Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 45-46
Chương 45: Bữa cơm gia đình
Thời điểm ba mẹ con đi tới phòng ăn, Vũ Văn Vĩ Thần đã ngồi chờ sẵn trên ghế chủ vị rồi.
Bàn ăn rất to bày thật nhiều các món ăn ngon, Tiểu Nho vừa nhìn thấy mắt đã sáng bừng lên, vẻ mặt ham ăn, từ trên người Đào Du Du giãy dụa nhảy xuống, nhanh chóng tự bò lên ghế, đặt mông ngồi xuống.
Mặc dù lúc này chỉ có một mình Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trong phòng, nhưng lại bày ra rất nhiều món ăn khác nhau. Sau khi Tiểu Nho ngồi vững vàng thì không hề khách khí cầm cái muỗng ở trước mặt lên xúc một miếng bánh pút – đing dâu tây thật to cho vào miệng.
Đào Du Du nhìn hành động không có chút nào e dè của con gái mà đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Con bé này đúng là không biết cái gì gọi là thục nữ mà.
“Đào quản gia, còn không để một vị khách khác của tôi ngồi xuống?” Trong khi Đào Du Du còn đang há hốc mồm nhìn hành động của Tiểu Nho thì Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng. Anh vừa nói vừa nhìn vào khuôn mặt có sự bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi của Đào Dục Huyên đang đứng ở bên cạnh cô.
Đào Du Du phục hồi lại tinh thần, lập tức bước tới kéo một cái ghế ra, quay lại nói với Đào Dục Huyên: “Con ngồi đây đi.”
Đào Dục Huyên không nói lời nào, đi thẳng tới trước bàn ăn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm chỉnh.
Tiểu Nho ăn một hồi, ngẩng đầu lên bỗng phát hiện ra Đào Du Du chỉ đứng ở một bên mà không ngồi xuống, Tiểu Nho mở to đôi mắt xinh đẹp, tò mò hỏi Đào Du Du: “Mẹ, sao mẹ lại không ăn cơm?”
Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt có hơi lúng túng. Cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ mẹ đang làm việc, không thể ăn cơm. Con ăn nhanh một chút nhé, ăn xong mẹ đưa con với anh trai về nhà.”
“Đi lấy thêm cho Đào quản gia một bộ đồ ăn.” Vũ Văn Vĩ Thần vốn đang trầm mặc ăn cơm nghe được tiếng nói của Tiểu Nho thì ngẩng đầu lên, anh khẽ liếc mắt nói với nữ giúp việc đang đứng ở bên cạnh.
“Vâng” Nữ giúp việc lập tức cúi đầu, sau đó lùi lại đi về phía tủ đồ dùng.
“Không. . . . . . không cần, tôi ăn bữa tối dành cho nhân viên được rồi.” Đào Du Du liên tục xua tay từ chối.
Trong lòng cô bây giờ thực sự rất lo lắng, muốn cô cùng dùng bữa với Vũ Văn Vĩ Thần thì quả thực không tiêu hoá nổi đâu.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy lời cự tuyệt của cô, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đào Du Du mang theo một loại uy nghiêm quyết không cho kháng cự.
Mẹ nó. . . . . . Lại thế nữa rồi, lại là cái vẻ mặt giết người này. . . . . .
Đào Du Du ầm thầm nguyền rủa ở trong lòng một tiếng, sau đó cực kỳ bi thương mà ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Nho.
Mỗi lần Vũ Văn Vĩ Thần dùng ánh mắt đó để nhìn cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một loại đau khổ không thể nói rõ xuất hiện ở trong lòng. Đào Du Du có cảm giác cổ của mình bị anh mạnh mẽ bóp chặt, chỉ không chú ý một chút thì mạng nhỏ của cô sẽ lập tức tan thành mây khói.
Đào Du Du vừa ngồi xuống, nữ giúp việc liền đem đồ ăn bày ở trước mặt cô.
Cô không hề có một chút khẩu vị nào bắt đầu ăn những mỹ thực ở trước mặt kia.
“Đào quản gia lại là mẹ của hai đứa trẻ, thật đúng là khó tin.”
Dùng bữa được một nửa, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên mở miệng nhìn Đào Du Du đang thống khổ nuốt cơm không trôi mà nói.
