• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (6 Viewers)

  • Chương 152

Nhóm dịch: Hồng Mai


Chùy phá thành cuồn cuộn tiến về phía thành, tiếng gió rít bay tận trời cao. Mục tiêu của chúng chính là cánh cổng thành đóng chặt. Cầu treo đã sớm bị phá hủy trong cuộc chiến. Lúc này cung tên đã ngừng bắn. Chiến trường vô cùng yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều chăm chú nhìn ba cái chùy phá thành khổng lồ.


Trương Hoán đang đứng trên lâu thành ở cổng tây. Trước mặt hắn, bên dưới đất, một chùy đụng thành khổng lồ đang tiến tới.


Thực tế có rất nhiều biện pháp hiệu quả có thể ngăn cản chùy đụng thành. Ví dụ như có thể bắn đá to chặn đường đi của chùy, hay ví dụ như khi nó đụng vào thành, có thể dùng tảng đá lớn hay cây gỗ lăn xuống.


Thế nhưng Trương Hoán lại dùng một cách khác. Hắn muốn quân Lũng Hữu thực sự ghi dấu sự sợ hãi. Chùy đụng thành tiến về phía thành, vượt qua hào hộ thành đã bị đóng băng. Khi còn cách cổng thành chưa tới hai mươi bước, lá sắt bọc đầu chùy phát ra ánh sáng xanh lạnh lẽo.


Đúng lúc này từ trên tường thành đột nhiên quẳng xuống mấy trăm bình gốm sứ to. Chúng rơi xuống đất vỡ nát, dàu lửa màu đen chảy tràn ra mặt đất. Trương Hoán gương cung, cười lạnh lùng. Mũi tên của hắn vẽ nên một đường cong rất đẹp, rơi từ trên không trung trên lâu thành xuống đất, giống như một đóa hoa lửa rơi xuống biển cả đen ngòm. “ Ầm”, ngọn lửa bốc cao, phóng lên không trung, thoáng chốc nuốt chọn chùy đụng thành khổng lồ.


Chiến mã hoảng sợ hí loạn trong biển lửa, nổi điên lên, cố gắng chạy thoát, chạy trốn với toàn thân bốc lửa. Kỵ binh hộ vệ ngã ngựa, bị trúng tên khiến máu thịt lẫn lộn. Trên tường thành vẫn yên tĩnh như cũ, hoàn toàn không có hành động nào khác. Ầm ầm, một tiếng nổ trầm trầm vang lên, giống như tiếng sấm xé nát bầu trời quang, giã đỡ cây chùy sụp xuống, cây chùy đụng thành khổng lồ rơi xuống đất. Mấy chục binh lính còn sống bị chùy đè nán vụn.


Cuối cùng tiếng chiêng lui binh cũng vang lên, tiếng kêu lanh lảnh truyền lên lâu thành khiến trên lâu thành tràn ngập bầu không khí phấn chấn.


Ngày hôm sau, khi ánh sáng bình minh chiếu lên tường thành, binh lính thủ thành đột nhiên phát hiện ra quân doanh quân địch đột nhiên biến mất để lại một màu trắng xóa trên mặt đất. Nghe tin Trương Hoán vội vàng đi lên lâu thành, hắn quan sát vùng đất bên ngoài tường thành, một vùng đất trống trải, trải dài tận chân trời.


Đột nhiên trong lúc đó một chiến mã từ phía xa chạy tới, khi tới dưới chân thành, kỵ sĩ giương cung, lắp tên, bắn một phong thư vào trong thành. Binh lính nhặt lên, giao cho Trương Hoán. Trương Hoán mở phong thư ra đọc, niềm vui hiện lên trong ánh mắt hắn. Hắn quay đầu nói nới binh lính: “ Vi Ngạc đã giao huyện Thiên Bảo quận Vũ Uy cho chúng ta làm nơi đóng quân”.


Khi nhì thấy ánh mắt khó hiểu, nghi ngờ của mọi người, Trương Hoán mỉm cười nói: “ Cái này gọi là không chiến mà khuất phục người”.


Trương Hoán chậm rãi bước đi trên lâu thành, lặng lẽ nhìn về hướng Hà Tây. Nơi đó đất trời trắng xóa, mênh mong hoang vắng, gió thổi trên thảo nguyên chỉ có dê cừu, đó chính là nơi mà hắn sẽ bắt đầu xây dựng sự nghiệp của mình. Đột nhiên Trương Hoán ngửa mặt lên trời, phá lên cười. Vi Ngạc đã để Trương Hoán hắn vào Hà Tây, vậy Hà Tây còn thuộc về Vi gia sao?


Tháng mười một năm Nhân Nguyên, cơn bão tuyết hiếm có, trăm năm có một ở Hà Lũng đã ngừng lại. Ánh sáng yếu ớt một lần nữa xuất hiện trên vùng đất này. Tình hình của Hà Lũng được cơn bão tuyết che giấu đã lặng lẽ xảy ra biến động lớn.


Quận Linh Vũ, đại bản doanh quân Sóc Phương đã bị quân An Bắc của Đoàn Tú Thực đánh chiếm. Quân Sóc Phương rút về quận Diên An. Vi Ngạc dưới sức ép mạnh mẽ của dân chúng đành phải thả cho Trương Hoán tiến vào Hà Tây, giao huyện Thiên Bảo ở phía tây quận Vũ Uy cho Trương Hoán làm nơi đóng quân. Ngay khi đó Trương Hoán cử Lý Hoành Thu làm Binh mã sứ Hội quận, chỉ huy hai ngàn binh lính trấn thủ Hội quận. Bản thân Trương Hoán tự mình dẫn ba ngàn quân tiến về Hà Tây.


Lương châu, năm Vũ Đức thứ bảy thì chuyển thành trung đô đốc phủ. Năm Thiên Bảo nguyên niên thì chuyển thành quận Vũ Uy. Trong địa hạt có năm huyện, trong đó có huyện Bàn Hoà vốn thuộc về quận Trương Dịch. Năm Thiên Bảo thứ ba thì đổi thành huyện Thiên Bảo, dân số chừng hai nghìn hộ, khoảng một vạn hai nghìn người.


Đại đội binh mã di chuyển ở hành lang Hà Tây đã suốt sáu ngày. Tuyết rơi đọng lại rất dầy khiến cho con đường hành quân trở nên cực ỳ gian khổ. Suốt dọc đường đi là thế giới của băng tuyết, khó có thể tìm thấy một dấu chân. Sau khi vượt qua quận Vũ Uy, hai bên đường đi đã nhiều cây cối hơn, sông ngòi nhiều hơn. Mặc dù vẫn còn bị băng tuyết che phủ nhưng đã có thể hình dung ra phong cảnh tươi đẹp khi lớp băng tuyết tan ra.


“ Đô đốc, nơi này Thiên Sơn. Người bản địa tiểu nhân gọi là Tuyết Sơn. Sau khi vượt qua Tuyết Sơn thì tới huyện Thiên Bảo”.


Một người Khương dẫn đường tên là A Vượng, tuổi ước chừng ba mươi tuổi nhưng vì cuộc sống du mục năm qua năm khiến làn da của hắn cực kỳ thô, đen. Thoạt nhìn hắn trông giống như người đã năm mươi tuổi nhưng A Vượng là người chất phác thật thà. A Vượng nói được khá nhiều thứ tiếng. Cho dù là tiếng Hán, tiếng Thổ Phiên, tiếng Đột Quyết hay ngôn ngữ của dân bản xứ Hà Tây hắn cũng nói rất thông thạo. Vùng Hà Tây nghèo khổ, Trương Hoán chỉ dùng năm mươi quan tiền để thuê hắn đảm nhiệm việc phiên dịch cho mình.


A Vượng không quá lưu tâm trước sự xuất hiện của Trương Hoán. Mấy năm nay vùng Hà Tây thường xuyên có quân đội trú đóng nên dân chúng Hà Tây cũng đã quen với việc này. Điều khiến hắn quan tâm là vị tướng quân người Hán trẻ tuổi này có tôn trọng phong tục tập quán của người Khương như Đại tướng quân Tân Vân Kinh hay không?


A Vượng chỉ vào ngọn Tuyết Sơn ở phía xa cười nói: “ Núi Tuyết Sơn này chính là nữ thần bảo hộ của người Khương tiểu nhân. Người Khương phải tới cúng tế bốn mùa trong năm. Nếu Đô đốc tôn kính núi Tuyết Sơn, ngài sẽ được lòng người Khương”.


Trương Hoán mỉm cười, không nói gì. Hắn quay đầu lại nhìn lướt qua đội quân uốn lượn di chuyển trên đường của mình rồi hỏi A Vượng: “ Mấy năm nay quân Thổ Phiên có tới quấy rối không?”


A Vượng lắc đầu nói: “ Nghe nói trong nội địa Thổ Phiên đã xảy ra nội loạn rất nghiêm trọng, ba năm nay chúng không tới. Hơn nữa mấy năm nay xảy ra hạn hán, nạn châu chấu không ngừng xảy ra khiến vùng Hà Tây cằn cỗi. Chúng có tới cũng chẳng thu được lợi lộc gì”.


A Vượng thấy Trương Hoán không coi trọng nữ thần Tuyết Sơn thì thoáng thất vọng. Hắn quay mắt nhìn, ánh mắt của hắn lén nhìn thê tử của vị Trương tướng quân trẻ tuổi này. A Vượng hắn chưa từng nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, thậm chí cả nữ nhi của quan thổ ty cũng không xứng xách giày cho nàng. A Vượng không nhịn được, thầm than thở trong lòng: “ Nữ thần Tuyết Sơn của ta ơi. Sao người lại bỏ quên nữ nhi của mình ở nhân gian hả?”


Bùi Oánh mặc một chiếc áo khoác lông chồn rất dầy. Làn da trắng mịn màng, sắc mặt đỏ ửng trông cực kỳ kiều diễm. Đây là lần đầu tiên Bùi Oánh tới Hà Tây. Dù cảnh sắc trên đường đi rất đơn điệu nhưng vì nàng đang đi cùng với Trương Hoán nên không thể để lộ rất bất kỳ sự chán chường nào. Lúc này đây nàng đang chính thức được thưởng thức vẻ hoa mỹ của cây cối kéo dài trăm dặm hai bên đường. Mặc dù ở Trường An cũng có nhưng không thể so bì với vẻ đồ sộ của Hà Tây.


“ Oánh nhi, cảnh sắc Hà Tây thế nào?” Trương Hoán thấy nàng chăm chú quan sát cảnh vật thì không khỏi mỉm cười hỏi. Sau khi mối quan hệ của hai người đột phá thành tình yêu, cách xưng hô của Trương Hoán với Bùi Oánh cũng vì thế mà thay đổi. Thế nhưng điều này cũng khiến hắn trở nên buồn phiền hơn. Hắn không biết sắp xếp Bùi Oánh và Thôi Ninh thế nào. Mặc dù đại trượng phu có tam thê tứ thiếp là bình thường nhưng vấn đề quan trọng là trong hai nàng, ai là chính, ai là bình? Một người là nữ nhi của hữu Tướng quốc, một người là nữ nhi của tả Tướng quốc. Cả hai đều có chỗ dựa là đại thế gia. Trương Hoán không khỏi cười buồn bực. Chuyện này để sau hãy tính!


Bùi Oánh quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn Trương Hoán. Nàng đã bảo hắn rất nhiều lần là không được gọi nàng là “ Oánh nhi” trước mặt người ngoài mà hắn vẫn không nhớ. Trương Hoán chợt hiểu ra, hắn sờ mũi cười xấu hổ.


Bùi Oánh thấy Trương Hoán có biểu hiện biết lỗi nên bỏ qua cho hắn lần này. Nàng chỉ vào một đỉnh núi tuyết ở xa xa trông giống như ngọc bích cười nói: “ Chỗ đó có phải là Kỳ Liên Sơn?”


A Vượng ở bên cạnh nhìn thấy vẻ tươi cười kiều diễm của Bùi Oánh thì hoa mắt choáng váng suýt nữa té ngã xuống ngựa. Hắn thầm nghĩ trong lòng: “ Tiên nữ của ta ơi! Đây không phải là Kỳ Liên Sơn mà là mẫu thân của người”.


Trương Hoán phát hiện ra vẻ bất thường của A Vượng, thấy hắn bị vẻ xinh đẹp mê hồn của Bùi Oánh làm cho thần hồn điên đảo thì trong lòng không khỏi thầm đắc ý. Trương Hoán mỉm cười nói với Bùi Oánh: “ Ta nghe nói huyện thành Thiên Bảo nằm dưới chân núi Tuyết Sơn, khí hậu ấm áp, hệt như bồng lai tiên cảnh. Đợi khi thời tiết ấm áp, ta sẽ đưa nàng tới thảo nguyên săn bắn. Chúng ta sẽ ở trong lều ngắm sao trời. Nàng có thích không?”


Không hiểu Bùi Oánh nghĩ tới chuyện gì, đột nhiên nàng đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi không dám nhìn Trương Hoán. A Vượng bên cạnh lại nhiều chuyện, hắn lại nghĩ rằng không thể để Bùi Oánh ở trong lều được. Hắn cuống quýt vỗ gáy, cảm thấy nỗi đau xuyên thấu đầu mình: “ Nữ thần của ta ơi! Con gái của nữ thần Tuyết Sơn sao có thể ở trong lều vài. Đồ thối tha này lại dám khinh nhờ tiên nữ hả?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom