-
Chương 1836-1840
Chương 1836 Một thời đại kết thúc
Khương Phàm rơi hai tay xuống, yên lặng đứng ở bên ngoài bình chướng.
Trong ý thức không ngừng quanh quẩn hình ảnh thoáng hiện trong nháy mắt đó, thật lâu khó mà bình tĩnh.
Nơi đó là bóng tối vô tận.
Nơi đó có cung điện bị tàn phá.
Nơi đó có quan tài yên lặng.
Mỗi tòa cung điện đều tản ra tuyệt vọng cùng đau thương, mỗi cái quan tài đều đứng vững mộ bia bị tàn phá.
Tại nơi sâu nhất trong hắc ám có một mảnh năng lượng thần bí đang lơ lửng mà hắn chưa từng thấy qua, giống như tinh thần, mênh mông vô ngần, lại như thời không, uốn lượn chảy xuôi.
Khi quan sát từ chỗ cao, năng lượng tại vùng đất chiếm cứ mảnh vực sâu kia cực kỳ giống một cái đầu lâu!
Một giống như thế giới giống như cái đầu lâu khổng lồ!
Khương Phàm cẩn thận hồi tưởng, lặp đi lặp lại, bởi vì ở xung quanh cái đầu kia, hắn mơ hồ có thể thấy được mấy thi thể phiêu đãng.
- Sư phụ? Phía dưới rốt cuộc là cái gì? Sư phụ, ngài biết cái gì?? Nơi này vực sâu, lại có liên hệ gì cùng Đại Hoang thâm uyên??
Khương Phàm có thể cảm nhận được Đan Hoàng tồn tại, nhưng bất luận hắn hỏi thăm thế nào, Đan Hoàng cũng đều im miệng không nói.
Đan Hoàng xuyên qua ý thức Khương Phàm, yên lặng nhìn vực sâu, một vòng bi thương, một vòng tuyệt vọng, một vòng... Đau thương... tàn hồn còn sót bên trong ung dung lan tràn.
- Đây đã từng là Táng Thiên đại mộ! Đây là một thời đại kết thúc. Thì ra... Nó ở chỗ này...
Linh hồn bên trong Thiên Hoang Bá Đao nhẹ giọng nói nhỏ, sau khi ung dung than nhẹ lại một lần nữa trở nên yên ắng.
- Nhìn thấy cái gì sao?
Dương Biện chú ý đến sắc mặt Khương Phàm dần dần nghiêm trọng.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, tâm tình nặng nề.
Không chỉ là hình ảnh quỷ bí phía dưới cái kia, càng là sự trầm mặc của Đan Hoàng.
Lấy những gì hắn hiểu rõ về Đan Hoàng, khẳng định đã biết được gì đó, sở dĩ không nói, cũng khẳng định là dính đến bí mật hắn không thể thừa nhận.
Khương Phàm nghĩ tới những lời Đan Hoàng đã từng giới thiệu về Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo, đương thời thế giới gặp phải thời điểm nguy cơ nghiêm trọng, bản thân sẽ diễn biến ra năng lượng phòng ngự.
Lục Táng, đại biểu cho hủy diệt, Lục Đạo, đại biểu cho bảo vệ.
Một bên là rơi vào đường cùng hủy diệt bản thân, từ trong phế tích hủy diệt một lần nữa khôi phục.
Một bên là kiên định không thay đổi bản thân bảo hộ, không tiếc gì mà ép khô toàn bộ năng lượng của thế giới.
Nhưng, dạng nguy cơ gì lại có thể làm cho toàn bộ hệ thống thế giới sinh ra cảnh giác? Sau đó không tiếc tiến hành hủy diệt cùng buông tay đánh cược một lần?
Nguy cơ như vậy, rất có thể đã từng xuất hiện, nếu không phải vậy thì Đan Hoàng không thể nào biết được.
Nguy cơ như vậy, rất có thể đã xuất hiện qua rất nhiều lần, vực sâu nơi này chính là đại biểu cho một lần.
Khương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, thuận lít nha lít nhít sợi rễ nhìn lên.
Giới Nguyên sơn là đang hấp thu năng lượng vực sâu sao?
Giới Nguyên sơn lại là Thần Thụ?
Xem ra bí mật nơi này còn kinh khủng hơn xa so với hắn tưởng tượng rồi!
- Ta đã tận lực.
Đại Vương dọc theo bình chướng tìm lại tìm, nhưng mãi vẫn không có phát hiện vết nứt.
- Không tìm được càng tốt hơn, không cần mạo hiểm.
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian thúc giục Khương Phàm:
- Nhìn đủ chưa, nên rời khỏi.
Khương Phàm trầm mặc thật lâu, lắc đầu:
- Đi thôi.
Đại Vương bái một cái với không gian rễ cây:
- Phụ thân, các thúc bá, các tổ tông, Đại Vương muốn đi. Ra ngoài xông xáo thế giới, ra ngoài sinh sôi tử tôn, ra ngoài lớn mạnh bộ tộc Huyền Quy! Hãy bảo hộ ta có thể còn sống trở về, bảo hộ ta có thể gặp được người lương thiện, bảo hộ ta có thể trở nên càng mạnh!
Chu Thanh Thọ thúc giục nói:
- Đi đi, chúng ta chính là người lương thiện của ngươi!!
Đại Vương đứng dậy, lại lạy vài cái, quay người rời khỏi:
- Ta đã nghĩ đến nơi chúng ta nơi muốn đi.
- Là lãnh địa Yêu Chủ nào?
Chu Thanh Thọ ngồi trên mai rùa của nó.
- Yêu Chủ coi như xong, chúng ta không thể trêu vào.
- Một phiếu cuối cùng, ngươi cần phải làm thật lớn cho ta!
- Lớn, khẳng định lớn, nhất định phải lớn! Hắc hắc... Ha ha, ha ha ha...
- Ngươi cười cái gì? Mau nói nơi xem là gì!
- Ta biết một tên tặc! Tên kia ẩn giấu rất nhiều bảo bối, bây giờ thế giới đang loạn, rất có thể nó đã đi ra bên ngoài đánh cướp, bảo khố trống rỗng, chúng ta vừa vặn cướp sạch.
- Nơi này còn có tặc??
- Đại Tặc!! Nhanh nhanh nhanh, ha ha ha, sao ta lại quên mất nó chứ.
Đại Vương càng nghĩ càng kích động, mang theo bọn người Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi.
Khương Phàm nhìn lại phương hướng vực sâu, cau mày lại.
Nơi này nơi trầm luân lấy bí mật Lục Táng, Đại Hoang nơi đó hẳn là cũng có.
Một trăm vị Kim Thai phân tán ở các nơi trên thế giới, duy chỉ có mình ở Đại Hoang có thể tiếp đón được tàn hồn trùng sinh, còn chiếm được Sơn Hà Đại Táng truyền thừa, hẳn là có liên quan cùng nơi đó sao?
Khương Phàm đột nhiên có sự xúc động mãnh liệt, muốn về Đại Hoang nhìn một chút, lại dò xét mảnh hố sâu sụp đổ kia!
Lúc nào chứ?
Trước khi đăng lâm Thiên Khải, thuận tiện xử trí Ma Hoàng, cầm lại Liệp Thần Thương!
Bọn hắn rời khỏi không lâu, bên trong rễ già um tùm xuất hiện hai hài đồng.
Chính là hai kẻ ở phía dưới Đại Đạo Thánh Thụ trên đỉnh núi kia.
- Lại là hắn, hắn đều chạy đến nơi đây.
Hài đồng ngây thơ mang nụ cười nhạt ý trên mặt, đây là trùng hợp sao?
Hay là vận mệnh đã định.
- Bằng hữu của ngươi? Lại là chỉ Chu Tước.
Hài đồng tà ác lạnh lùng nhìn qua thân ảnh đang nhìn lại nơi này kia.
- Xem như bằng hữu đi.
- Nếu như chỉ là bằng hữu bình thường, ta sẽ giữ lại, Đại Đạo Thánh Thụ đang cần thánh quả như thế này.
- Không phải ngươi đã dùng Sinh Tử Ngâm hưởng qua rồi sao?
- Lúc ấy hắn còn chưa thành thục, bây giờ trong thân thể hắn rõ ràng có cỗ lực.
- Đừng quá lòng tham không đáy. Nếu như không phải hắn ta đưa đến U Minh Địa Ngục, ngươi cũng không đụng tới ta, không đụng tới ta, ngươi còn bị vây ở nơi đó hơn ngàn năm.
Chương 1837 Đi vét của
Nam hài ngây thơ tùy tiện nói, nhưng thời điểm liếc nhìn nam hài tà ác, đáy mắt thâm thúy lại hiện lên đến ý lạnh.
Hài đồng tà ác không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt lạnh lẽo rõ ràng đã lóe ra ánh sáng tham lam.
- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, ngươi nên mở ra cửa vào mới.
Nam hài nhi ngây thơ nhắc nhở hắn lần nữa, ánh mắt dần dần hiện lạnh.
Nam hài tà ác nhìn thân ảnh dần dần biến mất, cảm nhận được tiếc nuối, nhưng cũng không cùng trở mặt nam hài nhi ngây thơ.
Sau khi một lần nữa trở lại đỉnh Giới Nguyên sơn sơn, nam hài tà ác mà nhìn về thế giới mới nơi xa đang hỗn loạn, trên mặt lạnh lùng toát ra ánh mắt tàn nhẫn.
- Lại mở cửa vào ở năm nơi! Ta phải dùng hảng tỷ sinh linh của Thần Vực Chi Hải, chúc ta lại đến thần vị!
Nam hài tà ác giang hai cánh tay, ngẩn đầu lên trời hét lớn.
Đại Đạo Thánh Thụ lắc lư kịch liệt, nhấc lên chạc cây tráng kiện va chạm bình chướng ở khung trời, cành cây giống như Cự Long ngẩng đầu, khí thế bàng bạc, ánh sáng chiếu xa vạn trượng.
Ầm ầm...
Bình chướng nổi lên gợn sóng, giống như là biển động, dán chặt bình chướng quét sạch bốn phương tám hướng.
Bình chướng của thế giới mới liên tục lắc lư, mê quang kỳ dị, tiếng vang quái dị, hồi hộp tất cả Yêu thú cùng người xâm nhập ở bên trong thế giới mới.
Khi vô số ánh mắt nhìn lên khung trời, năm khu vực khác nhau ở thế giới mới, liên tiếp xuất hiện sụp đổ mới.
Hải triều chảy ngược, mãnh liệt đụng chạm núi cao, bao phủ lấy rừng rậm.
Số lượng lớn người xâm nhập liền có phản ứng, nhưng ngay sau đó lại kích động lên.
Chẳng lẽ thế giới mới muốn sụp đổ?
Ý vị này là thế giới mới muốn bị che mất sao?
Thời gian của bọn hắn cấp bách, nhất định phải vơ vét đến đầy đủ bảo bối trước khi toàn bộ bình chướng vỡ vụn, sau đó rời khỏi nơi này.
Mảng sụp đổ mới hình thành vòng xoáy mới, từ đáy biển thẳng tới mặt biển, vòng xoáy kịch liệt nhấc lên, kinh động các hòn đảo gần đó.
