Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 223
Nhóm dịch: Hồng Mai
Lý Hoành Thu đã biết được chính mình khinh địch. Hắn xuất thân thấp kém, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng đối với chỉ huy chiến dịch quy mô lớn thì hắn thiếu kinh nghiệm. Nếu như nói là thiếu một loại phong thái gặp nguy không loạn thì là giả. Nhưng xem xét thời thế, xuất phát từ đại cục thì không thể có sự sợ hãi trong lòng nhưng cũng không thể kiêu ngạo cuồng vọng.
Lý Hoành Thu là một người đủ tư cách tiên phong, nhưng hắn lại tự tin quá đáng. Thế cho nên mới nghĩ chỉ cần ba nghìn người thủ thành mà đánh lui bốn vạn quân địch tiến công. Trong cuộc chiến bảo vệ Thái Nguyên, Lý Quang Bật lấy mấy ngàn người đánh lui hơn mười vạn địch vì hắn dựa vào vô vàn quỷ kế với lại kẻ địch công thành thiếu phương pháp. Nhưng hôm nay lại khác nhau rất lớn. Kẻ địch rõ ràng đến đây là có chuẩn bị, một vạn người tiến công đầu tiên này mới chỉ là thử dò xét.
“ Tại sao còn không đốt Phong Hỏa cầu viện?”
Bình Bình cũng đã nhìn ra vấn đề nghiêm trọng, kẻ địch đã rút kinh nghiệm rất nhanh. Vài người sóng vai nâng cự thuẫn mà leo lên trên làm cho hiệu quả giết địch giảm rất nhiều. Nàng thấy máy bắn đá của quân địch đã chuẩn bị phóng ra mà chủ soái quân Đường lại vẫn còn do dự. Nàng giận dữ xông lên trước chỉ vào Lý Hoành Thu mắng to: “ Cái đồ Vương bát đản nhà ngươi! Ngươi muốn để tất cả mọi người chết cùng ngươi hay sao? Còn không cầu viện!”
“ Ngươi là ai, dám la hét với Bản tướng quân.” Lý Hoành Thu mặt sầm xuống, vung tay lên hô: “ Kéo đi xuống chém cho ta!”
Một vị Thiên tướng trẻ tuổi bên cạnh vội vàng nói khẽ với Lý Hoành Thu: “ Nàng bắn chết hơn mười tên địch, giết nàng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.”
Lý Hoành Thu cố nén giận dữ nói: “ Bản tướng quân nể ngươi giết địch nên tha cho ngươi một lần.”
“ Vậy ngươi đốt Phong Hỏa cầu cứu nhanh lên một chút, nếu không thì không còn kịp rồi.” Lâm Bình Bình không ngừng dậm chân, từ dưới thành những viên đá đã xé gió bay đến xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ.
Lý Hoành Thu thất kinh, hắn đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Bình Bình sốt ruột bèn liên tục hạ lệnh: “ Đốt Phong Hỏa!”
Nhưng đã chậm, một tên binh lính cầm cây đuốc chạy vào lối lên. Nhưng đúng lúc này, một tảng đá lớn gào thét bay đến đánh trúng thân Phong Hỏa Tháp cao năm trượng làm nó bị sụt một nửa, chỉ còn lại không tới một nửa thân tháp đang lung lay sắp đổ. Binh lính đốt lửa bị đập chết ngay tại chỗ.
Trong lòng Lý Hoành Thu lập tức nguội lạnh đi hơn phân nửa. Binh lính trên Ô Sao Lĩnh chỉ nhận tín hiệu đốt trên Phong Hỏa Tháp này. Nếu như khối thuốc trên Hỏa Tháp kia bị phá thì liền không cách nào châm Phong Hỏa.
Vài tên binh lính xông lên rồi lại bất đắc dĩ lui ra. Lối lên đã bị hủy, căn bản không cách nào đi tới. Một binh lính khác châm hỏa tiễn nhằm hướng đỉnh tháp bắn tới, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Khối điểm hỏa dùng dầu châm bị tấm ván gỗ đè lên, phải có người đi tới mới được.
“ Phái người lên Ô Sao Lĩnh.” Lý Hoành Thu gấp đến độ mồ hôi ròng ròng.
“ Chờ một chút!” Lâm Bình Bình từ từ đến gần Phong Hỏa Đài, nàng nhìn tháp đá cao năm trượng này, ánh mắt dưới tia nắng ban mai trông sáng ngời khác thường. Nàng quay đầu nói với Lâm Đức Kỳ: “ Tam thúc, thúc giúp cháu tung một cái móc thừng lên đó.”
Lâm Đức Kỳ gật đầu, hắn đi tới một cái móc thừng quay hai cái rồi quăng “ vèo”. Móc thừng dài hơn sáu trượng từ trong tay của hắn bay ra, vẽ lên một đường cong rồi bám chặt lên mép tháp đá.
“ Tam thúc, để cho cháu tới.” Lâm Bình Bình đoạt lấy dây thừng từ trên tay Tam thúc bèn cười bảo: “ Vừa lúc kiểm nghiệm một lần xem võ nghệ của cháu có tiến bộ hay không.”
Lâm Tam thúc gật đầu “ Cháu phải cẩn thận, nếu không được cũng đừng gắng gượng.”
Bình Bình thử giật sợi dây, hai tay nàng dùng sức nhẹ nhàng trèo lên phía trên với tốc độ càng lúc càng nhanh. Chiếc quần đỏ của nàng tung bay trong đám sương trong giống như một bông sen đỏ đang từ từ vươn lên.
Rất nhanh, bóng dáng của nàng liền biến mất ở trên đỉnh tháp. Dưới chân tháp tất cả mọi người nín thở, tinh thần đều tạp trung hết vào mắt. Đột nhiên, lại một khối đá lớn đánh tới sạt qua mép Hỏa Tháp. Thân tháp lung lay vài cái làm dưới tháp kinh sợ.
Đúng lúc này, trên đỉnh tháp rốt cục bốc lên khói đen, lập tức ngọn lửa hừng hực dấy lên. Sau một lát thì Phong Hỏa trên Ô Sao Lĩnh lại cũng đốt lên, tín hiệu cầu viện đã phát ra. Trong tiếng hoan hô vang trời, sĩ khí trên thành tăng vọt, mọi người phấn chấn làm tinh thần hăng hái tiêu diệt hết hơn hai trăm quân địch xông lên thành.
Gót sắt lao nhanh, chiến mã chạy như bay, bốn ngàn kỵ binh Tây Lương lướt nhanh như chớp trên sa mạc Qua Bích Than mênh mông. Người Đảng Hạng đã có một ngàn kỵ binh cùng gần ngàn quân đóng ở Lưu Sa Hà đi Vũ Uy.
Còn chủ lực thì theo tin gọi từ Phong Hỏa mà đêm ngày đi Hội Tây Bảo. Trương Hoán cau mày, trên Ô Sao Lĩnh lại lần nữa dấy lên Phong Hỏa khiến cho hắn lo lắng. Nói cách khác người Thổ Phiên đã xuất ra hơn ba vạn quân đội đến đối phó chính mình. Nhưng hắn lo lắng không phải chỉ có ở Hội Tây Bảo, mà là chiến lược của người Thổ Phiên.
Mục tiêu của bọn họ cuối cùng là Hội Tây Bảo hay là quận Vũ Uy. Mặc dù là quận Vũ Uy thì có thể tính không lớn, nhưng hắn vẫn còn là cảm giác được không ổn. Nếu như quân địch tiến công Hội Tây Bảo là kế điệu hổ ly sơn, đợi sau khi đội viện quân từ quận Vũ Uy lại đây thì ai sẽ là người ngăn cản quân Thổ Phiên từ Trương Dịch đánh tới?
Trương Hoán dừng chiến mã lại, lấy ra thẻ bài điều binh đưa cho một người thân binh mà dặn: “ Ngươi lập tức đi quận Vũ Uy. Nếu như Hạ Lâu Vô Kỵ đã lãnh binh đến tiếp viện thì ngươi truyền mệnh lệnh của ta, bảo hắn chuyển hướng đến huyện Thiên Bảo, phái nhiều thám báo hơn để điều tra tình hình quận Trương Dịch.”
Thân binh đi rồi, Trương Hoán lại tự viết một thư giao cho Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh: “ Khổ cực La Tư Mã một chuyến. Ngươi hoả tốc đến quận Khai Dương đem phong thư này giao cho Vi Ngạc. Nói cho hắn Hà Hoàng trống rỗng, đúng là lúc tiến binh.”
La Nghiễm Chánh được lệnh vừa muốn đi thì Trương Hoán lại gọi hắn “ Nếu như Vi Ngạc không muốn xuất binh, vậy ngươi lại nói cho hắn, chỉ cần hắn đồng ý trong vòng năm ngày làm ra bộ định vượt Hoàng Hà thì ta liền lấy một vạn lượng hoàng kim cùng hai ngàn thớt chiến mã để tạ hắn, tuyệt không nuốt lời.”
“ Xin đô đốc yên tâm! Nếu như hắn không chịu, hắn sẽ bị người trong nước dùng nước miếng dìm chết đuối.” La Nghiễm Chánh vừa chắp tay, chỉ huy vài tên kỵ binh nhằm hướng đông phi đi.
Đạo kỵ binh tiếp tục gấp rút tiếp viện, khi cách Hội Tây Bảo ước ba mươi dặm thì trời đã dần dần tối đen. Những đội thám báo đi trước một bước để thăm dò tin tức, còn đại đội kỵ binh thì thả chậm tốc độ cho chiến mã nghỉ ngơi. Đồng thời mỗi cái Phong Hoả Đài từ vùng ven Hoàng Hà có một ngàn quân chạy tới hợp binh.
Ngày ác chiến thứ nhất ở Hội Tây Bảo đã kết thúc, liên quân Hà Hoàng lập trại hạ đại doanh ở cách hơn ba dặm. Những đốm lửa dày đặc tựa như muôn ngàn vì sao trời. Còn một đội quân khác một vạn người do phó tướng Thượng Bà Tán chỉ huy thì đi dọc theo Hoàng Hà về phía bắc. Bọn họ xuyên qua khoảng rừng rậm lớn đi vòng đến đóng đối diện Hội Tây Bảo. Mặc dù phía đông Hội Tây Bảo khe rãnh dọc ngang cây cỏ tươi tốt làm cho những vũ khí công thành cỡ lớn không cách nào đi qua được, nhưng hơn mười giá thang công thành cùng ba giá phá cổng thành vẫn được tháo rời ra mang lại đây. Bọn họ cũng hạ đại doanh rồi lắp ráp vũ khí công thành cả đêm.
Trên tường thành cũng đang đang khẩn trương thu dọn chiến trường, chuẩn bị vật tư. Những đội nam nữ dân chúng này có Huyện lệnh chỉ huy đang vận chuyển vũ khí giữ thành, khiêng người bệnh đi đồng thời thu dọn sách sẽ Phong Hỏa Tháp đã sụp đổ.
Rất nhiều thợ mộc đang tu sửa máy bắn đá cùng giường nỏ. Lâm Bình Bình bị bọn lính gọi là “ bông sen lửa chiến địa” thì mang theo vài trăm người dùng thang dây tụt xuống tường thành. Bọn họ cột dây thừng ngang hông đi đến đống thi thể của quân địch thu thập mũi tên. Rất nhanh những sọt mũi tên được kéo lên tòa thành.
Lý Hoành Thu thì đứng ở trên Vọng tháp trông về tấm màn đen bí ẩn ở hướng bắc xa xăm. Hắn biết Trương Hoán đang ở vùng Lưu Sa Hà nên hẳn là đã thấy Phong Hỏa của mình báo tới. Trong chiến dịch ban ngày, liên quân Hà Hoàng tử thương hơn năm ngàn người, mà quân Tây Lương cũng tổn thất năm trăm người làm cho binh lực lúc trước không đủ giữ thành lại càng thêm khó khăn hơn. Mà ngày mai còn phải phòng ngự ở hai phía.
Lý Hoành Thu thở dài, hắn đã nhận ra được rất nhiều chỗ thất sách của mình lúc ban ngày. Kẻ địch rõ ràng là tiến côngcó tính thăm dò. Nhưng chính mình lại cũng bất kế hao phí mà liều mạng bắn. Gần một vạn khối đá lớn đã dùng một nửa, mũi tên giường nỏ thì cơ hồ bắn hết sạch, còn cung tên cũng bắn hết sáu thành. Mấu chốt là máy bắn đá đã hỏng đi một nửa, không biết thợ mộc trong một đêm có thể sửa được tốt bao nhiêu giá.
Nhưng điều làm hắn cảm thấy may mắn nhất là Phong Hoả Đài đã được đốt làm cho Hội Tây Bảo có hy vọng. May mà có Hồng Y nữ nhân kia, cũng không biết nàng là ai? Nàng vừa mới xuống xong thì Phong Hỏa Tháp liền bị đá tảng phá huỷ. Nếu không phải cho người leo lên núi đi báo đốt lửa thì Phong Hỏa ít nhất cũng cần hồi lâu mới có thể châm. Có lẽ chính vì hồi lâu này mà Hội Tây Bảo sẽ rơi vào tay giặc.
Lý Hoành Thu đã biết được chính mình khinh địch. Hắn xuất thân thấp kém, có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng đối với chỉ huy chiến dịch quy mô lớn thì hắn thiếu kinh nghiệm. Nếu như nói là thiếu một loại phong thái gặp nguy không loạn thì là giả. Nhưng xem xét thời thế, xuất phát từ đại cục thì không thể có sự sợ hãi trong lòng nhưng cũng không thể kiêu ngạo cuồng vọng.
Lý Hoành Thu là một người đủ tư cách tiên phong, nhưng hắn lại tự tin quá đáng. Thế cho nên mới nghĩ chỉ cần ba nghìn người thủ thành mà đánh lui bốn vạn quân địch tiến công. Trong cuộc chiến bảo vệ Thái Nguyên, Lý Quang Bật lấy mấy ngàn người đánh lui hơn mười vạn địch vì hắn dựa vào vô vàn quỷ kế với lại kẻ địch công thành thiếu phương pháp. Nhưng hôm nay lại khác nhau rất lớn. Kẻ địch rõ ràng đến đây là có chuẩn bị, một vạn người tiến công đầu tiên này mới chỉ là thử dò xét.
“ Tại sao còn không đốt Phong Hỏa cầu viện?”
Bình Bình cũng đã nhìn ra vấn đề nghiêm trọng, kẻ địch đã rút kinh nghiệm rất nhanh. Vài người sóng vai nâng cự thuẫn mà leo lên trên làm cho hiệu quả giết địch giảm rất nhiều. Nàng thấy máy bắn đá của quân địch đã chuẩn bị phóng ra mà chủ soái quân Đường lại vẫn còn do dự. Nàng giận dữ xông lên trước chỉ vào Lý Hoành Thu mắng to: “ Cái đồ Vương bát đản nhà ngươi! Ngươi muốn để tất cả mọi người chết cùng ngươi hay sao? Còn không cầu viện!”
“ Ngươi là ai, dám la hét với Bản tướng quân.” Lý Hoành Thu mặt sầm xuống, vung tay lên hô: “ Kéo đi xuống chém cho ta!”
Một vị Thiên tướng trẻ tuổi bên cạnh vội vàng nói khẽ với Lý Hoành Thu: “ Nàng bắn chết hơn mười tên địch, giết nàng sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí.”
Lý Hoành Thu cố nén giận dữ nói: “ Bản tướng quân nể ngươi giết địch nên tha cho ngươi một lần.”
“ Vậy ngươi đốt Phong Hỏa cầu cứu nhanh lên một chút, nếu không thì không còn kịp rồi.” Lâm Bình Bình không ngừng dậm chân, từ dưới thành những viên đá đã xé gió bay đến xẹt qua trên đỉnh đầu bọn họ.
Lý Hoành Thu thất kinh, hắn đột nhiên hiểu rõ nguyên nhân Lâm Bình Bình sốt ruột bèn liên tục hạ lệnh: “ Đốt Phong Hỏa!”
Nhưng đã chậm, một tên binh lính cầm cây đuốc chạy vào lối lên. Nhưng đúng lúc này, một tảng đá lớn gào thét bay đến đánh trúng thân Phong Hỏa Tháp cao năm trượng làm nó bị sụt một nửa, chỉ còn lại không tới một nửa thân tháp đang lung lay sắp đổ. Binh lính đốt lửa bị đập chết ngay tại chỗ.
Trong lòng Lý Hoành Thu lập tức nguội lạnh đi hơn phân nửa. Binh lính trên Ô Sao Lĩnh chỉ nhận tín hiệu đốt trên Phong Hỏa Tháp này. Nếu như khối thuốc trên Hỏa Tháp kia bị phá thì liền không cách nào châm Phong Hỏa.
Vài tên binh lính xông lên rồi lại bất đắc dĩ lui ra. Lối lên đã bị hủy, căn bản không cách nào đi tới. Một binh lính khác châm hỏa tiễn nhằm hướng đỉnh tháp bắn tới, nhưng không có bất cứ hiệu quả gì. Khối điểm hỏa dùng dầu châm bị tấm ván gỗ đè lên, phải có người đi tới mới được.
“ Phái người lên Ô Sao Lĩnh.” Lý Hoành Thu gấp đến độ mồ hôi ròng ròng.
“ Chờ một chút!” Lâm Bình Bình từ từ đến gần Phong Hỏa Đài, nàng nhìn tháp đá cao năm trượng này, ánh mắt dưới tia nắng ban mai trông sáng ngời khác thường. Nàng quay đầu nói với Lâm Đức Kỳ: “ Tam thúc, thúc giúp cháu tung một cái móc thừng lên đó.”
Lâm Đức Kỳ gật đầu, hắn đi tới một cái móc thừng quay hai cái rồi quăng “ vèo”. Móc thừng dài hơn sáu trượng từ trong tay của hắn bay ra, vẽ lên một đường cong rồi bám chặt lên mép tháp đá.
“ Tam thúc, để cho cháu tới.” Lâm Bình Bình đoạt lấy dây thừng từ trên tay Tam thúc bèn cười bảo: “ Vừa lúc kiểm nghiệm một lần xem võ nghệ của cháu có tiến bộ hay không.”
Lâm Tam thúc gật đầu “ Cháu phải cẩn thận, nếu không được cũng đừng gắng gượng.”
Bình Bình thử giật sợi dây, hai tay nàng dùng sức nhẹ nhàng trèo lên phía trên với tốc độ càng lúc càng nhanh. Chiếc quần đỏ của nàng tung bay trong đám sương trong giống như một bông sen đỏ đang từ từ vươn lên.
Rất nhanh, bóng dáng của nàng liền biến mất ở trên đỉnh tháp. Dưới chân tháp tất cả mọi người nín thở, tinh thần đều tạp trung hết vào mắt. Đột nhiên, lại một khối đá lớn đánh tới sạt qua mép Hỏa Tháp. Thân tháp lung lay vài cái làm dưới tháp kinh sợ.
Đúng lúc này, trên đỉnh tháp rốt cục bốc lên khói đen, lập tức ngọn lửa hừng hực dấy lên. Sau một lát thì Phong Hỏa trên Ô Sao Lĩnh lại cũng đốt lên, tín hiệu cầu viện đã phát ra. Trong tiếng hoan hô vang trời, sĩ khí trên thành tăng vọt, mọi người phấn chấn làm tinh thần hăng hái tiêu diệt hết hơn hai trăm quân địch xông lên thành.
Gót sắt lao nhanh, chiến mã chạy như bay, bốn ngàn kỵ binh Tây Lương lướt nhanh như chớp trên sa mạc Qua Bích Than mênh mông. Người Đảng Hạng đã có một ngàn kỵ binh cùng gần ngàn quân đóng ở Lưu Sa Hà đi Vũ Uy.
Còn chủ lực thì theo tin gọi từ Phong Hỏa mà đêm ngày đi Hội Tây Bảo. Trương Hoán cau mày, trên Ô Sao Lĩnh lại lần nữa dấy lên Phong Hỏa khiến cho hắn lo lắng. Nói cách khác người Thổ Phiên đã xuất ra hơn ba vạn quân đội đến đối phó chính mình. Nhưng hắn lo lắng không phải chỉ có ở Hội Tây Bảo, mà là chiến lược của người Thổ Phiên.
Mục tiêu của bọn họ cuối cùng là Hội Tây Bảo hay là quận Vũ Uy. Mặc dù là quận Vũ Uy thì có thể tính không lớn, nhưng hắn vẫn còn là cảm giác được không ổn. Nếu như quân địch tiến công Hội Tây Bảo là kế điệu hổ ly sơn, đợi sau khi đội viện quân từ quận Vũ Uy lại đây thì ai sẽ là người ngăn cản quân Thổ Phiên từ Trương Dịch đánh tới?
Trương Hoán dừng chiến mã lại, lấy ra thẻ bài điều binh đưa cho một người thân binh mà dặn: “ Ngươi lập tức đi quận Vũ Uy. Nếu như Hạ Lâu Vô Kỵ đã lãnh binh đến tiếp viện thì ngươi truyền mệnh lệnh của ta, bảo hắn chuyển hướng đến huyện Thiên Bảo, phái nhiều thám báo hơn để điều tra tình hình quận Trương Dịch.”
Thân binh đi rồi, Trương Hoán lại tự viết một thư giao cho Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh: “ Khổ cực La Tư Mã một chuyến. Ngươi hoả tốc đến quận Khai Dương đem phong thư này giao cho Vi Ngạc. Nói cho hắn Hà Hoàng trống rỗng, đúng là lúc tiến binh.”
La Nghiễm Chánh được lệnh vừa muốn đi thì Trương Hoán lại gọi hắn “ Nếu như Vi Ngạc không muốn xuất binh, vậy ngươi lại nói cho hắn, chỉ cần hắn đồng ý trong vòng năm ngày làm ra bộ định vượt Hoàng Hà thì ta liền lấy một vạn lượng hoàng kim cùng hai ngàn thớt chiến mã để tạ hắn, tuyệt không nuốt lời.”
“ Xin đô đốc yên tâm! Nếu như hắn không chịu, hắn sẽ bị người trong nước dùng nước miếng dìm chết đuối.” La Nghiễm Chánh vừa chắp tay, chỉ huy vài tên kỵ binh nhằm hướng đông phi đi.
Đạo kỵ binh tiếp tục gấp rút tiếp viện, khi cách Hội Tây Bảo ước ba mươi dặm thì trời đã dần dần tối đen. Những đội thám báo đi trước một bước để thăm dò tin tức, còn đại đội kỵ binh thì thả chậm tốc độ cho chiến mã nghỉ ngơi. Đồng thời mỗi cái Phong Hoả Đài từ vùng ven Hoàng Hà có một ngàn quân chạy tới hợp binh.
Ngày ác chiến thứ nhất ở Hội Tây Bảo đã kết thúc, liên quân Hà Hoàng lập trại hạ đại doanh ở cách hơn ba dặm. Những đốm lửa dày đặc tựa như muôn ngàn vì sao trời. Còn một đội quân khác một vạn người do phó tướng Thượng Bà Tán chỉ huy thì đi dọc theo Hoàng Hà về phía bắc. Bọn họ xuyên qua khoảng rừng rậm lớn đi vòng đến đóng đối diện Hội Tây Bảo. Mặc dù phía đông Hội Tây Bảo khe rãnh dọc ngang cây cỏ tươi tốt làm cho những vũ khí công thành cỡ lớn không cách nào đi qua được, nhưng hơn mười giá thang công thành cùng ba giá phá cổng thành vẫn được tháo rời ra mang lại đây. Bọn họ cũng hạ đại doanh rồi lắp ráp vũ khí công thành cả đêm.
Trên tường thành cũng đang đang khẩn trương thu dọn chiến trường, chuẩn bị vật tư. Những đội nam nữ dân chúng này có Huyện lệnh chỉ huy đang vận chuyển vũ khí giữ thành, khiêng người bệnh đi đồng thời thu dọn sách sẽ Phong Hỏa Tháp đã sụp đổ.
Rất nhiều thợ mộc đang tu sửa máy bắn đá cùng giường nỏ. Lâm Bình Bình bị bọn lính gọi là “ bông sen lửa chiến địa” thì mang theo vài trăm người dùng thang dây tụt xuống tường thành. Bọn họ cột dây thừng ngang hông đi đến đống thi thể của quân địch thu thập mũi tên. Rất nhanh những sọt mũi tên được kéo lên tòa thành.
Lý Hoành Thu thì đứng ở trên Vọng tháp trông về tấm màn đen bí ẩn ở hướng bắc xa xăm. Hắn biết Trương Hoán đang ở vùng Lưu Sa Hà nên hẳn là đã thấy Phong Hỏa của mình báo tới. Trong chiến dịch ban ngày, liên quân Hà Hoàng tử thương hơn năm ngàn người, mà quân Tây Lương cũng tổn thất năm trăm người làm cho binh lực lúc trước không đủ giữ thành lại càng thêm khó khăn hơn. Mà ngày mai còn phải phòng ngự ở hai phía.
Lý Hoành Thu thở dài, hắn đã nhận ra được rất nhiều chỗ thất sách của mình lúc ban ngày. Kẻ địch rõ ràng là tiến côngcó tính thăm dò. Nhưng chính mình lại cũng bất kế hao phí mà liều mạng bắn. Gần một vạn khối đá lớn đã dùng một nửa, mũi tên giường nỏ thì cơ hồ bắn hết sạch, còn cung tên cũng bắn hết sáu thành. Mấu chốt là máy bắn đá đã hỏng đi một nửa, không biết thợ mộc trong một đêm có thể sửa được tốt bao nhiêu giá.
Nhưng điều làm hắn cảm thấy may mắn nhất là Phong Hoả Đài đã được đốt làm cho Hội Tây Bảo có hy vọng. May mà có Hồng Y nữ nhân kia, cũng không biết nàng là ai? Nàng vừa mới xuống xong thì Phong Hỏa Tháp liền bị đá tảng phá huỷ. Nếu không phải cho người leo lên núi đi báo đốt lửa thì Phong Hỏa ít nhất cũng cần hồi lâu mới có thể châm. Có lẽ chính vì hồi lâu này mà Hội Tây Bảo sẽ rơi vào tay giặc.
Bình luận facebook