-
Chương 1756-1760
Chương 1756 Phượng Hoàng Niết Bàn
Ba bên rất nhanh đã giết tới điên cuồng.
Đánh vô cùng gian khổ, nhưng đều không mảy may để ý.
Hắc đao âm vang tranh minh, không thể phá vỡ, đánh đến hai con Huyết Hoàng be bét máu thịt, đầy trời đều là máu tươi cùng lông vũ nhuốm máu.
Nhưng, Sát Lục Huyết Hoàng quá đặc thù, bất luận là huyết viêm hay là tiếng gáy to, đều có thể trực tiếp tàn phá tất cả, cái này chính là chỗ yếu hại cho hắc đao, kéo dài xâm nhập, linh hồn cuối cùng đã suy yếu đến cực hạn.
Trước đó Xích Thiên Thần Tôn đã dự đoán các loại ngoài ý muốn, duy chỉ có không ngờ rằng lại là cái này.
Ầm ầm!
Thần niệm trong hắc đao kích phát năng lượng hỏa chủng sau cùng, muốn cùng hai cái Phượng Hoàng đồng quy vu tận.
Phần Thiên Chiến Vực, không lấy được!
Nhưng trước khi biến mất nhất định phải diệt trừ hai con Phượng Hoàng tà ác này!
Liệt diễm giống như tràn biển động ngập trời, che mất khung trời.
Biển lửa tuôn ra, ngưng tụ thành ba cái vòng xoáy, giống như ba con mắt đang mở ra.
Một thứ từ trong vòng xoáy diễn biến khí tức sinh mệnh vô tận, tạo nên tuyệt thế chiến khu, thân cao trăm trượng, hùng vĩ cường hãn, giống như Xích Thiên Thần Tôn đích thân tới.
Linh hồn mệt mỏi trong hắc đao kia đã rời khỏi đao thể, vọt vào chiến khu.
Chiến khu 'Phục sinh', phát ra tiếng gào thét cuồng dã, âm thanh chấn động Cửu Thiên.
Một con mắt diễn biến vòng xoáy thôn phệ, thôn nạp hết thảy năng lượng giữa đất trời mênh mông.
Chu Tước Yêu Hỏa trong phạm vi mấy trăm dặm đều nhận phải dẫn dắt, giống như ngàn vạn con sông đổ vào biển, trùng kích tới. Cả phiến không gian này đều nhanh chóng hoang vu, không còn có bất kỳ năng lượng gì nữa.
Một con mắt ngưng tụ thành vòng xoáy tử vong, bỗng nhiên hóa thành hắc ám, tĩnh mịch im ắng, cứ như nối liền với hư không hắc ám vô tận.
Vòng xoáy tử vong của truyền nhân Thiên phẩm có thể diễn biến võ pháp cường hãn, nhưng Xích Thiên Thần Tôn lại khống chế chính là thần viêm chân chính, con ngươi tử vong ứng với vòng xoáy tử vong là pháp tắc thật sự.
Mặc dù phóng thích Tử Vong pháp tắc tiêu hao rất lớn, nhưng một kích cuối cùng, đã triệt để phóng thích đi.
Vòng xoáy hắc ám bỗng nhiên ngưng tụ lại, bộc phát ra gợn sóng tử vong vô hình.
Sát Lục Huyết Hoàng đang từ đối diện giết tới, muốn cho Xích Thiên Thần Tôn một kích trí mạng, kết quả bị sóng gợn vô hình đánh trúng.
Trong chớp mắt, bọn hắn hoảng hốt, linh hồn suy yếu, giống như đặt mình vào trong bóng tối vô tận, muốn triệt để tiêu vong.
- Phần Thiên Thần Hoàng, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Huyết nhục chiến khu của Xích Thiên Thần Tôn bộc phát thần uy vô tận, nắm đấm đánh về phía hai con Sát Lục Huyết Hoàng ở trên không, không chỉ có muốn chôn vùi linh hồn của bọn hắn, mà càng phải đánh nát huyết nhục thân thể của bọn hắn.
Oanh!
Ầm ầm!
Cùng với trận bạo tạc kịch liệt, hai con Sát Lục Huyết Hoàng bị vô tình vỡ nát, huyết nhục vẩy ra, huyết vũ tung bay, tràng diện thê thảm nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt bọn người Khương Bá kịch biến, khó có thể tin được mà nhìn huyết nhục tàn chi rơi đầy trời.
Trước một giây còn muốn tránh thoát Sát Lục Huyết Hoàng phản kích, kết quả một giây sau liền bị vô tình oanh sát rồi?
- Không chết được!
Khương Phàm vừa dứt lời, tàn chi mảnh vỡ tản mát đầy trời đột nhiên bốc cháy lên huyết viêm dào dạt, càng ngày càng thịnh vượng, càng ngày càng hừng hực, hai con Phượng Hoàng hoa lệ tôn quý lại tà ý, hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt bọn hắn, vỗ cánh gáy to, thánh uy cuồn cuộn.
- Phượng Hoàng Niết Bàn?
Khương Quỳ kích động hô to, đều quên mất niết bàn.
Chỗ đáng sợ thật sự của bộ tộc Phượng Hoàng, cũng là chỗ để bọn chúng có thể ngạo thị Yêu tộc thiên hạ nghịch thiên, ở ngay việc bọn chúng rất khó thật sự bị hủy diệt.
Phượng Hoàng Niết Bàn, trở lại đỉnh phong!
Kỳ tích huyết mạch trong truyền thuyết, vậy mà liền hiện ra ở trước mặt bọn hắn như thế.
Bọn hắn phấn chấn lại kích động, càng đang mong đợi biến đổi tương lai của chính mình, hóa thân Chu Tước, không sợ sinh tử.
- Đáng tiếc...
Xích Thiên Thần Tôn cảm thấy thật đáng tiếc, linh hồn chung quy vẫn quá yếu, không thể thật sự diệt sát hai linh hồn Phượng Hoàng, nếu không mặc cho là Chu Tước đều khó có khả năng lại có cơ hội niết bàn.
- Lão tặc, kết thúc, biến mất đi. Tiếc nuối sao? Ngươi vẫn như lúc trước, làm việc đủ hung ác, nhưng từ trước tới giờ không dám mạo hiểm. Suy nghĩ khắp nơi, coi trọng bày mưu rồi hành động, không cho phép có bất kỳ ngoài ý muốn.
- Mưu đồ Phần Thiên Chiến Vực lại còn lo trước lo sau, tầng tầng bố trí, các loại phối hợp tác chiến dẫn dắt. Cuối cùng lại đưa một thanh hắc đao đến, lại còn lo lắng linh hồn quá mạnh gây nên cảnh giác mà khống chế uy lực.
Khương Phàm vô tình cười nhạo chiến khu Thần Tôn ở không trung.
Chiến khu Thần Tôn hao hết năng lượng sau cùng, đang theo huyền hỏa tán loạn mà dần dần sụp đổ:
- Ta trầm ổn cùng bố cục, bảo vệ truyền thừa vạn năm của Xích Thiên Thần Triều, ngươi mạo hiểm cùng cấp tiến, đổi lấy Vạn Thế Thần Triều như phù dung sớm nở tối tàn. Hôm nay nếu như không phải xuất hiện hai con Huyết Hoàng, ngươi đã bị ta khống chế. Ngươi chỉ là may mắn, không có tư cách chế giễu.
Khương Phàm tàn khốc cười lạnh:
- Trong lời nói giống như có cảm nhỉ? Tranh thủ thời gian biến mất đi, ta muốn bắt đầu săn giết người của ngươi!
- Bên ngoài Thiên Quốc, ba triệu quân đội đang chờ ngươi đấy, đi thôi...
Chiến khu Thần Tôn sụp đổ tốc độ, ngay cả thần niệm đều lơ lửng không cố định.
- Ta muốn săn giết người, là cùng người của ngươi tiến đến Thiên Đãng sơn!
Khương Phàm vừa vặn nghĩ đến một điểm mấu chốt:
- Ngươi đều giấu thần niệm huyền hỏa đến bên trong chiến đao, là muốn tránh khỏi cường giả tầng cao nhất của Man Hoang Chiến tộc dò xét. Nếu đều đã cẩn thận như vậy liền không khả năng vận dụng năng lượng thôi động chiến đao tự mình bay tới nơi này, khẳng định là có người của ngươi mang tới.
- Ngươi không có an bài ba Thánh Linh hoàng thất cõng tới, cũng là vì để tránh hiềm nghi. Nhưng ngươi không thể nào tự mình giao cho người bình thường, bằng không cùng lắm hắn cũng sẽ đi đến biên giới Đọa Lạc Thiên Quốc, càng đi không đến nơi này. Mà ngươi trời sinh tính cao ngạo, tự cao tôn quý, người có tư cách bưng lấy ngươi, tự nhiên cũng có địa vị có thực lực.
- Ta chẳng cần biết bọn họ là ai, bọn hắn đều sẽ bởi vì ngươi mà chết! Lão tặc, ngươi giết ba hậu tự của ta làm lễ gặp mặt, ta săn giết người phụng đao ngươi, có qua có lại!
Chương 1757 Thành Công Bước Đầu
Huyền hỏa đầy trời tiêu tán, chiến khu Thần Tôn chỉ còn mỗi cái đầu, vừa sụp đổ vừa nói:
- Trước khi đi, nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta sẽ nhìn thẳng đối với chuyện cũ kiếp trước mà bỏ qua, càng có thể giữ lại huyết mạch Hoang Nguyên vương phủ, đời đời truyền thừa Vương hào.
- Ngươi rất rõ ràng các ngươi không thể nào lại đứng lên, khả năng ba năm, năm năm, cũng có thể là tám năm, mười năm, các ngươi liền sẽ rõ ràng, lần nữa tới chỉ là mong muốn đơn phương của các ngươi, cuối cùng đổi lấy chỉ là kết cục thậm chí càng muốn bi thảm hơn.
- Ha ha, ngươi yếu thế rồi? Xem ra thân phận người phụng đao không đơn giản nhỉ!
- Không phải tất cả không cam tâm, đều có thể đổi lấy kết quả không giống nhau. Lúc đầu ta đã nhắc nhở qua ngươi, thứ kinh khủng nhất trên đời này, chính là mộng tưởng xa không thể chạm.
- Nó quá tươi đẹp để cho ngươi lạc lối, để cho ngươi điên cuồng, nó lại quá vô tình, bởi vì ngươi căn bản không chiếm được nó, sẽ chỉ lần lượt nhìn qua phương hướng của nó dần dần tan rã.
- Ha ha, ngươi xác thực sợ! Để cho ta đoán xem, người phụng đao là ai? Truyền nhân hoàng thất của ngươi, hay là truyền nhân Vô Thượng Vương áp trận ở Tây Bộ?
Trong tiếng cười điên dại của Khương Phàm, chiến khu Xích Thiên Thần Tôn hoàn toàn biến mất.
Bọn người Khương Bá nhìn Khương Phàm cười to đến dữ tợn, âm thầm khâm phục, vậy mà lại có thể nghĩ đến ‘người phụng đao’, mà từ trong giọng nói cảnh cáo phía sau của Xích Thiên Thần Tôn có thể suy đoán, xác thực có người phụng đao tồn tại, mà thân phận rất đặc biệt, để Xích Thiên Thần Tôn hối hận tại một khắc cuối cùng.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm nhìn lên Sát Lục Huyết Hoàng trên bầu trời, hoàn toàn giống nhau như đúc, mà đều có Kim Thai cảm ứng, đã không phân rõ ai là Triệu Thời Việt thật sự.
Khương Quỳ, Khương Bá, Khương Qua, đều nhìn về phía bầu trời, bọn hắn đã đoán được, đây không phải phân thân Niết Bàn Thuật diễn biến mà bọn hắn tưởng tượng, mà là vị Kim Thai khác kia.
Hai con Sát Lục Huyết Hoàng liên tiếp trở về thân người, nhưng bọn hắn xác thực quá giống.
Đều là hai mắt đỏ hồng, đều là bộ dáng anh tuấn nhưng lại cho người ta cảm giác dữ tợn.
Đều là lạnh nhạt an tĩnh, đều là tràn ngập khí tức sát lục để cho người ta tuyệt vọng.
Chỉ là một người hơi có vẻ khôi ngô hùng tráng, một người lại hơi có vẻ điêu luyện gầy gò.
Bọn người Khương Phàm đều có thể trăm phần trăm xác định, đây đúng là Kim Thai khác. Tất cả Kim Thai bọn hắ đều có bộ dáng tương tự, sở dĩ Kim Thai khác nhau lại nhìn giống như không giống nhau, chính là nhận linh văn cùng những ngày trải qua kia ảnh hưởng tới khí chất cùng phát dục.
Mà Triệu Thời Việt cùng vị này Kim Thai đều là thức tỉnh Sát Lục Chi Hỏa, trên cảm giác liền càng thêm tương tự.
Lại là một Sát Lục Chi Hỏa?
Cũng đều biến đổi đến huyết văn giết chóc, sau đó biến thành Sát Lục Huyết Hoàng?
Đây quả thực là kỳ tích.
- Ta là Khương Uyên, hơn bảy mươi năm trước, Cửu Thiên Thần Tôn tìm được ta.
Nam tử mở miệng, lạnh nhạt an tĩnh, nhưng khí tức sát lục tràn ngập so với Triệu Thời Việt còn mạnh hơn chút.
Khương Phàm biết, đây là một trong hai Kim Thai biến mất trong miệng Diêm bá.
Trách không được mãi vẫn không tìm thấy, thì ra bị Cửu Thiên Thần Tôn bí mật giữ lại.
Có thể từ Sát Lục Chi Hỏa, biến đổi đến Sát Lục Huyết Viêm, hẳn là đã được Cửu Thiên Thần Tôn tỉ mỉ bồi dưỡng.
Có thể biến đổi đến Thiên phẩm, còn bước lên cảnh giới Thánh Linh, hẳn là đã dung hợp di cốt Chu Tước mà Cửu Thiên Thần Tôn cướp được từ Đăng Thiên Kiều.
- Cửu Thiên Thần Tôn phái ngươi tới? Lấy tình huống của ngươi, ở tại Cửu Thiên Thần Giáo thậm chí Thiên Khải chiến trường đều rất nổi danh, đột nhiên đi đến chỗ ta, hắn không sợ để cho người ta hoài nghi mục đích của Cửu Thiên Thần Giáo?
- Người biết ta tồn tại tại Cửu Thiên Thần Giáo đều không cao hơn mười người.
- Ồ?? Thần Tôn ngược lại là nghĩ chu đáo nhỉ. Ngươi qua đây là hỗ trợ, hay là có sứ mệnh khác?
- Thần Tôn bồi dưỡng ta bảy mươi năm, mục đích chỉ có một, nghênh đón số mệnh. Ta từ đầu đến cuối đã biết chuyện ngàn năm trước, ta cũng biết ngươi sẽ trở về, hiệp trợ ngươi trọng chấn Vạn Thế Thần Triều chính là số mệnh của ta.
Khương Phàm yên lặng nhìn hắn một hồi:
- Ngươi nguyện ý tiếp nhận cái số mệnh này? Hay là đội ơn Thần Tôn, không thể không tiếp nhận số mệnh?
- Ta nguyện ý tiếp nhận số mệnh, ta càng đội ơn Thần Tôn. Tuy nhiên ta có một thỉnh cầu, muốn nói rõ trước khi chúng ta bắt đầu.
- Nói nghe một chút.
- Ta sẽ chết trên đầu số mệnh này, ta không sợ sinh tử, ta cũng nguyện ý vì số mệnh mà chết. Nhưng sau khi ta chết, ta muốn mai táng đến bên cạnh tổ từ Thần Tôn.
Một câu của Khương Uyên để Khương Qua nổi lòng tôn kính.
Khi còn sống là chết vì số mệnh, sau khi chết là mai táng vì ân tình.
Cửu Thiên Thần Tôn đã nuôi được một tên đệ tử tốt.
Khương Phàm âm thầm gật đầu, người này ngược lại biết được đội ơn. Nhưng, người như vậy rất khó quy tâm, bởi vì tâm đã ở tại Cửu Thiên Thần Tôn nơi đó.
Nếu như Khương Phàm thật sự có thể hợp tác cùng Cửu Thiên Thần Tôn, đồng thời hợp tác đến cùng, vậy thì không cần lo lắng cho cái tên Khương Uyên kia, thậm chí còn đáng để đáng tín nhiệm hơn so với những người khác.
Nhưng nếu như Khương Phàm và Cửu Thiên Thần Tôn xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Khương Uyên chính là tai hoạ ngầm.
Trải qua trận quyết liệt cùng Xích Thiên Thần Triều kiếp trước, Khương Phàm không thể không nhìn lo cái này.
- Chúng ta hoan nghênh ngươi.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện thì đã cùng Triệu Thời Việt đụng đụng ánh mắt, các ngươi đều là Sát Lục Huyết Hoàng, tiếp xúc nhiều hơn, hiểu sâu hơn, thuận tiện giám sát chặt chẽ hắn!
- Người phụng đao của Xích Thiên Thần Triều, hẳn là ở gần đây.
Khương Bá đứng ở bên cạnh nói.
- Trước tiên đi săn giết bọn hắn, sau đó lại rời khỏi Thiên Đãng sơn mạch!
Khương Phàm thu hồi Phần Thiên Chiến Vực, xông vào Chu Tước Yêu Hỏa đầu tiên, thông qua cảm giác yêu hỏa ba động, tìm kiếm người phụng đao.
- Hai vị Sát Lục Huyết Hoàng.
Sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, hư không nổi lên gợn sóng, Đại trưởng lão tiền nhiệm của Cửu Thiên Thần Giáo đi ra.
Mặc dù đã thành công đưa tiễn Khương Uyên, nhưng vẻ mặt của hắn cũng rất phức tạp.
Sát Lục thánh văn vô cùng hiếm thấy, bồi dưỡng đến Sát Lục Huyết Viêm càng hiếm thấy, mà Sát Lục Huyết Hoàng càng là đỉnh cấp thợ săn trong Phượng Hoàng tộc, cổ kim đều là hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thần Tôn muốn đích thân bồi dưỡng Khương Uyên.
Chương 1758 Chặn Đánh Hoàng Phi
Thần Tôn giống như đang sáng tạo kỳ tích bồi dưỡng Khương Uyên, càng bị chuẩn bị đại lễ cho Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế.
Không nghĩ tới, Khương Phàm lại đã tự mình tạo nên một người.
Hai Sát Lục Huyết Hoàng, ngẫm lại đều đáng sợ.
Tuy nhiên, đổi lại, người sợ hãi hẳn là kẻ địch Khương Phàm rồi.
- Ra đi, đã sớm chú ý tới các ngươi.
Lão nhân thản nhiên khẽ nói.
Hư không bên ngoài mấy chục dặm nổi lên gợn sóng, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh mỹ lệ làm rung động lòng người đi tới, cung kính hành lễ:
- Gặp qua tổ gia gia.
- Tổ gia gia, ngài biết các đệ tử sao?
Đông Hoàng Như Yên cảm thấy rất kỳ quái, các nàng là người bên ngoài Thiên Cung, chỉ rải rác đến thần giáo mấy lần, không có tư cách gặp Đại trưởng lão đã quy ẩn, Đại trưởng lão phụng dưỡng Thần Tôn, cũng đã rất nhiều năm không để ý đến chuyện bên ngoài đi.
- Lần này ta đi ra, một là đưa một người rời khỏi thần giáo, hai là mang một người về thần giáo.
Đại trưởng lão nhìn về phía Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Đại trưởng lão:
- Tổ gia gia, ngài chỉ là ta?
- Ngươi muốn giấu diếm chúng ta tới khi nào?
- Tổ gia gia, ý của ngài là...
- Chuyện lớn như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được? Thần Tôn đã tiếp cận ngươi rất sớm.
Trong lòng Đông Hoàng Như Ảnh run lên, chuyện gì, chẳng lẽ là chỉ 'Thiên Thu Vạn Cổ'?
- Chuyện gì vậy?
Đông Hoàng Như Yên kỳ quái nhìn tỷ tỷ.
Đại trưởng lão nói:
- Mặc dù thời gian Cửu Thiên Thần Giáo truyền thừa chúng ta mấy ngàn năm ngắn ngủi, nhưng tổ địa ở Thượng Cổ Thần Đình đã chứng kiến mấy chục vạn năm lịch sử, để lại vô số tư liệu lịch sử, nên biết chúng ta đều biết. Thần Tôn một mực chờ đợi chính ngươi đi qua, nhưng ngươi ngược lại vẫn giữ vững bình thản.
- Như Ảnh ngẫu nhiên đạt được truyền thừa, đang nghiên cứu, không nghĩ tới có thể khiến cho Thần Tôn chú ý.
Đông Hoàng Như Ảnh có chút cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Đại trưởng lão.
- Tình huống Thần Tôn càng ngày càng tệ, nhưng thần giáo thủy chung không ai có thể chân chính chống lên đại cục. Bây giờ liền đánh cược lên Khương Phàm, thực sự là hành động bất đắc dĩ, trước khi chết, ngài ấy cần tìm tới chỗ dựa vào cho thần giáo.
- Nhưng nếu như Khương Phàm thất bại, hậu quả khó mà lường được, cho nên Thần Tôn cần làm bố trí khác. Trước đó mật lệnh tổ địa, dời đi ra toàn bộ các loại bảo vật như Hư Thiên Kính, cùng các truyền nhân như Lan Nặc của Lan gia, chính là làm chuẩn bị, nhìn xem có thể bồi dưỡng nàng thành tài hay không. Cho đến mấy năm trước, Thần Tôn lại chú ý tới ngươi, cũng đang một mực quan sát ngươi.
Đại trưởng lão thuận miệng nói ra mấy câu để sắc mặt tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên thay đổi.
Các nàng không để ý đến trận đánh cược phía sau, Lan Nặc hay các loại bảo vật, toàn bộ lực chú ý đều định tại câu nói đầu tiên.
Thần Tôn sắp không được?
Trách không được thời điểm phụ thân và mọi người ở Vương Quốc Hắc Ám lại luôn là sưu tập chút đồ cổ quái kỳ lạ.
Đại trưởng lão nói:
- Thần Tôn trước đó đã tự mình điểm danh Lan Quỳ bồi dưỡng Lan Nặc, thoả thuê Lan gia mãn nguyện, ý chỉ vị trí giáo chủ hạ nhiệm. Phe phái Đông Hoàng bản ý bồi dưỡng Đông Hoàng Lăng Tuyệt, nhưng Thần Tôn tự mình điểm danh ngươi đi qua, tài nguyên bồi dưỡng Vương Hầu của phe phái Đông Hoàng sẽ nghiêng toàn bộ đến ngươi. Không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi sẽ bái sư Đông Hoàng Hoa Thanh. Nhưng tình huống của ngươi đặc biệt, Giáo Tôn gặp được quyền hạn của ngươi, có thể tự mình tiếp, thỉnh giáo bí thuật Lục Đạo truyền thừa.
- Lục Đạo truyền thừa?
Rốt cuộc Đông Hoàng Như Ảnh cũng biết được mình là lấy được truyền thừa gì.
Mà tổ gia gia tiết lộ bí mật của sinh tử Thần Tôn, lại nhắc đến giáo chủ kế vị, chẳng khác gì là đang cho nàng ăn định tâm hoàn, để nàng biết không có người nào sẽ cưỡng ép cướp đoạt truyền thừa của nàng, sẽ chỉ toàn lực bồi dưỡng.
- Vĩnh Hằng Lục Đạo, Chư Thiên Lục Táng, là sự kiện truyền thừa chí cao, dính đến bí mật của thế giới, chờ ngươi đến nơi đó, tự nhiên là đều biết.
- Chúng ta về Thiên Cung thu thập, sau khi từ biệt phụ thân, lập tức lên đường tiến về Cửu Tiêu Thiên.
- Ta cùng các ngươi... A? Nữ tử kia là ai? Trốn đi!!
Vẻ mặt Đại trưởng lão bỗng nhiên nghiêm trọng, xé rách không gian, bỗng nhiên biến mất.
Ngoài trăm dặm, một con Già Thiên Tước giương cánh hơn mười dặm đang huy động hai cánh to lớn của nó, xuyên qua yêu hỏa hải dương sôi trào.
Bóng ma che trời, cuồng phong cuồn cuộn.
Một nữ tử gầy gò với sắc mặt tái nhợt, xếp bằng ở trên lưng Già Thiên Tước, mở ra hai tay mảnh khảnh, cướp đoạt lấy yêu hỏa đầy trời.
Đầu ngón tay nhỉ nhắn ẩn hiện mạch máu, lại khuấy động khí tức thôn vệ kinh khủng, dẫn dắt yêu hỏa cuồn cuộn tràn ngập đất trời hội tụ lại, cô đọng Thái m Cực Diễm.
Chính là Thiệu Thanh Duẫn!
Già Thiên Tước mang theo nàng từ trung nam bộ Thiên Đãng sơn mạch chạy tới nơi này, phi nhanh ngàn dặm, thôn nạp yêu hỏa vô tận, ngưng luyện ra Thái m Tinh Phách chí âm chí thuần, cũng tại lòng bàn tay trái phải hóa thành Băng Điệp đen kịt, nhẹ nhàng vờn quanh.
Ông!!
Niết Bàn Thạch treo ở cổ áo tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhưng không phải xác định vị trí Khương Phàm, mà bị yêu hỏa kích thích.
Thiệu Thanh Duẫn không thể không cẩn thận cảm nhận Niết Bàn Thạch lay động, dùng cái này suy đoán đại khái vị trí của Khương Phàm.
Nhưng đúng vào lúc này, Già Thiên Tước lại vỗ cánh gáy to, mãnh liệt Địa Sát.
Gần như là đồng thời, khung trời phương xa kịch liệt nhấc lên, giống như sóng biển dâng cao, một mảnh cường quang từ trong hư không mênh mông nổ bắn ra, giống như sao chổi xẹt qua bầu trời, sáng chói chói mắt, khuấy động thâm không, đại uy không gian, thẳng đến Thiệu Thanh Duẫn.
Thiệu Thanh Duẫn ngưng tụ đôi mắt, tay phải giương nhẹ, ngưng tụ Thái m Băng Điệp vỗ cánh một kích, phạm vi hơn mười dặm nháy mắt đã đông kết, bao gồm cả liệt diễm cuồn cuộn, càng bao gồm cả không gian.
Ầm ầm!!
Cường quang tới trong nháy mắt như sóng dữ vỗ bờ, nổ lên cường quang đầy trời, vết nứt không gian giống như lôi triều hỗn tạp, lan tràn cuồng kích về bốn phương tám hướng.
Răng rắc!!
Không gian bị Thái m Băng Điệp băng phong thoáng tán loạn.
Ngay sau đó, mảnh ánh sáng thứ hai xô ra hư không, mang theo khí tức túc sát, khuấy động uy lực thâm không, thanh thế to lớn, dẫn phát không gian đất trời bạo động mạnh, thẳng đến Thiệu Thanh Duẫn.
Chương 1759 Săn Giết Người Phụng Đao (1)
Thiệu Thanh Duẫn giương nhẹ cánh tay trái, con Thái m Băng Điệp thứ hai vỗ cánh nghênh đón, chính diện chặn đánh mảnh cường quang nóng bỏng kia.
Ầm ầm!!
Không gian và khí tức Thái m như thủy triều chôn vùi lẫn nhau, hình thành một cái lỗ đen đáng sợ, ngay sau đó tuôn ra tám phương, tàn phá bừa bãi đất trời.
Thiệu Thanh Duẫn lạnh nhạt, xung quanh dâng lên bốn mảnh cường quang ngập trời.
Cường quang bạo động, năng lượng như sóng lớn, cuồn cuộn khắp nơi.
Chu Tước hoành không, Cự Long gào thét, Bạch Hổ chiến thiên, Huyền Vũ chìm nổi.
Bốn mảnh cường quang chính là bốn khối bảo cốt, phân biệt hiện ra hình dáng của bốn loại Thần Thú, hoắc loạn, cầm giữ vùng trời này.
Đây là Tứ Tượng Tuyệt Sát, Tứ Tượng Tuyệt Sát chân chính.
Bảo cốt lấy từ Cự Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, cùng Chu Tước. Đều là từng lấy được tại Thiên Khải chiến trường, di cốt Chu Tước càng là lưu lại tại thời điểm cảnh giới Khương Phàm đã bước tới Thánh Hoàng niết bàn.
Rống!!
Long hổ tranh bá, quy phượng cùng múa, uy thế vô tận che đậy khung trời, uy lực và năng lượng mãnh liệt giam cầm không gian.
- Ai ở đó?
Thiệu Thanh Duẫn khống chế Tứ Tượng Tuyệt Sát, cảnh giác hư không xung quanh.
Trong hư không, Đại trưởng lão tiền nhiệm cùa Cửu Thiên Thần Giáo cách hắc ám nhìn chăm chú Thiệu Thanh Duẫn.
Đây là vị hoàng phi Nhân Gian Ngục kia?
Không phải nàng đang ở Nam Bộ sao, tại sao lại ở chỗ này!
Chẳng lẽ thanh thế đuổi bắt thật lớn đang phát sinh tại Nam Bộ là nàng 'Tương kế tựu kế' an bài?
Giỏi tính toán thật, không hổ là đệ nhất hoàng phi thần triều, nữ tử cạnh tranh cùng Thiên Hậu.
- Dám tập kích, không dám lộ diện? Là thân phận không tiện?
Thiệu Thanh Duẫn đứng dậy, ánh mắt dần dần lăng lệ, giọng nói thanh lãnh, mang theo uy thế thản nhiên:
- Trách không được hắn có thể thoát thân liên tục, thì ra sớm đã có thế lực hỗ trợ. Có đảm phách như thế, hẳn là hoàng đạo. Bát Bộ Hoàng Đạo thân bất do kỷ, tự nhiên là không thể nào, ngoại trừ Tru Thiên Thần Điện trong Chí Tôn hoàng đạo, vậy cũng chỉ có thể là...
Một nữ tử thật khôn khéo!
Đại trưởng lão đứng bên trong hư không hắc ám, đưa tay chỉ Thiệu Thanh Duẫn trong thế giới thật ở phía xa.
Hắc ám bạo động, năng lượng tuôn ra ở xung quanh không gian tĩnh mịch giá lạnh, ngưng tụ thành cung tiễn không gian giống như cự nhạc, thân cung là hư vô mờ mịt, nhưng mũi tên không gian lại rất chói mắt, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng không gian.
- Cửu Thiên Thần Giáo? Đại Quang Mang Thần Điện? Hay là Xích Thiên Thần Triều? Lại hoặc là... một hoàng tộc không biết sống chết nào, muốn đánh cược vận mệnh, mượn cơ hội này đăng lâm hoàng đạo?
Thiệu Thanh Duẫn cảnh giác thâm không, cũng đang thử thăm dò hư không ba động, theo thứ tự phán đoán thân phận đối phương.
Già Thiên Tước rất táo bạo, đột nhiên vỗ cánh cuồng kích, muốn xông đi ra, nhưng trong chớp mắt, không gian phía trước lại nổi lên gợn sóng, nương theo cường quang sáng chói, mũi tên không gian nổ bắn ra, đuổi giết Thiệu Thanh Duẫn.
Thiệu Thanh Duẫn giương nhẹ đầu ngón tay, bốn khối bảo cốt bên trong Tứ Tượng Tuyệt Sát đồng thời gào thét cuồng liệt, như Thiên Cổ gióng lên, chấn động đất trời.
Ầm ầm!!
Mũi tên không gian va chạm sát trận, dẫn phát bạo tạc mãnh liệt.
Không gian hoắc loạn, số lượng lớn bạo động giống như muốn chôn vùi vùng thiên địa này.
Ánh mắt lăng liệt của Thiệu Thanh Duẫn muốn xuyên thấu qua vết nứt không gian, nhìn đến kẻ địch trong hư không, nhưng thâm không hắc ám, tĩnh mịch bình tĩnh, cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
- Xem ra Khương Phàm ở ngay phía trước. Là để ngươi đến ngăn cản ta một chút sao? Ngàn năm, hắn đều không muốn lại gặp ta?
Thiệu Thanh Duẫn muốn mạnh mẽ xông tới, nhưng phong ấn Đại Táng bí thuật vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không phát huy ra thực lực quá mạnh.
Đại trưởng lão giấu ở trong hư không, không dám tùy tiện xuất hiện bại lộ, nhưng cũng hạ quyết tâm muốn kéo dài Thiệu Thanh Duẫn.
Đây chính là đệ nhất hoàng phi kiếp trước, Đại Mộ bí thuật, Thái m Cực Diễm, vừa vặn khắc chế Thú linh văn loại yêu hỏa.
Nếu bọn người Khương Uyên đối đầu với nàng, chưa hẳn có thể là đối thủ.
Khương Phàm không biết Thiệu Thanh Duẫn tới, hắn đang lùng bắt 'Người phụng đao' của Xích Thiên Thần Tôn trong liệt diễm.
Triệu Phong Niên không biết hắc đao đã bị phế, hắn đang lần theo vết tích Thần Tôn rời khỏi, phóng tới phía trước.
Hai bên đang đối diện chạm vào nhau dưới tình huống này.
Triệu Phong Niên còn không có nhận ra Khương Phàm, nhưng con mắt đầu tiên chính là nhìn thấy được hắc đao bị người đó kéo trong tay.
Khương Phàm chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, không chần chờ chút nào, hắn liền lập tức hành động, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, giương cánh gáy to, yêu hỏa bốn phương tám hướng mãnh liệt nhận điều động, như cuồng triều, bổ nhào đi qua để bọn người Triệu Phong Niên trở tay không kịp:
- Giết cho ta!!
- Làm càn! Các ngươi biết chúng ta là ai không?
Bá Dương Hầu, Hoang Lôi Hầu bỗng nhiên lao về phía trước, uy thế kinh khủng xua tán đi yêu hỏa đầy trời.
Triệu Thời Việt, Khương Uyên, liên tiếp kích hoạt linh văn, thôi phát huyết mạch, hoá thành Sát Lục Huyết Hoàng, huyết viêm khuấy động khí tức sát lục vô tận, nhào về phía hai vị hầu gia thần triều đương đại!
Phượng Hoàng Thánh Linh?
Sắc mặt của Bá Dương Hầu và Hoang Lôi Hầu đột nhiên biến đổi, toàn bộ đều hành động, lao thẳng đến hai con Phượng Hoàng.
- Triệu Phong Niên, mau trốn!
Ầm ầm!!
Toàn thân Bá Dương Hầu nở rộ cường quang, như muốn hóa thân thành Kim Ô, khí tức bá đạo càng kinh khủng như như hồng thủy bộc phát, để xung quanh đều không ngừng rung chuyển.
Hoang Lôi Hầu kích phát linh văn, vung mạnh nắm đấm, trong chớp mắt lôi triều liền bạo động, lôi triều ngưng tụ ra ngàn vạn trọng quyền, vạch phá khung trời, uy thế vô cùng kinh khủng. Nhưng...
Cảnh giới Bán Thánh há có thể ngăn cản Sát Lục Huyết Hoàng!
Huyết viêm ngập trời, như sông máu lao nhanh, ngưng tụ vô số hỏa vũ sắc bén, huyết khí um tùm, giống như là lưỡi kiếm, cuồng triều che mất lôi triều.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh cuồng kích, như đang trong hành tẩu lôi hải, xuyên qua trong ánh sáng, dễ như trở bàn tay, cường thế giáng lâm đến trước mặt Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu.
- Ngươi là Khương Phàm? Thần Tôn ta đâu!
Triệu Phong Niên quả quyết kích phát linh văn, linh văn trên trán bắn ra cường quang, lan tràn đạo ngấn lạ thường trên toàn thân.
Nhân Vương linh văn!
Linh văn cổ lão của Nhân tộc truyền thừa, linh văn có được uy thế đặc biệt áp chế hắn, còn có có thể so với sức mạnh cường hãn của Thiên Nhân Chiến Khu.
Đạo ngấn Nhân Vương trải rộng toàn thân, khí chất cả người Triệu Phong Niên đều phát sinh thay đổi, như là một Nhân tộc cộng chủ quân lâm thiên hạ, bễ nghễ thế gian, nhìn xuyên mặt đất bao la, có một loại tư thái duy ngã độc tôn.
Chương 1760 Săn Giết Người Phụng Đao (2)
Khương Phàm giương cánh giết tới, lửa giận kiềm chế bộc phát tại lúc này, liệt diễm cuồn cuộn diễn biến ra hình ảnh tuyệt thế, Phượng Hoàng cùng múa, Thiên Bằng che trời, Thanh Loan linh điểu các loại hướng Thiên Thần thần phục.
Chu Tước Phục Thiên Thuật!
Toàn thân Triệu Phong Niên phát sáng, vung mạnh quyền kích trời, uy thế kinh khủng như sơn nhạc sụp ra, càng giống như biển lớn ngập trời, mênh mông mà cường thế.
Ầm ầm!
Thánh Vương Thiên văn giao phong chính diện, Nhân Vương cùng Chu Tước cuồng dã chém giết.
Giống như hai mảnh biển động đối diện va chạm, thanh âm ngột ngạt đến cực hạn, để cho người ta thấp thỏm lo âu, còn vương hầu Từ Thát Lỗ và đám tử đệ xung quanh vừa mới kịp phản ứng đã vô tình tung bay ra ngoài.
Khương Phàm vỗ cánh, cuồng dã đánh giết, hai cánh móng vuốt khuấy uy lực đọ với trời.
Triệu Phong Niên mang theo ánh mắt khiếp người, mỗi một đạo ngấn trên cơ thể đều dâng lên tia sáng giống như phù văn, phảng phất cùng đại đạo cộng minh, cùng tự nhiên giao hòa, nắm đấm to lớn chấn động chiến trường dễ như trở bàn tay.
Sau mấy chục hiệp, hai người cường thế tản ra.
Chiến ý như biển, cuồng bạo uy mãnh.
Khương Phàm giương cánh gáy to, tinh huyết Kim Hoàng thiêu đốt toàn thân, khí thế tăng vọt, hỏa vũ giống như áo giáp huyền thiết bao trùm toàn thân, ý lạnh um tùm lại khuấy động Yêu Hỏa Diệt Thế.
Chu Tước, Lăng Thiên Thuật.
Khương Phàm thế như cuồng lôi, chân chính rạch ra bầu trời, những nơi đi qua, hai cánh đều để lại khe hở không gian thảm liệt, cơ hồ trong nháy mắt đã liền giết tới gần Triệu Phong Niên, khí thế kinh khủng kia tuôn ra tràn ngập, đổi thành những người khác, chỉ sợ đã sắp nứt cả tim gan, trực tiếp quỳ xuống đất mà nhận lấy cái chết.
Triệu Phong Niên cảm nhận được áp bách nặng nề, bất luận là tại Xích Thiên Thần Triều hay là tại Thiên Khải chiến trường, đều cực ít gặp được cường địch như vậy.
Nhưng, phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, hắn dậm chân lên trời, chủ động nghênh kích Khương Phàm, giống như là chủ nhân của Nhân tộc chinh chiến trên chiến trường, cái khí thế miệt thị chúng sinh kia không mảy may suy yếu.
Răng rắc!!
Nhân Vương và Chu Tước đối diện giết tới cùng một chỗ.
Hai cánh Khương Phàm như Thiên Đao, Triệu Phong Niên vung mạnh quyền như sấm chùy, chém giết kịch liệt bắn ra cường quang vô tận, bao phủ chiến trường, mênh mông vô biên.
Mặt mũi bọn người Từ Thát Lỗ tràn đầy chấn kinh, đột nhiên xuất hiện thế công để bọn hắn trở tay không kịp, mà Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu tiếp tục tan tác, cùng Triệu Phong Niên chật vật phản kích, càng làm cho bọn hắn kinh hồn khó định.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Thần Tôn đâu!
Không phải đang đi chặn đánh Khương Phàm sao?
Thanh hắc đao kia làm sao lại ở chỗ Khương Phàm!
- Giết!!
Toàn thân Khương Phàm phát sáng, lấy bản thân làm lò luyện, luyện hóa huyết nhục thần hồn.
Trong chớp mắt, thế công của hắn tăng vọt, Bác Thiên Thuật hội tụ tại hai cánh, tốc độ kinh người, mở ra không gian, bỗng nhiên chém giết Triệu Phong Niên,
Đây không phải Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, mà là chiến kỹ Chu Tước cường hãn.
Triệu Phong Niên hoàn toàn không cách nào so đấu tốc độ cùng Khương Phàm, không có chỗ tránh được, chỉ có thể dùng toàn lực tương đối.
Hắn căng cứng hai tay, kích phát đạo ngấn, cùng đất trời cộng minh, nghênh kích hai cánh.
Không thể không thừa nhận, sau khi Triệu Phong Niên kích phát Nhân Vương linh văn khí thế thật sự quá đáng sợ. Giơ tay nhấc chân đều có một loại khí khái duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, lấy một loại tư thái khiếp người, muốn trấn áp tên yêu nghiệt Khương Phàm này.
Bành!!
Cuồng bạo đụng vào không trung bộc phát, uy thế càng mạnh càng kinh khủng xa so với trước đó, giống như hai mặt trời nổ tung.
Sau một khắc, hai tay Triệu Phong Niên rách rưới, gào thét đánh tới mặt đất.
- Tiểu Vương gia!
Từ Thát Lỗ và đám người sợ hãi kêu lên muốn xông tới, lại bị ba thân ảnh vây lại.
- Triệu Phong Niên, vận dụng cấm thuật, rời khỏi nơi này...
Nơi xa truyền đến tiếng Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu kêu thảm, gần như là đồng thời, bọn hắn bị hai Sát Lục Huyết Hoàng săn giết, chết thảm trên bầu trời.
- Không!!
Truyền nhân của Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu bi phẫn gầm thét.
Bành bành bành!
Triệu Phong Niên liên tiếp va chạm mặt đất, nổ tung ra hố sâu san sát.
Đạo ngấn trên cơ thể hắn lan tràn đến hai tay, huyết nhục nhanh chóng đoàn tụ, uy lực Nhân Vương khôi phục.
Vài phút kịch biến ngắn ngủi này còn hơn những gì hắn mong muốn, không có một khắc do dự nào, quả quyết kích phát tinh thạch ngay.
Trốn!!
Cái chữ gần như sỉ nhục này, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Triệu Phong Niên.
Nhưng hắn đã không lo được gì nữa.
Hắc đao rơi xuống trên tay Khương Phàm, rất có thể Thần Tôn đã gặp bất trắc.
Khương Phàm lại khi thế tới dào dạt, không chết không thôi, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này, còn phải mang theo bọn người Từ Thát Lỗ.
Tinh thạch nở rộ lên ngôi sao đầy trời, bao phủ hơn mười dặm xung quanh.
Tinh quang sáng chói, chiếu sáng rạng rỡ.
Đó là Tinh Không lĩnh vực đặc biệt, có thể cưỡng ép rời khỏi thế giới hiện thực, ẩn nấp đến bên ngoài hư không.
Cùng lúc đó, ngực bọn người Từ Thát Lỗ nở rộ ánh sáng tinh thần, phảng phất hóa thân thành tinh thần, khuếch tán dung nhập vào trong lĩnh vực, mà bọn người Khương Phàm thì bị Tinh Thần lĩnh vực đón đỡ ở bên ngoài.
Đây là bảo vật trân tàng của Vô Thượng vương phủ, lập tức có thể ở dưới sự nguy hiểm mà sống chết đào thoát, càng có thể ẩn nấp hành tung tại hư không.
Triệu Phong Niên mang theo tinh thạch, tương đương với chủ nhân lĩnh vực, trên thân những người khác sớm đã làm xong ấn ký tinh thần, liền có thể tại thời điểm kích phát lĩnh vực, bị bao viên đi đến.
Nhưng... ngưng kết lĩnh vực trong chốc lát, toàn thân Khương Phàm cũng nhanh chóng nở rộ vô tận ánh sao, cuồng dã giết đến.
Sắc mặt Triệu Phong Niên đột nhiên biến đổi, khống chế tinh thạch muốn xua đuổi Khương Phàm.
Khương Phàm vỗ cánh gáy to, ánh sao toàn thân hóa thành tinh thần chân chính, lít nha lít nhít, sau đó ngưng tụ thành Tinh Hà, thẳng cho đến xa xa Triệu Phong Niên.
Tinh Hà lao nhanh, đặc biệt sáng chói, giống như trên trăm ngôi sao ngưng tụ mà thành.
Đây là Tinh Thần Đại Táng bí thuật mà Khương Phàm lĩnh ngộ ra, tinh thần ngưng tụ, Tinh Hà lao nhanh, vượt qua thâm không cường thế giáng lâm đến trước mặt Triệu Phong Niên, sau đó...
Ầm ầm!!
Tinh thần sụp đổ, Tinh Hà chôn vùi, toàn bộ Tinh Thần lĩnh vực đều run rẩy dữ dội, giống như một trận biển động, như sóng lớn vỗ bờ, rung chuyển trời cao, va chạm thế giới thật sự.
Bọn người Từ Thát Lỗ đang muốn tiến đến lại lần nữa bị vô tình tung bay ra ngoài, trở lại yêu hỏa hải dương, chật vật rơi xuống trước mặt bọn người Khương Quỳ.
Ba bên rất nhanh đã giết tới điên cuồng.
Đánh vô cùng gian khổ, nhưng đều không mảy may để ý.
Hắc đao âm vang tranh minh, không thể phá vỡ, đánh đến hai con Huyết Hoàng be bét máu thịt, đầy trời đều là máu tươi cùng lông vũ nhuốm máu.
Nhưng, Sát Lục Huyết Hoàng quá đặc thù, bất luận là huyết viêm hay là tiếng gáy to, đều có thể trực tiếp tàn phá tất cả, cái này chính là chỗ yếu hại cho hắc đao, kéo dài xâm nhập, linh hồn cuối cùng đã suy yếu đến cực hạn.
Trước đó Xích Thiên Thần Tôn đã dự đoán các loại ngoài ý muốn, duy chỉ có không ngờ rằng lại là cái này.
Ầm ầm!
Thần niệm trong hắc đao kích phát năng lượng hỏa chủng sau cùng, muốn cùng hai cái Phượng Hoàng đồng quy vu tận.
Phần Thiên Chiến Vực, không lấy được!
Nhưng trước khi biến mất nhất định phải diệt trừ hai con Phượng Hoàng tà ác này!
Liệt diễm giống như tràn biển động ngập trời, che mất khung trời.
Biển lửa tuôn ra, ngưng tụ thành ba cái vòng xoáy, giống như ba con mắt đang mở ra.
Một thứ từ trong vòng xoáy diễn biến khí tức sinh mệnh vô tận, tạo nên tuyệt thế chiến khu, thân cao trăm trượng, hùng vĩ cường hãn, giống như Xích Thiên Thần Tôn đích thân tới.
Linh hồn mệt mỏi trong hắc đao kia đã rời khỏi đao thể, vọt vào chiến khu.
Chiến khu 'Phục sinh', phát ra tiếng gào thét cuồng dã, âm thanh chấn động Cửu Thiên.
Một con mắt diễn biến vòng xoáy thôn phệ, thôn nạp hết thảy năng lượng giữa đất trời mênh mông.
Chu Tước Yêu Hỏa trong phạm vi mấy trăm dặm đều nhận phải dẫn dắt, giống như ngàn vạn con sông đổ vào biển, trùng kích tới. Cả phiến không gian này đều nhanh chóng hoang vu, không còn có bất kỳ năng lượng gì nữa.
Một con mắt ngưng tụ thành vòng xoáy tử vong, bỗng nhiên hóa thành hắc ám, tĩnh mịch im ắng, cứ như nối liền với hư không hắc ám vô tận.
Vòng xoáy tử vong của truyền nhân Thiên phẩm có thể diễn biến võ pháp cường hãn, nhưng Xích Thiên Thần Tôn lại khống chế chính là thần viêm chân chính, con ngươi tử vong ứng với vòng xoáy tử vong là pháp tắc thật sự.
Mặc dù phóng thích Tử Vong pháp tắc tiêu hao rất lớn, nhưng một kích cuối cùng, đã triệt để phóng thích đi.
Vòng xoáy hắc ám bỗng nhiên ngưng tụ lại, bộc phát ra gợn sóng tử vong vô hình.
Sát Lục Huyết Hoàng đang từ đối diện giết tới, muốn cho Xích Thiên Thần Tôn một kích trí mạng, kết quả bị sóng gợn vô hình đánh trúng.
Trong chớp mắt, bọn hắn hoảng hốt, linh hồn suy yếu, giống như đặt mình vào trong bóng tối vô tận, muốn triệt để tiêu vong.
- Phần Thiên Thần Hoàng, chúng ta sẽ còn gặp lại!
Huyết nhục chiến khu của Xích Thiên Thần Tôn bộc phát thần uy vô tận, nắm đấm đánh về phía hai con Sát Lục Huyết Hoàng ở trên không, không chỉ có muốn chôn vùi linh hồn của bọn hắn, mà càng phải đánh nát huyết nhục thân thể của bọn hắn.
Oanh!
Ầm ầm!
Cùng với trận bạo tạc kịch liệt, hai con Sát Lục Huyết Hoàng bị vô tình vỡ nát, huyết nhục vẩy ra, huyết vũ tung bay, tràng diện thê thảm nhìn thấy mà giật mình.
Sắc mặt bọn người Khương Bá kịch biến, khó có thể tin được mà nhìn huyết nhục tàn chi rơi đầy trời.
Trước một giây còn muốn tránh thoát Sát Lục Huyết Hoàng phản kích, kết quả một giây sau liền bị vô tình oanh sát rồi?
- Không chết được!
Khương Phàm vừa dứt lời, tàn chi mảnh vỡ tản mát đầy trời đột nhiên bốc cháy lên huyết viêm dào dạt, càng ngày càng thịnh vượng, càng ngày càng hừng hực, hai con Phượng Hoàng hoa lệ tôn quý lại tà ý, hoàn chỉnh hiện ra ở trước mặt bọn hắn, vỗ cánh gáy to, thánh uy cuồn cuộn.
- Phượng Hoàng Niết Bàn?
Khương Quỳ kích động hô to, đều quên mất niết bàn.
Chỗ đáng sợ thật sự của bộ tộc Phượng Hoàng, cũng là chỗ để bọn chúng có thể ngạo thị Yêu tộc thiên hạ nghịch thiên, ở ngay việc bọn chúng rất khó thật sự bị hủy diệt.
Phượng Hoàng Niết Bàn, trở lại đỉnh phong!
Kỳ tích huyết mạch trong truyền thuyết, vậy mà liền hiện ra ở trước mặt bọn hắn như thế.
Bọn hắn phấn chấn lại kích động, càng đang mong đợi biến đổi tương lai của chính mình, hóa thân Chu Tước, không sợ sinh tử.
- Đáng tiếc...
Xích Thiên Thần Tôn cảm thấy thật đáng tiếc, linh hồn chung quy vẫn quá yếu, không thể thật sự diệt sát hai linh hồn Phượng Hoàng, nếu không mặc cho là Chu Tước đều khó có khả năng lại có cơ hội niết bàn.
- Lão tặc, kết thúc, biến mất đi. Tiếc nuối sao? Ngươi vẫn như lúc trước, làm việc đủ hung ác, nhưng từ trước tới giờ không dám mạo hiểm. Suy nghĩ khắp nơi, coi trọng bày mưu rồi hành động, không cho phép có bất kỳ ngoài ý muốn.
- Mưu đồ Phần Thiên Chiến Vực lại còn lo trước lo sau, tầng tầng bố trí, các loại phối hợp tác chiến dẫn dắt. Cuối cùng lại đưa một thanh hắc đao đến, lại còn lo lắng linh hồn quá mạnh gây nên cảnh giác mà khống chế uy lực.
Khương Phàm vô tình cười nhạo chiến khu Thần Tôn ở không trung.
Chiến khu Thần Tôn hao hết năng lượng sau cùng, đang theo huyền hỏa tán loạn mà dần dần sụp đổ:
- Ta trầm ổn cùng bố cục, bảo vệ truyền thừa vạn năm của Xích Thiên Thần Triều, ngươi mạo hiểm cùng cấp tiến, đổi lấy Vạn Thế Thần Triều như phù dung sớm nở tối tàn. Hôm nay nếu như không phải xuất hiện hai con Huyết Hoàng, ngươi đã bị ta khống chế. Ngươi chỉ là may mắn, không có tư cách chế giễu.
Khương Phàm tàn khốc cười lạnh:
- Trong lời nói giống như có cảm nhỉ? Tranh thủ thời gian biến mất đi, ta muốn bắt đầu săn giết người của ngươi!
- Bên ngoài Thiên Quốc, ba triệu quân đội đang chờ ngươi đấy, đi thôi...
Chiến khu Thần Tôn sụp đổ tốc độ, ngay cả thần niệm đều lơ lửng không cố định.
- Ta muốn săn giết người, là cùng người của ngươi tiến đến Thiên Đãng sơn!
Khương Phàm vừa vặn nghĩ đến một điểm mấu chốt:
- Ngươi đều giấu thần niệm huyền hỏa đến bên trong chiến đao, là muốn tránh khỏi cường giả tầng cao nhất của Man Hoang Chiến tộc dò xét. Nếu đều đã cẩn thận như vậy liền không khả năng vận dụng năng lượng thôi động chiến đao tự mình bay tới nơi này, khẳng định là có người của ngươi mang tới.
- Ngươi không có an bài ba Thánh Linh hoàng thất cõng tới, cũng là vì để tránh hiềm nghi. Nhưng ngươi không thể nào tự mình giao cho người bình thường, bằng không cùng lắm hắn cũng sẽ đi đến biên giới Đọa Lạc Thiên Quốc, càng đi không đến nơi này. Mà ngươi trời sinh tính cao ngạo, tự cao tôn quý, người có tư cách bưng lấy ngươi, tự nhiên cũng có địa vị có thực lực.
- Ta chẳng cần biết bọn họ là ai, bọn hắn đều sẽ bởi vì ngươi mà chết! Lão tặc, ngươi giết ba hậu tự của ta làm lễ gặp mặt, ta săn giết người phụng đao ngươi, có qua có lại!
Chương 1757 Thành Công Bước Đầu
Huyền hỏa đầy trời tiêu tán, chiến khu Thần Tôn chỉ còn mỗi cái đầu, vừa sụp đổ vừa nói:
- Trước khi đi, nhắc nhở ngươi lần cuối cùng, giao Phần Thiên Chiến Vực cho ta, ta sẽ nhìn thẳng đối với chuyện cũ kiếp trước mà bỏ qua, càng có thể giữ lại huyết mạch Hoang Nguyên vương phủ, đời đời truyền thừa Vương hào.
- Ngươi rất rõ ràng các ngươi không thể nào lại đứng lên, khả năng ba năm, năm năm, cũng có thể là tám năm, mười năm, các ngươi liền sẽ rõ ràng, lần nữa tới chỉ là mong muốn đơn phương của các ngươi, cuối cùng đổi lấy chỉ là kết cục thậm chí càng muốn bi thảm hơn.
- Ha ha, ngươi yếu thế rồi? Xem ra thân phận người phụng đao không đơn giản nhỉ!
- Không phải tất cả không cam tâm, đều có thể đổi lấy kết quả không giống nhau. Lúc đầu ta đã nhắc nhở qua ngươi, thứ kinh khủng nhất trên đời này, chính là mộng tưởng xa không thể chạm.
- Nó quá tươi đẹp để cho ngươi lạc lối, để cho ngươi điên cuồng, nó lại quá vô tình, bởi vì ngươi căn bản không chiếm được nó, sẽ chỉ lần lượt nhìn qua phương hướng của nó dần dần tan rã.
- Ha ha, ngươi xác thực sợ! Để cho ta đoán xem, người phụng đao là ai? Truyền nhân hoàng thất của ngươi, hay là truyền nhân Vô Thượng Vương áp trận ở Tây Bộ?
Trong tiếng cười điên dại của Khương Phàm, chiến khu Xích Thiên Thần Tôn hoàn toàn biến mất.
Bọn người Khương Bá nhìn Khương Phàm cười to đến dữ tợn, âm thầm khâm phục, vậy mà lại có thể nghĩ đến ‘người phụng đao’, mà từ trong giọng nói cảnh cáo phía sau của Xích Thiên Thần Tôn có thể suy đoán, xác thực có người phụng đao tồn tại, mà thân phận rất đặc biệt, để Xích Thiên Thần Tôn hối hận tại một khắc cuối cùng.
- Ngươi là ai?
Khương Phàm nhìn lên Sát Lục Huyết Hoàng trên bầu trời, hoàn toàn giống nhau như đúc, mà đều có Kim Thai cảm ứng, đã không phân rõ ai là Triệu Thời Việt thật sự.
Khương Quỳ, Khương Bá, Khương Qua, đều nhìn về phía bầu trời, bọn hắn đã đoán được, đây không phải phân thân Niết Bàn Thuật diễn biến mà bọn hắn tưởng tượng, mà là vị Kim Thai khác kia.
Hai con Sát Lục Huyết Hoàng liên tiếp trở về thân người, nhưng bọn hắn xác thực quá giống.
Đều là hai mắt đỏ hồng, đều là bộ dáng anh tuấn nhưng lại cho người ta cảm giác dữ tợn.
Đều là lạnh nhạt an tĩnh, đều là tràn ngập khí tức sát lục để cho người ta tuyệt vọng.
Chỉ là một người hơi có vẻ khôi ngô hùng tráng, một người lại hơi có vẻ điêu luyện gầy gò.
Bọn người Khương Phàm đều có thể trăm phần trăm xác định, đây đúng là Kim Thai khác. Tất cả Kim Thai bọn hắ đều có bộ dáng tương tự, sở dĩ Kim Thai khác nhau lại nhìn giống như không giống nhau, chính là nhận linh văn cùng những ngày trải qua kia ảnh hưởng tới khí chất cùng phát dục.
Mà Triệu Thời Việt cùng vị này Kim Thai đều là thức tỉnh Sát Lục Chi Hỏa, trên cảm giác liền càng thêm tương tự.
Lại là một Sát Lục Chi Hỏa?
Cũng đều biến đổi đến huyết văn giết chóc, sau đó biến thành Sát Lục Huyết Hoàng?
Đây quả thực là kỳ tích.
- Ta là Khương Uyên, hơn bảy mươi năm trước, Cửu Thiên Thần Tôn tìm được ta.
Nam tử mở miệng, lạnh nhạt an tĩnh, nhưng khí tức sát lục tràn ngập so với Triệu Thời Việt còn mạnh hơn chút.
Khương Phàm biết, đây là một trong hai Kim Thai biến mất trong miệng Diêm bá.
Trách không được mãi vẫn không tìm thấy, thì ra bị Cửu Thiên Thần Tôn bí mật giữ lại.
Có thể từ Sát Lục Chi Hỏa, biến đổi đến Sát Lục Huyết Viêm, hẳn là đã được Cửu Thiên Thần Tôn tỉ mỉ bồi dưỡng.
Có thể biến đổi đến Thiên phẩm, còn bước lên cảnh giới Thánh Linh, hẳn là đã dung hợp di cốt Chu Tước mà Cửu Thiên Thần Tôn cướp được từ Đăng Thiên Kiều.
- Cửu Thiên Thần Tôn phái ngươi tới? Lấy tình huống của ngươi, ở tại Cửu Thiên Thần Giáo thậm chí Thiên Khải chiến trường đều rất nổi danh, đột nhiên đi đến chỗ ta, hắn không sợ để cho người ta hoài nghi mục đích của Cửu Thiên Thần Giáo?
- Người biết ta tồn tại tại Cửu Thiên Thần Giáo đều không cao hơn mười người.
- Ồ?? Thần Tôn ngược lại là nghĩ chu đáo nhỉ. Ngươi qua đây là hỗ trợ, hay là có sứ mệnh khác?
- Thần Tôn bồi dưỡng ta bảy mươi năm, mục đích chỉ có một, nghênh đón số mệnh. Ta từ đầu đến cuối đã biết chuyện ngàn năm trước, ta cũng biết ngươi sẽ trở về, hiệp trợ ngươi trọng chấn Vạn Thế Thần Triều chính là số mệnh của ta.
Khương Phàm yên lặng nhìn hắn một hồi:
- Ngươi nguyện ý tiếp nhận cái số mệnh này? Hay là đội ơn Thần Tôn, không thể không tiếp nhận số mệnh?
- Ta nguyện ý tiếp nhận số mệnh, ta càng đội ơn Thần Tôn. Tuy nhiên ta có một thỉnh cầu, muốn nói rõ trước khi chúng ta bắt đầu.
- Nói nghe một chút.
- Ta sẽ chết trên đầu số mệnh này, ta không sợ sinh tử, ta cũng nguyện ý vì số mệnh mà chết. Nhưng sau khi ta chết, ta muốn mai táng đến bên cạnh tổ từ Thần Tôn.
Một câu của Khương Uyên để Khương Qua nổi lòng tôn kính.
Khi còn sống là chết vì số mệnh, sau khi chết là mai táng vì ân tình.
Cửu Thiên Thần Tôn đã nuôi được một tên đệ tử tốt.
Khương Phàm âm thầm gật đầu, người này ngược lại biết được đội ơn. Nhưng, người như vậy rất khó quy tâm, bởi vì tâm đã ở tại Cửu Thiên Thần Tôn nơi đó.
Nếu như Khương Phàm thật sự có thể hợp tác cùng Cửu Thiên Thần Tôn, đồng thời hợp tác đến cùng, vậy thì không cần lo lắng cho cái tên Khương Uyên kia, thậm chí còn đáng để đáng tín nhiệm hơn so với những người khác.
Nhưng nếu như Khương Phàm và Cửu Thiên Thần Tôn xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Khương Uyên chính là tai hoạ ngầm.
Trải qua trận quyết liệt cùng Xích Thiên Thần Triều kiếp trước, Khương Phàm không thể không nhìn lo cái này.
- Chúng ta hoan nghênh ngươi.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện thì đã cùng Triệu Thời Việt đụng đụng ánh mắt, các ngươi đều là Sát Lục Huyết Hoàng, tiếp xúc nhiều hơn, hiểu sâu hơn, thuận tiện giám sát chặt chẽ hắn!
- Người phụng đao của Xích Thiên Thần Triều, hẳn là ở gần đây.
Khương Bá đứng ở bên cạnh nói.
- Trước tiên đi săn giết bọn hắn, sau đó lại rời khỏi Thiên Đãng sơn mạch!
Khương Phàm thu hồi Phần Thiên Chiến Vực, xông vào Chu Tước Yêu Hỏa đầu tiên, thông qua cảm giác yêu hỏa ba động, tìm kiếm người phụng đao.
- Hai vị Sát Lục Huyết Hoàng.
Sau khi bọn hắn rời khỏi không lâu, hư không nổi lên gợn sóng, Đại trưởng lão tiền nhiệm của Cửu Thiên Thần Giáo đi ra.
Mặc dù đã thành công đưa tiễn Khương Uyên, nhưng vẻ mặt của hắn cũng rất phức tạp.
Sát Lục thánh văn vô cùng hiếm thấy, bồi dưỡng đến Sát Lục Huyết Viêm càng hiếm thấy, mà Sát Lục Huyết Hoàng càng là đỉnh cấp thợ săn trong Phượng Hoàng tộc, cổ kim đều là hiếm thấy, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thần Tôn muốn đích thân bồi dưỡng Khương Uyên.
Chương 1758 Chặn Đánh Hoàng Phi
Thần Tôn giống như đang sáng tạo kỳ tích bồi dưỡng Khương Uyên, càng bị chuẩn bị đại lễ cho Phần Thiên Thần Hoàng chuyển thế.
Không nghĩ tới, Khương Phàm lại đã tự mình tạo nên một người.
Hai Sát Lục Huyết Hoàng, ngẫm lại đều đáng sợ.
Tuy nhiên, đổi lại, người sợ hãi hẳn là kẻ địch Khương Phàm rồi.
- Ra đi, đã sớm chú ý tới các ngươi.
Lão nhân thản nhiên khẽ nói.
Hư không bên ngoài mấy chục dặm nổi lên gợn sóng, tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh mỹ lệ làm rung động lòng người đi tới, cung kính hành lễ:
- Gặp qua tổ gia gia.
- Tổ gia gia, ngài biết các đệ tử sao?
Đông Hoàng Như Yên cảm thấy rất kỳ quái, các nàng là người bên ngoài Thiên Cung, chỉ rải rác đến thần giáo mấy lần, không có tư cách gặp Đại trưởng lão đã quy ẩn, Đại trưởng lão phụng dưỡng Thần Tôn, cũng đã rất nhiều năm không để ý đến chuyện bên ngoài đi.
- Lần này ta đi ra, một là đưa một người rời khỏi thần giáo, hai là mang một người về thần giáo.
Đại trưởng lão nhìn về phía Đông Hoàng Như Ảnh.
Đông Hoàng Như Ảnh ngẩng đầu, đụng phải ánh mắt Đại trưởng lão:
- Tổ gia gia, ngài chỉ là ta?
- Ngươi muốn giấu diếm chúng ta tới khi nào?
- Tổ gia gia, ý của ngài là...
- Chuyện lớn như vậy, ngươi cho rằng ngươi có thể giấu được? Thần Tôn đã tiếp cận ngươi rất sớm.
Trong lòng Đông Hoàng Như Ảnh run lên, chuyện gì, chẳng lẽ là chỉ 'Thiên Thu Vạn Cổ'?
- Chuyện gì vậy?
Đông Hoàng Như Yên kỳ quái nhìn tỷ tỷ.
Đại trưởng lão nói:
- Mặc dù thời gian Cửu Thiên Thần Giáo truyền thừa chúng ta mấy ngàn năm ngắn ngủi, nhưng tổ địa ở Thượng Cổ Thần Đình đã chứng kiến mấy chục vạn năm lịch sử, để lại vô số tư liệu lịch sử, nên biết chúng ta đều biết. Thần Tôn một mực chờ đợi chính ngươi đi qua, nhưng ngươi ngược lại vẫn giữ vững bình thản.
- Như Ảnh ngẫu nhiên đạt được truyền thừa, đang nghiên cứu, không nghĩ tới có thể khiến cho Thần Tôn chú ý.
Đông Hoàng Như Ảnh có chút cúi đầu, không dám nhìn thẳng ánh mắt Đại trưởng lão.
- Tình huống Thần Tôn càng ngày càng tệ, nhưng thần giáo thủy chung không ai có thể chân chính chống lên đại cục. Bây giờ liền đánh cược lên Khương Phàm, thực sự là hành động bất đắc dĩ, trước khi chết, ngài ấy cần tìm tới chỗ dựa vào cho thần giáo.
- Nhưng nếu như Khương Phàm thất bại, hậu quả khó mà lường được, cho nên Thần Tôn cần làm bố trí khác. Trước đó mật lệnh tổ địa, dời đi ra toàn bộ các loại bảo vật như Hư Thiên Kính, cùng các truyền nhân như Lan Nặc của Lan gia, chính là làm chuẩn bị, nhìn xem có thể bồi dưỡng nàng thành tài hay không. Cho đến mấy năm trước, Thần Tôn lại chú ý tới ngươi, cũng đang một mực quan sát ngươi.
Đại trưởng lão thuận miệng nói ra mấy câu để sắc mặt tỷ muội Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên thay đổi.
Các nàng không để ý đến trận đánh cược phía sau, Lan Nặc hay các loại bảo vật, toàn bộ lực chú ý đều định tại câu nói đầu tiên.
Thần Tôn sắp không được?
Trách không được thời điểm phụ thân và mọi người ở Vương Quốc Hắc Ám lại luôn là sưu tập chút đồ cổ quái kỳ lạ.
Đại trưởng lão nói:
- Thần Tôn trước đó đã tự mình điểm danh Lan Quỳ bồi dưỡng Lan Nặc, thoả thuê Lan gia mãn nguyện, ý chỉ vị trí giáo chủ hạ nhiệm. Phe phái Đông Hoàng bản ý bồi dưỡng Đông Hoàng Lăng Tuyệt, nhưng Thần Tôn tự mình điểm danh ngươi đi qua, tài nguyên bồi dưỡng Vương Hầu của phe phái Đông Hoàng sẽ nghiêng toàn bộ đến ngươi. Không có gì bất ngờ xảy ra, ngươi sẽ bái sư Đông Hoàng Hoa Thanh. Nhưng tình huống của ngươi đặc biệt, Giáo Tôn gặp được quyền hạn của ngươi, có thể tự mình tiếp, thỉnh giáo bí thuật Lục Đạo truyền thừa.
- Lục Đạo truyền thừa?
Rốt cuộc Đông Hoàng Như Ảnh cũng biết được mình là lấy được truyền thừa gì.
Mà tổ gia gia tiết lộ bí mật của sinh tử Thần Tôn, lại nhắc đến giáo chủ kế vị, chẳng khác gì là đang cho nàng ăn định tâm hoàn, để nàng biết không có người nào sẽ cưỡng ép cướp đoạt truyền thừa của nàng, sẽ chỉ toàn lực bồi dưỡng.
- Vĩnh Hằng Lục Đạo, Chư Thiên Lục Táng, là sự kiện truyền thừa chí cao, dính đến bí mật của thế giới, chờ ngươi đến nơi đó, tự nhiên là đều biết.
- Chúng ta về Thiên Cung thu thập, sau khi từ biệt phụ thân, lập tức lên đường tiến về Cửu Tiêu Thiên.
- Ta cùng các ngươi... A? Nữ tử kia là ai? Trốn đi!!
Vẻ mặt Đại trưởng lão bỗng nhiên nghiêm trọng, xé rách không gian, bỗng nhiên biến mất.
Ngoài trăm dặm, một con Già Thiên Tước giương cánh hơn mười dặm đang huy động hai cánh to lớn của nó, xuyên qua yêu hỏa hải dương sôi trào.
Bóng ma che trời, cuồng phong cuồn cuộn.
Một nữ tử gầy gò với sắc mặt tái nhợt, xếp bằng ở trên lưng Già Thiên Tước, mở ra hai tay mảnh khảnh, cướp đoạt lấy yêu hỏa đầy trời.
Đầu ngón tay nhỉ nhắn ẩn hiện mạch máu, lại khuấy động khí tức thôn vệ kinh khủng, dẫn dắt yêu hỏa cuồn cuộn tràn ngập đất trời hội tụ lại, cô đọng Thái m Cực Diễm.
Chính là Thiệu Thanh Duẫn!
Già Thiên Tước mang theo nàng từ trung nam bộ Thiên Đãng sơn mạch chạy tới nơi này, phi nhanh ngàn dặm, thôn nạp yêu hỏa vô tận, ngưng luyện ra Thái m Tinh Phách chí âm chí thuần, cũng tại lòng bàn tay trái phải hóa thành Băng Điệp đen kịt, nhẹ nhàng vờn quanh.
Ông!!
Niết Bàn Thạch treo ở cổ áo tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhưng không phải xác định vị trí Khương Phàm, mà bị yêu hỏa kích thích.
Thiệu Thanh Duẫn không thể không cẩn thận cảm nhận Niết Bàn Thạch lay động, dùng cái này suy đoán đại khái vị trí của Khương Phàm.
Nhưng đúng vào lúc này, Già Thiên Tước lại vỗ cánh gáy to, mãnh liệt Địa Sát.
Gần như là đồng thời, khung trời phương xa kịch liệt nhấc lên, giống như sóng biển dâng cao, một mảnh cường quang từ trong hư không mênh mông nổ bắn ra, giống như sao chổi xẹt qua bầu trời, sáng chói chói mắt, khuấy động thâm không, đại uy không gian, thẳng đến Thiệu Thanh Duẫn.
Thiệu Thanh Duẫn ngưng tụ đôi mắt, tay phải giương nhẹ, ngưng tụ Thái m Băng Điệp vỗ cánh một kích, phạm vi hơn mười dặm nháy mắt đã đông kết, bao gồm cả liệt diễm cuồn cuộn, càng bao gồm cả không gian.
Ầm ầm!!
Cường quang tới trong nháy mắt như sóng dữ vỗ bờ, nổ lên cường quang đầy trời, vết nứt không gian giống như lôi triều hỗn tạp, lan tràn cuồng kích về bốn phương tám hướng.
Răng rắc!!
Không gian bị Thái m Băng Điệp băng phong thoáng tán loạn.
Ngay sau đó, mảnh ánh sáng thứ hai xô ra hư không, mang theo khí tức túc sát, khuấy động uy lực thâm không, thanh thế to lớn, dẫn phát không gian đất trời bạo động mạnh, thẳng đến Thiệu Thanh Duẫn.
Chương 1759 Săn Giết Người Phụng Đao (1)
Thiệu Thanh Duẫn giương nhẹ cánh tay trái, con Thái m Băng Điệp thứ hai vỗ cánh nghênh đón, chính diện chặn đánh mảnh cường quang nóng bỏng kia.
Ầm ầm!!
Không gian và khí tức Thái m như thủy triều chôn vùi lẫn nhau, hình thành một cái lỗ đen đáng sợ, ngay sau đó tuôn ra tám phương, tàn phá bừa bãi đất trời.
Thiệu Thanh Duẫn lạnh nhạt, xung quanh dâng lên bốn mảnh cường quang ngập trời.
Cường quang bạo động, năng lượng như sóng lớn, cuồn cuộn khắp nơi.
Chu Tước hoành không, Cự Long gào thét, Bạch Hổ chiến thiên, Huyền Vũ chìm nổi.
Bốn mảnh cường quang chính là bốn khối bảo cốt, phân biệt hiện ra hình dáng của bốn loại Thần Thú, hoắc loạn, cầm giữ vùng trời này.
Đây là Tứ Tượng Tuyệt Sát, Tứ Tượng Tuyệt Sát chân chính.
Bảo cốt lấy từ Cự Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, cùng Chu Tước. Đều là từng lấy được tại Thiên Khải chiến trường, di cốt Chu Tước càng là lưu lại tại thời điểm cảnh giới Khương Phàm đã bước tới Thánh Hoàng niết bàn.
Rống!!
Long hổ tranh bá, quy phượng cùng múa, uy thế vô tận che đậy khung trời, uy lực và năng lượng mãnh liệt giam cầm không gian.
- Ai ở đó?
Thiệu Thanh Duẫn khống chế Tứ Tượng Tuyệt Sát, cảnh giác hư không xung quanh.
Trong hư không, Đại trưởng lão tiền nhiệm cùa Cửu Thiên Thần Giáo cách hắc ám nhìn chăm chú Thiệu Thanh Duẫn.
Đây là vị hoàng phi Nhân Gian Ngục kia?
Không phải nàng đang ở Nam Bộ sao, tại sao lại ở chỗ này!
Chẳng lẽ thanh thế đuổi bắt thật lớn đang phát sinh tại Nam Bộ là nàng 'Tương kế tựu kế' an bài?
Giỏi tính toán thật, không hổ là đệ nhất hoàng phi thần triều, nữ tử cạnh tranh cùng Thiên Hậu.
- Dám tập kích, không dám lộ diện? Là thân phận không tiện?
Thiệu Thanh Duẫn đứng dậy, ánh mắt dần dần lăng lệ, giọng nói thanh lãnh, mang theo uy thế thản nhiên:
- Trách không được hắn có thể thoát thân liên tục, thì ra sớm đã có thế lực hỗ trợ. Có đảm phách như thế, hẳn là hoàng đạo. Bát Bộ Hoàng Đạo thân bất do kỷ, tự nhiên là không thể nào, ngoại trừ Tru Thiên Thần Điện trong Chí Tôn hoàng đạo, vậy cũng chỉ có thể là...
Một nữ tử thật khôn khéo!
Đại trưởng lão đứng bên trong hư không hắc ám, đưa tay chỉ Thiệu Thanh Duẫn trong thế giới thật ở phía xa.
Hắc ám bạo động, năng lượng tuôn ra ở xung quanh không gian tĩnh mịch giá lạnh, ngưng tụ thành cung tiễn không gian giống như cự nhạc, thân cung là hư vô mờ mịt, nhưng mũi tên không gian lại rất chói mắt, không ngừng liên tục hấp thu lực lượng không gian.
- Cửu Thiên Thần Giáo? Đại Quang Mang Thần Điện? Hay là Xích Thiên Thần Triều? Lại hoặc là... một hoàng tộc không biết sống chết nào, muốn đánh cược vận mệnh, mượn cơ hội này đăng lâm hoàng đạo?
Thiệu Thanh Duẫn cảnh giác thâm không, cũng đang thử thăm dò hư không ba động, theo thứ tự phán đoán thân phận đối phương.
Già Thiên Tước rất táo bạo, đột nhiên vỗ cánh cuồng kích, muốn xông đi ra, nhưng trong chớp mắt, không gian phía trước lại nổi lên gợn sóng, nương theo cường quang sáng chói, mũi tên không gian nổ bắn ra, đuổi giết Thiệu Thanh Duẫn.
Thiệu Thanh Duẫn giương nhẹ đầu ngón tay, bốn khối bảo cốt bên trong Tứ Tượng Tuyệt Sát đồng thời gào thét cuồng liệt, như Thiên Cổ gióng lên, chấn động đất trời.
Ầm ầm!!
Mũi tên không gian va chạm sát trận, dẫn phát bạo tạc mãnh liệt.
Không gian hoắc loạn, số lượng lớn bạo động giống như muốn chôn vùi vùng thiên địa này.
Ánh mắt lăng liệt của Thiệu Thanh Duẫn muốn xuyên thấu qua vết nứt không gian, nhìn đến kẻ địch trong hư không, nhưng thâm không hắc ám, tĩnh mịch bình tĩnh, cái gì cũng đều không nhìn thấy được.
- Xem ra Khương Phàm ở ngay phía trước. Là để ngươi đến ngăn cản ta một chút sao? Ngàn năm, hắn đều không muốn lại gặp ta?
Thiệu Thanh Duẫn muốn mạnh mẽ xông tới, nhưng phong ấn Đại Táng bí thuật vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, không phát huy ra thực lực quá mạnh.
Đại trưởng lão giấu ở trong hư không, không dám tùy tiện xuất hiện bại lộ, nhưng cũng hạ quyết tâm muốn kéo dài Thiệu Thanh Duẫn.
Đây chính là đệ nhất hoàng phi kiếp trước, Đại Mộ bí thuật, Thái m Cực Diễm, vừa vặn khắc chế Thú linh văn loại yêu hỏa.
Nếu bọn người Khương Uyên đối đầu với nàng, chưa hẳn có thể là đối thủ.
Khương Phàm không biết Thiệu Thanh Duẫn tới, hắn đang lùng bắt 'Người phụng đao' của Xích Thiên Thần Tôn trong liệt diễm.
Triệu Phong Niên không biết hắc đao đã bị phế, hắn đang lần theo vết tích Thần Tôn rời khỏi, phóng tới phía trước.
Hai bên đang đối diện chạm vào nhau dưới tình huống này.
Triệu Phong Niên còn không có nhận ra Khương Phàm, nhưng con mắt đầu tiên chính là nhìn thấy được hắc đao bị người đó kéo trong tay.
Khương Phàm chú ý tới ánh mắt của bọn hắn, không chần chờ chút nào, hắn liền lập tức hành động, hóa thân thành Chu Tước Yêu Thể, giương cánh gáy to, yêu hỏa bốn phương tám hướng mãnh liệt nhận điều động, như cuồng triều, bổ nhào đi qua để bọn người Triệu Phong Niên trở tay không kịp:
- Giết cho ta!!
- Làm càn! Các ngươi biết chúng ta là ai không?
Bá Dương Hầu, Hoang Lôi Hầu bỗng nhiên lao về phía trước, uy thế kinh khủng xua tán đi yêu hỏa đầy trời.
Triệu Thời Việt, Khương Uyên, liên tiếp kích hoạt linh văn, thôi phát huyết mạch, hoá thành Sát Lục Huyết Hoàng, huyết viêm khuấy động khí tức sát lục vô tận, nhào về phía hai vị hầu gia thần triều đương đại!
Phượng Hoàng Thánh Linh?
Sắc mặt của Bá Dương Hầu và Hoang Lôi Hầu đột nhiên biến đổi, toàn bộ đều hành động, lao thẳng đến hai con Phượng Hoàng.
- Triệu Phong Niên, mau trốn!
Ầm ầm!!
Toàn thân Bá Dương Hầu nở rộ cường quang, như muốn hóa thân thành Kim Ô, khí tức bá đạo càng kinh khủng như như hồng thủy bộc phát, để xung quanh đều không ngừng rung chuyển.
Hoang Lôi Hầu kích phát linh văn, vung mạnh nắm đấm, trong chớp mắt lôi triều liền bạo động, lôi triều ngưng tụ ra ngàn vạn trọng quyền, vạch phá khung trời, uy thế vô cùng kinh khủng. Nhưng...
Cảnh giới Bán Thánh há có thể ngăn cản Sát Lục Huyết Hoàng!
Huyết viêm ngập trời, như sông máu lao nhanh, ngưng tụ vô số hỏa vũ sắc bén, huyết khí um tùm, giống như là lưỡi kiếm, cuồng triều che mất lôi triều.
Sát Lục Huyết Hoàng giương cánh cuồng kích, như đang trong hành tẩu lôi hải, xuyên qua trong ánh sáng, dễ như trở bàn tay, cường thế giáng lâm đến trước mặt Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu.
- Ngươi là Khương Phàm? Thần Tôn ta đâu!
Triệu Phong Niên quả quyết kích phát linh văn, linh văn trên trán bắn ra cường quang, lan tràn đạo ngấn lạ thường trên toàn thân.
Nhân Vương linh văn!
Linh văn cổ lão của Nhân tộc truyền thừa, linh văn có được uy thế đặc biệt áp chế hắn, còn có có thể so với sức mạnh cường hãn của Thiên Nhân Chiến Khu.
Đạo ngấn Nhân Vương trải rộng toàn thân, khí chất cả người Triệu Phong Niên đều phát sinh thay đổi, như là một Nhân tộc cộng chủ quân lâm thiên hạ, bễ nghễ thế gian, nhìn xuyên mặt đất bao la, có một loại tư thái duy ngã độc tôn.
Chương 1760 Săn Giết Người Phụng Đao (2)
Khương Phàm giương cánh giết tới, lửa giận kiềm chế bộc phát tại lúc này, liệt diễm cuồn cuộn diễn biến ra hình ảnh tuyệt thế, Phượng Hoàng cùng múa, Thiên Bằng che trời, Thanh Loan linh điểu các loại hướng Thiên Thần thần phục.
Chu Tước Phục Thiên Thuật!
Toàn thân Triệu Phong Niên phát sáng, vung mạnh quyền kích trời, uy thế kinh khủng như sơn nhạc sụp ra, càng giống như biển lớn ngập trời, mênh mông mà cường thế.
Ầm ầm!
Thánh Vương Thiên văn giao phong chính diện, Nhân Vương cùng Chu Tước cuồng dã chém giết.
Giống như hai mảnh biển động đối diện va chạm, thanh âm ngột ngạt đến cực hạn, để cho người ta thấp thỏm lo âu, còn vương hầu Từ Thát Lỗ và đám tử đệ xung quanh vừa mới kịp phản ứng đã vô tình tung bay ra ngoài.
Khương Phàm vỗ cánh, cuồng dã đánh giết, hai cánh móng vuốt khuấy uy lực đọ với trời.
Triệu Phong Niên mang theo ánh mắt khiếp người, mỗi một đạo ngấn trên cơ thể đều dâng lên tia sáng giống như phù văn, phảng phất cùng đại đạo cộng minh, cùng tự nhiên giao hòa, nắm đấm to lớn chấn động chiến trường dễ như trở bàn tay.
Sau mấy chục hiệp, hai người cường thế tản ra.
Chiến ý như biển, cuồng bạo uy mãnh.
Khương Phàm giương cánh gáy to, tinh huyết Kim Hoàng thiêu đốt toàn thân, khí thế tăng vọt, hỏa vũ giống như áo giáp huyền thiết bao trùm toàn thân, ý lạnh um tùm lại khuấy động Yêu Hỏa Diệt Thế.
Chu Tước, Lăng Thiên Thuật.
Khương Phàm thế như cuồng lôi, chân chính rạch ra bầu trời, những nơi đi qua, hai cánh đều để lại khe hở không gian thảm liệt, cơ hồ trong nháy mắt đã liền giết tới gần Triệu Phong Niên, khí thế kinh khủng kia tuôn ra tràn ngập, đổi thành những người khác, chỉ sợ đã sắp nứt cả tim gan, trực tiếp quỳ xuống đất mà nhận lấy cái chết.
Triệu Phong Niên cảm nhận được áp bách nặng nề, bất luận là tại Xích Thiên Thần Triều hay là tại Thiên Khải chiến trường, đều cực ít gặp được cường địch như vậy.
Nhưng, phòng ngự tốt nhất chính là tấn công, hắn dậm chân lên trời, chủ động nghênh kích Khương Phàm, giống như là chủ nhân của Nhân tộc chinh chiến trên chiến trường, cái khí thế miệt thị chúng sinh kia không mảy may suy yếu.
Răng rắc!!
Nhân Vương và Chu Tước đối diện giết tới cùng một chỗ.
Hai cánh Khương Phàm như Thiên Đao, Triệu Phong Niên vung mạnh quyền như sấm chùy, chém giết kịch liệt bắn ra cường quang vô tận, bao phủ chiến trường, mênh mông vô biên.
Mặt mũi bọn người Từ Thát Lỗ tràn đầy chấn kinh, đột nhiên xuất hiện thế công để bọn hắn trở tay không kịp, mà Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu tiếp tục tan tác, cùng Triệu Phong Niên chật vật phản kích, càng làm cho bọn hắn kinh hồn khó định.
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Thần Tôn đâu!
Không phải đang đi chặn đánh Khương Phàm sao?
Thanh hắc đao kia làm sao lại ở chỗ Khương Phàm!
- Giết!!
Toàn thân Khương Phàm phát sáng, lấy bản thân làm lò luyện, luyện hóa huyết nhục thần hồn.
Trong chớp mắt, thế công của hắn tăng vọt, Bác Thiên Thuật hội tụ tại hai cánh, tốc độ kinh người, mở ra không gian, bỗng nhiên chém giết Triệu Phong Niên,
Đây không phải Bát Cấm Thánh Thiên Quyết, mà là chiến kỹ Chu Tước cường hãn.
Triệu Phong Niên hoàn toàn không cách nào so đấu tốc độ cùng Khương Phàm, không có chỗ tránh được, chỉ có thể dùng toàn lực tương đối.
Hắn căng cứng hai tay, kích phát đạo ngấn, cùng đất trời cộng minh, nghênh kích hai cánh.
Không thể không thừa nhận, sau khi Triệu Phong Niên kích phát Nhân Vương linh văn khí thế thật sự quá đáng sợ. Giơ tay nhấc chân đều có một loại khí khái duy ngã độc tôn, cao cao tại thượng, lấy một loại tư thái khiếp người, muốn trấn áp tên yêu nghiệt Khương Phàm này.
Bành!!
Cuồng bạo đụng vào không trung bộc phát, uy thế càng mạnh càng kinh khủng xa so với trước đó, giống như hai mặt trời nổ tung.
Sau một khắc, hai tay Triệu Phong Niên rách rưới, gào thét đánh tới mặt đất.
- Tiểu Vương gia!
Từ Thát Lỗ và đám người sợ hãi kêu lên muốn xông tới, lại bị ba thân ảnh vây lại.
- Triệu Phong Niên, vận dụng cấm thuật, rời khỏi nơi này...
Nơi xa truyền đến tiếng Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu kêu thảm, gần như là đồng thời, bọn hắn bị hai Sát Lục Huyết Hoàng săn giết, chết thảm trên bầu trời.
- Không!!
Truyền nhân của Bá Dương Hầu cùng Hoang Lôi Hầu bi phẫn gầm thét.
Bành bành bành!
Triệu Phong Niên liên tiếp va chạm mặt đất, nổ tung ra hố sâu san sát.
Đạo ngấn trên cơ thể hắn lan tràn đến hai tay, huyết nhục nhanh chóng đoàn tụ, uy lực Nhân Vương khôi phục.
Vài phút kịch biến ngắn ngủi này còn hơn những gì hắn mong muốn, không có một khắc do dự nào, quả quyết kích phát tinh thạch ngay.
Trốn!!
Cái chữ gần như sỉ nhục này, lần đầu tiên xuất hiện trong đầu Triệu Phong Niên.
Nhưng hắn đã không lo được gì nữa.
Hắc đao rơi xuống trên tay Khương Phàm, rất có thể Thần Tôn đã gặp bất trắc.
Khương Phàm lại khi thế tới dào dạt, không chết không thôi, hắn nhất định phải rời khỏi nơi này, còn phải mang theo bọn người Từ Thát Lỗ.
Tinh thạch nở rộ lên ngôi sao đầy trời, bao phủ hơn mười dặm xung quanh.
Tinh quang sáng chói, chiếu sáng rạng rỡ.
Đó là Tinh Không lĩnh vực đặc biệt, có thể cưỡng ép rời khỏi thế giới hiện thực, ẩn nấp đến bên ngoài hư không.
Cùng lúc đó, ngực bọn người Từ Thát Lỗ nở rộ ánh sáng tinh thần, phảng phất hóa thân thành tinh thần, khuếch tán dung nhập vào trong lĩnh vực, mà bọn người Khương Phàm thì bị Tinh Thần lĩnh vực đón đỡ ở bên ngoài.
Đây là bảo vật trân tàng của Vô Thượng vương phủ, lập tức có thể ở dưới sự nguy hiểm mà sống chết đào thoát, càng có thể ẩn nấp hành tung tại hư không.
Triệu Phong Niên mang theo tinh thạch, tương đương với chủ nhân lĩnh vực, trên thân những người khác sớm đã làm xong ấn ký tinh thần, liền có thể tại thời điểm kích phát lĩnh vực, bị bao viên đi đến.
Nhưng... ngưng kết lĩnh vực trong chốc lát, toàn thân Khương Phàm cũng nhanh chóng nở rộ vô tận ánh sao, cuồng dã giết đến.
Sắc mặt Triệu Phong Niên đột nhiên biến đổi, khống chế tinh thạch muốn xua đuổi Khương Phàm.
Khương Phàm vỗ cánh gáy to, ánh sao toàn thân hóa thành tinh thần chân chính, lít nha lít nhít, sau đó ngưng tụ thành Tinh Hà, thẳng cho đến xa xa Triệu Phong Niên.
Tinh Hà lao nhanh, đặc biệt sáng chói, giống như trên trăm ngôi sao ngưng tụ mà thành.
Đây là Tinh Thần Đại Táng bí thuật mà Khương Phàm lĩnh ngộ ra, tinh thần ngưng tụ, Tinh Hà lao nhanh, vượt qua thâm không cường thế giáng lâm đến trước mặt Triệu Phong Niên, sau đó...
Ầm ầm!!
Tinh thần sụp đổ, Tinh Hà chôn vùi, toàn bộ Tinh Thần lĩnh vực đều run rẩy dữ dội, giống như một trận biển động, như sóng lớn vỗ bờ, rung chuyển trời cao, va chạm thế giới thật sự.
Bọn người Từ Thát Lỗ đang muốn tiến đến lại lần nữa bị vô tình tung bay ra ngoài, trở lại yêu hỏa hải dương, chật vật rơi xuống trước mặt bọn người Khương Quỳ.
Bình luận facebook