Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212
Nhóm dịch: Hồng Mai
“ Không có gì.”
Trương Hoán cười nhạt một tiếng, nói:
“ An bài quân hộ là việc phân phối lại lợi ích, có người được có người mất, không thể lưỡng toàn, cho nên nếu để cho một đường khóc không bằng để một nhà khóc mà thôi.”
Hoàng huyện lệnh yên lặng gật gật đầu, hắn làm quan tại Lũng Hữu đã nhiều năm, lúc trước có mẫu thuẫn với Vi Ngạc và người Đảng Hạng, bọn họ lựa chọn biện pháp chính là giết chóc, khiến cho mâu thuẫn giữa người Đảng Hạng và người Hán đến nay còn vô cùng gay gắt, nguyên nhân chính là do họ không thể xử lý tốt mâu thuẫn dân tộc.
“ Đô đốc có thể đối xử tử tế với những người không phải người Hán, đây quả thực là con đường đúng đắn.”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, lại lắc lắc đầu nói:
“ Sự tình không phải như ngươi nghĩ, không thể một mặt làm việc thiện, việc này cũng chính là đối xử phân biệt, người dân Hán lương thiện bình thường chúng ta sẽ không làm khó bọn họ, nhưng có một số người, những dân tộc này không thể hình thành bộ lạc hoặc chính quyền, một khi bọn họ có tâm tư muốn tự thành lập, sớm muộn cũng sẽ đối địch với Trung Nguyên chúng ta, loại tình huống này khi giải quyết không thể nương tay, phát hiện ra manh mối phải tiêu diệt triệt để luôn.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đã tới chỗ ở của quân hộ, hiện giờ đang có hai ngàn quân hộ, cơ hồ chiếm gần một nửa thị trấn. Nơi đây khác hoàn toàn với phía thành Đông dơ dáy bẩn thỉu, hiện tại nhà cửa đều do quân đội thống nhất xây theo hình chữ phiến, đều tăm tắp. Đường xá cũng được mở rộng, đều dùng bùn đất đắp bằng phẳng, trên đường không có một ngọn cỏ nào, nhà nào cũng có một đình viện, nhìn lướt qua bức tường viện cao đến vai người có thể trong thấy trong sân có một vườn rau xanh tươi, trong viện còn nuôi một đàn gà, hơn nữa trong sân đều có cây cối, thoạt nhìn vô cùng thư thái ấm áp.
Hiện tại đã sắp đến giữa trưa, cả khu quân hộ đều vô cùng yên tĩnh, Trương Hoán gặp rất nhiều phụ nữ cầm bình gốm chuẩn bị ra ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng Hoàng huyện lệnh.
Hoàng huyện lệnh cười nói:
“ Các nàng mang cơm cho nam nhân của mình, tất cả mọi người đều có thói quên đội lên đầu.”
“ Dù sao cũng không có việc gì, vậy chúng ta tới xem một chút.”
Ở huyện Thiên Bảo, đất có thể canh tác không nhiều lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm khoảnh, chủ yếu tập trung ở phía Đông thị trấn, phân bố ở hai bên bờ sông Tang Thụ Hà. Đất ở đây phì nhiêu, nguồn nước cùng ánh mặt trời sung túc, có một mảng ruộng lớn, ở giữa các mảng ruộng có bố trí mương máng kênh đào chằng chịt.
Vì không muốn quấy nhiễu dân chúng, Trương Hoán mệnh cho binh lính tạm trú ở bên ngoài thành trong quân doanh, bản thân mình cùng hơn mười hộ vệ cùng Hoàng huyện lệnh đi tới khu ruộng lúa.
Lúc này đang là tháng năm, đồng ruộng một màu vàng óng ánh, gió nhẹ lướt qua, màu lúa vàng giống như từng đợt sóng nhấp nhô. Đây là thời điểm then chốt cần trông nom đồng ruộng, trên bờ ruộng có rất nhiều nông dân đang ăn cơm trưa.
Trương Hoán chợt phát hiện hai dặm ngoài bờ sông có một cỗ máy xay rất lớn, lòng hiếu kỳ tăng lên, hắn bước nhanh chạy tới, tới gần mới phát hiện đây đúng là một máy xay có bánh xe rất lớn, lợi dụng sức nước cùng những ống trúc thô, liên tục không ngừng đưa nước tưới vào ruộng, loại bánh xe này Trương Hoán đã từng nhìn thấy ở Thái Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy ở Hà Tây.
Lúc này một đám nông dân đang ngồi ăn cơm ở dưới đồng, bọn họ nhìn thấy Trương Hoán đang chăm chú nhìn bánh cối xay gió liền hoảng sợ, một lão già có chút tự hào đi tới cười nói:
“ Quan gia, cỗ bánh xe này là do thảo dân làm.”
Trương Hoán tay vắt chéo sau lưng làm thủ thế, ý bảo Hoàng huyện lệnh cùng những hộ vệ tạm thời không cần tới gần, hắn gật đầu cười nói:
“ Lão trượng họ gì? Là người ở đâu?”
Dương lão giả thấy Trương Hoán thái độ thân thiết, tuổi lại trẻ, còn mặc quan phục mới tinh, đoán chừng là tiến sỹ khoa mới, được phân đến huyện này làm tiểu quan, lúc đầu có chút khiếp đảm, nhưng sau đó cũng dần dần biến mất, hắn nói cười với giọng điệu trưởng giả:
“ Ta họ Dương, là người quận Dương Hà Đông, là tá điền trong gia tộc, ở đây ta có hai mươi mẫu thượng điền, vị tiểu hữu này là người nơi nào?”
“ Lão trượng nguyên lai là người quận Dương Hà Đông sao!”
Trương Hoán kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
“ Ta họ Trương, là người Thái Nguyên Hà Đông, vừa hay chúng ta chính là đồng hương! Lão trượng có con trai tòng quân sao?”
“ Nguyên lai tiểu ca cũng là người Hà Đông! Vậy chúng ta thật có duyên.”
Dương lão giả nhất thời không kịp phản ứng, hắn không nhớ ra người họ Trương ở Thái Nguyên có chút đặc thù, hắn trên mặt có chút đắc ý cười nói:
“ Con lớn nhất của ta chính là theo Trương đô đốc đi đánh người Hồi Hột, sau đó lại theo hắn về kinh, rồi đến Hà Tây. Đầu năm nay nó viết thư cho ta nói nó được chia mười mẫu đất, kêu ta tới. Ta liền dẫn cả gia đình tới đây, quả thực thấy nó được chia đất, vậy nên ta cho con thứ hai của ta cũng tòng quân, kết quả liền được hai mươi mẫu đất, ta trồng trọt cả đời, đến bây giờ cũng có đất của riêng mình.”
“ Dương lão trượng, ta đi trước nhé.”
Một nam tử tráng kiện ngăm đen đi tới chào hỏi hắn.
Dương lão giả liền vội vàng đứng lên, hắng giọng hô:
“ Đêm nay đến lượt ta ngủ trông đất, ngươi mau về nhà đi!”
“ Lão trượng còn thuê người sao?”
Trương Hoán thấy bọn họ tựa hồ quen nhau, không khỏi có chút kinh dị.
“ Hai mươi mẫu ruộng ta mướn người làm gì nữa, chỉ cần ta cùng với tiểu tử kia là đủ rồi.”
Dương lão giả ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:
“ Hắn là người Khương, trước kia là tá điền thuê đất, trồng lúa cho người ta được một nửa, đất liền thay đổi chủ, ta không có tiền trả cho hắn, liền cùng hắn thương lượng, hắn tiếp tục tới giúp ta, sau khi thu hoạch chia cho hắn bốn phần.”
Trương Hoán nao nao, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến lợi ích cho tá điền, trước mắt vụ lúa hè sắp tới, chuyện này nếu không xử lý thỏa đáng, sẽ gây hậu quả không tốt, hắn nghĩ nghĩ, liền hỏi:
“ Ngươi cảm thấy vấn đề này nên dùng biện pháp gì để giải quyết cho tốt?”
Dương lão giả thoáng trầm tư, nói:
“ Ta cảm thấy tốt nhất quan phủ nên đưa ra quy định, đỡ phải có người đồng ý, có người lại không đồng ý.”
Trương Hoán gật nhẹ đầu, chuyện này khi trở về phải bắt tay vào làm ngay, còn có việc miễn thuế ba năm cũng cần tính toán đến lợi ích của những tá điền này. Nghĩ như vậy, Trương Hoán cười cười, chuyển đề tài hỏi:
“ Lão trượng đã biết làm bánh xe dùng sức nước, vậy có biết làm máy cày không?”
“ Có gì khó làm? Chỉ cần đưa bản vẽ cho thợ mộc là có thể làm được.”
Dương lão giả thấy Trương Hoán hỏi rất nhiều việc, hơn nữa làn da lại ngăm đen, không giống như những công tử sống an nhàn sung sướng trong các gia đình giàu có, trên thực tế không có lấy nửa điểm kiểu cách nhà quan, trong nội tâm không khỏi có chút yêu mến.. Hắn nhìn thoáng qua Hoàng huyện lệnh phía xa xa, liền vỗ vỗ bả vai Trương Hoán, cười nói:
“ Trương tiểu ca cùng Hoàng huyện lệnh đến tuần tra xem xét phải không? Đi khỏi Hà Đông tới nơi này làm quan, cũng chính là làm khó cho các ngươi, không biết ngươi đã thành thân hay chưa?”
Vừa nói xong, ánh mắt hắn hơi nghiêng nhìn về phía sau, Trương Hoán lúc này mới phát hiện phía sau hắn có một nữ tử trẻ tuổi, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang thu thập bình gốm, đoán chừng là nữ nhi Dương lão giả, bộ dáng cũng thanh tú, nàng nghe thấy lời nói của Dương lão giả, trên mặt không khỏi đỏ ửng, liền chạy về phía xa xa.
Dương lão giả cười to ha hả:
“ Nha đầu kia, đến giờ còn thẹn thùng.”
Trương Hoán hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ cười mà không nói, lúc này, hắn trông thấy một nha dịch chạy từ xa tới, bẩm báo với Hoàng huyện lệnh cái gì đó, Hoàng huyện lệnh liền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía mình. Trương Hoán đoán là có chuyện, liền đứng lên, lấy danh thiếp đưa cho Dương lão giả, nói:
“ Lão trượng, ta làm quan tại Vũ Uy, nếu người ở huyện Thiên Bảo khi dễ các ngươi, có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ bả vai Dương lão giả, bước nhanh về phía trước, Dương lão giả nhìn danh thiếp, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trương Hoán. Hắn thấy Hoàng huyện lệnh khom người thi lễ với Trương tiểu ca này, lập tức kinh ngạc không khép miệng lại được. Hắn lại nhìn lại danh thiếp, chữ trên mặt danh thiếp hắn không nhận ra, hắn chợt nhớ tới thư con trai đã gửi, nói Trương đô đốc của bọn họ cũng là người Thái Nguyên Hà Đông, hơn nữa lại là một người cực kỳ trẻ tuổi, hắn lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi hung hăng tự vả vào miệng mình một cái.
“ Lão già chết tiệt, già như vậy rồi mà ánh mắt còn không ra sao.”
Một đội hộ vệ kỵ binh cùng Trương Hoán nhanh chóng phi theo hướng thị trấn Thiên Bảo, vừa rồi Hoàng huyện lệnh nói cho hắn biết, có một thương đội người Đảng hạng từ Tây Vực trở về đang nghỉ chân tại thị trấn Thiên Bảo, lạc đà có ngàn con, có khoảng hơn bốn trăm người.
Đây là thương đội lớn nhất Trương Hoán gặp được từ khi làm chủ Hà Tây cho đến nay, điều này có ý nghĩa đặc thù, thương đội không chỉ bổ sung những vật tư thiếu hụt ở Hà Tây, hơn nữa còn có ý nghĩa to lớn hơn nữa, đó là khôi phục con đường tơ lụa trước kia, điều này mang đến cơ hội rất lớn bổ xung chỗ yếu kém cho Vũ Uy quận.
Tuy nhiên Trương Hoán đặc biệt còn muốn biết những tin tức có liên quan tới Thổ Phiên.
Người Đảng Hạng chủ yếu phân bố tại hai nơi là phía Nam và phía Bắc, Một là Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, một là ở phía quan nội kéo dài tới An quận, một đường thẳng tới vùng Thuận Hóa, sau sự kiện loạn An Sử, người Thổ Phiên đã nhân cơ hội chiếm lĩnh Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, đại bộ phận người Đảng Hạng đều dời đến quận Thuận Hóa, Đường Túc Tông Lý Hanh đã bố trí lại phủ đô đốc Khánh Châu, dùng nó để cai trị người Đảng Hạng.
“ Không có gì.”
Trương Hoán cười nhạt một tiếng, nói:
“ An bài quân hộ là việc phân phối lại lợi ích, có người được có người mất, không thể lưỡng toàn, cho nên nếu để cho một đường khóc không bằng để một nhà khóc mà thôi.”
Hoàng huyện lệnh yên lặng gật gật đầu, hắn làm quan tại Lũng Hữu đã nhiều năm, lúc trước có mẫu thuẫn với Vi Ngạc và người Đảng Hạng, bọn họ lựa chọn biện pháp chính là giết chóc, khiến cho mâu thuẫn giữa người Đảng Hạng và người Hán đến nay còn vô cùng gay gắt, nguyên nhân chính là do họ không thể xử lý tốt mâu thuẫn dân tộc.
“ Đô đốc có thể đối xử tử tế với những người không phải người Hán, đây quả thực là con đường đúng đắn.”
Trương Hoán liếc mắt nhìn hắn, lại lắc lắc đầu nói:
“ Sự tình không phải như ngươi nghĩ, không thể một mặt làm việc thiện, việc này cũng chính là đối xử phân biệt, người dân Hán lương thiện bình thường chúng ta sẽ không làm khó bọn họ, nhưng có một số người, những dân tộc này không thể hình thành bộ lạc hoặc chính quyền, một khi bọn họ có tâm tư muốn tự thành lập, sớm muộn cũng sẽ đối địch với Trung Nguyên chúng ta, loại tình huống này khi giải quyết không thể nương tay, phát hiện ra manh mối phải tiêu diệt triệt để luôn.”
Hai người vừa đi vừa nói, nhanh chóng đã tới chỗ ở của quân hộ, hiện giờ đang có hai ngàn quân hộ, cơ hồ chiếm gần một nửa thị trấn. Nơi đây khác hoàn toàn với phía thành Đông dơ dáy bẩn thỉu, hiện tại nhà cửa đều do quân đội thống nhất xây theo hình chữ phiến, đều tăm tắp. Đường xá cũng được mở rộng, đều dùng bùn đất đắp bằng phẳng, trên đường không có một ngọn cỏ nào, nhà nào cũng có một đình viện, nhìn lướt qua bức tường viện cao đến vai người có thể trong thấy trong sân có một vườn rau xanh tươi, trong viện còn nuôi một đàn gà, hơn nữa trong sân đều có cây cối, thoạt nhìn vô cùng thư thái ấm áp.
Hiện tại đã sắp đến giữa trưa, cả khu quân hộ đều vô cùng yên tĩnh, Trương Hoán gặp rất nhiều phụ nữ cầm bình gốm chuẩn bị ra ngoài, sau đó lại quay đầu nhìn về hướng Hoàng huyện lệnh.
Hoàng huyện lệnh cười nói:
“ Các nàng mang cơm cho nam nhân của mình, tất cả mọi người đều có thói quên đội lên đầu.”
“ Dù sao cũng không có việc gì, vậy chúng ta tới xem một chút.”
Ở huyện Thiên Bảo, đất có thể canh tác không nhiều lắm, chỉ khoảng hơn ba trăm khoảnh, chủ yếu tập trung ở phía Đông thị trấn, phân bố ở hai bên bờ sông Tang Thụ Hà. Đất ở đây phì nhiêu, nguồn nước cùng ánh mặt trời sung túc, có một mảng ruộng lớn, ở giữa các mảng ruộng có bố trí mương máng kênh đào chằng chịt.
Vì không muốn quấy nhiễu dân chúng, Trương Hoán mệnh cho binh lính tạm trú ở bên ngoài thành trong quân doanh, bản thân mình cùng hơn mười hộ vệ cùng Hoàng huyện lệnh đi tới khu ruộng lúa.
Lúc này đang là tháng năm, đồng ruộng một màu vàng óng ánh, gió nhẹ lướt qua, màu lúa vàng giống như từng đợt sóng nhấp nhô. Đây là thời điểm then chốt cần trông nom đồng ruộng, trên bờ ruộng có rất nhiều nông dân đang ăn cơm trưa.
Trương Hoán chợt phát hiện hai dặm ngoài bờ sông có một cỗ máy xay rất lớn, lòng hiếu kỳ tăng lên, hắn bước nhanh chạy tới, tới gần mới phát hiện đây đúng là một máy xay có bánh xe rất lớn, lợi dụng sức nước cùng những ống trúc thô, liên tục không ngừng đưa nước tưới vào ruộng, loại bánh xe này Trương Hoán đã từng nhìn thấy ở Thái Nguyên, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy ở Hà Tây.
Lúc này một đám nông dân đang ngồi ăn cơm ở dưới đồng, bọn họ nhìn thấy Trương Hoán đang chăm chú nhìn bánh cối xay gió liền hoảng sợ, một lão già có chút tự hào đi tới cười nói:
“ Quan gia, cỗ bánh xe này là do thảo dân làm.”
Trương Hoán tay vắt chéo sau lưng làm thủ thế, ý bảo Hoàng huyện lệnh cùng những hộ vệ tạm thời không cần tới gần, hắn gật đầu cười nói:
“ Lão trượng họ gì? Là người ở đâu?”
Dương lão giả thấy Trương Hoán thái độ thân thiết, tuổi lại trẻ, còn mặc quan phục mới tinh, đoán chừng là tiến sỹ khoa mới, được phân đến huyện này làm tiểu quan, lúc đầu có chút khiếp đảm, nhưng sau đó cũng dần dần biến mất, hắn nói cười với giọng điệu trưởng giả:
“ Ta họ Dương, là người quận Dương Hà Đông, là tá điền trong gia tộc, ở đây ta có hai mươi mẫu thượng điền, vị tiểu hữu này là người nơi nào?”
“ Lão trượng nguyên lai là người quận Dương Hà Đông sao!”
Trương Hoán kéo hắn ngồi xuống, cười nói:
“ Ta họ Trương, là người Thái Nguyên Hà Đông, vừa hay chúng ta chính là đồng hương! Lão trượng có con trai tòng quân sao?”
“ Nguyên lai tiểu ca cũng là người Hà Đông! Vậy chúng ta thật có duyên.”
Dương lão giả nhất thời không kịp phản ứng, hắn không nhớ ra người họ Trương ở Thái Nguyên có chút đặc thù, hắn trên mặt có chút đắc ý cười nói:
“ Con lớn nhất của ta chính là theo Trương đô đốc đi đánh người Hồi Hột, sau đó lại theo hắn về kinh, rồi đến Hà Tây. Đầu năm nay nó viết thư cho ta nói nó được chia mười mẫu đất, kêu ta tới. Ta liền dẫn cả gia đình tới đây, quả thực thấy nó được chia đất, vậy nên ta cho con thứ hai của ta cũng tòng quân, kết quả liền được hai mươi mẫu đất, ta trồng trọt cả đời, đến bây giờ cũng có đất của riêng mình.”
“ Dương lão trượng, ta đi trước nhé.”
Một nam tử tráng kiện ngăm đen đi tới chào hỏi hắn.
Dương lão giả liền vội vàng đứng lên, hắng giọng hô:
“ Đêm nay đến lượt ta ngủ trông đất, ngươi mau về nhà đi!”
“ Lão trượng còn thuê người sao?”
Trương Hoán thấy bọn họ tựa hồ quen nhau, không khỏi có chút kinh dị.
“ Hai mươi mẫu ruộng ta mướn người làm gì nữa, chỉ cần ta cùng với tiểu tử kia là đủ rồi.”
Dương lão giả ngồi xuống, lắc lắc đầu nói:
“ Hắn là người Khương, trước kia là tá điền thuê đất, trồng lúa cho người ta được một nửa, đất liền thay đổi chủ, ta không có tiền trả cho hắn, liền cùng hắn thương lượng, hắn tiếp tục tới giúp ta, sau khi thu hoạch chia cho hắn bốn phần.”
Trương Hoán nao nao, trước kia hắn chưa từng nghĩ đến lợi ích cho tá điền, trước mắt vụ lúa hè sắp tới, chuyện này nếu không xử lý thỏa đáng, sẽ gây hậu quả không tốt, hắn nghĩ nghĩ, liền hỏi:
“ Ngươi cảm thấy vấn đề này nên dùng biện pháp gì để giải quyết cho tốt?”
Dương lão giả thoáng trầm tư, nói:
“ Ta cảm thấy tốt nhất quan phủ nên đưa ra quy định, đỡ phải có người đồng ý, có người lại không đồng ý.”
Trương Hoán gật nhẹ đầu, chuyện này khi trở về phải bắt tay vào làm ngay, còn có việc miễn thuế ba năm cũng cần tính toán đến lợi ích của những tá điền này. Nghĩ như vậy, Trương Hoán cười cười, chuyển đề tài hỏi:
“ Lão trượng đã biết làm bánh xe dùng sức nước, vậy có biết làm máy cày không?”
“ Có gì khó làm? Chỉ cần đưa bản vẽ cho thợ mộc là có thể làm được.”
Dương lão giả thấy Trương Hoán hỏi rất nhiều việc, hơn nữa làn da lại ngăm đen, không giống như những công tử sống an nhàn sung sướng trong các gia đình giàu có, trên thực tế không có lấy nửa điểm kiểu cách nhà quan, trong nội tâm không khỏi có chút yêu mến.. Hắn nhìn thoáng qua Hoàng huyện lệnh phía xa xa, liền vỗ vỗ bả vai Trương Hoán, cười nói:
“ Trương tiểu ca cùng Hoàng huyện lệnh đến tuần tra xem xét phải không? Đi khỏi Hà Đông tới nơi này làm quan, cũng chính là làm khó cho các ngươi, không biết ngươi đã thành thân hay chưa?”
Vừa nói xong, ánh mắt hắn hơi nghiêng nhìn về phía sau, Trương Hoán lúc này mới phát hiện phía sau hắn có một nữ tử trẻ tuổi, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, đang thu thập bình gốm, đoán chừng là nữ nhi Dương lão giả, bộ dáng cũng thanh tú, nàng nghe thấy lời nói của Dương lão giả, trên mặt không khỏi đỏ ửng, liền chạy về phía xa xa.
Dương lão giả cười to ha hả:
“ Nha đầu kia, đến giờ còn thẹn thùng.”
Trương Hoán hiểu rõ ý tứ của hắn, chỉ cười mà không nói, lúc này, hắn trông thấy một nha dịch chạy từ xa tới, bẩm báo với Hoàng huyện lệnh cái gì đó, Hoàng huyện lệnh liền lập tức ngẩng đầu nhìn về phía mình. Trương Hoán đoán là có chuyện, liền đứng lên, lấy danh thiếp đưa cho Dương lão giả, nói:
“ Lão trượng, ta làm quan tại Vũ Uy, nếu người ở huyện Thiên Bảo khi dễ các ngươi, có thể trực tiếp tới tìm ta.”
Dứt lời, hắn vỗ vỗ bả vai Dương lão giả, bước nhanh về phía trước, Dương lão giả nhìn danh thiếp, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng Trương Hoán. Hắn thấy Hoàng huyện lệnh khom người thi lễ với Trương tiểu ca này, lập tức kinh ngạc không khép miệng lại được. Hắn lại nhìn lại danh thiếp, chữ trên mặt danh thiếp hắn không nhận ra, hắn chợt nhớ tới thư con trai đã gửi, nói Trương đô đốc của bọn họ cũng là người Thái Nguyên Hà Đông, hơn nữa lại là một người cực kỳ trẻ tuổi, hắn lúc này mới kịp phản ứng, không khỏi hung hăng tự vả vào miệng mình một cái.
“ Lão già chết tiệt, già như vậy rồi mà ánh mắt còn không ra sao.”
Một đội hộ vệ kỵ binh cùng Trương Hoán nhanh chóng phi theo hướng thị trấn Thiên Bảo, vừa rồi Hoàng huyện lệnh nói cho hắn biết, có một thương đội người Đảng hạng từ Tây Vực trở về đang nghỉ chân tại thị trấn Thiên Bảo, lạc đà có ngàn con, có khoảng hơn bốn trăm người.
Đây là thương đội lớn nhất Trương Hoán gặp được từ khi làm chủ Hà Tây cho đến nay, điều này có ý nghĩa đặc thù, thương đội không chỉ bổ sung những vật tư thiếu hụt ở Hà Tây, hơn nữa còn có ý nghĩa to lớn hơn nữa, đó là khôi phục con đường tơ lụa trước kia, điều này mang đến cơ hội rất lớn bổ xung chỗ yếu kém cho Vũ Uy quận.
Tuy nhiên Trương Hoán đặc biệt còn muốn biết những tin tức có liên quan tới Thổ Phiên.
Người Đảng Hạng chủ yếu phân bố tại hai nơi là phía Nam và phía Bắc, Một là Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, một là ở phía quan nội kéo dài tới An quận, một đường thẳng tới vùng Thuận Hóa, sau sự kiện loạn An Sử, người Thổ Phiên đã nhân cơ hội chiếm lĩnh Kiếm Nam, quận Tùng Đẳng, đại bộ phận người Đảng Hạng đều dời đến quận Thuận Hóa, Đường Túc Tông Lý Hanh đã bố trí lại phủ đô đốc Khánh Châu, dùng nó để cai trị người Đảng Hạng.
Bình luận facebook