-
Chương 1581-1585
Chương 1581 Ngũ đại Kim Thai (4)
Đông Hoàng Như Yên nằm nhoài bên trên rào chắn chiến xa quơ cánh tay, dung nhan xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thon dài, khí tức thanh xuân tịnh lệ, hết sức mê người.
- Rất có thể bí mật nơi này mê ảnh quét sạch tám vạn trước đó dặm có liên quan với nhau.
Đông Hoàng Như Ảnh kiên trì ở lại nơi này, là bởi vì lúc bọn hắn vừa mới bắt đầu đến đây, trong sương mù tại vực sâu hiện lên vô số bóng người, còn bay ra âm thanh nỉ non kỳ diệu.
Cực kỳ giống 'Ảo ảnh' xuất hiện trong đêm khuya trước đó.
Nhưng sau hai ngày ngắn ngủi, mê vụ lại bình tĩnh đi rất nhiều, cũng không còn xuất hiện mê quang, thanh âm đều biến mất không thấy nữa.
Cái này biểu thị năng lượng trong vực sâu đang yếu bớt, trải qua những ngày quan sát này, cũng xác nhận suy đoán của bọn họ.
Mê vụ càng ngày càng yếu, tốc độ cũng sẽ từ từ tăng tốc, chỉ cần đạt tới trình độ có thể tiếp nhận, bọn hắn có thể xuống dưới thăm dò.
- Chúng ta cũng không cần một mực chờ ở chỗ này, tới nơi khác đi dạo trước, nhìn xem có bảo bối gì không. Tỷ nhìn hoàng tộc hoàng đạo khác xem, đều là chờ ở chỗ này mấy ngày liền rời khỏi.
Đông Hoàng Như Yên nằm nhoài trên lan can, quơ quơ cái chân thon dài uyển chuyển, vểnh lên cái miệng nhỏ đỏ hồng.
Cái động tác nũng nịu này thật sự quá mê người, nhìn mấy vị tử đệ Thánh phẩm linh văn thần giáo bên cạnh đều nóng người dâng lên, máu mũi nóng hổi, cố gắng khắc chế không muốn nhìn, nhưng lại nhịn không được mà nhìn nhiều.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt rất có kiên nhẫn:
- Bí mật nơi này hẳn là dính đến bảo tàng lớn nhất Thượng Thương cổ thành, đáng để chúng ta chờ đợi.
Đông Hoàng Như Yên đứng dậy, ngắm nhìn dãy núi rừng rậm:
- Ta không nói không chờ đợi, ta chỉ nói tới nơi khác nhìn trước.
Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng biết nha đầu này đang suy nghĩ gì.
Muốn tìm Khương Phàm!
Tin tức tên điên kia tới Thượng Thương cổ thành đã truyền ra, còn không biết sống chết khiêu khích rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo, săn bắt Diệp Trục Thiên của Thái Cổ Thần Miếu, cướp được hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Huyên náo vô cùng xôn xao!
Nha đầu này muốn đuổi theo Khương Phàm xem náo nhiệt!
- Nếu không, ta sẽ tự đi vòng vòng?
Đông Hoàng Như Yên xác thực nhịn không nổi, ở chỗ này giương mắt nhìn chằm chằm vực sâu nhìn quá không thú vị.
- Thượng Thương cổ thành quá nguy hiểm, muội ở lại bên cạnh ta.
Đông Hoàng Như Ảnh trực tiếp từ chối.
- Muội không gây chuyện, chỉ tùy tiện đi dạo.
- Ở lại đây.
Đông Hoàng Như Ảnh nghiêm túc hiếm thấy, người tụ tập đến Thượng Thương cổ thành càng ngày càng nhiều, đều có nhiều loại, mà vừa mới tiến Sinh Tử cảnh lại như khói, chịu không được bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
- Được rồi.
Đông Hoàng Như Yên ôm lấy lan can, buồn bực ngán ngẩm nhìn qua đám người bên trên dãy núi.
Phía đông, Khương Bá mang theo mũ che, che chắn thân thể hùng tráng, nhíu mày nhìn vực sâu phía dưới.
Hắn đã tới đây năm ngày, bây giờ hoàn toàn có thể xác định, chính là phía dưới năng lượng thần bí hấp dẫn mang hắn theo tới đây.
Nhưng, người liên tiếp xông vào đều chết rồi, cái này khiến hắn có chút kiêng kị, không dám tùy tiện bước chân.
Trong mấy ngày này, xung quanh trên núi cao liên tiếp xuất hiện ba thân ảnh, kích thích huyết khí của hắn, đưa tới chú ý của hắn. Giống như giữa lẫn nhau có liên quan đặc biệt gì đó.
Tuy nhiên hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, ba thân ảnh kia không hề lộ diện.
Nơi kỳ quái, cảm giác kỳ quái, để vị Nhân Hoàng hơn sáu mươi tuổi hắn đây tại mọi thời khắc luôn duy trì cảnh giác cao.
Cho đến khi...
- Cảm giác này lại xuất hiện? Chẳng lẽ còn có kẻ thứ tư? Rốt cuộc bọn hắn là ai!
Huyết khí trong người Khương Bá lần nữa ba động, mà cảm giác so với ba người khác mang tới càng cường liệt hơn.
Trên một ngọn núi cao khác, Triệu Thời Việt cũng đã nhận ra cảm ứng mới, nhưng lần này tương đối quen thuộc.
Hẳn là Khương Phàm đến rồi!
- Ba kẻ khác là ai? Bọn hắn liên quan thế nào với ta?
Triệu Thời Việt đã biết thân phận Khương Phàm, nhưng không có làm rõ ràng quan hệ của hắn cùng Khương Phàm trong đó.
Vậy mà bây giờ lại gặp ba người.
Còn rõ ràng đều là bị năng lượng trong vực sâu hấp dẫn mang theo.
Kỳ quái! Không thể tưởng tượng được!
Một nam tử toàn thân khí tức điêu luyện đang đứng đối diện cùng Triệu Thời Việt ở trên ngọn núi kia.
Thân hình hắn thẳng tắp giống như trường thương cứng rắn, bộ ngực rộng rãi, khí thế phóng xuất ra ngoài, phảng phất từ linh hồn đến huyết nhục đều lộ ra chiến ý bá liệt.
Một đôi mắt càng à lóe ra ánh sáng lôi hỏa, nổi bật khuôn mặt kiên nghị giống như đao tước búa bổ của hắn.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn đang ngó chừng vực sâu, liền tục hiện xuất liên huyết khí ba động mới cũng không có để ý tới.
Mặc dù năng lượng trong vực sâu đang yếu bớt, nhưng nhưng không có mang cho hắn xúc động.
Nhìn qua vực sâu, yên lặng cảm nhận, định thần truy tìm, giống như nơi đó đang chìm nổi một quốc gia phiêu miểu, dân chúng cúng bái vô tận.
Tựa như ảo mộng nhưng lại chân thực mà mãnh liệt.
Vị Kim Thai thứ năm hôm nay vừa tới, lại đi thẳng tới chân núi, yên lặng nhìn qua vực sâu.
Đôi mắt âm trầm kia xuyên thấu qua mê vụ, mơ hồ thấy được quan tài đá lơ lửng, cũng nhìn thấy thây khô phía trên.
- Diêm bá...
Cái tên mơ hồ trong trí nhớ, rõ ràng hiện lên ở trong đầu.
Mà mê vụ trong vực sâu lại mang cho hắn xúc động thần bí.
Sau đó không lâu, Khương Phàm đi đến nơi này, chỉ là tình huống xung quanh vực sâu vượt qua hắn mong muốn.
Trừ cảm ứng với bốn vị Kim Thai ra, 'Thương Sinh Tạo Hóa' lại nhận xúc động, không bị khống chế liền hiển hiện ở trong ý thức.
Bóng người lắc lư, thú ảnh liên miên, chật ních ý thức hải của hắn.
Mênh mông khí vận, tạo hóa vô tận, tràn ngập ý thức, cũng xúc động linh hồn của hắn.
Lúc đầu Khương Phàm còn tưởng rằng là quốc vận vạn ức đưa tới cảm ứng mãnh liệt, thế nhưng khi trên không ý thức hải của hắn hiện ra hình ảnh mới, hắn đoán được một loại khả năng.
Nơi này có người thừa kế Vĩnh Hằng Lục Đạo!
Đó là thâm không vô tận, nhưng không có tinh thần nhật nguyệt, không có lỗ đen Tinh Hà, có là thâm không vặn vẹo, thời gian mơ hồ, lấy một loại phương thức thần bí phức tạp phiêu đãng xoay quanh tại thâm không.
Chợt nhìn giống như không có cái gì, nhưng cẩn thận đắm chìm cảm ngộ trong đó, thật giống như nhìn trộm đến ảo diệu của không gian và thời gian, thấy được lịch sử đã từng.
Chương 1582 Là ai chiếm được truyền thừa?
Đông Hoàng Như Ảnh đang cẩn thận theo dõi vực sâu, lại ngoài ý muốn lâm vào hoảng hốt.
Trong ý thức đầu tiên là hiện ra mê ảnh thời không, xuyên suốt vạn cổ, vô số truyền kỳ chấn kinh một thời đại nào đó, lưu lại ấn ký thời không.
Đây là lực lượng truyền thừa thuộc về nàng.
Nhưng, dưới thời không, lại hiện ra vô số mê ảnh, có Nhân tộc có Yêu tộc, có Ma tộc, thậm chí còn có Linh tộc Quỷ tộc, số lượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to lớn, phảng phất toàn bộ sinh linh của thế giới đều dùng một loại phương thức kỳ diệu, xuất hiện ở trong trí óc của nàng.
Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đồng thời bừng tỉnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
- Đông Hoàng Như Ảnh? Nàng đạt được Vĩnh Hằng Lục Đạo truyền thừa? Đó là lực lượng gì, thời không sao? Trong Lục Đạo truyền thừa lại có lực lượng thời không?
Khương Phàm không nghĩ tới truyền thừa lại rơi xuống trên người nàng, lại còn là loại năng lực không thể tưởng tượng này.
Nàng có thể làm gì? Khống chế thời gian cùng không gian sao? Hay là nhìn trộm vạn cổ?
Đại tỷ này muốn nghịch thiên sao!
Đông Hoàng Như Ảnh càng kinh ngạc, đây là cảm giác gì? Người kia là ai?
A, bóng dánh kia giống như có chút quen thuộc.
- Tỷ tỷ đang nhìn ai vậy.
Đông Hoàng Như Yên kỳ quái giơ lên gương mặt xinh đẹp, lại thuận ánh mắt nàng trông qua.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cũng quay đầu trông qua, nhìn cái gì??
Khương Phàm đã dịch ra mấy bước, tránh khỏi ánh mắt liên tiếp quăng tới từ nơi đó, chui vào trong cánh rừng rậm rạp.
- Không có gì.
Đông Hoàng Như Ảnh nhớ lại cảm giác kỳ diệu vừa rồi.
Vậy mà có thể kích thích đến truyền thừa của nàng?
Đây là lần đầu tiên gặp được.
Chẳng lẽ là truyền thừa tương tự sao?
Người kia, là ai?
Khương Phàm đi đến chỗ sườn núi, xuyên qua mặt nạ quan sát vực sâu phía dưới.
Nơi đó hẳn là nơi phong ấn quốc vận vạn ức.
Vốn định làm loạn bốn chỗ, hấp dẫn lực chú ý, không nghĩ tới vẫn đi tới nơi này.
Nếu đã tới liền xuống đi xem một chút, có cần thì giúp một tay, không cần liền ra ngoài tiếp tục hấp dẫn lực chú ý.
- Thiên Hậu ở bên trong à?
Kiều Hinh rốt cuộc cũng sắp được gặp Thiên Hậu, tâm tình càng thấp thỏm.
- Đừng sợ, bây giờ nàng mới mười ba tuổi. Hắc hắc, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác thật rất đáng yêu, còn ghim hai cái bím tóc sừng dê nhỏ.
- Bím tóc sừng dê?
Kiều Hinh ngẩng đầu tưởng tượng bức hoạ mặt kia, Thiên Hậu phong hoa tuyệt đại, vểnh lên hai cái bím tóc nhỏ?
- Nhịn xuống, đừng cười!!
- Thiếp cũng không dám cười.
Kiều Hinh le lưỡi.
- Đi xuống xem một chút.
Khương Phàm cảm nhận vị trí bốn Kim Thai bên dưới, thả người nhảy xuống sườn núi, lôi kéo Kiều Hinh lao thẳng đến vực sâu.
- Mau nhìn, mau nhìn, lại có người nhảy xuống.
- Lại có người không sợ chết.
- Trước sau đã đi đến vài trăm người, không có một người nào đi ra.
- Bây giờ còn không phải thời điểm đi đến.
Biển người trên núi cao lập tức bạo động, nhao nhao trông mong nhìn ra xa.
- Là hắn?
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn chằm chằm thân ảnh kia, chính là người vừa rồi đã sinh ra cảm ứng cùng với nàng.
Hồi tưởng loại cảm giác kỳ diệu đó, bóng người thú ảnh vô tận trong ý thức. Lại hồi tưởng vô số mê ảnh nở rộ, lời cầu nguyện kỳ diệu ở vực sâu trước đó.
Đông Hoàng Như Ảnh bỗng nhiên cảnh giác, người kia có thể có chút liên hệ cùng vực sâu hay không?
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở đám người.
- Chuẩn bị cái gì?
Các trưởng lão Cửu Thiên thần giáo nhao nhao về phía trước.
- Phía dưới lúc nào cũng có thể xuất hiện biến cố, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Biến cố?? Biến cố gì?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đây là làm sao đoán được?
Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói:
- Có phải Như Ảnh muội muội phát hiện cái gì hay không?
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời, chỉ là định thần quan sát đến vực sâu.
Khương Phàm đâm đầu vào mê vụ.
- Mạt tướng Thiên Mục, tham kiến ngô hoàng! Tham kiến hoàng phi!
Diêm bá đứng dậy, quỳ xuống trên quan tài đá.
- Diêm bá... Chịu khổ...
Khương Phàm đỡ Diêm bá dậy, từ biệt tại Bạch Hổ quan, đảo mắt đã hơn hai mươi năm.
- Lão tướng quân vất vả.
Kiều Hinh biết tình huống của Diêm bá, đối với vị lão tướng quân nuốt Thiên Thi Châu, trầm luân Hoàng Tuyền Luyện Ngục, lại cô độc ngàn năm này, cõi lòng nàng đều là kính uý.
- Có thể gặp lại Thần Hoàng, lão nô chết cũng không tiếc.
Diêm bá lại khăng khăng quỳ đó.
Mặc kệ Khương Phàm bây giờ bao lớn, lại là tình huống gì, nhưng ở trong lòng của hắn vĩnh viễn là vị Thần Hoàng cao quý, vị lãnh tụ Thương Huyền kia.
- Thiên Hậu ở phía dưới sao?
- Thiên Hậu đang kiểm tra phong ấn. Kiều Vô Hối, Khương Diễm đều đã đến, đang phía dưới hiệp trợ.
- Sao bọn hắn lại tới đây?
Khương Phàm kinh ngạc, tiếp đó lại nghĩ đến Kim Thai phía ngoài, nếu bọn hắn đều cảm nhận được, Khương Diễm hẳn là cũng có thể.
- Vô Hối tới?
Kiều Hinh che môi đỏ, hai mắt trong nháy mắt đã mông lung.
- Bọn hắn cảm nhận được khí vận, cùng bốn người bên ngoài kia.
Diêm bá đã phát hiện bọn người Khương Bá, chỉ là can hệ trọng đại, hắn không có mời bọn hắn tiến đến.
- Bốn người bọn họ đều là ai? Ngươi còn hiểu hơn bao nhiêu?
- Khương Bá, bây giờ sáu mươi ba tuổi, Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, linh văn Diệt Thế Dung Nham, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Bộ Thiên Khâu, sa mạc Hỏa Dương hoàng triều, ba mươi năm trước, giật dây Liệt Dương hầu phủ phản loạn, thay thế Lý thị hoàng triều. Khương Quỳ, bây giờ một trăm bảy mươi lăm tuổi, cảnh giới Bán Thánh, linh văn Thanh Minh Ác Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở hoàng tộc Đông Bắc bộ - 'Đọa Lạc Thiên Quốc', bị Minh Hỏa ảnh hưởng, giết chóc tàn nhẫn, tính cách bạo ngược, sau này bởi vì vô vọng đột phá Thánh phẩm, rơi vào trạng thái ngủ say.
- Khương Qua, bây giờ năm mươi mốt tuổi, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên, linh văn Thiên Cương Lôi Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Nam Tân Hải, tính cách cao ngạo, thượng võ hiếu chiến, sau khi vượt qua Sinh Tử cảnh đã chuyển vào hải vực, lang thang đến nay.
Đối với tình huống của tất cả Kim Thai, Diêm bá đều nắm như lòng bàn tay.
- Thương Huyền ngoại trừ bọn hắn, còn có ai?
Khương Phàm cảm thán, không hổ là thân thể chuyển hóa từ huyết nhục kiếp trước của hắn, tất cả đều tu luyện đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Có hai người mất tích, đến nay không biết đang ở đâu, những người khác đều đã chết.
Diêm bá lắc đầu.
Sứ mệnh chân chính của hắn là tìm kiếm Kim Thân Thần Hoàng, những Kim Thai khác chỉ có thể bỏ mặc sinh trưởng, ngẫu nhiên chú ý.
Chương 1583 Chu Tước Thần Cung
- Mất tích??
- Trong quan tài đá có vũ khí bọn người Dương Vương chế tạo, có thể giúp ta tìm kiếm Kim Thai, cũng có thể cảm nhận sống chết của Kim Thai. Những người khác chính là chết hay sống, thần đều có thể xác định, duy chỉ cái hai người kia, còn sống, lại không tìm được.
- Bị bắt??
- Không loại trừ khả năng kia.
- Mất tích bao lâu?
- Một người mất tích một trăm hai mươi năm, một người mất tích bảy mươi năm.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, mất tích lâu như vậy mà lại còn sống, khẳng định là cố ý giữ lại.
Ai bắt bọn hắn?
Cửu Thiên Thần Giáo sao?
Hay là hoàng đạo khác!
- Ngươi coi chừng bọn hắn, ta đi xuống xem một chút.
Khương Phàm lôi kéo Kiều Hinh, xông vào vực sâu nhanh chóng lặn xuống.
Trong vực sâu bố trí tầng tầng phong ấn, càng là hướng xuống, thủy triều quốc vận càng là mãnh liệt, thẩm thấu linh hồn, chấn động ý thức hải.
Nhưng không phải ảnh hưởng bá đạo, mà là cảm nhận rất kỳ diệu. Tựa như là ức vạn con dân chúc phúc, lại như là cương vực vô tận bảo vệ.
Sau khi bọn hắn xuyên qua tám tầng phong ấn, cảnh tượng trước mặt đã liền sáng tỏ thông suốt.
Một tòa cung điện rộng rãi đứng vững.
Bàng bạc mạnh mẽ, bao la hùng vĩ.
Nó cao ngất khổng lồ, thế như Thiên Nhạc, tản ra khí lãng ngập trời. Giống như là một Thần Linh nguy nga, ngửa mặt lên trên khung trời, bên dưới là dân chúng.
Cung điện mang một màu đỏ hồng, ánh sáng liệt liệt, hỏa diễm cuồn cuộn, phía trên còn điêu khắc lít nha lít nhít đường vân.
Tất cả đều là mãnh cầm linh điểu.
Từ Linh Tước đến chim ưng, từ điêu hạc đến Bức thứu, từ Khổng Tước đến Thiên Bằng, lại đến Phượng Hoàng, đến hàng vạn loại, càng đi lên càng tôn quý, cường đại, tại đỉnh cung điện, chính là Chu Tước giương cánh gáy to.
Tiếng chim hót mát lạnh, uy thế vô tận thao thao bất tuyệt.
- Đây là... Chu Tước Thần Cung!
Khương Phàm ngước nhìn cung điện quen thuộc, hình ảnh trong trí nhớ liên tiếp hiển hiện.
Đây là chính điện hoàng cung Vạn Thế thần triều, đây là đại điện phong vương liệt hầu bái tướng.
Nơi này càng là trung tâm khống chế thần triều, chinh chiến Thiên Khải.
Thiên Hậu lại chuyển Chu Tước Thần Cung đến nơi này!
Hình ảnh rung động, cảm giác quen thuộc để Khương Phàm hoảng hốt về tới ngàn năm trước.
Hắn ở chỗ này phóng khoáng tự do, hắn ở chỗ này phong vương liệt hầu, hắn ở chỗ này tiếp nhận ức vạn con dân triều bái.
Từng tiếng reo vang, từng tiếng hò hét, chấn thiên động địa, vang vọng hoàn vũ.
Kiều Hinh cũng có chút hoảng hốt, nơi này là chính điện thần triều, nơi này là thần điện mà vô số người hướng tới, nơi này cũng là nơi nàng mặc hỷ phục, trở thành hoàng phi thần triều.
- Chàng lại làm cái gì? Sí Thiên giới không đủ để chàng gây?
Một thanh âm thanh lãnh từ trong cung điện đi tới.
Thiên Hậu linh tú xinh đẹp, giống như Tinh Linh trong rừng, lại như l tiên tử lạc lối chốn nhân gian, chỉ là đôi mày đang cau lại, gương mặt xinh đẹp tức giận.
- Kiều Hinh, bái kiến Thiên Hậu.
Kiều Hinh vội vàng hành lễ, uy nghi kiếp trước khắc cốt minh tâm, giờ phút này giận dữ, càng làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
- Cái này thật sự là ngoài ý muốn.
Khương Phàm bị cưỡng bức kéo về hiện thực, vội vàng giải thích.
- Ta bố trí chín lớp phong ấn đều ép không được, chàng một câu ngoài ý muốn liền xong rồi?
Thiên Hậu thật sự rất tức giận, ngọc tỉ truyền quốc là việc liên quan quốc vận thần triều, gánh chịu lấy lời cầu nguyện của hàng trăm triệu vạn con dân, phong tồn lấy huyết khí chư tướng thần triều, quan trọng giống như Đông Nam Thiên Môn, đều là thứ ỷ vào lớn nhất để bọn hắn luân hồi quật khởi, càng là bí mật bọn hắn cần bảo vệ.
Không nghĩ tới lại sớm thức tỉnh, còn gây nên oanh động lớn như vậy.
Kiều Hinh cúi đầu không dám nói lời nào.
Thiên Hậu chính là Thiên Hậu, uy nghi quá thịnh, cũng chỉ có nàng mới có thể răn dạy Thần Hoàng như vậy.
Khương Phàm vội vàng cười làm lành:
- Ta từ thánh địa cướp được một cái truyền thừa, tên là Thương Sinh Tạo Hóa. Ta nghĩ tới không thời điểm Thượng Thương đại đạo đang khảo sát ta, vậy mà lại tra được ngọc tỉ truyền quốc, còn đánh thức nó.
- Chàng còn đoạt truyền thừa thánh địa? Hồ nháo! Kiếp trước cũng bởi vì chàng đắc tội bọn hắn, đến cuối cùng đều không có được duy trì, vừa trùng sinh trở về lại đi trêu chọc?
- Trước tiên đừng nóng giận, nghe ta nói, chuyện là như thế này! Thời điểm thế giới gặp được nguy cơ, bản thân sẽ diễn biến ra sức mạnh bảo vệ cùng lực lượng hủy diệt. Sức mạnh bảo vệ là Vĩnh Hằng Lục Đạo, lực lượng hủy diệt là Chư Thiên Lục Táng. Thượng Thương sẽ căn cứ tình huống, chọn ra mười hai người, mỗi người khống chế một loại lực lượng. Ta bởi vì là Kim Thai, có quan hệ cùng Đại Địa Mẫu Khí, cho nên đạt được Sơn Hà Đại Táng bên trong Chư Thiên đại táng, chính là có thể khống chế lực lượng sơn hà thiên hạ, hình thành tai nạn hủy diệt.
- Sau khi ta phải biết Lãnh Văn Thanh của Tử Vi thánh địa đã được Thượng Thương chọn lựa, có được Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa, chính là có thể pháp lệnh thương khí vận, hình thành lực lượng phi phàm.
- Ta và thánh địa có ân oán, nhất là Tử Vi thánh địa, nếu như Lãnh Văn Thanh leo lên tổ sơn, trở thành người canh giữ liền có khả năng mượn cơ hội này chỉnh thánh địa thiên hạ, pháp lệnh dân chúng thiên hạ. Đến lúc đó, Lãnh Văn Thanh liền sẽ trở thành một uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể diệt sát bất cứ người nào trong chúng ta, còn có thể ảnh hưởng chúng ta trùng kiến thần triều.
- Cho nên ta giết nàng, lợi dụng cơ duyên ta là người mang quốc vận, cưỡng đoạt Thương Sinh Tạo Hóa. Như thế này mặc dù sẽ đắc tội Tử Vi thánh địa, nhưng hẳn là có thể đàm phán cùng tổ sơn. Ta thừa nhận ta mạo hiểm, nhưng tình huống đặc thù, nhất định phải ra tay. Chỉ là không nghĩ tới thời điểm Thượng Thương đang tra dò xét ta lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc.
Khương Phàm vội vàng giải thích rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, một mặt cười bồi nhìn lên trời sau:
- Ta biết bây giờ không phải là thời điểm, nhưng thật sự là ngoài ý muốn.
- Thật sự có lực lượng như vậy?
Thiên Hậu vẫn cau mày lại, hồ nghi nhìn hắn, vừa nhìn về phía Kiều Hinh ở bên cạnh.
Kiều Hinh lắc đầu liên tục:
- Thiếp không biết, thiếp vừa tỉnh, chuyện không liên quan tới thiếp.
Khương Phàm dở khóc dở cười nhìn về phía Kiều Hinh, Kiều Hinh le le chiếc lưỡi thơm tho, chính ngươi ứng phó đi.
Chương 1584 Kế hoạch điên cuồng
- Bố trí phong ấn thế nào rồi?
Khương Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề đến trên ngọc tỉ truyền quốc.
- Phong ấn tổn hại không nghiêm trọng, nhưng muốn phong bế triệt để, chỉ bằng vào năng lực chúng ta bây giờ còn làm không được, xem như nghĩ biện pháp phong bế, nơi này cũng đã bại lộ.
Điều Thiên Hậu thật sự để ý chính là hậu quả.
Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, khiến cho toàn bộ Thương Huyền chú ý.
Tất cả ánh mắt của hoàng tộc hoàng đạo đều đã tập trung đến nơi đây, hơn nữa nhìn bộ dáng sẽ còn tiếp tục thật lâu.
Vật quan trọng như ngọc tỉ truyền quốc nếu như còn ở lại nơi này, lúc nào cũng có thể sẽ bại lộ. Một khi bị một lão tổ tông nào đó tiếp cận, bọn hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng đều không có.
Cho nên, Thiên Hậu rất tức giận Khương Phàm, nhưng cũng đang suy nghĩ nên xử lý ngọc tỉ truyền quốc như thế nào.
- Nàng muốn di chuyển ngọc tỉ truyền quốc?
Khương Phàm đoán được mục đích của Thiên Hậu, lông mày lập tức nhăn lại.
- Ngọc tỉ truyền quốc liên quan tới vận mệnh thần triều, chúng ta không thể nào để ở lại nơi nguy hiểm này.
- Một khi rời khỏi nơi phong ấn này, ngọc tỉ truyền quốc liền thật sự bại lộ, những lão già còn sống kia đều sẽ thức tỉnh. Đến lúc đó, chỉ sợ chúng ta cũng phải đối mặt toàn bộ thiên hạ đuổi bắt.
- Ở lại nơi này là phó thác cho trời, rời khỏi nơi này là chống lại trời.
Thiên Hậu nhìn qua Chu Tước Thần Cung nguy nga, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Nàng thật không nguyện ý di chuyển ngọc tỉ truyền quốc, hậu quả quá nghiêm trọng, cũng sẽ xáo trộn tất cả bố trí của bọn hắn.
Nhưng, nàng càng không nguyện ý ngọc tỉ truyền quốc ở lại nơi có một đám hoàng tộc hoàng đạo như thế này.
Bây giờ bên ngoài vực sâu vẫn chỉ là tụ tập một ít bộ phận cường tộc, nhưng đã đủ xâu lòng hiếu kỳ của bọn hắn.
Nếu như chậm chạp không gặp được bảo bối, rất có thể bọn hắn sẽ mời Bán Thánh tiến đến dò xét, thậm chí là Thánh Nhân.
Đến lúc đó... bí mật của ngọc tỉ truyền quốc sẽ muốn bại lộ.
Thế nhưng, nếu như muốn di chuyển, bọn hắn có thể chuyển dời đến chỗ nào?
Khi bí mật của ngọc tỉ truyền quốc truyền khắp thiên hạ, tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều sẽ triển khai lùng bắt, còn có thể điều lực lượng của bọn hắn tại Thiên Khải chiến trường phía xa trở về.
Thiên hạ to lớn, chỗ nào còn có thể có đất dung thân cho bọn hắn?
Luân Hồi bí cảnh, có thể gánh vác được sao?
Cho tới bây giờ Thiên Hậu còn không có hy vọng xa vời thân phận của bọn hắn có thể giữ vững quá lâu, nhưng bại lộ sớm nhất ít nhất cũng phải sau năm năm nữa, mà không phải là bây giờ.
Kiều Hinh trầm mặc không nói, quân quốc đại sự như thế này, nàng không có tư cách góp lời, nhất là thời điểm như hiện tại.
- Kiều Hinh, Kiều Vô Hối ở bên trong.
Thiên Hậu đột nhiên nhắc nhở Kiều Hinh.
- A?
Kiều Hinh đi mau mấy bước, tới trước điện.
Có hai bóng người đang ngồi trong cung điện rộng rãi.
Chính là Kiều Vô Hối cùng Khương Diễm.
Quốc vận bên trong như thủy triều, nhấc lên cuồn cuộn, bao phủ lấy thân thể bọn hắn, kích động linh hồn bọn hắn.
Cơ thể hai người quấn lấy liệt diễm, linh văn giống như Phượng Hoàng chân thực xoay quanh gáy to, tràn ngập uy lực và năng lượng kinh người.
- Vô Hối!
Kiều Hinh, kích động nhìn con trai bảo bối của nàng.
Thiên Hậu nói:
- Quốc vận đang tiêu tán, không cách nào cưỡng ép phong ấn, ta để bọn hắn vây lại nơi đó để hấp thu, chớ lãng phí.
Kiều Vô Hối mơ hồ đã nhận ra cái gì, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt hơi rung nhẹ, quay người nhìn về phía bên ngoài cửa điện.
Thân ảnh quen thuộc kia đập vào mi mắt, giống như là trọng chùy đánh vào tim.
- Mẫu thân?
Hai mắt Kiều Vô Hối lập tức mông lung, cảm xúc chập trùng, lập tức lao ra, quỳ gối trước mặt Kiều Hinh.
- Mẫu thân... Ngài... Tỉnh...
- Mau dậy đi. Nhanh để cho ta nhìn, để cho ta xem thật kỹ một chút.
Kiều Hinh tranh thủ thời gian đỡ Kiều Vô Hối dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy vuốt ve khuôn mặt già nua của hắn.
Ngàn năm dày vò, ngoại trừ nhớ nhung Khương Phàm, nàng còn lo lắng cho hài nhi mà một mình nàng nuôi dưỡng.
- Mẫu thân...
Kiều Vô Hối cố gắng khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn, không muốn để cho mình trông thật yếu ớt, nhưng nhìn lấy mẫu thân mà mình yên lặng bảo vệ ngàn năm thật sự đã tỉnh lại, đứng ở trước mặt, hắn vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt cứ tràn mi mà ra, thân thể đều đang nhẹ nhàng lay động.
- Hài tử của ta.
Kiều Hinh lộ ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Đã từng cực kỳ lo lắng bản thân sẽ không cách nào thức tỉnh, sẽ không còn được gặp lại hai người thân nhất của nàng.
Đã từng lo lắng sau khi thức tỉnh, xung quanh một người cũng không có.
Nhưng ông trời đã không tiếp tục tra tấn nàng, hai người thân nhất của nàng đều ở ngay đây.
Loại vui sướng này, loại xúc động này, chỉ có chính nàng là rõ ràng nhất.
- Phụ thân, ngài đã tới.
Kiều Vô Hối tranh thủ thời gian cùng đi tới hành lễ với Khương Phàm.
- Làm tốt lắm, ta kiêu ngạo vì ngươi.
Khương Phàm cũng mà theo nụ cười tươi đón hắn.
Chuyện hắn hài lòng chính là Kiều Vô Hối săn giết Thánh Tổ Thiệu gia, xác thực làm được xinh đẹp.
- Đợi lát nữa tiếp tục đi chắn cửa điện, hấp thu quốc vận, đối với các ngươi có chỗ tốt.
Thiên Hậu nhắc nhở, sau đó nháy mắt cho Khương Phàm.
