• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (3 Viewers)

  • Chương 225

Nhóm dịch: Hồng Mai


Trương Hoán nói chuyện làm trong lòng Lý Hoành Thu vừa xấu hổ, vừa ấm áp. Hắn vội vàng chỉ vào Lâm Bình Bình mà nói: “ Đô đốc, hôm nay đốt được Phong Hỏa là may nhờ có vị kỳ nữ này. Nàng vẫn còn bắn chết hơn bốn mươi quân địch, lập được công lớn? Xin đô đốc phong thưởng.”


“ Nữ nhân?” Trương Hoán nao nao. Hắn cẩn thận nhìn qua Lâm Bình Bình, đột nhiên nhận ra nàng bèn kinh ngạc hỏi: “ Ngươi là Bình Bình! Ngươi làm sao lại ở chỗ này?”


Lâm Bình Bình hì hì cười một tiếng “ Ta nghĩ là ngươi đã quên ta rồi?!! Coi như còn nhớ. Mẹ ta, Tam thúc, đại ca cùng chị dâu đều ở Hội Tây Bảo, là cha bảo chúng ta đến.”


Lý Hoành Thu đứng bên cạnh thấy bọn họ biết nhau, hơn nữa có vẻ như còn rất thân thuộc, hắn không khỏi kinh ngạc hỏi: “ Đô đốc, mấy người biết nhau?”


Trương Hoán không nghĩ tới có thể ở Hội Tây Bảo gặp được sư nương và Bình Bình, trong lòng hắn cực kỳ hoan hỉ. Thấy Lý Hoành Thu hỏi thì liền cười nói: “ Nàng này con gái của Lâm quân y, là muội muội cùng ta lớn lên từ nhỏ.”


Lý Hoành Thu bừng tỉnh, Lâm Đức Long không phải là sư phó của Trương Hoán sao? Nàng đúng là con gái của Lâm Đức Long, trong lòng hắn nghĩ đến mà sợ. Chính mình lúc trước suýt nữa lệnh giết nàng, hắn hơi thấp thỏm nhìn về phía Lâm Bình Bình, chỉ mong nàng đừng tố cáo. Bình Bình dường như biết tâm tư của hắn bèn nghịch ngợm nháy mắt với hắn mấy cái. Tảng đá trong lòng Lý Hoành Thu cũng hơi chìm xuống, hắn vội vàng chắp tay thi lễ với Trương Hoán “ Nếu đô đốc đến, thuộc hạ tự nhiên chuyển giao quyền chỉ huy cho đô đốc.”


Trương Hoán gật đầu, khẽ cười nói: “ Ta vừa rồi đã từ trong miệng tù binh mà biết được, chủ tướng quân địch đúng là Mã Trọng Anh. Ngươi đương nhiên không phải đối thủ của hắn, cứ để cho ta tới lãnh giáo một lần các thủ đoạn của vị danh tướng tộc Thổ Phiên này.”


Sáng sớm, quân Hà Hoàng ngoài dự tính lại không hề phát động tiến công. Bọn họ lui binh đến gần mười dặm ở lập đại doanh. Bên trong đại doanh, Mã Trọng Anh chắp tay đằng sau đi qua đi lại trong soái trướng. Sắc mặt lão u ám khác thường, trong mắt mơ hồ lóe ra lửa giận.


Nguyên nhân làm lão căm tức không phải chuyện bất lợi đêm qua cùng việc viện quân Hội Tây Bảo đã đến, mà là một phong thơ trên bàn tướng soái của lão. Thư là do Tán Phổ viết, rạng sáng hôm nay vừa mới đưa tới. Trong thư cự tuyệt đề nghị của lão về việc quận Trương Dịch xuất binh đến Vũ Uy để trước sau hai mặt công kích Trương Hoán, đồng thời đòi lão lập tức quay về Hà Hoàng, không nên gây trở ngại việc tộc Thổ Phiên sắp liên minh cùng Đại Đường.


Tại cuối thư đã kín đáo nói cho lão, hiện tại tộc Thổ Phiên đã tác chiến hai nơi. Một trận tuyến là thừa dịp cơ hội Hồi Hột nội loạn để tranh đoạt Bắc Đình, còn một hướng khác là Nam chinh Thiên Trúc, đã đánh tới bờ bắc sông Hằng nên không còn sức gánh chịu tác chiến trên ba trận tuyến. Hy vọng lão có thể giữ gìn kho lúa Hà Hoàng của tộc Thổ Phiên. Nói ý bên ngoài chính là không tán thành lão tiến quân về hướng đông.


Mã Trọng Anh cũng biết dân tộc Thổ Phiên gặp phải khốn cảnh, dân cư không đủ, lại muốn dùng binh chiếm cứ vạn dặm. Kỳ thật ngoại trừ xuôi nam giành Thiên Trúc, bắc lấy Bắc Đình ra, cũng bởi vì tộc Thổ Phiên dụng binh đối với Thiên Trúc, Đại Thực cũng gia tăng bố trí binh lực tại khu vực Thổ Hỏa La. Mâu thuẫn giữa tộc Thổ Phiên và Đại Thực cũng hết sức căng thẳng nên thật sự không thể lại dụng binh đối với Đại Đường đang từ từ khôi phục thực lực. Cho nên liên minh cùng Đại Đường chứng thật là lựa chọn chính trị sáng suốt. Nhưng trước khi liên minh thì Mã Trọng Anh hy vọng có thể chiếm đoạt Hội Tây Bảo, cao điểm khống chế chiến lược của Đại Đường.


Mã Trọng Anh có thể hiểu được tình thế trước mắt của tộc Thổ Phiên. Nhưng lão căm tức không phải là cái này, mà là việc phong thư này kỳ thật cũng không phải là ý của bản thân Tán Phổ. Nó là đề nghị của đại tướng Thượng Tất Đông Tán- đối thủ của lão.


Sau khi Tán Phổ tiền nhiệm Xích Đức Tổ Tán tộc Thổ Phiên chết. Tán Phổ mới Xích Tùng Đức Tán lên ngôi thì năm ấy mới mười ba tuổi, việc nội chính và ngoại giao của tộc Thổ Phiên liền do tam thượng nhất luận cùng bố trí. Trong đó luận chính là chỉ Mã Trọng Anh lão ( Mã Trọng Anh trong tiếng tộc Thổ Phiên là Luận Tất Nặc ). Do lão và Thượng Tất Đông Tán trong tam thượng cùng nhậm chức đại tướng nên lúc ban đầu hai người làm chung rất tốt, trong mấy lần chiến dịch tiến công Đại Đường từng phối hợp ngầm hiểu. Nhưng cùng với việc Tán Phổ dần dần lớn lên, hai người vì tranh giành sự tín nhiệm của Tán Phổ mà bắt đầu phát sinh mâu thuẫn. Cuối cùng bọn họ trong chuyện tiến cử Đại sư Thiên Trúc Mật Giáo Liên Hoa Sinh gia nhập tộc Thổ Phiên xảy ra sự bất đồng, từ đó hai người không hợp.


Bởi vì Thượng Tất Đông Tán lại được một thế lực đại quý tộc khác của tộc Thổ Phiên là Na Nang Thị ủng hộ nên từ từ chiếm cứ thượng phong, năm năm trước Mã Trọng Anh do phản đối chuyện liên minh cùng Đại Đường mà bị Thượng Tất Đông Tán lên tiếng gièm pha rồi bãi miễn chức Tể Tướng, chuyển sang làm đô đốc Hà Hoàng.


Mã Trọng Anh biết ở đằng sau phong thư này ẩn giấu ý riêng của Thượng Tất Đông Tán. Lão ta không muốn cho mình nhúng tay đến việc Hà Tây, càng không muốn để cho mình lại giành được hai vạn quân Thổ Phiên tinh nhuệ đóng quân tại Hà Tây. Nếu không, tiến công một quận Vũ Uy nho nhỏ vẫn không đến mức làm ảnh hưởng đến bố trí chiến lược tổng thể của tộc Thổ Phiên.


Nhưng mệnh lệnh của Tán Phổ thì lão lại không thể không nghe. Còn may là Tán Phổ cũng không có giới hạn thời gian, nói cách khác ông ta ít nhất còn có năm ba ngày trì hoãn.


Bước chân của Mã Trọng Anh trong đại trướng từ từ chậm lại. Lão cau mày bắt đầu đánh giá lại những điều có thể làm để cướp lấy Hội Tây Bảo. Kế hoạch ban đầu của lão là hôm nay đồng thời tấn công qui mô tại hai mặt nam bắc, xuất hết tất cả toàn bộ binh lực ra để về khí thế hoàn toàn áp đảo đối phương mà giành lấy thắng lợi. Nhưng tối hôm qua viện binh quân Đường đột nhiên đến đã làm xáo trộn bố trí của lão. Viện quân của đối phương cũng không nhiều chỉ có bốn năm nghìn người, nhưng mà sức chiến đấu lại cực kỳ mạnh mẽ. Điều này khiến cho lão không thể không thay đổi suy nghĩ về cuộc chiến Hội Tây Bảo lần này.


Lão cũng không biết tối hôm qua là ai tới, nhưng lão biết thuộc hạ Trương Hoán có một đội kỵ binh hết sức tinh nhuệ. Từ biểu hiện tối hôm qua của viện quân mà xem thì rất có thể đó chính đội kỵ binh kia của Trương Hoán. Nói cách khác chủ soái Trương Hoán của quân Đường đã đến.


Mã Trọng Anh là người hết sức coi trọng tin tức, từ mùa đông năm ngoái lúc có sự biến Hà Lũng thì lão liền chú ý mật thiết tình thế Đại Đường. Lão biết rõ Trương Hoán và Vi Ngạc có mâu thuẫn, đó cũng là nguyên nhân lão có gan đánh bạc tập trung đại quân. Vi Ngạc là người nhát gan ham sắc không đáng sợ hãi. Trái lại Trương Hoán có gan cướp thịt miệng hổ, liên tục chiến đấu ở các chiến trường xa ngàn dặm mới gây dựng được cơ nghiệp. Đây mới là người mà hẳn là khiến cho Mã Trọng Anh lão phải coi trọng. Với dã tâm của người này thì sẽ tuyệt không thỏa mãn với phạm vi Vũ Uy nho nhỏ.


Mã Trọng Anh đứng ở cửa trướng nhìn Hội Tây Bảo thật lâu. Quân giữ Hội Tây Bảo cho tới hôm nay hẳn là có bảy tám ngàn. Hơn nữa còn thêm một số Dân Đoàn thì đã đạt tới vạn người. Lại có tòa thành chắc chắn như thế để dựa vào, mà chính mình chỉ còn lại có hơn ba vạn người. Đây chính là mức đối với công phòng chiến mà nói thì thường thường đã không thể nắm phần thắng.


Nhưng Mã Trọng Anh không muốn lui binh như vậy. Có thể đoạt được Hội Tây Bảo hay không đối với lão mà nói đã không quan trọng. Lão coi trọng chính vì trận này là lần đầu tiên lão giao chiến cùng với Trương Hoán. Từ lần giao chiến này mà lão có thể cảm nhận thiết thực phong cách chơi cờ của đối thủ tiềm năng này.


Lão trầm tư chỉ chốc lát rồi lập tức gọi Đại tướng thuộc hạ Luận Tát Sa tới, dặn dò hắn: “ Ngươi chỉ huy ba nghìn bộ binh, mang theo ba giá thang lại đi vòng đến phía bắc làm ra vẻ công thành quy mô. Nhớ kỹ, chỉ là làm bộ mà cũng không phải thực sự tiến công, nghe mệnh lệnh của ta mà hành động.”


Sau khi Luận Tát Sa lĩnh quân đi, Mã Trọng Anh lại lệnh cho một Đại tướng khác: “ Ngươi dẫn năm nghìn kỵ binh người Khương hành quân lặng lẽ rồi tách ra một ngàn người đến mặt đông trong rừng rậm nghi binh. Nếu như kỵ binh của địch ra khỏi thành thì cắt đứt đường về cho ta.”


Hạ xong hai đạo mệnh lệnh, lão ngẩng mái đầu tóc trắng xoá, hào khí vạn trượng mà lớn tiếng quát: “ Đánh trống, chuẩn bị xuất kích!”


Hội Tây Bảo, Trương Hoán từ trên Vọng tháp dõi mắt trông về phía xa. Chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng doanh trại của quân địch. Mã Trọng Anh là một lão tướng dày dạn kinh nghiệm, lão hẳn là biết với tỉ lệ so sánh lực lượng đối lập một chống ba mà đánh công thành chiến, mà lại nhằm vào thành trì kiên cố số một ở khu vực Hà Lũng thì phía tiến công rất khó giành được thắng lợi.


Từ việc tối hôm qua xem tình thế bất lợi là lão liền lập tức rút lui mà xét, vị danh tướng tộc Thổ Phiên này có kinh nghiệm tác chiến phong phú, tuyệt đối không thể có chuyện sẽ hành động theo cảm tính. Ông ta không thể không biết Vi Ngạc có khả năng thừa dịp Hà Hoàng bỏ trống mà đánh lén, vậy lão muốn làm gì? Trương Hoán nheo mắt lại chậm rãi cười, chẳng lẽ Mã Trọng Anh là muốn thử dò xét chính mình sao? Nếu mà là như vậy, lão sẽ không sợ mình thăm dò ngược lại sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom