Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 182
Nhóm dịch: Hồng Mai
Đây chính là người duy nhất ủng hộ Thôi Tiểu Phù. Nàng nhất định nhân dịp triều kiến đầu năm này kiếm cho Đoàn Tú Thực danh phận Tiết độ sứ Sóc Phương, để ông ta có thể danh chính ở lại quận Linh Vũ. Thế nhưng nếu trong triều không có ai trợ giúp thì cũng không thành. Ai có thể giúp nàng thực hiện nguyện vọng này đây?
Thôi Tiểu Phù không khỏi nặng nề khoanh một vòng trong xung quanh cái tên Trương Hoán. Đây chính là chư hầu một phương mới nổi của Đại Đường, là người hợp tác với nàng. Chính là dựa vào Trương Hoán, nàng mới đạt được nguyện vọng leo lên Thái hậu.
Đáng tiếc Trương Hoán không chịu ở lại kinh thành, cuối cùng hắn còn cưới con gái của Bùi Tuấn. Điều này khiến cho Thôi Tiểu Phù rất thất vọng. Thế nhưng Lý Phiên Vân đã khuyên nhủ nàng là chí hướng của Trương Hoán không nằm ở chỗ chỉ là chư hầu một phương. Sớm muộn gì Trương Hoán cũng trở mặt với hai người Thôi, Bùi.
Hai người đều nhất trí ở một điểm: thanh trừ thế gia, chấn chỉnh lại triều chính. Còn chuyện phân phối quyền lực sau khi Trương Hoán đăng cơ vẫn là chuyện rất xa vời. Điều quan trọng nhất là hiện này Trương Hoán là người duy nhất trợ giúp nàng.
Sáng sớm nay nàng đã được hoạn quan phụ trách thu mua vật phẩm bên ngoài mật báo: sáng sớm nay Trương Hoán đã vào kinh. Thôi Tiểu Phù chậm rãi viết một cái tên thứ ba: Thôi Ninh.
Ánh mắt của Thôi Tiểu Phù dần hiện lên vẻ vui mừng rất khó hiểu.
Điện Lân Đức ở về phía tây của Thái Dịch trì, là nội cung xử lý chính sự của Hoàng đế Đại Đường, cũng là nơi phê duyệt tấu chương hàng ngày của Thôi Tiểu Phù, thỉnh thoảng nghe một số đại thần thương nghị đối sách. Lúc này Trương Hoán dưới sự giám sát của hơn mười thị vệ cung đình đang đứng chờ bên ngoài.
“ Triệu Đô đốc Lương Châu Trương Hoán vào yết kiến!”.
“ Triệu Đô đốc Lương Châu Trương Hoán vào yết kiến!”.
Một giọng nói lanh lảnh từ bên trong điện Lân Đức theo thứ tự được truyền ra ngoài. Điện Lân Đức là tên gọi chung của một quần thể kiến trúc đồ sộ, cung điện, lầu các trùng trùng điệp điệp canh nhau, tường cao san sát, đề phòng nghiêm ngặt.
Lúc này một lão hoạn quan tuổi cao, lưng còng từ trong cung chậm rãi đi ra ngoài. Bối cảnh hùng vĩ của cung điện khiến thân thể gầy gò của lão hoạn quan có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Lão hoạn quan đi tới trước mặt Trương Hoán rồi cúi đầu.
“ Á thúc!” Trương Hoán khẽ kêu lên. Lão hoạn quan chấn động, cả người run rẩy. Gương mặt có những nếp nhăn đầy đặc từ từ ngẩng lên. Lão hoạn quan yên lặng, chăm chú nhìn Trương Hoán. Đây chính là đứa trẻ mà ông đã nuôi từ nhỏ tới lớn. Đột nhiên trong mắt ông hiện lên một tình cảm khác thường.
“ Thái hậu tuyên ngài!” Bốn từ ngắn ngủn, nhưng lão hoạn quan nói vô cùng khó nhọc. Nói xong ông lại xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ dẫn Trương Hoán vào trong.
Trương Hoán không nói gì, hắn lặng lẽ đi theo Á thúc. Khi đi tới cửa ngách của đại điện, á thúc đứng lại, chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo Trương Hoán tự mình đi vào.
Trương Hoán nhẹ nhàng ôm bả vai á thúc, ôn hoà nói: “ Ta cực kỳ vui mừng khi nghe nói ngươi không chết” Nói xong Trương Hoán đi vào Thiên điện. Á thúc ngơ ngác nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ và cao lớn của Trương Hoán. Bất giác những giọt nước mắt vui sướng lăn xuống từ đôi mắt đục đục của ông.
“ Thần Đô đốc Lương Châu Trương Hoán tham kiến Thái hậu” Trương Hoán đi vào thiên điện, hắn khom người thi lễ với Thôi Tiểu Phù.
Thiên điện không rộng, hai bên chỉ có hơn mười hoạn quan và cung nữ. Ở chính giữa điện một tấm màn rất lớn từ trên đỉnh buông xuống chia điện ra làm hai. Nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thôi Tiểu Phù.
“ Ban ngồi cho Trương đô đốc”.
Giọng nói cực kỳ vui mừng của Thôi Tiểu Phù vang lên sau tấm màn: “ Mấy tháng không gặp. Ngươi hãy lại gần đây cho ai gia nhìn một cái'.
Một cung nữ mang ra một cái ghế đệm cho Trương Hoán. Trương Hoán ngồi xuống, hắn cúi thấp người xuống cười nói: “ Trương Hoán ở Hà Tây chính là trấn thủ biên giới của triều đình, thu phục phần đất đã mất của Đại Đường, thế nhưng binh yếu lương thiếu, thành trì không đủ vì vậy lần về kinh này một là báo cáo công việc, điều thứ hai quan trọng hơn là muốn triều đình ủng hộ. Nhất là sự ủng hộ của Thái hậu”.
“ Thực ra Ai gia rất muốn ủng hộ người. Đáng tiếc Ai gia không có quyền lực” Thôi Tiểu Phù cười gượng gạo nói. Thôi Tiểu Phù phất tay sao. Đám hoạn quan và cung nữ lập tức đi ra ngoài. Trong Thiên điện không còn ai khác ngoại trừ hai người Thôi Tiểu Phù và Trương Hoán.
Thôi Tiểu Phù chậm rãi đi tới trước tấm màn, nàng giơ tay kéo soạt một tiếng, vén màn lên. Thôi Tiểu Phù âm trầm nhìn vào mặt Trương Hoán, lên tiếng chất vấn hắn: “ Lúc đầu ngươi nói muốn đi ra ngoài tìm nơi lập nghiệp, nói thuần phục Ai gia. Ai gia tin ngươi nhưng cuối cùng ngươi lại phản bội Ai gia, đầu quân cho Bùi Tuấn. Ngươi giải thích với Ai gia thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi thấy Ai gia rơi vào thế không có quyền lực liền học thói tiểu nhân sao? Trương Hoán, nếu sự thật là như vậy, ngươi đã khiến Ai gia rất thất vọng”.
“ Thái hậu, quả thực những lời của người khiến người khác không biết nói gì. Quả thật Trương Hoán có chút lạnh nhạt với Thái hậu nhưng nếu nói là “ phản bội” thì Thái hậu đã nói quá lời”.
Trương Hoán khẽ cười nhạt một tiếng, hắn chậm rãi nói tiếp: “ Nói chung phản bội chính là làm tổn hại lợi ích của người chủ ban đầu, đầu quân cho kẻ thù. Trong khi đó Thái hậu đối địch với ai? Ban đầu người là cái gai trong mắt Trương Lương, bây giờ lại hoàn toàn bị Thôi Viên áp chế. Quả thật thần có đầu phục Bùi Tuấn, nhưng đó là vì đại kế phát triển Hà Tây. Nếu thần thật sự phản bội Thái hậu, vậy khi người tuyên thần vào cung, thần hoàn toàn có thể cáo ốm không tới. Sao Thái hậu có thể trách thần như vậy. Không bao giờ có chuyện đó bởi vì thần vẫn nhớ ân đức của Thái hậu. Thần vui vẻ vào cung, không ngờ vừa mới vò cung đã bị Thái hậu giáng cho một gậy, luôn miệng nói thần là phản bội. Những lời này là từ đâu ra vậy?”
Thôi Tiểu Phù nhìn Trương Hoán một hồi lâu rồi lưỡng lự hỏi: “ Ý của ngươi là ngươi vẫn thuần phục Ai gia”.
Trương Hoán đứng dậy, hắn tiến lên, quỳ một gối nói: “ Thần thực lòng phục tùng Thái hậu. Không chút giả dối”.
“ Ngươi đúng là tiểu tử hai mặt nhưng miệng lưỡi của ngươi rất ngọt” Ánh mắt Thôi Tiểu Phù tràn ngập niềm vui. Nàng chỉ cần Trương Hoán vẫn còn tiếp tục nghe theo lời của nàng là được. Thôi Tiểu Phù khoát tay cười nói: “ Thôi bỏ đi. Ai gia cũng không làm khó dễ ngươi. Trên đời này còn có bao nhiêu trung thần chí sĩ? Nếu như ngươi thật sự trung thành và tận tâm với Ai gia, ngươi sẽ không có thành công hôm nay. Coi như là ngươi và Ai gia hợp tác”.
Trương Hoán thấy Thôi Tiểu Phù đã nói thẳng ra, hắn cũng cười, nói một cách thẳng thắn: “ Nói chuyện với Thái hậu rất sảng khoái. Hôm nay Thái hậu tuyên Trương Hoán vào cung, nhất định là có chuyện cần sai bảo. Xin Thái hậu cứ nói thẳng”.
Thôi Tiểu Phù chậm rãi ngồi xuống, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “ Đoàn Tú Thực đã lấy được quận Linh Vũ thế nhưng danh bất chính ngôn bất thuận. Ai gia muốn phong cho ông ta làm Tiết độ sứ Sóc Phương. Thế nhưng bên người không có người để dùng. Hy vọng ngươi có thể giúp Ai gia chuyện này. Sau này Ai gia nhất định sẽ báo đáp ngươi”.
“ Vậy Thái hậu có thể ngăn cản việc gả Thôi Ninh cho Vương gia không?” Trương Hoán hờ hững hỏi.
Trong mắt Thôi Tiểu Phù hiện lên sự áy náy. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Thôi Viên cực kỳ cố chấp. Ai gia đã mấy lần khuyên bảo nhưng không có kết quả. Ông ta đã xác định ngươi chính là đối thủ sau này của ông ta. Cho dù thế nào đi nữa ông ta cũng không chấp nhận chuyện này cho các ngươi. Vì vậy trong chuyện này Ai gia không có cách nào cả”.
“ Thần chỉ hỏi vậy thôi. Việc này không ép Thái hậu” Trương Hoán đứng dậy, hắn thi lễ với Thôi Tiểu Phù, cười nói: “ Thời gian rất gấp. Trương Hoán không dám chậm trễ, vậy xin cáo lui”.
Thôi Tiểu Phù chỉ cười không nói, nàng chỉ nhìn theo bóng dáng của Trương Hoán.
Rời khỏi điện Lân Đức, Trương Hoán ngồi trêng ngựa dưới sự hộ tống của mấy tên thị vệ nhanh chóng đi ra ngoài cung Đại Minh. Lúc này trời đã hoàng hôn, mặt trời đã lặn, cuối chân trời chỉ còn một quầng sáng màu đỏ nhạt. Mặt trăng hình bán nguyệt đã xuất hiện ở phía tây, chiếu ánh sáng mờ mờ, trong suốt lên mặt băng của Thái Dịch trì. Cây bạch dương và các loại hoa trồng bên hồ đã rụng lá. Thế nhưng những cây tùng, linh sam trồng xen ở đó vẫn cành lá tốt tươi, trong cảnh tranh tối tranh sáng, đứng sừng sững như những kỵ binh khôi giáp nghiêm chỉnh.
Phía trước Trương Hoán là một tường hoa, mấy nhành mai vàng treo trên cành cây cũng bắt đầu úa héo, tàn lụi. Con đường phía trước chia làm hai. Một đường đi tới hậu cung ở bờ đông của Thái Dịch trì, một cin đường khác thì đi xuyên quan tường hoa, ra ngoài cung Đại Minh. hai con đường đều vắng tanh, yên tĩnh, không một bóng người.
“ Trương đô đốc, xin mời đi nhanh một chút” Mấy tên thị vệ cung đình lên tiếng thúc giục.
Trương Hoán chần chừ một lát rồi hắn giục ngựa đi xuyên qua tường hoa. Đúng lúc đó, tiếng ngọc bội leng keng, một bóng người mảnh mai, xinh đẹp vội vàng chạy từ hướng bên kia tới. Khi nhìn thấy bóng Trương Hoán sắp biến mất, một giọng nói bi ai rốt cuộc bật ra từ miệng nàng: “ Hoán lang, chàng đứng lại”.
Không có tiếng trả lời. Cuối cùng thân hình Trương Hoán biến mất sau rừng cây rậm rạp. Thân thể yếu ớt, gầy gò của Thôi Ninh đứng ngơ ngác trong gió lạnh. Sắc mặt nàng tái nhợt, không một giọt máu, nước mắt nàng đã cạn khô. Lúc này Thôi Ninh chỉ cảm thấy đau đớn, cơn đau đến thắt lòng khiến nàng không đứng thẳng người được.
Đây chính là người duy nhất ủng hộ Thôi Tiểu Phù. Nàng nhất định nhân dịp triều kiến đầu năm này kiếm cho Đoàn Tú Thực danh phận Tiết độ sứ Sóc Phương, để ông ta có thể danh chính ở lại quận Linh Vũ. Thế nhưng nếu trong triều không có ai trợ giúp thì cũng không thành. Ai có thể giúp nàng thực hiện nguyện vọng này đây?
Thôi Tiểu Phù không khỏi nặng nề khoanh một vòng trong xung quanh cái tên Trương Hoán. Đây chính là chư hầu một phương mới nổi của Đại Đường, là người hợp tác với nàng. Chính là dựa vào Trương Hoán, nàng mới đạt được nguyện vọng leo lên Thái hậu.
Đáng tiếc Trương Hoán không chịu ở lại kinh thành, cuối cùng hắn còn cưới con gái của Bùi Tuấn. Điều này khiến cho Thôi Tiểu Phù rất thất vọng. Thế nhưng Lý Phiên Vân đã khuyên nhủ nàng là chí hướng của Trương Hoán không nằm ở chỗ chỉ là chư hầu một phương. Sớm muộn gì Trương Hoán cũng trở mặt với hai người Thôi, Bùi.
Hai người đều nhất trí ở một điểm: thanh trừ thế gia, chấn chỉnh lại triều chính. Còn chuyện phân phối quyền lực sau khi Trương Hoán đăng cơ vẫn là chuyện rất xa vời. Điều quan trọng nhất là hiện này Trương Hoán là người duy nhất trợ giúp nàng.
Sáng sớm nay nàng đã được hoạn quan phụ trách thu mua vật phẩm bên ngoài mật báo: sáng sớm nay Trương Hoán đã vào kinh. Thôi Tiểu Phù chậm rãi viết một cái tên thứ ba: Thôi Ninh.
Ánh mắt của Thôi Tiểu Phù dần hiện lên vẻ vui mừng rất khó hiểu.
Điện Lân Đức ở về phía tây của Thái Dịch trì, là nội cung xử lý chính sự của Hoàng đế Đại Đường, cũng là nơi phê duyệt tấu chương hàng ngày của Thôi Tiểu Phù, thỉnh thoảng nghe một số đại thần thương nghị đối sách. Lúc này Trương Hoán dưới sự giám sát của hơn mười thị vệ cung đình đang đứng chờ bên ngoài.
“ Triệu Đô đốc Lương Châu Trương Hoán vào yết kiến!”.
“ Triệu Đô đốc Lương Châu Trương Hoán vào yết kiến!”.
Một giọng nói lanh lảnh từ bên trong điện Lân Đức theo thứ tự được truyền ra ngoài. Điện Lân Đức là tên gọi chung của một quần thể kiến trúc đồ sộ, cung điện, lầu các trùng trùng điệp điệp canh nhau, tường cao san sát, đề phòng nghiêm ngặt.
Lúc này một lão hoạn quan tuổi cao, lưng còng từ trong cung chậm rãi đi ra ngoài. Bối cảnh hùng vĩ của cung điện khiến thân thể gầy gò của lão hoạn quan có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Lão hoạn quan đi tới trước mặt Trương Hoán rồi cúi đầu.
“ Á thúc!” Trương Hoán khẽ kêu lên. Lão hoạn quan chấn động, cả người run rẩy. Gương mặt có những nếp nhăn đầy đặc từ từ ngẩng lên. Lão hoạn quan yên lặng, chăm chú nhìn Trương Hoán. Đây chính là đứa trẻ mà ông đã nuôi từ nhỏ tới lớn. Đột nhiên trong mắt ông hiện lên một tình cảm khác thường.
“ Thái hậu tuyên ngài!” Bốn từ ngắn ngủn, nhưng lão hoạn quan nói vô cùng khó nhọc. Nói xong ông lại xấu hổ cúi đầu, lặng lẽ dẫn Trương Hoán vào trong.
Trương Hoán không nói gì, hắn lặng lẽ đi theo Á thúc. Khi đi tới cửa ngách của đại điện, á thúc đứng lại, chỉ chỉ vào bên trong, ý bảo Trương Hoán tự mình đi vào.
Trương Hoán nhẹ nhàng ôm bả vai á thúc, ôn hoà nói: “ Ta cực kỳ vui mừng khi nghe nói ngươi không chết” Nói xong Trương Hoán đi vào Thiên điện. Á thúc ngơ ngác nhìn theo bóng dáng mạnh mẽ và cao lớn của Trương Hoán. Bất giác những giọt nước mắt vui sướng lăn xuống từ đôi mắt đục đục của ông.
“ Thần Đô đốc Lương Châu Trương Hoán tham kiến Thái hậu” Trương Hoán đi vào thiên điện, hắn khom người thi lễ với Thôi Tiểu Phù.
Thiên điện không rộng, hai bên chỉ có hơn mười hoạn quan và cung nữ. Ở chính giữa điện một tấm màn rất lớn từ trên đỉnh buông xuống chia điện ra làm hai. Nhìn xuyên qua tấm màn mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng Thôi Tiểu Phù.
“ Ban ngồi cho Trương đô đốc”.
Giọng nói cực kỳ vui mừng của Thôi Tiểu Phù vang lên sau tấm màn: “ Mấy tháng không gặp. Ngươi hãy lại gần đây cho ai gia nhìn một cái'.
Một cung nữ mang ra một cái ghế đệm cho Trương Hoán. Trương Hoán ngồi xuống, hắn cúi thấp người xuống cười nói: “ Trương Hoán ở Hà Tây chính là trấn thủ biên giới của triều đình, thu phục phần đất đã mất của Đại Đường, thế nhưng binh yếu lương thiếu, thành trì không đủ vì vậy lần về kinh này một là báo cáo công việc, điều thứ hai quan trọng hơn là muốn triều đình ủng hộ. Nhất là sự ủng hộ của Thái hậu”.
“ Thực ra Ai gia rất muốn ủng hộ người. Đáng tiếc Ai gia không có quyền lực” Thôi Tiểu Phù cười gượng gạo nói. Thôi Tiểu Phù phất tay sao. Đám hoạn quan và cung nữ lập tức đi ra ngoài. Trong Thiên điện không còn ai khác ngoại trừ hai người Thôi Tiểu Phù và Trương Hoán.
Thôi Tiểu Phù chậm rãi đi tới trước tấm màn, nàng giơ tay kéo soạt một tiếng, vén màn lên. Thôi Tiểu Phù âm trầm nhìn vào mặt Trương Hoán, lên tiếng chất vấn hắn: “ Lúc đầu ngươi nói muốn đi ra ngoài tìm nơi lập nghiệp, nói thuần phục Ai gia. Ai gia tin ngươi nhưng cuối cùng ngươi lại phản bội Ai gia, đầu quân cho Bùi Tuấn. Ngươi giải thích với Ai gia thế nào đây? Chẳng lẽ ngươi thấy Ai gia rơi vào thế không có quyền lực liền học thói tiểu nhân sao? Trương Hoán, nếu sự thật là như vậy, ngươi đã khiến Ai gia rất thất vọng”.
“ Thái hậu, quả thực những lời của người khiến người khác không biết nói gì. Quả thật Trương Hoán có chút lạnh nhạt với Thái hậu nhưng nếu nói là “ phản bội” thì Thái hậu đã nói quá lời”.
Trương Hoán khẽ cười nhạt một tiếng, hắn chậm rãi nói tiếp: “ Nói chung phản bội chính là làm tổn hại lợi ích của người chủ ban đầu, đầu quân cho kẻ thù. Trong khi đó Thái hậu đối địch với ai? Ban đầu người là cái gai trong mắt Trương Lương, bây giờ lại hoàn toàn bị Thôi Viên áp chế. Quả thật thần có đầu phục Bùi Tuấn, nhưng đó là vì đại kế phát triển Hà Tây. Nếu thần thật sự phản bội Thái hậu, vậy khi người tuyên thần vào cung, thần hoàn toàn có thể cáo ốm không tới. Sao Thái hậu có thể trách thần như vậy. Không bao giờ có chuyện đó bởi vì thần vẫn nhớ ân đức của Thái hậu. Thần vui vẻ vào cung, không ngờ vừa mới vò cung đã bị Thái hậu giáng cho một gậy, luôn miệng nói thần là phản bội. Những lời này là từ đâu ra vậy?”
Thôi Tiểu Phù nhìn Trương Hoán một hồi lâu rồi lưỡng lự hỏi: “ Ý của ngươi là ngươi vẫn thuần phục Ai gia”.
Trương Hoán đứng dậy, hắn tiến lên, quỳ một gối nói: “ Thần thực lòng phục tùng Thái hậu. Không chút giả dối”.
“ Ngươi đúng là tiểu tử hai mặt nhưng miệng lưỡi của ngươi rất ngọt” Ánh mắt Thôi Tiểu Phù tràn ngập niềm vui. Nàng chỉ cần Trương Hoán vẫn còn tiếp tục nghe theo lời của nàng là được. Thôi Tiểu Phù khoát tay cười nói: “ Thôi bỏ đi. Ai gia cũng không làm khó dễ ngươi. Trên đời này còn có bao nhiêu trung thần chí sĩ? Nếu như ngươi thật sự trung thành và tận tâm với Ai gia, ngươi sẽ không có thành công hôm nay. Coi như là ngươi và Ai gia hợp tác”.
Trương Hoán thấy Thôi Tiểu Phù đã nói thẳng ra, hắn cũng cười, nói một cách thẳng thắn: “ Nói chuyện với Thái hậu rất sảng khoái. Hôm nay Thái hậu tuyên Trương Hoán vào cung, nhất định là có chuyện cần sai bảo. Xin Thái hậu cứ nói thẳng”.
Thôi Tiểu Phù chậm rãi ngồi xuống, nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “ Đoàn Tú Thực đã lấy được quận Linh Vũ thế nhưng danh bất chính ngôn bất thuận. Ai gia muốn phong cho ông ta làm Tiết độ sứ Sóc Phương. Thế nhưng bên người không có người để dùng. Hy vọng ngươi có thể giúp Ai gia chuyện này. Sau này Ai gia nhất định sẽ báo đáp ngươi”.
“ Vậy Thái hậu có thể ngăn cản việc gả Thôi Ninh cho Vương gia không?” Trương Hoán hờ hững hỏi.
Trong mắt Thôi Tiểu Phù hiện lên sự áy náy. Nàng bất đắc dĩ lắc đầu nói: “ Thôi Viên cực kỳ cố chấp. Ai gia đã mấy lần khuyên bảo nhưng không có kết quả. Ông ta đã xác định ngươi chính là đối thủ sau này của ông ta. Cho dù thế nào đi nữa ông ta cũng không chấp nhận chuyện này cho các ngươi. Vì vậy trong chuyện này Ai gia không có cách nào cả”.
“ Thần chỉ hỏi vậy thôi. Việc này không ép Thái hậu” Trương Hoán đứng dậy, hắn thi lễ với Thôi Tiểu Phù, cười nói: “ Thời gian rất gấp. Trương Hoán không dám chậm trễ, vậy xin cáo lui”.
Thôi Tiểu Phù chỉ cười không nói, nàng chỉ nhìn theo bóng dáng của Trương Hoán.
Rời khỏi điện Lân Đức, Trương Hoán ngồi trêng ngựa dưới sự hộ tống của mấy tên thị vệ nhanh chóng đi ra ngoài cung Đại Minh. Lúc này trời đã hoàng hôn, mặt trời đã lặn, cuối chân trời chỉ còn một quầng sáng màu đỏ nhạt. Mặt trăng hình bán nguyệt đã xuất hiện ở phía tây, chiếu ánh sáng mờ mờ, trong suốt lên mặt băng của Thái Dịch trì. Cây bạch dương và các loại hoa trồng bên hồ đã rụng lá. Thế nhưng những cây tùng, linh sam trồng xen ở đó vẫn cành lá tốt tươi, trong cảnh tranh tối tranh sáng, đứng sừng sững như những kỵ binh khôi giáp nghiêm chỉnh.
Phía trước Trương Hoán là một tường hoa, mấy nhành mai vàng treo trên cành cây cũng bắt đầu úa héo, tàn lụi. Con đường phía trước chia làm hai. Một đường đi tới hậu cung ở bờ đông của Thái Dịch trì, một cin đường khác thì đi xuyên quan tường hoa, ra ngoài cung Đại Minh. hai con đường đều vắng tanh, yên tĩnh, không một bóng người.
“ Trương đô đốc, xin mời đi nhanh một chút” Mấy tên thị vệ cung đình lên tiếng thúc giục.
Trương Hoán chần chừ một lát rồi hắn giục ngựa đi xuyên qua tường hoa. Đúng lúc đó, tiếng ngọc bội leng keng, một bóng người mảnh mai, xinh đẹp vội vàng chạy từ hướng bên kia tới. Khi nhìn thấy bóng Trương Hoán sắp biến mất, một giọng nói bi ai rốt cuộc bật ra từ miệng nàng: “ Hoán lang, chàng đứng lại”.
Không có tiếng trả lời. Cuối cùng thân hình Trương Hoán biến mất sau rừng cây rậm rạp. Thân thể yếu ớt, gầy gò của Thôi Ninh đứng ngơ ngác trong gió lạnh. Sắc mặt nàng tái nhợt, không một giọt máu, nước mắt nàng đã cạn khô. Lúc này Thôi Ninh chỉ cảm thấy đau đớn, cơn đau đến thắt lòng khiến nàng không đứng thẳng người được.
Bình luận facebook