Để lại mẫu tử đoàn tụ, Khương Phàm cùng Thiên Hậu đi tới nơi xa.
- Nàng cảm thấy với tình huống bây giờ, thân phận của chúng ta còn có thể che giấu được bao lâu?
Giọng Thiên Hậu rất nhẹ, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lên, mặc dù mở miệng, nhưng vẫn có chút lo lắng.
- Mấy tháng.
Khương Phàm không thể không tiếp nhận hiện thực, Thương Sinh Tạo Hóa mang cho hắn cơ duyên to lớn, đồng thời nguy hiểm cũng theo đó mà đến.
Bại lộ, đã không thể tránh né.
Cho nên gần đây hắn hành động cũng không còn kiềm chế, không băn khoăn nữa.
- Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt rồi sao?
- Trên đời này không có thập toàn thập mỹ. Từ ban đầu chúng ta đều đã rõ ràng, chuyện không thể hoàn toàn dựa theo chúng ta mong muốn mà phát triển. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ có thể đến ngày đó, tận hết khả năng làm cho bản thân mạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù bây giờ xác thực rất vội vàng, tình cảnh khó khăn, nhưng ta không chỉ có dung hợp Thương Sinh Tạo Hóa, còn chiếm được Nhật Nguyệt Tinh Thần trong Chư Thiên Lục Táng, thực lực cũng tăng lên tới Niết Bàn cảnh.
Chương 1585 Người hầu (1)
- Sí Thiên giới không thể nào sẽ giúp ta, nhưng có thể trở thành căn cứ bí mật của chúng ta. Luân Hồi bí cảnh, chỉ cần tranh thủ, có thể vì chúng ta sở dụng. Trừ cái này, còn có thánh địa của Thương Huyền, Cửu Thiên Thần Giáo, đều là đồng bạn hợp tác tiềm ẩn. Ta còn chuẩn bị một phân thân, giấu ở Sí Thiên giới, tùy thời có thể bắt lấy dùng. Ta không thể nói đã chuẩn bị sẵn sàng thật, nhưng chí ít ta có thể nói... Ta có thể chuẩn bị tốt.
Khương Phàm trả lời rất nghiêm túc.
Mặc dù rất không nguyện ý đối mặt, nhưng hắn đã có thể đối mặt.
Khương Phàm nói, sau đó lấy từ di cốt tiên tổ cùng quan tài đá bên trong thanh đồng tiểu tháp ra:
- Đây là thời điểm ta dung hợp 'Nhật Nguyệt Tinh Thần', đánh thức bảo tàng. Một tòa bảo điện trấn áp Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.
- Bộ xương này là thủ vệ trấn thủ bảo điện, có thể giúp Khương Diễm đột phá cảnh giới, bước lên Thánh Linh cảnh. Trong quan tài đá chính là Tổ Nguyên Chí Tôn Cốt của Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, đưa cho nàng, Tổ Nguyên bên trong hẳn là có thể để cho Ngự Thiên linh văn và cảnh giới của nàng càng nhanh khôi phục.
Thiên Hậu không có kích động, mà là chăm chú nhìn Khương Phàm:
- Nếu bí mật của chúng ta không giấu được, như vậy, nếu chuyện này bại lộ hẳn là do chúng ta tới chủ đạo, mà không phải bị động phát hiện.
- Ý của nàng là, chính chúng ta xuất hiện?
- Bại lộ thân phận, nhưng không thể xuất hiện!
- Chỉ cần bại lộ thân phận, Thương Huyền liền sẽ sôi trào, tất cả thế lực đều sẽ lùng bắt ta, ta không chỗ có thể ẩn nấp.
- Di chuyển lực chú ý của Thương Huyền thậm chí khắp thiên hạ, để cho chàng có thể tiếp tục ẩn giấu.
- Nàng có kế hoạch gì?
Khương Phàm chú ý tới vẻ mặt Thiên Hậu có cái gì đó không đúng.
- Chế tạo một trận sự kiện đặc thù.
- Chuyện gì? Giữa chúng ta không có lo lắng, nàng muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Thiên Hậu nhìn mẫu tử Kiều Hinh và Kiều Vô Hối ở xa xa, nói:
- Kế hoạch của ta là lợi dụng chiến trường Thượng Thương cổ thành đặc biệt này, tận hết khả năng lừa giết cường giả hoàng tộc hoàng đạo. Trước khi tình thế triệt để mất khống chế, do Kiều Vô Hối mang lên Chu Tước Thần Cung cùng ngọc tỉ truyền quốc, thoát khỏi Thương Huyền, tiến về Mê Ly Chi Hải.
- Mê Ly Chi Hải là nơi chúng ta mai táng Đông Nam Thiên Môn, cũng là nơi kết nối với U Minh Côn Lôn. Con đường này vô cùng xa xôi, thẳng tắp có thể đạt tới năm triệu dặm. Vì để tránh cho bị vây bắt, hắn còn cần liên chiến bốn chỗ, khoảng cách cuối cùng của con đường này có khả năng sẽ đạt tới ngàn vạn dặm!
- Cửu tử nhất sinh! Nhưng có được quốc vận vạn ức hỗ trợ, thực lực của hắn có thể vô cùng cường đại. Mà chàng, nhân cơ hội này thoát khỏi Thượng Thương cổ thành, tiến về Đọa Lạc Thiên Quốc. Ngàn năm trước chúng ta có mai táng qua một cái bí cảnh tại Đọa Lạc Thiên Quốc, Phần Thiên Chiến Vực, nơi đó có bộ phận tàn hồn của chàng, cũng có thần huyết của chàng.
- Đọa Lạc Thiên Quốc có hoàn cảnh đặc thù, hoàng tộc hoàng đạo khó mà bước chân vào, chàng có thể tận hết khả năng ẩn nấp trong thời gian dài hơn ở nơi đó, đồng thời bí mật liên hệ cùng Cửu Thiên Thần Giáo, đạt thành hợp tác. Chàng nói chàng có một phân thân, cũng có thể bắt đầu dùng, tấp nập xuất hiện ở bên ngoài, hấp dẫn lực chú ý.
Thật thật giả giả, mê hoặc các phương. Chỉ cần Kiều Vô Hối có thể thành công, chàng lại có thể kiên trì vượt qua một năm, ta ắt có niềm tin khống chế Đại La sơn, thanh lý Luân Hồi bí cảnh. Đến lúc đó, mới thật sự là chuẩn bị xong.
Khương Phàm đã hiểu sự lo lắng của Thiên Hậu.
Để Kiều Vô Hối hấp dẫn lực chú ý, liên chiến ngàn vạn dặm?
Cái này không phải là cửu tử nhất sinh, quả thực là con đường chết không thể về!
Coi như Khương Diễm tiến vào Thánh Linh cảnh, cũng giúp không được bao nhiêu. Bởi vì bọn hắn phải đối mặt chính là số lượng lớn Thánh Linh cường tộc đuổi bắt. Một khi lọt vào vây bắt, nhiều thêm năm người như Khương Diễm cũng giết không ra được.
Nhưng, nếu như Kiều Vô Hối có thể mang theo ngọc tỉ truyền quốc di chuyển, quả thật có thể hấp dẫn lực chú ý của toàn Thương Huyền, ít nhất là những lực lượng tầng cao nhất kia.
Mà Đọa Lạc Thiên Quốc cũng đúng là chỗ ẩn thân rất không tệ.
- Chàng đi nói chuyện cùng Kiều Hinh, nếu như nàng đồng ý, cứ làm như vậy, nếu như không đồng ý, vậy thì chúng ta nghĩ cách khác.
Trước đó Thiên Hậu không dám tùy tiện thực hành kế hoạch này, nếu như Kiều Vô Hối có xảy ra cái gì không hay, sau khi Kiều Hinh tỉnh lại thì sẽ không thể nào tha thứ cho nàng.
Nhưng bây giờ Kiều Hinh đã tỉnh, đã có thể trưng cầu thái độ của nàng.
Khương Phàm cau mày, cái này làm sao bàn bạc.
Kiều Hinh dày vò ngàn năm, rốt cuộc cũng được gặp mặt lại nhi tử, làm sao có thể yên tâm để hắn đảm đương loại nguy hiểm này.
Thiên Hậu nói:
- Ta biết rất khó, nhưng chúng ta không làm lựa chọn không được. Chỉ cần Kiều Vô Hối có thể chạy trốn tới Đông Nam Thiên Môn, coi như hoàn thành nhiệm vụ, bảo toàn quốc vận. Một ngàn vạn dặm di chuyển này, cũng sẽ không ngừng hấp dẫn càng nhiều lực lượng Thánh Linh, phân tán đến hải vực mênh mông lùng bắt, giảm bớt áp lực của chàng, giảm bớt áp lực của chúng ta.
Khương Phàm ngước nhìn Chu Tước Thần Cung, hồi tưởng đến huy hoàng rầm rộ đã từng có, cũng nghĩ đến ức vạn con dân uống máu tế hiến bi tráng.
Thiên Hậu nói rất đúng, có một số lựa chọn không phải có thể làm hay không, mà là có nên làm hay không.
Hắn là Thần Hoàng, Kiều Vô Hối là hoàng tử.
Bọn hắn đại biểu cho thần triều, nên đi đến phía trước, nghênh đón khảo nghiệm nguy hiểm nhất.
Đây là sứ mạng của bọn hắn!
Khương Phàm thở phào một hơi, đi đến chỗ Kiều Hinh cùng Kiều Vô Hối.
- Thiên Hậu còn đang vì chuyện năm đó mà giận thiếp sao?
Kiều Hinh bây giờ rất mẫn cảm, cảm giác Thiên Hậu đang cố ý né tránh nàng.
- Làm sao có thể chứ. Thiên Hậu có chút an bài.
Khương Phàm cố gắng nở nụ cười.
- Có an bài gì?
Kiều Hinh lặng lẽ trông qua, Thiên Hậu lại đưa lưng về phía nàng.
Khương Phàm hơi do dự, nhưng vẫn nói ra kế hoạch.
Kiều Hinh khẽ nhếch môi, Mê Ly Chi Hải?
Từ Thương Huyền đến Mê Ly Chi Hải? Còn phải quanh co di chuyển bốn chỗ?
Cái này đâu chỉ ngàn vạn dặm!
Cái này không phải là di chuyển ngọc tỷ, đây quả thực là một con đường không có lối về!
Đông Hoàng Như Yên nằm nhoài bên trên rào chắn chiến xa quơ cánh tay, dung nhan xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thon dài, khí tức thanh xuân tịnh lệ, hết sức mê người.
- Rất có thể bí mật nơi này mê ảnh quét sạch tám vạn trước đó dặm có liên quan với nhau.
Đông Hoàng Như Ảnh kiên trì ở lại nơi này, là bởi vì lúc bọn hắn vừa mới bắt đầu đến đây, trong sương mù tại vực sâu hiện lên vô số bóng người, còn bay ra âm thanh nỉ non kỳ diệu.
Cực kỳ giống 'Ảo ảnh' xuất hiện trong đêm khuya trước đó.
Nhưng sau hai ngày ngắn ngủi, mê vụ lại bình tĩnh đi rất nhiều, cũng không còn xuất hiện mê quang, thanh âm đều biến mất không thấy nữa.
Cái này biểu thị năng lượng trong vực sâu đang yếu bớt, trải qua những ngày quan sát này, cũng xác nhận suy đoán của bọn họ.
Mê vụ càng ngày càng yếu, tốc độ cũng sẽ từ từ tăng tốc, chỉ cần đạt tới trình độ có thể tiếp nhận, bọn hắn có thể xuống dưới thăm dò.
- Chúng ta cũng không cần một mực chờ ở chỗ này, tới nơi khác đi dạo trước, nhìn xem có bảo bối gì không. Tỷ nhìn hoàng tộc hoàng đạo khác xem, đều là chờ ở chỗ này mấy ngày liền rời khỏi.
Đông Hoàng Như Yên nằm nhoài trên lan can, quơ quơ cái chân thon dài uyển chuyển, vểnh lên cái miệng nhỏ đỏ hồng.
Cái động tác nũng nịu này thật sự quá mê người, nhìn mấy vị tử đệ Thánh phẩm linh văn thần giáo bên cạnh đều nóng người dâng lên, máu mũi nóng hổi, cố gắng khắc chế không muốn nhìn, nhưng lại nhịn không được mà nhìn nhiều.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt rất có kiên nhẫn:
- Bí mật nơi này hẳn là dính đến bảo tàng lớn nhất Thượng Thương cổ thành, đáng để chúng ta chờ đợi.
Đông Hoàng Như Yên đứng dậy, ngắm nhìn dãy núi rừng rậm:
- Ta không nói không chờ đợi, ta chỉ nói tới nơi khác nhìn trước.
Đông Hoàng Như Ảnh bất đắc dĩ lắc đầu.
Nàng biết nha đầu này đang suy nghĩ gì.
Muốn tìm Khương Phàm!
Tin tức tên điên kia tới Thượng Thương cổ thành đã truyền ra, còn không biết sống chết khiêu khích rất nhiều hoàng tộc hoàng đạo, săn bắt Diệp Trục Thiên của Thái Cổ Thần Miếu, cướp được hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ.
Huyên náo vô cùng xôn xao!
Nha đầu này muốn đuổi theo Khương Phàm xem náo nhiệt!
- Nếu không, ta sẽ tự đi vòng vòng?
Đông Hoàng Như Yên xác thực nhịn không nổi, ở chỗ này giương mắt nhìn chằm chằm vực sâu nhìn quá không thú vị.
- Thượng Thương cổ thành quá nguy hiểm, muội ở lại bên cạnh ta.
Đông Hoàng Như Ảnh trực tiếp từ chối.
- Muội không gây chuyện, chỉ tùy tiện đi dạo.
- Ở lại đây.
Đông Hoàng Như Ảnh nghiêm túc hiếm thấy, người tụ tập đến Thượng Thương cổ thành càng ngày càng nhiều, đều có nhiều loại, mà vừa mới tiến Sinh Tử cảnh lại như khói, chịu không được bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn.
- Được rồi.
Đông Hoàng Như Yên ôm lấy lan can, buồn bực ngán ngẩm nhìn qua đám người bên trên dãy núi.
Phía đông, Khương Bá mang theo mũ che, che chắn thân thể hùng tráng, nhíu mày nhìn vực sâu phía dưới.
Hắn đã tới đây năm ngày, bây giờ hoàn toàn có thể xác định, chính là phía dưới năng lượng thần bí hấp dẫn mang hắn theo tới đây.
Nhưng, người liên tiếp xông vào đều chết rồi, cái này khiến hắn có chút kiêng kị, không dám tùy tiện bước chân.
Trong mấy ngày này, xung quanh trên núi cao liên tiếp xuất hiện ba thân ảnh, kích thích huyết khí của hắn, đưa tới chú ý của hắn. Giống như giữa lẫn nhau có liên quan đặc biệt gì đó.
Tuy nhiên hắn không có hành động thiếu suy nghĩ, ba thân ảnh kia không hề lộ diện.
Nơi kỳ quái, cảm giác kỳ quái, để vị Nhân Hoàng hơn sáu mươi tuổi hắn đây tại mọi thời khắc luôn duy trì cảnh giác cao.
Cho đến khi...
- Cảm giác này lại xuất hiện? Chẳng lẽ còn có kẻ thứ tư? Rốt cuộc bọn hắn là ai!
Huyết khí trong người Khương Bá lần nữa ba động, mà cảm giác so với ba người khác mang tới càng cường liệt hơn.
Trên một ngọn núi cao khác, Triệu Thời Việt cũng đã nhận ra cảm ứng mới, nhưng lần này tương đối quen thuộc.
Hẳn là Khương Phàm đến rồi!
- Ba kẻ khác là ai? Bọn hắn liên quan thế nào với ta?
Triệu Thời Việt đã biết thân phận Khương Phàm, nhưng không có làm rõ ràng quan hệ của hắn cùng Khương Phàm trong đó.
Vậy mà bây giờ lại gặp ba người.
Còn rõ ràng đều là bị năng lượng trong vực sâu hấp dẫn mang theo.
Kỳ quái! Không thể tưởng tượng được!
Một nam tử toàn thân khí tức điêu luyện đang đứng đối diện cùng Triệu Thời Việt ở trên ngọn núi kia.
Thân hình hắn thẳng tắp giống như trường thương cứng rắn, bộ ngực rộng rãi, khí thế phóng xuất ra ngoài, phảng phất từ linh hồn đến huyết nhục đều lộ ra chiến ý bá liệt.
Một đôi mắt càng à lóe ra ánh sáng lôi hỏa, nổi bật khuôn mặt kiên nghị giống như đao tước búa bổ của hắn.
Từ đầu đến cuối hắn vẫn đang ngó chừng vực sâu, liền tục hiện xuất liên huyết khí ba động mới cũng không có để ý tới.
Mặc dù năng lượng trong vực sâu đang yếu bớt, nhưng nhưng không có mang cho hắn xúc động.
Nhìn qua vực sâu, yên lặng cảm nhận, định thần truy tìm, giống như nơi đó đang chìm nổi một quốc gia phiêu miểu, dân chúng cúng bái vô tận.
Tựa như ảo mộng nhưng lại chân thực mà mãnh liệt.
Vị Kim Thai thứ năm hôm nay vừa tới, lại đi thẳng tới chân núi, yên lặng nhìn qua vực sâu.
Đôi mắt âm trầm kia xuyên thấu qua mê vụ, mơ hồ thấy được quan tài đá lơ lửng, cũng nhìn thấy thây khô phía trên.
- Diêm bá...
Cái tên mơ hồ trong trí nhớ, rõ ràng hiện lên ở trong đầu.
Mà mê vụ trong vực sâu lại mang cho hắn xúc động thần bí.
Sau đó không lâu, Khương Phàm đi đến nơi này, chỉ là tình huống xung quanh vực sâu vượt qua hắn mong muốn.
Trừ cảm ứng với bốn vị Kim Thai ra, 'Thương Sinh Tạo Hóa' lại nhận xúc động, không bị khống chế liền hiển hiện ở trong ý thức.
Bóng người lắc lư, thú ảnh liên miên, chật ních ý thức hải của hắn.
Mênh mông khí vận, tạo hóa vô tận, tràn ngập ý thức, cũng xúc động linh hồn của hắn.
Lúc đầu Khương Phàm còn tưởng rằng là quốc vận vạn ức đưa tới cảm ứng mãnh liệt, thế nhưng khi trên không ý thức hải của hắn hiện ra hình ảnh mới, hắn đoán được một loại khả năng.
Nơi này có người thừa kế Vĩnh Hằng Lục Đạo!
Đó là thâm không vô tận, nhưng không có tinh thần nhật nguyệt, không có lỗ đen Tinh Hà, có là thâm không vặn vẹo, thời gian mơ hồ, lấy một loại phương thức thần bí phức tạp phiêu đãng xoay quanh tại thâm không.
Chợt nhìn giống như không có cái gì, nhưng cẩn thận đắm chìm cảm ngộ trong đó, thật giống như nhìn trộm đến ảo diệu của không gian và thời gian, thấy được lịch sử đã từng.
Chương 1582 Là ai chiếm được truyền thừa?
Đông Hoàng Như Ảnh đang cẩn thận theo dõi vực sâu, lại ngoài ý muốn lâm vào hoảng hốt.
Trong ý thức đầu tiên là hiện ra mê ảnh thời không, xuyên suốt vạn cổ, vô số truyền kỳ chấn kinh một thời đại nào đó, lưu lại ấn ký thời không.
Đây là lực lượng truyền thừa thuộc về nàng.
Nhưng, dưới thời không, lại hiện ra vô số mê ảnh, có Nhân tộc có Yêu tộc, có Ma tộc, thậm chí còn có Linh tộc Quỷ tộc, số lượng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng to lớn, phảng phất toàn bộ sinh linh của thế giới đều dùng một loại phương thức kỳ diệu, xuất hiện ở trong trí óc của nàng.
Khương Phàm cùng Đông Hoàng Như Ảnh đồng thời bừng tỉnh, không hẹn mà cùng nhìn về phía nhau.
- Đông Hoàng Như Ảnh? Nàng đạt được Vĩnh Hằng Lục Đạo truyền thừa? Đó là lực lượng gì, thời không sao? Trong Lục Đạo truyền thừa lại có lực lượng thời không?
Khương Phàm không nghĩ tới truyền thừa lại rơi xuống trên người nàng, lại còn là loại năng lực không thể tưởng tượng này.
Nàng có thể làm gì? Khống chế thời gian cùng không gian sao? Hay là nhìn trộm vạn cổ?
Đại tỷ này muốn nghịch thiên sao!
Đông Hoàng Như Ảnh càng kinh ngạc, đây là cảm giác gì? Người kia là ai?
A, bóng dánh kia giống như có chút quen thuộc.
- Tỷ tỷ đang nhìn ai vậy.
Đông Hoàng Như Yên kỳ quái giơ lên gương mặt xinh đẹp, lại thuận ánh mắt nàng trông qua.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt cũng quay đầu trông qua, nhìn cái gì??
Khương Phàm đã dịch ra mấy bước, tránh khỏi ánh mắt liên tiếp quăng tới từ nơi đó, chui vào trong cánh rừng rậm rạp.
- Không có gì.
Đông Hoàng Như Ảnh nhớ lại cảm giác kỳ diệu vừa rồi.
Vậy mà có thể kích thích đến truyền thừa của nàng?
Đây là lần đầu tiên gặp được.
Chẳng lẽ là truyền thừa tương tự sao?
Người kia, là ai?
Khương Phàm đi đến chỗ sườn núi, xuyên qua mặt nạ quan sát vực sâu phía dưới.
Nơi đó hẳn là nơi phong ấn quốc vận vạn ức.
Vốn định làm loạn bốn chỗ, hấp dẫn lực chú ý, không nghĩ tới vẫn đi tới nơi này.
Nếu đã tới liền xuống đi xem một chút, có cần thì giúp một tay, không cần liền ra ngoài tiếp tục hấp dẫn lực chú ý.
- Thiên Hậu ở bên trong à?
Kiều Hinh rốt cuộc cũng sắp được gặp Thiên Hậu, tâm tình càng thấp thỏm.
- Đừng sợ, bây giờ nàng mới mười ba tuổi. Hắc hắc, dáng vẻ phấn điêu ngọc trác thật rất đáng yêu, còn ghim hai cái bím tóc sừng dê nhỏ.
- Bím tóc sừng dê?
Kiều Hinh ngẩng đầu tưởng tượng bức hoạ mặt kia, Thiên Hậu phong hoa tuyệt đại, vểnh lên hai cái bím tóc nhỏ?
- Nhịn xuống, đừng cười!!
- Thiếp cũng không dám cười.
Kiều Hinh le lưỡi.
- Đi xuống xem một chút.
Khương Phàm cảm nhận vị trí bốn Kim Thai bên dưới, thả người nhảy xuống sườn núi, lôi kéo Kiều Hinh lao thẳng đến vực sâu.
- Mau nhìn, mau nhìn, lại có người nhảy xuống.
- Lại có người không sợ chết.
- Trước sau đã đi đến vài trăm người, không có một người nào đi ra.
- Bây giờ còn không phải thời điểm đi đến.
Biển người trên núi cao lập tức bạo động, nhao nhao trông mong nhìn ra xa.
- Là hắn?
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn chằm chằm thân ảnh kia, chính là người vừa rồi đã sinh ra cảm ứng cùng với nàng.
Hồi tưởng loại cảm giác kỳ diệu đó, bóng người thú ảnh vô tận trong ý thức. Lại hồi tưởng vô số mê ảnh nở rộ, lời cầu nguyện kỳ diệu ở vực sâu trước đó.
Đông Hoàng Như Ảnh bỗng nhiên cảnh giác, người kia có thể có chút liên hệ cùng vực sâu hay không?
- Chuẩn bị sẵn sàng!
Đông Hoàng Như Ảnh nhắc nhở đám người.
- Chuẩn bị cái gì?
Các trưởng lão Cửu Thiên thần giáo nhao nhao về phía trước.
- Phía dưới lúc nào cũng có thể xuất hiện biến cố, chúng ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
- Biến cố?? Biến cố gì?
Các vị trưởng lão hai mặt nhìn nhau, đây là làm sao đoán được?
Đông Hoàng Lăng Tuyệt nói:
- Có phải Như Ảnh muội muội phát hiện cái gì hay không?
Đông Hoàng Như Ảnh chậm rãi lắc đầu, không có nhiều lời, chỉ là định thần quan sát đến vực sâu.
Khương Phàm đâm đầu vào mê vụ.
- Mạt tướng Thiên Mục, tham kiến ngô hoàng! Tham kiến hoàng phi!
Diêm bá đứng dậy, quỳ xuống trên quan tài đá.
- Diêm bá... Chịu khổ...
Khương Phàm đỡ Diêm bá dậy, từ biệt tại Bạch Hổ quan, đảo mắt đã hơn hai mươi năm.
- Lão tướng quân vất vả.
Kiều Hinh biết tình huống của Diêm bá, đối với vị lão tướng quân nuốt Thiên Thi Châu, trầm luân Hoàng Tuyền Luyện Ngục, lại cô độc ngàn năm này, cõi lòng nàng đều là kính uý.
- Có thể gặp lại Thần Hoàng, lão nô chết cũng không tiếc.
Diêm bá lại khăng khăng quỳ đó.
Mặc kệ Khương Phàm bây giờ bao lớn, lại là tình huống gì, nhưng ở trong lòng của hắn vĩnh viễn là vị Thần Hoàng cao quý, vị lãnh tụ Thương Huyền kia.
- Thiên Hậu ở phía dưới sao?
- Thiên Hậu đang kiểm tra phong ấn. Kiều Vô Hối, Khương Diễm đều đã đến, đang phía dưới hiệp trợ.
- Sao bọn hắn lại tới đây?
Khương Phàm kinh ngạc, tiếp đó lại nghĩ đến Kim Thai phía ngoài, nếu bọn hắn đều cảm nhận được, Khương Diễm hẳn là cũng có thể.
- Vô Hối tới?
Kiều Hinh che môi đỏ, hai mắt trong nháy mắt đã mông lung.
- Bọn hắn cảm nhận được khí vận, cùng bốn người bên ngoài kia.
Diêm bá đã phát hiện bọn người Khương Bá, chỉ là can hệ trọng đại, hắn không có mời bọn hắn tiến đến.
- Bốn người bọn họ đều là ai? Ngươi còn hiểu hơn bao nhiêu?
- Khương Bá, bây giờ sáu mươi ba tuổi, Niết Bàn cảnh thất trọng thiên, linh văn Diệt Thế Dung Nham, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Bộ Thiên Khâu, sa mạc Hỏa Dương hoàng triều, ba mươi năm trước, giật dây Liệt Dương hầu phủ phản loạn, thay thế Lý thị hoàng triều. Khương Quỳ, bây giờ một trăm bảy mươi lăm tuổi, cảnh giới Bán Thánh, linh văn Thanh Minh Ác Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở hoàng tộc Đông Bắc bộ - 'Đọa Lạc Thiên Quốc', bị Minh Hỏa ảnh hưởng, giết chóc tàn nhẫn, tính cách bạo ngược, sau này bởi vì vô vọng đột phá Thánh phẩm, rơi vào trạng thái ngủ say.
- Khương Qua, bây giờ năm mươi mốt tuổi, Niết Bàn cảnh lục trọng thiên, linh văn Thiên Cương Lôi Hỏa, Chí Tôn Thánh phẩm. Sinh ra ở Đông Nam Tân Hải, tính cách cao ngạo, thượng võ hiếu chiến, sau khi vượt qua Sinh Tử cảnh đã chuyển vào hải vực, lang thang đến nay.
Đối với tình huống của tất cả Kim Thai, Diêm bá đều nắm như lòng bàn tay.
- Thương Huyền ngoại trừ bọn hắn, còn có ai?
Khương Phàm cảm thán, không hổ là thân thể chuyển hóa từ huyết nhục kiếp trước của hắn, tất cả đều tu luyện đến Chí Tôn Thánh phẩm.
- Có hai người mất tích, đến nay không biết đang ở đâu, những người khác đều đã chết.
Diêm bá lắc đầu.
Sứ mệnh chân chính của hắn là tìm kiếm Kim Thân Thần Hoàng, những Kim Thai khác chỉ có thể bỏ mặc sinh trưởng, ngẫu nhiên chú ý.
Chương 1583 Chu Tước Thần Cung
- Mất tích??
- Trong quan tài đá có vũ khí bọn người Dương Vương chế tạo, có thể giúp ta tìm kiếm Kim Thai, cũng có thể cảm nhận sống chết của Kim Thai. Những người khác chính là chết hay sống, thần đều có thể xác định, duy chỉ cái hai người kia, còn sống, lại không tìm được.
- Bị bắt??
- Không loại trừ khả năng kia.
- Mất tích bao lâu?
- Một người mất tích một trăm hai mươi năm, một người mất tích bảy mươi năm.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, mất tích lâu như vậy mà lại còn sống, khẳng định là cố ý giữ lại.
Ai bắt bọn hắn?
Cửu Thiên Thần Giáo sao?
Hay là hoàng đạo khác!
- Ngươi coi chừng bọn hắn, ta đi xuống xem một chút.
Khương Phàm lôi kéo Kiều Hinh, xông vào vực sâu nhanh chóng lặn xuống.
Trong vực sâu bố trí tầng tầng phong ấn, càng là hướng xuống, thủy triều quốc vận càng là mãnh liệt, thẩm thấu linh hồn, chấn động ý thức hải.
Nhưng không phải ảnh hưởng bá đạo, mà là cảm nhận rất kỳ diệu. Tựa như là ức vạn con dân chúc phúc, lại như là cương vực vô tận bảo vệ.
Sau khi bọn hắn xuyên qua tám tầng phong ấn, cảnh tượng trước mặt đã liền sáng tỏ thông suốt.
Một tòa cung điện rộng rãi đứng vững.
Bàng bạc mạnh mẽ, bao la hùng vĩ.
Nó cao ngất khổng lồ, thế như Thiên Nhạc, tản ra khí lãng ngập trời. Giống như là một Thần Linh nguy nga, ngửa mặt lên trên khung trời, bên dưới là dân chúng.
Cung điện mang một màu đỏ hồng, ánh sáng liệt liệt, hỏa diễm cuồn cuộn, phía trên còn điêu khắc lít nha lít nhít đường vân.
Tất cả đều là mãnh cầm linh điểu.
Từ Linh Tước đến chim ưng, từ điêu hạc đến Bức thứu, từ Khổng Tước đến Thiên Bằng, lại đến Phượng Hoàng, đến hàng vạn loại, càng đi lên càng tôn quý, cường đại, tại đỉnh cung điện, chính là Chu Tước giương cánh gáy to.
Tiếng chim hót mát lạnh, uy thế vô tận thao thao bất tuyệt.
- Đây là... Chu Tước Thần Cung!
Khương Phàm ngước nhìn cung điện quen thuộc, hình ảnh trong trí nhớ liên tiếp hiển hiện.
Đây là chính điện hoàng cung Vạn Thế thần triều, đây là đại điện phong vương liệt hầu bái tướng.
Nơi này càng là trung tâm khống chế thần triều, chinh chiến Thiên Khải.
Thiên Hậu lại chuyển Chu Tước Thần Cung đến nơi này!
Hình ảnh rung động, cảm giác quen thuộc để Khương Phàm hoảng hốt về tới ngàn năm trước.
Hắn ở chỗ này phóng khoáng tự do, hắn ở chỗ này phong vương liệt hầu, hắn ở chỗ này tiếp nhận ức vạn con dân triều bái.
Từng tiếng reo vang, từng tiếng hò hét, chấn thiên động địa, vang vọng hoàn vũ.
Kiều Hinh cũng có chút hoảng hốt, nơi này là chính điện thần triều, nơi này là thần điện mà vô số người hướng tới, nơi này cũng là nơi nàng mặc hỷ phục, trở thành hoàng phi thần triều.
- Chàng lại làm cái gì? Sí Thiên giới không đủ để chàng gây?
Một thanh âm thanh lãnh từ trong cung điện đi tới.
Thiên Hậu linh tú xinh đẹp, giống như Tinh Linh trong rừng, lại như l tiên tử lạc lối chốn nhân gian, chỉ là đôi mày đang cau lại, gương mặt xinh đẹp tức giận.
- Kiều Hinh, bái kiến Thiên Hậu.
Kiều Hinh vội vàng hành lễ, uy nghi kiếp trước khắc cốt minh tâm, giờ phút này giận dữ, càng làm cho nàng thấp thỏm lo âu.
- Cái này thật sự là ngoài ý muốn.
Khương Phàm bị cưỡng bức kéo về hiện thực, vội vàng giải thích.
- Ta bố trí chín lớp phong ấn đều ép không được, chàng một câu ngoài ý muốn liền xong rồi?
Thiên Hậu thật sự rất tức giận, ngọc tỉ truyền quốc là việc liên quan quốc vận thần triều, gánh chịu lấy lời cầu nguyện của hàng trăm triệu vạn con dân, phong tồn lấy huyết khí chư tướng thần triều, quan trọng giống như Đông Nam Thiên Môn, đều là thứ ỷ vào lớn nhất để bọn hắn luân hồi quật khởi, càng là bí mật bọn hắn cần bảo vệ.
Không nghĩ tới lại sớm thức tỉnh, còn gây nên oanh động lớn như vậy.
Kiều Hinh cúi đầu không dám nói lời nào.
Thiên Hậu chính là Thiên Hậu, uy nghi quá thịnh, cũng chỉ có nàng mới có thể răn dạy Thần Hoàng như vậy.
Khương Phàm vội vàng cười làm lành:
- Ta từ thánh địa cướp được một cái truyền thừa, tên là Thương Sinh Tạo Hóa. Ta nghĩ tới không thời điểm Thượng Thương đại đạo đang khảo sát ta, vậy mà lại tra được ngọc tỉ truyền quốc, còn đánh thức nó.
- Chàng còn đoạt truyền thừa thánh địa? Hồ nháo! Kiếp trước cũng bởi vì chàng đắc tội bọn hắn, đến cuối cùng đều không có được duy trì, vừa trùng sinh trở về lại đi trêu chọc?
- Trước tiên đừng nóng giận, nghe ta nói, chuyện là như thế này! Thời điểm thế giới gặp được nguy cơ, bản thân sẽ diễn biến ra sức mạnh bảo vệ cùng lực lượng hủy diệt. Sức mạnh bảo vệ là Vĩnh Hằng Lục Đạo, lực lượng hủy diệt là Chư Thiên Lục Táng. Thượng Thương sẽ căn cứ tình huống, chọn ra mười hai người, mỗi người khống chế một loại lực lượng. Ta bởi vì là Kim Thai, có quan hệ cùng Đại Địa Mẫu Khí, cho nên đạt được Sơn Hà Đại Táng bên trong Chư Thiên đại táng, chính là có thể khống chế lực lượng sơn hà thiên hạ, hình thành tai nạn hủy diệt.
- Sau khi ta phải biết Lãnh Văn Thanh của Tử Vi thánh địa đã được Thượng Thương chọn lựa, có được Thương Sinh Tạo Hóa truyền thừa, chính là có thể pháp lệnh thương khí vận, hình thành lực lượng phi phàm.
- Ta và thánh địa có ân oán, nhất là Tử Vi thánh địa, nếu như Lãnh Văn Thanh leo lên tổ sơn, trở thành người canh giữ liền có khả năng mượn cơ hội này chỉnh thánh địa thiên hạ, pháp lệnh dân chúng thiên hạ. Đến lúc đó, Lãnh Văn Thanh liền sẽ trở thành một uy hiếp bất cứ lúc nào cũng có thể diệt sát bất cứ người nào trong chúng ta, còn có thể ảnh hưởng chúng ta trùng kiến thần triều.
- Cho nên ta giết nàng, lợi dụng cơ duyên ta là người mang quốc vận, cưỡng đoạt Thương Sinh Tạo Hóa. Như thế này mặc dù sẽ đắc tội Tử Vi thánh địa, nhưng hẳn là có thể đàm phán cùng tổ sơn. Ta thừa nhận ta mạo hiểm, nhưng tình huống đặc thù, nhất định phải ra tay. Chỉ là không nghĩ tới thời điểm Thượng Thương đang tra dò xét ta lại đánh thức ngọc tỉ truyền quốc.
Khương Phàm vội vàng giải thích rõ ràng ngọn nguồn câu chuyện, một mặt cười bồi nhìn lên trời sau:
- Ta biết bây giờ không phải là thời điểm, nhưng thật sự là ngoài ý muốn.
- Thật sự có lực lượng như vậy?
Thiên Hậu vẫn cau mày lại, hồ nghi nhìn hắn, vừa nhìn về phía Kiều Hinh ở bên cạnh.
Kiều Hinh lắc đầu liên tục:
- Thiếp không biết, thiếp vừa tỉnh, chuyện không liên quan tới thiếp.
Khương Phàm dở khóc dở cười nhìn về phía Kiều Hinh, Kiều Hinh le le chiếc lưỡi thơm tho, chính ngươi ứng phó đi.
Chương 1584 Kế hoạch điên cuồng
- Bố trí phong ấn thế nào rồi?
Khương Phàm nhanh chóng chuyển chủ đề đến trên ngọc tỉ truyền quốc.
- Phong ấn tổn hại không nghiêm trọng, nhưng muốn phong bế triệt để, chỉ bằng vào năng lực chúng ta bây giờ còn làm không được, xem như nghĩ biện pháp phong bế, nơi này cũng đã bại lộ.
Điều Thiên Hậu thật sự để ý chính là hậu quả.
Thượng Thương cổ thành thức tỉnh, khiến cho toàn bộ Thương Huyền chú ý.
Tất cả ánh mắt của hoàng tộc hoàng đạo đều đã tập trung đến nơi đây, hơn nữa nhìn bộ dáng sẽ còn tiếp tục thật lâu.
Vật quan trọng như ngọc tỉ truyền quốc nếu như còn ở lại nơi này, lúc nào cũng có thể sẽ bại lộ. Một khi bị một lão tổ tông nào đó tiếp cận, bọn hắn ngay cả sức hoàn thủ cũng đều không có.
Cho nên, Thiên Hậu rất tức giận Khương Phàm, nhưng cũng đang suy nghĩ nên xử lý ngọc tỉ truyền quốc như thế nào.
- Nàng muốn di chuyển ngọc tỉ truyền quốc?
Khương Phàm đoán được mục đích của Thiên Hậu, lông mày lập tức nhăn lại.
- Ngọc tỉ truyền quốc liên quan tới vận mệnh thần triều, chúng ta không thể nào để ở lại nơi nguy hiểm này.
- Một khi rời khỏi nơi phong ấn này, ngọc tỉ truyền quốc liền thật sự bại lộ, những lão già còn sống kia đều sẽ thức tỉnh. Đến lúc đó, chỉ sợ chúng ta cũng phải đối mặt toàn bộ thiên hạ đuổi bắt.
- Ở lại nơi này là phó thác cho trời, rời khỏi nơi này là chống lại trời.
Thiên Hậu nhìn qua Chu Tước Thần Cung nguy nga, trong lòng vô cùng xoắn xuýt.
Nàng thật không nguyện ý di chuyển ngọc tỉ truyền quốc, hậu quả quá nghiêm trọng, cũng sẽ xáo trộn tất cả bố trí của bọn hắn.
Nhưng, nàng càng không nguyện ý ngọc tỉ truyền quốc ở lại nơi có một đám hoàng tộc hoàng đạo như thế này.
Bây giờ bên ngoài vực sâu vẫn chỉ là tụ tập một ít bộ phận cường tộc, nhưng đã đủ xâu lòng hiếu kỳ của bọn hắn.
Nếu như chậm chạp không gặp được bảo bối, rất có thể bọn hắn sẽ mời Bán Thánh tiến đến dò xét, thậm chí là Thánh Nhân.
Đến lúc đó... bí mật của ngọc tỉ truyền quốc sẽ muốn bại lộ.
Thế nhưng, nếu như muốn di chuyển, bọn hắn có thể chuyển dời đến chỗ nào?
Khi bí mật của ngọc tỉ truyền quốc truyền khắp thiên hạ, tất cả hoàng tộc hoàng đạo đều sẽ triển khai lùng bắt, còn có thể điều lực lượng của bọn hắn tại Thiên Khải chiến trường phía xa trở về.
Thiên hạ to lớn, chỗ nào còn có thể có đất dung thân cho bọn hắn?
Luân Hồi bí cảnh, có thể gánh vác được sao?
Cho tới bây giờ Thiên Hậu còn không có hy vọng xa vời thân phận của bọn hắn có thể giữ vững quá lâu, nhưng bại lộ sớm nhất ít nhất cũng phải sau năm năm nữa, mà không phải là bây giờ.
Kiều Hinh trầm mặc không nói, quân quốc đại sự như thế này, nàng không có tư cách góp lời, nhất là thời điểm như hiện tại.
- Kiều Hinh, Kiều Vô Hối ở bên trong.
Thiên Hậu đột nhiên nhắc nhở Kiều Hinh.
- A?
Kiều Hinh đi mau mấy bước, tới trước điện.
Có hai bóng người đang ngồi trong cung điện rộng rãi.
Chính là Kiều Vô Hối cùng Khương Diễm.
Quốc vận bên trong như thủy triều, nhấc lên cuồn cuộn, bao phủ lấy thân thể bọn hắn, kích động linh hồn bọn hắn.
Cơ thể hai người quấn lấy liệt diễm, linh văn giống như Phượng Hoàng chân thực xoay quanh gáy to, tràn ngập uy lực và năng lượng kinh người.
- Vô Hối!
Kiều Hinh, kích động nhìn con trai bảo bối của nàng.
Thiên Hậu nói:
- Quốc vận đang tiêu tán, không cách nào cưỡng ép phong ấn, ta để bọn hắn vây lại nơi đó để hấp thu, chớ lãng phí.
Kiều Vô Hối mơ hồ đã nhận ra cái gì, hai mắt nhắm chặt đột nhiên mở ra, ánh mắt hơi rung nhẹ, quay người nhìn về phía bên ngoài cửa điện.
Thân ảnh quen thuộc kia đập vào mi mắt, giống như là trọng chùy đánh vào tim.
- Mẫu thân?
Hai mắt Kiều Vô Hối lập tức mông lung, cảm xúc chập trùng, lập tức lao ra, quỳ gối trước mặt Kiều Hinh.
- Mẫu thân... Ngài... Tỉnh...
- Mau dậy đi. Nhanh để cho ta nhìn, để cho ta xem thật kỹ một chút.
Kiều Hinh tranh thủ thời gian đỡ Kiều Vô Hối dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy vuốt ve khuôn mặt già nua của hắn.
Ngàn năm dày vò, ngoại trừ nhớ nhung Khương Phàm, nàng còn lo lắng cho hài nhi mà một mình nàng nuôi dưỡng.
- Mẫu thân...
Kiều Vô Hối cố gắng khống chế cảm xúc đang cuồn cuộn, không muốn để cho mình trông thật yếu ớt, nhưng nhìn lấy mẫu thân mà mình yên lặng bảo vệ ngàn năm thật sự đã tỉnh lại, đứng ở trước mặt, hắn vẫn không thể khống chế nổi cảm xúc, nước mắt cứ tràn mi mà ra, thân thể đều đang nhẹ nhàng lay động.
- Hài tử của ta.
Kiều Hinh lộ ra nụ cười hạnh phúc ngọt ngào.
Đã từng cực kỳ lo lắng bản thân sẽ không cách nào thức tỉnh, sẽ không còn được gặp lại hai người thân nhất của nàng.
Đã từng lo lắng sau khi thức tỉnh, xung quanh một người cũng không có.
Nhưng ông trời đã không tiếp tục tra tấn nàng, hai người thân nhất của nàng đều ở ngay đây.
Loại vui sướng này, loại xúc động này, chỉ có chính nàng là rõ ràng nhất.
- Phụ thân, ngài đã tới.
Kiều Vô Hối tranh thủ thời gian cùng đi tới hành lễ với Khương Phàm.
- Làm tốt lắm, ta kiêu ngạo vì ngươi.
Khương Phàm cũng mà theo nụ cười tươi đón hắn.
Chuyện hắn hài lòng chính là Kiều Vô Hối săn giết Thánh Tổ Thiệu gia, xác thực làm được xinh đẹp.
- Đợi lát nữa tiếp tục đi chắn cửa điện, hấp thu quốc vận, đối với các ngươi có chỗ tốt.
Thiên Hậu nhắc nhở, sau đó nháy mắt cho Khương Phàm.
Để lại mẫu tử đoàn tụ, Khương Phàm cùng Thiên Hậu đi tới nơi xa.
- Nàng cảm thấy với tình huống bây giờ, thân phận của chúng ta còn có thể che giấu được bao lâu?
Giọng Thiên Hậu rất nhẹ, lông mày nhỏ nhắn hơi nhíu lên, mặc dù mở miệng, nhưng vẫn có chút lo lắng.
- Mấy tháng.
Khương Phàm không thể không tiếp nhận hiện thực, Thương Sinh Tạo Hóa mang cho hắn cơ duyên to lớn, đồng thời nguy hiểm cũng theo đó mà đến.
Bại lộ, đã không thể tránh né.
Cho nên gần đây hắn hành động cũng không còn kiềm chế, không băn khoăn nữa.
- Chàng đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt rồi sao?
- Trên đời này không có thập toàn thập mỹ. Từ ban đầu chúng ta đều đã rõ ràng, chuyện không thể hoàn toàn dựa theo chúng ta mong muốn mà phát triển. Chuyện chúng ta có thể làm chỉ có thể đến ngày đó, tận hết khả năng làm cho bản thân mạnh lên, chuẩn bị sẵn sàng. Mặc dù bây giờ xác thực rất vội vàng, tình cảnh khó khăn, nhưng ta không chỉ có dung hợp Thương Sinh Tạo Hóa, còn chiếm được Nhật Nguyệt Tinh Thần trong Chư Thiên Lục Táng, thực lực cũng tăng lên tới Niết Bàn cảnh.
Chương 1585 Người hầu (1)
- Sí Thiên giới không thể nào sẽ giúp ta, nhưng có thể trở thành căn cứ bí mật của chúng ta. Luân Hồi bí cảnh, chỉ cần tranh thủ, có thể vì chúng ta sở dụng. Trừ cái này, còn có thánh địa của Thương Huyền, Cửu Thiên Thần Giáo, đều là đồng bạn hợp tác tiềm ẩn. Ta còn chuẩn bị một phân thân, giấu ở Sí Thiên giới, tùy thời có thể bắt lấy dùng. Ta không thể nói đã chuẩn bị sẵn sàng thật, nhưng chí ít ta có thể nói... Ta có thể chuẩn bị tốt.
Khương Phàm trả lời rất nghiêm túc.
Mặc dù rất không nguyện ý đối mặt, nhưng hắn đã có thể đối mặt.
Khương Phàm nói, sau đó lấy từ di cốt tiên tổ cùng quan tài đá bên trong thanh đồng tiểu tháp ra:
- Đây là thời điểm ta dung hợp 'Nhật Nguyệt Tinh Thần', đánh thức bảo tàng. Một tòa bảo điện trấn áp Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân.
- Bộ xương này là thủ vệ trấn thủ bảo điện, có thể giúp Khương Diễm đột phá cảnh giới, bước lên Thánh Linh cảnh. Trong quan tài đá chính là Tổ Nguyên Chí Tôn Cốt của Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân, đưa cho nàng, Tổ Nguyên bên trong hẳn là có thể để cho Ngự Thiên linh văn và cảnh giới của nàng càng nhanh khôi phục.
Thiên Hậu không có kích động, mà là chăm chú nhìn Khương Phàm:
- Nếu bí mật của chúng ta không giấu được, như vậy, nếu chuyện này bại lộ hẳn là do chúng ta tới chủ đạo, mà không phải bị động phát hiện.
- Ý của nàng là, chính chúng ta xuất hiện?
- Bại lộ thân phận, nhưng không thể xuất hiện!
- Chỉ cần bại lộ thân phận, Thương Huyền liền sẽ sôi trào, tất cả thế lực đều sẽ lùng bắt ta, ta không chỗ có thể ẩn nấp.
- Di chuyển lực chú ý của Thương Huyền thậm chí khắp thiên hạ, để cho chàng có thể tiếp tục ẩn giấu.
- Nàng có kế hoạch gì?
Khương Phàm chú ý tới vẻ mặt Thiên Hậu có cái gì đó không đúng.
- Chế tạo một trận sự kiện đặc thù.
- Chuyện gì? Giữa chúng ta không có lo lắng, nàng muốn nói cái gì liền nói cái đó.
Thiên Hậu nhìn mẫu tử Kiều Hinh và Kiều Vô Hối ở xa xa, nói:
- Kế hoạch của ta là lợi dụng chiến trường Thượng Thương cổ thành đặc biệt này, tận hết khả năng lừa giết cường giả hoàng tộc hoàng đạo. Trước khi tình thế triệt để mất khống chế, do Kiều Vô Hối mang lên Chu Tước Thần Cung cùng ngọc tỉ truyền quốc, thoát khỏi Thương Huyền, tiến về Mê Ly Chi Hải.
- Mê Ly Chi Hải là nơi chúng ta mai táng Đông Nam Thiên Môn, cũng là nơi kết nối với U Minh Côn Lôn. Con đường này vô cùng xa xôi, thẳng tắp có thể đạt tới năm triệu dặm. Vì để tránh cho bị vây bắt, hắn còn cần liên chiến bốn chỗ, khoảng cách cuối cùng của con đường này có khả năng sẽ đạt tới ngàn vạn dặm!
- Cửu tử nhất sinh! Nhưng có được quốc vận vạn ức hỗ trợ, thực lực của hắn có thể vô cùng cường đại. Mà chàng, nhân cơ hội này thoát khỏi Thượng Thương cổ thành, tiến về Đọa Lạc Thiên Quốc. Ngàn năm trước chúng ta có mai táng qua một cái bí cảnh tại Đọa Lạc Thiên Quốc, Phần Thiên Chiến Vực, nơi đó có bộ phận tàn hồn của chàng, cũng có thần huyết của chàng.
- Đọa Lạc Thiên Quốc có hoàn cảnh đặc thù, hoàng tộc hoàng đạo khó mà bước chân vào, chàng có thể tận hết khả năng ẩn nấp trong thời gian dài hơn ở nơi đó, đồng thời bí mật liên hệ cùng Cửu Thiên Thần Giáo, đạt thành hợp tác. Chàng nói chàng có một phân thân, cũng có thể bắt đầu dùng, tấp nập xuất hiện ở bên ngoài, hấp dẫn lực chú ý.
Thật thật giả giả, mê hoặc các phương. Chỉ cần Kiều Vô Hối có thể thành công, chàng lại có thể kiên trì vượt qua một năm, ta ắt có niềm tin khống chế Đại La sơn, thanh lý Luân Hồi bí cảnh. Đến lúc đó, mới thật sự là chuẩn bị xong.
Khương Phàm đã hiểu sự lo lắng của Thiên Hậu.
Để Kiều Vô Hối hấp dẫn lực chú ý, liên chiến ngàn vạn dặm?
Cái này không phải là cửu tử nhất sinh, quả thực là con đường chết không thể về!
Coi như Khương Diễm tiến vào Thánh Linh cảnh, cũng giúp không được bao nhiêu. Bởi vì bọn hắn phải đối mặt chính là số lượng lớn Thánh Linh cường tộc đuổi bắt. Một khi lọt vào vây bắt, nhiều thêm năm người như Khương Diễm cũng giết không ra được.
Nhưng, nếu như Kiều Vô Hối có thể mang theo ngọc tỉ truyền quốc di chuyển, quả thật có thể hấp dẫn lực chú ý của toàn Thương Huyền, ít nhất là những lực lượng tầng cao nhất kia.
Mà Đọa Lạc Thiên Quốc cũng đúng là chỗ ẩn thân rất không tệ.
- Chàng đi nói chuyện cùng Kiều Hinh, nếu như nàng đồng ý, cứ làm như vậy, nếu như không đồng ý, vậy thì chúng ta nghĩ cách khác.
Trước đó Thiên Hậu không dám tùy tiện thực hành kế hoạch này, nếu như Kiều Vô Hối có xảy ra cái gì không hay, sau khi Kiều Hinh tỉnh lại thì sẽ không thể nào tha thứ cho nàng.
Nhưng bây giờ Kiều Hinh đã tỉnh, đã có thể trưng cầu thái độ của nàng.
Khương Phàm cau mày, cái này làm sao bàn bạc.
Kiều Hinh dày vò ngàn năm, rốt cuộc cũng được gặp mặt lại nhi tử, làm sao có thể yên tâm để hắn đảm đương loại nguy hiểm này.
Thiên Hậu nói:
- Ta biết rất khó, nhưng chúng ta không làm lựa chọn không được. Chỉ cần Kiều Vô Hối có thể chạy trốn tới Đông Nam Thiên Môn, coi như hoàn thành nhiệm vụ, bảo toàn quốc vận. Một ngàn vạn dặm di chuyển này, cũng sẽ không ngừng hấp dẫn càng nhiều lực lượng Thánh Linh, phân tán đến hải vực mênh mông lùng bắt, giảm bớt áp lực của chàng, giảm bớt áp lực của chúng ta.
Khương Phàm ngước nhìn Chu Tước Thần Cung, hồi tưởng đến huy hoàng rầm rộ đã từng có, cũng nghĩ đến ức vạn con dân uống máu tế hiến bi tráng.
Thiên Hậu nói rất đúng, có một số lựa chọn không phải có thể làm hay không, mà là có nên làm hay không.
Hắn là Thần Hoàng, Kiều Vô Hối là hoàng tử.
Bọn hắn đại biểu cho thần triều, nên đi đến phía trước, nghênh đón khảo nghiệm nguy hiểm nhất.
Đây là sứ mạng của bọn hắn!
Khương Phàm thở phào một hơi, đi đến chỗ Kiều Hinh cùng Kiều Vô Hối.
- Thiên Hậu còn đang vì chuyện năm đó mà giận thiếp sao?
Kiều Hinh bây giờ rất mẫn cảm, cảm giác Thiên Hậu đang cố ý né tránh nàng.
- Làm sao có thể chứ. Thiên Hậu có chút an bài.
Khương Phàm cố gắng nở nụ cười.
- Có an bài gì?
Kiều Hinh lặng lẽ trông qua, Thiên Hậu lại đưa lưng về phía nàng.
Khương Phàm hơi do dự, nhưng vẫn nói ra kế hoạch.
Kiều Hinh khẽ nhếch môi, Mê Ly Chi Hải?
Từ Thương Huyền đến Mê Ly Chi Hải? Còn phải quanh co di chuyển bốn chỗ?
Cái này đâu chỉ ngàn vạn dặm!
Cái này không phải là di chuyển ngọc tỷ, đây quả thực là một con đường không có lối về!
Bình luận facebook