Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1
Kết cấu tòa nhà theo hình chữ hồi (回), phòng học mà bọn Thi Sơn Thanh thường học ở tầng ba hoặc tầng tư. Lớp này học xong lại có tiết của lớp khác, tình huống kiểu vậy cũng không ít.
Tuy Thi Sơn Thanh có thành tích xuất sắc, nhưng cậu không thích ngồi đằng trước giống những người khác. Ngồi quá gần, dễ bị nước miếng lúc thầy cô kích động bắn trúng. Đây là việc Thi Sơn Thanh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hôm nay chỉ có một tiết lên lớp. Toàn bộ phòng học có khoảng hơn chín mươi người, Thi Sơn Thanh trực tiếp đi xuống hàng cuối.
Chẳng qua khi cậu nhìn kỹ, thì bên cạnh cậu lại là cái cậu tên Long Ngọ đã gặp lúc chạng vạng ngày hôm qua. Thi Sơn Thanh muốn chuyển sang chỗ khác, nhưng cậu nhìn quanh bốn phía, đã chẳng còn vị trí trống nên đành phải ngồi xuống.
Bởi vì đột nhiên quay về đi học nên Long Ngọ vẫn chưa quen, cũng không theo kịp tiến độ chương trình học. Cho nên cô nghe giảng rất chăm chú, sống lưng thẳng tắp.
Thi Sơn Thanh không quá hứng thú với những gì giáo sư giảng, cái gì phải biết thì cậu đều đã biết. Nếu không phải môn này là môn bắt buộc, cậu nhất định sẽ không lãng phí thời gian ở đây. Nhìn sang kẻ bên cạnh, Thi Sơn Thanh chỉ cười nhạt.
Đừng trách cậu chú ý tới Long Ngọ, làm gì có người bình thường nào lại ngồi nghe giảng kiểu đó chứ. Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bút trong tay cũng nắm thật chặt. Thi Sơn Thanh dám khẳng định, nếu không có phát sinh việc gì ngoài ý muốn, cái cậu tên Long Ngọ này nhất định sẽ là người đầu tiên sụp đổ.
Lính kiểu này thì làm được cái gì nhỉ? Trong đầu Thi Sơn Thanh xuất hiện câu hỏi như vậy.
Giáo sư ở đại học tài chính D thường không thích cho nghỉ giải lao giữa giờ, cho nên kiểu gì cũng sẽ giảng hết hai tiếng đồng hồ. Vì buổi sáng Thi Sơn Thanh có uống hơi nhiều nước, nên chờ hết tiết, cậu lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Kiểu người luôn làm theo thói quen, đôi lúc sẽ xem nhẹ những điều cơ bản nhất. Giống như khi Thi Sơn Thanh nhìn thấy Long Ngọ đi phía trước, theo bản năng cậu sẽ cất bước đi theo cô vào nhà vệ sinh nữ.
Long Ngọ liếc mắt thấy Thi Sơn Thanh cũng muốn theo vào, liền kinh ngạc dừng lại, sau đó chỉ vào bảng trên tường nói: “Bạn học à, đây là nhà vệ sinh nữ.”
Lúc này Thi Sơn Thanh mới trì độn thấy rõ tình cảnh xung quanh. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải lập tức rời đi, mà hỏi lại: “Vậy cậu vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”
“…” Long Ngọ chợt nghĩ mình có nên đi mua một bộ tóc giả hay không. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Tôi là con gái.”
“Cậu…” Lúc này Thi Sơn Thanh thật sự xanh (thanh) rồi.
“Ha ha ha ha!” Trương Liêu, cũng chính là lớp trưởng của lớp bọn họ, ở phía sau nhìn thấy cảnh này lập tức cười đến chảy nước mắt.
Hiếm thấy, hiếm thấy ghê ta!
Tính cả năm nhất, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy mặt nạ trên mặt Thi Sơn Thanh rạn nứt.
Trương Liêu còn biết rõ tình hình của Long Ngọ sớm hơn cả chủ nhiệm lớp. Dù sao đã vào lớp này, thì mọi tư liệu đều qua tay cậu ta đầu tiên.
Thi Sơn Thanh khôi phục vẻ bình tĩnh của mình, lui về sau vài bước, nhà vệ sinh cũng không vào mà lập tức rời đi. Trước khi cậu đi còn nhân tiện ném một ánh mắt lạnh lẽo cho Trương Liêu đang ôm bụng vịn tường đằng kia.
Chẳng qua tinh thần của quần chúng bà tám xung quanh đã cháy lên hừng hực, có người còn nhanh tay chụp được cả ảnh.
Ngay hôm đó, tin tức “Hotboy có ý đồ muốn vào nhà vệ sinh nữ” đã truyền khắp diễn đàn trường đại học D, có hình có ảnh. Đương nhiên, rất nhanh đã có sinh viên ngành tài chính đứng ra bác bỏ tin đồn, nói chỉ là hiểu lầm. Nhưng hai vị đương sự đều bị lôi ra cẩn thận thảo luận một phen.
Thi Sơn Thanh ném di động lên bàn, tâm tình không tốt chút nào. Nếu như ngày hôm qua cậu chỉ mất mặt trước mặt Long Ngọ, thì hôm nay chính là mất mặt trước toàn trường.
Hiện tại Thi Sơn Thanh chỉ cần nghĩ đến con bé để tóc húi cua tên Long Ngọ kia, liền vô cùng thấy ghét cô. Tại sao một nữ sinh lại cạo đầu húi cua cơ chứ? Đừng có nói nguyên do là tham gia quân ngũ gì đó. Cậu còn chưa từng thấy nữ binh nào cạo đầu húi cua đâu, để tóc ngắn không được à?
“Em về rồi đây ~” Lúc xế chiều, Ninh Trừng có ra ngoài đi dạo với bạn cùng lớp, còn mang đồ ăn về cho bạn cùng phòng.
“Ừ.” Long Ngọ đáp một tiếng.
“Chị Chân Kỳ vẫn chưa về ạ?” Ninh Trừng xách đồ đi qua chỗ Long Ngọ, “Phụt!”
Đột nhiên thấy rõ Long Ngọ, Ninh Trừng liền nhịn không được mà bật cười.
Trong phòng có tổng cộng bốn chiếc giường, toàn bộ là giường trên bàn dưới. Giường của Long Ngọ ở phía trong cùng gần nhà vệ sinh. Vừa rồi đầu Long Ngọ bị che mất nên Ninh Trừng không thấy rõ.
Lúc đến gần cô ấy mới phát hiện Long Ngọ đang đội tóc giả. Ninh Trừng đóan là cô đã mua ở gần trường, chất lượng không được tốt lắm, người tinh tường nhìn qua sẽ biết là tóc giả ngay. Chẳng qua chủ nhân của nó giống như không hiểu, còn lấy nó đội lên trên đầu.
“Sao vậy?” Long Ngọ mất tự nhiên sờ đầu, hỏi: “Rất lạ hả?”
Ninh Trừng cũng học ngành tài chính, chuyện sáng nay hiển nhiên cô ấy cũng đã nghe nói, đại khái cũng hiểu ý tưởng của Long Ngọ. Có điều…
“Chị à, chị đừng đội nó nữa, như bình thường cũng đẹp mà.” Đội vào ngược lại càng giống nam sinh đóng giả nữ sinh, Ninh Trừng thầm nói trong lòng.
“Vậy… thì không đội nữa.” Bản thân Long Ngọ cũng không có thói quen này.
Chẳng biết vì sao, Ninh Trừng cảm thấy đàn chị khóa trên này rất đáng yêu, nhưng ấn tượng ban đầu Long Ngọ mang lại cho cô ấy lại là rất hung dữ!
Ninh Trừng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng lấy đồ ăn ra đưa cho Long Ngọ, “Chị ơi, ăn trước đi.”
Long Ngọ cũng chỉ nếm thử vài miếng, cô không thích ăn nhiều đồ vào buổi tối.
Trên bàn có một đống sách Long Ngọ mượn từ thư viện, cô muốn nhanh chóng theo kịp tiến độ chương trình học. Rời trường hai năm, tách khỏi cuộc sống bình thường nên cảm giác giống như đã qua vài thế kỷ vậy.
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi phòng, Long Ngọ liền cảm giác có vô số ánh mắt lởn vởn xung quanh cô. Điều này khiến cô rất không thoải mái, tất cả đều quá chăm chú. Đến phòng học cô cũng chọn ngồi ở hàng sau, cô không có thói quen ngồi trước nhiều người, cảm giác không an toàn. Nhất là sau khi cô tham gia quân ngũ về.
Thi Sơn Thanh vốn đang ngồi yên, kết quả Long Ngọ lại đến đây ngồi, hô hấp của cậu suýt nữa cứng lại!
Vì sao lại ngồi bên cạnh cậu? Thi Sơn Thanh lạnh mặt muốn chuyển sang chỗ bên cạnh mà không để lại dấu vết. May mà không phải phòng học cũ, cậu thầm thấy may mắn.
Đụng phải cái người này là do cậu xui xẻo, Thi Sơn Thanh sẽ không thừa nhận là do cậu sợ đâu.
“Đồng chí, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi.” Long Ngọ ngồi xuống, sau đó nghiêng người sang trịnh trọng nói.
Dù sao đại học D cũng là trường có danh tiếng. Người thích học tập không phải số ít nên hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, hiển nhiên là cô đang nói với cậu. Điều này khiến động tác của Thi Sơn Thanh không thể không dừng lại.
Chẳng qua… Đồng chí là cái gì vậy?
Đến đây thì không thể không nói về Long Ngọ rồi. Từ nhỏ đến lớn cô không có sở thích gì, cha mẹ bảo làm gì thì làm cái đó. Tham gia quân ngũ cũng là yêu cầu của cha mẹ, nhưng ngoài ý muốn là Long Ngọ lại dung nhập với không khí quân đội. Xưng hô “Đồng chí” này đối với Long Ngọ là cách gọi vô cùng trịnh trọng và lễ độ.
“Chuyện không liên quan đến cậu, là tôi không chú ý.” Thi Sơn Thanh nở nụ cười trên sự trống rỗng, bên ngoài cậu là một người rộng lượng.
Long Ngọ vốn muốn nói tiếp, nhưng thầy giáo đã bước vào nên cô cũng quay đầu về không nói gì nữa. Còn phải học thật giỏi, không thì không cách nào ăn nói với người trong nhà.
“…” Ủa, vậy thôi hả? Chút thành ý cũng không có! Thi Sơn Thanh bất mãn trong lòng.
Hoàn toàn bơ việc vốn là mình nhìn nhầm giới tính của Long Ngọ, mới dẫn đến việc đi nhầm nhà vệ sinh.
Thấy giáo giảng bài ở trên, Long Ngọ ở dưới vung bút như bay, sợ lọt kiến thức quan trọng. Cô không hề chú ý đến vẻ mặt của người bên cạnh.
Vừa hết tiết, Long Ngọ đã bị Trương Liêu gọi lại.
Trương Liêu đưa mấy tờ biểu cho cô, bảo cô cầm về điền vào tờ biểu, rồi ngày mai đưa lại cho cậu ta.
Long Ngọ nhìn thoáng qua, là một vài thủ tục liên quan đến xếp lớp, trở lại trường. Cô gật đầu đồng ý.
Đại khái là vì chuyện ngày hôm qua, nên Long Ngọ có ấn tượng sâu sắc với Thi Sơn Thanh. Cô trực tiếp chỉ cái bóng sắp biến mất của Thi Sơn Thanh hỏi: “Lớp trưởng, tên cậu ấy là gì?”
“Cậu ấy à!” Nếu hiện tại mà đang ngồi, đoán chừng Trương Liêu đã vỗ đùi cái đét rồi, “Tên là Thi Sơn Thanh, là nhân vật giống như hoàng tử tài mạo song toàn của ngành tài chính chúng ta!”
“Thi Sơn Thanh…” Long Ngọ lặp lại một lần. Trước khi rời đi cô còn quay đầu nói với Trương Liêu một câu: “Lớp trưởng này, cậu dùng sai thành ngữ rồi.”
“Đó không phải là tôi áp dụng thủ pháp khoa trương ư?” Trương Liêu kiên quyết không thừa nhận mình dùng sai, một mình cậu ta vẫn còn lẩm bẩm phía sau.
Đến năm hai là bắt đầu phải học khóa thể dục tự chọn. Buổi tối Long Ngọ ấn con chuột đọc từng trang trên máy tính, cuối cùng quyết định chọn yoga. Mấy ngày nay trở lại trường đã chịu kích thích quá lớn, dù trước nay cô luôn bình tĩnh nhưng đã có xu hướng không tốt lắm.
Nghe nói yoga đại diện cho vẻ đẹp của phụ nữ, chờ cô vào tập luyện, nói không chừng sẽ lấy lại được chút mùi vị nữ sinh.
Chẳng qua Long Ngọ không nghĩ tới, cô vừa vào phòng tập liền thấy mấy nam sinh đã đứng ở đó rồi. Chẳng lẽ cũng để trau dồi vẻ đẹp của phụ nữ? Long Ngọ bối rối.
Có điều cô cũng không thể hiện suy nghĩ ra mặt, mà trực tiếp ra đằng sau đứng.
Trương Liêu nhìn thấy bạn cùng lớp, lập tức tiến lên chào hỏi: “Long Ngọ, cậu cũng chọn môn này hả?”
“Ừ.” Long Ngọ nghiêng người lên tiếng, không nói gì nữa.
Trương Liêu hình như cũng biết nghi ngờ trong lòng Long Ngọ, cậu ta ghé sát vào đắc ý nhỏ giọng nói: “Có phải cậu thấy kỳ quái vì có nam sinh ở đây không. Tôi cũng đã nghe ngóng xung quanh, họ nói nếu nam sinh đến tập yoga thì điểm thi tương đối cao.”
“Thế à…” Long Ngọ bừng tỉnh hiểu ra, cô lại không nghĩ tới phương diện này.
“Vậy cậu ấy thì sao?” Long Ngọ chỉ Thi Sơn Thanh đứng chéo bên phải hỏi.
Trương Liêu nhìn thoáng qua bên kia, sau đó nói với giọng nhỏ hơn: “Cậu ấy không muốn chọn những môn có quá nhiều tiếp xúc cơ thể với người khác, lại còn chảy nhiều mồ hôi nữa, cho nên mới tới đây.”
Trương Liêu hoàn toàn tỉnh lược đoạn mình lừa Thi Sơn Thanh tới đây. Những môn không phải tiếp xúc cơ thể nhiều với người khác không chỉ có một môn này, chẳng qua cậu ta không muốn lúc mình đến tập yoga thì chỉ có mình cậu ta là nam sinh.
Bởi vì đến sớm nên giáo viên còn chưa đến, mọi người đều đứng nói chuyện với nhau. Đoán chừng những nữ sinh này đều đã nghe vài điều về Thi Sơn Thanh, cho nên cả đám sẽ thỉnh thoảng quay đầu đánh giá cậu. Cho dù không biết, thì một thanh niên cao gầy cỡ 1m8 đứng trong đám nữ sinh, cũng rất khó để không bị phát hiện, huống chi Thi Sơn Thanh còn có một khuôn mặt rất tuấn tú.
Ngay cả lúc Long Ngọ vừa vào cũng bị cậu hút đi toàn bộ sự chú ý.
Khác với mấy lần ăn mặc thanh lịch nghiêm chỉnh trước, đại khái là vì phải học môn yoga nên Thi Sơn Thanh mặc rất thoải mái. Tóm lại ở trong mắt một kẻ không có khái niệm mốt này mốt nọ như Long Ngọ, thì chính là rất đẹp.
“Chào các bạn, tôi là giáo viên yoga của các bạn, tên là Lý Yên Mộ…” Nữ giáo viên vừa vào phòng có khí chất thanh nhã. Đầu tiên cô ta giới thiệu qua về bản thân, cũng không bắt bọn họ luyện tập ngay, mà nói về nguồn gốc phát triển và các hạng mục cần chú ý trong yoga, còn có nội dung sơ lược của cuộc thi. Cuối cùng là dặn bọn họ tiết tới phải mang theo thảm yoga của mình.
Tiết học yoga đầu tiên kết thúc ngay khi giáo viên điềm đạm giảng xong, tất cả mọi người hào hứng ra về.
Đương nhiên mỗi người hào hứng về những điều khác nhau. Như Long Ngọ, cô cảm thấy giáo viên này rất nữ tính, cô có thể học tập đôi chút. Đối với cô mà nói, bắt chước một người không phải việc quá khó khăn. Như vậy cô sẽ không còn bị người ta nhận nhầm thành nam sinh nữa. Lại như Trương Liêu, cậu ta cảm thấy cô giáo rất dịu dàng! Đến lúc thi liền đơn giản.
Hào hứng nhất có lẽ là những nữ sinh đã chọn trúng môn có thể học cùng hotboy. Nữ sinh đã từng luyện qua, tâm tư đã bắt đầu ảo tưởng. Nam sinh ấy mà, không đủ độ dẻo dai, đến lúc tập yoga nhất định phải có nữ sinh giúp đỡ. Mà giúp đỡ chẳng phải… Có tình cảm ư.
Tuy Thi Sơn Thanh có thành tích xuất sắc, nhưng cậu không thích ngồi đằng trước giống những người khác. Ngồi quá gần, dễ bị nước miếng lúc thầy cô kích động bắn trúng. Đây là việc Thi Sơn Thanh tuyệt đối không thể chấp nhận.
Hôm nay chỉ có một tiết lên lớp. Toàn bộ phòng học có khoảng hơn chín mươi người, Thi Sơn Thanh trực tiếp đi xuống hàng cuối.
Chẳng qua khi cậu nhìn kỹ, thì bên cạnh cậu lại là cái cậu tên Long Ngọ đã gặp lúc chạng vạng ngày hôm qua. Thi Sơn Thanh muốn chuyển sang chỗ khác, nhưng cậu nhìn quanh bốn phía, đã chẳng còn vị trí trống nên đành phải ngồi xuống.
Bởi vì đột nhiên quay về đi học nên Long Ngọ vẫn chưa quen, cũng không theo kịp tiến độ chương trình học. Cho nên cô nghe giảng rất chăm chú, sống lưng thẳng tắp.
Thi Sơn Thanh không quá hứng thú với những gì giáo sư giảng, cái gì phải biết thì cậu đều đã biết. Nếu không phải môn này là môn bắt buộc, cậu nhất định sẽ không lãng phí thời gian ở đây. Nhìn sang kẻ bên cạnh, Thi Sơn Thanh chỉ cười nhạt.
Đừng trách cậu chú ý tới Long Ngọ, làm gì có người bình thường nào lại ngồi nghe giảng kiểu đó chứ. Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, bút trong tay cũng nắm thật chặt. Thi Sơn Thanh dám khẳng định, nếu không có phát sinh việc gì ngoài ý muốn, cái cậu tên Long Ngọ này nhất định sẽ là người đầu tiên sụp đổ.
Lính kiểu này thì làm được cái gì nhỉ? Trong đầu Thi Sơn Thanh xuất hiện câu hỏi như vậy.
Giáo sư ở đại học tài chính D thường không thích cho nghỉ giải lao giữa giờ, cho nên kiểu gì cũng sẽ giảng hết hai tiếng đồng hồ. Vì buổi sáng Thi Sơn Thanh có uống hơi nhiều nước, nên chờ hết tiết, cậu lập tức thu dọn sách vở chuẩn bị đi nhà vệ sinh.
Kiểu người luôn làm theo thói quen, đôi lúc sẽ xem nhẹ những điều cơ bản nhất. Giống như khi Thi Sơn Thanh nhìn thấy Long Ngọ đi phía trước, theo bản năng cậu sẽ cất bước đi theo cô vào nhà vệ sinh nữ.
Long Ngọ liếc mắt thấy Thi Sơn Thanh cũng muốn theo vào, liền kinh ngạc dừng lại, sau đó chỉ vào bảng trên tường nói: “Bạn học à, đây là nhà vệ sinh nữ.”
Lúc này Thi Sơn Thanh mới trì độn thấy rõ tình cảnh xung quanh. Nhưng phản ứng đầu tiên của cậu không phải lập tức rời đi, mà hỏi lại: “Vậy cậu vào nhà vệ sinh nữ làm gì?”
“…” Long Ngọ chợt nghĩ mình có nên đi mua một bộ tóc giả hay không. Cô chỉ có thể bất đắc dĩ giải thích: “Tôi là con gái.”
“Cậu…” Lúc này Thi Sơn Thanh thật sự xanh (thanh) rồi.
“Ha ha ha ha!” Trương Liêu, cũng chính là lớp trưởng của lớp bọn họ, ở phía sau nhìn thấy cảnh này lập tức cười đến chảy nước mắt.
Hiếm thấy, hiếm thấy ghê ta!
Tính cả năm nhất, đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy mặt nạ trên mặt Thi Sơn Thanh rạn nứt.
Trương Liêu còn biết rõ tình hình của Long Ngọ sớm hơn cả chủ nhiệm lớp. Dù sao đã vào lớp này, thì mọi tư liệu đều qua tay cậu ta đầu tiên.
Thi Sơn Thanh khôi phục vẻ bình tĩnh của mình, lui về sau vài bước, nhà vệ sinh cũng không vào mà lập tức rời đi. Trước khi cậu đi còn nhân tiện ném một ánh mắt lạnh lẽo cho Trương Liêu đang ôm bụng vịn tường đằng kia.
Chẳng qua tinh thần của quần chúng bà tám xung quanh đã cháy lên hừng hực, có người còn nhanh tay chụp được cả ảnh.
Ngay hôm đó, tin tức “Hotboy có ý đồ muốn vào nhà vệ sinh nữ” đã truyền khắp diễn đàn trường đại học D, có hình có ảnh. Đương nhiên, rất nhanh đã có sinh viên ngành tài chính đứng ra bác bỏ tin đồn, nói chỉ là hiểu lầm. Nhưng hai vị đương sự đều bị lôi ra cẩn thận thảo luận một phen.
Thi Sơn Thanh ném di động lên bàn, tâm tình không tốt chút nào. Nếu như ngày hôm qua cậu chỉ mất mặt trước mặt Long Ngọ, thì hôm nay chính là mất mặt trước toàn trường.
Hiện tại Thi Sơn Thanh chỉ cần nghĩ đến con bé để tóc húi cua tên Long Ngọ kia, liền vô cùng thấy ghét cô. Tại sao một nữ sinh lại cạo đầu húi cua cơ chứ? Đừng có nói nguyên do là tham gia quân ngũ gì đó. Cậu còn chưa từng thấy nữ binh nào cạo đầu húi cua đâu, để tóc ngắn không được à?
“Em về rồi đây ~” Lúc xế chiều, Ninh Trừng có ra ngoài đi dạo với bạn cùng lớp, còn mang đồ ăn về cho bạn cùng phòng.
“Ừ.” Long Ngọ đáp một tiếng.
“Chị Chân Kỳ vẫn chưa về ạ?” Ninh Trừng xách đồ đi qua chỗ Long Ngọ, “Phụt!”
Đột nhiên thấy rõ Long Ngọ, Ninh Trừng liền nhịn không được mà bật cười.
Trong phòng có tổng cộng bốn chiếc giường, toàn bộ là giường trên bàn dưới. Giường của Long Ngọ ở phía trong cùng gần nhà vệ sinh. Vừa rồi đầu Long Ngọ bị che mất nên Ninh Trừng không thấy rõ.
Lúc đến gần cô ấy mới phát hiện Long Ngọ đang đội tóc giả. Ninh Trừng đóan là cô đã mua ở gần trường, chất lượng không được tốt lắm, người tinh tường nhìn qua sẽ biết là tóc giả ngay. Chẳng qua chủ nhân của nó giống như không hiểu, còn lấy nó đội lên trên đầu.
“Sao vậy?” Long Ngọ mất tự nhiên sờ đầu, hỏi: “Rất lạ hả?”
Ninh Trừng cũng học ngành tài chính, chuyện sáng nay hiển nhiên cô ấy cũng đã nghe nói, đại khái cũng hiểu ý tưởng của Long Ngọ. Có điều…
“Chị à, chị đừng đội nó nữa, như bình thường cũng đẹp mà.” Đội vào ngược lại càng giống nam sinh đóng giả nữ sinh, Ninh Trừng thầm nói trong lòng.
“Vậy… thì không đội nữa.” Bản thân Long Ngọ cũng không có thói quen này.
Chẳng biết vì sao, Ninh Trừng cảm thấy đàn chị khóa trên này rất đáng yêu, nhưng ấn tượng ban đầu Long Ngọ mang lại cho cô ấy lại là rất hung dữ!
Ninh Trừng không nghĩ nhiều nữa, vội vàng lấy đồ ăn ra đưa cho Long Ngọ, “Chị ơi, ăn trước đi.”
Long Ngọ cũng chỉ nếm thử vài miếng, cô không thích ăn nhiều đồ vào buổi tối.
Trên bàn có một đống sách Long Ngọ mượn từ thư viện, cô muốn nhanh chóng theo kịp tiến độ chương trình học. Rời trường hai năm, tách khỏi cuộc sống bình thường nên cảm giác giống như đã qua vài thế kỷ vậy.
Ngày hôm sau, vừa ra khỏi phòng, Long Ngọ liền cảm giác có vô số ánh mắt lởn vởn xung quanh cô. Điều này khiến cô rất không thoải mái, tất cả đều quá chăm chú. Đến phòng học cô cũng chọn ngồi ở hàng sau, cô không có thói quen ngồi trước nhiều người, cảm giác không an toàn. Nhất là sau khi cô tham gia quân ngũ về.
Thi Sơn Thanh vốn đang ngồi yên, kết quả Long Ngọ lại đến đây ngồi, hô hấp của cậu suýt nữa cứng lại!
Vì sao lại ngồi bên cạnh cậu? Thi Sơn Thanh lạnh mặt muốn chuyển sang chỗ bên cạnh mà không để lại dấu vết. May mà không phải phòng học cũ, cậu thầm thấy may mắn.
Đụng phải cái người này là do cậu xui xẻo, Thi Sơn Thanh sẽ không thừa nhận là do cậu sợ đâu.
“Đồng chí, chuyện hôm qua thật sự xin lỗi.” Long Ngọ ngồi xuống, sau đó nghiêng người sang trịnh trọng nói.
Dù sao đại học D cũng là trường có danh tiếng. Người thích học tập không phải số ít nên hàng cuối cùng chỉ có hai người bọn họ, hiển nhiên là cô đang nói với cậu. Điều này khiến động tác của Thi Sơn Thanh không thể không dừng lại.
Chẳng qua… Đồng chí là cái gì vậy?
Đến đây thì không thể không nói về Long Ngọ rồi. Từ nhỏ đến lớn cô không có sở thích gì, cha mẹ bảo làm gì thì làm cái đó. Tham gia quân ngũ cũng là yêu cầu của cha mẹ, nhưng ngoài ý muốn là Long Ngọ lại dung nhập với không khí quân đội. Xưng hô “Đồng chí” này đối với Long Ngọ là cách gọi vô cùng trịnh trọng và lễ độ.
“Chuyện không liên quan đến cậu, là tôi không chú ý.” Thi Sơn Thanh nở nụ cười trên sự trống rỗng, bên ngoài cậu là một người rộng lượng.
Long Ngọ vốn muốn nói tiếp, nhưng thầy giáo đã bước vào nên cô cũng quay đầu về không nói gì nữa. Còn phải học thật giỏi, không thì không cách nào ăn nói với người trong nhà.
“…” Ủa, vậy thôi hả? Chút thành ý cũng không có! Thi Sơn Thanh bất mãn trong lòng.
Hoàn toàn bơ việc vốn là mình nhìn nhầm giới tính của Long Ngọ, mới dẫn đến việc đi nhầm nhà vệ sinh.
Thấy giáo giảng bài ở trên, Long Ngọ ở dưới vung bút như bay, sợ lọt kiến thức quan trọng. Cô không hề chú ý đến vẻ mặt của người bên cạnh.
Vừa hết tiết, Long Ngọ đã bị Trương Liêu gọi lại.
Trương Liêu đưa mấy tờ biểu cho cô, bảo cô cầm về điền vào tờ biểu, rồi ngày mai đưa lại cho cậu ta.
Long Ngọ nhìn thoáng qua, là một vài thủ tục liên quan đến xếp lớp, trở lại trường. Cô gật đầu đồng ý.
Đại khái là vì chuyện ngày hôm qua, nên Long Ngọ có ấn tượng sâu sắc với Thi Sơn Thanh. Cô trực tiếp chỉ cái bóng sắp biến mất của Thi Sơn Thanh hỏi: “Lớp trưởng, tên cậu ấy là gì?”
“Cậu ấy à!” Nếu hiện tại mà đang ngồi, đoán chừng Trương Liêu đã vỗ đùi cái đét rồi, “Tên là Thi Sơn Thanh, là nhân vật giống như hoàng tử tài mạo song toàn của ngành tài chính chúng ta!”
“Thi Sơn Thanh…” Long Ngọ lặp lại một lần. Trước khi rời đi cô còn quay đầu nói với Trương Liêu một câu: “Lớp trưởng này, cậu dùng sai thành ngữ rồi.”
“Đó không phải là tôi áp dụng thủ pháp khoa trương ư?” Trương Liêu kiên quyết không thừa nhận mình dùng sai, một mình cậu ta vẫn còn lẩm bẩm phía sau.
Đến năm hai là bắt đầu phải học khóa thể dục tự chọn. Buổi tối Long Ngọ ấn con chuột đọc từng trang trên máy tính, cuối cùng quyết định chọn yoga. Mấy ngày nay trở lại trường đã chịu kích thích quá lớn, dù trước nay cô luôn bình tĩnh nhưng đã có xu hướng không tốt lắm.
Nghe nói yoga đại diện cho vẻ đẹp của phụ nữ, chờ cô vào tập luyện, nói không chừng sẽ lấy lại được chút mùi vị nữ sinh.
Chẳng qua Long Ngọ không nghĩ tới, cô vừa vào phòng tập liền thấy mấy nam sinh đã đứng ở đó rồi. Chẳng lẽ cũng để trau dồi vẻ đẹp của phụ nữ? Long Ngọ bối rối.
Có điều cô cũng không thể hiện suy nghĩ ra mặt, mà trực tiếp ra đằng sau đứng.
Trương Liêu nhìn thấy bạn cùng lớp, lập tức tiến lên chào hỏi: “Long Ngọ, cậu cũng chọn môn này hả?”
“Ừ.” Long Ngọ nghiêng người lên tiếng, không nói gì nữa.
Trương Liêu hình như cũng biết nghi ngờ trong lòng Long Ngọ, cậu ta ghé sát vào đắc ý nhỏ giọng nói: “Có phải cậu thấy kỳ quái vì có nam sinh ở đây không. Tôi cũng đã nghe ngóng xung quanh, họ nói nếu nam sinh đến tập yoga thì điểm thi tương đối cao.”
“Thế à…” Long Ngọ bừng tỉnh hiểu ra, cô lại không nghĩ tới phương diện này.
“Vậy cậu ấy thì sao?” Long Ngọ chỉ Thi Sơn Thanh đứng chéo bên phải hỏi.
Trương Liêu nhìn thoáng qua bên kia, sau đó nói với giọng nhỏ hơn: “Cậu ấy không muốn chọn những môn có quá nhiều tiếp xúc cơ thể với người khác, lại còn chảy nhiều mồ hôi nữa, cho nên mới tới đây.”
Trương Liêu hoàn toàn tỉnh lược đoạn mình lừa Thi Sơn Thanh tới đây. Những môn không phải tiếp xúc cơ thể nhiều với người khác không chỉ có một môn này, chẳng qua cậu ta không muốn lúc mình đến tập yoga thì chỉ có mình cậu ta là nam sinh.
Bởi vì đến sớm nên giáo viên còn chưa đến, mọi người đều đứng nói chuyện với nhau. Đoán chừng những nữ sinh này đều đã nghe vài điều về Thi Sơn Thanh, cho nên cả đám sẽ thỉnh thoảng quay đầu đánh giá cậu. Cho dù không biết, thì một thanh niên cao gầy cỡ 1m8 đứng trong đám nữ sinh, cũng rất khó để không bị phát hiện, huống chi Thi Sơn Thanh còn có một khuôn mặt rất tuấn tú.
Ngay cả lúc Long Ngọ vừa vào cũng bị cậu hút đi toàn bộ sự chú ý.
Khác với mấy lần ăn mặc thanh lịch nghiêm chỉnh trước, đại khái là vì phải học môn yoga nên Thi Sơn Thanh mặc rất thoải mái. Tóm lại ở trong mắt một kẻ không có khái niệm mốt này mốt nọ như Long Ngọ, thì chính là rất đẹp.
“Chào các bạn, tôi là giáo viên yoga của các bạn, tên là Lý Yên Mộ…” Nữ giáo viên vừa vào phòng có khí chất thanh nhã. Đầu tiên cô ta giới thiệu qua về bản thân, cũng không bắt bọn họ luyện tập ngay, mà nói về nguồn gốc phát triển và các hạng mục cần chú ý trong yoga, còn có nội dung sơ lược của cuộc thi. Cuối cùng là dặn bọn họ tiết tới phải mang theo thảm yoga của mình.
Tiết học yoga đầu tiên kết thúc ngay khi giáo viên điềm đạm giảng xong, tất cả mọi người hào hứng ra về.
Đương nhiên mỗi người hào hứng về những điều khác nhau. Như Long Ngọ, cô cảm thấy giáo viên này rất nữ tính, cô có thể học tập đôi chút. Đối với cô mà nói, bắt chước một người không phải việc quá khó khăn. Như vậy cô sẽ không còn bị người ta nhận nhầm thành nam sinh nữa. Lại như Trương Liêu, cậu ta cảm thấy cô giáo rất dịu dàng! Đến lúc thi liền đơn giản.
Hào hứng nhất có lẽ là những nữ sinh đã chọn trúng môn có thể học cùng hotboy. Nữ sinh đã từng luyện qua, tâm tư đã bắt đầu ảo tưởng. Nam sinh ấy mà, không đủ độ dẻo dai, đến lúc tập yoga nhất định phải có nữ sinh giúp đỡ. Mà giúp đỡ chẳng phải… Có tình cảm ư.
Bình luận facebook