-
Chương 1536-1540
Chương 1536 Quốc vận vạn ức kinh động Thương Huyền (4)
Trung Vực, Thượng Thương cổ thành!
Nơi này là cấm khu lớn nhất Thương Huyền đại lục, nơi truyền thuyết vẫn lạc qua vô số Thần Linh.
Nơi này là đại thành thần bí nhất Thương Huyền đại lục, phong tồn lấy vô số bí mật.
Nơi này cũng là nơi Thiên Hậu bí mật phong tồn quốc vận thần triều.
Ngàn năm trước, Thần Hoàng chiến tử Đăng Thiên Kiều, Thiên Hậu, Tu La, chư vị Vương Hầu cùng tám đại quân đoàn tế hiến tính mạng của bọn hắn, tạo thành phong ấn chí cường, quốc vận vạn ức phong tiến xuyên qua ngọc tỷ, trấn áp đến nơi nào đó tại Thượng Thương cổ thành.
Lấy năng lượng thần bí tại Thượng Thương cổ thành, ẩn giấu bí mật phong ấn, tránh cho hoàng đạo Thương Huyền dò xét.
Chỉ có sau khi Thần Hoàng khôi phục, mới có thể lấy tinh huyết Kim Hoàng tỉnh lại.
Nhưng... Khi Thương Thiên Đại Đạo chạm đến Khương Phàm, tìm kiếm bí mật của Khương Phàm, lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc đang yên lặng!
Tại thời khắc hắc ám trước tờ mờ sáng, tại thời điểm Thương Huyền đại lục sắp nghênh đón ánh sáng một ngày mới, sâu trong địa tầng tại Thượng Thương cổ thành, bộc phát ra oanh minh kịch liệt.
Cứ như cự thú Hoang Cổ thức tỉnh, cứ như Thần Linh đang ngủ say chợt gầm thét, lại như vạn ức sinh linh tập thể hò hét.
Phong ấn bị chấn nứt ra tạo thành khe hở, lộ ra ánh sáng vô tận, bao phủ mấy ngàn dặm Thượng Thương cổ thành mênh mông, càng rung chuyển lịch sử luân hồi...
Ký ức của thời gian và không gian... Giờ khắc này, giữa màn đêm của đất trời, lấm ta lấm tấm ánh sáng đang im ắng nở rộ, quét sạch từ mấy ngàn dặm mở rộng đến hơn vạn mét, cuối cùng đạt đến hơn tám vạn dặm.
Vô số thành trì, vô số núi rừng.
Vô số hoang mạc, vô số tông môn.
Đều đang say giấc nồng bỗng nhiên chợt thức tỉnh, bọn hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Điểm điểm ánh sáng vẩy xuống, ngưng tụ thành từng một bóng người.
Mông lung.
Mơ hồ.
Bọn hắn nhìn về đại địa Trung Ương xa xôi.
Bọn hắn khom người quỳ ở đó, yên lặng nỉ non, khẽ cầu nguyện.
Bọn hắn thành tín tiễn biệt cái gì đó.
Quang ảnh kỳ diệu, cứ như mộng cảnh thần bí.
Tiếng thì thầm thăm thẳm, như vượt qua thời gian và không gian mà đến chúc phúc.
Mọi người vô cùng tò mò, cuối cùng là làm sao vậy, những người này là ai?
Đang lúc có người muốn hoãn lại, muốn truy tìm, muốn điều tra, ánh dần dần biến mất trong ánh sáng sớm mai.
Xuất hiện không một tiếng động, cũng biến mất không một tiếng động.
Thật giống như chưa từng xuất hiện qua!
Nhưng... Theo sáng sớm kéo đến, theo quốc vận thức tỉnh, các lão tổ đang ngủ say của mười hai hoàng đạo Thương Huyền, toàn bộ từ trong tổ từ, từ trong quan tài thủy tinh, mở hai mắt ra.
Trong con ngươi thâm thúy sáng tỏ của bọn hắn đều hiện lên vài tia mê mang.
Bởi vì, bọn hắn giống như đã bị khơi gợi lại ký ức nào đó.
Mơ tới Vạn Thế thần triều, mơ tới Phần Thiên Thần Hoàng.
Mười hai hoàng đạo, mười hai lão tổ, đi ra tổ từ, ngóng nhìn Trung Vực mênh mông, ánh mắt chiếu tới... Thượng Thương cổ thành!...
Đại địa Trung Nam, Kiều Vô Hối, Khương Diễm đang lúc bế quan, toàn bộ từ bên trong minh tưởng thức tỉnh.
Bọn hắn không hẹn mà cùng đi đến đỉnh núi, ngắm nhìn đại địa Trung Vực xa xôi.
Kiều Vô Hối là huyết mạch hoàng tử, Khương Diễm là thân Kim Thai, đều cùng Khương Phàm có ngàn vạn cơ hội liên kết với, cũng đều có cảm ứng đối với phong ấn quốc vận vạn ức thần triều.
- Ngươi cảm thấy sao?
Kiều Vô Hối nhắm mắt lại, không tự chủ được mà mở ra hai tay.
Cuộc đời hắn cho đến nay, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được thần triều tồn tại, mênh mông như vậy, vĩ đại như vậy, thần bí như vậy, lại quen thuộc như vậy.
Thần triều như đang phiêu phù ở trong dòng sông lịch sử đã từng, giống như mộng cảnh. Lại như gần ở ngay trước mắt của hắn, có thể đụng tay đến.
Khương Diễm cảm thấy linh hồn xúc động, giống như có con dân vô tận, có vô số lời nỉ non, đang triệu hoán hắn.
Loại cảm giác này phiêu miểu lại chân thực, càng mênh mông khiến người ta sôi trào nhiệt huyết....
Hung Linh hầu phủ!
Triệu Thời Việt đẩy thạch điện nặng nề ra, đứng bên trong nắng sớm sáng rực, ngắm nhìn phương bắc xa xôi.
Một loại đại khí dân chúng vô hình giống như đại dương mênh mông tuôn ra, đụng chạm đến thân thể cường tráng của hắn, lung lay linh hồn hắn xao động.
Triệu Thời Việt nhắm mắt lại, mở ra hai tay, yên lặng cảm nhận được cảm giác khuấy động huyết mạch đặc biệt này.
Cứ như vô tận dân chúng đang vờn quanh ở xung quanh hắn, cứ như có hàng trăm triệu vạn dân chúng đang quỳ lạy ở trước mặt hắn.
Loại cảm giác này... Để hắn xao động, để hắn phấn chấn, để hắn hào tình vạn trượng.
Răng rắc!
Xiềng xích trên người Triệu Thời Việt sụp ra vết nứt, xao động giết chóc đang nhấc lên trong người, giống như có năng lượng gì đó muốn thức tỉnh toàn diện.
- Phụ thân...
Triệu Thế Hùng đi đến trong sân, kỳ quái nhìn bóng lưng phụ thân thẳng tắp.
Dưới ánh nắng mặt trời, phụ thân lại cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Triệu Thời Việt mở hai mắt tinh hồng ra, quay đầu quan sát Triệu thế hùng, một câu không nói, kéo lấy xiềng xích nặng nề bay thẳng lên trời.
Trong ngoài thạch điện, các nơi tại Chiến quốc, Thạch Tượng Quỷ yên lặng cũng hơi nhúc nhích thân thể, chìm vào trong đất.
Sau đó không lâu, quân đoàn ba mươi ngàn Thạch Tượng Quỷ nhanh chóng tập kết, hoành hành trong lòng đất, đi theo Triệu Thời Việt, thẳng đến phương bắc....
Đại lục Đông Bộ, Hỏa Dương hoàng triều.
Đây là hoàng triều cường đại tọa lạc trong sa mạc, mặc dù không phải cấp bậc Chí Tôn, nhưng cũng truyền thừa đã lâu, có được lực ảnh hưởng cường đại.
Hỏa Dương hoàng triều sáng tạo đến nay hơn bảy trăm năm, vẫn luôn bị Lý thị hoàng thất khống chế.
Nhưng ở ba mươi năm trước, một trận phản loạn đột nhiên bộc phát, Liệt Dương Hầu thay thế Lý thị, trở thành Chúa Tể hoàng triều mới.
Vốn liếng phản loạn lớn nhất của Liệt Dương hầu phủ, chính là tân gia chủ Khương Bá bọn hắn!
Khương Bá phản loạn, cường thế xưng hoàng, tiếp quản Hỏa Dương hoàng triều.
Trong vài năm ngắn ngủi, đồ sát hơn hai trăm ngàn người, uy lực sắt thép chấn nhiếp hoàng triều.
Khi quốc vận Thượng Thương cổ thành tiêu tán, Khương Bá từ trong dung nham nóng hổi dưới mặt đất đi tới, thân thể cường tráng giống như sắt thép đổ bê tông, bộc lộ ra lực lượng cường đại, long hành hổ bộ, khí thế thịnh long.
Thị vệ hai bên nhao nhao quỳ xuống:
- Ngô Hoàng!
Khương Bá không nhìn đến thị nữ đang tiến lên đưa lên y phục, đi chân trần ra khỏi đám cháy dưới mặt đất, đón ánh nắng sáng sơm nhìn về phía phương bắc.
Chương 1537 Ngọc tỉ truyền quốc (1)
Nơi đó giống như có lực lượng thần bí gì đó đang triệu hoán hắn.
Khi thì phiêu miểu, khi thì chân thực.
Mãnh liệt lại càng mênh mông.
Chạm đến huyết mạch, linh hồn của hắn xao động....
Đại lục Đông Bắc bộ, 'Đọa Lạc Thiên Quốc'.
Nơi này có danh xưng là mãnh đất lưu vong lớn nhất Thương Huyền, bỏ vùng đất tội ác bị Thần Linh vứt bỏ.
Nơi này chiếm cứ vô số những kẻ gây tội ác, có một số có danh tiếng, có một số bị ép đào vong.
Trải qua hơn mấy ngàn vạn năm, nơi này cuối cùng biến thành 'Tội Ác Quốc Độ' danh chấn Thương Huyền, ngăn cách cùng 'Đọa Lạc Thiên Quốc', cũng là thế lực hoàng tộc 'Chí Tôn hoàng triều' Đông Bắc bộ!
Nơi này là cõi yên vui của tội ác, cũng là tội ác tịnh thổ sau cùng tại Thương Huyền.
Cho nên, mặc dù nơi này nội bộ hỗn loạn, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay, càng cấm chế hết thảy hoàng tộc thế lực tiến vào.
Khi quốc vận vạn thế mở ra, khi ấn ký lịch sử tái hiện thần triều cầu nguyện, sâu trong vùng đất nguyên thủy ngập nước bên trong Đọa Lạc Thiên Quốc, một lão nhân chôn ở trong quan tài thức tỉnh.
Răng rắc...
Toàn thân hắn chỉ còn mỗi cái đầu lâu, bạch cốt sâm sâm, vẫn còn còn sống.
Hắn đẩy nắp quan tài ra, leo ra khỏi vũng bùn, ngóng nhìn phương xa.
Một loại Minh Hỏa màu xanh đang cuồn cuộn khắp người, ngưng tụ hiện ra thành huyết nhục làn da.
Ngoại trừ da thịt tái nhợt, con ngươi xanh đen, thì hắn cũng không khác gì so với người bình thường....
Đông Nam Tân Hải!
Bến tàu phồn hoa theo ánh nắng sáng sớm dần dần náo nhiệt, người người nhốn nháo, ồn ào liên miên.
Có người leo lên tàu thuỷ ra biển, có người vội vàng vận chuyển hàng hóa.
Rống...
Một tiếng long ngâm to rõ từ hải vực mênh mông truyền đến, nương theo long uy cường thịnh, kinh hồn nhiếp phách. Biển người kinh động, kinh ngạc nhìn về phía hải dương.
Một con ngựa đen thần tuấn đang đạp không trung phóng tới, những nơi đi qua, mây đen cuồn cuộn, lôi triều rơi xuống.
Cơ thể nó thon dài, nhưng không mất đi vẻ tráng kiện, toàn thân bao trùm lấy vảy rồng cứng cỏi, bốn vó càng là tương tự Kỳ Lân.
- Long Lân Lôi Mã?
Rất nhiều người nhận ra loại dị thú mạnh mẽ lại hiếm thấy này, càng khiếp sợ chính là trên lưng nó lại có một nam tử.
Long Lân Lôi Mã có thể phát ra tiếng long ngâm, phóng thích long uy cường đại, cũng giống như lôi long có thể cùng lôi điện giao hòa hoàn mỹ.
Bọn chúng có được tốc độ kinh người, một ngày có thể đi vạn dặm, thậm chí hai vạn dặm... năm vạn dặm...
Nhưng số lượng của bọn chúng thưa thớt, lại kiệt ngạo khó thuần, cho dù là bị khốn trụ, cũng thà chết chứ không chịu khuất phục. Trừ phi được tán thành, cho nên có rất ít người có thể hàng phục nó làm tọa kỵ.
Một tên nam tử hùng tráng khôi ngô cầm trọng đao trong tay, cưỡi Long Lân Lôi Mã, vượt qua đại dương mênh mông, đăng nhập Thương Huyền.
Hắn uy vũ bá khí, toàn thân phun trào uy lực cương mãnh cực hạn, như sấm như lửa.
- Phía trước... năm trăm bảy mươi ngàn dặm!
Nam tử thét lên một tiếng ra lệnh, Lôi Mã thét dài, giống như lôi triều tráng kiện, trong nháy mắt biến mất giữa khung trời, xông về thiên địa đụng vào nhau.
Đại La sơn!
Thiên Hậu bừng tỉnh, đi ra khỏi thạch điện cứng cáp, ngóng nhìn Trung Vực.
- Phong ấn Ngọc tỉ truyền quốc đã nứt ra? Hắn lại làm cái gì! Bây giờ còn không phải thời điểm đụng đến ngọc tỉ truyền quốc!
Thiên Hậu nhíu mày nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận được tình huống của ngọc tỉ truyền quốc.
Một con Kim Hống từ trong thạch điện đi tới, toàn thân bao trùm bộ lông màu vàng óng thật dày, dữ tợn mà bàng bạc, hình thể cực lớn, khí thế hung ác ngập trời.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta làm giao dịch...
Thiên Hậu mở to mắt, ngóng nhìn Trung Vực, xem ra nàng muốn đích thân đi Thượng Thương cổ thành một chuyến.
Nhân Gian Ngục, Tử Ngục!
Tổ từ Thiệu gia!
Một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi ở trên sàn nhà giá lạnh, yên lặng trông coi quan tài đá trên tế đàn.
Tế đàn cao lớn, trên dưới đều khắc lấy hoa văn phức tạp, máu tươi chảy xuôi, không ngừng liên tục rót huyết khí vào trong quan tài đá.
Xung quanh tế đàn phân tán chín cái hố sâu, trong hố sâu là sền sệt máu tươi, tất cả đều là máu tươi mới của người.
Khi ngọc tỉ truyền quốc thức tỉnh, khi phong ấn Thượng Thương cổ thành vỡ ra khe hở, một miếng ngọc thạch lơ lửng trên quan tài đá đột nhiên sáng lên.
Lão nhân chống thân thể già nua lên, nhíu mày nhìn chằm chằm ngọc thạch đang lấp lóe.
- Sao nó lại sáng lên?
Lão nhân có chút kỳ quái.
Trên quan tài đá tổng cộng có ba miếng ngọc thạch, một miếng huyết ngọc, một khối tử ngọc, một khối bạch ngọc.
Trước khi tiên tổ ngủ say đã để lại di chiếu —— huyết ngọc, tử ngọc toàn sáng, tỉnh lại nàng.
Tiên tổ chính là Thiệu Thanh Duẫn, cũng chính là nữ tử ngủ say trong quan tài đá.
Nàng phong ấn bản thân lâm vào ngủ say tại hai trăm năm trước.
Ở trước đó, nàng tin tưởng vững chắc Thần Hoàng sẽ luân hồi trùng sinh, cũng vẫn luôn một mực bí mật quan sát, tìm kiếm khắp nơi.
Bao gồm cả Kiều gia, Côn Lôn, cũng bao gồm cả di tích thần triều.
Nhưng ròng rã tám trăm năm, từ đầu đến cuối nàng đều không có phát hiện bất cứ vấn đề nào.
Kiều gia cùng Thần Hoàng có liên quan chính là Kiều Hinh, thế nhưng sau khi Kiều Hinh bị bức tử, đời đời sinh sôi phía sau của Kiều gia đều rất bình thường.
Côn Lôn nơi đó mặc dù hỗn loạn, nhưng thủy chung không có trở lại nhân gian, cũng vẫn luôn là Tu La đang chinh chiến.
Di tích thần triều càng không có xuất hiện qua bất luận cái gì khác thường.
Nàng còn đi khắp các nơi Thương Huyền, tìm kiếm Chu Tước linh văn, thậm chí đi đến hải vực, bước chân sang đại lục khác.
Đều là không thu hoạch được gì.
Mặc dù nàng tin tưởng vững chắc Thần Hoàng sẽ luân hồi, bởi vì bọn người Thiên Hậu biến mất rất không tầm thường.
Nhưng, nàng không biết mình còn phải đợi bao lâu.
Tuổi thọ không ngừng trôi qua đã không cho phép nàng tiếp tục chờ đợi. Cho nên, tại hai trăm năm trước nàng đã phong ấn mình, rơi vào trạng thái ngủ say. Để lại ba cái ngọc thạch cùng di ngôn, để tộc nhân giám sát.
Huyết ngọc là một khối Niết Bàn Thạch to lớn, dùng máu tươi Thần Hoàng chảy xuôi tại Đăng Thiên Kiều thấm vào qua. Chỉ cần khác ngọc thạch bị luyện hóa, dung nhập cơ thể Thần Hoàng Luân Hồi, nơi này sẽ sinh ra cảm ứng.
Tử ngọc là 'Thạch phôi', đến từ vật liệu rèn đúc ngọc tỉ truyền quốc lúc trước. Nếu như Thần Hoàng luân hồi, nhất định tìm kiếm quốc vận thần triều. Chỉ cần quốc vận thức tỉnh, khối ngọc thạch này cũng sẽ có phản ứng.
Chương 1538 Ngọc tỉ truyền quốc (2)
Về phần bạch ngọc, thì là xương ngón tay kiếp trước của Khương Phàm, bị nàng luyện thành 'Xá lợi'.
Nếu như Thần Hoàng thật sự luân hồi, liền có thể bằng vào cái này, cảm giác được vị trí của hắn.
Nhưng, trước khi chết Thiệu Thanh Duẫn không giải thích nhiều cùng hậu nhân Thiệu gia, chỉ để lại di ngôn.
Để tránh bọn hắn tùy tiện làm việc, xúc phạm hoàng đạo.
Lão nhân không biết những bí mật kia, cũng chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt di ngôn.
Hắn đi đến tế đàn, cầm tử ngọc lên, yên lặng cảm nhận, lại nhìn mắt tiên trong quan tài đá.
Tiên tổ phỏng đoán, hẳn là huyết ngọc sáng lên trước nhất.
Vì sao huyết ngọc không có phản ứng, tử ngọc lại sáng lên trước?
Hắn rất muốn tỉnh lại tiên tổ hỏi một chút, thế nhưng trước khi tiên tổ ngủ say có nói qua, không có nắm chắc thì không cần tỉnh lại nàng. Bởi vì thọ nguyên còn sót lại của nàng rất ít đi, Đại Mộ bí thuật cũng chỉ mai táng nàng một lần. Nếu như tỉnh, liền sẽ ngủ lại không được nữa.
Lão nhân thi lễ với quan tài đá, cầm tử ngọc rời khỏi thạch điện.
- Lão tổ?
Tộc trưởng Thiệu gia, Thiệu Anh Vệ sau khi thấy lão nhân liền vội vàng hành lễ.
- Mang theo khối ngọc thạch này, tìm kiếm đầu nguồn. Bí mật hành động, không được kinh động bất cứ kẻ nào.
Lão nhân giao tử ngọc cho Thiệu Anh Vệ.
Thiệu Anh Vệ cung kính tiếp nhận ngọc thạch, lại có chút chần chờ:
- Lão tổ, chuyện này rất sốt ruột sao? Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị vây bắt Kiều gia, chỉ sợ rất khó rút người ra.
- Hôm nay liền lên đường, triệu tập tinh nhuệ Thiệu gia cho ta, do ngươi tự mình dẫn đầu, bí mật hành động. Lấy điều tra làm chủ, đừng rêu rao. Còn nữa, dù là ngươi chết, khối ngọc thạch này cũng phải được bảo đảm, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm nào.
Lão nhân không cho hắn bất cứ cơ hội nói chuyện nào, quay người rời khỏi.
Thiệu Anh Vệ cung kính đưa tiễn lão nhân, lông mày nhăn lại.
Bọn hắn đã điều tra đến nơi Kiều gia và Ác Nhân cốc ẩn thân, chỉ chờ thời hạn một tháng của Tru Thiên Thần Điện đi qua liền hành động toàn thể, loại thời điểm này hắn sao có thể rời khỏi?
Thế nhưng... Lão tổ rất ít khi nghiêm túc phân phó một sự kiện như vậy, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp nhận.
- Triệu hồi toàn bộ tinh nhuệ Thiệu gia đến cho ta!
Thiệu Anh Vệ đi ra ngoài cửa điện, mệnh lệnh thị vệ phía ngoài.
Bên trong rừng Thánh Linh.
Khương Bân dùng tốc độ cao nhất mang theo Khương Phàm chạy trốn.
Toàn thân Khương Phàm trong suốt, tỏa ra ánh sáng kỳ diệu.
Lực lượng truyền thừa cường đại đến từ vĩnh hằng đánh thẳng vào huyết nhục thần hồn, cùng Sơn Hà Đại Táng sinh ra cộng minh.
Dưới lực lượng chúc phúc phi phàm, Khương Phàm lại không thể tưởng tượng nổi đã 'Mở ra' thân thể bảo tàng.
Linh hồn Chu Tước cùng huyết nhục dung hợp chiều sâu, lực lượng huyết mạch yên lặng lại mãnh liệt bộc phát.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Chu Tước Quy Nguyên Thuật, Chu Tước Phục Thiên Thuật, Chu Tước Niết Bàn Thuật các loại, theo huyết mạch liên tiếp hiện ra.
Không còn là hình thái ý thức lĩnh ngộ, mà là từ trong huyết mạch thả ra uy thế cường đại.
Loại cường lực này mở ra đã mang cho Khương Phàm trùng kích cực lớn, giống như hoàn toàn hóa thân Chu Tước, tái hiện uy thế Thần Tổ Vạn Cầm.
Mặc dù cuối cùng vẫn thất bại, nhưng loại mãnh liệt mở ra này, lẽ ra nên phát sinh ở tối hậu kỳ của Sinh Tử cảnh.
Cái này cũng mang ý nghĩa, Khương Phàm vô cùng có khả năng không cần chờ đợi hai năm, nhiều nhất nửa năm, thậm chí ngắn hơn liền có khả năng mở ra huyết mạch bảo tàng, vượt qua Sinh Tử cảnh!
Nhưng... sau khi truyền thừa kết thúc, phần cảm ứng dân chúng mãnh liệt kia lại cũng không có kết thúc như vậy, ngược lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm quen thuộc.
- Đây là quốc vận thần triều?
Khương Phàm ngóng nhìn phương bắc, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, thậm chí càng trở nên mãnh liệt.
Giống như biên giới rộng rãi đang rộng mở trước mặt, hàng trăm vạn dân chúng đang lễ bái ở phía trước.
Như thần triều tái hiện, quốc vận vô tận chấn động Thương Huyền.
- Chẳng lẽ ta đã đánh thức ngọc tỉ truyền quốc?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, càng nghĩ càng có khả năng, càng cảm nhận càng là mãnh liệt.
- Ông trời ơi, ông đang đùa giỡn với ta hay sao?
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm khó coi, ngọc tỉ truyền quốc bừng tỉnh, khẳng định sẽ gây nên những lão quái vật ngàn năm kia chú ý.
Chỉ cần bọn hắn hơi có chút cảnh giác liền có thể sắp xếp người tiến đến điều tra.
- Nó ở đâu? Thiên Hậu nó giấu đi đâu rồi?
Khương Phàm nhíu mày cảm nhận, rất nhanh nhìn về phía phương bắc:
- Khương Bân, tiếp tục hướng bắc, nhanh!
Khương Bân không lo được mỏi mệt, huy động cánh dùng tốc độ cao nhất cuồng xông.
- Sư phụ, chúng ta muốn đi đâu?
Lý Dần chú ý tới thể hiện của Khương Phàm vô cùng nghiêm túc.
- Hướng bắc, khả năng mấy chục vạn dặm!
- Không có mục đích?
- Đến liền biết.
Khương Phàm chấn kinh, sau đó rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Lấy thực lực của Thiên Hậu, nếu phong ấn ngọc tỉ truyền quốc, liền khẳng định có vạn toàn nắm chắc.
Cho dù là ngọc tỉ truyền quốc thức tỉnh, cũng không thể nào hoàn toàn lao ra.
Chỉ cần hắn có thể kịp thời chữa trị phong ấn, có thể là trấn an ngọc tỉ truyền quốc, có lẽ còn có thể cứu được.
Nhưng, hắn phải làm cho tốt chuẩn bị bại lộ thân phận.
- Đáng chết!!
Trong lòng Khương Phàm yên lặng văng tục, vẻ mặt lại đột nhiên kiên định:
- Ẩn nấp có cách sống của ẩn nấp, bại lộ có đấu pháp của bại lộ!
Mặc dù bây giờ là thời cơ tốt, nhưng... Tới đi... Tới đi... Ta đã chuẩn bị xong!
Thương Huyền, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị nghênh đón báo thù, nghênh đón chủ nhân đã từng của các ngươi!
Bên trong tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
Bọn người Dương Biện một lần nữa trở về, lần lượt bế quan, cảm ngộ năng lượng bên trong vũ khí, tăng lên thực lực của mình.
Thế nhưng, ai cũng không có chú ý tới, nữ tử đang ngủ say trong quan tài thủy tinh đang giật giật ngón tay, tầm mắt có chút đóng mở, ánh lửa màu vàng lấp lóe.
Trên cái trán trơn bóng hiển hiện mê quang màu vàng nhỏ xíu, đồng thời nhanh chóng rõ ràng.
Là một con kim vũ Phượng Hoàng quay quanh!
Lông vũ màu vàng nhất là rõ ràng!
Kim quang lượn lờ, kim vũ tung bay, giống như là sinh mệnh tươi sống!
Mỹ lệ làm rung động lòng người.
Hoa lệ tôn quý.
Còn tràn ngập uy thế cường đại.
Kiều Hinh bắt đầu thức tỉnh.
Ý thức đang khôi phục, ký ức đang thức tỉnh, linh văn cũng đang thức tỉnh, thực lực càng đang khôi phục.
Cái này vốn hẳn nên là thời khắc cần có người làm bạn nhất, nhưng thời khắc này tinh lực của Khương Phàm cũng không ở đây.
Chương 1539 Chính Là Nhanh Nhẹn Dũng Mãnh Như Thế
Rừng Thánh Linh bạo động càng ngày càng nghiêm trọng, khi Kim Viêm Thánh Tượng liên hợp đuổi đi, mấy triệu thú triều lao nhanh.
Đưa mắt nhìn khắp rừng rậm, tất cả đều là mãnh thú, nhìn ra bầu trời xa xa, vô tận mãnh cầm đang bay lượn.
- Chú ý điều tra, không được buông tha bất cứ chỗ nào.
- Tản ra, tản ra, giữ tốt khoảng cách, mở rộng quy mô lùng bắt.
- Chỉ dẫn thú triều phía sau, đều cho ta đuổi theo.
Lãnh Thanh Phong thét lên ra lệnh các túc lão và trưởng lão tiếp tục lùng bắt về hướng bắc.
Khương Phàm cùng Lãnh Văn Thanh hẹn nhau ở phương bắc, ban đầu nơi Kim Viêm Thánh Tượng dẫn phát thú triều cũng ở phương bắc, chỉ cần bọn hắn có thể hình thành thủy triều lùng bắt đủ lớn, Khương Phàm cũng chỉ có thể kiên trì chạy về hướng bắc.
Nhưng, khi Lãnh Thanh Phong thật vất vả mới tìm tới Xích Huyết Lôi Báo, Xích Huyết Lôi Báo lại sớm đã mất tung tích của Khương Phàm.
- Tốc độ của hắn thật nhanh, vô cùng vô cùng nhanh.
Không phải Xích Huyết Lôi Báo đang tìm lấy cớ cho mình, mà là nó thật sự phục tốc độ đám người Khương Phàm kia, vậy mà lại có thể nó bỏ rơi đến cả bóng dáng đều không nhìn thấy.
Thế nhưng nó chính là Lôi Báo cơ mà, lại còn là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
- Có khả năng Khương Phàm đã thay đổi phương hướng.
Lãnh Thanh Phong cau mày.
Nếu như tốc độ Khương Phàm có thể bỏ xa Xích Huyết Lôi Báo, khả năng bây giờ đã ở bên ngoài mấy trăm dặm, có đầy đủ khoảng cách an toàn thay đổi phương hướng.
- Sí Thiên giới? Không sai, Khương Phàm chỉ có thể chạy về Sí Thiên giới!
- Quay đầu cho ta, lùng bắt về phía nam, nghĩ cách chặn đường Khương Phàm.
Lãnh Thanh Phong cao giọng thét lên ra lệnh các túc lão.
Bọn người Đường Minh Đạt cách rất xa trao đổi ánh mắt với nhau, không có vội vã quay đầu, mà là tụ tới phía Lãnh Thanh Phong.
- Thánh Chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chúng ta ngài cũng đều muốn giấu diếm sao?
- Chúng ta chỉ có biết kỹ càng mọi chuyện mới có thể đuổi bắt tốt hơn.
- Thánh Chủ, chúng ta đều là người một nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ lấy mặt mũi Tử Vi thánh địa làm trọng.
Đám người Đường Nguyên Cực quan tâm Lãnh Văn Thanh, nhưng bọn hắn căn bản không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Vừa sốt ruột lại mờ mịt, loại cảm giác này quá tệ.
- Khương Phàm chạy tới là vì Văn Thanh!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong hối hận không thôi.
Sớm nghĩ đến điểm này, liền tận lực làm nhiều chuẩn bị chút.
- Hắn là đến bắt Văn Thanh? Ý của ngài là, hắn không phải đại biểu Sí Thiên giới đến hoà giải, hắn chính là đến bắt Lãnh Văn Thanh?
Vì sao! Không có lý do gì mà!
Hắn lấy ở đâu ra can đảm, không sợ gây tai hoạ cho Sí Thiên giới sao?
- Văn Thanh lấy được loại truyền thừa kia, hình như Khương Phàm cũng đã nhận được. Chúng ta muốn mang Khương Phàm theo ra bên ngoài, thử một chút có thể nuốt hắn hay không, thế nhưng... Bây giờ xem ra, Khương Phàm và chúng ta đều nghĩ như nhau, hắn càng hy vọng dẫn dụ Văn Thanh đi.
Lãnh Thanh Phong liên tục lắc đầu, biết tính cách của Khương Phàm tàn nhẫn, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm lại điên cuồng đến mức đi thẳng đến Tử Vi thánh địa tính toán bọn hắn như thế.
Cái gọi là 'Hoà giải' chỉ là để che lấp, hắn tới đây chính là vì săn giết Lãnh Văn Thanh.
Mục đích vô cùng thuần túy!
Đám người Đường Nguyên Cực hít vào một ngụm khí lạnh, đứa con của trời sao?
Còn có thể là hai người?
Khương Phàm có tài đức gì mà xứng với hai chữ 'của trời'!
- Nhất định phải ngăn chặn Khương Phàm!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong còn ôm lấy một huyễn tưởng, chính là Khương Phàm bắt lấy Văn Thanh, nhưng không có đụng đến Văn Thanh.
Bởi vì nơi này là rừng Thánh Linh, bây giờ Khương Phàm sẽ chỉ cắm đầu đào mệnh, muốn chờ sau khi an toàn lại thử thôn phệ.
Mà, cái gọi là thôn phệ chỉ là mong muốn đơn phương của bọn hắn, chưa hẳn có thể thành công, như thế Lãnh Văn Thanh liền sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đường Nguyên Cực nói:
- Tông chủ, ta thấy như vậy đi. Chúng ta tiếp tục đuổi theo Khương Phàm, ngài về thánh địa chờ tin tức.
- Chờ tin tức? Ta không chờ được! Ta muốn đích thân ngăn Khương Phàm lại!
- Không phải ta muốn ngài trở về nghỉ ngơi, mà là vì người canh giữ tổ sơn sắp đến. Bọn họ không rõ tình huống, sẽ không phối hợp chúng ta đuổi bắt, nhưng nếu như ngài nói Khương Phàm tham luyến sắc đẹp của Văn Thanh, ý đồ bất chính, sau khi bị phát hiện thì đã bắt Lãnh Văn Thanh chạy trốn. Người trấn thủ tổ sơn khẳng định sẽ giận dữ, sẽ còn tự mình lệnh tất cả thánh địa phối hợp chúng ta lùng bắt. Nhất là người canh giữ, hắn là Thánh Linh cảnh, chỉ cần tự mình lùng bắt, Khương Phàm liền chạy không được.
Lãnh Thanh Phong nhíu mày suy tính một lát:
- Các ngươi tiếp tục lùng bắt, tận hết khả năng ngăn chặn Khương Phàm. Nhớ kỹ, nếu quả thật có thể ngăn chặn, bắt sống, giấu đi, đừng cho bất cứ kẻ nào biết.
Đường Nguyên Cực thấp giọng nói:
- Ta đã hiểu ý của ngài. Nơi này giao cho ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.
Lãnh Thanh Phong lập tức rời khỏi đội ngũ, chạy tới Tử Vi thánh địa.
Bọn người Đường Nguyên Cực mang theo trưởng lão nhanh chóng xuôi nam, thú triều dần dần đã được khống chế, thay đổi phương hướng oanh oanh liệt liệt xuôi nam lùng bắt.
- Khương Phàm dùng thủ đoạn ti tiện, dẫn dụ Lãnh Văn Thanh rời khỏi thánh địa, dục hành bất quỹ. Sau khi bị tộc nhân thánh địa ta phát hiện, hắn đã cuồng nộ giết người, cưỡng ép bắt Văn Thanh chạy trốn.
Lãnh Thanh Phong trở lại thánh địa, trước tiên liền tuyên cáo tội ác của Khương Phàm, cũng lập tức đã dẫn phát tất cả thánh địa tức giận thảo phạt.
- Đồ hèn hạ vô sỉ, lừa gạt người nghiện sao? Hắn chẳng lẽ coi là Lãnh Văn Thanh cùng Kiều gia là giống nhau sao?
- Quá ghê tởm, quá làm càn, hắn lại dám chạy đến thánh địa bắt người.
- Trên thịnh hội thánh địa Thương Huyền tề tụ, bắt đi người canh giữ tổ sơn tương lai, cái này rõ ràng chính là đang nhục nhã chúng ta!
- Không thể tha thứ, nhất định phải nghiêm trị!
- Bắt trở lại, thẩm phán hắn. Không cần thông báo Sí Thiên giới, trực tiếp xử tử!
Quần tình xúc động, tức giận, bầu không khí xao động.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi có cái gì muốn giải thích không?
Đại Diễn Thánh Chủ, Tô Thiên Sóc nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ vẫn đang bình tĩnh, hắn tin tưởng Khương Phàm không đói khát đến mức như thế, nhưng Khương Phàm cuốn đi Lãnh Văn Thanh sợ là sự thật.
- Ta?? Ta còn có liên quan cùng Khương Phàm sao? Ta là tôn chủ Nam Bộ, hắn là trưởng lão Sí Thiên giới, ta chỉ là tiện đường dẫn hắn tới mà thôi, chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta.
Chương 1540 Đánh chó
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt lạnh nhạt, hoàn toàn là không muốn làm thái độ chút nào.
Tô Thiên Sóc âm thầm lắc đầu, loại năng lực đứng trước núi lở mà mặt không đổi sắc như thế này thật sự là để cho người ta bội phục.
- Vô Hồi Thánh Chủ! Có phải ngươi đã thông đồng cùng Khương Phàm hay không?
Thiên Lân Thánh Chủ đột nhiên nhắm mục tiêu ngay Vô Hồi Thánh Chủ.
Tất cả Thánh Chủ đồng loạt nhìn về phía nàng, ánh mắt lăng lệ, mang theo chất vấn.
- Lão đầu nhi, ngươi là tôn chủ Bắc Bộ, là đại nhân vật danh chấn một phương, cũng bởi vì trước đó Khương Phàm đả thương mấy đệ tử của ngươi, nên bây giờ biến thành chó dại rồi? Còn dám sủa inh ỏi, ta đánh rụng răng chó của ngươi!
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không biểu tình, nhưng đáy mắt lại chợt hiện ý lạnh, giống như là lãnh đao quăng tới.
Thiên Lân Thánh Chủ giận dữ:
- Khương Phàm chính là do ngươi mang tới! Ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm!
Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu nói với Ngụy Thiên Thu sớm đã trở về:
- Tìm cho ta cây côn, rắn chắc chút.
- Ngài muốn...
- Đánh chó!
- Vô Hồi Thánh Chủ...
Các Thánh Chủ phương bắc tức giận quát mắng, chưa từng thấy người nào dã man như thế.
- Trừng mắt cái gì? Cho ta thấy mắt các ngươi to sao? Hai ta trừng mắt, liền có thể dọa ta sợ? Ngây thơ buồn cười!
- Một đám lão già, khoát lên túi da nam tử nhưng càng giống chim, không có khí khái nam tử chỉ còn dạng điểu. Lão nương ta xấu hổ khi làm bạn với các ngươi.
Liên tiếp đáp lễ chanh chua, Thánh Chủ Bắc Bộ bị kích thích đến mặt đỏ tới mang tai, cũng làm cho đệ tử tinh anh toàn trường trợn mắt hốc mồm.
- Các ngươi lớn tuổi, trí nhớ đã kém, ta có thể hiểu được, ta lại giải thích cho các ngươi một lần nữa. Khương Phàm cùng ta, và Vô Hồi thánh địa ta, đã sớm không có chút liên quan nào, ta dẫn hắn tới chỉ là tiện đường.
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn toàn trường, vẻ mặt lạnh lẽo, tư thái cường thế giống như là đang hỏi ý kiến một đám tiểu bối:
- Còn có không có nghe rõ sao?
Tất cả Thánh Chủ các thánh địa bị nàng ép liền trốn tránh ánh mắt, không dám đụng nhau.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi quá phách lối.
Có một đệ tử tuổi trẻ nhịn không được, cao giọng mắng mỏ:
- Đứng ở nơi này tất cả đều là Thánh Chủ các thánh địa, ngươi có tư cách gì tài trí hơn người.
Tất cả đệ tử các thánh địa cũng nhao nhao đối mặt, cũng chờ giằng co cùng Vô Hồi Thánh Chủ.
Nhưng... Bọn hắn lại bị không nhìn đến.
Vô Hồi Thánh Chủ đều không có hướng ánh mắt lướt qua nơi đó thoáng nhìn, chớ nói chi là để ý tới.
Làm nhục như vậy, để bọn hắn tức giận đến không thể kiềm chế được, khí thế hung hăng bước mấy bước về phía trước.
- Giết!
Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên thét lên ra lệnh một tiếng.
Bọn người Ngụy Thiên Thu hành động trong nháy mắt, thẳng đến đám đệ tử thánh địa kia.
Các đệ tử đang muốn giằng co bỗng nhiên biến sắc, lộn nhào trốn đến sau lưng tất cả Thánh Chủ, túc lão.
- Dừng tay! Các ngươi muốn tàn sát đệ tử thánh địa sao?
Các Thánh Chủ và túc lão đồng loạt tiến về phía trước một bước.
Vô Hồi Thánh Chủ lạnh mặt, đe dọa nhìn những Thánh Chủ kia:
- Ta chẳng cần biết bọn họ là ai, thân phận gì, có thiên phú gì, chỉ cần ta cảm nhận được uy hiếp, liền phải phản kích, sự phản kích của ta, chính là giết!
- Không muốn bên cạnh mình có nhiều hơn mấy bộ thi thể liền thành thành thật thật xem trọng mạng chó của mình cho ta. Nếu ai không phục, tự tay ta dạy hắn cái gì gọi là chịu phục!
Lãnh Thanh Phong tự mình nhắc nhở:
- Vô Hồi Thánh Chủ, có chừng có mực, mọi người cùng là Thánh Chủ, phải gìn giữ tôn trọng.
Vô Hồi Thánh Chủ cười lạnh:
- Tôn trọng? Ta còn thực sự xem thường những lão già này, thánh địa thiên hạ còn có mấy kẻ giữ được lòng dạ lúc ban đầu? Còn có mấy kẻ thật sự nguyện ý bảo vệ dân chúng?
Có Đông Bộ Thánh Chủ quát tháo:
- Vô Hồi Thánh Chủ, lời này của ngươi thật quá mức, tất cả Thánh Chủ chúng ta đều giữ vững lòng dạ, không cần bởi vì tội nghiệt của Ly Hỏa Thánh Chủ liền chất vấn khắp thiên hạ.
- Bên cạnh ta có người, có thể nhìn trộm lòng người. Ta không để ý cấp hắn cho tổ sơn, xin mời tổ sơn tới nhìn trộm một cái đối với tất cả Thánh Chủ Thương Huyền. Có đức hạnh, ở lại lại tiếp tục làm Thánh Chủ. Không có đức hạnh, sớm khiêm nhường bỏ vị.
Vô Hồi Thánh Chủ lần nữa khiêu khích toàn trường:
- Dám sao??
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Lãnh Thanh Phong giận dữ ngăn lại, nói:
- Trong trường hợp này Khương Phàm lại ngang nhiên bắt cóc Lãnh Văn Thanh, không chỉ là mạo phạm Tử Vi thánh địa chúng ta, còn có tất cả thánh địa Thương Huyền. Ta không muốn nhờ các ngươi phối hợp lùng bắt, chỉ hy vọng các ngươi có thể ở lại chỗ ở mình, kiên nhẫn chờ đợi tin tức, không cần gây thêm phiền phức.
- Cần chúng ta hỗ trợ không?
Vô Hồi Thánh Chủ rất tức thời cho cái mặt mũi.
- Không cần!
Lãnh Thanh Phong quả quyết từ chối, xin ngươi giúp một tay?
Ta điên ư?
- Ta không thu phí ngoài định mức.
- Ta, không cần.
- Chúc các ngươi may mắn.
Vô Hồi Thánh Chủ mang theo thánh địa Nam Bộ rời khỏi.
Diêu Chính Lâm lắc đầu nói nhỏ:
- Thật là một nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh.
Vạn Sơ Thánh Chủ, Diêu Hồng Cử nói:
- Nàng cũng không chỉ là nhanh nhẹn dũng mãnh, càng khôn khéo cay độc, ngươi xem mấy người thánh địa Nam Bộ kia một chút, bị nàng thuần đến ngoan ngoãn. Mặc kệ trong lòng bọn hắn nghĩ như thế nào, chí ít thì ở trường hợp đông người như thế này cũng không dám có bất kỳ ngỗ nghịch nào.
- Ngài cảm giác tại sao Khương Phàm lại muốn bắt Lãnh Văn Thanh đi? Khẳng định không phải là muốn mưu đồ bất chính. Hắn có thể lăn lộn đến Thiên Kiêu bảng, không thể nào là một người lỗ mãng.
- Hẳn là có liên quan cùng truyền thừa của Lãnh Văn Thanh, nhưng về phần tại sao Khương Phàm lại muốn bắt nàng, cái này nghĩ không ra.
- Sứ giả tổ sơn hẳn là sắp đến, nếu như đến lúc đó còn không bắt được Khương Phàm, bọn họ có thể hạ lệnh chúng ta phối hợp lùng bắt hay không?
- Có khả năng sẽ làm như thế, nhưng càng có thể chính là trực tiếp tiếp Sí Thiên giới, để nơi đó ra mặt khiến cho Khương Phàm giao Lãnh Văn Thanh ra. Vị trí tổ sơn quá cao, hình tượng quá đặc thù, bọn hắn làm việc nhất định phải thận trọng, không thể có mảy may chút lỗ mãng nào.
- Nếu Khương Phàm mạo hiểm bắt Lãnh Văn Thanh đi, hẳn là làm xong quyết định. Hắn, chưa chắc sẽ để lại người sống.
Diêu Chính Lâm yên lặng chờ mong, nếu như Khương Phàm thật có thể xử tử Lãnh Văn Thanh, với hắn mà nói tương đương với nhất cử lưỡng tiện.
Trung Vực, Thượng Thương cổ thành!
Nơi này là cấm khu lớn nhất Thương Huyền đại lục, nơi truyền thuyết vẫn lạc qua vô số Thần Linh.
Nơi này là đại thành thần bí nhất Thương Huyền đại lục, phong tồn lấy vô số bí mật.
Nơi này cũng là nơi Thiên Hậu bí mật phong tồn quốc vận thần triều.
Ngàn năm trước, Thần Hoàng chiến tử Đăng Thiên Kiều, Thiên Hậu, Tu La, chư vị Vương Hầu cùng tám đại quân đoàn tế hiến tính mạng của bọn hắn, tạo thành phong ấn chí cường, quốc vận vạn ức phong tiến xuyên qua ngọc tỷ, trấn áp đến nơi nào đó tại Thượng Thương cổ thành.
Lấy năng lượng thần bí tại Thượng Thương cổ thành, ẩn giấu bí mật phong ấn, tránh cho hoàng đạo Thương Huyền dò xét.
Chỉ có sau khi Thần Hoàng khôi phục, mới có thể lấy tinh huyết Kim Hoàng tỉnh lại.
Nhưng... Khi Thương Thiên Đại Đạo chạm đến Khương Phàm, tìm kiếm bí mật của Khương Phàm, lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc đang yên lặng!
Tại thời khắc hắc ám trước tờ mờ sáng, tại thời điểm Thương Huyền đại lục sắp nghênh đón ánh sáng một ngày mới, sâu trong địa tầng tại Thượng Thương cổ thành, bộc phát ra oanh minh kịch liệt.
Cứ như cự thú Hoang Cổ thức tỉnh, cứ như Thần Linh đang ngủ say chợt gầm thét, lại như vạn ức sinh linh tập thể hò hét.
Phong ấn bị chấn nứt ra tạo thành khe hở, lộ ra ánh sáng vô tận, bao phủ mấy ngàn dặm Thượng Thương cổ thành mênh mông, càng rung chuyển lịch sử luân hồi...
Ký ức của thời gian và không gian... Giờ khắc này, giữa màn đêm của đất trời, lấm ta lấm tấm ánh sáng đang im ắng nở rộ, quét sạch từ mấy ngàn dặm mở rộng đến hơn vạn mét, cuối cùng đạt đến hơn tám vạn dặm.
Vô số thành trì, vô số núi rừng.
Vô số hoang mạc, vô số tông môn.
Đều đang say giấc nồng bỗng nhiên chợt thức tỉnh, bọn hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh.
Điểm điểm ánh sáng vẩy xuống, ngưng tụ thành từng một bóng người.
Mông lung.
Mơ hồ.
Bọn hắn nhìn về đại địa Trung Ương xa xôi.
Bọn hắn khom người quỳ ở đó, yên lặng nỉ non, khẽ cầu nguyện.
Bọn hắn thành tín tiễn biệt cái gì đó.
Quang ảnh kỳ diệu, cứ như mộng cảnh thần bí.
Tiếng thì thầm thăm thẳm, như vượt qua thời gian và không gian mà đến chúc phúc.
Mọi người vô cùng tò mò, cuối cùng là làm sao vậy, những người này là ai?
Đang lúc có người muốn hoãn lại, muốn truy tìm, muốn điều tra, ánh dần dần biến mất trong ánh sáng sớm mai.
Xuất hiện không một tiếng động, cũng biến mất không một tiếng động.
Thật giống như chưa từng xuất hiện qua!
Nhưng... Theo sáng sớm kéo đến, theo quốc vận thức tỉnh, các lão tổ đang ngủ say của mười hai hoàng đạo Thương Huyền, toàn bộ từ trong tổ từ, từ trong quan tài thủy tinh, mở hai mắt ra.
Trong con ngươi thâm thúy sáng tỏ của bọn hắn đều hiện lên vài tia mê mang.
Bởi vì, bọn hắn giống như đã bị khơi gợi lại ký ức nào đó.
Mơ tới Vạn Thế thần triều, mơ tới Phần Thiên Thần Hoàng.
Mười hai hoàng đạo, mười hai lão tổ, đi ra tổ từ, ngóng nhìn Trung Vực mênh mông, ánh mắt chiếu tới... Thượng Thương cổ thành!...
Đại địa Trung Nam, Kiều Vô Hối, Khương Diễm đang lúc bế quan, toàn bộ từ bên trong minh tưởng thức tỉnh.
Bọn hắn không hẹn mà cùng đi đến đỉnh núi, ngắm nhìn đại địa Trung Vực xa xôi.
Kiều Vô Hối là huyết mạch hoàng tử, Khương Diễm là thân Kim Thai, đều cùng Khương Phàm có ngàn vạn cơ hội liên kết với, cũng đều có cảm ứng đối với phong ấn quốc vận vạn ức thần triều.
- Ngươi cảm thấy sao?
Kiều Vô Hối nhắm mắt lại, không tự chủ được mà mở ra hai tay.
Cuộc đời hắn cho đến nay, lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được thần triều tồn tại, mênh mông như vậy, vĩ đại như vậy, thần bí như vậy, lại quen thuộc như vậy.
Thần triều như đang phiêu phù ở trong dòng sông lịch sử đã từng, giống như mộng cảnh. Lại như gần ở ngay trước mắt của hắn, có thể đụng tay đến.
Khương Diễm cảm thấy linh hồn xúc động, giống như có con dân vô tận, có vô số lời nỉ non, đang triệu hoán hắn.
Loại cảm giác này phiêu miểu lại chân thực, càng mênh mông khiến người ta sôi trào nhiệt huyết....
Hung Linh hầu phủ!
Triệu Thời Việt đẩy thạch điện nặng nề ra, đứng bên trong nắng sớm sáng rực, ngắm nhìn phương bắc xa xôi.
Một loại đại khí dân chúng vô hình giống như đại dương mênh mông tuôn ra, đụng chạm đến thân thể cường tráng của hắn, lung lay linh hồn hắn xao động.
Triệu Thời Việt nhắm mắt lại, mở ra hai tay, yên lặng cảm nhận được cảm giác khuấy động huyết mạch đặc biệt này.
Cứ như vô tận dân chúng đang vờn quanh ở xung quanh hắn, cứ như có hàng trăm triệu vạn dân chúng đang quỳ lạy ở trước mặt hắn.
Loại cảm giác này... Để hắn xao động, để hắn phấn chấn, để hắn hào tình vạn trượng.
Răng rắc!
Xiềng xích trên người Triệu Thời Việt sụp ra vết nứt, xao động giết chóc đang nhấc lên trong người, giống như có năng lượng gì đó muốn thức tỉnh toàn diện.
- Phụ thân...
Triệu Thế Hùng đi đến trong sân, kỳ quái nhìn bóng lưng phụ thân thẳng tắp.
Dưới ánh nắng mặt trời, phụ thân lại cho hắn một loại cảm giác xa lạ.
Triệu Thời Việt mở hai mắt tinh hồng ra, quay đầu quan sát Triệu thế hùng, một câu không nói, kéo lấy xiềng xích nặng nề bay thẳng lên trời.
Trong ngoài thạch điện, các nơi tại Chiến quốc, Thạch Tượng Quỷ yên lặng cũng hơi nhúc nhích thân thể, chìm vào trong đất.
Sau đó không lâu, quân đoàn ba mươi ngàn Thạch Tượng Quỷ nhanh chóng tập kết, hoành hành trong lòng đất, đi theo Triệu Thời Việt, thẳng đến phương bắc....
Đại lục Đông Bộ, Hỏa Dương hoàng triều.
Đây là hoàng triều cường đại tọa lạc trong sa mạc, mặc dù không phải cấp bậc Chí Tôn, nhưng cũng truyền thừa đã lâu, có được lực ảnh hưởng cường đại.
Hỏa Dương hoàng triều sáng tạo đến nay hơn bảy trăm năm, vẫn luôn bị Lý thị hoàng thất khống chế.
Nhưng ở ba mươi năm trước, một trận phản loạn đột nhiên bộc phát, Liệt Dương Hầu thay thế Lý thị, trở thành Chúa Tể hoàng triều mới.
Vốn liếng phản loạn lớn nhất của Liệt Dương hầu phủ, chính là tân gia chủ Khương Bá bọn hắn!
Khương Bá phản loạn, cường thế xưng hoàng, tiếp quản Hỏa Dương hoàng triều.
Trong vài năm ngắn ngủi, đồ sát hơn hai trăm ngàn người, uy lực sắt thép chấn nhiếp hoàng triều.
Khi quốc vận Thượng Thương cổ thành tiêu tán, Khương Bá từ trong dung nham nóng hổi dưới mặt đất đi tới, thân thể cường tráng giống như sắt thép đổ bê tông, bộc lộ ra lực lượng cường đại, long hành hổ bộ, khí thế thịnh long.
Thị vệ hai bên nhao nhao quỳ xuống:
- Ngô Hoàng!
Khương Bá không nhìn đến thị nữ đang tiến lên đưa lên y phục, đi chân trần ra khỏi đám cháy dưới mặt đất, đón ánh nắng sáng sơm nhìn về phía phương bắc.
Chương 1537 Ngọc tỉ truyền quốc (1)
Nơi đó giống như có lực lượng thần bí gì đó đang triệu hoán hắn.
Khi thì phiêu miểu, khi thì chân thực.
Mãnh liệt lại càng mênh mông.
Chạm đến huyết mạch, linh hồn của hắn xao động....
Đại lục Đông Bắc bộ, 'Đọa Lạc Thiên Quốc'.
Nơi này có danh xưng là mãnh đất lưu vong lớn nhất Thương Huyền, bỏ vùng đất tội ác bị Thần Linh vứt bỏ.
Nơi này chiếm cứ vô số những kẻ gây tội ác, có một số có danh tiếng, có một số bị ép đào vong.
Trải qua hơn mấy ngàn vạn năm, nơi này cuối cùng biến thành 'Tội Ác Quốc Độ' danh chấn Thương Huyền, ngăn cách cùng 'Đọa Lạc Thiên Quốc', cũng là thế lực hoàng tộc 'Chí Tôn hoàng triều' Đông Bắc bộ!
Nơi này là cõi yên vui của tội ác, cũng là tội ác tịnh thổ sau cùng tại Thương Huyền.
Cho nên, mặc dù nơi này nội bộ hỗn loạn, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào nhúng tay, càng cấm chế hết thảy hoàng tộc thế lực tiến vào.
Khi quốc vận vạn thế mở ra, khi ấn ký lịch sử tái hiện thần triều cầu nguyện, sâu trong vùng đất nguyên thủy ngập nước bên trong Đọa Lạc Thiên Quốc, một lão nhân chôn ở trong quan tài thức tỉnh.
Răng rắc...
Toàn thân hắn chỉ còn mỗi cái đầu lâu, bạch cốt sâm sâm, vẫn còn còn sống.
Hắn đẩy nắp quan tài ra, leo ra khỏi vũng bùn, ngóng nhìn phương xa.
Một loại Minh Hỏa màu xanh đang cuồn cuộn khắp người, ngưng tụ hiện ra thành huyết nhục làn da.
Ngoại trừ da thịt tái nhợt, con ngươi xanh đen, thì hắn cũng không khác gì so với người bình thường....
Đông Nam Tân Hải!
Bến tàu phồn hoa theo ánh nắng sáng sớm dần dần náo nhiệt, người người nhốn nháo, ồn ào liên miên.
Có người leo lên tàu thuỷ ra biển, có người vội vàng vận chuyển hàng hóa.
Rống...
Một tiếng long ngâm to rõ từ hải vực mênh mông truyền đến, nương theo long uy cường thịnh, kinh hồn nhiếp phách. Biển người kinh động, kinh ngạc nhìn về phía hải dương.
Một con ngựa đen thần tuấn đang đạp không trung phóng tới, những nơi đi qua, mây đen cuồn cuộn, lôi triều rơi xuống.
Cơ thể nó thon dài, nhưng không mất đi vẻ tráng kiện, toàn thân bao trùm lấy vảy rồng cứng cỏi, bốn vó càng là tương tự Kỳ Lân.
- Long Lân Lôi Mã?
Rất nhiều người nhận ra loại dị thú mạnh mẽ lại hiếm thấy này, càng khiếp sợ chính là trên lưng nó lại có một nam tử.
Long Lân Lôi Mã có thể phát ra tiếng long ngâm, phóng thích long uy cường đại, cũng giống như lôi long có thể cùng lôi điện giao hòa hoàn mỹ.
Bọn chúng có được tốc độ kinh người, một ngày có thể đi vạn dặm, thậm chí hai vạn dặm... năm vạn dặm...
Nhưng số lượng của bọn chúng thưa thớt, lại kiệt ngạo khó thuần, cho dù là bị khốn trụ, cũng thà chết chứ không chịu khuất phục. Trừ phi được tán thành, cho nên có rất ít người có thể hàng phục nó làm tọa kỵ.
Một tên nam tử hùng tráng khôi ngô cầm trọng đao trong tay, cưỡi Long Lân Lôi Mã, vượt qua đại dương mênh mông, đăng nhập Thương Huyền.
Hắn uy vũ bá khí, toàn thân phun trào uy lực cương mãnh cực hạn, như sấm như lửa.
- Phía trước... năm trăm bảy mươi ngàn dặm!
Nam tử thét lên một tiếng ra lệnh, Lôi Mã thét dài, giống như lôi triều tráng kiện, trong nháy mắt biến mất giữa khung trời, xông về thiên địa đụng vào nhau.
Đại La sơn!
Thiên Hậu bừng tỉnh, đi ra khỏi thạch điện cứng cáp, ngóng nhìn Trung Vực.
- Phong ấn Ngọc tỉ truyền quốc đã nứt ra? Hắn lại làm cái gì! Bây giờ còn không phải thời điểm đụng đến ngọc tỉ truyền quốc!
Thiên Hậu nhíu mày nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận được tình huống của ngọc tỉ truyền quốc.
Một con Kim Hống từ trong thạch điện đi tới, toàn thân bao trùm bộ lông màu vàng óng thật dày, dữ tợn mà bàng bạc, hình thể cực lớn, khí thế hung ác ngập trời.
- Xảy ra chuyện gì?
- Chúng ta làm giao dịch...
Thiên Hậu mở to mắt, ngóng nhìn Trung Vực, xem ra nàng muốn đích thân đi Thượng Thương cổ thành một chuyến.
Nhân Gian Ngục, Tử Ngục!
Tổ từ Thiệu gia!
Một lão nhân tóc trắng xoá đang ngồi ở trên sàn nhà giá lạnh, yên lặng trông coi quan tài đá trên tế đàn.
Tế đàn cao lớn, trên dưới đều khắc lấy hoa văn phức tạp, máu tươi chảy xuôi, không ngừng liên tục rót huyết khí vào trong quan tài đá.
Xung quanh tế đàn phân tán chín cái hố sâu, trong hố sâu là sền sệt máu tươi, tất cả đều là máu tươi mới của người.
Khi ngọc tỉ truyền quốc thức tỉnh, khi phong ấn Thượng Thương cổ thành vỡ ra khe hở, một miếng ngọc thạch lơ lửng trên quan tài đá đột nhiên sáng lên.
Lão nhân chống thân thể già nua lên, nhíu mày nhìn chằm chằm ngọc thạch đang lấp lóe.
- Sao nó lại sáng lên?
Lão nhân có chút kỳ quái.
Trên quan tài đá tổng cộng có ba miếng ngọc thạch, một miếng huyết ngọc, một khối tử ngọc, một khối bạch ngọc.
Trước khi tiên tổ ngủ say đã để lại di chiếu —— huyết ngọc, tử ngọc toàn sáng, tỉnh lại nàng.
Tiên tổ chính là Thiệu Thanh Duẫn, cũng chính là nữ tử ngủ say trong quan tài đá.
Nàng phong ấn bản thân lâm vào ngủ say tại hai trăm năm trước.
Ở trước đó, nàng tin tưởng vững chắc Thần Hoàng sẽ luân hồi trùng sinh, cũng vẫn luôn một mực bí mật quan sát, tìm kiếm khắp nơi.
Bao gồm cả Kiều gia, Côn Lôn, cũng bao gồm cả di tích thần triều.
Nhưng ròng rã tám trăm năm, từ đầu đến cuối nàng đều không có phát hiện bất cứ vấn đề nào.
Kiều gia cùng Thần Hoàng có liên quan chính là Kiều Hinh, thế nhưng sau khi Kiều Hinh bị bức tử, đời đời sinh sôi phía sau của Kiều gia đều rất bình thường.
Côn Lôn nơi đó mặc dù hỗn loạn, nhưng thủy chung không có trở lại nhân gian, cũng vẫn luôn là Tu La đang chinh chiến.
Di tích thần triều càng không có xuất hiện qua bất luận cái gì khác thường.
Nàng còn đi khắp các nơi Thương Huyền, tìm kiếm Chu Tước linh văn, thậm chí đi đến hải vực, bước chân sang đại lục khác.
Đều là không thu hoạch được gì.
Mặc dù nàng tin tưởng vững chắc Thần Hoàng sẽ luân hồi, bởi vì bọn người Thiên Hậu biến mất rất không tầm thường.
Nhưng, nàng không biết mình còn phải đợi bao lâu.
Tuổi thọ không ngừng trôi qua đã không cho phép nàng tiếp tục chờ đợi. Cho nên, tại hai trăm năm trước nàng đã phong ấn mình, rơi vào trạng thái ngủ say. Để lại ba cái ngọc thạch cùng di ngôn, để tộc nhân giám sát.
Huyết ngọc là một khối Niết Bàn Thạch to lớn, dùng máu tươi Thần Hoàng chảy xuôi tại Đăng Thiên Kiều thấm vào qua. Chỉ cần khác ngọc thạch bị luyện hóa, dung nhập cơ thể Thần Hoàng Luân Hồi, nơi này sẽ sinh ra cảm ứng.
Tử ngọc là 'Thạch phôi', đến từ vật liệu rèn đúc ngọc tỉ truyền quốc lúc trước. Nếu như Thần Hoàng luân hồi, nhất định tìm kiếm quốc vận thần triều. Chỉ cần quốc vận thức tỉnh, khối ngọc thạch này cũng sẽ có phản ứng.
Chương 1538 Ngọc tỉ truyền quốc (2)
Về phần bạch ngọc, thì là xương ngón tay kiếp trước của Khương Phàm, bị nàng luyện thành 'Xá lợi'.
Nếu như Thần Hoàng thật sự luân hồi, liền có thể bằng vào cái này, cảm giác được vị trí của hắn.
Nhưng, trước khi chết Thiệu Thanh Duẫn không giải thích nhiều cùng hậu nhân Thiệu gia, chỉ để lại di ngôn.
Để tránh bọn hắn tùy tiện làm việc, xúc phạm hoàng đạo.
Lão nhân không biết những bí mật kia, cũng chỉ là tuân thủ nghiêm ngặt di ngôn.
Hắn đi đến tế đàn, cầm tử ngọc lên, yên lặng cảm nhận, lại nhìn mắt tiên trong quan tài đá.
Tiên tổ phỏng đoán, hẳn là huyết ngọc sáng lên trước nhất.
Vì sao huyết ngọc không có phản ứng, tử ngọc lại sáng lên trước?
Hắn rất muốn tỉnh lại tiên tổ hỏi một chút, thế nhưng trước khi tiên tổ ngủ say có nói qua, không có nắm chắc thì không cần tỉnh lại nàng. Bởi vì thọ nguyên còn sót lại của nàng rất ít đi, Đại Mộ bí thuật cũng chỉ mai táng nàng một lần. Nếu như tỉnh, liền sẽ ngủ lại không được nữa.
Lão nhân thi lễ với quan tài đá, cầm tử ngọc rời khỏi thạch điện.
- Lão tổ?
Tộc trưởng Thiệu gia, Thiệu Anh Vệ sau khi thấy lão nhân liền vội vàng hành lễ.
- Mang theo khối ngọc thạch này, tìm kiếm đầu nguồn. Bí mật hành động, không được kinh động bất cứ kẻ nào.
Lão nhân giao tử ngọc cho Thiệu Anh Vệ.
Thiệu Anh Vệ cung kính tiếp nhận ngọc thạch, lại có chút chần chờ:
- Lão tổ, chuyện này rất sốt ruột sao? Bây giờ chúng ta đang chuẩn bị vây bắt Kiều gia, chỉ sợ rất khó rút người ra.
- Hôm nay liền lên đường, triệu tập tinh nhuệ Thiệu gia cho ta, do ngươi tự mình dẫn đầu, bí mật hành động. Lấy điều tra làm chủ, đừng rêu rao. Còn nữa, dù là ngươi chết, khối ngọc thạch này cũng phải được bảo đảm, tuyệt đối không được để xảy ra sai lầm nào.
Lão nhân không cho hắn bất cứ cơ hội nói chuyện nào, quay người rời khỏi.
Thiệu Anh Vệ cung kính đưa tiễn lão nhân, lông mày nhăn lại.
Bọn hắn đã điều tra đến nơi Kiều gia và Ác Nhân cốc ẩn thân, chỉ chờ thời hạn một tháng của Tru Thiên Thần Điện đi qua liền hành động toàn thể, loại thời điểm này hắn sao có thể rời khỏi?
Thế nhưng... Lão tổ rất ít khi nghiêm túc phân phó một sự kiện như vậy, hắn chỉ có thể kiên trì tiếp nhận.
- Triệu hồi toàn bộ tinh nhuệ Thiệu gia đến cho ta!
Thiệu Anh Vệ đi ra ngoài cửa điện, mệnh lệnh thị vệ phía ngoài.
Bên trong rừng Thánh Linh.
Khương Bân dùng tốc độ cao nhất mang theo Khương Phàm chạy trốn.
Toàn thân Khương Phàm trong suốt, tỏa ra ánh sáng kỳ diệu.
Lực lượng truyền thừa cường đại đến từ vĩnh hằng đánh thẳng vào huyết nhục thần hồn, cùng Sơn Hà Đại Táng sinh ra cộng minh.
Dưới lực lượng chúc phúc phi phàm, Khương Phàm lại không thể tưởng tượng nổi đã 'Mở ra' thân thể bảo tàng.
Linh hồn Chu Tước cùng huyết nhục dung hợp chiều sâu, lực lượng huyết mạch yên lặng lại mãnh liệt bộc phát.
Chu Tước Bác Thiên Thuật, Chu Tước Quy Nguyên Thuật, Chu Tước Phục Thiên Thuật, Chu Tước Niết Bàn Thuật các loại, theo huyết mạch liên tiếp hiện ra.
Không còn là hình thái ý thức lĩnh ngộ, mà là từ trong huyết mạch thả ra uy thế cường đại.
Loại cường lực này mở ra đã mang cho Khương Phàm trùng kích cực lớn, giống như hoàn toàn hóa thân Chu Tước, tái hiện uy thế Thần Tổ Vạn Cầm.
Mặc dù cuối cùng vẫn thất bại, nhưng loại mãnh liệt mở ra này, lẽ ra nên phát sinh ở tối hậu kỳ của Sinh Tử cảnh.
Cái này cũng mang ý nghĩa, Khương Phàm vô cùng có khả năng không cần chờ đợi hai năm, nhiều nhất nửa năm, thậm chí ngắn hơn liền có khả năng mở ra huyết mạch bảo tàng, vượt qua Sinh Tử cảnh!
Nhưng... sau khi truyền thừa kết thúc, phần cảm ứng dân chúng mãnh liệt kia lại cũng không có kết thúc như vậy, ngược lại càng thêm mãnh liệt, càng thêm quen thuộc.
- Đây là quốc vận thần triều?
Khương Phàm ngóng nhìn phương bắc, loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, thậm chí càng trở nên mãnh liệt.
Giống như biên giới rộng rãi đang rộng mở trước mặt, hàng trăm vạn dân chúng đang lễ bái ở phía trước.
Như thần triều tái hiện, quốc vận vô tận chấn động Thương Huyền.
- Chẳng lẽ ta đã đánh thức ngọc tỉ truyền quốc?
Sắc mặt Khương Phàm hơi biến đổi, càng nghĩ càng có khả năng, càng cảm nhận càng là mãnh liệt.
- Ông trời ơi, ông đang đùa giỡn với ta hay sao?
Sắc mặt Khương Phàm âm trầm khó coi, ngọc tỉ truyền quốc bừng tỉnh, khẳng định sẽ gây nên những lão quái vật ngàn năm kia chú ý.
Chỉ cần bọn hắn hơi có chút cảnh giác liền có thể sắp xếp người tiến đến điều tra.
- Nó ở đâu? Thiên Hậu nó giấu đi đâu rồi?
Khương Phàm nhíu mày cảm nhận, rất nhanh nhìn về phía phương bắc:
- Khương Bân, tiếp tục hướng bắc, nhanh!
Khương Bân không lo được mỏi mệt, huy động cánh dùng tốc độ cao nhất cuồng xông.
- Sư phụ, chúng ta muốn đi đâu?
Lý Dần chú ý tới thể hiện của Khương Phàm vô cùng nghiêm túc.
- Hướng bắc, khả năng mấy chục vạn dặm!
- Không có mục đích?
- Đến liền biết.
Khương Phàm chấn kinh, sau đó rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Lấy thực lực của Thiên Hậu, nếu phong ấn ngọc tỉ truyền quốc, liền khẳng định có vạn toàn nắm chắc.
Cho dù là ngọc tỉ truyền quốc thức tỉnh, cũng không thể nào hoàn toàn lao ra.
Chỉ cần hắn có thể kịp thời chữa trị phong ấn, có thể là trấn an ngọc tỉ truyền quốc, có lẽ còn có thể cứu được.
Nhưng, hắn phải làm cho tốt chuẩn bị bại lộ thân phận.
- Đáng chết!!
Trong lòng Khương Phàm yên lặng văng tục, vẻ mặt lại đột nhiên kiên định:
- Ẩn nấp có cách sống của ẩn nấp, bại lộ có đấu pháp của bại lộ!
Mặc dù bây giờ là thời cơ tốt, nhưng... Tới đi... Tới đi... Ta đã chuẩn bị xong!
Thương Huyền, các ngươi chuẩn bị xong chưa?
Chuẩn bị nghênh đón báo thù, nghênh đón chủ nhân đã từng của các ngươi!
Bên trong tầng thứ ba của thanh đồng tiểu tháp.
Bọn người Dương Biện một lần nữa trở về, lần lượt bế quan, cảm ngộ năng lượng bên trong vũ khí, tăng lên thực lực của mình.
Thế nhưng, ai cũng không có chú ý tới, nữ tử đang ngủ say trong quan tài thủy tinh đang giật giật ngón tay, tầm mắt có chút đóng mở, ánh lửa màu vàng lấp lóe.
Trên cái trán trơn bóng hiển hiện mê quang màu vàng nhỏ xíu, đồng thời nhanh chóng rõ ràng.
Là một con kim vũ Phượng Hoàng quay quanh!
Lông vũ màu vàng nhất là rõ ràng!
Kim quang lượn lờ, kim vũ tung bay, giống như là sinh mệnh tươi sống!
Mỹ lệ làm rung động lòng người.
Hoa lệ tôn quý.
Còn tràn ngập uy thế cường đại.
Kiều Hinh bắt đầu thức tỉnh.
Ý thức đang khôi phục, ký ức đang thức tỉnh, linh văn cũng đang thức tỉnh, thực lực càng đang khôi phục.
Cái này vốn hẳn nên là thời khắc cần có người làm bạn nhất, nhưng thời khắc này tinh lực của Khương Phàm cũng không ở đây.
Chương 1539 Chính Là Nhanh Nhẹn Dũng Mãnh Như Thế
Rừng Thánh Linh bạo động càng ngày càng nghiêm trọng, khi Kim Viêm Thánh Tượng liên hợp đuổi đi, mấy triệu thú triều lao nhanh.
Đưa mắt nhìn khắp rừng rậm, tất cả đều là mãnh thú, nhìn ra bầu trời xa xa, vô tận mãnh cầm đang bay lượn.
- Chú ý điều tra, không được buông tha bất cứ chỗ nào.
- Tản ra, tản ra, giữ tốt khoảng cách, mở rộng quy mô lùng bắt.
- Chỉ dẫn thú triều phía sau, đều cho ta đuổi theo.
Lãnh Thanh Phong thét lên ra lệnh các túc lão và trưởng lão tiếp tục lùng bắt về hướng bắc.
Khương Phàm cùng Lãnh Văn Thanh hẹn nhau ở phương bắc, ban đầu nơi Kim Viêm Thánh Tượng dẫn phát thú triều cũng ở phương bắc, chỉ cần bọn hắn có thể hình thành thủy triều lùng bắt đủ lớn, Khương Phàm cũng chỉ có thể kiên trì chạy về hướng bắc.
Nhưng, khi Lãnh Thanh Phong thật vất vả mới tìm tới Xích Huyết Lôi Báo, Xích Huyết Lôi Báo lại sớm đã mất tung tích của Khương Phàm.
- Tốc độ của hắn thật nhanh, vô cùng vô cùng nhanh.
Không phải Xích Huyết Lôi Báo đang tìm lấy cớ cho mình, mà là nó thật sự phục tốc độ đám người Khương Phàm kia, vậy mà lại có thể nó bỏ rơi đến cả bóng dáng đều không nhìn thấy.
Thế nhưng nó chính là Lôi Báo cơ mà, lại còn là Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên.
- Có khả năng Khương Phàm đã thay đổi phương hướng.
Lãnh Thanh Phong cau mày.
Nếu như tốc độ Khương Phàm có thể bỏ xa Xích Huyết Lôi Báo, khả năng bây giờ đã ở bên ngoài mấy trăm dặm, có đầy đủ khoảng cách an toàn thay đổi phương hướng.
- Sí Thiên giới? Không sai, Khương Phàm chỉ có thể chạy về Sí Thiên giới!
- Quay đầu cho ta, lùng bắt về phía nam, nghĩ cách chặn đường Khương Phàm.
Lãnh Thanh Phong cao giọng thét lên ra lệnh các túc lão.
Bọn người Đường Minh Đạt cách rất xa trao đổi ánh mắt với nhau, không có vội vã quay đầu, mà là tụ tới phía Lãnh Thanh Phong.
- Thánh Chủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngay cả chúng ta ngài cũng đều muốn giấu diếm sao?
- Chúng ta chỉ có biết kỹ càng mọi chuyện mới có thể đuổi bắt tốt hơn.
- Thánh Chủ, chúng ta đều là người một nhà, mặc kệ xảy ra chuyện gì, chúng ta đều sẽ lấy mặt mũi Tử Vi thánh địa làm trọng.
Đám người Đường Nguyên Cực quan tâm Lãnh Văn Thanh, nhưng bọn hắn căn bản không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì.
Vừa sốt ruột lại mờ mịt, loại cảm giác này quá tệ.
- Khương Phàm chạy tới là vì Văn Thanh!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong hối hận không thôi.
Sớm nghĩ đến điểm này, liền tận lực làm nhiều chuẩn bị chút.
- Hắn là đến bắt Văn Thanh? Ý của ngài là, hắn không phải đại biểu Sí Thiên giới đến hoà giải, hắn chính là đến bắt Lãnh Văn Thanh?
Vì sao! Không có lý do gì mà!
Hắn lấy ở đâu ra can đảm, không sợ gây tai hoạ cho Sí Thiên giới sao?
- Văn Thanh lấy được loại truyền thừa kia, hình như Khương Phàm cũng đã nhận được. Chúng ta muốn mang Khương Phàm theo ra bên ngoài, thử một chút có thể nuốt hắn hay không, thế nhưng... Bây giờ xem ra, Khương Phàm và chúng ta đều nghĩ như nhau, hắn càng hy vọng dẫn dụ Văn Thanh đi.
Lãnh Thanh Phong liên tục lắc đầu, biết tính cách của Khương Phàm tàn nhẫn, nhưng vẫn không nghĩ tới Khương Phàm lại điên cuồng đến mức đi thẳng đến Tử Vi thánh địa tính toán bọn hắn như thế.
Cái gọi là 'Hoà giải' chỉ là để che lấp, hắn tới đây chính là vì săn giết Lãnh Văn Thanh.
Mục đích vô cùng thuần túy!
Đám người Đường Nguyên Cực hít vào một ngụm khí lạnh, đứa con của trời sao?
Còn có thể là hai người?
Khương Phàm có tài đức gì mà xứng với hai chữ 'của trời'!
- Nhất định phải ngăn chặn Khương Phàm!
Bây giờ Lãnh Thanh Phong còn ôm lấy một huyễn tưởng, chính là Khương Phàm bắt lấy Văn Thanh, nhưng không có đụng đến Văn Thanh.
Bởi vì nơi này là rừng Thánh Linh, bây giờ Khương Phàm sẽ chỉ cắm đầu đào mệnh, muốn chờ sau khi an toàn lại thử thôn phệ.
Mà, cái gọi là thôn phệ chỉ là mong muốn đơn phương của bọn hắn, chưa hẳn có thể thành công, như thế Lãnh Văn Thanh liền sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đường Nguyên Cực nói:
- Tông chủ, ta thấy như vậy đi. Chúng ta tiếp tục đuổi theo Khương Phàm, ngài về thánh địa chờ tin tức.
- Chờ tin tức? Ta không chờ được! Ta muốn đích thân ngăn Khương Phàm lại!
- Không phải ta muốn ngài trở về nghỉ ngơi, mà là vì người canh giữ tổ sơn sắp đến. Bọn họ không rõ tình huống, sẽ không phối hợp chúng ta đuổi bắt, nhưng nếu như ngài nói Khương Phàm tham luyến sắc đẹp của Văn Thanh, ý đồ bất chính, sau khi bị phát hiện thì đã bắt Lãnh Văn Thanh chạy trốn. Người trấn thủ tổ sơn khẳng định sẽ giận dữ, sẽ còn tự mình lệnh tất cả thánh địa phối hợp chúng ta lùng bắt. Nhất là người canh giữ, hắn là Thánh Linh cảnh, chỉ cần tự mình lùng bắt, Khương Phàm liền chạy không được.
Lãnh Thanh Phong nhíu mày suy tính một lát:
- Các ngươi tiếp tục lùng bắt, tận hết khả năng ngăn chặn Khương Phàm. Nhớ kỹ, nếu quả thật có thể ngăn chặn, bắt sống, giấu đi, đừng cho bất cứ kẻ nào biết.
Đường Nguyên Cực thấp giọng nói:
- Ta đã hiểu ý của ngài. Nơi này giao cho ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng.
Lãnh Thanh Phong lập tức rời khỏi đội ngũ, chạy tới Tử Vi thánh địa.
Bọn người Đường Nguyên Cực mang theo trưởng lão nhanh chóng xuôi nam, thú triều dần dần đã được khống chế, thay đổi phương hướng oanh oanh liệt liệt xuôi nam lùng bắt.
- Khương Phàm dùng thủ đoạn ti tiện, dẫn dụ Lãnh Văn Thanh rời khỏi thánh địa, dục hành bất quỹ. Sau khi bị tộc nhân thánh địa ta phát hiện, hắn đã cuồng nộ giết người, cưỡng ép bắt Văn Thanh chạy trốn.
Lãnh Thanh Phong trở lại thánh địa, trước tiên liền tuyên cáo tội ác của Khương Phàm, cũng lập tức đã dẫn phát tất cả thánh địa tức giận thảo phạt.
- Đồ hèn hạ vô sỉ, lừa gạt người nghiện sao? Hắn chẳng lẽ coi là Lãnh Văn Thanh cùng Kiều gia là giống nhau sao?
- Quá ghê tởm, quá làm càn, hắn lại dám chạy đến thánh địa bắt người.
- Trên thịnh hội thánh địa Thương Huyền tề tụ, bắt đi người canh giữ tổ sơn tương lai, cái này rõ ràng chính là đang nhục nhã chúng ta!
- Không thể tha thứ, nhất định phải nghiêm trị!
- Bắt trở lại, thẩm phán hắn. Không cần thông báo Sí Thiên giới, trực tiếp xử tử!
Quần tình xúc động, tức giận, bầu không khí xao động.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi có cái gì muốn giải thích không?
Đại Diễn Thánh Chủ, Tô Thiên Sóc nhìn về phía Vô Hồi Thánh Chủ vẫn đang bình tĩnh, hắn tin tưởng Khương Phàm không đói khát đến mức như thế, nhưng Khương Phàm cuốn đi Lãnh Văn Thanh sợ là sự thật.
- Ta?? Ta còn có liên quan cùng Khương Phàm sao? Ta là tôn chủ Nam Bộ, hắn là trưởng lão Sí Thiên giới, ta chỉ là tiện đường dẫn hắn tới mà thôi, chuyện của hắn, không liên quan gì tới ta.
Chương 1540 Đánh chó
Vô Hồi Thánh Chủ một mặt lạnh nhạt, hoàn toàn là không muốn làm thái độ chút nào.
Tô Thiên Sóc âm thầm lắc đầu, loại năng lực đứng trước núi lở mà mặt không đổi sắc như thế này thật sự là để cho người ta bội phục.
- Vô Hồi Thánh Chủ! Có phải ngươi đã thông đồng cùng Khương Phàm hay không?
Thiên Lân Thánh Chủ đột nhiên nhắm mục tiêu ngay Vô Hồi Thánh Chủ.
Tất cả Thánh Chủ đồng loạt nhìn về phía nàng, ánh mắt lăng lệ, mang theo chất vấn.
- Lão đầu nhi, ngươi là tôn chủ Bắc Bộ, là đại nhân vật danh chấn một phương, cũng bởi vì trước đó Khương Phàm đả thương mấy đệ tử của ngươi, nên bây giờ biến thành chó dại rồi? Còn dám sủa inh ỏi, ta đánh rụng răng chó của ngươi!
Vô Hồi Thánh Chủ mặt không biểu tình, nhưng đáy mắt lại chợt hiện ý lạnh, giống như là lãnh đao quăng tới.
Thiên Lân Thánh Chủ giận dữ:
- Khương Phàm chính là do ngươi mang tới! Ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm!
Vô Hồi Thánh Chủ quay đầu nói với Ngụy Thiên Thu sớm đã trở về:
- Tìm cho ta cây côn, rắn chắc chút.
- Ngài muốn...
- Đánh chó!
- Vô Hồi Thánh Chủ...
Các Thánh Chủ phương bắc tức giận quát mắng, chưa từng thấy người nào dã man như thế.
- Trừng mắt cái gì? Cho ta thấy mắt các ngươi to sao? Hai ta trừng mắt, liền có thể dọa ta sợ? Ngây thơ buồn cười!
- Một đám lão già, khoát lên túi da nam tử nhưng càng giống chim, không có khí khái nam tử chỉ còn dạng điểu. Lão nương ta xấu hổ khi làm bạn với các ngươi.
Liên tiếp đáp lễ chanh chua, Thánh Chủ Bắc Bộ bị kích thích đến mặt đỏ tới mang tai, cũng làm cho đệ tử tinh anh toàn trường trợn mắt hốc mồm.
- Các ngươi lớn tuổi, trí nhớ đã kém, ta có thể hiểu được, ta lại giải thích cho các ngươi một lần nữa. Khương Phàm cùng ta, và Vô Hồi thánh địa ta, đã sớm không có chút liên quan nào, ta dẫn hắn tới chỉ là tiện đường.
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn toàn trường, vẻ mặt lạnh lẽo, tư thái cường thế giống như là đang hỏi ý kiến một đám tiểu bối:
- Còn có không có nghe rõ sao?
Tất cả Thánh Chủ các thánh địa bị nàng ép liền trốn tránh ánh mắt, không dám đụng nhau.
- Vô Hồi Thánh Chủ, ngươi quá phách lối.
Có một đệ tử tuổi trẻ nhịn không được, cao giọng mắng mỏ:
- Đứng ở nơi này tất cả đều là Thánh Chủ các thánh địa, ngươi có tư cách gì tài trí hơn người.
Tất cả đệ tử các thánh địa cũng nhao nhao đối mặt, cũng chờ giằng co cùng Vô Hồi Thánh Chủ.
Nhưng... Bọn hắn lại bị không nhìn đến.
Vô Hồi Thánh Chủ đều không có hướng ánh mắt lướt qua nơi đó thoáng nhìn, chớ nói chi là để ý tới.
Làm nhục như vậy, để bọn hắn tức giận đến không thể kiềm chế được, khí thế hung hăng bước mấy bước về phía trước.
- Giết!
Vô Hồi Thánh Chủ đột nhiên thét lên ra lệnh một tiếng.
Bọn người Ngụy Thiên Thu hành động trong nháy mắt, thẳng đến đám đệ tử thánh địa kia.
Các đệ tử đang muốn giằng co bỗng nhiên biến sắc, lộn nhào trốn đến sau lưng tất cả Thánh Chủ, túc lão.
- Dừng tay! Các ngươi muốn tàn sát đệ tử thánh địa sao?
Các Thánh Chủ và túc lão đồng loạt tiến về phía trước một bước.
Vô Hồi Thánh Chủ lạnh mặt, đe dọa nhìn những Thánh Chủ kia:
- Ta chẳng cần biết bọn họ là ai, thân phận gì, có thiên phú gì, chỉ cần ta cảm nhận được uy hiếp, liền phải phản kích, sự phản kích của ta, chính là giết!
- Không muốn bên cạnh mình có nhiều hơn mấy bộ thi thể liền thành thành thật thật xem trọng mạng chó của mình cho ta. Nếu ai không phục, tự tay ta dạy hắn cái gì gọi là chịu phục!
Lãnh Thanh Phong tự mình nhắc nhở:
- Vô Hồi Thánh Chủ, có chừng có mực, mọi người cùng là Thánh Chủ, phải gìn giữ tôn trọng.
Vô Hồi Thánh Chủ cười lạnh:
- Tôn trọng? Ta còn thực sự xem thường những lão già này, thánh địa thiên hạ còn có mấy kẻ giữ được lòng dạ lúc ban đầu? Còn có mấy kẻ thật sự nguyện ý bảo vệ dân chúng?
Có Đông Bộ Thánh Chủ quát tháo:
- Vô Hồi Thánh Chủ, lời này của ngươi thật quá mức, tất cả Thánh Chủ chúng ta đều giữ vững lòng dạ, không cần bởi vì tội nghiệt của Ly Hỏa Thánh Chủ liền chất vấn khắp thiên hạ.
- Bên cạnh ta có người, có thể nhìn trộm lòng người. Ta không để ý cấp hắn cho tổ sơn, xin mời tổ sơn tới nhìn trộm một cái đối với tất cả Thánh Chủ Thương Huyền. Có đức hạnh, ở lại lại tiếp tục làm Thánh Chủ. Không có đức hạnh, sớm khiêm nhường bỏ vị.
Vô Hồi Thánh Chủ lần nữa khiêu khích toàn trường:
- Dám sao??
- Đủ rồi! Đủ rồi!
Lãnh Thanh Phong giận dữ ngăn lại, nói:
- Trong trường hợp này Khương Phàm lại ngang nhiên bắt cóc Lãnh Văn Thanh, không chỉ là mạo phạm Tử Vi thánh địa chúng ta, còn có tất cả thánh địa Thương Huyền. Ta không muốn nhờ các ngươi phối hợp lùng bắt, chỉ hy vọng các ngươi có thể ở lại chỗ ở mình, kiên nhẫn chờ đợi tin tức, không cần gây thêm phiền phức.
- Cần chúng ta hỗ trợ không?
Vô Hồi Thánh Chủ rất tức thời cho cái mặt mũi.
- Không cần!
Lãnh Thanh Phong quả quyết từ chối, xin ngươi giúp một tay?
Ta điên ư?
- Ta không thu phí ngoài định mức.
- Ta, không cần.
- Chúc các ngươi may mắn.
Vô Hồi Thánh Chủ mang theo thánh địa Nam Bộ rời khỏi.
Diêu Chính Lâm lắc đầu nói nhỏ:
- Thật là một nữ tử nhanh nhẹn dũng mãnh.
Vạn Sơ Thánh Chủ, Diêu Hồng Cử nói:
- Nàng cũng không chỉ là nhanh nhẹn dũng mãnh, càng khôn khéo cay độc, ngươi xem mấy người thánh địa Nam Bộ kia một chút, bị nàng thuần đến ngoan ngoãn. Mặc kệ trong lòng bọn hắn nghĩ như thế nào, chí ít thì ở trường hợp đông người như thế này cũng không dám có bất kỳ ngỗ nghịch nào.
- Ngài cảm giác tại sao Khương Phàm lại muốn bắt Lãnh Văn Thanh đi? Khẳng định không phải là muốn mưu đồ bất chính. Hắn có thể lăn lộn đến Thiên Kiêu bảng, không thể nào là một người lỗ mãng.
- Hẳn là có liên quan cùng truyền thừa của Lãnh Văn Thanh, nhưng về phần tại sao Khương Phàm lại muốn bắt nàng, cái này nghĩ không ra.
- Sứ giả tổ sơn hẳn là sắp đến, nếu như đến lúc đó còn không bắt được Khương Phàm, bọn họ có thể hạ lệnh chúng ta phối hợp lùng bắt hay không?
- Có khả năng sẽ làm như thế, nhưng càng có thể chính là trực tiếp tiếp Sí Thiên giới, để nơi đó ra mặt khiến cho Khương Phàm giao Lãnh Văn Thanh ra. Vị trí tổ sơn quá cao, hình tượng quá đặc thù, bọn hắn làm việc nhất định phải thận trọng, không thể có mảy may chút lỗ mãng nào.
- Nếu Khương Phàm mạo hiểm bắt Lãnh Văn Thanh đi, hẳn là làm xong quyết định. Hắn, chưa chắc sẽ để lại người sống.
Diêu Chính Lâm yên lặng chờ mong, nếu như Khương Phàm thật có thể xử tử Lãnh Văn Thanh, với hắn mà nói tương đương với nhất cử lưỡng tiện.
Bình luận facebook