-
Chương 1521-1525
Chương 1521 Lại đi nước cờ hiểm
- Có phải có nguy hại hay không?
Khương Phàm càng khẳng định Đan Hoàng có cách, lập tức nhấc lên tinh thần hỏi thăm.
- Ta vẫn hi vọng ngươi có thể bế quan tu luyện bình thường.
- Ta không chậm trễ tu luyện, tinh lực chủ yếu vẫn mở ra thân thể bảo tàng. Ta chỉ là muốn tại thời điểm cần thiết, không thể quá uất ức.
- Ngươi về Sí Thiên giới bế quan hai năm liền không có ‘thời điểm cần’.
- Sư phụ, ta thật sự đợi không được hai năm.
Đan Hoàng liên tục suy nghĩ, vẫn mở miệng:
- Từ xưa đến nay, có rất nhiều người đều nghiên cứu qua Sinh Tử cảnh, nhưng thành công rất ít, lưu truyền xuống càng ít. Kiếp trước của ta sưu tập được hai cái. Một cái là đan dược, một cái là tâm quyết, có thể ứng phó tình huống Sinh Tử cảnh thực lực kịch liệt chập trùng.
- Có nguy hại?
Khương Phàm rung động, không hổ là Đan Hoàng, thật đúng là cái gì cũng có.
- Trước đó ta đã giải thích qua, thực lực Sinh Tử cảnh chập trùng đơn giản mà nói là chính thân thể đang mở ra bảo tàng. Nếu như áp chế quá phận, thân thể bảo tàng ngươi mở ra sẽ chịu ảnh hưởng.
- Giao cho ta, ta không tùy tiện dùng.
Khương Phàm vẫn còn có chút lòng tin đối với việc mình thức tỉnh, không quan tâm ba, năm lần ảnh hưởng.
Đan Hoàng tin tưởng tiềm lực của Khương Phàm, nhất là ba lần đột phá Linh Hồn cao giai cơ hồ hoàn mỹ.
Điều hắn lo lắng chính là tính cách của Khương Phàm, nói với hắn không có cách, hắn còn có thể thành thành thật thật, cẩn thận từng li từng tí, một khi có phương thức áp chế, chẳng khác nào Khương Phàm không có lo lắng, làm việc to gan hơn, càng càn ý làm bậy.
Bây giờ cam đoan không tùy tiện dùng, thời điểm tương lai có thể sử dụng khẳng định sẽ không chút mập mờ nào.
Thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, Đan Hoàng vẫn thỏa hiệp.
Một chiêu kia của Tác Ngọc Đường quá độc ác, bây giờ Khương Phàm cũng là đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì xông về phía trước.
- Đan dược là đan dược Thánh phẩm, có thể khiến cho người ta trong thời gian rất ngắn nhanh chóng vượt qua Sinh Tử cảnh, bước lên Niết Bàn cảnh. Nhưng dược lý là triệt để ngăn chặn thân thể mở ra bảo tàng, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới. Nói cách khác, ngươi không cần kẹt tại Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, có thể trở nên mạnh hơn, ngươi cũng không cần chết tại Sinh Tử cảnh, nhưng sau khi tiến vào Niết Bàn cảnh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là nhất trọng thiên, lại không có mở ra thân thể bảo tàng nhất trọng thiên, chỉ là mạnh hơn một chút so với Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
- Mà đan dược dù sao cũng chỉ là đan dược, tỷ lệ có thể áp chế thân thể, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới cũng chỉ có năm phần. Loại thứ hai là tâm quyết, một lần khởi động, có thể ổn định cảnh giới một thời gian, ngắn thì mấy giờ, lâu là mấy ngày. Nhưng mỗi lần vận dụng đều là cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế thân thể, không nên tấp nập sử dụng, nếu không có thể ảnh hưởng đến thân thể mở ra bảo tàng, ảnh hưởng đến tỷ lệ ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Ta chọn tâm quyết!
- Ta có thể dạy ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi số lần quy định.
- Tạ ơn sư phụ!!
- Mười lần, ngươi có thể phóng túng mười lần, nhiều nhất mười lần. Nếu như ngươi dùng nhiều hơn một lần, ta yên lặng một năm, dùng nhiều hai lần, ta yên lặng ba năm.
Đan Hoàng vì muốn tốt cho Khương Phàm, nhất định phải hạn chế số lần, nếu không Khương Phàm rất dễ dàng không hiểu tiết chế.
Nếu như hắn bởi vì tâm quyết, cuối cùng không thể vượt qua Sinh Tử cảnh, hắn nhưng không cách nào bàn giao cho chính mình, càng không cách nào bàn giao cùng anh linh thần triều.
Khương Phàm ở lại trong phòng bế quan tu luyện.
Tất cả thánh địa thì lần lượt đến Tử Vi thánh địa, đầu tiên là Đại Diễn thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, sau đó lại là Thiên Lân thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Bắc Bộ, tiếp đó là Chân Nguyên thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Đông Bộ.
Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa cũng đến trong lúc này.
Vạn Sơ thánh địa, Thái Huyền thánh địa, Hạo Thương thánh địa, tam đại thánh địa Trung Ương thì cố ý kéo dài thời gian, còn từ từ đi tới.
Nhưng bất luận là Đại Diễn thánh địa, Thiên Lân thánh địa, hay là Chân Nguyên thánh địa đều được thánh địa Trung Ương bí mật liên hệ, yêu cầu bọn hắn khiêu chiến Tử Vi thánh địa.
Tuy nhiên, không chờ bọn hắn bắt đầu gây sự, Tử Vi thánh địa đã cao điệu tuyên bố.
- Thánh địa tề tụ, anh tài hội tụ, cơ hội tốt khó có được, đặc biệt thiết lập giải thi đấu luận võ. Hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp. Do tôn chủ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, Vô Hồi Thánh Chủ, tự mình phụ trách!
Một lời tuyên cáo, đẩy Vô Hồi Thánh Chủ lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nàng phụ trách chủ trì liền phải đứng mũi chịu sào tiếp nhận các phương khiêu chiến.
Các phương vừa vặn nguyện ý thử thực lực thánh địa Nam Bộ một chút. Nhất là sau khi Tử Vi thánh địa biểu thị Khương Phàm đang ở chỗ này, nhiệt tình của bọn hắn càng thêm tăng vọt.
Tại ngày thứ ba Khương Phàm bế quan, diễn võ trường tại khu tân khách náo nhiệt lên.
Chu Thanh Thọ lên đài đầu tiên, hiện ra uy lực tinh thần, chiến thắng liên tiếp ba trận, cuộc chiến thứ tư thua với Đại Thừa Thánh phẩm của Đông Bộ.
Sau đó Hàn Ngạo lên đài, bằng vào cải tạo lực lượng huyết mạch, năm trận chiến toàn thắng, chấn kinh thánh địa các phương.
Đây là kết quả mà bọn hắn khắc chế, dù sao Hỗn Thiên Linh Bảo cũng quá đặc thù, không thể nào biểu hiện ra dưới loại tình huống này.
Khương Phàm bế quan khổ tu năm ngày, xuất quan tại đêm khuya, phải thừa dịp lấy bóng đêm chạy đi.
- Trời đều đã tối, ngươi đi làm cái gì?
Chu Thanh Thọ ngăn Khương Phàm lại.
- Có việc phải xử lý, đừng lộ ra.
Khương Phàm vỗ vỗ bả vai hắn liền muốn rời khỏi.
- Tất cả thánh địa đều lần lượt đến, ngươi không gặp gỡ bọn hắn?
- Chuyện thánh địa các ngươi, ta không xen vào.
- Ngươi không muốn xen vào, nhưng bọn hắn đều muốn để cho ngươi xen vào.
- Không hứng thú.
- Khương Uyển Nhi đã bị thương.
- Cái gì?
Khương Phàm vừa chạy qua chỗ ngoặt, lại chạy về tới.
- Bọn họ cũng đều biết ngươi ở chỗ này, muốn nhìn 'Sống' một chút, Thánh Chủ một mực đang đè ép, nhưng không biết là ai suy nghĩ cái chủ ý ngu ngốc, vậy mà tại thời điểm khiêu chiến Khương Uyển Nhi, đánh nàng trọng thương.
- Các ngươi thấy thế nào! Không ngăn lại sao?!
Chương 1522 Chúng ta rất xứng đôi
Khương Phàm sầm mặt lại.
- Chuyện đột nhiên xảy ra, vũ khí của thằng ranh con kia có gì đó quái lạ, đột nhiên bộc phát lực lượng cường đại, suýt chút nữa đánh phế Khương Uyển Nhi.
- Ai làm?
- Thánh địa Bắc Bộ, Tuyết Bộc thánh địa.
- Tên?
- Phương Dung.
- Còn sống?
- Bị Na Yêu nhà ta dạy dỗ.
- Ngày mai đi qua thu thập bọn họ.
Khương Phàm quay người biến mất trong màn đêm.
Sau hai giờ, Khương Phàm đi tới ba trăm dặm bên ngoài Tử Vi thánh địa, tìm một chỗ bí ẩn, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, 'Câu dẫn' Lãnh Văn Thanh.
Nếu như thuận lợi, đêm nay hắn muốn bắt lấy Lãnh Văn Thanh.
Không thể chờ đến khi nàng đi tổ sơn, thậm chí cũng không thể chờ đến khi người canh giữ tổ sơn tới.
Nếu như không thuận lợi, nghĩ biện pháp khác.
Lãnh Văn Thanh không có để hắn đợi quá lâu, tại nửa đêm đến rạng sáng đã tìm được Khương Phàm.
- Lại là ngươi?
- A, Lãnh cô nương, thật là đúng dịp nha.
Khương Phàm nhìn dáng vẻ Lãnh Văn Thanh, quả quyết từ bỏ.
- Hợp sao? Ban ngày đúng dịp, đêm nay cũng khéo rồi?
Lãnh Văn Thanh không phải tới lẻ loi một mình, mà là cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng, nắm lấy vũ khí không gian vặn vẹo trong tay, trong bóng tối xa xa, còn giống như có 'Bóng dáng' đi theo.
- Chúng ta xem ra vẫn rất có duyên phận.
Khương Phàm thầm nghĩ đáng tiếc, phải nghĩ cách nói sang chuyện khác, không thể để cho Lãnh Văn Thanh sinh ra cảnh giác đối với hắn, nếu không, muốn dẫn đi ra liền khó khăn.
- Nơi này không có người khác, nói 'Cảm giác' của ngươi một chút? Ngươi là có cảm giác lúc nào, có cảm giác gì.
Lãnh Văn Thanh rất cảnh giác, một mực nắm bảo khí không gian trong tay.
- Ta... ừm... Tại thời điểm ta nhìn thấy cô mới có cảm giác.
Tâm tư Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cố gắng kiếm cớ.
- Nói rõ ràng chút.
- Ta cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.
- Cái gì?
- Ta nhìn thấy cô liền có cảm giác, rất loại cảm giác mãnh liệt kia.
- Ngươi đang câu dẫn ta?
- Cô có nghĩ tới hay không, mang nhiều thêm một cái thân phận tiến đến tổ sơn?
- Thân phận gì?
- Nữ tử của Đan Thánh Sí Thiên giới tương lai. Cái này có thể tạo thế cho cô, để cho thân phận của cô càng đặc biệt, càng được nhận tôn trọng.
- Ngươi là đang nhục nhã ta sao? Ta còn cần dùng ngươi đến tạo thế?
- Dệt hoa trên gấm.
- Ngươi vừa cưới nữ tử hoa lâu, bây giờ lại bàn bạc thông gia với ta? Ngươi xem Lãnh Văn Thanh ta là cái gì!
- Ta chỉ dũng cảm thể hiện ý nghĩ của mình, nếu như cô không nguyện ý thì coi như xong. Cáo từ.
- Dừng lại. Ngươi xem ta là đồ đần sao? Hôm nay ngươi không nói xong chuyện ban ngày thì đừng mơ tưởng về lại Tử Vi thánh địa.
- Ban ngày nói cái gì rồi? A, cô nói loại cảm giác đặc biệt kia, giống như không có liên quan gì cùng cô cả.
- Có liên quan hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.
Lãnh Văn Thanh rất muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Khương Phàm có đạt được truyền thừa hay không.
Khương Phàm cố ý do dự một lát, có chút hé miệng, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn:
- Hình như ta đã đạt được một cái truyền thừa.
- Truyền thừa gì.
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ con ngươi, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Truyền thừa?
Hắn thật sự đã đạt được rồi?
Loại truyền thừa này lại có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
- Liên quan tới khí vận dân chúng cùng tạo hóa! Quả thực không dám giấu giếm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau khi ta nhận được đến tin tức nên mới cùng theo Thánh Chủ tới đây!
Khương Phàm đi bước cờ hiểm.
Khí vận tạo hóa?
Sắc mặt Lãnh Văn Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Sứ giả tổ sơn đã nói qua, đây là truyền thừa thần bí đã biến mất vài vạn năm. Liên quan tới dân chúng, liên quan đến tới thế giới.
Là bí mật bên trong bí mật.
Mặc dù sử giả tổ sơn đã giấu rất kỹ càng, nhưng Lãnh Văn Thanh có thể đoán được, bí mật như thế này hẳn không có mấy người biết.
Vậy mà Khương Phàm lại có thể nói ra được, có thể là thật, huống chi còn có thể gây nên phản ứng vi diệu.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, tâm tình phức tạp.
Nếu như sử giả tổ sơn biết, có thể cùng đưa hắn đến tổ sơn hay không?
Người như vậy, làm sao phối khống chế khí vận dân chúng được?
Người như vậy, làm sao phối với nàng cùng hưởng tổ sơn được?
Mà Khương Phàm lại khống chế lực lượng Kiều gia, càng có Sí Thiên giới làm bối cảnh, tổ sơn có thể lấy Khương Phàm làm chủ hay không?
Rất có thể!
Lãnh Văn Thanh càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng cảnh giác.
Trong ánh mắt lấp lóe của nàng, chạy không khỏi Khương Phàm kinh nghiệm lão đạo.
Thành công!
Khương Phàm cơ hồ có thể tưởng tượng ra ý nghĩ tại thời khắc này trong đầu Lãnh Văn Thanh, cũng có thể suy đoán ra nàng sắp động sát ý.
Lãnh Văn Thanh vô ý thức nắm chặt bàn tay ngọc mảnh khảnh.
Một cái truyền thừa, sao có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
Nàng có thể đoạt lại hay không?
Cứ như vậy, nàng không cần cùng Khương Phàm cùng đi tổ sơn, còn có thể tăng cường lực lượng truyền thừa của nàng.
Thử một chút không??
Vì sao không!
Nơi này là lãnh địa của nàng, nàng hoàn toàn có điều kiện thử một chút.
Nhưng nhất định phải tại trước khi sử giả tổ sơn tới đây, mà nhất định phải một lần công thành, không kinh động đến bất cứ kẻ nào.
- Văn Thanh cô nương, ta đã thẳng thắn bí mật của ta, có phải cô cũng nên bày tỏ một chút hay không? Vì sao ta có thể cảm nhận được khí vận từ cô, lại vì sao cô có thể tìm tới chỗ ta?
Giọng Khương Phàm vang lên làm cho Lãnh Văn Thanh tỉnh lại từ trong suy tư.
Lãnh Văn Thanh nhìn chằm chằm Khương Phàm, ngữ khí bình thản:
- Ta cần suy nghĩ một chút. Như vậy đi, ba ngày sau, chúng ta gặp mặt ở nơi này.
- Lãnh cô nương làm là như vậy không phải không quá công bằng.
- Giữa nam nữ, không có công bằng. Ta nói ba ngày liền ba ngày, đến lúc đó ngươi nguyện ý đến, ta cho ngươi niềm vui bất ngờ, không nguyện ý đến, cũng tùy ngươi thôi.
Lãnh Văn Thanh muốn trở về bàn bạc cùng phụ thân, thần không biết quỷ không hay, bí mật bắt lấy Khương Phàm.
Nếu như có thể cướp đoạt là tốt nhất.
Không thể nào cướp đoạt, thử qua, cũng không hối hận, sau đó sẽ nghĩ những cách khác áp chế Khương Phàm.
Tóm lại, hoặc là diệt trừ Khương Phàm, hoặc là để Khương Phàm nghe theo lệnh của nàng.
Dù sao bọn hắn muốn khống chế khí vận khắp thiên hạ, là muốn đi đến đỉnh cao của thế giới, là muốn hưởng thụ vinh quang vô tận.
Khương Phàm nhìn Lãnh Văn Thanh biến mất tại trong cánh rừng, nhếch miệng lên một đường cong.
Ba ngày?
Chúng ta rửa mắt mà đợi!
Nhìn xem ai là con mồi, ai là thợ săn!
Chương 1523 Lập uy
- Uyển nhi...
Khương Phàm đẩy cửa phòng Khương Uyển Nhi ra, lông mày lập tức nhíu lại.
Trong phòng khắp nơi đều có vải trắng xoa máu, nhìn thấy mà giật mình.
- Ca ca, muội không sao.
Khương Uyển Nhi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cố gắng tươi cười.
- Đừng lo lắng, tình huống đã ổn định.
Bọn người Khương Hồng Võ đều tụ tập ở trong phòng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm không nghĩ tới tình huống của Uyển nhi lại nghiêm trọng như vậy.
Yến Khinh Vũ trầm mặt nói:
- Tuyết Bộc thánh địa chủ động khiêu chiến Uyển nhi, thái độ rất tốt, nhiều lần biểu thị luận bàn làm chủ, thế nhưng đánh không có mấy hiệp, tiện nhân kia đột nhiên lộ ra vũ khí, trực tiếp dẫn nổ!
Khương Hồng Võ tự trách lắc đầu:
- Chúng ta cũng đã quá chủ quan.
Ngụy Thiên Thu nhắc nhở Khương Phàm:
- Mục đích của liên minh Bắc Bộ là muốn kích thích ngươi xuất hiện, ngươi không nên manh động, chúng ta có thể ứng phó.
Khương Phàm ngồi vào chỗ đầu giường Uyển nhi, nắm tay của nàng dò xét khí tức:
- Bọn hắn có thể hèn hạ một lần liền sẽ còn hèn hạ lần thứ hai. Lần này Uyển nhi may mắn, lần sau liền có thể phế đi ai.
Khương Hồng Võ nói:
- Lần này là chủ quan, lần sau sẽ không, ngươi là Sinh Tử cảnh, không nên ra tay, giao cho chúng ta.
- Mọi người yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy.
Khương Phàm càng dò xét, sắc mặt càng khó coi, tâm mạch Uyển nhi lộn xộn, khí tức suy yếu, thương thế rất nặng.
Vì sao bị thương luôn luôn người nhà của hắn?
Chẳng lẽ hung danh của hắn còn chưa đủ lớn?
Xem ra còn phải lập uy!
Hung hăng lập uy!
Để tất cả những người muốn tổn thương người nhà hắn, đều biết hậu quả nghiêm trọng khi làm như thế!
- Ca ca, muội thật sự không sao cả.
Khương Uyển Nhi rất tự trách, luôn luôn liên lụy ca ca.
Khương Phàm nhẹ giọng an ủi:
- Chúng ta đã không còn là chúng ta ở Bạch Hổ quan, chúng ta đã qua cái thời bị người khác khi dễ. Ai dám tổn thương chúng ta, chúng ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Sắc trời vừa tảng sáng, tất cả đệ tử thánh địa liền lần lượt đuổi tới diễn võ trường.
Bọn hắn dâng cao chiến ý, nhiệt huyết dâng trào.
Đây là hội nghị thánh địa khó có được, bọn hắn đều muốn hiện ra linh văn của chính mình, đều muốn chứng minh thánh địa của mình càng mạnh.
Tất cả liên minh Thánh Địa cũng còn bão đoàn, liên thủ hiếm thấy.
Tuy nhiên, trước mắt, nhiệt tình chủ yếu vẫn là khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ đang ở đầu ngọn gió.
Khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, cũng chính là khi dễ Tử Vi thánh địa, đây cũng là một trong những mục đích bọn hắn tới nơi này.
Nếu quả thật có thể Khương Phàm kích thích đi ra, khi dễ thật tốt, vậy thì càng hoàn mỹ.
- Tới, đến rồi!!
Vô Hồi Thánh Chủ mang theo thánh địa Nam Bộ đi đến diễn võ trường, không khí náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều rơi xuống trên thân Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các liên minh Thánh Địa Bắc Bộ đánh ánh mắt với nhau, lần lượt đi tới phía trước.
- Uyển nhi cô nương lại tới, khôi phục không tệ chứ?
- Không hổ là đệ tử thánh địa đan dược, các loại đan dược tùy tiện dùng, khôi phục thật là nhanh.
- Uyển nhi cô nương, có hứng thú lại so một trận hay không? Lần này chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình, nhiều nhất là để cho ngươi chảy chút máu, sẽ không giống như hôm qua, chiến đấu đứng không yên.
- Hừ hừ, vẫn đừng dựng nàng lên. Một chút ngoài ý muốn đều gánh không được, thật yếu, nếu như hôm qua chết trên lôi đài, chẳng phải chúng ta còn phải bồi thường?
- Đúng đấy, chớ đánh với nàng. Ta còn tưởng rằng nàng cũng mạnh như tên ca ca phách lối kia của nàng, kết quả... Quá thất vọng rồi.
Các đệ tử liên minh Thánh Địa Bắc Bộ liền bắt đầu kêu gào, có chủ động khiêu chiến, có cố ý khích tướng.
Dù sao cũng chính là kích thích Khương Uyển Nhi lên đài, lại hung hăng giáo huấn.
Mục đích cuối cùng của bọn hắn chính là muốn dẫn Khương Phàm ra.
- Rõ ràng là các ngươi giở trò lừa bịp!
Khương Uyển Nhi tức giận.
- Binh bất yếm trá(*), ca của ngươi không dạy qua ngươi?
(*) Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Tuyết Bộc thánh địa cười lạnh.
- Các ngươi nói đó là lừa dối? Đó là hèn hạ!
- Cái gì gọi là hèn hạ, cái gì gọi là lừa dối? Ngươi phân rõ sao!
- Ta cùng ngươi so!
- Hừ hừ, ngươi thua không nổi, không so với ngươi.
- Ai thua không nổi, đến đây, ta cùng ngươi so.
- Thua không nổi liền thua không nổi, còn không thừa nhận, thật buồn cười. Đều là một cái đức hạnh như tên ca ca kia của ngươi, mang Kiều gia từ Cổ Hoa hoàng thành đi, vậy mà sợ hãi, vứt xuống bọn hắn đối mặt với vây bắt, tự mình chạy đến Sí Thiên giới ẩn nấp rồi.
- Không cho phép ngươi nói ca ca ta như thế.
- Hắn cũng dám làm, còn không cho người nói rồi? Hèn nhát, con rùa giấu đầu lộ đuôi.
Phương Vinh nói xong cũng nháy mắt mấy cái với các sư huynh đệ ở hai bên, thế nào, ta mắng có trình độ chưa.
Thế nhưng, các sư huynh đệ Tuyết Bộc thánh địa đang muốn lộ ra nụ cười, lại đều lần lượt cứng đờ.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các thánh địa Bắc Bộ cũng đều có chút nhíu mày, tập trung vào phía trước.
- Thế nào?
Phương Vinh kỳ quái nhìn bọn hắn, vừa nhìn về đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Một người từ góc rẽ đi tới, nhìn diễn võ trường náo nhiệt một chút, ánh mắt lạnh lùng, đi tới phía đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
- Khương Phàm! Hắn lại đi ra!
Thái Long và các đệ tử thánh địa Nam Bộ đều mang theo ánh mắt phức tạp nhìn nam tử đi tới.
Từ biệt tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đảo mắt đã mười năm.
Đối với bọn hắn mà nói, mười năm nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, tuy nhiên đều là tu luyện ngày qua ngày.
Đối với Khương Phàm mà nói, lại thay đổi nhân sinh trong oanh oanh liệt liệt.
Mặc kệ thanh danh như thế nào, chí ít hắn đã vang danh thiên hạ, đưa thân đến hoàng tộc, tay cầm cường binh.
Thái Long còn nhớ mang máng lần đầu tiên lúc hắn gặp mặt cùng Khương Phàm, Khương Phàm chỉ vào hắn nói câu kia càn rỡ nói —— không có thánh địa, ngươi tính cái gì? Rời khỏi thánh địa, ngươi lại có thể đi ra bao xa!
- Khương Phàm...
Bọn người Tô Triệt nhìn Khương Phàm đi tới, vẻ mặt cũng rất phức tạp.
Trước đó đều coi là Khương Phàm sẽ chết tại Đại Hoang, không nghĩ tới lại một thân bái phỏng Sí Thiên giới, còn thắng được Giới Chủ tin cậy, diệt trừ Tác Ngọc Đường, chống đỡ sự uy hiếp của Vạn Đạo Thần Giáo.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn nghịch chuyển nhân sinh của mình.
Bọn hắn đã từng cho rằng, thành tựu của Khương Phàm hẳn là dừng bước ở đây, nhưng hôm nay bọn hắn lại cảm giác, thành tựu của Khương Phàm không chỉ có như thế.
Chương 1524 Hoàn ngược (1)
- Hắn chính là Khương Phàm?
- Hắn là đến báo thù thay muội muội của hắn? Ha ha, thánh địa phương Bắc dùng chiêu này mặc dù ám muội, nhưng xác thực có hiệu quả nhỉ.
- Đối phó loại người cực đoan này, chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan.
- Tử Vi thánh địa nói hắn là Sinh Tử cảnh rồi?
- Sinh Tử cảnh còn dám chạy loạn khắp nơi, thật đúng là tên cuồng nhân.
- Sinh Tử cảnh tựa như lão hổ không có răng, nhìn uy phong lẫm liệt, kỳ thật không có bao nhiêu uy hiếp.
- Trò hay bắt đầu! Liền nhìn liên minh Thánh địa phương bắc chơi như thế nào!
Sau khi diễn võ trường rộng lớn hơi an tĩnh, đã nhanh chóng náo nhiệt lên.
Chuyện mong đợi nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Các đệ tử thánh địa phương bắc tập thể đi về phía trước mấy bước, ánh mắt lăng lệ.
Quan giữa bọn hắn cùng Cổ Hoa hoàng thành vô cùng thân mật. Bọn hắn ủng hộ tư thái trung lập của Cổ Hoa, Cổ Hoa khẳng định lực ảnh hưởng của bọn hắn.
Hợp tác lẫn nhau, ỷ vào lẫn nhau.
Kết quả Khương Phàm náo loạn một trận loạn cả phương bắc, cũng làm cho Cổ Hoa tổn thất nặng nề.
Bọn hắn là thánh địa, lúc đầu không có cơ hội hỗ trợ, không nghĩ tới lại đụng phải ở chỗ này.
Nếu như thế, bọn hắn không để ý thay Cổ Hoa giáo huấn Khương Phàm một chút.
- Ca ca, cơ thể của huynh có thể được không?
Khương Uyển Nhi vẫn rất lo lắng.
- Nhìn cho thật kỹ. Sau khi xem xong, muội phải hiểu được một chút, Khương Uyển Nhi muội cái gì cũng đều không cần sợ, ai cũng không cần sợ, bởi vì muội có một ca ca, tên Khương Phàm!
Khương Phàm đi đến trên đài diễn võ, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào Phương Vinh:
- Hôm qua là ngươi hãm hại muội muội ta?
Phương Dung bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lắc một cái, muốn phản bác, nhưng bờ môi chỉ nhúc nhích, vậy mà nói không ra lời.
Loại cảm giác này tựa như bị mãnh thú tập trung vào người.
- Sao có thể nói là hãm hại, luận bàn cùng cảnh giới, ai thua thì chính tài nghệ người đó là không bằng người.
Nam tử bên cạnh Phương Dung đứng trước mặt nàng, có chút ngẩng đầu, giằng co với Khương Phàm đang đứng ở trên đài.
- Trước khi nói chuyện, hãy tự giới thiệu đi.
- Tuyết Bộc thánh địa, Lương Hạo. Mặc dù không bằng Thiên phẩm thánh văn ngươi, nhưng cũng là Đại Thừa Thánh phẩm.
- Nàng hãm hại muội muội ta, hôm nay ta đến thay muội muội ta chủ trì công đạo!
- Ta nói, không phải hãm hại. Chúng ta đều là đệ tử thánh địa cao quý, làm việc quang minh lỗi lạc, cũng đều giữ quy củ, không giống với loại này người dã man như ngươi.
- Tốt thay cho một câu quang minh lỗi lạc, thật không biết xấu hổ.
- Ngươi nói cái gì? Nơi này là thánh địa hội nghị, không phải do một tên tội phạm truy nã như ngươi đến làm càn!
- Đừng ra vẻ đạo mạo dối trá, không phải là muốn khiêu chiến ta sao? Ta tiếp! Ngươi, kẻ đầu tiên?
Người của thánh địa Bắc Bộ trao đổi ánh mắt, liền dễ dàng tiếp nhận khiêu chiến như vậy?
Còn tưởng rằng muốn phí chút miệng lưỡi.
Nếu đã như thế này... Bọn hắn cũng không khách khí.
- Đã ngươi muốn khiêu chiến đệ tử thánh địa chúng ta, ta liền thành toàn ngươi.
Lương Hạo leo lên lôi đài.
Liên minh Thánh phương bắc của bọn hắn sớm đã âm thầm chọn lựa sáu người khiêu chiến, đều là thánh văn, đều là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
Để khi Khương Phàm xuất hiện, khởi xướng khiêu chiến.
- Uyển nhi ở bên cạnh nhìn.
Khương Phàm đi đến giữa lôi đài:
- So thế nào?
Lương Hạo đứng trước Khương Phàm cách hai mươi mét:
- Luận võ công bằng, luận bàn làm chủ, chạm đến là thôi.
- Nói nhảm coi như xong, tính thắng thua thế nào.
Ánh mắt Khương Phàm lăng lệ, nắm chặt nắm đấm.
- Chúng ta chỉ là luận bàn, chỉ cần một bên nhận thua, tranh tài coi như kết thúc.
- Nói rõ. Chỉ cần nhận thua, coi như kết thúc?
- Chỉ cần hô lên hai chữ nhận thua, coi như kết thúc.
Lương Hạo mang theo nụ cười tà ác trên mặt.
Mặc dù Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên cùng Sinh Tử cảnh là cảnh giới khác biệt, thế nhưng thực lực Sinh Tử cảnh lơ lửng không cố định, thời điểm yếu đi còn không bằng Linh Hồn cảnh bình thường, thời điểm mạnh lên thì rất dễ dàng mất khống chế.
Nếu như trạng thái của Khương Phàm mệt mỏi, hắn sẽ hung hăng ngược đối phương.
Nếu như trạng thái Khương Phàm là cường thịnh, hắn liền chống cự, dùng lời nói để kích thích, để Khương Phàm mất khống chế.
Cái này không phải khiêu chiến, đây là thuần thú, ha ha.
- Lương Hạo sư huynh! Hung hăng đánh! Để hắn lĩnh giáo thực lực thánh địa phương bắc chúng ta!
- Lương Hạo sư huynh, chúng ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của huynh, ta vì huynh mà kiêu ngạo.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa cao giọng la lên.
Lương Hạo là người có linh văn mạnh nhất trong đời mới bọn hắn, cái phần cường hãn kia đã xâm nhập đến bên trong linh hồn của bọn hắn, bọn hắn tin tưởng Lương Hạo có thể khống chế ở tràng diện, hung hăng giáo huấn Khương Phàm.
- Xin mời mở ra bình chướng bảo vệ, chỉ cần không có kết thúc, ai cũng không được phép nhúng tay.
Khương Phàm ra hiệu với Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ đi hướng lôi đài, tự mình tọa trấn:
- Chúng ta nói rõ quy tắc, luận bàn giữa thánh địa, hữu nghị đầu tiên, luận võ thứ hai, thắng bại toàn bằng thực lực, sau khi xuống đài không mang thù không trả thù, tất cả thánh địa càng không thể bởi vậy mà truy cứu trách nhiệm.
Thánh Chủ liên minh Thánh địa phương bắc theo thứ tự gật đầu.
Lương Hạo lui lại, kéo dài khoảng cách cùng Khương Phàm, tiếp tục đâm kích Khương Phàm:
- Ta muốn không chỉ là ta, thánh địa phương Bắc chúng ta, thậm chí tất cả thánh địa Thương Huyền, đều rất hiếu kỳ đối với ngươi. Hiếu kỳ thực lực của ngươi, hiếu kỳ linh văn của ngươi, hiếu kỳ võ pháp của ngươi. Nếu ngươi đã tới, vậy thì hãy thỏa mãn chúng ta. Đánh xong trận này, mặc kệ thắng thua, cũng cho đệ tử khác một cơ hội?
- Còn có ai muốn khiêu chiến?
Khương Phàm liếc mắt nhìn liên minh Thánh địa phương bắc.
- Chúng ta đều muốn lĩnh giáo thực lực của ngươi.
Năm đệ tử được tuyển chọn khác đi tới phía trước, đều là Thánh phẩm linh văn nổi tiếng trong, ngoài thánh địa phương bắc.
- Đứng ở nơi đó đừng động. Các ngươi rất nhanh có thể được thỏa mãn nguyện vọng.
- Chúng ta đang mong đợi.
Bọn hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, Sinh Tử cảnh còn cuồng như thế, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
- Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?
Chương 1525 Hoàn ngược (2)
Lương Hạo mở ra hai tay, ra hiệu toàn trường, vẻ mặt nghiêm một chút, tập trung vào Khương Phàm.
Vô Hồi Thánh Chủ bay lên không, tự mình bố trí bình chướng, bao phủ lôi đài cỡ lớn rộng năm trăm mét.
- Ta là Sinh Tử cảnh, ngươi bắt đầu trước.
Khương Phàm đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn Lương Hạo phách lối.
- Ngươi là Sinh Tử cảnh, ta không khi dễ ngươi, ngươi bắt đầu trước.
Lương Hạo sẵn sàng trận địa đón quân địch, làm xong phòng ngự.
- Ngươi bắt đầu trước, nếu không ngươi ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
- Ha ha, ha ha...
Lương Hạo cười to vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Ngươi xem thường Đại Thừa thánh văn ta? Đừng trách ta không khách khí.
Một cơn gió lớn kéo lên, cuốn sạch băng tinh chói mắt, nhanh chóng quét sạch năm trăm mét lôi đài.
Nhiệt độ trên lôi đài hạ xuống kịch liệt.
Cuồng phong gào thét, càng ngày càng mãnh liệt, kéo loạn đầy trời.
Băng tinh dày đặc, tốc độ tăng nhanh, giống như là lôi điện tàn phá bừa bãi toàn trường, phảng phất có thể phá hủy toàn bộ sinh linh bên trong phạm vi của nó.
Lực khống chế của Đại Thừa thánh văn, lập tức được đệ tử thánh địa toàn trường tán dương gật đầu.
Khương Phàm lù lù bất động, mặc cho cuồng phong xé rách, băng tinh bạo kích.
- Chỉ thế này?
- Bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Lương Hạo sáng tỏ hai mắt, thấu phát ánh sáng giá lạnh, hai tay cuồng vũ, khống chế cuồng phong cùng băng tinh táo bạo.
Uy lực cuồng phong cuồng dã có thể phá hủy núi cao.
Băng tinh rét lạnh thấu xương có thể đông kết thịt xương.
Tại vùng đất Cực Bắc mênh mông, hắn chính là Chúa Tể cánh đồng tuyết.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa nhao nhao ngẩng đầu, đây là kiêu ngạo của thánh địa bọn hắn.
Đệ tử thánh địa các phương đều định thần chú ý, đánh giá thực lực vị thiên tài phương bắc này, càng đang mong đợi Khương Phàm phản kháng.
Rống...
- A...
Sâu trong cuồng phong gào thét, hiện ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Giống như là tiếng gió, lại như là ác hồn vô tận đang thét gào.
Trong chốc lát, cuồng phong tăng vọt, tốc độ tăng đến cực hạn, băng tinh bên trong va chạm kịch liệt.
Cuồng phong giống như là bàn tay của trời, đang nhanh chóng tạo nên băng tinh, hình thành trọng quyền to lớn.
Ầm ầm...
Trọng quyền bạo kích, lôi tràng rung chuyển.
Một trăm ngàn băng tinh ngưng tụ, không có chút khe hở nào, trình độ cứng cáp vượt qua thép đen gấp trăm lần.
Nhiệt độ lạnh đến cực hạn, càng có thể tại lúc va chạm mục tiêu, đồng thời triệt để đóng băng ngay lập tức.
Cuồng phong gào thét, càng giao phó tốc độ cùng lực lượng vô địch cho trọng quyền!
Đây là sát chiêu cường đại hắn dùng để oanh sát cự thú tại cánh đồng tuyết.
- Hoa...
Số lượng lớn đệ tử thánh địa có phản ứng, uy lực của một quyền này xác thực cường đại.
Tô Triệt thì chậm rãi lắc đầu.
Biểu hiện phong cách quá dày đặc, hẳn là không có trải qua khiêu chiến sinh tử.
- Ngươi chủ quan!
Linh văn của Lương Hạo nở rộ cường quang, Đại Thừa thánh văn cường thế khống chế
Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm, chân phải lui về phía sau một bước, trầm ổn hạ người, tay phải nắm chặt, văn ấn Chu Tước tại lòng bàn tay phát sáng.
Ầm ầm!
Trọng quyền băng tinh giống như thiên thạch gào thét lên cường thế giáng lâm, khí lạnh mãnh liệt, quyền uy cuồn cuộn, đập vào mặt Khương Phàm.
Khương Phàm không lùi không tránh, vọt lên một quyền, đối mặt phản kích.
- Cuồng ngạo...
Lương Hạo vừa cười lạnh, lôi tràng lại nổ lên tiếng vang trầm muộn, trọng quyền băng tinh theo đó mà dừng, lít nha lít nhít vết nứt, từ chỗ va chạm 'Dâng trào' lên, quét sạch băng tinh.
Ầm ầm!
Tiếng bạo hưởng thứ hai vang vọng lôi tràng, trọng quyền băng tinh sụp đổ toàn diện, đảo loạn cuồng phong, tàn phá toàn trường.
- Đỡ được rồi?
- Nhẹ nhàng như vậy?
Toàn trường bạo động, không dám tin vào mắt mình.
Không phải thực lực tại Sinh Tử cảnh lơ lửng không cố định sao, thời điểm yếu thì rất yếu, thời điểm mạnh thì rất xao động, Khương Phàm đây là có chuyện gì?
- Rốt cuộc hắn có phải Sinh Tử cảnh hay không?
Rất nhiều túc lão thánh địa đều tiếp cận Khương Phàm, một lần nữa xem kỹ lại.
- Không thể nào! Sao ngươi có thể chống đỡ Băng Quyền của ta?
Lương Hạo khó có thể tin, hắn rõ ràng uy lực võ pháp của hắn nhất, đừng nói Khương Phàm, xem như cả một ngọn núi nguy nga cũng đều có thể tuỳ tiện vỡ nát.
- Tới phiên ta?
Kim viêm toàn thân Khương Phàm đột nhiên bạo động, răng rắc một tiếng, mặt đất vỡ nát, Khương Phàm nhào ra ngoài nhanh như thiểm điện.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Khương Phàm bạo động ba lần liệt diễm, tốc độ tăng vọt ba lần, trong tiếng kinh hô tại toàn trường, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Lương Hạo.
Tấn mãnh, cường thế.
- Ngươi...
Lương Hạo bỗng nhiên biến sắc, quả quyết né tránh về sau, cổ tay nhoáng một cái, một thanh đại đao băng tinh bang vào tay.
Đây là sát khí của hắn, bên trong ẩn chứa khí tức cực lạnh đặc biệt, là chuyên môn chuẩn bị để chống cự với Khương Phàm.
Nhưng, tốc độ Khương Phàm quá nhanh, lúc đang áp sát, trong chốc lát, tốc độ lại tăng vọt lần thứ tư.
Bành! Răng rắc!
Khương Phàm vung trọng quyền lên, thẳng đến miệng Lương Hạo.
Xương quai hàm vỡ vụn, máu tươi vẩy ra.
Cái cổ của Lương Hạo lay động mãnh liệt, suýt chút nữa đầu đã bị bẻ gãy, thân thể cũng cứ thế mà bay lên khỏi mặt đất.
Khương Phàm đưa một tay nắm chặt cổ chân của hắn, toàn bộ kéo đứng lên.
Cổ tay lắc lư, cuồng lực cuồn cuộn, bỗng nhiên đập xuống mặt đất.
Bành!!
Lương Hạo chạm đất, xương vỡ vụn, thanh đại đao rời khỏi tay.
- Lương Hạo sư huynh!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa bừng tỉnh, nhao nhao phóng tới lôi đài.
- Không chịu nổi một kích!
Khương Phàm vung Lương Hạo lên, giống như là bao tải, đập loạn bành bành lên mặt đất.
Lực lượng bộc phát, tốc độ kinh người.
Mười lần... Hai mươi lần... Ba mươi lần... Năm mươi lần!
Bành bành bành!
Huyết thủy phun tung toé, hài cốt vỡ vụn, từ thân thể đến đầu, rách mướp.
Không đợi Lương Hạo làm ra phản kích liền bị triệt để ngây người, miệng vỡ vụn, càng không phát ra được thanh âm nào, đầu vỡ vụn, ý thức hỗn loạn.
- Dừng tay!!
- Mau dừng tay!!
- Chúng ta nhận thua!!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa lo lắng la lên, dùng sức đụng chạm bình chướng.
Toàn trường bạo động, khiếp sợ tràng diện đầy máu trên lôi đài, rất nhiều nữ đệ tử đều bị dọa đến tái nhợt sắc mặt, không đành lòng lại nhìn tiếp.
- Nhận thua chưa?
Khương Phàm tiếp tục đập Lương Hạo, cao giọng la lên.
- Có phải có nguy hại hay không?
Khương Phàm càng khẳng định Đan Hoàng có cách, lập tức nhấc lên tinh thần hỏi thăm.
- Ta vẫn hi vọng ngươi có thể bế quan tu luyện bình thường.
- Ta không chậm trễ tu luyện, tinh lực chủ yếu vẫn mở ra thân thể bảo tàng. Ta chỉ là muốn tại thời điểm cần thiết, không thể quá uất ức.
- Ngươi về Sí Thiên giới bế quan hai năm liền không có ‘thời điểm cần’.
- Sư phụ, ta thật sự đợi không được hai năm.
Đan Hoàng liên tục suy nghĩ, vẫn mở miệng:
- Từ xưa đến nay, có rất nhiều người đều nghiên cứu qua Sinh Tử cảnh, nhưng thành công rất ít, lưu truyền xuống càng ít. Kiếp trước của ta sưu tập được hai cái. Một cái là đan dược, một cái là tâm quyết, có thể ứng phó tình huống Sinh Tử cảnh thực lực kịch liệt chập trùng.
- Có nguy hại?
Khương Phàm rung động, không hổ là Đan Hoàng, thật đúng là cái gì cũng có.
- Trước đó ta đã giải thích qua, thực lực Sinh Tử cảnh chập trùng đơn giản mà nói là chính thân thể đang mở ra bảo tàng. Nếu như áp chế quá phận, thân thể bảo tàng ngươi mở ra sẽ chịu ảnh hưởng.
- Giao cho ta, ta không tùy tiện dùng.
Khương Phàm vẫn còn có chút lòng tin đối với việc mình thức tỉnh, không quan tâm ba, năm lần ảnh hưởng.
Đan Hoàng tin tưởng tiềm lực của Khương Phàm, nhất là ba lần đột phá Linh Hồn cao giai cơ hồ hoàn mỹ.
Điều hắn lo lắng chính là tính cách của Khương Phàm, nói với hắn không có cách, hắn còn có thể thành thành thật thật, cẩn thận từng li từng tí, một khi có phương thức áp chế, chẳng khác nào Khương Phàm không có lo lắng, làm việc to gan hơn, càng càn ý làm bậy.
Bây giờ cam đoan không tùy tiện dùng, thời điểm tương lai có thể sử dụng khẳng định sẽ không chút mập mờ nào.
Thế nhưng, nghĩ tới nghĩ lui, Đan Hoàng vẫn thỏa hiệp.
Một chiêu kia của Tác Ngọc Đường quá độc ác, bây giờ Khương Phàm cũng là đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể kiên trì xông về phía trước.
- Đan dược là đan dược Thánh phẩm, có thể khiến cho người ta trong thời gian rất ngắn nhanh chóng vượt qua Sinh Tử cảnh, bước lên Niết Bàn cảnh. Nhưng dược lý là triệt để ngăn chặn thân thể mở ra bảo tàng, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới. Nói cách khác, ngươi không cần kẹt tại Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên, có thể trở nên mạnh hơn, ngươi cũng không cần chết tại Sinh Tử cảnh, nhưng sau khi tiến vào Niết Bàn cảnh, ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là nhất trọng thiên, lại không có mở ra thân thể bảo tàng nhất trọng thiên, chỉ là mạnh hơn một chút so với Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
- Mà đan dược dù sao cũng chỉ là đan dược, tỷ lệ có thể áp chế thân thể, cưỡng ép thăng hoa cảnh giới cũng chỉ có năm phần. Loại thứ hai là tâm quyết, một lần khởi động, có thể ổn định cảnh giới một thời gian, ngắn thì mấy giờ, lâu là mấy ngày. Nhưng mỗi lần vận dụng đều là cưỡng ép cướp đoạt quyền khống chế thân thể, không nên tấp nập sử dụng, nếu không có thể ảnh hưởng đến thân thể mở ra bảo tàng, ảnh hưởng đến tỷ lệ ngươi vượt qua Sinh Tử cảnh.
- Ta chọn tâm quyết!
- Ta có thể dạy ngươi, nhưng ta sẽ cho ngươi số lần quy định.
- Tạ ơn sư phụ!!
- Mười lần, ngươi có thể phóng túng mười lần, nhiều nhất mười lần. Nếu như ngươi dùng nhiều hơn một lần, ta yên lặng một năm, dùng nhiều hai lần, ta yên lặng ba năm.
Đan Hoàng vì muốn tốt cho Khương Phàm, nhất định phải hạn chế số lần, nếu không Khương Phàm rất dễ dàng không hiểu tiết chế.
Nếu như hắn bởi vì tâm quyết, cuối cùng không thể vượt qua Sinh Tử cảnh, hắn nhưng không cách nào bàn giao cho chính mình, càng không cách nào bàn giao cùng anh linh thần triều.
Khương Phàm ở lại trong phòng bế quan tu luyện.
Tất cả thánh địa thì lần lượt đến Tử Vi thánh địa, đầu tiên là Đại Diễn thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Tây Bộ, sau đó lại là Thiên Lân thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Bắc Bộ, tiếp đó là Chân Nguyên thánh địa làm chủ liên minh Thánh Địa Đông Bộ.
Ly Hỏa thánh địa, Hồn Thiên thánh địa, Linh Kiếp thánh địa cũng đến trong lúc này.
Vạn Sơ thánh địa, Thái Huyền thánh địa, Hạo Thương thánh địa, tam đại thánh địa Trung Ương thì cố ý kéo dài thời gian, còn từ từ đi tới.
Nhưng bất luận là Đại Diễn thánh địa, Thiên Lân thánh địa, hay là Chân Nguyên thánh địa đều được thánh địa Trung Ương bí mật liên hệ, yêu cầu bọn hắn khiêu chiến Tử Vi thánh địa.
Tuy nhiên, không chờ bọn hắn bắt đầu gây sự, Tử Vi thánh địa đã cao điệu tuyên bố.
- Thánh địa tề tụ, anh tài hội tụ, cơ hội tốt khó có được, đặc biệt thiết lập giải thi đấu luận võ. Hiện ra linh văn, luận bàn võ pháp. Do tôn chủ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, Vô Hồi Thánh Chủ, tự mình phụ trách!
Một lời tuyên cáo, đẩy Vô Hồi Thánh Chủ lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Nàng phụ trách chủ trì liền phải đứng mũi chịu sào tiếp nhận các phương khiêu chiến.
Các phương vừa vặn nguyện ý thử thực lực thánh địa Nam Bộ một chút. Nhất là sau khi Tử Vi thánh địa biểu thị Khương Phàm đang ở chỗ này, nhiệt tình của bọn hắn càng thêm tăng vọt.
Tại ngày thứ ba Khương Phàm bế quan, diễn võ trường tại khu tân khách náo nhiệt lên.
Chu Thanh Thọ lên đài đầu tiên, hiện ra uy lực tinh thần, chiến thắng liên tiếp ba trận, cuộc chiến thứ tư thua với Đại Thừa Thánh phẩm của Đông Bộ.
Sau đó Hàn Ngạo lên đài, bằng vào cải tạo lực lượng huyết mạch, năm trận chiến toàn thắng, chấn kinh thánh địa các phương.
Đây là kết quả mà bọn hắn khắc chế, dù sao Hỗn Thiên Linh Bảo cũng quá đặc thù, không thể nào biểu hiện ra dưới loại tình huống này.
Khương Phàm bế quan khổ tu năm ngày, xuất quan tại đêm khuya, phải thừa dịp lấy bóng đêm chạy đi.
- Trời đều đã tối, ngươi đi làm cái gì?
Chu Thanh Thọ ngăn Khương Phàm lại.
- Có việc phải xử lý, đừng lộ ra.
Khương Phàm vỗ vỗ bả vai hắn liền muốn rời khỏi.
- Tất cả thánh địa đều lần lượt đến, ngươi không gặp gỡ bọn hắn?
- Chuyện thánh địa các ngươi, ta không xen vào.
- Ngươi không muốn xen vào, nhưng bọn hắn đều muốn để cho ngươi xen vào.
- Không hứng thú.
- Khương Uyển Nhi đã bị thương.
- Cái gì?
Khương Phàm vừa chạy qua chỗ ngoặt, lại chạy về tới.
- Bọn họ cũng đều biết ngươi ở chỗ này, muốn nhìn 'Sống' một chút, Thánh Chủ một mực đang đè ép, nhưng không biết là ai suy nghĩ cái chủ ý ngu ngốc, vậy mà tại thời điểm khiêu chiến Khương Uyển Nhi, đánh nàng trọng thương.
- Các ngươi thấy thế nào! Không ngăn lại sao?!
Chương 1522 Chúng ta rất xứng đôi
Khương Phàm sầm mặt lại.
- Chuyện đột nhiên xảy ra, vũ khí của thằng ranh con kia có gì đó quái lạ, đột nhiên bộc phát lực lượng cường đại, suýt chút nữa đánh phế Khương Uyển Nhi.
- Ai làm?
- Thánh địa Bắc Bộ, Tuyết Bộc thánh địa.
- Tên?
- Phương Dung.
- Còn sống?
- Bị Na Yêu nhà ta dạy dỗ.
- Ngày mai đi qua thu thập bọn họ.
Khương Phàm quay người biến mất trong màn đêm.
Sau hai giờ, Khương Phàm đi tới ba trăm dặm bên ngoài Tử Vi thánh địa, tìm một chỗ bí ẩn, cảm ngộ Sơn Hà Đại Táng, 'Câu dẫn' Lãnh Văn Thanh.
Nếu như thuận lợi, đêm nay hắn muốn bắt lấy Lãnh Văn Thanh.
Không thể chờ đến khi nàng đi tổ sơn, thậm chí cũng không thể chờ đến khi người canh giữ tổ sơn tới.
Nếu như không thuận lợi, nghĩ biện pháp khác.
Lãnh Văn Thanh không có để hắn đợi quá lâu, tại nửa đêm đến rạng sáng đã tìm được Khương Phàm.
- Lại là ngươi?
- A, Lãnh cô nương, thật là đúng dịp nha.
Khương Phàm nhìn dáng vẻ Lãnh Văn Thanh, quả quyết từ bỏ.
- Hợp sao? Ban ngày đúng dịp, đêm nay cũng khéo rồi?
Lãnh Văn Thanh không phải tới lẻ loi một mình, mà là cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng, nắm lấy vũ khí không gian vặn vẹo trong tay, trong bóng tối xa xa, còn giống như có 'Bóng dáng' đi theo.
- Chúng ta xem ra vẫn rất có duyên phận.
Khương Phàm thầm nghĩ đáng tiếc, phải nghĩ cách nói sang chuyện khác, không thể để cho Lãnh Văn Thanh sinh ra cảnh giác đối với hắn, nếu không, muốn dẫn đi ra liền khó khăn.
- Nơi này không có người khác, nói 'Cảm giác' của ngươi một chút? Ngươi là có cảm giác lúc nào, có cảm giác gì.
Lãnh Văn Thanh rất cảnh giác, một mực nắm bảo khí không gian trong tay.
- Ta... ừm... Tại thời điểm ta nhìn thấy cô mới có cảm giác.
Tâm tư Khương Phàm nhanh quay ngược trở lại, cố gắng kiếm cớ.
- Nói rõ ràng chút.
- Ta cảm thấy chúng ta rất xứng đôi.
- Cái gì?
- Ta nhìn thấy cô liền có cảm giác, rất loại cảm giác mãnh liệt kia.
- Ngươi đang câu dẫn ta?
- Cô có nghĩ tới hay không, mang nhiều thêm một cái thân phận tiến đến tổ sơn?
- Thân phận gì?
- Nữ tử của Đan Thánh Sí Thiên giới tương lai. Cái này có thể tạo thế cho cô, để cho thân phận của cô càng đặc biệt, càng được nhận tôn trọng.
- Ngươi là đang nhục nhã ta sao? Ta còn cần dùng ngươi đến tạo thế?
- Dệt hoa trên gấm.
- Ngươi vừa cưới nữ tử hoa lâu, bây giờ lại bàn bạc thông gia với ta? Ngươi xem Lãnh Văn Thanh ta là cái gì!
- Ta chỉ dũng cảm thể hiện ý nghĩ của mình, nếu như cô không nguyện ý thì coi như xong. Cáo từ.
- Dừng lại. Ngươi xem ta là đồ đần sao? Hôm nay ngươi không nói xong chuyện ban ngày thì đừng mơ tưởng về lại Tử Vi thánh địa.
- Ban ngày nói cái gì rồi? A, cô nói loại cảm giác đặc biệt kia, giống như không có liên quan gì cùng cô cả.
- Có liên quan hay không, chính ngươi rõ ràng nhất.
Lãnh Văn Thanh rất muốn biết rõ ràng, rốt cuộc Khương Phàm có đạt được truyền thừa hay không.
Khương Phàm cố ý do dự một lát, có chút hé miệng, giống như đã hạ quyết tâm thật lớn:
- Hình như ta đã đạt được một cái truyền thừa.
- Truyền thừa gì.
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ con ngươi, nhìn chằm chằm Khương Phàm.
Truyền thừa?
Hắn thật sự đã đạt được rồi?
Loại truyền thừa này lại có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
- Liên quan tới khí vận dân chúng cùng tạo hóa! Quả thực không dám giấu giếm, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu sau khi ta nhận được đến tin tức nên mới cùng theo Thánh Chủ tới đây!
Khương Phàm đi bước cờ hiểm.
Khí vận tạo hóa?
Sắc mặt Lãnh Văn Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Sứ giả tổ sơn đã nói qua, đây là truyền thừa thần bí đã biến mất vài vạn năm. Liên quan tới dân chúng, liên quan đến tới thế giới.
Là bí mật bên trong bí mật.
Mặc dù sử giả tổ sơn đã giấu rất kỹ càng, nhưng Lãnh Văn Thanh có thể đoán được, bí mật như thế này hẳn không có mấy người biết.
Vậy mà Khương Phàm lại có thể nói ra được, có thể là thật, huống chi còn có thể gây nên phản ứng vi diệu.
Lãnh Văn Thanh nhìn Khương Phàm, tâm tình phức tạp.
Nếu như sử giả tổ sơn biết, có thể cùng đưa hắn đến tổ sơn hay không?
Người như vậy, làm sao phối khống chế khí vận dân chúng được?
Người như vậy, làm sao phối với nàng cùng hưởng tổ sơn được?
Mà Khương Phàm lại khống chế lực lượng Kiều gia, càng có Sí Thiên giới làm bối cảnh, tổ sơn có thể lấy Khương Phàm làm chủ hay không?
Rất có thể!
Lãnh Văn Thanh càng nghĩ càng nhiều, càng nghĩ càng cảnh giác.
Trong ánh mắt lấp lóe của nàng, chạy không khỏi Khương Phàm kinh nghiệm lão đạo.
Thành công!
Khương Phàm cơ hồ có thể tưởng tượng ra ý nghĩ tại thời khắc này trong đầu Lãnh Văn Thanh, cũng có thể suy đoán ra nàng sắp động sát ý.
Lãnh Văn Thanh vô ý thức nắm chặt bàn tay ngọc mảnh khảnh.
Một cái truyền thừa, sao có thể giáng lâm đến trên thân hai người?
Nàng có thể đoạt lại hay không?
Cứ như vậy, nàng không cần cùng Khương Phàm cùng đi tổ sơn, còn có thể tăng cường lực lượng truyền thừa của nàng.
Thử một chút không??
Vì sao không!
Nơi này là lãnh địa của nàng, nàng hoàn toàn có điều kiện thử một chút.
Nhưng nhất định phải tại trước khi sử giả tổ sơn tới đây, mà nhất định phải một lần công thành, không kinh động đến bất cứ kẻ nào.
- Văn Thanh cô nương, ta đã thẳng thắn bí mật của ta, có phải cô cũng nên bày tỏ một chút hay không? Vì sao ta có thể cảm nhận được khí vận từ cô, lại vì sao cô có thể tìm tới chỗ ta?
Giọng Khương Phàm vang lên làm cho Lãnh Văn Thanh tỉnh lại từ trong suy tư.
Lãnh Văn Thanh nhìn chằm chằm Khương Phàm, ngữ khí bình thản:
- Ta cần suy nghĩ một chút. Như vậy đi, ba ngày sau, chúng ta gặp mặt ở nơi này.
- Lãnh cô nương làm là như vậy không phải không quá công bằng.
- Giữa nam nữ, không có công bằng. Ta nói ba ngày liền ba ngày, đến lúc đó ngươi nguyện ý đến, ta cho ngươi niềm vui bất ngờ, không nguyện ý đến, cũng tùy ngươi thôi.
Lãnh Văn Thanh muốn trở về bàn bạc cùng phụ thân, thần không biết quỷ không hay, bí mật bắt lấy Khương Phàm.
Nếu như có thể cướp đoạt là tốt nhất.
Không thể nào cướp đoạt, thử qua, cũng không hối hận, sau đó sẽ nghĩ những cách khác áp chế Khương Phàm.
Tóm lại, hoặc là diệt trừ Khương Phàm, hoặc là để Khương Phàm nghe theo lệnh của nàng.
Dù sao bọn hắn muốn khống chế khí vận khắp thiên hạ, là muốn đi đến đỉnh cao của thế giới, là muốn hưởng thụ vinh quang vô tận.
Khương Phàm nhìn Lãnh Văn Thanh biến mất tại trong cánh rừng, nhếch miệng lên một đường cong.
Ba ngày?
Chúng ta rửa mắt mà đợi!
Nhìn xem ai là con mồi, ai là thợ săn!
Chương 1523 Lập uy
- Uyển nhi...
Khương Phàm đẩy cửa phòng Khương Uyển Nhi ra, lông mày lập tức nhíu lại.
Trong phòng khắp nơi đều có vải trắng xoa máu, nhìn thấy mà giật mình.
- Ca ca, muội không sao.
Khương Uyển Nhi nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, cố gắng tươi cười.
- Đừng lo lắng, tình huống đã ổn định.
Bọn người Khương Hồng Võ đều tụ tập ở trong phòng.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Phàm không nghĩ tới tình huống của Uyển nhi lại nghiêm trọng như vậy.
Yến Khinh Vũ trầm mặt nói:
- Tuyết Bộc thánh địa chủ động khiêu chiến Uyển nhi, thái độ rất tốt, nhiều lần biểu thị luận bàn làm chủ, thế nhưng đánh không có mấy hiệp, tiện nhân kia đột nhiên lộ ra vũ khí, trực tiếp dẫn nổ!
Khương Hồng Võ tự trách lắc đầu:
- Chúng ta cũng đã quá chủ quan.
Ngụy Thiên Thu nhắc nhở Khương Phàm:
- Mục đích của liên minh Bắc Bộ là muốn kích thích ngươi xuất hiện, ngươi không nên manh động, chúng ta có thể ứng phó.
Khương Phàm ngồi vào chỗ đầu giường Uyển nhi, nắm tay của nàng dò xét khí tức:
- Bọn hắn có thể hèn hạ một lần liền sẽ còn hèn hạ lần thứ hai. Lần này Uyển nhi may mắn, lần sau liền có thể phế đi ai.
Khương Hồng Võ nói:
- Lần này là chủ quan, lần sau sẽ không, ngươi là Sinh Tử cảnh, không nên ra tay, giao cho chúng ta.
- Mọi người yên tâm, ta không có yếu ớt như vậy.
Khương Phàm càng dò xét, sắc mặt càng khó coi, tâm mạch Uyển nhi lộn xộn, khí tức suy yếu, thương thế rất nặng.
Vì sao bị thương luôn luôn người nhà của hắn?
Chẳng lẽ hung danh của hắn còn chưa đủ lớn?
Xem ra còn phải lập uy!
Hung hăng lập uy!
Để tất cả những người muốn tổn thương người nhà hắn, đều biết hậu quả nghiêm trọng khi làm như thế!
- Ca ca, muội thật sự không sao cả.
Khương Uyển Nhi rất tự trách, luôn luôn liên lụy ca ca.
Khương Phàm nhẹ giọng an ủi:
- Chúng ta đã không còn là chúng ta ở Bạch Hổ quan, chúng ta đã qua cái thời bị người khác khi dễ. Ai dám tổn thương chúng ta, chúng ta sẽ hoàn trả gấp bội.
Sắc trời vừa tảng sáng, tất cả đệ tử thánh địa liền lần lượt đuổi tới diễn võ trường.
Bọn hắn dâng cao chiến ý, nhiệt huyết dâng trào.
Đây là hội nghị thánh địa khó có được, bọn hắn đều muốn hiện ra linh văn của chính mình, đều muốn chứng minh thánh địa của mình càng mạnh.
Tất cả liên minh Thánh Địa cũng còn bão đoàn, liên thủ hiếm thấy.
Tuy nhiên, trước mắt, nhiệt tình chủ yếu vẫn là khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ đang ở đầu ngọn gió.
Khi dễ liên minh Thánh Địa Nam Bộ, cũng chính là khi dễ Tử Vi thánh địa, đây cũng là một trong những mục đích bọn hắn tới nơi này.
Nếu quả thật có thể Khương Phàm kích thích đi ra, khi dễ thật tốt, vậy thì càng hoàn mỹ.
- Tới, đến rồi!!
Vô Hồi Thánh Chủ mang theo thánh địa Nam Bộ đi đến diễn võ trường, không khí náo nhiệt nhanh chóng an tĩnh lại, tất cả ánh mắt đều rơi xuống trên thân Vô Hồi thánh địa.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các liên minh Thánh Địa Bắc Bộ đánh ánh mắt với nhau, lần lượt đi tới phía trước.
- Uyển nhi cô nương lại tới, khôi phục không tệ chứ?
- Không hổ là đệ tử thánh địa đan dược, các loại đan dược tùy tiện dùng, khôi phục thật là nhanh.
- Uyển nhi cô nương, có hứng thú lại so một trận hay không? Lần này chúng ta sẽ hạ thủ lưu tình, nhiều nhất là để cho ngươi chảy chút máu, sẽ không giống như hôm qua, chiến đấu đứng không yên.
- Hừ hừ, vẫn đừng dựng nàng lên. Một chút ngoài ý muốn đều gánh không được, thật yếu, nếu như hôm qua chết trên lôi đài, chẳng phải chúng ta còn phải bồi thường?
- Đúng đấy, chớ đánh với nàng. Ta còn tưởng rằng nàng cũng mạnh như tên ca ca phách lối kia của nàng, kết quả... Quá thất vọng rồi.
Các đệ tử liên minh Thánh Địa Bắc Bộ liền bắt đầu kêu gào, có chủ động khiêu chiến, có cố ý khích tướng.
Dù sao cũng chính là kích thích Khương Uyển Nhi lên đài, lại hung hăng giáo huấn.
Mục đích cuối cùng của bọn hắn chính là muốn dẫn Khương Phàm ra.
- Rõ ràng là các ngươi giở trò lừa bịp!
Khương Uyển Nhi tức giận.
- Binh bất yếm trá(*), ca của ngươi không dạy qua ngươi?
(*) Chiến đấu bất chấp thủ đoạn.
Tuyết Bộc thánh địa cười lạnh.
- Các ngươi nói đó là lừa dối? Đó là hèn hạ!
- Cái gì gọi là hèn hạ, cái gì gọi là lừa dối? Ngươi phân rõ sao!
- Ta cùng ngươi so!
- Hừ hừ, ngươi thua không nổi, không so với ngươi.
- Ai thua không nổi, đến đây, ta cùng ngươi so.
- Thua không nổi liền thua không nổi, còn không thừa nhận, thật buồn cười. Đều là một cái đức hạnh như tên ca ca kia của ngươi, mang Kiều gia từ Cổ Hoa hoàng thành đi, vậy mà sợ hãi, vứt xuống bọn hắn đối mặt với vây bắt, tự mình chạy đến Sí Thiên giới ẩn nấp rồi.
- Không cho phép ngươi nói ca ca ta như thế.
- Hắn cũng dám làm, còn không cho người nói rồi? Hèn nhát, con rùa giấu đầu lộ đuôi.
Phương Vinh nói xong cũng nháy mắt mấy cái với các sư huynh đệ ở hai bên, thế nào, ta mắng có trình độ chưa.
Thế nhưng, các sư huynh đệ Tuyết Bộc thánh địa đang muốn lộ ra nụ cười, lại đều lần lượt cứng đờ.
Các đệ tử Thiên Lân thánh địa và các thánh địa Bắc Bộ cũng đều có chút nhíu mày, tập trung vào phía trước.
- Thế nào?
Phương Vinh kỳ quái nhìn bọn hắn, vừa nhìn về đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
Một người từ góc rẽ đi tới, nhìn diễn võ trường náo nhiệt một chút, ánh mắt lạnh lùng, đi tới phía đội ngũ Vô Hồi thánh địa.
- Khương Phàm! Hắn lại đi ra!
Thái Long và các đệ tử thánh địa Nam Bộ đều mang theo ánh mắt phức tạp nhìn nam tử đi tới.
Từ biệt tại Vĩnh Hằng Thánh Sơn, đảo mắt đã mười năm.
Đối với bọn hắn mà nói, mười năm nói ngắn cũng không ngắn nói dài cũng không dài, tuy nhiên đều là tu luyện ngày qua ngày.
Đối với Khương Phàm mà nói, lại thay đổi nhân sinh trong oanh oanh liệt liệt.
Mặc kệ thanh danh như thế nào, chí ít hắn đã vang danh thiên hạ, đưa thân đến hoàng tộc, tay cầm cường binh.
Thái Long còn nhớ mang máng lần đầu tiên lúc hắn gặp mặt cùng Khương Phàm, Khương Phàm chỉ vào hắn nói câu kia càn rỡ nói —— không có thánh địa, ngươi tính cái gì? Rời khỏi thánh địa, ngươi lại có thể đi ra bao xa!
- Khương Phàm...
Bọn người Tô Triệt nhìn Khương Phàm đi tới, vẻ mặt cũng rất phức tạp.
Trước đó đều coi là Khương Phàm sẽ chết tại Đại Hoang, không nghĩ tới lại một thân bái phỏng Sí Thiên giới, còn thắng được Giới Chủ tin cậy, diệt trừ Tác Ngọc Đường, chống đỡ sự uy hiếp của Vạn Đạo Thần Giáo.
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn nghịch chuyển nhân sinh của mình.
Bọn hắn đã từng cho rằng, thành tựu của Khương Phàm hẳn là dừng bước ở đây, nhưng hôm nay bọn hắn lại cảm giác, thành tựu của Khương Phàm không chỉ có như thế.
Chương 1524 Hoàn ngược (1)
- Hắn chính là Khương Phàm?
- Hắn là đến báo thù thay muội muội của hắn? Ha ha, thánh địa phương Bắc dùng chiêu này mặc dù ám muội, nhưng xác thực có hiệu quả nhỉ.
- Đối phó loại người cực đoan này, chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan.
- Tử Vi thánh địa nói hắn là Sinh Tử cảnh rồi?
- Sinh Tử cảnh còn dám chạy loạn khắp nơi, thật đúng là tên cuồng nhân.
- Sinh Tử cảnh tựa như lão hổ không có răng, nhìn uy phong lẫm liệt, kỳ thật không có bao nhiêu uy hiếp.
- Trò hay bắt đầu! Liền nhìn liên minh Thánh địa phương bắc chơi như thế nào!
Sau khi diễn võ trường rộng lớn hơi an tĩnh, đã nhanh chóng náo nhiệt lên.
Chuyện mong đợi nhất rốt cuộc cũng đã xảy ra.
Các đệ tử thánh địa phương bắc tập thể đi về phía trước mấy bước, ánh mắt lăng lệ.
Quan giữa bọn hắn cùng Cổ Hoa hoàng thành vô cùng thân mật. Bọn hắn ủng hộ tư thái trung lập của Cổ Hoa, Cổ Hoa khẳng định lực ảnh hưởng của bọn hắn.
Hợp tác lẫn nhau, ỷ vào lẫn nhau.
Kết quả Khương Phàm náo loạn một trận loạn cả phương bắc, cũng làm cho Cổ Hoa tổn thất nặng nề.
Bọn hắn là thánh địa, lúc đầu không có cơ hội hỗ trợ, không nghĩ tới lại đụng phải ở chỗ này.
Nếu như thế, bọn hắn không để ý thay Cổ Hoa giáo huấn Khương Phàm một chút.
- Ca ca, cơ thể của huynh có thể được không?
Khương Uyển Nhi vẫn rất lo lắng.
- Nhìn cho thật kỹ. Sau khi xem xong, muội phải hiểu được một chút, Khương Uyển Nhi muội cái gì cũng đều không cần sợ, ai cũng không cần sợ, bởi vì muội có một ca ca, tên Khương Phàm!
Khương Phàm đi đến trên đài diễn võ, ánh mắt lạnh lùng tập trung vào Phương Vinh:
- Hôm qua là ngươi hãm hại muội muội ta?
Phương Dung bị ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm đến mức trong lòng lắc một cái, muốn phản bác, nhưng bờ môi chỉ nhúc nhích, vậy mà nói không ra lời.
Loại cảm giác này tựa như bị mãnh thú tập trung vào người.
- Sao có thể nói là hãm hại, luận bàn cùng cảnh giới, ai thua thì chính tài nghệ người đó là không bằng người.
Nam tử bên cạnh Phương Dung đứng trước mặt nàng, có chút ngẩng đầu, giằng co với Khương Phàm đang đứng ở trên đài.
- Trước khi nói chuyện, hãy tự giới thiệu đi.
- Tuyết Bộc thánh địa, Lương Hạo. Mặc dù không bằng Thiên phẩm thánh văn ngươi, nhưng cũng là Đại Thừa Thánh phẩm.
- Nàng hãm hại muội muội ta, hôm nay ta đến thay muội muội ta chủ trì công đạo!
- Ta nói, không phải hãm hại. Chúng ta đều là đệ tử thánh địa cao quý, làm việc quang minh lỗi lạc, cũng đều giữ quy củ, không giống với loại này người dã man như ngươi.
- Tốt thay cho một câu quang minh lỗi lạc, thật không biết xấu hổ.
- Ngươi nói cái gì? Nơi này là thánh địa hội nghị, không phải do một tên tội phạm truy nã như ngươi đến làm càn!
- Đừng ra vẻ đạo mạo dối trá, không phải là muốn khiêu chiến ta sao? Ta tiếp! Ngươi, kẻ đầu tiên?
Người của thánh địa Bắc Bộ trao đổi ánh mắt, liền dễ dàng tiếp nhận khiêu chiến như vậy?
Còn tưởng rằng muốn phí chút miệng lưỡi.
Nếu đã như thế này... Bọn hắn cũng không khách khí.
- Đã ngươi muốn khiêu chiến đệ tử thánh địa chúng ta, ta liền thành toàn ngươi.
Lương Hạo leo lên lôi đài.
Liên minh Thánh phương bắc của bọn hắn sớm đã âm thầm chọn lựa sáu người khiêu chiến, đều là thánh văn, đều là Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên.
Để khi Khương Phàm xuất hiện, khởi xướng khiêu chiến.
- Uyển nhi ở bên cạnh nhìn.
Khương Phàm đi đến giữa lôi đài:
- So thế nào?
Lương Hạo đứng trước Khương Phàm cách hai mươi mét:
- Luận võ công bằng, luận bàn làm chủ, chạm đến là thôi.
- Nói nhảm coi như xong, tính thắng thua thế nào.
Ánh mắt Khương Phàm lăng lệ, nắm chặt nắm đấm.
- Chúng ta chỉ là luận bàn, chỉ cần một bên nhận thua, tranh tài coi như kết thúc.
- Nói rõ. Chỉ cần nhận thua, coi như kết thúc?
- Chỉ cần hô lên hai chữ nhận thua, coi như kết thúc.
Lương Hạo mang theo nụ cười tà ác trên mặt.
Mặc dù Linh Hồn cảnh cửu trọng thiên cùng Sinh Tử cảnh là cảnh giới khác biệt, thế nhưng thực lực Sinh Tử cảnh lơ lửng không cố định, thời điểm yếu đi còn không bằng Linh Hồn cảnh bình thường, thời điểm mạnh lên thì rất dễ dàng mất khống chế.
Nếu như trạng thái của Khương Phàm mệt mỏi, hắn sẽ hung hăng ngược đối phương.
Nếu như trạng thái Khương Phàm là cường thịnh, hắn liền chống cự, dùng lời nói để kích thích, để Khương Phàm mất khống chế.
Cái này không phải khiêu chiến, đây là thuần thú, ha ha.
- Lương Hạo sư huynh! Hung hăng đánh! Để hắn lĩnh giáo thực lực thánh địa phương bắc chúng ta!
- Lương Hạo sư huynh, chúng ta chờ mong biểu hiện đặc sắc của huynh, ta vì huynh mà kiêu ngạo.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa cao giọng la lên.
Lương Hạo là người có linh văn mạnh nhất trong đời mới bọn hắn, cái phần cường hãn kia đã xâm nhập đến bên trong linh hồn của bọn hắn, bọn hắn tin tưởng Lương Hạo có thể khống chế ở tràng diện, hung hăng giáo huấn Khương Phàm.
- Xin mời mở ra bình chướng bảo vệ, chỉ cần không có kết thúc, ai cũng không được phép nhúng tay.
Khương Phàm ra hiệu với Vô Hồi Thánh Chủ.
Vô Hồi Thánh Chủ đi hướng lôi đài, tự mình tọa trấn:
- Chúng ta nói rõ quy tắc, luận bàn giữa thánh địa, hữu nghị đầu tiên, luận võ thứ hai, thắng bại toàn bằng thực lực, sau khi xuống đài không mang thù không trả thù, tất cả thánh địa càng không thể bởi vậy mà truy cứu trách nhiệm.
Thánh Chủ liên minh Thánh địa phương bắc theo thứ tự gật đầu.
Lương Hạo lui lại, kéo dài khoảng cách cùng Khương Phàm, tiếp tục đâm kích Khương Phàm:
- Ta muốn không chỉ là ta, thánh địa phương Bắc chúng ta, thậm chí tất cả thánh địa Thương Huyền, đều rất hiếu kỳ đối với ngươi. Hiếu kỳ thực lực của ngươi, hiếu kỳ linh văn của ngươi, hiếu kỳ võ pháp của ngươi. Nếu ngươi đã tới, vậy thì hãy thỏa mãn chúng ta. Đánh xong trận này, mặc kệ thắng thua, cũng cho đệ tử khác một cơ hội?
- Còn có ai muốn khiêu chiến?
Khương Phàm liếc mắt nhìn liên minh Thánh địa phương bắc.
- Chúng ta đều muốn lĩnh giáo thực lực của ngươi.
Năm đệ tử được tuyển chọn khác đi tới phía trước, đều là Thánh phẩm linh văn nổi tiếng trong, ngoài thánh địa phương bắc.
- Đứng ở nơi đó đừng động. Các ngươi rất nhanh có thể được thỏa mãn nguyện vọng.
- Chúng ta đang mong đợi.
Bọn hắn lộ ra nụ cười thản nhiên, Sinh Tử cảnh còn cuồng như thế, thật sự là không biết tự lượng sức mình.
- Chúng ta bắt đầu ngay bây giờ?
Chương 1525 Hoàn ngược (2)
Lương Hạo mở ra hai tay, ra hiệu toàn trường, vẻ mặt nghiêm một chút, tập trung vào Khương Phàm.
Vô Hồi Thánh Chủ bay lên không, tự mình bố trí bình chướng, bao phủ lôi đài cỡ lớn rộng năm trăm mét.
- Ta là Sinh Tử cảnh, ngươi bắt đầu trước.
Khương Phàm đứng tại chỗ, mắt lạnh nhìn Lương Hạo phách lối.
- Ngươi là Sinh Tử cảnh, ta không khi dễ ngươi, ngươi bắt đầu trước.
Lương Hạo sẵn sàng trận địa đón quân địch, làm xong phòng ngự.
- Ngươi bắt đầu trước, nếu không ngươi ngay cả cơ hội ra tay cũng không có.
- Ha ha, ha ha...
Lương Hạo cười to vài tiếng, sắc mặt bỗng nhiên lạnh lẽo:
- Ngươi xem thường Đại Thừa thánh văn ta? Đừng trách ta không khách khí.
Một cơn gió lớn kéo lên, cuốn sạch băng tinh chói mắt, nhanh chóng quét sạch năm trăm mét lôi đài.
Nhiệt độ trên lôi đài hạ xuống kịch liệt.
Cuồng phong gào thét, càng ngày càng mãnh liệt, kéo loạn đầy trời.
Băng tinh dày đặc, tốc độ tăng nhanh, giống như là lôi điện tàn phá bừa bãi toàn trường, phảng phất có thể phá hủy toàn bộ sinh linh bên trong phạm vi của nó.
Lực khống chế của Đại Thừa thánh văn, lập tức được đệ tử thánh địa toàn trường tán dương gật đầu.
Khương Phàm lù lù bất động, mặc cho cuồng phong xé rách, băng tinh bạo kích.
- Chỉ thế này?
- Bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Lương Hạo sáng tỏ hai mắt, thấu phát ánh sáng giá lạnh, hai tay cuồng vũ, khống chế cuồng phong cùng băng tinh táo bạo.
Uy lực cuồng phong cuồng dã có thể phá hủy núi cao.
Băng tinh rét lạnh thấu xương có thể đông kết thịt xương.
Tại vùng đất Cực Bắc mênh mông, hắn chính là Chúa Tể cánh đồng tuyết.
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa nhao nhao ngẩng đầu, đây là kiêu ngạo của thánh địa bọn hắn.
Đệ tử thánh địa các phương đều định thần chú ý, đánh giá thực lực vị thiên tài phương bắc này, càng đang mong đợi Khương Phàm phản kháng.
Rống...
- A...
Sâu trong cuồng phong gào thét, hiện ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Giống như là tiếng gió, lại như là ác hồn vô tận đang thét gào.
Trong chốc lát, cuồng phong tăng vọt, tốc độ tăng đến cực hạn, băng tinh bên trong va chạm kịch liệt.
Cuồng phong giống như là bàn tay của trời, đang nhanh chóng tạo nên băng tinh, hình thành trọng quyền to lớn.
Ầm ầm...
Trọng quyền bạo kích, lôi tràng rung chuyển.
Một trăm ngàn băng tinh ngưng tụ, không có chút khe hở nào, trình độ cứng cáp vượt qua thép đen gấp trăm lần.
Nhiệt độ lạnh đến cực hạn, càng có thể tại lúc va chạm mục tiêu, đồng thời triệt để đóng băng ngay lập tức.
Cuồng phong gào thét, càng giao phó tốc độ cùng lực lượng vô địch cho trọng quyền!
Đây là sát chiêu cường đại hắn dùng để oanh sát cự thú tại cánh đồng tuyết.
- Hoa...
Số lượng lớn đệ tử thánh địa có phản ứng, uy lực của một quyền này xác thực cường đại.
Tô Triệt thì chậm rãi lắc đầu.
Biểu hiện phong cách quá dày đặc, hẳn là không có trải qua khiêu chiến sinh tử.
- Ngươi chủ quan!
Linh văn của Lương Hạo nở rộ cường quang, Đại Thừa thánh văn cường thế khống chế
Toàn thân Khương Phàm dâng lên liệt diễm, chân phải lui về phía sau một bước, trầm ổn hạ người, tay phải nắm chặt, văn ấn Chu Tước tại lòng bàn tay phát sáng.
Ầm ầm!
Trọng quyền băng tinh giống như thiên thạch gào thét lên cường thế giáng lâm, khí lạnh mãnh liệt, quyền uy cuồn cuộn, đập vào mặt Khương Phàm.
Khương Phàm không lùi không tránh, vọt lên một quyền, đối mặt phản kích.
- Cuồng ngạo...
Lương Hạo vừa cười lạnh, lôi tràng lại nổ lên tiếng vang trầm muộn, trọng quyền băng tinh theo đó mà dừng, lít nha lít nhít vết nứt, từ chỗ va chạm 'Dâng trào' lên, quét sạch băng tinh.
Ầm ầm!
Tiếng bạo hưởng thứ hai vang vọng lôi tràng, trọng quyền băng tinh sụp đổ toàn diện, đảo loạn cuồng phong, tàn phá toàn trường.
- Đỡ được rồi?
- Nhẹ nhàng như vậy?
Toàn trường bạo động, không dám tin vào mắt mình.
Không phải thực lực tại Sinh Tử cảnh lơ lửng không cố định sao, thời điểm yếu thì rất yếu, thời điểm mạnh thì rất xao động, Khương Phàm đây là có chuyện gì?
- Rốt cuộc hắn có phải Sinh Tử cảnh hay không?
Rất nhiều túc lão thánh địa đều tiếp cận Khương Phàm, một lần nữa xem kỹ lại.
- Không thể nào! Sao ngươi có thể chống đỡ Băng Quyền của ta?
Lương Hạo khó có thể tin, hắn rõ ràng uy lực võ pháp của hắn nhất, đừng nói Khương Phàm, xem như cả một ngọn núi nguy nga cũng đều có thể tuỳ tiện vỡ nát.
- Tới phiên ta?
Kim viêm toàn thân Khương Phàm đột nhiên bạo động, răng rắc một tiếng, mặt đất vỡ nát, Khương Phàm nhào ra ngoài nhanh như thiểm điện.
Oanh!
Oanh!
Oanh!
Khương Phàm bạo động ba lần liệt diễm, tốc độ tăng vọt ba lần, trong tiếng kinh hô tại toàn trường, hắn đã xuất hiện ở trước mặt Lương Hạo.
Tấn mãnh, cường thế.
- Ngươi...
Lương Hạo bỗng nhiên biến sắc, quả quyết né tránh về sau, cổ tay nhoáng một cái, một thanh đại đao băng tinh bang vào tay.
Đây là sát khí của hắn, bên trong ẩn chứa khí tức cực lạnh đặc biệt, là chuyên môn chuẩn bị để chống cự với Khương Phàm.
Nhưng, tốc độ Khương Phàm quá nhanh, lúc đang áp sát, trong chốc lát, tốc độ lại tăng vọt lần thứ tư.
Bành! Răng rắc!
Khương Phàm vung trọng quyền lên, thẳng đến miệng Lương Hạo.
Xương quai hàm vỡ vụn, máu tươi vẩy ra.
Cái cổ của Lương Hạo lay động mãnh liệt, suýt chút nữa đầu đã bị bẻ gãy, thân thể cũng cứ thế mà bay lên khỏi mặt đất.
Khương Phàm đưa một tay nắm chặt cổ chân của hắn, toàn bộ kéo đứng lên.
Cổ tay lắc lư, cuồng lực cuồn cuộn, bỗng nhiên đập xuống mặt đất.
Bành!!
Lương Hạo chạm đất, xương vỡ vụn, thanh đại đao rời khỏi tay.
- Lương Hạo sư huynh!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa bừng tỉnh, nhao nhao phóng tới lôi đài.
- Không chịu nổi một kích!
Khương Phàm vung Lương Hạo lên, giống như là bao tải, đập loạn bành bành lên mặt đất.
Lực lượng bộc phát, tốc độ kinh người.
Mười lần... Hai mươi lần... Ba mươi lần... Năm mươi lần!
Bành bành bành!
Huyết thủy phun tung toé, hài cốt vỡ vụn, từ thân thể đến đầu, rách mướp.
Không đợi Lương Hạo làm ra phản kích liền bị triệt để ngây người, miệng vỡ vụn, càng không phát ra được thanh âm nào, đầu vỡ vụn, ý thức hỗn loạn.
- Dừng tay!!
- Mau dừng tay!!
- Chúng ta nhận thua!!
Các đệ tử Tuyết Bộc thánh địa lo lắng la lên, dùng sức đụng chạm bình chướng.
Toàn trường bạo động, khiếp sợ tràng diện đầy máu trên lôi đài, rất nhiều nữ đệ tử đều bị dọa đến tái nhợt sắc mặt, không đành lòng lại nhìn tiếp.
- Nhận thua chưa?
Khương Phàm tiếp tục đập Lương Hạo, cao giọng la lên.