Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-67
Chương 67
Hết ngày 23 là tới ngày 24, ngày quét dọn nhà cửa.
Lâm Thanh Uyển và Dương thị ăn cơm sáng xong thì bắt tay vào việc quét dọn phòng ở. Toàn bộ trong nhà ngoài sân được quét dọn một lần, nồi nia xoong chảo cũng được cọ rửa sạch sẽ. Hình như bên chính phòng cũng đang dọn dẹp trong phòng, một mình Vương thị rất bận rộn.
Mọi người bận rộn suốt cả ngày, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng ra ra vào vào trợ giúp cho Lâm Thanh Uyển. Đến buổi tối ăn cơm, bên chính phòng truyền đến tiềng ồn ào.
Thanh âm Vương thị cực kỳ vang, tựa hồ rất kích động, xen kẽ đó là thanh âm của Hà thị.
Ngồi ở trong tròng nhị phòng nghe không rõ ràng lắm, có lẽ do trời lạnh nên có treo rèm kín, cửa cũng đang đóng kín.
Lâm Thanh Uyển mơ hồ nghe được Vương thị nói cái gì mà ‘heo’, ‘vất vả nuôi dưỡng cả một năm’, ‘Thịt’ gì đó, tiếng Hà thị thì không nghe rõ.
Bốn người trong phòng ngồi ăn cơm quay ra liếc mắt nhìn nhau, Diêu thị mở miệng nhỏ giọng nói: “Chắc là mẹ muốn bán heo đi, đại tẩu không đồng ý.”
Thấy ba người đều nhìn nàng, ngay cả hai tiểu Nữu Nữu cũng nhìn nàng, nàng đỏ mặt nhanh chóng bổ sung một câu: “Hôm nay ta nhìn thấy mẹ bảo đại ca mời người mổ heo trong thôn tới, đại tẩu đi ra chèn ép vài câu làm đồ tể kia bỏ đi.”
Lâm Thanh Uyển cắn chiếc đũa, ý kia chính là nói Hà thị chuẩn bị bán heo trong nhà đi, năm nay không giết heo?
Thôn Lạc Hạp có thói quen sau ngày 23 giết heo đón năm mới, thường thì lúc giết heo sẽ mời người thân quen tới ăn cơm giết heo. Giống như Dương thị hai ngày trước đã nói, mời bọn họ ngày 26 sang đó ăn cơm giết heo.
Thôn dân thôn Lạc Hạp nghèo, thường thì sẽ mời một ít người thân cận tới ăn cơm giết heo, trong nhà chỉ giữ lại một ít thịt heo ăn tết, còn lại sẽ bán cho đồ tể giết heo kia hoặc là bán cho những hộ trong thôn không có heo. Chỉ có những nhà cực kỳ khốn cùng hoặc là gia chủ tương đối keo kiệt, mới không giết heo ăn tết mà mời đồ tể đến giết bán đi. Mời đồ tể đến thì ý nghĩa rõ ràng là nhà này ăn tết không ăn thịt.
Đây chính là chuyện cực kì hiếm, Hà thị sẽ làm vậy ư?
Cái đó thật khó mà nói, Hà thị này rất ác với người ta, ác với cả bản thân mình. Bình thường chẳng thấy bà ta hưởng thụ cái gì, cho dù có mở bữa ăn chui thì cũng là vì Dương Học Chương, Hà thị ăn uống vẫn như người trong nhà ăn thôi.
Nhớ đến chuyện Dương Học Chương muốn thành thân, mấy người trong phòng đều im lặng, xem ra là Hà thị đang tích cóp tiền bạc thành thân cho Dương Học Chương, thảo nào mà tết năm nay thịt heo cũng không dám ăn.
Nhưng mà Hà thị có giết heo ăn hay không thì có liên quan gì tới bọn họ chứ? Bọn họ có thể được ăn thịt là bọn họ tự mình vất vả kiếm ra.
“Chúng ta năm thứ nhất ở riêng, có đưa lễ tết cho bọn họ không?” Diêu thị dừng một chút nói thêm: “Hôm nay ở trong sân gặp đại tẩu, đại tẩu nói mấy lần nhà ai năm mới đưa lão nhân lễ tết gì đó, ta nghĩ là ả nói cho ta nghe.”
Lâm Thanh Uyển chớp chớp ánh mắt ngây thơ, còn có đưa lễ tết năm cũ? Là ý gì nha?
Diêu thị lại giải thích: “Bình thường con cái đã phân ra, hàng năm tới tết sẽ đưa cho các lão nhân còn sống lễ tết.”
Cách nói này Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều biết, tuy nói cha mẹ giờ không tách ra, nhưng trong thôn không phải đều là như vậy, cũng có mấy hộ là cha mẹ còn sống mà vẫn tách nhà, nhưng thường thì cha mẹ sẽ ở cùng con trai trưởng. Sau đó đến lúc tết, các con thứ sẽ cho các lão nhân một phần lễ. Mặc kệ có tình cảm hay không thì quy củ vẫn còn ở đó, tránh cho người ta xì xào. Lâm Thanh Uyển tới nơi này không lâu nên chưa biết chuyện này.
Như vậy rốt cuộc có phải đưa lễ năm cũ không?
Bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Lâm Thanh Uyển trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Bình thường cho lão nhân năm cũ lễ là những thứ gì?”
“Cái này còn phải xem điều kiện kinh tế trong nhà, bình thường chính là một hai cân thịt heo, hai vò rượu cho lão nhân uống. Trong nhà giàu có hơn chút thì làm hai bộ quần áo.”
Lâm Thanh Uyển suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Như vậy đi, bọn họ làm gì không nói, chúng ta làm con cái cũng phải có, đưa lễ năm cũ cho bọn họ một cân thịt đi, mua thêm một vò rượu nữa. Chung quy chúng ta bây giờ cũng sống ‘Không dễ chịu’, lại vừa mới đưa phụng dưỡng năm sau cho họ. Về phần cái khác thì thôi đi, đã ầm ĩ thành như vậy rồi, cấp bậc lễ nghĩa đi đến cũng dễ làm thôi.”
Ba người đều hiểu ý tứ của nàng. Làm chuyện tục lệ thì rõ ràng tránh bị mấy cái miệng kia lại nói lung tung ra ngoài. Tức là chặn miệng người để sống yên ổn. Trong thôn có quy củ như vậy thì bọn họ sẽ theo thôi. Nếu không có thì bên kia cái gì cũng đừng có mơ.
Diêu thị cũng gật đầu nói: “Được, nên tận hiếu đạo chúng ta sẽ tận, dù sao cũng không có nhiều.”
“Nàng dâu, nàng thật tốt!” Dương Thiết Trụ mở miệng nói. Cũng không phải nói trong lòng Dương Thiết Trụ còn muốn gì ở chính phòng bên kia, mà là hắn cảm thấy Uyển Uyển làm việc quang minh chính đại, làm cho người ta không bắt bẻ được sai lầm gì.
Nữ nhân rất tinh mắt, ít nhất Dương Thiết Trụ tự hỏi, chính phòng làm những chuyện lạnh tâm người như vậy mà vợ hắn vẫn đưa lễ năm cũ cho họ, như vậy đã là người lòng dạ cực kì rộng lớn.
Tuy Dương Thiết Căn không nói gì, nhưng trong mắt nhìn Diêu thị cũng là biểu đạt ý tứ này.
Lâm Thanh Uyển và Diêu thị bị nam nhân mình có chút ngượng ngùng, các nàng làm như vậy đúng là rộng lượng, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là sợ phiền toái.
Cộng lại chỉ là chuyện mấy chục văn tiền sao phải để người ta nói, biết đâu sau này có thể vì đó mà không thoải mái nữa chứ?
Mặc kệ lão nhân không phúc hậu như thế nào, nhưng bọn họ làm tiểu bối vẫn làm tròn bổn phận, cho dù chỉ là làm cho người khác xem. Luôn muốn làm bọn họ không thể nói được gì, người ngoài cũng không thể trạc cột sống.
Lâm Thanh Uyển chính là người như vậy, trước giờ làm người làm việc đều quang minh chính đại, và còn làm cho người khác nhìn nữa. Chuyện nên làm mình sẽ làm vậy mới không bị đuối lý. Cho dù là bởi vì bất đắc dĩ, tâm cơ thủ đoạn không phải là để lừa gạt người, mà là đem mọi chuyện ra mọi người lựa chọn. Lựa chọn tốt hay xấu, đó là việc của ngươi không thể oán được ai.
Cũng giống như lúc ở riêng vậy, nàng chỉ là thả ra mô phỏng lời đồn đãi, về phần lựa chọn như thế nào đấy là chuyện của mấy người chính phòng. Nếu như lúc trước mấy người Hà thị lựa chọn một phương thức hác, sự tình sẽ không như bây giờ. Nàng đã cho chính phòng có những lựa chọn khác, ai biết người tính ích kỷ quả nhiên rất đáng sợ.
Nếu không tại sao lại có câu nói ‘chó không đổi được thích ăn cứt’ chứ, đồng ý với Hà thị, cũng đồng ý với Dương thị. Chuyện giống vậy nếu là người khác thì kết quả sẽ không là như vậy. Nếu như Hạ Đại Thành là con trai Hà thị, hồi hương trong cảnh túng quẫn như vậy, e là Hà thị đã sớm đuổi người ra khỏi cổng, mà Dương thị lại lựa chọn đồng tâm hiệp lực.
Người nhà, cái gì mới được gọi là người nhà? Đó chính là cho dù khó hay khổ thì vẫn cùng nhau gánh vác vượt qua. Giống nhau, hạnh phúc hay ngọt bùi thì cùng nhau hưởng thụ.
Mấy người thương lượng xong thì không nói gì nữa nhấc bát lên ăn cơm. Cùng với bên này hòa hợp hài hòa thành đôi, bên kia chính phòng tiềng ồn ào vẫn chưa dừng lại.
Đợi cơm nước xong xuôi, hai người tam phòng đều về phòng, Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị ngủ, chính phòng bên kia vẫn còn tiếng kêu gào của Vương thị.
Về phần đêm hôm đó rốt cuộc là ai ồn ào thắng lợi thì Lâm Thanh Uyển không biết, bởi vì sau đấy nàng đã đi ngủ rồi. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Hà thị gọi đồ tể tới bán luôn con heo kia đi.
Đến tận hôm hai sáu tháng Chạp, hai người nhị phòng và hai người tam phòng đi sang nhà Dương thị ăn bữa cơm giết heo vẫn nhìn thấy Vương thị bộ mặt đen sì.
********
So sánh với sân nhà Dương gia tiêu điều yên tĩnh thì nhà Dương thị lại cực kì náo nhiệt.
Lúc mấy người Lâm Thanh Uyển đến nơi thì trong sân đã có rất nhiều người.
Dương thị ở thôn Lạc Hạp này có nhân duyên tốt, người phúc hậu, ngày thường không nói chuyện lung tung với mấy phụ nhân bát quái, cho nên có rất nhiều gia đình có quan hệ tốt với bà.
