyết mạch, khống chế khí hải, để tránh thực lực mất khống chế.
- Khương Phàm, người tài giỏi thì sẽ có người tài giơi hơi, ngươi là Thiên phẩm thì như thế nào? Ta là Thiên Tướng thánh văn, không kém ngươi!
Đường Minh Đạt dùng sức khép kín linh văn, bây giờ bỗng nhiên mở ra, một mảng liệt diễm yêu dị xuyên thủng ánh sáng, không nhìn không gian, đánh về phía Khương Phàm.
Khương Phàm nhanh chóng rút lui, nhưng ánh sáng nhận khống chế thuận thế xoay chuyển, đuổi kịp Khương Phàm, từ phía sau đánh xuyên tới.
Trong chớp mắt, Khương Phàm cảm giác cảnh tượng xung quanh đang lay động, giống như thay đổi, lại hình như không thay đổi.
- Giết!!
Đường Minh Đạt từ phía sau giết tới, uy thế cường đại kinh hồn nhiếp phách cứ dâng lên.
Toàn thân Khương Phàm căng cứng, theo bản năng lại muốn phản kích, nhưng, hắn suy đoán Đường Minh Đạt phía sau là giả, uy hiếp thật sự là ở những hướng khác.
Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, liệt diễm được nhấc lên, ngưng tụ hơn ngàn sợi hỏa vũ, nhanh chóng bạo kích.
Tử khí vờn quanh toàn thân 'Đường Minh Đạt', giống như áo giáp chọi cứng lửa cháy bạo kích, sau giết tới từ phía, quyền uy cường đại gào thét mà tới, rắn rắn chắc chắc đánh vào trên thân Khương Phàm.
Biết rất rõ ràng đây là giả, là ý thức bị ảnh hưởng.
Nhưng cảm giác quá chân thực!
Xương cốt đứt gãy, huyết thủy phun tung toé, thân thể đều giống như bị tung bay ra ngoài.
Khương Phàm hoảng hốt, Thiên Tướng thánh văn thật bá đạo, cho dù là đang cảnh giác, nhưng ảnh hưởng vẫn rõ ràng mãnh liệt như thế.
Đổi thành những người khác, chỉ sợ đã hãm sâu trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Đúng vào lúc này, Đường Minh Đạt chân chính đã giết tới gần Khương Phàm, loại uy thế sâu không lường được kia lại lần nữa bộc phát, trọng quyền phồng lên, lớn hơn mấy lần, như sóng lớn lao thẳng đến Khương Phàm.
So với linh văn sinh ra ảnh hưởng tới ý thức, uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền càng kinh khủng hơn.
Nhưng... Khương Phàm đột nhiên đứng vững, tỉnh lại linh hồn Chu Tước, đuổi đi ảnh hưởng Thiên Tướng, hắn cưỡng ép tránh thoát khỏi từ trong ý thức hỗn loạn, gắt gao nắm chặt nắm đấm, trong nháy mắt đã phóng lên.
Đường vân Chu Tước lấp lóe tại lòng bàn tay, trùng kích huyết mạch, kích thích thần uy.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, cường thế phóng thích.
Tại Sinh Tử cảnh điều động huyết mạch là vô cùng nguy hiểm, nhưng Khương Phàm cũng không thể tùy ý để Đường Minh Đạt ức hiếp.
Móng vuốt bạo kích trọng quyền.
Chu Tước truyền thừa, nghênh kích Thiên Tướng Thánh Quyền!
Bành!! Răng rắc!!
Sau khi Khương Phàm lui lại hai, ba bước, thì hai tay Đường Minh Đạt đã vỡ vụn, hắn kêu thảm tung bay ra ngoài.
- Thánh phẩm, chung quy vẫn Thánh phẩm, ngươi vẫn không thể phát huy ra uy lực Thiên Tướng Thánh Quyền chân chính.
Ánh mắt Khương Phàm lạnh lẽo.
Thiên Tướng Thánh Quyền Tu La thi triển trong trí nhớ của mới thật sự là kinh hãi thế tục, bá tuyệt thiên hạ.
- Ngươi có thể tỉnh táo lại?
Đường Minh Đạt đứng ở đằng xa, hai tay be bét máu thịt.
Vừa rồi thức tỉnh quá đột nhiên, làm thế nào Khương Phàm làm được?
Mặc dù Khương Phàm là Thiên phẩm, nhưng ý thức tại Sinh Tử cảnh rất yếu đuối, cũng rất khó khống chế bản thân, chớ nói chi là tránh thoát.
- Ngươi rất may mắn, gặp được ta bây giờ.
Khương Phàm rõ ràng cảm nhận được 'Lực bất tòng tâm', Sinh Tử cảnh quá khó tiếp thu rồi.
- Ngươi cũng rất may mắn, không có gặp được ta ở bên ngoài. Ta coi ngươi là khách, không tiện dùng toàn lực.
Đường Minh Đạt hừ lạnh.
- Văn Thanh cô nương, chúng ta hôm nào lại nói chuyện tiếp.
Khương Phàm sửa sang lại y phục, rời khỏi cánh rừng.
Đường Minh Đạt khép lại hai tay, nói với Lãnh Văn Thanh:
- Sư muội, muội không cần để ý hắn. Trước khi muội biểu hiện ra thực lực, ta sẽ dạy dỗ hắn tuân thủ quy củ.
Lãnh Văn Thanh nhìn bóng lưng Khương Phàm rời khỏi, âm thầm kì quái, vậy mà không có loại ba động kỳ diệu kia.
- Sư phụ, Sinh Tử cảnh có đường tắt đặc biệt, bình ổn vượt qua hay không?
Khương Phàm trở lại chỗ ở, yên lặng điều dưỡng, cố gắng bình phục thực lực chập trùng.
- Kiếp trước ngươi nhịn bao lâu?
- Hai năm.
- Sinh Tử cảnh là giai đoạn mở ra thân thể bảo tàng đặc biệt, là thức tỉnh, là biến đổi, giai đoạn này rất nguy hiểm, nhưng cũng rất quan trọng. Ngươi đó, không thể quá nóng nảy.
- Ta không nghĩ tới sẽ tiến vào Sinh Tử cảnh nhanh như vậy.
Khương Phàm lắc đầu.
Tác Ngọc Đường thật sự đã hại hắn rất thảm, loại trạng thái hỏng bét này, làm sao xâm nhập Trung Vực, làm sao đi Cửu Tiêu Thiên.
- Ngươi đã dùng Thiên Nhân Đan, tại lúc cao giai Linh Hồn cảnh cũng đã làm đủ chuẩn bị, hẳn là có thể thuận lợi vượt qua, từ từ chịu đi.
- Có cái đan dược gì, có thể làm cho ta tại thời điểm cần thiết, thỏa thích phóng thích thực lực.
- Không có.
- Ngài có.
- Ta không có.
- Nếu như ngài thật không có, sẽ giải thích cặn kẽ không có nguyên nhân, ngài nói thẳng không có, khẳng định chính là có.
Đan Hoàng nhất thời nghẹn lời.
Bình luận facebook