Thần Vực Chi Hải lần nữa oanh động, thậm chí là sôi trào.
Vòng xoáy mới xuất hiện, mang ý nghĩa bọn hắn không cần vượt ngang đại dương mênh mông chạy tới cửa vào chỗ kia nữa, đã có thể lựa chọn vòng xoáy lân cận, càng đi nhanh đến thám hiểm.
Cùng lúc đó, tin tức xuất hiện thế giới mới đã truyền khắp Thần Vực Chi Hải, thậm chí truyền đến Thương Huyền đại lục lân cận, Thái Sơ đại lục, cùng Thần Khóc Chi Hải, Thần Hữu Chi Hải.
Càng ngày càng nhiều cường giả tràn vào Thần Dụ Chi Hải, lao tới thế giới mới thần tích.
Thậm chí có người phỏng đoán, có phải nơi đó là đại lục thứ mười đã từng biến mất hay không?
Đại Vương mang theo bọn hắn rời khỏi xa xa trung khu, đi tới một khu vực tăm tối.
Nơi này vừa vặn ở vào nơi vài ngọn Tổ Nguyên sơn đều không thể chiếu rọi, hắc ám, cằn cỗi, hoang vu.
Giống như là Tuyệt Địa Tử Vong.
Nơi này khắp nơi đều là rắn rết kịch độc, có năng lượng khan hiếm phun ra nuốt vào đối với bầu trời, có cỏ cây ẩn núp giữa nham thạch, khí độc lượn lờ.
- Mau nói đi, nơi này là nơi nào?
Chu Thanh Thọ không cười được, sắc mặt tái nhợt, sợ nhất là loại côn trùng này.
- Hắc hắc, nơi tốt.
Đại Vương mang theo bọn hắn hành tẩu trong bóng đêm, không ngừng đánh rách tả tơi mặt đất, xua tan độc trùng.
Khương Qua phóng thích yêu hỏa bao phủ bọn hắn, xua tan sương độc trong không khí.
Càng đi đến, khí độc trong không khí càng mãnh liệt, yêu hỏa đốt cháy đều xuất hiện thanh âm quái dị. Tràng diện cũng càng khủng bố, có nhiều chỗ ngay cả Khương Phàm đều nhìn thấy mà da đầu đều tê dại.
Có sơn cốc, lít nha lít nhít đều là bọ cạp, kịch độc tràn ngập, đuôi bọ cạp sinh huy, đáng sợ mà khiếp người; có khe rãnh, khắp nơi đều là con rết, uốn lượn khắp nơi, dài đến vài mét, mười mấy thước, cái gì cần có đều có, để cho người ta không rét mà run; phía dưới thác nước có vô số rắn độc quay quanh, tuỳ tiện giao hòa, tràng diện vô cùng đáng sợ.
Còn có rất nhiều người xâm nhập bất hạnh lại tới đây, kết quả biến thành thi cốt.
- Chúng ta không thể đi dưới mặt đất?
Chu Thanh Thọ thực sự nhịn không được, toàn thân đều nổi lên nổi da gà, theo bản năng liếc mắt nhìn Khương Qua.
Hàn Ngạo không ở đây, hắn muốn tìm chỗ dựa vào.
Khương Qua trừng mắt tới, Chu Thanh Thọ liền hạ miệng xê dịch tới gần Khương Phàm.
- Ngươi muốn đi dưới mặt đất? Phía dưới tất cả đều là ổ trùng, ổ rắn. Chúng ta đi trên mặt đất, còn có thể xua đuổi, tiến vào phía dưới bất hạnh đụng phải hang ổ, bọn chúng là muốn liều mạng cùng chúng ta.
- Không thể nào bay từ trên trời sao?
- Trăm mét đi lên tất cả đều là khí độc, càng là đi lên khí độc càng dày đặc.
- Xem thường chúng ta sao? Yêu hỏa vừa để xuống, độc khí gì đốt không tiêu tan?
- Chủ yếu là sợ kinh động Đại Tặc kia.
- Không phải ngươi nói Đại Tặc không có ở đây?
- Ta chỉ suy đoán nó không ở đây, không nói thật sự không ở đây. Nhịn một chút đi, rất nhanh sẽ đến thôi.
Đại Vương một câu rất nhanh, kết quả đi ròng rã hơn hai trăm dặm.
Tại thời điểm bọn hắn muốn sụp đổ bên trong lít nha lít nhít độc trùng, rốt cuộc cũng đi tới mục đích.
Một ngọn núi cao, mặc dù không nguy nga hùng vĩ như Tổ Nguyên sơn, nhưng vẫn cao tới mấy ngàn mét, khí thế rộng rãi, tràn ngập khí tức bàng bạc.
Trên đỉnh núi có một cây cổ thụ, tỏa ra hào quang, màn ánh sáng rủ xuống như thác nước, mỗi mảnh lá cây đều sáng chói như tinh thần, lượn lờ lấy hào quang thần thánh.
Đại thụ cổ lão cứng cáp, thân cành thô to khô nứt, một miếng lại một miếng vỏ cây già mở ra như là giống như vảy rồng.
Thân cây màu đỏ, như là Xích Long uốn lượn hướng lên trời.
Về phần cành lá, như một khối lại một khối ngọc thạch, óng ánh, như tử hà trong vắt.
Xem đến toàn thể, cả cây đều tỏa ra ánh sáng lung linh, bành trướng vạn hà, vô cùng thần thánh!
- Đó là Thánh Thụ sao?
Con mắt Chu Thanh Thọ lập tức sáng lên.
Hắn thích xem những đại thụ cổ quái kỳ lạ lại tuổi tác đã lâu này.
Đại Vương xoa xoa hai cái móng vuốt lớn, kích động nói:
- Vạn Độc Huyết Long! Độc thụ độc nhất trên thế giới, tán phát khí độc có thể ăn mòn huyết nhục linh hồn, còn có thể ăn mòn năng lượng. Theo như Đại Tặc nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh trưởng đến cực hạn, ngay cả ánh sáng, không gian, thời gian đều có thể ăn mòn. Đại Tặc còn nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí, có thể chân chính hóa thân thành Linh Long, độc hại dân chúng, không đâu địch nổi.
Chương 1838 Vạn Độc Huyết Long
Chu Thanh Thọ thể hiện quái dị:
- Đại Tặc... rất quen với ngươi??
- Từng là huynh đệ.
- Sau đó thì sao?
- Ta muốn ăn trái cây, nó không để cho, hẹp hòi, không chơi cùng nó.
- Nhỏ mọn như vậy? Đúng là không đáng thâm giao.
Đại Vương vểnh cổ lên, cẩn thận quan sát:
- Cáp! Thật đúng là không có ở đây! Ta biết nó khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp nó không ở đây, lên trên cây hái trái cây đều, toàn cuốn đi bảo bối nó vơ vét những năm này.
- Ngươi chờ một chút! Cây đều là kịch độc, trái cây không có độc sao?
- Cả cây từ rễ đến thân cây lại đến nhánh cây phiến lá, thậm chí là chất lỏng, đều có kịch độc, nhưng duy chỉ có kết trái cây là không có độc. Chẳng những không có độc, còn có công hiệu vô cùng thần kỳ, có thể nói là linh quả vị ngon nhất thế gian, một ngụm như tẩy rửa cơ thể, hai ngụm thay xương đổi thịt, ba ngụm như khởi tử hồi sinh.
- Ai nói với ngươi?
- Đại Tặc chứ ai, mặc dù có thổi ngưu bức, nhưng đồ độc nhất thế gian ký kết linh quả thuần nhất, khẳng định có công hiệu thần kỳ. Còn có, bình thường Đại Tặc thích nhất là lang thang bốn chỗ, sưu tập bảo bối, còn chạy đến Thao Thiết nơi đó móc qua con non. Trong những năm này không biết đã trữ được bao nhiêu bảo bối tốt, ta nhìn đều đỏ mắt. Đi đi đi, rút cho hết đồ của hắn, một cái cũng đều đừng để lại, ha ha ha.
Khương Qua quái dị nhìn Đại Vương:
- Đại Tặc có thể có huynh đệ này như ngươi, thật sự là tám đời đã tu luyện tốt phúc phận.
- Nhanh nhanh nhanh.
Đại Vương đã không thể chờ đợi, thúc giục Khương Qua nói:
- Mau thả yêu hỏa của ngươi ra xua tan khí độc, thừa dịp trước khi nó trở về mau chóng rời khỏi.
- Vị Đại Tặc này là yêu vật gì?
- Một con cá sấu mà thôi, chủng loại rất ngu kia, không cần sợ.
- Thật không cần sợ??
- Ngươi là Phượng Hoàng, còn sợ cá??
Dưới sự thúc giục của Đại Vương, Khương Qua phóng thích ra yêu hỏa Phượng Hoàng, xua tan độc trùng, đốt cháy độc chướng, mang theo bọn hắn đi tới trên núi.
Khương Phàm không tin được gia hỏa này, lặng lẽ kích hoạt linh văn, tùy thời chuẩn bị rút lui.
- Quả của Vạn Độc Huyết Long ở bên trong ‘chí độc thế gian’ thật sự có thể đứng vào năm vị trí đầu.
Giọng Đan Hoàng vang lên ở trong đầu Khương Phàm, giới thiệu nói:
- Vị Đại Tặc kia cũng không có khuếch đại. Tương truyền vào thời kỳ Hồng Hoang, xác thực có Vạn Độc Huyết Long đã từng sinh ra linh trí, hóa thân qua Độc Long. Những nơi Độc Long đi qua, vạn dặm hoang vu, thiên địa suy bại, năng lượng, không gian, thời gian, thậm chí là trật tự, đều có thể ăn mòn.
- Vạn Độc Huyết Long kết linh quả, cũng đúng là bảo vật chí thuần. Cùng loại với đen cực, tức là trắng, tử chi cực, tức là sinh. Nhưng, nhất định phải hoàn toàn chín muồi mới có thể sử dụng, có thể mọc lại thịt từ xương, tố sinh cơ, có thể tụ tàn hồn, nghịch luân hồi, nói đơn giản chút, người vừa mới chết... Khởi tử hồi sinh!
- Cây Huyết Long này cao đến quy mô này, đại khái là tuổi tác gì rồi?
Khương Phàm không tiếp tục hỏi thăm tình huống vực sâu cùng Đan Hoàng, hai người đều ăn ý xem như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
- Phàm là Yêu Thụ có thể ghi vào sử sách, đều vô cùng cường đại, cũng đều cần thời gian lâu dài để sinh trưởng. Ta đoán chừng, cây Vạn Độc Huyết Long này hẳn là đã có mấy vạn năm tuổi thọ.
- Mấy vạn năm...
Khương Phàm rung động, cái tuổi thọ này để người ta hâm mộ thật.
- Oa a a, oa a... Quả nhiên giống như là Huyết Long!
Bọn hắn đi đến trên núi, rung động nhìn qua.
Độc thụ cứng cáp uốn lượn hướng lên trời, tráng kiện cứng rắn, vỏ cây rạn nứt nứt ra giống như là vảy rồng, lá cây nở rộ tử hà trong vắt, từng cái từng cái rủ xuống, giống như râu rồng.
Nhưng không gian nơi này lại hiện ra gợn sóng yếu ớt, giống như là bị tử khí ăn mòn.
- Ha ha, bảo bối! Bảo bối của ta!
Đại Vương nhào vào trong hố lớn ở phía đỉnh núi, hào quang nồng đậm nơi đó giống như là như thủy triều, nhiều loại tinh thạch bảo vật chất đống, có xương thú, thú nguyên, trứng ngọc, còn có tinh thạch, linh túy, cái gì cần có đều có.
Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều tảng đá đục khắc chậu hoa, bên trong chứa đựng dược liệu hiếm thấy, sáng chói chói mắt, hương khí nồng đậm.
Bọn người Khương Qua đều kích động, dược liệu gì đó mặc dù không hiểu, nhưng liếc mắt liền nhìn ra xương thú cùng thú nguyên ở bên trong không đơn giản.
Đại Vương một bên nắm lấy bảo bối nhét vào bên trong mai rùa, một bên cao giọng gào to:
- Đừng khách khí, tùy tiện cầm, cứ tự nhiền như nhà mình!
- Nói y như ngươi!
Chu Thanh Thọ hưng phấn nhào vào, cũng khí thế ngất trời nhét vào trong nhẫn không gian.
Chiếc nhẫn là của Dương Thiên Hữu kia, bây giờ đã thuộc về hắn.
- Đừng động!!
Khương Phàm đột nhiên gọi bọn họ lại.
- Thế nào??
Đại Vương co rụt cổ lại, sẽ không phải cái tên kia đã trở lại đấy chứ?
- Nơi này không phải Tổ Nguyên sơn, Đại Tặc lại không ở đây, chúng ta dứt khoát đều dời cả ngọn núi đi.
Khương Phàm vừa chuẩn chuẩn bị nhét Thánh Thụ cho Thế giới Ngũ Hành bình yên.
- Cáp! Đúng nha!! Sao ta không nghĩ tới chứ!
Hai mắt Đại Vương tỏa sáng, hưng phấn mà nhảy dựng lên, ha ha, nó muốn để thời điểm Đại Tặc kia trở về đều không có nơi khóc.
- Đều tản ra, ta chuẩn bị...
Khương Phàm đang muốn khống chế cả ngọn núi cao, trong hố lớn bảo vật đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ.
- A a a! Đại vương bát, lão tử chờ ngươi rất lâu!
Hố to oanh minh, loạn thạch hòa với bảo vật bay lên cao, một con cự ngạc to béo gầm thét vọt ra, cao hơn năm mươi mét, lân giáp nặng nề cứng rắn, móng vuốt cứng cỏi sắc bén, mở ra miệng rộng, thanh triều sôi trào:
- Lão tử đoán được ngươi sẽ tới trộm cắp, quả nhiên ngươi đã tới, còn mang theo bầy khỉ không có lông!
- Bò sát mập, ngươi lại mai phục, quá âm hiểm!
Đại Vương ngao ngao luồn lên tới.
- Con rùa không biết xấu hổ, muốn chết!
Cự ngạc cất bước phóng tới, đất rung núi chuyển, loạn thạch đều thủng, oanh động dã man, nó mở ra hàm răng sắc bén, cắn một cái hướng về phía Đại Vương.
Đại Vương lập tức rụt đầu lại, kích hoạt phù văn trên mai rùa.
Răng rắc!!
Cự ngạc cắn xuống một cái, mai rùa hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại răng của cự ngạc lại chấn động đến đau nhức, đầu đều ông ông.
Chương 1839 Đại Tặc
Cự ngạc không phục, thân thể to béo của nó run run mãnh liệt, phía dưới lớp giáp màu đen nổi lên cường quang, sau đó bỗng nhiên mở to miệng, hung hăng cắn.
Răng rắc!!
Mai rùa hoàn hảo không chút tổn hại, chấn động đến răng của cự ngạc nổi lên âm thanh ong ong rung động.
- Ha ha, không có chú ý sao? Lão tử đã thăng hoa huyết mạch, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên!
Đại Vương ở bên trong mai của mình hưng phấn kêu to.
- Ông trời bị mù sao? Để cho con rùa ngươi đây được nói!
Cự ngạc không cam tâm, toàn thân run run, xương cốt cứng rắn nổi lên ba động khủng bố, toàn thân sôi trào lên hắc khí cuồn cuộn, sát khí kinh người tràn ngập, như một con Cự Long thức tỉnh, tràn ngập long uy chân thực mà kinh khủng.
- Long Cốt Cự Ngạc! Liền biết con rùa kia không đáng tin cậy!
Khương Qua quả quyết mang theo bọn người Khương Phàm rút lui ra phía sau.
- Long Cốt Cự Ngạc??
Dương Biện ngạc nhiên, đây chính là cự thú cường hãn hiếm thấy.
Không giống với dị thú có được huyết mạch Long tộc khác, 'Xương rồng' của Long Cốt Cự Ngạc truyền thừa từ Chí Tôn Cự Long tộc của Long tộc, tương đương với dị thú như Thao Thiết, Nhai Tí, Toan Nghê, Long Tử.
Hống hống hống hống...
Long Cốt Cự Ngạc gào thét thật lớn, hùng hậu như rồng, giơ lên to móng vuốt cứng cỏi, hung hăng đánh xuống mai rùa. Toàn thân bạo động hắc khí, móng vuốt nổi lên ý lạnh, giống như là móng vuốt Cự Long, băng sơn liệt địa.
Đại Vương núp ở bên trong, lại kích ra đường vân mai rùa, sau đó, như tên trộm hút lấy Bất Lão Tuyền giấu ở mai rùa bên trong.
Nước suối rạng rỡ kim quang, sau khi tràn vào thân thể thì hội tụ về mai rùa.
Công hiệu thần bí của Bất Lão Tuyền có thể tại thời khắc sinh tử, kích thích lên uy lực Huyền Vũ yếu ớt.
Giờ khắc này, cực kỳ giống Cự Long chém giết Huyền Vũ.
Bành!!
Long Cốt Cự Ngạc hung hăng đập móng vuốt nặng nề vào trên mai rùa, giống như Thiên Thần rèn sắt, lại như long trời lở đất, sóng âm thao thao bất tuyệt, truyền khắp hơn trăm dặm dãy núi.
Bọn người Khương Phàm đều bị oanh minh chấn động đến màng nhĩ đau nhói, khí huyết sôi trào.
Cả đỉnh núi đều sụp đổ ngay tại thời khắc này, Đại Vương bị dữ dội nện vào trong ngọn núi, Long Cốt Cự Ngạc thì nhấc lên toàn bộ móng vuốt, cả thân thể cao lớn đều từ từ lui lại mấy bước.
- A? Con rùa ngươi đây trở nên cứng ngắc rồi?
Long Cốt Cự Ngạc giữ vững thân thể, vuốt phải run nhè nhẹ.
Nó vừa mới dùng toàn lực cho một kích kia, coi như đại vương bát biến đổi đến cửu trọng thiên, cũng không thể nào gánh vác được.
- Ha ha, không nghĩ tới sao!!
Đại Vương từ trong hố sâu xông ra, thò đầu ra le lưỡi, sau đó lại vội rụt trở về:
- Đến đây, cắn đi, giết chết ta nè!!
- Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua loại yêu cầu này, hôm nay thành toàn cho ngươi!
Long Cốt Cự Ngạc tức giận, thân thể lay động vung lên móng vuốt mãnh liệt đánh ra.
Bành bành bành!
Tiếng oanh minh nặng nề liên miên bất tuyệt, chấn động đến ngọn núi lay động, đại địa vỡ nát.
Long Cốt Cự Ngạc dùng tất cả vốn liếng, lại đập lại gặm cắn.
Nhưng, công kích mạnh nhất gặp phải phòng ngự cứng rắn nhất, trong lúc nhất thời lại là người này cũng không làm gì được người kia.
Chu Thanh Thọ nhìn đến tê cả da đầu:
- Đây là có thù sao?
Khương Qua nói:
- Nhìn điệu bộ này, lúc trước nhất định là đại vương bát trộm vật gì tốt của cự ngạc rồi.
- Hôm nay lão tử không cắn ngươi thì không gọi là Long Cốt Cự Ngạc!
Long Cốt Cự Ngạc há mồm cắn Đại Vương, lần nữa kích phát tiềm lực hài cốt, phóng thích lực cắn ngàn vạn cực cảnh.
Đại Vương đột nhiên thò đầu từ trong mai rùa ra, cắn một cái vào đầu lưỡi trong miệng cự ngạc.
Một tiếng gầm lớn, Long Cốt Cự Ngạc muốn điên rồi:
- Buông ra! m hiểm, xảo trá! Buông ra cho ta!!
- Có phục hay không!
Đại Vương cắn đầu lưỡi của nó, ra sức kéo vào trong mai rùa của mình.
Long Cốt Cự Ngạc lăn lộn đầy đất, từ trong cổ họng phun ra tiếng gào thét giống như long ngâm:
- Buông ra, không buông ta phun chết ngươi!
- Có phục hay không! Nếu không ta cắn đứt cho lưỡi ngươi! Ngâm rượu uống!!
- Buông ra!!
- Có phục hay không!!
- Buông ra cho ta!!
- Có phục hay không!!
Một con rùa một con cá sấu, đều là đại yêu Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên có mặt mũi, cứ giằng co như vậy.
Khương Phàm nhìn mà lắc đầu, thừa dịp bọn chúng dây dưa, tế ra Thông Thiên Tháp, quăng về phía không trung.
Thông Thiên Tháp chiếu ánh sáng ra xa vạn trượng, trong chớp mắt đã tăng vọt đến trăm trượng, bên trong tầng thứ ba hiện lên mê vụ cuồn cuộn, ngưng tụ thành núi lớn cổ lão mang theo xiềng xích, ầm vang xông ra, quấn chặt lấy cả ngọn núi cao, cưỡng ép kéo đi đến.
- Ai? Ai!! Để xuống cho ta! Con khỉ không có lông, ngươi chán sống!
Long Cốt Cự Ngạc nổi giận, toàn thân run run, không để ý con rùa trong miệng, liền mang theo thân hình khổng lồ phóng lên tận trời, móng vuốt chợt vỗ không gian, sụp ra vết nứt, dã man bay lên.
Nhưng, thời điểm nó đang muốn đụng vào Thông Thiên Tháp, Khương Qua lại hóa thân thành Bá Thiên Yêu Hoàng, giương cánh gáy to, giam cầm không gian, một móng vuốt đội lên trên lưng cự ngạc.
- Ngọa tào, Phượng Hoàng? Con khỉ biến thành Phượng Hoàng?
Long Cốt Cự Ngạc kinh hãi, giãy dụa kịch liệt, giãy dụa như thế nào cũng đều không thoát khỏi được móng vuốt.
Đại Vương nằm nhoài trong miệng Long Cốt Cự Ngạc, kéo lấy cái lưỡi kia hô to:
- Đây đều là tiểu đệ bản vương vừa mời chào, có phục hay không!!
- A a a, lấn ta quá đáng!
Long Cốt Cự Ngạc triệt để nổi giận, nó hét lên một tiếng, hài cốt toàn thân lại lần nữa nổi lên cường quang, nhấc lên sát khí mênh mông mãnh liệt, giờ khắc này nó giống như hóa thân thành Cự Long, mang theo uy thế kinh khủng chấn động không gian.
Đây là bí thuật truyền thừa của nó, có thể đánh rách tả tơi giam cầm, vỡ nát càn khôn, thậm chí có thể phá ngàn vạn pháp trận.
Nhưng... Bá Thiên Yêu Hoàng huy động liệt diễm, móng vuốt bén nhọn dữ dội khống chế được nó, hai cánh mở ra, dẫn dắt liệt diễm ngập trời đánh xuống, muốn thiêu chết cự ngạc.
Bây giờ Khương Qua đã là Thiên phẩm linh văn, có huyết mạch Phượng Hoàng chân chính!
- A!!
Rốt cuộc Long Cốt Cự Ngạc cũng luống cuống, vùng vẫy giãy chết trong liệt diễm, tức giận gào thét:
- Đại vương bát, ngươi không biết xấu hổ, lại đi tìm Phượng Hoàng đến tập kích ta, có bản lĩnh cùng ta đơn đấu.
Đại Vương thô lỗ xé rách lấy đầu lưỡi của hắn:
- Nếu ta đánh thắng được ngươi, đã sớm đơn đấu! Mau nói, có phục hay không!!
- Phục! Phục!!
Long Cốt Cự Ngạc dứt khoát, dứt khoát đến mức Khương Phàm đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đây cũng là cực phẩm gì?!
Chương 1840 Lừa Giết (1)
Bá Thiên Yêu Hoàng khẽ nhíu mày, tản ra liệt diễm, buông lỏng móng vuốt ra.
Long Cốt Cự Ngạc từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong phế tích, đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn.
Nhưng, tại lúc rơi xuống đất, trong chốc lát, nó lại gào lên một tiếng, móng vuốt chợt vỗ, đất rung núi chuyển, bổ nhào qua phía Khương Phàm:
- Hầu tạp!! Trả lại Vạn Độc Huyết Long cho ta!!
Khương Phàm lập tức lao thẳng đến bầu trời.
Bá Thiên Yêu Hoàng vỗ cánh gáy to, âm thanh cắt đoạn cả trời cao, mang theo liệt diễm nhào về phía cự ngạc.
Long Cốt Cự Ngạc ổn định tại chỗ, cao giọng hô to:
- Chậm đã! Đừng có lại bắt! Không trả thì không trả nha, ta muốn hỏi một chút!
- Ha ha, nhìn ngươi còn cuồng thế nào!
Đại Vương đứng thẳng người lên, bóp lấy eo, cười to.
- Hỗn đản, vương bát đản không biết xấu hổ!
Long Cốt Cự Ngạc tức giận càng uất ức, tròng mắt to lớn quay tròn, nhìn Khương Phàm, nhìn lại Phượng Hoàng, còn đang tính toán làm sao để cướp lại.
Khương Phàm từ không trung trở lại phế tích:
- Vạn Độc Huyết Long xem như cống phẩm, từ nay về sau, ngươi đi theo ta lăn lộn.
- Cái quái gì?
Đại Vương lập tức không vui, liền nói:
- Ngươi tuyệt đối không nên xúc động, đây không phải cái thứ tốt, lại tặc vừa trơn, năm đó ta thiếu chút nữa đã bị nó hại chết.
- Cái rắm! Ta hại chết ngươi? Là ngươi khuyến khích ta trộm con non của Thao Thiết, hại ta suýt chút nữa chết ở nơi đó, vậy mà ngươi lại nửa đường chạy trốn, còn đường vòng trở về trộm trái cây của ta. Lão tử không có ngươi ném tới trong ổ Thao Thiết, liền xem như khai ân!
Đại Tặc tức giận lại gọi to.
- Nếu như không phải ngươi vội vàng xao động, Thao Thiết có thể phát hiện chúng ta? Ta đó là đường vòng trở về trộm trái cây sao, ta là nghĩ rằng ngươi chết rồi, đặc biệt trở về thay ngươi nhìn!
- Ngươi là nhìn sao? Nếu như ta trở về trễ, ngươi đều muốn ăn sạch sẽ linh quả của ta!
- Ta cho rằng ngươi chết rồi, ta đau đớn, ta khó chịu, ta không được ăn gì ép một chút?
Một con rùa một con cá sấu, càng mắng càng hăng.
Khương Qua nghe được thì lắc đầu:
- Con cá sấu nói 'tiếng người' này cũng đều là con rùa dạy.
Khương Phàm gọi bọn hắn, ngắt lời nói:
- Chúng ta là con người ở thế giới bên ngoài tiến vào, muốn dẫn Đại Vương rời khỏi. Nếu như ngươi có hứng thú, có thể cùng đi với chúng ta.
Long Cốt Cự Ngạc phun ra khí thô bên trong hơi thở:
- Không hứng thú! Trả lại Huyết Long cho ta!
- Không, ngươi có hứng thú!
- Ta không hứng thú!
- Ngươi có hứng thú!
- Ta nói tiếng người không đúng tiêu chuẩn sao? Ta, không, hứng thú!
- Xác định??
- Ta rất xác định, ta không hứng thú, còn muốn nói bao nhiêu lần?
- Khương Qua, giết nó! Rút xương cốt ra, ta muốn nấu canh uống!
- Chờ một chút! Ta đột nhiên có hứng thú!
- Ngươi thật muốn hắn mang theo?
Đại Vương cảnh giác Long Cốt Cự Ngạc, mỗi ngày trông coi gia hỏa này đến đi ngủ đều không nỡ ngủ.
- Tìm bạn tình cho ngươi, miễn cho ngươi cô đơn.
Khương Phàm không để ý nhiều mà mời chào vài con mãnh thú, nhất là loại cự thú huyết mạch đặc biệt, hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh này.
- Ta tình nguyện cô đơn, cũng không nguyện ý mỗi ngày làm gậy mài răng.
Đại Vương phiền muộn, vốn định tính toán cự ngạc, kết quả tự tính kế mình.
- Ngươi thật muốn rời khỏi nơi này?
Long Cốt Cự Ngạc nện bước nặng nề, đụng đụng phía trước.
Đại Vương tranh thủ thời gian dịch chuyển khỏi:
- Thế giới bên ngoài nhiều đặc sắc, ta muốn đi ra ngoài nhìn.
- Ngươi không sợ bọn họ nấu ngươi?
- Bọn hắn không thiếu chút thịt của ta.
- Ngươi hiểu rõ bọn hắn sao?
- Không hiểu rõ.
- Không hiểu rõ liền bán mình? Từ khi nào mà ngươi đã dũng cảm như thế.
- Ngươi sợ sệt cũng đừng đi theo, chờ ta phát đạt trở lại nhìn ngươi. Đến lúc đó khẳng định chuẩn bị cho ngươi mấy con cá sấu cái màu mỡ.
Long Cốt Cự Ngạc thoáng hạ giọng:
- Đứng đắn một chút, bọn con khỉ không có lông này có lai lịch gì?
Đại Vương có chút hếch thân thể:
- Vạn Thế Thần Triều, đoàn cướp bóc hoàng thất!
- Cái quái gì?
- Thần triều, ngươi hiểu không? Chính là loại áp đảo phía trên Thần tộc Chí Tôn hoàng triều kia! Chí Tôn hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là loại hoàng triều để hoàng tộc ngưỡng vọng kia! Hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là quốc gia có cương vực vạn dặm, có hàng tỷ con dân!
- Biết Thần tộc là cái gì vấn đề không, nơi đó có Thần Linh chân chính! Biết Thần Linh là cái gì không? Đó là kẻ mà áp đảo ở phía trên Thánh Hoàng! Ngươi đã nghe qua Thánh Hoàng sao? Đó là người còn mạnh hơn Thánh Vương! Ngươi biết Thánh Vương sao? Chính là có thể một bàn tay chụp chết cái chủng loại Yêu Chủ kia!
Đại Vương giơ lên đầu cao điệu khoe khoang bí mật mình vừa mới biết đến.
Long Cốt Cự Ngạc bị hù dọa.
Tựa như vài thập niên trước, Đại Vương đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn cứ vậy mà làm vài câu 'Tiếng người', hù hắn sửng sốt một chút, vì để nắm giữ môn ngoại ngữ thần kỳ này, hắn đã quả quyết cùng con rùa kết bái huynh đệ.
Đại Vương dương dương móng vuốt, tiếp tục khoe khoang nói:
- Đám người này khó lường! Là hoàng thân quốc thích trong Thần tộc, biết cái gì là hoàng thân quốc thích không? Tổ tiên đều là cấp bậc Thánh Vương Thánh Hoàng! Gia tộc đều là dưới một người trên vạn người!
- Bọn hắn là đoàn cướp bóc được Thần Hoàng tự mình nhờ, phụng mệnh thám hiểm tìm kiếm bảo vật khắp thiên hạ, phóng khoáng, tự tại, kích thích!
- Ồ?
Long Cốt Cự Ngạc bị câu dẫn lên hứng thú.
- Ở thế giới bên ngoài, người ta cũng là đi ngang. Đào mộ đào mộ, hãm hại lừa gạt, mọi thứ tinh thông, còn không có người nào dám nói cái gì, ngươi nói có tức hay không?
Đại Vương nói đến kích tình, bọn người Khương Phàm nghe xong thì xấu hổ.
Chu Thanh Thọ âm thầm nhếch miệng, con rùa này tin thật?
Khương Bân híp híp mắt, đi ngang?
Bọn hắn đều là chạy trốn! Khắp thiên hạ đều đang đuổi giết bọn hắn!
- Thật?
Long Cốt Cự Ngạc hồ nghi nhìn về phía bọn người Khương Phàm.
- Bọn hắn là con người! Thông thay đổi! Ngươi nhìn kẻ này, có thể biến thành Phượng Hoàng, ngươi xem kẻ kia một chút, có thể biến thành cự kình, ngươi lại nhìn kẻ kia, có thể biến thành Thiên Long! Không phải Thần tộc, có thể mạnh như vậy sao? Cho nên, đi theo đám bọn hắn, tương lai khẳng định là ăn ngon uống say, muốn cái gì có cái đó...
Đại Vương nói nói, đột nhiên ngậm miệng lại, thể hiện quái dị.
Ta không phải không muốn để cự ngạc đi theo sao? Làm sao lại còn ra sức giật dây đi lên!
Long Cốt Cự Ngạc nhìn người này, lại nhìn người kia, từ từ có một chút chờ mong nhỏ.
Thế giới bên ngoài, thật sự đặc sắc như vậy sao?
Khương Phàm rơi hai tay xuống, yên lặng đứng ở bên ngoài bình chướng.
Trong ý thức không ngừng quanh quẩn hình ảnh thoáng hiện trong nháy mắt đó, thật lâu khó mà bình tĩnh.
Nơi đó là bóng tối vô tận.
Nơi đó có cung điện bị tàn phá.
Nơi đó có quan tài yên lặng.
Mỗi tòa cung điện đều tản ra tuyệt vọng cùng đau thương, mỗi cái quan tài đều đứng vững mộ bia bị tàn phá.
Tại nơi sâu nhất trong hắc ám có một mảnh năng lượng thần bí đang lơ lửng mà hắn chưa từng thấy qua, giống như tinh thần, mênh mông vô ngần, lại như thời không, uốn lượn chảy xuôi.
Khi quan sát từ chỗ cao, năng lượng tại vùng đất chiếm cứ mảnh vực sâu kia cực kỳ giống một cái đầu lâu!
Một giống như thế giới giống như cái đầu lâu khổng lồ!
Khương Phàm cẩn thận hồi tưởng, lặp đi lặp lại, bởi vì ở xung quanh cái đầu kia, hắn mơ hồ có thể thấy được mấy thi thể phiêu đãng.
- Sư phụ? Phía dưới rốt cuộc là cái gì? Sư phụ, ngài biết cái gì?? Nơi này vực sâu, lại có liên hệ gì cùng Đại Hoang thâm uyên??
Khương Phàm có thể cảm nhận được Đan Hoàng tồn tại, nhưng bất luận hắn hỏi thăm thế nào, Đan Hoàng cũng đều im miệng không nói.
Đan Hoàng xuyên qua ý thức Khương Phàm, yên lặng nhìn vực sâu, một vòng bi thương, một vòng tuyệt vọng, một vòng... Đau thương... tàn hồn còn sót bên trong ung dung lan tràn.
- Đây đã từng là Táng Thiên đại mộ! Đây là một thời đại kết thúc. Thì ra... Nó ở chỗ này...
Linh hồn bên trong Thiên Hoang Bá Đao nhẹ giọng nói nhỏ, sau khi ung dung than nhẹ lại một lần nữa trở nên yên ắng.
- Nhìn thấy cái gì sao?
Dương Biện chú ý đến sắc mặt Khương Phàm dần dần nghiêm trọng.
Khương Phàm chậm rãi lắc đầu, tâm tình nặng nề.
Không chỉ là hình ảnh quỷ bí phía dưới cái kia, càng là sự trầm mặc của Đan Hoàng.
Lấy những gì hắn hiểu rõ về Đan Hoàng, khẳng định đã biết được gì đó, sở dĩ không nói, cũng khẳng định là dính đến bí mật hắn không thể thừa nhận.
Khương Phàm nghĩ tới những lời Đan Hoàng đã từng giới thiệu về Chư Thiên Lục Táng cùng Vĩnh Hằng Lục Đạo, đương thời thế giới gặp phải thời điểm nguy cơ nghiêm trọng, bản thân sẽ diễn biến ra năng lượng phòng ngự.
Lục Táng, đại biểu cho hủy diệt, Lục Đạo, đại biểu cho bảo vệ.
Một bên là rơi vào đường cùng hủy diệt bản thân, từ trong phế tích hủy diệt một lần nữa khôi phục.
Một bên là kiên định không thay đổi bản thân bảo hộ, không tiếc gì mà ép khô toàn bộ năng lượng của thế giới.
Nhưng, dạng nguy cơ gì lại có thể làm cho toàn bộ hệ thống thế giới sinh ra cảnh giác? Sau đó không tiếc tiến hành hủy diệt cùng buông tay đánh cược một lần?
Nguy cơ như vậy, rất có thể đã từng xuất hiện, nếu không phải vậy thì Đan Hoàng không thể nào biết được.
Nguy cơ như vậy, rất có thể đã xuất hiện qua rất nhiều lần, vực sâu nơi này chính là đại biểu cho một lần.
Khương Phàm chậm rãi ngẩng đầu, thuận lít nha lít nhít sợi rễ nhìn lên.
Giới Nguyên sơn là đang hấp thu năng lượng vực sâu sao?
Giới Nguyên sơn lại là Thần Thụ?
Xem ra bí mật nơi này còn kinh khủng hơn xa so với hắn tưởng tượng rồi!
- Ta đã tận lực.
Đại Vương dọc theo bình chướng tìm lại tìm, nhưng mãi vẫn không có phát hiện vết nứt.
- Không tìm được càng tốt hơn, không cần mạo hiểm.
Chu Thanh Thọ tranh thủ thời gian thúc giục Khương Phàm:
- Nhìn đủ chưa, nên rời khỏi.
Khương Phàm trầm mặc thật lâu, lắc đầu:
- Đi thôi.
Đại Vương bái một cái với không gian rễ cây:
- Phụ thân, các thúc bá, các tổ tông, Đại Vương muốn đi. Ra ngoài xông xáo thế giới, ra ngoài sinh sôi tử tôn, ra ngoài lớn mạnh bộ tộc Huyền Quy! Hãy bảo hộ ta có thể còn sống trở về, bảo hộ ta có thể gặp được người lương thiện, bảo hộ ta có thể trở nên càng mạnh!
Chu Thanh Thọ thúc giục nói:
- Đi đi, chúng ta chính là người lương thiện của ngươi!!
Đại Vương đứng dậy, lại lạy vài cái, quay người rời khỏi:
- Ta đã nghĩ đến nơi chúng ta nơi muốn đi.
- Là lãnh địa Yêu Chủ nào?
Chu Thanh Thọ ngồi trên mai rùa của nó.
- Yêu Chủ coi như xong, chúng ta không thể trêu vào.
- Một phiếu cuối cùng, ngươi cần phải làm thật lớn cho ta!
- Lớn, khẳng định lớn, nhất định phải lớn! Hắc hắc... Ha ha, ha ha ha...
- Ngươi cười cái gì? Mau nói nơi xem là gì!
- Ta biết một tên tặc! Tên kia ẩn giấu rất nhiều bảo bối, bây giờ thế giới đang loạn, rất có thể nó đã đi ra bên ngoài đánh cướp, bảo khố trống rỗng, chúng ta vừa vặn cướp sạch.
- Nơi này còn có tặc??
- Đại Tặc!! Nhanh nhanh nhanh, ha ha ha, sao ta lại quên mất nó chứ.
Đại Vương càng nghĩ càng kích động, mang theo bọn người Khương Phàm nhanh chóng rời khỏi.
Khương Phàm nhìn lại phương hướng vực sâu, cau mày lại.
Nơi này nơi trầm luân lấy bí mật Lục Táng, Đại Hoang nơi đó hẳn là cũng có.
Một trăm vị Kim Thai phân tán ở các nơi trên thế giới, duy chỉ có mình ở Đại Hoang có thể tiếp đón được tàn hồn trùng sinh, còn chiếm được Sơn Hà Đại Táng truyền thừa, hẳn là có liên quan cùng nơi đó sao?
Khương Phàm đột nhiên có sự xúc động mãnh liệt, muốn về Đại Hoang nhìn một chút, lại dò xét mảnh hố sâu sụp đổ kia!
Lúc nào chứ?
Trước khi đăng lâm Thiên Khải, thuận tiện xử trí Ma Hoàng, cầm lại Liệp Thần Thương!
Bọn hắn rời khỏi không lâu, bên trong rễ già um tùm xuất hiện hai hài đồng.
Chính là hai kẻ ở phía dưới Đại Đạo Thánh Thụ trên đỉnh núi kia.
- Lại là hắn, hắn đều chạy đến nơi đây.
Hài đồng ngây thơ mang nụ cười nhạt ý trên mặt, đây là trùng hợp sao?
Hay là vận mệnh đã định.
- Bằng hữu của ngươi? Lại là chỉ Chu Tước.
Hài đồng tà ác lạnh lùng nhìn qua thân ảnh đang nhìn lại nơi này kia.
- Xem như bằng hữu đi.
- Nếu như chỉ là bằng hữu bình thường, ta sẽ giữ lại, Đại Đạo Thánh Thụ đang cần thánh quả như thế này.
- Không phải ngươi đã dùng Sinh Tử Ngâm hưởng qua rồi sao?
- Lúc ấy hắn còn chưa thành thục, bây giờ trong thân thể hắn rõ ràng có cỗ lực.
- Đừng quá lòng tham không đáy. Nếu như không phải hắn ta đưa đến U Minh Địa Ngục, ngươi cũng không đụng tới ta, không đụng tới ta, ngươi còn bị vây ở nơi đó hơn ngàn năm.
Chương 1837 Đi vét của
Nam hài ngây thơ tùy tiện nói, nhưng thời điểm liếc nhìn nam hài tà ác, đáy mắt thâm thúy lại hiện lên đến ý lạnh.
Hài đồng tà ác không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt lạnh lẽo rõ ràng đã lóe ra ánh sáng tham lam.
- Chênh lệch thời gian không nhiều lắm, ngươi nên mở ra cửa vào mới.
Nam hài nhi ngây thơ nhắc nhở hắn lần nữa, ánh mắt dần dần hiện lạnh.
Nam hài tà ác nhìn thân ảnh dần dần biến mất, cảm nhận được tiếc nuối, nhưng cũng không cùng trở mặt nam hài nhi ngây thơ.
Sau khi một lần nữa trở lại đỉnh Giới Nguyên sơn sơn, nam hài tà ác mà nhìn về thế giới mới nơi xa đang hỗn loạn, trên mặt lạnh lùng toát ra ánh mắt tàn nhẫn.
- Lại mở cửa vào ở năm nơi! Ta phải dùng hảng tỷ sinh linh của Thần Vực Chi Hải, chúc ta lại đến thần vị!
Nam hài tà ác giang hai cánh tay, ngẩn đầu lên trời hét lớn.
Đại Đạo Thánh Thụ lắc lư kịch liệt, nhấc lên chạc cây tráng kiện va chạm bình chướng ở khung trời, cành cây giống như Cự Long ngẩng đầu, khí thế bàng bạc, ánh sáng chiếu xa vạn trượng.
Ầm ầm...
Bình chướng nổi lên gợn sóng, giống như là biển động, dán chặt bình chướng quét sạch bốn phương tám hướng.
Bình chướng của thế giới mới liên tục lắc lư, mê quang kỳ dị, tiếng vang quái dị, hồi hộp tất cả Yêu thú cùng người xâm nhập ở bên trong thế giới mới.
Khi vô số ánh mắt nhìn lên khung trời, năm khu vực khác nhau ở thế giới mới, liên tiếp xuất hiện sụp đổ mới.
Hải triều chảy ngược, mãnh liệt đụng chạm núi cao, bao phủ lấy rừng rậm.
Số lượng lớn người xâm nhập liền có phản ứng, nhưng ngay sau đó lại kích động lên.
Chẳng lẽ thế giới mới muốn sụp đổ?
Ý vị này là thế giới mới muốn bị che mất sao?
Thời gian của bọn hắn cấp bách, nhất định phải vơ vét đến đầy đủ bảo bối trước khi toàn bộ bình chướng vỡ vụn, sau đó rời khỏi nơi này.
Mảng sụp đổ mới hình thành vòng xoáy mới, từ đáy biển thẳng tới mặt biển, vòng xoáy kịch liệt nhấc lên, kinh động các hòn đảo gần đó.
Thần Vực Chi Hải lần nữa oanh động, thậm chí là sôi trào.
Vòng xoáy mới xuất hiện, mang ý nghĩa bọn hắn không cần vượt ngang đại dương mênh mông chạy tới cửa vào chỗ kia nữa, đã có thể lựa chọn vòng xoáy lân cận, càng đi nhanh đến thám hiểm.
Cùng lúc đó, tin tức xuất hiện thế giới mới đã truyền khắp Thần Vực Chi Hải, thậm chí truyền đến Thương Huyền đại lục lân cận, Thái Sơ đại lục, cùng Thần Khóc Chi Hải, Thần Hữu Chi Hải.
Càng ngày càng nhiều cường giả tràn vào Thần Dụ Chi Hải, lao tới thế giới mới thần tích.
Thậm chí có người phỏng đoán, có phải nơi đó là đại lục thứ mười đã từng biến mất hay không?
Đại Vương mang theo bọn hắn rời khỏi xa xa trung khu, đi tới một khu vực tăm tối.
Nơi này vừa vặn ở vào nơi vài ngọn Tổ Nguyên sơn đều không thể chiếu rọi, hắc ám, cằn cỗi, hoang vu.
Giống như là Tuyệt Địa Tử Vong.
Nơi này khắp nơi đều là rắn rết kịch độc, có năng lượng khan hiếm phun ra nuốt vào đối với bầu trời, có cỏ cây ẩn núp giữa nham thạch, khí độc lượn lờ.
- Mau nói đi, nơi này là nơi nào?
Chu Thanh Thọ không cười được, sắc mặt tái nhợt, sợ nhất là loại côn trùng này.
- Hắc hắc, nơi tốt.
Đại Vương mang theo bọn hắn hành tẩu trong bóng đêm, không ngừng đánh rách tả tơi mặt đất, xua tan độc trùng.
Khương Qua phóng thích yêu hỏa bao phủ bọn hắn, xua tan sương độc trong không khí.
Càng đi đến, khí độc trong không khí càng mãnh liệt, yêu hỏa đốt cháy đều xuất hiện thanh âm quái dị. Tràng diện cũng càng khủng bố, có nhiều chỗ ngay cả Khương Phàm đều nhìn thấy mà da đầu đều tê dại.
Có sơn cốc, lít nha lít nhít đều là bọ cạp, kịch độc tràn ngập, đuôi bọ cạp sinh huy, đáng sợ mà khiếp người; có khe rãnh, khắp nơi đều là con rết, uốn lượn khắp nơi, dài đến vài mét, mười mấy thước, cái gì cần có đều có, để cho người ta không rét mà run; phía dưới thác nước có vô số rắn độc quay quanh, tuỳ tiện giao hòa, tràng diện vô cùng đáng sợ.
Còn có rất nhiều người xâm nhập bất hạnh lại tới đây, kết quả biến thành thi cốt.
- Chúng ta không thể đi dưới mặt đất?
Chu Thanh Thọ thực sự nhịn không được, toàn thân đều nổi lên nổi da gà, theo bản năng liếc mắt nhìn Khương Qua.
Hàn Ngạo không ở đây, hắn muốn tìm chỗ dựa vào.
Khương Qua trừng mắt tới, Chu Thanh Thọ liền hạ miệng xê dịch tới gần Khương Phàm.
- Ngươi muốn đi dưới mặt đất? Phía dưới tất cả đều là ổ trùng, ổ rắn. Chúng ta đi trên mặt đất, còn có thể xua đuổi, tiến vào phía dưới bất hạnh đụng phải hang ổ, bọn chúng là muốn liều mạng cùng chúng ta.
- Không thể nào bay từ trên trời sao?
- Trăm mét đi lên tất cả đều là khí độc, càng là đi lên khí độc càng dày đặc.
- Xem thường chúng ta sao? Yêu hỏa vừa để xuống, độc khí gì đốt không tiêu tan?
- Chủ yếu là sợ kinh động Đại Tặc kia.
- Không phải ngươi nói Đại Tặc không có ở đây?
- Ta chỉ suy đoán nó không ở đây, không nói thật sự không ở đây. Nhịn một chút đi, rất nhanh sẽ đến thôi.
Đại Vương một câu rất nhanh, kết quả đi ròng rã hơn hai trăm dặm.
Tại thời điểm bọn hắn muốn sụp đổ bên trong lít nha lít nhít độc trùng, rốt cuộc cũng đi tới mục đích.
Một ngọn núi cao, mặc dù không nguy nga hùng vĩ như Tổ Nguyên sơn, nhưng vẫn cao tới mấy ngàn mét, khí thế rộng rãi, tràn ngập khí tức bàng bạc.
Trên đỉnh núi có một cây cổ thụ, tỏa ra hào quang, màn ánh sáng rủ xuống như thác nước, mỗi mảnh lá cây đều sáng chói như tinh thần, lượn lờ lấy hào quang thần thánh.
Đại thụ cổ lão cứng cáp, thân cành thô to khô nứt, một miếng lại một miếng vỏ cây già mở ra như là giống như vảy rồng.
Thân cây màu đỏ, như là Xích Long uốn lượn hướng lên trời.
Về phần cành lá, như một khối lại một khối ngọc thạch, óng ánh, như tử hà trong vắt.
Xem đến toàn thể, cả cây đều tỏa ra ánh sáng lung linh, bành trướng vạn hà, vô cùng thần thánh!
- Đó là Thánh Thụ sao?
Con mắt Chu Thanh Thọ lập tức sáng lên.
Hắn thích xem những đại thụ cổ quái kỳ lạ lại tuổi tác đã lâu này.
Đại Vương xoa xoa hai cái móng vuốt lớn, kích động nói:
- Vạn Độc Huyết Long! Độc thụ độc nhất trên thế giới, tán phát khí độc có thể ăn mòn huyết nhục linh hồn, còn có thể ăn mòn năng lượng. Theo như Đại Tặc nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh trưởng đến cực hạn, ngay cả ánh sáng, không gian, thời gian đều có thể ăn mòn. Đại Tặc còn nói, sau khi Vạn Độc Huyết Long sinh ra linh trí, có thể chân chính hóa thân thành Linh Long, độc hại dân chúng, không đâu địch nổi.
Chương 1838 Vạn Độc Huyết Long
Chu Thanh Thọ thể hiện quái dị:
- Đại Tặc... rất quen với ngươi??
- Từng là huynh đệ.
- Sau đó thì sao?
- Ta muốn ăn trái cây, nó không để cho, hẹp hòi, không chơi cùng nó.
- Nhỏ mọn như vậy? Đúng là không đáng thâm giao.
Đại Vương vểnh cổ lên, cẩn thận quan sát:
- Cáp! Thật đúng là không có ở đây! Ta biết nó khẳng định sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của! Nhanh nhanh nhanh, thừa dịp nó không ở đây, lên trên cây hái trái cây đều, toàn cuốn đi bảo bối nó vơ vét những năm này.
- Ngươi chờ một chút! Cây đều là kịch độc, trái cây không có độc sao?
- Cả cây từ rễ đến thân cây lại đến nhánh cây phiến lá, thậm chí là chất lỏng, đều có kịch độc, nhưng duy chỉ có kết trái cây là không có độc. Chẳng những không có độc, còn có công hiệu vô cùng thần kỳ, có thể nói là linh quả vị ngon nhất thế gian, một ngụm như tẩy rửa cơ thể, hai ngụm thay xương đổi thịt, ba ngụm như khởi tử hồi sinh.
- Ai nói với ngươi?
- Đại Tặc chứ ai, mặc dù có thổi ngưu bức, nhưng đồ độc nhất thế gian ký kết linh quả thuần nhất, khẳng định có công hiệu thần kỳ. Còn có, bình thường Đại Tặc thích nhất là lang thang bốn chỗ, sưu tập bảo bối, còn chạy đến Thao Thiết nơi đó móc qua con non. Trong những năm này không biết đã trữ được bao nhiêu bảo bối tốt, ta nhìn đều đỏ mắt. Đi đi đi, rút cho hết đồ của hắn, một cái cũng đều đừng để lại, ha ha ha.
Khương Qua quái dị nhìn Đại Vương:
- Đại Tặc có thể có huynh đệ này như ngươi, thật sự là tám đời đã tu luyện tốt phúc phận.
- Nhanh nhanh nhanh.
Đại Vương đã không thể chờ đợi, thúc giục Khương Qua nói:
- Mau thả yêu hỏa của ngươi ra xua tan khí độc, thừa dịp trước khi nó trở về mau chóng rời khỏi.
- Vị Đại Tặc này là yêu vật gì?
- Một con cá sấu mà thôi, chủng loại rất ngu kia, không cần sợ.
- Thật không cần sợ??
- Ngươi là Phượng Hoàng, còn sợ cá??
Dưới sự thúc giục của Đại Vương, Khương Qua phóng thích ra yêu hỏa Phượng Hoàng, xua tan độc trùng, đốt cháy độc chướng, mang theo bọn hắn đi tới trên núi.
Khương Phàm không tin được gia hỏa này, lặng lẽ kích hoạt linh văn, tùy thời chuẩn bị rút lui.
- Quả của Vạn Độc Huyết Long ở bên trong ‘chí độc thế gian’ thật sự có thể đứng vào năm vị trí đầu.
Giọng Đan Hoàng vang lên ở trong đầu Khương Phàm, giới thiệu nói:
- Vị Đại Tặc kia cũng không có khuếch đại. Tương truyền vào thời kỳ Hồng Hoang, xác thực có Vạn Độc Huyết Long đã từng sinh ra linh trí, hóa thân qua Độc Long. Những nơi Độc Long đi qua, vạn dặm hoang vu, thiên địa suy bại, năng lượng, không gian, thời gian, thậm chí là trật tự, đều có thể ăn mòn.
- Vạn Độc Huyết Long kết linh quả, cũng đúng là bảo vật chí thuần. Cùng loại với đen cực, tức là trắng, tử chi cực, tức là sinh. Nhưng, nhất định phải hoàn toàn chín muồi mới có thể sử dụng, có thể mọc lại thịt từ xương, tố sinh cơ, có thể tụ tàn hồn, nghịch luân hồi, nói đơn giản chút, người vừa mới chết... Khởi tử hồi sinh!
- Cây Huyết Long này cao đến quy mô này, đại khái là tuổi tác gì rồi?
Khương Phàm không tiếp tục hỏi thăm tình huống vực sâu cùng Đan Hoàng, hai người đều ăn ý xem như cái gì cũng đều chưa từng xảy ra.
- Phàm là Yêu Thụ có thể ghi vào sử sách, đều vô cùng cường đại, cũng đều cần thời gian lâu dài để sinh trưởng. Ta đoán chừng, cây Vạn Độc Huyết Long này hẳn là đã có mấy vạn năm tuổi thọ.
- Mấy vạn năm...
Khương Phàm rung động, cái tuổi thọ này để người ta hâm mộ thật.
- Oa a a, oa a... Quả nhiên giống như là Huyết Long!
Bọn hắn đi đến trên núi, rung động nhìn qua.
Độc thụ cứng cáp uốn lượn hướng lên trời, tráng kiện cứng rắn, vỏ cây rạn nứt nứt ra giống như là vảy rồng, lá cây nở rộ tử hà trong vắt, từng cái từng cái rủ xuống, giống như râu rồng.
Nhưng không gian nơi này lại hiện ra gợn sóng yếu ớt, giống như là bị tử khí ăn mòn.
- Ha ha, bảo bối! Bảo bối của ta!
Đại Vương nhào vào trong hố lớn ở phía đỉnh núi, hào quang nồng đậm nơi đó giống như là như thủy triều, nhiều loại tinh thạch bảo vật chất đống, có xương thú, thú nguyên, trứng ngọc, còn có tinh thạch, linh túy, cái gì cần có đều có.
Trừ cái đó ra, còn có rất nhiều tảng đá đục khắc chậu hoa, bên trong chứa đựng dược liệu hiếm thấy, sáng chói chói mắt, hương khí nồng đậm.
Bọn người Khương Qua đều kích động, dược liệu gì đó mặc dù không hiểu, nhưng liếc mắt liền nhìn ra xương thú cùng thú nguyên ở bên trong không đơn giản.
Đại Vương một bên nắm lấy bảo bối nhét vào bên trong mai rùa, một bên cao giọng gào to:
- Đừng khách khí, tùy tiện cầm, cứ tự nhiền như nhà mình!
- Nói y như ngươi!
Chu Thanh Thọ hưng phấn nhào vào, cũng khí thế ngất trời nhét vào trong nhẫn không gian.
Chiếc nhẫn là của Dương Thiên Hữu kia, bây giờ đã thuộc về hắn.
- Đừng động!!
Khương Phàm đột nhiên gọi bọn họ lại.
- Thế nào??
Đại Vương co rụt cổ lại, sẽ không phải cái tên kia đã trở lại đấy chứ?
- Nơi này không phải Tổ Nguyên sơn, Đại Tặc lại không ở đây, chúng ta dứt khoát đều dời cả ngọn núi đi.
Khương Phàm vừa chuẩn chuẩn bị nhét Thánh Thụ cho Thế giới Ngũ Hành bình yên.
- Cáp! Đúng nha!! Sao ta không nghĩ tới chứ!
Hai mắt Đại Vương tỏa sáng, hưng phấn mà nhảy dựng lên, ha ha, nó muốn để thời điểm Đại Tặc kia trở về đều không có nơi khóc.
- Đều tản ra, ta chuẩn bị...
Khương Phàm đang muốn khống chế cả ngọn núi cao, trong hố lớn bảo vật đột nhiên truyền ra tiếng gầm giận dữ.
- A a a! Đại vương bát, lão tử chờ ngươi rất lâu!
Hố to oanh minh, loạn thạch hòa với bảo vật bay lên cao, một con cự ngạc to béo gầm thét vọt ra, cao hơn năm mươi mét, lân giáp nặng nề cứng rắn, móng vuốt cứng cỏi sắc bén, mở ra miệng rộng, thanh triều sôi trào:
- Lão tử đoán được ngươi sẽ tới trộm cắp, quả nhiên ngươi đã tới, còn mang theo bầy khỉ không có lông!
- Bò sát mập, ngươi lại mai phục, quá âm hiểm!
Đại Vương ngao ngao luồn lên tới.
- Con rùa không biết xấu hổ, muốn chết!
Cự ngạc cất bước phóng tới, đất rung núi chuyển, loạn thạch đều thủng, oanh động dã man, nó mở ra hàm răng sắc bén, cắn một cái hướng về phía Đại Vương.
Đại Vương lập tức rụt đầu lại, kích hoạt phù văn trên mai rùa.
Răng rắc!!
Cự ngạc cắn xuống một cái, mai rùa hoàn hảo không chút tổn hại, ngược lại răng của cự ngạc lại chấn động đến đau nhức, đầu đều ông ông.
Chương 1839 Đại Tặc
Cự ngạc không phục, thân thể to béo của nó run run mãnh liệt, phía dưới lớp giáp màu đen nổi lên cường quang, sau đó bỗng nhiên mở to miệng, hung hăng cắn.
Răng rắc!!
Mai rùa hoàn hảo không chút tổn hại, chấn động đến răng của cự ngạc nổi lên âm thanh ong ong rung động.
- Ha ha, không có chú ý sao? Lão tử đã thăng hoa huyết mạch, Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên!
Đại Vương ở bên trong mai của mình hưng phấn kêu to.
- Ông trời bị mù sao? Để cho con rùa ngươi đây được nói!
Cự ngạc không cam tâm, toàn thân run run, xương cốt cứng rắn nổi lên ba động khủng bố, toàn thân sôi trào lên hắc khí cuồn cuộn, sát khí kinh người tràn ngập, như một con Cự Long thức tỉnh, tràn ngập long uy chân thực mà kinh khủng.
- Long Cốt Cự Ngạc! Liền biết con rùa kia không đáng tin cậy!
Khương Qua quả quyết mang theo bọn người Khương Phàm rút lui ra phía sau.
- Long Cốt Cự Ngạc??
Dương Biện ngạc nhiên, đây chính là cự thú cường hãn hiếm thấy.
Không giống với dị thú có được huyết mạch Long tộc khác, 'Xương rồng' của Long Cốt Cự Ngạc truyền thừa từ Chí Tôn Cự Long tộc của Long tộc, tương đương với dị thú như Thao Thiết, Nhai Tí, Toan Nghê, Long Tử.
Hống hống hống hống...
Long Cốt Cự Ngạc gào thét thật lớn, hùng hậu như rồng, giơ lên to móng vuốt cứng cỏi, hung hăng đánh xuống mai rùa. Toàn thân bạo động hắc khí, móng vuốt nổi lên ý lạnh, giống như là móng vuốt Cự Long, băng sơn liệt địa.
Đại Vương núp ở bên trong, lại kích ra đường vân mai rùa, sau đó, như tên trộm hút lấy Bất Lão Tuyền giấu ở mai rùa bên trong.
Nước suối rạng rỡ kim quang, sau khi tràn vào thân thể thì hội tụ về mai rùa.
Công hiệu thần bí của Bất Lão Tuyền có thể tại thời khắc sinh tử, kích thích lên uy lực Huyền Vũ yếu ớt.
Giờ khắc này, cực kỳ giống Cự Long chém giết Huyền Vũ.
Bành!!
Long Cốt Cự Ngạc hung hăng đập móng vuốt nặng nề vào trên mai rùa, giống như Thiên Thần rèn sắt, lại như long trời lở đất, sóng âm thao thao bất tuyệt, truyền khắp hơn trăm dặm dãy núi.
Bọn người Khương Phàm đều bị oanh minh chấn động đến màng nhĩ đau nhói, khí huyết sôi trào.
Cả đỉnh núi đều sụp đổ ngay tại thời khắc này, Đại Vương bị dữ dội nện vào trong ngọn núi, Long Cốt Cự Ngạc thì nhấc lên toàn bộ móng vuốt, cả thân thể cao lớn đều từ từ lui lại mấy bước.
- A? Con rùa ngươi đây trở nên cứng ngắc rồi?
Long Cốt Cự Ngạc giữ vững thân thể, vuốt phải run nhè nhẹ.
Nó vừa mới dùng toàn lực cho một kích kia, coi như đại vương bát biến đổi đến cửu trọng thiên, cũng không thể nào gánh vác được.
- Ha ha, không nghĩ tới sao!!
Đại Vương từ trong hố sâu xông ra, thò đầu ra le lưỡi, sau đó lại vội rụt trở về:
- Đến đây, cắn đi, giết chết ta nè!!
- Cho tới bây giờ ta chưa từng nghe qua loại yêu cầu này, hôm nay thành toàn cho ngươi!
Long Cốt Cự Ngạc tức giận, thân thể lay động vung lên móng vuốt mãnh liệt đánh ra.
Bành bành bành!
Tiếng oanh minh nặng nề liên miên bất tuyệt, chấn động đến ngọn núi lay động, đại địa vỡ nát.
Long Cốt Cự Ngạc dùng tất cả vốn liếng, lại đập lại gặm cắn.
Nhưng, công kích mạnh nhất gặp phải phòng ngự cứng rắn nhất, trong lúc nhất thời lại là người này cũng không làm gì được người kia.
Chu Thanh Thọ nhìn đến tê cả da đầu:
- Đây là có thù sao?
Khương Qua nói:
- Nhìn điệu bộ này, lúc trước nhất định là đại vương bát trộm vật gì tốt của cự ngạc rồi.
- Hôm nay lão tử không cắn ngươi thì không gọi là Long Cốt Cự Ngạc!
Long Cốt Cự Ngạc há mồm cắn Đại Vương, lần nữa kích phát tiềm lực hài cốt, phóng thích lực cắn ngàn vạn cực cảnh.
Đại Vương đột nhiên thò đầu từ trong mai rùa ra, cắn một cái vào đầu lưỡi trong miệng cự ngạc.
Một tiếng gầm lớn, Long Cốt Cự Ngạc muốn điên rồi:
- Buông ra! m hiểm, xảo trá! Buông ra cho ta!!
- Có phục hay không!
Đại Vương cắn đầu lưỡi của nó, ra sức kéo vào trong mai rùa của mình.
Long Cốt Cự Ngạc lăn lộn đầy đất, từ trong cổ họng phun ra tiếng gào thét giống như long ngâm:
- Buông ra, không buông ta phun chết ngươi!
- Có phục hay không! Nếu không ta cắn đứt cho lưỡi ngươi! Ngâm rượu uống!!
- Buông ra!!
- Có phục hay không!!
- Buông ra cho ta!!
- Có phục hay không!!
Một con rùa một con cá sấu, đều là đại yêu Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên có mặt mũi, cứ giằng co như vậy.
Khương Phàm nhìn mà lắc đầu, thừa dịp bọn chúng dây dưa, tế ra Thông Thiên Tháp, quăng về phía không trung.
Thông Thiên Tháp chiếu ánh sáng ra xa vạn trượng, trong chớp mắt đã tăng vọt đến trăm trượng, bên trong tầng thứ ba hiện lên mê vụ cuồn cuộn, ngưng tụ thành núi lớn cổ lão mang theo xiềng xích, ầm vang xông ra, quấn chặt lấy cả ngọn núi cao, cưỡng ép kéo đi đến.
- Ai? Ai!! Để xuống cho ta! Con khỉ không có lông, ngươi chán sống!
Long Cốt Cự Ngạc nổi giận, toàn thân run run, không để ý con rùa trong miệng, liền mang theo thân hình khổng lồ phóng lên tận trời, móng vuốt chợt vỗ không gian, sụp ra vết nứt, dã man bay lên.
Nhưng, thời điểm nó đang muốn đụng vào Thông Thiên Tháp, Khương Qua lại hóa thân thành Bá Thiên Yêu Hoàng, giương cánh gáy to, giam cầm không gian, một móng vuốt đội lên trên lưng cự ngạc.
- Ngọa tào, Phượng Hoàng? Con khỉ biến thành Phượng Hoàng?
Long Cốt Cự Ngạc kinh hãi, giãy dụa kịch liệt, giãy dụa như thế nào cũng đều không thoát khỏi được móng vuốt.
Đại Vương nằm nhoài trong miệng Long Cốt Cự Ngạc, kéo lấy cái lưỡi kia hô to:
- Đây đều là tiểu đệ bản vương vừa mời chào, có phục hay không!!
- A a a, lấn ta quá đáng!
Long Cốt Cự Ngạc triệt để nổi giận, nó hét lên một tiếng, hài cốt toàn thân lại lần nữa nổi lên cường quang, nhấc lên sát khí mênh mông mãnh liệt, giờ khắc này nó giống như hóa thân thành Cự Long, mang theo uy thế kinh khủng chấn động không gian.
Đây là bí thuật truyền thừa của nó, có thể đánh rách tả tơi giam cầm, vỡ nát càn khôn, thậm chí có thể phá ngàn vạn pháp trận.
Nhưng... Bá Thiên Yêu Hoàng huy động liệt diễm, móng vuốt bén nhọn dữ dội khống chế được nó, hai cánh mở ra, dẫn dắt liệt diễm ngập trời đánh xuống, muốn thiêu chết cự ngạc.
Bây giờ Khương Qua đã là Thiên phẩm linh văn, có huyết mạch Phượng Hoàng chân chính!
- A!!
Rốt cuộc Long Cốt Cự Ngạc cũng luống cuống, vùng vẫy giãy chết trong liệt diễm, tức giận gào thét:
- Đại vương bát, ngươi không biết xấu hổ, lại đi tìm Phượng Hoàng đến tập kích ta, có bản lĩnh cùng ta đơn đấu.
Đại Vương thô lỗ xé rách lấy đầu lưỡi của hắn:
- Nếu ta đánh thắng được ngươi, đã sớm đơn đấu! Mau nói, có phục hay không!!
- Phục! Phục!!
Long Cốt Cự Ngạc dứt khoát, dứt khoát đến mức Khương Phàm đều có chút vội vàng không kịp chuẩn bị.
Đây cũng là cực phẩm gì?!
Chương 1840 Lừa Giết (1)
Bá Thiên Yêu Hoàng khẽ nhíu mày, tản ra liệt diễm, buông lỏng móng vuốt ra.
Long Cốt Cự Ngạc từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong phế tích, đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn.
Nhưng, tại lúc rơi xuống đất, trong chốc lát, nó lại gào lên một tiếng, móng vuốt chợt vỗ, đất rung núi chuyển, bổ nhào qua phía Khương Phàm:
- Hầu tạp!! Trả lại Vạn Độc Huyết Long cho ta!!
Khương Phàm lập tức lao thẳng đến bầu trời.
Bá Thiên Yêu Hoàng vỗ cánh gáy to, âm thanh cắt đoạn cả trời cao, mang theo liệt diễm nhào về phía cự ngạc.
Long Cốt Cự Ngạc ổn định tại chỗ, cao giọng hô to:
- Chậm đã! Đừng có lại bắt! Không trả thì không trả nha, ta muốn hỏi một chút!
- Ha ha, nhìn ngươi còn cuồng thế nào!
Đại Vương đứng thẳng người lên, bóp lấy eo, cười to.
- Hỗn đản, vương bát đản không biết xấu hổ!
Long Cốt Cự Ngạc tức giận càng uất ức, tròng mắt to lớn quay tròn, nhìn Khương Phàm, nhìn lại Phượng Hoàng, còn đang tính toán làm sao để cướp lại.
Khương Phàm từ không trung trở lại phế tích:
- Vạn Độc Huyết Long xem như cống phẩm, từ nay về sau, ngươi đi theo ta lăn lộn.
- Cái quái gì?
Đại Vương lập tức không vui, liền nói:
- Ngươi tuyệt đối không nên xúc động, đây không phải cái thứ tốt, lại tặc vừa trơn, năm đó ta thiếu chút nữa đã bị nó hại chết.
- Cái rắm! Ta hại chết ngươi? Là ngươi khuyến khích ta trộm con non của Thao Thiết, hại ta suýt chút nữa chết ở nơi đó, vậy mà ngươi lại nửa đường chạy trốn, còn đường vòng trở về trộm trái cây của ta. Lão tử không có ngươi ném tới trong ổ Thao Thiết, liền xem như khai ân!
Đại Tặc tức giận lại gọi to.
- Nếu như không phải ngươi vội vàng xao động, Thao Thiết có thể phát hiện chúng ta? Ta đó là đường vòng trở về trộm trái cây sao, ta là nghĩ rằng ngươi chết rồi, đặc biệt trở về thay ngươi nhìn!
- Ngươi là nhìn sao? Nếu như ta trở về trễ, ngươi đều muốn ăn sạch sẽ linh quả của ta!
- Ta cho rằng ngươi chết rồi, ta đau đớn, ta khó chịu, ta không được ăn gì ép một chút?
Một con rùa một con cá sấu, càng mắng càng hăng.
Khương Qua nghe được thì lắc đầu:
- Con cá sấu nói 'tiếng người' này cũng đều là con rùa dạy.
Khương Phàm gọi bọn hắn, ngắt lời nói:
- Chúng ta là con người ở thế giới bên ngoài tiến vào, muốn dẫn Đại Vương rời khỏi. Nếu như ngươi có hứng thú, có thể cùng đi với chúng ta.
Long Cốt Cự Ngạc phun ra khí thô bên trong hơi thở:
- Không hứng thú! Trả lại Huyết Long cho ta!
- Không, ngươi có hứng thú!
- Ta không hứng thú!
- Ngươi có hứng thú!
- Ta nói tiếng người không đúng tiêu chuẩn sao? Ta, không, hứng thú!
- Xác định??
- Ta rất xác định, ta không hứng thú, còn muốn nói bao nhiêu lần?
- Khương Qua, giết nó! Rút xương cốt ra, ta muốn nấu canh uống!
- Chờ một chút! Ta đột nhiên có hứng thú!
- Ngươi thật muốn hắn mang theo?
Đại Vương cảnh giác Long Cốt Cự Ngạc, mỗi ngày trông coi gia hỏa này đến đi ngủ đều không nỡ ngủ.
- Tìm bạn tình cho ngươi, miễn cho ngươi cô đơn.
Khương Phàm không để ý nhiều mà mời chào vài con mãnh thú, nhất là loại cự thú huyết mạch đặc biệt, hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh này.
- Ta tình nguyện cô đơn, cũng không nguyện ý mỗi ngày làm gậy mài răng.
Đại Vương phiền muộn, vốn định tính toán cự ngạc, kết quả tự tính kế mình.
- Ngươi thật muốn rời khỏi nơi này?
Long Cốt Cự Ngạc nện bước nặng nề, đụng đụng phía trước.
Đại Vương tranh thủ thời gian dịch chuyển khỏi:
- Thế giới bên ngoài nhiều đặc sắc, ta muốn đi ra ngoài nhìn.
- Ngươi không sợ bọn họ nấu ngươi?
- Bọn hắn không thiếu chút thịt của ta.
- Ngươi hiểu rõ bọn hắn sao?
- Không hiểu rõ.
- Không hiểu rõ liền bán mình? Từ khi nào mà ngươi đã dũng cảm như thế.
- Ngươi sợ sệt cũng đừng đi theo, chờ ta phát đạt trở lại nhìn ngươi. Đến lúc đó khẳng định chuẩn bị cho ngươi mấy con cá sấu cái màu mỡ.
Long Cốt Cự Ngạc thoáng hạ giọng:
- Đứng đắn một chút, bọn con khỉ không có lông này có lai lịch gì?
Đại Vương có chút hếch thân thể:
- Vạn Thế Thần Triều, đoàn cướp bóc hoàng thất!
- Cái quái gì?
- Thần triều, ngươi hiểu không? Chính là loại áp đảo phía trên Thần tộc Chí Tôn hoàng triều kia! Chí Tôn hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là loại hoàng triều để hoàng tộc ngưỡng vọng kia! Hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là quốc gia có cương vực vạn dặm, có hàng tỷ con dân!
- Biết Thần tộc là cái gì vấn đề không, nơi đó có Thần Linh chân chính! Biết Thần Linh là cái gì không? Đó là kẻ mà áp đảo ở phía trên Thánh Hoàng! Ngươi đã nghe qua Thánh Hoàng sao? Đó là người còn mạnh hơn Thánh Vương! Ngươi biết Thánh Vương sao? Chính là có thể một bàn tay chụp chết cái chủng loại Yêu Chủ kia!
Đại Vương giơ lên đầu cao điệu khoe khoang bí mật mình vừa mới biết đến.
Long Cốt Cự Ngạc bị hù dọa.
Tựa như vài thập niên trước, Đại Vương đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn cứ vậy mà làm vài câu 'Tiếng người', hù hắn sửng sốt một chút, vì để nắm giữ môn ngoại ngữ thần kỳ này, hắn đã quả quyết cùng con rùa kết bái huynh đệ.
Đại Vương dương dương móng vuốt, tiếp tục khoe khoang nói:
- Đám người này khó lường! Là hoàng thân quốc thích trong Thần tộc, biết cái gì là hoàng thân quốc thích không? Tổ tiên đều là cấp bậc Thánh Vương Thánh Hoàng! Gia tộc đều là dưới một người trên vạn người!
- Bọn hắn là đoàn cướp bóc được Thần Hoàng tự mình nhờ, phụng mệnh thám hiểm tìm kiếm bảo vật khắp thiên hạ, phóng khoáng, tự tại, kích thích!
- Ồ?
Long Cốt Cự Ngạc bị câu dẫn lên hứng thú.
- Ở thế giới bên ngoài, người ta cũng là đi ngang. Đào mộ đào mộ, hãm hại lừa gạt, mọi thứ tinh thông, còn không có người nào dám nói cái gì, ngươi nói có tức hay không?
Đại Vương nói đến kích tình, bọn người Khương Phàm nghe xong thì xấu hổ.
Chu Thanh Thọ âm thầm nhếch miệng, con rùa này tin thật?
Khương Bân híp híp mắt, đi ngang?
Bọn hắn đều là chạy trốn! Khắp thiên hạ đều đang đuổi giết bọn hắn!
- Thật?
Long Cốt Cự Ngạc hồ nghi nhìn về phía bọn người Khương Phàm.
- Bọn hắn là con người! Thông thay đổi! Ngươi nhìn kẻ này, có thể biến thành Phượng Hoàng, ngươi xem kẻ kia một chút, có thể biến thành cự kình, ngươi lại nhìn kẻ kia, có thể biến thành Thiên Long! Không phải Thần tộc, có thể mạnh như vậy sao? Cho nên, đi theo đám bọn hắn, tương lai khẳng định là ăn ngon uống say, muốn cái gì có cái đó...
Đại Vương nói nói, đột nhiên ngậm miệng lại, thể hiện quái dị.
Ta không phải không muốn để cự ngạc đi theo sao? Làm sao lại còn ra sức giật dây đi lên!
Long Cốt Cự Ngạc nhìn người này, lại nhìn người kia, từ từ có một chút chờ mong nhỏ.
Thế giới bên ngoài, thật sự đặc sắc như vậy sao?
Bình luận facebook