Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-66
Chương 66
Năm mới càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt cách năm mới chỉ còn thời gian hơn mười ngày. Bên ngoài tuyết rơi cũng không ngăn được tâm tình tốt đón năm mới của mọi người.
Thôn Lạc Hạp có một đoạn vè thuận miệng kể về các sự tình cần làm của thôn dân từ hai mươi ba tháng Chạp đến đón năm mới: “23 cúng quan ông táo; 24 quét dọn nhà cửa; 25 mài đậu hủ; 26 cắt thịt; 27 giết con gà; 28 nhào bột mì; 29 chưng màn thầu; 30 buổi tối thức một đêm, mồng một đầu năm xoay vặn vẹo.”
Bởi vì tiền trong tay dư dả, Lâm Thanh Uyển quyết định năm mới đầu tiên nàng đến Đại Hi triều phải làm thật tốt. Đây cũng là một tật xấu ở đời trước của Lâm Thanh Uyển, đón năm mới nàng thích bày vẽ.
Trước tiên nàng bảo Dương Thiết Căn đi mua thịt heo, lấy nguyên hai đầu heo đã giết mang về, xương đầu heo, giò heo giữ lại để mình ăn, cái khác thì tiếp tục dùng làm đồ sấy tiên.
Tửu lâu trấn trên 27 đóng cửa về nhà ăn tết, mãi cho đến mười năm tháng Giêng mới mở cửa. Lâm Thanh Uyển không có vì người ta đóng cửa mà không làm đồ sấy tiên, nàng cùng Dương thị và hai người tam phòng thương lượng một chút, chuẩn bị giữ cho năm mới dùng, bởi vì sang năm mới sẽ có nhiều thời gian thị trường không có thịt heo.
Vì việc này Lâm Thanh Uyển lại bảo Dương Thiết Căn đi mua mấy trăm cân thịt heo về, còn dặn dò hắn mỗi lần tới chỗ đồ tể lấy thịt heo thì bảo họ sang năm mới thì đưa thịt thẳng tới nhà Dương thị.
Cho nên mấy ngày này mấy người vẫn bề bộn nhiều việc, Dương thị, hai người tam phòng vội vàng làm đồ sấy tiên, thậm chí còn bảo cả con dâu Dương thị là Chu thị đến trợ giúp. Lâm Thanh Uyển có thai nên họ không để cho nàng nhúng tay, nàng đành phải ở nhà chuẩn bị hàng tết đón năm mới.
Lâm Thanh Uyển chuẩn bị một số hàng tết như đời trước nàng đón năm mới, cho nên nàng lấy xương thịt heo xuống sấy, lại muối một vò thịt khô, còn bảo Dương Thiết Căn đi mua mấy con cá trắm cỏ lớn và mấy con gà trở về làm món cá sấy gà sấy.
Mọi thứ muối xong thì nàng buộc chúng lại treo trên xà nhà.
Trong lúc đó Dương Thiết Trụ không biết vợ mình làm những thứ kì quái đó làm gì, nhưng vẫn ở bên cạnh giúp nàng một tay. Uyển Uyển có rất nhiều ý đồ, biết đồ ăn cũng nhiều, những thứ đó Dương Thiết Trụ biết rõ, cho nên hắn không có hỏi nàng.
Vừa nhìn mấy thứ này thì biết là làm đồ ăn, quản làm gì, đến lúc đó ăn là được.
Đến khi chỗ Dương thị làm xong đồ sấy tiên thì trong nháy mắt đã đến hai mươi ba tháng Chạp. Mấy người nghỉ ngơi một ngày rồi lại chuẩn bị việc đón năm mới.
23 là ngày cúng ông táo, trước đây Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều cùng với người chính phòng cúng ông táo, năm nay đã ở riêng thì tự mình cúng ông táo.
Trước khi cúng ông táo phải làm kẹo ông táo, Lâm Thanh Uyển không biết làm nhưng Diêu thị biết, hàng năm Dương gia cúng ông táo kẹo đó đều do Diêu thị làm.
Sáng sớm ngày 22, Diêu thị mang những tài liệu đã chuẩn bị sẵn tới nhị phòng cùng Lâm Thanh Uyển làm kẹo ông táo.
Chế tác kẹo ông táo cần phải làm ‘Môi tử’ trước, Lâm Thanh Uyển không biết cái gì là ‘Môi tử’, Diêu thị giảng giải một chút cho nàng biết. Chính là đem mấy cân thóc hạt kê ( Tiểu Hoàng mễ) cho vào ngâm nước, sau đó chú ý giữ ấm đợi chúng nảy mầm. Bởi vì bên ngoài trời lạnh, Diêu thị đã ngâm thóc trong phòng mình trước. Chờ thêm hai ngày, thóc nẩy mầm mọc ra chừng nửa tấc trắng tinh, đem thóc nảy mầm và hạt thóc tách vỏ ra mài nhỏ. Những thứ này chính là để làm ‘Môi tử’.
‘Môi tử’ là Diêu thị làm tốt trước đó rồi, lúc này chỉ là nói quá trình làm cho Lâm Thanh Uyển biết mà thôi.
Lâm Thanh Uyển nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn nhớ quá trình chế luyện.
Diêu thị vừa giảng giải cho nàng biết vừa nấu một nồi cơm hạt kê. Nấu cơm hạt kê xong, để trong chốc lát, lấy tay sờ vào thấy không còn bỏng tay nữa thì cho ‘Môi tử’ vào, sau đó bắt đầu khuấy đều, quấy đều xong để ở một bên.
Diêu thị nói phải đợi đến khi cơm hạt kê hóa thành nước đường mới bắt đầu làm kẹo ông táo, bình thường làm mất khoảng hai canh giờ.
Ăn cơm trưa xong, Diêu thị đi qua nhìn gì đó trong nồi, cơm hạt kê trong nồi đã biến thành thưa thớt nước đường.
Nàng mang nồi đặt lên bếp, thổi lửa, thêm một ít mật ong vào, để kệ cho nó ngấm. Đến khi chúng ngấm đều keo lại, Diêu thị mới nhấc nồi xuống dưới.
Một lát sau, đợi đến khi trong nồi không còn nóng bỏng tay nữa, Diêu thị bắt đầu để lên thớt xát, xát chúng thành hình mảnh sợi.
Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thực ngạc nhiên. Này hoàn toàn chính là bản làm đường giản dị ở cổ đại nha, nhưng nàng không nghĩ tới tiểu hoàng mễ cũng có thể làm đường.
Nàng định sờ một cái nếm thử, Diêu thị không cho nàng lấy, nói phải đặt ở bên ngoài một đêm đông lạnh mới ăn ngon, hiện tại ăn không ngon.
Lâm Thanh Uyển nhìn hai đứa Nữu bên cạnh ngóng trông, lại nhìn đường. Nghĩ rằng trẻ con còn nhịn được thì nàng cũng nhịn được.
Đợi đến khi kẹo ông táo để đông lạnh một buổi tối, ngày thứ hai vừa rạng sáng Lâm Thanh Uyển đã đứng lên bưng kẹo ông táo vào. Đầu tiên chính mình sờ một cái nếm thử, cắn một cái thấy thật dòn, thật ngọt.
Nhưng nói cực kì ngon thì thực gượng ép, chung quy đời trước nàng đã từng ăn không ít các loại kẹo đường chocolate. Nhưng từ lúc Lâm Thanh Uyển xuyên qua tới nay thì chưa được ăn kẹo; thỉnh thoảng lại cắn một miếng cảm thấy cũng không tệ.
Hai đứa Nữu Nữu thì thích vô cùng, Lâm Thanh Uyển đưa cho chúng một khối, hai đứa nhỏ thật không nỡ ăn, cắn một miếng nhỏ rồi bỏ vào trong túi áo, cứ một lát lại lấy từ trong túi áo ra cắn một miếng.
Lâm Thanh Uyển nhìn rất khổ sở, nói khoác lác với hai đứa nhỏ, bảo chúng nó cứ thỏa sức mà ăn, ăn hết nhị thẩm lại làm cho các cháu ăn.
Hai đứa nhỏ cảm ơn nhị bá mẫu xong vẫn không nỡ ăn, Lâm Thanh Uyển đành bất đắc dĩ sờ mũi một cái rồi kệ chúng.
Cúng ông táo bắt đầu từ lúc chạng vạng, buổi tối Diêu thị làm cơm, lôi kéo Lâm Thanh Uyển đến bên ngoài phòng ở, chỉ để lại Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ ở lại gian nhỏ cách vách.
Từ lúc tam phòng cũng ở riêng thì gian nhỏ cách vách được dùng làm phòng bếp, vậy nơi này coi như là phòng bếp đi, chung quy lúc trước nấu cơm đã làm sẵn bếp lò rồi, Dương Thiết Căn mua một bộ tượng Táo Thần dán lên tường gian phòng nhỏ ấy.
Trước đây Lâm Thanh Uyển không hiểu vì sao phải dán tượng Táo Thần, bây giờ nghe Diêu thị nói sau đó mới hiểu. Hóa ra cúng thần ông táo không chỉ có cống phẩm, còn phải có kẹo ông táo ‘Phong’ miệng Táo Thần, đưa Táo Thần xong, tượng Táo Thần sẽ được đốt đi.
Lâm Thanh Uyển hỏi vì sao không thể ở bên cạnh xem, Diêu thị giải thích cho nàng biết. Thì ra ở nơi này có tập tục, ‘Nam không bái Nguyệt, nữ không cúng ông Táo’, nữ nhân là không thể cúng thần ông táo.
Lâm Thanh Uyển bĩu môi, trong lòng nghĩ cái này rõ ràng là kì thị nữ nhân!
Một lát sau, Dương Thiết Trụ mới cùng Dương Thiết Căn đi ra. Dương Thiết Căn lấy ra một bức họa mới mua Táo Thần, lại dán lên vào vị trí Táo Thần ở trong gian nhỏ cách vách.
Sau đó mấy người bưng thức ăn dọn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Năm mới càng ngày càng tới gần, trong nháy mắt cách năm mới chỉ còn thời gian hơn mười ngày. Bên ngoài tuyết rơi cũng không ngăn được tâm tình tốt đón năm mới của mọi người.
Thôn Lạc Hạp có một đoạn vè thuận miệng kể về các sự tình cần làm của thôn dân từ hai mươi ba tháng Chạp đến đón năm mới: “23 cúng quan ông táo; 24 quét dọn nhà cửa; 25 mài đậu hủ; 26 cắt thịt; 27 giết con gà; 28 nhào bột mì; 29 chưng màn thầu; 30 buổi tối thức một đêm, mồng một đầu năm xoay vặn vẹo.”
Bởi vì tiền trong tay dư dả, Lâm Thanh Uyển quyết định năm mới đầu tiên nàng đến Đại Hi triều phải làm thật tốt. Đây cũng là một tật xấu ở đời trước của Lâm Thanh Uyển, đón năm mới nàng thích bày vẽ.
Trước tiên nàng bảo Dương Thiết Căn đi mua thịt heo, lấy nguyên hai đầu heo đã giết mang về, xương đầu heo, giò heo giữ lại để mình ăn, cái khác thì tiếp tục dùng làm đồ sấy tiên.
Tửu lâu trấn trên 27 đóng cửa về nhà ăn tết, mãi cho đến mười năm tháng Giêng mới mở cửa. Lâm Thanh Uyển không có vì người ta đóng cửa mà không làm đồ sấy tiên, nàng cùng Dương thị và hai người tam phòng thương lượng một chút, chuẩn bị giữ cho năm mới dùng, bởi vì sang năm mới sẽ có nhiều thời gian thị trường không có thịt heo.
Vì việc này Lâm Thanh Uyển lại bảo Dương Thiết Căn đi mua mấy trăm cân thịt heo về, còn dặn dò hắn mỗi lần tới chỗ đồ tể lấy thịt heo thì bảo họ sang năm mới thì đưa thịt thẳng tới nhà Dương thị.
Cho nên mấy ngày này mấy người vẫn bề bộn nhiều việc, Dương thị, hai người tam phòng vội vàng làm đồ sấy tiên, thậm chí còn bảo cả con dâu Dương thị là Chu thị đến trợ giúp. Lâm Thanh Uyển có thai nên họ không để cho nàng nhúng tay, nàng đành phải ở nhà chuẩn bị hàng tết đón năm mới.
Lâm Thanh Uyển chuẩn bị một số hàng tết như đời trước nàng đón năm mới, cho nên nàng lấy xương thịt heo xuống sấy, lại muối một vò thịt khô, còn bảo Dương Thiết Căn đi mua mấy con cá trắm cỏ lớn và mấy con gà trở về làm món cá sấy gà sấy.
Mọi thứ muối xong thì nàng buộc chúng lại treo trên xà nhà.
Trong lúc đó Dương Thiết Trụ không biết vợ mình làm những thứ kì quái đó làm gì, nhưng vẫn ở bên cạnh giúp nàng một tay. Uyển Uyển có rất nhiều ý đồ, biết đồ ăn cũng nhiều, những thứ đó Dương Thiết Trụ biết rõ, cho nên hắn không có hỏi nàng.
Vừa nhìn mấy thứ này thì biết là làm đồ ăn, quản làm gì, đến lúc đó ăn là được.
Đến khi chỗ Dương thị làm xong đồ sấy tiên thì trong nháy mắt đã đến hai mươi ba tháng Chạp. Mấy người nghỉ ngơi một ngày rồi lại chuẩn bị việc đón năm mới.
23 là ngày cúng ông táo, trước đây Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều cùng với người chính phòng cúng ông táo, năm nay đã ở riêng thì tự mình cúng ông táo.
Trước khi cúng ông táo phải làm kẹo ông táo, Lâm Thanh Uyển không biết làm nhưng Diêu thị biết, hàng năm Dương gia cúng ông táo kẹo đó đều do Diêu thị làm.
Sáng sớm ngày 22, Diêu thị mang những tài liệu đã chuẩn bị sẵn tới nhị phòng cùng Lâm Thanh Uyển làm kẹo ông táo.
Chế tác kẹo ông táo cần phải làm ‘Môi tử’ trước, Lâm Thanh Uyển không biết cái gì là ‘Môi tử’, Diêu thị giảng giải một chút cho nàng biết. Chính là đem mấy cân thóc hạt kê ( Tiểu Hoàng mễ) cho vào ngâm nước, sau đó chú ý giữ ấm đợi chúng nảy mầm. Bởi vì bên ngoài trời lạnh, Diêu thị đã ngâm thóc trong phòng mình trước. Chờ thêm hai ngày, thóc nẩy mầm mọc ra chừng nửa tấc trắng tinh, đem thóc nảy mầm và hạt thóc tách vỏ ra mài nhỏ. Những thứ này chính là để làm ‘Môi tử’.
‘Môi tử’ là Diêu thị làm tốt trước đó rồi, lúc này chỉ là nói quá trình làm cho Lâm Thanh Uyển biết mà thôi.
Lâm Thanh Uyển nghe cái hiểu cái không, nhưng vẫn nhớ quá trình chế luyện.
Diêu thị vừa giảng giải cho nàng biết vừa nấu một nồi cơm hạt kê. Nấu cơm hạt kê xong, để trong chốc lát, lấy tay sờ vào thấy không còn bỏng tay nữa thì cho ‘Môi tử’ vào, sau đó bắt đầu khuấy đều, quấy đều xong để ở một bên.
Diêu thị nói phải đợi đến khi cơm hạt kê hóa thành nước đường mới bắt đầu làm kẹo ông táo, bình thường làm mất khoảng hai canh giờ.
Ăn cơm trưa xong, Diêu thị đi qua nhìn gì đó trong nồi, cơm hạt kê trong nồi đã biến thành thưa thớt nước đường.
Nàng mang nồi đặt lên bếp, thổi lửa, thêm một ít mật ong vào, để kệ cho nó ngấm. Đến khi chúng ngấm đều keo lại, Diêu thị mới nhấc nồi xuống dưới.
Một lát sau, đợi đến khi trong nồi không còn nóng bỏng tay nữa, Diêu thị bắt đầu để lên thớt xát, xát chúng thành hình mảnh sợi.
Lâm Thanh Uyển ở bên cạnh nhìn thực ngạc nhiên. Này hoàn toàn chính là bản làm đường giản dị ở cổ đại nha, nhưng nàng không nghĩ tới tiểu hoàng mễ cũng có thể làm đường.
Nàng định sờ một cái nếm thử, Diêu thị không cho nàng lấy, nói phải đặt ở bên ngoài một đêm đông lạnh mới ăn ngon, hiện tại ăn không ngon.
Lâm Thanh Uyển nhìn hai đứa Nữu bên cạnh ngóng trông, lại nhìn đường. Nghĩ rằng trẻ con còn nhịn được thì nàng cũng nhịn được.
Đợi đến khi kẹo ông táo để đông lạnh một buổi tối, ngày thứ hai vừa rạng sáng Lâm Thanh Uyển đã đứng lên bưng kẹo ông táo vào. Đầu tiên chính mình sờ một cái nếm thử, cắn một cái thấy thật dòn, thật ngọt.
Nhưng nói cực kì ngon thì thực gượng ép, chung quy đời trước nàng đã từng ăn không ít các loại kẹo đường chocolate. Nhưng từ lúc Lâm Thanh Uyển xuyên qua tới nay thì chưa được ăn kẹo; thỉnh thoảng lại cắn một miếng cảm thấy cũng không tệ.
Hai đứa Nữu Nữu thì thích vô cùng, Lâm Thanh Uyển đưa cho chúng một khối, hai đứa nhỏ thật không nỡ ăn, cắn một miếng nhỏ rồi bỏ vào trong túi áo, cứ một lát lại lấy từ trong túi áo ra cắn một miếng.
Lâm Thanh Uyển nhìn rất khổ sở, nói khoác lác với hai đứa nhỏ, bảo chúng nó cứ thỏa sức mà ăn, ăn hết nhị thẩm lại làm cho các cháu ăn.
Hai đứa nhỏ cảm ơn nhị bá mẫu xong vẫn không nỡ ăn, Lâm Thanh Uyển đành bất đắc dĩ sờ mũi một cái rồi kệ chúng.
Cúng ông táo bắt đầu từ lúc chạng vạng, buổi tối Diêu thị làm cơm, lôi kéo Lâm Thanh Uyển đến bên ngoài phòng ở, chỉ để lại Dương Thiết Căn và Dương Thiết Trụ ở lại gian nhỏ cách vách.
Từ lúc tam phòng cũng ở riêng thì gian nhỏ cách vách được dùng làm phòng bếp, vậy nơi này coi như là phòng bếp đi, chung quy lúc trước nấu cơm đã làm sẵn bếp lò rồi, Dương Thiết Căn mua một bộ tượng Táo Thần dán lên tường gian phòng nhỏ ấy.
Trước đây Lâm Thanh Uyển không hiểu vì sao phải dán tượng Táo Thần, bây giờ nghe Diêu thị nói sau đó mới hiểu. Hóa ra cúng thần ông táo không chỉ có cống phẩm, còn phải có kẹo ông táo ‘Phong’ miệng Táo Thần, đưa Táo Thần xong, tượng Táo Thần sẽ được đốt đi.
Lâm Thanh Uyển hỏi vì sao không thể ở bên cạnh xem, Diêu thị giải thích cho nàng biết. Thì ra ở nơi này có tập tục, ‘Nam không bái Nguyệt, nữ không cúng ông Táo’, nữ nhân là không thể cúng thần ông táo.
Lâm Thanh Uyển bĩu môi, trong lòng nghĩ cái này rõ ràng là kì thị nữ nhân!
Một lát sau, Dương Thiết Trụ mới cùng Dương Thiết Căn đi ra. Dương Thiết Căn lấy ra một bức họa mới mua Táo Thần, lại dán lên vào vị trí Táo Thần ở trong gian nhỏ cách vách.
Sau đó mấy người bưng thức ăn dọn lên bàn chuẩn bị ăn cơm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook