-
Chương 3001-3005
Chương 3001 Xoắn xít
Sau khi gặp mặt thì phải ở chung như thế nào?
Khương Thương thì xử lý Kiều Vô Hối như thế nào?
Vấn đề ở đây đã nhiều lắm rồi!
Khương Phàm nhìn chúng nữ thay đổi biểu tình nhỏ xíu, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Các nàng đều quá thông minh, nữ hài thông minh tự nhiên sẽ nghĩ nhiều, nếu nghĩ nhiều thì sẽ lo lắng nhiều, lo lắng nhiều, thì phiền phức tự nhiên mà sẽ có thêm.
Kỳ thật Khương Phàm cũng đều đã hiểu, mấu chốt trong này vẫn là các nàng từ đầu đến cuối đều không làm tốt chuẩn bị tiếp xúc cùng loại Nữ Hoàng tôn quý cùng tình địch kiếp trước như Thiên Nghi kia.
Một nữ tử có thể làm cho Khương Phàm kiếp trước thần hồn điên đảo thậm chí suýt nữa bức lui Thiên Hậu?
Bất kỳ nữ tử nào cũng đều sẽ cảnh giác, huống chi là các nàng!!
Các nàng bình thường chung đụng đã rất vi diệu, miễn cưỡng có thể giữ vững 'chung sống hoà bình', nếu như cân bằng bị cưỡng ép đánh vỡ, các nàng sẽ phải xử lý thế nào? Các nàng sẽ gặp phải cái gì?
Bây giờ không chỉ có muốn tới, còn muốn mang theo hài tử tới!
Lại còn là hoàng trưởng tử? Còn lưng tựa Đế tộc? Lại còn là đế mạch?
Cái này khiến các nàng trên tình cảm cùng tâm lý, đều hứng chịu tới khiêu chiến.
Khương Phàm lại một lần đưa ánh nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Hướng Vãn Tình giữ im lặng, trước đó luân phiên tỏ thái độ đã hơi có vẻ vượt qua. Nếu như luôn như vậy, chỉ sợ cũng lộ ra không biết điều.
Huống chi, Thiên Hậu vẫn một mực trầm mặc, trong lúc vô hình mang đến cho nàng áp lực không nhỏ.
Lấy sự rộng lượng cùng lòng dạ của Thiên Hậu, hoàn toàn có thể tưởng tượng đi ra, Thiên Hậu mâu thuẫn đối với chuyện này đến cỡ nào.
Khương Phàm lại nhìn Tịch Nhan ngồi tại cạnh góc.
Tịch Nhan chú ý tới ánh mắt Khương Phàm, cũng rất quả quyết trực tiếp lắc đầu.
Thật ra là nàng không để ý chuyện này nhất, nhưng nàng không thích nhúng tay cái gọi là hậu cung xung đột, càng không muốn đắc tội ai, bây giờ Khương Phàm muốn mang hài tử cùng Thiên Nghi đến, dính đến cũng không chỉ là Thiên Hậu, còn có Kiều Hinh, nàng cũng sẽ không một hơi đắc tội cả hai.
Trong lòng Khương Phàm đắng chát, chỉ có thể kiên trì giải thích nói:
- Ta vì hành vi kiếp trước của ta, xin lỗi các nàng, ta sẽ không giải thích cái gì, chỉ có thể cam đoan sau này sẽ ta tận hết khả năng đền bù. Nhưng đứa nhỏ này chung quy vẫn tồn tại, ta nhất định phải đi đối mặt. Mà... Chúng ta bây giờ thật sự rất cần cường giả như vậy. Ta có thể bảo chứng trong vòng ba năm ta hoàn toàn hư hóa, nhưng... Những người khác thì sao? Từ sơ khuy Bán Đế, đến hoàn toàn Bán Đế, cần tài nguyên cực lớn, cũng cần thời gian lắng đọng, càng là đến hậu kỳ, trưởng thành càng khó.
- Đối với việc trong vòng ba năm Sí Thiên giới tái hiện vị Bán Đế thứ hai, ta cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Đến lúc đó, các Đế Quân bị kích thích, thế tất toàn lực đột kích. Ta sức một mình, gánh không được bọn hắn, cho dù Tinh Linh Đế Quân nhúng tay, cũng chỉ là chia sẻ áp lực. Nhưng nếu mà có được hắn, cục diện sẽ hoàn toàn khác nhau.
Lần này Khương Phàm không tiếp tục dừng lại, tiếp tục nói:
- Đừng quên, chúng ta còn có một Man Hoang Đế Tổ! Chúng ta có thể lợi dụng thời điểm toàn bộ các Đế Quân đăng lâm Thiên Khải khẩn cấp lên trời tại Thương Huyền, cũng có thể thành công trước khi bọn hắn đuổi tới, nhưng đừng quên, Thương Huyền còn có một Man Hoang Đế Tổ. Chờ ta dẫn động thiên kiếp, hắn bị kinh động, lại đuổi tới, chỉ cần hai ba ngày mà thôi, đến lúc đó... Ai có thể ngăn cản?
Một phen nghiêm túc nói cho hết lời, không khí trong phòng vẫn rất vi diệu, cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào.
Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh đều buông thõng tầm mắt, giữ im lặng ngồi đấy.
Các nàng chung quy vẫn là nữ tử, giờ phút này cần không phải đúng sai, cũng không phải lợi và hại được mất.
Mặc dù Khương Phàm nói rất nhiều, nhưng kỳ thật các nàng cũng không có nghe vào bao nhiêu, giờ phút này trong đầu càng nhiều hơn chính là tình cảnh Thiên Nghi Nữ Hoàng mang theo hài tử Bán Đế của nàng tới.
Khương Phàm thở dài trong lòng, mở ra trận hội nghị gia đình này thật là mệt mỏi, rất khó tưởng tượng đời trước của hắn vậy mà tam cung lục viện, cơ bản còn đều có thể ứng phó.
Không khí ngột ngạt cực kỳ lâu, khi Khương Phàm đều muốn từ bỏ, chuẩn bị cho các nàng chút thời gian, hôm nào bàn lại, Thiên Hậu có chút nhắm mắt, nói:
- Khi nào bọn họ đến?
Cái âm thanh đột nhiên tra hỏi này, đối với Khương Phàm mà nói như là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian, cơ hồ là theo bản năng đứng thẳng lên, vội vàng nói:
- Hai năm sau, chờ ta triệt để hư hóa, cũng chờ hắn mau chóng trưởng thành.
Thiên Hậu cụp tầm mắt xuống, cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống, nàng yên lặng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Khương Phàm đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng nhìn những nữ tử khác trong phòng, lại không biết có nên đi ra hay không.
Mặc dù hôm nay Thiên Hậu là mấu chốt chủ đề, nhưng nếu như không quan tâm đuổi theo, Dạ An Nhiên các nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng ngươi thật chỉ có Thiên Hậu sao? Chúng ta không cần an ủi sao?
Hướng Vãn Tình giương mắt, nhìn Khương Phàm cục xúc bất an, sốt ruột lại do dự một chút, ngầm cười khổ, biết mình không thể không lại ra mặt.
Hơi tỏ thái độ, dẫn dắt hắn người khác cũng tỏ thái độ, cho Khương Phàm một lối thoát, để hắn ra ngoài đuổi theo Thiên Hậu.
Nhưng, biểu đạt xảo diệu như thế nào đây?
Hướng Vãn Tình đều cảm giác nhức đầu, thay Khương Phàm mệt mỏi!
Lúc này, Đông Hoàng Như Ảnh lại nhẹ giọng một câu:
- Đi thôi, Thiên Hậu không phải người sắt, cũng có nơi mềm mại. Không nên thấy nàng kiên cường, nhìn thành 'nàng chính là như vậy' là chuyện đương nhiên, nếu không có bị bất đắc dĩ, nữ hài nào nguyện ý không thể phá vỡ.
Khương Phàm cảm động nhìn về phía Đông Hoàng Như Ảnh, nhưng Đông Hoàng Như Ảnh lại buông thõng tầm mắt, không nhìn tới hắn.
Bầu không khí thoáng an tĩnh, nhưng không có tiếp tục quá lâu, Dạ An Nhiên không có để Khương Phàm khó coi khó làm, lắc đầu, cũng nói:
- Ta không biết kiếp trước các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng nên giải quyết cuối cùng là phải giải quyết.
Liên tục có hai nữ tỏ thái độ, Kiều Hinh nói:
- Hi vọng trước khi bọn họ tới đây, chàng có thể thật sự chuẩn bị sẵn sàng.
Tịch Nhan lắc lắc ngón tay, ra hiệu hắn đuổi theo đi, ta không sao.
Hướng Vãn Tình thở phào, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhanh đi.
- Chờ ta trở về.
Khương Phàm đuổi theo ra gian phòng, đuổi kịp Thiên Hậu, khống chế lại năng lượng thân thể hư vô, dịu dàng bắt lấy tay Thiên Hậu.
Thiên Hậu không có giãy dụa, mặc cho Khương Phàm nắm lấy, yên lặng đi trong cánh rừng tươi mát.
Chương 3002 Có lỗi với…
- Kiếp trước có rất nhiều hoang đường, là ta xin lỗi nàng. Nhưng ta có thể bảo đảm, bất luận là kiếp trước, hay là kiếp này, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất, cũng là thật sự nhất.
Khương Phàm thâm tình khẽ nói, biểu đạt tình cảm sâu nhất trong lòng.
Có lẽ kiếp trước không có dỗ ngon dỗ ngọt như thế, lại là thuyết minh chân thành nhất.
Thiên Hậu không nói gì, chỉ là đi lên phía trước lấy.
Bất luận là kiếp trước, hay là đương thời, kỳ thật nàng cũng không yêu cầu gì nhiều, một ít chuyện cũng không quan tâm.
Nhưng trận nguy cơ tình cảm kiếp trước kia, lại là đau nhức lau không đi trong nội tâm nàng, cũng là nơi nàng không cách nào tha thứ cho Khương Phàm.
Vốn cho là hai người chuyển thế trùng sinh, vết thương kiếp trước xem như đi qua, vết rách cũng có thể khép lại, mà biểu hiện kiếp này của Khương Phàm cũng làm cho nàng đầy lòng chờ mong. Cho nên khi Thiên Nghi Nữ Hoàng xuất hiện lại, nàng biểu hiện ra bất mãn mãnh liệt, chính là để Khương Phàm biết, nàng còn nhớ rõ chuyện năm đó, nàng còn canh cánh trong lòng, nàng không muốn để cho đau đớn năm đó, ảnh hưởng đến tình cảm thuần túy kiếp này của bọn hắn.
Nhưng... Đột nhiên xuất hiện hài tử này, không chỉ có cưỡng bức xé mở vết sẹo kiếp trước, còn hung hăng rắc một nắm muối.
Cái này không chỉ có để nàng bị ép ôn lại đau đớn năm đó, cũng làm cho tình cảm của nàng và Khương Phàm kiếp này lại bị ảnh hưởng.
Nàng rất yêu Khương Phàm, rất yêu rất yêu... Kiếp trước yêu thâm trầm, kiếp này yêu thuần túy.
Nhưng nàng cũng là nữ hài tử, cũng cần đáp lại, nàng rõ ràng yêu cầu không nhiều, kiếp trước hay kiếp này đều dung túng hắn tình cảm cùng người khác, nhưng vì sao ông trời vẫn phải nhiều lần tổn thương nàng.
Thiên Hậu đi tới, ánh mắt mông lung, khóe mắt thấm ra giọt nước mắt óng ánh.
Trong lòng Khương Phàm run lên, giữ chặt Thiên Hậu, dịu dàng ôm vào trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành một tiếng xin lỗi trầm thấp:
- Thật xin lỗi...
Thiên Hậu dựa sát vào nhau trong ngực Khương Phàm, cứ việc ủy khuất đắng chát, nhưng vẫn duy trì nhất quán tỉnh táo cùng tha thứ.
- Chính ta điều tiết, chàng chuyên tâm tu luyện đi.
Khương Phàm càng ôm chặt hơn, đối với Thiên Hậu, hắn thật sự thua thiệt rất rất nhiều.
Kiếp trước bởi vì quá trương dương và tùy tính, rất nhiều chuyện làm quá bản thân, trùng sinh lại đến, lấy thân phận người đứng xem xem những kinh nghiệm kia, mới biết được mình nhiều hỗn đản nhiều hoang đường trên chuyện tình cảm, cho nên hắn rất hi vọng kiếp này có thể đền bù.
Nhưng, dày đặc chiến tranh, tạp nhạp nguy cơ, để hắn thực sự ốc còn không mang nổi mình ốc, thế trước làm nghiệt, càng cần kiếp này đến hoàn lại hơn, đến mức hắn đều có chút phân thân thiếu phương pháp, mỏi mệt không chịu nổi.
Khương Phàm ôm lấy Thiên Hậu, dịu dàng khẽ nói:
- Sai lầm kiếp trước, ta sẽ cố gắng đền bù, kiếp này, ta sẽ không lại để cho nàng lưu một giọt nước mắt. Tin tưởng ta, cho ta một cơ hội, ta dùng quãng đời còn lại của ta để chứng minh.
Ngày thứ ba, Khương Phàm tìm được Dạ An Nhiên, cẩn thận từng li từng tí trấn an.
Mặc dù trong lòng Dạ An Nhiên không thoải mái, nhưng không phải không biết chuyện nữ tử.
Chính như lời nàng nói trước đó, cuối cùng là phải giải quyết.
Nguyện vọng duy nhất của nàng là muốn một hài tử. Vì tình cảm của nàng cùng Khương Phàm có thể có một cái chứng kiến, vì có thể thực hiện nguyện vọng ân sư.
Hai ngày sau, Khương Phàm tìm được Đông Hoàng Như Ảnh, cũng là cẩn thận từng li từng tí trấn an.
Kỳ thật Đông Hoàng Như Ảnh có chút mê mang.
Mê mang ở chỗ nàng vậy mà lại để ý chuyện này như vậy. Mê mang ở chỗ tình cảm của nàng đối với Khương Phàm lại thay đổi vi diệu.
Lại qua hai ngày, Khương Phàm tìm được Kiều Hinh.
Kiều Hinh có thể sống lại một lần, đã không phải là rất để ý Khương Phàm có nhiều hay ít nữ tử, chỉ cần có thể một mực bồi bạn là tốt rồi.
Lo lắng duy nhất chính là, Khương Thương đến sẽ ảnh hưởng đối với Kiều Vô Hối.
Cũng may nàng đã sớm đi tìm Kiều Vô Hối, Kiều Vô Hối biểu đạt rất trực tiếp —— đời này đến tận đây, ta đã Vô Hối!
Sau đó chính là Tịch Nhan.
Tịch Nhan còn như đó điệu thấp, quái gở, cũng độc lập giống như năm đó.
Nàng cố gắng tu luyện, trưởng thành. Nàng cũng thỏa mãn tình trạng bây giờ. Khương Phàm phát hiện chỉ có bên cạnh nàng, mới có thể thật nhẹ nhõm tùy ý, cũng hoảng hốt có thể cảm nhận được phần thuần túy thời kỳ thuở thiếu niên kia.
Cuối cùng là Hướng Vãn Tình.
Khương Phàm là thật yêu chết nữ tử thông minh càng hiểu chuyện này.
Hướng Vãn Tình cũng không có oán trách, không có chỉ trích, giữa lúc cười nói còn vì hắn phân tích một ít lo lắng xử lý sự kiện Khương Thương.
Liên tiếp nửa tháng, Khương Phàm quanh đi quẩn lại, cuối cùng là trấn an cảm xúc chúng nữ, cũng miễn cưỡng tránh khỏi một trận nguy cơ hậu cung.
- Ai... Khương Phàm một mình đứng tại đỉnh núi, ngửa mặt lên trời thở dài.
Mệt mỏi thật!!
Thật sự là quá mệt mỏi!!
Nữ tử thật đúng là không thể trêu chọc quá nhiều.
Hắn là thật không ứng phó qua nổi.
Mặc dù thời điểm thoải mái xác thực rất thoải mái, nhưng lúc mệt mỏi cũng thật là mệt mỏi.
Cứ như vậy đi, không thể nhiều hơn nữa.
Ngày mùng ba tháng năm.
Dưới sự chứng kiến của Khương Phàm cùng Đan Hoàng, Lý Dần đã bắt đầu thử dung hợp Đế Tử.
Nhưng như những gì Khương Phàm lo lắng, từ lúc bắt đầu dung hợp đã không thuận lợi. Mặc dù Đế Tử chết rồi, nhưng chiến khu đặc biệt còn giống như là có ý thức tự chủ, mãnh liệt chống cự lại Lý Dần dung hợp.
Ngay cả thân thể Lý Dần đều giống như kháng cự dung hợp như này.
- Ta tiếp tục thử!!
Lý Dần cắn răng muốn tiếp tục.
Đối với người khác mà nói, giá trị của chiến khu Đế Tử khả năng chính là luyện mấy viên Thần Dương Huyết cùng thần cốt linh tủy, nhưng đối với hắn mà nói, hiệu quả dung hợp chính là mười mấy viên Thần Dương Huyết đều không đạt được.
- Dừng lại đi.
Đan Hoàng ngăn Lý Dần lại.
- Không phải chúng ta còn có rất nhiều phương án sao? Dần dần thử đi, khẳng định có cái có thể được.
- Đừng thử, không phải nguyên nhân của ngươi.
- Làm sao không phải ta, ta khẳng định còn chưa đủ...
Lý Dần còn muốn kiên trì, bị Khương Phàm đưa tay chặn ngang, để hắn nghe Đan Hoàng nói.
- Từ mấy lần nếm thử này của ngươi đến xem, vấn đề không phải xuất hiện ở cố gắng của ngươi, mà là nguyên nhân bản chất nhất —— phân thân không thể nào thôn phệ chủ thể.
Đan Hoàng lắc đầu, vấn đề này từ lúc bắt đầu đã tồn tại, cũng đều là biết đến, nhưng cân nhắc đến việc Lý Dần đạt được thần cách, tương đối muốn độc lập, có lẽ còn là có thể nếm thử.
Kết quả, bọn hắn vẫn quá lạc quan.
- Ta là ta, ta không phải phân thân!!
Lý Dần nắm chặt nắm đấm.
Chương 3003 Chủ nuốt bộc
- Trên tinh thần ngươi có thể kiên trì như vậy, nhưng từ bên trên cấu tạo thân thể, ngươi chung quy vẫn là Đế Tử chia ra tới. Mà...
Đan Hoàng nhìn hai mươi tám linh văn trước người sau người Đế Tử, hơi nhíu lông mày lên.
Dài đến hai mươi tám lần thôn phệ, để chủ thể từ cấu tạo càng hơn tất cả phân thân, cũng tạo thành phân thân càng không có khả năng ảnh hưởng chủ thể.
Nghiêm trọng hơn chính là, Lý Dần mưu toan thôn phệ chủ thể thì phải muốn thôn phệ Hỗn Loạn linh văn của chủ thể, cùng thôn phệ hai mươi tám cái linh văn của chủ thể, khó khăn như vậy có thể gọi là trái với trời.
- Nếu như ta có thể thôn phệ Đế Tử, khẳng định là thay đổi thay xương đổi thịt, muốn có được thay đổi như thế cũng nhất định sẽ không dễ dàng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mời Đan Hoàng lại để cho ta thử một lần nữa.
Lý Dần không chịu từ bỏ, không chỉ là muốn tranh khẩu khí cho mình, càng quan trọng hơn là tình huống Thương Huyền bây giờ.
Mặc dù Thương Huyền đã rất nhiều Thần Ma, nhưng đối với sư phụ mà nói, thứ hắn thật sự cần vẫn là Siêu Thần.
Hắn không cần làm một trong đông đảo Thần Ma, hắn muốn làm mạnh hơn Thần Ma, có thể đội lên phía trước nhất kia.
Đan Hoàng trầm ngâm một lát, nhìn về hướng Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm đều là hư hóa, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dáng vẻ hai tay chắp sau lưng, biểu hiện ra sự do dự của hắn.
- Sư phụ, Đan Hoàng, các ngươi còn có biện pháp gì?
Lý Dần chú ý tới bầu không khí thay đổi vi diệu.
- Vẫn là ngươi nói đi.
Đan Hoàng nói với Khương Phàm.
Ngươi là sư phụ hắn, không thể đều khiến lão gia hỏa ta đây ra mặt.
- Ai...
Khương Phàm thở dài, lắc đầu, nói:
- Từ lúc bắt đầu, chúng ta đã đoán qua, khả năng ngươi phản phệ chủ thể rất nhỏ. Nếu như không muốn lãng phí chiến của Đế Tử khu, chỉ có thể thay cái mạch suy nghĩ...
- Mạch suy nghĩ gì?
- Ta nói rõ trước, ta nói chỉ là khả năng, không phải thật sự muốn buộc ngươi làm như thế.
- Sư phụ, ngài nói đi.
- Ngươi, dung nhập, Đế Tử!
- A??
Lý Dần giật mình.
- Nghịch hướng dung hợp, độ khó tự nhiên rất lớn, nhưng chính hướng dung hợp, hẳn không có vấn đề.
- Hắn đã chết.
- Hắn chỉ là không có linh hồn.
- Ý của ngài là...
Lý Dần đột nhiên tỉnh ngộ.
- Đế Tử không có linh hồn thể, chỉ còn thể xác. Ngươi là chia ra từ nơi đó, hẳn là có thể gửi vào ở trong đó, sau đó khống chế cùng dung hợp thân thể mới. Sau đó... Ngươi lại khống chế chiến khu Đế Tử, thôn phệ thân thể của ngươi.
- Nếu như có thể thành công, ngươi không chỉ có thể lấy thân phận Đế Tử tồn tại, còn có thể bằng vào dung hợp thần khu mới, trở nên càng mạnh.
Khương Phàm nói xong cũng lắc đầu, đề nghị như vậy kỳ thật có khả thi rất mạnh, nhưng từ trên luân lý mà nói, có vẻ hơi hoang đường.
Di chuyển linh hồn, thôn phệ mình?
Đó còn là Lý Dần sao?
Có thể nói là phải, cũng có thể nói không phải.
Nếu như Lý Dần chỉ là người cô đơn, khả năng còn không có cái gì, nhưng hắn đã thành thân, còn có hài tử.
Đề nghị lần này của Khương Phàm, không chỉ có tương đương để Lý Dần khó chịu, còn mạo phạm Hứa Đan.
- Đây cũng là ý kiến hay, làm sao ta lại không nghĩ tới.
Hai mắt Lý Dần tỏa sáng, nhìn chằm chằm chiến khu Đế Tử, ánh mắt như lửa nóng.
- Ngươi chờ một chút!
Khương Phàm tranh thủ thời gian dừng lại, hỏi:
- Ngươi nghe không hiểu ý của ta? Ta là để cho linh hồn của ngươi, gửi vào bên trong Đế Tử, thôn phệ mình!
- Ta hiểu được.
- Ngươi nguyện ý??
- Ta nguyện ý!
- Trong này...
- Trong này cái gì?
- Nếu như sau khi ngươi dung hợp, ngươi vẫn là ngươi sao?
- Thân thể chỉ là vật chứa, linh hồn mới là bản ngã! Lại nói, mỗi lần ta thi triển Thoát Sinh Thuật, không phải cũng là giữ lại linh hồn, đoàn tụ chiến khu mới sao? Bây giờ rút linh hồn ra, khống chế chiến khu mới, có cái gì không được sao?
- Ai?
Khương Phàm sững sờ, đối mặt cùng Đan Hoàng, đứa nhỏ này thoải mái như thế sao?
Đan Hoàng há hốc mồm, vậy mà lại không có lời có thể nói.
- Sư phụ, ngài có lo lắng gì?
Lý Dần hỏi lại Khương Phàm.
- Ta... Ta...
Khương Phàm do dự, nói:
- Trong này dính đến vấn đề luân lý, ta lo lắng ngươi chịu không được, cũng lo lắng Hứa Đan sẽ có ý kiến.
- Có cái gì chịu không được. Thân thể này của tiến hành dung hợp cùng thân thể Đế Tử, và thân thể Đế Tử dung hợp cùng thân thể này của ta, có cái gì khác nhau sao? Đều là dung hợp! Cuối cùng đều là quy về một thể! Liền giống với, một viên đan dược dung hợp cùng một viên khác đan dược, cuối cùng đều là biến thành đan dược mới, ai dung hợp với ai có cái gì không giống nhau sao?
- Nói thì nói như thế, nhưng cũng không phải nói như vậy.
- Sư phụ, ngài không cần lo lắng, ta không quan tâm những thứ này.
- Không không không, ngươi có thể không quan tâm, nhưng ngươi không thể không cân nhắc Hứa Đan.
- Hứa Đan không có vấn đề.
- Hứa Đan là Hứa Đan, ngươi là ngươi, ngươi không thể nào tùy tiện thay người yêu của ngươi làm quyết định, ngươi nên tự mình đi trưng cầu ý kiến của nàng, đây là tôn trọng.
- Ngài chờ một lát.
Lý Dần quay đầu rời khỏi Sí Thiên đại điện.
- Đơn giản như vậy?
Đan Hoàng cùng Khương Phàm hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ trước đó còn xoắn xuýt thật lâu trên vấn đề này.
Nếu như Lý Dần không dung hợp được Đế Tử, bọn hắn thật hy vọng Lý Dần có thể vào trú Đế Tử, dung hợp phân thân.
Nhưng... Cân nhắc đến vấn đề luân lý, từ đầu đến cuối bọn hắn vẫn rất do dự.
Không nghĩ tới Lý Dần thống khoái đồng ý như vậy.
Đan Hoàng vui mừng cười:
- Nếu như linh hồn Lý Dần có thể khống chế Đế Tử, lại dung hợp mình, cái tiềm lực kia...
Nửa ngày sau, Lý Dần trở về, thể hiện mang theo xấu hổ.
- Không đồng ý? Không sao cả.
Khương Phàm tranh thủ thời gian trấn an.
- Chia tay.
Lý Dần cố gắng tươi cười.
- Cái gì??
Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều ngây ngẩn cả người.
- Chuyện này cũng là sớm hay muộn. Từ sau khi trạng thái tinh thần của nàng khôi phục, đã không có loại cảm giác như trước kia đối với ta, lúc ấy ta đang bận tu luyện cùng chiến đấu, cũng thực sự không có thời gian làm bạn cùng với nàng, kỳ thật quan hệ của chúng ta đã sớm phai nhạt.
- Trước đó ta chấp nhất mang hài tử về, chính là muốn cho nàng một cái đền bù. Bây giờ hài tử đã trở về, trong nội tâm nàng đã có ký thác mới, đối với ta không có hận ý, nhưng cũng không có tình cảm.
Lý Dần nhún nhún vai, trong lòng buồn vô cớ, nhưng vẫn thoải mái cười nói:
- Lúc ta vừa mới hỏi thăm, nàng chỉ nói câu, chuyện của ta chính ta làm chủ.
Chương 3004 Suy nghĩ khác nhau
Đan Hoàng nhíu mày:
- Sau đó ngươi liền nói chia tay? Hờn dỗi sao!
- Không phải hờn dỗi, là những ngày này khi ta chiếu cố hài tử đã thảo luận qua cùng với nàng.
Lý Dần rất rất không nỡ rời xa Hứa Đan, cũng rất áy náy với Hứa Đan, nhưng bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là nghênh chiến Đế Quân, nghênh chiến người giết trời mà sư phụ nói.
Nếu như hắn muốn lựa chọn dung hợp Đế Tử, nhất định phải toàn tâm toàn ý đầu nhập tu luyện, tương lai cũng nhất định sẽ đội lên phía trước nhất.
Chiến tử, cơ hồ là số mạng của hắn.
Hắn đều phải chết, sớm chia tay miễn khiến cho Hứa Đan thương tâm trong tương lai.
Nếu như hắn có thể chiến tử tại trận đại quyết chiến cuối cùng, cũng coi là công thần của Sí Thiên giới cùng Thương Huyền, đám người may mắn còn sống sót khẳng định sẽ chiếu cố mẫu tử các nàng rất tốt.
Như vậy, không tiếc!!
Khương Phàm cùng Đan Hoàng trầm mặc, vậy mà không biết trấn an như thế nào.
Lý Dần cố gắng tươi cười, nói với Khương Phàm:
- Ta không sao!!
- Tới...
Khương Phàm mở rộng hai tay, ôm lấy Lý Dần.
Hắn chỉ lo thúc giục Lý Dần tu luyện, chưa từng thật sự quan tâm tới cuộc sống của Lý Dần.
Mà Lý Dần cũng chưa bao giờ có lời oán giận, có thể nói là từ khi theo Khương Phàm đến nay, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, duy chỉ có sân bãi ngục hành kia có đoạn tình cảm thuộc về mình.
- Sư phụ, ta bồi ngài lên Đăng Thiên Kiều, ta bồi ngài... Nghênh chiến người giết trời...
Lý Dần ôm Khương Phàm, kiên định tỏ thái độ.
- Đồ đệ tốt!!
Khương Phàm không nói thêm gì, nhưng trong lòng âm thầm thề, nhất định phải cam đoan Lý Dần sống sót.
Sau khi không có lo lắng, bọn hắn đã bắt đầu chính thức thi hành kế hoạch điên cuồng này.
Khương Phàm mời Khương Diễm đang bế quan tới, trọn vẹn dùng năm ngày, dọn dẹp hồn khí lưu lại bên trong chiến khu Đế Tử, bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm, không để bất cứ tai hoạ ngầm gì.
Sau đó Khương Diễm trợ giúp chuyển dời linh hồn Lý Dần đến trong thân thể Đế Tử, bảo vệ dung hợp toàn bộ hành trình.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều khẩn trương hầu ở hai bên, nhắc nhở Khương Diễm cẩn thận quan sát, xuất hiện bất kỳ vấn đề nào cũng đều phải rút linh hồn Lý Dần đi ra, tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Một trận dung hợp linh hồn kéo dài đến tám ngày tám đêm, không chỉ có Khương Phàm khẩn trương cao độ, bọn người Chu Thanh Thọ nhận được tin tức đều tấp nập tiến đến thăm.
Rốt cuộc... Tại sáng sớm ngày thứ chín, 'Đế Tử' chậm rãi mở hai mắt nhắm chặt ra, con mắt chuyển động, nổi lên sáng rực.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng toàn bộ nhìn về phía Khương Diễm.
Bây giờ, hắn, là ai??
Khương Diễm đè đầu 'Đế Tử' lại, nhíu mày định thần, cẩn thận dò xét, lặp đi lặp lại dò xét.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng khẩn trương chờ đợi.
Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng đây chung quy vẫn là Đế Tử, là Đế Quân tương lai mà Đế Quân dốc hết toàn lực bồi dưỡng mấy chục năm, bên trong cũng là có khả năng ẩn giấu đi một ít năng lượng bọn hắn không biết.
Nếu như Lý Dần không có, Đế Tử sống, vậy nhưng thật sự là chuyện cười cho thiên hạ.
Khương Diễm cũng không dám chủ quan, vô cùng cẩn thận kiểm tra.
Cuối cùng... thể hiện nghiêm trọng của Khương Diễm dần dần nhẹ nhõm:
- Là Lý Dần! Hẳn là không sai được!
- Sư phụ... Đan Hoàng... Diễm bá... Là ta.
'Đế Tử' mở miệng, thanh âm rất giống Đế Tử, nhưng thần thái ngữ khí lại là Lý Dần không sai.
- Cảm giác thế nào?
Khương Phàm thở phào.
- Miễn cưỡng có thể khống chế thân thể, nhưng linh văn... Không dễ khống chế...
- Từ từ sẽ được thôi.
- Bây giờ ta dung hợp thân thể của ta, hay là chờ một chút?
- Không nôn nóng, trước tiên hãy thích ứng một chút.
Được Khương Phàm cùng Đan Hoàng làm bạn, và Khương Diễm hiệp trợ, Lý Dần dùng trọn vẹn ba ngày, miễn cưỡng khống chế thân thể mới.
Sau đó... Lý Dần bắt đầu dung hợp quan trọng nhất!!
Linh hồn mình, khống chế thân thể hoàn toàn mới, dung hợp thân thể mình.
Quá trình phức tạp chậm chạp.
Dung hợp như này không chỉ có liên quan đến thân thể, còn có thuộc về linh văn của Lý Dần, thể chất, thậm chí là đồ đằng!
Bọn người Khương Phàm khẩn trương cao độ, sợ xảy ra vấn đề gì, thất bại trong gang tấc.
Cũng may Lý Dần biểu hiện rất không tệ, mấy lần nguy cơ đột nhiên đều ngạnh kháng đi qua, rốt cuộc cũng tại dài đến mười ngày cố gắng sau khi, hoàn thành độ sâu dung hợp.
Cường hãn thân thể, hoàn toàn mới linh văn, cùng đặc biệt Bất Hủ đồ đằng, cũng kích phát kích phát tiềm lực chiến khu của 'Đế Tử'.
Cái quá trình phức tạp này nói cho cùng chính là Đế Tử nuốt Lý Dần, nhưng Đế Tử không còn là Đế Tử đã từng, mà là Lý Dần hoàn toàn mới.
Lý Dần hoàn toàn mới, thực lực hoàn toàn mới!!
Khương Phàm đi đến ngoài điện, điều chỉnh tiêu điểm nói cho bọn người Chu Thanh Thọ đang gấp rút chờ đợi:
- Lý Dần không sao, Đan Hoàng và Khương Diễm sẽ đích thân trông coi, tất cả mọi người tản đi đi. Mặc dù Lý Dần nắm Đế Tử trong tay, nhưng muốn quen thuộc bộ thân thể kia, quen thuộc hỗn loạn đế văn, quen thuộc tất cả năng lượng thần bí sau khi dung hợp, còn cần bế quan chiều sâu, quá trình này sợ rằng sẽ càng dài dằng dặc.
Chu Thanh Thọ sốt ruột nói:
- Lý Dần thật sự khống chế được bộ thân thể kia rồi? Hắn có hi vọng nhìn trộm Bán Đế sao?
Khương Phàm nói:
- Chiến khu của Đế Tử là Đế Quân tự mình dạy dỗ, tiềm lực cực lớn, nhìn trộm Bán Đế cơ hồ là chắc chắn. Bây giờ lại dung hợp linh văn hoàn toàn mới của Lý Dần, đạt được Bất Hủ đồ đằng, nhìn trộm Bán Đế càng không có vấn đề. Mọi người hãy đợi đến tin tức tốt của hắn đi.
- Sau này hắn sẽ là linh văn gì?
- Có lẽ còn là Hỗn Loạn! Đó là một trong những áo nghĩa cấp cao nhất thế gian, linh văn khác hẳn là không ảnh hưởng được tới nó, nhưng dung hợp những linh văn kia đều cần tồn tại chân thực, ảo diệu trong này cần Lý Dần tự mình khai phát.
Bây giờ Khương Phàm đối với tương lai của Lý Dần tràn đầy hi vọng cùng chờ mong, chiến khu của Đế Tử vốn là Hỗn Loạn đế mạch cùng Thiên Mệnh Thần Mạch dung hợp, lại dung hợp linh văn phức tạp, tiềm lực khẳng định lớn hơn.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô nghe thấy thì đau đầu, rất không hiểu.
Nhưng ngẫm lại đó là 'Hỗn Loạn' linh văn, hỗn loạn cũng là bình thường, cũng chỉ có 'Hỗn Loạn' có thể khống chế hỗn loạn.
- Hỗn Loạn đế mạch, Thiên Mệnh Thần Mạch, hai mươi tám thánh mạch, cộng thêm Bất Tử Điểu thần mạch, mười vạn dặm sơn hà cùng Bất Hủ đồ đằng... Đây là quái vật gì vậy.
Hàn Ngạo lắc đầu, chênh lệch là đã triệt để kéo ra.
Nếu là xưng đế, chỉ sợ đều có thể vật tay cùng Thiên Hậu.
Chương 3005 Siêu cấp linh văn
Khương Phàm phất tay:
- Được rồi, nên làm cái gì đó đi thôi. Lý Dần vẫn là Lý Dần, khác biệt duy nhất là mạnh hơn, các ngươi cứ cho là như vậy là được.
- Vậy chúng ta đi, để Lý Dần từ từ bế quan, đừng lo lắng chuyện bên ngoài, hài tử chúng ta sẽ thay hắn chiếu cố.
Chu Thanh Thọ phất phất tay, phóng khoáng rời khỏi.
- Chiếu cố hắn hài tử? Dựa vào cái gì!! Ta rất nhàn sao?? Lại nói tuổi tiểu hài nhi không lớn lắm, tính tình lại thật không nhỏ, không có tôn trọng bọn thúc bá chúng ta đây chút nào, ta nhìn đều muốn đánh hắn!
Tiêu Phượng Ngô trợn trắng mắt, gặp qua hài tử kia, thật sự là ngưu bức.
- Tiểu hài nhi mà, đều muốn ăn đòn. Đánh mấy trận sẽ trung thực.
Khương Bân lãnh đạm nói.
- Theo ta, tiểu hài nhi phải có người sợ sệt, khi còn bé để lại ám ảnh, trưởng thành cũng sợ.
Hàn Ngạo đồng ý với cách nhìn của Khương Bân.
- Ai?? Đi đi đi, xác lập uy tín đi.
Tiêu Phượng Ngô tỉnh táo tinh thần.
- Để Na Yêu nhà ngươi đẩy Hứa Đan ra!! Ra tay độc ác!!
Chu Thanh Thọ nhanh chân phóng tới.
Tai họa tiểu nhi tử kia của Lý Dần.
- Ai? Ta chỉ là tùy tiện nói một chút!
Khương Bân tức giận.
Khương Phàm nhìn bọn hắn rời khỏi, cười khổ mà lắc đầu, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.
Chủ ý này... Giống như không tệ.
Đối với tiểu hài nhi mà nói, biện pháp xác định uy tín trực tiếp nhất chính là đánh, hung hăng đánh.
Mình có thể thử một chút trên thân hài tử Khương Thương kia hay không?
Mấy trận 'phụ từ tử hiếu', nói không chừng liền có thể thân cận.
- Hài tử càng là phản nghịch, càng là sùng bái thực lực. Tình cảm phụ tử gì, cũng không sánh nổi thực lực để hắn tin phục.
Khương Phàm như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu.
Khương Phàm tuyên ngôn chiến tranh, cùng các Đế Quân ngầm đồng ý, mang đến cho toàn bộ thế giới an bình đã lâu.
Nhưng bất luận là cường tộc các phương, hay là dân chúng bình thường đều chú ý tới, hoặc là chờ đợi cuộc chiến Đăng Thiên Kiều kia.
Ba năm rưỡi, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài thật đúng là không dài. Nhất là đối với các Đế Quân có tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, ba năm giống như mấy tháng, chẳng mấy chốc sẽ đi qua.
Nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, Đăng Thiên Kiều thật có thể sẽ trở thành điểm truyền kỳ huy hoàng cuối cùng của Khương Phàm, bao gồm cường giả Thần Ma hắn dùng mấy chục năm chinh chiến bồi dưỡng ra được.
Tất cả chiến tranh trước đó, Khương Phàm còn có thể bằng vào chiến thuật cùng mưu lược chiến thắng, nhưng bây giờ, Đăng Thiên Kiều không chỉ có phải trực diện với thiên kiếp, còn phải trực diện với Đế Quân.
Thật giống như chinh chiến trong một rừng đàn sói, rốt cuộc cũng đi ra khỏi cây núi rừng già, bại lộ trong hoang dã, nghênh đón bọn hắn chính là hùng sư cùng vô số mãnh thú cuồng dã đói khát khó nhịn.
Rất nhiều người vì Khương Phàm mà tiếc hận, hai đời tung hoành, quát tháo phong vân, rung động toàn bộ thời đại, để lại vô số truyền kỳ, nhưng cuối cùng vẫn phải ngã tại cuối đường.
Cũng có rất nhiều người đề nghị, đường giải quyết duy nhất là Khương Phàm đạt thành hoà giải cùng các Đế Quân, nhưng Khương Phàm công khai tuyên chiến, rõ ràng là đã phá hỏng con đường này.
Thiên Khải chiến trường, một lần nữa thành là tiêu điểm của thế giới.
Thời đại này, cũng sẽ nhận ảnh hưởng trực tiếp từ kết quả trận chiến tranh kia, phát sinh kịch biến khó mà dự liệu.
Bởi vì các Đế Quân không chỉ muốn giải quyết triệt để Khương Phàm ở nơi đó, càng phải ở nơi đó quyết định ai là người đầu tiên tiến vào Thương Huyền; bởi vì bọn người Khương Phàm liều chết phản kích, chắc chắn sẽ trọng thương một vị Đế Quân nào đó; bởi vì Đế Quân nào đó nhất định sẽ trở thành vật hi sinh tại Thiên Khải, mà đại lục sau lưng của hắn, lúc nào cũng có thể bị Đế tộc khác xâm lấn.
Cho nên nói, chiến tranh Thiên Khải kết thúc, không chỉ có thể có Khương Phàm chết thảm, Thương Huyền đổi chủ, còn có tai nạn ở đại lục khác.
Khương Phàm không để ý đến phong vân biến cố ở phía ngoài, hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện.
Giai đoạn hư hóa cuối cùng này vô cùng khó khăn, không chỉ cần phải có thời gian lắng đọng, cũng cần không ngừng thăng hoa.
Cũng may xác thực hắn chưởng khống đỉnh cấp bí mật rất nhiều, trừ Chu Tước truyền thừa, còn có táng diệt truyền thừa cùng Vĩnh Hằng truyền thừa, càng có Bất Diệt Thiên Thể cùng Phong Thần Đài.
Hồng Hoang Thiên Long, Thôn Thiên Ma Hoàng, còn có Thiên Hậu đều đang bế quan chiều sâu.
Bình thường mà nói, sau khi sơ khuy Bán Đế tốc độ tu luyện sẽ vô cùng chậm, nhưng bọn hắn đều có ỷ vào đặc thù, có thể tăng tốc độ lên cực lớn.
Hồng Hoang Thiên Long, dĩ nhiên chính là Hồng Mông Thiên Bia. Có thể dùng Hồng Mông tôi thể, kéo dài kích phát tiềm lực tổ mạch, biến đổi chiều sâu tới Đại Đạo Long Quỳ, cũng có thể sinh ra liên hệ cùng hệ thống thế giới, mang theo năng lượng thần bí tăng thực lực lên.
Thôn Thiên Ma Hoàng thì trực tiếp luyện Ma Giới Hoàng Đồ, chín mươi chín cái đầu lâu Ma Hoàng bên trong, rộng lượng ma huyết, cùng ma khí không có tận cùng, tương đương với tài nguyên Ma tộc hai mươi năm cực hạn, toàn bộ nuốt luyện, để mà kích phát đế mạch, dẫn phát biến đổi chiều sâu.
Vì để trưởng thành càng nhanh, thậm chí hắn còn dự định dùng 'Cửu Hoàng Hắc Ma Bia'.
Nếu mà bắt buộc, hắn cũng muốn thôn phệ món siêu cấp ma binh kia.
Vũ khí gì, cũng không sánh nổi mình cường đại.
Mặc dù Thiên Hậu không có vũ khí đặc thù như thế, nhưng loại linh văn đặc thù xưa nay chưa từng có này của nàng cũng có được ưu thế đặc thù, đó chính là các khế ước thú.
Nàng không chỉ có thể thông qua bọn chúng tu luyện tăng thực lực lên, cũng có thể thông qua khế ước thú trưởng thành, thôi động nàng trưởng thành.
Cho nên mục tiêu là nàng muốn Mê Điệp, Huyết Sư, Tô Lăng ngoài bảy đại Tổ Thú toàn bộ biến thành Thần Thú!
Một khi khế ước thú thành công, nàng cũng sẽ thành công.
Nhưng cho dù là như thế này, quá trình này cũng cần thời gian.
Cũng may thời điểm Khương Phàm nhắc đến tuyên chiến rất khéo.
Từ lúc bắt đầu tuyên ngôn là khoảng tháng ba, đến ước định đăng lâm Thiên Khải là khoảng tháng một năm hai mươi sáu, thật muốn nói đến, không sai biệt bốn năm lắm, nhưng cẩn thận tính toán, cũng đúng là hơn ba năm.
Ngươi nói với các Đế Quân, sau bốn năm nữa khai chiến. Các Đế Quân sợ rằng sẽ cảm giác thời gian rất dài, đêm dài lắm mộng, chưa hẳn thật có thể tiếp nhận, cũng sẽ lặng lẽ động tâm.
Nhưng ngươi nói ba năm sau tái chiến, các Đế Quân sẽ cảm giác thời gian còn có thể, miễn cưỡng có thể tiếp nhận, cũng trực tiếp bế quan, chờ đợi quyết chiến cuối cùng.
Cho nên thời gian thật sự cho bọn người Khương Phàm bế quan, kỳ thật dài đến hơn ba năm rưỡi.
Sau khi gặp mặt thì phải ở chung như thế nào?
Khương Thương thì xử lý Kiều Vô Hối như thế nào?
Vấn đề ở đây đã nhiều lắm rồi!
Khương Phàm nhìn chúng nữ thay đổi biểu tình nhỏ xíu, trong lòng rất bất đắc dĩ.
Các nàng đều quá thông minh, nữ hài thông minh tự nhiên sẽ nghĩ nhiều, nếu nghĩ nhiều thì sẽ lo lắng nhiều, lo lắng nhiều, thì phiền phức tự nhiên mà sẽ có thêm.
Kỳ thật Khương Phàm cũng đều đã hiểu, mấu chốt trong này vẫn là các nàng từ đầu đến cuối đều không làm tốt chuẩn bị tiếp xúc cùng loại Nữ Hoàng tôn quý cùng tình địch kiếp trước như Thiên Nghi kia.
Một nữ tử có thể làm cho Khương Phàm kiếp trước thần hồn điên đảo thậm chí suýt nữa bức lui Thiên Hậu?
Bất kỳ nữ tử nào cũng đều sẽ cảnh giác, huống chi là các nàng!!
Các nàng bình thường chung đụng đã rất vi diệu, miễn cưỡng có thể giữ vững 'chung sống hoà bình', nếu như cân bằng bị cưỡng ép đánh vỡ, các nàng sẽ phải xử lý thế nào? Các nàng sẽ gặp phải cái gì?
Bây giờ không chỉ có muốn tới, còn muốn mang theo hài tử tới!
Lại còn là hoàng trưởng tử? Còn lưng tựa Đế tộc? Lại còn là đế mạch?
Cái này khiến các nàng trên tình cảm cùng tâm lý, đều hứng chịu tới khiêu chiến.
Khương Phàm lại một lần đưa ánh nhìn về phía Hướng Vãn Tình.
Hướng Vãn Tình giữ im lặng, trước đó luân phiên tỏ thái độ đã hơi có vẻ vượt qua. Nếu như luôn như vậy, chỉ sợ cũng lộ ra không biết điều.
Huống chi, Thiên Hậu vẫn một mực trầm mặc, trong lúc vô hình mang đến cho nàng áp lực không nhỏ.
Lấy sự rộng lượng cùng lòng dạ của Thiên Hậu, hoàn toàn có thể tưởng tượng đi ra, Thiên Hậu mâu thuẫn đối với chuyện này đến cỡ nào.
Khương Phàm lại nhìn Tịch Nhan ngồi tại cạnh góc.
Tịch Nhan chú ý tới ánh mắt Khương Phàm, cũng rất quả quyết trực tiếp lắc đầu.
Thật ra là nàng không để ý chuyện này nhất, nhưng nàng không thích nhúng tay cái gọi là hậu cung xung đột, càng không muốn đắc tội ai, bây giờ Khương Phàm muốn mang hài tử cùng Thiên Nghi đến, dính đến cũng không chỉ là Thiên Hậu, còn có Kiều Hinh, nàng cũng sẽ không một hơi đắc tội cả hai.
Trong lòng Khương Phàm đắng chát, chỉ có thể kiên trì giải thích nói:
- Ta vì hành vi kiếp trước của ta, xin lỗi các nàng, ta sẽ không giải thích cái gì, chỉ có thể cam đoan sau này sẽ ta tận hết khả năng đền bù. Nhưng đứa nhỏ này chung quy vẫn tồn tại, ta nhất định phải đi đối mặt. Mà... Chúng ta bây giờ thật sự rất cần cường giả như vậy. Ta có thể bảo chứng trong vòng ba năm ta hoàn toàn hư hóa, nhưng... Những người khác thì sao? Từ sơ khuy Bán Đế, đến hoàn toàn Bán Đế, cần tài nguyên cực lớn, cũng cần thời gian lắng đọng, càng là đến hậu kỳ, trưởng thành càng khó.
- Đối với việc trong vòng ba năm Sí Thiên giới tái hiện vị Bán Đế thứ hai, ta cũng không ôm bao nhiêu hi vọng. Đến lúc đó, các Đế Quân bị kích thích, thế tất toàn lực đột kích. Ta sức một mình, gánh không được bọn hắn, cho dù Tinh Linh Đế Quân nhúng tay, cũng chỉ là chia sẻ áp lực. Nhưng nếu mà có được hắn, cục diện sẽ hoàn toàn khác nhau.
Lần này Khương Phàm không tiếp tục dừng lại, tiếp tục nói:
- Đừng quên, chúng ta còn có một Man Hoang Đế Tổ! Chúng ta có thể lợi dụng thời điểm toàn bộ các Đế Quân đăng lâm Thiên Khải khẩn cấp lên trời tại Thương Huyền, cũng có thể thành công trước khi bọn hắn đuổi tới, nhưng đừng quên, Thương Huyền còn có một Man Hoang Đế Tổ. Chờ ta dẫn động thiên kiếp, hắn bị kinh động, lại đuổi tới, chỉ cần hai ba ngày mà thôi, đến lúc đó... Ai có thể ngăn cản?
Một phen nghiêm túc nói cho hết lời, không khí trong phòng vẫn rất vi diệu, cơ hồ không có bất kỳ thay đổi nào.
Dạ An Nhiên, Đông Hoàng Như Ảnh đều buông thõng tầm mắt, giữ im lặng ngồi đấy.
Các nàng chung quy vẫn là nữ tử, giờ phút này cần không phải đúng sai, cũng không phải lợi và hại được mất.
Mặc dù Khương Phàm nói rất nhiều, nhưng kỳ thật các nàng cũng không có nghe vào bao nhiêu, giờ phút này trong đầu càng nhiều hơn chính là tình cảnh Thiên Nghi Nữ Hoàng mang theo hài tử Bán Đế của nàng tới.
Khương Phàm thở dài trong lòng, mở ra trận hội nghị gia đình này thật là mệt mỏi, rất khó tưởng tượng đời trước của hắn vậy mà tam cung lục viện, cơ bản còn đều có thể ứng phó.
Không khí ngột ngạt cực kỳ lâu, khi Khương Phàm đều muốn từ bỏ, chuẩn bị cho các nàng chút thời gian, hôm nào bàn lại, Thiên Hậu có chút nhắm mắt, nói:
- Khi nào bọn họ đến?
Cái âm thanh đột nhiên tra hỏi này, đối với Khương Phàm mà nói như là thanh âm tuyệt vời nhất thế gian, cơ hồ là theo bản năng đứng thẳng lên, vội vàng nói:
- Hai năm sau, chờ ta triệt để hư hóa, cũng chờ hắn mau chóng trưởng thành.
Thiên Hậu cụp tầm mắt xuống, cảm xúc cuồn cuộn, nhưng cuối cùng vẫn đè xuống, nàng yên lặng đứng dậy, rời khỏi phòng.
Khương Phàm đứng dậy muốn đuổi theo, nhưng nhìn những nữ tử khác trong phòng, lại không biết có nên đi ra hay không.
Mặc dù hôm nay Thiên Hậu là mấu chốt chủ đề, nhưng nếu như không quan tâm đuổi theo, Dạ An Nhiên các nàng sẽ nghĩ như thế nào?
Trong lòng ngươi thật chỉ có Thiên Hậu sao? Chúng ta không cần an ủi sao?
Hướng Vãn Tình giương mắt, nhìn Khương Phàm cục xúc bất an, sốt ruột lại do dự một chút, ngầm cười khổ, biết mình không thể không lại ra mặt.
Hơi tỏ thái độ, dẫn dắt hắn người khác cũng tỏ thái độ, cho Khương Phàm một lối thoát, để hắn ra ngoài đuổi theo Thiên Hậu.
Nhưng, biểu đạt xảo diệu như thế nào đây?
Hướng Vãn Tình đều cảm giác nhức đầu, thay Khương Phàm mệt mỏi!
Lúc này, Đông Hoàng Như Ảnh lại nhẹ giọng một câu:
- Đi thôi, Thiên Hậu không phải người sắt, cũng có nơi mềm mại. Không nên thấy nàng kiên cường, nhìn thành 'nàng chính là như vậy' là chuyện đương nhiên, nếu không có bị bất đắc dĩ, nữ hài nào nguyện ý không thể phá vỡ.
Khương Phàm cảm động nhìn về phía Đông Hoàng Như Ảnh, nhưng Đông Hoàng Như Ảnh lại buông thõng tầm mắt, không nhìn tới hắn.
Bầu không khí thoáng an tĩnh, nhưng không có tiếp tục quá lâu, Dạ An Nhiên không có để Khương Phàm khó coi khó làm, lắc đầu, cũng nói:
- Ta không biết kiếp trước các ngươi xảy ra chuyện gì, nhưng nên giải quyết cuối cùng là phải giải quyết.
Liên tục có hai nữ tỏ thái độ, Kiều Hinh nói:
- Hi vọng trước khi bọn họ tới đây, chàng có thể thật sự chuẩn bị sẵn sàng.
Tịch Nhan lắc lắc ngón tay, ra hiệu hắn đuổi theo đi, ta không sao.
Hướng Vãn Tình thở phào, bờ môi khẽ nhúc nhích, nhanh đi.
- Chờ ta trở về.
Khương Phàm đuổi theo ra gian phòng, đuổi kịp Thiên Hậu, khống chế lại năng lượng thân thể hư vô, dịu dàng bắt lấy tay Thiên Hậu.
Thiên Hậu không có giãy dụa, mặc cho Khương Phàm nắm lấy, yên lặng đi trong cánh rừng tươi mát.
Chương 3002 Có lỗi với…
- Kiếp trước có rất nhiều hoang đường, là ta xin lỗi nàng. Nhưng ta có thể bảo đảm, bất luận là kiếp trước, hay là kiếp này, trong lòng ta nàng vĩnh viễn là người tốt nhất, cũng là thật sự nhất.
Khương Phàm thâm tình khẽ nói, biểu đạt tình cảm sâu nhất trong lòng.
Có lẽ kiếp trước không có dỗ ngon dỗ ngọt như thế, lại là thuyết minh chân thành nhất.
Thiên Hậu không nói gì, chỉ là đi lên phía trước lấy.
Bất luận là kiếp trước, hay là đương thời, kỳ thật nàng cũng không yêu cầu gì nhiều, một ít chuyện cũng không quan tâm.
Nhưng trận nguy cơ tình cảm kiếp trước kia, lại là đau nhức lau không đi trong nội tâm nàng, cũng là nơi nàng không cách nào tha thứ cho Khương Phàm.
Vốn cho là hai người chuyển thế trùng sinh, vết thương kiếp trước xem như đi qua, vết rách cũng có thể khép lại, mà biểu hiện kiếp này của Khương Phàm cũng làm cho nàng đầy lòng chờ mong. Cho nên khi Thiên Nghi Nữ Hoàng xuất hiện lại, nàng biểu hiện ra bất mãn mãnh liệt, chính là để Khương Phàm biết, nàng còn nhớ rõ chuyện năm đó, nàng còn canh cánh trong lòng, nàng không muốn để cho đau đớn năm đó, ảnh hưởng đến tình cảm thuần túy kiếp này của bọn hắn.
Nhưng... Đột nhiên xuất hiện hài tử này, không chỉ có cưỡng bức xé mở vết sẹo kiếp trước, còn hung hăng rắc một nắm muối.
Cái này không chỉ có để nàng bị ép ôn lại đau đớn năm đó, cũng làm cho tình cảm của nàng và Khương Phàm kiếp này lại bị ảnh hưởng.
Nàng rất yêu Khương Phàm, rất yêu rất yêu... Kiếp trước yêu thâm trầm, kiếp này yêu thuần túy.
Nhưng nàng cũng là nữ hài tử, cũng cần đáp lại, nàng rõ ràng yêu cầu không nhiều, kiếp trước hay kiếp này đều dung túng hắn tình cảm cùng người khác, nhưng vì sao ông trời vẫn phải nhiều lần tổn thương nàng.
Thiên Hậu đi tới, ánh mắt mông lung, khóe mắt thấm ra giọt nước mắt óng ánh.
Trong lòng Khương Phàm run lên, giữ chặt Thiên Hậu, dịu dàng ôm vào trong ngực, thiên ngôn vạn ngữ, chỉ hóa thành một tiếng xin lỗi trầm thấp:
- Thật xin lỗi...
Thiên Hậu dựa sát vào nhau trong ngực Khương Phàm, cứ việc ủy khuất đắng chát, nhưng vẫn duy trì nhất quán tỉnh táo cùng tha thứ.
- Chính ta điều tiết, chàng chuyên tâm tu luyện đi.
Khương Phàm càng ôm chặt hơn, đối với Thiên Hậu, hắn thật sự thua thiệt rất rất nhiều.
Kiếp trước bởi vì quá trương dương và tùy tính, rất nhiều chuyện làm quá bản thân, trùng sinh lại đến, lấy thân phận người đứng xem xem những kinh nghiệm kia, mới biết được mình nhiều hỗn đản nhiều hoang đường trên chuyện tình cảm, cho nên hắn rất hi vọng kiếp này có thể đền bù.
Nhưng, dày đặc chiến tranh, tạp nhạp nguy cơ, để hắn thực sự ốc còn không mang nổi mình ốc, thế trước làm nghiệt, càng cần kiếp này đến hoàn lại hơn, đến mức hắn đều có chút phân thân thiếu phương pháp, mỏi mệt không chịu nổi.
Khương Phàm ôm lấy Thiên Hậu, dịu dàng khẽ nói:
- Sai lầm kiếp trước, ta sẽ cố gắng đền bù, kiếp này, ta sẽ không lại để cho nàng lưu một giọt nước mắt. Tin tưởng ta, cho ta một cơ hội, ta dùng quãng đời còn lại của ta để chứng minh.
Ngày thứ ba, Khương Phàm tìm được Dạ An Nhiên, cẩn thận từng li từng tí trấn an.
Mặc dù trong lòng Dạ An Nhiên không thoải mái, nhưng không phải không biết chuyện nữ tử.
Chính như lời nàng nói trước đó, cuối cùng là phải giải quyết.
Nguyện vọng duy nhất của nàng là muốn một hài tử. Vì tình cảm của nàng cùng Khương Phàm có thể có một cái chứng kiến, vì có thể thực hiện nguyện vọng ân sư.
Hai ngày sau, Khương Phàm tìm được Đông Hoàng Như Ảnh, cũng là cẩn thận từng li từng tí trấn an.
Kỳ thật Đông Hoàng Như Ảnh có chút mê mang.
Mê mang ở chỗ nàng vậy mà lại để ý chuyện này như vậy. Mê mang ở chỗ tình cảm của nàng đối với Khương Phàm lại thay đổi vi diệu.
Lại qua hai ngày, Khương Phàm tìm được Kiều Hinh.
Kiều Hinh có thể sống lại một lần, đã không phải là rất để ý Khương Phàm có nhiều hay ít nữ tử, chỉ cần có thể một mực bồi bạn là tốt rồi.
Lo lắng duy nhất chính là, Khương Thương đến sẽ ảnh hưởng đối với Kiều Vô Hối.
Cũng may nàng đã sớm đi tìm Kiều Vô Hối, Kiều Vô Hối biểu đạt rất trực tiếp —— đời này đến tận đây, ta đã Vô Hối!
Sau đó chính là Tịch Nhan.
Tịch Nhan còn như đó điệu thấp, quái gở, cũng độc lập giống như năm đó.
Nàng cố gắng tu luyện, trưởng thành. Nàng cũng thỏa mãn tình trạng bây giờ. Khương Phàm phát hiện chỉ có bên cạnh nàng, mới có thể thật nhẹ nhõm tùy ý, cũng hoảng hốt có thể cảm nhận được phần thuần túy thời kỳ thuở thiếu niên kia.
Cuối cùng là Hướng Vãn Tình.
Khương Phàm là thật yêu chết nữ tử thông minh càng hiểu chuyện này.
Hướng Vãn Tình cũng không có oán trách, không có chỉ trích, giữa lúc cười nói còn vì hắn phân tích một ít lo lắng xử lý sự kiện Khương Thương.
Liên tiếp nửa tháng, Khương Phàm quanh đi quẩn lại, cuối cùng là trấn an cảm xúc chúng nữ, cũng miễn cưỡng tránh khỏi một trận nguy cơ hậu cung.
- Ai... Khương Phàm một mình đứng tại đỉnh núi, ngửa mặt lên trời thở dài.
Mệt mỏi thật!!
Thật sự là quá mệt mỏi!!
Nữ tử thật đúng là không thể trêu chọc quá nhiều.
Hắn là thật không ứng phó qua nổi.
Mặc dù thời điểm thoải mái xác thực rất thoải mái, nhưng lúc mệt mỏi cũng thật là mệt mỏi.
Cứ như vậy đi, không thể nhiều hơn nữa.
Ngày mùng ba tháng năm.
Dưới sự chứng kiến của Khương Phàm cùng Đan Hoàng, Lý Dần đã bắt đầu thử dung hợp Đế Tử.
Nhưng như những gì Khương Phàm lo lắng, từ lúc bắt đầu dung hợp đã không thuận lợi. Mặc dù Đế Tử chết rồi, nhưng chiến khu đặc biệt còn giống như là có ý thức tự chủ, mãnh liệt chống cự lại Lý Dần dung hợp.
Ngay cả thân thể Lý Dần đều giống như kháng cự dung hợp như này.
- Ta tiếp tục thử!!
Lý Dần cắn răng muốn tiếp tục.
Đối với người khác mà nói, giá trị của chiến khu Đế Tử khả năng chính là luyện mấy viên Thần Dương Huyết cùng thần cốt linh tủy, nhưng đối với hắn mà nói, hiệu quả dung hợp chính là mười mấy viên Thần Dương Huyết đều không đạt được.
- Dừng lại đi.
Đan Hoàng ngăn Lý Dần lại.
- Không phải chúng ta còn có rất nhiều phương án sao? Dần dần thử đi, khẳng định có cái có thể được.
- Đừng thử, không phải nguyên nhân của ngươi.
- Làm sao không phải ta, ta khẳng định còn chưa đủ...
Lý Dần còn muốn kiên trì, bị Khương Phàm đưa tay chặn ngang, để hắn nghe Đan Hoàng nói.
- Từ mấy lần nếm thử này của ngươi đến xem, vấn đề không phải xuất hiện ở cố gắng của ngươi, mà là nguyên nhân bản chất nhất —— phân thân không thể nào thôn phệ chủ thể.
Đan Hoàng lắc đầu, vấn đề này từ lúc bắt đầu đã tồn tại, cũng đều là biết đến, nhưng cân nhắc đến việc Lý Dần đạt được thần cách, tương đối muốn độc lập, có lẽ còn là có thể nếm thử.
Kết quả, bọn hắn vẫn quá lạc quan.
- Ta là ta, ta không phải phân thân!!
Lý Dần nắm chặt nắm đấm.
Chương 3003 Chủ nuốt bộc
- Trên tinh thần ngươi có thể kiên trì như vậy, nhưng từ bên trên cấu tạo thân thể, ngươi chung quy vẫn là Đế Tử chia ra tới. Mà...
Đan Hoàng nhìn hai mươi tám linh văn trước người sau người Đế Tử, hơi nhíu lông mày lên.
Dài đến hai mươi tám lần thôn phệ, để chủ thể từ cấu tạo càng hơn tất cả phân thân, cũng tạo thành phân thân càng không có khả năng ảnh hưởng chủ thể.
Nghiêm trọng hơn chính là, Lý Dần mưu toan thôn phệ chủ thể thì phải muốn thôn phệ Hỗn Loạn linh văn của chủ thể, cùng thôn phệ hai mươi tám cái linh văn của chủ thể, khó khăn như vậy có thể gọi là trái với trời.
- Nếu như ta có thể thôn phệ Đế Tử, khẳng định là thay đổi thay xương đổi thịt, muốn có được thay đổi như thế cũng nhất định sẽ không dễ dàng, ta đã chuẩn bị sẵn sàng, xin mời Đan Hoàng lại để cho ta thử một lần nữa.
Lý Dần không chịu từ bỏ, không chỉ là muốn tranh khẩu khí cho mình, càng quan trọng hơn là tình huống Thương Huyền bây giờ.
Mặc dù Thương Huyền đã rất nhiều Thần Ma, nhưng đối với sư phụ mà nói, thứ hắn thật sự cần vẫn là Siêu Thần.
Hắn không cần làm một trong đông đảo Thần Ma, hắn muốn làm mạnh hơn Thần Ma, có thể đội lên phía trước nhất kia.
Đan Hoàng trầm ngâm một lát, nhìn về hướng Khương Phàm.
Toàn thân Khương Phàm đều là hư hóa, nhìn không ra bộ dáng, nhưng dáng vẻ hai tay chắp sau lưng, biểu hiện ra sự do dự của hắn.
- Sư phụ, Đan Hoàng, các ngươi còn có biện pháp gì?
Lý Dần chú ý tới bầu không khí thay đổi vi diệu.
- Vẫn là ngươi nói đi.
Đan Hoàng nói với Khương Phàm.
Ngươi là sư phụ hắn, không thể đều khiến lão gia hỏa ta đây ra mặt.
- Ai...
Khương Phàm thở dài, lắc đầu, nói:
- Từ lúc bắt đầu, chúng ta đã đoán qua, khả năng ngươi phản phệ chủ thể rất nhỏ. Nếu như không muốn lãng phí chiến của Đế Tử khu, chỉ có thể thay cái mạch suy nghĩ...
- Mạch suy nghĩ gì?
- Ta nói rõ trước, ta nói chỉ là khả năng, không phải thật sự muốn buộc ngươi làm như thế.
- Sư phụ, ngài nói đi.
- Ngươi, dung nhập, Đế Tử!
- A??
Lý Dần giật mình.
- Nghịch hướng dung hợp, độ khó tự nhiên rất lớn, nhưng chính hướng dung hợp, hẳn không có vấn đề.
- Hắn đã chết.
- Hắn chỉ là không có linh hồn.
- Ý của ngài là...
Lý Dần đột nhiên tỉnh ngộ.
- Đế Tử không có linh hồn thể, chỉ còn thể xác. Ngươi là chia ra từ nơi đó, hẳn là có thể gửi vào ở trong đó, sau đó khống chế cùng dung hợp thân thể mới. Sau đó... Ngươi lại khống chế chiến khu Đế Tử, thôn phệ thân thể của ngươi.
- Nếu như có thể thành công, ngươi không chỉ có thể lấy thân phận Đế Tử tồn tại, còn có thể bằng vào dung hợp thần khu mới, trở nên càng mạnh.
Khương Phàm nói xong cũng lắc đầu, đề nghị như vậy kỳ thật có khả thi rất mạnh, nhưng từ trên luân lý mà nói, có vẻ hơi hoang đường.
Di chuyển linh hồn, thôn phệ mình?
Đó còn là Lý Dần sao?
Có thể nói là phải, cũng có thể nói không phải.
Nếu như Lý Dần chỉ là người cô đơn, khả năng còn không có cái gì, nhưng hắn đã thành thân, còn có hài tử.
Đề nghị lần này của Khương Phàm, không chỉ có tương đương để Lý Dần khó chịu, còn mạo phạm Hứa Đan.
- Đây cũng là ý kiến hay, làm sao ta lại không nghĩ tới.
Hai mắt Lý Dần tỏa sáng, nhìn chằm chằm chiến khu Đế Tử, ánh mắt như lửa nóng.
- Ngươi chờ một chút!
Khương Phàm tranh thủ thời gian dừng lại, hỏi:
- Ngươi nghe không hiểu ý của ta? Ta là để cho linh hồn của ngươi, gửi vào bên trong Đế Tử, thôn phệ mình!
- Ta hiểu được.
- Ngươi nguyện ý??
- Ta nguyện ý!
- Trong này...
- Trong này cái gì?
- Nếu như sau khi ngươi dung hợp, ngươi vẫn là ngươi sao?
- Thân thể chỉ là vật chứa, linh hồn mới là bản ngã! Lại nói, mỗi lần ta thi triển Thoát Sinh Thuật, không phải cũng là giữ lại linh hồn, đoàn tụ chiến khu mới sao? Bây giờ rút linh hồn ra, khống chế chiến khu mới, có cái gì không được sao?
- Ai?
Khương Phàm sững sờ, đối mặt cùng Đan Hoàng, đứa nhỏ này thoải mái như thế sao?
Đan Hoàng há hốc mồm, vậy mà lại không có lời có thể nói.
- Sư phụ, ngài có lo lắng gì?
Lý Dần hỏi lại Khương Phàm.
- Ta... Ta...
Khương Phàm do dự, nói:
- Trong này dính đến vấn đề luân lý, ta lo lắng ngươi chịu không được, cũng lo lắng Hứa Đan sẽ có ý kiến.
- Có cái gì chịu không được. Thân thể này của tiến hành dung hợp cùng thân thể Đế Tử, và thân thể Đế Tử dung hợp cùng thân thể này của ta, có cái gì khác nhau sao? Đều là dung hợp! Cuối cùng đều là quy về một thể! Liền giống với, một viên đan dược dung hợp cùng một viên khác đan dược, cuối cùng đều là biến thành đan dược mới, ai dung hợp với ai có cái gì không giống nhau sao?
- Nói thì nói như thế, nhưng cũng không phải nói như vậy.
- Sư phụ, ngài không cần lo lắng, ta không quan tâm những thứ này.
- Không không không, ngươi có thể không quan tâm, nhưng ngươi không thể không cân nhắc Hứa Đan.
- Hứa Đan không có vấn đề.
- Hứa Đan là Hứa Đan, ngươi là ngươi, ngươi không thể nào tùy tiện thay người yêu của ngươi làm quyết định, ngươi nên tự mình đi trưng cầu ý kiến của nàng, đây là tôn trọng.
- Ngài chờ một lát.
Lý Dần quay đầu rời khỏi Sí Thiên đại điện.
- Đơn giản như vậy?
Đan Hoàng cùng Khương Phàm hai mặt nhìn nhau, hai người bọn họ trước đó còn xoắn xuýt thật lâu trên vấn đề này.
Nếu như Lý Dần không dung hợp được Đế Tử, bọn hắn thật hy vọng Lý Dần có thể vào trú Đế Tử, dung hợp phân thân.
Nhưng... Cân nhắc đến vấn đề luân lý, từ đầu đến cuối bọn hắn vẫn rất do dự.
Không nghĩ tới Lý Dần thống khoái đồng ý như vậy.
Đan Hoàng vui mừng cười:
- Nếu như linh hồn Lý Dần có thể khống chế Đế Tử, lại dung hợp mình, cái tiềm lực kia...
Nửa ngày sau, Lý Dần trở về, thể hiện mang theo xấu hổ.
- Không đồng ý? Không sao cả.
Khương Phàm tranh thủ thời gian trấn an.
- Chia tay.
Lý Dần cố gắng tươi cười.
- Cái gì??
Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều ngây ngẩn cả người.
- Chuyện này cũng là sớm hay muộn. Từ sau khi trạng thái tinh thần của nàng khôi phục, đã không có loại cảm giác như trước kia đối với ta, lúc ấy ta đang bận tu luyện cùng chiến đấu, cũng thực sự không có thời gian làm bạn cùng với nàng, kỳ thật quan hệ của chúng ta đã sớm phai nhạt.
- Trước đó ta chấp nhất mang hài tử về, chính là muốn cho nàng một cái đền bù. Bây giờ hài tử đã trở về, trong nội tâm nàng đã có ký thác mới, đối với ta không có hận ý, nhưng cũng không có tình cảm.
Lý Dần nhún nhún vai, trong lòng buồn vô cớ, nhưng vẫn thoải mái cười nói:
- Lúc ta vừa mới hỏi thăm, nàng chỉ nói câu, chuyện của ta chính ta làm chủ.
Chương 3004 Suy nghĩ khác nhau
Đan Hoàng nhíu mày:
- Sau đó ngươi liền nói chia tay? Hờn dỗi sao!
- Không phải hờn dỗi, là những ngày này khi ta chiếu cố hài tử đã thảo luận qua cùng với nàng.
Lý Dần rất rất không nỡ rời xa Hứa Đan, cũng rất áy náy với Hứa Đan, nhưng bây giờ hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm, chính là nghênh chiến Đế Quân, nghênh chiến người giết trời mà sư phụ nói.
Nếu như hắn muốn lựa chọn dung hợp Đế Tử, nhất định phải toàn tâm toàn ý đầu nhập tu luyện, tương lai cũng nhất định sẽ đội lên phía trước nhất.
Chiến tử, cơ hồ là số mạng của hắn.
Hắn đều phải chết, sớm chia tay miễn khiến cho Hứa Đan thương tâm trong tương lai.
Nếu như hắn có thể chiến tử tại trận đại quyết chiến cuối cùng, cũng coi là công thần của Sí Thiên giới cùng Thương Huyền, đám người may mắn còn sống sót khẳng định sẽ chiếu cố mẫu tử các nàng rất tốt.
Như vậy, không tiếc!!
Khương Phàm cùng Đan Hoàng trầm mặc, vậy mà không biết trấn an như thế nào.
Lý Dần cố gắng tươi cười, nói với Khương Phàm:
- Ta không sao!!
- Tới...
Khương Phàm mở rộng hai tay, ôm lấy Lý Dần.
Hắn chỉ lo thúc giục Lý Dần tu luyện, chưa từng thật sự quan tâm tới cuộc sống của Lý Dần.
Mà Lý Dần cũng chưa bao giờ có lời oán giận, có thể nói là từ khi theo Khương Phàm đến nay, ngoại trừ tu luyện chính là tu luyện, duy chỉ có sân bãi ngục hành kia có đoạn tình cảm thuộc về mình.
- Sư phụ, ta bồi ngài lên Đăng Thiên Kiều, ta bồi ngài... Nghênh chiến người giết trời...
Lý Dần ôm Khương Phàm, kiên định tỏ thái độ.
- Đồ đệ tốt!!
Khương Phàm không nói thêm gì, nhưng trong lòng âm thầm thề, nhất định phải cam đoan Lý Dần sống sót.
Sau khi không có lo lắng, bọn hắn đã bắt đầu chính thức thi hành kế hoạch điên cuồng này.
Khương Phàm mời Khương Diễm đang bế quan tới, trọn vẹn dùng năm ngày, dọn dẹp hồn khí lưu lại bên trong chiến khu Đế Tử, bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm, không để bất cứ tai hoạ ngầm gì.
Sau đó Khương Diễm trợ giúp chuyển dời linh hồn Lý Dần đến trong thân thể Đế Tử, bảo vệ dung hợp toàn bộ hành trình.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng đều khẩn trương hầu ở hai bên, nhắc nhở Khương Diễm cẩn thận quan sát, xuất hiện bất kỳ vấn đề nào cũng đều phải rút linh hồn Lý Dần đi ra, tuyệt đối không thể mạo hiểm.
Một trận dung hợp linh hồn kéo dài đến tám ngày tám đêm, không chỉ có Khương Phàm khẩn trương cao độ, bọn người Chu Thanh Thọ nhận được tin tức đều tấp nập tiến đến thăm.
Rốt cuộc... Tại sáng sớm ngày thứ chín, 'Đế Tử' chậm rãi mở hai mắt nhắm chặt ra, con mắt chuyển động, nổi lên sáng rực.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng toàn bộ nhìn về phía Khương Diễm.
Bây giờ, hắn, là ai??
Khương Diễm đè đầu 'Đế Tử' lại, nhíu mày định thần, cẩn thận dò xét, lặp đi lặp lại dò xét.
Khương Phàm cùng Đan Hoàng khẩn trương chờ đợi.
Mặc dù đã rất cẩn thận, nhưng đây chung quy vẫn là Đế Tử, là Đế Quân tương lai mà Đế Quân dốc hết toàn lực bồi dưỡng mấy chục năm, bên trong cũng là có khả năng ẩn giấu đi một ít năng lượng bọn hắn không biết.
Nếu như Lý Dần không có, Đế Tử sống, vậy nhưng thật sự là chuyện cười cho thiên hạ.
Khương Diễm cũng không dám chủ quan, vô cùng cẩn thận kiểm tra.
Cuối cùng... thể hiện nghiêm trọng của Khương Diễm dần dần nhẹ nhõm:
- Là Lý Dần! Hẳn là không sai được!
- Sư phụ... Đan Hoàng... Diễm bá... Là ta.
'Đế Tử' mở miệng, thanh âm rất giống Đế Tử, nhưng thần thái ngữ khí lại là Lý Dần không sai.
- Cảm giác thế nào?
Khương Phàm thở phào.
- Miễn cưỡng có thể khống chế thân thể, nhưng linh văn... Không dễ khống chế...
- Từ từ sẽ được thôi.
- Bây giờ ta dung hợp thân thể của ta, hay là chờ một chút?
- Không nôn nóng, trước tiên hãy thích ứng một chút.
Được Khương Phàm cùng Đan Hoàng làm bạn, và Khương Diễm hiệp trợ, Lý Dần dùng trọn vẹn ba ngày, miễn cưỡng khống chế thân thể mới.
Sau đó... Lý Dần bắt đầu dung hợp quan trọng nhất!!
Linh hồn mình, khống chế thân thể hoàn toàn mới, dung hợp thân thể mình.
Quá trình phức tạp chậm chạp.
Dung hợp như này không chỉ có liên quan đến thân thể, còn có thuộc về linh văn của Lý Dần, thể chất, thậm chí là đồ đằng!
Bọn người Khương Phàm khẩn trương cao độ, sợ xảy ra vấn đề gì, thất bại trong gang tấc.
Cũng may Lý Dần biểu hiện rất không tệ, mấy lần nguy cơ đột nhiên đều ngạnh kháng đi qua, rốt cuộc cũng tại dài đến mười ngày cố gắng sau khi, hoàn thành độ sâu dung hợp.
Cường hãn thân thể, hoàn toàn mới linh văn, cùng đặc biệt Bất Hủ đồ đằng, cũng kích phát kích phát tiềm lực chiến khu của 'Đế Tử'.
Cái quá trình phức tạp này nói cho cùng chính là Đế Tử nuốt Lý Dần, nhưng Đế Tử không còn là Đế Tử đã từng, mà là Lý Dần hoàn toàn mới.
Lý Dần hoàn toàn mới, thực lực hoàn toàn mới!!
Khương Phàm đi đến ngoài điện, điều chỉnh tiêu điểm nói cho bọn người Chu Thanh Thọ đang gấp rút chờ đợi:
- Lý Dần không sao, Đan Hoàng và Khương Diễm sẽ đích thân trông coi, tất cả mọi người tản đi đi. Mặc dù Lý Dần nắm Đế Tử trong tay, nhưng muốn quen thuộc bộ thân thể kia, quen thuộc hỗn loạn đế văn, quen thuộc tất cả năng lượng thần bí sau khi dung hợp, còn cần bế quan chiều sâu, quá trình này sợ rằng sẽ càng dài dằng dặc.
Chu Thanh Thọ sốt ruột nói:
- Lý Dần thật sự khống chế được bộ thân thể kia rồi? Hắn có hi vọng nhìn trộm Bán Đế sao?
Khương Phàm nói:
- Chiến khu của Đế Tử là Đế Quân tự mình dạy dỗ, tiềm lực cực lớn, nhìn trộm Bán Đế cơ hồ là chắc chắn. Bây giờ lại dung hợp linh văn hoàn toàn mới của Lý Dần, đạt được Bất Hủ đồ đằng, nhìn trộm Bán Đế càng không có vấn đề. Mọi người hãy đợi đến tin tức tốt của hắn đi.
- Sau này hắn sẽ là linh văn gì?
- Có lẽ còn là Hỗn Loạn! Đó là một trong những áo nghĩa cấp cao nhất thế gian, linh văn khác hẳn là không ảnh hưởng được tới nó, nhưng dung hợp những linh văn kia đều cần tồn tại chân thực, ảo diệu trong này cần Lý Dần tự mình khai phát.
Bây giờ Khương Phàm đối với tương lai của Lý Dần tràn đầy hi vọng cùng chờ mong, chiến khu của Đế Tử vốn là Hỗn Loạn đế mạch cùng Thiên Mệnh Thần Mạch dung hợp, lại dung hợp linh văn phức tạp, tiềm lực khẳng định lớn hơn.
Bọn người Tiêu Phượng Ngô nghe thấy thì đau đầu, rất không hiểu.
Nhưng ngẫm lại đó là 'Hỗn Loạn' linh văn, hỗn loạn cũng là bình thường, cũng chỉ có 'Hỗn Loạn' có thể khống chế hỗn loạn.
- Hỗn Loạn đế mạch, Thiên Mệnh Thần Mạch, hai mươi tám thánh mạch, cộng thêm Bất Tử Điểu thần mạch, mười vạn dặm sơn hà cùng Bất Hủ đồ đằng... Đây là quái vật gì vậy.
Hàn Ngạo lắc đầu, chênh lệch là đã triệt để kéo ra.
Nếu là xưng đế, chỉ sợ đều có thể vật tay cùng Thiên Hậu.
Chương 3005 Siêu cấp linh văn
Khương Phàm phất tay:
- Được rồi, nên làm cái gì đó đi thôi. Lý Dần vẫn là Lý Dần, khác biệt duy nhất là mạnh hơn, các ngươi cứ cho là như vậy là được.
- Vậy chúng ta đi, để Lý Dần từ từ bế quan, đừng lo lắng chuyện bên ngoài, hài tử chúng ta sẽ thay hắn chiếu cố.
Chu Thanh Thọ phất phất tay, phóng khoáng rời khỏi.
- Chiếu cố hắn hài tử? Dựa vào cái gì!! Ta rất nhàn sao?? Lại nói tuổi tiểu hài nhi không lớn lắm, tính tình lại thật không nhỏ, không có tôn trọng bọn thúc bá chúng ta đây chút nào, ta nhìn đều muốn đánh hắn!
Tiêu Phượng Ngô trợn trắng mắt, gặp qua hài tử kia, thật sự là ngưu bức.
- Tiểu hài nhi mà, đều muốn ăn đòn. Đánh mấy trận sẽ trung thực.
Khương Bân lãnh đạm nói.
- Theo ta, tiểu hài nhi phải có người sợ sệt, khi còn bé để lại ám ảnh, trưởng thành cũng sợ.
Hàn Ngạo đồng ý với cách nhìn của Khương Bân.
- Ai?? Đi đi đi, xác lập uy tín đi.
Tiêu Phượng Ngô tỉnh táo tinh thần.
- Để Na Yêu nhà ngươi đẩy Hứa Đan ra!! Ra tay độc ác!!
Chu Thanh Thọ nhanh chân phóng tới.
Tai họa tiểu nhi tử kia của Lý Dần.
- Ai? Ta chỉ là tùy tiện nói một chút!
Khương Bân tức giận.
Khương Phàm nhìn bọn hắn rời khỏi, cười khổ mà lắc đầu, nhưng trong đầu đột nhiên lóe lên linh quang.
Chủ ý này... Giống như không tệ.
Đối với tiểu hài nhi mà nói, biện pháp xác định uy tín trực tiếp nhất chính là đánh, hung hăng đánh.
Mình có thể thử một chút trên thân hài tử Khương Thương kia hay không?
Mấy trận 'phụ từ tử hiếu', nói không chừng liền có thể thân cận.
- Hài tử càng là phản nghịch, càng là sùng bái thực lực. Tình cảm phụ tử gì, cũng không sánh nổi thực lực để hắn tin phục.
Khương Phàm như có điều suy nghĩ mà nhẹ gật đầu.
Khương Phàm tuyên ngôn chiến tranh, cùng các Đế Quân ngầm đồng ý, mang đến cho toàn bộ thế giới an bình đã lâu.
Nhưng bất luận là cường tộc các phương, hay là dân chúng bình thường đều chú ý tới, hoặc là chờ đợi cuộc chiến Đăng Thiên Kiều kia.
Ba năm rưỡi, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài thật đúng là không dài. Nhất là đối với các Đế Quân có tuổi thọ dài dằng dặc mà nói, ba năm giống như mấy tháng, chẳng mấy chốc sẽ đi qua.
Nhưng ở trong mắt tất cả mọi người, Đăng Thiên Kiều thật có thể sẽ trở thành điểm truyền kỳ huy hoàng cuối cùng của Khương Phàm, bao gồm cường giả Thần Ma hắn dùng mấy chục năm chinh chiến bồi dưỡng ra được.
Tất cả chiến tranh trước đó, Khương Phàm còn có thể bằng vào chiến thuật cùng mưu lược chiến thắng, nhưng bây giờ, Đăng Thiên Kiều không chỉ có phải trực diện với thiên kiếp, còn phải trực diện với Đế Quân.
Thật giống như chinh chiến trong một rừng đàn sói, rốt cuộc cũng đi ra khỏi cây núi rừng già, bại lộ trong hoang dã, nghênh đón bọn hắn chính là hùng sư cùng vô số mãnh thú cuồng dã đói khát khó nhịn.
Rất nhiều người vì Khương Phàm mà tiếc hận, hai đời tung hoành, quát tháo phong vân, rung động toàn bộ thời đại, để lại vô số truyền kỳ, nhưng cuối cùng vẫn phải ngã tại cuối đường.
Cũng có rất nhiều người đề nghị, đường giải quyết duy nhất là Khương Phàm đạt thành hoà giải cùng các Đế Quân, nhưng Khương Phàm công khai tuyên chiến, rõ ràng là đã phá hỏng con đường này.
Thiên Khải chiến trường, một lần nữa thành là tiêu điểm của thế giới.
Thời đại này, cũng sẽ nhận ảnh hưởng trực tiếp từ kết quả trận chiến tranh kia, phát sinh kịch biến khó mà dự liệu.
Bởi vì các Đế Quân không chỉ muốn giải quyết triệt để Khương Phàm ở nơi đó, càng phải ở nơi đó quyết định ai là người đầu tiên tiến vào Thương Huyền; bởi vì bọn người Khương Phàm liều chết phản kích, chắc chắn sẽ trọng thương một vị Đế Quân nào đó; bởi vì Đế Quân nào đó nhất định sẽ trở thành vật hi sinh tại Thiên Khải, mà đại lục sau lưng của hắn, lúc nào cũng có thể bị Đế tộc khác xâm lấn.
Cho nên nói, chiến tranh Thiên Khải kết thúc, không chỉ có thể có Khương Phàm chết thảm, Thương Huyền đổi chủ, còn có tai nạn ở đại lục khác.
Khương Phàm không để ý đến phong vân biến cố ở phía ngoài, hắn toàn tâm toàn ý đắm chìm trong tu luyện.
Giai đoạn hư hóa cuối cùng này vô cùng khó khăn, không chỉ cần phải có thời gian lắng đọng, cũng cần không ngừng thăng hoa.
Cũng may xác thực hắn chưởng khống đỉnh cấp bí mật rất nhiều, trừ Chu Tước truyền thừa, còn có táng diệt truyền thừa cùng Vĩnh Hằng truyền thừa, càng có Bất Diệt Thiên Thể cùng Phong Thần Đài.
Hồng Hoang Thiên Long, Thôn Thiên Ma Hoàng, còn có Thiên Hậu đều đang bế quan chiều sâu.
Bình thường mà nói, sau khi sơ khuy Bán Đế tốc độ tu luyện sẽ vô cùng chậm, nhưng bọn hắn đều có ỷ vào đặc thù, có thể tăng tốc độ lên cực lớn.
Hồng Hoang Thiên Long, dĩ nhiên chính là Hồng Mông Thiên Bia. Có thể dùng Hồng Mông tôi thể, kéo dài kích phát tiềm lực tổ mạch, biến đổi chiều sâu tới Đại Đạo Long Quỳ, cũng có thể sinh ra liên hệ cùng hệ thống thế giới, mang theo năng lượng thần bí tăng thực lực lên.
Thôn Thiên Ma Hoàng thì trực tiếp luyện Ma Giới Hoàng Đồ, chín mươi chín cái đầu lâu Ma Hoàng bên trong, rộng lượng ma huyết, cùng ma khí không có tận cùng, tương đương với tài nguyên Ma tộc hai mươi năm cực hạn, toàn bộ nuốt luyện, để mà kích phát đế mạch, dẫn phát biến đổi chiều sâu.
Vì để trưởng thành càng nhanh, thậm chí hắn còn dự định dùng 'Cửu Hoàng Hắc Ma Bia'.
Nếu mà bắt buộc, hắn cũng muốn thôn phệ món siêu cấp ma binh kia.
Vũ khí gì, cũng không sánh nổi mình cường đại.
Mặc dù Thiên Hậu không có vũ khí đặc thù như thế, nhưng loại linh văn đặc thù xưa nay chưa từng có này của nàng cũng có được ưu thế đặc thù, đó chính là các khế ước thú.
Nàng không chỉ có thể thông qua bọn chúng tu luyện tăng thực lực lên, cũng có thể thông qua khế ước thú trưởng thành, thôi động nàng trưởng thành.
Cho nên mục tiêu là nàng muốn Mê Điệp, Huyết Sư, Tô Lăng ngoài bảy đại Tổ Thú toàn bộ biến thành Thần Thú!
Một khi khế ước thú thành công, nàng cũng sẽ thành công.
Nhưng cho dù là như thế này, quá trình này cũng cần thời gian.
Cũng may thời điểm Khương Phàm nhắc đến tuyên chiến rất khéo.
Từ lúc bắt đầu tuyên ngôn là khoảng tháng ba, đến ước định đăng lâm Thiên Khải là khoảng tháng một năm hai mươi sáu, thật muốn nói đến, không sai biệt bốn năm lắm, nhưng cẩn thận tính toán, cũng đúng là hơn ba năm.
Ngươi nói với các Đế Quân, sau bốn năm nữa khai chiến. Các Đế Quân sợ rằng sẽ cảm giác thời gian rất dài, đêm dài lắm mộng, chưa hẳn thật có thể tiếp nhận, cũng sẽ lặng lẽ động tâm.
Nhưng ngươi nói ba năm sau tái chiến, các Đế Quân sẽ cảm giác thời gian còn có thể, miễn cưỡng có thể tiếp nhận, cũng trực tiếp bế quan, chờ đợi quyết chiến cuối cùng.
Cho nên thời gian thật sự cho bọn người Khương Phàm bế quan, kỳ thật dài đến hơn ba năm rưỡi.
Bình luận facebook