• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 194

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đương nhiên quan trọng hơn là Thôi Viên phải là người nắm hoàn toàn pháp chế của Đại Đường. Ông ta sẽ tuyệt đối không cho phép điều gì uy hiếp đến thể chế thế gia triều chính cả.


Thôi Viên không khỏi nghĩ đến Trương Hoán, hắn ta mới chỉ xuất hiện có một năm thôi nhưng hắn đã tỏ ra là một nhân vật đáng sợ. Nếu hắn chỉ là một thứ tử của Trương gia Thôi Viên cũng không cần để ý nhưng hắn bỗng nhiên liên tục vang danh thiên hạ. Điều này khiến cho Thôi Viên không thể không run sợ. Nếu cứ cái đà này, Thôi Viên chẳng dám nghĩ đến những gì sau đó nữa.


Đối với Trương Hoán, Thôi Viên vẫn có một thái đội rất mâu thuẫn. Vừa sợ hắn sẽ phát triển mạnh uy hiếp đến chế độ thế gia triều chính. Mặc khác nếu hắn mạnh lên sẽ uy hiếp đến thế lực củaviệc Vi gia.


Việc này thật khó xử, một bên là tay gấu một bên là bào ngư, hai đằng đều có lợi. Chính vì cách suy nghĩ này khiến cho Thôi viên dao động, suy tính hơn thiệt không ngừng. Nhưng hiện tại có vẻ Thôi Viên mong muốn có được chức vị tại bộ Lễ có sức nặng hơn nhiều.


Rắc! Cây bút trong tay ông ta bị bẻ gãy thành hai đoạn. Lúc này Thôi Viên đã quyết định, ông ta hạ lệnh: Lập tức mời Thôi Ngụ đến phủ của ta, nhanh lên.”


Ngay khi Thôi Ngụ, đến trước cửa Vi phủ thì Lễ bộ Ti lang – Trung Nguyên Tái cũng âm thầm tới phủ cảu Hộ bộ ti lang Bùi Hữu. Thôi Tiểu Phù cũng vội vàng trở về cung bí mật bàn bạc với Lý Phiên Vân tìm đối sách cho buổi đại triều hôm sau.


Tối hôm đó, dưới màn đêm, trong thành Trường An đầy dãy nhưng giao dịch, toan tính. Điều này cũng khiến cho vô số người khó mà an giấc được.


Canh năm, trời vẫn tối đen trong thành Trường An đột nhiên có tiếng trống như trời long đất lở. Tiếng tróng này thong thường cứ ba tháng mới nổi lên một lần. Nhưng nửa năm nay dân chúng thành Trường An mới nghe thấy.


Hôm nay là ngày đại triều đâu năm Tuyên Nhân thứ hai, các quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều tập trung đến tham dự buổi đại triều. Để có cơ hội nhìn thấy tân quân và thái hậu. Hôm nay cũng là ngày thi thứ hai từ mười mấy vạn sĩ tử trong cả nước chọn ra mười người cuối cùng đỗ tiến sĩ.


Cùng lúc tiếng trống vang lên, màn đên tối đen bị xua tan bởi trùng trùng điệp điệp các đèn lồng giống như một dòng sông sao ở dưới đất chảy dài suốt Sùng Nhân phường và Bình Khang phường


Gia nhân của Bùi phủ đã dậy từ canh ba, làm việc tất bật, đun nước, tắm cho ngựa, chuẩn bị điểm tâm. Các thị thiếp thì hầu hạ lão gia thay quần áo. Tại tiểu viện Trương Hoán ở, Bùi Oánh dậy từ canh tư bận rộn chuẩn bị bộ quần áo quan tam phẩm, chuẩn bị điểm tâm. Bùi oánh luôn tay luôn chân giải quyết công việc. Vừa khi làm xong mọi việc thì tiếng trống thiết triều ầm ầm nổi lên.


“ Sau khi đại triều kết thúc chúng ta sẽ cùng đến thăm ông ngoại.” Bùi Oánh vừa chỉnh lại mũ ô sa của Trương Hoán vừa dặn dò.


“ Ta biết rồi, ta đoán hôm nay đại triều sẽ mất rất nhiều thời gian, có lẽ buổi trưa ta không về ăn được.”


Bùi Oánh gật đầu, nàng vừa dặn dò thâm vài câu rồi cùng hai nha hoàn tiễn Tương Hoán ra đến cửa lớn. Nàng ngẫn người nhìn theo hơn trăm thân binh hộ tống xe ngựa khuất sau mà sương. Trong lòng cảm thấy hơi mất mát quay trở vào trong phủ.


Bùi phủ tại phường Tuyên Nghĩa quanh đó cũng không nhiều quan viên. Thỉnh thoảng mới có một vài cỗ xe ngựa có gia đinh hộ tống chạy ra cửa phường. Nhưng tới đường cái Chu Tước, cả một dòng người trùng điệp toàn là các cỗ kiêu có đèn lồng ở trên như một dòng sông chảy trên đường cái lướt nhanh về phía trước.


Hôm nay cũng là ngày đầu tiên thực hiện quy định cho phép có thân binh hộ vệ nên mỗi xe ngựa của quan lại đều có ít thì mười người nhiều thì một trăm người vũ trang đầy đủ đi theo hộ tống khiến cho đội ngũ tiến đến nơi thiết triều càng đông đảo hơn.


Tới trước Đan Phượng môn xe ngựa và đám hộ vệ đứng chặt cả con đường rộng cả năm mươi bộ đến mức nước chảy cũng không lọt. Các quan viên đến nơi đều phải xuống xe đi bộ qua cả dàn đao kiếm của các hộ vệ phủ khác. Xem ra còn nguy hiểm hơn cả ngày thường


Trương Hoán qua một bàn kiểm tra đơn giản ở ngoài cửa Đan Phượng môn rồi đi vào cái sân rộng sau Đan Phượng môn. Lúc này trời đã sang lên được một chút, gió thổi mạnh và rét giống như dao cắt vào mặt mọi người.


“ Thập Bát lang!” tiếng gọi trầm nhẹ quen thuộc vang lên sau lưng Trương Hoán. Đây là người mà theo sự xuống dốc của Trương gia người ta cũng dần quên lãng. Trương Hoán vụt xoay người lại sau hắn năm bước là một người đứng lặng lẽ, là người mà mấy tháng nay hắn không gặp – Trương Phá Thiên.


Trương Phá Thiên gây đi rõ rệt, như vừa bệnh nặng mới khỏi, trên mặt hiện vẻ đau buồn. Đây là người mang nặng đau thương với Trương gia. Mười hai năm trước nhận chức tướng quốc được một tháng liền bị đuổi khỏi Chính sự đường. Nửa năm trước nhậm chức Lễ bộ thượng thư không tới ba tháng lại bị cho về vườn. Hơn nữa đứa con mà ông ta kỳ vọng nhất lại chết không rõ nguyên nhân. Bị kịch của đời người hình như gắn liền với ông ta.


Hôm nay cũng cũng là lần đầu tiên ông ta vào triều sau khi bị cho về vườn. Không ngờ vừa vào cửa Đan Phượng môn đã gặp Trương Hoán. Mặc dù người đáng nghi ngờ nhất trong cái chết của con ông ta là Trương Hoán nhưng Trương Phá Thiên cũng không hè mang lòng thù hận với hắn. Trương gia đã tan nát cả, tất cả hi vọng của ông ta đã bị cuốn theo chiều gió, đây là nỗi đau lớn nhất của ông ta khiến trái tim của ông ta như đã chết


Ông ta bình tình nhìn Trương Hoán. Cho đến nay bọn họ mới chỉ không gặp chỉ gần ba tháng nhưng hình như đã rất nhiều năm. Con nghé con không sợ hổ ngày xưa dám đánh vào nha môn cứu bạn nay đã trở thành chư hầu một phương. Từ lúc họ quen biết nhau cũng chỉ có một năm.


Trong ánh nắng ban mai mờ nhạt, Trương Hoán yên lặng nhìn vị trưởng bối Trương gia. Trương gia ngày xửa đã không tồn tại nữa. Một chi bị Thôi Viên lôi kéo do Trương Nhược Cẩm làm gia chủ vẫn ở nguyên nhà cũ. Một chi do Trương Xán làm gia chủ có hơn mười hộ di cư lên Vũ Uy Hà Tây. Một chi nữa do con trưởng của Trương Nhược Hạo – Trương Huyên làm gia chủ lập nên Trương gia ở Tương Dương. Ngoài ra còn rất nhiều người họ Trương sống rải rác ở khắp nơi tại Hà Đông.


Tại Kinh thành có gần trăm hộ họ Trương nhưng lại chia rẽ, bọn họ hi vong Trương Phá Thiên ra mặt thống nhất, đứng đầu họ Trương tại kinh thành. Nhưng Trương Phá Thiên lại ru rú trong nhà, không có tâm trí tranh hùng nữa.


Có lẽ thời gian dần dần làm dịu được nỗi đau của ông ta. Một thời gian sau ông ta cũng đi ra ngoài gặp những người bạn già của mình hoặc đến quán trà ngồi cả ngày. Đã trở thành một người nhàn rỗi ông ta cũng không muốn vào trầu ngày hôm nay. Nhưng còn trai của ông ta là Tư mã trưởng sử Trương vân cầu xin ông ta dự buổi trầu để nắm được thong tin về tương lai, phương hướng của Đại Đường.


Trương Phá Thiên chậm rãi đi đến trước mặt Trương Hoán nhìn đám ria ngắn trên miệng hắn cười nói: “ Nghe nói ngươi đã thành thân.”


“ Vâng! Việc đó cũng tổ chức đơn giản, nêu không dám mời tứ thúc tham gia.” Trương Hoán có vẻ cười xin lỗi nói.


“ Than dự hay không cũng không sao, ta chỉ hy vọng ngươi được trở thành cha sơm một chút. Lúc đó ngươi sẽ hiểu được tấm lòng người làm cha. Tin rằng tương lai thủ đoạn của ngươi trong tương lai sẽ khoan dung hơn nhiều.”


Trương Phá Thiên nói xong liền vỗ nhẹ bả vai Trương Hoán rồi đi. Chỉ thấy văng vẳng tiếng ông ta vọng lại: “ Sự đời biến ảo không lường không biết ta còn có thể chứng kiến được ngày đó không?”


“ Keng” một tiếng chuông trong trẻo vang lên giữa không gian của cung Đại Minh báo hiệu cuộc đại triều năm mới tại Hàm Nguyên điện sắp bắt đầu.


Điện Hàm Nguyên, gần ngàn thượng quan từ ngũ phẩm ở Đại Đường đang tụ tập lại. Bọn họ tới chúc mừng tân hoàng Đại Đường và Hoàng thái hậu. Thôi Tiểu Phù ngồi trên ngai vàng, dung mạo đoan trang cao quý, trên tay nàng là tân hoàng Lý Mạc mới ba tuổi còn đang say ngủ. Chỗ ngồi uy nghiêm này trong đại điện lại một lần nữa đang rung chuyển. Từ bên ngoài, hướng vào đại điện, gần ngàn quan viên, tán quan, vương công quý tộc cùng hữu tướng Thôi Viên và tả tướng Bùi Tuấn dẫn đầu đang chậm rãi quỳ xuống hành đại lễ với tân hoàng và thái hậu.


“ Thần, Trung thư lệnh Thôi Viên. Thần, Môn hạ thị trung Bùi Tuấn. Thần, Hình bộ thượng thư Sở Hành Thủy …”


Âm thanh càng ngày càng hỗn tạp, không thể phân biệt được rõ ràng, dần dần giống như một tiếng gầm phẫn nộ, vang vọng thật lâu quanh quẩn trong Hàm Nguyên điện


“ Chúc Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế, chúc Thái hậu thiên tuế.”


Cả ngàn người hành lễ xong, cả đại điện lặng im như tờ.


“ Các vị ái khanh bình thân!”


Thanh âm Thôi Tiểu Phù không lớn nhưng rõ ràng dứt khoát, lập tức được đáp lại bằng một loạt tiếng:


“ Tạ Thái hậu thiên tuế!”


Các quan trở về vị trí của mình, quan viên tam phẩm trở lên đều được ban cho ghế ngồi. Tiên đế chỉ để lại một người con chính là tân hoàng bây giờ. Lý Cầu bước nhanh lên bậc ngọc, tiếng tuyên bố vang vọng:


“ Đại triều bắt đầu. Mời bộ Lại đọc các sự thay đổi nhân sự.”


Mọi người đều bình tĩnh, trên triều cũng thường có sự thay đổi nội bộ giống như hôm nay. Lại bộ Tả thị lang Thôi Ngụ rời khỏi vị trí đi đến bậc ngọc, lấy ra một quyển sổ nhỏ, thanh âm vang lên khắp điện Hàm Nguyên:


“ Lô Kỉ được đặc biệt bổ nhiệm làm Lễ bộ Thượng thư, cùng môn hạ Trung thư bàn bạc chính sự, bách quan có ý kiến gì không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom