-
Chương 1826-1830
Chương 1826 Săn giết Dương Thiên Hữu (4)
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh, trước tiên lấy đi Cự Quy Hải Linh, sau đó bay lên không.
- Hải Hoàng Tam Xoa Kích, đã lấy được.
Đại Vương xô ra mặt biển, khống chế hải triều lao thẳng đến bầu trời, rơi xuống trên thân Long Lân Lôi Mã.
Dương Biện nhìn lại chiến trường nơi xa, Lý Hùng đã tránh thoát các tộc lão, mang theo tiếng rống rung động trời biển:
- Dương Biện, ngươi nói ba trận chiến định sinh tử đâu? Đây chỉ là trận chiến thứ hai, ngươi đùa nghịch tâm cơ đùa nghịch đến trên thân tộc nhân của ngươi?
Dương Biện kéo lấy Dương Thiên Hữu be bét máu thịt bay lên không rút lui, chỉ để lại thanh âm lạnh lẽo:
- Ta ước định ba trận chiến định sinh tử, nhưng không có ước định chiến đấu ngay trước mặt các ngươi! Ta sẽ cho hắn cuộc chiến thứ ba, sau ba trận chiến... Giết!!
- Đi mau.
Các tộc lão Lý gia lại lần nữa khống chế Lý Hùng, chạy thẳng đến chiến trường xa xa, báo cáo tình huống với Dương gia.
- Xảy ra chuyện gì? Ai bị bắt??
Dương Thiên Khuyết gian nan tránh thoát khỏi Giao Long, rời khỏi chiến trường.
Tộc lão Lý gia nói:
- Dương Biện bắt Thiên Hữu đi, Dương Lam không rõ sống chết, Dương Hôn hôn mê.
Dương Thiên Khuyết dâng lên lửa giận, suýt chút nữa đã chụp chết lão già này:
- Bắt đi ở đâu? Ở chỗ này? Tại các ngươi ra tay? Lý gia các ngươi trơ mắt nhìn sao? Các ngươi đều là thùng cơm sao?
- Không phải! Là Dương Biện ở nơi đó gào to khiêu chiến, Thiên Hữu công tử liền đi, không nghĩ tới... Vừa đối mặt liền bị bắt lấy! Dương Lam bọn hắn cũng bị một con cự quy chặn ở nửa đường, tranh thủ cho bọn người Dương Biện cơ hội rút lui.
Tộc lão Lý gia khẽ nhíu mày, rất bất mãn trước ngữ khí của Dương Thiên Lan, dù sao đây cũng chuyện đột nhiên xảy ra, ai cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Đấy là khiêu chiến, lại còn là trận chiến ước định thứ hai.
Đương nhiên chính là sảng khoái đánh một trận, sau đó lại chờ cuộc chiến thứ ba.
Mà Dương Thiên Hữu lại còn khống chế Thiên Mệnh Chiến Giới, hoàn toàn có thể cùng Dương Biện đánh cái mấy chục hiệp. Dương Lam lại theo sát ở phía sau, Lý gia bọn hắn chỉ là xem kịch mà thôi.
- Bằng Vương!!
Dương Thiên Khuyết lên cơn giận dữ, hướng lên bầu trời hô to:
- Giúp ta đuổi theo Dương Biện!
Bằng Vương nơi đó đang cùng Kim Sí Đại Bằng giết kịch liệt, không nguyện ý để ý tới, nhưng dù sao hai bên cũng là minh hữu, nó gáy to một tiếng, lôi triều cuồng kích Cửu Thiên, tránh khỏi đối thủ, giương cánh bay đi nhào về phía Dương Thiên Khuyết.
Chiến trường hỗn loạn còn đang giết hừng hực khí thế, Bằng Vương chở lấy Dương Thiên Khuyết đuổi bắt Dương Biện đã đi xa.
- Lôi Mã, tìm kiếm Thiên Kiếm Thần Tông!
Khương Phàm thúc giục Long Lân Lôi Mã, muốn triệt để hất Lôi Bằng ra gần như không thể, chỉ có thể tạm thời tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa.
Long Lân Lôi Mã cũng không dám khinh thường, phía sau chính là Lôi Bằng, tốc độ xưng bá dưới bầu trời.
Nó mang theo lôi triều, dán sát bình chướng trên khung trời dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, tìm kiếm tung tích Thiên Kiếm Thần Tông.
Thiên Kiếm Thần Tông không để cho bọn hắn tìm quá lâu, giờ phút này đang đứng ở trên vách đá bên cạnh hải vực, đang tính toán nên làm như thế nào để mang đám Thái Thản Cự Viên táo bạo vào hải vực.
Long Lân Lôi Mã nhìn thấy, nó chở bọn người Khương Phàm vọt tới.
- Long Lân Lôi Mã! Là nhóm người Dương Biện!
Phó Hành Không giới thiệu với Thánh Linh dẫn đội.
Thánh Linh là tông chủ tiền nhiệm đã ẩn lui, Phó Khải Minh.
- Phía sau hẳn là Bằng Vương. Tiểu tử này lại đã làm gì, lại kích thích Bằng Vương đến đây.
Phó Hành Không nói:
- Hắn còn cần làm gì sao? Chỉ cần lộ mặt gần Hải Thần đảo, đám người Dương gia kia khẳng định phải bắt hắn lại! Cùng ngày tại Kim Bảo đảo sở dĩ không có cưỡng ép bắt lấy, một là bởi vì có chúng ta nhúng tay, hai là ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bọn hắn muốn mặt. Bây giờ đã tới thế giới mới, không có kiềm chế, cũng không có lo lắng, bọn hắn không cần thiết lại lưu tình.
Phó Khải Minh nói:
- Tên Dương Biện này vậy mà lại nhiều lần thoát chết, còn một lần nữa thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, biến đổi thành Thánh Vương Thiên phẩm, quả thực là kỳ tích. Ngươi đã cùng hắn tiếp xúc qua, có nắm chắc sẽ chiêu mộ được đến thần tông chúng ta không?
Phó Hành Không nói:
- Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, thiên phú như vậy có tương lai vô hạn, nhưng tương tự cần đầy đủ tài nguyên đến chèo chống. Đưa mắt nhìn khắp Thần Dụ Chi Hải, trừ Thiên Kiếm Thần Tông, ai có thể bồi dưỡng hắn đến cảnh giới Thánh Vương chân chính?
Phó Khải Minh nói:
- Nếu như Hải Thần đảo mời hắn về thì sao?
Phó Hành Không thoáng hạ giọng:
- Không có nếu như! Chúng ta không thể để cho tình huống kia xảy ra!
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Long Lân Lôi Mã đã chở Khương Qua, Dương Biện, Khương Phàm, vọt tới nơi này.
- Phó tông chủ, thật sự là đúng dịp nhỉ, lại gặp mặt.
Khương Phàm thả người nhảy xuống Lôi Mã, cười chào hỏi.
Không phải ngươi chạy tới chỗ chúng ta sao?
Phó Hành Không cười nhạt nói:
- Lục công tử đây là vội vã muốn đi đâu sao?
- Đến hải vực đi săn, đang chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ?? Con mồi đâu?
- Đã bắt được.
- Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục công tử, con mồi hẳn là rất béo tốt.
- Ha ha, không chỉ có mập, còn rất non. Không phải sao, đánh nhỏ, già không muốn, nên đã đuổi theo tới.
- Xem ra kẻ đó tức giận không nhẹ nhỉ, cần hỗ trợ sao?
Phó Hành Không trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đã bắt lấy Dương Thiên Hữu rồi?
Thật sự là dám nghĩ dám làm!
- Nếu như không phiền toái...
- Ha ha, không phiền phức.
Trong lúc nói cười, Phó Hành Không đã đi đến phía trước, toàn thân dâng lên hào quang óng ánh, rọi khắp nơi trên Thiên Hải, trong ánh sáng giống như ẩn chứa hàng tỷ thanh kiếm khí, lăng liệt thấu xương, không gian đều xuất hiện lít nha lít nhít vết rách.
Bằng Vương của Thánh Bằng đảo đứng ở bên ngoài mấy ngàn mét, cảnh giác Thiên Kiếm Thần Tông trước mặt.
Dương Thiên Khuyết đứng trên lưng Bằng Vương, không để ý đến bọn người Phó Khải Minh, mà là chăm chú nhìn Dương Biện.
Chương 1827 Thân phận của Lục Du
- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, đối thủ lớn nhất của Hải Thần đảo là Thiên Kiếm Thần Tông! Ngươi trưởng thành, vậy mà lại đi đầu quân cho Thiên Kiếm Thần Tông?
- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, sinh ra ở Hải Thần đảo, chết tại Hải Thần đảo, sinh sinh tử tử của Hải Thần đảo, ngươi cũng dám khiêu chiến Hải Thần đảo? Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, bản thân có thể bỏ qua hết thảy, vậy mà ngươi lại nhu nhược sợ chết như thế!
Dương Biện nhìn người đã từng là phụ thân của mình, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:
- Súc sinh!!
Ánh mắt Dương Thiên Khuyết trở nên giá lạnh:
- Khiêu khích gia tộc, nhục nhã phụ thân, bây giờ ngươi đã luân lạc tới trình độ này?
- Đừng có lại đề cập gia tộc với ta, ngươi càng không xứng làm phụ thân! Ta đã từng cảm thấy vinh hạnh khi ở Hải Thần đảo, bây giờ lại lấy làm hổ thẹn vì các ngươi!
- Mệnh của ngươi là gia tộc cho, khi gia tộc suy nghĩ lấy lại, lấy lúc nào! Ngươi không có tư cách phản đối, ngươi càng không có tư cách tức giận!
- Hải Thần đảo phát triển đến thế hệ này, cuối cùng đã tới thời điểm có thể trở lại hoàng đạo, tất cả mọi người hẳn là nên vứt bỏ tất cả, toàn lực ứng phó, chỉ cần có thể làm ra cố gắng chấn hưng Hải Thần đảo, hết thảy đều có thể hi sinh! Bao gồm cả mệnh, bao gồm cả mạng của tất cả mọi người!
- Ha ha, ngươi buồn cười lại thật đáng buồn! Miệng ngươi từng tiếng là vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, tại sao lại muốn xử tử ta?
- Dương Thiên Hữu rời khỏi kình hồn của ta liền không thể thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn? Ta trở về, Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, không phải ta có tư cách làm tộc trưởng hơn? Nếu ngươi nói cái gì cũng đều có thể hi sinh, vì sao không nghênh đón ta trở về, vì sao không chủ động thoái vị?
- Tính cách ngươi vội vàng xao động, không thích hợp làm thống lĩnh! Ngươi rất cao ngạo, bất khuất dưới người, chỉ có thể chết, không thể nào giữ lại! Thiên Hữu thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, cần đầy đủ thuốc dẫn, ngươi phải chết! Về phần bây giờ, trong lòng ngươi có thù hận, càng không thể làm tộc trưởng!
- Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ! Cút đi, ta không muốn lại phế nửa câu với ngươi!
- Giao Thiên Hữu ra!
- Nằm mơ sao? Ta sẽ lăng trì hắn ở ngay trước mặt phụ mẫu của hắn! Ta sẽ xé sống phụ mẫu của hắn ở ngay trước mặt Hải Thần đảo! Ta sẽ quanh quẩn trước mặt toàn Thần Dụ Chi Hải, đồ sát Hải Thần đảo các ngươi!
Dương Biện dữ tợn, lên tiếng gào thét.
- Tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, đồ sát thân tộc mình, ngươi muốn để mọi người của Thần Dụ Chi Hải đều biết ngươi là súc sinh sao?
- Chớ bàn bạc thân tộc với ta, thân tộc của ta là mẫu thân của ta! Bọn họ, đã bị các ngươi tai họa! Sứ mệnh tiếp theo của ta, chính là báo thù! Tuy nhiên...
Sắc mặt Dương Biện thoáng hòa hoãn, triệu Dương Thiên Hữu máu thịt be bét từ trong nhẫn không gian ra.
- Nếu ngươi đã tự mình tới đòi người, ta cũng không thể để ngươi tay không mà về.
Dương Biện đưa một tay bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, một phát bắt được đầu, dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh của Dương Thiên Khuyết, xoạt một tiếng, toàn bộ đầu da đều bị xé xuống.
Cử động tàn nhẫn để người của Thiên Kiếm Thần Tông đều khẽ nhíu mày.
Tuy nhiên trên mặt bọn hắn rất nhanh đã lộ ra nụ cười thản nhiên.
Một màn này, mang ý nghĩa Dương Biện đã triệt để quyết liệt cùng Hải Thần đảo.
Dương Biện ném da đầu ra:
- Lấy về đi, ta, thưởng cho ngươi!
Dương Thiên Khuyết nhìn da đầu tùy ý rơi vào trên biển, dùng sức nắm chặt nắm đấm:
- Ngươi phải vì hành động của mình, trả giá đắt!
Dương Biện đối xử lạnh nhạt giằng co:
- Lời giống như vậy, ta tặng lại cho ngươi! Đưa cho toàn bộ Hải Thần đảo!
Dương Thiên Khuyết ra hiệu Bằng Vương rời khỏi, trước khi đi còn đưa cho Thiên Kiếm Thần Tông một câu:
- Nếu như các ngươi dám nhúng tay vào việc tư của Hải Thần đảo, Hải Thần đảo thà rằng không còn đăng lâm Thiên Khải chiến trường cũng phải kéo các ngươi xuống!
Phó Hành Không không để ý đến loại uy hiếp này, hắn nhìn Dương Thiên Hữu trong tay Dương Biện, nhìn lại Dương Biện sát khí đầy người, hài lòng cười.
Đã mất đi Viễn Cổ kình hồn, Dương gia còn lấy cái gì đăng lâm Thiên Khải chiến trường?
Không có Thánh Vương áp trận, kết cục bọn hắn đi lên đã được chú định.
Trên khuôn mặt già nua của Phó Khải Minh đều lộ ra mấy phần nụ cười nghiền ngẫm, Hải Thần đảo, uy hiếp lớn nhất cứ kịch tính kết thúc như vậy?
Ý trời sao!
Ngàn năm trước, Hải Thần đảo bị Phần Thiên Thần Hoàng một bàn tay đánh ra khỏi Thiên Khải chiến trường.
Bỏ bao công sức hoạt động ngàn năm, chính là chờ thời khắc trở lại lịch sử Thiên Khải, đúng lúc gặp Phần Thiên Thần Hoàng tái thế luân hồi, cơ hội báo thù từ trên trời rơi xuống đang tốt, kết quả lại lôi mình vào.
Khương Phàm nói:
- Hôm nay lại rước lấy phiền phức cho Thiên Kiếm Thần Tông, hôm nào nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.
Phó Hành Không nói:
- Tiếp theo rất có thể Dương gia sẽ tập trung toàn bộ lực lượng săn giết các ngươi, không ngại tới Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta tránh một chút trước? Lần này chúng ta tới năm vị Thánh Linh, giữ được các ngươi.
- Chúng ta đang chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ? Thế giới mới vừa mới bắt đầu, các ngươi hẳn là còn không có lấy được bảo bối gì, bây giờ liền rời khỏi?
- Thế giới mới tuy tốt, nhưng lại quỷ dị.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, chỉ chỉ Đại Vương trên lưng Long Lân Lôi Mã, nói:
- Chúng ta theo nó nơi đó hiểu được chút tình huống, chia sẻ cho các ngươi, xem như cảm tạ hôm nay trợ giúp.
- Ồ?
Phó Hành Không bọn hắn thoáng cảnh giác, chẳng lẽ đã phát hiện bí mật?
- Thế giới mới xa so với chúng ta nhìn thấy hay nghĩ tới còn muốn to lớn và cường đại hơn. Đầu tiên, phạm vi nơi này có hơn mười mấy vạn dặm, có rừng rậm hoang mạc cùng biển cả, còn có ba mươi tám Tổ Nguyên sơn, chính là cự nhạc mà chúng ta nhìn thấy.
- Thứ hai, mỗi một ngọn Tổ Nguyên sơn đều có một Yêu Chủ, mỗi bộ tộc Yêu Chủ đều có một đến hai Thánh Linh. Trừ cái đó ra, còn có Yêu tộc đếm mãi không hết. Càng quan trọng hơn, nơi này có một ngọn Giới Nguyên sơn khống chế tất cả Yêu Chủ, là chủ nhân thật sự của thế giới này.
Chương 1828 Phân tích tình huống
- Chủ nhân thật sự?? Nó còn có thể khống chế tất cả Yêu Chủ? Ngươi xác định sao?
Phó Hành Không và đám người xác thực đã bị kinh đến, ba mươi tám tòa cự nhạc?
Hơn bốn mươi Thánh Linh?
Đây là đội hình thực lực khủng bố gì!
Còn có chủ nhân Giới Nguyên càng đáng sợ?
Thánh Vương sao, hay là Thánh Hoàng!
Chẳng phải là di tích này có hai ba thực lực hoàng đạo sao!
Khương Phàm nghiêm túc nói:
- Ta không cần thiết nói chuyện giật gân ở vấn đề này, nơi này xác thực có Giới Nguyên sơn, khống chế Yêu Chủ, khống chế toàn bộ di tích thế giới!
Vẻ mặt Phó Hành Không trở nên nghiêm trọng:
- Khống chế như thế nào?
- Nếu so sánh toàn bộ thế giới như một pháp trận, ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn là bên ngoài trận tâm, Giới Nguyên sơn chính là trận tâm, vậy thì mang ý nghĩa Giới Nguyên có thể thông qua pháp trận, khống chế toàn bộ thế giới, bao gồm cả cương vực ở các nơi, cũng bao gồm cả bình chướng trên khung trời.
- Các ngươi hẳn còn nhớ tình cảnh ban đầu tiến đến, bình chướng cũng không phải là do các ngươi đánh tan, mà là tự động tản ra. Đó phải là chủ nhân Giới Nguyên đã buông ra! Bởi vì... chủ nhân Giới Nguyên cần huyết nhục tế hiến!
- Nói rõ ràng!!
- Giới Nguyên chủ nhân cách mỗi trăm năm, cũng sẽ phải cần ba mươi tám Yêu Chủ tế hiến tộc nhân thuần huyết cho hắn. Nói cách khác, ngọn Giới Nguyên sơn kia cần máu tươi nuôi nấng.
- Thánh Bằng đảo và Hải Thần đảo đột nhiên phát hiện nơi này đã kích thích Thần Dụ Chi Hải, cũng kích thích vị chủ nhân Giới Nguyên này. Bên ngoài muốn càn quét nơi này, nơi này thì tham lam bên ngoài. Ta có một cảm giác, bây giờ thế giới mới tựa như là một tấm lưới lớn đang vung ra, tất cả mọi người tiến đến đều là cá!
- Thấy tốt thì lấy, còn có thể thoát thân. Một khi lưới lớn bị nắm chặt, cũng chỉ có thể biến thành một cái thớt gỗ thịt cá, mặc người ta chém giết.
Vẻ mặt của Phó Hành Không và đám người dần dần nghiêm trọng hơn, nếu thật sự là như thế, vậy cái bảo địa thần bí nhìn sinh cơ bừng bừng này chính là một Tuyệt Địa Tử Vong!
Bây giờ cường tộc các phương và Hải thú đang không ngừng liên tục xông tới, số lượng có trên mấy trăm ngàn, thậm chí còn có thể càng nhiều hơn.
Một khi thế giới mới bị phong bế, Giới Chủ lại có thực lực Thánh Vương Thánh Hoàng, còn có thể khống chế không gian toàn bộ di tích, kết quả kia... Thật sự không thể chịu nổi!
Khương Phàm lại nói:
- Chủ nhân Giới Nguyên bây giờ đang ngồi nhìn mặc kệ, mặc cho các ngươi đồ sát cướp bóc, là đang kích thích các ngươi tham lam, cũng là làm cho người bên ngoài nhìn. Nó tổn thất càng lớn, thế lực xông vào càng điên cuồng, tin tức truyền đi càng mê người, cũng sẽ có càng nhiều người tràn vào nơi này.
- Mặc dù bây giờ chủ nhân Giới Nguyên còn không đến mức đóng lại bình chướng, nhưng ai cũng khó xác định nó sẽ thu lưới ở ngày nào. Cho nên, tốt nhất các ngươi là thấy tốt thì lấy, dù gì cũng phải tùy thời làm tốt chuẩn bị rút lui.
Phó Hành Không chậm rãi gật đầu:
- Lục công tử nhắc nhở, chúng ta sẽ lưu ý.
- Chúc các ngươi may mắn, chúng ta cáo từ trước.
Khương Phàm chắp tay hành lễ, cáo biệt đi xa.
Phó Hành Không cau mày, càng nghĩ càng cảm giác nguy hiểm.
Bây giờ tất cả mọi người đều bị lợi ích to lớn làm đầu óc choáng váng, cũng đều không rõ ràng tình huống thật sự của thế giới mới, mặc dù sớm muộn cũng sẽ phát hiện nguy hiểm, nhưng thật sự đến một khắc này, cái gọi là chủ nhân Giới Nguyên đều đã có thể muốn thu lưới.
Đây là muốn một mẻ hốt gọn Thần Dụ Chi Hải sao??
Thật ác độc mà!!
- Thánh Vương Thiên phẩm.
Phó Khải Minh bỗng nhiên khẽ nói.
- Dương Biện? Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, vào cái ngày thật sự bước đến Thánh Vương cảnh giới đó, tuyệt đối có thể trở thành tồn tại đỉnh phong nhất Thần Dụ Chi Hải.
- Ta nói là Lục Du. Thánh Vương Thiên phẩm.
Phó Khải Minh nhìn qua phương hướng bọn người Khương Phàm đi xa, vẻ mặt phức tạp.
- Lục Du là Thánh Vương Thiên phẩm? Làm sao ngài... xác định?
Phó Hành Không và đám người chợt lộ kinh sợ.
- Ta không xác định, nhưng ta có thể nhìn ra được hắn đang áp chế linh văn. Cố gắng áp chế, lại còn là khí tức Thánh Linh Thiên phẩm. Hắn cũng không phải Hắc Động linh văn, trong kinh mạch của hắn chảy xuôi chính là hỏa diễm. Hắn cũng không phải đứng ở vị trí thứ hai, mà là lãnh tụ thật sự của đội ngũ.
Phó Khải Minh chậm rãi lắc đầu:
- Ta có một loại hoài nghi, không phải Dương Biện triệu tập những người này, mà là Lục Du triệu tập Dương Biện!
- Tán tu của Thần Dụ Chi Hải không thể nào sinh ra Thánh Vương Thiên phẩm!
Phó Hành Không nghiêm túc lên, chẳng lẽ không phải tán tu?
Vậy hắn là ai!
Ai có thể cho lực lượng Dương Biện báo thù, ai có thể để cho Dương Biện đi theo?
- Ngươi muốn làm thế nào?
Bằng Vương chở Dương Thiên Khuyết rời khỏi trăm dặm liền ngừng.
Dương Thiên Hữu không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với Hải Thần đảo, mà đối với Thánh Bằng đảo cũng quan trọng giống như vậy.
Bởi vì thứ mạnh nhất để Hải Thần đảo ỷ vào khiêu chiến hoàng đạo, chính là Dương Thiên Hữu!
Chỉ cần Dương Thiên Hữu chân chính bước lên cảnh giới Thánh Vương liền có thể đánh đâu thắng đó tại Thiên Khải chiến trường, lại phối hợp với Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo, hoàn toàn có thể giết ra một con đạo đường máu vấn đỉnh hoàng đạo.
Nhưng không có Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có lực lượng để khiêu chiến Thiên Khải chiến trường, Thánh Bằng đảo bọn hắn càng không nhất định lại bồi tiếp chịu chết.
- Ta nhất định sẽ mang Thiên Hữu trở về!
Dương Thiên Khuyết âm trầm sắc mặt, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Trước đó ôm lấy lòng tin đối với Dương Thiên Hữu, sau khi đạt được Hải Hoàng Tam Xoa Kích lại càng có lòng tin, phối hợp Viễn Cổ kình hồn cùng Thiên Mệnh Chiến Giới, tương lai sau khi Dương Thiên Hữu sẽ bước lên cảnh giới Thánh Vương, thậm chí có thể khiêu chiến Thánh Hoàng, hi vọng trở lại hoàng đạo của Hải Thần đảo bọn hắn sẽ đạt từ bảy phần trở lên.
Thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Dương Thiên Hữu lại rơi xuống trên tay Dương Biện quá tuỳ tiện, đây quả thực là hoang đường!
Chương 1829 Đoạt hồn
- Ta hỏi là, ngươi muốn làm thế nào!
Bằng Vương ngữ khí lạnh nhạt, Thánh Bằng đảo bọn chúng muốn đánh cược hết thảy để bồi Hải Thần đảo chinh chiến Thiên Khải chiến trường, đây không phải trò đùa.
- Mời Thánh Tổ các ngươi, tự mình theo giúp ta đuổi bắt Dương Biện.
- Ngươi muốn đuổi không chỉ là Dương Biện, còn phải đề phòng Thiên Kiếm Thần Tông, muốn đuổi thì Thánh Tổ Dương gia các ngươi cũng phải cùng đuổi. Nhưng cứ như vậy, trong đội ngũ cũng chỉ còn lại có ba vị Thánh Linh.
- Chỉ cần đánh tan liên minh lâm thời của Thủy Kỳ Lân và Giao Long này, ba vị Thánh Linh đã đủ để quét ngang hải vực!
- Ta còn có một đề nghị.
- Nói!
- Mời Dương Biện về! Dương Biện đã là Thánh Vương Thiên phẩm, còn thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, tay cầm vũ khí có thể chống đỡ Hải Hoàng Tam Xoa Kích, tiềm lực thiên phú đều tương xứng với Dương Thiên Hữu.
- Nếu như ngươi có thể buông xuống tư thái, mời hắn về phối hợp với Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có bất kỳ gì để lo lắng đăng lâm hoàng đạo.
Dương Thiên Khuyết trầm mặc, đứng ở góc độ lợi ích gia tộc, đây đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, hắn bởi vì để che giấu bê bối chuyện xử tử Dương Biện nên đã làm quá tuyệt tình.
Một ít thân tộc của Dương Biện còn sót lại, cũng bởi vì cái chết của Dương Duy, bị Dương Ngọc Chân xử tử toàn bộ.
Đưa mắt nhìn khắp toàn cả gia tộc, có thể nói người còn có chút liên quan cùng Dương Biện, cũng chỉ hắn, Dương Lam, Dương Thiên Hữu.
Người như vậy, đã bị thù hận thôn phệ, mời về gia tộc hậu quả khó mà lường được.
Coi như Dương Biện chủ động yêu cầu gia nhập, Dương Thiên Khuyết cũng không dám dùng. Hắn sợ Dương Biện đang nhẫn nhịn, sẽ tìm cơ hội hủy đi Dương Thiên Hữu, hủy đi Dương gia. Hắn càng sợ Dương Biện cùng Dương Thiên Hữu 'hai hổ tranh chấp', sẽ ràng buộc ở Dương gia, mang đến cho Hải Thần đảo tổn thương khó có thể tưởng tượng.
Bằng Vương tiếp tục ép hỏi:
- Ta hỏi lại một vấn đề tàn khốc, nếu như Dương Biện thật sự giết Dương Thiên Hữu thì sao? Ngươi là ủng hộ Dương Biện trở về, hay là giết hắn!
Dương Thiên Khuyết trầm mặc một lát, nói:
- Ta rất hiểu rõ Dương Biện, hắn không thể nào giết Thiên Hữu bây giờ, hắn sẽ chờ ta xuất hiện mà ra tay ở ngay trước mặt ta, thậm chí sẽ chạy đến phía ngoài hải vực, giết Thiên Hữu ở trước mặt tất cả mọi người. Hắn cần một nghi thức chiêu cáo Thần Vực Chi Hải báo thù, mà không phải mình tự mình xử lý.
- Trước đó ta đã cảnh cáo rồi, nếu như cuối cùng Dương Thiên Hữu thật sự chết, các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đón Dương Biện về, còn phải xử lý tốt mối quan hệ, nếu không Thánh Bằng đảo chúng ta tuyệt đối không phụng bồi!
Sau khi tin tức Dương Thiên Hữu bị bắt truyền khắp chiến trường, các cường giả của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều bị kích thích, bọn hắn phát cuồng tấn công mạnh, trùng kích dã man, từ từ khống chế được chiến trường.
Nửa ngày sau, khi Kim Sí Đại Bằng tháo chạy, liên minh lâm thời này đã nhanh chóng tan rã.
Thủy Kỳ Lân quả quyết rút lui, trước khi vòng vây hình thành, bọn chúng đã mang theo hai Bán Thánh Thủy Kỳ Lân chật vật đào thoát.
Ly Long, Giao Long, Thủy Kỳ Lân, toàn bộ bị Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo bao vây tiêu diệt, không một con may mắn thoát khỏi.
Sau khi Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thương lượng đơn giản, một Thánh Tổ Lôi Bằng và một Thánh Tổ Dương gia, mang theo Dương Thiên Khuyết, Bằng Vương và hai vị Bán Thánh, tự mình đuổi bắt Dương Biện.
Những đội ngũ khác được ba vị Thánh Linh và mười vị Bán Thánh dẫn đầu, tiếp tục càn quét hải vực.
Bọn người Khương Phàm cũng không có vội vã rời khỏi thế giới mới, mà khống chế Long Lân Lôi Mã phóng tới ba vạn dặm, tìm tới một nơi ẩn nấp giấu đi.
Dương Thiên Hữu bị ném xuống đất, máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn rất suy yếu:
- Thiên Kiếm Thần Tông đâu? Ha ha, bây giờ không phải ngươi hẳn là đã đầu nhập vào Thiên Kiếm Thần Tông sao?
Dương Biện nhìn đệ đệ đã từng rất thân, lại nhớ tới Lôi Tú, nhớ tới mẫu thân, gương mặt hắn lại từ từ vặn vẹo dữ tợn:
- Mối thù của ta, chính ta báo. Bây giờ là ngươi, tiếp theo chính là lão nương đáng chết kia của ngươi! Ta sẽ để cho tất cả các ngươi, đều nợ máu trả bằng máu!
Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi cười lạnh:
- Tự mình báo? Chỉ bằng mấy người các ngươi đây? Ha ha, đại ca à, ngươi cũng có thời điểm ngây thơ như vậy sao?
- Ngươi không thể, không có nghĩa là ta không thể. Ngươi rời khỏi Hải Thần đảo, chẳng phải là cái gì, ta rời khỏi Hải Thần đảo, vẫn là tuyệt đại thiên kiêu như cũ!
- Rời khỏi Hải Thần đảo, ngươi chính là phản đồ! Ngươi không chỉ có phản bội gia tộc, càng phản bội Hải Thần đảo. Ngươi là tội nhân, tội nhân của Dương gia! Ta, hổ thẹn vì ngươi!
- Luôn mồm đều là phản bội, các ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn.
Dương Biện nâng một chân, đánh vào lồng ngực Dương Thiên Hữu.
Dương Thiên Hữu nằm ngang bay ra ngoài, đâm vào trên núi đá, động đến vết thương trên toàn thân, đau đến hắn suýt chút nữa ngạt thở.
Sắc mặt Dương Biện âm trầm từ từ đi đến chỗ Dương Thiên Hữu:
- Lôi Tú chết như thế nào?
Dương Thiên Hữu suy yếu ho ra máu, lạnh lùng nói:
- Ngươi hại chết!
- Chớ thể hiện thông minh với ta, dám giết không dám nhận sao?
- Chính là ngươi hại chết. Nếu như ngươi không giết chết Dương Duy, Dương gia sẽ khi dễ cô ta như cống phẩm mà đặt ở nơi đó, mặc kệ không hỏi, cũng sẽ không tổn thương. Nếu như ngươi không đưa tín vật đính ước trước hôn lễ, cô ta đã sớm nhận lấy số mệnh, cũng sẽ không phản kháng, sẽ không còn có tưởng niệm khác. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại giết Dương Duy, lại cho cô ta tưởng niệm. Cô ta bị tra tấn và mong ước khốn nhiễu... Hỏng mất...
Dương Thiên Hữu ho khan vài tiếng, miệng mang đầy máu mà cười lạnh:
- Đây không phải ngươi giết sao?
Dương Biện đến ở trước mặt hắn, dùng sức nắm chặt chiến kích:
- Mẫu tử các ngươi cướp đi mệnh của ta, thân tộc ta, người yêu của ta, cướp đi hết thảy mọi thứ của ta, ta cũng sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của ngươi!
Chương 1830 Thiên Mệnh Chiến Giới
- Ha ha, ngươi cướp không được! Ngươi không dám, nếu không coi như Hải Thần đảo nghênh chiến Thiên Kiếm Thần Tông, cũng đều sẽ bắt ngươi lại, đồ sát cùng tất cả những người có liên quan tới ngươi. Ngươi càng không thể, phụ thân cũng đã đang đi tìm ta, không bao lâu, ngươi liền...
Dương Thiên Hữu lời còn chưa dứt, phần bụng đột nhiên truyền đến đau nhức kịch liệt, con ngươi của hắn có chút ngưng tụ, khó có thể tin cúi đầu xuống.
Đồ Thần Chiến Kích trong tay Dương Biện, vô tình đâm vào bụng Dương Thiên Hữu, nơi đó là khí hải.
- Ngươi...
Dương Thiên Hữu ớn lạnh toàn thân, đang muốn ngăn cản, Đồ Thần Chiến Kích lại bộc phát khí tức sát lục thảm liệt, tràn ngập bá khí cương mãnh, chấn vỡ khí hải, trùng kích kinh mạch toàn thân.
- A!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng rừng hoang hắc ám.
Kinh mạch toàn thân Dương Thiên Hữu vỡ vụn, Cự Kình linh văn mà hắn kiêu ngạo nhanh chóng ảm đạm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn phần bụng be bét máu thịt, hắn kêu thảm, thét lên, cơ hồ đã trở nên điên cuồng.
Khí hải bị phá!
Kinh mạch vỡ nát!
Hắn... bị phế đi??
Dương Biện một phát bắt được đầu của hắn:
- Viễn Cổ kình hồn của ngươi, thuộc về ta!!
- Không! Không! Ngươi không thể nào... Ta là hi vọng của Dương gia, ta là chủ nhân tương lai của Hải Thần đảo. Ngươi không thể nào, a a a, ngươi không thể nào... Dừng tay... Dừng tay... A a a...
Rốt cuộc Dương Thiên Hữu cũng sợ hãi, hắn giãy dụa kịch liệt, nhưng kinh mạch đã vỡ vụn, rốt cuộc cũng không phóng thích ra được năng lượng, chỉ có thể mặc cho kình hồn bị vô tình kéo ra khỏi nội hải.
Rống!!
Viễn Cổ kình hồn rời khỏi nội hải nhảy vọt lên, mặc dù hồn phách nhưng lại phát động lên thủy triều cuồn cuộn, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, tức giận, uy nghiêm, mưu toan tránh thoát khỏi sự giam cầm của Dương Biện.
- Ta từng ở Địa Ngục thể nghiệm qua cảm giác sống không bằng chết, ngươi, cũng nếm thử đi.
Dương Biện kéo lấy Viễn Cổ kình hồn đang giãy dụa, cưỡng ép dung nhập vào nội hải trong thân thể mình.
Rống...
Viễn Cổ kình hồn của Dương Biện cắn một cái vào kình hồn của Dương Thiên Hữu, va chạm mặt biển, kéo vào đáy biển thâm thúy tàn nhẫn gặm ăn.
Viễn Cổ kình hồn của Dương Thiên Hữu giãy dụa kịch liệt, nhưng ở trong nội hải của người khác, lại là Linh Hồn cảnh, nó giãy dụa lại hoàn toàn phí công.
- Không không không, trả Viễn Cổ kình hồn lại cho ta! Trả lại cho ta!! Ngươi có biết Hải Thần đảo vì để cho ta thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng không? Ngươi không thể tuyệt tình như vậy, ngươi không thể hủy nó!
Dương Thiên Hữu lộn nhào bổ nhào trước mặt Dương Biện, máu me đầy mặt, đau đớn gào thét.
Viễn Cổ kình hồn là kiêu ngạo của hắn, càng là vốn liếng để hắn dẫn dắt Hải Thần đảo, miệt thị tất cả thiên tài của Thần Dụ Chi Hải.
Vì để thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, Dương gia đã xử tử Dương Biện, Ngụy gia hi sinh lão tổ, hắn càng dùng các loại đan dược linh túy để thay xương đổi cốt.
Hắn không thể nào mất đi Viễn Cổ kình hồn!
Cái này so với mệnh hắn còn quan trọng hơn!
- Hãy từ từ cảm nhận lấy cái cảm giác này, cái này gọi là tuyệt vọng, cái này gọi là đau khổ, cái này gọi là sống không bằng chết!
Dương Biện đá văng Dương Thiên Hữu, sau đó ngồi xếp bằng ngay tại chỗ để luyện hóa Viễn Cổ kình hồn.
Đối với Cự Kình linh văn mà nói, không còn cái nào bổ dưỡng hơn thứ này.
- Ngươi đã bị gia tộc từ bỏ, nếu như ta lại phế đi, hi vọng của gia tộc sẽ đặt ở đâu? Ngươi là muốn hủy Dương gia, hủy Hải Thần đảo ngàn năm chờ đợi sao? Tên hổn đản ngươi, ngươi là tên phản đồ, ngươi là súc sinh, ngươi chết không yên lành...
Dương Thiên Hữu gào thét, không còn trầm ổn tỉnh táo như thường ngày.
Từ đầu đến cuối được gia tộc cẩn thận nuôi nhốt, hắn căn bản không chịu nổi đả kích bất thình lình.
- Thật đáng tiếc, Dương Ngọc Chân lại dưỡng ngươi thành bộ dáng này!
Dương Biện nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
- Trả Viễn Cổ kình hồn lại cho ta...
Dương Thiên Hữu dữ tợn bổ nhào qua, lại bị Khương Phàm một tay bóp lấy cổ, thô lỗ lắc ở trên mặt đất.
- Thiên Mệnh Chiến Giới, giao cho ta!
- Mơ tưởng!
Dương Thiên Hữu chưa bao giờ chật vật qua như thế, cái này khiến hắn khuất nhục, tức giận, táo bạo, muốn phát tiết.
Nhưng kinh mạch đã vỡ vụn, kình hồn đã bị cướp, hắn không có cường thế cùng kiêu ngạo như trước đó nữa, mà là yếu ớt mặc người chém giết.
- Tỉnh táo chút, ngươi không gánh nổi Thiên Mệnh Chiến Giới, giao ra!
- Ngươi là cái thá gì, ta chết cũng sẽ không giao cho ngươi!
- Ngươi giao ra, chừa chút tôn nghiêm, sớm nghỉ ngơi. Nếu để cho ta tự mình động thủ, ngươi so bây giờ còn muốn chật vật hơn nữa đấy.
- Các ngươi... Các ngươi là bọn giặc cỏ, là bọn thổ phỉ! Các ngươi không xứng có được đồ của Dương Thiên Hữu ta! Ta, chết cũng sẽ không giao cho các ngươi...
Dương Thiên Hữu ngẩn đầu lên trời rống to, nghĩ đến tự bạo, nhưng tàn khốc là kinh mạch của hắn vỡ vụn, đã không thể nào điều động năng lượng.
Khương Phàm lạnh lùng nhìn hắn:
- Một lần cuối cùng, tự mình giao ra!
Đại Vương vuốt vuốt Hải Hoàng Tam Xoa Kích:
- Đừng không biết điều, giãy dụa vô ích cũng không thể hiện được ngươi vũ dũng, mà là ngây thơ.
Mặt mũi Dương Thiên Hữu mang đầy máu, nhìn Khương Phàm:
- Dương Biện đã cho các ngươi điều kiện gì, ta cho các ngươi gấp bội!
Khương Phàm cười, bọn người Chu Thanh Thọ cũng đều cười.
Dương Thiên Hữu kịch liệt ho khan:
- Đối với Hải Thần đảo mà nói, Dương Biện phải chết, coi như tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, cũng cứu không được hắn. Các ngươi muốn chôn cùng hắn sao?
Khương Phàm giơ tay lên, ngả vào trước mặt Dương Thiên Hữu:
- Thiên Mệnh Chiến Giới!
- Trước khi Dương gia đuổi tới nơi này, cam đoan của ta vẫn sẽ hữu hiệu. Bắt lấy Dương Biện, quy thuận ta, các ngươi liền sẽ có được ánh sáng tương lai.
Dương Thiên Hữu còn muốn tranh thủ, lại bị Chu Thanh Thọ bóp lấy cổ tay, thô lỗ giật nhẫn không gian xuống.
- Ta xem trong này có cái gì trước một chút.
Chu Thanh Thọ đã đợi đã không kịp, đây chính là siêu cấp thiên tài được Hải Thần đảo toàn lực bồi dưỡng, trong nhẫn không gian khẳng định có đồ tốt.
- Trả lại cho ta...
Khương Phàm cao giọng thét lên ra lệnh, trước tiên lấy đi Cự Quy Hải Linh, sau đó bay lên không.
- Hải Hoàng Tam Xoa Kích, đã lấy được.
Đại Vương xô ra mặt biển, khống chế hải triều lao thẳng đến bầu trời, rơi xuống trên thân Long Lân Lôi Mã.
Dương Biện nhìn lại chiến trường nơi xa, Lý Hùng đã tránh thoát các tộc lão, mang theo tiếng rống rung động trời biển:
- Dương Biện, ngươi nói ba trận chiến định sinh tử đâu? Đây chỉ là trận chiến thứ hai, ngươi đùa nghịch tâm cơ đùa nghịch đến trên thân tộc nhân của ngươi?
Dương Biện kéo lấy Dương Thiên Hữu be bét máu thịt bay lên không rút lui, chỉ để lại thanh âm lạnh lẽo:
- Ta ước định ba trận chiến định sinh tử, nhưng không có ước định chiến đấu ngay trước mặt các ngươi! Ta sẽ cho hắn cuộc chiến thứ ba, sau ba trận chiến... Giết!!
- Đi mau.
Các tộc lão Lý gia lại lần nữa khống chế Lý Hùng, chạy thẳng đến chiến trường xa xa, báo cáo tình huống với Dương gia.
- Xảy ra chuyện gì? Ai bị bắt??
Dương Thiên Khuyết gian nan tránh thoát khỏi Giao Long, rời khỏi chiến trường.
Tộc lão Lý gia nói:
- Dương Biện bắt Thiên Hữu đi, Dương Lam không rõ sống chết, Dương Hôn hôn mê.
Dương Thiên Khuyết dâng lên lửa giận, suýt chút nữa đã chụp chết lão già này:
- Bắt đi ở đâu? Ở chỗ này? Tại các ngươi ra tay? Lý gia các ngươi trơ mắt nhìn sao? Các ngươi đều là thùng cơm sao?
- Không phải! Là Dương Biện ở nơi đó gào to khiêu chiến, Thiên Hữu công tử liền đi, không nghĩ tới... Vừa đối mặt liền bị bắt lấy! Dương Lam bọn hắn cũng bị một con cự quy chặn ở nửa đường, tranh thủ cho bọn người Dương Biện cơ hội rút lui.
Tộc lão Lý gia khẽ nhíu mày, rất bất mãn trước ngữ khí của Dương Thiên Lan, dù sao đây cũng chuyện đột nhiên xảy ra, ai cũng không nghĩ tới sẽ là như thế này.
Đấy là khiêu chiến, lại còn là trận chiến ước định thứ hai.
Đương nhiên chính là sảng khoái đánh một trận, sau đó lại chờ cuộc chiến thứ ba.
Mà Dương Thiên Hữu lại còn khống chế Thiên Mệnh Chiến Giới, hoàn toàn có thể cùng Dương Biện đánh cái mấy chục hiệp. Dương Lam lại theo sát ở phía sau, Lý gia bọn hắn chỉ là xem kịch mà thôi.
- Bằng Vương!!
Dương Thiên Khuyết lên cơn giận dữ, hướng lên bầu trời hô to:
- Giúp ta đuổi theo Dương Biện!
Bằng Vương nơi đó đang cùng Kim Sí Đại Bằng giết kịch liệt, không nguyện ý để ý tới, nhưng dù sao hai bên cũng là minh hữu, nó gáy to một tiếng, lôi triều cuồng kích Cửu Thiên, tránh khỏi đối thủ, giương cánh bay đi nhào về phía Dương Thiên Khuyết.
Chiến trường hỗn loạn còn đang giết hừng hực khí thế, Bằng Vương chở lấy Dương Thiên Khuyết đuổi bắt Dương Biện đã đi xa.
- Lôi Mã, tìm kiếm Thiên Kiếm Thần Tông!
Khương Phàm thúc giục Long Lân Lôi Mã, muốn triệt để hất Lôi Bằng ra gần như không thể, chỉ có thể tạm thời tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa.
Long Lân Lôi Mã cũng không dám khinh thường, phía sau chính là Lôi Bằng, tốc độ xưng bá dưới bầu trời.
Nó mang theo lôi triều, dán sát bình chướng trên khung trời dùng tốc độ cao nhất lao vùn vụt, tìm kiếm tung tích Thiên Kiếm Thần Tông.
Thiên Kiếm Thần Tông không để cho bọn hắn tìm quá lâu, giờ phút này đang đứng ở trên vách đá bên cạnh hải vực, đang tính toán nên làm như thế nào để mang đám Thái Thản Cự Viên táo bạo vào hải vực.
Long Lân Lôi Mã nhìn thấy, nó chở bọn người Khương Phàm vọt tới.
- Long Lân Lôi Mã! Là nhóm người Dương Biện!
Phó Hành Không giới thiệu với Thánh Linh dẫn đội.
Thánh Linh là tông chủ tiền nhiệm đã ẩn lui, Phó Khải Minh.
- Phía sau hẳn là Bằng Vương. Tiểu tử này lại đã làm gì, lại kích thích Bằng Vương đến đây.
Phó Hành Không nói:
- Hắn còn cần làm gì sao? Chỉ cần lộ mặt gần Hải Thần đảo, đám người Dương gia kia khẳng định phải bắt hắn lại! Cùng ngày tại Kim Bảo đảo sở dĩ không có cưỡng ép bắt lấy, một là bởi vì có chúng ta nhúng tay, hai là ở ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bọn hắn muốn mặt. Bây giờ đã tới thế giới mới, không có kiềm chế, cũng không có lo lắng, bọn hắn không cần thiết lại lưu tình.
Phó Khải Minh nói:
- Tên Dương Biện này vậy mà lại nhiều lần thoát chết, còn một lần nữa thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, biến đổi thành Thánh Vương Thiên phẩm, quả thực là kỳ tích. Ngươi đã cùng hắn tiếp xúc qua, có nắm chắc sẽ chiêu mộ được đến thần tông chúng ta không?
Phó Hành Không nói:
- Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, thiên phú như vậy có tương lai vô hạn, nhưng tương tự cần đầy đủ tài nguyên đến chèo chống. Đưa mắt nhìn khắp Thần Dụ Chi Hải, trừ Thiên Kiếm Thần Tông, ai có thể bồi dưỡng hắn đến cảnh giới Thánh Vương chân chính?
Phó Khải Minh nói:
- Nếu như Hải Thần đảo mời hắn về thì sao?
Phó Hành Không thoáng hạ giọng:
- Không có nếu như! Chúng ta không thể để cho tình huống kia xảy ra!
Khi bọn hắn đang nói chuyện, Long Lân Lôi Mã đã chở Khương Qua, Dương Biện, Khương Phàm, vọt tới nơi này.
- Phó tông chủ, thật sự là đúng dịp nhỉ, lại gặp mặt.
Khương Phàm thả người nhảy xuống Lôi Mã, cười chào hỏi.
Không phải ngươi chạy tới chỗ chúng ta sao?
Phó Hành Không cười nhạt nói:
- Lục công tử đây là vội vã muốn đi đâu sao?
- Đến hải vực đi săn, đang chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ?? Con mồi đâu?
- Đã bắt được.
- Nhìn vẻ mặt tươi cười của Lục công tử, con mồi hẳn là rất béo tốt.
- Ha ha, không chỉ có mập, còn rất non. Không phải sao, đánh nhỏ, già không muốn, nên đã đuổi theo tới.
- Xem ra kẻ đó tức giận không nhẹ nhỉ, cần hỗ trợ sao?
Phó Hành Không trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ đã bắt lấy Dương Thiên Hữu rồi?
Thật sự là dám nghĩ dám làm!
- Nếu như không phiền toái...
- Ha ha, không phiền phức.
Trong lúc nói cười, Phó Hành Không đã đi đến phía trước, toàn thân dâng lên hào quang óng ánh, rọi khắp nơi trên Thiên Hải, trong ánh sáng giống như ẩn chứa hàng tỷ thanh kiếm khí, lăng liệt thấu xương, không gian đều xuất hiện lít nha lít nhít vết rách.
Bằng Vương của Thánh Bằng đảo đứng ở bên ngoài mấy ngàn mét, cảnh giác Thiên Kiếm Thần Tông trước mặt.
Dương Thiên Khuyết đứng trên lưng Bằng Vương, không để ý đến bọn người Phó Khải Minh, mà là chăm chú nhìn Dương Biện.
Chương 1827 Thân phận của Lục Du
- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, đối thủ lớn nhất của Hải Thần đảo là Thiên Kiếm Thần Tông! Ngươi trưởng thành, vậy mà lại đi đầu quân cho Thiên Kiếm Thần Tông?
- Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, sinh ra ở Hải Thần đảo, chết tại Hải Thần đảo, sinh sinh tử tử của Hải Thần đảo, ngươi cũng dám khiêu chiến Hải Thần đảo? Ta từ nhỏ đã giáo dục ngươi, vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, bản thân có thể bỏ qua hết thảy, vậy mà ngươi lại nhu nhược sợ chết như thế!
Dương Biện nhìn người đã từng là phụ thân của mình, chỉ lạnh lùng đáp lại hai chữ:
- Súc sinh!!
Ánh mắt Dương Thiên Khuyết trở nên giá lạnh:
- Khiêu khích gia tộc, nhục nhã phụ thân, bây giờ ngươi đã luân lạc tới trình độ này?
- Đừng có lại đề cập gia tộc với ta, ngươi càng không xứng làm phụ thân! Ta đã từng cảm thấy vinh hạnh khi ở Hải Thần đảo, bây giờ lại lấy làm hổ thẹn vì các ngươi!
- Mệnh của ngươi là gia tộc cho, khi gia tộc suy nghĩ lấy lại, lấy lúc nào! Ngươi không có tư cách phản đối, ngươi càng không có tư cách tức giận!
- Hải Thần đảo phát triển đến thế hệ này, cuối cùng đã tới thời điểm có thể trở lại hoàng đạo, tất cả mọi người hẳn là nên vứt bỏ tất cả, toàn lực ứng phó, chỉ cần có thể làm ra cố gắng chấn hưng Hải Thần đảo, hết thảy đều có thể hi sinh! Bao gồm cả mệnh, bao gồm cả mạng của tất cả mọi người!
- Ha ha, ngươi buồn cười lại thật đáng buồn! Miệng ngươi từng tiếng là vì gia tộc, vì Hải Thần đảo, tại sao lại muốn xử tử ta?
- Dương Thiên Hữu rời khỏi kình hồn của ta liền không thể thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn? Ta trở về, Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, không phải ta có tư cách làm tộc trưởng hơn? Nếu ngươi nói cái gì cũng đều có thể hi sinh, vì sao không nghênh đón ta trở về, vì sao không chủ động thoái vị?
- Tính cách ngươi vội vàng xao động, không thích hợp làm thống lĩnh! Ngươi rất cao ngạo, bất khuất dưới người, chỉ có thể chết, không thể nào giữ lại! Thiên Hữu thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, cần đầy đủ thuốc dẫn, ngươi phải chết! Về phần bây giờ, trong lòng ngươi có thù hận, càng không thể làm tộc trưởng!
- Miệng đầy hồ ngôn loạn ngữ! Cút đi, ta không muốn lại phế nửa câu với ngươi!
- Giao Thiên Hữu ra!
- Nằm mơ sao? Ta sẽ lăng trì hắn ở ngay trước mặt phụ mẫu của hắn! Ta sẽ xé sống phụ mẫu của hắn ở ngay trước mặt Hải Thần đảo! Ta sẽ quanh quẩn trước mặt toàn Thần Dụ Chi Hải, đồ sát Hải Thần đảo các ngươi!
Dương Biện dữ tợn, lên tiếng gào thét.
- Tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, đồ sát thân tộc mình, ngươi muốn để mọi người của Thần Dụ Chi Hải đều biết ngươi là súc sinh sao?
- Chớ bàn bạc thân tộc với ta, thân tộc của ta là mẫu thân của ta! Bọn họ, đã bị các ngươi tai họa! Sứ mệnh tiếp theo của ta, chính là báo thù! Tuy nhiên...
Sắc mặt Dương Biện thoáng hòa hoãn, triệu Dương Thiên Hữu máu thịt be bét từ trong nhẫn không gian ra.
- Nếu ngươi đã tự mình tới đòi người, ta cũng không thể để ngươi tay không mà về.
Dương Biện đưa một tay bóp lấy cổ Dương Thiên Hữu, một phát bắt được đầu, dưới ánh mắt càng lúc càng lạnh của Dương Thiên Khuyết, xoạt một tiếng, toàn bộ đầu da đều bị xé xuống.
Cử động tàn nhẫn để người của Thiên Kiếm Thần Tông đều khẽ nhíu mày.
Tuy nhiên trên mặt bọn hắn rất nhanh đã lộ ra nụ cười thản nhiên.
Một màn này, mang ý nghĩa Dương Biện đã triệt để quyết liệt cùng Hải Thần đảo.
Dương Biện ném da đầu ra:
- Lấy về đi, ta, thưởng cho ngươi!
Dương Thiên Khuyết nhìn da đầu tùy ý rơi vào trên biển, dùng sức nắm chặt nắm đấm:
- Ngươi phải vì hành động của mình, trả giá đắt!
Dương Biện đối xử lạnh nhạt giằng co:
- Lời giống như vậy, ta tặng lại cho ngươi! Đưa cho toàn bộ Hải Thần đảo!
Dương Thiên Khuyết ra hiệu Bằng Vương rời khỏi, trước khi đi còn đưa cho Thiên Kiếm Thần Tông một câu:
- Nếu như các ngươi dám nhúng tay vào việc tư của Hải Thần đảo, Hải Thần đảo thà rằng không còn đăng lâm Thiên Khải chiến trường cũng phải kéo các ngươi xuống!
Phó Hành Không không để ý đến loại uy hiếp này, hắn nhìn Dương Thiên Hữu trong tay Dương Biện, nhìn lại Dương Biện sát khí đầy người, hài lòng cười.
Đã mất đi Viễn Cổ kình hồn, Dương gia còn lấy cái gì đăng lâm Thiên Khải chiến trường?
Không có Thánh Vương áp trận, kết cục bọn hắn đi lên đã được chú định.
Trên khuôn mặt già nua của Phó Khải Minh đều lộ ra mấy phần nụ cười nghiền ngẫm, Hải Thần đảo, uy hiếp lớn nhất cứ kịch tính kết thúc như vậy?
Ý trời sao!
Ngàn năm trước, Hải Thần đảo bị Phần Thiên Thần Hoàng một bàn tay đánh ra khỏi Thiên Khải chiến trường.
Bỏ bao công sức hoạt động ngàn năm, chính là chờ thời khắc trở lại lịch sử Thiên Khải, đúng lúc gặp Phần Thiên Thần Hoàng tái thế luân hồi, cơ hội báo thù từ trên trời rơi xuống đang tốt, kết quả lại lôi mình vào.
Khương Phàm nói:
- Hôm nay lại rước lấy phiền phức cho Thiên Kiếm Thần Tông, hôm nào nhất định sẽ đến nhà thăm hỏi.
Phó Hành Không nói:
- Tiếp theo rất có thể Dương gia sẽ tập trung toàn bộ lực lượng săn giết các ngươi, không ngại tới Thiên Kiếm Thần Tông chúng ta tránh một chút trước? Lần này chúng ta tới năm vị Thánh Linh, giữ được các ngươi.
- Chúng ta đang chuẩn bị rời khỏi.
- Ồ? Thế giới mới vừa mới bắt đầu, các ngươi hẳn là còn không có lấy được bảo bối gì, bây giờ liền rời khỏi?
- Thế giới mới tuy tốt, nhưng lại quỷ dị.
Khi Khương Phàm đang nói chuyện, chỉ chỉ Đại Vương trên lưng Long Lân Lôi Mã, nói:
- Chúng ta theo nó nơi đó hiểu được chút tình huống, chia sẻ cho các ngươi, xem như cảm tạ hôm nay trợ giúp.
- Ồ?
Phó Hành Không bọn hắn thoáng cảnh giác, chẳng lẽ đã phát hiện bí mật?
- Thế giới mới xa so với chúng ta nhìn thấy hay nghĩ tới còn muốn to lớn và cường đại hơn. Đầu tiên, phạm vi nơi này có hơn mười mấy vạn dặm, có rừng rậm hoang mạc cùng biển cả, còn có ba mươi tám Tổ Nguyên sơn, chính là cự nhạc mà chúng ta nhìn thấy.
- Thứ hai, mỗi một ngọn Tổ Nguyên sơn đều có một Yêu Chủ, mỗi bộ tộc Yêu Chủ đều có một đến hai Thánh Linh. Trừ cái đó ra, còn có Yêu tộc đếm mãi không hết. Càng quan trọng hơn, nơi này có một ngọn Giới Nguyên sơn khống chế tất cả Yêu Chủ, là chủ nhân thật sự của thế giới này.
Chương 1828 Phân tích tình huống
- Chủ nhân thật sự?? Nó còn có thể khống chế tất cả Yêu Chủ? Ngươi xác định sao?
Phó Hành Không và đám người xác thực đã bị kinh đến, ba mươi tám tòa cự nhạc?
Hơn bốn mươi Thánh Linh?
Đây là đội hình thực lực khủng bố gì!
Còn có chủ nhân Giới Nguyên càng đáng sợ?
Thánh Vương sao, hay là Thánh Hoàng!
Chẳng phải là di tích này có hai ba thực lực hoàng đạo sao!
Khương Phàm nghiêm túc nói:
- Ta không cần thiết nói chuyện giật gân ở vấn đề này, nơi này xác thực có Giới Nguyên sơn, khống chế Yêu Chủ, khống chế toàn bộ di tích thế giới!
Vẻ mặt Phó Hành Không trở nên nghiêm trọng:
- Khống chế như thế nào?
- Nếu so sánh toàn bộ thế giới như một pháp trận, ba mươi tám ngọn Tổ Nguyên sơn là bên ngoài trận tâm, Giới Nguyên sơn chính là trận tâm, vậy thì mang ý nghĩa Giới Nguyên có thể thông qua pháp trận, khống chế toàn bộ thế giới, bao gồm cả cương vực ở các nơi, cũng bao gồm cả bình chướng trên khung trời.
- Các ngươi hẳn còn nhớ tình cảnh ban đầu tiến đến, bình chướng cũng không phải là do các ngươi đánh tan, mà là tự động tản ra. Đó phải là chủ nhân Giới Nguyên đã buông ra! Bởi vì... chủ nhân Giới Nguyên cần huyết nhục tế hiến!
- Nói rõ ràng!!
- Giới Nguyên chủ nhân cách mỗi trăm năm, cũng sẽ phải cần ba mươi tám Yêu Chủ tế hiến tộc nhân thuần huyết cho hắn. Nói cách khác, ngọn Giới Nguyên sơn kia cần máu tươi nuôi nấng.
- Thánh Bằng đảo và Hải Thần đảo đột nhiên phát hiện nơi này đã kích thích Thần Dụ Chi Hải, cũng kích thích vị chủ nhân Giới Nguyên này. Bên ngoài muốn càn quét nơi này, nơi này thì tham lam bên ngoài. Ta có một cảm giác, bây giờ thế giới mới tựa như là một tấm lưới lớn đang vung ra, tất cả mọi người tiến đến đều là cá!
- Thấy tốt thì lấy, còn có thể thoát thân. Một khi lưới lớn bị nắm chặt, cũng chỉ có thể biến thành một cái thớt gỗ thịt cá, mặc người ta chém giết.
Vẻ mặt của Phó Hành Không và đám người dần dần nghiêm trọng hơn, nếu thật sự là như thế, vậy cái bảo địa thần bí nhìn sinh cơ bừng bừng này chính là một Tuyệt Địa Tử Vong!
Bây giờ cường tộc các phương và Hải thú đang không ngừng liên tục xông tới, số lượng có trên mấy trăm ngàn, thậm chí còn có thể càng nhiều hơn.
Một khi thế giới mới bị phong bế, Giới Chủ lại có thực lực Thánh Vương Thánh Hoàng, còn có thể khống chế không gian toàn bộ di tích, kết quả kia... Thật sự không thể chịu nổi!
Khương Phàm lại nói:
- Chủ nhân Giới Nguyên bây giờ đang ngồi nhìn mặc kệ, mặc cho các ngươi đồ sát cướp bóc, là đang kích thích các ngươi tham lam, cũng là làm cho người bên ngoài nhìn. Nó tổn thất càng lớn, thế lực xông vào càng điên cuồng, tin tức truyền đi càng mê người, cũng sẽ có càng nhiều người tràn vào nơi này.
- Mặc dù bây giờ chủ nhân Giới Nguyên còn không đến mức đóng lại bình chướng, nhưng ai cũng khó xác định nó sẽ thu lưới ở ngày nào. Cho nên, tốt nhất các ngươi là thấy tốt thì lấy, dù gì cũng phải tùy thời làm tốt chuẩn bị rút lui.
Phó Hành Không chậm rãi gật đầu:
- Lục công tử nhắc nhở, chúng ta sẽ lưu ý.
- Chúc các ngươi may mắn, chúng ta cáo từ trước.
Khương Phàm chắp tay hành lễ, cáo biệt đi xa.
Phó Hành Không cau mày, càng nghĩ càng cảm giác nguy hiểm.
Bây giờ tất cả mọi người đều bị lợi ích to lớn làm đầu óc choáng váng, cũng đều không rõ ràng tình huống thật sự của thế giới mới, mặc dù sớm muộn cũng sẽ phát hiện nguy hiểm, nhưng thật sự đến một khắc này, cái gọi là chủ nhân Giới Nguyên đều đã có thể muốn thu lưới.
Đây là muốn một mẻ hốt gọn Thần Dụ Chi Hải sao??
Thật ác độc mà!!
- Thánh Vương Thiên phẩm.
Phó Khải Minh bỗng nhiên khẽ nói.
- Dương Biện? Viễn Cổ kình hồn, Thánh Vương Thiên phẩm, vào cái ngày thật sự bước đến Thánh Vương cảnh giới đó, tuyệt đối có thể trở thành tồn tại đỉnh phong nhất Thần Dụ Chi Hải.
- Ta nói là Lục Du. Thánh Vương Thiên phẩm.
Phó Khải Minh nhìn qua phương hướng bọn người Khương Phàm đi xa, vẻ mặt phức tạp.
- Lục Du là Thánh Vương Thiên phẩm? Làm sao ngài... xác định?
Phó Hành Không và đám người chợt lộ kinh sợ.
- Ta không xác định, nhưng ta có thể nhìn ra được hắn đang áp chế linh văn. Cố gắng áp chế, lại còn là khí tức Thánh Linh Thiên phẩm. Hắn cũng không phải Hắc Động linh văn, trong kinh mạch của hắn chảy xuôi chính là hỏa diễm. Hắn cũng không phải đứng ở vị trí thứ hai, mà là lãnh tụ thật sự của đội ngũ.
Phó Khải Minh chậm rãi lắc đầu:
- Ta có một loại hoài nghi, không phải Dương Biện triệu tập những người này, mà là Lục Du triệu tập Dương Biện!
- Tán tu của Thần Dụ Chi Hải không thể nào sinh ra Thánh Vương Thiên phẩm!
Phó Hành Không nghiêm túc lên, chẳng lẽ không phải tán tu?
Vậy hắn là ai!
Ai có thể cho lực lượng Dương Biện báo thù, ai có thể để cho Dương Biện đi theo?
- Ngươi muốn làm thế nào?
Bằng Vương chở Dương Thiên Khuyết rời khỏi trăm dặm liền ngừng.
Dương Thiên Hữu không chỉ có ý nghĩa trọng đại đối với Hải Thần đảo, mà đối với Thánh Bằng đảo cũng quan trọng giống như vậy.
Bởi vì thứ mạnh nhất để Hải Thần đảo ỷ vào khiêu chiến hoàng đạo, chính là Dương Thiên Hữu!
Chỉ cần Dương Thiên Hữu chân chính bước lên cảnh giới Thánh Vương liền có thể đánh đâu thắng đó tại Thiên Khải chiến trường, lại phối hợp với Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo, hoàn toàn có thể giết ra một con đạo đường máu vấn đỉnh hoàng đạo.
Nhưng không có Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có lực lượng để khiêu chiến Thiên Khải chiến trường, Thánh Bằng đảo bọn hắn càng không nhất định lại bồi tiếp chịu chết.
- Ta nhất định sẽ mang Thiên Hữu trở về!
Dương Thiên Khuyết âm trầm sắc mặt, dùng sức nắm chặt nắm đấm.
Trước đó ôm lấy lòng tin đối với Dương Thiên Hữu, sau khi đạt được Hải Hoàng Tam Xoa Kích lại càng có lòng tin, phối hợp Viễn Cổ kình hồn cùng Thiên Mệnh Chiến Giới, tương lai sau khi Dương Thiên Hữu sẽ bước lên cảnh giới Thánh Vương, thậm chí có thể khiêu chiến Thánh Hoàng, hi vọng trở lại hoàng đạo của Hải Thần đảo bọn hắn sẽ đạt từ bảy phần trở lên.
Thế nhưng tuyệt đối không ngờ rằng, Dương Thiên Hữu lại rơi xuống trên tay Dương Biện quá tuỳ tiện, đây quả thực là hoang đường!
Chương 1829 Đoạt hồn
- Ta hỏi là, ngươi muốn làm thế nào!
Bằng Vương ngữ khí lạnh nhạt, Thánh Bằng đảo bọn chúng muốn đánh cược hết thảy để bồi Hải Thần đảo chinh chiến Thiên Khải chiến trường, đây không phải trò đùa.
- Mời Thánh Tổ các ngươi, tự mình theo giúp ta đuổi bắt Dương Biện.
- Ngươi muốn đuổi không chỉ là Dương Biện, còn phải đề phòng Thiên Kiếm Thần Tông, muốn đuổi thì Thánh Tổ Dương gia các ngươi cũng phải cùng đuổi. Nhưng cứ như vậy, trong đội ngũ cũng chỉ còn lại có ba vị Thánh Linh.
- Chỉ cần đánh tan liên minh lâm thời của Thủy Kỳ Lân và Giao Long này, ba vị Thánh Linh đã đủ để quét ngang hải vực!
- Ta còn có một đề nghị.
- Nói!
- Mời Dương Biện về! Dương Biện đã là Thánh Vương Thiên phẩm, còn thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, tay cầm vũ khí có thể chống đỡ Hải Hoàng Tam Xoa Kích, tiềm lực thiên phú đều tương xứng với Dương Thiên Hữu.
- Nếu như ngươi có thể buông xuống tư thái, mời hắn về phối hợp với Dương Thiên Hữu, Hải Thần đảo sẽ không có bất kỳ gì để lo lắng đăng lâm hoàng đạo.
Dương Thiên Khuyết trầm mặc, đứng ở góc độ lợi ích gia tộc, đây đương nhiên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng, hắn bởi vì để che giấu bê bối chuyện xử tử Dương Biện nên đã làm quá tuyệt tình.
Một ít thân tộc của Dương Biện còn sót lại, cũng bởi vì cái chết của Dương Duy, bị Dương Ngọc Chân xử tử toàn bộ.
Đưa mắt nhìn khắp toàn cả gia tộc, có thể nói người còn có chút liên quan cùng Dương Biện, cũng chỉ hắn, Dương Lam, Dương Thiên Hữu.
Người như vậy, đã bị thù hận thôn phệ, mời về gia tộc hậu quả khó mà lường được.
Coi như Dương Biện chủ động yêu cầu gia nhập, Dương Thiên Khuyết cũng không dám dùng. Hắn sợ Dương Biện đang nhẫn nhịn, sẽ tìm cơ hội hủy đi Dương Thiên Hữu, hủy đi Dương gia. Hắn càng sợ Dương Biện cùng Dương Thiên Hữu 'hai hổ tranh chấp', sẽ ràng buộc ở Dương gia, mang đến cho Hải Thần đảo tổn thương khó có thể tưởng tượng.
Bằng Vương tiếp tục ép hỏi:
- Ta hỏi lại một vấn đề tàn khốc, nếu như Dương Biện thật sự giết Dương Thiên Hữu thì sao? Ngươi là ủng hộ Dương Biện trở về, hay là giết hắn!
Dương Thiên Khuyết trầm mặc một lát, nói:
- Ta rất hiểu rõ Dương Biện, hắn không thể nào giết Thiên Hữu bây giờ, hắn sẽ chờ ta xuất hiện mà ra tay ở ngay trước mặt ta, thậm chí sẽ chạy đến phía ngoài hải vực, giết Thiên Hữu ở trước mặt tất cả mọi người. Hắn cần một nghi thức chiêu cáo Thần Vực Chi Hải báo thù, mà không phải mình tự mình xử lý.
- Trước đó ta đã cảnh cáo rồi, nếu như cuối cùng Dương Thiên Hữu thật sự chết, các ngươi nhất định phải nghĩ biện pháp đón Dương Biện về, còn phải xử lý tốt mối quan hệ, nếu không Thánh Bằng đảo chúng ta tuyệt đối không phụng bồi!
Sau khi tin tức Dương Thiên Hữu bị bắt truyền khắp chiến trường, các cường giả của Hải Thần đảo và Thánh Bằng đảo đều bị kích thích, bọn hắn phát cuồng tấn công mạnh, trùng kích dã man, từ từ khống chế được chiến trường.
Nửa ngày sau, khi Kim Sí Đại Bằng tháo chạy, liên minh lâm thời này đã nhanh chóng tan rã.
Thủy Kỳ Lân quả quyết rút lui, trước khi vòng vây hình thành, bọn chúng đã mang theo hai Bán Thánh Thủy Kỳ Lân chật vật đào thoát.
Ly Long, Giao Long, Thủy Kỳ Lân, toàn bộ bị Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo bao vây tiêu diệt, không một con may mắn thoát khỏi.
Sau khi Hải Thần đảo cùng Thánh Bằng đảo thương lượng đơn giản, một Thánh Tổ Lôi Bằng và một Thánh Tổ Dương gia, mang theo Dương Thiên Khuyết, Bằng Vương và hai vị Bán Thánh, tự mình đuổi bắt Dương Biện.
Những đội ngũ khác được ba vị Thánh Linh và mười vị Bán Thánh dẫn đầu, tiếp tục càn quét hải vực.
Bọn người Khương Phàm cũng không có vội vã rời khỏi thế giới mới, mà khống chế Long Lân Lôi Mã phóng tới ba vạn dặm, tìm tới một nơi ẩn nấp giấu đi.
Dương Thiên Hữu bị ném xuống đất, máu me khắp người, chật vật không chịu nổi, mặc dù đã tỉnh lại, nhưng vẫn rất suy yếu:
- Thiên Kiếm Thần Tông đâu? Ha ha, bây giờ không phải ngươi hẳn là đã đầu nhập vào Thiên Kiếm Thần Tông sao?
Dương Biện nhìn đệ đệ đã từng rất thân, lại nhớ tới Lôi Tú, nhớ tới mẫu thân, gương mặt hắn lại từ từ vặn vẹo dữ tợn:
- Mối thù của ta, chính ta báo. Bây giờ là ngươi, tiếp theo chính là lão nương đáng chết kia của ngươi! Ta sẽ để cho tất cả các ngươi, đều nợ máu trả bằng máu!
Dương Thiên Hữu miệng đầy máu tươi cười lạnh:
- Tự mình báo? Chỉ bằng mấy người các ngươi đây? Ha ha, đại ca à, ngươi cũng có thời điểm ngây thơ như vậy sao?
- Ngươi không thể, không có nghĩa là ta không thể. Ngươi rời khỏi Hải Thần đảo, chẳng phải là cái gì, ta rời khỏi Hải Thần đảo, vẫn là tuyệt đại thiên kiêu như cũ!
- Rời khỏi Hải Thần đảo, ngươi chính là phản đồ! Ngươi không chỉ có phản bội gia tộc, càng phản bội Hải Thần đảo. Ngươi là tội nhân, tội nhân của Dương gia! Ta, hổ thẹn vì ngươi!
- Luôn mồm đều là phản bội, các ngươi thật sự làm cho ta buồn nôn.
Dương Biện nâng một chân, đánh vào lồng ngực Dương Thiên Hữu.
Dương Thiên Hữu nằm ngang bay ra ngoài, đâm vào trên núi đá, động đến vết thương trên toàn thân, đau đến hắn suýt chút nữa ngạt thở.
Sắc mặt Dương Biện âm trầm từ từ đi đến chỗ Dương Thiên Hữu:
- Lôi Tú chết như thế nào?
Dương Thiên Hữu suy yếu ho ra máu, lạnh lùng nói:
- Ngươi hại chết!
- Chớ thể hiện thông minh với ta, dám giết không dám nhận sao?
- Chính là ngươi hại chết. Nếu như ngươi không giết chết Dương Duy, Dương gia sẽ khi dễ cô ta như cống phẩm mà đặt ở nơi đó, mặc kệ không hỏi, cũng sẽ không tổn thương. Nếu như ngươi không đưa tín vật đính ước trước hôn lễ, cô ta đã sớm nhận lấy số mệnh, cũng sẽ không phản kháng, sẽ không còn có tưởng niệm khác. Nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lại giết Dương Duy, lại cho cô ta tưởng niệm. Cô ta bị tra tấn và mong ước khốn nhiễu... Hỏng mất...
Dương Thiên Hữu ho khan vài tiếng, miệng mang đầy máu mà cười lạnh:
- Đây không phải ngươi giết sao?
Dương Biện đến ở trước mặt hắn, dùng sức nắm chặt chiến kích:
- Mẫu tử các ngươi cướp đi mệnh của ta, thân tộc ta, người yêu của ta, cướp đi hết thảy mọi thứ của ta, ta cũng sẽ cướp đi hết thảy mọi thứ của ngươi!
Chương 1830 Thiên Mệnh Chiến Giới
- Ha ha, ngươi cướp không được! Ngươi không dám, nếu không coi như Hải Thần đảo nghênh chiến Thiên Kiếm Thần Tông, cũng đều sẽ bắt ngươi lại, đồ sát cùng tất cả những người có liên quan tới ngươi. Ngươi càng không thể, phụ thân cũng đã đang đi tìm ta, không bao lâu, ngươi liền...
Dương Thiên Hữu lời còn chưa dứt, phần bụng đột nhiên truyền đến đau nhức kịch liệt, con ngươi của hắn có chút ngưng tụ, khó có thể tin cúi đầu xuống.
Đồ Thần Chiến Kích trong tay Dương Biện, vô tình đâm vào bụng Dương Thiên Hữu, nơi đó là khí hải.
- Ngươi...
Dương Thiên Hữu ớn lạnh toàn thân, đang muốn ngăn cản, Đồ Thần Chiến Kích lại bộc phát khí tức sát lục thảm liệt, tràn ngập bá khí cương mãnh, chấn vỡ khí hải, trùng kích kinh mạch toàn thân.
- A!!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng rừng hoang hắc ám.
Kinh mạch toàn thân Dương Thiên Hữu vỡ vụn, Cự Kình linh văn mà hắn kiêu ngạo nhanh chóng ảm đạm.
Sắc mặt hắn tái nhợt, hoảng sợ nhìn phần bụng be bét máu thịt, hắn kêu thảm, thét lên, cơ hồ đã trở nên điên cuồng.
Khí hải bị phá!
Kinh mạch vỡ nát!
Hắn... bị phế đi??
Dương Biện một phát bắt được đầu của hắn:
- Viễn Cổ kình hồn của ngươi, thuộc về ta!!
- Không! Không! Ngươi không thể nào... Ta là hi vọng của Dương gia, ta là chủ nhân tương lai của Hải Thần đảo. Ngươi không thể nào, a a a, ngươi không thể nào... Dừng tay... Dừng tay... A a a...
Rốt cuộc Dương Thiên Hữu cũng sợ hãi, hắn giãy dụa kịch liệt, nhưng kinh mạch đã vỡ vụn, rốt cuộc cũng không phóng thích ra được năng lượng, chỉ có thể mặc cho kình hồn bị vô tình kéo ra khỏi nội hải.
Rống!!
Viễn Cổ kình hồn rời khỏi nội hải nhảy vọt lên, mặc dù hồn phách nhưng lại phát động lên thủy triều cuồn cuộn, phát ra tiếng gào thét hùng hậu, tức giận, uy nghiêm, mưu toan tránh thoát khỏi sự giam cầm của Dương Biện.
- Ta từng ở Địa Ngục thể nghiệm qua cảm giác sống không bằng chết, ngươi, cũng nếm thử đi.
Dương Biện kéo lấy Viễn Cổ kình hồn đang giãy dụa, cưỡng ép dung nhập vào nội hải trong thân thể mình.
Rống...
Viễn Cổ kình hồn của Dương Biện cắn một cái vào kình hồn của Dương Thiên Hữu, va chạm mặt biển, kéo vào đáy biển thâm thúy tàn nhẫn gặm ăn.
Viễn Cổ kình hồn của Dương Thiên Hữu giãy dụa kịch liệt, nhưng ở trong nội hải của người khác, lại là Linh Hồn cảnh, nó giãy dụa lại hoàn toàn phí công.
- Không không không, trả Viễn Cổ kình hồn lại cho ta! Trả lại cho ta!! Ngươi có biết Hải Thần đảo vì để cho ta thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn đã bỏ ra bao nhiêu cố gắng không? Ngươi không thể tuyệt tình như vậy, ngươi không thể hủy nó!
Dương Thiên Hữu lộn nhào bổ nhào trước mặt Dương Biện, máu me đầy mặt, đau đớn gào thét.
Viễn Cổ kình hồn là kiêu ngạo của hắn, càng là vốn liếng để hắn dẫn dắt Hải Thần đảo, miệt thị tất cả thiên tài của Thần Dụ Chi Hải.
Vì để thức tỉnh Viễn Cổ kình hồn, Dương gia đã xử tử Dương Biện, Ngụy gia hi sinh lão tổ, hắn càng dùng các loại đan dược linh túy để thay xương đổi cốt.
Hắn không thể nào mất đi Viễn Cổ kình hồn!
Cái này so với mệnh hắn còn quan trọng hơn!
- Hãy từ từ cảm nhận lấy cái cảm giác này, cái này gọi là tuyệt vọng, cái này gọi là đau khổ, cái này gọi là sống không bằng chết!
Dương Biện đá văng Dương Thiên Hữu, sau đó ngồi xếp bằng ngay tại chỗ để luyện hóa Viễn Cổ kình hồn.
Đối với Cự Kình linh văn mà nói, không còn cái nào bổ dưỡng hơn thứ này.
- Ngươi đã bị gia tộc từ bỏ, nếu như ta lại phế đi, hi vọng của gia tộc sẽ đặt ở đâu? Ngươi là muốn hủy Dương gia, hủy Hải Thần đảo ngàn năm chờ đợi sao? Tên hổn đản ngươi, ngươi là tên phản đồ, ngươi là súc sinh, ngươi chết không yên lành...
Dương Thiên Hữu gào thét, không còn trầm ổn tỉnh táo như thường ngày.
Từ đầu đến cuối được gia tộc cẩn thận nuôi nhốt, hắn căn bản không chịu nổi đả kích bất thình lình.
- Thật đáng tiếc, Dương Ngọc Chân lại dưỡng ngươi thành bộ dáng này!
Dương Biện nhắm mắt lại, không để ý tới hắn nữa.
- Trả Viễn Cổ kình hồn lại cho ta...
Dương Thiên Hữu dữ tợn bổ nhào qua, lại bị Khương Phàm một tay bóp lấy cổ, thô lỗ lắc ở trên mặt đất.
- Thiên Mệnh Chiến Giới, giao cho ta!
- Mơ tưởng!
Dương Thiên Hữu chưa bao giờ chật vật qua như thế, cái này khiến hắn khuất nhục, tức giận, táo bạo, muốn phát tiết.
Nhưng kinh mạch đã vỡ vụn, kình hồn đã bị cướp, hắn không có cường thế cùng kiêu ngạo như trước đó nữa, mà là yếu ớt mặc người chém giết.
- Tỉnh táo chút, ngươi không gánh nổi Thiên Mệnh Chiến Giới, giao ra!
- Ngươi là cái thá gì, ta chết cũng sẽ không giao cho ngươi!
- Ngươi giao ra, chừa chút tôn nghiêm, sớm nghỉ ngơi. Nếu để cho ta tự mình động thủ, ngươi so bây giờ còn muốn chật vật hơn nữa đấy.
- Các ngươi... Các ngươi là bọn giặc cỏ, là bọn thổ phỉ! Các ngươi không xứng có được đồ của Dương Thiên Hữu ta! Ta, chết cũng sẽ không giao cho các ngươi...
Dương Thiên Hữu ngẩn đầu lên trời rống to, nghĩ đến tự bạo, nhưng tàn khốc là kinh mạch của hắn vỡ vụn, đã không thể nào điều động năng lượng.
Khương Phàm lạnh lùng nhìn hắn:
- Một lần cuối cùng, tự mình giao ra!
Đại Vương vuốt vuốt Hải Hoàng Tam Xoa Kích:
- Đừng không biết điều, giãy dụa vô ích cũng không thể hiện được ngươi vũ dũng, mà là ngây thơ.
Mặt mũi Dương Thiên Hữu mang đầy máu, nhìn Khương Phàm:
- Dương Biện đã cho các ngươi điều kiện gì, ta cho các ngươi gấp bội!
Khương Phàm cười, bọn người Chu Thanh Thọ cũng đều cười.
Dương Thiên Hữu kịch liệt ho khan:
- Đối với Hải Thần đảo mà nói, Dương Biện phải chết, coi như tìm Thiên Kiếm Thần Tông nương tựa, cũng cứu không được hắn. Các ngươi muốn chôn cùng hắn sao?
Khương Phàm giơ tay lên, ngả vào trước mặt Dương Thiên Hữu:
- Thiên Mệnh Chiến Giới!
- Trước khi Dương gia đuổi tới nơi này, cam đoan của ta vẫn sẽ hữu hiệu. Bắt lấy Dương Biện, quy thuận ta, các ngươi liền sẽ có được ánh sáng tương lai.
Dương Thiên Hữu còn muốn tranh thủ, lại bị Chu Thanh Thọ bóp lấy cổ tay, thô lỗ giật nhẫn không gian xuống.
- Ta xem trong này có cái gì trước một chút.
Chu Thanh Thọ đã đợi đã không kịp, đây chính là siêu cấp thiên tài được Hải Thần đảo toàn lực bồi dưỡng, trong nhẫn không gian khẳng định có đồ tốt.
- Trả lại cho ta...
Bình luận facebook