Chương 46: Cha của cục cưng
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Đào Du Du đang uống dở ngụm canh, nghe thấy tiếng nói của Vũ Văn Vĩ Thần thì đột nhiên giật mình khiến cô không kịp nuốt canh xuống, rất mất mặt bị sặc canh rồi ho sặc sụa .
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tiểu Nho thấy Đào Du Du ho kịch liệt như vậy thì lập tức khẩn trương, mở to mắt lo lắng nhìn về phía cô hỏi.
“Không có. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không có gì. . . . . .” Vừa cúi đầu dùng khăn ăn che miệng, vừa khoát khoát tay ý bảo mình không sao cả, mặt của Đào Du Du lúc này đã đỏ bừng lên vì ho rồi.
“Uống nước đi.” Giọng nói trầm ấm của Vũ Văn Vĩ Thần lại vang lên lần nữa, còn có những ngón tay thon dài cầm một ly nước lọc đưa tới trước mặt cô.
Đào Du Du cũng không khách khí, nhận lấy cốc nước uống liên tục vài ngụm mới thoáng bình ổn lại.
“Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Sau khi hô hấp được thông thuận, Đào Du Du cuối cùng cũng ngừng ho, quay sang Vũ Văn Vĩ Thần nói câu cám ơn.
“Không có gì.” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt khẽ liếc qua hai đứa bé kia, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“Một mình cô chăm sóc bọn trẻ rất vất vả phải không? Nghe hai đứa nhỏ nói bọn chúng không biết cha của mình là ai cả.”
“Á. . . . . .” Đào Du Du nhất thời sửng sốt.
Hôm nay ngài Tổng thống bị làm sao vậy? Cứ như bà tám quan tâm đến chuyện riêng của cô ấy! Chẳng lẽ ngay cả những bí mật khác của cô anh cũng muốn biết hết rồi dùng chúng để uy hiếp cô cả đời hay sao?
Cô cũng chỉ là một người vô danh nhỏ nhoi thôi mà, ngài Tổng thống có cần phải đặc biệt quan tâm đến cô như vậy không?
Mà cũng đâu phải chỉ có bọn trẻ mới không biết cha của bọn chúng là ai, ngay cả mẹ của chúng là cô đây cũng không biết cơ mà.
Anh muốn cô phải trả lời vấn đề đó như thế nào đây? Trả lời như thế nào chứ?
Cúi đầu trầm mặc không nói gì, sắc mặt Đào Du Du hiện giờ có chút tái nhợt. Trong đầu cô lại thoáng hiện ra hình ảnh xảy ra đêm hôm đó vào năm năm trước.
Chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối, cô mất đi người cha thân yêu, trong bụng lại có thêm hai cục cưng. Cuộc sống của cô từ đó hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù hai cục cưng đã mang lại cho cô sự an ủi lớn lao, cô cũng rất yêu chúng, nhưng sự xuất hiện của hai đứa trẻ này vốn không phải là điều mà cô mong đợi. Thậm chí, sự tồn tại của bọn trẻ lúc nào cũng như đang nhắc nhở cô nhớ đến sự bất lực cùng nhục nhã mà cô phải chịu đựng vào cái đêm định mệnh kia.
Nếu như ông trời cho cô có cơ hội lựa chọn, cô nhất định sẽ không tham gia lần gặp gỡ bạn học đó. Cô sẽ về nhà thật sớm, sau đó lôi kéo cha cùng đi sang nhà cô Tú Quyên dùng bữa. Có lẽ nếu như vậy thì cha sẽ tránh được vụ ám sát hoặc cùng lắm thì cô sẽ cùng cha bị ám sát trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất cô sẽ không như bây giờ, khổ sở còn lớn hơn hạnh phúc.
Đào Du Du trầm mặc thật lâu khiến sự hoài nghi trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần càng thêm chắc chắn. Sắc mặt tái nhợt của cô cũng cho anh biết, cô sẽ không nguyện ý nói bất cứ điều gì về cha của bọn nhỏ, cho dù là giả vờ hay nói dối cũng tuyệt đối không.
Thời điểm ba mẹ con đi tới phòng ăn, Vũ Văn Vĩ Thần đã ngồi chờ sẵn trên ghế chủ vị rồi.
Bàn ăn rất to bày thật nhiều các món ăn ngon, Tiểu Nho vừa nhìn thấy mắt đã sáng bừng lên, vẻ mặt ham ăn, từ trên người Đào Du Du giãy dụa nhảy xuống, nhanh chóng tự bò lên ghế, đặt mông ngồi xuống.
Mặc dù lúc này chỉ có một mình Vũ Văn Vĩ Thần ngồi trong phòng, nhưng lại bày ra rất nhiều món ăn khác nhau. Sau khi Tiểu Nho ngồi vững vàng thì không hề khách khí cầm cái muỗng ở trước mặt lên xúc một miếng bánh pút – đing dâu tây thật to cho vào miệng.
Đào Du Du nhìn hành động không có chút nào e dè của con gái mà đổ mồ hôi lạnh trong lòng. Con bé này đúng là không biết cái gì gọi là thục nữ mà.
“Đào quản gia, còn không để một vị khách khác của tôi ngồi xuống?” Trong khi Đào Du Du còn đang há hốc mồm nhìn hành động của Tiểu Nho thì Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt lên tiếng. Anh vừa nói vừa nhìn vào khuôn mặt có sự bình tĩnh không phù hợp với lứa tuổi của Đào Dục Huyên đang đứng ở bên cạnh cô.
Đào Du Du phục hồi lại tinh thần, lập tức bước tới kéo một cái ghế ra, quay lại nói với Đào Dục Huyên: “Con ngồi đây đi.”
Đào Dục Huyên không nói lời nào, đi thẳng tới trước bàn ăn ngồi xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn hết sức nghiêm chỉnh.
Tiểu Nho ăn một hồi, ngẩng đầu lên bỗng phát hiện ra Đào Du Du chỉ đứng ở một bên mà không ngồi xuống, Tiểu Nho mở to đôi mắt xinh đẹp, tò mò hỏi Đào Du Du: “Mẹ, sao mẹ lại không ăn cơm?”
Đào Du Du nghe vậy, vẻ mặt có hơi lúng túng. Cô nhỏ giọng nói: “Bây giờ mẹ đang làm việc, không thể ăn cơm. Con ăn nhanh một chút nhé, ăn xong mẹ đưa con với anh trai về nhà.”
“Đi lấy thêm cho Đào quản gia một bộ đồ ăn.” Vũ Văn Vĩ Thần vốn đang trầm mặc ăn cơm nghe được tiếng nói của Tiểu Nho thì ngẩng đầu lên, anh khẽ liếc mắt nói với nữ giúp việc đang đứng ở bên cạnh.
“Vâng” Nữ giúp việc lập tức cúi đầu, sau đó lùi lại đi về phía tủ đồ dùng.
“Không. . . . . . không cần, tôi ăn bữa tối dành cho nhân viên được rồi.” Đào Du Du liên tục xua tay từ chối.
Trong lòng cô bây giờ thực sự rất lo lắng, muốn cô cùng dùng bữa với Vũ Văn Vĩ Thần thì quả thực không tiêu hoá nổi đâu.
Vũ Văn Vĩ Thần nghe thấy lời cự tuyệt của cô, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Đào Du Du mang theo một loại uy nghiêm quyết không cho kháng cự.
Mẹ nó. . . . . . Lại thế nữa rồi, lại là cái vẻ mặt giết người này. . . . . .
Đào Du Du ầm thầm nguyền rủa ở trong lòng một tiếng, sau đó cực kỳ bi thương mà ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Nho.
Mỗi lần Vũ Văn Vĩ Thần dùng ánh mắt đó để nhìn cô, không hiểu sao cô lại cảm thấy có một loại đau khổ không thể nói rõ xuất hiện ở trong lòng. Đào Du Du có cảm giác cổ của mình bị anh mạnh mẽ bóp chặt, chỉ không chú ý một chút thì mạng nhỏ của cô sẽ lập tức tan thành mây khói.
Đào Du Du vừa ngồi xuống, nữ giúp việc liền đem đồ ăn bày ở trước mặt cô.
Cô không hề có một chút khẩu vị nào bắt đầu ăn những mỹ thực ở trước mặt kia.
“Đào quản gia lại là mẹ của hai đứa trẻ, thật đúng là khó tin.”
Dùng bữa được một nửa, Vũ Văn Vĩ Thần đột nhiên mở miệng nhìn Đào Du Du đang thống khổ nuốt cơm không trôi mà nói.
Chương 46: Cha của cục cưng
“Khụ khụ khụ khụ. . . . . .” Đào Du Du đang uống dở ngụm canh, nghe thấy tiếng nói của Vũ Văn Vĩ Thần thì đột nhiên giật mình khiến cô không kịp nuốt canh xuống, rất mất mặt bị sặc canh rồi ho sặc sụa .
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Tiểu Nho thấy Đào Du Du ho kịch liệt như vậy thì lập tức khẩn trương, mở to mắt lo lắng nhìn về phía cô hỏi.
“Không có. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Không có gì. . . . . .” Vừa cúi đầu dùng khăn ăn che miệng, vừa khoát khoát tay ý bảo mình không sao cả, mặt của Đào Du Du lúc này đã đỏ bừng lên vì ho rồi.
“Uống nước đi.” Giọng nói trầm ấm của Vũ Văn Vĩ Thần lại vang lên lần nữa, còn có những ngón tay thon dài cầm một ly nước lọc đưa tới trước mặt cô.
Đào Du Du cũng không khách khí, nhận lấy cốc nước uống liên tục vài ngụm mới thoáng bình ổn lại.
“Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Sau khi hô hấp được thông thuận, Đào Du Du cuối cùng cũng ngừng ho, quay sang Vũ Văn Vĩ Thần nói câu cám ơn.
“Không có gì.” Vũ Văn Vĩ Thần nhàn nhạt nói, ánh mắt khẽ liếc qua hai đứa bé kia, sau đó tiếp tục lên tiếng:
“Một mình cô chăm sóc bọn trẻ rất vất vả phải không? Nghe hai đứa nhỏ nói bọn chúng không biết cha của mình là ai cả.”
“Á. . . . . .” Đào Du Du nhất thời sửng sốt.
Hôm nay ngài Tổng thống bị làm sao vậy? Cứ như bà tám quan tâm đến chuyện riêng của cô ấy! Chẳng lẽ ngay cả những bí mật khác của cô anh cũng muốn biết hết rồi dùng chúng để uy hiếp cô cả đời hay sao?
Cô cũng chỉ là một người vô danh nhỏ nhoi thôi mà, ngài Tổng thống có cần phải đặc biệt quan tâm đến cô như vậy không?
Mà cũng đâu phải chỉ có bọn trẻ mới không biết cha của bọn chúng là ai, ngay cả mẹ của chúng là cô đây cũng không biết cơ mà.
Anh muốn cô phải trả lời vấn đề đó như thế nào đây? Trả lời như thế nào chứ?
Cúi đầu trầm mặc không nói gì, sắc mặt Đào Du Du hiện giờ có chút tái nhợt. Trong đầu cô lại thoáng hiện ra hình ảnh xảy ra đêm hôm đó vào năm năm trước.
Chỉ vỏn vẹn trong một buổi tối, cô mất đi người cha thân yêu, trong bụng lại có thêm hai cục cưng. Cuộc sống của cô từ đó hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù hai cục cưng đã mang lại cho cô sự an ủi lớn lao, cô cũng rất yêu chúng, nhưng sự xuất hiện của hai đứa trẻ này vốn không phải là điều mà cô mong đợi. Thậm chí, sự tồn tại của bọn trẻ lúc nào cũng như đang nhắc nhở cô nhớ đến sự bất lực cùng nhục nhã mà cô phải chịu đựng vào cái đêm định mệnh kia.
Nếu như ông trời cho cô có cơ hội lựa chọn, cô nhất định sẽ không tham gia lần gặp gỡ bạn học đó. Cô sẽ về nhà thật sớm, sau đó lôi kéo cha cùng đi sang nhà cô Tú Quyên dùng bữa. Có lẽ nếu như vậy thì cha sẽ tránh được vụ ám sát hoặc cùng lắm thì cô sẽ cùng cha bị ám sát trong chính ngôi nhà của mình. Nhưng như thế cũng tốt, ít nhất cô sẽ không như bây giờ, khổ sở còn lớn hơn hạnh phúc.
Đào Du Du trầm mặc thật lâu khiến sự hoài nghi trong lòng Vũ Văn Vĩ Thần càng thêm chắc chắn. Sắc mặt tái nhợt của cô cũng cho anh biết, cô sẽ không nguyện ý nói bất cứ điều gì về cha của bọn nhỏ, cho dù là giả vờ hay nói dối cũng tuyệt đối không.
Bình luận facebook