Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 228
Nhóm dịch: Hồng Mai
Thỏi vàng sáng choang làm Lô chưởng quỹ mắt sáng như đèn, hắn chụp ngay vào trong tay, nheo mắt lật đi lật lại để nhìn kỹ, lại đưa lên miệng cắn một cái để xác nhận là đồ thực. Lập tức thu ngay nó vào trong lòng ha hả cười nói: “ Hai vị đồng hương quá khách khí. Ra khỏi cửa là dựa vào bạn bè, nói đi! Các ngươi có chuyện gì?”
“ Chúng ta muốn gặp Hồi Hột Khả Hãn. Không biết có khả năng có con đường nào không?”
Lô chưởng quỹ miệng mấp máy, hắn cười khổ vẻ quái dị mà nói: “ Hai vị không phải đang nói đùa ta đó chứ!”
Lâm Đức Long lại lấy ra một thỏi vàng, cầm ở trong tay cười nói: “ Nếu như ngươi có biện pháp, sau khi được việc thì nó chính là để tạ ơn ngươi.”
Tục ngữ nói: có tiền có thể sai quỷ khiến ma. Ngay cả quỷ chỉ biết đi thẳng đều bị tiền dụ dỗ mà đi loanh quanh, huống chi là kẻ yêu tiền như Lô chưởng quỹ. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn chăm chú thỏi vàng, một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi lại: “ Hai vị các ngươi muốn gặp Khả Hãn làm gì?”
Bùi Minh Viễn cùng Lâm Đức Long nhìn nhau, Bùi Minh Viễn từ từ bảo: “ Chúng ta từ Lũng Hữu tới, phụng mệnh Gia chủ của ta nên có chuyện tìm Khả Hãn. Nhưng lại không thể đi theo con đường chính thức của triều đình, ngươi hiểu chưa?”
“ Thì ra là thế!” Lô chưởng quỹ trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Trước kia có mấy thương nhân nhờ ta làm hộ bút phê giấy phép mậu dịch lụa và ngựa, ta liền thông qua các loại con đường có được bút phê của Tể Tướng. Xử lý loại chuyện này nói trắng ra là chính một chữ tiền. Ta biết quản gia phủ Tể Tướng, có thể thông qua hắn để gặp con của Tể Tướng, lại nhờ hắn thu xếp để Tể Tướng gặp các ngươi một lần. Nhưng mà chuyện này cần một ngàn quan, còn chưa bao gồm phí đứng giữa của ta. Nếu như các ngươi tin được ta, trước hết cho ta ba trăm quan, sau khi được việc lại giao nốt số tiền dư.”
Bùi Minh Viễn mỉm cười nói: “ Nếu như ngươi có thế để cho ta gặp được Tể Tướng, ta cũng trả cho ngươi phí đứng giữa một ngàn quan.”
Lô chưởng quỹ vui mừng, hắn vừa muốn nói chuyện thì Lâm Đức Long lại chặn lời của hắn mà lạnh lùng nói trước: “ Có lời cảnh cáo cần nói trước, chúng ta muốn gặp Tể Tướng thật, nếu như ngươi tìm người lung tung giả mạo Tể Tướng để gạt tiền thì ta cho ngươi nhìn cái này.”
Vừa nói, hắn vung tay lên, hai thanh phi đao bắn ra một trước một sau, đao thế nhanh chóng vô cùng. Chỉ thấy hàn quang chợt lóe thì một cành liễu đỏ trong sân cách hơn mười bộ bị bắn đứt. Rồi sau đó một thanh phi đao lại cắm chặt cành liễu mảnh mai này vào trên thân cây.
Lô chưởng quỹ há to miệng nhìn theo phi đao, mặt lúc đỏ lúc trắng. Hồi lâu, hắn mới đứng dậy đi tới ngoài cửa nhìn quanh, đóng cửa lại rồi nói khẽ với hai người: “ Tể Tướng là đệ nhất quyền thần Hồi Hột chúng ta, ai dám giả mạo ngài. Các ngươi yên tâm, ta ăn chén cơm này thì tuyệt sẽ không lừa các ngươi. Nhưng ta chỉ có thể đảm bảo các ngươi gặp được ngài, còn nhưng ngài ấy cho các ngươi bao nhiêu thời gian để nói chuyện thì cũng không liên quan chuyện của ta.”
“ Chúng ta đây một lời đã định!” Bùi Minh Viễn liếc mắt cho Lâm Đức Long. Lâm Đức Long lấy ra mấy thỏi vàng nhỏ mà bảo: “ Chỗ này là ba mươi lạng hoàng kim, ứng với ba trăm quan tiền. Hy vọng ngươi trong vòng ba ngày hoàn thành chuyện này.”
“ Một đêm cũng không thành vấn đề.” Chiều ngày hôm sau, Lô chưởng quỹ vội vã tìm đến bọn họ, vừa vội vừa vui mà nói: “ Chuyện đã thành, sau một canh giờ thì Tể Tướng tiếp các ngươi. Mau đi theo ta.”
Hai người thay đổi quần áo rồi liền đi theo Lô chưởng quỹ chạy tới phủ Tể Tướng. Phủ Tể Tướng cách đó khoảng hai dặm, được xây ở trên một con đường phồn hoa nhất trong thành. Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý là phong cách Đột Quyết điển hình, kiến trúc đều làm từ đá, dày cộm nặng nề mà thiếu sự đa dạng nên có hơi đơn điệu nặng nề. Khắp nơi trên đường đều thấy thương nhân dắt lạc đà, cửa hiệu đều mở ra ven đường nhà nọ sát nhà kia dày đặc đến mấy trăm nhà. Tiếng hô lớn rao hàng liên tục, thảm và đồ bạc đến từ Ba Tư, ngựa Đại Thực cùng với lụa, đồ sứ, lá trà, giấy Đại Đường.v..v... Thương phẩm rực rỡ muôn màu tràn ngập khắp các cửa hàng nên cũng vô cùng náo nhiệt.
Phủ Tể Tướng nằm ở cuối đường. Có thể nhìn thấy phủ Tể Tướng cũng mới được tu sửa. Nó không có tường viện, trên bậc thang cao cao là cổng chính hình vuông, dưới bậc thang là hai con sói lớn làm từ đá, chúng được điêu khắc với vẻ mặt hung dữ trông rất sống động.
Nhưng hai người Bùi, Lâm lại không có tư cách tiến vào từ cửa chính. Lô chưởng quỹ đưa bọn họ tới một cái cửa ra vào nhỏ chuyên dành cho người hầu. Ở đó đã sớm có một gia đinh Hồi Hột đứng chờ. Lô chưởng quỹ vượt lên trước một bước, đưa một đồng tiền cho gia đinh rồi chỉ vào hai người Bùi, Lâm phía sau mà cười nói: “ Chính là bọn họ.”
Gia đinh liếc nhìn hai người rồi lạnh lùng bảo: “ Quản gia hạ lệnh chỉ cho một người đi vào.”
Lô chưởng quỹ hiển nhiên có đề phòng đối với phi đao của Lâm Đức Long, hắn ngăn cản Lâm Đức Long mà nói áy náy: “ Nếu quản gia đã hạ lệnh, vậy Lâm tiên sinh liền ở bên ngoài cùng ta đi!”
“ Lâm sư phó, vậy để một mình ta vào! Ngươi yên tâm, không có việc gì đâu.” Bùi Minh Viễn cười rồi chắp tay, đi theo gia đinh vào trong phủ Tể Tướng Hồi Hột.
Khác với phủ Tể Tướng Đại Đường, nơi này không ao cá và núi giả, không có đình đài lầu gác. Nói cho đúng là không có sân giữa các nhà, chỉ có từng gian nối với nhau. Hơn nữa trong mỗi gian phòng thì bày biện không khác nhau lắm, còn ánh sáng thì mờ mờ. Bùi Minh Viễn đi một hồi liền không phân biệt rõ phương hướng, chỉ có thể bám sát theo gia đinh kia.
Gia đinh dẫn hắn tới trong một gian phòng. Trong phòng có mấy gia đinh đứng, ở chính giữa có một người trung niên ngồi, vẻ mặt ngạo mạn lãnh đạm nhìn Bùi Minh Viễn, một câu cũng không nói. Trên người hắn mặc quần áo cũng giống như gia đinh, có điều chất vải tốt hơn một chút. Xem ra hắn là quản gia phủ Tể Tướng.
Hắn liếc mắt cho gia đinh hai bên, lập tức hai người bắt đầu lục soát khắp người Bùi Minh Viễn cẩn thận. Tay vẫn còn thọc vào áo lót bên trong của hắn, ngay cả giầy cũng phải cởi, búi tóc cũng phải tháo ra. Lục soát hồi lâu, ngoại trừ một phong thơ ra thì không có bất cứ món đồ gì khác.
Bùi Minh Viễn xuất thân cao quý, đã bao giờ bị người khác tiến hành lục soát khắp người có tính nhục nhã như vậy? Hơn nữa hắn đến Hồi Hột là để thương nghị chuyện đại sự quân đội và quốc gia. Hiện tại lại giống một tù nhân, nhưng hắn biết chính mình lần này là gánh trách nhiệm nặng nề, không thể để lộ việc Trương Hoán từng phái người đến Hồi Hột nên chỉ có thể nhẫn nhục để đạt được mục đích của mình. Hắn yên lặng chịu đựng cho bọn họ soát người, nhưng trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại Hồi Hột rửa sạch nỗi nhục hôm nay.
Người trung niên chờ hắn đi giày, buộc lại tóc xong xuôi liền gật đầu, đứng lên ngạo mạn chắp tay đằng sau thong thả bước đi sang gian phòng khác. Bùi Minh Viễn biết hắn muốn dẫn mình đi gặp Tể Tướng liền theo sát bên hắn.
Đi ra khỏi một hành lang chật hẹp, trước mắt Bùi Minh Viễn đột nhiên sáng ngời. Phía trước rốt cục xuất hiện một cái vườn, trong vườn trồng một số hoa cỏ. Mặc dù là giữa hè, nhưng hoa cỏ đều cực kỳ thưa thớt, hiển nhiên là do chiếu sáng không đủ. Mấy người thiếu nữ trẻ tuổi mặc đồ đen đang ngồi ở hành lang ngắm hoa và cây cảnh. Đột nhiên thấy có một người Đại Đường khôi ngô tuổi còn trẻ thì ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà cùng trở nên sáng hơn.
Có điều Bùi Minh Viễn không hề chú ý tới bọn họ, hắn nhìn thấy một ông lão đang quay lưng về phía hắn chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ. Đứng bên cạnh hắn là một người tuổi còn trẻ đang tươi cười nói chuyện cùng ông lão. Người trẻ tuổi kia đột nhiên nhìn thấy quản gia đang nháy mắt với mình, lại liếc mắt nhìn thấy Bùi Minh Viễn phía sau quản gia.
Người tuổi trẻ liền cúi đầu nói với ông lão vài câu rồi chỉ chỉ vào Bùi Minh Viễn. Ông lão ngẩng đầu, hiền lành gật đầu về phía Bùi Minh Viễn rồi xoay người đi vào nhà.
Bùi Minh Viễn lập tức biết đây là lúc mình gặp Tể Tướng, Lô chưởng quỹ chỉ có thể làm được đến như vậy là nhiều. Cơ hội mặc dù chỉ lướt qua, hắn liền đẩy quản gia ra tiến lên một bước cất cao giọng nói: “ Hồi Hột có thể nguyện cùng Đại Đường liên minh, cùng chung đối phó tộc Thổ Phiên chăng?”
Ông lão đã đi tới cửa phòng, bỗng nghe thấy Bùi Minh Viễn nói thì thân thể của lão đột nhiên chấn động. Lão từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú Bùi Minh Viễn rồi điềm nhiên hỏi: “ Ngươi là ai?”
Lão nói tiếng Hán tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát, Bùi Minh Viễn đẩy quản gia đang kéo tay áo mình, hắn khom người thi lễ “ Tại hạ Bùi Minh Viễn, được lệnh của Trương Đô đốc ở Vũ Uy đi sứ Hồi Hột.”
“ Trương Đô đốc?” Ông lão đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng “ Chính là Trương Hoán năm ngoái đốt Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, năm nay lại giết hại người Đảng Hạng sao? Hắn lại còn dám phái người tới Hồi Hột à!”
Ông lão này đúng là Tể Tướng Hồi Hột Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền. Năm xưa lão từng học ở trường tại Trường An suốt mười năm. Đối với văn hóa Đại Đường hết sức kính trọng ngưỡng mộ, hơn nữa có thể nói tiếng Hán lưu loát.
Lão xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Bùi Minh Viễn, nặng nề hừ một tiếng rồi nói: “ Ngươi cứ nói! Nếu như ngươi không nói có lý thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”
Thỏi vàng sáng choang làm Lô chưởng quỹ mắt sáng như đèn, hắn chụp ngay vào trong tay, nheo mắt lật đi lật lại để nhìn kỹ, lại đưa lên miệng cắn một cái để xác nhận là đồ thực. Lập tức thu ngay nó vào trong lòng ha hả cười nói: “ Hai vị đồng hương quá khách khí. Ra khỏi cửa là dựa vào bạn bè, nói đi! Các ngươi có chuyện gì?”
“ Chúng ta muốn gặp Hồi Hột Khả Hãn. Không biết có khả năng có con đường nào không?”
Lô chưởng quỹ miệng mấp máy, hắn cười khổ vẻ quái dị mà nói: “ Hai vị không phải đang nói đùa ta đó chứ!”
Lâm Đức Long lại lấy ra một thỏi vàng, cầm ở trong tay cười nói: “ Nếu như ngươi có biện pháp, sau khi được việc thì nó chính là để tạ ơn ngươi.”
Tục ngữ nói: có tiền có thể sai quỷ khiến ma. Ngay cả quỷ chỉ biết đi thẳng đều bị tiền dụ dỗ mà đi loanh quanh, huống chi là kẻ yêu tiền như Lô chưởng quỹ. Ánh mắt hắn đăm đăm nhìn chăm chú thỏi vàng, một hồi lâu, hắn đột nhiên hỏi lại: “ Hai vị các ngươi muốn gặp Khả Hãn làm gì?”
Bùi Minh Viễn cùng Lâm Đức Long nhìn nhau, Bùi Minh Viễn từ từ bảo: “ Chúng ta từ Lũng Hữu tới, phụng mệnh Gia chủ của ta nên có chuyện tìm Khả Hãn. Nhưng lại không thể đi theo con đường chính thức của triều đình, ngươi hiểu chưa?”
“ Thì ra là thế!” Lô chưởng quỹ trầm tư chỉ chốc lát liền nói: “ Trước kia có mấy thương nhân nhờ ta làm hộ bút phê giấy phép mậu dịch lụa và ngựa, ta liền thông qua các loại con đường có được bút phê của Tể Tướng. Xử lý loại chuyện này nói trắng ra là chính một chữ tiền. Ta biết quản gia phủ Tể Tướng, có thể thông qua hắn để gặp con của Tể Tướng, lại nhờ hắn thu xếp để Tể Tướng gặp các ngươi một lần. Nhưng mà chuyện này cần một ngàn quan, còn chưa bao gồm phí đứng giữa của ta. Nếu như các ngươi tin được ta, trước hết cho ta ba trăm quan, sau khi được việc lại giao nốt số tiền dư.”
Bùi Minh Viễn mỉm cười nói: “ Nếu như ngươi có thế để cho ta gặp được Tể Tướng, ta cũng trả cho ngươi phí đứng giữa một ngàn quan.”
Lô chưởng quỹ vui mừng, hắn vừa muốn nói chuyện thì Lâm Đức Long lại chặn lời của hắn mà lạnh lùng nói trước: “ Có lời cảnh cáo cần nói trước, chúng ta muốn gặp Tể Tướng thật, nếu như ngươi tìm người lung tung giả mạo Tể Tướng để gạt tiền thì ta cho ngươi nhìn cái này.”
Vừa nói, hắn vung tay lên, hai thanh phi đao bắn ra một trước một sau, đao thế nhanh chóng vô cùng. Chỉ thấy hàn quang chợt lóe thì một cành liễu đỏ trong sân cách hơn mười bộ bị bắn đứt. Rồi sau đó một thanh phi đao lại cắm chặt cành liễu mảnh mai này vào trên thân cây.
Lô chưởng quỹ há to miệng nhìn theo phi đao, mặt lúc đỏ lúc trắng. Hồi lâu, hắn mới đứng dậy đi tới ngoài cửa nhìn quanh, đóng cửa lại rồi nói khẽ với hai người: “ Tể Tướng là đệ nhất quyền thần Hồi Hột chúng ta, ai dám giả mạo ngài. Các ngươi yên tâm, ta ăn chén cơm này thì tuyệt sẽ không lừa các ngươi. Nhưng ta chỉ có thể đảm bảo các ngươi gặp được ngài, còn nhưng ngài ấy cho các ngươi bao nhiêu thời gian để nói chuyện thì cũng không liên quan chuyện của ta.”
“ Chúng ta đây một lời đã định!” Bùi Minh Viễn liếc mắt cho Lâm Đức Long. Lâm Đức Long lấy ra mấy thỏi vàng nhỏ mà bảo: “ Chỗ này là ba mươi lạng hoàng kim, ứng với ba trăm quan tiền. Hy vọng ngươi trong vòng ba ngày hoàn thành chuyện này.”
“ Một đêm cũng không thành vấn đề.” Chiều ngày hôm sau, Lô chưởng quỹ vội vã tìm đến bọn họ, vừa vội vừa vui mà nói: “ Chuyện đã thành, sau một canh giờ thì Tể Tướng tiếp các ngươi. Mau đi theo ta.”
Hai người thay đổi quần áo rồi liền đi theo Lô chưởng quỹ chạy tới phủ Tể Tướng. Phủ Tể Tướng cách đó khoảng hai dặm, được xây ở trên một con đường phồn hoa nhất trong thành. Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý là phong cách Đột Quyết điển hình, kiến trúc đều làm từ đá, dày cộm nặng nề mà thiếu sự đa dạng nên có hơi đơn điệu nặng nề. Khắp nơi trên đường đều thấy thương nhân dắt lạc đà, cửa hiệu đều mở ra ven đường nhà nọ sát nhà kia dày đặc đến mấy trăm nhà. Tiếng hô lớn rao hàng liên tục, thảm và đồ bạc đến từ Ba Tư, ngựa Đại Thực cùng với lụa, đồ sứ, lá trà, giấy Đại Đường.v..v... Thương phẩm rực rỡ muôn màu tràn ngập khắp các cửa hàng nên cũng vô cùng náo nhiệt.
Phủ Tể Tướng nằm ở cuối đường. Có thể nhìn thấy phủ Tể Tướng cũng mới được tu sửa. Nó không có tường viện, trên bậc thang cao cao là cổng chính hình vuông, dưới bậc thang là hai con sói lớn làm từ đá, chúng được điêu khắc với vẻ mặt hung dữ trông rất sống động.
Nhưng hai người Bùi, Lâm lại không có tư cách tiến vào từ cửa chính. Lô chưởng quỹ đưa bọn họ tới một cái cửa ra vào nhỏ chuyên dành cho người hầu. Ở đó đã sớm có một gia đinh Hồi Hột đứng chờ. Lô chưởng quỹ vượt lên trước một bước, đưa một đồng tiền cho gia đinh rồi chỉ vào hai người Bùi, Lâm phía sau mà cười nói: “ Chính là bọn họ.”
Gia đinh liếc nhìn hai người rồi lạnh lùng bảo: “ Quản gia hạ lệnh chỉ cho một người đi vào.”
Lô chưởng quỹ hiển nhiên có đề phòng đối với phi đao của Lâm Đức Long, hắn ngăn cản Lâm Đức Long mà nói áy náy: “ Nếu quản gia đã hạ lệnh, vậy Lâm tiên sinh liền ở bên ngoài cùng ta đi!”
“ Lâm sư phó, vậy để một mình ta vào! Ngươi yên tâm, không có việc gì đâu.” Bùi Minh Viễn cười rồi chắp tay, đi theo gia đinh vào trong phủ Tể Tướng Hồi Hột.
Khác với phủ Tể Tướng Đại Đường, nơi này không ao cá và núi giả, không có đình đài lầu gác. Nói cho đúng là không có sân giữa các nhà, chỉ có từng gian nối với nhau. Hơn nữa trong mỗi gian phòng thì bày biện không khác nhau lắm, còn ánh sáng thì mờ mờ. Bùi Minh Viễn đi một hồi liền không phân biệt rõ phương hướng, chỉ có thể bám sát theo gia đinh kia.
Gia đinh dẫn hắn tới trong một gian phòng. Trong phòng có mấy gia đinh đứng, ở chính giữa có một người trung niên ngồi, vẻ mặt ngạo mạn lãnh đạm nhìn Bùi Minh Viễn, một câu cũng không nói. Trên người hắn mặc quần áo cũng giống như gia đinh, có điều chất vải tốt hơn một chút. Xem ra hắn là quản gia phủ Tể Tướng.
Hắn liếc mắt cho gia đinh hai bên, lập tức hai người bắt đầu lục soát khắp người Bùi Minh Viễn cẩn thận. Tay vẫn còn thọc vào áo lót bên trong của hắn, ngay cả giầy cũng phải cởi, búi tóc cũng phải tháo ra. Lục soát hồi lâu, ngoại trừ một phong thơ ra thì không có bất cứ món đồ gì khác.
Bùi Minh Viễn xuất thân cao quý, đã bao giờ bị người khác tiến hành lục soát khắp người có tính nhục nhã như vậy? Hơn nữa hắn đến Hồi Hột là để thương nghị chuyện đại sự quân đội và quốc gia. Hiện tại lại giống một tù nhân, nhưng hắn biết chính mình lần này là gánh trách nhiệm nặng nề, không thể để lộ việc Trương Hoán từng phái người đến Hồi Hột nên chỉ có thể nhẫn nhục để đạt được mục đích của mình. Hắn yên lặng chịu đựng cho bọn họ soát người, nhưng trong lòng âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc. Một ngày nào đó, hắn sẽ trở lại Hồi Hột rửa sạch nỗi nhục hôm nay.
Người trung niên chờ hắn đi giày, buộc lại tóc xong xuôi liền gật đầu, đứng lên ngạo mạn chắp tay đằng sau thong thả bước đi sang gian phòng khác. Bùi Minh Viễn biết hắn muốn dẫn mình đi gặp Tể Tướng liền theo sát bên hắn.
Đi ra khỏi một hành lang chật hẹp, trước mắt Bùi Minh Viễn đột nhiên sáng ngời. Phía trước rốt cục xuất hiện một cái vườn, trong vườn trồng một số hoa cỏ. Mặc dù là giữa hè, nhưng hoa cỏ đều cực kỳ thưa thớt, hiển nhiên là do chiếu sáng không đủ. Mấy người thiếu nữ trẻ tuổi mặc đồ đen đang ngồi ở hành lang ngắm hoa và cây cảnh. Đột nhiên thấy có một người Đại Đường khôi ngô tuổi còn trẻ thì ánh mắt bọn họ đều không hẹn mà cùng trở nên sáng hơn.
Có điều Bùi Minh Viễn không hề chú ý tới bọn họ, hắn nhìn thấy một ông lão đang quay lưng về phía hắn chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ. Đứng bên cạnh hắn là một người tuổi còn trẻ đang tươi cười nói chuyện cùng ông lão. Người trẻ tuổi kia đột nhiên nhìn thấy quản gia đang nháy mắt với mình, lại liếc mắt nhìn thấy Bùi Minh Viễn phía sau quản gia.
Người tuổi trẻ liền cúi đầu nói với ông lão vài câu rồi chỉ chỉ vào Bùi Minh Viễn. Ông lão ngẩng đầu, hiền lành gật đầu về phía Bùi Minh Viễn rồi xoay người đi vào nhà.
Bùi Minh Viễn lập tức biết đây là lúc mình gặp Tể Tướng, Lô chưởng quỹ chỉ có thể làm được đến như vậy là nhiều. Cơ hội mặc dù chỉ lướt qua, hắn liền đẩy quản gia ra tiến lên một bước cất cao giọng nói: “ Hồi Hột có thể nguyện cùng Đại Đường liên minh, cùng chung đối phó tộc Thổ Phiên chăng?”
Ông lão đã đi tới cửa phòng, bỗng nghe thấy Bùi Minh Viễn nói thì thân thể của lão đột nhiên chấn động. Lão từ từ quay đầu lại nhìn chăm chú Bùi Minh Viễn rồi điềm nhiên hỏi: “ Ngươi là ai?”
Lão nói tiếng Hán tiêu chuẩn cực kỳ lưu loát, Bùi Minh Viễn đẩy quản gia đang kéo tay áo mình, hắn khom người thi lễ “ Tại hạ Bùi Minh Viễn, được lệnh của Trương Đô đốc ở Vũ Uy đi sứ Hồi Hột.”
“ Trương Đô đốc?” Ông lão đột nhiên lạnh lùng cười một tiếng “ Chính là Trương Hoán năm ngoái đốt Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý, năm nay lại giết hại người Đảng Hạng sao? Hắn lại còn dám phái người tới Hồi Hột à!”
Ông lão này đúng là Tể Tướng Hồi Hột Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền. Năm xưa lão từng học ở trường tại Trường An suốt mười năm. Đối với văn hóa Đại Đường hết sức kính trọng ngưỡng mộ, hơn nữa có thể nói tiếng Hán lưu loát.
Lão xoay người, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào Bùi Minh Viễn, nặng nề hừ một tiếng rồi nói: “ Ngươi cứ nói! Nếu như ngươi không nói có lý thì ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi.”
Bình luận facebook