Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Nhóm dịch: Hồng Mai
Vi Thanh cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Chuyện quan trọng nhất chính là chuyện Tưởng Hoán bị ám sát nhưng chuyện này có quan hệ gì tới hai lần chúc tết của Bùi Tuấn? Vi Ngạc thấy Vi Thanh nghĩ không ra, ông ta cười nhắc nhỏ hắn: “ Con hãy nghĩ tới việc cân bằng quyền lực trong nội các, Bùi Tuấn muốn vi phụ làm gì?”
Lúc này Vi Thanh mới bừng tỉnh hiểu ra một năm chúc tết nhiều lần là có mục đích đó. Vi Thanh chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “ Phụ thân, chúc tết cũng không thể chứng minh điều gì, Bùi Tuấn không có điều kiện nào”.
“ Ngốc ngếch, con không biết thật sao? Đây chỉ là hành động dò đường của Bùi Tuấn mà thôi. Nếu như ta có ý định đàm phán cùng với ông ta, đương nhiên ta sẽ dùng phương thức kín đáo đưa ra điều kiện của mình. Ví dụ như ta cho con đi đáp lễ. Đây là thủ đoạn giao tiếp cao minh. Con đã là Chủ Khách ti ngoại lang, tất cả phải học, hiểu không?”
“ Dạ, hài nhi nhớ rồi!”.
Vi Thanh chần chừ một lát rồi hỏi tiếp: “ Vậy phụ thân muốn hài nhi đi đáp lễ sao?”
“ Không, không bên nóng vội” Vi Ngạc nheo mắc cười nói: “ Nếu như ta đoán không sai, nhất định Thôi Viên cũng sẽ có hàng động”.
Vi Ngạc vừa nói xong, giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài cửa: “ Lão gia, Lại bộ Thôi thị lang cầu kiến ngoài phủ”.
Vi Thanh thán phục nói: “ Phụ thân thật sự là thần cơ diệu toán”.
Vi Ngạc cười khoát tay nói: “ Cái này không đáng gì. Nếu con lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, con cũng sẽ giống như vi phụ” Nói xong Vi Ngạc đứng dậy nói với quản gia: “ Cho mời Thôi thị lang”.
Thôi thị lang chính là Thôi Ngụ, em họ của Thôi Viên, quan Lại bộ Tả Thị Lang. Trong Thượng Thư Tỉnh lục bộ, không phải mỗi bộ chỉ có một Thị lang. Bộ Lại có hai Thị Lang. Một người chính là hữu Thị lạng Sướng Thôi, một người chính là tả Thị Lanh Thôi Ngụ. Vì sức khỏe của Sướng Thôi không tốt, không quản lý sự vụ, quyền lực bộ Lại chủ yếu nằm trong tay Thôi Ngụ.
Ngoại trừ bộ Lại, bộ Hộ vốn cũng có hai Thị Lang. Một người … là Đỗ Hồng Tiệm, một người là Bùi Hữu. Tháng chín năm ngoái, Đỗ Hồng Tiệm được điều tới nhậm chức Phó Bạc Sứ quận Nam Hải ( Nay là Quảng Châu ) nhưng bộ Hộ cũng không bổ nhiệm thêm Thị Lang.
Tuy Thôi Ngụ chỉ là em họ của Thôi viên nhưng bên cạnh khả năng, khôn khéo, được Thôi Viên tin tưởng, đó chính là nguyên nhân ông ta được nhận chức vụ quan trọng nhất, Thị lang bộ Lại. Lúc này Thôi Ngụ tới đây đương nhiên chính là do Thôi Viên phái tới, tiến hành giao dịch với Vi Ngạc.
Tính cách Thôi Ngụ ôn hòa, ở trong triều đình cũng có danh tiếng. Cho dù Vi Ngạc có thù hận với Thôi gia nhưng ông ta vẫn khoan dung với Thôi Ngụ. Vi Ngạc tự mình ra ngoài đón Thôi Ngụ, ông ta cười từ xa nói: “ Không phải Thôi Thị lang mắc bệnh sao? Tại sao còn tới tệ xá?”
Thôi Ngụ chắp tay thi lễ, cười nói: “ Tại hạ nghe nói Vi thượng thư chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho con trai.
Vi Ngạc vỗ tay cười. Ông ta đưa mắt nhìn Vi Thanh, lập tức Vi Thanh tiến lên cui người chào nói: “ Vi Thanh tham kiến Thôi thế thúc”.
Thôi Ngụ nhìn Vi Thanh một lát rồi nghiêm nghị nói: “ Lần này bố trí con cháu thế gia tham chính, chỉ có cháu và Vương Nghiên là quan có thực quyền, hơn nữa đều là Viên Ngoại Lang Thượng thư tỉnh. Chức vụ này người khác làm quan mấy chục năm với cũng không tới vì thế cháu nên cẩn thận làm quan, đừng để mất thể diện phụ thân cháu, hiểu không?”
“ Cháu xin ghi nhớ lời thế thúc dạy bảo’.
Thôi Ngụ vỗ vỗ vai Vi Thanh, cười nói với Vi Ngạc: “ Hôm nay tại hạ có chuyện tới thăm, không hiểu Vi Thượng thư có thời gian đón tiếp không?”
Vi Ngạc chăm chú nhìn Thôi Ngụ rồi giơ tay nói: “ Xin mời!” Ba người quay trở lại thư phòng Vi Ngạc. Sau khi thị nữ dâng trà rời khỏi phòng, Thôi Ngụ đi thẳng vào vấn đề: “ Thật không nói dối Vi Thượng thư, việc Tưởng Hoán chết không phải là do Thôi Tướng quốc gây ra’.
Bất chợt Vi Ngạc ngẩn người, hắn không ngờ đối phương lại nói thẳng ra. Thôi Ngụ là một là học sĩ kiến thức uyên bác, hiểu rất rõ kinh thư, kinh văn. Vi Ngạc vốn tưởng rằng Thôi Ngụ sẽ vòng vo, cuối cùng ý tứ nói ra yêu cầu của Thôi Viên, giống hệt như Bùi Tuấn nhưng không ngờ Thôi Ngụ lại nói thẳng khiến Vi Ngạc kinh ngạc chốc lát nhưng rồi ông ta cười sang sảng nói: “ Hay, Thôi Thị lang là người nói chuyện rất sảng khoái, ta rất thích người ngay thẳng như vậy’.
Thế nhưng nụ cười này của Vi Ngạc chỉ là ấn tượng tốt với Thôi Ngụ chứ không phải hàm ý bỏ qua cho Thôi Viên, xong khi tiếng cười chấm dứt, Vi Ngạc thản nhiên nói: “ Việc Tưởng Thị lang chết ra sao không quan trọng. Điều quan trọng nhất là phải xử lý vấn đề sau này thế nào. Nhất định điều này có liên quan tới chuyện tới thăm nhà của Thôi Thị lang”.
Thôi Ngụ thầm khẽ thở dài, ông ta biết thù hận của Vi Ngạc đối với Thôi Viên quá nặng. Ông ta không thể chỉ nói mấy câu mà có thể tiêu trừ sự thù hận này nhưng ông ta vẫn không cam chịu, từ bỏ. Thôi Ngụ bình tĩnh nói: “ Người giết chết Tưởng Hoán chính là Hà Tây Trương Hoán, Vi Thượng thư có biết dụng ý của hắn không?”
Vi Thanh đứng bên cạnh, không đợi Vi Ngạc trả lời đã đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Việc này có chứng cớ không?”
Thôi Ngụ thấy Vi Thanh liên tiếng, ông ta lắc đầu tức giận nói: “ Hắn trù tính mưu kế đã lâu, ra tay bên ngoài Tưởng phủ, có ai nghĩ ra được không? Việc này không có vật chứng, không có nhân chứng. Nếu không phải trước đó một ngày, hắn đã ám chỉ với Tướng quốc ở Khuyến Nông Cư, Tướng quốc thật sự cũng không thể nghĩ ra đó là hắn. Điều đáng hận là bởi việc này khiến Thôi Tướng quốc gánh tội. Thôi Tướng quốc đặc biệt cử tại hạ tới đây nói rõ việc này với Vi Thượng thư. Xin Vi Thượng thư giải trừ sự hiểu lầm”.
Vi Ngạc tức giận trừng mắt nhìn Vi Thanh một cái, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “ Mới rồi ta đã nói, nguyên nhân cái chết của Tưởng Thị lang không quan trọng. Điều quan trọng chính là xử lý hậu sự thế nào. Nhất định Thôi Tướng quốc cử Thôi Thị lang tới gặp ta không phải để nói cho ta biết nguyên nhân cái chết của Tưởng Hoán”.
Thôi Ngụ thấy Vi Ngạc nói mấy câu không quên vấn đề quan trọng, ông ta biết có nói nữa cũng vô ích. Thôi Ngụ mỉm cười, thẳng thắn nói: “ Nếu như Vi Thượng thư không thích vòng vo, tại hạ xin nói thẳng. Tướng quốc hy vọng Vi Thượng thư có thể ủng hộ người do Tướng quốc chọn vào vị trí Thị Lang bộ Lễ, đồng thời Tướng quốc sẽ ủng hộ việc bổ nhiệm Vi Chánh giữ chức vụ Tiết độ sứ Sóc Phương do Vi Thượng thư đang tạm quyền, đồng thời yêu cầu Đoàn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ. Vi thượng thư thấy sắp đặt như vậy có được không?”
Vi Ngạc không suy nghĩ gì, ông ta nói thẳng: “ Xin mời Thôi Thị lang chuyển lời với Thôi Tướng quốc là việc này ta sẽ suy nghĩ, sẽ trả lời Tướng quốc vào thời gian thích hợp”.
“ Thế nào? Vi Thượng thư cảm thấy Tướng quốc không có đủ thành ý sao?”
Vi Ngạc vuốt râu mỉm cười nói: “ Không nói dối gì Thôi Thị lang, sáng sớm nay con trưởng của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đã tới mang theo ý tứ của Bùi Tướng quốc, phân bộ Lễ thành hai phần. Phòng Tu là hữu Thị Lang còn chức tả Thị Lang do ta đề cử. Lúc này ta vẫn chưa có chủ ý chính vì vậy ta muốn suy nghĩ kỹ việc này”.
Nói xong Vi Ngạc bưng chén trà, chậm rãi nhấm nháp mà không nhìn Thôi Ngụ. Thôi Ngụ trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Mặc dù Thôi Viên cho ông ta quyền có thể xử lý sự việc ngay tại chỗ nhưng Thôi Ngụ là một người vô cùng cẩn thận. Ông ta không tin Bùi Tuấn có thể đưa ra một điều kiện như vậy. Dù gì Thôi Viên đang nắm giữ bộ Lại. Bộ Lễ hoặc do hai nhà Thôi, Bùi chia xẻ, hoặc một nhà độc chiếm. Bùi Tuấn có thể đồng ý lợi ích khác chứ nhất quyết không đồng ý chuyện Vi Ngạc chia xẻ bộ Lễ. Một khi như vậy, bộ Lễ sẽ không bao giờ ổn định.
Thôi Ngụ biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy. Ông ta không nói gì thêm nữa, đứng dậy chắp tay cười nói: “ Nếu thế tại hạ không quấy rầy Vi Thượng thư. Tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết ý tứ của Vi Thượng thư với Tướng quốc. Cáo từ’.
Vi Ngạc vội vàng bảo Vi Thanh tiễn Thôi Ngụ. Một lát sau Vi Thanh vội vàng chạy vào thư phòng, hắn vừa nhìn thấy phụ thân đã nói ngay: “ Phụ thân có nghĩ tới việc, dùng chuyện này để ép Trương Hoán rời khỏi Hà Tây không?”
Vi Ngạc liếc nhìn Vi Thanh rồi lạnh lùng nói: “ Đổi lại như thế nào? Thôi Viên có thể làm gì được Trương Hoán nào? Ngay cả việc ông ta nói yêu cầu Đoạn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ chỉ là ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng. Có ai mà không hiểu điều này? Nhưng còn người thì cả ngày vì chuyện ân oán nữ nhi tình trường. Nếu như ngươi không sửa đổi, một ngày nào đó ngươi sẽ chết trong tay người ta”.
“ Hài nhi không có ý đó!” Vi Thanh nơm nớp lo sợ trả lời.
“ Còn nói không có sao?” Vi Ngạc thấy Vi Thanh mạnh miệng nói tức thì giận dữ nói: “ Mới rồi ngươi còn nói xen vào. Vừa nói tới Trương Hoán là người hăng hái hẳn lên. Ngươi là cái gì? Người có có dũng khí ám sát Thị Lang bộ Lễ, khơi mào chuyện đại loạn trong triều, ngươi có dám không? Ngươi đừng tưởng được làm Chủ Khách Viên Ngoại Lang là dương dương tự đắc. So với Trương Hoán, ngươi còn kém một vạn tám ngàn dặm”.
Vi Thanh bị Vi Ngạc răn dạy một hồi khiến gương mặt hắn lúc trắng, lúc đỏ, hắn cúi đầu không dám lên tiếng. Vi Ngạc thấy Vi Thanh không giải thích nữa, lúc này cơn tức giận trong lòng mới tiêu tan phần nào. Vi Ngạc dài giọng nói với Vi Thanh: “ Một lát nữa ngươi thay ta tới Bùi phủ chúc tết đáp lễ Bùi Tướng quốc”.
Vi Thanh cúi đầu trầm tư suy nghĩ. Chuyện quan trọng nhất chính là chuyện Tưởng Hoán bị ám sát nhưng chuyện này có quan hệ gì tới hai lần chúc tết của Bùi Tuấn? Vi Ngạc thấy Vi Thanh nghĩ không ra, ông ta cười nhắc nhỏ hắn: “ Con hãy nghĩ tới việc cân bằng quyền lực trong nội các, Bùi Tuấn muốn vi phụ làm gì?”
Lúc này Vi Thanh mới bừng tỉnh hiểu ra một năm chúc tết nhiều lần là có mục đích đó. Vi Thanh chăm chú suy nghĩ một lát rồi nói: “ Phụ thân, chúc tết cũng không thể chứng minh điều gì, Bùi Tuấn không có điều kiện nào”.
“ Ngốc ngếch, con không biết thật sao? Đây chỉ là hành động dò đường của Bùi Tuấn mà thôi. Nếu như ta có ý định đàm phán cùng với ông ta, đương nhiên ta sẽ dùng phương thức kín đáo đưa ra điều kiện của mình. Ví dụ như ta cho con đi đáp lễ. Đây là thủ đoạn giao tiếp cao minh. Con đã là Chủ Khách ti ngoại lang, tất cả phải học, hiểu không?”
“ Dạ, hài nhi nhớ rồi!”.
Vi Thanh chần chừ một lát rồi hỏi tiếp: “ Vậy phụ thân muốn hài nhi đi đáp lễ sao?”
“ Không, không bên nóng vội” Vi Ngạc nheo mắc cười nói: “ Nếu như ta đoán không sai, nhất định Thôi Viên cũng sẽ có hàng động”.
Vi Ngạc vừa nói xong, giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài cửa: “ Lão gia, Lại bộ Thôi thị lang cầu kiến ngoài phủ”.
Vi Thanh thán phục nói: “ Phụ thân thật sự là thần cơ diệu toán”.
Vi Ngạc cười khoát tay nói: “ Cái này không đáng gì. Nếu con lăn lộn trong quan trường mấy chục năm, con cũng sẽ giống như vi phụ” Nói xong Vi Ngạc đứng dậy nói với quản gia: “ Cho mời Thôi thị lang”.
Thôi thị lang chính là Thôi Ngụ, em họ của Thôi Viên, quan Lại bộ Tả Thị Lang. Trong Thượng Thư Tỉnh lục bộ, không phải mỗi bộ chỉ có một Thị lang. Bộ Lại có hai Thị Lang. Một người chính là hữu Thị lạng Sướng Thôi, một người chính là tả Thị Lanh Thôi Ngụ. Vì sức khỏe của Sướng Thôi không tốt, không quản lý sự vụ, quyền lực bộ Lại chủ yếu nằm trong tay Thôi Ngụ.
Ngoại trừ bộ Lại, bộ Hộ vốn cũng có hai Thị Lang. Một người … là Đỗ Hồng Tiệm, một người là Bùi Hữu. Tháng chín năm ngoái, Đỗ Hồng Tiệm được điều tới nhậm chức Phó Bạc Sứ quận Nam Hải ( Nay là Quảng Châu ) nhưng bộ Hộ cũng không bổ nhiệm thêm Thị Lang.
Tuy Thôi Ngụ chỉ là em họ của Thôi viên nhưng bên cạnh khả năng, khôn khéo, được Thôi Viên tin tưởng, đó chính là nguyên nhân ông ta được nhận chức vụ quan trọng nhất, Thị lang bộ Lại. Lúc này Thôi Ngụ tới đây đương nhiên chính là do Thôi Viên phái tới, tiến hành giao dịch với Vi Ngạc.
Tính cách Thôi Ngụ ôn hòa, ở trong triều đình cũng có danh tiếng. Cho dù Vi Ngạc có thù hận với Thôi gia nhưng ông ta vẫn khoan dung với Thôi Ngụ. Vi Ngạc tự mình ra ngoài đón Thôi Ngụ, ông ta cười từ xa nói: “ Không phải Thôi Thị lang mắc bệnh sao? Tại sao còn tới tệ xá?”
Thôi Ngụ chắp tay thi lễ, cười nói: “ Tại hạ nghe nói Vi thượng thư chuẩn bị tổ chức hôn lễ cho con trai.
Vi Ngạc vỗ tay cười. Ông ta đưa mắt nhìn Vi Thanh, lập tức Vi Thanh tiến lên cui người chào nói: “ Vi Thanh tham kiến Thôi thế thúc”.
Thôi Ngụ nhìn Vi Thanh một lát rồi nghiêm nghị nói: “ Lần này bố trí con cháu thế gia tham chính, chỉ có cháu và Vương Nghiên là quan có thực quyền, hơn nữa đều là Viên Ngoại Lang Thượng thư tỉnh. Chức vụ này người khác làm quan mấy chục năm với cũng không tới vì thế cháu nên cẩn thận làm quan, đừng để mất thể diện phụ thân cháu, hiểu không?”
“ Cháu xin ghi nhớ lời thế thúc dạy bảo’.
Thôi Ngụ vỗ vỗ vai Vi Thanh, cười nói với Vi Ngạc: “ Hôm nay tại hạ có chuyện tới thăm, không hiểu Vi Thượng thư có thời gian đón tiếp không?”
Vi Ngạc chăm chú nhìn Thôi Ngụ rồi giơ tay nói: “ Xin mời!” Ba người quay trở lại thư phòng Vi Ngạc. Sau khi thị nữ dâng trà rời khỏi phòng, Thôi Ngụ đi thẳng vào vấn đề: “ Thật không nói dối Vi Thượng thư, việc Tưởng Hoán chết không phải là do Thôi Tướng quốc gây ra’.
Bất chợt Vi Ngạc ngẩn người, hắn không ngờ đối phương lại nói thẳng ra. Thôi Ngụ là một là học sĩ kiến thức uyên bác, hiểu rất rõ kinh thư, kinh văn. Vi Ngạc vốn tưởng rằng Thôi Ngụ sẽ vòng vo, cuối cùng ý tứ nói ra yêu cầu của Thôi Viên, giống hệt như Bùi Tuấn nhưng không ngờ Thôi Ngụ lại nói thẳng khiến Vi Ngạc kinh ngạc chốc lát nhưng rồi ông ta cười sang sảng nói: “ Hay, Thôi Thị lang là người nói chuyện rất sảng khoái, ta rất thích người ngay thẳng như vậy’.
Thế nhưng nụ cười này của Vi Ngạc chỉ là ấn tượng tốt với Thôi Ngụ chứ không phải hàm ý bỏ qua cho Thôi Viên, xong khi tiếng cười chấm dứt, Vi Ngạc thản nhiên nói: “ Việc Tưởng Thị lang chết ra sao không quan trọng. Điều quan trọng nhất là phải xử lý vấn đề sau này thế nào. Nhất định điều này có liên quan tới chuyện tới thăm nhà của Thôi Thị lang”.
Thôi Ngụ thầm khẽ thở dài, ông ta biết thù hận của Vi Ngạc đối với Thôi Viên quá nặng. Ông ta không thể chỉ nói mấy câu mà có thể tiêu trừ sự thù hận này nhưng ông ta vẫn không cam chịu, từ bỏ. Thôi Ngụ bình tĩnh nói: “ Người giết chết Tưởng Hoán chính là Hà Tây Trương Hoán, Vi Thượng thư có biết dụng ý của hắn không?”
Vi Thanh đứng bên cạnh, không đợi Vi Ngạc trả lời đã đột nhiên lên tiếng hỏi: “ Việc này có chứng cớ không?”
Thôi Ngụ thấy Vi Thanh liên tiếng, ông ta lắc đầu tức giận nói: “ Hắn trù tính mưu kế đã lâu, ra tay bên ngoài Tưởng phủ, có ai nghĩ ra được không? Việc này không có vật chứng, không có nhân chứng. Nếu không phải trước đó một ngày, hắn đã ám chỉ với Tướng quốc ở Khuyến Nông Cư, Tướng quốc thật sự cũng không thể nghĩ ra đó là hắn. Điều đáng hận là bởi việc này khiến Thôi Tướng quốc gánh tội. Thôi Tướng quốc đặc biệt cử tại hạ tới đây nói rõ việc này với Vi Thượng thư. Xin Vi Thượng thư giải trừ sự hiểu lầm”.
Vi Ngạc tức giận trừng mắt nhìn Vi Thanh một cái, ông ta trầm ngâm một lát rồi nói: “ Mới rồi ta đã nói, nguyên nhân cái chết của Tưởng Thị lang không quan trọng. Điều quan trọng chính là xử lý hậu sự thế nào. Nhất định Thôi Tướng quốc cử Thôi Thị lang tới gặp ta không phải để nói cho ta biết nguyên nhân cái chết của Tưởng Hoán”.
Thôi Ngụ thấy Vi Ngạc nói mấy câu không quên vấn đề quan trọng, ông ta biết có nói nữa cũng vô ích. Thôi Ngụ mỉm cười, thẳng thắn nói: “ Nếu như Vi Thượng thư không thích vòng vo, tại hạ xin nói thẳng. Tướng quốc hy vọng Vi Thượng thư có thể ủng hộ người do Tướng quốc chọn vào vị trí Thị Lang bộ Lễ, đồng thời Tướng quốc sẽ ủng hộ việc bổ nhiệm Vi Chánh giữ chức vụ Tiết độ sứ Sóc Phương do Vi Thượng thư đang tạm quyền, đồng thời yêu cầu Đoàn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ. Vi thượng thư thấy sắp đặt như vậy có được không?”
Vi Ngạc không suy nghĩ gì, ông ta nói thẳng: “ Xin mời Thôi Thị lang chuyển lời với Thôi Tướng quốc là việc này ta sẽ suy nghĩ, sẽ trả lời Tướng quốc vào thời gian thích hợp”.
“ Thế nào? Vi Thượng thư cảm thấy Tướng quốc không có đủ thành ý sao?”
Vi Ngạc vuốt râu mỉm cười nói: “ Không nói dối gì Thôi Thị lang, sáng sớm nay con trưởng của Bùi Tuấn là Bùi Minh Khải đã tới mang theo ý tứ của Bùi Tướng quốc, phân bộ Lễ thành hai phần. Phòng Tu là hữu Thị Lang còn chức tả Thị Lang do ta đề cử. Lúc này ta vẫn chưa có chủ ý chính vì vậy ta muốn suy nghĩ kỹ việc này”.
Nói xong Vi Ngạc bưng chén trà, chậm rãi nhấm nháp mà không nhìn Thôi Ngụ. Thôi Ngụ trầm tư suy nghĩ một lúc lâu. Mặc dù Thôi Viên cho ông ta quyền có thể xử lý sự việc ngay tại chỗ nhưng Thôi Ngụ là một người vô cùng cẩn thận. Ông ta không tin Bùi Tuấn có thể đưa ra một điều kiện như vậy. Dù gì Thôi Viên đang nắm giữ bộ Lại. Bộ Lễ hoặc do hai nhà Thôi, Bùi chia xẻ, hoặc một nhà độc chiếm. Bùi Tuấn có thể đồng ý lợi ích khác chứ nhất quyết không đồng ý chuyện Vi Ngạc chia xẻ bộ Lễ. Một khi như vậy, bộ Lễ sẽ không bao giờ ổn định.
Thôi Ngụ biết chuyện nhất định không đơn giản như vậy. Ông ta không nói gì thêm nữa, đứng dậy chắp tay cười nói: “ Nếu thế tại hạ không quấy rầy Vi Thượng thư. Tại hạ sẽ bẩm báo chi tiết ý tứ của Vi Thượng thư với Tướng quốc. Cáo từ’.
Vi Ngạc vội vàng bảo Vi Thanh tiễn Thôi Ngụ. Một lát sau Vi Thanh vội vàng chạy vào thư phòng, hắn vừa nhìn thấy phụ thân đã nói ngay: “ Phụ thân có nghĩ tới việc, dùng chuyện này để ép Trương Hoán rời khỏi Hà Tây không?”
Vi Ngạc liếc nhìn Vi Thanh rồi lạnh lùng nói: “ Đổi lại như thế nào? Thôi Viên có thể làm gì được Trương Hoán nào? Ngay cả việc ông ta nói yêu cầu Đoạn Tú Thực rời khỏi quận Linh Vũ chỉ là ăn bánh vẽ cho đỡ đói lòng. Có ai mà không hiểu điều này? Nhưng còn người thì cả ngày vì chuyện ân oán nữ nhi tình trường. Nếu như ngươi không sửa đổi, một ngày nào đó ngươi sẽ chết trong tay người ta”.
“ Hài nhi không có ý đó!” Vi Thanh nơm nớp lo sợ trả lời.
“ Còn nói không có sao?” Vi Ngạc thấy Vi Thanh mạnh miệng nói tức thì giận dữ nói: “ Mới rồi ngươi còn nói xen vào. Vừa nói tới Trương Hoán là người hăng hái hẳn lên. Ngươi là cái gì? Người có có dũng khí ám sát Thị Lang bộ Lễ, khơi mào chuyện đại loạn trong triều, ngươi có dám không? Ngươi đừng tưởng được làm Chủ Khách Viên Ngoại Lang là dương dương tự đắc. So với Trương Hoán, ngươi còn kém một vạn tám ngàn dặm”.
Vi Thanh bị Vi Ngạc răn dạy một hồi khiến gương mặt hắn lúc trắng, lúc đỏ, hắn cúi đầu không dám lên tiếng. Vi Ngạc thấy Vi Thanh không giải thích nữa, lúc này cơn tức giận trong lòng mới tiêu tan phần nào. Vi Ngạc dài giọng nói với Vi Thanh: “ Một lát nữa ngươi thay ta tới Bùi phủ chúc tết đáp lễ Bùi Tướng quốc”.
Bình luận facebook