Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Trong đại học D có siêu thị cỡ lớn, hàng hóa trong đó cũng tương đối đầy đủ. Về cơ bản, những thứ sinh viên cần đều có thể mua được ở đó. Sau giờ học, Long Ngọ bị Trương Liêu giữ lại, hỏi cô có muốn cùng đi mua thảm yoga không. Đương nhiên Long Ngọ không từ chối, cô không khéo ăn nói nhưng cũng không phải người lầm lì.
Thi Sơn Thanh vốn định đi cùng Trương Liêu, mua thảm yoga đương nhiên phải đi cùng nhau. Có điều cậu thật sự chẳng hề có cảm tình với cô Long Ngọ kia.
Mẹ cậu là một vũ công, vẻ đẹp thanh lịch và trí tuệ của người phụ nữ được bà ấy thể hiện vô cùng tinh tế. Ấn tượng phái nữ của Thi Sơn Thanh chính là từ mẹ cậu. Vả lại, cho tới nay những nữ xinh vây quanh cậu đều xinh đẹp và thấu triệt, ít nhất thì trông là như vậy.
Mà cái cô Long Ngọ này, từ lúc mới gặp thì hơi thở trên người cô đã mang tính công kích rồi, cho dù cô chỉ đứng đó và không nói câu nào. Đây cũng là nguyên do vì sao Thi Sơn Thanh vô thức coi cô là nam sinh, chứ chưa nói đến chuyện cô còn hại cậu mất mặt đến hai lần.
“Trong quân đội đều phải cắt tóc giống cậu hả?” Trương Liêu tò mò hỏi. Trước kia, lúc cậu ta xem tivi, cũng không thấy nữ binh trong đó để tóc húi cua.
“Không đâu, chỉ tiện thôi.” Long Ngọ vô thức sờ quả đầu húi cua của mình.
“Hay lắm… Hay lắm, ha ha.” Trương Liêu cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi Long Ngọ thật đẹp trai.
Sờ một cái thôi đã đầy hormone nam tính rồi!
Ba người đi đến khu sinh hoạt, cuối cùng cũng tìm được chỗ mua thảm yoga.
Luyện yoga vốn thiên về con gái nhiều hơn, cho nên màu sắc của thảm yoga chủ yếu vẫn là màu hồng và tím.
Thi Sơn Thanh cau mày cố gắng tìm trên kệ hàng một màu thuận mắt. Cuối cùng cậu cũng tìm được một cuộn thảm yoga bên trong cái cuộn màu hồng.
Vừa mới vươn tay ra, Thi Sơn Thanh thấy cuộn thảm yoga màu xanh lam đã bị người khác cầm lên.
Trương Liêu đang nói chuyện với một đàn em khóa dưới cùng câu lạc bộ ở kệ hàng bên kia, hoàn toàn không chú ý tới khói lửa nơi này. Hoặc là nói, khói lửa một bên.
Lúc này, Long Ngọ cũng thấy Thi Sơn Thanh vươn tay ra. Cô lập tức đưa thảm yoga, nói: “Đồng… Bạn học, cho cậu.”
Hình như cậu không thích cách gọi “Đồng chí” này, Long Ngọ nhớ lại khuôn mặt không vui lần trước của Thi Sơn Thanh.
“Cảm ơn!” Thi Sơn Thanh ít nhiều cũng thấy buồn bực trong lòng, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy.
“Không có gì.” Long Ngọ lại rất vui. Thật ra cô chưa từng gặp cậu con trai nào đẹp mắt như Thi Sơn Thanh. Cũng không phải có ý gì, cô chỉ không muốn nhìn người đẹp không vui mà thôi.
Trương Liêu cũng đã nói chuyện xong với đàn em khoá dưới. Cậu ta đi đến thì nhìn thấy chỗ này toàn là màu hồng, lập tức gào to: “Đây là kỳ thị! Kỳ thị trần trụi! Ai quy định chỉ có nữ sinh mới được luyện yoga chứ? Không có màu nào hợp mốt hơn hả?”
Long Ngọ chỉ cười cười, lại lấy một cái màu hồng nhạt, nhân tiện lấy một cái màu tím cho Trương Liêu.
“Lớp trưởng này, màu tím cũng được đấy.”
“Gay tím? Tôi không thèm!” Trương Liêu hoảng sợ nói.
“Cái gì?” Long Ngọ không hiểu.
“Không có gì, tôi cũng lấy màu hồng.” Trương Liêu lập tức nói sang chuyện khác. Long Ngọ thả cái thảm yoga màu tím về chỗ cũ, lại lấy một cái màu hồng.
“Đi thôi.” Thi Sơn Thanh dẫn đầu đi tính tiền.
Long Ngọ vác thảm yoga đi về phòng. Cô đi vào thì phát hiện bạn cùng phòng đều đang ở phòng, liền lên tiếng chào hỏi các cô ấy.
Triệu Chân Kỳ đang nhìn màn hình máy tính, lúc quay đầu nhìn thấy thảm yoga sau lưng Long Ngọ thì cười nói: “Em chọn học yoga hả? Nó yêu cầu độ dẻo dai rất cao đấy, em được không đó?” Chị ta lại nhìn màn hình còn nói: “Không phải hướng về người nào đó chứ.”
Long Ngọ không hiểu ý chị ta lắm, không chờ cô hỏi, Ninh Trừng đã nói: “Chị ấy tham gia quân ngũ, chút trình độ kia chắc chắn không làm khó được chị ấy! Chị Chân Kỳ đừng lo.”
“Lính cũng chia làm nhiều loại, còn phải xem là lính gì.” Triệu Chân Kỳ nhún vai nói xong, liền xoay người lại nhìn máy tính của chị ta.
“Quyển sách mà lần trước em hỏi mượn chị, chị đã mang từ nhà đến rồi.” Long Ngọ thả cái thảm xuống, cầm một quyển sách trên bàn đưa cho Ninh Trừng.
“Cám ơn chị!” Ninh Trừng nhận lấy, đôi mắt to cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Lớp yoga mở vào chiều thứ sáu. Long Ngọ mang theo thảm yoga đi vào phòng học. Cô còn chưa đi tới cửa thì đã phát hiện có không ít nữ sinh đang đứng bên ngoài. Đẩy cửa đi vào, cô mới nghe được thì ra là đến đến xem Thi Sơn Thanh. Trong phòng, nữ sinh đã đến đông đủ từ sớm. Long Ngọ thật không thể hiểu nổi các cô ấy.
Nhưng suy cho cùng thì cậu ấy nhìn đẹp thiệt.
Chẳng qua những người bên ngoài còn chưa chờ được nhân vật chính tới, thì đã bị Lý Yên Mộ dịu dàng nhưng cứng rắn đuổi đi. Cho nên lúc Thi Sơn Thanh đến không hề phát hiện ra có gì khác thường.
Đến giờ học, Lý Yên Mộ bảo mọi người trải thảm ra trước, sau đó giảng một vài động tác chính, cuối cùng mới làm mẫu. Chủ yếu là để bọn họ hoạt động giãn gân cốt.
Tuy rằng độ dẻo của nữ sinh tốt hơn nam sinh, nhưng đột nhiên phải xoạc chân, vẫn rất khó khăn.
Có một nữ sinh không biết vũ đạo căn bản, chỉ giạng một chút đã thấy đau rồi. Nhưng Lý Yên Mộ lại mỉm cười đi tới, sau đó bỗng nhiên nắm lấy bắp chân của nữ sinh ép xuống.
“Từ từ thích ứng là được.”
Nữ sinh vốn bị đau đến mức muốn hét to, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hòa nhã của giáo viên lại bị dọa cho ngậm miệng.
Trương Liêu thấy thế thì hết hồn. Cậu ta đang định quay đầu hỏi Thi Sơn Thanh phải làm sao bây giờ, kết quả lại thấy Thi Sơn Thanh từ từ ép xuống. Rất thẳng, cả người như một con thiên nga kiêu ngạo, nhưng lại không có vẻ nữ tính.
“…” Cảm thấy mình đã bị lừa, cậu ta còn tưởng rằng mình đã hố được Thi Sơn Thanh cơ đấy.
Hiển nhiên, Lý Yên Mộ cũng thấy được động tác tiêu chuẩn của Thi Sơn Thanh. Cô ta vừa lòng gật đầu. Nữ sinh ở góc khác thấy cảnh này thì không khỏi mất mát, đây vốn là cơ hội rất tốt để tiếp xúc thân mật mà. Chẳng qua, địa vị của Thi Sơn Thanh trong lòng các cô lại càng cao hơn rồi. Không hổ là người đứng đầu khoa tài chính, sẽ không có chuyện cậu không làm được.
Hình như là nhìn thấy điều gì đó, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hòa nhã của Lý Yên Mộ lại lộ ra vẻ vặn vẹo, cô ta lập tức đi về phía Long Ngọ.
Thi Sơn Thanh cũng nhìn qua. Cô xoạc chân rất tốt, hai chân thẳng tắp thành một đường. Không ngờ, tuy nhìn cô giống nam sinh, nhưng có lẽ trong xương vẫn còn lại chút nữ tính.
“Bạn học này, em tên gì?” Lý Yên Mộ điềm đạm hỏi.
“Long Ngọ ạ.”
“Long Ngọ…” Lý Yên Mộ lấy danh sách ra, tìm được tên Long Ngọ ở cuối danh sách, tiện thể thấy được trên cột giới tính viết: Nữ.
“Bạn học, em đứng lên làm lại lần nữa nào.” Lý Yên Mộ miễn cưỡng cười nói.
“Vâng.” Long Ngọ dùng tay trái chống đất, “Soạt” một tiếng ép xuống. Lý Yên Mộ bị động tác gọn gàng mà linh hoạt của cô dọa cho giật mình, suýt nữa ngất đi.
“Em, em làm chầm chậm thôi. Yoga xem trọng sự hợp nhất giữa thể xác và tinh thần, không yêu cầu tốc độ.”
“Vâng.” Long Ngọ nghe hiểu, liền làm chậm lại.
Sau đó Long Ngọ đưa mắt nhìn Lý Yên Mộ, chầm chậm chầm chậm…”Soạt” một tiếng ép xuống.
“Phụt!” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn góc tường, để ngăn không cho mình cười ra tiếng. Cậu đánh giá Long Ngọ quá cao rồi, ngay cả trong xương cốt của cô cũng là con trai thôi.
Cô làm chậm lại. Chẳng qua là giảm tốc độ mở chân, nhưng lúc ép xuống vẫn thẳng tắp một đường là đã xoạc chân xong. Lý Yên Mộ nhìn mà thấy chân mình đau theo.
“Bạn học này, cột giới tính của em trong đây có phải bị đánh máy nhầm không?” Lý Yên Mộ nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi ra miệng, cứng như thế không phải là nữ sinh.
“Không nhầm ạ, là nữ.” Long Ngọ nghiêm cái mặt đơ giải thích.
“Vậy…” Lý Yên Mộ cũng bất đắc dĩ. Phong cách của bạn học này không giống người học yoga, chọn môn tán thủ bên cạnh thì còn tạm. Chẳng qua đã chọn rồi thì cô ta không thể làm ngơ.
Lý Yên Mộ xoay người nhìn bốn phía, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Thi Sơn Thanh, “Bạn học kia, cô thấy căn bản của em không tệ, em đến chỉ ra chỗ sai cho bạn này được không?”
Đây là khóa học tự chọn, và nó không phải là một khóa đào tạo đặc biệt quan trọng, nên không cần quá nghiêm túc. Hơn nữa, giữa học sinh với học sinh sẽ khơi thông tốt hơn. Với lại… Lý Yên Mộ nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy có nữ sinh nào có thể đè được bạn học tên Long Ngọ này.
Thi Sơn Thanh không ngờ nhiệm vụ này đột nhiên lại rơi trên đầu cậu. Cậu vốn định từ chối thì đã thấy Lý Yên Mộ xoay người đi hướng dẫn nhưng sinh viên khác.
Cuối cùng Trương Liêu đang giạng được một nửa, liền nước mắt lưng tròng nhìn “Người chung hoạn nạn” nhấc tấm thảm yoga lên, rời cậu ta mà đi.
Long Ngọ cũng nghe theo hướng dẫn của giáo viên, khách khí đứng lên kéo tấm thảm yoga sang bên cạnh để Thi Sơn Thanh có chỗ đặt thảm yoga của cậu xuống.
“…” Thật đúng là không khách khí chút nào, Thi Sơn Thanh nhìn nữ sinh có tướng mạo đàn ông nào đó.
“Nhìn kỹ, đừng có bất thình lình ép xuống.” Thi Sơn Thanh trải thảm yoga ra. Sau đó làm động tác tao nhã chậm rãi ép xuống.
Quả nhiên là người đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp, Long Ngọ nghĩ ngẩn ngơ.
“Này, cậu nhìn rõ chưa đó.” Thi Sơn Thanh cau mày, nhìn cái người rõ ràng đang thất thần kia.
“Nhìn rõ rồi, tôi sẽ làm chậm lại.” Long Ngọ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chẳng qua nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Long Ngọ ở trong quân đã có thói quen, có vài thứ đã gần như khắc vào xương cốt rồi. Vừa mở chân đã “Soạt” một cái ép xuống.
“Cậu không đau sao?” Thi Sơn Thanh thật sự phục rồi. Dường như cô không có cảm giác đau hay sao ấy.
“Vẫn tốt.” Long Ngọ cũng biết mình không học được, có hơi xấu hổ.
“Cậu mở to mắt mà nhìn cho rõ đây, tôi không nói đến lần thứ ba đâu.” Lúc này Thi Sơn Thanh mới có cơ hội nhìn kỹ Long Ngọ. Cậu phát hiện mắt cô khá to, nhưng đoán chừng cũng chỉ để trang trí mà thôi.
…
Thi Sơn Thanh thấy Long Ngọ vẫn trước sau như một, thì cậu phẫn nộ rồi.
“Tôi thật sự đã làm rất chậm mà!” Long Ngọ vội vàng giải thích, là do mấy người không thấy rõ thôi.
Thi Sơn Thanh cũng tức xỉu luôn. Cậu trực tiếp đứng sau lưng Long Ngọ, dùng tay đè chặt hai bên eo cô, sau đó ấn Long Ngọ cùng ép xuống từ từ.
Long Ngọ vì khắc chế cái dục vọng muốn ném Thi Sơn Thanh đi, nên cả người đều cứng ngắc. Điều này cũng làm cho Thi Sơn Thanh thành công ấn Long Ngọ xuống một cách từ từ.
“Chậc chậc…” Trương Liêu ngồi xếp bằng trên thảm yoga, nhìn hai người kia “Tứ chi quấn quít”, không khỏi cảm thán thói đời ngày sau, tình người bạc bẽo. Hai người đều xoạc chân tốt như vậy, mặc kệ kẻ “Khuyết tật” là cậu ta đây, có phải đã giỏi còn muốn giỏi hơn không?
“Tôi, tôi học được rồi.” Long Ngọ ưỡn lưng thẳng tắp, nắm chặt nắm đấm. Sau lưng cô không thể có ai tới gần, cứ tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ ném Thi Sơn Thanh ra đó.
“Vậy được.” Thi Sơn Thanh mặt lạnh tránh ra. Cậu còn không muốn đụng vào cô đâu, cái giọng không tình nguyện kia là có ý gì?
Thi Sơn Thanh về lại chỗ cũ bên cạnh Trương Liêu. Một tiết học cũng trôi qua nhanh. Lý Yên Mộ vỗ tay, nói hôm nay dừng ở đây, mọi người có thể về rồi.
Trương Liêu định gọi Long Ngọ cùng đi ăn cơm. Hưng thú của cậu ta đối với Long Ngọ vẫn còn rất lớn, cũng muốn biết chuyện của cô trong quân. Có điều Long Ngọ luôn cảm thấy Thi Sơn Thanh không quá chào đón cô, nên vẫn từ chối.
Trên đường đi, Trương Liêu vẫn phần nàn Thi Sơn Thanh, nói cậu lừa cậu ta chọn môn yoga là một cú lừa.
“Không phải cậu rủ tôi chọn à, sao lại thành tôi lừa cậu chứ?”
Trương Liêu bất bình nói: “Là tớ kéo cậu tới, nhưng là do tớ không biết cậu có thể học được mà!” Kế vặt hèn hạ của người đàn ông tất không thể nghi ngờ.
“Trước kia mẹ tôi có dạy cho tôi một chút.” Thi Sơn Thanh miễn cưỡng giải thích.
“Còn có thứ gì cậu không biết không?” Trương Liêu căm giận nói: “Cậu không phát hiện ánh mắt của những nữ sinh nhìn cậu vừa nãy đâu, như sắp ăn sạch cậu vậy!”
“Không chú ý.” Từ trước đến nay Thi Sơn Thanh luôn là tâm điểm đại chúng. Cậu đã sớm miễn dịch với những ánh mắt đó rồi.
Hai người vừa nói vừa về ký túc xá.
Thi Sơn Thanh vốn định đi cùng Trương Liêu, mua thảm yoga đương nhiên phải đi cùng nhau. Có điều cậu thật sự chẳng hề có cảm tình với cô Long Ngọ kia.
Mẹ cậu là một vũ công, vẻ đẹp thanh lịch và trí tuệ của người phụ nữ được bà ấy thể hiện vô cùng tinh tế. Ấn tượng phái nữ của Thi Sơn Thanh chính là từ mẹ cậu. Vả lại, cho tới nay những nữ xinh vây quanh cậu đều xinh đẹp và thấu triệt, ít nhất thì trông là như vậy.
Mà cái cô Long Ngọ này, từ lúc mới gặp thì hơi thở trên người cô đã mang tính công kích rồi, cho dù cô chỉ đứng đó và không nói câu nào. Đây cũng là nguyên do vì sao Thi Sơn Thanh vô thức coi cô là nam sinh, chứ chưa nói đến chuyện cô còn hại cậu mất mặt đến hai lần.
“Trong quân đội đều phải cắt tóc giống cậu hả?” Trương Liêu tò mò hỏi. Trước kia, lúc cậu ta xem tivi, cũng không thấy nữ binh trong đó để tóc húi cua.
“Không đâu, chỉ tiện thôi.” Long Ngọ vô thức sờ quả đầu húi cua của mình.
“Hay lắm… Hay lắm, ha ha.” Trương Liêu cảm thấy trong khoảnh khắc vừa rồi Long Ngọ thật đẹp trai.
Sờ một cái thôi đã đầy hormone nam tính rồi!
Ba người đi đến khu sinh hoạt, cuối cùng cũng tìm được chỗ mua thảm yoga.
Luyện yoga vốn thiên về con gái nhiều hơn, cho nên màu sắc của thảm yoga chủ yếu vẫn là màu hồng và tím.
Thi Sơn Thanh cau mày cố gắng tìm trên kệ hàng một màu thuận mắt. Cuối cùng cậu cũng tìm được một cuộn thảm yoga bên trong cái cuộn màu hồng.
Vừa mới vươn tay ra, Thi Sơn Thanh thấy cuộn thảm yoga màu xanh lam đã bị người khác cầm lên.
Trương Liêu đang nói chuyện với một đàn em khóa dưới cùng câu lạc bộ ở kệ hàng bên kia, hoàn toàn không chú ý tới khói lửa nơi này. Hoặc là nói, khói lửa một bên.
Lúc này, Long Ngọ cũng thấy Thi Sơn Thanh vươn tay ra. Cô lập tức đưa thảm yoga, nói: “Đồng… Bạn học, cho cậu.”
Hình như cậu không thích cách gọi “Đồng chí” này, Long Ngọ nhớ lại khuôn mặt không vui lần trước của Thi Sơn Thanh.
“Cảm ơn!” Thi Sơn Thanh ít nhiều cũng thấy buồn bực trong lòng, nhưng vẫn đưa tay cầm lấy.
“Không có gì.” Long Ngọ lại rất vui. Thật ra cô chưa từng gặp cậu con trai nào đẹp mắt như Thi Sơn Thanh. Cũng không phải có ý gì, cô chỉ không muốn nhìn người đẹp không vui mà thôi.
Trương Liêu cũng đã nói chuyện xong với đàn em khoá dưới. Cậu ta đi đến thì nhìn thấy chỗ này toàn là màu hồng, lập tức gào to: “Đây là kỳ thị! Kỳ thị trần trụi! Ai quy định chỉ có nữ sinh mới được luyện yoga chứ? Không có màu nào hợp mốt hơn hả?”
Long Ngọ chỉ cười cười, lại lấy một cái màu hồng nhạt, nhân tiện lấy một cái màu tím cho Trương Liêu.
“Lớp trưởng này, màu tím cũng được đấy.”
“Gay tím? Tôi không thèm!” Trương Liêu hoảng sợ nói.
“Cái gì?” Long Ngọ không hiểu.
“Không có gì, tôi cũng lấy màu hồng.” Trương Liêu lập tức nói sang chuyện khác. Long Ngọ thả cái thảm yoga màu tím về chỗ cũ, lại lấy một cái màu hồng.
“Đi thôi.” Thi Sơn Thanh dẫn đầu đi tính tiền.
Long Ngọ vác thảm yoga đi về phòng. Cô đi vào thì phát hiện bạn cùng phòng đều đang ở phòng, liền lên tiếng chào hỏi các cô ấy.
Triệu Chân Kỳ đang nhìn màn hình máy tính, lúc quay đầu nhìn thấy thảm yoga sau lưng Long Ngọ thì cười nói: “Em chọn học yoga hả? Nó yêu cầu độ dẻo dai rất cao đấy, em được không đó?” Chị ta lại nhìn màn hình còn nói: “Không phải hướng về người nào đó chứ.”
Long Ngọ không hiểu ý chị ta lắm, không chờ cô hỏi, Ninh Trừng đã nói: “Chị ấy tham gia quân ngũ, chút trình độ kia chắc chắn không làm khó được chị ấy! Chị Chân Kỳ đừng lo.”
“Lính cũng chia làm nhiều loại, còn phải xem là lính gì.” Triệu Chân Kỳ nhún vai nói xong, liền xoay người lại nhìn máy tính của chị ta.
“Quyển sách mà lần trước em hỏi mượn chị, chị đã mang từ nhà đến rồi.” Long Ngọ thả cái thảm xuống, cầm một quyển sách trên bàn đưa cho Ninh Trừng.
“Cám ơn chị!” Ninh Trừng nhận lấy, đôi mắt to cười thành hình trăng lưỡi liềm.
Lớp yoga mở vào chiều thứ sáu. Long Ngọ mang theo thảm yoga đi vào phòng học. Cô còn chưa đi tới cửa thì đã phát hiện có không ít nữ sinh đang đứng bên ngoài. Đẩy cửa đi vào, cô mới nghe được thì ra là đến đến xem Thi Sơn Thanh. Trong phòng, nữ sinh đã đến đông đủ từ sớm. Long Ngọ thật không thể hiểu nổi các cô ấy.
Nhưng suy cho cùng thì cậu ấy nhìn đẹp thiệt.
Chẳng qua những người bên ngoài còn chưa chờ được nhân vật chính tới, thì đã bị Lý Yên Mộ dịu dàng nhưng cứng rắn đuổi đi. Cho nên lúc Thi Sơn Thanh đến không hề phát hiện ra có gì khác thường.
Đến giờ học, Lý Yên Mộ bảo mọi người trải thảm ra trước, sau đó giảng một vài động tác chính, cuối cùng mới làm mẫu. Chủ yếu là để bọn họ hoạt động giãn gân cốt.
Tuy rằng độ dẻo của nữ sinh tốt hơn nam sinh, nhưng đột nhiên phải xoạc chân, vẫn rất khó khăn.
Có một nữ sinh không biết vũ đạo căn bản, chỉ giạng một chút đã thấy đau rồi. Nhưng Lý Yên Mộ lại mỉm cười đi tới, sau đó bỗng nhiên nắm lấy bắp chân của nữ sinh ép xuống.
“Từ từ thích ứng là được.”
Nữ sinh vốn bị đau đến mức muốn hét to, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười hòa nhã của giáo viên lại bị dọa cho ngậm miệng.
Trương Liêu thấy thế thì hết hồn. Cậu ta đang định quay đầu hỏi Thi Sơn Thanh phải làm sao bây giờ, kết quả lại thấy Thi Sơn Thanh từ từ ép xuống. Rất thẳng, cả người như một con thiên nga kiêu ngạo, nhưng lại không có vẻ nữ tính.
“…” Cảm thấy mình đã bị lừa, cậu ta còn tưởng rằng mình đã hố được Thi Sơn Thanh cơ đấy.
Hiển nhiên, Lý Yên Mộ cũng thấy được động tác tiêu chuẩn của Thi Sơn Thanh. Cô ta vừa lòng gật đầu. Nữ sinh ở góc khác thấy cảnh này thì không khỏi mất mát, đây vốn là cơ hội rất tốt để tiếp xúc thân mật mà. Chẳng qua, địa vị của Thi Sơn Thanh trong lòng các cô lại càng cao hơn rồi. Không hổ là người đứng đầu khoa tài chính, sẽ không có chuyện cậu không làm được.
Hình như là nhìn thấy điều gì đó, trên khuôn mặt luôn mang theo nụ cười hòa nhã của Lý Yên Mộ lại lộ ra vẻ vặn vẹo, cô ta lập tức đi về phía Long Ngọ.
Thi Sơn Thanh cũng nhìn qua. Cô xoạc chân rất tốt, hai chân thẳng tắp thành một đường. Không ngờ, tuy nhìn cô giống nam sinh, nhưng có lẽ trong xương vẫn còn lại chút nữ tính.
“Bạn học này, em tên gì?” Lý Yên Mộ điềm đạm hỏi.
“Long Ngọ ạ.”
“Long Ngọ…” Lý Yên Mộ lấy danh sách ra, tìm được tên Long Ngọ ở cuối danh sách, tiện thể thấy được trên cột giới tính viết: Nữ.
“Bạn học, em đứng lên làm lại lần nữa nào.” Lý Yên Mộ miễn cưỡng cười nói.
“Vâng.” Long Ngọ dùng tay trái chống đất, “Soạt” một tiếng ép xuống. Lý Yên Mộ bị động tác gọn gàng mà linh hoạt của cô dọa cho giật mình, suýt nữa ngất đi.
“Em, em làm chầm chậm thôi. Yoga xem trọng sự hợp nhất giữa thể xác và tinh thần, không yêu cầu tốc độ.”
“Vâng.” Long Ngọ nghe hiểu, liền làm chậm lại.
Sau đó Long Ngọ đưa mắt nhìn Lý Yên Mộ, chầm chậm chầm chậm…”Soạt” một tiếng ép xuống.
“Phụt!” Thi Sơn Thanh nghiêng đầu nhìn góc tường, để ngăn không cho mình cười ra tiếng. Cậu đánh giá Long Ngọ quá cao rồi, ngay cả trong xương cốt của cô cũng là con trai thôi.
Cô làm chậm lại. Chẳng qua là giảm tốc độ mở chân, nhưng lúc ép xuống vẫn thẳng tắp một đường là đã xoạc chân xong. Lý Yên Mộ nhìn mà thấy chân mình đau theo.
“Bạn học này, cột giới tính của em trong đây có phải bị đánh máy nhầm không?” Lý Yên Mộ nghĩ tới nghĩ lui vẫn hỏi ra miệng, cứng như thế không phải là nữ sinh.
“Không nhầm ạ, là nữ.” Long Ngọ nghiêm cái mặt đơ giải thích.
“Vậy…” Lý Yên Mộ cũng bất đắc dĩ. Phong cách của bạn học này không giống người học yoga, chọn môn tán thủ bên cạnh thì còn tạm. Chẳng qua đã chọn rồi thì cô ta không thể làm ngơ.
Lý Yên Mộ xoay người nhìn bốn phía, cuối cùng dừng ánh mắt ở trên người Thi Sơn Thanh, “Bạn học kia, cô thấy căn bản của em không tệ, em đến chỉ ra chỗ sai cho bạn này được không?”
Đây là khóa học tự chọn, và nó không phải là một khóa đào tạo đặc biệt quan trọng, nên không cần quá nghiêm túc. Hơn nữa, giữa học sinh với học sinh sẽ khơi thông tốt hơn. Với lại… Lý Yên Mộ nhìn tới nhìn lui vẫn không thấy có nữ sinh nào có thể đè được bạn học tên Long Ngọ này.
Thi Sơn Thanh không ngờ nhiệm vụ này đột nhiên lại rơi trên đầu cậu. Cậu vốn định từ chối thì đã thấy Lý Yên Mộ xoay người đi hướng dẫn nhưng sinh viên khác.
Cuối cùng Trương Liêu đang giạng được một nửa, liền nước mắt lưng tròng nhìn “Người chung hoạn nạn” nhấc tấm thảm yoga lên, rời cậu ta mà đi.
Long Ngọ cũng nghe theo hướng dẫn của giáo viên, khách khí đứng lên kéo tấm thảm yoga sang bên cạnh để Thi Sơn Thanh có chỗ đặt thảm yoga của cậu xuống.
“…” Thật đúng là không khách khí chút nào, Thi Sơn Thanh nhìn nữ sinh có tướng mạo đàn ông nào đó.
“Nhìn kỹ, đừng có bất thình lình ép xuống.” Thi Sơn Thanh trải thảm yoga ra. Sau đó làm động tác tao nhã chậm rãi ép xuống.
Quả nhiên là người đẹp làm cái gì cũng thấy đẹp, Long Ngọ nghĩ ngẩn ngơ.
“Này, cậu nhìn rõ chưa đó.” Thi Sơn Thanh cau mày, nhìn cái người rõ ràng đang thất thần kia.
“Nhìn rõ rồi, tôi sẽ làm chậm lại.” Long Ngọ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Chẳng qua nói là một chuyện, làm lại là một chuyện khác. Long Ngọ ở trong quân đã có thói quen, có vài thứ đã gần như khắc vào xương cốt rồi. Vừa mở chân đã “Soạt” một cái ép xuống.
“Cậu không đau sao?” Thi Sơn Thanh thật sự phục rồi. Dường như cô không có cảm giác đau hay sao ấy.
“Vẫn tốt.” Long Ngọ cũng biết mình không học được, có hơi xấu hổ.
“Cậu mở to mắt mà nhìn cho rõ đây, tôi không nói đến lần thứ ba đâu.” Lúc này Thi Sơn Thanh mới có cơ hội nhìn kỹ Long Ngọ. Cậu phát hiện mắt cô khá to, nhưng đoán chừng cũng chỉ để trang trí mà thôi.
…
Thi Sơn Thanh thấy Long Ngọ vẫn trước sau như một, thì cậu phẫn nộ rồi.
“Tôi thật sự đã làm rất chậm mà!” Long Ngọ vội vàng giải thích, là do mấy người không thấy rõ thôi.
Thi Sơn Thanh cũng tức xỉu luôn. Cậu trực tiếp đứng sau lưng Long Ngọ, dùng tay đè chặt hai bên eo cô, sau đó ấn Long Ngọ cùng ép xuống từ từ.
Long Ngọ vì khắc chế cái dục vọng muốn ném Thi Sơn Thanh đi, nên cả người đều cứng ngắc. Điều này cũng làm cho Thi Sơn Thanh thành công ấn Long Ngọ xuống một cách từ từ.
“Chậc chậc…” Trương Liêu ngồi xếp bằng trên thảm yoga, nhìn hai người kia “Tứ chi quấn quít”, không khỏi cảm thán thói đời ngày sau, tình người bạc bẽo. Hai người đều xoạc chân tốt như vậy, mặc kệ kẻ “Khuyết tật” là cậu ta đây, có phải đã giỏi còn muốn giỏi hơn không?
“Tôi, tôi học được rồi.” Long Ngọ ưỡn lưng thẳng tắp, nắm chặt nắm đấm. Sau lưng cô không thể có ai tới gần, cứ tiếp tục như vậy cô thật sự sẽ ném Thi Sơn Thanh ra đó.
“Vậy được.” Thi Sơn Thanh mặt lạnh tránh ra. Cậu còn không muốn đụng vào cô đâu, cái giọng không tình nguyện kia là có ý gì?
Thi Sơn Thanh về lại chỗ cũ bên cạnh Trương Liêu. Một tiết học cũng trôi qua nhanh. Lý Yên Mộ vỗ tay, nói hôm nay dừng ở đây, mọi người có thể về rồi.
Trương Liêu định gọi Long Ngọ cùng đi ăn cơm. Hưng thú của cậu ta đối với Long Ngọ vẫn còn rất lớn, cũng muốn biết chuyện của cô trong quân. Có điều Long Ngọ luôn cảm thấy Thi Sơn Thanh không quá chào đón cô, nên vẫn từ chối.
Trên đường đi, Trương Liêu vẫn phần nàn Thi Sơn Thanh, nói cậu lừa cậu ta chọn môn yoga là một cú lừa.
“Không phải cậu rủ tôi chọn à, sao lại thành tôi lừa cậu chứ?”
Trương Liêu bất bình nói: “Là tớ kéo cậu tới, nhưng là do tớ không biết cậu có thể học được mà!” Kế vặt hèn hạ của người đàn ông tất không thể nghi ngờ.
“Trước kia mẹ tôi có dạy cho tôi một chút.” Thi Sơn Thanh miễn cưỡng giải thích.
“Còn có thứ gì cậu không biết không?” Trương Liêu căm giận nói: “Cậu không phát hiện ánh mắt của những nữ sinh nhìn cậu vừa nãy đâu, như sắp ăn sạch cậu vậy!”
“Không chú ý.” Từ trước đến nay Thi Sơn Thanh luôn là tâm điểm đại chúng. Cậu đã sớm miễn dịch với những ánh mắt đó rồi.
Hai người vừa nói vừa về ký túc xá.
Bình luận facebook