Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41-42
Chương 41: Đứa trẻ nhà ai vậy?
Sau khi ba người đi vào khu chính của phủ Tổng thống, Tiểu Nho nhìn thấy vườn hoa cùng biệt thự xinh đẹp thì la hét muốn chạy qua đó chơi. Đào Du Du hết cách rồi, đành phải để cô bé xuống, đồng thời dặn dò một nhân viên trong phủ để ý con bé giúp cô một chút, sau đó mới cho phép Tiểu Nho chạy vào trong vườn hoa chơi đùa.
Đào Dục Huyên thì lại trực tiếp đi về phía biệt thự chính, cứ như cậu bé rất quen thuộc với nơi này. Việc đầu tiên sau khi cậu bước vào là đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, sau đó mới nhấc chân chuẩn bị đi lên lầu. Đào Du Du thấy thế, lập tức xông lên kéo cậu bé vào lòng, nhỏ giọng dụ dỗ:
“Bảo bối, con không thể đi lên lầu được đâu.”
“Tại sao?” Đào Dục Huyên có chút khó hiểu, khẽ nghiêng đầu hỏi lại.
“Đó là nơi làm việc của ngài Tổng thống. Hiện giờ có rất nhiều quan chức trong Nội Các cùng các Bộ trưởng đang nghị sự những vấn đề của quốc gia đấy.” Đào Du Du kiên nhẫn giải thích.
Đào Dục Huyên nghe vậy, rất nghiêm túc nâng tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút rồi nói: “Bây giờ đã là thời điểm tan tầm rồi, ngài Tổng thống của chúng ta chắc sẽ không làm việc đến quên ăn quên ngủ như vậy chứ?”
Đào Du Du nhất thời cứng họng.
Tên quỷ nhỏ này, rốt cuộc là người hay ma đây, sao chuyện gì cũng biết hết vậy?
. . . . . .
Ngay lúc này ở trên lầu, Vũ Văn Vĩ Thần vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại quan trọng, trợ lý Hồ Ứng đang tổng kết bản báo cáo của kế hoạch làm việc ngày hôm nay.
Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía vườn hoa, muốn cho đầu óc thư giãn một chút rồi mới xuống lầu để dùng bữa tối. Ngay khi Vũ Văn Vĩ Thần đem tầm mắt nhìn vào bên trong vườn hoa thì lập tức bị thu hút bởi một bóng dáng nhỏ nhắn đang hồn nhiên chơi đùa.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy một tiểu thiên sứ bé nhỏ đang trong vườn bận rộn hái rất nhiều hoa, cô bé con đáng yêu này khiến anh bỗng dưng cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Đó là đứa trẻ nhà ai vậy? Sao cô bé vào được vườn hoa của tôi?” Anh vẫn nhìn chăm chú về phía bóng dáng nhỏ linh động kia, cũng không quay đầu lại mà chỉ lên tiếng nói với Hồ Ứng đang sắp xếp tài liệu ở phía sau.
Hồ Ứng nghe vậy, lập tức đi tới bên cửa sổ, cũng nhanh chóng nhìn về phía vườn hoa nhưng anh ta chỉ lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa từng gặp cô bé này. Tôi sẽ tìm hiểu việc này ngay lập tức.”
Nói xong, anh ta nhanh nhẹn xoay người đi tới trước bàn làm việc, nhấc điện thoại bàn lên bấm số di động của Đào Du Du.
“Đào quản gia. . . . . .”
“Vâng, trợ lý Hồ. . . . . .” Đào Du Du đang làm công tác tư tưởng cho con trai, cô hi vọng cậu bé sẽ không đòi lên lầu quấy rối nữa thì chuông điện thoại vang lên. Nghe được giọng nói của Hồ Ứng, cô ngay tức khắc chuẩn bị 120% tinh thần lên tiếng trả lời đầu dây bên kia.
“Ngài Tổng thống muốn biết, cô bé đang chơi trong vườn hoa là đứa bé nhà ai? Và làm sao lại có thể vào chơi trong phủ Tổng thống?”
“Hả?” Đào Du Du nhất thời trở nên căng thẳng. Không ngờ nhanh như vậy Tiểu Nho đã bị Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện ra. Hắng giọng một cái, cô nhỏ nhẹ đáp: “À, chuyện đó. . . . . . cô bé là con gái của tôi.”
Chương 42: Đó là con gái của cô
“À, thì ra là thế. Vậy được rồi, không quấy rầy công việc của cô nữa. Ngài Tổng thống sẽ xuống lầu nhanh thôi, cô chuẩn bị tốt bữa tối nhé.” Hồ Ứng nhận được câu trả lời của Đào Du Du, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
“Hỏi được rồi chứ?” Vũ Văn Vĩ Thần xoay người thấy Hồ Ứng đặt điện thoại xuống thì lên tiếng hỏi anh ta.
“Dạ, cô bé đó là con gái của Đào quản gia.” Hồ Ứng gật đầu, sau đó nói ra thông tin mình vừa nhận được.
“Cái gì?” Đáp án này khiến Vũ Văn Vĩ Thần không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đào Du Du đã có con lớn như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng của cô thì chỉ giống như một thiếu nữ thôi mà.
Nếu thế thì cô có phải là người mà anh đang tìm kiếm không?
Mà nếu đúng là cô, vậy thì đứa bé này là con của ai?
Trong tài liệu cá nhân của Đào Du Du không hề đề cập đến việc cô đã từng kết hôn mà.
Trong đầu Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ có vô vàn thắc mắc. Nhưng anh lại không biết là, Đào Du Du không chỉ có một mà còn có những hai đứa bé song sinh.
Có lẽ anh nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, hai đứa nhỏ này lại có quan hệ rất lớn đối với anh.
Lúc này ở lầu dưới, bởi vì cuộc gọi kia của Hồ Ứng mà không hiểu sao Đào Du Du cảm thấy rất sốt ruột. Dựa theo tính tình lạnh lùng hà khắc của Vũ Văn Vĩ Thần thì liệu anh có đuổi ba mẹ con cô ra ngoài không đây?
Nếu anh thật sự làm thế, cô quyết sẽ liều mạng với anh. Đào Du Du cô không thể để người ta ức hiếp, khinh thường cục cưng nhà cô ở chỗ này được.
Trong lòng ngẫm nghĩ, vẻ mặt của Đào Du Du nhất thời trở nên vô cùng lẫm liệt, cúi đầu xuống bình tĩnh nói với Đào Dục Huyên đang đứng ở trước mặt: “Cục cưng, lát nữa ngài Tổng thống sẽ xuống lầu, con vào vườn hoa chơi với em gái một lát nhé. Xong việc, mẹ sẽ đưa các con về nhà, có được không?”
“Được rồi, vậy bà đi làm việc đi.” Có lẽ Đào Dục Huyên cũng cảm thấy Đào Du Du đang bị áp lực cùng khó xử, nên cuối cùng quyết định từ bỏ ý định đi lên lầu xem một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong vườn chơi cùng với Tiểu Nho.
Sau khi đưa Đào Dục Huyên đến vườn hoa, Đào Du Du lập tức đi về hướng phòng ăn, bắt đầu phân công nhân viên sắp xếp, chuẩn bị cẩn thận bữa tối.
. . . . . .
Mấy phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần đi xuống lầu, nhưng anh không đi thẳng đến phòng ăn, mà vòng qua khúc quanh đi ra ngoài vườn hoa.
Bên trong vườn, Tiểu Nho đang chơi trò chơi vui vẻ đến quên cả trời đất. Cô bé bứt tất cả những cánh hoa mà mình hái được, để gộp vào một chỗ. Sau đó bắt Đào Dục Huyên đứng trên băng ghế cao tung cánh hoa xuống phía dưới. Mưa hoa rơi lả tả từ trên đỉnh đầu xuống, Tiểu Nho hào hứng xoay vòng vòng không ngừng nghỉ, vẻ mặt hết sức hạnh phúc.
Khi Vũ Văn Vĩ Thần tới nơi, đột nhiên nhìn thấy cô bé lúc trước hiện giờ lại có thêm một cậu nhóc con nữa thì càng thêm tò mò, không nhịn được đi tới trước mặt hai đứa trẻ, nhẹ nhàng đằng hắng một cái muốn thu hút sự chú ý của chúng.
Sau khi ba người đi vào khu chính của phủ Tổng thống, Tiểu Nho nhìn thấy vườn hoa cùng biệt thự xinh đẹp thì la hét muốn chạy qua đó chơi. Đào Du Du hết cách rồi, đành phải để cô bé xuống, đồng thời dặn dò một nhân viên trong phủ để ý con bé giúp cô một chút, sau đó mới cho phép Tiểu Nho chạy vào trong vườn hoa chơi đùa.
Đào Dục Huyên thì lại trực tiếp đi về phía biệt thự chính, cứ như cậu bé rất quen thuộc với nơi này. Việc đầu tiên sau khi cậu bước vào là đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh một lượt, sau đó mới nhấc chân chuẩn bị đi lên lầu. Đào Du Du thấy thế, lập tức xông lên kéo cậu bé vào lòng, nhỏ giọng dụ dỗ:
“Bảo bối, con không thể đi lên lầu được đâu.”
“Tại sao?” Đào Dục Huyên có chút khó hiểu, khẽ nghiêng đầu hỏi lại.
“Đó là nơi làm việc của ngài Tổng thống. Hiện giờ có rất nhiều quan chức trong Nội Các cùng các Bộ trưởng đang nghị sự những vấn đề của quốc gia đấy.” Đào Du Du kiên nhẫn giải thích.
Đào Dục Huyên nghe vậy, rất nghiêm túc nâng tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay một chút rồi nói: “Bây giờ đã là thời điểm tan tầm rồi, ngài Tổng thống của chúng ta chắc sẽ không làm việc đến quên ăn quên ngủ như vậy chứ?”
Đào Du Du nhất thời cứng họng.
Tên quỷ nhỏ này, rốt cuộc là người hay ma đây, sao chuyện gì cũng biết hết vậy?
. . . . . .
Ngay lúc này ở trên lầu, Vũ Văn Vĩ Thần vừa mới nhận xong một cuộc điện thoại quan trọng, trợ lý Hồ Ứng đang tổng kết bản báo cáo của kế hoạch làm việc ngày hôm nay.
Anh đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía vườn hoa, muốn cho đầu óc thư giãn một chút rồi mới xuống lầu để dùng bữa tối. Ngay khi Vũ Văn Vĩ Thần đem tầm mắt nhìn vào bên trong vườn hoa thì lập tức bị thu hút bởi một bóng dáng nhỏ nhắn đang hồn nhiên chơi đùa.
Vũ Văn Vĩ Thần thấy một tiểu thiên sứ bé nhỏ đang trong vườn bận rộn hái rất nhiều hoa, cô bé con đáng yêu này khiến anh bỗng dưng cảm thấy vô cùng hứng thú.
“Đó là đứa trẻ nhà ai vậy? Sao cô bé vào được vườn hoa của tôi?” Anh vẫn nhìn chăm chú về phía bóng dáng nhỏ linh động kia, cũng không quay đầu lại mà chỉ lên tiếng nói với Hồ Ứng đang sắp xếp tài liệu ở phía sau.
Hồ Ứng nghe vậy, lập tức đi tới bên cửa sổ, cũng nhanh chóng nhìn về phía vườn hoa nhưng anh ta chỉ lắc đầu rồi nói: “Tôi cũng không rõ, tôi chưa từng gặp cô bé này. Tôi sẽ tìm hiểu việc này ngay lập tức.”
Nói xong, anh ta nhanh nhẹn xoay người đi tới trước bàn làm việc, nhấc điện thoại bàn lên bấm số di động của Đào Du Du.
“Đào quản gia. . . . . .”
“Vâng, trợ lý Hồ. . . . . .” Đào Du Du đang làm công tác tư tưởng cho con trai, cô hi vọng cậu bé sẽ không đòi lên lầu quấy rối nữa thì chuông điện thoại vang lên. Nghe được giọng nói của Hồ Ứng, cô ngay tức khắc chuẩn bị 120% tinh thần lên tiếng trả lời đầu dây bên kia.
“Ngài Tổng thống muốn biết, cô bé đang chơi trong vườn hoa là đứa bé nhà ai? Và làm sao lại có thể vào chơi trong phủ Tổng thống?”
“Hả?” Đào Du Du nhất thời trở nên căng thẳng. Không ngờ nhanh như vậy Tiểu Nho đã bị Vũ Văn Vĩ Thần phát hiện ra. Hắng giọng một cái, cô nhỏ nhẹ đáp: “À, chuyện đó. . . . . . cô bé là con gái của tôi.”
Chương 42: Đó là con gái của cô
“À, thì ra là thế. Vậy được rồi, không quấy rầy công việc của cô nữa. Ngài Tổng thống sẽ xuống lầu nhanh thôi, cô chuẩn bị tốt bữa tối nhé.” Hồ Ứng nhận được câu trả lời của Đào Du Du, chỉ dặn dò vài câu rồi cúp điện thoại.
“Hỏi được rồi chứ?” Vũ Văn Vĩ Thần xoay người thấy Hồ Ứng đặt điện thoại xuống thì lên tiếng hỏi anh ta.
“Dạ, cô bé đó là con gái của Đào quản gia.” Hồ Ứng gật đầu, sau đó nói ra thông tin mình vừa nhận được.
“Cái gì?” Đáp án này khiến Vũ Văn Vĩ Thần không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đào Du Du đã có con lớn như vậy rồi sao? Nhìn bộ dạng của cô thì chỉ giống như một thiếu nữ thôi mà.
Nếu thế thì cô có phải là người mà anh đang tìm kiếm không?
Mà nếu đúng là cô, vậy thì đứa bé này là con của ai?
Trong tài liệu cá nhân của Đào Du Du không hề đề cập đến việc cô đã từng kết hôn mà.
Trong đầu Vũ Văn Vĩ Thần hiện giờ có vô vàn thắc mắc. Nhưng anh lại không biết là, Đào Du Du không chỉ có một mà còn có những hai đứa bé song sinh.
Có lẽ anh nằm mơ cũng chẳng thể ngờ, hai đứa nhỏ này lại có quan hệ rất lớn đối với anh.
Lúc này ở lầu dưới, bởi vì cuộc gọi kia của Hồ Ứng mà không hiểu sao Đào Du Du cảm thấy rất sốt ruột. Dựa theo tính tình lạnh lùng hà khắc của Vũ Văn Vĩ Thần thì liệu anh có đuổi ba mẹ con cô ra ngoài không đây?
Nếu anh thật sự làm thế, cô quyết sẽ liều mạng với anh. Đào Du Du cô không thể để người ta ức hiếp, khinh thường cục cưng nhà cô ở chỗ này được.
Trong lòng ngẫm nghĩ, vẻ mặt của Đào Du Du nhất thời trở nên vô cùng lẫm liệt, cúi đầu xuống bình tĩnh nói với Đào Dục Huyên đang đứng ở trước mặt: “Cục cưng, lát nữa ngài Tổng thống sẽ xuống lầu, con vào vườn hoa chơi với em gái một lát nhé. Xong việc, mẹ sẽ đưa các con về nhà, có được không?”
“Được rồi, vậy bà đi làm việc đi.” Có lẽ Đào Dục Huyên cũng cảm thấy Đào Du Du đang bị áp lực cùng khó xử, nên cuối cùng quyết định từ bỏ ý định đi lên lầu xem một chút, ngoan ngoãn nghe lời đi vào trong vườn chơi cùng với Tiểu Nho.
Sau khi đưa Đào Dục Huyên đến vườn hoa, Đào Du Du lập tức đi về hướng phòng ăn, bắt đầu phân công nhân viên sắp xếp, chuẩn bị cẩn thận bữa tối.
. . . . . .
Mấy phút sau, Vũ Văn Vĩ Thần đi xuống lầu, nhưng anh không đi thẳng đến phòng ăn, mà vòng qua khúc quanh đi ra ngoài vườn hoa.
Bên trong vườn, Tiểu Nho đang chơi trò chơi vui vẻ đến quên cả trời đất. Cô bé bứt tất cả những cánh hoa mà mình hái được, để gộp vào một chỗ. Sau đó bắt Đào Dục Huyên đứng trên băng ghế cao tung cánh hoa xuống phía dưới. Mưa hoa rơi lả tả từ trên đỉnh đầu xuống, Tiểu Nho hào hứng xoay vòng vòng không ngừng nghỉ, vẻ mặt hết sức hạnh phúc.
Khi Vũ Văn Vĩ Thần tới nơi, đột nhiên nhìn thấy cô bé lúc trước hiện giờ lại có thêm một cậu nhóc con nữa thì càng thêm tò mò, không nhịn được đi tới trước mặt hai đứa trẻ, nhẹ nhàng đằng hắng một cái muốn thu hút sự chú ý của chúng.
Bình luận facebook