-
Chương 1916-1920
Chương 1916 Bá Thiên Yêu Hoàng
- Không phải di cốt Nhân Hoàng??
Miệng mũi Lăng La chảy máu, mặt đầy chấn kinh, chẳng lẽ là... Đế cốt?!
- Trả Khương Phàm lại!
Khương Qua hét lớn như sấm, toàn lực thôi động Phong Ma Chiến Kỳ, sôi trào lên phù văn ngập trời, giống như ngàn vạn lưu tinh, sáng đến chói mắt, lại như màn mưa lao nhanh, thao thao bất tuyệt, bao phủ tới phía Lăng La.
Phong Ma Chiến Kỳ??
Vậy mà lại rơi xuống trên tay hắn!
Lăng La khẽ nhíu mày, bỗng nhiên biến mất, tốc độ quá nhanh, giống như một mảnh cầu vồng màu tím, trong nháy mắt tránh khỏi phù văn, lui chuyển ra bên ngoài mấy vạn mét.
Thanh Nguyệt bí thuật, bí pháp thuấn di!
Danh xưng võ pháp cực tốc đặc biệt trong thiên hạ!
Cũng là ỷ vào chủ yếu để quân đoàn Thanh Nguyệt có thể đặt chân tại trong quần hùng quân đội cùng nổi lên ở Xích Thiên.
- Khốn cho ta!!
Khương Qua điên cuồng lay động Phong Ma Chiến Kỳ, nhấc lên phù văn cuồn cuộn, bạo kích Lăng La, bao phủ thiên địa, phù văn sáng chới, cầm giữ mấy trăm dặm. Bất luận là cây rừng hay là tán tu đều bị cưỡng bức dừng lại tại đó.
Cứ như không gian đang đọng lại, thời gian đang đông kết.
Nhưng, Lăng La bay lên, thân hình mạnh mẽ, mạo hiểm tránh khỏi tất cả, lao thẳng tới vạn mét trên khung trời.
- Phong Ma Chiến Kỳ thuộc về Vạn Đạo Điêu gia, chỉ có Phong Ma linh văn mới có thể phát huy uy lực càn khôn phong cấm của nó.
Lăng La đứng ngạo nghễ giữa trời cao, thể hiện lạnh lùng, thân pháp phiêu dật, đều là đang miệt thị Khương Qua.
Oanh...
Khương Qua thu hồi Phong Ma Chiến Kỳ, đạp tan mặt đất, nâng đao lao thẳng đến bầu trời.
- Để ta xem ngươi có tư cách gì làm bạn với Khương Phàm đến Thượng Thương mạo hiểm.
Lăng La cười lạnh, quả quyết lao thẳng đến Khương Qua.
Hai bóng người nhanh chóng tới gần, đều không có tránh lui, đối diện chạm vào nhau.
Nhưng trong chớp mắt, Lăng La lại bay lên xoay tròn, đùi phải thon dài kéo căng thẳng tắp, quất đến Khương Qua, quả quyết mà lăng lệ.
Trong chớp mắt, Khương Qua lại vung mạnh đao phách trảm, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng chém xuống, muốn chặt đứt tận gốc.
Nhưng, Cuồng Đao chém xuống lại không có bất cứ giọt máu nào, trảm vào không khí.
Cơ hồ trong chớp mắt, Lăng La đã quét chân đánh vào ngực Khương Qua, nhìn như tinh tế, lại bộc phát ra lực trùng kích cực mạnh.
Khương Qua kêu rên, nằm ngang bay ra ngoài.
Tốc độ của Lăng La quá nhanh, nàng để lại tàn ảnh, đuổi kịp Khương Qua, đưa tay về phía trước, bàn tay ngọc sáng long lanh, bộc phát ra ánh sáng màu xanh chiếu xa vạn trượng.
Khương Qua cưỡng ép ổn định, liệt diễm cương mãnh bao phủ trường đao, như là Phượng Hoàng giương cánh cường thế chặn đánh, nhưng khi hắn vung mạnh đao, trong chớp mắt tay trái lại tận đuổi theo.
Trường đao thất bại, chưởng ấn nghênh kích.
Ầm ầm!!
Song chưởng đối kích, bộc phát ra năng lượng mãnh liệt như đại triều, cường thế bức lui hai người.
Nữ tử kinh ngạc, lại lao thẳng đến Khương Qua.
Thân thể nàng thướt tha, linh lung chập trùng, cơ thể lại cường hoành, tốc độ cực nhanh, để lại tàn ảnh đến hoa mắt, cơ hồ vượt như muốn qua không gian xuất hiện ở trước mặt Khương Qua.
Khương Qua không còn vội vàng xao động, hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, ánh mắt sắc bén, vung mạnh đao đại chiến.
Bành bành bành...
Giữa mấy hơi ngắn ngũi lại có hơn trăm lần mãnh liệt công kích.
Không chỉ là đối chiến thân thể thuần túy, mà nương theo đó là mênh mông năng lượng, liệt diễm tuôn ra, Thanh Nguyệt hoành kích, chiếu sáng chói mắt.
- Có chút ý tứ.
Lăng La rất bất ngờ khi nam tử này lại có thể đuổi theo tốc độ của nàng, nhưng nàng ra tay vô tình, giống như hung cầm giương cánh đuổi giết Khương Qua, ánh sáng màu xanh phía sau nhanh như điện, xen lẫn thành Thanh Nguyệt sáng tỏ, phảng phất tiên tử lưng đeo ánh trăng, thần bí mỹ lệ, càng tràn ngập một loại đại thế.
Sắc mặt nàng lãnh nghị, thân thể dịu dàng cường thế bức bách mà tới, giơ tay nhấc chân càng thêm kinh người.
- Ngươi đang miệt thị ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!!
Khương Qua bay thẳng lên trời, nghiêm nghị gào thét, gương mặt dữ tợn, trong chớp mắt, hai con ngươi lan tràn ra huyết văn quỷ dị, khuếch tán khắp khuôn mặt, trùng kích toàn thân.
Oanh!!
Ầm ầm!
Từng luồng từng luồng uy thế khủng bố phách tuyệt thiên địa cuồng dã phóng thích từ toàn thân Khương Qua, không gian lập tức bạo động, nhấc lên gợn sóng, cương khí vô hình phá hủy hết thảy mọi thú ở xung quanh.
Lăng La vội vàng không kịp chuẩn bị, bị không gian cường thế đánh tan, bá khí cương liệt trùng kích toàn thân, y phục rách rưới, lộ ra nhuyễn giáp, những vị trí khác thì đầm đìa máu me.
Khương Qua lại giống như tuyệt thế hung vật đang hoành hành phá diệt, không nhìn bạo động, tốc độ lại tăng vọt, trong nháy mắt đã tới gần phía trước, một đao chém về phía yết hầu Lăng La.
Lăng La kinh hồn, nhanh chóng thi triển bí thuật mạo hiểm né tránh.
Khương Qua lại thừa cơ bạo kích, hai mắt tiếp tục phát sáng, huyết văn tinh hồng như máu, toàn thân bạo động hung uy tuyệt thế nhấc lên không gian bạo động, liệt diễm cương mãnh, đây là truyền thừa đặc biệt của Bá Thiên Yêu Hoàng, có ta vô địch, đánh đâu thắng đó.
Lăng La nhận lấy không gian cường thế quấy nhiễu, ưu thế tốc độ mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại yếu bớt trên diện rộng.
Khương Qua không cần lại cảnh giác Lăng La, đao thế hoàn toàn buông ra, đại khai đại hợp, tuôn ra liệt diễm, trùng kích dã man.
- Không hổ là Phượng Hoàng linh văn, lĩnh giáo.
Thanh Nguyệt sau lưng Lăng La đột nhiên tăng vọt ánh sáng, che mất nàng, sau đó thoáng biến mất, rời khỏi phạm vi oanh kích của Khương Qua, xuất hiện ở bên ngoài hơn mười dặm.
- Hôm nay ngươi đi không được! Bá Thiên chiến kỹ, Thiên Phiên Địa Phúc!!
Khương Qua hùng tráng uy mãnh, hét lớn như sấm, sôi trào liệt diễm đến cực hạn, giống như là biển động bao phủ khắp nơi.
Toàn thân dâng lên huyết văn, như xiềng xích đang cuồng vũ, huyết nhục vẩy ra, muốn chia tách mình.
Nhưng tại thời khắc này, tuyệt thế hung uy hắn bộc phát ra đã đạt tới cực hạn, trùng kích không gian, cuồn cuộn khắp đất trời. Ngay cả pháp trận trấn áp của Thượng Thương đều nhận lấy quấy nhiễu.
Ầm ầm...
Phạm vi đất trời gần trăm dặm hỗn loạn, vặn vẹo, mơ hồ, như muốn quay về Hỗn Độn.
Lăng La đứng trong Thanh Nguyệt khiếp sợ nhìn tràng cảnh phía ngoài, quả quyết muốn rút lui, nhưng Thanh Nguyệt mênh mông lại ầm ầm sụp đổ, bị năng lượng Thiên Phiên Địa Phúc vô tình phá hủy, chính nàng hoàn toàn bại lộ tại giữa thiên địa vặn vẹo hoắc loạn này.
Chương 1917 Thời khắc sinh tử
Khương Qua lao tới trong nháy mắt, gương mặt dữ tợn, cuồng bạo dã man, giống như tuyệt thế Chiến Thần.
Lăng La thân kinh bách chiến, không có bối rối, quả quyết kích thích lên năng lượng bành trướng, trùng kích đến mười ngón tay, phía trên đều mang đầy đủ những chiếc nhẫn màu xanh, bộc phát cường quan chói mắt, sôi trào lên mênh mông năng lượng, cưỡng ép ngưng tụ ra võ pháp ở bên trong không gian đang hoàn toàn bạo loạn.
Ong ong ong!
Chín Thanh Nguyệt, lớn như núi cao, bành trướng lấy tia sáng như nước, cưỡng ép xuyên suốt không gian, chặn lại được trước mặt Khương Qua.
Không gian đang bạo động, bá uy đang cuộn trào, chín ngôi sao chập trùng lên xuống, giống như là trăng sáng trên biển, tràng diện bao la hùng vĩ đến rung động.
- Mở!!
Khương Qua chiến uy như thủy triều, đạp trên không gian bạo động giết tới phía trước, hai tay phồng lên, vung mạnh Đao Cuồng kích, cùng lúc đó, huyết khí toàn thân sôi trào nổ tung đến cực hạn, không gian bạo động lại lần nữa tăng gấp bội.
Ầm ầm... Số lượng lớn Thanh Nguyệt chập trùng bành trướng, giống như muốn mất đi khống chế, ngay sau đó Khương Qua vung mạnh đao bạo kích, rốt cuộc Thanh Nguyệt cũng không chống đỡ được, liên tiếp sụp đổ.
Khương Qua hoành hành dễ như trở bàn tay, liên tiếp phá vỡ cửu luân Thanh Nguyệt, giết tới trước mặt Lăng La.
Lăng La nhanh chóng thi triển bí thuật né tránh, nhưng do không gian bạo động quá kinh khủng, tốc độ cũng nhận lấy hạn chế nghiêm trọng. Kết quả...
Phốc phốc!!
Khương Qua hoành đao, đầu Lăng La bay lên tại chỗ.
Nàng trừng lớn con mắt, khó có thể tin.
Nàng chỉ là sau khi nhận được tin tức, bị thống soái giao trách nhiệm đến đây kiểm tra đối chiếu sự thật tình huống, không nghĩ tới lại gặp Khương Phàm thật, càng không có nghĩ tới... Nàng lại chết ở chỗ này.
Trong hư không, sau khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành, tinh nhuệ đến từ quân đoàn Thanh Nguyệt đã nhanh chóng khôi phục cảnh giới, từ Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên đến bát trọng thiên, thậm chí có cửu trọng thiên!
Bọn hắn liên thủ khống chế Thanh Nguyệt, gắt gao cầm cố Khương Phàm lại.
Khương Phàm bốc hơi ở bên trong, hòa tan, cuối cùng chỉ còn bị Bát Hoang Chiến Trụ bao viên hài cốt cùng nội tạng, đau đớn sắp chết để hắn gần như hôn mê.
Nhưng hàm răng hắn vẫn gắt gao cắn chặt, ý thức cùng Đan Hoàng giao lưu, để Đan Hoàng tiếp tục kích thích hắn, tuyệt đối không được ngất đi, nếu không tai kiếp khó thoát.
- Không sai biệt lắm, đừng giết chết hắn! Chúng ta muốn sống!
Cửu Trọng Thiên chính là quân trưởng thứ ba, ra lệnh cho bọn họ tản ra Thanh Nguyệt lĩnh vực.
Tinh nhuệ Thanh Nguyệt liên tiếp yếu bớt khống chế, chậm rãi thả ra Khương Phàm lộ ra bạch cốt âm u.
- Trên người hắn đó là cái gì?
Quân trưởng thứ ba khẽ nhíu mày, huyết nhục toàn thân Khương Phàm còn thừa không có mấy, nhưng bất luận là xương cốt hay là nội tạng, vậy mà đều hiện ra mênh mông tử quang, giống như có chất lỏng đặc thù chảy xuôi ở phía trên, chống cự lại Thanh Nguyệt dung thực.
- Đã chết rồi sao?
Tinh nhuệ Thanh Nguyệt phấn chấn kích động, vậy mà lại để bọn hắn bắt được Khương Phàm, đây quả thực giống như nằm mơ.
Bọn hắn chỉ nghe được truyền ngôn, phụng mệnh đến đây điều tra, ai cũng không có hi vọng, dù sao bây giờ Khương Phàm hẳn là đang ở Luân Hồi bí cảnh.
Không nghĩ tới, Khương Phàm lại ở chỗ này thật, còn bị bọn hắn tuỳ tiện khốn trụ.
- Uy Viên Dược, rời khỏi nơi này.
Quân trưởng thứ ba ra hiệu tinh nhuệ bên cạnh đi qua.
Nhưng, đúng vào lúc này, con mắt màu đỏ vàng trong hốc mắt Khương Phàm đột nhiên bộc phát ra cường quang, thần uy cuồn cuộn, cường quang như sấm, đám người kinh hãi vô ý thức rút lui về phía sau vài trăm mét.
- Vây khốn hắn!
Quân trưởng thứ ba bỗng nhiên biến sắc, lập tức muốn giết qua.
Nhưng, thời điểm Khương Phàm ở trong Thanh Nguyệt lĩnh vực đã lặng lẽ kích hoạt 'Tinh Thần Đại Táng', ý thức cùng hư không giao hòa, toàn thân bộc phát tinh quang sáng chói, cưỡng ép rời khỏi hư không, trở lại Thượng Thương.
Khương Phàm không đợi rơi vào mặt đất liền cưỡng ép phóng xuất Thái Tổ sơn cùng Đại Sơn Thượng Cổ bên trong Thông Thiên Tháp ra.
Thái Tổ sơn ầm ầm rơi xuống, nguy nga nặng nề, tràn ngập uy lực Thiên Nhạc, uy lực Vạn Tổ, để dãy núi hồi hộp, đại địa oanh minh.
Đại Sơn Thượng Cổ tổng cộng tám mươi mốt tòa, rời khỏi Thông Thiên Tháp tựa như Thần Linh rời khỏi mộ táng, toàn bộ khôi phục từ trong ngủ mê.
Bọn chúng sôi trào lên cuồn cuộn thổ khí, lay động mãnh liệt, hình thể tăng vọt, giống như là Thạch Linh chân thực đang hùng hồn gào thét.
Nếu như không phải có lít nha lít nhít huyết văn đang áp chế, bất luận là hình thể hay là uy thế, đều có thể bành trướng đến vấn đề kinh khủng.
- Sơn Hà... Đại Táng...
Khương Phàm dữ tợn giận dữ hét lớn, hai tay căng cứng, chỉ lên trời cuồng kích.
Thái Tổ sơn lay động mãnh liệt, tám mươi mốt tòa Đại Sơn Thượng Cổ oanh minh kịch liệt, uy lực sơn hà, khí tức tai nạn, đều cuồn cuộn như đại dương mênh mông, bao phủ khung trời.
Quân trưởng thứ ba và các tinh nhuệ liên tiếp xông ra hư không, khí thế hung hăng muốn bắt lấy Khương Phàm, nhưng sóng triều tai nạn phóng lên tận trời trong chốc lát đã lấp đầy ánh mắt.
Cấm chế của Thượng Thương cổ thành mang tới áp chế cảnh giới, cùng khí tức tuyệt vọng mang tới đánh vào thị giác, để bọn hắn ớn lạnh toàn thân, hốt hoảng chạy trốn, nhưng vẫn đã chậm.
Ầm ầm!
Hơn ba mươi vị cường giả Thanh Nguyệt bị tươi sống vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe, bay lả tả đầy trời.
Quân trưởng thứ ba mạo hiểm lui về hư không, nhưng không đợi hư không khép kín, cũng bị sóng triều tai nạn bạo kích.
Khương Phàm hôn mê tại chỗ, Thái Tổ sơn ngã xuống bên trên.
Chỉ sau chốc lát, quân trưởng thứ ba nắm Nguyệt Thần lĩnh vực trong tay, rời khỏi hư không, một lần nữa về tới đây, nhưng toàn thân rách rưới, phía sau lưng lộ ra bạch cốt âm u, vô cùng thê thảm.
- Nơi này là nơi nào?
Quân trưởng thứ ba kinh hồn khó định, nhíu mày nhìn núi cao nguy nga thẳng tắp san sát phía dưới, toàn bộ đều là núi đá trụi lủi, không có cây rừng hoa cỏ, không có chút sinh cơ nào, toàn bộ đều sôi trào thổ khí mênh mông, cũng đều quấn quanh huyết văn giống như xiềng xích, nhìn cao mấy trăm mét, nhưng uy thế hùng hồn lại tràn ngập toàn bộ hơn mấy ngàn vạn mét.
Nơi này không giống như hình dạng mặt đất tại Thượng Thương, chẳng lẽ tất cả đều là do Khương Phàm ném ra? Ngay giữa mấy hơi kia?
- Khương Phàm? Sức khôi phục thật mạnh!
Chương 1918 Thiên Mệnh Thần Thạch (1)
Quân trưởng thứ ba thấy được Khương Phàm đang ở bên trên Thái Tổ sơn, nằm ngửa ở nơi đó, giống như hôn mê, nhưng mạch máu thịt tươi đang lấy tốc độ sinh trưởng nhanh đến mức mắt trần cũng có thể thấy.
- Tên hỗn đản đáng chết, vậy mà lại giết hơn ba mươi tinh anh của ta!
Quân trưởng thứ ba cảnh giác đi đến trên Thái Tổ sơn, sau khi xác định Khương Phàm hôn mê thật, liền bóp lấy cổ Khương Phàm cưỡng ép nhét vào nhẫn không gian, sau đó ngắm nhìn bầu trời bên ngoài vài trăm dặm.
Nơi đó cường quang chiếu đến vạn trượng, giống như mặt trời hoành không, đang sôi trào cường quang ngập trời, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy bình chướng khung trời.
Là món bảo vật xuất thế kia, lại còn ở nơi đó.
Đệ nhất quân trưởng còn không có bắt lấy sao?
Thế nhưng của cảnh giới của nàng là Bán Thánh!
Quân trưởng thứ ba ho khan dữ dội, lấp mấy viên đan dược vào trong miệng, bay lên không rời khỏi, muốn đi qua nhìn tình huống.
Nhưng... Còn không có rời khỏi bao xa, rừng rậm tươi tốt phía trước lại đột nhiên bạo hưởng, một thân ảnh đẫm máu đang phóng tới, đuổi giết quân trưởng thứ ba.
Hai mắt sáng chói, huyết văn đầy người, liệt diễm cuồn cuộn nhưng Phượng Hoàng giương cánh vạn trượng, đốt cháy đất trời, chấn động không gian.
Quân trưởng thứ ba thể hiện khẽ biến đổi sắt mặt, cái khí thế bá liệt đập vào mặt kia để hắn không khỏi khẩn trương, khí huyết toàn thân đều trở nên không khoái.
- A a a!!
Khương Qua hét lớn, không để ý năng lượng cấm kỵ sinh ra tiêu hao, huyết văn toàn thân lại lần nữa bạo tạc, xé rách da thịt, nhấc lên huyết thủy đầy trời, hắn cuồng dã bước lên, mỗi một bước dẫm xuống, đều chấn động đến không gian cuồn cuộn, như cuồng triều như biển gầm, quét sạch thiên địa, hoắc loạn hết thảy tất cả.
Quân trưởng thứ ba quay người muốn chạy trốn, nhưng triều dâng kinh khủng rất nhanh đã bao phủ tới, không gian nhấc lên, tốc độ nhận lấy hạn chế, đất trời vặn vẹo, năng lượng khó mà khống chế.
- Khương Phàm ở đâu?
Khương Qua dã man giết tới, vung lên Cuồng Đao vạch ra đường cong kinh khủng, chặn ngang chém về phía quân trưởng thứ ba.
- Ở chỗ này, lui ra!!
Quân trưởng thứ ba đột nhiên dừng lại, quay người triệu ra Khương Phàm, chỉ đến Khương Qua.
Nhưng, Khương Phàm đã tỉnh, hắn tỉnh ngay trong năng lượng bạo động trùng kích này, tàn đao nháy mắt đưa tới, mãnh liệt quay người, vung mạnh đao chém rụng cánh tay quân trưởng thứ ba.
- A a...
Quân trưởng thứ ba kêu thảm tháo chạy.
- Chém!!
Tốc độ Khương Qua vẫn không giảm, Cuồng Đao nhấc lên cương khí cùng liệt diễm bạo động, chặn ngang chém hắn làm hai đoạn.
Khương Phàm ngã xuống đất, lảo đảo mấy lần, suýt chút nữa quỳ xuống.
- Bọn họ là ai??
- Tựa như là quân đoàn Thanh Nguyệt gì đó?
Khương Qua tản ra lĩnh vực, từ không trung rơi xuống, toàn thân treo đầy máu tươi thịt nát, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng lảo đảo mấy bước, nhưng không thể ổn định, liền ngồi dưới đất.
Đây là chiến kỹ truyền thừa của Bá Thiên Yêu Hoàng, phóng thích năng lượng bá đạo đến cực hạn, nhưng tiêu hao quá lớn, mỗi lần phóng thích đều giống như đều muốn xoắn nát chính hắn.
- Nơi nào??
Khương Phàm gian nan thở dốc, yết hầu đang tái tạo truyền đến đau nhức kịch liệt.
- Xích Thiên Thần Triều!
Khương Qua ăn chút đan dược, cũng đưa cho Khương Phàm mấy viên.
- Quân đoàn mới khai sáng?
Khương Phàm triệu ra đan dược từ bên trong thanh đồng tiểu tháp, ra hiệu mình đã có.
- Không rõ ràng.
Khương Qua sửa sang lấy thịt nát treo đầy toàn thân, đau đến nhe răng nhếch miệng.
- Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này?
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, lại gặp phải Xích Thiên Thần Triều đầu tiên.
- Rõ ràng là chạy tới vì ngươi.
Khương Qua hồi tưởng tình huống lúc đó, đám kia tinh nhuệ ra tay rất quả quyết, mục tiêu đã được xác định.
- Người vừa mới tập kích ta là ai? Cảnh giới gì??
- Một nữ tử, tên là Lăng La, tự xưng là đệ nhất quân trưởng, cảnh giới Bán Thánh.
- Không đúng. Nếu như Xích Thiên Thần Triều biết ta ở đây, làm sao lại phái mấy người như vậy tới?
- Có một loại khả năng, bọn hắn đến dò đường, tiếp theo còn sẽ có càng nhiều cường giả chạy tới.
- Tại sao ta cảm giác như là bị ai đó tính kế?
Khương Phàm giằng co, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, đi đến chỗ Đế cốt.
Trong hố sâu, sau khi mười mấy vạn cường giả rời khỏi Phong Ma cấm chế khống chế đều liền ùa lên, muốn cướp đoạt bàn tay máy kia.
Nhưng, cảnh giới hơi thấp đều bị đế uy mênh mông kia ép đến tuyệt vọng sợ hãi, tới gần không đến vạn mét, cảnh giới hơi cao coi như giết tới gần, cũng không lay động được huyết thủ.
Thời điểm Khương Phàm và Khương Qua một lần nữa trở về, biển người đều tự động tản ra, không phải bọn hắn e sợ, mà là thật không cầm đi nổi.
- Khương Phàm hẳn là cũng không được!
- Khẳng định không được, thứ này là dựa vào thực lực, cũng không phải danh khí. Vị đệ nhất quân trưởng Thanh Nguyệt vừa rồi kia là cảnh giới Bán Thánh, chẳng những không lấy đi được, còn làm cho bảo điện làm vỡ nát.
- Khương Phàm là Niết Bàn cảnh, Phượng Hoàng bên cạnh là Bán Thánh cảnh, tình huống của bọn hắn cùng Lăng La không sai biệt lắm, khẳng định cũng mang không đi.
- Cái tay kia thật sự là tay Đại Đế sao?
- Hẳn là vậy. Còn nhớ rõ những di cốt Nhân Hoàng xuất hiện nửa năm trước kia không, đều là tuỳ tiện bị chia cắt mang đi, vậy mà xương tay này lại có thể vững vàng tung bay ở giữa không trung, ngay cả Bán Thánh đều mang không đi, tất nhiên là không thể nghi ngờ chính là xương tay Đại Đế.
- Đại Đế tại thời kỳ Hồng Hoang sao! Lại có di cốt lưu tồn ở thế gian!
- Vạn năm trước, đã từng xuất hiện tim Đại Đế, bây giờ lại xuất hiện xương tay Đại Đế, rốt cuộc Thượng Thương cổ thành chôn giấu lấy bao nhiêu bảo vật đây.
- Đều nói Thượng Thương cổ thành không có bảo vật, vậy mà nơi này lại toát ra đế cốt, kỳ tích đúng là kỳ tích.
- Mau đưa tin tức tràn ra đi, Thánh Linh nhà ai tới trước, đế cốt này liền có thể thuộc về người đó!
Mọi người tụ ở xung quanh ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn Khương Phàm 'Phách lối' đi đến chỗ xương tay Đại Đế, đều là lắc đầu không coi trọng.
Một số người còn vội vã xoay người rời khỏi, muốn rải tin tức tới bên ngoài.
Xương tay Đại Đế xuất thế, Thượng Thương cổ thành chắc chắn lại nổi lên sóng gió, tựa như tình cảnh Linh Lung Tâm xuất thế năm đó.
Khương Qua đi theo Khương Phàm đến giữa không trung, nhắc nhở hắn:
- Lăng La muốn dùng bảo điện trấn áp đế cốt, kết quả bị năng lượng đế cốt làm vỡ nát, còn khiến nàng trọng thương, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, không cần cứng rắn đoạt..
Chương 1919 Thiên Mệnh Thần Thạch (2)
- Nói cách khác, Thiên Mệnh tế đàn khác cùng nơi này là một thể, muốn rung chuyển cái này, thế tất khiên động mấy cái kia. Lăng La muốn dùng vũ khí bình thường trực tiếp cuốn đi, chắc chắn sẽ nhận phản kích.
Khương Qua thuận theo cột sáng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời:
- Rất có thể tế đàn Thiên Mệnh còn có liên hệ cùng pháp trận chỉnh thể của Thượng Thương cổ thành.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu:
- Hẳn là như thế.
Vẻ mặt Khương Qua trở nên nghiêm trọng:
- Cấm chế của Thượng Thương cổ thành vẫn rất mạnh, muốn rút đế cốt ra, tương đương với muốn đối kháng với cấm chế chỉnh thể của Thượng Thương.
Khương Phàm yên lặng đứng đấy, nhìn thần thạch bên trong đế cốt, cũng đang cảm ngộ Thiên Mệnh Chiến Giới trong huyết hải.
Thần thạch bên trong Thiên Mệnh Chiến Giới nhận lấy phản ứng, đang nở rộ mênh mông, chiếu lộ ra huyết hải, cũng trùng kích huyết văn in dấu xuống toàn thân.
Bây giờ cơ thể Khương Phàm đang tỏa ra cường quang, gần như trong suốt, đều có thể rõ ràng nhìn thấy huyết văn, cũng có thể nhìn thấy trái tim đang bành bành nhảy lên.
Thiên Mệnh Thần Thạch bên trong xương tay Đại Đế có cảm ứng, lắc lư rất nhỏ, đế cốt chấn động phong ấn phun trào huyết triều.
Khương Phàm bỗng nhiên nói:
- Muốn dời đi, chưa hẳn cần trực tiếp đối kháng, có thể cưỡng ép cắt đứt cảm ứng.
Khương Qua nhìn hắn:
- Nói thế nào??
Khương Phàm trầm ngâm nói:
- Ta dùng Thông Thiên Tháp thử một chút. Tầng đầu tiên của Thông Thiên Tháp tương đương với vùng đất Hư Vô phía dưới U Minh, là cô lập với thế giới, cũng tương đương với không gian độc lập với thế giới bên ngoài.
- Nếu như kéo đế cốt đi đến, hẳn là có thể cắt đứt liên hệ giữa đế cốt cùng Thượng Thương. Cắt đứt liên hệ, thì tương đương với dỡ bỏ pháp trận từ bên trong. Sau khi dỡ bỏ, đế cốt hẳn là có thể khôi phục lại bình tĩnh, tuỳ tiện mang đi.
Đan Hoàng lên tiếng trong ý thức Khương Phàm:
- Mạch suy nghĩ là chính xác. Nhưng, cảnh giới ngươi bây giờ ngay cả Thánh Linh cũng chưa tới, còn kích phát không ra uy lực chân chính của Thông Thiên Tháp, cái gọi là không gian hư vô, cũng không hoàn toàn hư vô, đế cốt vẫn sẽ sinh ra liên hệ cùng Thượng Thương.
- Ta đề nghị ngươi, thời điểm áp chế đế cốt, cắt đứt liên hệ, cũng thử nghiệm phá giải Thiên Mệnh Thần Thạch trong không gian hư vô. Một bên cắt đứt liên hệ, một bên rung chuyển thần thạch cùng đế cốt. Hai bên cùng phối hợp, hẳn là càng có hiệu quả.
- Sư phụ nhắc nhở đúng, ta thử một chút.
Khương Phàm ra hiệu Khương Qua lui lại, sau đó kích thích Thượng Cổ Thông Thiên Tháp!
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn chấn động dãy núi, Thái Cổ Thông Thiên Tháp dâng lên mênh mông cường quang, chiếu rọi khắp nơi, cùng thần thạch tranh nhau phát sáng.
Từ vài cen-ti-mét đến vài mét, lại đến mấy chục rồi hơn trăm mét, tầng tầng phóng đại, uy thế cũng tiếp tục tăng vọt, phảng phất cự nhạc kình thiên đang thức tỉnh, chấn động khung trời, đè ép dãy núi.
- Đó là Bảo khí gì?
- Không hổ là Thần Hoàng chuyển thế, trong lúc tiện tay vũ khí đều cường đại như vậy.
- Hắn muốn làm gì? Muốn cưỡng ép di chuyển đế cốt sao?
- Không được không được, tuyệt đối không nên!!
Dãy núi hồi hộp, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mười mấy vạn cường giả ngước nhìn thanh đồng cự tháp đang tiếp tục phóng đại, mênh mông uy thế nương theo mê quang ngập trời, bao phủ thiên địa, kinh hồn nhiếp phách, mang đến áp bách không cách nào nói rõ.
Cẩn thận quan sát, phía trên thanh đồng tháp lại điêu khắc hoa văn phức tạp, chính là những đường vân kia đang toả ra cường quang bành trướng, tràn ngập uy thế phức tạp.
Đường vân có U Minh Địa Ngục, có dãy núi vạn nhạc, có triều cường đại dương mênh mông, càng có Chư Thiên Thần Ma các loại.
Tầng tầng thông thiên, chỉ đến đỉnh trời.
Thông Thiên Tháp bành trướng đến hơn ba trăm mét, ánh sáng cuồn cuộn sôi trào, có ý hướng đến trời mãnh liệt, giống như là đại đạo triều thiên, có rơi xuống dưới, giống như Ngân Hà Lạc Cửu Thiên.
Bảo vật rung động, hình ảnh rung động, tất cả tán tu cũng rung động.
Khương Phàm sâu hít một hơi, khống chế Thái Cổ Thông Thiên Tháp trấn áp xương tay Đại Đế, trực tiếp ép đến tầng đầu tiên đại biểu cho vùng đất Hư Vô tại U Minh.
Hư vô nơi này hoang vu, trực tiếp ngăn cách cùng thế giới thật, có thể ngăn chặn liên hệ nhất.
Ầm ầm...
Xương tay Đại Đế lắc lư mãnh liệt, giống như bị chọc giận, trong chốc lát đã sôi trào lên huyết khí vô biên, phảng phất Cổ Đế thức tỉnh, chấn động vùng đất hư không.
Thái Cổ Thông Thiên Tháp lay động mãnh liệt, trong tiếng oanh minh chấn thiên động địa lại tiếp tục phóng đại, từ ba trăm mét đến năm trăm mét, lại đến hơn ngàn mét.
Đả kích cường liệt chấn động đến Khương Phàm đều sôi trào khí huyết, giống như muốn ép không được.
Xương tay Đại Đế đột nhiên 'Biến mất', kinh động đến pháp trận tại Thượng Thương, bình chướng lập tức kịch liệt cuồn cuộn, Thông Thiên Tháp ở phía trên rơi xuống dưới năng lượng như thác nước.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, phản ứng này cũng quá lớn.
Oanh...
Ầm ầm...
Theo đế cốt mãnh liệt giãy dụa, Thái Cổ Thông Thiên Tháp càng ngày càng lắc lư mãnh liệt, giống như trụ trời đang lay động, rung chuyển trời đất, không trung vặn vẹo, sơn hà sụp đổ, cảnh tượng kinh khủng chấn động đến người xung quanh triều kinh hoảng chạy trốn.
Nhưng, Thái Cổ Thông Thiên Tháp là trụ trời tạo thành, bên trên trấn Cửu Tiêu, bên dưới trấn Cửu U, vẫn thành công quấy nhiễu được liên hệ giữa xương tay Đại Đế cùng pháp trận ở bên ngoài.
Khương Phàm đứng giữa trời, cố nén ý thức chấn động, gắt gao áp chế Thông Thiên Tháp, đồng thời khống chế xiềng xích U Minh tầng thứ hai rơi xuống tầng đầu tiên, tước đoạt thần thạch ở bên trong đế cốt.
Thần thạch rung chuyển, đế cốt chịu ảnh hưởng.
Hư vô cắt đứt liên hệ, liên hệ giữa pháp trận cùng đế cốt chịu ảnh hưởng.
Trong ngoài phối hợp lẫn nhau, dần dần ổn định đế cốt giãy dụa.
Khương Phàm vui mừng, hết sức chăm chú khống chế Thông Thiên Tháp, muốn triệt để ngăn chặn đế cốt.
Đại địa Đông Bắc, vạn dặm Man Hoang!
Bên trong tổ địa chiến tộc yên lặng đột nhiên truyền ra mệnh lệnh —— Thượng Thương cổ thành, có đế cốt hiện thế!
Các Thánh Tổ làm bạn bên ngoài tổ từ nhao nhao quỳ xuống đất, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Thượng Thương cổ thành lại có bảo vật xuất thế, hơn nữa còn là đế cốt.
Thanh âm trong tổ từ giá lạnh càng uy nghiêm:
- Lấy đế huyết của ta, cảm ứng đế cốt, mang trở về cho ta!
- Tổ lệnh Tôn Đế!!
Các Thánh Tổ cung kính lui ra, nhanh chóng truyền lệnh tộc trưởng đương đại.
Tự mình dẫn Thánh Linh, xuôi nam về Trung Vực.
Mục tiêu, Thượng Thương cổ thành!
Chương 1920 Ba mảnh đế cốt
Thượng Thương cổ thành!
Khương Phàm miệng mũi chảy máu, ý thức hải kịch liệt cuồn cuộn, thừa nhận trùng kích, nhưng vẫn dùng hết sức lực khống chế Thông Thiên Tháp, áp chế đế cốt ở bên trong.
Chỉ vài phút ngắn ngủi mà thôi, lại giống như gian nan qua hơn mười ngày.
Ầm ầm...
Bình chướng trên khung trời cuồn cuộn kịch liệt, năng lượng tiếp tục rơi xuống, bành trướng hung mãnh, chấn động đến Thông Thiên Tháp run rẩy dữ dội, thanh thế kinh khủng đều để đất trời lắc lư.
Đám người ở bên ngoài mấy chục dặm đều rất khó đứng vững, cứ như đang có địa chấn.
Tuy nhiên, theo bên trong tước đoạt, hư vô chặn đường, liên hệ của đế cốt cùng cấm chế bên ngoài tiếp tục yếu bớt.
Cho đến khi U Minh xiềng xích khó khăn túm ra Thiên Mệnh Thần Thạch, đế cốt liền nhanh chóng khôi phục an tĩnh, năng lượng trên khung trời cũng im bặt mà dừng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Kết thúc rồi à??
- Không phải là thành công đấy chứ?
Dãy núi yên tĩnh, mười mấy vạn người khẩn trương nhìn ra không trung, không chỉ có pháp trận trên khung trời không còn bạo động, ngay cả cảnh giới áp chế đều giống như đã yếu đi rất nhiều.
Ví dụ như Khương Qua, cảnh giới lại đã khôi phục được Cửu Trọng Thiên.
Khương Phàm mệt mỏi lau đi máu trên trán, lộ ra vẻ mặt kích động.
Đè lại, đế cốt cùng Thiên Mệnh Thần Thạch, đều tới tay!
Chỉ là muốn tới đây tìm kiếm thần thạch, không nghĩ tới lại có được đế cốt.
Đế cốt!
Đế cốt lưu truyền từ Hồng Hoang!
Đây quả thực là Thương Thiên chiếu cố!!
Khương Qua kích động nắm chặt nắm đấm, toàn thân nổi lên trận trận sóng nhiệt.
Đây cũng không chỉ là đế cốt, phía trên còn treo đầy đế huyết, đây là muốn thay đổi bao nhiêu vận mệnh con người chứ!
Mà... Khương Phàm cùng Khương Qua trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt nhau.
Kế tiếp!!
Hai người bay lên không, rời khỏi tại mười mấy vạn đôi mắt đang chăm chú nhìn thấy.
- Không còn?
Mọi người nhìn trống rỗng bầu trời, ánh sáng không còn, đế cốt không còn.
Bị Khương Phàm cuốn đi rồi??
Sau một lát an tĩnh, dãy núi rừng rậm sôi trào.
- Khương Phàm lấy được đế cốt!!
- Điên rồi, điên rồi, là Thương Thiên đang trợ giúp Khương Phàm sao? Chúng ta đào mấy tháng đều không có đào được bất kỳ vật gì, hắn vừa tới đây liền đào ra đế cốt?
- Khương Phàm đã rất nhanh nhẹn dũng mãnh, còn chiếm được đế cốt, là ông trời cảm thấy mười hai hoàng đạo gần đây an dật sao?
- Nếu tin tức này truyền ra, toàn Thương Huyền đều được nổ!!
- Quên sự kiện Linh Lung Tâm năm đó rồi sao?? Nào chỉ là Thương Huyền, Cửu Châu Thập Tam Hải đều muốn nổ!!
Thượng Thương cổ thành sôi trào, mọi người bôn tẩu bẩm báo, truyền bá tin tức rung động.
Nhưng, lúc tin tức đang oanh oanh liệt liệt truyền ra khỏi Thượng Thương cổ thành không lâu sau, chuyện xảy ra ngày thứ hai, ánh sáng mới lại bộc phát trong Thượng Thương cổ thành, va chạm khung trời, nhấc lên mênh mông vòng xoáy mê vụ.
- Lại tới?
- Còn để cho người ta sống không??
- Đừng nói với ta lại là đế cốt! Ta chịu không được!!
- Ông trời ơi, đáng thương cho chúng ta đi, thật không công bằng mà.
Số lượng lớn biển người lần theo ánh sáng hội tụ tới, lần nữa thấy được hố sâu sụp đổ hơn mười dặm, núi đá giống như tế đàn.
Khương Phàm, Khương Qua, điên cuồng tấn công mạnh tế đàn, sau năm, sáu tiếng cố gắng, lần nữa thả ra Thiên Mệnh Thần Thạch ở bên trong.
Vẫn là khí thế Hồng Hoang, vẫn là huyết khí bành trướng, vẫn là xương tay Đại Đế!
Khương Phàm kích động run rẩy, không chỉ là bởi vì đã phát hiện cái thứ hai, mà là bởi vì từ vị trí hai tế đàn này phỏng đoán, hẳn là còn có chỗ thứ ba.
Ba tòa tế đàn, phân tán ba nơi, Thiên Mệnh chống lên cấm chế cho Thượng Thương cổ thành!!
- Lại là đế cốt!! Lại là đế cốt!!
Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả hâm mộ đến nóng nảy, hận không thể bổ nhào qua cướp đoạt đế cốt.
Khương Phàm lần nữa tế lên Thông Thiên Tháp, cưỡng ép tước đoạt Thiên Mệnh Thần Thạch.
Bởi vì đế cốt đầu tiên đã rời khỏi pháp trận, tế liên hệ giữa đàn Thiên Mệnh đã yếu bớt, pháp trận áp chế chỉnh thể của Thượng Thương cổ thành cũng nhận ảnh hưởng, lần này mặc dù rất gian nan, nhưng so với lần đầu tiên còn nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Đi!!
Khương Phàm lấy đi Thông Thiên Tháp, lao thẳng đến chỗ thứ ba.
- Hướng này... Giống như không phải ra khỏi thành.
- Hắn còn muốn tiếp tục tìm sao?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, có phải hắn biết Thượng Thương cổ thành còn có đế cốt, hơn nữa còn biết chôn ở đâu hay không??
- Ngọa tào!! Trách không được Khương Phàm sẽ trở lại Thượng Thương cổ thành ngay lúc này, hắn không phải đến tìm vận may, chính là chạy đến tìm đế cốt!
- Nhanh nhanh nhanh, nhìn tư thái này của Khương Phàm, rất có thể còn sẽ có khối thứ ba!
- Ba khối đế cốt?? Điên rồi, ta thật muốn điên rồi!
- Mau đưa tin tức tràn ra đi, nếu như Khương Phàm thật sự có thể tìm tới ba khối đế cốt, đồng thời mang ra khỏi Thượng Thương cổ thành, tiếp theo các hoàng đạo toàn Thương Huyền cũng đừng mong ngủ an giấc!
- Ba khối đế cốt, chẳng lẽ Thương Thiên cảm giác kiếp trước thua thiệt Khương Phàm, đây là muốn cưỡng ép đẩy hắn lên vị trí Đế Quân sao??
- Thiên Hậu vừa mới dẫn Tu La Đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo, Khương Phàm lại đang đào móc đế cốt ở Thượng Thương cổ thành, hai người này thật không nhàn rỗi mà. Cái này không phải muốn đảo loạn Thương Huyền, nhìn điệu bộ này, tình thế bọn hắn quật khởi còn hơn là những gì các phương mong muốn. Trước đó còn nói bọn hắn năm ba năm hẳn phải chết, bây giờ xem ra, sau năm ba năm, Vạn Thế Thần Triều liền muốn một lần nữa đứng ngạo nghễ tại Thương Huyền đại địa!
- Mười hai hoàng đạo nguy hiểm, bọn hắn đã gặp nguy hiểm thật rồi!
- Mười hai hoàng đạo thật sự phải toàn diện rút cường giả từ Thiên Khải về, liên hợp trấn áp Khương Phàm, nếu không... Chủ nhân Thương Huyền, sẽ tái nhập Thương Huyền. Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân.
Tại thời điểm Thượng Thương cổ thành kích động nghị luận, mảnh cường quang thứ ba đã nở rộ đúng hạn, cuồng kích khung trời, nhấc lên sóng to gió lớn.
Khương Phàm liên thủ Khương Qua, phấn chiến sáu giờ, bổ ra tế đàn, bên trong vẫn là tay Đại Đế đẫm máu, đang giam cấm một viên Thiên Mệnh Thần Thạch.
Sau khi đã mất đi hai tòa tế đàn cùng hai khối thần thạch, phong cấm Thiên Mệnh đã vô cùng yếu, pháp trận vô hình đã không còn uy lực ban sơ, Khương Phàm rất nhẹ nhàng liền chia tách Đại Đế tay cùng Thiên Mệnh Thần Thạch.
- Không phải di cốt Nhân Hoàng??
Miệng mũi Lăng La chảy máu, mặt đầy chấn kinh, chẳng lẽ là... Đế cốt?!
- Trả Khương Phàm lại!
Khương Qua hét lớn như sấm, toàn lực thôi động Phong Ma Chiến Kỳ, sôi trào lên phù văn ngập trời, giống như ngàn vạn lưu tinh, sáng đến chói mắt, lại như màn mưa lao nhanh, thao thao bất tuyệt, bao phủ tới phía Lăng La.
Phong Ma Chiến Kỳ??
Vậy mà lại rơi xuống trên tay hắn!
Lăng La khẽ nhíu mày, bỗng nhiên biến mất, tốc độ quá nhanh, giống như một mảnh cầu vồng màu tím, trong nháy mắt tránh khỏi phù văn, lui chuyển ra bên ngoài mấy vạn mét.
Thanh Nguyệt bí thuật, bí pháp thuấn di!
Danh xưng võ pháp cực tốc đặc biệt trong thiên hạ!
Cũng là ỷ vào chủ yếu để quân đoàn Thanh Nguyệt có thể đặt chân tại trong quần hùng quân đội cùng nổi lên ở Xích Thiên.
- Khốn cho ta!!
Khương Qua điên cuồng lay động Phong Ma Chiến Kỳ, nhấc lên phù văn cuồn cuộn, bạo kích Lăng La, bao phủ thiên địa, phù văn sáng chới, cầm giữ mấy trăm dặm. Bất luận là cây rừng hay là tán tu đều bị cưỡng bức dừng lại tại đó.
Cứ như không gian đang đọng lại, thời gian đang đông kết.
Nhưng, Lăng La bay lên, thân hình mạnh mẽ, mạo hiểm tránh khỏi tất cả, lao thẳng tới vạn mét trên khung trời.
- Phong Ma Chiến Kỳ thuộc về Vạn Đạo Điêu gia, chỉ có Phong Ma linh văn mới có thể phát huy uy lực càn khôn phong cấm của nó.
Lăng La đứng ngạo nghễ giữa trời cao, thể hiện lạnh lùng, thân pháp phiêu dật, đều là đang miệt thị Khương Qua.
Oanh...
Khương Qua thu hồi Phong Ma Chiến Kỳ, đạp tan mặt đất, nâng đao lao thẳng đến bầu trời.
- Để ta xem ngươi có tư cách gì làm bạn với Khương Phàm đến Thượng Thương mạo hiểm.
Lăng La cười lạnh, quả quyết lao thẳng đến Khương Qua.
Hai bóng người nhanh chóng tới gần, đều không có tránh lui, đối diện chạm vào nhau.
Nhưng trong chớp mắt, Lăng La lại bay lên xoay tròn, đùi phải thon dài kéo căng thẳng tắp, quất đến Khương Qua, quả quyết mà lăng lệ.
Trong chớp mắt, Khương Qua lại vung mạnh đao phách trảm, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, lưỡi đao sắc bén, nhanh chóng chém xuống, muốn chặt đứt tận gốc.
Nhưng, Cuồng Đao chém xuống lại không có bất cứ giọt máu nào, trảm vào không khí.
Cơ hồ trong chớp mắt, Lăng La đã quét chân đánh vào ngực Khương Qua, nhìn như tinh tế, lại bộc phát ra lực trùng kích cực mạnh.
Khương Qua kêu rên, nằm ngang bay ra ngoài.
Tốc độ của Lăng La quá nhanh, nàng để lại tàn ảnh, đuổi kịp Khương Qua, đưa tay về phía trước, bàn tay ngọc sáng long lanh, bộc phát ra ánh sáng màu xanh chiếu xa vạn trượng.
Khương Qua cưỡng ép ổn định, liệt diễm cương mãnh bao phủ trường đao, như là Phượng Hoàng giương cánh cường thế chặn đánh, nhưng khi hắn vung mạnh đao, trong chớp mắt tay trái lại tận đuổi theo.
Trường đao thất bại, chưởng ấn nghênh kích.
Ầm ầm!!
Song chưởng đối kích, bộc phát ra năng lượng mãnh liệt như đại triều, cường thế bức lui hai người.
Nữ tử kinh ngạc, lại lao thẳng đến Khương Qua.
Thân thể nàng thướt tha, linh lung chập trùng, cơ thể lại cường hoành, tốc độ cực nhanh, để lại tàn ảnh đến hoa mắt, cơ hồ vượt như muốn qua không gian xuất hiện ở trước mặt Khương Qua.
Khương Qua không còn vội vàng xao động, hắn nhanh chóng ổn định tinh thần, ánh mắt sắc bén, vung mạnh đao đại chiến.
Bành bành bành...
Giữa mấy hơi ngắn ngũi lại có hơn trăm lần mãnh liệt công kích.
Không chỉ là đối chiến thân thể thuần túy, mà nương theo đó là mênh mông năng lượng, liệt diễm tuôn ra, Thanh Nguyệt hoành kích, chiếu sáng chói mắt.
- Có chút ý tứ.
Lăng La rất bất ngờ khi nam tử này lại có thể đuổi theo tốc độ của nàng, nhưng nàng ra tay vô tình, giống như hung cầm giương cánh đuổi giết Khương Qua, ánh sáng màu xanh phía sau nhanh như điện, xen lẫn thành Thanh Nguyệt sáng tỏ, phảng phất tiên tử lưng đeo ánh trăng, thần bí mỹ lệ, càng tràn ngập một loại đại thế.
Sắc mặt nàng lãnh nghị, thân thể dịu dàng cường thế bức bách mà tới, giơ tay nhấc chân càng thêm kinh người.
- Ngươi đang miệt thị ta? Ngươi còn chưa đủ tư cách!!
Khương Qua bay thẳng lên trời, nghiêm nghị gào thét, gương mặt dữ tợn, trong chớp mắt, hai con ngươi lan tràn ra huyết văn quỷ dị, khuếch tán khắp khuôn mặt, trùng kích toàn thân.
Oanh!!
Ầm ầm!
Từng luồng từng luồng uy thế khủng bố phách tuyệt thiên địa cuồng dã phóng thích từ toàn thân Khương Qua, không gian lập tức bạo động, nhấc lên gợn sóng, cương khí vô hình phá hủy hết thảy mọi thú ở xung quanh.
Lăng La vội vàng không kịp chuẩn bị, bị không gian cường thế đánh tan, bá khí cương liệt trùng kích toàn thân, y phục rách rưới, lộ ra nhuyễn giáp, những vị trí khác thì đầm đìa máu me.
Khương Qua lại giống như tuyệt thế hung vật đang hoành hành phá diệt, không nhìn bạo động, tốc độ lại tăng vọt, trong nháy mắt đã tới gần phía trước, một đao chém về phía yết hầu Lăng La.
Lăng La kinh hồn, nhanh chóng thi triển bí thuật mạo hiểm né tránh.
Khương Qua lại thừa cơ bạo kích, hai mắt tiếp tục phát sáng, huyết văn tinh hồng như máu, toàn thân bạo động hung uy tuyệt thế nhấc lên không gian bạo động, liệt diễm cương mãnh, đây là truyền thừa đặc biệt của Bá Thiên Yêu Hoàng, có ta vô địch, đánh đâu thắng đó.
Lăng La nhận lấy không gian cường thế quấy nhiễu, ưu thế tốc độ mà nàng vẫn lấy làm kiêu ngạo lại yếu bớt trên diện rộng.
Khương Qua không cần lại cảnh giác Lăng La, đao thế hoàn toàn buông ra, đại khai đại hợp, tuôn ra liệt diễm, trùng kích dã man.
- Không hổ là Phượng Hoàng linh văn, lĩnh giáo.
Thanh Nguyệt sau lưng Lăng La đột nhiên tăng vọt ánh sáng, che mất nàng, sau đó thoáng biến mất, rời khỏi phạm vi oanh kích của Khương Qua, xuất hiện ở bên ngoài hơn mười dặm.
- Hôm nay ngươi đi không được! Bá Thiên chiến kỹ, Thiên Phiên Địa Phúc!!
Khương Qua hùng tráng uy mãnh, hét lớn như sấm, sôi trào liệt diễm đến cực hạn, giống như là biển động bao phủ khắp nơi.
Toàn thân dâng lên huyết văn, như xiềng xích đang cuồng vũ, huyết nhục vẩy ra, muốn chia tách mình.
Nhưng tại thời khắc này, tuyệt thế hung uy hắn bộc phát ra đã đạt tới cực hạn, trùng kích không gian, cuồn cuộn khắp đất trời. Ngay cả pháp trận trấn áp của Thượng Thương đều nhận lấy quấy nhiễu.
Ầm ầm...
Phạm vi đất trời gần trăm dặm hỗn loạn, vặn vẹo, mơ hồ, như muốn quay về Hỗn Độn.
Lăng La đứng trong Thanh Nguyệt khiếp sợ nhìn tràng cảnh phía ngoài, quả quyết muốn rút lui, nhưng Thanh Nguyệt mênh mông lại ầm ầm sụp đổ, bị năng lượng Thiên Phiên Địa Phúc vô tình phá hủy, chính nàng hoàn toàn bại lộ tại giữa thiên địa vặn vẹo hoắc loạn này.
Chương 1917 Thời khắc sinh tử
Khương Qua lao tới trong nháy mắt, gương mặt dữ tợn, cuồng bạo dã man, giống như tuyệt thế Chiến Thần.
Lăng La thân kinh bách chiến, không có bối rối, quả quyết kích thích lên năng lượng bành trướng, trùng kích đến mười ngón tay, phía trên đều mang đầy đủ những chiếc nhẫn màu xanh, bộc phát cường quan chói mắt, sôi trào lên mênh mông năng lượng, cưỡng ép ngưng tụ ra võ pháp ở bên trong không gian đang hoàn toàn bạo loạn.
Ong ong ong!
Chín Thanh Nguyệt, lớn như núi cao, bành trướng lấy tia sáng như nước, cưỡng ép xuyên suốt không gian, chặn lại được trước mặt Khương Qua.
Không gian đang bạo động, bá uy đang cuộn trào, chín ngôi sao chập trùng lên xuống, giống như là trăng sáng trên biển, tràng diện bao la hùng vĩ đến rung động.
- Mở!!
Khương Qua chiến uy như thủy triều, đạp trên không gian bạo động giết tới phía trước, hai tay phồng lên, vung mạnh Đao Cuồng kích, cùng lúc đó, huyết khí toàn thân sôi trào nổ tung đến cực hạn, không gian bạo động lại lần nữa tăng gấp bội.
Ầm ầm... Số lượng lớn Thanh Nguyệt chập trùng bành trướng, giống như muốn mất đi khống chế, ngay sau đó Khương Qua vung mạnh đao bạo kích, rốt cuộc Thanh Nguyệt cũng không chống đỡ được, liên tiếp sụp đổ.
Khương Qua hoành hành dễ như trở bàn tay, liên tiếp phá vỡ cửu luân Thanh Nguyệt, giết tới trước mặt Lăng La.
Lăng La nhanh chóng thi triển bí thuật né tránh, nhưng do không gian bạo động quá kinh khủng, tốc độ cũng nhận lấy hạn chế nghiêm trọng. Kết quả...
Phốc phốc!!
Khương Qua hoành đao, đầu Lăng La bay lên tại chỗ.
Nàng trừng lớn con mắt, khó có thể tin.
Nàng chỉ là sau khi nhận được tin tức, bị thống soái giao trách nhiệm đến đây kiểm tra đối chiếu sự thật tình huống, không nghĩ tới lại gặp Khương Phàm thật, càng không có nghĩ tới... Nàng lại chết ở chỗ này.
Trong hư không, sau khi rời khỏi Thượng Thương cổ thành, tinh nhuệ đến từ quân đoàn Thanh Nguyệt đã nhanh chóng khôi phục cảnh giới, từ Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên đến bát trọng thiên, thậm chí có cửu trọng thiên!
Bọn hắn liên thủ khống chế Thanh Nguyệt, gắt gao cầm cố Khương Phàm lại.
Khương Phàm bốc hơi ở bên trong, hòa tan, cuối cùng chỉ còn bị Bát Hoang Chiến Trụ bao viên hài cốt cùng nội tạng, đau đớn sắp chết để hắn gần như hôn mê.
Nhưng hàm răng hắn vẫn gắt gao cắn chặt, ý thức cùng Đan Hoàng giao lưu, để Đan Hoàng tiếp tục kích thích hắn, tuyệt đối không được ngất đi, nếu không tai kiếp khó thoát.
- Không sai biệt lắm, đừng giết chết hắn! Chúng ta muốn sống!
Cửu Trọng Thiên chính là quân trưởng thứ ba, ra lệnh cho bọn họ tản ra Thanh Nguyệt lĩnh vực.
Tinh nhuệ Thanh Nguyệt liên tiếp yếu bớt khống chế, chậm rãi thả ra Khương Phàm lộ ra bạch cốt âm u.
- Trên người hắn đó là cái gì?
Quân trưởng thứ ba khẽ nhíu mày, huyết nhục toàn thân Khương Phàm còn thừa không có mấy, nhưng bất luận là xương cốt hay là nội tạng, vậy mà đều hiện ra mênh mông tử quang, giống như có chất lỏng đặc thù chảy xuôi ở phía trên, chống cự lại Thanh Nguyệt dung thực.
- Đã chết rồi sao?
Tinh nhuệ Thanh Nguyệt phấn chấn kích động, vậy mà lại để bọn hắn bắt được Khương Phàm, đây quả thực giống như nằm mơ.
Bọn hắn chỉ nghe được truyền ngôn, phụng mệnh đến đây điều tra, ai cũng không có hi vọng, dù sao bây giờ Khương Phàm hẳn là đang ở Luân Hồi bí cảnh.
Không nghĩ tới, Khương Phàm lại ở chỗ này thật, còn bị bọn hắn tuỳ tiện khốn trụ.
- Uy Viên Dược, rời khỏi nơi này.
Quân trưởng thứ ba ra hiệu tinh nhuệ bên cạnh đi qua.
Nhưng, đúng vào lúc này, con mắt màu đỏ vàng trong hốc mắt Khương Phàm đột nhiên bộc phát ra cường quang, thần uy cuồn cuộn, cường quang như sấm, đám người kinh hãi vô ý thức rút lui về phía sau vài trăm mét.
- Vây khốn hắn!
Quân trưởng thứ ba bỗng nhiên biến sắc, lập tức muốn giết qua.
Nhưng, thời điểm Khương Phàm ở trong Thanh Nguyệt lĩnh vực đã lặng lẽ kích hoạt 'Tinh Thần Đại Táng', ý thức cùng hư không giao hòa, toàn thân bộc phát tinh quang sáng chói, cưỡng ép rời khỏi hư không, trở lại Thượng Thương.
Khương Phàm không đợi rơi vào mặt đất liền cưỡng ép phóng xuất Thái Tổ sơn cùng Đại Sơn Thượng Cổ bên trong Thông Thiên Tháp ra.
Thái Tổ sơn ầm ầm rơi xuống, nguy nga nặng nề, tràn ngập uy lực Thiên Nhạc, uy lực Vạn Tổ, để dãy núi hồi hộp, đại địa oanh minh.
Đại Sơn Thượng Cổ tổng cộng tám mươi mốt tòa, rời khỏi Thông Thiên Tháp tựa như Thần Linh rời khỏi mộ táng, toàn bộ khôi phục từ trong ngủ mê.
Bọn chúng sôi trào lên cuồn cuộn thổ khí, lay động mãnh liệt, hình thể tăng vọt, giống như là Thạch Linh chân thực đang hùng hồn gào thét.
Nếu như không phải có lít nha lít nhít huyết văn đang áp chế, bất luận là hình thể hay là uy thế, đều có thể bành trướng đến vấn đề kinh khủng.
- Sơn Hà... Đại Táng...
Khương Phàm dữ tợn giận dữ hét lớn, hai tay căng cứng, chỉ lên trời cuồng kích.
Thái Tổ sơn lay động mãnh liệt, tám mươi mốt tòa Đại Sơn Thượng Cổ oanh minh kịch liệt, uy lực sơn hà, khí tức tai nạn, đều cuồn cuộn như đại dương mênh mông, bao phủ khung trời.
Quân trưởng thứ ba và các tinh nhuệ liên tiếp xông ra hư không, khí thế hung hăng muốn bắt lấy Khương Phàm, nhưng sóng triều tai nạn phóng lên tận trời trong chốc lát đã lấp đầy ánh mắt.
Cấm chế của Thượng Thương cổ thành mang tới áp chế cảnh giới, cùng khí tức tuyệt vọng mang tới đánh vào thị giác, để bọn hắn ớn lạnh toàn thân, hốt hoảng chạy trốn, nhưng vẫn đã chậm.
Ầm ầm!
Hơn ba mươi vị cường giả Thanh Nguyệt bị tươi sống vỡ nát, huyết nhục văng tung tóe, bay lả tả đầy trời.
Quân trưởng thứ ba mạo hiểm lui về hư không, nhưng không đợi hư không khép kín, cũng bị sóng triều tai nạn bạo kích.
Khương Phàm hôn mê tại chỗ, Thái Tổ sơn ngã xuống bên trên.
Chỉ sau chốc lát, quân trưởng thứ ba nắm Nguyệt Thần lĩnh vực trong tay, rời khỏi hư không, một lần nữa về tới đây, nhưng toàn thân rách rưới, phía sau lưng lộ ra bạch cốt âm u, vô cùng thê thảm.
- Nơi này là nơi nào?
Quân trưởng thứ ba kinh hồn khó định, nhíu mày nhìn núi cao nguy nga thẳng tắp san sát phía dưới, toàn bộ đều là núi đá trụi lủi, không có cây rừng hoa cỏ, không có chút sinh cơ nào, toàn bộ đều sôi trào thổ khí mênh mông, cũng đều quấn quanh huyết văn giống như xiềng xích, nhìn cao mấy trăm mét, nhưng uy thế hùng hồn lại tràn ngập toàn bộ hơn mấy ngàn vạn mét.
Nơi này không giống như hình dạng mặt đất tại Thượng Thương, chẳng lẽ tất cả đều là do Khương Phàm ném ra? Ngay giữa mấy hơi kia?
- Khương Phàm? Sức khôi phục thật mạnh!
Chương 1918 Thiên Mệnh Thần Thạch (1)
Quân trưởng thứ ba thấy được Khương Phàm đang ở bên trên Thái Tổ sơn, nằm ngửa ở nơi đó, giống như hôn mê, nhưng mạch máu thịt tươi đang lấy tốc độ sinh trưởng nhanh đến mức mắt trần cũng có thể thấy.
- Tên hỗn đản đáng chết, vậy mà lại giết hơn ba mươi tinh anh của ta!
Quân trưởng thứ ba cảnh giác đi đến trên Thái Tổ sơn, sau khi xác định Khương Phàm hôn mê thật, liền bóp lấy cổ Khương Phàm cưỡng ép nhét vào nhẫn không gian, sau đó ngắm nhìn bầu trời bên ngoài vài trăm dặm.
Nơi đó cường quang chiếu đến vạn trượng, giống như mặt trời hoành không, đang sôi trào cường quang ngập trời, liên miên bất tuyệt đụng chạm lấy bình chướng khung trời.
Là món bảo vật xuất thế kia, lại còn ở nơi đó.
Đệ nhất quân trưởng còn không có bắt lấy sao?
Thế nhưng của cảnh giới của nàng là Bán Thánh!
Quân trưởng thứ ba ho khan dữ dội, lấp mấy viên đan dược vào trong miệng, bay lên không rời khỏi, muốn đi qua nhìn tình huống.
Nhưng... Còn không có rời khỏi bao xa, rừng rậm tươi tốt phía trước lại đột nhiên bạo hưởng, một thân ảnh đẫm máu đang phóng tới, đuổi giết quân trưởng thứ ba.
Hai mắt sáng chói, huyết văn đầy người, liệt diễm cuồn cuộn nhưng Phượng Hoàng giương cánh vạn trượng, đốt cháy đất trời, chấn động không gian.
Quân trưởng thứ ba thể hiện khẽ biến đổi sắt mặt, cái khí thế bá liệt đập vào mặt kia để hắn không khỏi khẩn trương, khí huyết toàn thân đều trở nên không khoái.
- A a a!!
Khương Qua hét lớn, không để ý năng lượng cấm kỵ sinh ra tiêu hao, huyết văn toàn thân lại lần nữa bạo tạc, xé rách da thịt, nhấc lên huyết thủy đầy trời, hắn cuồng dã bước lên, mỗi một bước dẫm xuống, đều chấn động đến không gian cuồn cuộn, như cuồng triều như biển gầm, quét sạch thiên địa, hoắc loạn hết thảy tất cả.
Quân trưởng thứ ba quay người muốn chạy trốn, nhưng triều dâng kinh khủng rất nhanh đã bao phủ tới, không gian nhấc lên, tốc độ nhận lấy hạn chế, đất trời vặn vẹo, năng lượng khó mà khống chế.
- Khương Phàm ở đâu?
Khương Qua dã man giết tới, vung lên Cuồng Đao vạch ra đường cong kinh khủng, chặn ngang chém về phía quân trưởng thứ ba.
- Ở chỗ này, lui ra!!
Quân trưởng thứ ba đột nhiên dừng lại, quay người triệu ra Khương Phàm, chỉ đến Khương Qua.
Nhưng, Khương Phàm đã tỉnh, hắn tỉnh ngay trong năng lượng bạo động trùng kích này, tàn đao nháy mắt đưa tới, mãnh liệt quay người, vung mạnh đao chém rụng cánh tay quân trưởng thứ ba.
- A a...
Quân trưởng thứ ba kêu thảm tháo chạy.
- Chém!!
Tốc độ Khương Qua vẫn không giảm, Cuồng Đao nhấc lên cương khí cùng liệt diễm bạo động, chặn ngang chém hắn làm hai đoạn.
Khương Phàm ngã xuống đất, lảo đảo mấy lần, suýt chút nữa quỳ xuống.
- Bọn họ là ai??
- Tựa như là quân đoàn Thanh Nguyệt gì đó?
Khương Qua tản ra lĩnh vực, từ không trung rơi xuống, toàn thân treo đầy máu tươi thịt nát, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cũng lảo đảo mấy bước, nhưng không thể ổn định, liền ngồi dưới đất.
Đây là chiến kỹ truyền thừa của Bá Thiên Yêu Hoàng, phóng thích năng lượng bá đạo đến cực hạn, nhưng tiêu hao quá lớn, mỗi lần phóng thích đều giống như đều muốn xoắn nát chính hắn.
- Nơi nào??
Khương Phàm gian nan thở dốc, yết hầu đang tái tạo truyền đến đau nhức kịch liệt.
- Xích Thiên Thần Triều!
Khương Qua ăn chút đan dược, cũng đưa cho Khương Phàm mấy viên.
- Quân đoàn mới khai sáng?
Khương Phàm triệu ra đan dược từ bên trong thanh đồng tiểu tháp, ra hiệu mình đã có.
- Không rõ ràng.
Khương Qua sửa sang lấy thịt nát treo đầy toàn thân, đau đến nhe răng nhếch miệng.
- Tại sao bọn hắn lại ở chỗ này?
Khương Phàm tuyệt đối không nghĩ tới, lại gặp phải Xích Thiên Thần Triều đầu tiên.
- Rõ ràng là chạy tới vì ngươi.
Khương Qua hồi tưởng tình huống lúc đó, đám kia tinh nhuệ ra tay rất quả quyết, mục tiêu đã được xác định.
- Người vừa mới tập kích ta là ai? Cảnh giới gì??
- Một nữ tử, tên là Lăng La, tự xưng là đệ nhất quân trưởng, cảnh giới Bán Thánh.
- Không đúng. Nếu như Xích Thiên Thần Triều biết ta ở đây, làm sao lại phái mấy người như vậy tới?
- Có một loại khả năng, bọn hắn đến dò đường, tiếp theo còn sẽ có càng nhiều cường giả chạy tới.
- Tại sao ta cảm giác như là bị ai đó tính kế?
Khương Phàm giằng co, vận chuyển Đại Diệu Thiên Kinh, đi đến chỗ Đế cốt.
Trong hố sâu, sau khi mười mấy vạn cường giả rời khỏi Phong Ma cấm chế khống chế đều liền ùa lên, muốn cướp đoạt bàn tay máy kia.
Nhưng, cảnh giới hơi thấp đều bị đế uy mênh mông kia ép đến tuyệt vọng sợ hãi, tới gần không đến vạn mét, cảnh giới hơi cao coi như giết tới gần, cũng không lay động được huyết thủ.
Thời điểm Khương Phàm và Khương Qua một lần nữa trở về, biển người đều tự động tản ra, không phải bọn hắn e sợ, mà là thật không cầm đi nổi.
- Khương Phàm hẳn là cũng không được!
- Khẳng định không được, thứ này là dựa vào thực lực, cũng không phải danh khí. Vị đệ nhất quân trưởng Thanh Nguyệt vừa rồi kia là cảnh giới Bán Thánh, chẳng những không lấy đi được, còn làm cho bảo điện làm vỡ nát.
- Khương Phàm là Niết Bàn cảnh, Phượng Hoàng bên cạnh là Bán Thánh cảnh, tình huống của bọn hắn cùng Lăng La không sai biệt lắm, khẳng định cũng mang không đi.
- Cái tay kia thật sự là tay Đại Đế sao?
- Hẳn là vậy. Còn nhớ rõ những di cốt Nhân Hoàng xuất hiện nửa năm trước kia không, đều là tuỳ tiện bị chia cắt mang đi, vậy mà xương tay này lại có thể vững vàng tung bay ở giữa không trung, ngay cả Bán Thánh đều mang không đi, tất nhiên là không thể nghi ngờ chính là xương tay Đại Đế.
- Đại Đế tại thời kỳ Hồng Hoang sao! Lại có di cốt lưu tồn ở thế gian!
- Vạn năm trước, đã từng xuất hiện tim Đại Đế, bây giờ lại xuất hiện xương tay Đại Đế, rốt cuộc Thượng Thương cổ thành chôn giấu lấy bao nhiêu bảo vật đây.
- Đều nói Thượng Thương cổ thành không có bảo vật, vậy mà nơi này lại toát ra đế cốt, kỳ tích đúng là kỳ tích.
- Mau đưa tin tức tràn ra đi, Thánh Linh nhà ai tới trước, đế cốt này liền có thể thuộc về người đó!
Mọi người tụ ở xung quanh ngửa mặt nhìn lên bầu trời, nhìn Khương Phàm 'Phách lối' đi đến chỗ xương tay Đại Đế, đều là lắc đầu không coi trọng.
Một số người còn vội vã xoay người rời khỏi, muốn rải tin tức tới bên ngoài.
Xương tay Đại Đế xuất thế, Thượng Thương cổ thành chắc chắn lại nổi lên sóng gió, tựa như tình cảnh Linh Lung Tâm xuất thế năm đó.
Khương Qua đi theo Khương Phàm đến giữa không trung, nhắc nhở hắn:
- Lăng La muốn dùng bảo điện trấn áp đế cốt, kết quả bị năng lượng đế cốt làm vỡ nát, còn khiến nàng trọng thương, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, không cần cứng rắn đoạt..
Chương 1919 Thiên Mệnh Thần Thạch (2)
- Nói cách khác, Thiên Mệnh tế đàn khác cùng nơi này là một thể, muốn rung chuyển cái này, thế tất khiên động mấy cái kia. Lăng La muốn dùng vũ khí bình thường trực tiếp cuốn đi, chắc chắn sẽ nhận phản kích.
Khương Qua thuận theo cột sáng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời:
- Rất có thể tế đàn Thiên Mệnh còn có liên hệ cùng pháp trận chỉnh thể của Thượng Thương cổ thành.
Khương Phàm chậm rãi gật đầu:
- Hẳn là như thế.
Vẻ mặt Khương Qua trở nên nghiêm trọng:
- Cấm chế của Thượng Thương cổ thành vẫn rất mạnh, muốn rút đế cốt ra, tương đương với muốn đối kháng với cấm chế chỉnh thể của Thượng Thương.
Khương Phàm yên lặng đứng đấy, nhìn thần thạch bên trong đế cốt, cũng đang cảm ngộ Thiên Mệnh Chiến Giới trong huyết hải.
Thần thạch bên trong Thiên Mệnh Chiến Giới nhận lấy phản ứng, đang nở rộ mênh mông, chiếu lộ ra huyết hải, cũng trùng kích huyết văn in dấu xuống toàn thân.
Bây giờ cơ thể Khương Phàm đang tỏa ra cường quang, gần như trong suốt, đều có thể rõ ràng nhìn thấy huyết văn, cũng có thể nhìn thấy trái tim đang bành bành nhảy lên.
Thiên Mệnh Thần Thạch bên trong xương tay Đại Đế có cảm ứng, lắc lư rất nhỏ, đế cốt chấn động phong ấn phun trào huyết triều.
Khương Phàm bỗng nhiên nói:
- Muốn dời đi, chưa hẳn cần trực tiếp đối kháng, có thể cưỡng ép cắt đứt cảm ứng.
Khương Qua nhìn hắn:
- Nói thế nào??
Khương Phàm trầm ngâm nói:
- Ta dùng Thông Thiên Tháp thử một chút. Tầng đầu tiên của Thông Thiên Tháp tương đương với vùng đất Hư Vô phía dưới U Minh, là cô lập với thế giới, cũng tương đương với không gian độc lập với thế giới bên ngoài.
- Nếu như kéo đế cốt đi đến, hẳn là có thể cắt đứt liên hệ giữa đế cốt cùng Thượng Thương. Cắt đứt liên hệ, thì tương đương với dỡ bỏ pháp trận từ bên trong. Sau khi dỡ bỏ, đế cốt hẳn là có thể khôi phục lại bình tĩnh, tuỳ tiện mang đi.
Đan Hoàng lên tiếng trong ý thức Khương Phàm:
- Mạch suy nghĩ là chính xác. Nhưng, cảnh giới ngươi bây giờ ngay cả Thánh Linh cũng chưa tới, còn kích phát không ra uy lực chân chính của Thông Thiên Tháp, cái gọi là không gian hư vô, cũng không hoàn toàn hư vô, đế cốt vẫn sẽ sinh ra liên hệ cùng Thượng Thương.
- Ta đề nghị ngươi, thời điểm áp chế đế cốt, cắt đứt liên hệ, cũng thử nghiệm phá giải Thiên Mệnh Thần Thạch trong không gian hư vô. Một bên cắt đứt liên hệ, một bên rung chuyển thần thạch cùng đế cốt. Hai bên cùng phối hợp, hẳn là càng có hiệu quả.
- Sư phụ nhắc nhở đúng, ta thử một chút.
Khương Phàm ra hiệu Khương Qua lui lại, sau đó kích thích Thượng Cổ Thông Thiên Tháp!
Ầm ầm!
Một tiếng vang lớn chấn động dãy núi, Thái Cổ Thông Thiên Tháp dâng lên mênh mông cường quang, chiếu rọi khắp nơi, cùng thần thạch tranh nhau phát sáng.
Từ vài cen-ti-mét đến vài mét, lại đến mấy chục rồi hơn trăm mét, tầng tầng phóng đại, uy thế cũng tiếp tục tăng vọt, phảng phất cự nhạc kình thiên đang thức tỉnh, chấn động khung trời, đè ép dãy núi.
- Đó là Bảo khí gì?
- Không hổ là Thần Hoàng chuyển thế, trong lúc tiện tay vũ khí đều cường đại như vậy.
- Hắn muốn làm gì? Muốn cưỡng ép di chuyển đế cốt sao?
- Không được không được, tuyệt đối không nên!!
Dãy núi hồi hộp, tiếng nghị luận nổi lên bốn phía, mười mấy vạn cường giả ngước nhìn thanh đồng cự tháp đang tiếp tục phóng đại, mênh mông uy thế nương theo mê quang ngập trời, bao phủ thiên địa, kinh hồn nhiếp phách, mang đến áp bách không cách nào nói rõ.
Cẩn thận quan sát, phía trên thanh đồng tháp lại điêu khắc hoa văn phức tạp, chính là những đường vân kia đang toả ra cường quang bành trướng, tràn ngập uy thế phức tạp.
Đường vân có U Minh Địa Ngục, có dãy núi vạn nhạc, có triều cường đại dương mênh mông, càng có Chư Thiên Thần Ma các loại.
Tầng tầng thông thiên, chỉ đến đỉnh trời.
Thông Thiên Tháp bành trướng đến hơn ba trăm mét, ánh sáng cuồn cuộn sôi trào, có ý hướng đến trời mãnh liệt, giống như là đại đạo triều thiên, có rơi xuống dưới, giống như Ngân Hà Lạc Cửu Thiên.
Bảo vật rung động, hình ảnh rung động, tất cả tán tu cũng rung động.
Khương Phàm sâu hít một hơi, khống chế Thái Cổ Thông Thiên Tháp trấn áp xương tay Đại Đế, trực tiếp ép đến tầng đầu tiên đại biểu cho vùng đất Hư Vô tại U Minh.
Hư vô nơi này hoang vu, trực tiếp ngăn cách cùng thế giới thật, có thể ngăn chặn liên hệ nhất.
Ầm ầm...
Xương tay Đại Đế lắc lư mãnh liệt, giống như bị chọc giận, trong chốc lát đã sôi trào lên huyết khí vô biên, phảng phất Cổ Đế thức tỉnh, chấn động vùng đất hư không.
Thái Cổ Thông Thiên Tháp lay động mãnh liệt, trong tiếng oanh minh chấn thiên động địa lại tiếp tục phóng đại, từ ba trăm mét đến năm trăm mét, lại đến hơn ngàn mét.
Đả kích cường liệt chấn động đến Khương Phàm đều sôi trào khí huyết, giống như muốn ép không được.
Xương tay Đại Đế đột nhiên 'Biến mất', kinh động đến pháp trận tại Thượng Thương, bình chướng lập tức kịch liệt cuồn cuộn, Thông Thiên Tháp ở phía trên rơi xuống dưới năng lượng như thác nước.
Khương Phàm khẽ nhíu mày, phản ứng này cũng quá lớn.
Oanh...
Ầm ầm...
Theo đế cốt mãnh liệt giãy dụa, Thái Cổ Thông Thiên Tháp càng ngày càng lắc lư mãnh liệt, giống như trụ trời đang lay động, rung chuyển trời đất, không trung vặn vẹo, sơn hà sụp đổ, cảnh tượng kinh khủng chấn động đến người xung quanh triều kinh hoảng chạy trốn.
Nhưng, Thái Cổ Thông Thiên Tháp là trụ trời tạo thành, bên trên trấn Cửu Tiêu, bên dưới trấn Cửu U, vẫn thành công quấy nhiễu được liên hệ giữa xương tay Đại Đế cùng pháp trận ở bên ngoài.
Khương Phàm đứng giữa trời, cố nén ý thức chấn động, gắt gao áp chế Thông Thiên Tháp, đồng thời khống chế xiềng xích U Minh tầng thứ hai rơi xuống tầng đầu tiên, tước đoạt thần thạch ở bên trong đế cốt.
Thần thạch rung chuyển, đế cốt chịu ảnh hưởng.
Hư vô cắt đứt liên hệ, liên hệ giữa pháp trận cùng đế cốt chịu ảnh hưởng.
Trong ngoài phối hợp lẫn nhau, dần dần ổn định đế cốt giãy dụa.
Khương Phàm vui mừng, hết sức chăm chú khống chế Thông Thiên Tháp, muốn triệt để ngăn chặn đế cốt.
Đại địa Đông Bắc, vạn dặm Man Hoang!
Bên trong tổ địa chiến tộc yên lặng đột nhiên truyền ra mệnh lệnh —— Thượng Thương cổ thành, có đế cốt hiện thế!
Các Thánh Tổ làm bạn bên ngoài tổ từ nhao nhao quỳ xuống đất, mặt mũi tràn đầy chấn kinh.
Thượng Thương cổ thành lại có bảo vật xuất thế, hơn nữa còn là đế cốt.
Thanh âm trong tổ từ giá lạnh càng uy nghiêm:
- Lấy đế huyết của ta, cảm ứng đế cốt, mang trở về cho ta!
- Tổ lệnh Tôn Đế!!
Các Thánh Tổ cung kính lui ra, nhanh chóng truyền lệnh tộc trưởng đương đại.
Tự mình dẫn Thánh Linh, xuôi nam về Trung Vực.
Mục tiêu, Thượng Thương cổ thành!
Chương 1920 Ba mảnh đế cốt
Thượng Thương cổ thành!
Khương Phàm miệng mũi chảy máu, ý thức hải kịch liệt cuồn cuộn, thừa nhận trùng kích, nhưng vẫn dùng hết sức lực khống chế Thông Thiên Tháp, áp chế đế cốt ở bên trong.
Chỉ vài phút ngắn ngủi mà thôi, lại giống như gian nan qua hơn mười ngày.
Ầm ầm...
Bình chướng trên khung trời cuồn cuộn kịch liệt, năng lượng tiếp tục rơi xuống, bành trướng hung mãnh, chấn động đến Thông Thiên Tháp run rẩy dữ dội, thanh thế kinh khủng đều để đất trời lắc lư.
Đám người ở bên ngoài mấy chục dặm đều rất khó đứng vững, cứ như đang có địa chấn.
Tuy nhiên, theo bên trong tước đoạt, hư vô chặn đường, liên hệ của đế cốt cùng cấm chế bên ngoài tiếp tục yếu bớt.
Cho đến khi U Minh xiềng xích khó khăn túm ra Thiên Mệnh Thần Thạch, đế cốt liền nhanh chóng khôi phục an tĩnh, năng lượng trên khung trời cũng im bặt mà dừng.
- Xảy ra chuyện gì?
- Kết thúc rồi à??
- Không phải là thành công đấy chứ?
Dãy núi yên tĩnh, mười mấy vạn người khẩn trương nhìn ra không trung, không chỉ có pháp trận trên khung trời không còn bạo động, ngay cả cảnh giới áp chế đều giống như đã yếu đi rất nhiều.
Ví dụ như Khương Qua, cảnh giới lại đã khôi phục được Cửu Trọng Thiên.
Khương Phàm mệt mỏi lau đi máu trên trán, lộ ra vẻ mặt kích động.
Đè lại, đế cốt cùng Thiên Mệnh Thần Thạch, đều tới tay!
Chỉ là muốn tới đây tìm kiếm thần thạch, không nghĩ tới lại có được đế cốt.
Đế cốt!
Đế cốt lưu truyền từ Hồng Hoang!
Đây quả thực là Thương Thiên chiếu cố!!
Khương Qua kích động nắm chặt nắm đấm, toàn thân nổi lên trận trận sóng nhiệt.
Đây cũng không chỉ là đế cốt, phía trên còn treo đầy đế huyết, đây là muốn thay đổi bao nhiêu vận mệnh con người chứ!
Mà... Khương Phàm cùng Khương Qua trao đổi ánh mắt, đều nhìn thấy sự nóng bỏng trong mắt nhau.
Kế tiếp!!
Hai người bay lên không, rời khỏi tại mười mấy vạn đôi mắt đang chăm chú nhìn thấy.
- Không còn?
Mọi người nhìn trống rỗng bầu trời, ánh sáng không còn, đế cốt không còn.
Bị Khương Phàm cuốn đi rồi??
Sau một lát an tĩnh, dãy núi rừng rậm sôi trào.
- Khương Phàm lấy được đế cốt!!
- Điên rồi, điên rồi, là Thương Thiên đang trợ giúp Khương Phàm sao? Chúng ta đào mấy tháng đều không có đào được bất kỳ vật gì, hắn vừa tới đây liền đào ra đế cốt?
- Khương Phàm đã rất nhanh nhẹn dũng mãnh, còn chiếm được đế cốt, là ông trời cảm thấy mười hai hoàng đạo gần đây an dật sao?
- Nếu tin tức này truyền ra, toàn Thương Huyền đều được nổ!!
- Quên sự kiện Linh Lung Tâm năm đó rồi sao?? Nào chỉ là Thương Huyền, Cửu Châu Thập Tam Hải đều muốn nổ!!
Thượng Thương cổ thành sôi trào, mọi người bôn tẩu bẩm báo, truyền bá tin tức rung động.
Nhưng, lúc tin tức đang oanh oanh liệt liệt truyền ra khỏi Thượng Thương cổ thành không lâu sau, chuyện xảy ra ngày thứ hai, ánh sáng mới lại bộc phát trong Thượng Thương cổ thành, va chạm khung trời, nhấc lên mênh mông vòng xoáy mê vụ.
- Lại tới?
- Còn để cho người ta sống không??
- Đừng nói với ta lại là đế cốt! Ta chịu không được!!
- Ông trời ơi, đáng thương cho chúng ta đi, thật không công bằng mà.
Số lượng lớn biển người lần theo ánh sáng hội tụ tới, lần nữa thấy được hố sâu sụp đổ hơn mười dặm, núi đá giống như tế đàn.
Khương Phàm, Khương Qua, điên cuồng tấn công mạnh tế đàn, sau năm, sáu tiếng cố gắng, lần nữa thả ra Thiên Mệnh Thần Thạch ở bên trong.
Vẫn là khí thế Hồng Hoang, vẫn là huyết khí bành trướng, vẫn là xương tay Đại Đế!
Khương Phàm kích động run rẩy, không chỉ là bởi vì đã phát hiện cái thứ hai, mà là bởi vì từ vị trí hai tế đàn này phỏng đoán, hẳn là còn có chỗ thứ ba.
Ba tòa tế đàn, phân tán ba nơi, Thiên Mệnh chống lên cấm chế cho Thượng Thương cổ thành!!
- Lại là đế cốt!! Lại là đế cốt!!
Dãy núi bạo động, số lượng lớn cường giả hâm mộ đến nóng nảy, hận không thể bổ nhào qua cướp đoạt đế cốt.
Khương Phàm lần nữa tế lên Thông Thiên Tháp, cưỡng ép tước đoạt Thiên Mệnh Thần Thạch.
Bởi vì đế cốt đầu tiên đã rời khỏi pháp trận, tế liên hệ giữa đàn Thiên Mệnh đã yếu bớt, pháp trận áp chế chỉnh thể của Thượng Thương cổ thành cũng nhận ảnh hưởng, lần này mặc dù rất gian nan, nhưng so với lần đầu tiên còn nhẹ nhõm hơn nhiều.
- Đi!!
Khương Phàm lấy đi Thông Thiên Tháp, lao thẳng đến chỗ thứ ba.
- Hướng này... Giống như không phải ra khỏi thành.
- Hắn còn muốn tiếp tục tìm sao?
- Tiểu tổ tông của ta ơi, có phải hắn biết Thượng Thương cổ thành còn có đế cốt, hơn nữa còn biết chôn ở đâu hay không??
- Ngọa tào!! Trách không được Khương Phàm sẽ trở lại Thượng Thương cổ thành ngay lúc này, hắn không phải đến tìm vận may, chính là chạy đến tìm đế cốt!
- Nhanh nhanh nhanh, nhìn tư thái này của Khương Phàm, rất có thể còn sẽ có khối thứ ba!
- Ba khối đế cốt?? Điên rồi, ta thật muốn điên rồi!
- Mau đưa tin tức tràn ra đi, nếu như Khương Phàm thật sự có thể tìm tới ba khối đế cốt, đồng thời mang ra khỏi Thượng Thương cổ thành, tiếp theo các hoàng đạo toàn Thương Huyền cũng đừng mong ngủ an giấc!
- Ba khối đế cốt, chẳng lẽ Thương Thiên cảm giác kiếp trước thua thiệt Khương Phàm, đây là muốn cưỡng ép đẩy hắn lên vị trí Đế Quân sao??
- Thiên Hậu vừa mới dẫn Tu La Đao bổ Vạn Đạo Thần Giáo, Khương Phàm lại đang đào móc đế cốt ở Thượng Thương cổ thành, hai người này thật không nhàn rỗi mà. Cái này không phải muốn đảo loạn Thương Huyền, nhìn điệu bộ này, tình thế bọn hắn quật khởi còn hơn là những gì các phương mong muốn. Trước đó còn nói bọn hắn năm ba năm hẳn phải chết, bây giờ xem ra, sau năm ba năm, Vạn Thế Thần Triều liền muốn một lần nữa đứng ngạo nghễ tại Thương Huyền đại địa!
- Mười hai hoàng đạo nguy hiểm, bọn hắn đã gặp nguy hiểm thật rồi!
- Mười hai hoàng đạo thật sự phải toàn diện rút cường giả từ Thiên Khải về, liên hợp trấn áp Khương Phàm, nếu không... Chủ nhân Thương Huyền, sẽ tái nhập Thương Huyền. Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân.
Tại thời điểm Thượng Thương cổ thành kích động nghị luận, mảnh cường quang thứ ba đã nở rộ đúng hạn, cuồng kích khung trời, nhấc lên sóng to gió lớn.
Khương Phàm liên thủ Khương Qua, phấn chiến sáu giờ, bổ ra tế đàn, bên trong vẫn là tay Đại Đế đẫm máu, đang giam cấm một viên Thiên Mệnh Thần Thạch.
Sau khi đã mất đi hai tòa tế đàn cùng hai khối thần thạch, phong cấm Thiên Mệnh đã vô cùng yếu, pháp trận vô hình đã không còn uy lực ban sơ, Khương Phàm rất nhẹ nhàng liền chia tách Đại Đế tay cùng Thiên Mệnh Thần Thạch.
Bình luận facebook