Đương nhiên hôm nay Dương thị không chỉ vì giết heo mời bọn họ tới ăn cơm mà còn có mục đích khác. Cho nên bà mới rất nhiều người, nhà thông gia và một ít lão nhân đức cao trọng vọng trong thôn cũng được mời tới.
Mấy người Lâm Thanh Uyển đi vào có rất nhiều người chào hỏi cùng Dương Thiết Trụ.
“Thiết Trụ đỡ chưa?”
“Thế nào mà nhìn ngươi không giống bị thương nghiêm trọng tý nào, nhanh như vậy đã đi lại được rồi à?”
…………
Dương Thiết Trụ giơ cánh tay băng vải nói: “Chỗ khác thì khỏi rồi chỉ là cánh tay vẫn không thể động…”
Đa số thôn dân thôn Lạc Hạp là người tốt, biết Dương Thiết Trụ bị tàn phế cánh tay nhưng không có nói mát cái gì.
Bên kia đồ tể và mấy tên tiểu tử to con đang chuẩn bị giết heo, Lâm Thanh Uyển và mấy phụ nhân nhát gan thì trốn vào trong phòng.
Đừng nhìn ngày thường hay ăn thịt heo còn được, chứ giết heo thì Lâm Thanh Uyển không dám xem, nàng sợ sau này không dám ăn thịt heo.
Bên ngoài hò hét ầm ĩ, bên trong một đám nàng dâu trẻ tuổi xúm lại một chỗ nói chuyện.
Hôm nay cả nhà đệ đệ Dương thị Dương nhị lão gia tử cũng tới, lần trước lúc thành thân đã thấy qua Nhiếp nhị đường tẩu đến gần Lâm Thanh Uyển mở miệng nói: “Thanh Uyển, ta nghe đại cô nói ngươi có thai?”
Lâm Thanh Uyển cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, sau đó có chút ngượng ngùng gật đầu.
“Ôi chao, vợ Thiết Trụ nhanh như vậy đã có rồi ư?”
“Cái gì mà nhanh hay không nhanh, người ta thành thân cũng được một thời gian rồi, là nên có.”
Mấy nàng dâu bên cạnh mồm năm miệng mười nói, nói xong cũng đều chúc mừng Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cười cảm ơn.
Bí mật mà nhiều người biết thì khó giữ được, một đám phụ nhân lôi kéo đến chuyện Dương gia ở riêng. Mọi người đều là vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Thanh Uyển, thuận tiện còn khiển trách vợ chồng Dương lão gia tử.
Lâm Thanh Uyển xấu hổ không biết trả lời như thế nào, bên ngoài vang lên tiếng gọi ra ăn cơm giết heo, Nhiếp nhị đường tẩu nhanh chóng chen vào bảo mọi người ra ăn cơm.
Kiểu chuyện như này này mà nói nữa thì Lâm Thanh Uyển thật không biết trả lời như thế nào, nói tốt không được, mà nói xấu cũng không được. Chung quy vãn bối là không thể nói xấu trưởng bối trước mặt người ngoài, cho dù là tốt hay xấu thì cũng bị người ta nói là nhân phẩm có vấn đề. May mắn thời gian đúng dịp, Nhiếp nhị đường tẩu kia cũng là người có ánh mắt, giúp nàng chống đỡ chuyện này.
Bởi vì chỗ ngồi không đủ, tới ăn cơm lại đông. Mỗi người tới đều đồng ý khi tới ăn cơm giết heo sẽ mang theo bát đũa, sau đó đơm đầy một bát, đứng hoặc ngồi trong sân ăn.
Lúc Lâm Thanh Uyển đi ra đã có rất nhiều người bưng một bát đang ăn rồi. Giữa sân là một cái bếp lò giản dị, trên đó đặt một cái nồi lớn, bên trong có tiết heo, thịt ba chỉ thái mỏng, còn có khoai tây, bạch tùng, dưa chua vân vân cho lẫn vào chung một nồi. Xem ra hôm nay Dương thị vì bữa cơm giết heo này mà hạ tiền vốn cực lớn, Lâm Thanh Uyển dự tính cái nồi này ít nhất tốn hết nửa con heo rồi.
Bình thường thì khách quý và thân thích thì không ăn cùng thôn dân, Dương thị bày hai bàn tiệc trong phòng. Dương thị và con dâu Chu thị bận rộn đến mức ra ra vào vào, Lâm Thanh Uyển có thai nên họ không khiến nàng hỗ trợ, bảo nàng đứng ở một bên nhìn.
Đến khi một cái nồi đồ ăn lớn được ăn xong thì thôn dân cũng dần dần giải tán, lúc này bàn tiệc trong phòng đã được Dương thị dọn xong. Mời Lý chính và mấy trưởng bối đức cao vọng trọng đi vào ngồi, nhóm tiểu bối như Lâm Thanh Uyển thì ngồi ở bàn tiệc bên cạnh.
Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình thì cũng bắt đầu ăn. Dương thị có mua rượu, Hạ Đại Thành ốm đau không dậy nổi nên bảo Dương nhị lão gia tử bồi mấy trưởng bối uống.
Ăn trong chốc lát Dương thị mới tiến vào chủ đề.
Bà nói hết những chuyện Hạ Đại Thành gặp phải, vừa nói vừa lau khóe mắt.
Lúc này mọi người mới hiểu được vì sao chỉ nhìn thấy vợ Hạ Đại Thành lại vẫn không nhìn thấy Hạ Đại Thành. Thì ra là bị bệnh liệt giường, mọi người nghe xong rất thổn thức, an ủi Dương thị một phen. Thậm chí còn sôi nổi nói với bà, đứa nhỏ không ra ngoài cũng không sao, ở thôn Lạc Hạp chúng ta cũng đâu kém gì, chăm sóc hoa màu cho tốt là cả năm không phải lo ăn uống.
Dương nhị lão gia tử biết chuyện nhà đại tỷ, ở bên cạnh nói vài câu, lại đưa tới vô số đồng tình và cảm thán.
Ai có thể nghĩ tới Hạ Đại Thành ở thôn Lạc Hạp ra ngoài lăn lộn số một số hai giờ vì chủ nhà tranh đấu mà bị liên lụy vào cơ chứ? Thật là ông trời xui khiến!
Ăn cơm xong, Lý chính và mấy lão nhân đức cao vọng trọng vào Đông gian thăm Hạ Đại Thành. Trấn an hắn một lúc mới dần dần tán đi.
Mấy người Lâm Thanh Uyển và mấy người nhà Dương nhị lão gia tử hỗ trợ thu dẹp nhà Dương thị một lúc sau đó mới ai về nhà nấy.
Lâm Thanh Uyển không thể không cảm thán Dương thị làm người làm tốt lắm, lại khôn khéo nữa. Trong thôn nhiều người tới ăn cơm giết heo của nhà Dương thị như vậy, há miệng mắc quai, khi mở miệng nghị luận về Hạ Đại Thành con trai Dương thị đều nói những lời an ủi. Nếu ai ăn cơm ở nhà người ta rồi mà còn châm chọc nhà người ta tử nghèo túng trở về, phỏng chừng người đó sẽ bị thôn dân xem thường. Hơn nữa lại được nhiều lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đồng tình, về sau làm việc ở trong thôn cũng sẽ thuận tiện không ít.
Lúc trở lại Dương gia, Vương thị đang ở bên ngoài múc nước. Nhìn thấy đoàn người Lâm Thanh Uyển ăn uống no nê trở về thì đỏ mắt không thôi.
Vương thị biết nhà Dương thị hôm nay giết heo tết. Nhưng mà Hà thị không thích Dương thị, hai người đại phòng theo chân chưa bao giờ nói chuyện cùng Dương thị. Cho nên ăn cơm giết heo, Dương thị mời hơn một nửa gia đình trong thôn, nhưng không mời Dương gia, đương nhiên cũng không có Vương thị.
“Ai u, nhị đệ muội và tam đệ muội đi ăn cơm giết heo hả? Sao lại không mang lấy một chén về cho đại tẩu ăn?”
Lâm Thanh Uyển sắc mặt cứng đờ, giật nhẹ khóe miệng: “Đại tẩu, có ai đi ăn cơm giết heo, bản thân ăn không đủ lại còn gói về à?”
Nàng thật sự lười nói với Vương thị này, cho nên khẩu khí cũng không tốt mấy. nhưng mà có đôi khi nghe Vương thị nói chuyện, luôn cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Không biết người này suốt ngày đang suy nghĩ cái gì, nếu là người khác sẽ không nói chuyện như vậy, nhưng ả thì có thể lôi chuyện ra nói mà không thấy đỏ mặt tý nào.
Hai người Tam phòng đi phía sau không nói chuyện, Dương Thiết Trụ thì kéo vợ mình về phòng, vừa kéo còn vừa nói đừng để bị lạnh nhanh chóng đi vào.
Vương thị rơi xuống một chữ ‘chán’ đành phải tức giận ngậm miệng, động tác múc nước cũng ác liệt hơn, không biết là đang tức ai.
Vương thị nghĩ tới ngày hôm qua ồn ào nửa ngày với mẹ chồng mà không ngăn được bà ta bán heo đi, sắp tới tết rồi mà chẳng thấy đi mua thịt heo, nhất thời cảm thấy chính mình thật là chịu đủ. Nhưng nhịn đủ thì ả cũng chẳng thể làm gì được, ngày hôm qua ả nháo tới mức Hà thị uy hiếp nói muốn đưa ả về nhà mẹ đẻ, lúc ấy Vương thị chịu thua. Nghĩ tới những ủy khuất này, Vương thị lại hối hận lúc trước làm gì xúi giục Hà thị đi đuổi nhị phòng ra, thùng nước trong tay gõ mạnh vào thành giếng, gõ kêu ầm lên.
Hà thị vén rèm cửa đi ra âm trầm cái mặt già.
“Vương thị, ngươi định phá cái thùng hả? Phá đi, ngươi mua một cái khác cho lão nương hả?”
Vương thị rụt cổ, thế này mới ngừng động tác trong tay lại.
Hà thị đương nhiên biết, hai nhà nhị phòng và tam phòng đi sang nhà Dương thị ăn cơm giết heo. Phẫn hận Dương thị, đồng thời càng thêm phẫn hận mấy người nhị phòng tam phòng. Nhưng phẫn hận đi nữa thì thế nào? Người ta đã ở riêng, ngoại trừ bà đòi tiền phụng dưỡng của hai nhà ra thì đâu làm được những cái khác.
Hà thị trầm mặt uốn người về phòng, lúc nhấc rèm làm nó kêu vang ầm ầm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Hết ngày 23 là tới ngày 24, ngày quét dọn nhà cửa.
Lâm Thanh Uyển và Dương thị ăn cơm sáng xong thì bắt tay vào việc quét dọn phòng ở. Toàn bộ trong nhà ngoài sân được quét dọn một lần, nồi nia xoong chảo cũng được cọ rửa sạch sẽ. Hình như bên chính phòng cũng đang dọn dẹp trong phòng, một mình Vương thị rất bận rộn.
Mọi người bận rộn suốt cả ngày, ngay cả Dương Thiết Trụ cũng ra ra vào vào trợ giúp cho Lâm Thanh Uyển. Đến buổi tối ăn cơm, bên chính phòng truyền đến tiềng ồn ào.
Thanh âm Vương thị cực kỳ vang, tựa hồ rất kích động, xen kẽ đó là thanh âm của Hà thị.
Ngồi ở trong tròng nhị phòng nghe không rõ ràng lắm, có lẽ do trời lạnh nên có treo rèm kín, cửa cũng đang đóng kín.
Lâm Thanh Uyển mơ hồ nghe được Vương thị nói cái gì mà ‘heo’, ‘vất vả nuôi dưỡng cả một năm’, ‘Thịt’ gì đó, tiếng Hà thị thì không nghe rõ.
Bốn người trong phòng ngồi ăn cơm quay ra liếc mắt nhìn nhau, Diêu thị mở miệng nhỏ giọng nói: “Chắc là mẹ muốn bán heo đi, đại tẩu không đồng ý.”
Thấy ba người đều nhìn nàng, ngay cả hai tiểu Nữu Nữu cũng nhìn nàng, nàng đỏ mặt nhanh chóng bổ sung một câu: “Hôm nay ta nhìn thấy mẹ bảo đại ca mời người mổ heo trong thôn tới, đại tẩu đi ra chèn ép vài câu làm đồ tể kia bỏ đi.”
Lâm Thanh Uyển cắn chiếc đũa, ý kia chính là nói Hà thị chuẩn bị bán heo trong nhà đi, năm nay không giết heo?
Thôn Lạc Hạp có thói quen sau ngày 23 giết heo đón năm mới, thường thì lúc giết heo sẽ mời người thân quen tới ăn cơm giết heo. Giống như Dương thị hai ngày trước đã nói, mời bọn họ ngày 26 sang đó ăn cơm giết heo.
Thôn dân thôn Lạc Hạp nghèo, thường thì sẽ mời một ít người thân cận tới ăn cơm giết heo, trong nhà chỉ giữ lại một ít thịt heo ăn tết, còn lại sẽ bán cho đồ tể giết heo kia hoặc là bán cho những hộ trong thôn không có heo. Chỉ có những nhà cực kỳ khốn cùng hoặc là gia chủ tương đối keo kiệt, mới không giết heo ăn tết mà mời đồ tể đến giết bán đi. Mời đồ tể đến thì ý nghĩa rõ ràng là nhà này ăn tết không ăn thịt.
Đây chính là chuyện cực kì hiếm, Hà thị sẽ làm vậy ư?
Cái đó thật khó mà nói, Hà thị này rất ác với người ta, ác với cả bản thân mình. Bình thường chẳng thấy bà ta hưởng thụ cái gì, cho dù có mở bữa ăn chui thì cũng là vì Dương Học Chương, Hà thị ăn uống vẫn như người trong nhà ăn thôi.
Nhớ đến chuyện Dương Học Chương muốn thành thân, mấy người trong phòng đều im lặng, xem ra là Hà thị đang tích cóp tiền bạc thành thân cho Dương Học Chương, thảo nào mà tết năm nay thịt heo cũng không dám ăn.
Nhưng mà Hà thị có giết heo ăn hay không thì có liên quan gì tới bọn họ chứ? Bọn họ có thể được ăn thịt là bọn họ tự mình vất vả kiếm ra.
“Chúng ta năm thứ nhất ở riêng, có đưa lễ tết cho bọn họ không?” Diêu thị dừng một chút nói thêm: “Hôm nay ở trong sân gặp đại tẩu, đại tẩu nói mấy lần nhà ai năm mới đưa lão nhân lễ tết gì đó, ta nghĩ là ả nói cho ta nghe.”
Lâm Thanh Uyển chớp chớp ánh mắt ngây thơ, còn có đưa lễ tết năm cũ? Là ý gì nha?
Diêu thị lại giải thích: “Bình thường con cái đã phân ra, hàng năm tới tết sẽ đưa cho các lão nhân còn sống lễ tết.”
Cách nói này Dương Thiết Trụ và Dương Thiết Căn đều biết, tuy nói cha mẹ giờ không tách ra, nhưng trong thôn không phải đều là như vậy, cũng có mấy hộ là cha mẹ còn sống mà vẫn tách nhà, nhưng thường thì cha mẹ sẽ ở cùng con trai trưởng. Sau đó đến lúc tết, các con thứ sẽ cho các lão nhân một phần lễ. Mặc kệ có tình cảm hay không thì quy củ vẫn còn ở đó, tránh cho người ta xì xào. Lâm Thanh Uyển tới nơi này không lâu nên chưa biết chuyện này.
Như vậy rốt cuộc có phải đưa lễ năm cũ không?
Bốn người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Lâm Thanh Uyển trầm ngâm một chút rồi hỏi: “Bình thường cho lão nhân năm cũ lễ là những thứ gì?”
“Cái này còn phải xem điều kiện kinh tế trong nhà, bình thường chính là một hai cân thịt heo, hai vò rượu cho lão nhân uống. Trong nhà giàu có hơn chút thì làm hai bộ quần áo.”
Lâm Thanh Uyển suy nghĩ trong chốc lát rồi mở miệng nói: “Như vậy đi, bọn họ làm gì không nói, chúng ta làm con cái cũng phải có, đưa lễ năm cũ cho bọn họ một cân thịt đi, mua thêm một vò rượu nữa. Chung quy chúng ta bây giờ cũng sống ‘Không dễ chịu’, lại vừa mới đưa phụng dưỡng năm sau cho họ. Về phần cái khác thì thôi đi, đã ầm ĩ thành như vậy rồi, cấp bậc lễ nghĩa đi đến cũng dễ làm thôi.”
Ba người đều hiểu ý tứ của nàng. Làm chuyện tục lệ thì rõ ràng tránh bị mấy cái miệng kia lại nói lung tung ra ngoài. Tức là chặn miệng người để sống yên ổn. Trong thôn có quy củ như vậy thì bọn họ sẽ theo thôi. Nếu không có thì bên kia cái gì cũng đừng có mơ.
Diêu thị cũng gật đầu nói: “Được, nên tận hiếu đạo chúng ta sẽ tận, dù sao cũng không có nhiều.”
“Nàng dâu, nàng thật tốt!” Dương Thiết Trụ mở miệng nói. Cũng không phải nói trong lòng Dương Thiết Trụ còn muốn gì ở chính phòng bên kia, mà là hắn cảm thấy Uyển Uyển làm việc quang minh chính đại, làm cho người ta không bắt bẻ được sai lầm gì.
Nữ nhân rất tinh mắt, ít nhất Dương Thiết Trụ tự hỏi, chính phòng làm những chuyện lạnh tâm người như vậy mà vợ hắn vẫn đưa lễ năm cũ cho họ, như vậy đã là người lòng dạ cực kì rộng lớn.
Tuy Dương Thiết Căn không nói gì, nhưng trong mắt nhìn Diêu thị cũng là biểu đạt ý tứ này.
Lâm Thanh Uyển và Diêu thị bị nam nhân mình có chút ngượng ngùng, các nàng làm như vậy đúng là rộng lượng, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là sợ phiền toái.
Cộng lại chỉ là chuyện mấy chục văn tiền sao phải để người ta nói, biết đâu sau này có thể vì đó mà không thoải mái nữa chứ?
Mặc kệ lão nhân không phúc hậu như thế nào, nhưng bọn họ làm tiểu bối vẫn làm tròn bổn phận, cho dù chỉ là làm cho người khác xem. Luôn muốn làm bọn họ không thể nói được gì, người ngoài cũng không thể trạc cột sống.
Lâm Thanh Uyển chính là người như vậy, trước giờ làm người làm việc đều quang minh chính đại, và còn làm cho người khác nhìn nữa. Chuyện nên làm mình sẽ làm vậy mới không bị đuối lý. Cho dù là bởi vì bất đắc dĩ, tâm cơ thủ đoạn không phải là để lừa gạt người, mà là đem mọi chuyện ra mọi người lựa chọn. Lựa chọn tốt hay xấu, đó là việc của ngươi không thể oán được ai.
Cũng giống như lúc ở riêng vậy, nàng chỉ là thả ra mô phỏng lời đồn đãi, về phần lựa chọn như thế nào đấy là chuyện của mấy người chính phòng. Nếu như lúc trước mấy người Hà thị lựa chọn một phương thức hác, sự tình sẽ không như bây giờ. Nàng đã cho chính phòng có những lựa chọn khác, ai biết người tính ích kỷ quả nhiên rất đáng sợ.
Nếu không tại sao lại có câu nói ‘chó không đổi được thích ăn cứt’ chứ, đồng ý với Hà thị, cũng đồng ý với Dương thị. Chuyện giống vậy nếu là người khác thì kết quả sẽ không là như vậy. Nếu như Hạ Đại Thành là con trai Hà thị, hồi hương trong cảnh túng quẫn như vậy, e là Hà thị đã sớm đuổi người ra khỏi cổng, mà Dương thị lại lựa chọn đồng tâm hiệp lực.
Người nhà, cái gì mới được gọi là người nhà? Đó chính là cho dù khó hay khổ thì vẫn cùng nhau gánh vác vượt qua. Giống nhau, hạnh phúc hay ngọt bùi thì cùng nhau hưởng thụ.
Mấy người thương lượng xong thì không nói gì nữa nhấc bát lên ăn cơm. Cùng với bên này hòa hợp hài hòa thành đôi, bên kia chính phòng tiềng ồn ào vẫn chưa dừng lại.
Đợi cơm nước xong xuôi, hai người tam phòng đều về phòng, Lâm Thanh Uyển cũng chuẩn bị ngủ, chính phòng bên kia vẫn còn tiếng kêu gào của Vương thị.
Về phần đêm hôm đó rốt cuộc là ai ồn ào thắng lợi thì Lâm Thanh Uyển không biết, bởi vì sau đấy nàng đã đi ngủ rồi. Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Hà thị gọi đồ tể tới bán luôn con heo kia đi.
Đến tận hôm hai sáu tháng Chạp, hai người nhị phòng và hai người tam phòng đi sang nhà Dương thị ăn bữa cơm giết heo vẫn nhìn thấy Vương thị bộ mặt đen sì.
********
So sánh với sân nhà Dương gia tiêu điều yên tĩnh thì nhà Dương thị lại cực kì náo nhiệt.
Lúc mấy người Lâm Thanh Uyển đến nơi thì trong sân đã có rất nhiều người.
Dương thị ở thôn Lạc Hạp này có nhân duyên tốt, người phúc hậu, ngày thường không nói chuyện lung tung với mấy phụ nhân bát quái, cho nên có rất nhiều gia đình có quan hệ tốt với bà.
Đương nhiên hôm nay Dương thị không chỉ vì giết heo mời bọn họ tới ăn cơm mà còn có mục đích khác. Cho nên bà mới rất nhiều người, nhà thông gia và một ít lão nhân đức cao trọng vọng trong thôn cũng được mời tới.
Mấy người Lâm Thanh Uyển đi vào có rất nhiều người chào hỏi cùng Dương Thiết Trụ.
“Thiết Trụ đỡ chưa?”
“Thế nào mà nhìn ngươi không giống bị thương nghiêm trọng tý nào, nhanh như vậy đã đi lại được rồi à?”
…………
Dương Thiết Trụ giơ cánh tay băng vải nói: “Chỗ khác thì khỏi rồi chỉ là cánh tay vẫn không thể động…”
Đa số thôn dân thôn Lạc Hạp là người tốt, biết Dương Thiết Trụ bị tàn phế cánh tay nhưng không có nói mát cái gì.
Bên kia đồ tể và mấy tên tiểu tử to con đang chuẩn bị giết heo, Lâm Thanh Uyển và mấy phụ nhân nhát gan thì trốn vào trong phòng.
Đừng nhìn ngày thường hay ăn thịt heo còn được, chứ giết heo thì Lâm Thanh Uyển không dám xem, nàng sợ sau này không dám ăn thịt heo.
Bên ngoài hò hét ầm ĩ, bên trong một đám nàng dâu trẻ tuổi xúm lại một chỗ nói chuyện.
Hôm nay cả nhà đệ đệ Dương thị Dương nhị lão gia tử cũng tới, lần trước lúc thành thân đã thấy qua Nhiếp nhị đường tẩu đến gần Lâm Thanh Uyển mở miệng nói: “Thanh Uyển, ta nghe đại cô nói ngươi có thai?”
Lâm Thanh Uyển cười cười với Nhiếp nhị đường tẩu, sau đó có chút ngượng ngùng gật đầu.
“Ôi chao, vợ Thiết Trụ nhanh như vậy đã có rồi ư?”
“Cái gì mà nhanh hay không nhanh, người ta thành thân cũng được một thời gian rồi, là nên có.”
Mấy nàng dâu bên cạnh mồm năm miệng mười nói, nói xong cũng đều chúc mừng Lâm Thanh Uyển.
Lâm Thanh Uyển cười cảm ơn.
Bí mật mà nhiều người biết thì khó giữ được, một đám phụ nhân lôi kéo đến chuyện Dương gia ở riêng. Mọi người đều là vẻ mặt đồng tình nhìn Lâm Thanh Uyển, thuận tiện còn khiển trách vợ chồng Dương lão gia tử.
Lâm Thanh Uyển xấu hổ không biết trả lời như thế nào, bên ngoài vang lên tiếng gọi ra ăn cơm giết heo, Nhiếp nhị đường tẩu nhanh chóng chen vào bảo mọi người ra ăn cơm.
Kiểu chuyện như này này mà nói nữa thì Lâm Thanh Uyển thật không biết trả lời như thế nào, nói tốt không được, mà nói xấu cũng không được. Chung quy vãn bối là không thể nói xấu trưởng bối trước mặt người ngoài, cho dù là tốt hay xấu thì cũng bị người ta nói là nhân phẩm có vấn đề. May mắn thời gian đúng dịp, Nhiếp nhị đường tẩu kia cũng là người có ánh mắt, giúp nàng chống đỡ chuyện này.
Bởi vì chỗ ngồi không đủ, tới ăn cơm lại đông. Mỗi người tới đều đồng ý khi tới ăn cơm giết heo sẽ mang theo bát đũa, sau đó đơm đầy một bát, đứng hoặc ngồi trong sân ăn.
Lúc Lâm Thanh Uyển đi ra đã có rất nhiều người bưng một bát đang ăn rồi. Giữa sân là một cái bếp lò giản dị, trên đó đặt một cái nồi lớn, bên trong có tiết heo, thịt ba chỉ thái mỏng, còn có khoai tây, bạch tùng, dưa chua vân vân cho lẫn vào chung một nồi. Xem ra hôm nay Dương thị vì bữa cơm giết heo này mà hạ tiền vốn cực lớn, Lâm Thanh Uyển dự tính cái nồi này ít nhất tốn hết nửa con heo rồi.
Bình thường thì khách quý và thân thích thì không ăn cùng thôn dân, Dương thị bày hai bàn tiệc trong phòng. Dương thị và con dâu Chu thị bận rộn đến mức ra ra vào vào, Lâm Thanh Uyển có thai nên họ không khiến nàng hỗ trợ, bảo nàng đứng ở một bên nhìn.
Đến khi một cái nồi đồ ăn lớn được ăn xong thì thôn dân cũng dần dần giải tán, lúc này bàn tiệc trong phòng đã được Dương thị dọn xong. Mời Lý chính và mấy trưởng bối đức cao vọng trọng đi vào ngồi, nhóm tiểu bối như Lâm Thanh Uyển thì ngồi ở bàn tiệc bên cạnh.
Đợi mọi người đều ngồi vào chỗ của mình thì cũng bắt đầu ăn. Dương thị có mua rượu, Hạ Đại Thành ốm đau không dậy nổi nên bảo Dương nhị lão gia tử bồi mấy trưởng bối uống.
Ăn trong chốc lát Dương thị mới tiến vào chủ đề.
Bà nói hết những chuyện Hạ Đại Thành gặp phải, vừa nói vừa lau khóe mắt.
Lúc này mọi người mới hiểu được vì sao chỉ nhìn thấy vợ Hạ Đại Thành lại vẫn không nhìn thấy Hạ Đại Thành. Thì ra là bị bệnh liệt giường, mọi người nghe xong rất thổn thức, an ủi Dương thị một phen. Thậm chí còn sôi nổi nói với bà, đứa nhỏ không ra ngoài cũng không sao, ở thôn Lạc Hạp chúng ta cũng đâu kém gì, chăm sóc hoa màu cho tốt là cả năm không phải lo ăn uống.
Dương nhị lão gia tử biết chuyện nhà đại tỷ, ở bên cạnh nói vài câu, lại đưa tới vô số đồng tình và cảm thán.
Ai có thể nghĩ tới Hạ Đại Thành ở thôn Lạc Hạp ra ngoài lăn lộn số một số hai giờ vì chủ nhà tranh đấu mà bị liên lụy vào cơ chứ? Thật là ông trời xui khiến!
Ăn cơm xong, Lý chính và mấy lão nhân đức cao vọng trọng vào Đông gian thăm Hạ Đại Thành. Trấn an hắn một lúc mới dần dần tán đi.
Mấy người Lâm Thanh Uyển và mấy người nhà Dương nhị lão gia tử hỗ trợ thu dẹp nhà Dương thị một lúc sau đó mới ai về nhà nấy.
Lâm Thanh Uyển không thể không cảm thán Dương thị làm người làm tốt lắm, lại khôn khéo nữa. Trong thôn nhiều người tới ăn cơm giết heo của nhà Dương thị như vậy, há miệng mắc quai, khi mở miệng nghị luận về Hạ Đại Thành con trai Dương thị đều nói những lời an ủi. Nếu ai ăn cơm ở nhà người ta rồi mà còn châm chọc nhà người ta tử nghèo túng trở về, phỏng chừng người đó sẽ bị thôn dân xem thường. Hơn nữa lại được nhiều lão nhân đức cao vọng trọng trong thôn đồng tình, về sau làm việc ở trong thôn cũng sẽ thuận tiện không ít.
Lúc trở lại Dương gia, Vương thị đang ở bên ngoài múc nước. Nhìn thấy đoàn người Lâm Thanh Uyển ăn uống no nê trở về thì đỏ mắt không thôi.
Vương thị biết nhà Dương thị hôm nay giết heo tết. Nhưng mà Hà thị không thích Dương thị, hai người đại phòng theo chân chưa bao giờ nói chuyện cùng Dương thị. Cho nên ăn cơm giết heo, Dương thị mời hơn một nửa gia đình trong thôn, nhưng không mời Dương gia, đương nhiên cũng không có Vương thị.
“Ai u, nhị đệ muội và tam đệ muội đi ăn cơm giết heo hả? Sao lại không mang lấy một chén về cho đại tẩu ăn?”
Lâm Thanh Uyển sắc mặt cứng đờ, giật nhẹ khóe miệng: “Đại tẩu, có ai đi ăn cơm giết heo, bản thân ăn không đủ lại còn gói về à?”
Nàng thật sự lười nói với Vương thị này, cho nên khẩu khí cũng không tốt mấy. nhưng mà có đôi khi nghe Vương thị nói chuyện, luôn cảm thấy không biết nên khóc hay cười. Không biết người này suốt ngày đang suy nghĩ cái gì, nếu là người khác sẽ không nói chuyện như vậy, nhưng ả thì có thể lôi chuyện ra nói mà không thấy đỏ mặt tý nào.
Hai người Tam phòng đi phía sau không nói chuyện, Dương Thiết Trụ thì kéo vợ mình về phòng, vừa kéo còn vừa nói đừng để bị lạnh nhanh chóng đi vào.
Vương thị rơi xuống một chữ ‘chán’ đành phải tức giận ngậm miệng, động tác múc nước cũng ác liệt hơn, không biết là đang tức ai.
Vương thị nghĩ tới ngày hôm qua ồn ào nửa ngày với mẹ chồng mà không ngăn được bà ta bán heo đi, sắp tới tết rồi mà chẳng thấy đi mua thịt heo, nhất thời cảm thấy chính mình thật là chịu đủ. Nhưng nhịn đủ thì ả cũng chẳng thể làm gì được, ngày hôm qua ả nháo tới mức Hà thị uy hiếp nói muốn đưa ả về nhà mẹ đẻ, lúc ấy Vương thị chịu thua. Nghĩ tới những ủy khuất này, Vương thị lại hối hận lúc trước làm gì xúi giục Hà thị đi đuổi nhị phòng ra, thùng nước trong tay gõ mạnh vào thành giếng, gõ kêu ầm lên.
Hà thị vén rèm cửa đi ra âm trầm cái mặt già.
“Vương thị, ngươi định phá cái thùng hả? Phá đi, ngươi mua một cái khác cho lão nương hả?”
Vương thị rụt cổ, thế này mới ngừng động tác trong tay lại.
Hà thị đương nhiên biết, hai nhà nhị phòng và tam phòng đi sang nhà Dương thị ăn cơm giết heo. Phẫn hận Dương thị, đồng thời càng thêm phẫn hận mấy người nhị phòng tam phòng. Nhưng phẫn hận đi nữa thì thế nào? Người ta đã ở riêng, ngoại trừ bà đòi tiền phụng dưỡng của hai nhà ra thì đâu làm được những cái khác.
Hà thị trầm mặt uốn người về phòng, lúc nhấc rèm làm nó kêu vang ầm ầm.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook