-
Chương 1591-1595
Chương 1591 Hướng Vãn Tình Bị Bắt Làm Tù Binh (4)
Hoàng trưởng lão sắp ngay ngắn Dạ An Nhiên, vén tóc dài lên.
Dù hắn tuổi gần trăm tuổi, nhưng hai mắt cũng phải tỏa sáng, nữ hài khá xinh đẹp.
Dạ An Nhiên đẹp không thua Hướng Vãn Tình bên cạnh chút nào, dung nhan thuần mỹ, cho người ta mỹ cảm như mộng ảo, da thịt trắng tuyết chảy xuôi điểm điểm huỳnh quang, thánh khiết linh động.
Đều là tuyệt đại giai nhân hoạt sắc sinh hương, hai loại khí chất khác biệt, ganh đua giữa sắc đẹp càng phụ trợ mỹ cảm lẫn nhau.
Hình Phù Đồ nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, vậy mà cũng có chút mê say.
Bên trong Sí Thiên giới vậy mà lại cất giấu một đôi mỹ nhân tuyệt thế như thế này. Liền ngay cả loại 'Lão nhân' này không có hứng thú đối với nữ tử như hắn đây, đều phải khôi phục xúc động.
Trân bảo như thế này, nếu đụng phải, nếu như không thể nhấm nháp, tinh tế thưởng thức, thật sự là phung phí của trời.
- Làm tốt lắm.
Hình Phù Đồ rất ít khi khẳng định người hầu, lần này lại là hài lòng thật sự.
- Thái Tuế từ từ dùng, ta lui xuống trước.
Hoàng trưởng lão rất thức thời lui lại rời khỏi.
- Ha ha, ha ha...
Hình Phù Đồ nhìn người này, lại nhìn người kia, nhìn gương mặt, lại nhìn dáng người, càng xem càng hài lòng, càng xem càng xao động.
Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Lần này thức tỉnh đến bây giờ còn không có chạm qua nữ tử.
Lần đầu tiên vừa vặn dùng các nàng đến giải quyết.
- Nếm thử ai trước đây?
Hình Phù Đồ tháo bỏ y phục, thưởng thức hai nữ tử với phong cách khác lạ trước mặt.
- Ăn món ngon trước, để đỡ đói, sau đó lại dùng đồ ngọt, sung sướng miệng. Ha ha.
Ánh mắt của Hình Phù Đồ dừng lại ở trên thân Hướng Vãn Tình, khóe miệng khẽ nhếch, nữ tử này thật sự là quá liêu nhân, chỉ là nhìn thôi mà toàn thân đã liền bốc hỏa, nếu dùng khẳng định sẽ càng kích tình vô hạn.
Hoàng trưởng lão lại đột nhiên dừng lại:
- Thái Tuế, ngài có cảm thấy nữ tử kia có chút quen mắt hay không?
- Cái nào?
Hình Phù Đồ đã cởi áo, lộ ra thân thể cường tráng, ôm lấy Hướng Vãn Tình.
- Chính là người ngài ôm kia.
Hoàng trưởng lão quay người trông qua.
- Ngươi gặp qua ở đâu?
Hình Phù Đồ đi tới bên giường, không thể chờ đợi.
- Hình như ta thật sự đã gặp qua ở đâu rồi.
Hoàng trưởng lão đi về tới, nhìn kỹ.
- A?
Hình Phù Đồ cũng hơi nhíu mày lại, thật là có chút nhìn quen mắt.
Sau đó không lâu, hai người trăm miệng một lời:
- Thiên Hồ Thánh Vương?
Hình Phù Đồ nhanh chóng thả nữ tử trong ngực tới trên giường, chính diện tường tận xem xét.
Hoàng trưởng lão tiến đến phía trước:
- Nàng hẳn không phải là Thiên Hồ Thánh Vương, nhưng Thiên Hồ Thánh Vương có một muội muội, tên là Hướng Vãn Tình. Chẳng lẽ là nàng?
- Tại sao muội muội Thiên Hồ Thánh Vương lại ở Sí Thiên giới?
Hình Phù Đồ không có từng quen biết với Thiên Hồ Thánh Vương, thời điểm hắn ngủ say, Thiên Hồ Thánh Vương còn chưa ra đời, tuy nhiên sau khi hắn sống lại, lần lượt đi qua Thiên Khải chiến trường mấy lần, tận mắt thấy qua phong thái Thiên Hồ Thánh Vương.
- Chẳng lẽ chỉ là lớn lên giống mà thôi? Nhưng đây cũng quá giống.
Số lần Hoàng trưởng lão leo lên Thiên Khải chiến trường không đến một trăm lần, cũng có tám mươi lần, đối với Thiên Hồ Thánh Vương hết sức quen thuộc.
Lúc Hình Phù Đồ đang muốn giật thắt lưng gấm trên trán Hướng Vãn Tình ra, xem xét linh văn của nàng, tặc điểu giả chết bên cạnh lặng lẽ mở mắt, liếc mắt nhìn hai người bên giường, cẩn thận từng li từng tí chống cơ thể lên, sau đó đột nhiên hành động, quấn lấy Dạ An Nhiên trước mặt, phóng tới cửa sổ.
Hình Phù Đồ, Hoàng trưởng lão bừng tỉnh, lập tức muốn ngăn cản.
Tặc điểu dung hợp Thái Dương đồ đằng, tốc độ cực nhanh, rầm rầm giòn vang, phá tan cửa sổ, phóng tới bên ngoài.
Oanh!!
Kim quang vạn trượng, liệt diễm ngập trời, ba động khủng bố rung chuyển trời đất.
Một mảnh đường vân Thái Dương đồ đằng hừng hực cường thế trải rộng ra.
- Cứu mạng. Giới Chủ chết! Giới Chủ chết! Giới Chủ bị giết chết!!
Tiếng tặc điểu hét ầm đầy thê lương, mang theo đồ đằng bay thẳng lên trời, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới hướng cấm khu.
Nó không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, càng không biết hai người kia là ai, nhưng nó biết giờ khắc này hô cái gì là có tác dụng nhất.
Đột nhiên xuất hiện một cuống họng, thủ vệ Sí Thiên giới phía ngoài đều kinh hãi suýt chút nữa ngồi xuống dưới đất.
- Đáng chết!
Hình Phù Đồ phá tan cửa sổ, chỉ lên trời cuồng kích, thúy minh răng rắc vang vọng khung trời, kình khí cương mãnh đánh rách tả tơi không gian, vết nứt như lôi đình lan tràn mấy ngàn thước.
Nhưng, tốc độ của tặc điểu lại cực nhanh, giờ khắc này nó đã ở bên ngoài vạn mét.
- Bắt nó lại!!
Hình Phù Đồ gầm thét.
Hoàng trưởng lão biến mất trong nháy mắt, không gian vặn vẹo, chặn đường ở trước mặt tặc điểu.
- Chạy đi đâu?
Tay áo mãnh liệt giương lên, nhanh chóng phóng đại, giống như là Cự Long há mồm, một nhanh chóng phóng tới tặc điểu, ngay sau đó không gian vặn vẹo, thẳng đến nơi thiên điện.
- Thái Tuế, vừa rồi đó là ai? Các ngươi làm cái gì!
Ba vị thủ vệ Niết Bàn cảnh kích hoạt linh văn, nhìn hằm hằm Hình Phù Đồ.
Nhưng...
Hoàng trưởng lão từ trên trời giáng xuống, trấn áp không gian, ba vị thủ vệ vỡ nát ngay tại chỗ, ép thành thịt nát, lo lắng nói:
- Thái Tuế, chúng ta mau rời khỏi nơi này!
- Bắt được?
Ánh mắt Hình Phù Đồ như đao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão.
Không phải nói đều đã hôn mê sao?
Lại còn tỉnh dậy một tên!
Lão già này làm việc thế nào?!
- Bắt được, lần này khẳng định...
Hoàng trưởng lão vừa muốn xin lỗi, kết quả biến sắc.
Trong tay áo trống rỗng.
- Thế nào?
Hình Phù Đồ nắm chặt nắm đấm, ken két giòn vang.
- Cái này sao có thể...
Hoàng trưởng lão nhanh chóng bay lên không, nhíu mày nhìn ra xa.
Vừa rồi rõ ràng đã bắt được, tại sao lại không có, chẳng lẽ là... Phân thân?
Thế nhưng thời gian ngắn như vậy, làm sao có ngưng tụ phân thân!
- Ngươi là đồ ngốc sao, ra ngoài ta sẽ thu thập ngươi! Mau dẫn ta rời khỏi nơi này!
Hình Phù Đồ hận không thể đánh chết lão già này.
Hoàng trưởng lão không lo được cáo lỗi, không gian vặn vẹo, mang theo Hình Phù Đồ cùng Hướng Vãn Tình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lối ra của Sí Thiên giới.
Nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi Sí Thiên giới phong bế.
Giờ khắc này, tặc điểu đang điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm.
Chương 1592 Chạy trốn
Lúc nó ngưng tụ Thái Dương đồ đằng, một khắc này, nó liền thôi động tất cả linh châu huyết châu chế tạo ra một cái phân thân, phóng về phía trước, nó thì mang theo Dạ An Nhiên vọt mạnh về hướng ngược lại.
Nó là Yêu Linh thể, có thể tuỳ tiện điều động năng lượng cùng huyết nhục ngưng tụ phân thân, cơ hồ giống nó như đúc.
- Tiểu hồ ly, thật xin lỗi... Thật xin lỗi...
Tặc điểu cắm đầu vọt mạnh, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm.
Nó chỉ có thể cứu một người!
Thật sự chỉ có thể cứu một người!
Lúc đó tình huống đặc thù, có thể cứu Dạ An Nhiên!
Oanh... Oanh...
Sâu trong dãy núi cấm khu, số lượng lớn các cường giả trấn thủ thức tỉnh, liên tiếp bay lên không, có người nhìn phía phương hướng thiên điện, có người lao thẳng đến thâm cốc Giới Chủ bế quan.
Giới Chủ chết rồi?
Làm sao Giới Chủ có thể chết!
Không phải lão tổ vẫn luôn bồi tiếp bên cạnh sao?
Ai dám đến sâu trong Sí Thiên giới sát hại Giới Chủ?
Giới Chủ cũng nghe đến tiếng la, đi ra ngoài thâm cốc, nhìn về phía nơi xa:
- Ta vừa mới nghe được có người nói ta chết?
- Hình như là vậy.
Lão tổ cũng đi ra thâm cốc, nhìn về phía nơi xa, nhưng cũng không thấy cái gì.
Số lượng lớn cường giả trấn thủ chạy tới nơi này, nhìn thấy Giới Chủ bình yên vô sự, đều thở phào.
Nhưng, ai kêu?
Sống đủ rồi sao, cũng dám công nhiên bịa đặt!
- Chỗ nào truyền đến âm thanh?
Giới Chủ cau mày, tại này Sí Thiên giới, không có người nào dám đùa kiểu này.
- Hình như là ở thiên điện.
Có một số trấn thủ nhìn về phía nơi xa.
- Thái Tuế ở chỗ này? Các ngươi thấy cái gì?
- Chúng ta nghe được âm thanh thì liền đi ra, chỉ có thấy được chút kim quang, sau đó liền an tĩnh.
- Các ngươi đi qua nhìn một chút.
- Tuân lệnh!!
Hơn mười vị trưởng lão trấn thủ cấm địa chạy tới thiên điện, kết quả trên nửa đường đụng phải tặc điểu đang đường vòng xông tới.
Tặc điểu nhìn thấy bọn hắn, nhưng vẫn không có dừng lại, một bên cuồng xông, một bên hô to:
- Có người bắt Hướng Vãn Tình đi! Nhanh nhanh nhanh, mau đi cứu người!
- Ai là Hướng Vãn Tình?
Bọn thủ vệ không hiểu thấu.
Bởi vì chuyện Hướng Vãn Tình ở chỗ này là bảo mật, người biết nàng ít càng thêm ít, bọn hắn ngay cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều rất lạ lẫm.
Tặc điểu dâng lên liệt diễm, tốc độ tăng vọt, thẳng đến nơi sâu nhất trong cấm khu.
- Giới Chủ! Giới Chủ! Không xong, xảy ra chuyện lớn!!
- Là tặc điểu kia?
Giới Chủ ngắm nhìn nơi xa, im lặng lắc đầu, gia hỏa này không lo tu luyện, lại loạn thêm cái gì.
Thật sự là vật họp theo loài, Khương Phàm ở bên ngoài huyên náo hung, nó cũng không cam chịu yên tĩnh.
- Giới Chủ, có người tập kích chúng ta!
- Ta chỉ cứu được Dạ An Nhiên, Hướng Vãn Tình bị bắt. Nhanh đi cản bọn họ lại, bọn hắn có vũ khí Không Gian.
Tặc điểu kéo cuống họng, ngao ngao hét lơn.
Giới Chủ cùng lão tổ hơi biến sắc, lập tức nghênh đón:
- Nói cho ta rõ, ai tập kích các ngươi?
- Ta không biết, nhanh đi đóng Sí Thiên giới lại.
Tặc điểu giao Dạ An Nhiên cho Giới Chủ, sau đó ngã xuống trên mặt đất.
Đầu tiên là bị lỗ đen không gian cướp đoạt năng lượng, lại là tách rời huyết khí linh lực đào mệnh, hắn muốn hư thoát.
Lão tổ tranh thủ thời gian kiểm tra tình huống, sau khi xác định chỉ là hôn mê mới liền thở phào.
- Hình Phù Đồ?
Giới Chủ cùng lão tổ trao đổi ánh mắt, đều từ trong mắt nhau thấy được hoài nghi.
Hình Phù Đồ bắt bọn người Dạ An Nhiên làm gì?
Không có lý do.
Mà bọn người Dạ An Nhiên trốn ở bên ngoài mấy ngàn dặm, không gian Ngũ Hành cùng sơn hà giao hòa, ngay cả nàng đều rất khó tìm đến.
Hình Phù Đồ mới tiến vào ba ngày mà thôi, làm sao có thể tìm được.
Nhưng, nhìn Dạ An Nhiên hôn mê bất tỉnh, bọn hắn vẫn hạ lệnh phong bế Sí Thiên giới.
Không bao lâu, thủ vệ tiến đến thiên điện điều tra vội vã gấp trở về.
- Thủ vệ bị giết chết! Không thấy tăm hơi Hình Phù Đồ!
- Lão bất tử kia muốn làm gì? Hắn chẳng lẽ không phải đến đàm phán?
- Mục tiêu của hắn là bọn người Dạ An Nhiên? Không có lý do gì cơ mà. Chờ một chút! Thái m đồ đằng??
- Mục tiêu của hắn là Thái m đồ đằng?
Sắc mặt Giới Chủ lập tức âm trầm xuống, lớn tiếng quát to:
- Giới nghiêm toàn diện cho ta, lùng bắt Hình Phù Đồ!
Nhưng, Giới Chủ có hiểu rõ đối với Hình Phù Đồ, mà lão nhân bên cạnh Hình Phù Đồ nàng lại không biết gì.
Lão nhân kia là Không Gian thánh văn, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, là hộ giả tinh lọc tế tuyển của Thái Cổ Thần Miếu dành cho Thái Tuế.
Tại thời điểm Sí Thiên giới táo động, tin tức đã được truyền đến lối đi ra bằng tốc độ cao nhất, lão nhân đã mang theo Hình Phù Đồ vọt tới nơi đó.
Những người trấn thủ cửa ra vào còn không có nhận được tin tức, rất tự nhiên thả hắn rời khỏi.
- Thái Tuế, chúng ta là đi Thần Miếu, hay là lên phía bắc?
Lão nhân tấp nập vượt qua không gian, mang theo Hình Phù Đồ vượt qua Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến quốc.
- Đi Thượng Thương cổ thành.
Hình Phù Đồ theo dõi nữ tử trong nhẫn không gian, trầm mặc lại nói:
- Đến Trung Vực trước, tìm nơi giấu đi, ta phải dùng Hoàng Tuyền U Hồn Thư tìm kiếm bí mật của nữ tử này.
Bên trong Sí Thiên giới, Diêu Khải Minh bị hỗn loạn lạ thường kinh động đến, hắn liền chạy thẳng đến Sí Thiên đại điện:
- Giới Chủ, là Khương Phàm trở về rồi?
Giới Chủ nhìn chằm chằm Diêu Khải Minh một lát:
- Trở về!
- Ta muốn gặp hắn, lập tức.
Tính nhẫn nại của Diêu Khải Minh đã muốn tới cực hạn, dù sao Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa quá quan trọng, việc này liên quan đến tổ sơn bọn hắn, càng việc liên quan đến thánh địa thiên hạ.
- Ta đã cùng ngươi nói chuyện hai lần, có thể từ bên trong ngữ khí của ngươi nghe ra chút ý tứ gì khác. Nếu như ngươi muốn gặp hắn, vậy cứ thẳng thắn nói chuyện với ta.
- Ta dùng danh dự tổ sơn xin thề, mặc kệ phát sinh cái gì, cũng sẽ không tổn thương Khương Phàm, càng sẽ không ép buộc Khương Phàm.
- Ta hiếu kỳ chính là cái này, Khương Phàm đều đã bắt Lãnh Văn Thanh đi, vậy mà các ngươi có thể chịu?
- Chờ ta gặp Khương Phàm, ngươi sẽ biết.
- Ta muốn biết bây giờ.
- Tha thứ khó tòng mệnh.
- Vậy thì chờ đi.
Giới Chủ nói xong cũng muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Diêu Khải Minh rất bất đắc dĩ lắc đầu, thế giới này làm sao vậy, nữ tử một người so với một người đều cường thế, một người so với một người đều khó chơi.
Chương 1593 Phó Giới Chủ
- Ta nghe đây.
- Ta muốn mời Khương Phàm đến tổ sơn làm khách.
- Ngươi là muốn cầm tù Khương Phàm?
- Đúng là làm khách. Khương Phàm muốn rời khỏi lúc nào, tổ sơn tuyệt đối không ngăn cản. Nếu như Khương Phàm muốn ở lại, tổ sơn nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng.
- Bồi dưỡng?? Ngươi làm ta hồ đồ rồi. Khương Phàm quất một cái tát vào mặt ngươi, ngươi không những không có tức giận, còn cảm giác thật thoải mái?
Diêu Khải Minh ngưng nghẹn im lặng, nghiêm chỉnh nửa đời người, rất không thích ứng nói như vậy.
Giới Chủ nói:
- Đừng vòng quanh, có lời gì cứ việc nói thẳng, rốt cuộc các ngươi muốn Khương Phàm thế nào?
Diêu Khải Minh nói:
- Giới Chủ, chúng ta là tổ sơn thánh địa, chúng ta nói chuyện làm việc đều theo quy củ, không có cái gọi là mưu kế. Ta là người canh giữ tổ sơn, nói cái gì chính là cái đó, ngươi có thể tin tưởng.
- Vậy ta liền xác minh một chút. Các ngươi sẽ bắt Khương Phàm đi sao?
- Chúng ta sẽ mời Khương Phàm đi tổ sơn.
- Các ngươi sẽ thả hắn rời khỏi sao?
- Chỉ cần hắn nguyện ý, chúng ta sẽ không ngăn cản.
- Liền xem như hắn giết Lãnh Văn Thanh, các ngươi cũng sẽ không tổn thương hắn?
- Ta không thể cho ngươi chuẩn xác trả lời chắc chắn, nhưng Khương Phàm không có hoàn toàn nắm chắc hẳn là sẽ không sát hại nàng.
- Nếu quả như thật sự đã giết thì sao?
- Chỉ cần hắn giúp chúng ta làm một việc, chúng ta có thể thả hắn rời khỏi.
- Tử Vi thánh địa nơi đó thì thế nào?
- Chúng ta sẽ phụ trách giải thích.
- Tốt, ta đã biết.
Giới Chủ gật đầu, nói:
- Ta cho ngươi biết nơi, chính ngươi đi tìm đi.
- Giới Chủ yên tâm, ta chỉ là nói chuyện cùng Khương Phàm.
- Chỉ mong ngươi nói chuyện giữ lời. Hắn đang... ở Thượng Thương cổ thành.
-...
Diêu Khải Minh nhìn Giới Chủ, nửa ngày không nói nên lời.
Giới Chủ phất phất tay:
- Hắn chạy đến Thượng Thương cổ thành, ngươi đi tìm đi, nhớ kỹ lời của ngươi nói, không nên ép buộc hắn.
- Giới Chủ, ngươi vừa mới nói hắn trở về...
Diêu Khải Minh muốn lý luận với nàng, nhưng vẫn nhịn được.
- Các ngươi tốt nhất là nhanh lên, Khương Phàm lại gây họa tại Thượng Thương cổ thành, đi trễ, khả năng hắn sẽ rơi xuống trong tay người khác.
- Ai...
Diêu Khải Minh lắc đầu, từ biệt cùng Giới Chủ, sau đó mang theo các trưởng lão tổ sơn rời khỏi.
Lão tổ nhìn Giới Chủ:
- Ta tự mình đi Thượng Thương cổ thành một chuyến?
Giới Chủ thay đổi tâm tình, nói:
- Lập tức đưa lời ta nói đi ra. Thái Tuế Hình Phù Đồ của Thái Cổ Thần Miếu, giết hại Phó Giới Chủ, Thánh Thú bảo vệ của Sí Thiên giới, cướp đi chí bảo trấn giới. Bá Vương Chiến quốc động viên toàn diện, đuổi bắt Thái Tuế Hình Phù Đồ.
- Phó Giới Chủ? Ngài nói chính là Dạ An Nhiên?
Lão tổ giật nảy cả mình.
- Dù sao cũng phải tìm lý do đủ lớn, mới có thể phản kích Thái Cổ Thần Miếu.
- Thế nhưng phó giáo chủ...
- Nàng không đủ tư cách sao?
- Đủ thì đủ, chỉ là...
- Lập tức đi làm!
- Ta tự mình đi an bài.
Lão tổ lắc đầu, rời khỏi Sí Thiên đại điện.
- Chờ một chút! Lão Thánh Vương, lão Bá Vương, đều đẩy ra ngoài cho ta, chết tiệt, đều đã lúc nào rồi, còn đang ngủ!
- Chính ta có thể xử lý.
- Xử lý cái rắm, đều quát lên cho ta. Bắt không được Hình Phù Đồ, đều đừng trở về.
Không lâu sau đó...
- Hình Phù Đồ mạo phạm Sí Thiên giới, tổn thương Phó Giới Chủ, Thánh Thú bảo vệ, cướp đi chí bảo trấn giới.
- Sí Thiên giới giới nghiêm, từ hôm nay xin miễn gặp khách.
- Các vương phủ hầu phủ của Bá Vương Chiến quốc toàn diện động viên, đuổi bắt Thái Tuế Hình Phù Đồ.
- Giới Chủ Sí Thiên giới chiêu cáo các nơi Tây Nam, tôn nghiêm Sí Thiên giới không thể xâm phạm, phải bảo vệ đến cùng!
Đột nhiên xuất hiện tin tức, Bá Vương Chiến quốc lập tức sôi trào, cũng chấn động Hạo Thiên Thánh Quốc.
- Sí Thiên giới còn có Phó Giới Chủ?
- Lúc nào lại có Phó Giới Chủ rồi?
- Chí bảo trấn tộc gì lại có thể để cho Thái Cổ Thần Miếu cứng rắn đoạt? Liền không thể đàm phán trao đổi sao?
- Giới Chủ quá cương mãnh, lại muốn bắt người của Thần Miếu?
- Đây là muốn đoạn tuyệt với Thái Cổ Thần Miếu sao?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, Sí Thiên giới cùng Thái Cổ Thần Miếu giao chiến? Cục diện Tây Nam phải đổi rồi!
Bầu không khí xao động tràn ngập Bá Vương Chiến quốc.
Sau khi Bá Vương đạt được chỉ lệnh, lập tức tập kết Bá Vương phủ, Hung Linh hầu phủ, Thương Linh hầu phủ, Lôi Linh hầu phủ, tất cả cường giả Niết Bàn cảnh trở lên, cùng ngày rời khỏi Chiến quốc.
- Đi đâu rồi? Làm sao cái gì cũng đều không có cảm giác được? Ở đâu! Ở đâu!!
Tặc điểu nóng nảy cảm nhận Thái m đồ đằng.
Dạ An Nhiên vừa mới thức tỉnh, khí tức uể oải:
- Nàng khả năng bị phong ấn trong vũ khí Không Gian, ngươi không cảm giác được là bình thường.
Tặc điểu gấp đến mức bay loạn đầy trời, ngao ngao kêu gào:
- Làm sao bây giờ, vậy làm sao bây giờ! Không nhanh chóng xác định vị trí, hắn sẽ phải chạy xa mất.
- Làm sao Hình Phù Đồ phát hiện Thái m đồ đằng của Hướng Vãn Tình?
Dạ An Nhiên cũng gấp, thì ra lực lượng tà ác mà Hướng Vãn Tình cảm nhận được lại là truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu.
- Hắn không phải tiếp cận Thái m đồ đằng, hắn còn tiếp cận Hướng Vãn Tình, lúc ấy nếu không phải ta giả vờ ngất, hai người các ngươi đều sẽ bị hắn chà đạp! Ta là thừa dịp hắn cởi y phục, liền chạy đến!
Tặc điểu la to lập tức hấp dẫn ánh mắt bén nhọn của bọn người Bá Vương nhìn tới nó.
Cởi y phục?
Tên súc sinh đáng chết!
Hoàng đạo lại còn có loại rác rưởi này!
- Hắn... Cởi y phục?
Sắc mặt Dạ An Nhiên đột nhiên biến đổi.
- Đúng vậy, đây không phải là cái thứ tốt! Nhanh đi, nghĩ cách, nhanh nghĩ cách! Tiểu hồ ly của ta sắp bị tên súc sinh kia chà đạp rồi!
Tặc điểu vừa vội vừa tức, nó còn không có cam lòng dùng, sao có thể tiện nghi cho người khác.
Nếu thật là có cái gì ngoài ý muốn, tên điên Khương Phàm kia cũng không thể nào tha cho nó.
Dạ An Nhiên càng gấp:
- Hắn khẳng định là muốn trốn về Thái Cổ Thần Miếu, nhưng vấn đề là đi từ nơi nào. Chúng ta nhất định phải ngăn chặn hắn trước khi hắn trở về.
Một lão tổ trong đội ngũ đột nhiên nói:
- Hình Phù Đồ có khả năng sẽ đi Thượng Thương cổ thành!
- Thượng Thương cổ thành gì?
Dạ An Nhiên bế quan ba tháng, không có chút hiểu rõ nào đối với chuyện bên ngoài.
Chương 1594 Thân phận của Khương Phàm
- Trung Vực xuất hiện Hồng Hoang đại thành, Thượng Thương cổ thành, nơi đó hấp dẫn ánh mắt thiên hạ, Khương Phàm lại đang bắt Diệp Trục Thiên, trọng thương Tạ Ninh ở nơi đó, mà nơi đó lại liên lụy đến rất nhiều bí mật, Thái Cổ Thần Miếu nhu cầu cường giả áp trận cấp bách, rất có thể là Hình Phù Đồ đang đi đến nơi đó.
Lão tổ càng nghĩ càng có khả năng.
Nếu như Hình Phù Đồ thật sự trở về Thái Cổ Thần Miếu, bọn hắn không chỉ không ngăn được, mà còn đầy trở lại.
Nếu như Hình Phù Đồ đi Thượng Thương cổ thành, bọn hắn vẫn còn có hi vọng.
- Vậy còn chờ gì, nhanh nhanh nhanh.
Tặc điểu bay lên không, chở Dạ An Nhiên thẳng đến phương bắc.
- Đuổi theo!
Lão tổ thét lên ra lệnh các cường giả Chiến quốc, thẳng đến Trung Vực.
Bầu không khí tại Bá Vương Chiến quốc oanh động không dứt, vô số cường giả nhanh chóng rời khỏi, đây là muốn đến thật sao?
Sí Thiên giới từ xưa đến nay đều là vùng đất luyện đan, rất ít hiện ra thực lực, càng không cần phải hiện ra thực lực, lần này lại muốn động võ, lại còn là trực diện với hoàng đạo - Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão mang theo Hình Phù Đồ vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm, thẳng đến sâu trong Trung Vực.
- Thái Tuế, nơi này an toàn.
Hoàng trưởng lão bố trí xong cấm chế.
Hình Phù Đồ nghiêm khắc nói:
- Đi ra bên ngoài nhìn cho ta, nếu như lại xảy ra vấn đề, trục xuất ngươi khỏi Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão vội vàng cam đoan, cung kính lui lại.
Hắn cũng rất ảo não, phụng dưỡng Thái Tuế là vinh quang lớn lao, cho tới nay đều rất kiêu ngạo, cũng đều cẩn thận từng li từng tí, không nghĩ tới lần này lại bị một con chim hố thảm.
Hình Phù Đồ lấy máu tươi của Hướng Vãn Tình từ bên trong linh châu không gian ra, viết ở bên trên Hoàng Tuyền U Hồn Thư.
Bên trong linh châu không gian, Hướng Vãn Tình bị một thanh trường thương tà ác đánh xuyên thân thể, mệt mỏi nằm ở nơi đó, hấp hối.
Từng đường vân màu đen từ miệng vết thương lan tràn, bò đầy làn da, ăn mòn linh hồn của nàng, áp chế thực lực của nàng.
Khi máu tươi thấm vào Hoàng Tuyền U Hồn Thư, nguyền rủa thần bí bắt đầu phát uy, ý thức hôn mê của nàng dần dần hoảng hốt, cho đến khi lâm vào hắc ám.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Hướng Vãn Tình đã rời khỏi không gian linh châu, nằm trong cánh rừng mờ tối.
- Ngươi là ai?
Hình Phù Đồ ngồi xổm ở trước mặt nàng, đầu ngón tay nâng cái cằm kiều nộn tinh tế tỉ mỉ của nàng lên, ánh mắt sáng ngời uyển chuyển thưởng thức qua lại bên trên dáng người lồi lõm chập trùng của nàng.
Nữ tử này thật sự quá đẹp, câu hồn đoạt phách để cho người ta căng phồng huyết mạch, hẳn chỉ cần là nam tử liền gánh không được phần mị lực phát tán từ trong ra ngoài này.
Trng tiềm thức, Hướng Vãn Tình có chút kháng cự, nhưng ý thức hoảng hốt vẫn không tự chủ nói:
- Hướng Vãn Tình.
- Ngươi và Thiên Hồ Thánh Vương liên quan như thế nào?
- Nàng là tỷ tỷ sinh đôi của ta.
- Tại sao ngươi lại ở Sí Thiên giới.
Ánh mắt Hình Phù Đồ có chút ngưng lại, quả nhiên là muội muội Thiên Hồ.
Trách không được chọc người như thế, thì ra là Thiên Hồ linh văn, âm nhu mị hoặc.
- Vạn Đạo Thần Giáo muốn hiến ta cho Bắc Thái Đế Quân, ta giả chết trốn ra được.
Hướng Vãn Tình nói đến đây, ý thức liền nhói nhói một trận, vô cùng kháng cự.
- Ngươi giả chết thế nào??
Hình Phù Đồ hừ lạnh, truyền thống của Vạn Đạo Thần Giáo vẫn còn không có đổi nhỉ.
- Tỷ tỷ của ta sớm giúp ta tạo nên thân thể mới, thân thể trước đó đã chết tại Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng linh hồn ý thức đã chuyển dời đến nơi này. Khương Phàm ta mang đi, giấu đến Sí Thiên giới.
- Khương Phàm lại nguyện ý liên thủ với ngươi lừa bịp Vạn Đạo Thần Giáo? Các ngươi là có quan hệ như thế nào.
- Trước đó ta đã giúp hắn, hắn nợ ta. Đây là giao dịch.
Hướng Vãn Tình hốt hoảng nói, hoàn toàn bị khống chế.
Trong ý thức giống như có một lực lượng thần bí, đang áp chế bản thân nàng, khống chế linh hồn của nàng.
Hình Phù Đồ đè đầu ngón tay vào trên đôi môi trơn nhẵn của Hướng Vãn Tình, sau khi nhẹ nhàng nhào nặn, hắn từ từ duỗi đi đến:
- Hắn dùng qua ngươi rồi?
- Dùng qua cái gì?
Hướng Vãn Tình kháng cự quay đầu, cũng rất suy yếu, rất đau đớn, không thoát khỏi được đầu ngón tay trong miệng.
- Dùng qua thân thể của ngươi?
- Không có.
- Cũng chưa dùng qua môi của ngươi?
- Không có.
- Là ngươi không nguyện ý?
- Hắn không có chủ động.
- Không có chủ động? Nghe ý ngươi là, ngươi nguyện ý? Ha ha, thật đúng là lẳng lơ!
Hình Phù Đồ xẹt đầu ngón tay qua hàm răng Hướng Vãn Tình, đè lại trên đầu lưỡi linh hoạt, cảm giác trơn nhẵn ướt át để trong lòng hắn rung động, nhìn ánh mắt mê ly mị hoặc kia, toàn thân chợt nóng lên, nhịn không được mà hít thật sâu một hơi mùi thơm cơ thể nồng đậm của nàng:
- Tại sao trên người ngươi lại có khí tức Thái m?
Vẻ mặt Hướng Vãn Tình thoáng giãy dụa, nhưng vẫn nói ra miệng:
- Ta dung hợp Thái m đồ đằng.
- Thái m đồ đằng ở trên thân thể ngươi?
Hình Phù Đồ ngưng tụ ánh mắt, đầu ngón tay đang muốn đi đến xâm nhập bất chợt ngừng lại.
Không phải ở chỗ Khương Phàm sao?
- Khương Phàm giao Thái m đồ đằng cho ta.
Hướng Vãn Tình suy yếu nói nhỏ.
- Các ngươi lấy được Thái m đồ đằng từ nơi nào?
Hình Phù Đồ cười, thu hoạch ngoài ý muốn!
- Tiêu Lạc Lê.
- Ta nói chính là lai lịch cụ thể.
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Là thánh địa Tây Bộ kia?
- Là ở đó.
- Các ngươi biết đồ đằng đến từ thời đại nào sao?
- Đoán chừng là thời cổ đại rất xa xưa.
- Thái Dương đồ đằng đang trong tay ai?
- Tặc điểu.
- Tặc điểu gì?
- Một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng ở Sí Thiên giới.
Hình Phù Đồ nghĩ lại, chính là con chim cùng loại với Kim Ô kia?
Đáng chết, vậy mà không công thả đi!
Bọn hắn hẳn là nên thẩm vấn ngay lập tức, đều là bị sắc đẹp mê hoặc.
- Giao Thái m đồ đằng cho ta.
- Thái m đồ đằng đã cùng ta dung hợp triệt để, trừ phi ngươi thôn phệ ta, nếu không không chiếm được Thái m đồ đằng.
- Thôn phệ? Chính là giết ngươi sao!
Hình Phù Đồ rút đầu ngón tay ra, bóp lấy cổ Hướng Vãn Tình, đáy mắt lấp lóe ý lạnh.
- Đúng...
Hướng Vãn Tình đau đớn vặn vẹo, vô lực bắt cánh tay hắn lại.
- Đáng tiếc thật.
Cường độ trên tay Hình Phù Đồ dần dần tăng lớn, bóp đến mức con mắt Hướng Vãn Tình trắng dã.
Chương 1595 Bại lộ
Cảnh giới của Hướng Vãn Tình cao hơn Hình Phù Đồ, thế nhưng thương thế nghiêm trọng, lại bị Hoàng Tuyền U Hồn Thư khống chế, chỉ có thể mặc cho tra tấn.
Nhưng... Hình Phù Đồ bỗng nhiên ngừng lại, nữ tử tuyệt thế hoạt sắc sinh hương như thế này, trực tiếp giết thật là đáng tiếc.
Trước tiên phải hưởng dụng một phen!
Hình Phù Đồ buông tay ra:
- Có nam tử khác chạm qua ngươi không?
- Không có.
Hướng Vãn Tình hấp hối.
- Trước khi chết, ta để cho ngươi nếm thử tư vị nam tử.
Hình Phù Đồ đứng lên, mở hai tay ra:
- Đến đây, tháo y phục cho ta, hầu hạ thật tốt, trước khi chết đừng để tiếc nuối.
Hướng Vãn Tình cố gắng kháng cự, nhưng thân thể lại như không bị khống chế mà bước tới, nhưng thương thế nghiêm trọng đã tăng thêm suy yếu, nàng cố gắng giãy dụa mấy lần, đều chật vật ngã ở trên đồng cỏ.
Hình Phù Đồ không có tức giận, ngược lại càng nhìn càng phát ra lửa.
Y phục xốc xếch, dáng người uyển chuyển, nhất là đường cong lúc nằm rạp trên mặt đất cố gắng mân mê, lộ ra ngoài nửa đôi chân dài trắng tuyết...
Quá câu hồn!
- Đừng động! Cứ như vậy!
Hình Phù Đồ kiềm chế không được, hai mắt giống như đang bốc lửa nhìn chằm chằm tư thái nằm sấp nhếch lên của nàng, tâm hỏa tán loạn, miệng đắng lưỡi khô, hắn thô lỗ xé mở y phục, đi đến sau lưng Hướng Vãn Tình.
Mãnh liệt đánh vào thị giác, kích thích hắn tăng vọt 'Nhiệt tình'.
Hồi tưởng mấy đời phía trước, giống như rất ít xuất hiện thời điểm xao động như thế.
Một thế này có thể đụng tới diệu nhân như thế này, vận khí không tệ.
- Ngươi cũng có ý đối với Khương Phàm, vậy mà hắn lại không có hưởng dụng. Là hắn không được, hay là giả vờ giả vịt? Ha ha... Ta còn thực sự nên đến cảm ơn hắn, để mỹ vị vốn nên thuộc về Bắc Thái Đế Quân, rơi xuống trên tay của ta.
Hình Phù Đồ càng xem càng kích động, sau khi nhắc nhở Hoàng trưởng lão phía ngoài đề cao cảnh giác, liền bắt đầu tháo đai lưng:
- Ngươi thuộc Khương Phàm, trả lời ta mấy vấn đề, hắn lấy ở đâu ra lực lượng khiêu chiến Vạn Đạo Thần Giáo?
- Hắn rất mạnh.
Hướng Vãn Tình gục ở chỗ này, ý thức kháng cự, linh hồn suy yếu, khóe mắt trượt xuống nước mắt khuất nhục.
- Còn có thể mạnh hơn thần giáo?
- Hắn có thể.
- Ha ha, ngươi thật đúng là để mắt hắn, tuy nhiên là may mắn bước vào Thiên phẩm mà thôi. Đúng rồi, Linh văn của hắn là gì?
Hình Phù Đồ cởi toàn bộ y phục, bắt lấy mép váy của Hướng Vãn Tình liền muốn nhấc lên.
Hướng Vãn Tình mệt mỏi nói nhỏ:
- Chu Tước.
Hình Phù Đồ đột nhiên ngừng lại, đôi mắt thâm thúy có chút ngưng tụ:
- Ngươi nói... Cái gì?
- Linh văn của hắn, Chu Tước.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Chu Tước.
- Ngươi gặp qua? Ngươi biết?
- Ta thấy qua, ta không xác định, nhưng ta có suy đoán.
- Chu Tước? Chu Tước... Chu Tước...
Hình Phù Đồ càng nhăn mày càng chặt, đột nhiên nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Khương Phàm trước đó, lúc ấy đã có loại cảm giác quen thuộc không hiểu thấu.
Chu Tước?
Kiều gia? Kiều Hinh sao!!
Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, chẳng lẽ có liên quan cùng Kiều Hinh?
Thế nhưng Kiều Hinh đã chết từ ngàn năm trước, xem như con rơi của Kiều gia, sau ngàn năm Kiều gia hẳn là đã quên lãng nàng mới đúng.
Nếu như không phải đột nhiên nhớ tới, hắn đều muốn quên cái tên Kiều Hinh kia.
Trong này còn cất giấu bí mật gì sao?
- Chu Tước... Khương Phàm... Phần Thiên Thần Hoàng?
Toàn thân Hình Phù Đồ nổi lên cơn ác hàn, lại ngay sau đó bị nhiệt lưu sôi trào bao phủ.
- Phần Thiên Thần Hoàng... Ha ha... Phần Thiên Thần Hoàng! Ha ha, ha ha ha... Ngươi trùng sinh rồi?!
Hình Phù Đồ đứng dậy, đầy rẫy cuồng nhiệt.
Trách không được Khương Phàm cuồng ngạo, xem thường thiên hạ, càng không sợ hoàng tộc hoàng đạo như vậy, thì ra là Thần Hoàng trùng sinh.
Bí mật này lại bị hắn đụng phải!
- Ông trời không tệ với ta! Nuốt Chu Tước, đời này ta có thể bước lên Thánh Hoàng! Ha ha, ha ha ha...
Hình Phù Đồ một tay bóp lấy Hướng Vãn Tình, nhét vào bên trong linh châu, cao giọng hô to:
- Hoàng trưởng lão, mang ta đi Thượng Thương cổ thành, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, ha ha ha...
Thượng Thương cổ thành!
Khương Phàm bế quan tám ngày ở trước Chu Tước Thần Cung.
Lúc bắt đầu cảm giác năm ba ngày có thể đi ra, nhưng ngọc tỉ truyền quốc phong ấn quốc vận sau khi cảm ứng được hắn tồn tại, đã bắt đầu xao động kịch liệt, không ngừng liên tục tràn vào thân thể của hắn.
Đây không phải năng lượng thực chất, mà là chúc phúc, là khí vận, có công dụng kỳ diệu phi phàm. Bất luận là tốc độ tu luyện, hay là cảm ngộ chiều sâu, đều sẽ tăng cường cực lớn, càng quan trọng hơn là kích thích linh văn!
'Thương Sinh Tạo Hóa' bởi vì quốc vận, bắt đầu cùng thân thể sinh ra giao hòa càng sâu, cùng hai loại táng diệt truyền thừa sơn hà, Nhật Nguyệt Tinh Thần đối kháng va chạm bắt đầu yếu bớt, Thiên phẩm linh văn của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu tăng cường, phảng phất chạm đến vấn đề Thánh Vương.
Đương nhiên, Thánh Linh Thiên phẩm muốn chân chính bước lên Thánh Vương Thiên phẩm còn khó hơn lên trời, Khương Phàm còn cần tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác.
Sau tám ngày, Khương Phàm từ biệt Thiên Hậu, rời khỏi vực sâu.
- Có người đi ra!
Các cường giả tụ tập trên núi cao đột nhiên xao động, vừa chấn kinh lại càng khó có thể tin mà nhìn nam tử từ trong sương mù đi ra kia hơn.
Từ sau khi phát hiện vực sâu cho đến bây giờ, trước sau đã có vài trăm người tiến vào, nhưng đều không có một kẻ nào còn sống đi ra.
Người này làm thế nào làm được?
- Chính là hắn?
Sau khi Khương Quỳ, Khương Qua, Khương Bá bí mật rời khỏi, một mực tiềm phục tại bên ngoài vực sâu, chính là đang đợi cái gọi là 'Chủ nhân' của bọn hắn.
Khương Phàm cảm giác được bọn hắn đang ở gần đó, cũng chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, nhưng không để ý đến, mà là huy động liệt diễm bay thẳng lên trời.
Dãy núi xao động.
- Ngăn hắn lại!
- Khẳng định hắn đã đạt được bảo bối.
- Hỏi hắn tình huống phía dưới một chút!
- Nhanh nhanh nhanh, đừng để hắn chạy.
Hơn ngàn người bay lên không chặn đường, bầu không khí tăng vọt, oanh oanh liệt liệt.
Còn có càng nhiều người thì tiến lên xông về vực sâu.
Đã có người đi ra, nói rõ một chút không phải là hẳn phải chết.
Đã có người đi ra, nói rõ bọn hắn cũng có thể!
Ầm ầm!!
Khương Phàm đột nhiên dừng ở khung trời, liệt diễm cuồn cuộn, tuôn ra khắp nơi.
Kim quang sáng tỏ giống như mặt trời rơi xuống, để vô số người mở mắt không ra, ngay sau đó, âm vang tranh vang hủy diệt đất trời, chói tai nhức óc, lấy ngàn sợi hỏa vũ giống như lôi đình xé rách trường không, tràn ngập đất trời nổ bắn ra bốn phương tám hướng, sắc bén thấu xương, thiên hỏa bao quanh.
Hoàng trưởng lão sắp ngay ngắn Dạ An Nhiên, vén tóc dài lên.
Dù hắn tuổi gần trăm tuổi, nhưng hai mắt cũng phải tỏa sáng, nữ hài khá xinh đẹp.
Dạ An Nhiên đẹp không thua Hướng Vãn Tình bên cạnh chút nào, dung nhan thuần mỹ, cho người ta mỹ cảm như mộng ảo, da thịt trắng tuyết chảy xuôi điểm điểm huỳnh quang, thánh khiết linh động.
Đều là tuyệt đại giai nhân hoạt sắc sinh hương, hai loại khí chất khác biệt, ganh đua giữa sắc đẹp càng phụ trợ mỹ cảm lẫn nhau.
Hình Phù Đồ nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, vậy mà cũng có chút mê say.
Bên trong Sí Thiên giới vậy mà lại cất giấu một đôi mỹ nhân tuyệt thế như thế này. Liền ngay cả loại 'Lão nhân' này không có hứng thú đối với nữ tử như hắn đây, đều phải khôi phục xúc động.
Trân bảo như thế này, nếu đụng phải, nếu như không thể nhấm nháp, tinh tế thưởng thức, thật sự là phung phí của trời.
- Làm tốt lắm.
Hình Phù Đồ rất ít khi khẳng định người hầu, lần này lại là hài lòng thật sự.
- Thái Tuế từ từ dùng, ta lui xuống trước.
Hoàng trưởng lão rất thức thời lui lại rời khỏi.
- Ha ha, ha ha...
Hình Phù Đồ nhìn người này, lại nhìn người kia, nhìn gương mặt, lại nhìn dáng người, càng xem càng hài lòng, càng xem càng xao động.
Đẹp, thật sự là quá đẹp!
Lần này thức tỉnh đến bây giờ còn không có chạm qua nữ tử.
Lần đầu tiên vừa vặn dùng các nàng đến giải quyết.
- Nếm thử ai trước đây?
Hình Phù Đồ tháo bỏ y phục, thưởng thức hai nữ tử với phong cách khác lạ trước mặt.
- Ăn món ngon trước, để đỡ đói, sau đó lại dùng đồ ngọt, sung sướng miệng. Ha ha.
Ánh mắt của Hình Phù Đồ dừng lại ở trên thân Hướng Vãn Tình, khóe miệng khẽ nhếch, nữ tử này thật sự là quá liêu nhân, chỉ là nhìn thôi mà toàn thân đã liền bốc hỏa, nếu dùng khẳng định sẽ càng kích tình vô hạn.
Hoàng trưởng lão lại đột nhiên dừng lại:
- Thái Tuế, ngài có cảm thấy nữ tử kia có chút quen mắt hay không?
- Cái nào?
Hình Phù Đồ đã cởi áo, lộ ra thân thể cường tráng, ôm lấy Hướng Vãn Tình.
- Chính là người ngài ôm kia.
Hoàng trưởng lão quay người trông qua.
- Ngươi gặp qua ở đâu?
Hình Phù Đồ đi tới bên giường, không thể chờ đợi.
- Hình như ta thật sự đã gặp qua ở đâu rồi.
Hoàng trưởng lão đi về tới, nhìn kỹ.
- A?
Hình Phù Đồ cũng hơi nhíu mày lại, thật là có chút nhìn quen mắt.
Sau đó không lâu, hai người trăm miệng một lời:
- Thiên Hồ Thánh Vương?
Hình Phù Đồ nhanh chóng thả nữ tử trong ngực tới trên giường, chính diện tường tận xem xét.
Hoàng trưởng lão tiến đến phía trước:
- Nàng hẳn không phải là Thiên Hồ Thánh Vương, nhưng Thiên Hồ Thánh Vương có một muội muội, tên là Hướng Vãn Tình. Chẳng lẽ là nàng?
- Tại sao muội muội Thiên Hồ Thánh Vương lại ở Sí Thiên giới?
Hình Phù Đồ không có từng quen biết với Thiên Hồ Thánh Vương, thời điểm hắn ngủ say, Thiên Hồ Thánh Vương còn chưa ra đời, tuy nhiên sau khi hắn sống lại, lần lượt đi qua Thiên Khải chiến trường mấy lần, tận mắt thấy qua phong thái Thiên Hồ Thánh Vương.
- Chẳng lẽ chỉ là lớn lên giống mà thôi? Nhưng đây cũng quá giống.
Số lần Hoàng trưởng lão leo lên Thiên Khải chiến trường không đến một trăm lần, cũng có tám mươi lần, đối với Thiên Hồ Thánh Vương hết sức quen thuộc.
Lúc Hình Phù Đồ đang muốn giật thắt lưng gấm trên trán Hướng Vãn Tình ra, xem xét linh văn của nàng, tặc điểu giả chết bên cạnh lặng lẽ mở mắt, liếc mắt nhìn hai người bên giường, cẩn thận từng li từng tí chống cơ thể lên, sau đó đột nhiên hành động, quấn lấy Dạ An Nhiên trước mặt, phóng tới cửa sổ.
Hình Phù Đồ, Hoàng trưởng lão bừng tỉnh, lập tức muốn ngăn cản.
Tặc điểu dung hợp Thái Dương đồ đằng, tốc độ cực nhanh, rầm rầm giòn vang, phá tan cửa sổ, phóng tới bên ngoài.
Oanh!!
Kim quang vạn trượng, liệt diễm ngập trời, ba động khủng bố rung chuyển trời đất.
Một mảnh đường vân Thái Dương đồ đằng hừng hực cường thế trải rộng ra.
- Cứu mạng. Giới Chủ chết! Giới Chủ chết! Giới Chủ bị giết chết!!
Tiếng tặc điểu hét ầm đầy thê lương, mang theo đồ đằng bay thẳng lên trời, bằng tốc độ nhanh nhất xông tới hướng cấm khu.
Nó không biết rốt cuộc tình huống là như thế nào, càng không biết hai người kia là ai, nhưng nó biết giờ khắc này hô cái gì là có tác dụng nhất.
Đột nhiên xuất hiện một cuống họng, thủ vệ Sí Thiên giới phía ngoài đều kinh hãi suýt chút nữa ngồi xuống dưới đất.
- Đáng chết!
Hình Phù Đồ phá tan cửa sổ, chỉ lên trời cuồng kích, thúy minh răng rắc vang vọng khung trời, kình khí cương mãnh đánh rách tả tơi không gian, vết nứt như lôi đình lan tràn mấy ngàn thước.
Nhưng, tốc độ của tặc điểu lại cực nhanh, giờ khắc này nó đã ở bên ngoài vạn mét.
- Bắt nó lại!!
Hình Phù Đồ gầm thét.
Hoàng trưởng lão biến mất trong nháy mắt, không gian vặn vẹo, chặn đường ở trước mặt tặc điểu.
- Chạy đi đâu?
Tay áo mãnh liệt giương lên, nhanh chóng phóng đại, giống như là Cự Long há mồm, một nhanh chóng phóng tới tặc điểu, ngay sau đó không gian vặn vẹo, thẳng đến nơi thiên điện.
- Thái Tuế, vừa rồi đó là ai? Các ngươi làm cái gì!
Ba vị thủ vệ Niết Bàn cảnh kích hoạt linh văn, nhìn hằm hằm Hình Phù Đồ.
Nhưng...
Hoàng trưởng lão từ trên trời giáng xuống, trấn áp không gian, ba vị thủ vệ vỡ nát ngay tại chỗ, ép thành thịt nát, lo lắng nói:
- Thái Tuế, chúng ta mau rời khỏi nơi này!
- Bắt được?
Ánh mắt Hình Phù Đồ như đao, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Hoàng trưởng lão.
Không phải nói đều đã hôn mê sao?
Lại còn tỉnh dậy một tên!
Lão già này làm việc thế nào?!
- Bắt được, lần này khẳng định...
Hoàng trưởng lão vừa muốn xin lỗi, kết quả biến sắc.
Trong tay áo trống rỗng.
- Thế nào?
Hình Phù Đồ nắm chặt nắm đấm, ken két giòn vang.
- Cái này sao có thể...
Hoàng trưởng lão nhanh chóng bay lên không, nhíu mày nhìn ra xa.
Vừa rồi rõ ràng đã bắt được, tại sao lại không có, chẳng lẽ là... Phân thân?
Thế nhưng thời gian ngắn như vậy, làm sao có ngưng tụ phân thân!
- Ngươi là đồ ngốc sao, ra ngoài ta sẽ thu thập ngươi! Mau dẫn ta rời khỏi nơi này!
Hình Phù Đồ hận không thể đánh chết lão già này.
Hoàng trưởng lão không lo được cáo lỗi, không gian vặn vẹo, mang theo Hình Phù Đồ cùng Hướng Vãn Tình, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới lối ra của Sí Thiên giới.
Nhất định phải rời khỏi nơi này trước khi Sí Thiên giới phong bế.
Giờ khắc này, tặc điểu đang điên cuồng chạy trốn trong rừng rậm.
Chương 1592 Chạy trốn
Lúc nó ngưng tụ Thái Dương đồ đằng, một khắc này, nó liền thôi động tất cả linh châu huyết châu chế tạo ra một cái phân thân, phóng về phía trước, nó thì mang theo Dạ An Nhiên vọt mạnh về hướng ngược lại.
Nó là Yêu Linh thể, có thể tuỳ tiện điều động năng lượng cùng huyết nhục ngưng tụ phân thân, cơ hồ giống nó như đúc.
- Tiểu hồ ly, thật xin lỗi... Thật xin lỗi...
Tặc điểu cắm đầu vọt mạnh, trong miệng càng không ngừng lẩm bẩm.
Nó chỉ có thể cứu một người!
Thật sự chỉ có thể cứu một người!
Lúc đó tình huống đặc thù, có thể cứu Dạ An Nhiên!
Oanh... Oanh...
Sâu trong dãy núi cấm khu, số lượng lớn các cường giả trấn thủ thức tỉnh, liên tiếp bay lên không, có người nhìn phía phương hướng thiên điện, có người lao thẳng đến thâm cốc Giới Chủ bế quan.
Giới Chủ chết rồi?
Làm sao Giới Chủ có thể chết!
Không phải lão tổ vẫn luôn bồi tiếp bên cạnh sao?
Ai dám đến sâu trong Sí Thiên giới sát hại Giới Chủ?
Giới Chủ cũng nghe đến tiếng la, đi ra ngoài thâm cốc, nhìn về phía nơi xa:
- Ta vừa mới nghe được có người nói ta chết?
- Hình như là vậy.
Lão tổ cũng đi ra thâm cốc, nhìn về phía nơi xa, nhưng cũng không thấy cái gì.
Số lượng lớn cường giả trấn thủ chạy tới nơi này, nhìn thấy Giới Chủ bình yên vô sự, đều thở phào.
Nhưng, ai kêu?
Sống đủ rồi sao, cũng dám công nhiên bịa đặt!
- Chỗ nào truyền đến âm thanh?
Giới Chủ cau mày, tại này Sí Thiên giới, không có người nào dám đùa kiểu này.
- Hình như là ở thiên điện.
Có một số trấn thủ nhìn về phía nơi xa.
- Thái Tuế ở chỗ này? Các ngươi thấy cái gì?
- Chúng ta nghe được âm thanh thì liền đi ra, chỉ có thấy được chút kim quang, sau đó liền an tĩnh.
- Các ngươi đi qua nhìn một chút.
- Tuân lệnh!!
Hơn mười vị trưởng lão trấn thủ cấm địa chạy tới thiên điện, kết quả trên nửa đường đụng phải tặc điểu đang đường vòng xông tới.
Tặc điểu nhìn thấy bọn hắn, nhưng vẫn không có dừng lại, một bên cuồng xông, một bên hô to:
- Có người bắt Hướng Vãn Tình đi! Nhanh nhanh nhanh, mau đi cứu người!
- Ai là Hướng Vãn Tình?
Bọn thủ vệ không hiểu thấu.
Bởi vì chuyện Hướng Vãn Tình ở chỗ này là bảo mật, người biết nàng ít càng thêm ít, bọn hắn ngay cả Hỏa Diễm Huyễn Điểu đều rất lạ lẫm.
Tặc điểu dâng lên liệt diễm, tốc độ tăng vọt, thẳng đến nơi sâu nhất trong cấm khu.
- Giới Chủ! Giới Chủ! Không xong, xảy ra chuyện lớn!!
- Là tặc điểu kia?
Giới Chủ ngắm nhìn nơi xa, im lặng lắc đầu, gia hỏa này không lo tu luyện, lại loạn thêm cái gì.
Thật sự là vật họp theo loài, Khương Phàm ở bên ngoài huyên náo hung, nó cũng không cam chịu yên tĩnh.
- Giới Chủ, có người tập kích chúng ta!
- Ta chỉ cứu được Dạ An Nhiên, Hướng Vãn Tình bị bắt. Nhanh đi cản bọn họ lại, bọn hắn có vũ khí Không Gian.
Tặc điểu kéo cuống họng, ngao ngao hét lơn.
Giới Chủ cùng lão tổ hơi biến sắc, lập tức nghênh đón:
- Nói cho ta rõ, ai tập kích các ngươi?
- Ta không biết, nhanh đi đóng Sí Thiên giới lại.
Tặc điểu giao Dạ An Nhiên cho Giới Chủ, sau đó ngã xuống trên mặt đất.
Đầu tiên là bị lỗ đen không gian cướp đoạt năng lượng, lại là tách rời huyết khí linh lực đào mệnh, hắn muốn hư thoát.
Lão tổ tranh thủ thời gian kiểm tra tình huống, sau khi xác định chỉ là hôn mê mới liền thở phào.
- Hình Phù Đồ?
Giới Chủ cùng lão tổ trao đổi ánh mắt, đều từ trong mắt nhau thấy được hoài nghi.
Hình Phù Đồ bắt bọn người Dạ An Nhiên làm gì?
Không có lý do.
Mà bọn người Dạ An Nhiên trốn ở bên ngoài mấy ngàn dặm, không gian Ngũ Hành cùng sơn hà giao hòa, ngay cả nàng đều rất khó tìm đến.
Hình Phù Đồ mới tiến vào ba ngày mà thôi, làm sao có thể tìm được.
Nhưng, nhìn Dạ An Nhiên hôn mê bất tỉnh, bọn hắn vẫn hạ lệnh phong bế Sí Thiên giới.
Không bao lâu, thủ vệ tiến đến thiên điện điều tra vội vã gấp trở về.
- Thủ vệ bị giết chết! Không thấy tăm hơi Hình Phù Đồ!
- Lão bất tử kia muốn làm gì? Hắn chẳng lẽ không phải đến đàm phán?
- Mục tiêu của hắn là bọn người Dạ An Nhiên? Không có lý do gì cơ mà. Chờ một chút! Thái m đồ đằng??
- Mục tiêu của hắn là Thái m đồ đằng?
Sắc mặt Giới Chủ lập tức âm trầm xuống, lớn tiếng quát to:
- Giới nghiêm toàn diện cho ta, lùng bắt Hình Phù Đồ!
Nhưng, Giới Chủ có hiểu rõ đối với Hình Phù Đồ, mà lão nhân bên cạnh Hình Phù Đồ nàng lại không biết gì.
Lão nhân kia là Không Gian thánh văn, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên, là hộ giả tinh lọc tế tuyển của Thái Cổ Thần Miếu dành cho Thái Tuế.
Tại thời điểm Sí Thiên giới táo động, tin tức đã được truyền đến lối đi ra bằng tốc độ cao nhất, lão nhân đã mang theo Hình Phù Đồ vọt tới nơi đó.
Những người trấn thủ cửa ra vào còn không có nhận được tin tức, rất tự nhiên thả hắn rời khỏi.
- Thái Tuế, chúng ta là đi Thần Miếu, hay là lên phía bắc?
Lão nhân tấp nập vượt qua không gian, mang theo Hình Phù Đồ vượt qua Hạo Thiên Thánh Quốc cùng Bá Vương Chiến quốc.
- Đi Thượng Thương cổ thành.
Hình Phù Đồ theo dõi nữ tử trong nhẫn không gian, trầm mặc lại nói:
- Đến Trung Vực trước, tìm nơi giấu đi, ta phải dùng Hoàng Tuyền U Hồn Thư tìm kiếm bí mật của nữ tử này.
Bên trong Sí Thiên giới, Diêu Khải Minh bị hỗn loạn lạ thường kinh động đến, hắn liền chạy thẳng đến Sí Thiên đại điện:
- Giới Chủ, là Khương Phàm trở về rồi?
Giới Chủ nhìn chằm chằm Diêu Khải Minh một lát:
- Trở về!
- Ta muốn gặp hắn, lập tức.
Tính nhẫn nại của Diêu Khải Minh đã muốn tới cực hạn, dù sao Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa quá quan trọng, việc này liên quan đến tổ sơn bọn hắn, càng việc liên quan đến thánh địa thiên hạ.
- Ta đã cùng ngươi nói chuyện hai lần, có thể từ bên trong ngữ khí của ngươi nghe ra chút ý tứ gì khác. Nếu như ngươi muốn gặp hắn, vậy cứ thẳng thắn nói chuyện với ta.
- Ta dùng danh dự tổ sơn xin thề, mặc kệ phát sinh cái gì, cũng sẽ không tổn thương Khương Phàm, càng sẽ không ép buộc Khương Phàm.
- Ta hiếu kỳ chính là cái này, Khương Phàm đều đã bắt Lãnh Văn Thanh đi, vậy mà các ngươi có thể chịu?
- Chờ ta gặp Khương Phàm, ngươi sẽ biết.
- Ta muốn biết bây giờ.
- Tha thứ khó tòng mệnh.
- Vậy thì chờ đi.
Giới Chủ nói xong cũng muốn rời khỏi.
- Chờ một chút!
Diêu Khải Minh rất bất đắc dĩ lắc đầu, thế giới này làm sao vậy, nữ tử một người so với một người đều cường thế, một người so với một người đều khó chơi.
Chương 1593 Phó Giới Chủ
- Ta nghe đây.
- Ta muốn mời Khương Phàm đến tổ sơn làm khách.
- Ngươi là muốn cầm tù Khương Phàm?
- Đúng là làm khách. Khương Phàm muốn rời khỏi lúc nào, tổ sơn tuyệt đối không ngăn cản. Nếu như Khương Phàm muốn ở lại, tổ sơn nhất định sẽ toàn lực bồi dưỡng.
- Bồi dưỡng?? Ngươi làm ta hồ đồ rồi. Khương Phàm quất một cái tát vào mặt ngươi, ngươi không những không có tức giận, còn cảm giác thật thoải mái?
Diêu Khải Minh ngưng nghẹn im lặng, nghiêm chỉnh nửa đời người, rất không thích ứng nói như vậy.
Giới Chủ nói:
- Đừng vòng quanh, có lời gì cứ việc nói thẳng, rốt cuộc các ngươi muốn Khương Phàm thế nào?
Diêu Khải Minh nói:
- Giới Chủ, chúng ta là tổ sơn thánh địa, chúng ta nói chuyện làm việc đều theo quy củ, không có cái gọi là mưu kế. Ta là người canh giữ tổ sơn, nói cái gì chính là cái đó, ngươi có thể tin tưởng.
- Vậy ta liền xác minh một chút. Các ngươi sẽ bắt Khương Phàm đi sao?
- Chúng ta sẽ mời Khương Phàm đi tổ sơn.
- Các ngươi sẽ thả hắn rời khỏi sao?
- Chỉ cần hắn nguyện ý, chúng ta sẽ không ngăn cản.
- Liền xem như hắn giết Lãnh Văn Thanh, các ngươi cũng sẽ không tổn thương hắn?
- Ta không thể cho ngươi chuẩn xác trả lời chắc chắn, nhưng Khương Phàm không có hoàn toàn nắm chắc hẳn là sẽ không sát hại nàng.
- Nếu quả như thật sự đã giết thì sao?
- Chỉ cần hắn giúp chúng ta làm một việc, chúng ta có thể thả hắn rời khỏi.
- Tử Vi thánh địa nơi đó thì thế nào?
- Chúng ta sẽ phụ trách giải thích.
- Tốt, ta đã biết.
Giới Chủ gật đầu, nói:
- Ta cho ngươi biết nơi, chính ngươi đi tìm đi.
- Giới Chủ yên tâm, ta chỉ là nói chuyện cùng Khương Phàm.
- Chỉ mong ngươi nói chuyện giữ lời. Hắn đang... ở Thượng Thương cổ thành.
-...
Diêu Khải Minh nhìn Giới Chủ, nửa ngày không nói nên lời.
Giới Chủ phất phất tay:
- Hắn chạy đến Thượng Thương cổ thành, ngươi đi tìm đi, nhớ kỹ lời của ngươi nói, không nên ép buộc hắn.
- Giới Chủ, ngươi vừa mới nói hắn trở về...
Diêu Khải Minh muốn lý luận với nàng, nhưng vẫn nhịn được.
- Các ngươi tốt nhất là nhanh lên, Khương Phàm lại gây họa tại Thượng Thương cổ thành, đi trễ, khả năng hắn sẽ rơi xuống trong tay người khác.
- Ai...
Diêu Khải Minh lắc đầu, từ biệt cùng Giới Chủ, sau đó mang theo các trưởng lão tổ sơn rời khỏi.
Lão tổ nhìn Giới Chủ:
- Ta tự mình đi Thượng Thương cổ thành một chuyến?
Giới Chủ thay đổi tâm tình, nói:
- Lập tức đưa lời ta nói đi ra. Thái Tuế Hình Phù Đồ của Thái Cổ Thần Miếu, giết hại Phó Giới Chủ, Thánh Thú bảo vệ của Sí Thiên giới, cướp đi chí bảo trấn giới. Bá Vương Chiến quốc động viên toàn diện, đuổi bắt Thái Tuế Hình Phù Đồ.
- Phó Giới Chủ? Ngài nói chính là Dạ An Nhiên?
Lão tổ giật nảy cả mình.
- Dù sao cũng phải tìm lý do đủ lớn, mới có thể phản kích Thái Cổ Thần Miếu.
- Thế nhưng phó giáo chủ...
- Nàng không đủ tư cách sao?
- Đủ thì đủ, chỉ là...
- Lập tức đi làm!
- Ta tự mình đi an bài.
Lão tổ lắc đầu, rời khỏi Sí Thiên đại điện.
- Chờ một chút! Lão Thánh Vương, lão Bá Vương, đều đẩy ra ngoài cho ta, chết tiệt, đều đã lúc nào rồi, còn đang ngủ!
- Chính ta có thể xử lý.
- Xử lý cái rắm, đều quát lên cho ta. Bắt không được Hình Phù Đồ, đều đừng trở về.
Không lâu sau đó...
- Hình Phù Đồ mạo phạm Sí Thiên giới, tổn thương Phó Giới Chủ, Thánh Thú bảo vệ, cướp đi chí bảo trấn giới.
- Sí Thiên giới giới nghiêm, từ hôm nay xin miễn gặp khách.
- Các vương phủ hầu phủ của Bá Vương Chiến quốc toàn diện động viên, đuổi bắt Thái Tuế Hình Phù Đồ.
- Giới Chủ Sí Thiên giới chiêu cáo các nơi Tây Nam, tôn nghiêm Sí Thiên giới không thể xâm phạm, phải bảo vệ đến cùng!
Đột nhiên xuất hiện tin tức, Bá Vương Chiến quốc lập tức sôi trào, cũng chấn động Hạo Thiên Thánh Quốc.
- Sí Thiên giới còn có Phó Giới Chủ?
- Lúc nào lại có Phó Giới Chủ rồi?
- Chí bảo trấn tộc gì lại có thể để cho Thái Cổ Thần Miếu cứng rắn đoạt? Liền không thể đàm phán trao đổi sao?
- Giới Chủ quá cương mãnh, lại muốn bắt người của Thần Miếu?
- Đây là muốn đoạn tuyệt với Thái Cổ Thần Miếu sao?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, Sí Thiên giới cùng Thái Cổ Thần Miếu giao chiến? Cục diện Tây Nam phải đổi rồi!
Bầu không khí xao động tràn ngập Bá Vương Chiến quốc.
Sau khi Bá Vương đạt được chỉ lệnh, lập tức tập kết Bá Vương phủ, Hung Linh hầu phủ, Thương Linh hầu phủ, Lôi Linh hầu phủ, tất cả cường giả Niết Bàn cảnh trở lên, cùng ngày rời khỏi Chiến quốc.
- Đi đâu rồi? Làm sao cái gì cũng đều không có cảm giác được? Ở đâu! Ở đâu!!
Tặc điểu nóng nảy cảm nhận Thái m đồ đằng.
Dạ An Nhiên vừa mới thức tỉnh, khí tức uể oải:
- Nàng khả năng bị phong ấn trong vũ khí Không Gian, ngươi không cảm giác được là bình thường.
Tặc điểu gấp đến mức bay loạn đầy trời, ngao ngao kêu gào:
- Làm sao bây giờ, vậy làm sao bây giờ! Không nhanh chóng xác định vị trí, hắn sẽ phải chạy xa mất.
- Làm sao Hình Phù Đồ phát hiện Thái m đồ đằng của Hướng Vãn Tình?
Dạ An Nhiên cũng gấp, thì ra lực lượng tà ác mà Hướng Vãn Tình cảm nhận được lại là truyền nhân của Thái Cổ Thần Miếu.
- Hắn không phải tiếp cận Thái m đồ đằng, hắn còn tiếp cận Hướng Vãn Tình, lúc ấy nếu không phải ta giả vờ ngất, hai người các ngươi đều sẽ bị hắn chà đạp! Ta là thừa dịp hắn cởi y phục, liền chạy đến!
Tặc điểu la to lập tức hấp dẫn ánh mắt bén nhọn của bọn người Bá Vương nhìn tới nó.
Cởi y phục?
Tên súc sinh đáng chết!
Hoàng đạo lại còn có loại rác rưởi này!
- Hắn... Cởi y phục?
Sắc mặt Dạ An Nhiên đột nhiên biến đổi.
- Đúng vậy, đây không phải là cái thứ tốt! Nhanh đi, nghĩ cách, nhanh nghĩ cách! Tiểu hồ ly của ta sắp bị tên súc sinh kia chà đạp rồi!
Tặc điểu vừa vội vừa tức, nó còn không có cam lòng dùng, sao có thể tiện nghi cho người khác.
Nếu thật là có cái gì ngoài ý muốn, tên điên Khương Phàm kia cũng không thể nào tha cho nó.
Dạ An Nhiên càng gấp:
- Hắn khẳng định là muốn trốn về Thái Cổ Thần Miếu, nhưng vấn đề là đi từ nơi nào. Chúng ta nhất định phải ngăn chặn hắn trước khi hắn trở về.
Một lão tổ trong đội ngũ đột nhiên nói:
- Hình Phù Đồ có khả năng sẽ đi Thượng Thương cổ thành!
- Thượng Thương cổ thành gì?
Dạ An Nhiên bế quan ba tháng, không có chút hiểu rõ nào đối với chuyện bên ngoài.
Chương 1594 Thân phận của Khương Phàm
- Trung Vực xuất hiện Hồng Hoang đại thành, Thượng Thương cổ thành, nơi đó hấp dẫn ánh mắt thiên hạ, Khương Phàm lại đang bắt Diệp Trục Thiên, trọng thương Tạ Ninh ở nơi đó, mà nơi đó lại liên lụy đến rất nhiều bí mật, Thái Cổ Thần Miếu nhu cầu cường giả áp trận cấp bách, rất có thể là Hình Phù Đồ đang đi đến nơi đó.
Lão tổ càng nghĩ càng có khả năng.
Nếu như Hình Phù Đồ thật sự trở về Thái Cổ Thần Miếu, bọn hắn không chỉ không ngăn được, mà còn đầy trở lại.
Nếu như Hình Phù Đồ đi Thượng Thương cổ thành, bọn hắn vẫn còn có hi vọng.
- Vậy còn chờ gì, nhanh nhanh nhanh.
Tặc điểu bay lên không, chở Dạ An Nhiên thẳng đến phương bắc.
- Đuổi theo!
Lão tổ thét lên ra lệnh các cường giả Chiến quốc, thẳng đến Trung Vực.
Bầu không khí tại Bá Vương Chiến quốc oanh động không dứt, vô số cường giả nhanh chóng rời khỏi, đây là muốn đến thật sao?
Sí Thiên giới từ xưa đến nay đều là vùng đất luyện đan, rất ít hiện ra thực lực, càng không cần phải hiện ra thực lực, lần này lại muốn động võ, lại còn là trực diện với hoàng đạo - Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão mang theo Hình Phù Đồ vượt qua hơn hai trăm ngàn dặm, thẳng đến sâu trong Trung Vực.
- Thái Tuế, nơi này an toàn.
Hoàng trưởng lão bố trí xong cấm chế.
Hình Phù Đồ nghiêm khắc nói:
- Đi ra bên ngoài nhìn cho ta, nếu như lại xảy ra vấn đề, trục xuất ngươi khỏi Thái Cổ Thần Miếu.
Hoàng trưởng lão vội vàng cam đoan, cung kính lui lại.
Hắn cũng rất ảo não, phụng dưỡng Thái Tuế là vinh quang lớn lao, cho tới nay đều rất kiêu ngạo, cũng đều cẩn thận từng li từng tí, không nghĩ tới lần này lại bị một con chim hố thảm.
Hình Phù Đồ lấy máu tươi của Hướng Vãn Tình từ bên trong linh châu không gian ra, viết ở bên trên Hoàng Tuyền U Hồn Thư.
Bên trong linh châu không gian, Hướng Vãn Tình bị một thanh trường thương tà ác đánh xuyên thân thể, mệt mỏi nằm ở nơi đó, hấp hối.
Từng đường vân màu đen từ miệng vết thương lan tràn, bò đầy làn da, ăn mòn linh hồn của nàng, áp chế thực lực của nàng.
Khi máu tươi thấm vào Hoàng Tuyền U Hồn Thư, nguyền rủa thần bí bắt đầu phát uy, ý thức hôn mê của nàng dần dần hoảng hốt, cho đến khi lâm vào hắc ám.
Lúc tỉnh lại lần nữa, Hướng Vãn Tình đã rời khỏi không gian linh châu, nằm trong cánh rừng mờ tối.
- Ngươi là ai?
Hình Phù Đồ ngồi xổm ở trước mặt nàng, đầu ngón tay nâng cái cằm kiều nộn tinh tế tỉ mỉ của nàng lên, ánh mắt sáng ngời uyển chuyển thưởng thức qua lại bên trên dáng người lồi lõm chập trùng của nàng.
Nữ tử này thật sự quá đẹp, câu hồn đoạt phách để cho người ta căng phồng huyết mạch, hẳn chỉ cần là nam tử liền gánh không được phần mị lực phát tán từ trong ra ngoài này.
Trng tiềm thức, Hướng Vãn Tình có chút kháng cự, nhưng ý thức hoảng hốt vẫn không tự chủ nói:
- Hướng Vãn Tình.
- Ngươi và Thiên Hồ Thánh Vương liên quan như thế nào?
- Nàng là tỷ tỷ sinh đôi của ta.
- Tại sao ngươi lại ở Sí Thiên giới.
Ánh mắt Hình Phù Đồ có chút ngưng lại, quả nhiên là muội muội Thiên Hồ.
Trách không được chọc người như thế, thì ra là Thiên Hồ linh văn, âm nhu mị hoặc.
- Vạn Đạo Thần Giáo muốn hiến ta cho Bắc Thái Đế Quân, ta giả chết trốn ra được.
Hướng Vãn Tình nói đến đây, ý thức liền nhói nhói một trận, vô cùng kháng cự.
- Ngươi giả chết thế nào??
Hình Phù Đồ hừ lạnh, truyền thống của Vạn Đạo Thần Giáo vẫn còn không có đổi nhỉ.
- Tỷ tỷ của ta sớm giúp ta tạo nên thân thể mới, thân thể trước đó đã chết tại Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng linh hồn ý thức đã chuyển dời đến nơi này. Khương Phàm ta mang đi, giấu đến Sí Thiên giới.
- Khương Phàm lại nguyện ý liên thủ với ngươi lừa bịp Vạn Đạo Thần Giáo? Các ngươi là có quan hệ như thế nào.
- Trước đó ta đã giúp hắn, hắn nợ ta. Đây là giao dịch.
Hướng Vãn Tình hốt hoảng nói, hoàn toàn bị khống chế.
Trong ý thức giống như có một lực lượng thần bí, đang áp chế bản thân nàng, khống chế linh hồn của nàng.
Hình Phù Đồ đè đầu ngón tay vào trên đôi môi trơn nhẵn của Hướng Vãn Tình, sau khi nhẹ nhàng nhào nặn, hắn từ từ duỗi đi đến:
- Hắn dùng qua ngươi rồi?
- Dùng qua cái gì?
Hướng Vãn Tình kháng cự quay đầu, cũng rất suy yếu, rất đau đớn, không thoát khỏi được đầu ngón tay trong miệng.
- Dùng qua thân thể của ngươi?
- Không có.
- Cũng chưa dùng qua môi của ngươi?
- Không có.
- Là ngươi không nguyện ý?
- Hắn không có chủ động.
- Không có chủ động? Nghe ý ngươi là, ngươi nguyện ý? Ha ha, thật đúng là lẳng lơ!
Hình Phù Đồ xẹt đầu ngón tay qua hàm răng Hướng Vãn Tình, đè lại trên đầu lưỡi linh hoạt, cảm giác trơn nhẵn ướt át để trong lòng hắn rung động, nhìn ánh mắt mê ly mị hoặc kia, toàn thân chợt nóng lên, nhịn không được mà hít thật sâu một hơi mùi thơm cơ thể nồng đậm của nàng:
- Tại sao trên người ngươi lại có khí tức Thái m?
Vẻ mặt Hướng Vãn Tình thoáng giãy dụa, nhưng vẫn nói ra miệng:
- Ta dung hợp Thái m đồ đằng.
- Thái m đồ đằng ở trên thân thể ngươi?
Hình Phù Đồ ngưng tụ ánh mắt, đầu ngón tay đang muốn đi đến xâm nhập bất chợt ngừng lại.
Không phải ở chỗ Khương Phàm sao?
- Khương Phàm giao Thái m đồ đằng cho ta.
Hướng Vãn Tình suy yếu nói nhỏ.
- Các ngươi lấy được Thái m đồ đằng từ nơi nào?
Hình Phù Đồ cười, thu hoạch ngoài ý muốn!
- Tiêu Lạc Lê.
- Ta nói chính là lai lịch cụ thể.
- Vĩnh Hằng Thánh Sơn.
- Là thánh địa Tây Bộ kia?
- Là ở đó.
- Các ngươi biết đồ đằng đến từ thời đại nào sao?
- Đoán chừng là thời cổ đại rất xa xưa.
- Thái Dương đồ đằng đang trong tay ai?
- Tặc điểu.
- Tặc điểu gì?
- Một con Hỏa Diễm Huyễn Điểu, cũng ở Sí Thiên giới.
Hình Phù Đồ nghĩ lại, chính là con chim cùng loại với Kim Ô kia?
Đáng chết, vậy mà không công thả đi!
Bọn hắn hẳn là nên thẩm vấn ngay lập tức, đều là bị sắc đẹp mê hoặc.
- Giao Thái m đồ đằng cho ta.
- Thái m đồ đằng đã cùng ta dung hợp triệt để, trừ phi ngươi thôn phệ ta, nếu không không chiếm được Thái m đồ đằng.
- Thôn phệ? Chính là giết ngươi sao!
Hình Phù Đồ rút đầu ngón tay ra, bóp lấy cổ Hướng Vãn Tình, đáy mắt lấp lóe ý lạnh.
- Đúng...
Hướng Vãn Tình đau đớn vặn vẹo, vô lực bắt cánh tay hắn lại.
- Đáng tiếc thật.
Cường độ trên tay Hình Phù Đồ dần dần tăng lớn, bóp đến mức con mắt Hướng Vãn Tình trắng dã.
Chương 1595 Bại lộ
Cảnh giới của Hướng Vãn Tình cao hơn Hình Phù Đồ, thế nhưng thương thế nghiêm trọng, lại bị Hoàng Tuyền U Hồn Thư khống chế, chỉ có thể mặc cho tra tấn.
Nhưng... Hình Phù Đồ bỗng nhiên ngừng lại, nữ tử tuyệt thế hoạt sắc sinh hương như thế này, trực tiếp giết thật là đáng tiếc.
Trước tiên phải hưởng dụng một phen!
Hình Phù Đồ buông tay ra:
- Có nam tử khác chạm qua ngươi không?
- Không có.
Hướng Vãn Tình hấp hối.
- Trước khi chết, ta để cho ngươi nếm thử tư vị nam tử.
Hình Phù Đồ đứng lên, mở hai tay ra:
- Đến đây, tháo y phục cho ta, hầu hạ thật tốt, trước khi chết đừng để tiếc nuối.
Hướng Vãn Tình cố gắng kháng cự, nhưng thân thể lại như không bị khống chế mà bước tới, nhưng thương thế nghiêm trọng đã tăng thêm suy yếu, nàng cố gắng giãy dụa mấy lần, đều chật vật ngã ở trên đồng cỏ.
Hình Phù Đồ không có tức giận, ngược lại càng nhìn càng phát ra lửa.
Y phục xốc xếch, dáng người uyển chuyển, nhất là đường cong lúc nằm rạp trên mặt đất cố gắng mân mê, lộ ra ngoài nửa đôi chân dài trắng tuyết...
Quá câu hồn!
- Đừng động! Cứ như vậy!
Hình Phù Đồ kiềm chế không được, hai mắt giống như đang bốc lửa nhìn chằm chằm tư thái nằm sấp nhếch lên của nàng, tâm hỏa tán loạn, miệng đắng lưỡi khô, hắn thô lỗ xé mở y phục, đi đến sau lưng Hướng Vãn Tình.
Mãnh liệt đánh vào thị giác, kích thích hắn tăng vọt 'Nhiệt tình'.
Hồi tưởng mấy đời phía trước, giống như rất ít xuất hiện thời điểm xao động như thế.
Một thế này có thể đụng tới diệu nhân như thế này, vận khí không tệ.
- Ngươi cũng có ý đối với Khương Phàm, vậy mà hắn lại không có hưởng dụng. Là hắn không được, hay là giả vờ giả vịt? Ha ha... Ta còn thực sự nên đến cảm ơn hắn, để mỹ vị vốn nên thuộc về Bắc Thái Đế Quân, rơi xuống trên tay của ta.
Hình Phù Đồ càng xem càng kích động, sau khi nhắc nhở Hoàng trưởng lão phía ngoài đề cao cảnh giác, liền bắt đầu tháo đai lưng:
- Ngươi thuộc Khương Phàm, trả lời ta mấy vấn đề, hắn lấy ở đâu ra lực lượng khiêu chiến Vạn Đạo Thần Giáo?
- Hắn rất mạnh.
Hướng Vãn Tình gục ở chỗ này, ý thức kháng cự, linh hồn suy yếu, khóe mắt trượt xuống nước mắt khuất nhục.
- Còn có thể mạnh hơn thần giáo?
- Hắn có thể.
- Ha ha, ngươi thật đúng là để mắt hắn, tuy nhiên là may mắn bước vào Thiên phẩm mà thôi. Đúng rồi, Linh văn của hắn là gì?
Hình Phù Đồ cởi toàn bộ y phục, bắt lấy mép váy của Hướng Vãn Tình liền muốn nhấc lên.
Hướng Vãn Tình mệt mỏi nói nhỏ:
- Chu Tước.
Hình Phù Đồ đột nhiên ngừng lại, đôi mắt thâm thúy có chút ngưng tụ:
- Ngươi nói... Cái gì?
- Linh văn của hắn, Chu Tước.
- Ngươi lặp lại lần nữa?
- Chu Tước.
- Ngươi gặp qua? Ngươi biết?
- Ta thấy qua, ta không xác định, nhưng ta có suy đoán.
- Chu Tước? Chu Tước... Chu Tước...
Hình Phù Đồ càng nhăn mày càng chặt, đột nhiên nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Khương Phàm trước đó, lúc ấy đã có loại cảm giác quen thuộc không hiểu thấu.
Chu Tước?
Kiều gia? Kiều Hinh sao!!
Kiều gia phản bội chạy trốn khỏi Cổ Hoa, chẳng lẽ có liên quan cùng Kiều Hinh?
Thế nhưng Kiều Hinh đã chết từ ngàn năm trước, xem như con rơi của Kiều gia, sau ngàn năm Kiều gia hẳn là đã quên lãng nàng mới đúng.
Nếu như không phải đột nhiên nhớ tới, hắn đều muốn quên cái tên Kiều Hinh kia.
Trong này còn cất giấu bí mật gì sao?
- Chu Tước... Khương Phàm... Phần Thiên Thần Hoàng?
Toàn thân Hình Phù Đồ nổi lên cơn ác hàn, lại ngay sau đó bị nhiệt lưu sôi trào bao phủ.
- Phần Thiên Thần Hoàng... Ha ha... Phần Thiên Thần Hoàng! Ha ha, ha ha ha... Ngươi trùng sinh rồi?!
Hình Phù Đồ đứng dậy, đầy rẫy cuồng nhiệt.
Trách không được Khương Phàm cuồng ngạo, xem thường thiên hạ, càng không sợ hoàng tộc hoàng đạo như vậy, thì ra là Thần Hoàng trùng sinh.
Bí mật này lại bị hắn đụng phải!
- Ông trời không tệ với ta! Nuốt Chu Tước, đời này ta có thể bước lên Thánh Hoàng! Ha ha, ha ha ha...
Hình Phù Đồ một tay bóp lấy Hướng Vãn Tình, nhét vào bên trong linh châu, cao giọng hô to:
- Hoàng trưởng lão, mang ta đi Thượng Thương cổ thành, dùng tốc độ nhanh nhất của ngươi, ha ha ha...
Thượng Thương cổ thành!
Khương Phàm bế quan tám ngày ở trước Chu Tước Thần Cung.
Lúc bắt đầu cảm giác năm ba ngày có thể đi ra, nhưng ngọc tỉ truyền quốc phong ấn quốc vận sau khi cảm ứng được hắn tồn tại, đã bắt đầu xao động kịch liệt, không ngừng liên tục tràn vào thân thể của hắn.
Đây không phải năng lượng thực chất, mà là chúc phúc, là khí vận, có công dụng kỳ diệu phi phàm. Bất luận là tốc độ tu luyện, hay là cảm ngộ chiều sâu, đều sẽ tăng cường cực lớn, càng quan trọng hơn là kích thích linh văn!
'Thương Sinh Tạo Hóa' bởi vì quốc vận, bắt đầu cùng thân thể sinh ra giao hòa càng sâu, cùng hai loại táng diệt truyền thừa sơn hà, Nhật Nguyệt Tinh Thần đối kháng va chạm bắt đầu yếu bớt, Thiên phẩm linh văn của hắn rốt cuộc cũng bắt đầu tăng cường, phảng phất chạm đến vấn đề Thánh Vương.
Đương nhiên, Thánh Linh Thiên phẩm muốn chân chính bước lên Thánh Vương Thiên phẩm còn khó hơn lên trời, Khương Phàm còn cần tiếp tục tìm kiếm cơ duyên khác.
Sau tám ngày, Khương Phàm từ biệt Thiên Hậu, rời khỏi vực sâu.
- Có người đi ra!
Các cường giả tụ tập trên núi cao đột nhiên xao động, vừa chấn kinh lại càng khó có thể tin mà nhìn nam tử từ trong sương mù đi ra kia hơn.
Từ sau khi phát hiện vực sâu cho đến bây giờ, trước sau đã có vài trăm người tiến vào, nhưng đều không có một kẻ nào còn sống đi ra.
Người này làm thế nào làm được?
- Chính là hắn?
Sau khi Khương Quỳ, Khương Qua, Khương Bá bí mật rời khỏi, một mực tiềm phục tại bên ngoài vực sâu, chính là đang đợi cái gọi là 'Chủ nhân' của bọn hắn.
Khương Phàm cảm giác được bọn hắn đang ở gần đó, cũng chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, nhưng không để ý đến, mà là huy động liệt diễm bay thẳng lên trời.
Dãy núi xao động.
- Ngăn hắn lại!
- Khẳng định hắn đã đạt được bảo bối.
- Hỏi hắn tình huống phía dưới một chút!
- Nhanh nhanh nhanh, đừng để hắn chạy.
Hơn ngàn người bay lên không chặn đường, bầu không khí tăng vọt, oanh oanh liệt liệt.
Còn có càng nhiều người thì tiến lên xông về vực sâu.
Đã có người đi ra, nói rõ một chút không phải là hẳn phải chết.
Đã có người đi ra, nói rõ bọn hắn cũng có thể!
Ầm ầm!!
Khương Phàm đột nhiên dừng ở khung trời, liệt diễm cuồn cuộn, tuôn ra khắp nơi.
Kim quang sáng tỏ giống như mặt trời rơi xuống, để vô số người mở mắt không ra, ngay sau đó, âm vang tranh vang hủy diệt đất trời, chói tai nhức óc, lấy ngàn sợi hỏa vũ giống như lôi đình xé rách trường không, tràn ngập đất trời nổ bắn ra bốn phương tám hướng, sắc bén thấu xương, thiên hỏa bao quanh.
Bình luận facebook