• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 176

Nhóm dịch: Hồng Mai


Chuyện đi quận Linh Vũ lần này cũng như vậy. Thôi Tiểu Phù đưa cho nàng thư thu phục Đoàn Tú Thực, nàng đã hiểu Thôi Tiểu Phù muốn nàng thay mặt đi tới quận Linh Vũ. Lúc này hai người không chỉ có sự tin tưởng lẫn nhau mà còn cả tình thân. Nếu tương lai sau này có một ngày Trương Hoán và Thôi Tiểu Phù không thể tránh khỏi xung đột, Lý Phiên Vân nàng sẽ đi theo con đường nào?


Một lúc lâu sau Lý Phiên Vân thở dài nói: “ Chuyện tương lai không ai biết trước “.


Đột nhiên Lý Phiên Vân quay người, ánh mắt sáng rực của nàng chăm chú nhìn Trương Hoán, nàng nói: “ Cho dù thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không để hai người các ngươi trở thành kẻ thù của nhau”.


Đêm đã khuya. Đêm nay Lý Phiên Vân sẽ ở trong đại doanh của Trương Hoán, ngày mai nàng tiếp tục đi lên phía bắc. Trương Hoán được mấy trăm thân binh hộ vệ, một lần nữa quay về đại trướng ở cách đó năm dặm.


Bầu trời đêm rất quang, những ngôi sao trên trời giống như bảo thạch điểm trên tấm mang đêm vô hạn. bầu không khí trong lành, mà rét lạnh khiến máu người sắp sửa đông thành băng giá.


Đoàn người chậm rãi đi trên đường. Trước đó Trương Hoán đã dạy Hoa Cẩm Tú cưỡi ngựa nên bây giờ nàng có thể tự cưỡi một thớt ngựa cũng nhỏ gầy như nàng. Mặc dù động tác của Hoa Cẩm Tú còn gượng gạo nhưng ít nhất nàng sẽ không ngã ngựa. Hoa Cẩm Tú thỉnh thoảng lén nhìn Trương Hoán, thấy Trương Hoán trầm ngâm không nói gì, mấy lần nàng định lên tiếng nói với hắn một việc nhưng rồi lại không dám quấy rầy hắn.


Trương Hoán ngồi trầm tư trên lưng ngựa. Khi hắn chia tay với Lý Phiên Vân, Lý Phiên Vân đã nói cho hắn một tin. Thôi Viên đã quyết định đồng ý đám hỏi của Vương gia. Sau tết nguyên tiêu, Thôi Ninh sẽ được gả cho Vương Nghiên, trưởng tử của Vương Ngang.


Trương Hoán ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, hắn thở một hơi dài. Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười hai. Hắn chỉ còn thời gian hai mươi lăm ngày nữa thôi.


“ Công tử, trước khi ta đi hai ngày, ta tới Đông Nội Uyển thu nhặt đồ đạc. Ta gặp Thôi tiểu thư ở phòng cũ” Đột nhiên giọng nói ngây thơ của Hoa Cẩm Tú vang lên


Trương Hoán giật mình, hắn lập tức ghìm cương ngựa chạy chậm lại, đi tới bên cạnh Hoa Cẩm Tú hỏi: “ Nàng có nói gì không?”


“ Thôi tiểu thư không nói gì, chỉ ngồi ngơ ngác trên bậc thềm, trong tay cầm một miếng ngọc bội. Ta còn thấy tiểu thư khóc”.


Trương Hoán vô cùng đau đớn, giống như vừa bị ai đâm một đao. Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời đêm ở phương đông, hai bàn tay nắm chặt.


Năm mới của năm Tuyên Nhân thứ hai đã tới. Đây là cái tết đầu tiên sau khi tân Hoàng đế lên ngôi. Thời tiết bình thường, mưa thuận gió hoà khiến niềm vui đón tết lên cao tổ cùng. Nhà nhà đều bận rộn, làm bánh mật, ủ rượu gạo, đốt pháo, trang trí cây đào. Cả Đại Đường trong niềm vui đón tết.


Ngày đầu năm mới, theo tập tục từ xưa, đây là khoảng thời gian không bước chân ra khỏi cửa. Sau một đêm mệt mỏi đón giao thừa, phần lớn mọi người còn đang ngủ say. Sau một đêm tuyết rơi nhẹ, trên mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng. Những cây tùng óng ánh một màu trắng xoá, trông giống như thế giới ngọc thạch xinh đẹp.


Trên quan đạo ở phía tây thành Phượng Tường có một đoàn người. Nói chính xác đó là đội kỵ binh dài, ước chừng có khoảng bảy, tám trăm người và hơn hai trăm thớt ngựa dự bị. Ở giữa đội kỵ binh có mấy chiếc xe ngựa. Đội kỵ binh này đương nhiên chính là của Trương Hoán quay về kinh báo cáo công tác. Đoàn người của Trương Hoán rời quận Vũ Uy vào ngày hai mươi bốn tháng chạp, dọc đường màn trời chiếu đất, ngày đêm hành quân cuối cùng cũng nhìn thấy tường thành Phượng Tường hùng vĩ.


Người đầu tiên phát ra tiếng suýt xoa chính là tiểu nha hoàn Tiểu Thu của Bùi Oánh. Tiểu Thu là tiểu nha đầu cực kỳ mẫn cảm với những kiến trúc cao to khác thường. Tiểu Thu ngồi nhìn qua cửa xe ngựa, liên tục kêu lên tiếng than kinh hãi khi thấy tường thành hùng vĩ đồ sộ. Không chỉ Hoa Cẩm Tú ngồi chung xe ngựa cùng nàng mà cả binh lính cưỡi ngựa bên cạnh xe ngựa cũng không nhịn được cười.


“ Nha đầu, hãy ngậm miệng lại” từ trong gió lạnh vang lên tiếng cười khiển trách của Bùi Oánh. Tiểu Thu cúi đầu, xấu hổ rụt đầu vào trong xe.


“ Thuở nhỏ đi xa già mới về.


Tóc tuy đã bạc giọng như quê”


Bùi Oánh ngồi trong chiếc xe ngựa đi đầu. Nàng trang điểm như gấm như hoa, giống như ánh bình minh rực rỡ. Lúc này Bùi Oánh đang cúi đầu ngâm hai câu thơ nổi tiếng của Hạ Tri Chương, lòng nàng cực kỳ kích động. Nàng mới rời đi hai tháng nhưng trong lòng có cảm giác tựa hồ đã rất nhiều năm rồi. Khi đi nàng là một thiếu nữ yếu ớt, phóng khoáng, khi quay về nàng đã thành một thiếu phụ chín chắn. Tất cả như đang trong giấc mộng vậy.


“ Đô đốc, quân canh cổng thành Phượng Tường đã đồng ý cho vào thành. Trần tướng quân đã xác nhận tin tức”.


Từ xa một tên thân binh giục ngựa chạy tới, tiếng bẩm báo của hắn cắt ngang suy nghĩ của Bùi Oánh. Ánh mắt nàng chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn của Trương Hoán.


“ Thông báo cho các huynh đệ vào thành”.


“ Dạ!” Lập tức Lận Cửu Hàn lên tiếng ra lệnh cho binh lính bắt đầu vào thành.


Theo như lẽ thường, sau khi Trương Hoán quyết định vào thành, hắn sẽ nói mấy câu đùa cợt với nàng. Thế nhưng bây giờ Trương Hoán lại giục ngựa chạy lên trước, mà không chỉ có lần này, suốt dọc đường đi, Trương Hoán đều thế, giống như hắn đang trốn tránh nàng.


Khi nhìn bóng dáng xa dần của Trương Hoán, đôi mày thanh tú của Bùi Oánh khẽ nhíu lại. Mặc dù phụ thân nàng đã đồng ý hôn nhân của nàng. Thế nhưng lần vội vã quay về kinh này khiến lòng nàng cảm thấy bất an. Sự bất an này xuất phát từ sự biến đổi tâm trạng của Trương Hoán. Sau khi nàng đi sứ Khai Dương quay về, nàng nhận ra Trương Hoán đã có biến đổi rất nhỏ, tình cảm của hắn không mãnh liệt như trước. Ánh mắt hắn mơ hồ có sự u buồn. Ban đầu nàng tưởng khi nàng vắng mặt Dương Phi Vũ đã nhân cơ hội quấy rối, thế nhưng khi nàng hỏi thân binh thì biết Trương Hoán không cho Dương Phi Vũ cơ hội. Từ sau khi Trương Hoán tới quận Khai Dương đàm phán quay về, ánh mắt u buồn của hắn càng lúc càng nặng nề. Hắn chỉ nghỉ ngơi một ngày một đêm đã lập tức muốn quay về Trường An. Lúc này Bùi Oánh mới mơ hồ hiểu ra, sự biến đổi tâm tình của ái lang phần nào có liên quan tới Thôi Ninh.


Ghen ghét là bản chất của tình yêu, cũng là bản tính của nữ nhân. Bùi Oánh đương nhiên không phải là người ngoại lệ. Nàng không muốn chia năm xẻ bảy người mình yêu. Cho dù người đó là ai, Bùi Oánh biết một điều nàng tuyệt đối không có khả năng độc chiếm Trương Hoán. Một nam nhân có ý chí ngàn dặm tuyệt đối không chỉ có một nữ nhân. Ngay từ ngày Bùi Oánh quyết định theo Trương Hoán rời khỏi Trường An, nàng đã biết sớm muộn sẽ có một ngày Thôi Ninh sẽ sống bên cạnh mình. Nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Nàng không từ chối Thôi Ninh nhưng nàng không muốn Trương Hoán quá coi trọng chuyện này. Nàng yêu thích một nam nhân ôm chí lớn, anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, thích làm đại sự lập nên nghiệp lớn mà không phải một công tử suốt ngày thưởng hoa dưới ánh trăng, cúi đầu dưới váy nữ nhi.


Chuyện của Thôi Ninh nên kết thúc. Bùi Oánh đã thầm hạ quyết tâm. Nàng muốn tìm một cơ hội để khuyên nhủ Trương Hoán.


Đội ngũ bắt đầu chậm rãi gia tăng tốc độ, tiến vào thành Phượng Tường.


Thành Phượng Tường là điểm đầu tiên của Lũng Hữu để tiến vào Quan Trung. Nó có vị trí chiến lược cực kỳ trong yếu. Nó cũng là toà thành lớn thứ hai sau thành Trường An của khu vực Quan Trung. Trong thành có rất nhiều quân đội, dân cư đông đúc. Căn cứ theo phân bố quyền lực Thôi tây, Bùi đông. Thành Phượng Tường thuộc quyền khống chế của Thôi Viên. Trong thành có năm vạn quân trấn thủ. Hiện nay Tiết độ sứ Phượng Tường chính là Thôi Khánh Công. Thế nhưng Thôi Khánh Công cũng là Kim Ngô Vệ Đại tướng quân, thường trú ở thành Trường An, việc quân của thành Phượng Tường do phó Tiết độ sứ Lý Mạc đảm nhiệm.


Nói chung quân Phượng Tường không can thiệp vào chính sự địa phương. Các công việc lặt vặt như việc đi lại xuyên qua thành, kiểm tra giấy tờ đều do Đoàn Luyên binh của Thứ sử Phượng Tường đảm nhiệm. Chỉ có những đội quân trên tám trăm người mới do quân đội trực tiếp kiểm tra, Thế nhưng Lý Mạc mới nhận được lệnh đặc biệt của Thôi Viên. Tất cả binh lính từ ba nơi Lũng Hữu, Hà Tây, Linh Vũ muốn tiến vào Quan Trung nhất định phải lập tức trình báo cho ông ta, hơn nữa cho dù số lượng là bao nhiêu đi nữa, quân trấn thủ phải kiểm tra chặt chẽ.


Vì vậy thủ tục để Trương Hoán vào thành diễn ra cực kỳ rườm rà. Thẩm tra đối chiếu với công văn của bộ lại và bộ binh, kiểm tra nhân số binh lính, kiểm tra, đối chiếu số lượng vũ khí ( quân ngoài vào Trường An chỉ cho mang theo đao kiếm. Binh khí dài và quân nỏ đều không được phép mang vào ). Sau khi bận bịu gần nửa canh giờ, Trương Hoán mới được phép vào thành Phượng Tường.


“ Trương đô đốc, tại hạ làm việc theo quy định, có nhiều đắc tội” phó Tiết độ sứ Phượng Tường Lý Mạc đứng bên cạnh cổng thành, chắp tay xin lỗi Trương Hoán. Thôi Viên chỉ ra lệnh cho hắn kiểm tra ngặt nghèo, còn không có bất kỳ yêu cầu nào khác. Sau khi kiểm tra không có vi phạm nào, Lý Mạc liền để Trương Hoán vào thành.


Trương Hoán cũng chắp tay cười nói: “ Lý phó sứ hết lòng vì công việc, làm việc đúng quy định. Trương Hoán nào dám oán hận. Chỉ mong khi ta xuất quan, Lý tướng quân chiếu cố nhiều hơn”.


“ Đó là đương nhiên. Trương đô đốc đi đường cẩn thận'.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom