-
Chương 1531-1535
Chương 1531 Săn giết Lãnh Văn Thanh (3)
Khương Phàm trịnh trọng nói:
- Ngài yên tâm, mặc kệ ta làm chuyện gì, đều có chừng mực. Cẩm nang này, ngài nhất định phải giữ thật kỹ. Người canh giữ tổ sơn chưa giáng lâm thì không nên mở ra, cũng nhất định phải tự tay giao cho hắn, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn.
Vô Hồi Thánh Chủ chống người lên, quan sát sắc mặt Khương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì? Cần ta hỗ trợ không?
- Chính ta có thể ứng phó. Tuy nhiên, ta cần mang Hàn Ngạo cùng Chu Thanh Thọ đi.
- Ngươi đó, rốt cuộc lúc nào mới có thể thẳng thắn tất cả mọi thứ về ngươi với ta?
- Ta vĩnh viễn tôn trọng ngài, cũng vĩnh viễn cảm kích ngài. Ta hi vọng ngày nào đó trong tương lai, ta có thể báo đáp ngài.
Khương Phàm thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ, sau đó lui ra khỏi gian phòng.
- Lão Ngụy, tới đây.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi một hồi, Vô Hồi Thánh Chủ lại quát lên với bên ngoài.
- Thánh Chủ!
Ngụy Thiên Thu đi đến ngoài cửa phòng.
- Nhanh như vậy? Có phải ngươi ở bên ngoài nhìn lén ta tắm rửa hay không?
- Thánh Chủ, chú ý dáng vẻ.
- Mang theo lão Giang, đi ra xem một chút. Tiểu tử Khương Phàm kia có thể đang muốn náo chuyện gì đó.
- Chúng ta sẽ đi.
- Chờ một chút, chú ý nấp kỹ. Có thể không bại lộ thì cũng đừng bại lộ.
Khương Phàm đều thu Hàn Ngạo và Chu Thanh Thọ vào thanh đồng tiểu tháp, chui vào trong bóng tối.
Nương tựa theo sơn hà cảm ứng, tránh khỏi trưởng lão tuần sát các nơi, rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Nửa đêm.
Lãnh Văn Thanh cũng lặng yên rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Vì có thể làm cho Khương Phàm buông lỏng cảnh giác, cũng vì bảo trụ bí mật, lần này nàng không mang theo Kim Viêm Thánh Tượng, không có mang theo thị vệ, lẻ loi một mình tiến về sâu trong rừng rậm.
Chí ít, mặt ngoài là một mình nàng.
- Khương Phàm, người tới chưa? Đi ra!
Lãnh Văn Thanh đi đến nơi đã hẹn trước đó, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Khương Phàm.
- Còn chưa tới sao?
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ khí vận, cảm nhận tung tích Khương Phàm.
- Ở phía trước?
Lãnh Văn Thanh đã nhận ra ba động quen thuộc, tại chỗ càng sâu trong rừng rậm, cách nơi này vô cùng xa.
- Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì sao?
Hôm nay xác thực Lãnh Văn Thanh đều không có mang theo người nào cả, nhưng ở trước hôm nay, lại lặng lẽ an bài hai đại yêu sớm tiềm phục tại nơi này.
Một con Kim Viêm Thánh Tượng, chôn giấu trong lòng đất.
Một con Xích Huyết Lôi Báo tiềm phục sâu trong rừng rậm.
Đều là mãnh thú cường đại Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, đều đã vượt qua túc lão.
Nếu như không phải phụ thân muốn đối phó với Vạn Sơ Thánh Chủ, ngụy trang 'Chứng cứ' hắn không liên quan gì tới việc 'Khương Phàm mất tích', nói không chừng đều muốn tự mình tới.
- Đuổi sao??
Tâm tư Lãnh Văn Thanh nhanh quay ngược trở lại.
Nếu như Khương Phàm thật sự đã phát hiện được gì, bây giờ hẳn là đang chạy trốn. Không phải muốn trốn đi, thì chính là muốn đường vòng chạy về Tử Vi thánh địa, tìm Vô Hồi Thánh Chủ nương tựa.
Sau này muốn diệt trừ hắn, chỉ sợ thật không có hy vọng.
Trước đó Lãnh Văn Thanh còn có chút do dự, đang phân vân rốt cuộc có muốn thử hay không thử, bây giờ đột nhiên quyết định.
Nhất định phải thử một chút!
Để không tiếc nuối!
Lãnh Văn Thanh thổi lên một cái huýt sáo, triệu hoán Kim Viêm Thánh Tượng cùng Xích Huyết Lôi Báo.
Ầm ầm...
Đại địa oanh minh, thổ khí cuồn cuộn, Kim Viêm Thánh Tượng chôn sâu dưới mặt đất cuồng dã lao ra, giơ lên vòi voi huýt dài to rõ.
Đường đường là Thánh Tượng, cao quý cường thế, lại bị chôn ở chỗ này, cái này khiến nó rất uất ức tức giận.
Xích Huyết Lôi Báo xuất hiện ở núi cao phía xa, toàn thân nó đen kịt, trải rộng huyết văn, sôi trào lôi điện chói mắt.
Lôi điện tráng kiện, giống như vô số xà mãng đang tán loạn xung quanh cơ thể, khí tức bạo ngược tràn ngập hoang dã.
- Đuổi theo, ngay phía trước.
Lãnh Văn Thanh thả người nhảy đến trên thân Kim Viêm Thánh Tượng, cảm nhận được phương vị Khương Phàm.
Kim Viêm Thánh Tượng là thuần huyết, cao hơn năm mươi mét, toàn thân kim hoàng, thiêu đốt lên liệt diễm cuồn cuộn, mạnh mẽ đâm tới vọt vào trong cánh rừng rậm thâm thúy.
Tiếng đạp đất nặng nề vang vọng trong đêm tối.
Xích Huyết Lôi Báo cao hơn ba mươi mét, khổng lồ lại mạnh mẽ, nó khống chế lôi triều, cuồng dã xông vào rừng rậm.
Bên ngoài hơn năm mươi dặm, Khương Phàm đã nhận ra ba động 'Thương Sinh Tạo Hóa' của Lãnh Văn Thanh sinh ra, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi, di chuyển về phía trước.
Hắn chỉ có thể là rời xa Tử Vi thánh địa, để tránh kinh động nơi đó, cũng là để sau khi bắt lấy Lãnh Văn Thanh, tranh thủ đầy đủ thời gian cướp đoạt ' Thương Sinh Tạo Hóa'.
- Khương Bân, chuẩn bị sẵn sàng. Chu Thanh Thọ, chuẩn bị phối hợp.
Giọng Khương Phàm truyền vào thanh đồng tiểu tháp.
- Quả nhiên hắn đang chạy trốn!
Lãnh Văn Thanh liên tiếp cảm nhận tung tích Khương Phàm, thúc giục Kim Viêm Thánh Tượng mau chóng đuổi theo.
Kim Tượng huýt dài, chân đạp liệt diễm, phóng lên tận trời.
Xích Huyết Lôi Báo oanh minh lôi triều, cắt đuôi Kim Tượng, tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Hai con mãnh thú 'Xao động' trong đêm khuya, đánh thức Yêu thú mãnh cầm hung hãn, chỗ qua ven đường, rừng rậm nhanh chóng hỗn loạn.
- Nơi đó xảy ra chuyện gì?
Diệp Trục Thiên phát giác được có vấn đề trong rừng rậm, hắn liền mang theo người hầu đi theo.
Khương Phàm di chuyển khắp nơi, tiếp tục xâm nhập rừng rậm.
Mấy chục dặm... Một trăm dặm... Ba trăm dặm...
Cho đến khi Tử Vi thánh địa trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, lúc này mới dừng lại, hắn đi tới một vách núi dốc đứng.
- Đêm nay muốn chúng ta làm gì?
Chu Thanh Thọ cưỡi Khương Bân xông ra khỏi thanh đồng tiểu tháp.
Toàn thân Khương Bân đen kịt, đầu rắn dữ tợn, góc cạnh bén nhọn, thân rắn tráng kiện dài đến hơn năm mươi mét, cánh thịt mở ra gần trăm mét, phần đuôi tách ra hai cái đuôi đao thương. Giống như một con Đằng Xà hai đuôi bốn cánh, lệ khí cực nặng.
- Bắt người, đào mệnh.
- Người nào?
Chu Thanh Thọ nhìn qua rừng rậm đen kịt, nơi này có thể có người nào?
- Rất nhanh sẽ tới thôi. Chờ một lúc chạy trối chết, ngươi phối hợp Khương Bân, có thể chạy bao nhanh thì chạy bao nhanh.
- Chúng ta vừa cùng ngươi rời nhà trốn đi, liền muốn liều mạng?
- Chờ một lúc thật đúng là liều mạng. Trước tiên hãy chuẩn bị đan dược.
Khương Phàm mặc niệm tâm quyết, đạt được quyền khống chế thân thể, bắt đầu định thần chờ đợi.
Chương 1532 Săn giết Lãnh Văn Thanh (4)
Ầm ầm...
Xích Huyết Lôi Báo giống như lôi triều lao nhanh, phi nhanh trong rừng cây rậm rạp, phá hủy cây rừng, xuyên thủng núi cao.
- Tới.
Khương Phàm tỉnh táo từ trong minh tưởng, ngưng tụ hỏa dực, nhảy vọt lên.
Khương Bân mang theo Chu Thanh Thọ phóng tới sâu trong tầng mây, cùng Khương Phàm kéo ra khoảng cách đầy đủ.
Rống!!
Xích Huyết Lôi Báo giết tới trên vách đá, lệ khí cùng lôi triều bạo động, cực kỳ hung hãn.
Ánh mắt nó tàn nhẫn tiếp cận Khương Phàm, cũng tập trung vào cự thú màu đen như ẩn như hiện trong tầng mây nơi xa.
- Khương Phàm, nơi này giống như không phải nơi chúng ta đã hẹn.
Lãnh Văn Thanh cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng đi tới trên đỉnh vách núi, tuy nhiên cũng chú ý tới dị thú khổng lồ lại dữ tợn trong tầng mây kia.
Dực Long sao?
Không phải!
Giống như là cự mãng, lại có bốn cái cánh!
Phần đuôi lại là binh khí?
Đây là quái vật gì.
Khương Phàm tìm đến giúp đỡ sao?
- Lãnh Văn Thanh? Khương Phàm muốn bắt Lãnh Văn Thanh?
Chu Thanh Thọ đứng trên lưng Khương Bân, con mắt trừng căng tròn.
Nơi này là Tử Vi thánh địa, hắn lại muốn bắt 'Thánh Nữ' của bọn họ? Lại còn là người trấn thủ tổ sơn tương lai?
- Bân Bân, chạy!! Nhanh nhanh nhanh, chạy mau. Hắn bị hóa điên, chúng ta cũng không thể bồi tiếp phát bệnh.
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian thúc giục Khương Bân rời khỏi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, rơi xuống bên bờ vực, liếc mắt nhìn Xích Huyết Lôi Báo cùng Kim Viêm Thánh Tượng:
- Lãnh cô nương mang theo bọn chúng, giống như không phải muốn nói thẳng bí mật nhỉ.
- Bí mật của ta...
Lãnh Văn Thanh vừa muốn mở miệng, một loại ba động kỳ diệu khuấy động vách núi, ngưng kết thời gian.
Mũi chân Khương Phàm rơi xuống trong chốc lát, bóp nát Cấm Nguyên Châu trong tay, bổ nhào qua Lãnh Văn Thanh.
Khoảng cách mấy trăm mét, đảo mắt liền tới.
Toàn thân vặn vẹo, hài cốt giòn vang, Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước khổng lồ, móng vuốt sắc bén đâm xuyên lồng ngực Lãnh Văn Thanh, mang theo nàng phóng lên tận trời.
Nếu đã làm quyết định, cũng không cần phải nói nhảm, càng không phải do dự.
- A?
Trong tầng mây, Chu Thanh Thọ kinh ngạc nhìn một màn này, dừng lại?
Đây chính là Cấm Nguyên Châu?
Ngọa tào, thật ác độc!
Nữ tử nũng nịu như vậy, trực tiếp liền đánh xuyên!
Khương Phàm bắt lấy Lãnh Văn Thanh, bay thẳng lên trời, bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới Khương Bân:
- Rời khỏi nơi này, nhanh nhanh nhanh.
Khương Bân nối liền với Khương Phàm, bốn cái cánh mãnh liệt chấn kích, thân thể vận sức chờ phát động giống như mũi tên rời cung, phóng tới trời cao.
Hiệu lực thời gian của Cấm Nguyên Châu trôi qua rất nhanh.
Thời gian khôi phục bình thường, tiếp tục im ắng lưu chuyển.
Kim Viêm Thánh Tượng, Xích Huyết Lôi Báo có chút hoảng hốt, bởi vì Khương Phàm ở trước mặt chúng nó đã biến mất không thấy đâu nữa.
Rất đột ngột, không hiểu thấu liền hoàn toàn biến mất.
Bọn chúng đều không có chú ý tới Lãnh Văn Thanh đã biến mất, mà không hẹn mà cùng nhìn về phía phương xa, con cự thú kia cũng đã biến mất, không, là chạy xa.
Trước đó chính ở chỗ này, làm sao đột nhiên liền xuất bây giờ chỗ rất xa, từ từ biến mất bóng dáng.
Đây là có chuyện gì?
Xích Huyết Lôi Báo nhìn về phía Lãnh Văn Thanh, muốn nhìn phản ứng của nàng một chút, kết quả... Không có?
Rống!!
Xích Huyết Lôi Báo nhìn Kim Viêm Thánh Tượng xao động gào thét.
Kim Viêm Thánh Tượng còn tưởng rằng nó đang gây hấn, lập tức nhìn Xích Huyết Lôi Báo, toàn thân dâng lên kim viêm mãnh liệt.
Hống hống hống!
Xích Huyết Lôi Báo liên tiếp gào thét, dâng lên lôi triều, phóng lên không, đuổi theo Khương Bân đang nơi xa.
Kim Viêm Thánh Tượng sửng sốt mấy lần, thế mới biết Lãnh Văn Thanh trên lưng đã không thấy đâu nữa, nó giơ vòi voi lên, gào thét to rõ, đạp trên liệt diễm ầm ầm ù ù phóng tới.
Mặc dù Cấm Nguyên Châu chỉ cầm giữ vài giây đồng hồ, nhưng thời gian để hai con Yêu thú 'Ngẩn người' đã qua hơn hai mươi giây.
Đối với Khương Bân như trường thương bắn đi ra mà nói, đủ để kéo dài khoảng cách.
- A!!
Tiếng đau đớn thét lên vang vọng bầu trời đêm.
Lãnh Văn Thanh càng kinh sợ hơn.
Đây là có chuyện gì?
Rõ ràng nàng đang ngồi trên lưng Kim Viêm Thánh Tượng, muốn cùng Khương Phàm giằng co, làm sao trong lúc bất chợt liền bị một con hung cầm bắt được, còn đâm xuyên qua lồng ngực.
- Khương Phàm? Ngươi là Khương Phàm? Ngươi dám làm tổn thương ta, không muốn sống sao?
Lãnh Văn Thanh theo bản năng muốn bóp nát ngọc thạch trong tay, đó là bảo khí, có thể hình thành không gian bình chướng, càng có thể bảo vệ nàng.
Thế nhưng, trong tay vậy mà lại trống rỗng.
Không thấy ngọc thạch đâu nữa!
Khương Phàm gắt gao bắt lấy Lãnh Văn Thanh:
- Cầm thú, thất thần làm gì, phối hợp Khương Bân.
- Ngươi thật sự muốn giết nàng?
Chu Thanh Thọ hãi hùng khiếp vía, có cần phải kích thích như thế hay không, lão tử vừa theo ngươi lăn lộn, liền bị thánh địa thiên hạ truy sát?
- Nhanh!!
Khương Phàm nghiêm túc quát tháo.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân tăng tốc, giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên mây mù, phóng về phía trước.
Chu Thanh Thọ mắng lật trời trong lòng, nhưng trên tay không chút nào mập mờ, kích hoạt linh văn dẫn dắt ánh trăng đầy trời bao phủ bọn hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Năm ngôi sao băng lớn rơi, ầm ầm ù ù, thanh thế to lớn, ánh sáng màu bạc bao phủ dãy núi.
Khương Bân đối diện đụng vào một ngôi sao, trong chớp mắt đã xuất hiện ngôi sao thứ hai ở phía trước, va chạm mãnh liệt, lại biến mất, nó cứ như vậy tiếp tục vượt qua năm viên tinh thần.
Năm viên tinh thần thay nhau xoay tròn, giao thế tiếp dẫn Khương Bân.
Giữa mấy hơi ngắn ngủi như vậy, Chu Thanh Thọ mang theo Khương Bân xông ra hơn hai mươi dặm.
Tốc độ của Khương Bân vẫn không giảm, nó tiếp tục cuồng xông.
- Hô hô hô...
Sắc mặt Chu Thanh Thọ tái nhợt, cắn răng một cái, triệu ra Tinh Thần Kiếm, chỉ xa phía trước.
Sau khi Tinh Thần Kiếm cùng hắn dung hợp, hình thái hoàn toàn do hắn mà định ra, không còn là cự kiếm trăm mét, mà là dài hơn một mét.
Oanh!!
Kiếm thể như ngọc, tinh quang sáng chói bên trong, chiếu sáng rạng rỡ, giống như đang nắm một con sông sao nhỏ.
Trong chớp mắt, khung trời rung chuyển, tinh quang vô tận giống như nhận dẫn dắt tràn ngập đất trời rơi xuống, tề tụ Tinh Thần Kiếm.
Một con đường Tinh Hà trải rộng ra ở phía trước, từng viên tinh thần giống như là vòng xoáy không gian đang dâng lên.
Khương Bân vỗ cánh cuồng kích, đụng đầu tinh thần, liên tiếp vượt qua, phi nhanh về phía trước, tiếp cắt đuôi Xích Huyết Lôi Báo đang truy kích phía sau ra.
Chương 1533 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (1)
Tràng diện thần bí hoa lệ, khiến cho Lãnh Văn Thanh khiếp sợ:
- Khương Phàm, thả ta ra, ta và ngươi không oán không thù, tại sao lại muốn bắt ta?
Khương Phàm không rên một tiếng, móng vuốt khổng lồ gắt gao chế trụ Lãnh Văn Thanh.
- Thả ta ra... Thả ta ra... Các ngươi trốn không thoát khỏi rừng Thánh Linh, các ngươi chết chắc...
Lãnh Văn Thanh kịch liệt giãy dụa, kết quả động đến vết thương, máu tươi chảy ngang, đau đến mức suýt chút nữa đã hôn mê.
Xích Huyết Lôi Báo tức giận gào thét vang vọng bầu trời đêm, lo lắng đuổi theo cự thú đang đi xa.
Thế nhưng, ưu thế tốc độ của Khương Bân là bẩm sinh, sau khi dung hợp cây giáo, càng là đạt tới cực hạn, lại phối hợp với Chu Thanh Thọ, nó tiếp tục kéo ra khoảng cách.
Mặc dù khoảng cách kéo đến không phải rõ ràng như vậy, nhưng rừng rộng mênh mông, tung hoành vạn dặm, sau khi bọn hắn nhanh chóng phóng tới ngàn dặm sơn hà, rốt cuộc cũng biến mất trong tầm mắt Xích Huyết Lôi Báo.
- Đổi hướng di chuyển.
Khương Phàm thét lên ra lệnh.
Khương Bân nằm xuống lao xuống, chui vào trong rừng rậm.
Chu Thanh Thọ mệt lả nằm nhoài trên người nó, miệng sùi bọt mép, con mắt trắng dã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể 'Đi' liền.
Xích Huyết Lôi Báo theo đuổi không bỏ, toàn thân lấp lóe huyết quang, lôi điện cuồng vũ, giống như là lôi vân màu máu đang lao nhanh giữa trời.
Hống hống hống...
Kim Viêm Thánh Tượng đứng tại đỉnh núi, táo bạo huýt dài.
Nó không chỉ có mất dấu Lãnh Văn Thanh, ngay cả Xích Huyết Lôi Báo cũng đều mất dấu.
Phụng mệnh bảo vệ Lãnh Văn Thanh, kết quả còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, ngay cả bóng dáng cũng bị mất.
Rống!!
Kim Viêm Thánh Tượng bạo động liệt diễm, cuồn cuộn ngập trời, giống như là thủy triều màu vàng, một trọng tiếp lấy một trọng cuồng kích bầu trời đêm, hình thành Liệt Diễm Cự Tượng khổng lồ, cao tới tám trăm mét.
Kim quang vô biên, chiếu thấu bầu trời, rừng rậm.
Kim viêm sôi trào, vặn vẹo lên không gian đất trời.
Liệt Diễm Kim Tượng khổng lồ nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong phạm vi trăm dặm, ngay cả bên ngoài vài trăm dặm đều có thể mơ hồ nhìn thấy.
Kim Viêm Thánh Tượng phát ra tiếng tượng minh to rõ, pháp lệnh lấy mãnh thú dãy núi.
Là Thánh Thú bảo vệ Tử Vi thánh địa, bọn chúng có được địa vị siêu phàm tại cánh rừng Thánh Linh rộng lớn, ngoại trừ một ít bá chủ lãnh địa ra, mãnh thú linh cầm còn lại đều phải kính sợ bọn chúng.
Đêm khuya rất nhanh xao động, số lượng lớn mãnh thú thức tỉnh, số lượng càng ngày càng nhiều, từ mấy ngàn đến mấy vạn, lại đến hơn một trăm ngàn, còn có lít nha lít nhít linh điểu hung cầm bay lên không, tỏa ra các loại mê quang, bao trùm lấy bầu trời.
Thú triều thành hình!
Mãnh thú linh cầm lao nhanh tứ tán, chấn động núi cao, san bằng rừng rậm, dẫn phát càng ngày càng nhiều oanh động.
Đám người trấn thủ bên ngoài Tử Vi thánh địa rất nhanh đã phát hiện vấn đề, một bên sắp xếp người đi qua điều tra, một bên chạy về thánh địa bẩm báo.
Khi mênh mông đất trời lâm vào thời khắc hắc ám nhất, trước tờ mờ sáng, thú triều bên trong rừng Bắc Bộ bạo động đã triệt để mất khống chế.
Mãnh thú táo bạo, khí thế hung ác tràn ngập, đã dẫn phát khủng hoảng đáng sợ.
Thú triều lao nhanh, phạm vi từ mấy chục dặm lan tràn đến vài trăm dặm, thậm chí muốn lan đến gần Tử Vi thánh địa.
Đại địa lay động, bụi mù ngập trời, mãnh cầm linh điểu che khuất bầu trời.
- Xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử và trưởng lão bên trong Tử Vi thánh địa nhao nhao ngắm nhìn phương bắc.
- Kim Viêm Thánh Tượng đã dẫn phát khủng hoảng, giống như đang truyền lại một loại tin tức nào đó.
Người canh giữ đã điều ra và truyền đến tin tức đầu tiên.
- Văn Thanh trở về rồi sao?
Lãnh Thanh Phong cau mày, đột nhiên có dự cảm thật không tốt.
- Văn Thanh không phải đang bế quan sao?
Lãnh Văn Đạo kỳ quái hỏi.
- Mau đi xem một chút!!
- Đúng vậy!!
Sau đó không lâu, Lãnh Văn Đạo trở về:
- Trong phòng không có ai.
- Hỏng!!
Trong lòng Lãnh Thanh Phong hơi hồi hộp một chút.
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Lãnh Văn Đạo khẩn trương, tổ sơn sắp đến, muội muội không ở trong phòng còn có thể đi đâu?
Lãnh Thanh Phong đột nhiên bay lên không, thanh âm hùng hậu truyền khắp năm tòa núi lớn:
- Xin mời trưởng lão quy ẩn toàn thể xuất quan, chủ trì sự vụ thánh địa! Toàn thể túc lão, trưởng lão thánh địa, xâm nhập rừng Thánh Linh, nghĩ cách cứu viện Lãnh Văn Thanh, đuổi bắt... Khương Phàm!!
Năm tòa núi lớn nhanh chóng oanh động.
- Nghĩ cách cứu viện Lãnh Văn Thanh?
- Đuổi bắt Khương Phàm?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Các trưởng lão quy ẩn lần lượt xuất quan, mặc dù đều không hiểu thấu, nhưng vẫn nhanh chóng quy vị.
Túc lão và trưởng lão ở các nơi liên tiếp bay lên không, tụ tập về hướng Lãnh Văn Phong.
Vô Hồi Thánh Chủ ra khỏi phòng, ngóng nhìn phương bắc.
Oắt con, cái ngươi gọi là gây sự, chính là bắt Lãnh Văn Thanh?
Ta mời ngươi tới, là chứng kiến Lãnh Văn Thanh cường đại, ngươi lại bắt đi?
- Thánh Chủ, Khương Phàm đâu?
Bọn người Khương Hồng Võ đều xông ra ngoài phòng.
- Đi.
Vô Hồi Thánh Chủ hơi nhíu mày.
- Đi rồi? Có ý gì, hắn chạy đi đâu rồi?
Bọn người Khương Hồng Võ hít vào một hơi, Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh đi thật?
Lần này lại là vì sao!
Vô Hồi Thánh Chủ nhắc nhở:
- Mặc kệ ai đến hỏi, đều cắn một câu cho ta —— Khương Phàm không có chút liên quan nào cùng chúng ta.
Thiên Lân thánh địa, Vạn Sơ thánh địa và các thánh địa khác đều ngóng nhìn phương bắc hỗn loạn, cảm thấy chấn kinh càng không dám tin.
Khương Phàm làm sao lại dính líu tới Lãnh Văn Thanh rồi?
Nghe ý tứ của Lãnh Thanh Phong, tựa như là Khương Phàm đã bắt Lãnh Văn Thanh đi?
Làm sao hắn làm được, lại là đang nghĩ như thế nào?
Tất cả thánh địa sắp đến đông đủ, chẳng mấy chốc tổ sơn sẽ giáng lâm, bây giờ Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh, không phải muốn chết sao?
- Xuất động toàn thể Kim Viêm Thánh Tượng, đuổi thú triều đi, càn quét hướng bắc cho ta.
Lãnh Thanh Phong tập kết toàn thể túc lão trưởng lão, tự mình mang theo phóng tới phương bắc.
Các túc lão, trưởng lão mới biết, là Khương Phàm dẫn Lãnh Văn Thanh ra, còn bắt đi.
Mặc dù nhìn ra được Thánh Chủ còn có điều đang giấu diếm, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể mất đi Lãnh Văn Thanh.
Rầm rầm rầm...
Năng lượng nhấc lên, võ pháp phóng thích.
Bọn hắn có khống chế vũ khí, có thi triển võ pháp, đều bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới phương bắc.
Chương 1534 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (2)
Kim Viêm Thánh Tượng thức tỉnh thành đàn, chân đạp liệt diễm phóng về phía trước, xua tan lấy thú triều hình thành nên dòng lũ đáng sợ, di chuyển phương hướng.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân dán chặt lấy tán cây chập trùng, hướng về phương bắc nhanh chóng hoành hành, tốc độ không có một khắc nào yếu bớt.
Khương Phàm đã trở lại thân người, bóp lấy cổ Lãnh Văn Thanh, định thần cảm nhận được Sơn Hà Đại Táng, tìm kiếm bí mật cướp đoạt.
- Nàng phải chết. Chỉ khi nàng chết rồi, thế giới mới có thể lựa chọn người thừa kế lần nữa. Phương thức tiếp tục duy nhất là tại thời điểm nàng chết ngươi nuốt linh hồn của nàng, để hệ thống thế giới cảm nhận được ngươi tồn tại, đó là điều kiện đầu tiên cân nhắc ngươi.
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Chỉ có cách này?
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn thả nàng rời khỏi? Nếu hạ sát ý, cũng đừng có lo lắng.
- Không để lại mầm tai hoạ.
Khương Phàm bóp lấy Lãnh Văn Thanh cổ tay dùng sức xiết chặt.
Lãnh Văn Thanh mệt mỏi mở mắt ra:
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát, khoanh tay chờ bị bắt đi. Bây giờ dừng lại còn kịp, ta có thể đổi giọng, nói là tùy tiện đi cùng ngươi một chút. Nếu như chờ bọn họ ngăn ngươi lại, ngươi sẽ bị thánh địa liên hợp thẩm phán, không cần thông báo Sí Thiên giới, liền có thể xử tử ngươi.
- Tin tưởng ta, mệnh của ta so với ngươi còn quý giá hơn, chỉ cần ta còn sống, ngươi mới có thể sống.
Khương Phàm không tiếp tục do dự, năm ngón tay phát lực, bỗng nhiên nắm nát cổ của nàng.
Lãnh Văn Thanh bị mất mạng tại chỗ.
Tay phải Khương Phàm dâng lên liệt diễm, bao phủ thân thể của nàng, cưỡng ép luyện hóa huyết nhục thần hồn, ý thức câu thông Sơn Hà Đại Táng, cũng đang cố gắng kích ra linh hồn Chu Tước, triển hiện tiềm lực của mình.
Đang tại thời khắc vi diệu này, không gian phía trước đột nhiên dâng lên một cái lỗ đen.
- Khương Phàm, các ngươi muốn đi đâu??
Diệp Trục Thiên hất người hầu ra, chặn lại được phía trước Khương Phàm.
Tốc độ Khương Bân cực nhanh, giống như như thiểm điện đối diện đụng tới.
Diệp Trục Thiên huy động hai tay, vận chuyển Tinh Thần Đại Táng.
Trong chớp mắt, cảnh tượng thiên địa kịch biến, không còn là rừng rậm mênh mông, mà là tinh không vô biên.
Ánh sao lấp lóe, sáng chói thần bí.
Ánh trăng ở phương xa tiếp tục phóng đại, giống như thế giới ánh sáng đang xông lại.
Khương Bân né tránh không kịp, hãm sâu vào trong đó, tinh thần vô biên vô hạn, để nó mất phương hướng, ánh trăng khổng lồ vắt ngang ẩn núp, để nó sợ hãi.
- Mai táng!
Tà áo trắng của Diệp Trục Thiên phiêu đãng, phong thần như ngọc, giống như là Thần Tử đứng ngạo nghễ trong Tinh Hà.
Một tiếng thét lên ra lệnh, đại táng pháp chỉ giáng lâm.
Tinh không vô tận rung chuyển kịch liệt, uy lực và năng lượng vô thượng thức tỉnh, cuồn cuộn lao nhanh, cuồng dã bao phủ Khương Bân.
Khổ đợi mấy tháng, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội.
Ra tay, không lưu tình chút nào!
Nhưng... Tinh Hà đang táng diệt, trong chốc lát, toàn thân Khương Bân bộc phát ra sát uy kinh thế.
Bốn cánh nhanh chóng xoay tròn, thân thể phi nhanh giống như một đầu thương bạo kích, mang theo uy lực phá trời xé mở tinh không mênh mông.
Táng diệt trong chớp mắt, nó thoát thân lao ra.
Nó là Yêu thú, không nhận Sinh Tử cảnh kiềm chế, cái gọi là Sinh Tử cảnh đối với nó mà nói, chính là một cảnh giới cường đại phía trên áp đảo Linh Hồn cảnh.
Thời khắc sống còn mãnh liệt bộc phát, cũng kích thích uy thế thần thương.
Một thương phá trời, vạn pháp khó cản.
Sắc mặt Diệp Trục Thiên hơi biến đổi, bị đánh xuyên?
Cái này sao có thể?
Khương Bân thoát thân, hất Khương Phàm ra, thân hình khổng lồ mãnh liệt xoay chuyển, cường thế giết tới Diệp Trục Thiên.
Vĩ đao căng cứng, phun trào liệt diễm cường thịnh, nhiệt độ cao cực nóng phảng phất long tức, dung thực không gian.
Vĩ thương gào thét, tuyệt thế sát uy bao quanh đâm xuyên khung trời.
Vạn đạo càn khôn.
Sắc mặt Diệp Trục Thiên lại biến đổi, khí thế này để hắn có phản ứng, hắn đưa tay chấn kích, uy lực ánh trăng cường thế bộc phát, sôi trào khí tức Cực m, nghênh kích Khương Bân.
Ầm ầm!!
Bạo tạc kinh khủng kinh thiên động địa.
Diệp Trục Thiên bị bức lui, Khương Bân cũng bị tung bay.
- Đây là Yêu thú nào?
Gương mặt Diệp Trục Thiên có phản ứng, nó có thể chống đỡ được thế công của hắn.
Khương Bân thì tức giận, lại bị một cửu trọng thiên gánh vác?
Vô cùng nhục nhã!
Nó tức giận rít gào, thiêu đốt huyết khí, kích thích uy thế thần thương, lần nữa lao thẳng đến Diệp Trục Thiên.
Khương Phàm đã nhận ra nguy hiểm, nhưng thực sự không nên thức tỉnh, chỉ có thể phân ra ý thức, Dương Biện, Lý Dần, Chu Thanh Thọ, Hàn Ngạo bên trong thanh đồng tiểu tháp, toàn bộ đều ném ra.
Rầm rầm rầm!
Năm kiện Thần Binh xuất hiện, giữa lẫn nhau hình thành cộng minh, thức tỉnh toàn bộ.
Một tay dâng lên khí tức sát lục vô tận, như Địa Ngục tái nhập, hắc ám càng thêm đen hơn, thiên địa trở nên lạnh hơn, m Lôi vô tận cuồng kích đất trời.
Một người dâng lên thần hoa đầy trời, ngưng tụ mê ảnh như đại lục, khí thế nặng nề bao phủ dãy núi, núi cao vỡ nát, đại địa lún xuống.
Một người dâng lên vô tinh không vô tận, giống như Tinh Hà lao nhanh, nhấp nháy ánh sao thần bí đẹp đẽ, lại khuấy động ảo diệu vô hạn.
Một người lại là dâng lên long uy ngập trời, cứ như Cự Long thức tỉnh, gào thét với sơn hà, tiếng long ngâm chân thực, long uy chân thực, hồi hộp vạn thú trên khắp dãy núi.
- Giết!!
Bốn người hét lớn, chấn thiên động địa.
Chiến binh oanh minh, sát uy tuyệt thế.
Tê...
Toàn thân Khương Bân căng cứng, hóa thành trường thương bắn tới.
- Chúng ta, sau này còn gặp lại!
Gương mặt Diệp Trục Thiên nhiều lần có phản ứng, quả quyết ngưng tụ lỗ đen, thôn phệ chính mình, biến mất tại khu rừng này.
Khương Bân rít gào, nó rất không cam tâm, nhưng vẫn quay đầu phóng tới Khương Phàm, chở hắn tiếp tục thoát khỏi.
- Đuổi theo!
Bọn người Lý Dần sau khi cảnh giác xung quanh, cũng nhanh chóng đuổi theo Khương Bân.
Diệp Trục Thiên xuất bây giờ bên ngoài mấy ngàn mét đỉnh núi, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lại còn có vũ khí Long Đao Cùng loại với Tinh Thần Kiếm?
Khương Phàm lấy được từ chỗ nào?
Quá ngoài ý muốn.
Cũng quá vui mừng!
Diệp Trục Thiên không có vội vã đuổi theo, hắn nhanh chóng rời khỏi, muốn đi tìm người hầu của hắn, liên thủ hành động.
Bây giờ đã không lo được bí mật Đại Táng có thể bại lộ hay không.
Trước tiên phải bắt lấy Khương Phàm lại nói. Thuận tiện năm kiện Thần Binh toàn bộ bắt lấy.
Chương 1535 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (3)
Đến lúc đó, cùng lắm thì phân cho người hầu một cái, để hắn im miệng không nói ra bí thuật truyền thừa.
Nhưng... Khi hắn tìm tới người hầu, cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn khẩn trương.
Hai lão nhân mặc áo bào đen, một trước một sau tập trung vào người hầu của hắn.
- Ngươi đi đâu?
Người hầu nhìn thấy Diệp Trục Thiên, sắc mặt lạnh lùng, nhưng tiếp tục cảnh giác hai lão nhân đột nhiên ngăn hắn lại.
- Bọn họ là ai?
Diệp Trục Thiên cũng cảnh giác, hai lão nhân này khí tức quá mạnh, lại tương xứng cùng người hầu của hắn.
- Bọn hắn không nói lời nào.
Người hầu vô cùng cảnh giác.
Bởi vì hai cái lão nhân không chỉ có thực lực quá mạnh, trong miệng còn giống như ngậm lấy thứ gì đó, tràn ngập uy thế cường đại nhiếp phách kinh hồn.
- Hai vị, tại sao lại muốn cản đường đi của chúng ta?
Diệp Trục Thiên vuốt khẽ đầu ngón tay, sẵn sàng trận địa.
Ngụy Thiên Thu cùng Giang Thành Tử đều không nói lời nào, chỉ là tản ra khí thế cường đại, uy hiếp lấy bọn hắn, nhất là 'Thánh huyết' trong miệng, tùy thời chuẩn bị kích phát.
Lúc trước Kiều Vô Hối đưa thánh huyết cho thánh địa, Thánh Chủ không có độc chiếm, cũng chia sẻ cho bọn hắn rất nhiều. Bọn hắn cũng đều để lại mấy giọt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Diệp Trục Thiên ra hiệu với người hầu, chuẩn bị dịch chuyển không gian.
Nhưng, toàn thân Ngụy Thiên Thu dâng lên cơn khí lạnh mãnh liệt, đông kết mảnh không gian này, nghiêm cấm bọn hắn rút lui.
- Hai vị tiền bối, các ngươi có biết chúng ta là ai?
Sắc mặt Diệp Trục Thiên trầm xuống.
Bọn người Ngụy Thiên Thu vẫn không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm, tản mát ra khí thế cường đại, cũng kích hoạt lấy thánh uy của thánh huyết như vậy.
- Vô Hồi thánh địa?
Diệp Trục Thiên đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Hẳn là Khương Phàm mời người của Vô Hồi thánh địa lo ở phía sau?
Không sai! Chỉ có thể là bọn hắn!
Nếu như là Kiều gia, hoặc là người của Ác Nhân Cốc đuổi tới liền không chỉ giằng co cùng bọn hắn, mà là trực tiếp ra tay.
Xem ra hôm nay không đi được, chỉ có thể chờ đợi chính bọn hắn rời khỏi.
- Không cần khẩn trương, bọn hắn không dám làm gì chúng ta.
Diệp Trục Thiên trầm tĩnh lại, mặc dù tiếc nuối, nhưng không có vội vàng xao động.
Hai người này ngăn bọn hắn quá lâu không được, chỉ cần thú triều Tử Vi thánh địa quét tới, bọn hắn liền phải rút lui.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân huy động cánh, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt.
Khương Phàm ngồi ở trên lưng nó, hấp thu linh hồn Lãnh Văn Thanh, toàn lực kích thích linh hồn Chu Tước, triển hiện tiềm lực, chờ đợi Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa.
Nhưng, chờ lại chờ, vẫn không có phản ứng.
Vẻ mặt Khương Phàm dần trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ bỏ qua?
Thương Thiên không có chọn hắn?
Không phải nói ưu tiên cân nhắc sao?
Nếu như không chiếm được tán thành, Thương Sinh Tạo Hóa sẽ chuyển dời đến trên thân những người khác, cũng chính là truyền nhân thánh địa khác.
Ví dụ như Diêu Chính Lâm, ví dụ như thánh địa đại lục khác.
Nếu thật là như thế, hắn bận rộn nửa ngày, chẳng phải làm áo cưới cho người khác sao?
- Tỉnh táo, không nên gấp gáp.
Giọng Đan Hoàng xuất hiện hợp thời, an ủi Khương Phàm:
- Thương Thiên cảm ứng cần thời gian, quốc vận vạn ức của ngươi hẳn là có thể mang theo truyền thừa.
Khương Phàm bình phục tâm tình, tiếp tục kích ra linh hồn Chu Tước, triển hiện mình với Thương Thiên.
Đan Hoàng lại nói:
- Tận lực áp chế Sơn Hà Đại Táng, để tránh sinh ra xung đột cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo.
Khương Phàm lập tức làm theo, chặt đứt cảm ứng cùng Sơn Hà Đại Táng, cố gắng phóng thích uy lực Chu Tước, hồi tưởng đến thần triều kiếp trước, thử cảm ứng quốc vận đã bị phủ bụi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Bọn người Dương Biện lần lượt ngăn chặn Thần Binh, rơi xuống trên thân Khương Bân, cảnh giác xung quanh dãy núi, cũng kỳ quái nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm đắm chìm bên trong cảm ngộ, giống như thời gian qua rất ngắn, lại hình như là chờ đợi dài dằng dặc, một cơn ba động kỳ diệu đột nhiên chợt hiện trong đầu.
Ban đầu giống như là một chút giọt mưa, rơi vào ý thức hải bình tĩnh, tạo nên gợn sóng, nở rộ ánh sáng nhàn nhạt.
Rất bình tĩnh, rất yếu ớt.
Nhưng ngay sau đó, 'Giọt mưa' nở rộ, gợn sóng rung chuyển, gợn sóng nhanh chóng oanh minh, giống như sóng lớn lao nhanh không dứt.
Ánh sáng nhạt tăng vọt, giống như mặt trời, rọi khắp nơi trên đại dương mênh mông.
- A!!
Khương Phàm ngẩng đầu gào lên đau đớn, ý thức hải kịch liệt rung chuyển, giống như là bị năng lượng nào đó triệt để lấp đầy.
Trong lúc hỗn loạn, ở bên trong ánh sáng, nhiều loại bóng dáng thoáng hiện.
Không phải mấy trăm mấy ngàn, mà là mấy trăm ngàn, mấy triệu, mấy ngàn vạn, thẳng tới hàng trăm triệu.
Cái này còn chưa kết thúc, chục tỷ... Trăm tỷ... hàng trăm triệu vạn...
Những bóng dáng kia có rừng rậm vùng núi thợ săn, có quân tốt trấn thủ thành trì, có bề thương nhân bộn nhiều việc sinh kế, còn có tông chủ, thành chủ, quốc quân, thậm chí là Thánh Nhân ảnh hưởng một phương.
Những bóng dáng kia có ruồi trùng suy nhược, có mãnh thú nóng nảy, có linh điểu bay lượn.
Có Yêu tộc, Ma tộc, Linh tộc tuyệt đối của thế gian.
Có dân chúng, tạo hóa vô tận, tại thời khắc này tuôn ra mà tới, chật ních ý thức Khương Phàm, đánh thẳng vào linh hồn Khương Phàm.
Thương Sinh Tạo Hóa!
Truyền thừa chính thức!
Khương Phàm cố nén đau đớn, ngồi xếp bằng trên lưng Khương Bân, nhận lấy truyền thừa.
Toàn thân hắn phát sáng, dáng vẻ trang nghiêm, ba động kỳ diệu xông ra ngoài thân thể, cuồn cuộn không dứt, giống như thủy triều, phấp phới giữa đất trời.
Bọn người Dương Biện lộ kinh sợ, đây là thế nào?
Muốn đột phá sao?
Hô hấp Khương Phàm dồn dập, toàn thân căng cứng, tiếp nhận Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa, cũng nhận lấy năng lượng Vĩnh Hằng Lục Đạo mênh mông.
Truyền thừa cuồn cuộn tại ý thức, năng lượng lại khuấy động toàn thân.
Mặc dù Khương Phàm đang ở vào Sinh Tử cảnh nguy hiểm, nhưng huyết khí linh hồn lại không có vì vậy mà xao động, ngược lại càng bình ổn dung hợp năng lượng. Giống như đạt được dân chúng chúc phúc.
Nhưng... Khương Phàm không nghĩ tới, Đan Hoàng cũng không nghĩ tới, Thương Thiên 'Cảm ứng' khảo nghiệm hắn mạnh mẽ, tàn khốc xa so với hắn tưởng tượng.
Thương Thiên Đại Đạo xác thực như Đan Hoàng suy đoán, sau khi Khương Phàm thôn phệ Lãnh Văn Thanh sẽ ưu tiên cân nhắc đến hắn.
Nhưng, cân nhắc chính là kiểm tra đo lường, kiểm tra đo lường chính là xác minh.
Chỗ dựa lớn nhất của Khương Phàm chính là Thiên Hậu cưỡng ép phong ấn ‘quốc vận vạn ức’.
Thương Thiên Đại Đạo... Kiểm tra đo lường đến... Cũng đánh thức!
Khương Phàm trịnh trọng nói:
- Ngài yên tâm, mặc kệ ta làm chuyện gì, đều có chừng mực. Cẩm nang này, ngài nhất định phải giữ thật kỹ. Người canh giữ tổ sơn chưa giáng lâm thì không nên mở ra, cũng nhất định phải tự tay giao cho hắn, bất kỳ người nào cũng không thể nhìn.
Vô Hồi Thánh Chủ chống người lên, quan sát sắc mặt Khương Phàm:
- Ngươi muốn làm gì? Cần ta hỗ trợ không?
- Chính ta có thể ứng phó. Tuy nhiên, ta cần mang Hàn Ngạo cùng Chu Thanh Thọ đi.
- Ngươi đó, rốt cuộc lúc nào mới có thể thẳng thắn tất cả mọi thứ về ngươi với ta?
- Ta vĩnh viễn tôn trọng ngài, cũng vĩnh viễn cảm kích ngài. Ta hi vọng ngày nào đó trong tương lai, ta có thể báo đáp ngài.
Khương Phàm thi lễ một cái với Vô Hồi Thánh Chủ, sau đó lui ra khỏi gian phòng.
- Lão Ngụy, tới đây.
Sau khi Khương Phàm rời khỏi một hồi, Vô Hồi Thánh Chủ lại quát lên với bên ngoài.
- Thánh Chủ!
Ngụy Thiên Thu đi đến ngoài cửa phòng.
- Nhanh như vậy? Có phải ngươi ở bên ngoài nhìn lén ta tắm rửa hay không?
- Thánh Chủ, chú ý dáng vẻ.
- Mang theo lão Giang, đi ra xem một chút. Tiểu tử Khương Phàm kia có thể đang muốn náo chuyện gì đó.
- Chúng ta sẽ đi.
- Chờ một chút, chú ý nấp kỹ. Có thể không bại lộ thì cũng đừng bại lộ.
Khương Phàm đều thu Hàn Ngạo và Chu Thanh Thọ vào thanh đồng tiểu tháp, chui vào trong bóng tối.
Nương tựa theo sơn hà cảm ứng, tránh khỏi trưởng lão tuần sát các nơi, rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Nửa đêm.
Lãnh Văn Thanh cũng lặng yên rời khỏi Tử Vi thánh địa.
Vì có thể làm cho Khương Phàm buông lỏng cảnh giác, cũng vì bảo trụ bí mật, lần này nàng không mang theo Kim Viêm Thánh Tượng, không có mang theo thị vệ, lẻ loi một mình tiến về sâu trong rừng rậm.
Chí ít, mặt ngoài là một mình nàng.
- Khương Phàm, người tới chưa? Đi ra!
Lãnh Văn Thanh đi đến nơi đã hẹn trước đó, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Khương Phàm.
- Còn chưa tới sao?
Lãnh Văn Thanh ngưng tụ khí vận, cảm nhận tung tích Khương Phàm.
- Ở phía trước?
Lãnh Văn Thanh đã nhận ra ba động quen thuộc, tại chỗ càng sâu trong rừng rậm, cách nơi này vô cùng xa.
- Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì sao?
Hôm nay xác thực Lãnh Văn Thanh đều không có mang theo người nào cả, nhưng ở trước hôm nay, lại lặng lẽ an bài hai đại yêu sớm tiềm phục tại nơi này.
Một con Kim Viêm Thánh Tượng, chôn giấu trong lòng đất.
Một con Xích Huyết Lôi Báo tiềm phục sâu trong rừng rậm.
Đều là mãnh thú cường đại Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên, đều đã vượt qua túc lão.
Nếu như không phải phụ thân muốn đối phó với Vạn Sơ Thánh Chủ, ngụy trang 'Chứng cứ' hắn không liên quan gì tới việc 'Khương Phàm mất tích', nói không chừng đều muốn tự mình tới.
- Đuổi sao??
Tâm tư Lãnh Văn Thanh nhanh quay ngược trở lại.
Nếu như Khương Phàm thật sự đã phát hiện được gì, bây giờ hẳn là đang chạy trốn. Không phải muốn trốn đi, thì chính là muốn đường vòng chạy về Tử Vi thánh địa, tìm Vô Hồi Thánh Chủ nương tựa.
Sau này muốn diệt trừ hắn, chỉ sợ thật không có hy vọng.
Trước đó Lãnh Văn Thanh còn có chút do dự, đang phân vân rốt cuộc có muốn thử hay không thử, bây giờ đột nhiên quyết định.
Nhất định phải thử một chút!
Để không tiếc nuối!
Lãnh Văn Thanh thổi lên một cái huýt sáo, triệu hoán Kim Viêm Thánh Tượng cùng Xích Huyết Lôi Báo.
Ầm ầm...
Đại địa oanh minh, thổ khí cuồn cuộn, Kim Viêm Thánh Tượng chôn sâu dưới mặt đất cuồng dã lao ra, giơ lên vòi voi huýt dài to rõ.
Đường đường là Thánh Tượng, cao quý cường thế, lại bị chôn ở chỗ này, cái này khiến nó rất uất ức tức giận.
Xích Huyết Lôi Báo xuất hiện ở núi cao phía xa, toàn thân nó đen kịt, trải rộng huyết văn, sôi trào lôi điện chói mắt.
Lôi điện tráng kiện, giống như vô số xà mãng đang tán loạn xung quanh cơ thể, khí tức bạo ngược tràn ngập hoang dã.
- Đuổi theo, ngay phía trước.
Lãnh Văn Thanh thả người nhảy đến trên thân Kim Viêm Thánh Tượng, cảm nhận được phương vị Khương Phàm.
Kim Viêm Thánh Tượng là thuần huyết, cao hơn năm mươi mét, toàn thân kim hoàng, thiêu đốt lên liệt diễm cuồn cuộn, mạnh mẽ đâm tới vọt vào trong cánh rừng rậm thâm thúy.
Tiếng đạp đất nặng nề vang vọng trong đêm tối.
Xích Huyết Lôi Báo cao hơn ba mươi mét, khổng lồ lại mạnh mẽ, nó khống chế lôi triều, cuồng dã xông vào rừng rậm.
Bên ngoài hơn năm mươi dặm, Khương Phàm đã nhận ra ba động 'Thương Sinh Tạo Hóa' của Lãnh Văn Thanh sinh ra, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi, di chuyển về phía trước.
Hắn chỉ có thể là rời xa Tử Vi thánh địa, để tránh kinh động nơi đó, cũng là để sau khi bắt lấy Lãnh Văn Thanh, tranh thủ đầy đủ thời gian cướp đoạt ' Thương Sinh Tạo Hóa'.
- Khương Bân, chuẩn bị sẵn sàng. Chu Thanh Thọ, chuẩn bị phối hợp.
Giọng Khương Phàm truyền vào thanh đồng tiểu tháp.
- Quả nhiên hắn đang chạy trốn!
Lãnh Văn Thanh liên tiếp cảm nhận tung tích Khương Phàm, thúc giục Kim Viêm Thánh Tượng mau chóng đuổi theo.
Kim Tượng huýt dài, chân đạp liệt diễm, phóng lên tận trời.
Xích Huyết Lôi Báo oanh minh lôi triều, cắt đuôi Kim Tượng, tìm kiếm tung tích Khương Phàm.
Hai con mãnh thú 'Xao động' trong đêm khuya, đánh thức Yêu thú mãnh cầm hung hãn, chỗ qua ven đường, rừng rậm nhanh chóng hỗn loạn.
- Nơi đó xảy ra chuyện gì?
Diệp Trục Thiên phát giác được có vấn đề trong rừng rậm, hắn liền mang theo người hầu đi theo.
Khương Phàm di chuyển khắp nơi, tiếp tục xâm nhập rừng rậm.
Mấy chục dặm... Một trăm dặm... Ba trăm dặm...
Cho đến khi Tử Vi thánh địa trong tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, lúc này mới dừng lại, hắn đi tới một vách núi dốc đứng.
- Đêm nay muốn chúng ta làm gì?
Chu Thanh Thọ cưỡi Khương Bân xông ra khỏi thanh đồng tiểu tháp.
Toàn thân Khương Bân đen kịt, đầu rắn dữ tợn, góc cạnh bén nhọn, thân rắn tráng kiện dài đến hơn năm mươi mét, cánh thịt mở ra gần trăm mét, phần đuôi tách ra hai cái đuôi đao thương. Giống như một con Đằng Xà hai đuôi bốn cánh, lệ khí cực nặng.
- Bắt người, đào mệnh.
- Người nào?
Chu Thanh Thọ nhìn qua rừng rậm đen kịt, nơi này có thể có người nào?
- Rất nhanh sẽ tới thôi. Chờ một lúc chạy trối chết, ngươi phối hợp Khương Bân, có thể chạy bao nhanh thì chạy bao nhanh.
- Chúng ta vừa cùng ngươi rời nhà trốn đi, liền muốn liều mạng?
- Chờ một lúc thật đúng là liều mạng. Trước tiên hãy chuẩn bị đan dược.
Khương Phàm mặc niệm tâm quyết, đạt được quyền khống chế thân thể, bắt đầu định thần chờ đợi.
Chương 1532 Săn giết Lãnh Văn Thanh (4)
Ầm ầm...
Xích Huyết Lôi Báo giống như lôi triều lao nhanh, phi nhanh trong rừng cây rậm rạp, phá hủy cây rừng, xuyên thủng núi cao.
- Tới.
Khương Phàm tỉnh táo từ trong minh tưởng, ngưng tụ hỏa dực, nhảy vọt lên.
Khương Bân mang theo Chu Thanh Thọ phóng tới sâu trong tầng mây, cùng Khương Phàm kéo ra khoảng cách đầy đủ.
Rống!!
Xích Huyết Lôi Báo giết tới trên vách đá, lệ khí cùng lôi triều bạo động, cực kỳ hung hãn.
Ánh mắt nó tàn nhẫn tiếp cận Khương Phàm, cũng tập trung vào cự thú màu đen như ẩn như hiện trong tầng mây nơi xa.
- Khương Phàm, nơi này giống như không phải nơi chúng ta đã hẹn.
Lãnh Văn Thanh cưỡi Kim Viêm Thánh Tượng đi tới trên đỉnh vách núi, tuy nhiên cũng chú ý tới dị thú khổng lồ lại dữ tợn trong tầng mây kia.
Dực Long sao?
Không phải!
Giống như là cự mãng, lại có bốn cái cánh!
Phần đuôi lại là binh khí?
Đây là quái vật gì.
Khương Phàm tìm đến giúp đỡ sao?
- Lãnh Văn Thanh? Khương Phàm muốn bắt Lãnh Văn Thanh?
Chu Thanh Thọ đứng trên lưng Khương Bân, con mắt trừng căng tròn.
Nơi này là Tử Vi thánh địa, hắn lại muốn bắt 'Thánh Nữ' của bọn họ? Lại còn là người trấn thủ tổ sơn tương lai?
- Bân Bân, chạy!! Nhanh nhanh nhanh, chạy mau. Hắn bị hóa điên, chúng ta cũng không thể bồi tiếp phát bệnh.
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian thúc giục Khương Bân rời khỏi.
Khương Phàm huy động hỏa dực, rơi xuống bên bờ vực, liếc mắt nhìn Xích Huyết Lôi Báo cùng Kim Viêm Thánh Tượng:
- Lãnh cô nương mang theo bọn chúng, giống như không phải muốn nói thẳng bí mật nhỉ.
- Bí mật của ta...
Lãnh Văn Thanh vừa muốn mở miệng, một loại ba động kỳ diệu khuấy động vách núi, ngưng kết thời gian.
Mũi chân Khương Phàm rơi xuống trong chốc lát, bóp nát Cấm Nguyên Châu trong tay, bổ nhào qua Lãnh Văn Thanh.
Khoảng cách mấy trăm mét, đảo mắt liền tới.
Toàn thân vặn vẹo, hài cốt giòn vang, Khương Phàm hóa thân thành Chu Tước khổng lồ, móng vuốt sắc bén đâm xuyên lồng ngực Lãnh Văn Thanh, mang theo nàng phóng lên tận trời.
Nếu đã làm quyết định, cũng không cần phải nói nhảm, càng không phải do dự.
- A?
Trong tầng mây, Chu Thanh Thọ kinh ngạc nhìn một màn này, dừng lại?
Đây chính là Cấm Nguyên Châu?
Ngọa tào, thật ác độc!
Nữ tử nũng nịu như vậy, trực tiếp liền đánh xuyên!
Khương Phàm bắt lấy Lãnh Văn Thanh, bay thẳng lên trời, bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới Khương Bân:
- Rời khỏi nơi này, nhanh nhanh nhanh.
Khương Bân nối liền với Khương Phàm, bốn cái cánh mãnh liệt chấn kích, thân thể vận sức chờ phát động giống như mũi tên rời cung, phóng tới trời cao.
Hiệu lực thời gian của Cấm Nguyên Châu trôi qua rất nhanh.
Thời gian khôi phục bình thường, tiếp tục im ắng lưu chuyển.
Kim Viêm Thánh Tượng, Xích Huyết Lôi Báo có chút hoảng hốt, bởi vì Khương Phàm ở trước mặt chúng nó đã biến mất không thấy đâu nữa.
Rất đột ngột, không hiểu thấu liền hoàn toàn biến mất.
Bọn chúng đều không có chú ý tới Lãnh Văn Thanh đã biến mất, mà không hẹn mà cùng nhìn về phía phương xa, con cự thú kia cũng đã biến mất, không, là chạy xa.
Trước đó chính ở chỗ này, làm sao đột nhiên liền xuất bây giờ chỗ rất xa, từ từ biến mất bóng dáng.
Đây là có chuyện gì?
Xích Huyết Lôi Báo nhìn về phía Lãnh Văn Thanh, muốn nhìn phản ứng của nàng một chút, kết quả... Không có?
Rống!!
Xích Huyết Lôi Báo nhìn Kim Viêm Thánh Tượng xao động gào thét.
Kim Viêm Thánh Tượng còn tưởng rằng nó đang gây hấn, lập tức nhìn Xích Huyết Lôi Báo, toàn thân dâng lên kim viêm mãnh liệt.
Hống hống hống!
Xích Huyết Lôi Báo liên tiếp gào thét, dâng lên lôi triều, phóng lên không, đuổi theo Khương Bân đang nơi xa.
Kim Viêm Thánh Tượng sửng sốt mấy lần, thế mới biết Lãnh Văn Thanh trên lưng đã không thấy đâu nữa, nó giơ vòi voi lên, gào thét to rõ, đạp trên liệt diễm ầm ầm ù ù phóng tới.
Mặc dù Cấm Nguyên Châu chỉ cầm giữ vài giây đồng hồ, nhưng thời gian để hai con Yêu thú 'Ngẩn người' đã qua hơn hai mươi giây.
Đối với Khương Bân như trường thương bắn đi ra mà nói, đủ để kéo dài khoảng cách.
- A!!
Tiếng đau đớn thét lên vang vọng bầu trời đêm.
Lãnh Văn Thanh càng kinh sợ hơn.
Đây là có chuyện gì?
Rõ ràng nàng đang ngồi trên lưng Kim Viêm Thánh Tượng, muốn cùng Khương Phàm giằng co, làm sao trong lúc bất chợt liền bị một con hung cầm bắt được, còn đâm xuyên qua lồng ngực.
- Khương Phàm? Ngươi là Khương Phàm? Ngươi dám làm tổn thương ta, không muốn sống sao?
Lãnh Văn Thanh theo bản năng muốn bóp nát ngọc thạch trong tay, đó là bảo khí, có thể hình thành không gian bình chướng, càng có thể bảo vệ nàng.
Thế nhưng, trong tay vậy mà lại trống rỗng.
Không thấy ngọc thạch đâu nữa!
Khương Phàm gắt gao bắt lấy Lãnh Văn Thanh:
- Cầm thú, thất thần làm gì, phối hợp Khương Bân.
- Ngươi thật sự muốn giết nàng?
Chu Thanh Thọ hãi hùng khiếp vía, có cần phải kích thích như thế hay không, lão tử vừa theo ngươi lăn lộn, liền bị thánh địa thiên hạ truy sát?
- Nhanh!!
Khương Phàm nghiêm túc quát tháo.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân tăng tốc, giống như lưỡi kiếm sắc bén đâm xuyên mây mù, phóng về phía trước.
Chu Thanh Thọ mắng lật trời trong lòng, nhưng trên tay không chút nào mập mờ, kích hoạt linh văn dẫn dắt ánh trăng đầy trời bao phủ bọn hắn.
Oanh! Oanh! Oanh!
Năm ngôi sao băng lớn rơi, ầm ầm ù ù, thanh thế to lớn, ánh sáng màu bạc bao phủ dãy núi.
Khương Bân đối diện đụng vào một ngôi sao, trong chớp mắt đã xuất hiện ngôi sao thứ hai ở phía trước, va chạm mãnh liệt, lại biến mất, nó cứ như vậy tiếp tục vượt qua năm viên tinh thần.
Năm viên tinh thần thay nhau xoay tròn, giao thế tiếp dẫn Khương Bân.
Giữa mấy hơi ngắn ngủi như vậy, Chu Thanh Thọ mang theo Khương Bân xông ra hơn hai mươi dặm.
Tốc độ của Khương Bân vẫn không giảm, nó tiếp tục cuồng xông.
- Hô hô hô...
Sắc mặt Chu Thanh Thọ tái nhợt, cắn răng một cái, triệu ra Tinh Thần Kiếm, chỉ xa phía trước.
Sau khi Tinh Thần Kiếm cùng hắn dung hợp, hình thái hoàn toàn do hắn mà định ra, không còn là cự kiếm trăm mét, mà là dài hơn một mét.
Oanh!!
Kiếm thể như ngọc, tinh quang sáng chói bên trong, chiếu sáng rạng rỡ, giống như đang nắm một con sông sao nhỏ.
Trong chớp mắt, khung trời rung chuyển, tinh quang vô tận giống như nhận dẫn dắt tràn ngập đất trời rơi xuống, tề tụ Tinh Thần Kiếm.
Một con đường Tinh Hà trải rộng ra ở phía trước, từng viên tinh thần giống như là vòng xoáy không gian đang dâng lên.
Khương Bân vỗ cánh cuồng kích, đụng đầu tinh thần, liên tiếp vượt qua, phi nhanh về phía trước, tiếp cắt đuôi Xích Huyết Lôi Báo đang truy kích phía sau ra.
Chương 1533 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (1)
Tràng diện thần bí hoa lệ, khiến cho Lãnh Văn Thanh khiếp sợ:
- Khương Phàm, thả ta ra, ta và ngươi không oán không thù, tại sao lại muốn bắt ta?
Khương Phàm không rên một tiếng, móng vuốt khổng lồ gắt gao chế trụ Lãnh Văn Thanh.
- Thả ta ra... Thả ta ra... Các ngươi trốn không thoát khỏi rừng Thánh Linh, các ngươi chết chắc...
Lãnh Văn Thanh kịch liệt giãy dụa, kết quả động đến vết thương, máu tươi chảy ngang, đau đến mức suýt chút nữa đã hôn mê.
Xích Huyết Lôi Báo tức giận gào thét vang vọng bầu trời đêm, lo lắng đuổi theo cự thú đang đi xa.
Thế nhưng, ưu thế tốc độ của Khương Bân là bẩm sinh, sau khi dung hợp cây giáo, càng là đạt tới cực hạn, lại phối hợp với Chu Thanh Thọ, nó tiếp tục kéo ra khoảng cách.
Mặc dù khoảng cách kéo đến không phải rõ ràng như vậy, nhưng rừng rộng mênh mông, tung hoành vạn dặm, sau khi bọn hắn nhanh chóng phóng tới ngàn dặm sơn hà, rốt cuộc cũng biến mất trong tầm mắt Xích Huyết Lôi Báo.
- Đổi hướng di chuyển.
Khương Phàm thét lên ra lệnh.
Khương Bân nằm xuống lao xuống, chui vào trong rừng rậm.
Chu Thanh Thọ mệt lả nằm nhoài trên người nó, miệng sùi bọt mép, con mắt trắng dã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể 'Đi' liền.
Xích Huyết Lôi Báo theo đuổi không bỏ, toàn thân lấp lóe huyết quang, lôi điện cuồng vũ, giống như là lôi vân màu máu đang lao nhanh giữa trời.
Hống hống hống...
Kim Viêm Thánh Tượng đứng tại đỉnh núi, táo bạo huýt dài.
Nó không chỉ có mất dấu Lãnh Văn Thanh, ngay cả Xích Huyết Lôi Báo cũng đều mất dấu.
Phụng mệnh bảo vệ Lãnh Văn Thanh, kết quả còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, ngay cả bóng dáng cũng bị mất.
Rống!!
Kim Viêm Thánh Tượng bạo động liệt diễm, cuồn cuộn ngập trời, giống như là thủy triều màu vàng, một trọng tiếp lấy một trọng cuồng kích bầu trời đêm, hình thành Liệt Diễm Cự Tượng khổng lồ, cao tới tám trăm mét.
Kim quang vô biên, chiếu thấu bầu trời, rừng rậm.
Kim viêm sôi trào, vặn vẹo lên không gian đất trời.
Liệt Diễm Kim Tượng khổng lồ nhanh chóng trở thành tiêu điểm trong phạm vi trăm dặm, ngay cả bên ngoài vài trăm dặm đều có thể mơ hồ nhìn thấy.
Kim Viêm Thánh Tượng phát ra tiếng tượng minh to rõ, pháp lệnh lấy mãnh thú dãy núi.
Là Thánh Thú bảo vệ Tử Vi thánh địa, bọn chúng có được địa vị siêu phàm tại cánh rừng Thánh Linh rộng lớn, ngoại trừ một ít bá chủ lãnh địa ra, mãnh thú linh cầm còn lại đều phải kính sợ bọn chúng.
Đêm khuya rất nhanh xao động, số lượng lớn mãnh thú thức tỉnh, số lượng càng ngày càng nhiều, từ mấy ngàn đến mấy vạn, lại đến hơn một trăm ngàn, còn có lít nha lít nhít linh điểu hung cầm bay lên không, tỏa ra các loại mê quang, bao trùm lấy bầu trời.
Thú triều thành hình!
Mãnh thú linh cầm lao nhanh tứ tán, chấn động núi cao, san bằng rừng rậm, dẫn phát càng ngày càng nhiều oanh động.
Đám người trấn thủ bên ngoài Tử Vi thánh địa rất nhanh đã phát hiện vấn đề, một bên sắp xếp người đi qua điều tra, một bên chạy về thánh địa bẩm báo.
Khi mênh mông đất trời lâm vào thời khắc hắc ám nhất, trước tờ mờ sáng, thú triều bên trong rừng Bắc Bộ bạo động đã triệt để mất khống chế.
Mãnh thú táo bạo, khí thế hung ác tràn ngập, đã dẫn phát khủng hoảng đáng sợ.
Thú triều lao nhanh, phạm vi từ mấy chục dặm lan tràn đến vài trăm dặm, thậm chí muốn lan đến gần Tử Vi thánh địa.
Đại địa lay động, bụi mù ngập trời, mãnh cầm linh điểu che khuất bầu trời.
- Xảy ra chuyện gì?
Các đệ tử và trưởng lão bên trong Tử Vi thánh địa nhao nhao ngắm nhìn phương bắc.
- Kim Viêm Thánh Tượng đã dẫn phát khủng hoảng, giống như đang truyền lại một loại tin tức nào đó.
Người canh giữ đã điều ra và truyền đến tin tức đầu tiên.
- Văn Thanh trở về rồi sao?
Lãnh Thanh Phong cau mày, đột nhiên có dự cảm thật không tốt.
- Văn Thanh không phải đang bế quan sao?
Lãnh Văn Đạo kỳ quái hỏi.
- Mau đi xem một chút!!
- Đúng vậy!!
Sau đó không lâu, Lãnh Văn Đạo trở về:
- Trong phòng không có ai.
- Hỏng!!
Trong lòng Lãnh Thanh Phong hơi hồi hộp một chút.
- Phụ thân, xảy ra chuyện gì?
Lãnh Văn Đạo khẩn trương, tổ sơn sắp đến, muội muội không ở trong phòng còn có thể đi đâu?
Lãnh Thanh Phong đột nhiên bay lên không, thanh âm hùng hậu truyền khắp năm tòa núi lớn:
- Xin mời trưởng lão quy ẩn toàn thể xuất quan, chủ trì sự vụ thánh địa! Toàn thể túc lão, trưởng lão thánh địa, xâm nhập rừng Thánh Linh, nghĩ cách cứu viện Lãnh Văn Thanh, đuổi bắt... Khương Phàm!!
Năm tòa núi lớn nhanh chóng oanh động.
- Nghĩ cách cứu viện Lãnh Văn Thanh?
- Đuổi bắt Khương Phàm?
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Các trưởng lão quy ẩn lần lượt xuất quan, mặc dù đều không hiểu thấu, nhưng vẫn nhanh chóng quy vị.
Túc lão và trưởng lão ở các nơi liên tiếp bay lên không, tụ tập về hướng Lãnh Văn Phong.
Vô Hồi Thánh Chủ ra khỏi phòng, ngóng nhìn phương bắc.
Oắt con, cái ngươi gọi là gây sự, chính là bắt Lãnh Văn Thanh?
Ta mời ngươi tới, là chứng kiến Lãnh Văn Thanh cường đại, ngươi lại bắt đi?
- Thánh Chủ, Khương Phàm đâu?
Bọn người Khương Hồng Võ đều xông ra ngoài phòng.
- Đi.
Vô Hồi Thánh Chủ hơi nhíu mày.
- Đi rồi? Có ý gì, hắn chạy đi đâu rồi?
Bọn người Khương Hồng Võ hít vào một hơi, Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh đi thật?
Lần này lại là vì sao!
Vô Hồi Thánh Chủ nhắc nhở:
- Mặc kệ ai đến hỏi, đều cắn một câu cho ta —— Khương Phàm không có chút liên quan nào cùng chúng ta.
Thiên Lân thánh địa, Vạn Sơ thánh địa và các thánh địa khác đều ngóng nhìn phương bắc hỗn loạn, cảm thấy chấn kinh càng không dám tin.
Khương Phàm làm sao lại dính líu tới Lãnh Văn Thanh rồi?
Nghe ý tứ của Lãnh Thanh Phong, tựa như là Khương Phàm đã bắt Lãnh Văn Thanh đi?
Làm sao hắn làm được, lại là đang nghĩ như thế nào?
Tất cả thánh địa sắp đến đông đủ, chẳng mấy chốc tổ sơn sẽ giáng lâm, bây giờ Khương Phàm bắt Lãnh Văn Thanh, không phải muốn chết sao?
- Xuất động toàn thể Kim Viêm Thánh Tượng, đuổi thú triều đi, càn quét hướng bắc cho ta.
Lãnh Thanh Phong tập kết toàn thể túc lão trưởng lão, tự mình mang theo phóng tới phương bắc.
Các túc lão, trưởng lão mới biết, là Khương Phàm dẫn Lãnh Văn Thanh ra, còn bắt đi.
Mặc dù nhìn ra được Thánh Chủ còn có điều đang giấu diếm, nhưng bọn hắn tuyệt đối không thể mất đi Lãnh Văn Thanh.
Rầm rầm rầm...
Năng lượng nhấc lên, võ pháp phóng thích.
Bọn hắn có khống chế vũ khí, có thi triển võ pháp, đều bằng tốc độ nhanh nhất phóng tới phương bắc.
Chương 1534 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (2)
Kim Viêm Thánh Tượng thức tỉnh thành đàn, chân đạp liệt diễm phóng về phía trước, xua tan lấy thú triều hình thành nên dòng lũ đáng sợ, di chuyển phương hướng.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân dán chặt lấy tán cây chập trùng, hướng về phương bắc nhanh chóng hoành hành, tốc độ không có một khắc nào yếu bớt.
Khương Phàm đã trở lại thân người, bóp lấy cổ Lãnh Văn Thanh, định thần cảm nhận được Sơn Hà Đại Táng, tìm kiếm bí mật cướp đoạt.
- Nàng phải chết. Chỉ khi nàng chết rồi, thế giới mới có thể lựa chọn người thừa kế lần nữa. Phương thức tiếp tục duy nhất là tại thời điểm nàng chết ngươi nuốt linh hồn của nàng, để hệ thống thế giới cảm nhận được ngươi tồn tại, đó là điều kiện đầu tiên cân nhắc ngươi.
Giọng Đan Hoàng vang lên trong đầu Khương Phàm.
- Chỉ có cách này?
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn thả nàng rời khỏi? Nếu hạ sát ý, cũng đừng có lo lắng.
- Không để lại mầm tai hoạ.
Khương Phàm bóp lấy Lãnh Văn Thanh cổ tay dùng sức xiết chặt.
Lãnh Văn Thanh mệt mỏi mở mắt ra:
- Khương Phàm, ngươi trốn không thoát, khoanh tay chờ bị bắt đi. Bây giờ dừng lại còn kịp, ta có thể đổi giọng, nói là tùy tiện đi cùng ngươi một chút. Nếu như chờ bọn họ ngăn ngươi lại, ngươi sẽ bị thánh địa liên hợp thẩm phán, không cần thông báo Sí Thiên giới, liền có thể xử tử ngươi.
- Tin tưởng ta, mệnh của ta so với ngươi còn quý giá hơn, chỉ cần ta còn sống, ngươi mới có thể sống.
Khương Phàm không tiếp tục do dự, năm ngón tay phát lực, bỗng nhiên nắm nát cổ của nàng.
Lãnh Văn Thanh bị mất mạng tại chỗ.
Tay phải Khương Phàm dâng lên liệt diễm, bao phủ thân thể của nàng, cưỡng ép luyện hóa huyết nhục thần hồn, ý thức câu thông Sơn Hà Đại Táng, cũng đang cố gắng kích ra linh hồn Chu Tước, triển hiện tiềm lực của mình.
Đang tại thời khắc vi diệu này, không gian phía trước đột nhiên dâng lên một cái lỗ đen.
- Khương Phàm, các ngươi muốn đi đâu??
Diệp Trục Thiên hất người hầu ra, chặn lại được phía trước Khương Phàm.
Tốc độ Khương Bân cực nhanh, giống như như thiểm điện đối diện đụng tới.
Diệp Trục Thiên huy động hai tay, vận chuyển Tinh Thần Đại Táng.
Trong chớp mắt, cảnh tượng thiên địa kịch biến, không còn là rừng rậm mênh mông, mà là tinh không vô biên.
Ánh sao lấp lóe, sáng chói thần bí.
Ánh trăng ở phương xa tiếp tục phóng đại, giống như thế giới ánh sáng đang xông lại.
Khương Bân né tránh không kịp, hãm sâu vào trong đó, tinh thần vô biên vô hạn, để nó mất phương hướng, ánh trăng khổng lồ vắt ngang ẩn núp, để nó sợ hãi.
- Mai táng!
Tà áo trắng của Diệp Trục Thiên phiêu đãng, phong thần như ngọc, giống như là Thần Tử đứng ngạo nghễ trong Tinh Hà.
Một tiếng thét lên ra lệnh, đại táng pháp chỉ giáng lâm.
Tinh không vô tận rung chuyển kịch liệt, uy lực và năng lượng vô thượng thức tỉnh, cuồn cuộn lao nhanh, cuồng dã bao phủ Khương Bân.
Khổ đợi mấy tháng, rốt cuộc cũng đợi được cơ hội.
Ra tay, không lưu tình chút nào!
Nhưng... Tinh Hà đang táng diệt, trong chốc lát, toàn thân Khương Bân bộc phát ra sát uy kinh thế.
Bốn cánh nhanh chóng xoay tròn, thân thể phi nhanh giống như một đầu thương bạo kích, mang theo uy lực phá trời xé mở tinh không mênh mông.
Táng diệt trong chớp mắt, nó thoát thân lao ra.
Nó là Yêu thú, không nhận Sinh Tử cảnh kiềm chế, cái gọi là Sinh Tử cảnh đối với nó mà nói, chính là một cảnh giới cường đại phía trên áp đảo Linh Hồn cảnh.
Thời khắc sống còn mãnh liệt bộc phát, cũng kích thích uy thế thần thương.
Một thương phá trời, vạn pháp khó cản.
Sắc mặt Diệp Trục Thiên hơi biến đổi, bị đánh xuyên?
Cái này sao có thể?
Khương Bân thoát thân, hất Khương Phàm ra, thân hình khổng lồ mãnh liệt xoay chuyển, cường thế giết tới Diệp Trục Thiên.
Vĩ đao căng cứng, phun trào liệt diễm cường thịnh, nhiệt độ cao cực nóng phảng phất long tức, dung thực không gian.
Vĩ thương gào thét, tuyệt thế sát uy bao quanh đâm xuyên khung trời.
Vạn đạo càn khôn.
Sắc mặt Diệp Trục Thiên lại biến đổi, khí thế này để hắn có phản ứng, hắn đưa tay chấn kích, uy lực ánh trăng cường thế bộc phát, sôi trào khí tức Cực m, nghênh kích Khương Bân.
Ầm ầm!!
Bạo tạc kinh khủng kinh thiên động địa.
Diệp Trục Thiên bị bức lui, Khương Bân cũng bị tung bay.
- Đây là Yêu thú nào?
Gương mặt Diệp Trục Thiên có phản ứng, nó có thể chống đỡ được thế công của hắn.
Khương Bân thì tức giận, lại bị một cửu trọng thiên gánh vác?
Vô cùng nhục nhã!
Nó tức giận rít gào, thiêu đốt huyết khí, kích thích uy thế thần thương, lần nữa lao thẳng đến Diệp Trục Thiên.
Khương Phàm đã nhận ra nguy hiểm, nhưng thực sự không nên thức tỉnh, chỉ có thể phân ra ý thức, Dương Biện, Lý Dần, Chu Thanh Thọ, Hàn Ngạo bên trong thanh đồng tiểu tháp, toàn bộ đều ném ra.
Rầm rầm rầm!
Năm kiện Thần Binh xuất hiện, giữa lẫn nhau hình thành cộng minh, thức tỉnh toàn bộ.
Một tay dâng lên khí tức sát lục vô tận, như Địa Ngục tái nhập, hắc ám càng thêm đen hơn, thiên địa trở nên lạnh hơn, m Lôi vô tận cuồng kích đất trời.
Một người dâng lên thần hoa đầy trời, ngưng tụ mê ảnh như đại lục, khí thế nặng nề bao phủ dãy núi, núi cao vỡ nát, đại địa lún xuống.
Một người dâng lên vô tinh không vô tận, giống như Tinh Hà lao nhanh, nhấp nháy ánh sao thần bí đẹp đẽ, lại khuấy động ảo diệu vô hạn.
Một người lại là dâng lên long uy ngập trời, cứ như Cự Long thức tỉnh, gào thét với sơn hà, tiếng long ngâm chân thực, long uy chân thực, hồi hộp vạn thú trên khắp dãy núi.
- Giết!!
Bốn người hét lớn, chấn thiên động địa.
Chiến binh oanh minh, sát uy tuyệt thế.
Tê...
Toàn thân Khương Bân căng cứng, hóa thành trường thương bắn tới.
- Chúng ta, sau này còn gặp lại!
Gương mặt Diệp Trục Thiên nhiều lần có phản ứng, quả quyết ngưng tụ lỗ đen, thôn phệ chính mình, biến mất tại khu rừng này.
Khương Bân rít gào, nó rất không cam tâm, nhưng vẫn quay đầu phóng tới Khương Phàm, chở hắn tiếp tục thoát khỏi.
- Đuổi theo!
Bọn người Lý Dần sau khi cảnh giác xung quanh, cũng nhanh chóng đuổi theo Khương Bân.
Diệp Trục Thiên xuất bây giờ bên ngoài mấy ngàn mét đỉnh núi, vẻ mặt nghiêm trọng.
Lại còn có vũ khí Long Đao Cùng loại với Tinh Thần Kiếm?
Khương Phàm lấy được từ chỗ nào?
Quá ngoài ý muốn.
Cũng quá vui mừng!
Diệp Trục Thiên không có vội vã đuổi theo, hắn nhanh chóng rời khỏi, muốn đi tìm người hầu của hắn, liên thủ hành động.
Bây giờ đã không lo được bí mật Đại Táng có thể bại lộ hay không.
Trước tiên phải bắt lấy Khương Phàm lại nói. Thuận tiện năm kiện Thần Binh toàn bộ bắt lấy.
Chương 1535 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (3)
Đến lúc đó, cùng lắm thì phân cho người hầu một cái, để hắn im miệng không nói ra bí thuật truyền thừa.
Nhưng... Khi hắn tìm tới người hầu, cảnh tượng trước mắt lại làm cho hắn khẩn trương.
Hai lão nhân mặc áo bào đen, một trước một sau tập trung vào người hầu của hắn.
- Ngươi đi đâu?
Người hầu nhìn thấy Diệp Trục Thiên, sắc mặt lạnh lùng, nhưng tiếp tục cảnh giác hai lão nhân đột nhiên ngăn hắn lại.
- Bọn họ là ai?
Diệp Trục Thiên cũng cảnh giác, hai lão nhân này khí tức quá mạnh, lại tương xứng cùng người hầu của hắn.
- Bọn hắn không nói lời nào.
Người hầu vô cùng cảnh giác.
Bởi vì hai cái lão nhân không chỉ có thực lực quá mạnh, trong miệng còn giống như ngậm lấy thứ gì đó, tràn ngập uy thế cường đại nhiếp phách kinh hồn.
- Hai vị, tại sao lại muốn cản đường đi của chúng ta?
Diệp Trục Thiên vuốt khẽ đầu ngón tay, sẵn sàng trận địa.
Ngụy Thiên Thu cùng Giang Thành Tử đều không nói lời nào, chỉ là tản ra khí thế cường đại, uy hiếp lấy bọn hắn, nhất là 'Thánh huyết' trong miệng, tùy thời chuẩn bị kích phát.
Lúc trước Kiều Vô Hối đưa thánh huyết cho thánh địa, Thánh Chủ không có độc chiếm, cũng chia sẻ cho bọn hắn rất nhiều. Bọn hắn cũng đều để lại mấy giọt, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Diệp Trục Thiên ra hiệu với người hầu, chuẩn bị dịch chuyển không gian.
Nhưng, toàn thân Ngụy Thiên Thu dâng lên cơn khí lạnh mãnh liệt, đông kết mảnh không gian này, nghiêm cấm bọn hắn rút lui.
- Hai vị tiền bối, các ngươi có biết chúng ta là ai?
Sắc mặt Diệp Trục Thiên trầm xuống.
Bọn người Ngụy Thiên Thu vẫn không nói lời nào, chỉ là nhìn chằm chằm, tản mát ra khí thế cường đại, cũng kích hoạt lấy thánh uy của thánh huyết như vậy.
- Vô Hồi thánh địa?
Diệp Trục Thiên đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
Hẳn là Khương Phàm mời người của Vô Hồi thánh địa lo ở phía sau?
Không sai! Chỉ có thể là bọn hắn!
Nếu như là Kiều gia, hoặc là người của Ác Nhân Cốc đuổi tới liền không chỉ giằng co cùng bọn hắn, mà là trực tiếp ra tay.
Xem ra hôm nay không đi được, chỉ có thể chờ đợi chính bọn hắn rời khỏi.
- Không cần khẩn trương, bọn hắn không dám làm gì chúng ta.
Diệp Trục Thiên trầm tĩnh lại, mặc dù tiếc nuối, nhưng không có vội vàng xao động.
Hai người này ngăn bọn hắn quá lâu không được, chỉ cần thú triều Tử Vi thánh địa quét tới, bọn hắn liền phải rút lui.
Sưu sưu sưu...
Khương Bân huy động cánh, dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt.
Khương Phàm ngồi ở trên lưng nó, hấp thu linh hồn Lãnh Văn Thanh, toàn lực kích thích linh hồn Chu Tước, triển hiện tiềm lực, chờ đợi Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa.
Nhưng, chờ lại chờ, vẫn không có phản ứng.
Vẻ mặt Khương Phàm dần trở nên nghiêm trọng, chẳng lẽ bỏ qua?
Thương Thiên không có chọn hắn?
Không phải nói ưu tiên cân nhắc sao?
Nếu như không chiếm được tán thành, Thương Sinh Tạo Hóa sẽ chuyển dời đến trên thân những người khác, cũng chính là truyền nhân thánh địa khác.
Ví dụ như Diêu Chính Lâm, ví dụ như thánh địa đại lục khác.
Nếu thật là như thế, hắn bận rộn nửa ngày, chẳng phải làm áo cưới cho người khác sao?
- Tỉnh táo, không nên gấp gáp.
Giọng Đan Hoàng xuất hiện hợp thời, an ủi Khương Phàm:
- Thương Thiên cảm ứng cần thời gian, quốc vận vạn ức của ngươi hẳn là có thể mang theo truyền thừa.
Khương Phàm bình phục tâm tình, tiếp tục kích ra linh hồn Chu Tước, triển hiện mình với Thương Thiên.
Đan Hoàng lại nói:
- Tận lực áp chế Sơn Hà Đại Táng, để tránh sinh ra xung đột cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo.
Khương Phàm lập tức làm theo, chặt đứt cảm ứng cùng Sơn Hà Đại Táng, cố gắng phóng thích uy lực Chu Tước, hồi tưởng đến thần triều kiếp trước, thử cảm ứng quốc vận đã bị phủ bụi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua...
Bọn người Dương Biện lần lượt ngăn chặn Thần Binh, rơi xuống trên thân Khương Bân, cảnh giác xung quanh dãy núi, cũng kỳ quái nhìn Khương Phàm.
Khương Phàm đắm chìm bên trong cảm ngộ, giống như thời gian qua rất ngắn, lại hình như là chờ đợi dài dằng dặc, một cơn ba động kỳ diệu đột nhiên chợt hiện trong đầu.
Ban đầu giống như là một chút giọt mưa, rơi vào ý thức hải bình tĩnh, tạo nên gợn sóng, nở rộ ánh sáng nhàn nhạt.
Rất bình tĩnh, rất yếu ớt.
Nhưng ngay sau đó, 'Giọt mưa' nở rộ, gợn sóng rung chuyển, gợn sóng nhanh chóng oanh minh, giống như sóng lớn lao nhanh không dứt.
Ánh sáng nhạt tăng vọt, giống như mặt trời, rọi khắp nơi trên đại dương mênh mông.
- A!!
Khương Phàm ngẩng đầu gào lên đau đớn, ý thức hải kịch liệt rung chuyển, giống như là bị năng lượng nào đó triệt để lấp đầy.
Trong lúc hỗn loạn, ở bên trong ánh sáng, nhiều loại bóng dáng thoáng hiện.
Không phải mấy trăm mấy ngàn, mà là mấy trăm ngàn, mấy triệu, mấy ngàn vạn, thẳng tới hàng trăm triệu.
Cái này còn chưa kết thúc, chục tỷ... Trăm tỷ... hàng trăm triệu vạn...
Những bóng dáng kia có rừng rậm vùng núi thợ săn, có quân tốt trấn thủ thành trì, có bề thương nhân bộn nhiều việc sinh kế, còn có tông chủ, thành chủ, quốc quân, thậm chí là Thánh Nhân ảnh hưởng một phương.
Những bóng dáng kia có ruồi trùng suy nhược, có mãnh thú nóng nảy, có linh điểu bay lượn.
Có Yêu tộc, Ma tộc, Linh tộc tuyệt đối của thế gian.
Có dân chúng, tạo hóa vô tận, tại thời khắc này tuôn ra mà tới, chật ních ý thức Khương Phàm, đánh thẳng vào linh hồn Khương Phàm.
Thương Sinh Tạo Hóa!
Truyền thừa chính thức!
Khương Phàm cố nén đau đớn, ngồi xếp bằng trên lưng Khương Bân, nhận lấy truyền thừa.
Toàn thân hắn phát sáng, dáng vẻ trang nghiêm, ba động kỳ diệu xông ra ngoài thân thể, cuồn cuộn không dứt, giống như thủy triều, phấp phới giữa đất trời.
Bọn người Dương Biện lộ kinh sợ, đây là thế nào?
Muốn đột phá sao?
Hô hấp Khương Phàm dồn dập, toàn thân căng cứng, tiếp nhận Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa, cũng nhận lấy năng lượng Vĩnh Hằng Lục Đạo mênh mông.
Truyền thừa cuồn cuộn tại ý thức, năng lượng lại khuấy động toàn thân.
Mặc dù Khương Phàm đang ở vào Sinh Tử cảnh nguy hiểm, nhưng huyết khí linh hồn lại không có vì vậy mà xao động, ngược lại càng bình ổn dung hợp năng lượng. Giống như đạt được dân chúng chúc phúc.
Nhưng... Khương Phàm không nghĩ tới, Đan Hoàng cũng không nghĩ tới, Thương Thiên 'Cảm ứng' khảo nghiệm hắn mạnh mẽ, tàn khốc xa so với hắn tưởng tượng.
Thương Thiên Đại Đạo xác thực như Đan Hoàng suy đoán, sau khi Khương Phàm thôn phệ Lãnh Văn Thanh sẽ ưu tiên cân nhắc đến hắn.
Nhưng, cân nhắc chính là kiểm tra đo lường, kiểm tra đo lường chính là xác minh.
Chỗ dựa lớn nhất của Khương Phàm chính là Thiên Hậu cưỡng ép phong ấn ‘quốc vận vạn ức’.
Thương Thiên Đại Đạo... Kiểm tra đo lường đến... Cũng đánh thức!