-
Chương 1751-1755
Chương 1751 Xích Thiên Thần Tôn (2)
Chiến Thần Phẫn Nộ mặc dù rất cường đại, nhưng năng lượng mượn dẫn chung quy vẫn chỉ là mượn dẫn, đựng có trực tiếp liên hệ tới sức chịu của cơ thể, liền xem như Thánh Vương chân chính cách thâm không vô tận nhường đến, cũng không thể nào cường đại như vậy.
- Lại đến một kích! Tiên tổ a...
Man Khôi không cam tâm, lần nữa kích phát uy lực truyền thừa, hò hét với tổ từ ở xa xôi.
Nhưng, giữa một cái chớp mắt này, ý thức của hắn hoảng hốt, giống như trong lúc bất chợt đã bị thứ gì đó khống chế ý thức, vẻ mặt từ cuồng nhiệt dữ tợn trở nên tà ác lạnh nhạt, hắn vừa hất đầu lên lại chậm rãi cúi đầu xuống. Giống như thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới.
Khương Phàm cảnh giác, tình huống này là như thế nào?
'Man Khôi' thu liễm khí tức, nhưng thật giống như càng khủng bố hơn, hắn chậm rãi đi ra từ trong thâm không, toàn thân tỏa ra huyết quang sáng chói, tràn ngập khí tức uy nghiêm, phảng phất cùng thâm không giao hòa, cùng đất trời cộng minh, hình thành một loại khí thế để chúng sinh đều muốn quỳ bái.
- Tiên tổ!!
Hai vị Thánh Linh Man Hoang quỳ gối xuống đất, ngay cả hai cánh cao ngạo đều rủ xuống dưới, mặc dù là Thánh Linh, nhưng giờ phút này lại vẫn đang nhẹ nhàng run rẩy.
Đây không phải Man Khôi, càng không phải năng lượng mượn dẫn, hiển nhiên là ý thức tiên tổ cách hư không vô tận thẳng đến khống chế Man Khôi.
- Có ý tứ, ngươi lại chọn một Tiểu Chu Tước.
Miệng 'Man Khôi' đầy răng nanh, tà khí lẫm nhiên, giống như đang lầm bầm, lại như đang nói cho ai nghe.
Khương Phàm cảnh giác nhìn Man Khôi, sẵn sàng trận địa, chỉ là hắn không có chú ý tới, hỏa vũ bao trùm phía sau lưng lại nổi lên từng đường vân, đang tỏa ra tia sáng yếu ớt.
- Thôi, cho ngươi chút mặt mũi đi. Nhưng lần sau gặp lại, ta cũng không khách khí.
'Man Khôi' cười lành lạnh, lui về hư không, chào hỏi hai vị Thánh Linh:
- Rời khỏi nơi này.
- A? Vâng!
Hai vị Man Hoang Thánh Linh lập tức bay lên không, một mực cung kính bảo vệ ở hai bên 'Man Khôi', đi đến trong bóng tối.
Khương Phàm nhìn qua bầu trời đang dần dần khép lại, cau mày, không nghĩ ra rốt cuộc Man Khôi làm sao.
Nhưng bất luận là mượn năng lượng, hay là thay đổi quỷ dị sau cùng, đều rất không tầm thường.
- Cứu ta...
Ngoài trăm dặm, Thánh Linh Xích Thiên kêu gào đau đớn.
Hắn từ bỏ tôn nghiêm, cầu khẩn Thánh Linh Man Hoang, nhưng, không có người nào tới cứu hắn.
Sát Lục Huyết Hoàng tế ra sát lục kiếm gào thét tới, chém chết Thiên Hỏa đã yếu ớt, chặn ngang thành hai đoạn.
Phốc phốc!
Khương Quỳ từ phía sau xuất kích, không nhìn đến khí tức sát lục còn đang mãnh liệt, một tay đánh xuyên phía sau lưng Thánh Linh Xích Thiên, cầm lấy trái tim đang bành trướng nhảy lên kia.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh bay đi, nhào về phía thân thể nửa đoạn dưới còn muốn giãy dụa, huyết viêm bạo kích xiềng xích, vô tình đánh xuyên, cưỡng ép khống chế.
- A a...
Linh hồn Thánh Linh Xích Thiên còn đang gào thét, thân thể tàn phế rách rưới phóng liên tục lấy mãnh liệt thánh uy. Khuất nhục! tức giận!
Hắn làm cho Xích Thiên hoàng thất hổ thẹn!
Ba vị Thánh Linh, vậy mà lại đều bị xử tử ở chỗ này.
Triệu Thời Việt rút ra thánh hồn, cưỡng ép thôn phệ luyện hóa, tăng thực lực lên.
Khương Quỳ tước đoạt toàn bộ máu tươi thánh khu, rót vào trái tim đang bành trướng nhảy lên kia, sau đó cưỡng ép dung nhập cơ thể mình.
- Đều luyện đi, sau đó chúng ta mau rời khỏi.
Bọn người Khương Phàm chạy tới nơi này, giao linh hồn suy yếu của hai vị Thánh Linh trước đó cho Triệu Thời Việt, để hắn tiếp tục luyện hóa hấp thu.
Chỉ có luyện linh hồn, xử lý sạch trái tim, Thánh Nhân mới có thể chết thật sự, nếu không thì vẫn có cơ hội phục sinh.
Dù sao cũng là Thánh Nhân, sớm đã siêu thoát cơ thể phàm trần.
- A a...
Linh hồn mệt mỏi của hai vị Thánh Linh Xích Thiên đau đớn giãy dụa, nhưng rất nhanh đã tiêu vong trong huyết viêm cuồn cuộn, biến thành nguyên lực thánh hồn rót vào thân thể Triệu Thời Việt.
Liên tiếp thôn phệ ba thánh hồn, thực lực Triệu Thời Việt gần như bạo tăng.
Bây giờ đừng nói là đối mặt với Thánh Linh nửa sống nửa chết, xem như Thánh Linh ở trạng thái toàn thịnh đều có hi vọng săn giết.
Khương Phàm phá giải ba bộ thánh khu, giao toàn bộ máu tươi cho Khương Quỳ.
Kỳ thật hắn rất bất ngờ với thực lực của Khương Quỳ, vậy mà lại có thể từ thánh huyết diễn biến ra thánh uy, nếu như thế, vậy thì cứ giao toàn bộ máu tươi cho hắn.
Thịt xương còn lại thì trấn áp bên trong tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, một ít giao cho bọn người Hướng Vãn Tình.
Bạch Tai mặc dù đã chết lặng, nhưng nhìn đến thánh nhục thánh cốt đang không ngừng vẩy xuống, hắn vẫn cảm thấy hốt hoảng, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Chu Thanh Thọ một bên cướp thánh nhục, một bên thúc giục:
- Chớ ngẩn ra đó, nhanh chọn mấy khối hài lòng, thực sự không được thì toàn đổi xương cốt của mình.
- Cầm thú, ngươi cũng đã dung hợp thần cốt, còn quan tâm chút thánh nhục ấy?
Hướng Vãn Tình ở bên cạnh lắc đầu.
- Ta là ăn uống no đủ, trong nhà không phải còn có một vị tiểu nương tử còn bị đói sao.
- Ôi, tính ra ngươi còn có chút lương tâm.
- Hắc hắc, cái này gọi là sớm chứa đựng hảo cảm, tương lai ngày nào đó phạm sai lầm, có thể dùng để khẩn cấp.
- Ta trách oan ngươi.
Hướng Vãn Tình rất bất đắc dĩ.
Thời điểm bọn người Khương Phàm đang khẩn trương xử lý, một thanh hắc đao đã vạch phá yêu hỏa mãnh liệt, dường như sấm sét đột nhiên oanh đến gần đó.
Hắc đao oanh minh, chấn động không gian, phóng xuất ra Cửu Thiên Huyền Hỏa ngập trời, cường thế xua tan Chu Tước Yêu Hỏa xung quanh.
- Phần Thiên Thần Hoàng, rốt cuộc cũng gặp mặt.
Huyền hỏa cuồn cuộn dâng trào, ngưng tụ ra bóng người mơ hồ, ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, bộ dáng mặc dù thấy không rõ, nhưng ánh mắt này lại thật giống như thực sự tồn tại, một mắt tam đồng, sinh tử luân chuyển.
Khương Phàm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cười:
- Lão tặc? Ngươi lại đích thân đến. Trách không được không có thấy Thánh Vương xuất hiện. Ta nói ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, đường đường là Thần Tôn, lại tự mình ra tay bắt một Niết Bàn cảnh là ta đây.
Huyền hỏa cuồn cuộn, thân ảnh Xích Thiên Thần Tôn vặn vẹo lay động, thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai, lực thấu linh hồn:
- Cửu U thâm không giá lạnh không dễ chịu nhỉ? Ngươi chịu khổ rồi.
Khương Phàm cười nói:
- Tàn hồn mà thôi, không có ý thức, không cảm giác được đau đớn. Ngược lại là ngươi, nằm trong quan tài ngàn năm, mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng hãi hùng, rất dày vò nhỉ. Ngươi, mới chịu khổ.
Chương 1752 Xích Thiên Thần Tôn (3)
- Một ngàn năm. Thời gian ngươi trở về so với ta mong muốn còn dài hơn.
- Thế nào, không kịp chờ đợi phải chết? Vậy cũng chớ thất thần, trở về chết đi, chết ngay tại trước Xích Thiên Thần Cung các ngươi, tìm một sợi dây thừng chắc, mặt hướng về Vạn Thế thần triều ta... Treo cổ!
- Thiên Hậu đâu? Nàng trả ngươi lại, bản thân mình đã hoàn hảo?
- Ngươi chưa thấy qua nàng sao? A, có thể là sợ dơ bẩn con mắt mình, cố ý trốn tránh ngươi.
- Ngàn năm không gặp, vẫn như cũ nhỉ. Nếu như ngươi lại có thể ổn trọng chút, năm đó cũng không chết thảm tại Đăng Thiên Kiều.
- Lão tặc, già nên hồ đồ rồi? Năm đó ta có thể chết ở nơi đó, không phải đều là nhờ ngươi ban tặng sao? Mới ngủ một ngàn năm, đều quên rồi? Ha ha, không nôn nóng, ta sẽ để cho ngươi từ từ suy nghĩ lại.
- Ngươi muốn xưng hoàng, làm đệ nhất hoàng đạo, ta có thể cùng ngươi uy hiếp Thương Huyền. Nhưng ngươi muốn xưng đế, đó là tự chịu diệt vong, ta không thể nào đánh cược hàng tỉ sinh linh Xích Thiên Thần Triều, vì ngươi điên cuồng không sợ mà chôn cùng.
- Ngươi thả chó cái rắm!
Khương Phàm giận đến tím mặt, nụ cười lui sạch, mặt đầy dữ tợn, hắn chỉ vào Xích Thiên Thần Tôn giận dữ mắng mỏ:
- Thời điểm Vạn Thế và Xích Thiên vừa mới kết minh, ngươi đã biết mục đích của ta! Là tốc độ ta trưởng thành và thực lực ta hiện ra, để cho ngươi thành vật làm nền, lão tặc ngươi không muốn! Là Đế Quân tám phương thừa dịp loạn bố cục, uy hiếp đe dọa, dọa nát gan chó của ngươi!
- Ngươi sợ! Ta có thể chấp nhận! Ngươi muốn rời khỏi, ta có thể chấp nhận! Nhưng ngươi giết nữ tử của ta, huyết tế chiến kỳ, thừa dịp ta chinh chiến Thiên Khải, làm loạn Vạn Thế thần triều ta, dùng cái này để tỏ thái độ với Đế Quân tám phương, mẹ kiếp, ngươi chính là tên súc sinh vô tín vô nghĩa!
- Ngươi tiết lộ năm nơi ta bí mật bố trí tại Thiên Khải chiến trường, mưu đồ Đông Nam Thiên Môn của ta...
Khương Phàm đang mắng lại đột nhiên ngừng, hít một hơi thật sâu, khôi phục tỉnh táo, cười nhạt nói:
- Suýt nữa quên mất, lão tặc ngươi đây không có tình cảm bình thường, không biết xấu hổ.
Hư ảnh Xích Thiên Thần Tôn vặn vẹo trong liệt diễm dào dạt, tràn ngập thần uy như đại dương:
- Chúng ta đây coi như là tục cũ đã xong, giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta đi, hôm nay có thể tạm thời tha mạng của ngươi, ngươi có thể tiếp tục chạy trốn.
- Lão tặc ngươi thật hài hước, tha mạng ta? Ngươi là chờ ta đi tìm Thiên Hậu, một mẻ hốt gọn thì đúng hơn. Ta nói, ngươi thế nào cũng đều là một Thần Tôn, sống chân thành chút, đừng dối trá như vậy.
- Ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta sẽ thả ngươi rời khỏi.
- Còn chơi như thế này? Ta giao Phần Thiên Chiến Vực cho ngươi, chuyện ngươi làm đầu tiên chính là phế đi ta, bởi vì giao dịch của ngươi chỉ là để cho ta rời khỏi, không nói để cho ta hoàn chỉnh rời khỏi. Cái lão già hèn hạ ngươi, chúng ta ai còn không hiểu rõ ai sao, cũng đừng lại chơi loại mưu kế dối trá này, trực tiếp bắt đầu biểu diễn cái sự không biết xấu hổ của ngươi đi.
- Ngươi từ chối giao dịch?
- Còn chưa đủ rõ ràng sao?
- Nếu đã như thế này...
Hư ảnh tiêu tán, hắc đao run run mãnh liệt, thần niệm phong tồn ở bên trong thức tỉnh, Cửu Thiên Huyền Hỏa chân chính như cuồng triều mãnh liệt lao ra.
Ầm ầm...
Khung trời đang run rẩy, phế tích đang rạn nứt, phạm vi yêu hỏa trong vòng trăm dặm đều bị đuổi tản ra hầu như không còn.
Hắc đao khí thế, cường thịnh không gì sánh được, phảng phất có thể tuỳ tiện đồ sát Thánh Linh, chém chết hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
Sát Lục Huyết Hoàng đứng ở phía trước Khương Phàm, trực diện lấy Cửu Thiên Huyền Hỏa bàng bạc mênh mông.
Hắn cuồn cuộn sát ý, không có chút sợ hãi nào, huyết vũ toàn thân chảy xuôi huyết quang, lông đuôi phía sau càng giống như xiềng xích giết chóc, tạo nên khí tức sát phạt vô tận.
Nhưng, hắc đao không có lập tức ra tay, mà giằng co với Sát Lục Huyết Hoàng.
Hai mắt Sát Lục Huyết Hoàng đỏ lên, cảnh giác hắc đao, cuồn cuộn sát khí giống như biển gầm sôi trào, như lưỡi dao, như móng vuốt dùng sức mở rộng, chuẩn bị giết qua bất cứ lúc nào.
Bọn người Khương Quỳ bồi ở bên cạnh Khương Phàm, vừa cảnh giác lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, hắc đao đang chờ cái gì, chẳng lẽ muốn dùng uy lực Thần Hoàng khiến cho Triệu Thời Việt e ngại sao?
Sát Lục Huyết Hoàng, Sát Lục Huyết Viêm thật đúng là có liên quan, càng là cường thế càng điên cuồng, huyết viêm càng thịnh vượng, nếu như mình đều e ngại, huyết viêm rất khó thể hiện ra uy thế chân chính.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, lấy thực lực Xích Thiên Thần Tôn, hoàn toàn không cần thiết phải lao lực như vậy.
Chẳng lẽ đang chờ đợi viện quân?
Càng không thể!
Xích Thiên Thần Tôn cao ngạo còn không đến mức luân lạc tới loại trình độ đó.
Lúc này, liệt diễm nơi xa hoành kích trời cao, giống như một con sông lửa lao nhanh, phá tan yêu hỏa cuồn cuộn, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Con ngươi của Khương Phàm có chút ngưng tụ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Bọn họ là ai?
Khương Quỳ ý thức dò xét qua đi, một vị Bán Thánh, hai vị Niết Bàn cao giai, đây là người phụng dưỡng hắc đao sao?
Ba người liên tiếp dừng ở nơi xa, kinh ngạc nhìn cả người lấp lóe hỏa văn quỷ dị.
Những hỏa văn này đột nhiên xuất hiện, không hiểu sao lại dẫn dắt bọn hắn xuyên qua biển lửa đến nơi này.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Là ai sớm khắc ở trên người bọn họ sao?
Vậy mà lại hoàn toàn không biết rõ tình hình!
Bên trong hắc đao truyền ra giọng Xích Thiên Thần Tôn:
- Ngươi giết ba hậu tự của ta, một mạng đổi một mạng, ta sẽ xử tử ba hậu tự ngươi.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên biến đổi:
- Lão tặc, ngươi muốn chút mặt không? Người của ngươi là tới giết ta, tài nghệ không bằng người khác, chết chưa hết tội, người của ta đã không có đi giết ngươi, càng không có ngỗ nghịch ngươi, bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi dựa vào cái gì giết bọn hắn?
- Dựa vào giữa chúng ta là kẻ địch!
Xích Thiên Thần Tôn ném Hoang Nguyên Vương qua đến, chính là muốn Khương Phàm tiếp xúc với bọn hắn.
Thông qua huyết văn bí mật lưu trên người Hoang Nguyên Vương, xác định vị trí Khương Phàm, kịp thời truy tung đến vị trí Phần Thiên Chiến Vực kỹ càng hơn.
Nhưng không nghĩ tới, Khương Phàm lại nhẫn tâm không để ý Hoang Nguyên Vương, vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan.
Chương 1753 Xích Thiên Thần Tôn (4)
- Bọn hắn đã không còn là hậu tự của ta nữa, giữa chúng ta không có chút quan hệ nào.
- Không thừa nhận, không có nghĩa là không liên quan. Huyết thống ở đó, quan hệ cũng ở đó. Giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta không chỉ có thể thả ngươi rời khỏi, còn có thể tha mạng cho ba người bọn hắn. Đây là điều kiện cao nhất ta có thể đưa ra. Nếu như ngươi từ chối, ba người bọn hắn phải chôn cùng người, ngươi cũng đừng hòng lại rời khỏi.
Ba người Hoang Nguyên Vương nhìn trận giằng co trước mặt, rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong hắc đao lại là linh hồn Thần Tôn?
Nam tử được bảo vệ phía trước kia, chẳng lẽ chính là Phần Thiên Thần Hoàng sao, là tiên tổ của bọn hắn?
Mặt Khương Phàm lại, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Sở dĩ không tiếp xúc với bọn hắn, chính là không muốn lại có liên lụy, để Xích Thiên Thần Triều nhìn thấy hắn 'không quan tâm', nhưng không nghĩ tới lão tặc so với lúc trước lại còn ác độc hơn, lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Đan Hoàng rất không nguyện ý nhúng tay loại chuyện này, nhưng vẫn đề tỉnh được trong ý thức Khương Phàm:
- Ba người kia không giống như là tự mình đuổi tới, hẳn là bị khống chế. Nếu Xích Thiên Thần Tôn có thể khống chế thân thể bọn họ thì có thể khống chế sinh tử bọn họ. Ngươi giao ra Phần Thiên Chiến Vực ra, một khắc này, bọn hắn sẽ chết ở trước mặt ngươi, coi như thật sự giao cho ngươi, cũng không thể nào sẽ được sống bao lâu.
- Bọn họ kỳ thật coi như đã là người chết. Nếu như bây giờ ngươi thỏa hiệp, chẳng khác nào cho Xích Thiên Thần Tôn thấy, ngươi còn quan tâm lấy Hoang Nguyên vương phủ, vì ba tộc nhân liền nguyện ý giao Phần Thiên Chiến Vực ra. Hắn có khả năng lợi dụng càng nhiều tộc nhân ở lại thần triều, uy hiếp ngươi bại lộ chỗ Thiên Hậu ẩn thân. Khương Phàm, ngươi nhất định phải tỉnh táo cho ta, không nên vọng động.
Đan Hoàng rất khinh thường cách làm của Xích Thiên Thần Tôn, nhưng không thể không thừa nhận, vị minh hữu kiêm túc địch kiếp trước này hiểu rất rõ Khương Phàm, trực tiếp liền tóm lấy chỗ yếu.
Bên trong hắc đao lại truyền ra giọng của Xích Thiên Thần Tôn:
- Ta không muốn giết ngươi hôm nay, cho nên mở ra điều kiện, cùng ngươi làm giao dịch. Nếu như ngươi từ chối cuộc giao dịch này, bọn hắn sẽ chết ở trước mặt ngươi, những người bên cạnh ngươi này, đều sẽ chết ở trước mặt ngươi.
Khương Phàm cắn răng nói:
- Lão tặc, ngươi cũng chỉ biết dùng loại hèn hạ này sao?
- Lúc đầu ta đã nhắc nhở qua ngươi, không nên tùy tiện rêu rao thiện ác. Cách đạt thành mục tiêu, chỉ cần nhìn nó có hữu hiệu hay không, không cần thiết phải dùng cái mình gọi là thiện ác đi cân nhắc. Giết chóc, chinh phục, dụ dỗ, bức hiếp, đều là phương pháp, không phân cao thấp.
Khương Phàm nhìn về ba người nơi xa, do dự, giãy dụa.
Đan Hoàng tiếp tục nhắc nhở Khương Phàm:
- Đây không chỉ là một trận giao dịch, càng là đọ sức! Hắn muốn phá vỡ niềm tin của ngươi, để cho ngươi thỏa hiệp, để cho ngươi tức giận, để cho ngươi lần đầu tiên mặt đối với hắn sau bao nhiêu năm liền sinh ra cảm giác bất lực. Ta biết người của Hoang Nguyên vương phủ rất đáng thương, nhưng bọn hắn đã bị khống chế, bọn hắn đã là người chết.
Giọng của Xích Thiên Thần Tôn lại truyền ra từ hắc đao:
- Hoang Nguyên Vương, để cho tiên tổ các ngươi, biết tên của các ngươi.
Vẻ mặt của Hoang Nguyên Vương rất phức tạp, chần chờ mở miệng:
- Ta là gia chủ đương đại của Hoang Nguyên vương phủ, Khương Khấu.
Hai vị lão nhân ở hai bên nói:
- Chúng ta là thúc thúc Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan.
Khương Phàm có chút há mồm, đang muốn hỏi thăm tình huống của bọn họ, thì hỏa văn trên người ba người lại đột nhiên bắn ra cường quan chói mắt.
Ầm ầm!!
Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan, toàn bộ bạo tạc.
Huyết nhục văng tung tóe, liệt diễm tuôn ra.
Ba người dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào, bị Xích Thiên Thần Tôn dẫn bạo ngay tại chỗ.
Khương Phàm như bị sét đánh, cứ thế mà trực tiếp bị định tại chỗ.
Bọn người Khương Quỳ cau chặt lông mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
- Nếu ngươi đã từ chối giao dịch, thật đáng tiếc, bọn hắn chỉ đành phải chôn cùng vì ba hậu tự của ta.
Xích Thiên Thần Tôn đoán được Khương Phàm là muốn cắt đứt quan hệ với Hoang Nguyên vương phủ, đã không còn ràng buộc, vậy coi như nổ chết trước mặt của hắn, để Khương Phàm áy náy, tức giận, một lần nữa sinh ra ràng buộc cùng Hoang Nguyên vương phủ.
Hai vị tộc nhân Khương gia để lại trong Xích Thiên Thần Triều, cũng còn có thể phát huy tác dụng.
Đối đãi loại người bá đạo tàn khốc như Khương Phàm, đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn huyết nhục hài cốt vẩy xuống đầy trời, thanh âm hơi run:
- Lão tặc! Nhớ kỹ ta, trở về khắc vào trong quan tài, hôm nay ngươi giết ba hậu tự của ta, tương lai ta đồ ba vạn dặm Xích Thiên ngươi!
- Còn lại bốn kẻ, trước khi ta giết hết bọn hắn, hi vọng ngươi có thể thay đổi chủ ý, chủ động giao Phần Thiên Chiến Vực ra.
Hắc đao tranh minh, âm thanh chấn động hoàn vũ, ánh lửa sôi trào chiếu thấu đất trời, để vạn vật ảm đạm.
Xích Thiên Thần Tôn khống chế hắc đao, lao thẳng đến Sát Lục Huyết Hoàng, lưỡi đao sắc bén, liệt diễm tuôn ra, tràn ngập thần uy.
- Khương Quỳ, dẫn bọn hắn lui ra.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh thét dài, huyết viêm kịch liệt cuồn cuộn, ở trên không ngưng tụ Sát Lục Huyết Kiếm, dài đến trăm mét, sắc bén thấu xương, khuấy động khí tức sát lục vô tận, chỉ là loại cảm giác này liền có thể để cường địch tuyệt vọng, linh hồn buồn bã rung động.
Keng!!
Đao kiếm va chạm, thiên chấn địa động, giống như là hai viên sao chổi đụng vào nhau.
Huyết kiếm tán loạn tại chỗ, đao khí huyền hỏa hỗn tạp khủng bố, cuồng lôi đối diện đánh bay Sát Lục Huyết Hoàng.
Máu tươi nở rộ, hài cốt vỡ vụn, Sát Lục Huyết Hoàng be bét máu thịt, vô cùng thê thảm.
Bọn người Khương Quỳ đang lui lại bỗng nhiên biến sắc.
- Không chịu nổi một kích!
Hắc đao oanh minh kịch liệt, bay thẳng lên trời, ánh sáng mãnh liệt để nhật nguyệt tinh thần đều muốn ảm đạm, đao khí mạnh mẽ, huyền hỏa cuồn cuộn, lại lần nữa bổ về phía Sát Lục Huyết Hoàng. Thanh đao này là do Xích Thiên Thần Tôn tự mình tế luyện ở bên trong thần cung, bên trong không chỉ có thần niệm mà hắn khắc xuống, càng có hỏa chủng huyền hỏa mà hắn tự mình dung luyện, đủ để tuỳ tiện diệt sát Thánh Linh.
Hắc đao bá đạo, liệt diễm càng là thần viêm chân chính!
Sát Lục Huyết Hoàng mãnh liệt nhấc lên, cưỡng ép ổn định lại, đối mặt với thần uy cuồn cuộn, hắn ngược lại càng tăng vọt chiến ý, vỗ cánh gáy to, lông đuôi sôi sục, hóa thành xiềng xích giết chóc, bao quanh trật tự giống như uy thế khủng bố, về phía trước cuồng dã xen lẫn.
Chương 1754 Xích Thiên Thần Tôn (5)
Lông đuôi đã là năng lượng mạnh nhất của Sát Lục Huyết Hoàng, càng truyền thừa từ trật tự hủy diệt mà Chu Tước khống chế, tại thời khắc bạo tẩu, tại thời điểm sát niệm đạt tới cực hạn, có thể hoàn mỹ hiện ra uy lực Chu Tước.
Thương thương thương!
Những trận nổ rung trời vang vọng đất trời, lông đuôi cơ hồ vỡ vụn toàn bộ, nhưng hắc đao mà Xích Thiên Thần Tôn khống chế lại cưỡng bức đậu ở chỗ đó.
- A?
Xích Thiên Thần Tôn trong hắc đao đều có chút kinh ngạc, bình thường hai đao liền có thể đánh chết Phượng Hoàng, vậy mà lại bị đỡ được hai lần.
Nhưng, chỉ thế thôi.
Hắc đao bộc phát uy lực và năng lượng, rung chuyển trời đất, thần uy kinh khủng nương theo uy lực 'Tử vong' của Xích Thiên huyền huyễn, mở ra không gian, gây nên từng vết rách, đuổi giết Sát Lục Huyết Hoàng.
- Triệu Thời Việt, lùi xuống cho ta!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng hoàn hồn, điên cuồng gào thét, liệt diễm toàn thân bạo động cuồn cuộn.
Phần Thiên Chiến Vực xô ra khỏi khí hải, nâng Khương Phàm phóng tới không trung.
Nương theo tiếng vang đinh tai nhức óc cuồn cuộn, Phần Thiên Chiến Vực trải ra trăm dặm, hiện ra toàn bộ diện mạo.
Mặc dù nhìn tàn phá không chịu nổi, nhưng vẫn còn sót lại dư uy, giống như là Thần Linh sắp chết hồi quang phản chiếu(*), tràn ngập vô tận thần uy, không gian vặn vẹo lên, rung chuyển càn khôn, thậm chí kinh hãi lấy uy lực đại đạo.
(*) Chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ.
Khương Phàm tọa trấn bệ đá, chỉ tòa tế đàn thứ ba phía xa.
Yêu hỏa cháy hừng hực ở phía trên là yêu hỏa còn sót lại tại thời điểm trên Đăng Thiên Kiều lúc trước hướng lên trời chứng đạo, lúc ấy đối mặt thiên phạt thảm liệt, Cửu Thiên Huyền Hỏa mờ đi, Bát Hoang Tuyệt Diễm suy yếu, nhưng Chu Tước Yêu Hỏa bởi vì hắn điên cuồng phóng thích, thịnh vượng đến trình độ mạnh nhất cuộc đời.
Mặc dù đã yên lặng ngàn năm, thế nhưng uy lực vẫn bá đạo như cũ.
Khương Phàm vốn định giữ lấy nó, chờ đợi thời kì đặc thù phóng thích toàn bộ, nhưng giờ khắc này, hắn đã lên cơn giận dữ.
- Lão tặc! Để cho ngươi Chu Tước Yêu Hỏa có dư vị thuần chính nhất, cảm tạ ta đi!
Khương Phàm dữ tợn, ngẩn đầu lên trời hét lớn, triệt để thả ra Chu Tước Yêu Hỏa trên tế đàn.
Ầm ầm!!
Tế đàn lắc lư, rung chuyển Cửu Thiên Thập Địa, không gian vô tận đều đang chấn động kịch liệt, mấy ngàn dặm phế tích đều đang run rẩy.
Chu Tước Yêu Hỏa phun trào ngập trời, giống như Chu Tước lâm thế, bá liệt hung ác, giương cánh cuồng kích.
Ầm ầm!
Cỗ này yêu hỏa còn mang theo sự tức giận lúc ở trên Đăng Thiên Kiều, lộ ra cực kỳ nóng nảy, đối diện đụng bay hắc đao.
Hắc đao run rẩy kịch liệt, điên cuồng phóng thích Cửu Thiên Huyền Hỏa ở bên trong. Hai loại thần viêm chân chính tại thời khắc này đang chính diện giao phong, giống như hai Thiên Thần đang gào thét, lại như đại dương mênh mông vô tận đang va chạm.
Đinh tai nhức óc, thiên địa loạn động.
Triệu Thời Việt nắm chặt thời gian nuốt vào một viên Vĩnh Sinh Chủng Tử, khí tức sinh mệnh mênh mông đang tràn ngập cơ thể, tinh khí thần mệt mỏi đều nhanh chóng thịnh vượng lên, mặc dù không đến mức hoàn toàn khôi phục, nhưng trong thời gian ngắn có thể hồi phục một nửa đã khó có được.
Hắn nhanh chóng rơi xuống bên trên Phần Thiên Chiến Vực, chặn lại được trước mặt bọn người Khương Quỳ, chống cự lại liệt diễm mãnh liệt.
- Lão tặc, để cho ngươi ăn đủ!
Khương Phàm gào thét dữ tợn, không giữ lại chút nào phóng thích toàn bộ, Chu Tước Yêu Hỏa trên tế đàn.
Liệt diễm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, giống như biển cả đang giận dữ, lại như Chu Tước đang tức giận với cửu trọng giới.
Thần uy kinh khủng, tiếng gáy to chói tai, đủ để cho Thánh Linh tuyệt vọng, chúng sinh sợ hãi.
Ầm ầm...
Hắc đao kịch liệt nhấc lên, tháo chạy hơn mười dặm, bay thẳng ra Phần Thiên Chiến Vực.
Khương Phàm cao giọng la lên:
- Triệu Thời Việt! Ta cho ngươi tiêu hao Cửu Thiên Huyền Hỏa của hắn, ngươi đốt sạch thần niệm bên trong cho ta, thanh hắc đao kia, ta chắc chắn phải có được! Năm nào tháng nào đó, ta phải dùng thanh đao này, chặt đầu lão tặc xuống!
Chu Tước Yêu Hỏa trọn vẹn bộc phát mười mấy phút, không chỉ có tiêu hao Cửu Thiên Huyền Hỏa phong tồn bên trong hắc đao, càng thương tổn tới thần niệm bên trong.
Linh hồn Xích Thiên Thần Tôn suy yếu đau đớn, nhưng nhìn thấy Phần Thiên Chiến Vực xuất hiện, chiến ý lập tức tăng vọt.
Trước đó không dám cứng nhắc cướp đoạt, chính là sợ Khương Phàm có chiêu gì, bí mật di chuyển Phần Thiên Chiến Vực đi, dù sao đó là do Thiên Hậu Tu La liên thủ bố trí, không thể không có mười ngàn cái cẩn thận.
Nhưng bây giờ, Phần Thiên Chiến Vực còn ở lại chỗ này, ở ngay trên người Khương Phàm, hắn không cần thiết lại phải lo lắng nữa.
Keng!!
Hắc đao vang lên, long trời lở đất, thần uy mãnh liệt xua tán đi yêu hỏa cuồng bạo, hóa thành một đạo thần hồng bất hủ, đuổi giết Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt giương cánh gáy to, toàn thân sôi trào tinh khí, cơ thể sáng chói chói mắt, phóng xuất ra toàn bộ thực lực, ngưng tụ Sát Lục Huyết Kiếm, mở ra đất trời, đối diện va chạm hắc đao.
Lại là một trận bạo tạc kịch liệt, huyền hỏa, huyết viêm, mất khống chế tuôn ra.
Nhưng lần này, hắc đao đã bị đánh tan, mặc dù chỉ là mấy chục mét, nhưng biểu thị hắc đao xác thực đã không còn bằng trước đó.
- Giết!!
Triệu Thời Việt hét lên một tiếng, chiến ý như thủy triều, cuồng bạo lao thẳng đến hắc đao.
- Triệu Thời Việt, giết hắn, nếu không chúng ta ai cũng không thể rời khỏi Đọa Lạc Thiên Quốc này.
Khương Quỳ, Khương Bá, Khương Qua, cùng hô to lên, khích lệ cho Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt thiêu đốt huyết khí, thế công tăng vọt.
Mặc dù hắc đao không nói gì, nhưng Xích Thiên Thần Tôn ở bên trong vẫn đang tiếp tục kích ra uy thế của hắc đao.
Ầm ầm!!
Triệu Thời Việt cùng hắc đao chém giết kịch liệt, không ngừng va chạm, như tuyệt thế Phượng Hoàng nhuốm máu đang tung hoành bên trong Liệt Diễm Đao Khí vô tận, chém giết với hắc đao.
Bọn hắn từ trên cao giết tới phế tích, vỡ nát địa tầng, lại từ dưới mặt đất giết tới khung trời.
Máu tươi vẩy ra, thần hồn gầm thét, cuồng dã lại càng khốc liệt hơn.
Hắc đao còn lâu mới có được mệt mỏi như Khương Phàm dự đoán, linh hồn bên trong xác thực bị thương nặng, nhưng không có hoàn toàn bị chôn vùi, chất liệu hắc đao lại càng là không thể phá vỡ, có thể so với Thần Binh.
Triệu Thời Việt cảm nhận được chênh lệch cực lớn, bất luận là khí tức, hay là uy thế kia, đều để hắn tuyệt vọng.
Nếu như không phải trước đó vừa mới luyện hóa ba thánh hồn, chỉ sợ bây giờ đã bị mất mạng.
Nhưng, hắn càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh, có thể chiến một trận cùng Thần Tôn, vô cùng kiêu ngạo.
Đây không phải là trận chiến đấu mà hắn đã từng vô số lần khát vọng sao?
Chương 1755 Song Hoàng Liệp Thần
Rống!!
Trong hắc đao đột nhiên truyền ra tiếng Xích Thiên Thần Tôn gầm nhẹ, dâng lên Cửu Thiên Huyền Hỏa diễn biến kịch liệt, giống như đang bị 'Tử Vong Chi Đồng' khống chế, tuôn ra một trọng quyền.
Hỏa quyền bạo kích, có ấn ký của thần, tuyệt sát thiên địa.
Ngay sau đó, rầm rầm rầm, hỏa quyền liên tiếp xông ra từ liệt diễm.
Triệu Thời Việt run rẩy, bị vô tình đánh bay ra ngoài, máu tươi, lông vũ vẩy ra, vô cùng thê thảm.
Đây cơ hồ không phải một vấn đề chiến đấu.
Nhưng, Triệu Thời Việt lại đại phóng cuồng tính, vỗ cánh gáy to.
- Huyết Hoàng truyền thừa, Huyết Nguyệt Sát Lục!
Ầm ầm, huyết khí vô tận từ trong thân thể của hắn dâng lên, đây không phải năng lượng, mà là máu tươi thật sự của hắn, thao thao bất tuyệt, cơ hồ muốn rút khô hơn phân nửa.
Máu tươi của Sát Lục Huyết Hoàng, không thể nghi ngờ chính là kịch độc thế gian, mỗi một giọt máu tươi đều tràn ngập khí tức sát lục, mỗi một giọt máu tươi đều có chi ý điên cuồng.
Huyết khí cuồn cuộn, ở trên không ngưng tụ một ánh trăng máu yêu dị.
Mặt trăng máu nở rộ tà ác tia sáng, rọi khắp mấy trăm dặm phế tích.
Bất luận là Khương Phàm hay là bọn người Khương Bá đều lập tức hoảng hốt, cứ nhưa đang đặt mình vào trong chiến trường tử vong rộng lớn, đát trời tung bay máu, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, chỗ gần là thi hài đầy đất, nơi xa là giết chóc không dứt.
Ý thức của bọn hắn nhói nhói, giống như muốn bị ánh trăng chôn vùi, dòng máu của bọn hắn sôi trào giống như muốn bạo thể mà chết.
Đây là truyền thừa kinh khủng nhất của Sát Lục Huyết Hoàng, diễn biến trật tự sát lục đến cực hạn.
Nơi ánh sáng đi tới, vạn vật trầm luân!
Thần niệm mệt mỏi trong hắc đao lập tức chịu ảnh hưởng, xuất hiện hoảng hốt.
Sát Lục Huyết Hoàng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp lấy lông đuôi quấn đi qua.
Thương thương thương!
Lông đuôi cứng cỏi như huyền thiết, quấn chặt lại tại đó, khí tức sát lục mênh mông che mất hắc đao.
Muốn đánh tan hắc đao hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể xử lý linh hồn ở bên trong.
Linh hồn Thần Tôn cưỡng ép thức tỉnh, kích phát hắc đao, âm vang tranh minh, đao thể bộc phát đao khí thảm liệt, điên cuồng tàn phá lông đuôi, huyền hỏa cuồn cuộn diễn biến ra vòng xoáy thôn phệ, toàn bộ bao phủ Sát Lục Huyết Hoàng.
Một kích nổi giận tại giờ khắc này, suýt chút nữa đã miểu sát Sát Lục Huyết Hoàng.
Nhưng...
Sát Lục Huyết Hoàng lại điên cuồng hung tàn hơn, tại thời khắc sống còn, hắn kéo lấy hắc đao nổ bắn ra trời cao, một tiếng gáy to thảm liệt, lông đuôi quăng tới ánh trăng máu trên bầu trời.
Keng!!
Toàn bộ hắc đao cắm vào ánh trăng máu kia, ý niệm sát lục bên trong lập tức xâm nhập hắc đao, thẳng đến linh hồn mệt mỏi của Xích Thiên Thần Hoàng ở bên trong.
Linh hồn lại lần nữa bị thương nặng, nhưng, linh hồn giận dữ, hắc đao dẫn bạo đao khí kinh khủng, trong chớp mắt đã chấn vỡ nát mặt trăng máu kia.
Triệu Thời Việt kêu thê lương thảm thiết, từ trên cao rơi vào bên trên Phần Thiên Chiến Vực, máu tươi chảy ngang, gần như sắp chết.
Nhưng, trong miệng hắn đang ngậm lấy hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ thứ hai, trước tiên liền ăn vào, nhanh chóng khôi phục huyết khí, hắn không có một khắc nào ngừng lại, giương cánh gáy to, đuổi giết không trung.
Keng!!
Hắc đao bị trọng thương, nhưng vẫn rất mạnh, một tiếng vang thật lớn, từ không trung lao thẳng xuống đến Sát Lục Huyết Hoàng.
Khương Phàm nhíu mày, có chút ngoài ý muốn với thực lực của hắc đao, xem ra tên hỗn đản Xích Thiên Thần Tôn kia đã làm nhiều lần tay chân ở phía trên. Nếu như không phải lo lắng năng lượng quá cường hãn, khả năng kích thích Man Hoang Chiến tộc cảnh giác, mang theo cướp đoạt, thì hắn đã còn có thể rót vào càng nhiều năng lượng hơn.
Đối với Phần Thiên Chiến Vực là tình thế bắt buộc của lão tặc!
Bọn người Khương Quỳ âm trầm sắc mặt, đầu tiên là yêu hỏa bạo kích, sau đó lại là giết chóc xâm nhập, linh hồn lại còn ở đó?
Không hổ là Thần Linh!
Nhưng, thời điểm hắc đao đang bổ về phía Sát Lục Huyết Hoàng, bầu trời lại lần nữa hiển hiện một ánh trăng máu mới, càng mạnh hơn so Triệu Thời Việt.
Cường quang chiếu rọi khắp nơi, bọn người Khương Phàm đều suýt chút nữa đã trầm luân.
Hắc đao vội vàng không kịp chuẩn bị, thần niệm suy yếu ở bên trong lại lần nữa hoảng hốt, lần này là hoảng hốt trọn vẹn năm giây.
Sau khi hắn khôi phục, lại đột nhiên lại hoảng hốt, không phải bởi vì chịu ảnh hưởng, mà là... Bên ngoài làm sao lại có hai Sát Lục Huyết Hoàng?
Không trung một cái, phía dưới một cái.
Rầm rầm!!
Hai cái Sát Lục Huyết Hoàng vỗ cánh bổ nhào, trên dưới đối kích, đồng thời vung lên lông đuôi, quấn chặt lấy hắc đao.
Không chỉ có Xích Thiên Thần Tôn sửng sốt một chút, ngay cả Triệu Thời Việt cũng đều sửng sốt một chút.
Nhưng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, Sát Lục Huyết Hoàng ở phía trên đã kéo lấy hắc đao lao thẳng đến mặt trăng máu trên bầu trời, linh hồn thức tỉnh trong hắc đao, muốn triển khai phản kích, đồng thời hung hăng đi tra xét.
Bọn người Khương Phàm liên tiếp hoàn hồn, nhưng một màn ở không trung, để bọn hắn kinh ngạc.
Hai Sát Lục Huyết Hoàng?
Ảo giác sao?
Năng lượng phân thân sao?
Không đúng!!
Cảm giác Kim Thai đều ở đây, vậy cũng là Sát Lục Huyết Hoàng thật sự, không phải năng lượng phân thân!
Chẳng lẽ là phương thức diễn biến loại khác của năng lượng Niết Bàn?
Triệu Thời Việt ngưu bức thật, xác thực ngưu bức!
Triệu Thời Việt rất bất ngờ, ở đâu ra thêm một Sát Lục Huyết Hoàng?
Ầm ầm!
Mặt trăng máu ở không trung trực tiếp bị con Sát Lục Huyết Hoàng kia dẫn bạo, tàn nhẫn tàn phá huyền hỏa hắc đao thả ra, cũng lại lần nữa trọng thương thần niệm Xích Thiên ở bên trong.
Lần này, hắc đao thật sự là đã bị thương nghiêm trọng.
Hai con Sát Lục Huyết Hoàng liên tiếp giết tới, triển khai bạo kích thảm liệt đối với hắc đao.
Hắc đao không cam lòng, dâng lên đao khí vô tận, tràn ngập Cửu Thiên Huyền Hỏa, cùng hai đầu Phượng Hoàng chém giết.
Khương Phàm và bọn người Khương Quỳ cũng hơi nhíu mày.
Không đúng!!
Đó không giống như là thân Niết Bàn!!
Giống như mạnh hơn Triệu Thời Việt, mà ý chí còn hoàn toàn tự chủ!
Cái này nếu như là bí thuật truyền thừa, thì không phải ngưu bức mà là nghịch thiên.
Thế nhưng, ở đâu ra thêm một con Sát Lục Huyết Hoàng?
Trên đời còn có con thứ hai? Trùng hợp như vậy lại tới đây? Còn liên hợp với Triệu Thời Việt?
Thể hiện của Khương Phàm dần dần quái dị, hai con Sát Lục Huyết Hoàng đều có thể cùng Kim Thai của hắn sinh ra cảm ứng.
Hoặc là, bọn hắn thật sự là một thể. Hoặc, chính là Kim Thai mà bọn người Khương Quỳ cảm ứng được trước đó kia.
Chiến Thần Phẫn Nộ mặc dù rất cường đại, nhưng năng lượng mượn dẫn chung quy vẫn chỉ là mượn dẫn, đựng có trực tiếp liên hệ tới sức chịu của cơ thể, liền xem như Thánh Vương chân chính cách thâm không vô tận nhường đến, cũng không thể nào cường đại như vậy.
- Lại đến một kích! Tiên tổ a...
Man Khôi không cam tâm, lần nữa kích phát uy lực truyền thừa, hò hét với tổ từ ở xa xôi.
Nhưng, giữa một cái chớp mắt này, ý thức của hắn hoảng hốt, giống như trong lúc bất chợt đã bị thứ gì đó khống chế ý thức, vẻ mặt từ cuồng nhiệt dữ tợn trở nên tà ác lạnh nhạt, hắn vừa hất đầu lên lại chậm rãi cúi đầu xuống. Giống như thay đổi hoàn toàn, lạnh lùng nhìn Khương Phàm ở phía dưới.
Khương Phàm cảnh giác, tình huống này là như thế nào?
'Man Khôi' thu liễm khí tức, nhưng thật giống như càng khủng bố hơn, hắn chậm rãi đi ra từ trong thâm không, toàn thân tỏa ra huyết quang sáng chói, tràn ngập khí tức uy nghiêm, phảng phất cùng thâm không giao hòa, cùng đất trời cộng minh, hình thành một loại khí thế để chúng sinh đều muốn quỳ bái.
- Tiên tổ!!
Hai vị Thánh Linh Man Hoang quỳ gối xuống đất, ngay cả hai cánh cao ngạo đều rủ xuống dưới, mặc dù là Thánh Linh, nhưng giờ phút này lại vẫn đang nhẹ nhàng run rẩy.
Đây không phải Man Khôi, càng không phải năng lượng mượn dẫn, hiển nhiên là ý thức tiên tổ cách hư không vô tận thẳng đến khống chế Man Khôi.
- Có ý tứ, ngươi lại chọn một Tiểu Chu Tước.
Miệng 'Man Khôi' đầy răng nanh, tà khí lẫm nhiên, giống như đang lầm bầm, lại như đang nói cho ai nghe.
Khương Phàm cảnh giác nhìn Man Khôi, sẵn sàng trận địa, chỉ là hắn không có chú ý tới, hỏa vũ bao trùm phía sau lưng lại nổi lên từng đường vân, đang tỏa ra tia sáng yếu ớt.
- Thôi, cho ngươi chút mặt mũi đi. Nhưng lần sau gặp lại, ta cũng không khách khí.
'Man Khôi' cười lành lạnh, lui về hư không, chào hỏi hai vị Thánh Linh:
- Rời khỏi nơi này.
- A? Vâng!
Hai vị Man Hoang Thánh Linh lập tức bay lên không, một mực cung kính bảo vệ ở hai bên 'Man Khôi', đi đến trong bóng tối.
Khương Phàm nhìn qua bầu trời đang dần dần khép lại, cau mày, không nghĩ ra rốt cuộc Man Khôi làm sao.
Nhưng bất luận là mượn năng lượng, hay là thay đổi quỷ dị sau cùng, đều rất không tầm thường.
- Cứu ta...
Ngoài trăm dặm, Thánh Linh Xích Thiên kêu gào đau đớn.
Hắn từ bỏ tôn nghiêm, cầu khẩn Thánh Linh Man Hoang, nhưng, không có người nào tới cứu hắn.
Sát Lục Huyết Hoàng tế ra sát lục kiếm gào thét tới, chém chết Thiên Hỏa đã yếu ớt, chặn ngang thành hai đoạn.
Phốc phốc!
Khương Quỳ từ phía sau xuất kích, không nhìn đến khí tức sát lục còn đang mãnh liệt, một tay đánh xuyên phía sau lưng Thánh Linh Xích Thiên, cầm lấy trái tim đang bành trướng nhảy lên kia.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh bay đi, nhào về phía thân thể nửa đoạn dưới còn muốn giãy dụa, huyết viêm bạo kích xiềng xích, vô tình đánh xuyên, cưỡng ép khống chế.
- A a...
Linh hồn Thánh Linh Xích Thiên còn đang gào thét, thân thể tàn phế rách rưới phóng liên tục lấy mãnh liệt thánh uy. Khuất nhục! tức giận!
Hắn làm cho Xích Thiên hoàng thất hổ thẹn!
Ba vị Thánh Linh, vậy mà lại đều bị xử tử ở chỗ này.
Triệu Thời Việt rút ra thánh hồn, cưỡng ép thôn phệ luyện hóa, tăng thực lực lên.
Khương Quỳ tước đoạt toàn bộ máu tươi thánh khu, rót vào trái tim đang bành trướng nhảy lên kia, sau đó cưỡng ép dung nhập cơ thể mình.
- Đều luyện đi, sau đó chúng ta mau rời khỏi.
Bọn người Khương Phàm chạy tới nơi này, giao linh hồn suy yếu của hai vị Thánh Linh trước đó cho Triệu Thời Việt, để hắn tiếp tục luyện hóa hấp thu.
Chỉ có luyện linh hồn, xử lý sạch trái tim, Thánh Nhân mới có thể chết thật sự, nếu không thì vẫn có cơ hội phục sinh.
Dù sao cũng là Thánh Nhân, sớm đã siêu thoát cơ thể phàm trần.
- A a...
Linh hồn mệt mỏi của hai vị Thánh Linh Xích Thiên đau đớn giãy dụa, nhưng rất nhanh đã tiêu vong trong huyết viêm cuồn cuộn, biến thành nguyên lực thánh hồn rót vào thân thể Triệu Thời Việt.
Liên tiếp thôn phệ ba thánh hồn, thực lực Triệu Thời Việt gần như bạo tăng.
Bây giờ đừng nói là đối mặt với Thánh Linh nửa sống nửa chết, xem như Thánh Linh ở trạng thái toàn thịnh đều có hi vọng săn giết.
Khương Phàm phá giải ba bộ thánh khu, giao toàn bộ máu tươi cho Khương Quỳ.
Kỳ thật hắn rất bất ngờ với thực lực của Khương Quỳ, vậy mà lại có thể từ thánh huyết diễn biến ra thánh uy, nếu như thế, vậy thì cứ giao toàn bộ máu tươi cho hắn.
Thịt xương còn lại thì trấn áp bên trong tầng thứ hai của thanh đồng tiểu tháp, một ít giao cho bọn người Hướng Vãn Tình.
Bạch Tai mặc dù đã chết lặng, nhưng nhìn đến thánh nhục thánh cốt đang không ngừng vẩy xuống, hắn vẫn cảm thấy hốt hoảng, cảm giác giống như đang nằm mơ.
Chu Thanh Thọ một bên cướp thánh nhục, một bên thúc giục:
- Chớ ngẩn ra đó, nhanh chọn mấy khối hài lòng, thực sự không được thì toàn đổi xương cốt của mình.
- Cầm thú, ngươi cũng đã dung hợp thần cốt, còn quan tâm chút thánh nhục ấy?
Hướng Vãn Tình ở bên cạnh lắc đầu.
- Ta là ăn uống no đủ, trong nhà không phải còn có một vị tiểu nương tử còn bị đói sao.
- Ôi, tính ra ngươi còn có chút lương tâm.
- Hắc hắc, cái này gọi là sớm chứa đựng hảo cảm, tương lai ngày nào đó phạm sai lầm, có thể dùng để khẩn cấp.
- Ta trách oan ngươi.
Hướng Vãn Tình rất bất đắc dĩ.
Thời điểm bọn người Khương Phàm đang khẩn trương xử lý, một thanh hắc đao đã vạch phá yêu hỏa mãnh liệt, dường như sấm sét đột nhiên oanh đến gần đó.
Hắc đao oanh minh, chấn động không gian, phóng xuất ra Cửu Thiên Huyền Hỏa ngập trời, cường thế xua tan Chu Tước Yêu Hỏa xung quanh.
- Phần Thiên Thần Hoàng, rốt cuộc cũng gặp mặt.
Huyền hỏa cuồn cuộn dâng trào, ngưng tụ ra bóng người mơ hồ, ở trên cao nhìn xuống quan sát Khương Phàm, bộ dáng mặc dù thấy không rõ, nhưng ánh mắt này lại thật giống như thực sự tồn tại, một mắt tam đồng, sinh tử luân chuyển.
Khương Phàm nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, cười:
- Lão tặc? Ngươi lại đích thân đến. Trách không được không có thấy Thánh Vương xuất hiện. Ta nói ngươi thật đúng là không biết xấu hổ, đường đường là Thần Tôn, lại tự mình ra tay bắt một Niết Bàn cảnh là ta đây.
Huyền hỏa cuồn cuộn, thân ảnh Xích Thiên Thần Tôn vặn vẹo lay động, thanh âm lại rõ ràng lọt vào tai, lực thấu linh hồn:
- Cửu U thâm không giá lạnh không dễ chịu nhỉ? Ngươi chịu khổ rồi.
Khương Phàm cười nói:
- Tàn hồn mà thôi, không có ý thức, không cảm giác được đau đớn. Ngược lại là ngươi, nằm trong quan tài ngàn năm, mỗi ngày mỗi đêm đều lo lắng hãi hùng, rất dày vò nhỉ. Ngươi, mới chịu khổ.
Chương 1752 Xích Thiên Thần Tôn (3)
- Một ngàn năm. Thời gian ngươi trở về so với ta mong muốn còn dài hơn.
- Thế nào, không kịp chờ đợi phải chết? Vậy cũng chớ thất thần, trở về chết đi, chết ngay tại trước Xích Thiên Thần Cung các ngươi, tìm một sợi dây thừng chắc, mặt hướng về Vạn Thế thần triều ta... Treo cổ!
- Thiên Hậu đâu? Nàng trả ngươi lại, bản thân mình đã hoàn hảo?
- Ngươi chưa thấy qua nàng sao? A, có thể là sợ dơ bẩn con mắt mình, cố ý trốn tránh ngươi.
- Ngàn năm không gặp, vẫn như cũ nhỉ. Nếu như ngươi lại có thể ổn trọng chút, năm đó cũng không chết thảm tại Đăng Thiên Kiều.
- Lão tặc, già nên hồ đồ rồi? Năm đó ta có thể chết ở nơi đó, không phải đều là nhờ ngươi ban tặng sao? Mới ngủ một ngàn năm, đều quên rồi? Ha ha, không nôn nóng, ta sẽ để cho ngươi từ từ suy nghĩ lại.
- Ngươi muốn xưng hoàng, làm đệ nhất hoàng đạo, ta có thể cùng ngươi uy hiếp Thương Huyền. Nhưng ngươi muốn xưng đế, đó là tự chịu diệt vong, ta không thể nào đánh cược hàng tỉ sinh linh Xích Thiên Thần Triều, vì ngươi điên cuồng không sợ mà chôn cùng.
- Ngươi thả chó cái rắm!
Khương Phàm giận đến tím mặt, nụ cười lui sạch, mặt đầy dữ tợn, hắn chỉ vào Xích Thiên Thần Tôn giận dữ mắng mỏ:
- Thời điểm Vạn Thế và Xích Thiên vừa mới kết minh, ngươi đã biết mục đích của ta! Là tốc độ ta trưởng thành và thực lực ta hiện ra, để cho ngươi thành vật làm nền, lão tặc ngươi không muốn! Là Đế Quân tám phương thừa dịp loạn bố cục, uy hiếp đe dọa, dọa nát gan chó của ngươi!
- Ngươi sợ! Ta có thể chấp nhận! Ngươi muốn rời khỏi, ta có thể chấp nhận! Nhưng ngươi giết nữ tử của ta, huyết tế chiến kỳ, thừa dịp ta chinh chiến Thiên Khải, làm loạn Vạn Thế thần triều ta, dùng cái này để tỏ thái độ với Đế Quân tám phương, mẹ kiếp, ngươi chính là tên súc sinh vô tín vô nghĩa!
- Ngươi tiết lộ năm nơi ta bí mật bố trí tại Thiên Khải chiến trường, mưu đồ Đông Nam Thiên Môn của ta...
Khương Phàm đang mắng lại đột nhiên ngừng, hít một hơi thật sâu, khôi phục tỉnh táo, cười nhạt nói:
- Suýt nữa quên mất, lão tặc ngươi đây không có tình cảm bình thường, không biết xấu hổ.
Hư ảnh Xích Thiên Thần Tôn vặn vẹo trong liệt diễm dào dạt, tràn ngập thần uy như đại dương:
- Chúng ta đây coi như là tục cũ đã xong, giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta đi, hôm nay có thể tạm thời tha mạng của ngươi, ngươi có thể tiếp tục chạy trốn.
- Lão tặc ngươi thật hài hước, tha mạng ta? Ngươi là chờ ta đi tìm Thiên Hậu, một mẻ hốt gọn thì đúng hơn. Ta nói, ngươi thế nào cũng đều là một Thần Tôn, sống chân thành chút, đừng dối trá như vậy.
- Ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta sẽ thả ngươi rời khỏi.
- Còn chơi như thế này? Ta giao Phần Thiên Chiến Vực cho ngươi, chuyện ngươi làm đầu tiên chính là phế đi ta, bởi vì giao dịch của ngươi chỉ là để cho ta rời khỏi, không nói để cho ta hoàn chỉnh rời khỏi. Cái lão già hèn hạ ngươi, chúng ta ai còn không hiểu rõ ai sao, cũng đừng lại chơi loại mưu kế dối trá này, trực tiếp bắt đầu biểu diễn cái sự không biết xấu hổ của ngươi đi.
- Ngươi từ chối giao dịch?
- Còn chưa đủ rõ ràng sao?
- Nếu đã như thế này...
Hư ảnh tiêu tán, hắc đao run run mãnh liệt, thần niệm phong tồn ở bên trong thức tỉnh, Cửu Thiên Huyền Hỏa chân chính như cuồng triều mãnh liệt lao ra.
Ầm ầm...
Khung trời đang run rẩy, phế tích đang rạn nứt, phạm vi yêu hỏa trong vòng trăm dặm đều bị đuổi tản ra hầu như không còn.
Hắc đao khí thế, cường thịnh không gì sánh được, phảng phất có thể tuỳ tiện đồ sát Thánh Linh, chém chết hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
Sát Lục Huyết Hoàng đứng ở phía trước Khương Phàm, trực diện lấy Cửu Thiên Huyền Hỏa bàng bạc mênh mông.
Hắn cuồn cuộn sát ý, không có chút sợ hãi nào, huyết vũ toàn thân chảy xuôi huyết quang, lông đuôi phía sau càng giống như xiềng xích giết chóc, tạo nên khí tức sát phạt vô tận.
Nhưng, hắc đao không có lập tức ra tay, mà giằng co với Sát Lục Huyết Hoàng.
Hai mắt Sát Lục Huyết Hoàng đỏ lên, cảnh giác hắc đao, cuồn cuộn sát khí giống như biển gầm sôi trào, như lưỡi dao, như móng vuốt dùng sức mở rộng, chuẩn bị giết qua bất cứ lúc nào.
Bọn người Khương Quỳ bồi ở bên cạnh Khương Phàm, vừa cảnh giác lại càng cảm thấy kỳ quái hơn, hắc đao đang chờ cái gì, chẳng lẽ muốn dùng uy lực Thần Hoàng khiến cho Triệu Thời Việt e ngại sao?
Sát Lục Huyết Hoàng, Sát Lục Huyết Viêm thật đúng là có liên quan, càng là cường thế càng điên cuồng, huyết viêm càng thịnh vượng, nếu như mình đều e ngại, huyết viêm rất khó thể hiện ra uy thế chân chính.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, cảm giác là lạ ở chỗ nào đó, lấy thực lực Xích Thiên Thần Tôn, hoàn toàn không cần thiết phải lao lực như vậy.
Chẳng lẽ đang chờ đợi viện quân?
Càng không thể!
Xích Thiên Thần Tôn cao ngạo còn không đến mức luân lạc tới loại trình độ đó.
Lúc này, liệt diễm nơi xa hoành kích trời cao, giống như một con sông lửa lao nhanh, phá tan yêu hỏa cuồn cuộn, xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người.
Con ngươi của Khương Phàm có chút ngưng tụ, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
- Bọn họ là ai?
Khương Quỳ ý thức dò xét qua đi, một vị Bán Thánh, hai vị Niết Bàn cao giai, đây là người phụng dưỡng hắc đao sao?
Ba người liên tiếp dừng ở nơi xa, kinh ngạc nhìn cả người lấp lóe hỏa văn quỷ dị.
Những hỏa văn này đột nhiên xuất hiện, không hiểu sao lại dẫn dắt bọn hắn xuyên qua biển lửa đến nơi này.
Đây là đang xảy ra chuyện gì?
Là ai sớm khắc ở trên người bọn họ sao?
Vậy mà lại hoàn toàn không biết rõ tình hình!
Bên trong hắc đao truyền ra giọng Xích Thiên Thần Tôn:
- Ngươi giết ba hậu tự của ta, một mạng đổi một mạng, ta sẽ xử tử ba hậu tự ngươi.
Sắc mặt Khương Phàm đột nhiên biến đổi:
- Lão tặc, ngươi muốn chút mặt không? Người của ngươi là tới giết ta, tài nghệ không bằng người khác, chết chưa hết tội, người của ta đã không có đi giết ngươi, càng không có ngỗ nghịch ngươi, bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ngươi dựa vào cái gì giết bọn hắn?
- Dựa vào giữa chúng ta là kẻ địch!
Xích Thiên Thần Tôn ném Hoang Nguyên Vương qua đến, chính là muốn Khương Phàm tiếp xúc với bọn hắn.
Thông qua huyết văn bí mật lưu trên người Hoang Nguyên Vương, xác định vị trí Khương Phàm, kịp thời truy tung đến vị trí Phần Thiên Chiến Vực kỹ càng hơn.
Nhưng không nghĩ tới, Khương Phàm lại nhẫn tâm không để ý Hoang Nguyên Vương, vậy cũng chỉ có thể dùng thủ đoạn cực đoan.
Chương 1753 Xích Thiên Thần Tôn (4)
- Bọn hắn đã không còn là hậu tự của ta nữa, giữa chúng ta không có chút quan hệ nào.
- Không thừa nhận, không có nghĩa là không liên quan. Huyết thống ở đó, quan hệ cũng ở đó. Giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta không chỉ có thể thả ngươi rời khỏi, còn có thể tha mạng cho ba người bọn hắn. Đây là điều kiện cao nhất ta có thể đưa ra. Nếu như ngươi từ chối, ba người bọn hắn phải chôn cùng người, ngươi cũng đừng hòng lại rời khỏi.
Ba người Hoang Nguyên Vương nhìn trận giằng co trước mặt, rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Trong hắc đao lại là linh hồn Thần Tôn?
Nam tử được bảo vệ phía trước kia, chẳng lẽ chính là Phần Thiên Thần Hoàng sao, là tiên tổ của bọn hắn?
Mặt Khương Phàm lại, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Sở dĩ không tiếp xúc với bọn hắn, chính là không muốn lại có liên lụy, để Xích Thiên Thần Triều nhìn thấy hắn 'không quan tâm', nhưng không nghĩ tới lão tặc so với lúc trước lại còn ác độc hơn, lại dùng loại thủ đoạn hèn hạ này.
Đan Hoàng rất không nguyện ý nhúng tay loại chuyện này, nhưng vẫn đề tỉnh được trong ý thức Khương Phàm:
- Ba người kia không giống như là tự mình đuổi tới, hẳn là bị khống chế. Nếu Xích Thiên Thần Tôn có thể khống chế thân thể bọn họ thì có thể khống chế sinh tử bọn họ. Ngươi giao ra Phần Thiên Chiến Vực ra, một khắc này, bọn hắn sẽ chết ở trước mặt ngươi, coi như thật sự giao cho ngươi, cũng không thể nào sẽ được sống bao lâu.
- Bọn họ kỳ thật coi như đã là người chết. Nếu như bây giờ ngươi thỏa hiệp, chẳng khác nào cho Xích Thiên Thần Tôn thấy, ngươi còn quan tâm lấy Hoang Nguyên vương phủ, vì ba tộc nhân liền nguyện ý giao Phần Thiên Chiến Vực ra. Hắn có khả năng lợi dụng càng nhiều tộc nhân ở lại thần triều, uy hiếp ngươi bại lộ chỗ Thiên Hậu ẩn thân. Khương Phàm, ngươi nhất định phải tỉnh táo cho ta, không nên vọng động.
Đan Hoàng rất khinh thường cách làm của Xích Thiên Thần Tôn, nhưng không thể không thừa nhận, vị minh hữu kiêm túc địch kiếp trước này hiểu rất rõ Khương Phàm, trực tiếp liền tóm lấy chỗ yếu.
Bên trong hắc đao lại truyền ra giọng của Xích Thiên Thần Tôn:
- Ta không muốn giết ngươi hôm nay, cho nên mở ra điều kiện, cùng ngươi làm giao dịch. Nếu như ngươi từ chối cuộc giao dịch này, bọn hắn sẽ chết ở trước mặt ngươi, những người bên cạnh ngươi này, đều sẽ chết ở trước mặt ngươi.
Khương Phàm cắn răng nói:
- Lão tặc, ngươi cũng chỉ biết dùng loại hèn hạ này sao?
- Lúc đầu ta đã nhắc nhở qua ngươi, không nên tùy tiện rêu rao thiện ác. Cách đạt thành mục tiêu, chỉ cần nhìn nó có hữu hiệu hay không, không cần thiết phải dùng cái mình gọi là thiện ác đi cân nhắc. Giết chóc, chinh phục, dụ dỗ, bức hiếp, đều là phương pháp, không phân cao thấp.
Khương Phàm nhìn về ba người nơi xa, do dự, giãy dụa.
Đan Hoàng tiếp tục nhắc nhở Khương Phàm:
- Đây không chỉ là một trận giao dịch, càng là đọ sức! Hắn muốn phá vỡ niềm tin của ngươi, để cho ngươi thỏa hiệp, để cho ngươi tức giận, để cho ngươi lần đầu tiên mặt đối với hắn sau bao nhiêu năm liền sinh ra cảm giác bất lực. Ta biết người của Hoang Nguyên vương phủ rất đáng thương, nhưng bọn hắn đã bị khống chế, bọn hắn đã là người chết.
Giọng của Xích Thiên Thần Tôn lại truyền ra từ hắc đao:
- Hoang Nguyên Vương, để cho tiên tổ các ngươi, biết tên của các ngươi.
Vẻ mặt của Hoang Nguyên Vương rất phức tạp, chần chờ mở miệng:
- Ta là gia chủ đương đại của Hoang Nguyên vương phủ, Khương Khấu.
Hai vị lão nhân ở hai bên nói:
- Chúng ta là thúc thúc Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan.
Khương Phàm có chút há mồm, đang muốn hỏi thăm tình huống của bọn họ, thì hỏa văn trên người ba người lại đột nhiên bắn ra cường quan chói mắt.
Ầm ầm!!
Khương Khấu, Khương Triều, Khương Lan, toàn bộ bạo tạc.
Huyết nhục văng tung tóe, liệt diễm tuôn ra.
Ba người dưới tình huống không có chút chuẩn bị nào, bị Xích Thiên Thần Tôn dẫn bạo ngay tại chỗ.
Khương Phàm như bị sét đánh, cứ thế mà trực tiếp bị định tại chỗ.
Bọn người Khương Quỳ cau chặt lông mày, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
- Nếu ngươi đã từ chối giao dịch, thật đáng tiếc, bọn hắn chỉ đành phải chôn cùng vì ba hậu tự của ta.
Xích Thiên Thần Tôn đoán được Khương Phàm là muốn cắt đứt quan hệ với Hoang Nguyên vương phủ, đã không còn ràng buộc, vậy coi như nổ chết trước mặt của hắn, để Khương Phàm áy náy, tức giận, một lần nữa sinh ra ràng buộc cùng Hoang Nguyên vương phủ.
Hai vị tộc nhân Khương gia để lại trong Xích Thiên Thần Triều, cũng còn có thể phát huy tác dụng.
Đối đãi loại người bá đạo tàn khốc như Khương Phàm, đây là phương pháp hữu hiệu nhất.
Khương Phàm kinh ngạc nhìn huyết nhục hài cốt vẩy xuống đầy trời, thanh âm hơi run:
- Lão tặc! Nhớ kỹ ta, trở về khắc vào trong quan tài, hôm nay ngươi giết ba hậu tự của ta, tương lai ta đồ ba vạn dặm Xích Thiên ngươi!
- Còn lại bốn kẻ, trước khi ta giết hết bọn hắn, hi vọng ngươi có thể thay đổi chủ ý, chủ động giao Phần Thiên Chiến Vực ra.
Hắc đao tranh minh, âm thanh chấn động hoàn vũ, ánh lửa sôi trào chiếu thấu đất trời, để vạn vật ảm đạm.
Xích Thiên Thần Tôn khống chế hắc đao, lao thẳng đến Sát Lục Huyết Hoàng, lưỡi đao sắc bén, liệt diễm tuôn ra, tràn ngập thần uy.
- Khương Quỳ, dẫn bọn hắn lui ra.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh thét dài, huyết viêm kịch liệt cuồn cuộn, ở trên không ngưng tụ Sát Lục Huyết Kiếm, dài đến trăm mét, sắc bén thấu xương, khuấy động khí tức sát lục vô tận, chỉ là loại cảm giác này liền có thể để cường địch tuyệt vọng, linh hồn buồn bã rung động.
Keng!!
Đao kiếm va chạm, thiên chấn địa động, giống như là hai viên sao chổi đụng vào nhau.
Huyết kiếm tán loạn tại chỗ, đao khí huyền hỏa hỗn tạp khủng bố, cuồng lôi đối diện đánh bay Sát Lục Huyết Hoàng.
Máu tươi nở rộ, hài cốt vỡ vụn, Sát Lục Huyết Hoàng be bét máu thịt, vô cùng thê thảm.
Bọn người Khương Quỳ đang lui lại bỗng nhiên biến sắc.
- Không chịu nổi một kích!
Hắc đao oanh minh kịch liệt, bay thẳng lên trời, ánh sáng mãnh liệt để nhật nguyệt tinh thần đều muốn ảm đạm, đao khí mạnh mẽ, huyền hỏa cuồn cuộn, lại lần nữa bổ về phía Sát Lục Huyết Hoàng. Thanh đao này là do Xích Thiên Thần Tôn tự mình tế luyện ở bên trong thần cung, bên trong không chỉ có thần niệm mà hắn khắc xuống, càng có hỏa chủng huyền hỏa mà hắn tự mình dung luyện, đủ để tuỳ tiện diệt sát Thánh Linh.
Hắc đao bá đạo, liệt diễm càng là thần viêm chân chính!
Sát Lục Huyết Hoàng mãnh liệt nhấc lên, cưỡng ép ổn định lại, đối mặt với thần uy cuồn cuộn, hắn ngược lại càng tăng vọt chiến ý, vỗ cánh gáy to, lông đuôi sôi sục, hóa thành xiềng xích giết chóc, bao quanh trật tự giống như uy thế khủng bố, về phía trước cuồng dã xen lẫn.
Chương 1754 Xích Thiên Thần Tôn (5)
Lông đuôi đã là năng lượng mạnh nhất của Sát Lục Huyết Hoàng, càng truyền thừa từ trật tự hủy diệt mà Chu Tước khống chế, tại thời khắc bạo tẩu, tại thời điểm sát niệm đạt tới cực hạn, có thể hoàn mỹ hiện ra uy lực Chu Tước.
Thương thương thương!
Những trận nổ rung trời vang vọng đất trời, lông đuôi cơ hồ vỡ vụn toàn bộ, nhưng hắc đao mà Xích Thiên Thần Tôn khống chế lại cưỡng bức đậu ở chỗ đó.
- A?
Xích Thiên Thần Tôn trong hắc đao đều có chút kinh ngạc, bình thường hai đao liền có thể đánh chết Phượng Hoàng, vậy mà lại bị đỡ được hai lần.
Nhưng, chỉ thế thôi.
Hắc đao bộc phát uy lực và năng lượng, rung chuyển trời đất, thần uy kinh khủng nương theo uy lực 'Tử vong' của Xích Thiên huyền huyễn, mở ra không gian, gây nên từng vết rách, đuổi giết Sát Lục Huyết Hoàng.
- Triệu Thời Việt, lùi xuống cho ta!
Rốt cuộc Khương Phàm cũng hoàn hồn, điên cuồng gào thét, liệt diễm toàn thân bạo động cuồn cuộn.
Phần Thiên Chiến Vực xô ra khỏi khí hải, nâng Khương Phàm phóng tới không trung.
Nương theo tiếng vang đinh tai nhức óc cuồn cuộn, Phần Thiên Chiến Vực trải ra trăm dặm, hiện ra toàn bộ diện mạo.
Mặc dù nhìn tàn phá không chịu nổi, nhưng vẫn còn sót lại dư uy, giống như là Thần Linh sắp chết hồi quang phản chiếu(*), tràn ngập vô tận thần uy, không gian vặn vẹo lên, rung chuyển càn khôn, thậm chí kinh hãi lấy uy lực đại đạo.
(*) Chỉ hiện tượng hồi phục trở lại mạnh mẽ.
Khương Phàm tọa trấn bệ đá, chỉ tòa tế đàn thứ ba phía xa.
Yêu hỏa cháy hừng hực ở phía trên là yêu hỏa còn sót lại tại thời điểm trên Đăng Thiên Kiều lúc trước hướng lên trời chứng đạo, lúc ấy đối mặt thiên phạt thảm liệt, Cửu Thiên Huyền Hỏa mờ đi, Bát Hoang Tuyệt Diễm suy yếu, nhưng Chu Tước Yêu Hỏa bởi vì hắn điên cuồng phóng thích, thịnh vượng đến trình độ mạnh nhất cuộc đời.
Mặc dù đã yên lặng ngàn năm, thế nhưng uy lực vẫn bá đạo như cũ.
Khương Phàm vốn định giữ lấy nó, chờ đợi thời kì đặc thù phóng thích toàn bộ, nhưng giờ khắc này, hắn đã lên cơn giận dữ.
- Lão tặc! Để cho ngươi Chu Tước Yêu Hỏa có dư vị thuần chính nhất, cảm tạ ta đi!
Khương Phàm dữ tợn, ngẩn đầu lên trời hét lớn, triệt để thả ra Chu Tước Yêu Hỏa trên tế đàn.
Ầm ầm!!
Tế đàn lắc lư, rung chuyển Cửu Thiên Thập Địa, không gian vô tận đều đang chấn động kịch liệt, mấy ngàn dặm phế tích đều đang run rẩy.
Chu Tước Yêu Hỏa phun trào ngập trời, giống như Chu Tước lâm thế, bá liệt hung ác, giương cánh cuồng kích.
Ầm ầm!
Cỗ này yêu hỏa còn mang theo sự tức giận lúc ở trên Đăng Thiên Kiều, lộ ra cực kỳ nóng nảy, đối diện đụng bay hắc đao.
Hắc đao run rẩy kịch liệt, điên cuồng phóng thích Cửu Thiên Huyền Hỏa ở bên trong. Hai loại thần viêm chân chính tại thời khắc này đang chính diện giao phong, giống như hai Thiên Thần đang gào thét, lại như đại dương mênh mông vô tận đang va chạm.
Đinh tai nhức óc, thiên địa loạn động.
Triệu Thời Việt nắm chặt thời gian nuốt vào một viên Vĩnh Sinh Chủng Tử, khí tức sinh mệnh mênh mông đang tràn ngập cơ thể, tinh khí thần mệt mỏi đều nhanh chóng thịnh vượng lên, mặc dù không đến mức hoàn toàn khôi phục, nhưng trong thời gian ngắn có thể hồi phục một nửa đã khó có được.
Hắn nhanh chóng rơi xuống bên trên Phần Thiên Chiến Vực, chặn lại được trước mặt bọn người Khương Quỳ, chống cự lại liệt diễm mãnh liệt.
- Lão tặc, để cho ngươi ăn đủ!
Khương Phàm gào thét dữ tợn, không giữ lại chút nào phóng thích toàn bộ, Chu Tước Yêu Hỏa trên tế đàn.
Liệt diễm cuồn cuộn, đinh tai nhức óc, giống như biển cả đang giận dữ, lại như Chu Tước đang tức giận với cửu trọng giới.
Thần uy kinh khủng, tiếng gáy to chói tai, đủ để cho Thánh Linh tuyệt vọng, chúng sinh sợ hãi.
Ầm ầm...
Hắc đao kịch liệt nhấc lên, tháo chạy hơn mười dặm, bay thẳng ra Phần Thiên Chiến Vực.
Khương Phàm cao giọng la lên:
- Triệu Thời Việt! Ta cho ngươi tiêu hao Cửu Thiên Huyền Hỏa của hắn, ngươi đốt sạch thần niệm bên trong cho ta, thanh hắc đao kia, ta chắc chắn phải có được! Năm nào tháng nào đó, ta phải dùng thanh đao này, chặt đầu lão tặc xuống!
Chu Tước Yêu Hỏa trọn vẹn bộc phát mười mấy phút, không chỉ có tiêu hao Cửu Thiên Huyền Hỏa phong tồn bên trong hắc đao, càng thương tổn tới thần niệm bên trong.
Linh hồn Xích Thiên Thần Tôn suy yếu đau đớn, nhưng nhìn thấy Phần Thiên Chiến Vực xuất hiện, chiến ý lập tức tăng vọt.
Trước đó không dám cứng nhắc cướp đoạt, chính là sợ Khương Phàm có chiêu gì, bí mật di chuyển Phần Thiên Chiến Vực đi, dù sao đó là do Thiên Hậu Tu La liên thủ bố trí, không thể không có mười ngàn cái cẩn thận.
Nhưng bây giờ, Phần Thiên Chiến Vực còn ở lại chỗ này, ở ngay trên người Khương Phàm, hắn không cần thiết lại phải lo lắng nữa.
Keng!!
Hắc đao vang lên, long trời lở đất, thần uy mãnh liệt xua tán đi yêu hỏa cuồng bạo, hóa thành một đạo thần hồng bất hủ, đuổi giết Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt giương cánh gáy to, toàn thân sôi trào tinh khí, cơ thể sáng chói chói mắt, phóng xuất ra toàn bộ thực lực, ngưng tụ Sát Lục Huyết Kiếm, mở ra đất trời, đối diện va chạm hắc đao.
Lại là một trận bạo tạc kịch liệt, huyền hỏa, huyết viêm, mất khống chế tuôn ra.
Nhưng lần này, hắc đao đã bị đánh tan, mặc dù chỉ là mấy chục mét, nhưng biểu thị hắc đao xác thực đã không còn bằng trước đó.
- Giết!!
Triệu Thời Việt hét lên một tiếng, chiến ý như thủy triều, cuồng bạo lao thẳng đến hắc đao.
- Triệu Thời Việt, giết hắn, nếu không chúng ta ai cũng không thể rời khỏi Đọa Lạc Thiên Quốc này.
Khương Quỳ, Khương Bá, Khương Qua, cùng hô to lên, khích lệ cho Triệu Thời Việt.
Triệu Thời Việt thiêu đốt huyết khí, thế công tăng vọt.
Mặc dù hắc đao không nói gì, nhưng Xích Thiên Thần Tôn ở bên trong vẫn đang tiếp tục kích ra uy thế của hắc đao.
Ầm ầm!!
Triệu Thời Việt cùng hắc đao chém giết kịch liệt, không ngừng va chạm, như tuyệt thế Phượng Hoàng nhuốm máu đang tung hoành bên trong Liệt Diễm Đao Khí vô tận, chém giết với hắc đao.
Bọn hắn từ trên cao giết tới phế tích, vỡ nát địa tầng, lại từ dưới mặt đất giết tới khung trời.
Máu tươi vẩy ra, thần hồn gầm thét, cuồng dã lại càng khốc liệt hơn.
Hắc đao còn lâu mới có được mệt mỏi như Khương Phàm dự đoán, linh hồn bên trong xác thực bị thương nặng, nhưng không có hoàn toàn bị chôn vùi, chất liệu hắc đao lại càng là không thể phá vỡ, có thể so với Thần Binh.
Triệu Thời Việt cảm nhận được chênh lệch cực lớn, bất luận là khí tức, hay là uy thế kia, đều để hắn tuyệt vọng.
Nếu như không phải trước đó vừa mới luyện hóa ba thánh hồn, chỉ sợ bây giờ đã bị mất mạng.
Nhưng, hắn càng đánh càng cuồng, càng đánh càng mạnh, có thể chiến một trận cùng Thần Tôn, vô cùng kiêu ngạo.
Đây không phải là trận chiến đấu mà hắn đã từng vô số lần khát vọng sao?
Chương 1755 Song Hoàng Liệp Thần
Rống!!
Trong hắc đao đột nhiên truyền ra tiếng Xích Thiên Thần Tôn gầm nhẹ, dâng lên Cửu Thiên Huyền Hỏa diễn biến kịch liệt, giống như đang bị 'Tử Vong Chi Đồng' khống chế, tuôn ra một trọng quyền.
Hỏa quyền bạo kích, có ấn ký của thần, tuyệt sát thiên địa.
Ngay sau đó, rầm rầm rầm, hỏa quyền liên tiếp xông ra từ liệt diễm.
Triệu Thời Việt run rẩy, bị vô tình đánh bay ra ngoài, máu tươi, lông vũ vẩy ra, vô cùng thê thảm.
Đây cơ hồ không phải một vấn đề chiến đấu.
Nhưng, Triệu Thời Việt lại đại phóng cuồng tính, vỗ cánh gáy to.
- Huyết Hoàng truyền thừa, Huyết Nguyệt Sát Lục!
Ầm ầm, huyết khí vô tận từ trong thân thể của hắn dâng lên, đây không phải năng lượng, mà là máu tươi thật sự của hắn, thao thao bất tuyệt, cơ hồ muốn rút khô hơn phân nửa.
Máu tươi của Sát Lục Huyết Hoàng, không thể nghi ngờ chính là kịch độc thế gian, mỗi một giọt máu tươi đều tràn ngập khí tức sát lục, mỗi một giọt máu tươi đều có chi ý điên cuồng.
Huyết khí cuồn cuộn, ở trên không ngưng tụ một ánh trăng máu yêu dị.
Mặt trăng máu nở rộ tà ác tia sáng, rọi khắp mấy trăm dặm phế tích.
Bất luận là Khương Phàm hay là bọn người Khương Bá đều lập tức hoảng hốt, cứ nhưa đang đặt mình vào trong chiến trường tử vong rộng lớn, đát trời tung bay máu, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía, chỗ gần là thi hài đầy đất, nơi xa là giết chóc không dứt.
Ý thức của bọn hắn nhói nhói, giống như muốn bị ánh trăng chôn vùi, dòng máu của bọn hắn sôi trào giống như muốn bạo thể mà chết.
Đây là truyền thừa kinh khủng nhất của Sát Lục Huyết Hoàng, diễn biến trật tự sát lục đến cực hạn.
Nơi ánh sáng đi tới, vạn vật trầm luân!
Thần niệm mệt mỏi trong hắc đao lập tức chịu ảnh hưởng, xuất hiện hoảng hốt.
Sát Lục Huyết Hoàng từ trên trời giáng xuống, trực tiếp lấy lông đuôi quấn đi qua.
Thương thương thương!
Lông đuôi cứng cỏi như huyền thiết, quấn chặt lại tại đó, khí tức sát lục mênh mông che mất hắc đao.
Muốn đánh tan hắc đao hiển nhiên là không thể nào, chỉ có thể xử lý linh hồn ở bên trong.
Linh hồn Thần Tôn cưỡng ép thức tỉnh, kích phát hắc đao, âm vang tranh minh, đao thể bộc phát đao khí thảm liệt, điên cuồng tàn phá lông đuôi, huyền hỏa cuồn cuộn diễn biến ra vòng xoáy thôn phệ, toàn bộ bao phủ Sát Lục Huyết Hoàng.
Một kích nổi giận tại giờ khắc này, suýt chút nữa đã miểu sát Sát Lục Huyết Hoàng.
Nhưng...
Sát Lục Huyết Hoàng lại điên cuồng hung tàn hơn, tại thời khắc sống còn, hắn kéo lấy hắc đao nổ bắn ra trời cao, một tiếng gáy to thảm liệt, lông đuôi quăng tới ánh trăng máu trên bầu trời.
Keng!!
Toàn bộ hắc đao cắm vào ánh trăng máu kia, ý niệm sát lục bên trong lập tức xâm nhập hắc đao, thẳng đến linh hồn mệt mỏi của Xích Thiên Thần Hoàng ở bên trong.
Linh hồn lại lần nữa bị thương nặng, nhưng, linh hồn giận dữ, hắc đao dẫn bạo đao khí kinh khủng, trong chớp mắt đã chấn vỡ nát mặt trăng máu kia.
Triệu Thời Việt kêu thê lương thảm thiết, từ trên cao rơi vào bên trên Phần Thiên Chiến Vực, máu tươi chảy ngang, gần như sắp chết.
Nhưng, trong miệng hắn đang ngậm lấy hạt giống Vĩnh Sinh Thần Thụ thứ hai, trước tiên liền ăn vào, nhanh chóng khôi phục huyết khí, hắn không có một khắc nào ngừng lại, giương cánh gáy to, đuổi giết không trung.
Keng!!
Hắc đao bị trọng thương, nhưng vẫn rất mạnh, một tiếng vang thật lớn, từ không trung lao thẳng xuống đến Sát Lục Huyết Hoàng.
Khương Phàm nhíu mày, có chút ngoài ý muốn với thực lực của hắc đao, xem ra tên hỗn đản Xích Thiên Thần Tôn kia đã làm nhiều lần tay chân ở phía trên. Nếu như không phải lo lắng năng lượng quá cường hãn, khả năng kích thích Man Hoang Chiến tộc cảnh giác, mang theo cướp đoạt, thì hắn đã còn có thể rót vào càng nhiều năng lượng hơn.
Đối với Phần Thiên Chiến Vực là tình thế bắt buộc của lão tặc!
Bọn người Khương Quỳ âm trầm sắc mặt, đầu tiên là yêu hỏa bạo kích, sau đó lại là giết chóc xâm nhập, linh hồn lại còn ở đó?
Không hổ là Thần Linh!
Nhưng, thời điểm hắc đao đang bổ về phía Sát Lục Huyết Hoàng, bầu trời lại lần nữa hiển hiện một ánh trăng máu mới, càng mạnh hơn so Triệu Thời Việt.
Cường quang chiếu rọi khắp nơi, bọn người Khương Phàm đều suýt chút nữa đã trầm luân.
Hắc đao vội vàng không kịp chuẩn bị, thần niệm suy yếu ở bên trong lại lần nữa hoảng hốt, lần này là hoảng hốt trọn vẹn năm giây.
Sau khi hắn khôi phục, lại đột nhiên lại hoảng hốt, không phải bởi vì chịu ảnh hưởng, mà là... Bên ngoài làm sao lại có hai Sát Lục Huyết Hoàng?
Không trung một cái, phía dưới một cái.
Rầm rầm!!
Hai cái Sát Lục Huyết Hoàng vỗ cánh bổ nhào, trên dưới đối kích, đồng thời vung lên lông đuôi, quấn chặt lấy hắc đao.
Không chỉ có Xích Thiên Thần Tôn sửng sốt một chút, ngay cả Triệu Thời Việt cũng đều sửng sốt một chút.
Nhưng chỉ vẻn vẹn trong chớp mắt, Sát Lục Huyết Hoàng ở phía trên đã kéo lấy hắc đao lao thẳng đến mặt trăng máu trên bầu trời, linh hồn thức tỉnh trong hắc đao, muốn triển khai phản kích, đồng thời hung hăng đi tra xét.
Bọn người Khương Phàm liên tiếp hoàn hồn, nhưng một màn ở không trung, để bọn hắn kinh ngạc.
Hai Sát Lục Huyết Hoàng?
Ảo giác sao?
Năng lượng phân thân sao?
Không đúng!!
Cảm giác Kim Thai đều ở đây, vậy cũng là Sát Lục Huyết Hoàng thật sự, không phải năng lượng phân thân!
Chẳng lẽ là phương thức diễn biến loại khác của năng lượng Niết Bàn?
Triệu Thời Việt ngưu bức thật, xác thực ngưu bức!
Triệu Thời Việt rất bất ngờ, ở đâu ra thêm một Sát Lục Huyết Hoàng?
Ầm ầm!
Mặt trăng máu ở không trung trực tiếp bị con Sát Lục Huyết Hoàng kia dẫn bạo, tàn nhẫn tàn phá huyền hỏa hắc đao thả ra, cũng lại lần nữa trọng thương thần niệm Xích Thiên ở bên trong.
Lần này, hắc đao thật sự là đã bị thương nghiêm trọng.
Hai con Sát Lục Huyết Hoàng liên tiếp giết tới, triển khai bạo kích thảm liệt đối với hắc đao.
Hắc đao không cam lòng, dâng lên đao khí vô tận, tràn ngập Cửu Thiên Huyền Hỏa, cùng hai đầu Phượng Hoàng chém giết.
Khương Phàm và bọn người Khương Quỳ cũng hơi nhíu mày.
Không đúng!!
Đó không giống như là thân Niết Bàn!!
Giống như mạnh hơn Triệu Thời Việt, mà ý chí còn hoàn toàn tự chủ!
Cái này nếu như là bí thuật truyền thừa, thì không phải ngưu bức mà là nghịch thiên.
Thế nhưng, ở đâu ra thêm một con Sát Lục Huyết Hoàng?
Trên đời còn có con thứ hai? Trùng hợp như vậy lại tới đây? Còn liên hợp với Triệu Thời Việt?
Thể hiện của Khương Phàm dần dần quái dị, hai con Sát Lục Huyết Hoàng đều có thể cùng Kim Thai của hắn sinh ra cảm ứng.
Hoặc là, bọn hắn thật sự là một thể. Hoặc, chính là Kim Thai mà bọn người Khương Quỳ cảm ứng được trước đó kia.
Bình luận facebook