• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (5 Viewers)

  • Chương 150

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trong tương lai, toà thành trì chắc chắn này sẽ như là một lưỡi đao sắc bén của Trương Hoán cắm vào Lũng Hữu.


Sáng sớm, tuyết vẫn rơi dầy đặc không ngừng nghỉ., mưa bụi bay mù trời. Lúc này gần như tầm nhìn không còn. Di chuyển trên được cực kỳ gian khổ. Một đội quân ước chừng ba vạn quân đang vất vả vượt qua mặt băng sông Hoàng Hà đi về phía tây. Đội quân này chính là quân An Bắc trấn giữ thành Tây Thụ Hàng. Bọn họ đã hành quân sáu ngày cách mục tiêu là quận Linh Vũ chưa tới trăm dặm.


Đoàn Tú Thực giục ngựa xông lên trước. Vị lão tướng quân này chỉ trong vòng một tháng đã chịu một loạt đả kích to lớn. Đầu tiên là Lý Hệ chết, Trương gia để mất Hà Đông. Mấy vạn quân An Bắc ở Đại quận đầu hàng Bùi Tuấn. Đây chính là những đả kích rất nghiêm trọng với Đoàn Tú Thực. Chỉ trong nháy mắt Đoàn Tú Thực đã mất đi con đường tiếp viện. Lương thảo tồn trừ trong kho không còn nhiều. Căn bản là họ phải vượt qua mùa đông này. Nếu như tuyết rơi dày làm tắc nghẽn đường thì dù có muốn đầu Hàng quân Hà Bắc cũng không được. Kết quả cuối cùng là toàn quân bị tiêu diệt.


Nhưng ngay lúc này Đoàn Tú Thực đang trải qua một thử thách quan trọng nhất trong cuộc đời, Trương Hoán đã gửi cho ông ta một lá thư khiến Đoàn Tú Thực từ chỗ vô cùng tuyệt vọng lại thấy ánh áng le lói cuối đường hầm. Hy vọng của ông ta chính là quận Linh Vũ. Nếu ông ta có thể đánh chiếm được quận Linh Vũ, cục diện của địa khu Quan Lũng sẽ có biến động lớn.


Dòng sông Hoàng Hà đã sớm đông kết vô cùng rắn chắc. Bầu trời đầy tuyết chính là màn che chắn tốt nhất. Ngay lúc này mấy chiến mã từ xa chạy tới. Đây chính là những thám báo đi thám thính tin tức quận Linh Vũ.


“ Bẩm báo Đại tướng quân, quả thật quận Linh Vũ trống không. Quân trấn thủ trong thành chưa tới hai ngàn người”.


Lập tức Đoàn Tú Thực vô cùng khấn khích. Ông ta quay người gào lên: “ Các huynh đệ, gia tăng tôc độ. Đêm nay chúng ta có thể ăn một bữa no, rửa chân bằng nước ấm, ngủ một giấc ấm áp”.


Con đường sinh tồn ở phía trước đã kích thích phần sức lực cuối cùng của ba vạn binh lính. Chúng bắt đầu nhanh chóng vượt sông, chạy thẳng về hướng quận Linh Vũ cách đó hơn một trăm dặm.


Quận Khai Dương. Cảnh tượng thê thảm sau khi bị quân Hồi Hột giày xéo đã dần dần biến mất. Trang viện Vi gia đã được xây dựng lại, so với toà phủ đệ cũ còn hùng vĩ, khí thế hơn nhiều, bên trong trang viện còn trồng rất nhiều cây to. Màu là cây thấp thoáng đã che đậy đi tất cả, lúc này không thể nhận ra nơi này đã từng gánh chịu một thảm cảnh vào nắm ngoái.


Nhưng nỗi bi thương trong lòng con người thì không thể được hàn gắn nhanh như vậy. Gần một nửa con cháu Vi gia đã bị giết, số nữ nhân bị cướp nhiều không đếm xuể. Một năm đã nhanh chóng qua đi nhưng trong mắt của mọi người vẫn ẩn chứa sự u buồn.


Nhưng Vi Ngạc đã nhanh chóng khôi phục là tinh thần. Ông ta vừa mới nạp thêm mười người thiếp, thay thế cho những nữ nhân của ông ta đã cướp mất. Xem ra đối với Vi Ngạc, ngoại trừ mẹ và con của mình ra, ông ta hoàn toàn không coi trọng bất kỳ người nào khác.


Sau khi Trương Hoán vượt Hoàng Hà, Vi Ngạc liền quay trở về quận Khai Dương, để một mình Vi Thanh đối phó với Trương Hoán. Một mặt Vi Ngạc muốn rèn luyện Vi Thanh, cho hắn một cơ hội chứng tỏ mình nhưng mặt khác Vi Ngạc muốn tự mình xử lý mấy chuyện quan trọng.


Thứ nhất chính là chuyện Trương gia Hà Đông rời khỏi trung tâm quyền lực. Những thế lực trước đây dựa vào Trương gia đang tìm kiếm chỗ dựa khác nên những thế lực này trở thành đối tượng tranh chấp của mấy đại thế gia.


Vi Ngạc muốn lôi kéo Thị lang bộ Lễ Tưởng Hoán. Tưởng Hoán nguyên là tâm phúc của Trương Nhược Hạo, cũng là thuộc hạ có tài, đắc lực nhất của Trương Nhược Hạo ở bộ Lễ. Nếu Vi Ngạc có thể lôi kéo Tưởng Hoán thì ông ta sẽ có một tay trong cắm ở bộ Lễ.


Đương nhiên điều này cần phải có một cơ hội tốt mà cơ hội tốt chính là một hôn ước. Con gái duy nhất của Tưởng Hoán rất thích con trai Vi Thanh của ông ta. Nếu ông ta có thể kết tình thân qua cửa này thì thế lực quan trọng nhất của Trương Nhược Hạo đã bị ông ta nắm giữ.


Việc thứ nhai khiến Vi Ngạc rất lo lắng chính là Hà Tây. Mặc dù ông ta chỉ có một quận Vũ Uy nhỏ bé nhưng nơi này có thể nuôi dưỡng mấy vạn chiến mã, có thể cung cấp cho Vi Gia một lực lượng kỵ binh mạnh mẽ nhất. Đây chính là điều khác biệt với các đại thế gia khác. Ông ta chỉ cần có năm vạn kỵ binh cũng đủ tiền vốn để quét sạch thiên hạ.


Nhưng ngay khi ông ta vừa mới giải quyết xong Tân Vân Kinh, khó khăn lắm mới lấy được quận Vũ Uy thì không ngờ lại có một vị khách không mời mà tới. Mặc dù ông ta vẫn chưa biết chắc mục tiêu của Trương Hoán là nơi nào? Nhưng trực giác đã nói cho Vi Ngạc biết Trương Hoán muốn chiếm giữ Hà Tây của ông ta.


Ngay lúc này vị gia chủ bừng bừng dã tâm đang ở trong thư phòng, cẩn thận nghiên cứu tấm bản đồ mới vẽ xong. Để có được tấm bản đồ này, Vi Ngạc đã dùng hai trăm người vẽ trong vòng hai năm mới xong. Trên tấm bản đồ này, núi non, sông ngòi, thôn trang, thành quách được đánh dấu rất cẩn thận, rõ ràng. Thậm chí mỗi thôn trang có bao nhiêu người, mỗi con sông có biến động trong khoảng thời gian nào, tất cả đều được ghi chú rất rõ ràng. Không nghi ngờ gì nữa đây chính là báu vật của hành quân, đánh trận.


Nhưng điều Vi Ngạc quan tâm chính là lộ trình của Trương Hoán. Khi Vi Ngạc nghe nói Trương Hoán đang vượt sông Hoàng Hà ở quận Linh Vũ, ông ta đã sợ hãi toát mồ hôi lạnh. Ông ta phát hiện ra bản thân mình đã mắc một sai lầm rất khủng khiếp. Tại sao mình lại sử dụng quân Sóc Phương tới bao vây tiêu diệt Trương Hoán, không phải như vậy quận Linh Vũ sẽ trống trơn sao? Ánh mắt Vi Ngạc nhìn vào thành Tây Thụ Hàng cách đó mấy trăm dặm. Nếu như Đoàn Tú Thực nhân cơ hội xuôi nam, khi đó hậu quả là không thể tưởng tượng nôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom