-
Chương 1776-1780
Chương 1776 Song Hoàng tranh giành
- Lúc Lăng Vi cô nương chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị thêm Thiên Nhân Đan, ta chỗ này vừa vặn có thánh huyết.
Khương Phàm cáo từ Lăng Vi, rời khỏi nơi này.
- Ngươi muốn tới Kim Bảo đảo quấy rối?
Khương Qua hỏi Khương Phàm, nơi đó mặc dù có Thiên Kiếm Thần Tông cùng Hải Thần đảo, nhưng bằng vào lực lượng của bọn hắn, còn chưa đủ lấy nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
- Ta muốn nhục nhã Hải Thần đảo, càng phải tuyên cáo Dương Biện còn sống.
Khương Phàm yên lặng đi tới, trong đầu hiện lên một chú ý, cẩn thận mưu đồ.
- Làm bộ gia nhập Thiên Kiếm Thần Tông? Không không không...
Khương Phàm lắc đầu, nhìn về phía Khương Qua:
- Ngươi có danh thanh tại Thần Vực Chi Hải không?
- Những hoàng tộc hoàng đạo kia chưa hẳn đều biết ta, nhưng trong thế giới tán tu tại hải vực, có lẽ ta còn là có chút danh khí. Ngươi cần ta làm cái gì?
- Hắc hắc, cần ngươi phối hợp ta, hung hăng hố Hải Thần đảo.
Khương Phàm truyền ý thức vào thanh đồng tiểu tháp:
- Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ, đứng lên chuẩn bị làm việc!
Kim Bảo đảo!
Hòn đảo náo nhiệt lại phồn hoa này đang trở thành tiêu điểm chú ý tại Thần Vực Chi Hải, mặc kệ là tán tu cao cỡ nào ngạo, khi biết Hải Thần đảo thành ý đều động tâm tĩnh hướng.
Nếu như có thể gia nhập vào trong đó, tương đương với cá chép hóa rồng, trở thành hoàng tộc cao ngạo.
Nếu như có thể làm bạn khi Hải Thần đảo vấn đỉnh hoàng đạo, chẳng khác nào là bọn hắn đang đứng ở đỉnh phong tại Thần Vực Chi Hải, cùng Thiên Kiếm Thần Tông tôn quý bình khởi bình tọa.
Cho nên, trong mấy tháng gần đây, càng ngày càng nhiều tán tu danh chấn một phương đến Kim Bảo đảo.
Số lượng lớn đám tán tu tụ tập tại các bến tàu, tràn đầy phấn khởi nghị luận với nhau.
Hải Thần đảo, Thiên Kiếm Thần Cung cũng đều đóng tại các bến tàu, chờ đợi mục tiêu lý tưởng.
Trước đó bọn hắn là nhìn thấy tán tu liền đoạt, bây giờ thoáng có lý trí, chủ yếu là tiếp cận Thánh phẩm linh văn.
Giờ khắc này, một vị tán tu cao ngạo giáng lâm đến bến tàu Đông Bộ, chủ động báo ra thân phận —— Lôi Kình, Hoàng Phương Hải!
- 'Lôi Kình' Hoàng Phương Hải? Hắn không phải hoạt động tại phía bắc Thần Vực Chi Hải sao? Nơi đó quanh năm đều là thời tiết lôi bạo, năng lượng lôi điện cực kỳ phong phú.
- Bây giờ còn quản hoạt động ở đâu sao? Chỉ cần có dã tâm, đều đuổi đến nơi này!
- Lôi Kình thánh văn, tương đương với Thú linh văn tổ hợp cùng Lôi linh văn, song thánh văn.
- Lôi Kình Hoàng Phương Hải, có thể lấy lôi vân là biển, ngao du với khung trời, càng có thể thôn tính đại dương mênh mông, hoành hành dưới vực sâu, là một trong những tán tu nổi danh nhất Bắc Bộ.
Đám người bạo động, nhao nhao kéo lên bến tàu, chiêm ngưỡng lấy phong thái của Hoàng Phương Hải.
Hoàng Phương Hải có một cơ thể to béo, nhưng không cồng kềnh, cái bụng cao cao phảng phất dựng dục đại dương mênh mông, chiếm cứ lôi hải, khí thế cả người cực kỳ cường thịnh.
- Ha ha, Hoàng lão đệ, mãi chờ ngươi đấy! Ta là Dương Hùng Vĩ, tộc đệ gia chủ Dương gia, ngươi để ta đợi thật lâu rồi.
Dương Hùng Vĩ phụ trách bến tàu Hải Thần đảo này bước nhanh vọt tới phía trước, một tay nắm chặt tay Hoàng Phương Hải, khuôn mặt kích động tỏa cả ánh sáng.
Hoàng Phương Hải ngược lại sững sờ, chúng ta quen biết sao?
Tuy nhiên người phụ trách của Hải Thần đảo lại nghe qua tên mình, lại còn đang chờ đợi mình, tư thái này để hắn khá hưởng thụ:
- Ha ha, gần đây bế quan tại lôi hải, lúc nghe được tin tức thì đã chậm.
- Đã sớm nghe nói đại danh của ngươi. Các bằng hữu mới gia nhập trong khoảng thời gian này còn luôn luôn nhắc đến ngươi, nói nếu như không thể chiêu mộ Lôi Kình tiến vào Hải Thần đảo, tuyệt đối là tổn thất. Nếu ngươi lại không đến, ta đều muốn sắp xếp người tự mình đi mời.
Dương Hùng Vĩ dùng sức nắm chặt tay đối phương, mặt mũi tràn đầy kích động.
Nhưng, hắn căn bản cũng không biết cái tên mập mạp này, nếu như nhiệm vụ không phải lên mặt đè ép, nhất định phải cướp được tất cả Thánh phẩm linh văn đến đây, hắn đều chẳng muốn cùng loại người này nắm tay.
Hoàng Phương Hải thì lại như đang hưởng thụ, cũng không tốt lại làm giá, vội vàng nói:
- Là bằng hữu nâng cao.
- Là Hoàng Phương Hải sao? Ta là trưởng lão nội tông Thiên Kiếm Thần Tông, Tạ Côn! Hân hạnh hân hạnh.
Trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Tông đuổi tới phía trước, cũng lập tức toát ra nhiệt tình.
Nhưng làm thế lực cấp hoàng đạo, cao ngạo đã quen, còn không đến mức không biết xấu hổ giống Dương Hùng Vĩ như vậy.
- Đừng để ý đến hắn!
Dương Hùng Vĩ kéo Hoàng Phương Hải liền đi, nhiệt tình nói:
- Ngươi là Lôi Kình linh văn, có chút tương tự Dương gia chúng ta, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn. Đầu tiên, tiến vào hòn đảo thứ tư, trở thành thành viên mới bên trong. Thứ hai, trực tiếp gia nhập Dương gia chúng ta, lấy thiên phú của ngươi, nhất định có thể nhận được trọng dụng.
Khi đang nói chuyện, Dương Hùng Vĩ còn hạ giọng:
- Đây chính là đãi ngộ người khác đều không có.
Hoàng Phương Hải động tâm, đang muốn cân nhắc, phía sau lại truyền đến tiếng Tạ Côn nhắc nhở:
- Hoàng lão đệ, suy nghĩ kỹ càng. Hải Thần đảo mặc dù hô to lấy trù hoạch kiến lập hòn đảo thứ tư, cùng bọn hắn bình khởi bình tọa, nhưng ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chỉ là biến tướng cho mình mời chào càng nhiều tử sĩ mà thôi. Hải Thần đảo vọng tưởng trở thành hoàng đạo, thế tất yếu trải trải qua chiến tranh tàn khốc, thật coi như đăng lâm Thiên Khải chiến trường, vào cái ngày đó, các ngươi chính là nhóm chịu chết đầu tiên. Ngươi cảm giác mình còn có thể sống sót đến lúc đó sao?
- Nhưng Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta không giống như thế, chúng ta đã là hoàng đạo, địa vị vô cùng vững chắc. Ngươi tiến vào liền có thể làm trưởng lão, hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đạo.
Ánh mắt Dương Hùng Vĩ trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi quá xem thường tán tu của Thần Vực Chi Hải, bọn hắn theo đuổi là lý tưởng, muốn cảm giác chinh phục, mà không phải ngồi mát ăn bát vàng! Huống chi tiến vào Thiên Kiếm Thần Tông, thật sự có thể nhận tôn trọng sao?
- Các ngươi kỳ thật căn bản xem thường tán tu, bây giờ chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ nên mới đến mời chào, điểm xuất phát liền không có thành ý.
Hai bên lần nữa đối chọi gay gắt, đều trực chỉ chỗ yếu hại của đối phương.
Một bên thực chất chính là muốn mời chào tử sĩ, một bên thực chất chính là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tạ Côn cười lạnh nói:
- Thiên Kiếm Thần Tông chung quy vẫn hoàng đạo, bất kể là ai gia nhập đều sẽ được nhận tôn trọng, đều cần tự mình tranh thủ. Mà thành ý của chúng ta, chính là để tiến vào trở thành trưởng lão mà sống tốt, mà không phải khỉ làm xiếc để bọn hắn đi chịu chết!
Chương 1777 Chúng ta tới làm đảo chủ (1)
Dương Hùng Vĩ giận dữ mắng mỏ:
- Tạ Côn, nói chuyện đừng quá phận!
Đám người trên bến tàu tràn đầy phấn khởi quan sát, tiết mục như thế này thường xuyên trình diễn, liền nhìn tán tu chọn thế nào.
Còn có người lặng lẽ bắt đầu mở sòng bạc, cược xem cuối cùng Hoàng Phương Hải lựa chọn ai.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng tiếng long ngâm to rõ từ hải dương mênh mông truyền đến, nương theo long uy cường thịnh, kinh hồn nhiếp phách, bến tàu Đông Bộ lập tức an tĩnh.
Rống...
Một con ngựa đen thần tuấn đạp không phóng tới, những nơi đi qua, mây đen cuồn cuộn, lôi triều rơi xuống. Nó thon dài nhưng không mất đi vẻ tráng kiện, toàn thân bao trùm lấy vảy rồng cứng cỏi, bốn vó càng là tương tự Kỳ Lân.
- Long Lân Lôi Mã?
Rất nhiều người nhận ra loại dị thú hiếm thấy lại mạnh mẽ này, cũng lập tức đoán được nam tử cưỡi ở trên lưng nó.
- Là Khương Qua sao? Thiên Cương Lôi Hỏa, Khương Qua!
- Khương Qua cũng đều bị hấp dẫn đến rồi!
- Long Lân Lôi Mã, ta lại có thể nhìn thấy Long Lân Lôi Mã! Nghe nói một ngày đi vạn dặm, thậm chí là mấy vạn dặm! Mà số lượng thưa thớt, kiệt ngạo khó thuần, cho dù là bị khốn trụ, cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.
- Đưa mắt nhìn khắp Thần Vực Chi Hải, tán tu hàng phục được Long Lân Lôi Mã giống như chỉ có một người, Khương Qua.
- Khương Qua vũ dũng càng có hiệp khí, làm qua không ít chuyện đại nghĩa, đã từng được bọn họ hoàng tộc mời chào qua, tuy nhiên đều bị từ chối.
Đám tán tu nghị luận ầm ĩ, so với Lôi Kình Hoàng Phương Hải, đột nhiên xuất hiện Khương Qua bất luận là danh khí vẫn thực lực đều ưu tú hơn, nhất là Long Lân Lôi Mã, ngay cả hoàng tộc đều từng hâm mộ.
Tạ Côn, Dương Hùng Vĩ đụng đụng ánh mắt, gần như đồng thời đều phóng tới phía trước nhất tại bến tàu, lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Hoàng Phương Hải bị phơi ở nơi đó, sắc mặt âm trầm, lông mày đều muốn vặn thành u cục.
Long Lân Lôi Mã giống như một con Lôi Long lao nhanh trong lôi triều, bằng tốc độ kinh người xuất hiện trên bến tàu.
Tiếng long ngâm mát lạnh, long uy cuồn cuộn, mang cho đám người trên bến tàu áp bách cực lớn.
Long Lân Lôi Mã từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên bến tàu, cao ngạo ngửa đầu.
Khương Qua hùng tráng khôi ngô, trong tay cầm trọng đao, toàn thân phun trào uy lực cương mãnh đến cực hạn, như sấm như lửa.
Cao giai Niết Bàn?
Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn đồng thời đưa ra phán đoán, khí tức so với bọn hắn đều mạnh, chẳng lẽ là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên?
Tán tu có thể tu luyện tới loại trình độ này, quả thực là kỳ tích!
Dương Hùng Vĩ mở lời trước tiên:
- Ha ha, Khương lão đệ, vẫn mãi chờ ngươi đấy! Ta là Dương Hùng Vĩ, tộc đệ gia chủ Dương gia, ngươi để ta đợi thật lâu rồi.
Tạ Côn gạt ra nụ cười, cũng cởi mở nói:
- Đã sớm nghe qua đại danh Khương Qua huynh đệ, các bằng hữu mới gia nhập mấy ngày nay luôn nhắc đến ngươi, nói nếu như không thể chiêu mộ Thiên Cương Lôi Hỏa cùng Long Lân Lôi Mã đếnThiên Kiếm Thần Tông, tuyệt đối là tổn thất của chúng ta. Nếu ngươi lại không đến, ta đều muốn sắp xếp người tự mình đi mời.
Dương Hùng Vĩ sững sờ, lời này làm sao lại quen thuộc như vậy:
- Tạ lão tặc, không biết xấu hổ, đó là lời của ta nói.
Tạ Côn liếc nhìn hắn một cái:
- Ai dùng thì là của người đó.
Bầu không khí tại bến tàu nhanh chóng an tĩnh, đều mong đợi nhìn Khương Qua.
Vị gia này thuộc về nhân vật tầng cao nhất bên trong quần thể tán tu của Thần Vực Chi Hải, không biết là đến Kim Bảo đảo mua đồ, hay là thật sự chạy vội tìm tới?
- Ta nghe nói Kim Bảo đảo có Anh Hùng bảng, là tới để nhìn.
Một câu của Khương Qua lập tức đốt lên bầu không khí trên bến tàu.
- Oa!! Thật sự là chạy tới tìm đó.
- Hòn đảo thứ tư của Hải Thần đảo dụ hoặc thực sự quá lớn, ngay cả Khương Qua cũng không thể ngoại lệ.
- Lấy tiềm lực của Khương Qua, nếu như Hải Thần đảo thật sự muốn bồi dưỡng, tương lai chắc chắn là Niết Bàn đỉnh phong, nói không chừng đều có thể đến Bán Thánh!
- Rất có thể Khương Qua sẽ phải kẹp lại cảnh giới, muốn tiếp tục đột phá, chỉ có thể tìm thực lực như hoàng tộc làm nơi nương tựa.
- Không biết hắn là muốn chọn Hải Thần đảo, hay là tiến đến Thiên Kiếm Thần Tông.
Dương Hùng Vĩ vượt lên trước một bước nói:
- Hải Thần đảo đang trù hoạch kiến lập hòn đảo thứ tư, chính là đang thiếu nhân vật anh hùng như Khương huynh thế này.
Tạ Côn không chút khách khí nói:
- Khương huynh là Chí Tôn Thánh phẩm, lại còn là cao giai Niết Bàn cảnh, không nên đến Hải Thần đảo chịu chết, đến Thiên Kiếm Thần Tông, ta có thể bảo đảm ngươi trực tiếp trở thành trưởng lão nội tông, tương lai thậm chí không ở dưới Tạ Côn ta.
Dương Hùng Vĩ quát tháo:
- Chúng ta mời chào anh hùng hải vực, là muốn cùng nhau phấn đấu lý tưởng. Ngươi lại nói xấu Hải Thần đảo ta, đừng trách ta không khách khí!
Tạ Côn cười lạnh:
- Lý tưởng của các ngươi là muốn mạng!
- Thiên Kiếm Thần Tông các ngươi là ăn tươi nuốt sống! Khương huynh đừng nghe hắn, Thiên Kiếm Thần Tông còn sâu hơn so với biển cả, nếu như ngươi tiến vào nơi đó, chuyện đầu tiên bọn hắn làm chính là bắt Long Lân Lôi Mã của ngươi!
- Đúng là hoang đường, chúng ta đường đường là hoàng đạo, há có thể đoạt của người khác!
- Các ngươi cướp còn thiếu sao?
- Ha ha, lấy chứng cứ ra đây. Ngược lại là Hải Thần đảo các ngươi, gần đây liên hợp Thánh Bằng đảo tùy ý phá hư, dẫn phát biển động tai nạn, tai họa cho dân chúng, đúng là tội không thể tha!
Khương Qua ho nhẹ vài tiếng, chặn ngang bọn hắn giằng co, cao giọng nói:
- Ta cố ý gia nhập Hải Thần đảo, nhưng ta có một điều kiện.
- Ha ha, tốt tốt tốt, Khương huynh làm việc sảng khoái. Hải Thần đảo thứ tư đảo liền gọi là Anh Hùng đảo, cần nhân vật anh hùng như ngươi thế này.
Dương Hùng Vĩ hướng vung một ánh mắt khiêu khích với Tạ Côn, cởi mở cười to:
- Khương huynh cứ nói đừng ngại!
- Ta nghe nói hòn đảo thứ tư còn không có xác định đảo chủ?
Một câu của Khương Qua để cho sự mừng rỡ trên mặt Dương Hùng Vĩ cứng lại, cũng làm cho bầu không khí tại bến tàu nhanh chóng an tĩnh.
Vô số người đưa mắt nhìn nhau, vị đại gia này là tới làm đảo chủ?
Thật mở cửa ra vào sao.
Mặc dù Hải Thần đảo còn không có xác định đảo chủ, nhưng chủ yếu đã ổn định ở trên thân hai vị Bán Thánh đã tìm nơi nương tựa trước đó. Trước mắt hai vị Bán Thánh kia đều đã đi Hải Thần đảo, lấy lòng ba nhà Dương - Ngụy - Lý, cho mình lôi kéo liên quan. Ngay cả rất nhiều tán tu vừa mới gia nhập, cũng bắt đầu chọn ủng hộ Bán Thánh.
- Dương huynh? Ta đang hỏi ngươi?
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã, ở trên cao nhìn xuống nhìn Dương Hùng Vĩ.
Dương Hùng Vĩ ngượng ngùng cười cười:
- Cho đến trước mắt, còn không có xác định.
Chương 1778 Chúng ta tới làm đảo chủ (2)
Giọng của Khương Qua hùng hậu, trung khí mười phần, rõ ràng truyền khắp bến tàu:
- Ta muốn gia nhập Hải Thần đảo, chỉ có một cái điều kiện... Làm đảo chủ!!
- Hùng Vĩ đệ đệ, nhanh trả lời đi.
Khóe miệng Tạ Côn nhếch, chờ nhìn Dương Hùng Vĩ trở thành trò cười.
Dương Hùng Vĩ kéo khóe mắt ra, lúng túng nói:
- Khương huynh, mặc dù ta đã nghe qua danh uy của ngươi, nhưng muốn làm đảo chủ, đầu tiên cần thực lực, có thể trấn được đám ở trên đảo kia... ừm... Những anh hùng. Cảnh giới của ngươi... Còn giống như thiếu một chút.
Khương Qua nói:
- Không phải ta làm đảo chủ, là lão đại của chúng ta làm đảo chủ.
- Lão đại? Còn các ngươi??
Dương Hùng Vĩ kỳ quái nhìn Khương Qua.
- Khương Qua lại có lão đại? Ai giải thích cho ta ý tứ của lời này với?
- Chẳng lẽ Khương Qua còn có huynh đệ?
- Có thể làm cho Khương Qua cam tâm làm đệ đệ, sẽ là người nào?
- Nghe ngữ khí Khương Qua, hắn hẳn là đã nhận mấy huynh đệ.
- Có thể cùng Khương Qua xưng huynh gọi đệ, khẳng định là nhân vật anh hùng trung nghĩa vũ dũng, còn có thể đều là Thánh phẩm.
Bến tàu rất nhanh đã xao động, đây là thành đoàn tới sao.
Tạ Côn tinh thần phấn chấn, chủ động nói:
- Xin hỏi Khương huynh, lão đại các ngươi là...
Khương Qua nói:
- Chúng ta là năm huynh đệ kết nghĩa, ta đứng thứ ba.
Bến tàu lần nữa bạo động, lấy thực lực cùng danh khí của Khương Qua, cũng chỉ đứng thứ ba?
Người thứ hai là người thế nào, người đầu tiên lại là người thế nào?
Khương Qua tiếp tục nói:
- Chúng ta bình thường hoạt động riêng, chỉ dùng phương thức liên lạc đặc thù. Trước khi đến ta đã để lại vết tích, mấy ngày nữa bọn họ sẽ lần lượt đuổi tới. Nếu như Hải Thần đảo có thể tiếp nhận chúng ta làm đảo chủ của Anh Hùng đảo, toàn bộ năm huynh đệ chúng ta sẽ gia nhập, nếu như không tiếp nhận, chúng ta cáo từ.
- Khương huynh, Hải Thần đảo chúng ta thành ý mời anh hùng các phương, nhưng đảo chủ cụ thể, cùng hình thức tạo dựng đảo thứ tư, còn không có chính thức công bố. Như vậy đi, ta mang ngươi tới Hải Thần đảo chúng ta nhìn trước?
Dương Hùng Vĩ không làm chủ được.
Mặc dù có thể làm huynh đệ kết nghĩa cùng Khương Qua, hẳn là chút nhân vật phi phàm, nhưng xem như Bán Thánh cũng cần cạnh tranh cùng hai vị Bán Thánh trước đó kia.
Huống chi, muốn làm đảo chủ hòn đảo thứ tư, nhất định phải là tự mình thần phục tam đại gia tộc của Hải Thần đảo. Không thể nào thật sự là ai lợi hại thì người đó an vị, Hải Thần đảo cũng không thể nào thật sự làm cho đảo thứ tư tồn tại độc lập, cùng tam đại gia bình khởi bình tọa. Cho nên... Nào có ngang nhiên ra điều kiện làm đảo chủ, vị Khương Qua này quá kiêu ngạo, cũng có chút quá ngây thơ rồi.
Tạ Côn tự định giá một lát, nhiệt tình nói:
- Không biết Khương huynh có nguyện ý mang theo huynh đệ các ngươi đến Thiên Kiếm Thần Tông hay không?
- Đại ca của ta cao ngạo, không muốn chịu làm kẻ dưới. Chính là bởi vì Hải Thần đảo nguyện ý sáng tạo hòn đảo thứ tư, còn có thể cùng ba đảo khác bình khởi bình tọa, ta mới tự tiện chủ trương, mời đại ca tới. Đại ca có nguyện ý làm đảo chủ đảo thứ tư của Hải Thần đảo hay không còn đều chưa xác định. Còn Thiên Kiếm Thần Tông, đến lúc đó rồi nói sau.
Khương Qua dựa theo lời Khương Phàm phân phó, cố ý thừa nước đục thả câu, câu khẩu vị các phương.
Hắn càng như vậy, đám người càng là hiếu kỳ.
Rốt cuộc là nhân vật ngưu bức gì mà lại cao ngạo như thế.
Dương Hùng Vĩ cười ha ha vài tiếng, nhiệt tình nói:
- Xin mời Khương huynh tới chỗ chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ ta xin chỉ thị tộc trưởng, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn hài lòng.
Tạ Côn nói:
- Khương huynh còn không có quyết định gia nhập các ngươi liền chuẩn bị giam lỏng? Khương huynh, vẫn đến chỗ Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta đi, chúng ta làm hoàng đạo, sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ, đến lúc đó bất luận ngươi là lựa chọn phương nào, chúng ta đều sẽ tôn trọng.
- Không cần, ta sẽ chờ ở chỗ này.
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã, xông về vách núi xa xa.
Mọi người nhìn Khương Qua đi xa, lại tiếp tục nghị luận ầm ĩ.
Đây là muốn một mực chờ, trước tiên đi nghênh đón sao?
Có thể làm cho Khương Qua tôn trọng như vậy, rốt cuộc vị lão đại kia là nhân vật anh hùng bực nào?
- Đều ở đây nhìn chằm chằm, ta đi xin phép.
Dương Hùng Vĩ cao giọng la lên, bước nhanh rời khỏi.
Nhưng hắn cũng không có thật sự đi xin phép Dương Lam, càng không có phái người thông báo tộc trưởng, mà là tiềm phục tại chỗ tối, yên lặng chờ cái gọi là huynh đệ của Khương Qua.
Ngươi nói có là có rồi?
Mà, một kẻ tán tu mà thôi, thật sự đề cao bản thân mình quá.
Dương Hùng Vĩ đầu tiên muốn xác định rốt cuộc có đáng để bản thân đi xin phép hay không, còn phải xem tình huống là xin chỉ thị Dương Lam, hay trực tiếp báo cáo tộc trưởng.
Tin tức rất nhanh đã từ bến tàu Đông Bộ truyền đến Kim Bảo đảo náo nhiệt, lập tức gây nên phong trào nghị luận không nhỏ.
Đám tán tu nơi này đa số đều nghe qua thanh danh Khương Qua, nhưng không có ai biết hắn lại còn có huynh đệ kết nghĩa.
Nhưng chuyện này lại đều câu lên được khẩu vị của mọi người.
Rất nhiều người đều tuôn đến bến tàu Đông Bộ, muốn nhìn một chút xem cái gọi là huynh đệ của Khương Qua sẽ là dạng nhân vật gì.
Kết quả bọn hắn chờ đợi ròng rã một ngày.
Khi màn đêm lui đi, mặt trời mọc lên ở phương đông, Thiên Hải cũng còn nhuộm thành màu đỏ, rất nhiều người nhàm chán rời khỏi, còn lại đều không có tinh thần gì nữa.
Đột nhiên... Từng tiếng long ngâm hùng hồn từ đại dương mênh mông truyền đến, nhanh chóng rõ ràng, kinh hồn nhiếp phách.
Mây mù cuồn cuộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Một con Hắc Lân Dực Long từ trên trời giáng xuống, thân hình tráng kiện, uy mãnh khổng lồ, toàn thân hiện ra ý lạnh lẫm liệt, hai cánh mở rộng chừng hơn năm mươi mét, bao quanh cuồng phong màu đen.
- Hắc Lân Dực Long??
- Đó là Yêu thú sao, hay là Nhân tộc biến thành Yêu Thể?
- Long uy thật mạnh, lại để cho ta đều có chút ngạt thở.
- Dực Long tuy chỉ là nhánh của Long tộc, nhưng bất luận là trên thiên không, hay là dưới lục địa đều có thể xưng vương xưng bá. Đám người bạo động, tranh nhau nhìn ra xa, ai cũng không nghĩ tới thậm chí mình lại có may mắn nhìn thấy Dực Long.
Lúc này, Long Lân Lôi Mã trên vách đá lại phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, phóng lên tận trời, đón nhận Dực Long bao quanh cuồng phong nơi xa.
- Mau nhìn! Khương Qua nghênh đón!
- Chẳng lẽ đó chính là huynh đệ mà Khương Qua chờ đợi?
- Dực Long linh văn sao? Đây là lão đại, hay là lão nhị!
- Nhanh nhanh nhanh, ai cho điều tra thêm là cảnh giới gì đi?
Bến tàu náo nhiệt, mong đợi một ngày, không có thất vọng.
Nếu như Dực Long kích phát huyết mạch, tương lai thật sự có khả năng thẳng tới cảnh giới Bán Thánh.
Dương Hùng Vĩ, Tạ Côn đều liên tiếp xuất hiện, vội vàng vọt tới phía trước.
Nếu như vị lão đại này là Dực Long, xác thực đáng để bồi dưỡng.
Chương 1779 Chúng ta tới làm đảo chủ (3)
Dực Long giương cánh cuồng kích, nhấc lên cuồng phong màu đen, long uy cuồn cuộn tràn ngập đất trời, để Yêu thú mãnh cầm trên bến tàu đều run lẩy bẩy.
Long uy thực sự quá kinh khủng.
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã giáng lâm đến trên bến tàu, cao giọng tuyên bố:
- Đây là Ngũ đệ ta, Chu Ngao!
Ầm ầm!
Hắc phong cuồn cuộn, long uy mãnh liệt, Dực Long biến thành nam tử mặc áo bào đen, rơi xuống trên bến tàu.
Hắn mang theo mặt nạ màu đen, che khuất nửa gương mặt, nhưng thẳng tắp thân thể, cao ngạo Long tộc khí chất, mang cho vô số người áp bách cường đại.
- Ngũ đệ? Đây chỉ là lão Ngũ?
Mọi người đều kinh ngạc.
Đều là Dực Long mà còn chỉ có thể xếp tại thứ năm?
Là huyết mạch không có kích phát sao?
Hay là phẩm cấp linh văn chỉ là Càn Nguyên Thánh phẩm?
Hàn Ngạo đứng thẳng tắp, dáng dấp hiên ngang, toàn thân vờn quanh long khí màu đen, cao ngạo tự giới thiệu:
- Ta, Chu Ngao! Chí Tôn Thánh phẩm! Huyết mạch Dực Long! Có tư cách gia nhập Hải Thần đảo hay không?
- Hoa...
Tiếng nghị luận tại bến tàu lập tức tăng vọt mấy phần.
Vậy mà đã là Chí Tôn Thánh phẩm rồi? Còn đã thức tỉnh huyết mạch!
Tiềm lực trong tương lai đúng là rất rộng lớn!
Hô hấp của Dương Hùng Vĩ, Tạ Côn đều dồn dập, nếu thiên phú như vậy rơi xuống trong hoàng tộc, khẳng định sẽ toàn diện bồi dưỡng, mục tiêu trực chỉ cảnh giới Bán Thánh.
Nhưng đây vẫn chỉ là lão Ngũ, lão Tứ đâu, chẳng phải cũng là Chí Tôn Thánh phẩm, lại là huyết mạch gì??
Trách không được có thể cùng Khương Qua xưng huynh gọi đệ, đám người này đơn giản là muốn nghịch thiên, cũng có thể tự mình khai sáng cường tộc.
Giọng Khương Qua vang dội, cố ý truyền khắp bến tàu:
- Hải Thần đảo còn không có làm ra quyết định.
- Còn không có quyết định? Là xem thường huynh đệ chúng ta sao?
- Bọn hắn không nguyện ý để đại ca làm đảo chủ.
- Ha ha, nếu như đại ca đến nơi này, là đã để mắt Hải Thần đảo bọn hắn. Năm huynh đệ chúng ta có thể gia nhập Hải Thần đảo, cũng là vinh hạnh của Hải Thần đảo.
- Chúng ta có tự tin, nhưng bọn hắn không tin, vẫn chờ đại ca một chút đi.
Khương Qua mang theo Hàn Ngạo, đi đến trên vách đá nơi xa, chờ đợi các huynh đệ khác.
Dương Hùng Vĩ khẽ nhíu mày.
Thật ngông cuồng, mặc dù xác thực có thiên phú, nhưng cao ngạo đến xem thường Hải Thần đảo, cũng có chút không biết điều.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, ở bên trong quần thể tán tu, bọn hắn hẳn là thuộc về đỉnh tiêm, bình thường khẳng định cao ngạo đã quen.
Người như vậy, thật thích hợp với Hải Thần đảo sao?
Dương Hùng Vĩ quyết định tiếp tục quan sát.
Tạ Côn cũng không có vội vã mời chào, hắn muốn chờ Hải Thần đảo từ chối năm vị huynh đệ này, thuận tiện xoa đi nhuệ khí, sau đó lại cân nhắc phải chăng nên mời chào.
- Lão Ngũ là Dực Long!
Tin tức từ bến tàu truyền đến Kim Bảo đảo, gây nên càng nhiều chú ý.
Nhưng, từ trên trời sáng đến trời tối, lại đến ngày thứ hai... Ngày thứ ba... Mọi người từ đầu đến cuối đều không có đợi đến ‘huynh đệ mới’.
Trong lúc đó không ngừng có tán tu khác chạy đến tìm nương tựa, không thiếu chút nhân vật danh chấn một phương, gây nên oanh động cùng chú ý mới.
Cho đến đêm khuya ngày thứ sáu, bầu trời tăm tối đột nhiên hiển hiện tinh thần, lấp lóe đầy trời, rất nhanh đã xen lẫn thành một con đường, đặc biệt sáng chói tại bầu trời tăm tối, giống như trên trăm ngôi sao xuyên đến một chỗ.
Rống!!
Long Lân Lôi Mã sôi trào lôi triều, nhảy vọt lên cao, nghênh đón chùm sáng tinh thần xa xa.
Hàn Ngạo hóa thân Dực Long, nhấc lên cuồng phong, sôi trào long uy, cũng nghênh phía tinh thần.
- Lại một vị huynh đệ tới rồi sao!
Bến tàu rất nhanh đã náo nhiệt lên, số lượng lớn tán tu chen chúc đi ra.
- Chẳng lẽ là Tinh Thần linh văn?
- Linh văn có thể thao túng tinh thần, bên trong tán tu của Thần Vực Chi Hải lại xuất hiện linh văn tôn quý như thế!
- Tạo nghệ tinh thần thật mạnh, có thể ngưng tụ tinh quang, hoành giá trời cao. Nếu như diễn biến thành thế công, không biết sẽ là uy lực gì.
- Tinh Thần linh văn, đúng thứ mấy? Hẳn là thứ hai!
- Rất có thể là thứ hai, dù sao Tinh Thần linh văn cũng quá tôn quý.
Tinh thần ngưng tụ chùm sáng xuyên thủng không gian, bằng tốc độ kinh người giáng lâm đến bến tàu Đông Bộ.
Tinh quang lấp lóe, giống như màn mưa, chiếu ánh lấy một nam tử phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ, mặc dù mang theo mặt nạ hé mở, nhưng vẫn khó mà che giấu được sự phóng khoáng của hắn.
- Đây là Tứ đệ ta, Hàn Thú. Tinh Thần linh văn thuần chính, Chí Tôn Thánh phẩm.
Khương Qua mang theo Chu Thanh Thọ, giới thiệu với Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn trên bến tàu.
Lại là Chí Tôn Thánh phẩm??
Nội tâm Dương Hùng Vĩ chấn động.
Dực Long, Tinh Thần, đều là Chí Tôn Thánh phẩm!
Bọn hắn là thế nào làm được?
Đừng nói là tán tu, xem như Hải Thần đảo bọn hắn, muốn bồi dưỡng Thánh phẩm linh văn đến Chí Tôn Thánh phẩm đều cực kỳ khó khăn, trừ phi thời điểm thức tỉnh cũng đã là Đại Thừa.
Mặc dù số lượng tán tu của Thần Vực Chi Hải khổng lồ, không thiếu hạng người kinh thái tuyệt diễm, nhưng liên tiếp xuất hiện Chí Tôn Thánh phẩm, vẫn để cho người ta kinh ngạc.
Tạ Côn không do dự nữa, chủ động mời nói:
- Ta đã xin chỉ thị Tam trưởng lão nội tông tọa trấn Kim Bảo đảo, chỉ cần huynh đệ các ngươi nguyện ý, thần tông nguyện ý mời các ngươi làm trưởng lão nội tông, cũng toàn lực phối hợp các ngươi tăng lên cảnh giới, trùng kích đỉnh phong Niết Bàn. Sau này năm huynh đệ các ngươi liên hợp, cũng sẽ trở thành một nguồn lực lượng cường đại thần tông bên trong, thắng được tôn trọng.
Dương Hùng Vĩ há hốc mồm, vừa muốn mời, Khương Qua đã nói:
- Chúng ta còn muốn chờ đại ca nhị ca tới, nếu như muốn gia nhập Hải Thần đảo, chúng ta hi vọng làm đảo chủ, nếu như phải vào Thiên Kiếm Thần Tông, đại ca của chúng ta muốn làm trưởng lão nội tông trong bảng hạng mười người đứng đầu.
Khóe mắt Tạ Côn run rẩy, cưỡng bức ngừng lại.
Trong mười vị trí đầu??
Tại Thiên Kiếm Thần Tông, trưởng lão nội tông đã là địa vị rất cao, mà vào trong mười vị trí đầu là thuộc về cao tầng chân chính. Coi như Tạ Côn hắn, đều quanh quẩn một chỗ bên ngoài mười vị trí đó.
- Nhất định phải vào mười vị trí đầu sao?
Tạ Côn duy trì nụ cười, trong lòng lại cảm giác đám người này có chút không biết điều, các ngươi chung quy vẫn là tán tu, mặc kệ thiên phú như thế nào cảnh giới như thế nào, có thể từ tán tu tiến hoàng đạo đã là khó có được vinh hạnh đặc biệt, lại còn muốn trực tiếp trở thành cao tầng.
- Đại ca của ta ra đáng giá với điều kiện này, lại phối hợp huynh đệ chúng ta, càng giá trị!!
Chương 1780 Chúng ta tới làm đảo chủ (4)
- Tha thứ ta nói thẳng, các ngươi vừa mới tiến vào thần tông liền muốn điều kiện cao như vậy, rất dễ dàng gây nên mâu thuẫn, ta đề nghị vẫn là làm trưởng lão nội tông trước, sau đó bằng vào năng lực của mình, từ từ đi lên.
- Nếu như thế, vậy thì không có gì để nói.
Khương Qua quả quyết từ chối.
Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh, cao giọng nói:
- Nhị ca đâu??
Khương Qua nói:
- Nhị ca hẳn là qua mấy ngày nữa liền đến.
- Không đúng. Một thời gian trước đệ đã gặp mặt Nhị ca, huynh ấy còn từng có hứng thú đối với điều kiện của Hải Thần đảo, nói muốn đi qua nhìn nữa cơ mà.
- Ồ? Chẳng lẽ Nhị ca đã đến?
- Tính cách Nhị ca huynh cũng rõ ràng, nói không chừng đã ở trên đảo.
Bọn hắn kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn dựa theo kế hoạch Khương Phàm chỉ định trước đó mà tiến hành.
Dương Hùng Vĩ chủ động nói:
- Không biết tôn danh Nhị ca các ngươi, ta có thể an bài người đi mời.
- Tình huống của Nhị ca chúng ta tương đối phức tạp, các ngươi khả năng ai cũng không có gặp. Tuy nhiên, huynh ấy giống như chúng ta, đều mang mặt nạ hé mở, ta là màu lam, Ngũ đệ là màu đen, Tứ đệ là màu trắng, Nhị ca là màu tím.
Khương Qua vừa dứt lời, Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn trăm miệng một lời thét lên ra lệnh người bên cạnh:
- Còn không mau đi tìm?
Khương Qua bỗng nhiên gọi lại:
- Chờ một chút! Linh văn của Nhị ca của ta là... Hắc Động! Nhị ca của ta nuôi một thứ đặc thù, tuyệt đối không nên chọc giận nó, nếu không Kim Bảo đảo phải sẽ phải gặp.
Lỗ đen?
Bến tàu oanh động, còn có linh văn như thế này?
Đơn giản là chưa từng nghe thấy!
Không hổ là có thể làm cho Khương Qua tôn trọng.
- Nuôi thứ gì?
Tạ Côn lại hiếu kỳ.
- Tóm lại không nên trêu chọc là được.
Khương Qua lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu.
Hai ngày trước Khương Phàm đã đến Kim Bảo đảo, cố ý kéo dài thời gian, không chỉ là tạo lo lắng cùng chờ mong, càng là bởi vì một hải linh mà hắn tỉnh lại từ bên trong tầng thứ tư của Thông Thiên Tháp, dùng để trang bức.
Hai ngày này hắn đi lòng vòng bốn chỗ, sau khi hiểu rõ tình huống ở các nơi, lặng lẽ làm bố cục cho Thiên Kiếm Thần Tông —— đưa hai kiện bảo bối đến thương hội đấu giá.
Một kiện là Ngũ Hành Kiếm, đến từ Đường gia Cổ Hoa.
Là di cốt hoàn chỉnh của ba vị Bán Thánh mà Đường gia dùng gia để chế tạo.
Ba vị Bán Thánh này đều là linh văn đã thức tỉnh qua bốn loại nguyên tố, đồng thời diễn dịch đến cực hạn, cuối cùng đạt tới cảnh giới Bán Thánh.
Chuôi Ngũ Hành Kiếm này cũng trấn tộc Bảo khí cuối cùng của Đường gia, tự xưng Thánh khí!
Từ đó về sau, trong mấy ngàn năm, Đường gia từ đầu đến cuối đều đang dùng di cốt huyết mạch nuôi nấng Ngũ Hành Kiếm.
Tử tôn phạm sai lầm, xử tử ném vào huyết trì. Tử tôn chết ngoài ý muốn, ném vào huyết trì.
Trước khi chết cam nguyện làm cống hiến cho gia tộc, ném vào huyết trì.
Trong mấy ngàn năm này, Ngũ Hành Kiếm không biết đã dung hợp bao nhiêu di cốt, hấp thu bao nhiêu huyết mạch, cuối cùng cũng thành Ngũ Hành Thánh Kiếm thật sự, cũng là một thanh hung kiếm tràn đầy chấp niệm, trữ hàng vô số hồn phách của Đường gia.
Một kiện thì là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật Khương Phàm vơ vét từ trong hoàng cung, lại còn là nguyên bản.
Khi hai kiện bảo bối đưa đến hội đấu giá, lập tức đã đưa tới oanh động, chỉ là Khương Phàm cố ý xách giá cả, để vô số cường giả tiếc nuối từ bỏ.
Sau khi Thiên Kiếm Thần Tông nhận được tin tức, thông qua mối quan của bọn hắn, trực tiếp liên hệ đến người phụ trách hội đấu giá, sau đó biết được nơi Khương Phàm ở.
- Lục Du công tử, hân hạnh, ta là Tam trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Tông, Phó Nghiêu.
Một vị nam tử anh tuấn gõ của tiểu viện Khương Phàm thuê, mặt mỉm cười, lại khó nén cao kiêu ngạo.
Hắn nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, cũng đã là Tam trưởng lão hoàng đạo, đứng hàng hạch tâm cao tầng. Đủ để có thể thấy được thiên phú của người nọ, cùng bối cảnh thâm hậu trong thần tông.
- Ồ? Ngài là trưởng lão thần tông?
Khương Phàm đứng dậy, cố ý ngạc nhiên đánh giá nam tử, cũng lặng lẽ áp chế chính khí tức linh văn của mình.
- Ngàn lần chính xác, vị này chính là trưởng lão nội tông trẻ tuổi nhất thần tông.
Người đứng bên phải Phó Nghiêu là một lão nhân đang nội liễm khí thế, nhưng ánh mắt lại lộ ra tinh quang, thật không đơn giản.
Nam tử bên trái Phó Nghiêu là một vị thanh niên, thân hình gầy gò, lại thẳng như kiếm, toàn thân tản ra khí tức cực kỳ lăng lệ, chỉ là giống như Phó Nghiêu, có chút ngẩng đầu, tư thái cao ngạo.
- Ta phạm vào kiêng kị gì sao, lại có thể làm cho Tam trưởng lão đích thân tới đây?
- Lục công tử biết hai kiện bảo vật Giáp Đình thương hội đang bán đấu giá không?
- Hai kiện nào?
- Một kiện là Ngũ Hành Thánh Kiếm, một kiện là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật.
- Hơi có nghe thấy.
- Ha ha, Lục công tử, nếu ngươi thấy được chúng ta liền hẳn phải biết tại sao chúng ta tới nơi đây. Ngũ Hành Thánh Kiếm cùng Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, đều là bảo vật của ngươi.
Khương Phàm có chút nhíu mày, nhẹ giọng cười nói:
- Giáp Đình thương hội không tuân quy củ nhỉ, lại tiết lộ tin tức người bán.
- Hai kiện kia chúng ta đều đã thấy, xác thực đều là bảo bối tốt. Ta muốn xin hỏi Lục công tử, ngươi từ đâu lấy được bảo vật như vậy?
Trước đó Phó Nghiêu không có hứng thú đối với bảo vật tại Kim Bảo đảo, càng khinh thường đồ mua tại chỗ này.
Coi như sau khi tin tức Ngũ Hành Thánh Kiếm truyền ra, hắn đều không có để ý, thậm chí khịt mũi coi thường, cũng dám xưng Thánh Kiếm, đúng là hoang đường.
Nhưng nam tử bên trái hắn cũng chính là hài tử của hắn, Phó Tiêu Dao, lại tận mắt thấy Ngũ Hành Kiếm trên hội đấu giá, rất là chấn kinh.
Phó Nghiêu tự mình đến Giáp Đình thương hội, sau khi uy bức lợi dụ, lấy được Ngũ Hành Thánh Kiếm, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Thanh kiếm kia quả thật có thể kích phát ra thánh uy, pháp lệnh uy lực Ngũ Hành giữa thiên địa, hiện ra thực lực phi phàm, càng quan trọng hơn là, ở trong đó có vô số linh hồn đang yên lặng, không có hơn vạn cũng có tám ngàn.
Nói cách khác, thanh kiếm này thật sự có thể xưng Thánh Kiếm, lại là Thánh Kiếm có thể phóng thích sát niệm cường đại.
Về phần Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, vậy mà lại để cho hắn nghĩ tới Đại Quang Mang Thiên Thuật của Đại Quang Mang Thần Điện.
Phó Nghiêu khó có thể tưởng tượng được Kim Bảo đảo lại có thể xuất hiện vũ khí cùng võ pháp như thế này, cho nên nhất định phải tận mắt xem xét vị chủ nhân này.
Phó Tiêu Dao cẩn thận quan sát đến nam tử trước mặt, không nghĩ tới lại rất trẻ trung, mà linh văn khí tức còn vô cùng phức tạp, lơ lửng không cố định, chợt mạnh chợt yếu, khó mà xác định tình huống thật, nhưng lại còn đưa tới cho hắn cảm ứng yếu ớt.
- Lúc Lăng Vi cô nương chuẩn bị dược liệu, chuẩn bị thêm Thiên Nhân Đan, ta chỗ này vừa vặn có thánh huyết.
Khương Phàm cáo từ Lăng Vi, rời khỏi nơi này.
- Ngươi muốn tới Kim Bảo đảo quấy rối?
Khương Qua hỏi Khương Phàm, nơi đó mặc dù có Thiên Kiếm Thần Tông cùng Hải Thần đảo, nhưng bằng vào lực lượng của bọn hắn, còn chưa đủ lấy nhấc lên bao nhiêu sóng gió.
- Ta muốn nhục nhã Hải Thần đảo, càng phải tuyên cáo Dương Biện còn sống.
Khương Phàm yên lặng đi tới, trong đầu hiện lên một chú ý, cẩn thận mưu đồ.
- Làm bộ gia nhập Thiên Kiếm Thần Tông? Không không không...
Khương Phàm lắc đầu, nhìn về phía Khương Qua:
- Ngươi có danh thanh tại Thần Vực Chi Hải không?
- Những hoàng tộc hoàng đạo kia chưa hẳn đều biết ta, nhưng trong thế giới tán tu tại hải vực, có lẽ ta còn là có chút danh khí. Ngươi cần ta làm cái gì?
- Hắc hắc, cần ngươi phối hợp ta, hung hăng hố Hải Thần đảo.
Khương Phàm truyền ý thức vào thanh đồng tiểu tháp:
- Hàn Ngạo, Chu Thanh Thọ, đứng lên chuẩn bị làm việc!
Kim Bảo đảo!
Hòn đảo náo nhiệt lại phồn hoa này đang trở thành tiêu điểm chú ý tại Thần Vực Chi Hải, mặc kệ là tán tu cao cỡ nào ngạo, khi biết Hải Thần đảo thành ý đều động tâm tĩnh hướng.
Nếu như có thể gia nhập vào trong đó, tương đương với cá chép hóa rồng, trở thành hoàng tộc cao ngạo.
Nếu như có thể làm bạn khi Hải Thần đảo vấn đỉnh hoàng đạo, chẳng khác nào là bọn hắn đang đứng ở đỉnh phong tại Thần Vực Chi Hải, cùng Thiên Kiếm Thần Tông tôn quý bình khởi bình tọa.
Cho nên, trong mấy tháng gần đây, càng ngày càng nhiều tán tu danh chấn một phương đến Kim Bảo đảo.
Số lượng lớn đám tán tu tụ tập tại các bến tàu, tràn đầy phấn khởi nghị luận với nhau.
Hải Thần đảo, Thiên Kiếm Thần Cung cũng đều đóng tại các bến tàu, chờ đợi mục tiêu lý tưởng.
Trước đó bọn hắn là nhìn thấy tán tu liền đoạt, bây giờ thoáng có lý trí, chủ yếu là tiếp cận Thánh phẩm linh văn.
Giờ khắc này, một vị tán tu cao ngạo giáng lâm đến bến tàu Đông Bộ, chủ động báo ra thân phận —— Lôi Kình, Hoàng Phương Hải!
- 'Lôi Kình' Hoàng Phương Hải? Hắn không phải hoạt động tại phía bắc Thần Vực Chi Hải sao? Nơi đó quanh năm đều là thời tiết lôi bạo, năng lượng lôi điện cực kỳ phong phú.
- Bây giờ còn quản hoạt động ở đâu sao? Chỉ cần có dã tâm, đều đuổi đến nơi này!
- Lôi Kình thánh văn, tương đương với Thú linh văn tổ hợp cùng Lôi linh văn, song thánh văn.
- Lôi Kình Hoàng Phương Hải, có thể lấy lôi vân là biển, ngao du với khung trời, càng có thể thôn tính đại dương mênh mông, hoành hành dưới vực sâu, là một trong những tán tu nổi danh nhất Bắc Bộ.
Đám người bạo động, nhao nhao kéo lên bến tàu, chiêm ngưỡng lấy phong thái của Hoàng Phương Hải.
Hoàng Phương Hải có một cơ thể to béo, nhưng không cồng kềnh, cái bụng cao cao phảng phất dựng dục đại dương mênh mông, chiếm cứ lôi hải, khí thế cả người cực kỳ cường thịnh.
- Ha ha, Hoàng lão đệ, mãi chờ ngươi đấy! Ta là Dương Hùng Vĩ, tộc đệ gia chủ Dương gia, ngươi để ta đợi thật lâu rồi.
Dương Hùng Vĩ phụ trách bến tàu Hải Thần đảo này bước nhanh vọt tới phía trước, một tay nắm chặt tay Hoàng Phương Hải, khuôn mặt kích động tỏa cả ánh sáng.
Hoàng Phương Hải ngược lại sững sờ, chúng ta quen biết sao?
Tuy nhiên người phụ trách của Hải Thần đảo lại nghe qua tên mình, lại còn đang chờ đợi mình, tư thái này để hắn khá hưởng thụ:
- Ha ha, gần đây bế quan tại lôi hải, lúc nghe được tin tức thì đã chậm.
- Đã sớm nghe nói đại danh của ngươi. Các bằng hữu mới gia nhập trong khoảng thời gian này còn luôn luôn nhắc đến ngươi, nói nếu như không thể chiêu mộ Lôi Kình tiến vào Hải Thần đảo, tuyệt đối là tổn thất. Nếu ngươi lại không đến, ta đều muốn sắp xếp người tự mình đi mời.
Dương Hùng Vĩ dùng sức nắm chặt tay đối phương, mặt mũi tràn đầy kích động.
Nhưng, hắn căn bản cũng không biết cái tên mập mạp này, nếu như nhiệm vụ không phải lên mặt đè ép, nhất định phải cướp được tất cả Thánh phẩm linh văn đến đây, hắn đều chẳng muốn cùng loại người này nắm tay.
Hoàng Phương Hải thì lại như đang hưởng thụ, cũng không tốt lại làm giá, vội vàng nói:
- Là bằng hữu nâng cao.
- Là Hoàng Phương Hải sao? Ta là trưởng lão nội tông Thiên Kiếm Thần Tông, Tạ Côn! Hân hạnh hân hạnh.
Trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Tông đuổi tới phía trước, cũng lập tức toát ra nhiệt tình.
Nhưng làm thế lực cấp hoàng đạo, cao ngạo đã quen, còn không đến mức không biết xấu hổ giống Dương Hùng Vĩ như vậy.
- Đừng để ý đến hắn!
Dương Hùng Vĩ kéo Hoàng Phương Hải liền đi, nhiệt tình nói:
- Ngươi là Lôi Kình linh văn, có chút tương tự Dương gia chúng ta, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn. Đầu tiên, tiến vào hòn đảo thứ tư, trở thành thành viên mới bên trong. Thứ hai, trực tiếp gia nhập Dương gia chúng ta, lấy thiên phú của ngươi, nhất định có thể nhận được trọng dụng.
Khi đang nói chuyện, Dương Hùng Vĩ còn hạ giọng:
- Đây chính là đãi ngộ người khác đều không có.
Hoàng Phương Hải động tâm, đang muốn cân nhắc, phía sau lại truyền đến tiếng Tạ Côn nhắc nhở:
- Hoàng lão đệ, suy nghĩ kỹ càng. Hải Thần đảo mặc dù hô to lấy trù hoạch kiến lập hòn đảo thứ tư, cùng bọn hắn bình khởi bình tọa, nhưng ngươi cảm thấy có khả năng sao? Chỉ là biến tướng cho mình mời chào càng nhiều tử sĩ mà thôi. Hải Thần đảo vọng tưởng trở thành hoàng đạo, thế tất yếu trải trải qua chiến tranh tàn khốc, thật coi như đăng lâm Thiên Khải chiến trường, vào cái ngày đó, các ngươi chính là nhóm chịu chết đầu tiên. Ngươi cảm giác mình còn có thể sống sót đến lúc đó sao?
- Nhưng Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta không giống như thế, chúng ta đã là hoàng đạo, địa vị vô cùng vững chắc. Ngươi tiến vào liền có thể làm trưởng lão, hưởng thụ đãi ngộ của hoàng đạo.
Ánh mắt Dương Hùng Vĩ trở nên lạnh lẽo:
- Ngươi quá xem thường tán tu của Thần Vực Chi Hải, bọn hắn theo đuổi là lý tưởng, muốn cảm giác chinh phục, mà không phải ngồi mát ăn bát vàng! Huống chi tiến vào Thiên Kiếm Thần Tông, thật sự có thể nhận tôn trọng sao?
- Các ngươi kỳ thật căn bản xem thường tán tu, bây giờ chỉ là hoàn toàn bất đắc dĩ nên mới đến mời chào, điểm xuất phát liền không có thành ý.
Hai bên lần nữa đối chọi gay gắt, đều trực chỉ chỗ yếu hại của đối phương.
Một bên thực chất chính là muốn mời chào tử sĩ, một bên thực chất chính là hoàn toàn bất đắc dĩ.
Tạ Côn cười lạnh nói:
- Thiên Kiếm Thần Tông chung quy vẫn hoàng đạo, bất kể là ai gia nhập đều sẽ được nhận tôn trọng, đều cần tự mình tranh thủ. Mà thành ý của chúng ta, chính là để tiến vào trở thành trưởng lão mà sống tốt, mà không phải khỉ làm xiếc để bọn hắn đi chịu chết!
Chương 1777 Chúng ta tới làm đảo chủ (1)
Dương Hùng Vĩ giận dữ mắng mỏ:
- Tạ Côn, nói chuyện đừng quá phận!
Đám người trên bến tàu tràn đầy phấn khởi quan sát, tiết mục như thế này thường xuyên trình diễn, liền nhìn tán tu chọn thế nào.
Còn có người lặng lẽ bắt đầu mở sòng bạc, cược xem cuối cùng Hoàng Phương Hải lựa chọn ai.
Nhưng đúng vào lúc này, một tiếng tiếng long ngâm to rõ từ hải dương mênh mông truyền đến, nương theo long uy cường thịnh, kinh hồn nhiếp phách, bến tàu Đông Bộ lập tức an tĩnh.
Rống...
Một con ngựa đen thần tuấn đạp không phóng tới, những nơi đi qua, mây đen cuồn cuộn, lôi triều rơi xuống. Nó thon dài nhưng không mất đi vẻ tráng kiện, toàn thân bao trùm lấy vảy rồng cứng cỏi, bốn vó càng là tương tự Kỳ Lân.
- Long Lân Lôi Mã?
Rất nhiều người nhận ra loại dị thú hiếm thấy lại mạnh mẽ này, cũng lập tức đoán được nam tử cưỡi ở trên lưng nó.
- Là Khương Qua sao? Thiên Cương Lôi Hỏa, Khương Qua!
- Khương Qua cũng đều bị hấp dẫn đến rồi!
- Long Lân Lôi Mã, ta lại có thể nhìn thấy Long Lân Lôi Mã! Nghe nói một ngày đi vạn dặm, thậm chí là mấy vạn dặm! Mà số lượng thưa thớt, kiệt ngạo khó thuần, cho dù là bị khốn trụ, cũng thà chết chứ không chịu khuất phục.
- Đưa mắt nhìn khắp Thần Vực Chi Hải, tán tu hàng phục được Long Lân Lôi Mã giống như chỉ có một người, Khương Qua.
- Khương Qua vũ dũng càng có hiệp khí, làm qua không ít chuyện đại nghĩa, đã từng được bọn họ hoàng tộc mời chào qua, tuy nhiên đều bị từ chối.
Đám tán tu nghị luận ầm ĩ, so với Lôi Kình Hoàng Phương Hải, đột nhiên xuất hiện Khương Qua bất luận là danh khí vẫn thực lực đều ưu tú hơn, nhất là Long Lân Lôi Mã, ngay cả hoàng tộc đều từng hâm mộ.
Tạ Côn, Dương Hùng Vĩ đụng đụng ánh mắt, gần như đồng thời đều phóng tới phía trước nhất tại bến tàu, lộ ra nụ cười nhiệt tình.
Hoàng Phương Hải bị phơi ở nơi đó, sắc mặt âm trầm, lông mày đều muốn vặn thành u cục.
Long Lân Lôi Mã giống như một con Lôi Long lao nhanh trong lôi triều, bằng tốc độ kinh người xuất hiện trên bến tàu.
Tiếng long ngâm mát lạnh, long uy cuồn cuộn, mang cho đám người trên bến tàu áp bách cực lớn.
Long Lân Lôi Mã từ trên trời giáng xuống, rơi xuống trên bến tàu, cao ngạo ngửa đầu.
Khương Qua hùng tráng khôi ngô, trong tay cầm trọng đao, toàn thân phun trào uy lực cương mãnh đến cực hạn, như sấm như lửa.
Cao giai Niết Bàn?
Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn đồng thời đưa ra phán đoán, khí tức so với bọn hắn đều mạnh, chẳng lẽ là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên?
Tán tu có thể tu luyện tới loại trình độ này, quả thực là kỳ tích!
Dương Hùng Vĩ mở lời trước tiên:
- Ha ha, Khương lão đệ, vẫn mãi chờ ngươi đấy! Ta là Dương Hùng Vĩ, tộc đệ gia chủ Dương gia, ngươi để ta đợi thật lâu rồi.
Tạ Côn gạt ra nụ cười, cũng cởi mở nói:
- Đã sớm nghe qua đại danh Khương Qua huynh đệ, các bằng hữu mới gia nhập mấy ngày nay luôn nhắc đến ngươi, nói nếu như không thể chiêu mộ Thiên Cương Lôi Hỏa cùng Long Lân Lôi Mã đếnThiên Kiếm Thần Tông, tuyệt đối là tổn thất của chúng ta. Nếu ngươi lại không đến, ta đều muốn sắp xếp người tự mình đi mời.
Dương Hùng Vĩ sững sờ, lời này làm sao lại quen thuộc như vậy:
- Tạ lão tặc, không biết xấu hổ, đó là lời của ta nói.
Tạ Côn liếc nhìn hắn một cái:
- Ai dùng thì là của người đó.
Bầu không khí tại bến tàu nhanh chóng an tĩnh, đều mong đợi nhìn Khương Qua.
Vị gia này thuộc về nhân vật tầng cao nhất bên trong quần thể tán tu của Thần Vực Chi Hải, không biết là đến Kim Bảo đảo mua đồ, hay là thật sự chạy vội tìm tới?
- Ta nghe nói Kim Bảo đảo có Anh Hùng bảng, là tới để nhìn.
Một câu của Khương Qua lập tức đốt lên bầu không khí trên bến tàu.
- Oa!! Thật sự là chạy tới tìm đó.
- Hòn đảo thứ tư của Hải Thần đảo dụ hoặc thực sự quá lớn, ngay cả Khương Qua cũng không thể ngoại lệ.
- Lấy tiềm lực của Khương Qua, nếu như Hải Thần đảo thật sự muốn bồi dưỡng, tương lai chắc chắn là Niết Bàn đỉnh phong, nói không chừng đều có thể đến Bán Thánh!
- Rất có thể Khương Qua sẽ phải kẹp lại cảnh giới, muốn tiếp tục đột phá, chỉ có thể tìm thực lực như hoàng tộc làm nơi nương tựa.
- Không biết hắn là muốn chọn Hải Thần đảo, hay là tiến đến Thiên Kiếm Thần Tông.
Dương Hùng Vĩ vượt lên trước một bước nói:
- Hải Thần đảo đang trù hoạch kiến lập hòn đảo thứ tư, chính là đang thiếu nhân vật anh hùng như Khương huynh thế này.
Tạ Côn không chút khách khí nói:
- Khương huynh là Chí Tôn Thánh phẩm, lại còn là cao giai Niết Bàn cảnh, không nên đến Hải Thần đảo chịu chết, đến Thiên Kiếm Thần Tông, ta có thể bảo đảm ngươi trực tiếp trở thành trưởng lão nội tông, tương lai thậm chí không ở dưới Tạ Côn ta.
Dương Hùng Vĩ quát tháo:
- Chúng ta mời chào anh hùng hải vực, là muốn cùng nhau phấn đấu lý tưởng. Ngươi lại nói xấu Hải Thần đảo ta, đừng trách ta không khách khí!
Tạ Côn cười lạnh:
- Lý tưởng của các ngươi là muốn mạng!
- Thiên Kiếm Thần Tông các ngươi là ăn tươi nuốt sống! Khương huynh đừng nghe hắn, Thiên Kiếm Thần Tông còn sâu hơn so với biển cả, nếu như ngươi tiến vào nơi đó, chuyện đầu tiên bọn hắn làm chính là bắt Long Lân Lôi Mã của ngươi!
- Đúng là hoang đường, chúng ta đường đường là hoàng đạo, há có thể đoạt của người khác!
- Các ngươi cướp còn thiếu sao?
- Ha ha, lấy chứng cứ ra đây. Ngược lại là Hải Thần đảo các ngươi, gần đây liên hợp Thánh Bằng đảo tùy ý phá hư, dẫn phát biển động tai nạn, tai họa cho dân chúng, đúng là tội không thể tha!
Khương Qua ho nhẹ vài tiếng, chặn ngang bọn hắn giằng co, cao giọng nói:
- Ta cố ý gia nhập Hải Thần đảo, nhưng ta có một điều kiện.
- Ha ha, tốt tốt tốt, Khương huynh làm việc sảng khoái. Hải Thần đảo thứ tư đảo liền gọi là Anh Hùng đảo, cần nhân vật anh hùng như ngươi thế này.
Dương Hùng Vĩ hướng vung một ánh mắt khiêu khích với Tạ Côn, cởi mở cười to:
- Khương huynh cứ nói đừng ngại!
- Ta nghe nói hòn đảo thứ tư còn không có xác định đảo chủ?
Một câu của Khương Qua để cho sự mừng rỡ trên mặt Dương Hùng Vĩ cứng lại, cũng làm cho bầu không khí tại bến tàu nhanh chóng an tĩnh.
Vô số người đưa mắt nhìn nhau, vị đại gia này là tới làm đảo chủ?
Thật mở cửa ra vào sao.
Mặc dù Hải Thần đảo còn không có xác định đảo chủ, nhưng chủ yếu đã ổn định ở trên thân hai vị Bán Thánh đã tìm nơi nương tựa trước đó. Trước mắt hai vị Bán Thánh kia đều đã đi Hải Thần đảo, lấy lòng ba nhà Dương - Ngụy - Lý, cho mình lôi kéo liên quan. Ngay cả rất nhiều tán tu vừa mới gia nhập, cũng bắt đầu chọn ủng hộ Bán Thánh.
- Dương huynh? Ta đang hỏi ngươi?
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã, ở trên cao nhìn xuống nhìn Dương Hùng Vĩ.
Dương Hùng Vĩ ngượng ngùng cười cười:
- Cho đến trước mắt, còn không có xác định.
Chương 1778 Chúng ta tới làm đảo chủ (2)
Giọng của Khương Qua hùng hậu, trung khí mười phần, rõ ràng truyền khắp bến tàu:
- Ta muốn gia nhập Hải Thần đảo, chỉ có một cái điều kiện... Làm đảo chủ!!
- Hùng Vĩ đệ đệ, nhanh trả lời đi.
Khóe miệng Tạ Côn nhếch, chờ nhìn Dương Hùng Vĩ trở thành trò cười.
Dương Hùng Vĩ kéo khóe mắt ra, lúng túng nói:
- Khương huynh, mặc dù ta đã nghe qua danh uy của ngươi, nhưng muốn làm đảo chủ, đầu tiên cần thực lực, có thể trấn được đám ở trên đảo kia... ừm... Những anh hùng. Cảnh giới của ngươi... Còn giống như thiếu một chút.
Khương Qua nói:
- Không phải ta làm đảo chủ, là lão đại của chúng ta làm đảo chủ.
- Lão đại? Còn các ngươi??
Dương Hùng Vĩ kỳ quái nhìn Khương Qua.
- Khương Qua lại có lão đại? Ai giải thích cho ta ý tứ của lời này với?
- Chẳng lẽ Khương Qua còn có huynh đệ?
- Có thể làm cho Khương Qua cam tâm làm đệ đệ, sẽ là người nào?
- Nghe ngữ khí Khương Qua, hắn hẳn là đã nhận mấy huynh đệ.
- Có thể cùng Khương Qua xưng huynh gọi đệ, khẳng định là nhân vật anh hùng trung nghĩa vũ dũng, còn có thể đều là Thánh phẩm.
Bến tàu rất nhanh đã xao động, đây là thành đoàn tới sao.
Tạ Côn tinh thần phấn chấn, chủ động nói:
- Xin hỏi Khương huynh, lão đại các ngươi là...
Khương Qua nói:
- Chúng ta là năm huynh đệ kết nghĩa, ta đứng thứ ba.
Bến tàu lần nữa bạo động, lấy thực lực cùng danh khí của Khương Qua, cũng chỉ đứng thứ ba?
Người thứ hai là người thế nào, người đầu tiên lại là người thế nào?
Khương Qua tiếp tục nói:
- Chúng ta bình thường hoạt động riêng, chỉ dùng phương thức liên lạc đặc thù. Trước khi đến ta đã để lại vết tích, mấy ngày nữa bọn họ sẽ lần lượt đuổi tới. Nếu như Hải Thần đảo có thể tiếp nhận chúng ta làm đảo chủ của Anh Hùng đảo, toàn bộ năm huynh đệ chúng ta sẽ gia nhập, nếu như không tiếp nhận, chúng ta cáo từ.
- Khương huynh, Hải Thần đảo chúng ta thành ý mời anh hùng các phương, nhưng đảo chủ cụ thể, cùng hình thức tạo dựng đảo thứ tư, còn không có chính thức công bố. Như vậy đi, ta mang ngươi tới Hải Thần đảo chúng ta nhìn trước?
Dương Hùng Vĩ không làm chủ được.
Mặc dù có thể làm huynh đệ kết nghĩa cùng Khương Qua, hẳn là chút nhân vật phi phàm, nhưng xem như Bán Thánh cũng cần cạnh tranh cùng hai vị Bán Thánh trước đó kia.
Huống chi, muốn làm đảo chủ hòn đảo thứ tư, nhất định phải là tự mình thần phục tam đại gia tộc của Hải Thần đảo. Không thể nào thật sự là ai lợi hại thì người đó an vị, Hải Thần đảo cũng không thể nào thật sự làm cho đảo thứ tư tồn tại độc lập, cùng tam đại gia bình khởi bình tọa. Cho nên... Nào có ngang nhiên ra điều kiện làm đảo chủ, vị Khương Qua này quá kiêu ngạo, cũng có chút quá ngây thơ rồi.
Tạ Côn tự định giá một lát, nhiệt tình nói:
- Không biết Khương huynh có nguyện ý mang theo huynh đệ các ngươi đến Thiên Kiếm Thần Tông hay không?
- Đại ca của ta cao ngạo, không muốn chịu làm kẻ dưới. Chính là bởi vì Hải Thần đảo nguyện ý sáng tạo hòn đảo thứ tư, còn có thể cùng ba đảo khác bình khởi bình tọa, ta mới tự tiện chủ trương, mời đại ca tới. Đại ca có nguyện ý làm đảo chủ đảo thứ tư của Hải Thần đảo hay không còn đều chưa xác định. Còn Thiên Kiếm Thần Tông, đến lúc đó rồi nói sau.
Khương Qua dựa theo lời Khương Phàm phân phó, cố ý thừa nước đục thả câu, câu khẩu vị các phương.
Hắn càng như vậy, đám người càng là hiếu kỳ.
Rốt cuộc là nhân vật ngưu bức gì mà lại cao ngạo như thế.
Dương Hùng Vĩ cười ha ha vài tiếng, nhiệt tình nói:
- Xin mời Khương huynh tới chỗ chúng ta nghỉ ngơi trước, chờ ta xin chỉ thị tộc trưởng, nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn hài lòng.
Tạ Côn nói:
- Khương huynh còn không có quyết định gia nhập các ngươi liền chuẩn bị giam lỏng? Khương huynh, vẫn đến chỗ Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta đi, chúng ta làm hoàng đạo, sẽ không dùng thủ đoạn hèn hạ, đến lúc đó bất luận ngươi là lựa chọn phương nào, chúng ta đều sẽ tôn trọng.
- Không cần, ta sẽ chờ ở chỗ này.
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã, xông về vách núi xa xa.
Mọi người nhìn Khương Qua đi xa, lại tiếp tục nghị luận ầm ĩ.
Đây là muốn một mực chờ, trước tiên đi nghênh đón sao?
Có thể làm cho Khương Qua tôn trọng như vậy, rốt cuộc vị lão đại kia là nhân vật anh hùng bực nào?
- Đều ở đây nhìn chằm chằm, ta đi xin phép.
Dương Hùng Vĩ cao giọng la lên, bước nhanh rời khỏi.
Nhưng hắn cũng không có thật sự đi xin phép Dương Lam, càng không có phái người thông báo tộc trưởng, mà là tiềm phục tại chỗ tối, yên lặng chờ cái gọi là huynh đệ của Khương Qua.
Ngươi nói có là có rồi?
Mà, một kẻ tán tu mà thôi, thật sự đề cao bản thân mình quá.
Dương Hùng Vĩ đầu tiên muốn xác định rốt cuộc có đáng để bản thân đi xin phép hay không, còn phải xem tình huống là xin chỉ thị Dương Lam, hay trực tiếp báo cáo tộc trưởng.
Tin tức rất nhanh đã từ bến tàu Đông Bộ truyền đến Kim Bảo đảo náo nhiệt, lập tức gây nên phong trào nghị luận không nhỏ.
Đám tán tu nơi này đa số đều nghe qua thanh danh Khương Qua, nhưng không có ai biết hắn lại còn có huynh đệ kết nghĩa.
Nhưng chuyện này lại đều câu lên được khẩu vị của mọi người.
Rất nhiều người đều tuôn đến bến tàu Đông Bộ, muốn nhìn một chút xem cái gọi là huynh đệ của Khương Qua sẽ là dạng nhân vật gì.
Kết quả bọn hắn chờ đợi ròng rã một ngày.
Khi màn đêm lui đi, mặt trời mọc lên ở phương đông, Thiên Hải cũng còn nhuộm thành màu đỏ, rất nhiều người nhàm chán rời khỏi, còn lại đều không có tinh thần gì nữa.
Đột nhiên... Từng tiếng long ngâm hùng hồn từ đại dương mênh mông truyền đến, nhanh chóng rõ ràng, kinh hồn nhiếp phách.
Mây mù cuồn cuộn, cuồng phong tàn phá bừa bãi.
Một con Hắc Lân Dực Long từ trên trời giáng xuống, thân hình tráng kiện, uy mãnh khổng lồ, toàn thân hiện ra ý lạnh lẫm liệt, hai cánh mở rộng chừng hơn năm mươi mét, bao quanh cuồng phong màu đen.
- Hắc Lân Dực Long??
- Đó là Yêu thú sao, hay là Nhân tộc biến thành Yêu Thể?
- Long uy thật mạnh, lại để cho ta đều có chút ngạt thở.
- Dực Long tuy chỉ là nhánh của Long tộc, nhưng bất luận là trên thiên không, hay là dưới lục địa đều có thể xưng vương xưng bá. Đám người bạo động, tranh nhau nhìn ra xa, ai cũng không nghĩ tới thậm chí mình lại có may mắn nhìn thấy Dực Long.
Lúc này, Long Lân Lôi Mã trên vách đá lại phát ra tiếng long ngâm mát lạnh, phóng lên tận trời, đón nhận Dực Long bao quanh cuồng phong nơi xa.
- Mau nhìn! Khương Qua nghênh đón!
- Chẳng lẽ đó chính là huynh đệ mà Khương Qua chờ đợi?
- Dực Long linh văn sao? Đây là lão đại, hay là lão nhị!
- Nhanh nhanh nhanh, ai cho điều tra thêm là cảnh giới gì đi?
Bến tàu náo nhiệt, mong đợi một ngày, không có thất vọng.
Nếu như Dực Long kích phát huyết mạch, tương lai thật sự có khả năng thẳng tới cảnh giới Bán Thánh.
Dương Hùng Vĩ, Tạ Côn đều liên tiếp xuất hiện, vội vàng vọt tới phía trước.
Nếu như vị lão đại này là Dực Long, xác thực đáng để bồi dưỡng.
Chương 1779 Chúng ta tới làm đảo chủ (3)
Dực Long giương cánh cuồng kích, nhấc lên cuồng phong màu đen, long uy cuồn cuộn tràn ngập đất trời, để Yêu thú mãnh cầm trên bến tàu đều run lẩy bẩy.
Long uy thực sự quá kinh khủng.
Khương Qua cưỡi Long Lân Lôi Mã giáng lâm đến trên bến tàu, cao giọng tuyên bố:
- Đây là Ngũ đệ ta, Chu Ngao!
Ầm ầm!
Hắc phong cuồn cuộn, long uy mãnh liệt, Dực Long biến thành nam tử mặc áo bào đen, rơi xuống trên bến tàu.
Hắn mang theo mặt nạ màu đen, che khuất nửa gương mặt, nhưng thẳng tắp thân thể, cao ngạo Long tộc khí chất, mang cho vô số người áp bách cường đại.
- Ngũ đệ? Đây chỉ là lão Ngũ?
Mọi người đều kinh ngạc.
Đều là Dực Long mà còn chỉ có thể xếp tại thứ năm?
Là huyết mạch không có kích phát sao?
Hay là phẩm cấp linh văn chỉ là Càn Nguyên Thánh phẩm?
Hàn Ngạo đứng thẳng tắp, dáng dấp hiên ngang, toàn thân vờn quanh long khí màu đen, cao ngạo tự giới thiệu:
- Ta, Chu Ngao! Chí Tôn Thánh phẩm! Huyết mạch Dực Long! Có tư cách gia nhập Hải Thần đảo hay không?
- Hoa...
Tiếng nghị luận tại bến tàu lập tức tăng vọt mấy phần.
Vậy mà đã là Chí Tôn Thánh phẩm rồi? Còn đã thức tỉnh huyết mạch!
Tiềm lực trong tương lai đúng là rất rộng lớn!
Hô hấp của Dương Hùng Vĩ, Tạ Côn đều dồn dập, nếu thiên phú như vậy rơi xuống trong hoàng tộc, khẳng định sẽ toàn diện bồi dưỡng, mục tiêu trực chỉ cảnh giới Bán Thánh.
Nhưng đây vẫn chỉ là lão Ngũ, lão Tứ đâu, chẳng phải cũng là Chí Tôn Thánh phẩm, lại là huyết mạch gì??
Trách không được có thể cùng Khương Qua xưng huynh gọi đệ, đám người này đơn giản là muốn nghịch thiên, cũng có thể tự mình khai sáng cường tộc.
Giọng Khương Qua vang dội, cố ý truyền khắp bến tàu:
- Hải Thần đảo còn không có làm ra quyết định.
- Còn không có quyết định? Là xem thường huynh đệ chúng ta sao?
- Bọn hắn không nguyện ý để đại ca làm đảo chủ.
- Ha ha, nếu như đại ca đến nơi này, là đã để mắt Hải Thần đảo bọn hắn. Năm huynh đệ chúng ta có thể gia nhập Hải Thần đảo, cũng là vinh hạnh của Hải Thần đảo.
- Chúng ta có tự tin, nhưng bọn hắn không tin, vẫn chờ đại ca một chút đi.
Khương Qua mang theo Hàn Ngạo, đi đến trên vách đá nơi xa, chờ đợi các huynh đệ khác.
Dương Hùng Vĩ khẽ nhíu mày.
Thật ngông cuồng, mặc dù xác thực có thiên phú, nhưng cao ngạo đến xem thường Hải Thần đảo, cũng có chút không biết điều.
Tuy nhiên ngẫm lại cũng đúng, ở bên trong quần thể tán tu, bọn hắn hẳn là thuộc về đỉnh tiêm, bình thường khẳng định cao ngạo đã quen.
Người như vậy, thật thích hợp với Hải Thần đảo sao?
Dương Hùng Vĩ quyết định tiếp tục quan sát.
Tạ Côn cũng không có vội vã mời chào, hắn muốn chờ Hải Thần đảo từ chối năm vị huynh đệ này, thuận tiện xoa đi nhuệ khí, sau đó lại cân nhắc phải chăng nên mời chào.
- Lão Ngũ là Dực Long!
Tin tức từ bến tàu truyền đến Kim Bảo đảo, gây nên càng nhiều chú ý.
Nhưng, từ trên trời sáng đến trời tối, lại đến ngày thứ hai... Ngày thứ ba... Mọi người từ đầu đến cuối đều không có đợi đến ‘huynh đệ mới’.
Trong lúc đó không ngừng có tán tu khác chạy đến tìm nương tựa, không thiếu chút nhân vật danh chấn một phương, gây nên oanh động cùng chú ý mới.
Cho đến đêm khuya ngày thứ sáu, bầu trời tăm tối đột nhiên hiển hiện tinh thần, lấp lóe đầy trời, rất nhanh đã xen lẫn thành một con đường, đặc biệt sáng chói tại bầu trời tăm tối, giống như trên trăm ngôi sao xuyên đến một chỗ.
Rống!!
Long Lân Lôi Mã sôi trào lôi triều, nhảy vọt lên cao, nghênh đón chùm sáng tinh thần xa xa.
Hàn Ngạo hóa thân Dực Long, nhấc lên cuồng phong, sôi trào long uy, cũng nghênh phía tinh thần.
- Lại một vị huynh đệ tới rồi sao!
Bến tàu rất nhanh đã náo nhiệt lên, số lượng lớn tán tu chen chúc đi ra.
- Chẳng lẽ là Tinh Thần linh văn?
- Linh văn có thể thao túng tinh thần, bên trong tán tu của Thần Vực Chi Hải lại xuất hiện linh văn tôn quý như thế!
- Tạo nghệ tinh thần thật mạnh, có thể ngưng tụ tinh quang, hoành giá trời cao. Nếu như diễn biến thành thế công, không biết sẽ là uy lực gì.
- Tinh Thần linh văn, đúng thứ mấy? Hẳn là thứ hai!
- Rất có thể là thứ hai, dù sao Tinh Thần linh văn cũng quá tôn quý.
Tinh thần ngưng tụ chùm sáng xuyên thủng không gian, bằng tốc độ kinh người giáng lâm đến bến tàu Đông Bộ.
Tinh quang lấp lóe, giống như màn mưa, chiếu ánh lấy một nam tử phong độ nhẹ nhàng tuấn mỹ, mặc dù mang theo mặt nạ hé mở, nhưng vẫn khó mà che giấu được sự phóng khoáng của hắn.
- Đây là Tứ đệ ta, Hàn Thú. Tinh Thần linh văn thuần chính, Chí Tôn Thánh phẩm.
Khương Qua mang theo Chu Thanh Thọ, giới thiệu với Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn trên bến tàu.
Lại là Chí Tôn Thánh phẩm??
Nội tâm Dương Hùng Vĩ chấn động.
Dực Long, Tinh Thần, đều là Chí Tôn Thánh phẩm!
Bọn hắn là thế nào làm được?
Đừng nói là tán tu, xem như Hải Thần đảo bọn hắn, muốn bồi dưỡng Thánh phẩm linh văn đến Chí Tôn Thánh phẩm đều cực kỳ khó khăn, trừ phi thời điểm thức tỉnh cũng đã là Đại Thừa.
Mặc dù số lượng tán tu của Thần Vực Chi Hải khổng lồ, không thiếu hạng người kinh thái tuyệt diễm, nhưng liên tiếp xuất hiện Chí Tôn Thánh phẩm, vẫn để cho người ta kinh ngạc.
Tạ Côn không do dự nữa, chủ động mời nói:
- Ta đã xin chỉ thị Tam trưởng lão nội tông tọa trấn Kim Bảo đảo, chỉ cần huynh đệ các ngươi nguyện ý, thần tông nguyện ý mời các ngươi làm trưởng lão nội tông, cũng toàn lực phối hợp các ngươi tăng lên cảnh giới, trùng kích đỉnh phong Niết Bàn. Sau này năm huynh đệ các ngươi liên hợp, cũng sẽ trở thành một nguồn lực lượng cường đại thần tông bên trong, thắng được tôn trọng.
Dương Hùng Vĩ há hốc mồm, vừa muốn mời, Khương Qua đã nói:
- Chúng ta còn muốn chờ đại ca nhị ca tới, nếu như muốn gia nhập Hải Thần đảo, chúng ta hi vọng làm đảo chủ, nếu như phải vào Thiên Kiếm Thần Tông, đại ca của chúng ta muốn làm trưởng lão nội tông trong bảng hạng mười người đứng đầu.
Khóe mắt Tạ Côn run rẩy, cưỡng bức ngừng lại.
Trong mười vị trí đầu??
Tại Thiên Kiếm Thần Tông, trưởng lão nội tông đã là địa vị rất cao, mà vào trong mười vị trí đầu là thuộc về cao tầng chân chính. Coi như Tạ Côn hắn, đều quanh quẩn một chỗ bên ngoài mười vị trí đó.
- Nhất định phải vào mười vị trí đầu sao?
Tạ Côn duy trì nụ cười, trong lòng lại cảm giác đám người này có chút không biết điều, các ngươi chung quy vẫn là tán tu, mặc kệ thiên phú như thế nào cảnh giới như thế nào, có thể từ tán tu tiến hoàng đạo đã là khó có được vinh hạnh đặc biệt, lại còn muốn trực tiếp trở thành cao tầng.
- Đại ca của ta ra đáng giá với điều kiện này, lại phối hợp huynh đệ chúng ta, càng giá trị!!
Chương 1780 Chúng ta tới làm đảo chủ (4)
- Tha thứ ta nói thẳng, các ngươi vừa mới tiến vào thần tông liền muốn điều kiện cao như vậy, rất dễ dàng gây nên mâu thuẫn, ta đề nghị vẫn là làm trưởng lão nội tông trước, sau đó bằng vào năng lực của mình, từ từ đi lên.
- Nếu như thế, vậy thì không có gì để nói.
Khương Qua quả quyết từ chối.
Chu Thanh Thọ nhìn xung quanh, cao giọng nói:
- Nhị ca đâu??
Khương Qua nói:
- Nhị ca hẳn là qua mấy ngày nữa liền đến.
- Không đúng. Một thời gian trước đệ đã gặp mặt Nhị ca, huynh ấy còn từng có hứng thú đối với điều kiện của Hải Thần đảo, nói muốn đi qua nhìn nữa cơ mà.
- Ồ? Chẳng lẽ Nhị ca đã đến?
- Tính cách Nhị ca huynh cũng rõ ràng, nói không chừng đã ở trên đảo.
Bọn hắn kẻ xướng người hoạ, hoàn toàn dựa theo kế hoạch Khương Phàm chỉ định trước đó mà tiến hành.
Dương Hùng Vĩ chủ động nói:
- Không biết tôn danh Nhị ca các ngươi, ta có thể an bài người đi mời.
- Tình huống của Nhị ca chúng ta tương đối phức tạp, các ngươi khả năng ai cũng không có gặp. Tuy nhiên, huynh ấy giống như chúng ta, đều mang mặt nạ hé mở, ta là màu lam, Ngũ đệ là màu đen, Tứ đệ là màu trắng, Nhị ca là màu tím.
Khương Qua vừa dứt lời, Dương Hùng Vĩ cùng Tạ Côn trăm miệng một lời thét lên ra lệnh người bên cạnh:
- Còn không mau đi tìm?
Khương Qua bỗng nhiên gọi lại:
- Chờ một chút! Linh văn của Nhị ca của ta là... Hắc Động! Nhị ca của ta nuôi một thứ đặc thù, tuyệt đối không nên chọc giận nó, nếu không Kim Bảo đảo phải sẽ phải gặp.
Lỗ đen?
Bến tàu oanh động, còn có linh văn như thế này?
Đơn giản là chưa từng nghe thấy!
Không hổ là có thể làm cho Khương Qua tôn trọng.
- Nuôi thứ gì?
Tạ Côn lại hiếu kỳ.
- Tóm lại không nên trêu chọc là được.
Khương Qua lắc đầu, cố ý thừa nước đục thả câu.
Hai ngày trước Khương Phàm đã đến Kim Bảo đảo, cố ý kéo dài thời gian, không chỉ là tạo lo lắng cùng chờ mong, càng là bởi vì một hải linh mà hắn tỉnh lại từ bên trong tầng thứ tư của Thông Thiên Tháp, dùng để trang bức.
Hai ngày này hắn đi lòng vòng bốn chỗ, sau khi hiểu rõ tình huống ở các nơi, lặng lẽ làm bố cục cho Thiên Kiếm Thần Tông —— đưa hai kiện bảo bối đến thương hội đấu giá.
Một kiện là Ngũ Hành Kiếm, đến từ Đường gia Cổ Hoa.
Là di cốt hoàn chỉnh của ba vị Bán Thánh mà Đường gia dùng gia để chế tạo.
Ba vị Bán Thánh này đều là linh văn đã thức tỉnh qua bốn loại nguyên tố, đồng thời diễn dịch đến cực hạn, cuối cùng đạt tới cảnh giới Bán Thánh.
Chuôi Ngũ Hành Kiếm này cũng trấn tộc Bảo khí cuối cùng của Đường gia, tự xưng Thánh khí!
Từ đó về sau, trong mấy ngàn năm, Đường gia từ đầu đến cuối đều đang dùng di cốt huyết mạch nuôi nấng Ngũ Hành Kiếm.
Tử tôn phạm sai lầm, xử tử ném vào huyết trì. Tử tôn chết ngoài ý muốn, ném vào huyết trì.
Trước khi chết cam nguyện làm cống hiến cho gia tộc, ném vào huyết trì.
Trong mấy ngàn năm này, Ngũ Hành Kiếm không biết đã dung hợp bao nhiêu di cốt, hấp thu bao nhiêu huyết mạch, cuối cùng cũng thành Ngũ Hành Thánh Kiếm thật sự, cũng là một thanh hung kiếm tràn đầy chấp niệm, trữ hàng vô số hồn phách của Đường gia.
Một kiện thì là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật Khương Phàm vơ vét từ trong hoàng cung, lại còn là nguyên bản.
Khi hai kiện bảo bối đưa đến hội đấu giá, lập tức đã đưa tới oanh động, chỉ là Khương Phàm cố ý xách giá cả, để vô số cường giả tiếc nuối từ bỏ.
Sau khi Thiên Kiếm Thần Tông nhận được tin tức, thông qua mối quan của bọn hắn, trực tiếp liên hệ đến người phụ trách hội đấu giá, sau đó biết được nơi Khương Phàm ở.
- Lục Du công tử, hân hạnh, ta là Tam trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Tông, Phó Nghiêu.
Một vị nam tử anh tuấn gõ của tiểu viện Khương Phàm thuê, mặt mỉm cười, lại khó nén cao kiêu ngạo.
Hắn nhìn như bốn mươi năm mươi tuổi, cũng đã là Tam trưởng lão hoàng đạo, đứng hàng hạch tâm cao tầng. Đủ để có thể thấy được thiên phú của người nọ, cùng bối cảnh thâm hậu trong thần tông.
- Ồ? Ngài là trưởng lão thần tông?
Khương Phàm đứng dậy, cố ý ngạc nhiên đánh giá nam tử, cũng lặng lẽ áp chế chính khí tức linh văn của mình.
- Ngàn lần chính xác, vị này chính là trưởng lão nội tông trẻ tuổi nhất thần tông.
Người đứng bên phải Phó Nghiêu là một lão nhân đang nội liễm khí thế, nhưng ánh mắt lại lộ ra tinh quang, thật không đơn giản.
Nam tử bên trái Phó Nghiêu là một vị thanh niên, thân hình gầy gò, lại thẳng như kiếm, toàn thân tản ra khí tức cực kỳ lăng lệ, chỉ là giống như Phó Nghiêu, có chút ngẩng đầu, tư thái cao ngạo.
- Ta phạm vào kiêng kị gì sao, lại có thể làm cho Tam trưởng lão đích thân tới đây?
- Lục công tử biết hai kiện bảo vật Giáp Đình thương hội đang bán đấu giá không?
- Hai kiện nào?
- Một kiện là Ngũ Hành Thánh Kiếm, một kiện là Tiểu Quang Mang Thánh Thuật.
- Hơi có nghe thấy.
- Ha ha, Lục công tử, nếu ngươi thấy được chúng ta liền hẳn phải biết tại sao chúng ta tới nơi đây. Ngũ Hành Thánh Kiếm cùng Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, đều là bảo vật của ngươi.
Khương Phàm có chút nhíu mày, nhẹ giọng cười nói:
- Giáp Đình thương hội không tuân quy củ nhỉ, lại tiết lộ tin tức người bán.
- Hai kiện kia chúng ta đều đã thấy, xác thực đều là bảo bối tốt. Ta muốn xin hỏi Lục công tử, ngươi từ đâu lấy được bảo vật như vậy?
Trước đó Phó Nghiêu không có hứng thú đối với bảo vật tại Kim Bảo đảo, càng khinh thường đồ mua tại chỗ này.
Coi như sau khi tin tức Ngũ Hành Thánh Kiếm truyền ra, hắn đều không có để ý, thậm chí khịt mũi coi thường, cũng dám xưng Thánh Kiếm, đúng là hoang đường.
Nhưng nam tử bên trái hắn cũng chính là hài tử của hắn, Phó Tiêu Dao, lại tận mắt thấy Ngũ Hành Kiếm trên hội đấu giá, rất là chấn kinh.
Phó Nghiêu tự mình đến Giáp Đình thương hội, sau khi uy bức lợi dụ, lấy được Ngũ Hành Thánh Kiếm, cẩn thận nghiên cứu một phen.
Thanh kiếm kia quả thật có thể kích phát ra thánh uy, pháp lệnh uy lực Ngũ Hành giữa thiên địa, hiện ra thực lực phi phàm, càng quan trọng hơn là, ở trong đó có vô số linh hồn đang yên lặng, không có hơn vạn cũng có tám ngàn.
Nói cách khác, thanh kiếm này thật sự có thể xưng Thánh Kiếm, lại là Thánh Kiếm có thể phóng thích sát niệm cường đại.
Về phần Tiểu Quang Mang Thánh Thuật, vậy mà lại để cho hắn nghĩ tới Đại Quang Mang Thiên Thuật của Đại Quang Mang Thần Điện.
Phó Nghiêu khó có thể tưởng tượng được Kim Bảo đảo lại có thể xuất hiện vũ khí cùng võ pháp như thế này, cho nên nhất định phải tận mắt xem xét vị chủ nhân này.
Phó Tiêu Dao cẩn thận quan sát đến nam tử trước mặt, không nghĩ tới lại rất trẻ trung, mà linh văn khí tức còn vô cùng phức tạp, lơ lửng không cố định, chợt mạnh chợt yếu, khó mà xác định tình huống thật, nhưng lại còn đưa tới cho hắn cảm ứng yếu ớt.
Bình luận facebook