• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (1 Viewer)

  • Chương 227

Nhóm dịch: Hồng Mai


Đây là chi tiết quyết định thành bại, Lý Hoành Thu chỉ kém Trương Hoán chút xíu, nhưng lại tụt hậu cả ngàn dặm.


Trương Hoán lạnh lùng cười một tiếng. Đủ rồi, hắn biết Mã Trọng Anh sẽ không tiến công, sĩ khí đã cạn, đánh tiếp trận chiến này đã không có ý nghĩa gì nữa.


“ Đô đốc, vậy quân địch ở phía bắc thì làm sao bây giờ?” La Huyện lệnh dè dặt hỏi.


Trương Hoán nhìn hắn một cái rồi cười cười hỏi ngược lại: “ Vậy theo ý của ngươi, chúng ta nên đáp trả như thế nào?”


La Huyện lệnh liếc liếc mắt nhìn Lý Hoành Thu sắc mặt u ám, trong lòng khe khẽ thở dài. Từ mấy lần đối thoại hôm nay mà hắn đã biết rõ dụng ý của Trương Hoán. Trương Hoán hẳn là muốn để mình thay thế Lý Hoành Thu, phụ trách toàn diện quân chính ở Hội Tây Bảo. (quân chính: quân sự chính trị)


La Huyện lệnh đoán không sai, Trương Hoán mặc dù không giáng tội Lý Hoành Thu, nhưng hắn cũng phát hiện Lý Hoành Thu xác thực không thích hợp chỉ huy tác chiến quy mô lớn. Khi liên quan tới vấn đề nguyên tắc thì Trương Hoán sẽ không khoan dung hoặc trì hoãn, La Huyện lệnh mặc dù chưa từng cầm quân, nhưng đầu óc hắn tỉnh táo, làm việc cẩn thận, có thể ủy thác trách nhiệm.


Lúc này, Lý Hoành Thu đứng ở một bên ồm ồm ngắt lời: “ Mã Trọng Anh phái ba nghìn người đến tiến công phía bắc, dụng ý là muốn phân tán binh lực chúng ta. Chúng ta mà phái trọng binh phòng thủ tại phía bắc thì hắn lại sẽ không tiến công; Nếu chúng ta xem nhẹ hắn, hắn tất nhiên lại nhân cơ hội công thành, làm cho chúng ta lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Cho nên thuộc hạ đề nghị ra khỏi thành giết địch, dùng biện pháp đơn giản nhất để đối phó quân địch ở phía bắc thành.”


“ Vậy ngươi không lo lắng trong rừng cây ở phía đông có kỵ binh sao?” Trương Hoán rất bình tĩnh hỏi han.


Lý Hoành Thu cũng không ngu dốt, hắn cũng cảm giác được đô đốc không hài lòng đối với chính mình, nhưng trong lòng hắn không phục. Chính mình phạm vào một số sai lầm, nhưng mà không đến mức so ra lại kém một thư sinh trẻ tuổi nho nhã yếu ớt!


“ Thuộc hạ đã quan sát cẩn thận, trong rừng cây cũng chỉ có hơn một ngàn người, bọn họ cố tình để lộ. Điều đó nói rõ dụng ý của bọn họ cũng không phải muốn phục kích chúng ta. Hoàn toàn trái ngược, bọn họ là muốn làm cho chúng ta phải nghi vấn mà không dám ra khỏi thành.”


Kế của Mã Trọng Anh và kế của Lý Phiên Vân vờ tha để bắt thật hồi ở bên ngoài Miêu gia trang Thái Nguyên giống hệt như nhau. Trương Hoán làm sao mà không nhìn ra. Chẳng qua hắn cũng không muốn làm thương tổn Lý Hoành Thu. Hắn nhìn ra trận địa địch phía xa chỉ chốc lát liền cười nhạt mà bảo: “ Có lẽ ngươi nói đúng, nhưng tên Mã Trọng Anh này rất thích dùng mưu kế, chúng ta không ngại yên lặng theo dõi kỳ biến.”


Trong trận địa địch, Mã Trọng Anh mặt mày u ám. Đúng như Trương Hoán dự liệu, lão cũng biết đại thế đã mất, không cần phải lại chịu thêm hy sinh vô vị. Cuộc chiến Hội Tây Bảo lần này, lão đã bại.


Nhưng lão có thể lấy cớ không thể cãi lệnh của Tán Phổ mà lui binh có thể diện. Nhưng lão vẫn còn muốn biết, Trương Hoán cuối cùng có thể ra khỏi thành đuổi giết hay không, đó chính là một lần cơ hội, cơ hội cuối cùng để lão lật lại thế cờ.


Thời gian từng khắc từng khắc trôi qua, hai chi quân đội lẳng lặng thi gan trên chiến trường, cũng không ai có hành động gì. Đây kỳ thật chính là một lần đấu không tiếng động đấu giữa hai chủ soái, xem ai có thể chống đỡ đến cùng.


Lúc này, từ trên tường thành bay xuống một mủi tên, trên mũi tên mang một phong thơ. Một người thân binh của Mã Trọng Anh dè dặt đi xuyên qua trận địa nhặt thư rồi mang đến giao cho Mã Trọng Anh.


Mã Trọng Anh xé mở bì thư, rút tờ giấy viết thư bên trong ra. Chỉ thấy trên đó viết một câu “ Trương Dịchxuất quân trước, rồi mới lấy Hội Tây, khắc được Vũ Uy.”


Mã Trọng Anh kinh ngạc ngây người một hồi lâu. Lão đột nhiên thở dài một tiếng, quay đầu ngựa lại rồi khoát tay hạ lệnh: “ Lui binh!” Tháng bảy năm Tuyên Nhân thứ hai, đô đốc Hà Hoàng Mã Trọng Anh của tộc Thổ Phiên tấn công qui mô Hội Tây Bảo nhiều lần không được phải lui về Hà Hoàng. Không lâu sau khi Mã Trọng Anh lui binh, Lũng Hữu Tiết Độ Sứ Vi Ngạc lại lấy cớ tộc Thổ Phiên đã phái sứ thần đến Trường An muốn cùng Đại Đường thân thiện hữu hảo, không nên gây chiến để từ chối khéo yêu cầu xuất binh của Trương Hoán. Tháng tám, Nội các Đại Đường nhất trí quyết định liên minh cùng Thổ Phiên, đồng thời phái Thái Bộc Tự Khanh Bùi Y làm sứ giả đi tới La Ta của tộc Thổ Phiên.


Đô thành Hồi Hột Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý nằm trên thảo nguyên rõ ràng hơn một năm trước từng bị quân Đường đốt hủy. Nhưng rất nhanh nó lại được sửa chữa xây mới hoàn toàn. Thời gian dần dần xoa dịu vết thương trong lòng người Hồi Hột. Nhưng ngay khi người Hồi Hột chuẩn bị tập hợp lại, khôi phục tư thế oai hùng của Hùng Ưng Thảo Nguyên của bọn họ thì một trận bão táp tranh giành vương vị lại lần nữa tràn qua Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý.


Nguyên nhân gây ra là Đăng Lợi Khả Hãn bị lớp quý tộc mới người Túc Đặc cùng Giáo sĩ Ma Ni giựt giây chuẩn bị lại lần nữa phát động chiến tranh cướp đoạt quy mô lớn đối với Đại Đường, quyết tâm tẩy rửa nỗi sỉ nhục đô thành bị đốt. Nhưng quý tộc Hồi Hột truyền thống thì lại coi trọng hơn việc mở mang bãi cỏ sang phương tây. Bọn họ cho rằng người Túc Đặc muốn xoay ngọn lửa chiến tranh sang hướng Đại Đường với mục đích là muốn thay đổi chiến lược đế quốc Hồi Hột, để làm trở ngại đế quốc Hồi Hột phát triển về hướng tây.


Ở trong bối cảnh này, Tể Tướng Đốn Mạc Hạ Đạt Kiền gia đình có quý tộc Hồi Hột truyền thống ủng hộ đã phát động chính biến giết chết Đăng Lợi Khả Hãn cùng vài đứa con trai của hắn, đồng thời bắt giết ba nghìn người thương nhân Túc Đặc cùng Giáo sĩ Ma Ni rồi lập tân Khả Hãn.


Sau khi Bì Già Khả Hãn lên ngôi thì chánh thức xác lập mục tiêu chiến lược tương lai của đế quốc Hồi Hột là hướng tây mà không phải hướng nam. Đồng thời quyết định hữu hảo thân thiện cùng Đại Đường, cưới Hàm An công chúa của Đại Đường làm vợ.


Đầu tháng tám, trải qua gần nửa tháng gian nan lặn lội, một toán đặc sứ của Trương Hoán do Bùi Minh Viễn dẫn đầu rốt cục đến đô thành Hồi Hột Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý. Bọn họ giao văn thư cho binh lính trông thành. Vương Tư Vũ cùng binh lính đi theo bị giữ ở ngoài thành, mà Bùi Minh Viễn cùng Lâm Đức Long thì được đưa vào thành, thu xếp ở trong quán nghênh khách của Hồi Hột.


Thẳng thắn mà nói, Bùi Minh Viễn cũng không phải sứ giả của triều đình Đại Đường. Hắn chỉ là đặc sứ của một quận thủ cấp dưới của Đại Đường. Dựa theo nguyên tắc ngang nhau, hắn chỉ có thể viếng thăm bộ lạc Hồi Hột nào đó, dùng thổ sản đổi lấy bò dê linh tinh các loại. Quan lại Hồi Hột dọc đường ân cần hộ tống bọn họ đến đây sau khi biết được bọn họ cũng không phải là sứ thần Đại Đường mà chỉ là một vị tiểu lại nho nhỏ ở địa phương thì tức đến thổ huyết ba lần, lại cười to ba tiếng rồi điên điên khùng khùng đi về hướng nam.


Suốt mười ngày, Bùi Minh Viễn vấp phải trắc trở ở khắp nơi. Không ai để ý tới hắn, hắn trước sau không thể nhìn thấy Khả Hãn mới của Hồi Hột. Quán đón khách Hồi Hột chỗ hắn ở ăn uống thì đắt tiền, nhân viên làm việc ngoại trừ lấy tiền ra thì mọi chuyện khác bỏ mặc.


Sau lại có một người thương nhân chỉ lối đi cho Bùi Minh Viễn, tại thành nam có một người Hán mở khách điếm, chưởng quỹ rất biết cách làm ăn. Khi trời đã gần hoàng hôn thì Bùi Minh Viễn và Lâm Đức Long tìm được nhà của người Hán mở khách điếm ở khu vực gần cửa nam. Người Hán này họ Lô, là người Phạm Dương Hà Bắc. Trong loạn An Lộc Sơn chạy trốn tới Hồi Hột tị nạn, sau lại cưới nữ nhân Hồi Hột làm vợ, liền định cư tại Hồi Hột.


Vào năm ngoái khi Trương Hoán tập kích bất ngờ Hàn Nhĩ Đóa Bát Lý thì khách điếm của hắn cũng bị thiêu hủy. Sau đó quan phủ chính thức thống nhất cho tiền xuất người để xây dựng lại. Hắn nhân cơ hội nói dối diện tích làm cho khách điếm mới so với cái cũ còn lớn hơn gấp đôi.


Thấy đồng hương Đại Đường đến ở trọ, Lô chưởng quỹ mập mạp đen trùi trũi đặc biệt nhiệt tình đón tiếp. Trước hết hắn dùng tiếng Đột Quyết rống lên vài câu với vợ, ý tứ đại khái là để nàng đi thổi cơm nấu nước. Còn chính hắn thì nhiệt tình đón hai người vào trong khách điếm.


“ Hai vị rất lạ mặt! Không phải đến vì việc buôn bán đó chứ? Thương nhân Đại Đường đến vì việc buôn bán ta đều biết.” Hắn mời hai người ngồi xuống, dúm một ít lá trà bột trong thời kỳ Trinh Quán để ở trong ấm. Có lẽ là cảm giác thả hơi nhiều nên lại cẩn thận rút ra một ít, lúc này mới rót nước vào rồi đặt lên bếp bắt đầu nấu.


“ Chúng ta là lần đầu tiên tới Hồi Hột, đến để bàn bạc công chuyện.” Bùi Minh Viễn cười cười bảo: “ Chúng ta có chuyện muốn nhờ Lô chưởng quỹ hỗ trợ.”


Lô chưởng quỹ nghe bọn họ nói là lần đầu tiên tới, hơn nữa là tìm chính mình nhờ hỗ trợ. Hắn “ a!” một tiếng thật dài liền cười híp mắt mà nói: “ Có chuyện này ta nghĩ cần phải nói trước. Ta cũng là nhờ người làm việc hộ cho nên có hơi hao tốn. Mặt khác các ngươi ở tại chỗ này của ta, vậy còn có tiền trọ, tiền trà, tiền cơm, tiền la ngựa, tiền nước.”


Lời của hắn còn chưa dứt thì Lâm Đức Long liền lấy ra một thỏi vàng hai mươi lăm lượng dằn mạnh xuống bàn “ Chừng này có đủ tiền phòng không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom