Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 169
Nhóm dịch: Hồng Mai
Vi Ngạc gật đầu, ông ta gọi một người ra lệnh dẫn Bùi Oánh vào nội phủ. Khi Bùi Oánh đi rồi, Vi Ngạc lập tức cho mời Tưởng Hoán tới. Tưởng Hoán ở Vi phủ đã bốn, năm ngày nay, mấy lần Tưởng Hoán định quay về Trường An nhưng đều bị Vi Ngạc giữ lại. Tất cả mọi chuyện trong nhà Vi Ngạc đều thương lượng với Tưởng Hoán khiến Tưởng Hoán giống như một người rơi vào trong nước, muốn giãy dụa ngoi lên nhưng liền hoàn toàn chìm xuống đáy. Bây giờ Tưởng Hoán đã chính thức trở thành nòng cốt của Vi đảng.
Nghe Vi Ngạc kể lại mọi chuyện xong, Tưởng Hoán trầm tư giây lát rồi nói: “ Trương Hoán là một người vô cùng thông minh. Hắn đương nhiên sẽ biết mục đích giải hoà của Vi gia với hắn. Đương nhiên hắn cũng có thứ cần của Vi gia. Những cái khác không nói, chỉ nói Hà Tây không đủ tự cung cấp lương thực, đó là điểm yếu của hắn. Đáng lẽ hắn phải thừa cơ hội đưa ra yêu cầu khi hoà giải với Vi gia. Thế nhưng hai yêu cầu của sứ giả hắn mang tới không nói gì tới việc này vì vậy tại hạ nghĩ rằng hắn đang có hai suy nghĩ. Một là chờ Vi gia lên tiếng trước, hai là hắn muốn: kéo dài thời gian”.
“ Kéo dài thời gian?” Vi Ngạc khó hiểu hỏi: “ Tưởng huynh có thể nói rõ ràng một chút không?”
Tưởng Hoán cười nhạt nói: “ Nếu như tại hạ đoán không sai thì bây giờ Trương Hoán đang dùng sách lược kéo dài thời gian. Hắn muốn chờ hai nhà Thôi, Bùi ra mặt hòa giải, khiến cho hắn trở thành một quân cờ tranh đoạt của hai nhà Thôi, Bùi. Trước kia vì hắn không có căn cơ, sợ người khác nhân dịp nuốt sống hắn nên hắn mới từ chối sự lôi kéo của hai nhà Thôi, Bùi. Bây giờ hắn đã có Hà Tây làm hậu thuẫn. Đương nhiên là ở dưới Đại Thụ thì cũng được hưởng lợi. Hắn muốn nhờ tay hai nhà Thôi, Bùi lấy Lũng Hữu. Vi thượng thư, người này mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng. Nếu không sớm trừ đi, nhất định là một mối hoạ lớn”.
Lúc này Vi Ngạc lại nghĩ tới ý đồ phái Bùi Oánh tới của Trương Hoán, ông ta lại trở nên suy tư.
Lại nói Bùi Oánh được đưa tới nội phủ. Vi lão phu nhân đã phái cháu gái Vi Nhược Nguyệt tới đón. Vi Nhược Nguyệt cùng độ tuổi với Bùi Oánh, là muội muội của Vi Thanh, sinh sống ở kinh thành. Lần này quay về nhà để mừng thọ bà nội. Nàng cùng với Bùi Oánh, Trưởng Tôn Y Y, Thôi Ninh và Sở Minh Châu rất thân thiết với nhau. Hôm nay hai người gặp nhau nơi xa đương nhiên là rất thân mật với nhau.
Vi Nhược Nguyệt không nói nhiều, vô cùng tao nhã, e lệ. Những lần trước mấy người gặp nhau, nàng cũng chỉ đóng vai là người nghe kiên nhẫn. Lần này cũng thể, khi hai người nắm tay nhau đi vào nội phủ, cả đoạn đường đi Vi Nhược Nguyệt chỉ nghe Bùi Oánh xúc động nói.
“ Có biết ta gặp ở ở huyện Thiên Bảo không? Dương Phi Vũ, có nhớ không? Mấy năm trước người Trường An đều nói là nàng ấy đã tự sát. Không ngờ nàng ấy lại xuất hiện ở một huyện nhỏ bé, xa xôi nhất Đại Đường”.
“ Ồ, Dương Phi Vũ. Chúng ta đã từng học đàn ở chỗ nàng ấy”.
'Đúng vậy. Tết nguyên tiêu năm đó, Dương Phi Vũ đánh khúc Nghê Thường ở Quý Phi lâu làm điên đảo ba nghìn đệ tử, được coi là người hào hoa phong nhã bậc nhất. Đáng tiếc nàng ấy đã chọn sai trượng phu”.
“ Ồ, nàng ấy thực sự rất bất hạnh”.
Đột nhiên Bùi Oánh nghĩ ra một chuyện, nàng bình thản hỏi: “ Thôi Ninh thế nào rồi?”
“ Thôi Ninh hả? Đã lâu lắm rồi ta cũng không gặp nàng ấy. Ta nghe nói suốt ngày Thôi Ninh nhốt mình trong phòng, không ra ngoài. Y Y có tới gặp Thôi Ninh nói là nàng ấy rất gầy, còn muốn xuất gia nữa”.
Tâm trạng Bùi Oánh lập tức trở nên nặng nề. Nàng im lặng không nói gì nữa, không nói chuyện nữa. Suốt đoạn đường còn lại tâm trạng rất nặng nề, Bùi Oánh đi theo Vi Nhược Nguyệt vào trong viện của Vi lão phu nhân.
Trong Vi gia, Vi lão phu nhân chính là ông trời. Trên thực tế Vi lão phu nhân chính là người nắm quyền tối cao ở Vi gia. Trong Vi gia, không có một ai dám làm trái ý bà ta. Vấn đề là Vi lão phu nhân không hỏi han tới chuyện bên ngoài của Vi gia, nhiều năm nay bà ta chỉ ở trong một căn phòng nhỏ trong Vi gia. Người khiến Vi lão phu nhân đau lòng nhất chính là cháu đích tôn Vi Thanh. từ nhỏ tới giờ Vi Lão phu nhân vẫn coi Vi Thanh chính là bảo bối của lòng mình, thậm chí bây giờ Vi Thanh đã hai mươi mấy tuổi nhưng Vi lão phu nhân vẫn không muốn để Vi Thanh ra ngoài làm việc. Năm ngoái Vi Thanh bị bắt, bị uất ức khiến Vi lão phu nhân càng đau lòng. Một năm qua Vi lão phu nhân dùng đủ mọi cách thương yêu hắn. Vi Ngạc muốn con mình nhập ngũ đã bị Vi lão phu nhân mắng cho một trận.
Bùi Oánh đi vào trong nội đường được trang trí rực rỡ của Vi gia, nàng thấy Vi lão phu nhân ngồi trên sạp bằng gỗ tử đàn, mặc quần áo gấm hoa màu đỏ, đầu trang trí toàn dây bạc, châu báu, gương mặt hiền từ, mỉm cười nhìn Bùi Oánh đi vào. Ở phía sau Vi lão phu nhân là mười mấy con dâu, cháu gái đang vây quanh. Vi Thanh đang ngồi bên trái bà mình, ánh mắt phức tạp của hắn đang nhìn nàng. Bên kia Vi lão phu nhân chính là con gái của Tưởng Hoán, Tưởng Anh.
Bùi Oánh có biết Tưởng Anh, nàng lặng lẽ mỉm cười với Tưởng Anh rồi duyên dáng quỳ xuống, dịu dàng nói với Vi lão phu nhân: “ Cháu gái Oánh nhi xin chúc thọ lão tổ mẫu, chúc lão tổ mẫu vạn thọ nam sơn, bách niên giai lão”.
Vi lão phu nhân vui vẻ cười ha hả, bà ta vội vàng nói với Vi Thanh: “ Còn không mau đỡ muội muội của cháu đứng dậy”.
Vi Thanh trả lời định đứng dậy thì Tưởng Anh bên kia đã nhanh hơn, nàng bước tới trước một bước, đỡ Bùi Oánh đứng dậy, cười nói: “ Mấy tháng không gặp Bùi tiểu muội, xem ra càng ngày càng xinh đẹp'.
Cả thành Trường An đều biết Vi Thanh theo đuổi Bùi Oánh. Tưởng Anh sao có thể không biết?
Vi lão phu nhân ngẩn người rồi ngay lập tức có phản ứng. Trong lòng bà ta không thích nhất chính là tính ghen của nữ nhân. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Anh, Vi lão phu nhân đã không thích ánh mắt âm u của Tưởng Anh. Bà ta có cảm giác Tưởng Anh không xứng với cháu mình. Thế nhưng đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích của Vi gia, bà ta không thể can thiệp, cùng lắm thì sau này bà ta cho phép cháu mình lấy mấy nữ tử mà hắn thích là bình thê.
Bùi Oánh chính là nữ nhi trong số con nhà thế gia mà Vi lão phu nhân thích nhất. Giọng nói ngọt ngào, thông hiểu trái tim người già. Hơn nữa năm ngoái khi chính Vi lão phu nhân gặp nạn đã lên thuyền của Bùi Oánh đi Trường An. Vi lão phu nhân đã sớm coi Bùi Oánh như cháu dâu mình. Trong con mắt Vi lão phu nhân Bùi Oánh tốt hơn hẳn cháu dâu này của bà ta gấp trăm lần. Người ta là con gái của Tả tướng. Chẳng lẽ quan hệ thông gia với tả tướng lại không bằng với một thị lang nho nhỏ sao?
Dù trong lòng Vi lão phu nhân không vui nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Vi lão phu nhân ho khan một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho Bùi Oánh tới bên cạnh mình. Vi lão phu nhân đau lòng nói: “ Bây giờ là lúc băng tuyết ngập trời lại khiến cháu vất vả từ Trường An tới đây chúc thọ ta. Nếu cháu nói sớm một tiếng, ta đã cho Thanh nhi đi đón cháu. Còn nữa hãy ở đây chơi mấy tháng, ta sẽ cho Thanh nhi đưa cháu đi chơi Lũng Hữu”.
Tưởng Anh ở bên cạnh nghe Vi lão phu nhân nói chuyện với Bùi Oánh, một câu Thanh nhi, hai câu Thanh nhi. Chính nàng đã tới đây mấy ngày nhưng chưa bao giờ nghe nói Vi lão phu nhân nói muốn Vi Thanh đưa mình đi chơi Lũng Hữu. Mặc dù không dám tỏ thái độ nhưng sắc mặt nàng sa sầm xuống khiến đôi mắt càng trở nên âm u.
Bùi Oánh là người rất nhạy cảm. Nàng nghe Vi lão phu nhân hiểu nhầm mình từ Trường An tới, lại thấy sắc mặt Tưởng Anh không tốt, điều quan trọng hơn là Vi Thanh ở sau nàng. Ánh mắt si ngốc, nóng bỏng của hắn như muốn đâm thủng lưng nàng. Đương nhiên trong lòng Bùi Oánh hiểu rõ Vi lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.
Bùi Oánh không nói sự thật, nàng chỉ cười nói: “ Lão tổ mẫu không biết rồi. Mấy hôm nữa là ngày mùng tám tháng chạp, Bùi gia làm lễ tế tổ, phụ thân bảo cháu phải sớm quay về. Oánh nhi là nữ nhi ngoan của phụ thân, cháu không dám trái lời. Lần sau cháu nhất định lại tới chơi với lão tổ mẫu”.
Giọng nói ngọt ngào, thái độ yêu kiều khiến Vi lão phu nhân như nở hoa trong lòng. Bà ta cầm tay Bùi Oánh nói: “ Hay! Hay! Cháu gái ngoan, lão tổ mẫu thích cháu nhất”.
Lúc này Vi Thanh không kiềm chế được nữa, hắn tiến lên cwoif xoà nói: “ Không bằng để ta đưa Oánh muội quay về Trường An?”
Vi Thanh mới nói xong, Tưởng Anh cũng không kiềm chế được lòng mình nữa, nàng nặng nề “ hừ” một tiếng nói: “ Ngày mai ta cũng quay về Trường An” Nói xong nàng quay người bỏ ra khỏi phòng.
Trong nội đường vô cùng tĩnh lặng, Vi lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tưởng Anh, chờ khi Tưởng Anh đi xa rồi bà ta mới thở dài nói: “ Bây giờ có một số người không coi bà già này vào mắt”.
Vi lão phu nhân vỗ tay Bùi Oánh nói: “ Lão tổ mẫu mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút. Đa tạ cháu đã tới chúc thọ. Cháu phải đi ta cũng không ngăn cản. Nhưng cháu hãy nể mặt ta để Thanh nhi tiễn cháu một đoạn đường”.
Bất đắc dĩ Bùi Oánh đành phải đồng ý. Khi nàng rời khỏi nội đường Vi Thanh đi theo sau nàng. Khi hai người đi được mấy chục bước, Bùi Oánh quay người nói: “ Đưa tới đây thôi! Xin Vi huynh hãy quay về'.
Vi Thanh ngẩn ngơ, hắn trơ mắt đứng nhìn Bùi Oánh đi xa dần. Đột nhiên Vi Thanh nghĩ tới việc cả đời này hắn phải sống với một nữ nhân mà hắn không yêu thương, trong khi đó không còn cơ hội gặp lại nữ nhân mà chính mình đã si mê nhiều năm qua. Sự buồn tủi, phẫn uất trong lòng hắn đồng loạt bùng phát, hắn không còn có thể kiềm chế được lòng mình nữa rồi. Vi Thanh mạnh mẽ chạy lên trước mặt Bùi Oánh, hắn giang tay cản nàng nói: “ Muội không nên đi”.
Vi Ngạc gật đầu, ông ta gọi một người ra lệnh dẫn Bùi Oánh vào nội phủ. Khi Bùi Oánh đi rồi, Vi Ngạc lập tức cho mời Tưởng Hoán tới. Tưởng Hoán ở Vi phủ đã bốn, năm ngày nay, mấy lần Tưởng Hoán định quay về Trường An nhưng đều bị Vi Ngạc giữ lại. Tất cả mọi chuyện trong nhà Vi Ngạc đều thương lượng với Tưởng Hoán khiến Tưởng Hoán giống như một người rơi vào trong nước, muốn giãy dụa ngoi lên nhưng liền hoàn toàn chìm xuống đáy. Bây giờ Tưởng Hoán đã chính thức trở thành nòng cốt của Vi đảng.
Nghe Vi Ngạc kể lại mọi chuyện xong, Tưởng Hoán trầm tư giây lát rồi nói: “ Trương Hoán là một người vô cùng thông minh. Hắn đương nhiên sẽ biết mục đích giải hoà của Vi gia với hắn. Đương nhiên hắn cũng có thứ cần của Vi gia. Những cái khác không nói, chỉ nói Hà Tây không đủ tự cung cấp lương thực, đó là điểm yếu của hắn. Đáng lẽ hắn phải thừa cơ hội đưa ra yêu cầu khi hoà giải với Vi gia. Thế nhưng hai yêu cầu của sứ giả hắn mang tới không nói gì tới việc này vì vậy tại hạ nghĩ rằng hắn đang có hai suy nghĩ. Một là chờ Vi gia lên tiếng trước, hai là hắn muốn: kéo dài thời gian”.
“ Kéo dài thời gian?” Vi Ngạc khó hiểu hỏi: “ Tưởng huynh có thể nói rõ ràng một chút không?”
Tưởng Hoán cười nhạt nói: “ Nếu như tại hạ đoán không sai thì bây giờ Trương Hoán đang dùng sách lược kéo dài thời gian. Hắn muốn chờ hai nhà Thôi, Bùi ra mặt hòa giải, khiến cho hắn trở thành một quân cờ tranh đoạt của hai nhà Thôi, Bùi. Trước kia vì hắn không có căn cơ, sợ người khác nhân dịp nuốt sống hắn nên hắn mới từ chối sự lôi kéo của hai nhà Thôi, Bùi. Bây giờ hắn đã có Hà Tây làm hậu thuẫn. Đương nhiên là ở dưới Đại Thụ thì cũng được hưởng lợi. Hắn muốn nhờ tay hai nhà Thôi, Bùi lấy Lũng Hữu. Vi thượng thư, người này mưu tính sâu xa, nhìn xa trông rộng. Nếu không sớm trừ đi, nhất định là một mối hoạ lớn”.
Lúc này Vi Ngạc lại nghĩ tới ý đồ phái Bùi Oánh tới của Trương Hoán, ông ta lại trở nên suy tư.
Lại nói Bùi Oánh được đưa tới nội phủ. Vi lão phu nhân đã phái cháu gái Vi Nhược Nguyệt tới đón. Vi Nhược Nguyệt cùng độ tuổi với Bùi Oánh, là muội muội của Vi Thanh, sinh sống ở kinh thành. Lần này quay về nhà để mừng thọ bà nội. Nàng cùng với Bùi Oánh, Trưởng Tôn Y Y, Thôi Ninh và Sở Minh Châu rất thân thiết với nhau. Hôm nay hai người gặp nhau nơi xa đương nhiên là rất thân mật với nhau.
Vi Nhược Nguyệt không nói nhiều, vô cùng tao nhã, e lệ. Những lần trước mấy người gặp nhau, nàng cũng chỉ đóng vai là người nghe kiên nhẫn. Lần này cũng thể, khi hai người nắm tay nhau đi vào nội phủ, cả đoạn đường đi Vi Nhược Nguyệt chỉ nghe Bùi Oánh xúc động nói.
“ Có biết ta gặp ở ở huyện Thiên Bảo không? Dương Phi Vũ, có nhớ không? Mấy năm trước người Trường An đều nói là nàng ấy đã tự sát. Không ngờ nàng ấy lại xuất hiện ở một huyện nhỏ bé, xa xôi nhất Đại Đường”.
“ Ồ, Dương Phi Vũ. Chúng ta đã từng học đàn ở chỗ nàng ấy”.
'Đúng vậy. Tết nguyên tiêu năm đó, Dương Phi Vũ đánh khúc Nghê Thường ở Quý Phi lâu làm điên đảo ba nghìn đệ tử, được coi là người hào hoa phong nhã bậc nhất. Đáng tiếc nàng ấy đã chọn sai trượng phu”.
“ Ồ, nàng ấy thực sự rất bất hạnh”.
Đột nhiên Bùi Oánh nghĩ ra một chuyện, nàng bình thản hỏi: “ Thôi Ninh thế nào rồi?”
“ Thôi Ninh hả? Đã lâu lắm rồi ta cũng không gặp nàng ấy. Ta nghe nói suốt ngày Thôi Ninh nhốt mình trong phòng, không ra ngoài. Y Y có tới gặp Thôi Ninh nói là nàng ấy rất gầy, còn muốn xuất gia nữa”.
Tâm trạng Bùi Oánh lập tức trở nên nặng nề. Nàng im lặng không nói gì nữa, không nói chuyện nữa. Suốt đoạn đường còn lại tâm trạng rất nặng nề, Bùi Oánh đi theo Vi Nhược Nguyệt vào trong viện của Vi lão phu nhân.
Trong Vi gia, Vi lão phu nhân chính là ông trời. Trên thực tế Vi lão phu nhân chính là người nắm quyền tối cao ở Vi gia. Trong Vi gia, không có một ai dám làm trái ý bà ta. Vấn đề là Vi lão phu nhân không hỏi han tới chuyện bên ngoài của Vi gia, nhiều năm nay bà ta chỉ ở trong một căn phòng nhỏ trong Vi gia. Người khiến Vi lão phu nhân đau lòng nhất chính là cháu đích tôn Vi Thanh. từ nhỏ tới giờ Vi Lão phu nhân vẫn coi Vi Thanh chính là bảo bối của lòng mình, thậm chí bây giờ Vi Thanh đã hai mươi mấy tuổi nhưng Vi lão phu nhân vẫn không muốn để Vi Thanh ra ngoài làm việc. Năm ngoái Vi Thanh bị bắt, bị uất ức khiến Vi lão phu nhân càng đau lòng. Một năm qua Vi lão phu nhân dùng đủ mọi cách thương yêu hắn. Vi Ngạc muốn con mình nhập ngũ đã bị Vi lão phu nhân mắng cho một trận.
Bùi Oánh đi vào trong nội đường được trang trí rực rỡ của Vi gia, nàng thấy Vi lão phu nhân ngồi trên sạp bằng gỗ tử đàn, mặc quần áo gấm hoa màu đỏ, đầu trang trí toàn dây bạc, châu báu, gương mặt hiền từ, mỉm cười nhìn Bùi Oánh đi vào. Ở phía sau Vi lão phu nhân là mười mấy con dâu, cháu gái đang vây quanh. Vi Thanh đang ngồi bên trái bà mình, ánh mắt phức tạp của hắn đang nhìn nàng. Bên kia Vi lão phu nhân chính là con gái của Tưởng Hoán, Tưởng Anh.
Bùi Oánh có biết Tưởng Anh, nàng lặng lẽ mỉm cười với Tưởng Anh rồi duyên dáng quỳ xuống, dịu dàng nói với Vi lão phu nhân: “ Cháu gái Oánh nhi xin chúc thọ lão tổ mẫu, chúc lão tổ mẫu vạn thọ nam sơn, bách niên giai lão”.
Vi lão phu nhân vui vẻ cười ha hả, bà ta vội vàng nói với Vi Thanh: “ Còn không mau đỡ muội muội của cháu đứng dậy”.
Vi Thanh trả lời định đứng dậy thì Tưởng Anh bên kia đã nhanh hơn, nàng bước tới trước một bước, đỡ Bùi Oánh đứng dậy, cười nói: “ Mấy tháng không gặp Bùi tiểu muội, xem ra càng ngày càng xinh đẹp'.
Cả thành Trường An đều biết Vi Thanh theo đuổi Bùi Oánh. Tưởng Anh sao có thể không biết?
Vi lão phu nhân ngẩn người rồi ngay lập tức có phản ứng. Trong lòng bà ta không thích nhất chính là tính ghen của nữ nhân. Khi lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Anh, Vi lão phu nhân đã không thích ánh mắt âm u của Tưởng Anh. Bà ta có cảm giác Tưởng Anh không xứng với cháu mình. Thế nhưng đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích của Vi gia, bà ta không thể can thiệp, cùng lắm thì sau này bà ta cho phép cháu mình lấy mấy nữ tử mà hắn thích là bình thê.
Bùi Oánh chính là nữ nhi trong số con nhà thế gia mà Vi lão phu nhân thích nhất. Giọng nói ngọt ngào, thông hiểu trái tim người già. Hơn nữa năm ngoái khi chính Vi lão phu nhân gặp nạn đã lên thuyền của Bùi Oánh đi Trường An. Vi lão phu nhân đã sớm coi Bùi Oánh như cháu dâu mình. Trong con mắt Vi lão phu nhân Bùi Oánh tốt hơn hẳn cháu dâu này của bà ta gấp trăm lần. Người ta là con gái của Tả tướng. Chẳng lẽ quan hệ thông gia với tả tướng lại không bằng với một thị lang nho nhỏ sao?
Dù trong lòng Vi lão phu nhân không vui nhưng không biểu hiện ra bên ngoài. Vi lão phu nhân ho khan một tiếng rồi vẫy tay ra hiệu cho Bùi Oánh tới bên cạnh mình. Vi lão phu nhân đau lòng nói: “ Bây giờ là lúc băng tuyết ngập trời lại khiến cháu vất vả từ Trường An tới đây chúc thọ ta. Nếu cháu nói sớm một tiếng, ta đã cho Thanh nhi đi đón cháu. Còn nữa hãy ở đây chơi mấy tháng, ta sẽ cho Thanh nhi đưa cháu đi chơi Lũng Hữu”.
Tưởng Anh ở bên cạnh nghe Vi lão phu nhân nói chuyện với Bùi Oánh, một câu Thanh nhi, hai câu Thanh nhi. Chính nàng đã tới đây mấy ngày nhưng chưa bao giờ nghe nói Vi lão phu nhân nói muốn Vi Thanh đưa mình đi chơi Lũng Hữu. Mặc dù không dám tỏ thái độ nhưng sắc mặt nàng sa sầm xuống khiến đôi mắt càng trở nên âm u.
Bùi Oánh là người rất nhạy cảm. Nàng nghe Vi lão phu nhân hiểu nhầm mình từ Trường An tới, lại thấy sắc mặt Tưởng Anh không tốt, điều quan trọng hơn là Vi Thanh ở sau nàng. Ánh mắt si ngốc, nóng bỏng của hắn như muốn đâm thủng lưng nàng. Đương nhiên trong lòng Bùi Oánh hiểu rõ Vi lão phu nhân vẫn chưa từ bỏ ý định của mình.
Bùi Oánh không nói sự thật, nàng chỉ cười nói: “ Lão tổ mẫu không biết rồi. Mấy hôm nữa là ngày mùng tám tháng chạp, Bùi gia làm lễ tế tổ, phụ thân bảo cháu phải sớm quay về. Oánh nhi là nữ nhi ngoan của phụ thân, cháu không dám trái lời. Lần sau cháu nhất định lại tới chơi với lão tổ mẫu”.
Giọng nói ngọt ngào, thái độ yêu kiều khiến Vi lão phu nhân như nở hoa trong lòng. Bà ta cầm tay Bùi Oánh nói: “ Hay! Hay! Cháu gái ngoan, lão tổ mẫu thích cháu nhất”.
Lúc này Vi Thanh không kiềm chế được nữa, hắn tiến lên cwoif xoà nói: “ Không bằng để ta đưa Oánh muội quay về Trường An?”
Vi Thanh mới nói xong, Tưởng Anh cũng không kiềm chế được lòng mình nữa, nàng nặng nề “ hừ” một tiếng nói: “ Ngày mai ta cũng quay về Trường An” Nói xong nàng quay người bỏ ra khỏi phòng.
Trong nội đường vô cùng tĩnh lặng, Vi lão phu nhân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tưởng Anh, chờ khi Tưởng Anh đi xa rồi bà ta mới thở dài nói: “ Bây giờ có một số người không coi bà già này vào mắt”.
Vi lão phu nhân vỗ tay Bùi Oánh nói: “ Lão tổ mẫu mệt rồi, muốn đi nghỉ một chút. Đa tạ cháu đã tới chúc thọ. Cháu phải đi ta cũng không ngăn cản. Nhưng cháu hãy nể mặt ta để Thanh nhi tiễn cháu một đoạn đường”.
Bất đắc dĩ Bùi Oánh đành phải đồng ý. Khi nàng rời khỏi nội đường Vi Thanh đi theo sau nàng. Khi hai người đi được mấy chục bước, Bùi Oánh quay người nói: “ Đưa tới đây thôi! Xin Vi huynh hãy quay về'.
Vi Thanh ngẩn ngơ, hắn trơ mắt đứng nhìn Bùi Oánh đi xa dần. Đột nhiên Vi Thanh nghĩ tới việc cả đời này hắn phải sống với một nữ nhân mà hắn không yêu thương, trong khi đó không còn cơ hội gặp lại nữ nhân mà chính mình đã si mê nhiều năm qua. Sự buồn tủi, phẫn uất trong lòng hắn đồng loạt bùng phát, hắn không còn có thể kiềm chế được lòng mình nữa rồi. Vi Thanh mạnh mẽ chạy lên trước mặt Bùi Oánh, hắn giang tay cản nàng nói: “ Muội không nên đi”.
Bình luận facebook