-
Chương 1526-1530
Chương 1526 Hoàn ngược (3)
Trong tay có một khắc không nhàn rỗi, cứ liên tục đập Lương Hạo xuống đất, máu phun tung toé.
- Nhận thua sao!! Tại sao không nói chuyện? Tốt!! Đủ kiên cường!! Thành toàn cho ngươi!
Bành bành bành!!
- Còn không nhận thua? Ta đánh giá thấp ý chí của ngươi rồi! Lại đến!!
Bành bành bành!
Khương Phàm một bên nện, một bên hỏi.
- Tên hổn đản ngươi, hắn sắp chết rồi.
- Cả người hắn đều muốn nát, hắn nói cái rắm.
- Chúng ta nhận thua, chúng ta thay hắn nói.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa chửi ầm lên.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi đang làm cái gì, tranh tài đã kết thúc!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa cao giọng quát tháo.
- Kết thúc rồi à?
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt lãnh đạm.
- Ngươi không nhìn thấy sao? Hắn đều đã sắp chết!!
- Ta chỉ nhận quy củ, không nhìn sống chết. Hắn không hô nhận thua, không coi là kết thúc.
Bành bành bành...
Khương Phàm liên tục đập Lương Hạo đến be bét máu thịt, một chút lại một cái đấm vào lôi đài.
Tiếng va chạm trầm muộn, máu tươi phun tung toé, âm thanh xương cốt vỡ vụn, quả thực đã dọa đám đệ tử thánh địa sống an nhàn sung sướng sợ hãi.
Bành bành bành!
Khương Phàm đập ròng rã một trăm tám mươi lần lần, rốt cuộc cũng cũng ngừng lại.
Đang lúc mọi người coi là lúc kết thúc, Khương Phàm lại lung lay cánh tay, đổi thành tay trái, bắt lấy Lương Hạo rách rưới không còn hình dáng kéo đứng lên.
- Dừng tay!! Ta nói dừng tay!!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa vọt tới trước mặt lôi đài, nhìn hằm hằm Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không biểu tình:
- Nói nhỏ chút, lão nương ta không có điếc.
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ:
- Hắn đã sắp chết rồi, tản bình chướng ra cho ta.
- Ta, chỉ nhận quy củ. Hắn không nhận thua, thì phải tiếp tục.
- Hắn đều đã chết, hắn hô cái rắm.
- Hắn sống hay chết, không liên quan gì tới ta. Ta, chỉ nhận quy củ.
- Ngươi...
Tuyết Bộc Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được, hận không thể xé mở bình chướng, thế nhưng khí thế Vô Hồi Thánh Chủ tán phát lại vượt xa hắn.
- Vô Hồi Thánh Chủ, có chừng có mực đi. Hắn đã không thể nào hô nhận thua, chúng ta thay hắn nhận.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa đi đến phía trước, các Thánh Chủ thánh địa phương bắc khác cũng đều đuổi theo.
Sắc mặt bọn hắn khó coi, ai cũng không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy.
- Các ngươi là đang bảo ta làm trái với quy tắc? Vậy không được, ta là người nói nguyên tắc. Tử Vi thánh địa an bài ta chủ trì giải thi đấu luận võ, là tín nhiệm đối với ta, sao có ta thể phụ lòng phần tín nhiệm này.
- Nếu như hắn chết thì sao? Ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?
- Nếu như Lương Hạo chết! Toàn bộ Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi tranh tài, liên minh Thánh địa phương bắc tập thể cảnh cáo một lần!
- Cái gì??
Thiên Lân Thánh Chủ đều khẽ giật mình, Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi?
Chúng ta ghi tội?
- Lương Hạo khăng khăng không hô nhận thua, để đại hội luận võ xuất hiện sự kiện 'Tử vong', đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm!
- Ngươi...
Huyết khí Thiên Lân Thánh Chủ dâng trào, suýt chút nữa ngất đi.
Bọn Thánh Chủ Thánh địa Bắc Bộ thở hồng hộc, miệng mở rộng cũng không biết nên nói cái gì.
Quá vô sỉ!
Quá vô sỉ!
Tất cả các Thánh Chủ và các túc lão liên minh thánh địa Đông Bộ, đều hai mặt nhìn nhau, đây là lời một Thánh Chủ nói ra?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu, lão cô nương này vẫn không thay đổi.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa đều tập thể trầm mặc, bọn hắn ngậm chặt miệng.
Đối với việc Vô Hồi Thánh Chủ ngang ngược vô lý, bọn hắn là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nhất là làm cho người khác không thể làm gì cả, nàng còn luôn có thể đứng được lý lẽ.
Rõ ràng là nàng đang khi dễ người khác, kết quả người ta còn phải chủ động xin lỗi.
Tựa như là nàng quất ngươi một bàn tay, ngươi phải hỏi một chút tay nàng có đau hay không, làm không tốt còn phải bồi tiền thuốc men.
Bành!!
Khương Phàm tay trái đập một trăm cái, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lương Hạo máu thịt be bét nằm rạp trên mặt đất, hít vào nhiều thở ra ít, hấp hối.
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Lương Hạo, vỗ vỗ khuôn mặt rách rưới của hắn:
- Đừng giả bộ chết!! Nhận thua không? Hay là vẫn tiếp tục đánh!
- Ngọa tào ngươi...
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa suýt chút nữa điên lên.
Khốn kiếp, đang hỏi nhận thua sao, khinh người quá đáng.
Khương Phàm bóp lấy cổ Lương Hạo nhấc lên, hỏi Vô Hồi Thánh Chủ ở không trung:
- Loại không thể nhận thua giống hắn đây, nên tính thế nào?
- Chúng ta nhận thua!
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ, con mắt đều bò đầy tơ máu.
Thánh địa cao ngạo đã lúc nào nhận qua loại trêu tức nhục nhã này.
Khương Phàm nói:
- Vậy không được, lôi tràng có quy củ của lôi tràng, không phải là người bên ngoài các ngươi định đoạt. Thánh Chủ, ngài là người chủ trì lôi tràng, ngài đến bình phán.
Vô Hồi Thánh Chủ làm bộ tự định giá một lát, nói:
- Thánh địa chúng ta luận võ, coi trọng luận bàn, coi trọng tinh thần Võ Đạo. Như vậy đi, ngoại trừ chủ động nhận thua, còn có thể cúi người chào.
Khương Phàm bóp lấy Lương Hạo, loay hoay tư thế, để Lương Hạo quỳ xuống trước muội muội Khương Uyển Nhi, xoay người, dập đầu.
Không vội vã, làm lại làm.
- Hỗn đản!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa nghiến răng nghiến lợi.
Sỉ nhục thật!
Mỗi cái thể hiện, mỗi cái động tác của Khương Phàm đều là đang nhục nhã Tuyết Bộc thánh địa bọn hắn.
Thánh địa Đông Bộ thể hiện phức tạp, rốt cuộc cũng lĩnh giáo được sự điên cuồng của đứa con rơi thánh địa này.
Đều nói nghe danh không bằng gặp mặt, bọn hắn quả thật là đã cảm nhận được.
Người này, trong lòng lộ ra dã tính, trong máu chảy xuôi tàn nhẫn.
Người này, xác thực không thích hợp với thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ cố ý trì hoãn vài phút, mới tuyên cáo:
- Tranh tài kết thúc, Khương Phàm thắng, Lương Hạo thua.
- Cứu người!!
Tuyết Bộc Thánh Chủ hô to.
Các túc lão của Tuyết Bộc thánh địa xông lên lôi đài, ôm Lương Hạo sắp chết lao xuống dưới.
- Kế tiếp, ai đến?
Khương Phàm nhìn về các đệ tử thánh địa phương bắc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước đó.
Năm vị đệ tử thánh văn run rẩy khóe mắt, đều lúng túng trầm mặc.
Đến cái gì mà đến? Bọn hắn còn không có sống đủ!
Tình huống của Khương Phàm không có hỏng bét như bọn hắn tưởng tượng, giống như hoàn toàn không bị Sinh Tử cảnh ảnh hưởng.
- Không thể so!
Thiên Lân Thánh Chủ chủ động nhận thua.
Chương 1527 Hoàn ngược (4)
- Chờ một chút. Không phải các ngươi đang đợi ta sao, không phải muốn khiêu chiến ta sao, cứ như vậy mà kết thúc? Ta cho các ngươi một cơ hội, năm người cùng tiến lên!
- Cùng tiến lên?
Năm người đồng loạt tiếp cận Khương Phàm, nhấc lên chiến ý.
- Nếu như không đủ, lại cho các ngươi thêm mấy tên?
Giọng Khương Phàm không lớn, nhưng thái độ lại rất phách lối.
- Thành toàn cho ngươi!
Năm vị thánh văn trao đổi ánh mắt, đều đi lên lôi đài.
Các Thánh Chủ Bắc Bộ không tiếp tục ngăn cản, bất kể Khương Phàm cuồng như thế nào, dù sao cũng là Sinh Tử cảnh, năm người vây chiến, hẳn là có thể ứng phó.
- Đều đánh thật tốt cho ta.
Tất cả túc lão các thánh địa nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn.
Vừa rồi quá mất mặt, nhất định phải cứu lại danh dự.
Đánh thật tốt chính là hung hăng đánh.
Tất cả các tinh anh thánh địa đều chăm chú quan sát, nghị luận với nhau.
- Mặc dù Khương Phàm là Thiên văn, nhưng Sinh Tử cảnh không thể nào điều động quá nhiều năng lượng, thực lực hắn lúc bình thường không bằng một phần năm.
- Cảnh giới của Khương Phàm bây giờ rất ổn, không nên liều mạng. Lúc này lấy phòng ngự là chính, dây dưa làm phụ.
- Bọn hắn chỉ cần phối hợp thoả đáng, cuốn lấy Khương Phàm liền có thể để cảm xúc Khương Phàm thay đổi. Chỉ cần tâm tình chập chờn liền sẽ liên luỵ đến thực lực.
- Nếu như thực lực của Khương Phàm yếu bớt, bọn hắn có thể hoàn ngược hắn. Nếu như thực lực tăng cao, bọn hắn phòng thủ mà không chiến có thể để Khương Phàm mất khống chế.
- Không nên lạc quan như vậy, nếu như bọn hắn vừa mới bắt đầu liền phối hợp lại, bị Khương Phàm bắt lấy cơ hội, người thua chính là bọn họ.
Tất cả đệ tử thánh địa nghị luận, còn thỉnh giáo các túc lão.
Ngay cả Tô Triệt đều đang suy đoán Khương Phàm sẽ ứng phó năm vị thánh văn liên thủ như thế nào.
Năm vị thánh văn đứng trên lôi đài, ra hiệu với nhau, an bài tốt người nào chịu trách nhiệm quấy nhiễu, người nào chịu trách nhiệm kiềm chế, ai cứu người tại thời khắc đặc thù.
Mặc dù bọn hắn muốn dạy dỗ Khương Phàm, nhưng đều không có chủ quan.
Nhiều thánh địa nhìn như vậy, bọn hắn nhất định phải thắng, còn phải thắng cho thật đẹp, để Khương Phàm quỳ trên mặt đất, cầu xin bọn hắn tha thứ.
- Khương Phàm, đây là nơi thánh địa hội nghị, đứa con rơi của thánh địa như ngươi, đứng ở trên đài không cảm thấy xấu hổ sao?
Thánh văn của Thiên Lân thánh địa, Tôn Nghĩa Đức đang bước về phía Khương Phàm, tiếp tục kích thích.
Hắn là Chí Tôn thánh văn, Viên Mãn Bảo Bình, có thể hóa thế công của kẻ địch thành năng lượng để thôn nạp.
Hắn phụ trách chống cự Khương Phàm.
- Hắn xấu hổ? Nếu là da mặt hắn mỏng, có thể đi đến một bước như ngày hôm nay? Kiều gia đi theo hắn chạy đến Nam Bộ, kết quả hắn nhìn thấy tình thế không ổn đã tự mình chạy đến Sí Thiên giới, cũng không biết đã dùng thủ đoạn nịnh nọt gì mà lại có thể được Giới Chủ tin tưởng. Nếu như không phải bởi vì hắn là nam, ta cũng hoài nghi hắn đã hiến thân.
Thánh văn của Cổ Dương thánh địa, Nhậm Tự Cường vây quanh phía sau Khương Phàm, tháo thắt lưng gấm, lộ ra Địa Long linh văn.
Đầu thành hắn vặn vẹo, biến thành đầu Địa Long dữ tợn, thân thể căng cứng, tùy thời chuẩn bị hóa thân Yêu thú.
Ba thánh văn khác phân tán đến xung quanh, phóng thích linh văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
- Chuẩn bị xong?
Khương Phàm không hề bị lay động, lạnh lùng đứng tại chỗ.
- Chúng ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Tôn Nghĩa Đức kích hoạt linh văn, toàn thân dâng lên ánh sáng giống như ánh trăng, làm nổi bật hắn giống như là Thần Tử tôn quý.
Dưới chân xen lẫn phù văn, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đỉnh đầu xen lẫn ánh trăng, ngưng tụ bảo bình trong suốt.
Rống!!
Nhậm Tự Cường phát ra tiếng long ngâm to rõ, hài cốt toàn thân vặn vẹo, nhanh chóng bành trướng, hóa thành Địa Long to lớn cứng rắn, đập xuống trên lôi tràng, chấn động đến năm trăm mét lôi tràng đều đang lay động.
Ba thánh văn khác liên tiếp phóng thích linh văn.
Một tên vung lên đàn phượng vũ, đầu ngón tay đặt nhẹ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, hình thành thế công m Ba có thể so sánh với lôi đình.
Một người huy động lôi triều, ngưng tụ chín viên lôi châu, giống như là chín ngôi sao bao quanh hắn, phát ra uy lực và năng lượng kinh người.
Một người cầm trọng phủ trong tay, thổ khí cuồn cuộn, ngưng tụ ở sau lưng, giống như là sóng lớn tích súc, tùy thời chuẩn bị đánh đi ra.
- Hữu nghị đầu tiên, luận võ thứ hai, thắng bại toàn bằng thực lực. Mở lời nhận thua, hoặc là cúi người chào, đều coi là thất bại. Tranh tài chính thức bắt đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ chống lên bình chướng, cao giọng tuyên cáo.
- Bắt đầu!
Bầu không khí toàn trường tăng vọt, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực, đang mong đợi trận quyết đấu đặc sắc.
Nhưng... Ầm ầm!
Bạo động mãnh liệt chấn động diễn võ trường, liệt diễm cuồn cuộn từ trên thân Khương Phàm lao ra, giống như là dòng lũ lớn, nhanh chóng che mất lôi tràng.
Oanh oanh liệt liệt, trùng điệp.
Năm trăm mét lôi tràng trong nháy mắt đã biến thành biển lửa rung chuyển.
Sinh Tử cảnh, Thiên linh văn, bất luận là số lượng linh lực dự trữ hay là tốc độ thả ra, đều đủ để nghiền ép toàn trường.
Tất cả mọi người coi là Khương Phàm không dám tùy tiện phóng thích linh lực, hắn trực tiếp rộng mở khí hải, phóng thích hơn phân nửa.
Cường quang hừng hực, chiếu thấu quảng trường, rất nhiều người đều mở mắt không ra.
Chu Tước Yêu Hỏa dung hợp số lượng lớn Thánh Hỏa, nhiệt độ càng là dung thực không gian mãnh liệt.
- A!!
Bọn người Tôn Nghĩa Đức vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm lao nhanh bao phủ, bị nhiệt độ cao khủng bố thôn phệ.
- Ổn định! Ổn định!! Hắn đang phóng thích năng lượng, lúc nào hắn cũng có thể mất khống chế. Nắm lấy cơ hội, chuẩn bị phản kích.
Người bên ngoài lo lắng hô to, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Cách bình chướng, bọn hắn đều có thể cảm nhận được uy lực kim viêm.
Vốn là diễn võ trường, bây giờ lại đột nhiên giống như biến thành địa ngục, muốn thiêu chết người ở bên trong.
Tất cả các đệ tử thánh địa khẽ nhíu mày, Khương Phàm lại chủ động phóng thích năng lượng, không sợ mất khống chế sao? Hay là đi đánh cược một lần, khống chế tràng diện trước?
- Ổn định!
Tôn Nghĩa Đức gian nan phóng thích linh lực, hình thành chiến y bảo vệ, khống chế Bảo Bình hút liệt diễm lao nhanh vào.
Hắn đã dừng lại tại cửu trọng thiên năm năm, lại là Chí Tôn thánh văn, thực lực vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Chương 1528 Các ngươi chơi xấu
Liệt diễm lập tức nhận dẫn dắt, không ngừng liên tục lao nhanh về Bảo Bình. Như là trăm con sông đổ về biển cả, cơ hồ khống chế gần phân nửa liệt diễm trên lôi tràng.
- Chịu đựng...
Nhậm Tự Cường cũng khàn giọng hô to, thân hình khổng lồ ba mươi mét run run, khí lãng cường đại sôi trào lên giống như đất rung núi chuyển, nương tựa theo áo giáp cứng rắn, tiến đến phía Khương Phàm.
Ba người khác cũng chật vật lui lại, gian nan chống cự.
Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.
Sau khi Khương Phàm ngưng tụ biển lửa, hai trăm bảy mươi sáu loại thú ấn trong ý thức toàn bộ thức tỉnh lại.
Lúc hắn ở Sí Thiên giới cũng không có nhàn rỗi, ngoại trừ nghiên cứu Sơn Hà Đại Táng, Chu Tước truyền thừa, cũng đang tu luyện thú ấn. Đến nay đã tiếp cận ba trăm loại.
Hống hống hống...
Hơn hai trăm loại mãnh thú, tính cả đàn sói, bầy ong các loại, đã có tới ngàn con.
Bọn chúng liên tiếp thành hình, hình thái khác nhau, sinh động như thật, tương thông cùng ý thức Khương Phàm, bao phủ bọn người Tôn Nghĩa Đức.
Xoạt!!
Toàn trường bạo động, vô số người bỗng nhiên biến sắc.
Quá rung động.
Mấy ngàn con Hỏa Thú xuất hiện, giống như là dị độ không gian bị mở ra, chất đầy trên lôi tràng.
Chân thực, nóng nảy.
Dã man, cường thế.
Đây là võ pháp sao?
Đây chính là lực khống chế của Thiên phẩm linh văn sao?
Bọn hắn nhìn mà rung động, càng tê cả da đầu.
Thế nhưng, Khương Phàm cũng dám tùy ý phóng thích linh lực như thế, chẳng lẽ hắn không quan tâm thực lực biến động sao?
Rống!!
Nhậm Tự Cường hét lớn, tiếng long ngâm to rõ, thổ lãng cuồn cuộn, nó dùng thân thể Địa Long hơn ba mươi mét cường thế nghênh chiến.
Liệt Diễm Mãnh Hổ nhanh chóng phóng tới.
Địa Long bỗng nhiên nhấc cái móng vuốt khổng lồ nặng đến mấy chục vạn tấn lên, đánh thẳng đến mãnh hổ đầu.
Ầm ầm!
Mãnh hổ cuồng dã, nổ nát vụn.
Địa Long tràn đầy tự tin, nhưng móng vuốt rơi xuống lại bị hung hăng hấc lên.
Nhậm Tự Cường khó có thể tin!
Hắn là Địa Long cơ mà!
Ngay sau đó, tiếng tượng minh to rõ, cự tượng phóng tới, trâu ọ ngột ngạt, man ngưu điên cuồng tấn công, mười mấy con mãnh thú từ trong liệt diễm lao ra, liên tiếp đánh tới Địa Long vừa mới bị nhấc thân thể lên.
Bọn chúng cũng không phải chỉ có hình thái mãnh thú, mà là có uy thế của riêng mình, còn có linh hồn Chu Tước khống chế.
Ầm ầm...
Cùng với những trận va chạm bạo tạc oanh oanh liệt liệt, Địa Long nặng nề ngửa mặt lộn ra ngoài, bụng be bét máu thịt, máu tươi chảy ngang.
Mấy trăm con Hỏa Phong tràn ngập đất trời bao phủ xuống.
Hỏa Hồ, Hỏa Lang các loại, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cũng nhào về phía Địa Long đang giãy dụa.
Địa Long bị mãnh thú nuốt hết, bị liệt diễm đốt cháy, hắn điên cuồng giãy dụa, móng vuốt chợt vỗ, thân thể quay cuồng, cái đuôi quét ngang, thổ khí cuồn cuộn càng là hình thành võ pháp mênh mông, nhưng...
Không làm nên chuyện gì.
Khương Phàm bắt đầu dùng tâm quyết, ổn định lại cảnh giới, thi triển uy lực Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên viễn siêu, huống chi lại còn là Chu Tước Yêu Hỏa.
Nhậm Tự Cường rất nhanh đã bị be bét.
- A a a...
Tôn Nghĩa Đức chân đạp phù văn, khống chế ba cái Bảo Bình, gian nan nuốt luyện hỏa diễm cùng Hỏa Thú, nhưng liệt diễm vẫn không ngừng liên tục cuồn cuộn lên.
Hắn lo lắng gào thét, điên cuồng thôi động.
Nhưng...
Ầm ầm!
Bảo Bình liên tiếp nổ nát vụn, Hỏa Thú kéo thành đàn bao phủ lại.
Hai người bọn họ coi như kiên trì được một lát, ba người khác thì rất nhanh đã sụp đổ, đang thê lương giãy dụa ở trong liệt diễm.
Trước mặt Khương Phàm đang thực lực ổn định, bọn hắn yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
- Nhận...
Một người muốn nhận thua, lại bị Hỏa Thú đánh bay, máu thịt be bét, ngã xuống đất hôn mê.
- Hắn không phải Sinh Tử cảnh!
- Chúng ta nhận thua!
Các Thánh Chủ thánh địa phương bắc lập tức hô to.
- Nhận thua, nhanh nhận thua.
Các túc lão nhanh chóng hô to.
Nhưng đã chậm, mãnh thú Khương Phàm thả ra đã nuốt hết năm vị thánh văn, lít nha lít nhít bạo tạc, đánh bọn hắn máu me đầm đìa, toàn bộ đều hôn mê.
Máu tươi đang đốt cháy y phục, áo giáp, càng đốt cháy da thịt của bọn hắn.
Thật giống như muốn hoả táng bọn hắn!
- Vô Hồi Thánh Chủ, các ngươi chơi xấu, hắn không phải Sinh Tử cảnh.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa cũng không còn cách nào giữ vững được vẻ bình tĩnh nho nhã như bình thường nữa, chỉ vào Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ la mắng.
- Đều là tôn chủ, chú ý dáng vẻ. Tuổi rất cao, làm tức chết ta cũng không chịu trách nhiệm.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh một tiếng, nàng nhấc ngón tay trắng nõn tinh tế lên, nhẹ nhàng nhoáng một cái:
- Đầu tiên, hắn có nói mình là Sinh Tử cảnh sao, có nói qua không phải Sinh Tử cảnh sao? Hắn là Sinh Tử cảnh cũng tốt, cửu trọng thiên cũng được, đều có năm người vây công, còn hô to chơi xấu, ngươi muốn chút mặt mo không?
- Thứ hai, cái gì gọi là chúng ta chơi xấu? Hắn đã không phải là đệ tử thánh địa của ta nữa, cũng không phải ta mời hắn đi ra khiêu chiến. Là các ngươi không nên ép đi ra, còn muốn đứng xếp hàng khiêu chiến, một bộ sức lực muốn mà không được thỏa mãn. Ta chỉ nhận lời Tử Vi thánh địa mời, chủ trì lôi đài luận võ, chỉ thế thôi.
Thiên Lân Thánh Chủ há hốc mồm, lại nói không nên được lời phản bác:
- Ngươi... Ngươi... Vậy ngươi làm chuyện nên làm! Lập tức, lập tức!
- Ta nên làm chuyện gì?
- Chủ trì công chính.
- Không công chính sao??
- Bọn hắn đã sắp bị thiêu chết!
- Bọn hắn không hô ngừng, sao ta có thể nhúng tay. Ta, phải chủ trì công chính.
- Vô Hồi Thánh Chủ!! Đừng khinh người quá đáng!! Nếu như ngươi không ngăn cản, đừng trách chúng ta tự mình động thủ, đến lúc đó bị thương ai, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm!
- Bị thương ai? Ngươi thử một chút xem!! Đến lúc đó nhìn xem kẻ nào chết ở bên trong!
- Ngươi...
- Đừng ồn ào, nói xin lỗi ta trước?
- Ta nói xin lỗi ngươi cái gì?
- Cùng là tôn chủ, ngươi giống như không tôn trọng ta.
- Ngươi...
- Xin lỗi!
- Ta xin lỗi.
- Thái độ không thành khẩn.
- Ta trịnh trọng… xin lỗi ngươi! Được rồi chứ? Nhanh kết thúc!
- Không cần nôn nóng.
- Ta...
- Ngươi vừa mới nói ta cùng Khương Phàm hãm hại ngươi, cái này có chút xâm phạm danh dự của ta, xin lỗi.
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi nhanh kết thúc tranh tài.
Bộ dáng Thiên Lân Thánh Chủ tức đến hổn hển lo lắng, để tất cả các Thánh Chủ đều âm thầm nhếch miệng.
Điệu bộ này, là muốn điên rồi.
Chương 1529 Săn giết Lãnh Văn Thanh (1)
Vị tôn chủ Bắc Bộ cao ngạo tôn quý này, chỉ sợ sống nửa đời người đều không có kích động qua như vậy.
Vô Hồi Thánh Chủ rũ cụp mí mắt, lạnh lùng nhìn Thiên Lân Thánh Chủ, không hề có ý chấm dứt.
Lần đầu tiên trong Thiên Lân Thánh Chủ đời sinh ra xúc động muốn mắng chửi người khác:
- Ngươi nên kết thúc đi chứ!
Các Thánh Chủ Bắc Bộ khác cũng đều lo lắng tức giận, hận không thể xé mở bình chướng, đẩy người ra ngoài, lại sợ Vô Hồi Thánh Chủ cường thế ngăn cản, khiến cho năng lượng quá độ va chạm, hại chết đệ tử ở bên trong.
Vô Hồi Thánh Chủ không nhanh không chậm mà nói:
- Ta phải cùng ngươi nói rõ. Đây là tranh tài công bằng, không có người chơi xấu, thua chính là tài nghệ không bằng người, cái này tựa như là Lương Hạo các ngươi nói, ta cảm thấy rất có đạo lý, cho nên...
Thiên Lân Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được:
- Chúng ta thừa nhận thua, chúng ta không truy cứu trách nhiệm Khương Phàm, ngươi nhanh kết thúc!
- Rống cái gì mà rống, chỉ giọng ngươi lớn sao? Đường đường là tôn chủ, không có định lực như thế.
- Ngươi là bát phụ, tản bình chướng ra cho ta!
- Ngươi nói cái gì? Lão cẩu, nơi này không phải Bắc Bộ, không ai nuông chiều ngươi!
Vô Hồi Thánh Chủ quay người đi đến bình chướng, hai tay giơ cao, mênh mông năng lượng bao phủ lôi tràng, tiếp tục gia cố pháp trận:
- Ta xem hôm nay ai dám kết thúc luận võ!
- Ngươi...
Các Thánh Chủ Bắc Bộ lên cơn giận dữ, liên tiếp kích hoạt linh văn, hiện ra võ pháp, khóa chặt Vô Hồi Thánh Chủ.
- Vô Hồi Thánh Chủ, kết thúc luận võ.
Đường Nguyên Cực không thể lại trốn tránh, nếu thật là thiêu chết năm vị thánh văn, đại hội luận võ mà bọn hắn tỉ mỉ chuẩn bị coi như phế đi.
- Ngươi muốn ta trái với quy củ?
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không thay đổi liếc nhìn hắn một cái.
- Thánh Chủ có thể thay người tranh tài nhận thua.
- Các ngươi là phía chủ sự, các ngươi định đoạt. Tuy nhiên, ta thấy bọn hắn rất kích động, nếu như sau đó trả thù thì sao?
- Tử Vi thánh địa sẽ xử trí công chính.
Vô Hồi Thánh Chủ lúc này mới gật gật đầu, tản ra năng lượng, giải trừ bình chướng.
Khương Phàm tản liệt diễm ra, để lại năm khúc than cốc.
Hắn một mực tại khống chế hỏa hầu, để lại hơi thở, tuy nhiên đã hoàn toàn phế đi, coi như có thể còn sống sót, cũng không có gì quá lo ngại.
- Nhanh cứu người.
Bọn người Thiên Lân Thánh Chủ tự mình xông lên lôi đài, nhìn 'Than cốc' cứng ngắc vặn vẹo, bọn hắn tức giận đến không kiềm chế được, suýt chút nữa giết trước mặt Khương Phàm.
- Bồi dưỡng thứ rác rưởi gì! Thật mất mặt xấu hổ!
Khương Phàm thản nhiên một câu, đi đến bên lôi đài:
- Uyển nhi, nhìn thấy không? Ai dám khi dễ chúng ta, đây chính là kết quả!
Tuyên ngôn bá đạo để cảm xúc bọn người Uyển nhi, Yến Khinh Vũ chập trùng, lại làm cho những người chuẩn bị khiêu chiến khác cảm nhận được sự lạnh lẽo.
- Còn có ai muốn khiêu chiến không? Bỏ qua hôm nay, ta cũng không hầu hạ nữa.
Khương Phàm đảo ánh mắt bén nhọn qua toàn trường.
Toàn trường trầm mặc, lặng ngắt như tờ, không có người nào dám đụng đến ý lạnh trong độc nhãn kia của Khương Phàm.
Khương Phàm rời khỏi, không khí tại diễn võ trường vẫn ngột ngạt, cũng không có ai lại lên đài khiêu chiến.
- Còn phải tiếp tục luận võ không?
Vô Hồi Thánh Chủ hỏi Đường Nguyên Cực.
- Khương Phàm không thuộc về thánh địa, đây chỉ là ngoài ý muốn. Tất cả thánh địa có thể tiếp tục biểu hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp, nhưng phải nhớ kỹ, không được lại có thương vong.
Đường Nguyên Cực đương nhiên muốn tiếp tục, nếu không tất cả thánh địa liền phải nhắm ánh mắt ngay Tử Vi thánh địa.
- Có phải xin mời đệ tử Tử Vi thánh địa, cũng đi ra phơi bày một ít hay không? Ta muốn tất cả thánh địa thật sự vẫn luôn rất ngạc nhiên đối với thực lực thánh địa Trung Ương.
Vô Hồi Thánh Chủ sao có thể không biết ý đồ của bọn hắn, nhưng bọn hắn đã phạm vào hai cái sai lầm, một là giao quyền chủ động đến trên tay nàng, một là đánh giá thấp sự hung ác cùng thực lực của Khương Phàm.
Khi tất cả thánh địa cũng không dám lại khiêu chiến Khương Phàm, nàng có thể tuỳ tiện chỉ dẫn lực chú ý, toàn bộ nhắm ngay Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo Vô Hồi Thánh Chủ:
- Vạn Sơ, Hạo Thương, Thái Huyền, chẳng mấy chốc ba đại thánh địa sẽ đến, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
- Chuyện tiếp đãi các trưởng lão có thể phụ trách, đệ tử không cần tham dự. Hay là nói, đệ tử liên minh xung quanh chúng ta, còn chưa có tư cách khiêu chiến đệ tử thánh địa Trung Ương?
Một câu của Vô Hồi Thánh Chủ, lập tức đốt lên nhiệt tình khắp diễn võ trường.
Tất cả Thánh Chủ nhao nhao để đệ tử mở miệng khiêu chiến.
Nhất là thánh địa Tây Bộ, được Đại Diễn Thánh Chủ ra hiệu, liên tiếp đi đến phía trước, tuyên bố muốn khiêu chiến đệ tử Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực bất đắc dĩ, sau khi hung hăng chà xát mắt nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, hắn cũng đã phải sắp xếp người đi mời bọn người Đường Minh Đạt chạy tới nghênh chiến.
Ba ngày sau, Vạn Sơ thánh địa dẫn đầu đến Tử Vi thánh địa.
Trên danh nghĩa là thánh địa mạnh nhất, cũng là nơi người canh giữ tổ sơn đương đại ra đời, tại Trung Vực, Vạn Sơ thánh địa có được địa vị cực cao.
Tử Vi Thánh Chủ tự mình dẫn người nghênh đón.
Bầu không khí náo nhiệt.
- Khương Phàm trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Vạn Sơ thánh địa, Diêu Chính Lâm, chuyên tới để tiếp.
Khi Vạn Sơ thánh địa đi đến Tử Vi thánh địa không lâu, một vị nam tử hùng tráng liền đi thẳng đến nơi ở của Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử thánh địa của khu tân khách nhao nhao kinh động, cùng đi theo đến nơi đây.
- Hắn chính là Diêu Chính Lâm?
- Truyền nhân Thiên phẩm của Vạn Sơ thánh địa, người mạnh nhất cạnh tranh cho vị trí người canh giữ tổ sơn.
- Diêu Chính Lâm dũng mãnh hiếu chiến, tư thái cường thế, từng lấy danh nghĩa truyền nhân thánh địa, khiêu chiến qua số lượng lớn truyền nhân hoàng tộc, danh chấn đại địa Trung Bắc.
- Sao hắn lại tới tìm Khương Phàm, là muốn khiêu chiến sao?
- Nếu như Khương Phàm có thể cùng hắn đánh một trận, khẳng định vô cùng đặc sắc.
- Chờ mong thật, ta còn không biết linh văn của Khương Phàm là gì nữa.
Tất cả các đệ tử thánh địa hiếu kỳ đánh giá Diêu Chính Lâm oai hùng cao lớn, cũng suy đoán mục đích hắn tới nơi này.
Chương 1530 Săn giết Lãnh Văn Thanh (2)
Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ chạy đến, gom lại trong viện Khương Phàm, khẩn trương lấy khí thế ép người giằng co với nam tử.
Khương Phàm đẩy cửa phòng ra:
- Ngươi là đến ước chiến? Hai ngày sau lại đến!
Đôi mắt Diêu Chính Lâm phát quang như mắt hổ, sáng rực đánh giá Khương Phàm:
- Sinh Tử cảnh không thích hợp chiến đấu, không phát huy ra thực lực chân chính. Ta không phải đến khiêu chiến với ngươi, ta là tới chúc mừng ngươi.
- Vì cái gì?
- Ngươi có biết Thiên Kiêu bảng?
- Chưa từng nghe qua.
- Thiên Kiêu bảng là bảng xếp hangj lực ảnh hưởng lớn nhất Thương Huyền, cũng là bài vị bảng được quan tâm nhất. Chính là để thiên kiêu nhân kiệt bày ra thiên phú lớn nhất, lực ảnh hưởng lớn nhất, tiềm lực lớn nhất Thương Huyền. Tất cả đều là Thiên phẩm linh văn năm mươi tuổi trở xuống, bày ra hết thảy trăm vị.
- Trình tự vị trí, tư cách lên bảng, đều nhận kiểm tra nghiêm ngặt. Bình thường mà nói, thiên kiêu bên trong phạm vi Trung Vực lại càng dễ lên bảng, kiểm tra xung quanh cương vực càng khắc nghiệt. Ta là tới thông báo ngươi, ngươi bởi vì biểu hiện đặc sắc gần nửa năm nay, ngươi đã được xếp vào Thiên Kiêu bảng, đứng ở vị trí chín mươi bảy.
- Thiên Kiêu bảng?
Tất cả các đệ tử thánh địa trao đổi ánh mắt, đều rất lạ lẫm.
Tô Triệt và số ít người lại sớm có nghe thấy.
Mặc dù chỉ là bảng xếp hạng, lại bởi vì tính khác biệt, gây nên cạnh tranh kịch liệt cùng với chú ý rộng khắp nơi.
Tất cả Thiên Kiêu trong đó đều là nhân kiệt thanh danh hiển hách, càng là nhân vật đỉnh phong tương lai của Thương Huyền, không phải tiếp quản hoàng tộc, thì chính là đứng hàng hạch tâm hoàng đạo.
Bọn hắn đều rất kiêu ngạo, cũng tự nhiên không nguyện ý xếp phía dưới người khác.
Không có lên bảng, điên cuồng biểu hiện hơn, đang mong đợi có thể đứng trong đó.
Cho nên Thiên Kiêu bảng được xưng tụng là bảng xếp hạng 'Thực lực' quyền uy lớn nhất Thương Huyền.
Khương Phàm rất bình tĩnh, không có hỏi nhiều, cũng không có vui mừng.
Thiên Kiêu bảng?
Cái này không phải chính là Anh Hùng bảng sao?
Là thứ hắn khai sáng kiếp trước!
- Có thể đứng hàng Thiên Kiêu bảng là vinh quang cực cao, có thể để ngươi vang danh thiên hạ, cũng là thân phận tượng trưng, có thể để ngươi được hoàng tộc nhân kiệt thiên hạ tôn trọng.
Diêu Chính Lâm nhìn biểu tình bình tĩnh của Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Loại tính cách cường thế mạnh mẽ đâm tới giống như Khương Phàm, hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với Thiên Kiêu bảng, tại sao hắn lại không có phản ứng.
- Hắn có tư cách gì đứng hàng Thiên Kiêu bảng?
Đường Minh Đạt từ đằng xa đi tới, đó là vinh dự hắn đã từng ước mơ tha thiết, cũng từng hi vọng Lãnh Văn Thanh có thể đứng hàng trong đó.
Thế nhưng Thiên Kiêu bảng bài vị vô cùng khắc nghiệt, bốn đại thánh địa trung ương cũng chỉ có một mình Diêu Chính Lâm trèo lên bảng, là bởi vì hắn có khả năng trở thành người canh giữ tổ sơn tiếp theo.
- Lúc trước hắn không có tư cách, bây giờ không có ai nghi vấn.
Diêu Chính Lâm cũng chẳng suy nghĩ gì về việc dùng Thiên Kiêu bảng mua chuộc Khương Phàm nữa.
Nếu như Khương Phàm chỉ là điên cuồng chạy trốn, chật vật tránh thoát vây bắt, hắn tại Bắc Bộ gây sự kiện chỉ có thể nói là 'Đặc sắc', tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Thế nhưng Khương Phàm gia nhập Sí Thiên giới, nơi được danh xưng là Hoàng đạo thứ mười ba, còn được Giới Chủ dung túng, cái này mang ý nghĩa Khương Phàm có thể ‘tồn tại lâu dài’, cũng liền có lý do lên bảng.
Bọn hắn vừa định tranh luận, Khương Phàm thì quay người về đến phòng, hắn đóng cửa phòng lại, chỉ để lại một câu:
- Nhàm chán.
Sắc mặt Diêu Chính Lâm từ từ âm trầm xuống, hắn có lòng đến cho Khương Phàm một tin vui, thuận tiện quen biết một chút, kết quả là đổi lấy một câu như vậy?
Đường Minh Đạt hừ lạnh:
- Phách lối! Thật sự cho mình là nhân vật lớn sao!
- Quả nhiên có cá tính.
Tất cả các đệ tử thánh địa nhìn mà lắc đầu.
Giọng Diêu Chính Lâm vang dội:
- Khương Phàm trưởng lão, khó mà gặp mặt, chúng ta còn chưa có quen biết một chút.
- Hôm nào trò chuyện tiếp, hôm nay không tiện.
Giọng Khương Phàm truyền ra từ trong phòng.
- Nhiều nhất ba ngày, Hạo Thương Sinh, Thái Huyền thánh địa sắp đến, đến lúc đó thánh địa Thương Huyền sẽ toàn thể tập kết, cùng nhau chờ đợi tổ sơn giáng lâm, bất kỳ người ngoài nào cũng đều không được ở lại. Ta không biết vì sao Tử Vi thánh địa để ngươi ở lại, nhưng ba ngày sau, ngươi hẳn là sẽ phải rời khỏi. Chúng ta hẹn thời gian trước lúc này?
Diêu Chính Lâm rất cố chấp, phải hiểu rõ tính cách, làm người, cùng tình huống linh văn của Khương Phàm.
Bởi vì đứng trong bảng một trăm của Thiên Kiêu bảng, hắn đứng hàng thứ chín mươi mốt, chỉ cách Khương Phàm năm người. Nếu như Khương Phàm lại nháo thêm mấy chuyện, hoặc là chính hắn mất đi tư cách người canh giữ tổ sơn, nói không chừng Khương Phàm sẽ muốn vượt qua hắn.
Đối với bài vị tượng trưng cho vinh quang cùng địa vị này, hắn vô cùng coi trọng, chỉ hy vọng được bước lên phía trước, không hy vọng lại bị xuống hàng.
- Trước khi ta rời khỏi.
Khương Phàm ở trong phòng đáp lại.
- Chờ lúc ngươi rời khỏi, ta tiễn ngươi.
Diêu Chính Lâm hẹn xong, mang theo các đệ tử Vạn Sơ thánh địa rời khỏi.
Sau khi vào đêm, nơi ở của liên minh Thánh Địa khác đều đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, liên minh Thánh Địa Nam Bộ nơi này lại rất an tĩnh. Bởi vì Vô Hồi thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa rất thân mật, không có gì đáng để khách sáo, Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa càng không nhất định phải lôi kéo làm quen Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm gõ cửa phòng Vô Hồi Thánh Chủ:
- Thánh Chủ, ta lại cho ngài thêm phiền toái.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa tắm rửa xong, nàng mặc lên trường bào, tùy ý nằm ở nơi đó, con mắt đều không có mở ra:
- Ai chọc tới ngươi rồi?
- Ngài vẫn còn không biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Khương Phàm đi đến bên cạnh bàn, buông cái cẩm nang xuống:
- Đêm nay Tử Vi thánh địa sẽ xảy ra chuyện, ngài cái gì cũng đều không cần quản, cũng phải bảo vệ tốt bản thân, chờ sau khi người canh giữ tổ sơn giáng lâm, giao cái cẩm nang này cho hắn, các ngươi có thể thuận lợi trở lại Nam Bộ.
Vô Hồi Thánh Chủ ngước nhìn Khương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!
Trong tay có một khắc không nhàn rỗi, cứ liên tục đập Lương Hạo xuống đất, máu phun tung toé.
- Nhận thua sao!! Tại sao không nói chuyện? Tốt!! Đủ kiên cường!! Thành toàn cho ngươi!
Bành bành bành!!
- Còn không nhận thua? Ta đánh giá thấp ý chí của ngươi rồi! Lại đến!!
Bành bành bành!
Khương Phàm một bên nện, một bên hỏi.
- Tên hổn đản ngươi, hắn sắp chết rồi.
- Cả người hắn đều muốn nát, hắn nói cái rắm.
- Chúng ta nhận thua, chúng ta thay hắn nói.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa chửi ầm lên.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi đang làm cái gì, tranh tài đã kết thúc!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa cao giọng quát tháo.
- Kết thúc rồi à?
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt lãnh đạm.
- Ngươi không nhìn thấy sao? Hắn đều đã sắp chết!!
- Ta chỉ nhận quy củ, không nhìn sống chết. Hắn không hô nhận thua, không coi là kết thúc.
Bành bành bành...
Khương Phàm liên tục đập Lương Hạo đến be bét máu thịt, một chút lại một cái đấm vào lôi đài.
Tiếng va chạm trầm muộn, máu tươi phun tung toé, âm thanh xương cốt vỡ vụn, quả thực đã dọa đám đệ tử thánh địa sống an nhàn sung sướng sợ hãi.
Bành bành bành!
Khương Phàm đập ròng rã một trăm tám mươi lần lần, rốt cuộc cũng cũng ngừng lại.
Đang lúc mọi người coi là lúc kết thúc, Khương Phàm lại lung lay cánh tay, đổi thành tay trái, bắt lấy Lương Hạo rách rưới không còn hình dáng kéo đứng lên.
- Dừng tay!! Ta nói dừng tay!!
Thánh Chủ Tuyết Bộc thánh địa vọt tới trước mặt lôi đài, nhìn hằm hằm Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không biểu tình:
- Nói nhỏ chút, lão nương ta không có điếc.
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ:
- Hắn đã sắp chết rồi, tản bình chướng ra cho ta.
- Ta, chỉ nhận quy củ. Hắn không nhận thua, thì phải tiếp tục.
- Hắn đều đã chết, hắn hô cái rắm.
- Hắn sống hay chết, không liên quan gì tới ta. Ta, chỉ nhận quy củ.
- Ngươi...
Tuyết Bộc Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được, hận không thể xé mở bình chướng, thế nhưng khí thế Vô Hồi Thánh Chủ tán phát lại vượt xa hắn.
- Vô Hồi Thánh Chủ, có chừng có mực đi. Hắn đã không thể nào hô nhận thua, chúng ta thay hắn nhận.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa đi đến phía trước, các Thánh Chủ thánh địa phương bắc khác cũng đều đuổi theo.
Sắc mặt bọn hắn khó coi, ai cũng không nghĩ tới sẽ là tình cảnh như vậy.
- Các ngươi là đang bảo ta làm trái với quy tắc? Vậy không được, ta là người nói nguyên tắc. Tử Vi thánh địa an bài ta chủ trì giải thi đấu luận võ, là tín nhiệm đối với ta, sao có ta thể phụ lòng phần tín nhiệm này.
- Nếu như hắn chết thì sao? Ngươi chịu nổi trách nhiệm sao?
- Nếu như Lương Hạo chết! Toàn bộ Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi tranh tài, liên minh Thánh địa phương bắc tập thể cảnh cáo một lần!
- Cái gì??
Thiên Lân Thánh Chủ đều khẽ giật mình, Tuyết Bộc thánh địa rời khỏi?
Chúng ta ghi tội?
- Lương Hạo khăng khăng không hô nhận thua, để đại hội luận võ xuất hiện sự kiện 'Tử vong', đương nhiên phải gánh chịu trách nhiệm!
- Ngươi...
Huyết khí Thiên Lân Thánh Chủ dâng trào, suýt chút nữa ngất đi.
Bọn Thánh Chủ Thánh địa Bắc Bộ thở hồng hộc, miệng mở rộng cũng không biết nên nói cái gì.
Quá vô sỉ!
Quá vô sỉ!
Tất cả các Thánh Chủ và các túc lão liên minh thánh địa Đông Bộ, đều hai mặt nhìn nhau, đây là lời một Thánh Chủ nói ra?
Đại Diễn Thánh Chủ lắc đầu, lão cô nương này vẫn không thay đổi.
Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa đều tập thể trầm mặc, bọn hắn ngậm chặt miệng.
Đối với việc Vô Hồi Thánh Chủ ngang ngược vô lý, bọn hắn là thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Nhất là làm cho người khác không thể làm gì cả, nàng còn luôn có thể đứng được lý lẽ.
Rõ ràng là nàng đang khi dễ người khác, kết quả người ta còn phải chủ động xin lỗi.
Tựa như là nàng quất ngươi một bàn tay, ngươi phải hỏi một chút tay nàng có đau hay không, làm không tốt còn phải bồi tiền thuốc men.
Bành!!
Khương Phàm tay trái đập một trăm cái, rốt cuộc cũng ngừng lại.
Lương Hạo máu thịt be bét nằm rạp trên mặt đất, hít vào nhiều thở ra ít, hấp hối.
Khương Phàm ngồi xổm ở trước mặt Lương Hạo, vỗ vỗ khuôn mặt rách rưới của hắn:
- Đừng giả bộ chết!! Nhận thua không? Hay là vẫn tiếp tục đánh!
- Ngọa tào ngươi...
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa suýt chút nữa điên lên.
Khốn kiếp, đang hỏi nhận thua sao, khinh người quá đáng.
Khương Phàm bóp lấy cổ Lương Hạo nhấc lên, hỏi Vô Hồi Thánh Chủ ở không trung:
- Loại không thể nhận thua giống hắn đây, nên tính thế nào?
- Chúng ta nhận thua!
Tuyết Bộc Thánh Chủ giận dữ mắng mỏ, con mắt đều bò đầy tơ máu.
Thánh địa cao ngạo đã lúc nào nhận qua loại trêu tức nhục nhã này.
Khương Phàm nói:
- Vậy không được, lôi tràng có quy củ của lôi tràng, không phải là người bên ngoài các ngươi định đoạt. Thánh Chủ, ngài là người chủ trì lôi tràng, ngài đến bình phán.
Vô Hồi Thánh Chủ làm bộ tự định giá một lát, nói:
- Thánh địa chúng ta luận võ, coi trọng luận bàn, coi trọng tinh thần Võ Đạo. Như vậy đi, ngoại trừ chủ động nhận thua, còn có thể cúi người chào.
Khương Phàm bóp lấy Lương Hạo, loay hoay tư thế, để Lương Hạo quỳ xuống trước muội muội Khương Uyển Nhi, xoay người, dập đầu.
Không vội vã, làm lại làm.
- Hỗn đản!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa nghiến răng nghiến lợi.
Sỉ nhục thật!
Mỗi cái thể hiện, mỗi cái động tác của Khương Phàm đều là đang nhục nhã Tuyết Bộc thánh địa bọn hắn.
Thánh địa Đông Bộ thể hiện phức tạp, rốt cuộc cũng lĩnh giáo được sự điên cuồng của đứa con rơi thánh địa này.
Đều nói nghe danh không bằng gặp mặt, bọn hắn quả thật là đã cảm nhận được.
Người này, trong lòng lộ ra dã tính, trong máu chảy xuôi tàn nhẫn.
Người này, xác thực không thích hợp với thánh địa.
Vô Hồi Thánh Chủ cố ý trì hoãn vài phút, mới tuyên cáo:
- Tranh tài kết thúc, Khương Phàm thắng, Lương Hạo thua.
- Cứu người!!
Tuyết Bộc Thánh Chủ hô to.
Các túc lão của Tuyết Bộc thánh địa xông lên lôi đài, ôm Lương Hạo sắp chết lao xuống dưới.
- Kế tiếp, ai đến?
Khương Phàm nhìn về các đệ tử thánh địa phương bắc hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trước đó.
Năm vị đệ tử thánh văn run rẩy khóe mắt, đều lúng túng trầm mặc.
Đến cái gì mà đến? Bọn hắn còn không có sống đủ!
Tình huống của Khương Phàm không có hỏng bét như bọn hắn tưởng tượng, giống như hoàn toàn không bị Sinh Tử cảnh ảnh hưởng.
- Không thể so!
Thiên Lân Thánh Chủ chủ động nhận thua.
Chương 1527 Hoàn ngược (4)
- Chờ một chút. Không phải các ngươi đang đợi ta sao, không phải muốn khiêu chiến ta sao, cứ như vậy mà kết thúc? Ta cho các ngươi một cơ hội, năm người cùng tiến lên!
- Cùng tiến lên?
Năm người đồng loạt tiếp cận Khương Phàm, nhấc lên chiến ý.
- Nếu như không đủ, lại cho các ngươi thêm mấy tên?
Giọng Khương Phàm không lớn, nhưng thái độ lại rất phách lối.
- Thành toàn cho ngươi!
Năm vị thánh văn trao đổi ánh mắt, đều đi lên lôi đài.
Các Thánh Chủ Bắc Bộ không tiếp tục ngăn cản, bất kể Khương Phàm cuồng như thế nào, dù sao cũng là Sinh Tử cảnh, năm người vây chiến, hẳn là có thể ứng phó.
- Đều đánh thật tốt cho ta.
Tất cả túc lão các thánh địa nghiêm túc nhắc nhở bọn hắn.
Vừa rồi quá mất mặt, nhất định phải cứu lại danh dự.
Đánh thật tốt chính là hung hăng đánh.
Tất cả các tinh anh thánh địa đều chăm chú quan sát, nghị luận với nhau.
- Mặc dù Khương Phàm là Thiên văn, nhưng Sinh Tử cảnh không thể nào điều động quá nhiều năng lượng, thực lực hắn lúc bình thường không bằng một phần năm.
- Cảnh giới của Khương Phàm bây giờ rất ổn, không nên liều mạng. Lúc này lấy phòng ngự là chính, dây dưa làm phụ.
- Bọn hắn chỉ cần phối hợp thoả đáng, cuốn lấy Khương Phàm liền có thể để cảm xúc Khương Phàm thay đổi. Chỉ cần tâm tình chập chờn liền sẽ liên luỵ đến thực lực.
- Nếu như thực lực của Khương Phàm yếu bớt, bọn hắn có thể hoàn ngược hắn. Nếu như thực lực tăng cao, bọn hắn phòng thủ mà không chiến có thể để Khương Phàm mất khống chế.
- Không nên lạc quan như vậy, nếu như bọn hắn vừa mới bắt đầu liền phối hợp lại, bị Khương Phàm bắt lấy cơ hội, người thua chính là bọn họ.
Tất cả đệ tử thánh địa nghị luận, còn thỉnh giáo các túc lão.
Ngay cả Tô Triệt đều đang suy đoán Khương Phàm sẽ ứng phó năm vị thánh văn liên thủ như thế nào.
Năm vị thánh văn đứng trên lôi đài, ra hiệu với nhau, an bài tốt người nào chịu trách nhiệm quấy nhiễu, người nào chịu trách nhiệm kiềm chế, ai cứu người tại thời khắc đặc thù.
Mặc dù bọn hắn muốn dạy dỗ Khương Phàm, nhưng đều không có chủ quan.
Nhiều thánh địa nhìn như vậy, bọn hắn nhất định phải thắng, còn phải thắng cho thật đẹp, để Khương Phàm quỳ trên mặt đất, cầu xin bọn hắn tha thứ.
- Khương Phàm, đây là nơi thánh địa hội nghị, đứa con rơi của thánh địa như ngươi, đứng ở trên đài không cảm thấy xấu hổ sao?
Thánh văn của Thiên Lân thánh địa, Tôn Nghĩa Đức đang bước về phía Khương Phàm, tiếp tục kích thích.
Hắn là Chí Tôn thánh văn, Viên Mãn Bảo Bình, có thể hóa thế công của kẻ địch thành năng lượng để thôn nạp.
Hắn phụ trách chống cự Khương Phàm.
- Hắn xấu hổ? Nếu là da mặt hắn mỏng, có thể đi đến một bước như ngày hôm nay? Kiều gia đi theo hắn chạy đến Nam Bộ, kết quả hắn nhìn thấy tình thế không ổn đã tự mình chạy đến Sí Thiên giới, cũng không biết đã dùng thủ đoạn nịnh nọt gì mà lại có thể được Giới Chủ tin tưởng. Nếu như không phải bởi vì hắn là nam, ta cũng hoài nghi hắn đã hiến thân.
Thánh văn của Cổ Dương thánh địa, Nhậm Tự Cường vây quanh phía sau Khương Phàm, tháo thắt lưng gấm, lộ ra Địa Long linh văn.
Đầu thành hắn vặn vẹo, biến thành đầu Địa Long dữ tợn, thân thể căng cứng, tùy thời chuẩn bị hóa thân Yêu thú.
Ba thánh văn khác phân tán đến xung quanh, phóng thích linh văn, sẵn sàng trận địa đón quân địch.
- Chuẩn bị xong?
Khương Phàm không hề bị lay động, lạnh lùng đứng tại chỗ.
- Chúng ta sẽ là đối thủ của ngươi.
Tôn Nghĩa Đức kích hoạt linh văn, toàn thân dâng lên ánh sáng giống như ánh trăng, làm nổi bật hắn giống như là Thần Tử tôn quý.
Dưới chân xen lẫn phù văn, nhẹ nhàng nhấc hắn lên, đỉnh đầu xen lẫn ánh trăng, ngưng tụ bảo bình trong suốt.
Rống!!
Nhậm Tự Cường phát ra tiếng long ngâm to rõ, hài cốt toàn thân vặn vẹo, nhanh chóng bành trướng, hóa thành Địa Long to lớn cứng rắn, đập xuống trên lôi tràng, chấn động đến năm trăm mét lôi tràng đều đang lay động.
Ba thánh văn khác liên tiếp phóng thích linh văn.
Một tên vung lên đàn phượng vũ, đầu ngón tay đặt nhẹ, tạo nên tầng tầng gợn sóng, hình thành thế công m Ba có thể so sánh với lôi đình.
Một người huy động lôi triều, ngưng tụ chín viên lôi châu, giống như là chín ngôi sao bao quanh hắn, phát ra uy lực và năng lượng kinh người.
Một người cầm trọng phủ trong tay, thổ khí cuồn cuộn, ngưng tụ ở sau lưng, giống như là sóng lớn tích súc, tùy thời chuẩn bị đánh đi ra.
- Hữu nghị đầu tiên, luận võ thứ hai, thắng bại toàn bằng thực lực. Mở lời nhận thua, hoặc là cúi người chào, đều coi là thất bại. Tranh tài chính thức bắt đầu.
Vô Hồi Thánh Chủ chống lên bình chướng, cao giọng tuyên cáo.
- Bắt đầu!
Bầu không khí toàn trường tăng vọt, ánh mắt của tất cả mọi người sáng rực, đang mong đợi trận quyết đấu đặc sắc.
Nhưng... Ầm ầm!
Bạo động mãnh liệt chấn động diễn võ trường, liệt diễm cuồn cuộn từ trên thân Khương Phàm lao ra, giống như là dòng lũ lớn, nhanh chóng che mất lôi tràng.
Oanh oanh liệt liệt, trùng điệp.
Năm trăm mét lôi tràng trong nháy mắt đã biến thành biển lửa rung chuyển.
Sinh Tử cảnh, Thiên linh văn, bất luận là số lượng linh lực dự trữ hay là tốc độ thả ra, đều đủ để nghiền ép toàn trường.
Tất cả mọi người coi là Khương Phàm không dám tùy tiện phóng thích linh lực, hắn trực tiếp rộng mở khí hải, phóng thích hơn phân nửa.
Cường quang hừng hực, chiếu thấu quảng trường, rất nhiều người đều mở mắt không ra.
Chu Tước Yêu Hỏa dung hợp số lượng lớn Thánh Hỏa, nhiệt độ càng là dung thực không gian mãnh liệt.
- A!!
Bọn người Tôn Nghĩa Đức vội vàng không kịp chuẩn bị, bị liệt diễm lao nhanh bao phủ, bị nhiệt độ cao khủng bố thôn phệ.
- Ổn định! Ổn định!! Hắn đang phóng thích năng lượng, lúc nào hắn cũng có thể mất khống chế. Nắm lấy cơ hội, chuẩn bị phản kích.
Người bên ngoài lo lắng hô to, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Cách bình chướng, bọn hắn đều có thể cảm nhận được uy lực kim viêm.
Vốn là diễn võ trường, bây giờ lại đột nhiên giống như biến thành địa ngục, muốn thiêu chết người ở bên trong.
Tất cả các đệ tử thánh địa khẽ nhíu mày, Khương Phàm lại chủ động phóng thích năng lượng, không sợ mất khống chế sao? Hay là đi đánh cược một lần, khống chế tràng diện trước?
- Ổn định!
Tôn Nghĩa Đức gian nan phóng thích linh lực, hình thành chiến y bảo vệ, khống chế Bảo Bình hút liệt diễm lao nhanh vào.
Hắn đã dừng lại tại cửu trọng thiên năm năm, lại là Chí Tôn thánh văn, thực lực vô cùng nhanh nhẹn dũng mãnh.
Chương 1528 Các ngươi chơi xấu
Liệt diễm lập tức nhận dẫn dắt, không ngừng liên tục lao nhanh về Bảo Bình. Như là trăm con sông đổ về biển cả, cơ hồ khống chế gần phân nửa liệt diễm trên lôi tràng.
- Chịu đựng...
Nhậm Tự Cường cũng khàn giọng hô to, thân hình khổng lồ ba mươi mét run run, khí lãng cường đại sôi trào lên giống như đất rung núi chuyển, nương tựa theo áo giáp cứng rắn, tiến đến phía Khương Phàm.
Ba người khác cũng chật vật lui lại, gian nan chống cự.
Nhưng, đây chỉ là bắt đầu.
Sau khi Khương Phàm ngưng tụ biển lửa, hai trăm bảy mươi sáu loại thú ấn trong ý thức toàn bộ thức tỉnh lại.
Lúc hắn ở Sí Thiên giới cũng không có nhàn rỗi, ngoại trừ nghiên cứu Sơn Hà Đại Táng, Chu Tước truyền thừa, cũng đang tu luyện thú ấn. Đến nay đã tiếp cận ba trăm loại.
Hống hống hống...
Hơn hai trăm loại mãnh thú, tính cả đàn sói, bầy ong các loại, đã có tới ngàn con.
Bọn chúng liên tiếp thành hình, hình thái khác nhau, sinh động như thật, tương thông cùng ý thức Khương Phàm, bao phủ bọn người Tôn Nghĩa Đức.
Xoạt!!
Toàn trường bạo động, vô số người bỗng nhiên biến sắc.
Quá rung động.
Mấy ngàn con Hỏa Thú xuất hiện, giống như là dị độ không gian bị mở ra, chất đầy trên lôi tràng.
Chân thực, nóng nảy.
Dã man, cường thế.
Đây là võ pháp sao?
Đây chính là lực khống chế của Thiên phẩm linh văn sao?
Bọn hắn nhìn mà rung động, càng tê cả da đầu.
Thế nhưng, Khương Phàm cũng dám tùy ý phóng thích linh lực như thế, chẳng lẽ hắn không quan tâm thực lực biến động sao?
Rống!!
Nhậm Tự Cường hét lớn, tiếng long ngâm to rõ, thổ lãng cuồn cuộn, nó dùng thân thể Địa Long hơn ba mươi mét cường thế nghênh chiến.
Liệt Diễm Mãnh Hổ nhanh chóng phóng tới.
Địa Long bỗng nhiên nhấc cái móng vuốt khổng lồ nặng đến mấy chục vạn tấn lên, đánh thẳng đến mãnh hổ đầu.
Ầm ầm!
Mãnh hổ cuồng dã, nổ nát vụn.
Địa Long tràn đầy tự tin, nhưng móng vuốt rơi xuống lại bị hung hăng hấc lên.
Nhậm Tự Cường khó có thể tin!
Hắn là Địa Long cơ mà!
Ngay sau đó, tiếng tượng minh to rõ, cự tượng phóng tới, trâu ọ ngột ngạt, man ngưu điên cuồng tấn công, mười mấy con mãnh thú từ trong liệt diễm lao ra, liên tiếp đánh tới Địa Long vừa mới bị nhấc thân thể lên.
Bọn chúng cũng không phải chỉ có hình thái mãnh thú, mà là có uy thế của riêng mình, còn có linh hồn Chu Tước khống chế.
Ầm ầm...
Cùng với những trận va chạm bạo tạc oanh oanh liệt liệt, Địa Long nặng nề ngửa mặt lộn ra ngoài, bụng be bét máu thịt, máu tươi chảy ngang.
Mấy trăm con Hỏa Phong tràn ngập đất trời bao phủ xuống.
Hỏa Hồ, Hỏa Lang các loại, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, cũng nhào về phía Địa Long đang giãy dụa.
Địa Long bị mãnh thú nuốt hết, bị liệt diễm đốt cháy, hắn điên cuồng giãy dụa, móng vuốt chợt vỗ, thân thể quay cuồng, cái đuôi quét ngang, thổ khí cuồn cuộn càng là hình thành võ pháp mênh mông, nhưng...
Không làm nên chuyện gì.
Khương Phàm bắt đầu dùng tâm quyết, ổn định lại cảnh giới, thi triển uy lực Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên viễn siêu, huống chi lại còn là Chu Tước Yêu Hỏa.
Nhậm Tự Cường rất nhanh đã bị be bét.
- A a a...
Tôn Nghĩa Đức chân đạp phù văn, khống chế ba cái Bảo Bình, gian nan nuốt luyện hỏa diễm cùng Hỏa Thú, nhưng liệt diễm vẫn không ngừng liên tục cuồn cuộn lên.
Hắn lo lắng gào thét, điên cuồng thôi động.
Nhưng...
Ầm ầm!
Bảo Bình liên tiếp nổ nát vụn, Hỏa Thú kéo thành đàn bao phủ lại.
Hai người bọn họ coi như kiên trì được một lát, ba người khác thì rất nhanh đã sụp đổ, đang thê lương giãy dụa ở trong liệt diễm.
Trước mặt Khương Phàm đang thực lực ổn định, bọn hắn yếu ớt đến không chịu nổi một kích.
- Nhận...
Một người muốn nhận thua, lại bị Hỏa Thú đánh bay, máu thịt be bét, ngã xuống đất hôn mê.
- Hắn không phải Sinh Tử cảnh!
- Chúng ta nhận thua!
Các Thánh Chủ thánh địa phương bắc lập tức hô to.
- Nhận thua, nhanh nhận thua.
Các túc lão nhanh chóng hô to.
Nhưng đã chậm, mãnh thú Khương Phàm thả ra đã nuốt hết năm vị thánh văn, lít nha lít nhít bạo tạc, đánh bọn hắn máu me đầm đìa, toàn bộ đều hôn mê.
Máu tươi đang đốt cháy y phục, áo giáp, càng đốt cháy da thịt của bọn hắn.
Thật giống như muốn hoả táng bọn hắn!
- Vô Hồi Thánh Chủ, các ngươi chơi xấu, hắn không phải Sinh Tử cảnh.
Thánh Chủ Thiên Lân thánh địa cũng không còn cách nào giữ vững được vẻ bình tĩnh nho nhã như bình thường nữa, chỉ vào Vô Hồi Thánh Chủ giận dữ la mắng.
- Đều là tôn chủ, chú ý dáng vẻ. Tuổi rất cao, làm tức chết ta cũng không chịu trách nhiệm.
Vô Hồi Thánh Chủ hừ lạnh một tiếng, nàng nhấc ngón tay trắng nõn tinh tế lên, nhẹ nhàng nhoáng một cái:
- Đầu tiên, hắn có nói mình là Sinh Tử cảnh sao, có nói qua không phải Sinh Tử cảnh sao? Hắn là Sinh Tử cảnh cũng tốt, cửu trọng thiên cũng được, đều có năm người vây công, còn hô to chơi xấu, ngươi muốn chút mặt mo không?
- Thứ hai, cái gì gọi là chúng ta chơi xấu? Hắn đã không phải là đệ tử thánh địa của ta nữa, cũng không phải ta mời hắn đi ra khiêu chiến. Là các ngươi không nên ép đi ra, còn muốn đứng xếp hàng khiêu chiến, một bộ sức lực muốn mà không được thỏa mãn. Ta chỉ nhận lời Tử Vi thánh địa mời, chủ trì lôi đài luận võ, chỉ thế thôi.
Thiên Lân Thánh Chủ há hốc mồm, lại nói không nên được lời phản bác:
- Ngươi... Ngươi... Vậy ngươi làm chuyện nên làm! Lập tức, lập tức!
- Ta nên làm chuyện gì?
- Chủ trì công chính.
- Không công chính sao??
- Bọn hắn đã sắp bị thiêu chết!
- Bọn hắn không hô ngừng, sao ta có thể nhúng tay. Ta, phải chủ trì công chính.
- Vô Hồi Thánh Chủ!! Đừng khinh người quá đáng!! Nếu như ngươi không ngăn cản, đừng trách chúng ta tự mình động thủ, đến lúc đó bị thương ai, chúng ta cũng không chịu trách nhiệm!
- Bị thương ai? Ngươi thử một chút xem!! Đến lúc đó nhìn xem kẻ nào chết ở bên trong!
- Ngươi...
- Đừng ồn ào, nói xin lỗi ta trước?
- Ta nói xin lỗi ngươi cái gì?
- Cùng là tôn chủ, ngươi giống như không tôn trọng ta.
- Ngươi...
- Xin lỗi!
- Ta xin lỗi.
- Thái độ không thành khẩn.
- Ta trịnh trọng… xin lỗi ngươi! Được rồi chứ? Nhanh kết thúc!
- Không cần nôn nóng.
- Ta...
- Ngươi vừa mới nói ta cùng Khương Phàm hãm hại ngươi, cái này có chút xâm phạm danh dự của ta, xin lỗi.
- Ta xin lỗi, ta xin lỗi, ngươi nhanh kết thúc tranh tài.
Bộ dáng Thiên Lân Thánh Chủ tức đến hổn hển lo lắng, để tất cả các Thánh Chủ đều âm thầm nhếch miệng.
Điệu bộ này, là muốn điên rồi.
Chương 1529 Săn giết Lãnh Văn Thanh (1)
Vị tôn chủ Bắc Bộ cao ngạo tôn quý này, chỉ sợ sống nửa đời người đều không có kích động qua như vậy.
Vô Hồi Thánh Chủ rũ cụp mí mắt, lạnh lùng nhìn Thiên Lân Thánh Chủ, không hề có ý chấm dứt.
Lần đầu tiên trong Thiên Lân Thánh Chủ đời sinh ra xúc động muốn mắng chửi người khác:
- Ngươi nên kết thúc đi chứ!
Các Thánh Chủ Bắc Bộ khác cũng đều lo lắng tức giận, hận không thể xé mở bình chướng, đẩy người ra ngoài, lại sợ Vô Hồi Thánh Chủ cường thế ngăn cản, khiến cho năng lượng quá độ va chạm, hại chết đệ tử ở bên trong.
Vô Hồi Thánh Chủ không nhanh không chậm mà nói:
- Ta phải cùng ngươi nói rõ. Đây là tranh tài công bằng, không có người chơi xấu, thua chính là tài nghệ không bằng người, cái này tựa như là Lương Hạo các ngươi nói, ta cảm thấy rất có đạo lý, cho nên...
Thiên Lân Thánh Chủ tức giận đến mức không kiềm chế được:
- Chúng ta thừa nhận thua, chúng ta không truy cứu trách nhiệm Khương Phàm, ngươi nhanh kết thúc!
- Rống cái gì mà rống, chỉ giọng ngươi lớn sao? Đường đường là tôn chủ, không có định lực như thế.
- Ngươi là bát phụ, tản bình chướng ra cho ta!
- Ngươi nói cái gì? Lão cẩu, nơi này không phải Bắc Bộ, không ai nuông chiều ngươi!
Vô Hồi Thánh Chủ quay người đi đến bình chướng, hai tay giơ cao, mênh mông năng lượng bao phủ lôi tràng, tiếp tục gia cố pháp trận:
- Ta xem hôm nay ai dám kết thúc luận võ!
- Ngươi...
Các Thánh Chủ Bắc Bộ lên cơn giận dữ, liên tiếp kích hoạt linh văn, hiện ra võ pháp, khóa chặt Vô Hồi Thánh Chủ.
- Vô Hồi Thánh Chủ, kết thúc luận võ.
Đường Nguyên Cực không thể lại trốn tránh, nếu thật là thiêu chết năm vị thánh văn, đại hội luận võ mà bọn hắn tỉ mỉ chuẩn bị coi như phế đi.
- Ngươi muốn ta trái với quy củ?
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không thay đổi liếc nhìn hắn một cái.
- Thánh Chủ có thể thay người tranh tài nhận thua.
- Các ngươi là phía chủ sự, các ngươi định đoạt. Tuy nhiên, ta thấy bọn hắn rất kích động, nếu như sau đó trả thù thì sao?
- Tử Vi thánh địa sẽ xử trí công chính.
Vô Hồi Thánh Chủ lúc này mới gật gật đầu, tản ra năng lượng, giải trừ bình chướng.
Khương Phàm tản liệt diễm ra, để lại năm khúc than cốc.
Hắn một mực tại khống chế hỏa hầu, để lại hơi thở, tuy nhiên đã hoàn toàn phế đi, coi như có thể còn sống sót, cũng không có gì quá lo ngại.
- Nhanh cứu người.
Bọn người Thiên Lân Thánh Chủ tự mình xông lên lôi đài, nhìn 'Than cốc' cứng ngắc vặn vẹo, bọn hắn tức giận đến không kiềm chế được, suýt chút nữa giết trước mặt Khương Phàm.
- Bồi dưỡng thứ rác rưởi gì! Thật mất mặt xấu hổ!
Khương Phàm thản nhiên một câu, đi đến bên lôi đài:
- Uyển nhi, nhìn thấy không? Ai dám khi dễ chúng ta, đây chính là kết quả!
Tuyên ngôn bá đạo để cảm xúc bọn người Uyển nhi, Yến Khinh Vũ chập trùng, lại làm cho những người chuẩn bị khiêu chiến khác cảm nhận được sự lạnh lẽo.
- Còn có ai muốn khiêu chiến không? Bỏ qua hôm nay, ta cũng không hầu hạ nữa.
Khương Phàm đảo ánh mắt bén nhọn qua toàn trường.
Toàn trường trầm mặc, lặng ngắt như tờ, không có người nào dám đụng đến ý lạnh trong độc nhãn kia của Khương Phàm.
Khương Phàm rời khỏi, không khí tại diễn võ trường vẫn ngột ngạt, cũng không có ai lại lên đài khiêu chiến.
- Còn phải tiếp tục luận võ không?
Vô Hồi Thánh Chủ hỏi Đường Nguyên Cực.
- Khương Phàm không thuộc về thánh địa, đây chỉ là ngoài ý muốn. Tất cả thánh địa có thể tiếp tục biểu hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp, nhưng phải nhớ kỹ, không được lại có thương vong.
Đường Nguyên Cực đương nhiên muốn tiếp tục, nếu không tất cả thánh địa liền phải nhắm ánh mắt ngay Tử Vi thánh địa.
- Có phải xin mời đệ tử Tử Vi thánh địa, cũng đi ra phơi bày một ít hay không? Ta muốn tất cả thánh địa thật sự vẫn luôn rất ngạc nhiên đối với thực lực thánh địa Trung Ương.
Vô Hồi Thánh Chủ sao có thể không biết ý đồ của bọn hắn, nhưng bọn hắn đã phạm vào hai cái sai lầm, một là giao quyền chủ động đến trên tay nàng, một là đánh giá thấp sự hung ác cùng thực lực của Khương Phàm.
Khi tất cả thánh địa cũng không dám lại khiêu chiến Khương Phàm, nàng có thể tuỳ tiện chỉ dẫn lực chú ý, toàn bộ nhắm ngay Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực lập tức dùng ánh mắt cảnh cáo Vô Hồi Thánh Chủ:
- Vạn Sơ, Hạo Thương, Thái Huyền, chẳng mấy chốc ba đại thánh địa sẽ đến, chúng ta còn có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.
- Chuyện tiếp đãi các trưởng lão có thể phụ trách, đệ tử không cần tham dự. Hay là nói, đệ tử liên minh xung quanh chúng ta, còn chưa có tư cách khiêu chiến đệ tử thánh địa Trung Ương?
Một câu của Vô Hồi Thánh Chủ, lập tức đốt lên nhiệt tình khắp diễn võ trường.
Tất cả Thánh Chủ nhao nhao để đệ tử mở miệng khiêu chiến.
Nhất là thánh địa Tây Bộ, được Đại Diễn Thánh Chủ ra hiệu, liên tiếp đi đến phía trước, tuyên bố muốn khiêu chiến đệ tử Tử Vi thánh địa.
Đường Nguyên Cực bất đắc dĩ, sau khi hung hăng chà xát mắt nhìn Vô Hồi Thánh Chủ, hắn cũng đã phải sắp xếp người đi mời bọn người Đường Minh Đạt chạy tới nghênh chiến.
Ba ngày sau, Vạn Sơ thánh địa dẫn đầu đến Tử Vi thánh địa.
Trên danh nghĩa là thánh địa mạnh nhất, cũng là nơi người canh giữ tổ sơn đương đại ra đời, tại Trung Vực, Vạn Sơ thánh địa có được địa vị cực cao.
Tử Vi Thánh Chủ tự mình dẫn người nghênh đón.
Bầu không khí náo nhiệt.
- Khương Phàm trưởng lão, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
- Vạn Sơ thánh địa, Diêu Chính Lâm, chuyên tới để tiếp.
Khi Vạn Sơ thánh địa đi đến Tử Vi thánh địa không lâu, một vị nam tử hùng tráng liền đi thẳng đến nơi ở của Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử thánh địa của khu tân khách nhao nhao kinh động, cùng đi theo đến nơi đây.
- Hắn chính là Diêu Chính Lâm?
- Truyền nhân Thiên phẩm của Vạn Sơ thánh địa, người mạnh nhất cạnh tranh cho vị trí người canh giữ tổ sơn.
- Diêu Chính Lâm dũng mãnh hiếu chiến, tư thái cường thế, từng lấy danh nghĩa truyền nhân thánh địa, khiêu chiến qua số lượng lớn truyền nhân hoàng tộc, danh chấn đại địa Trung Bắc.
- Sao hắn lại tới tìm Khương Phàm, là muốn khiêu chiến sao?
- Nếu như Khương Phàm có thể cùng hắn đánh một trận, khẳng định vô cùng đặc sắc.
- Chờ mong thật, ta còn không biết linh văn của Khương Phàm là gì nữa.
Tất cả các đệ tử thánh địa hiếu kỳ đánh giá Diêu Chính Lâm oai hùng cao lớn, cũng suy đoán mục đích hắn tới nơi này.
Chương 1530 Săn giết Lãnh Văn Thanh (2)
Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ chạy đến, gom lại trong viện Khương Phàm, khẩn trương lấy khí thế ép người giằng co với nam tử.
Khương Phàm đẩy cửa phòng ra:
- Ngươi là đến ước chiến? Hai ngày sau lại đến!
Đôi mắt Diêu Chính Lâm phát quang như mắt hổ, sáng rực đánh giá Khương Phàm:
- Sinh Tử cảnh không thích hợp chiến đấu, không phát huy ra thực lực chân chính. Ta không phải đến khiêu chiến với ngươi, ta là tới chúc mừng ngươi.
- Vì cái gì?
- Ngươi có biết Thiên Kiêu bảng?
- Chưa từng nghe qua.
- Thiên Kiêu bảng là bảng xếp hangj lực ảnh hưởng lớn nhất Thương Huyền, cũng là bài vị bảng được quan tâm nhất. Chính là để thiên kiêu nhân kiệt bày ra thiên phú lớn nhất, lực ảnh hưởng lớn nhất, tiềm lực lớn nhất Thương Huyền. Tất cả đều là Thiên phẩm linh văn năm mươi tuổi trở xuống, bày ra hết thảy trăm vị.
- Trình tự vị trí, tư cách lên bảng, đều nhận kiểm tra nghiêm ngặt. Bình thường mà nói, thiên kiêu bên trong phạm vi Trung Vực lại càng dễ lên bảng, kiểm tra xung quanh cương vực càng khắc nghiệt. Ta là tới thông báo ngươi, ngươi bởi vì biểu hiện đặc sắc gần nửa năm nay, ngươi đã được xếp vào Thiên Kiêu bảng, đứng ở vị trí chín mươi bảy.
- Thiên Kiêu bảng?
Tất cả các đệ tử thánh địa trao đổi ánh mắt, đều rất lạ lẫm.
Tô Triệt và số ít người lại sớm có nghe thấy.
Mặc dù chỉ là bảng xếp hạng, lại bởi vì tính khác biệt, gây nên cạnh tranh kịch liệt cùng với chú ý rộng khắp nơi.
Tất cả Thiên Kiêu trong đó đều là nhân kiệt thanh danh hiển hách, càng là nhân vật đỉnh phong tương lai của Thương Huyền, không phải tiếp quản hoàng tộc, thì chính là đứng hàng hạch tâm hoàng đạo.
Bọn hắn đều rất kiêu ngạo, cũng tự nhiên không nguyện ý xếp phía dưới người khác.
Không có lên bảng, điên cuồng biểu hiện hơn, đang mong đợi có thể đứng trong đó.
Cho nên Thiên Kiêu bảng được xưng tụng là bảng xếp hạng 'Thực lực' quyền uy lớn nhất Thương Huyền.
Khương Phàm rất bình tĩnh, không có hỏi nhiều, cũng không có vui mừng.
Thiên Kiêu bảng?
Cái này không phải chính là Anh Hùng bảng sao?
Là thứ hắn khai sáng kiếp trước!
- Có thể đứng hàng Thiên Kiêu bảng là vinh quang cực cao, có thể để ngươi vang danh thiên hạ, cũng là thân phận tượng trưng, có thể để ngươi được hoàng tộc nhân kiệt thiên hạ tôn trọng.
Diêu Chính Lâm nhìn biểu tình bình tĩnh của Khương Phàm, vô cùng kỳ quái.
Loại tính cách cường thế mạnh mẽ đâm tới giống như Khương Phàm, hẳn là sẽ cảm thấy rất hứng thú đối với Thiên Kiêu bảng, tại sao hắn lại không có phản ứng.
- Hắn có tư cách gì đứng hàng Thiên Kiêu bảng?
Đường Minh Đạt từ đằng xa đi tới, đó là vinh dự hắn đã từng ước mơ tha thiết, cũng từng hi vọng Lãnh Văn Thanh có thể đứng hàng trong đó.
Thế nhưng Thiên Kiêu bảng bài vị vô cùng khắc nghiệt, bốn đại thánh địa trung ương cũng chỉ có một mình Diêu Chính Lâm trèo lên bảng, là bởi vì hắn có khả năng trở thành người canh giữ tổ sơn tiếp theo.
- Lúc trước hắn không có tư cách, bây giờ không có ai nghi vấn.
Diêu Chính Lâm cũng chẳng suy nghĩ gì về việc dùng Thiên Kiêu bảng mua chuộc Khương Phàm nữa.
Nếu như Khương Phàm chỉ là điên cuồng chạy trốn, chật vật tránh thoát vây bắt, hắn tại Bắc Bộ gây sự kiện chỉ có thể nói là 'Đặc sắc', tuy nhiên cuối cùng cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Thế nhưng Khương Phàm gia nhập Sí Thiên giới, nơi được danh xưng là Hoàng đạo thứ mười ba, còn được Giới Chủ dung túng, cái này mang ý nghĩa Khương Phàm có thể ‘tồn tại lâu dài’, cũng liền có lý do lên bảng.
Bọn hắn vừa định tranh luận, Khương Phàm thì quay người về đến phòng, hắn đóng cửa phòng lại, chỉ để lại một câu:
- Nhàm chán.
Sắc mặt Diêu Chính Lâm từ từ âm trầm xuống, hắn có lòng đến cho Khương Phàm một tin vui, thuận tiện quen biết một chút, kết quả là đổi lấy một câu như vậy?
Đường Minh Đạt hừ lạnh:
- Phách lối! Thật sự cho mình là nhân vật lớn sao!
- Quả nhiên có cá tính.
Tất cả các đệ tử thánh địa nhìn mà lắc đầu.
Giọng Diêu Chính Lâm vang dội:
- Khương Phàm trưởng lão, khó mà gặp mặt, chúng ta còn chưa có quen biết một chút.
- Hôm nào trò chuyện tiếp, hôm nay không tiện.
Giọng Khương Phàm truyền ra từ trong phòng.
- Nhiều nhất ba ngày, Hạo Thương Sinh, Thái Huyền thánh địa sắp đến, đến lúc đó thánh địa Thương Huyền sẽ toàn thể tập kết, cùng nhau chờ đợi tổ sơn giáng lâm, bất kỳ người ngoài nào cũng đều không được ở lại. Ta không biết vì sao Tử Vi thánh địa để ngươi ở lại, nhưng ba ngày sau, ngươi hẳn là sẽ phải rời khỏi. Chúng ta hẹn thời gian trước lúc này?
Diêu Chính Lâm rất cố chấp, phải hiểu rõ tính cách, làm người, cùng tình huống linh văn của Khương Phàm.
Bởi vì đứng trong bảng một trăm của Thiên Kiêu bảng, hắn đứng hàng thứ chín mươi mốt, chỉ cách Khương Phàm năm người. Nếu như Khương Phàm lại nháo thêm mấy chuyện, hoặc là chính hắn mất đi tư cách người canh giữ tổ sơn, nói không chừng Khương Phàm sẽ muốn vượt qua hắn.
Đối với bài vị tượng trưng cho vinh quang cùng địa vị này, hắn vô cùng coi trọng, chỉ hy vọng được bước lên phía trước, không hy vọng lại bị xuống hàng.
- Trước khi ta rời khỏi.
Khương Phàm ở trong phòng đáp lại.
- Chờ lúc ngươi rời khỏi, ta tiễn ngươi.
Diêu Chính Lâm hẹn xong, mang theo các đệ tử Vạn Sơ thánh địa rời khỏi.
Sau khi vào đêm, nơi ở của liên minh Thánh Địa khác đều đèn đuốc sáng trưng, vô cùng náo nhiệt, liên minh Thánh Địa Nam Bộ nơi này lại rất an tĩnh. Bởi vì Vô Hồi thánh địa cùng Ly Hỏa thánh địa rất thân mật, không có gì đáng để khách sáo, Linh Kiếp thánh địa, Hồn Thiên thánh địa càng không nhất định phải lôi kéo làm quen Vô Hồi thánh địa.
Khương Phàm gõ cửa phòng Vô Hồi Thánh Chủ:
- Thánh Chủ, ta lại cho ngài thêm phiền toái.
Vô Hồi Thánh Chủ vừa tắm rửa xong, nàng mặc lên trường bào, tùy ý nằm ở nơi đó, con mắt đều không có mở ra:
- Ai chọc tới ngươi rồi?
- Ngài vẫn còn không biết rõ thì sẽ tốt hơn.
Khương Phàm đi đến bên cạnh bàn, buông cái cẩm nang xuống:
- Đêm nay Tử Vi thánh địa sẽ xảy ra chuyện, ngài cái gì cũng đều không cần quản, cũng phải bảo vệ tốt bản thân, chờ sau khi người canh giữ tổ sơn giáng lâm, giao cái cẩm nang này cho hắn, các ngươi có thể thuận lợi trở lại Nam Bộ.
Vô Hồi Thánh Chủ ngước nhìn Khương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì? Đừng làm chuyện điên rồ!
Bình luận facebook