Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Nhóm dịch: Hồng Mai
Trương Hoán đi theo Tống Tề xuyên qua sân thí nghiệm, không ít quân sĩ đều ngừng tay làm việc để hành lễ chào đô đốc. Trương Hoán gật đầu đáp lễ,
Bọn họ đi tới một góc khác của sân thí nghiệm, nơi này đặc biệt tách ra một miếng đất trống hai mẫu. Trên đất trống bố trí năm sáu căn phòng nho nhỏ làm bằng gỗ, được dựng dựa theo tỷ lệ bằng một phần ba so với bình thường, có độ cao chỉ ngang vai bọn họ trông rất khéo léo. Loại phòng này chuyên môn dùng để thí nghiệm hỏa dược, nhưng mà trừ một gian phòng có hơi biến thành màu đen ra thì những cái khác đều hoàn hảo không tổn hao gì. Có thể nhìn ra được sự phát triển hỏa dược cũng không làm người ta lạc quan.
Tống Tề đẩy cửa sổ nhỏ của gian bị biến thành màu đen rồi nói với Trương Hoán: “ Mời Đô đốc nhìn, đây là kết quả một lần thí nghiệm ba ngày trước. Bình gốm nổ mạnh, mảnh vụn vẫn còn cắm bên trên vách, thuộc hạ giữ nguyên hiện trạng không động tới.”
Trương Hoán thăm dò qua cửa sổ nhỏ. Chỉ thấy bên trong phòng nhỏ hoàn toàn đen nhánh tựa như bị lửa đốt qua. Vẫn có mấy chỗ có vết khô vàng, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh gốm vụn, trên tấm ván gỗ vẫn còn găm một số mảnh gốm khá nhỏ.
Hắn rụt đầu lại rồi hỏi Tống Tề: “ Các ngươi tiến hành hai mươi mấy lần thí nghiệm. Nhưng chỉ có lần thí nghiệm này là thành công, các ngươi có tổng kết được kinh nghiệm gì không?”
Tống Tề gật đầu nói: “ Hồi bẩm đô đốc, mấy tên thủ hạ của thuộc hạ trước và sau thí nghiệm đều có ghi chép cặn kẽ. Thông thường sau khi hỏa dược sắp xếp vào bình gốm thì dùng một sợi bông tẩm dầu hỏa, có lúc đến một nửa lại bị dập tắt, có lúc cháy đến tận bình hỏa dược, hoặc là chỉ xì hơi nước, hoặc là căn bản không hề có động tĩnh. Nhưng mà một lần nổ mạnh duy nhất bởi vì là dùng hỏa dược không giống những loại khác, là do một người luyện đan lúc dọc dẹp Đan Phòng thì tìm được, đáng tiếc là chỉ mua được nửa cân.”
“ Vậy người luyện đan kia đi đâu rồi?” Trương Hoán vội vàng hỏi.
“ Nghe nói là đan dược hắn luyện ra có người ăn đã chết, hắn liền chạy án. Thuộc hạ nghe ngóng nhiều nơi, chỉ nghe thấy có người từng gặp hắn tại quận Kim Thành, về sau cũng không biết tung tích.”
Trương Hoán gật đầu: “ Ngươi đem tư liệu người này cho ta, ta sẽ phái người đi tìm. Mặt khác ngươi lại đi tìm một số thợ thủ công làm hỏa dược. Cho dù nói như thế nào thì chúng ta cần tự mình chế ra hỏa dược.”
“ Tuân lệnh!”
Trương Hoán lại động viên mấy người chuyên môn thí nghiệm hỏa dược một lát rồi chuẩn bị rời khỏi sân thí nghiệm hỏa dược. Nhưng vừa mới đi tới cửa thì Trương Hoán trong lúc vô tình quay đầu một cái, hắn đột nhiên nhìn thấy ở một góc nhỏ xếp một thứ gì đen nhánh to lớn được trùm chiếu chỉ để lộ ra một góc, có lẽ là một loại vũ khí kiểu mới.
Hắn tò mò đi tới kéo chiếu xuống, cẩn thận đánh giá món đồ xa lạ này. Xác thực nó cũng không phải là một loại vũ khí, mà là một loại công cụ bốc xếp và vận chuyển, ngoại hình giống như xe ngựa đặc biệt mà hoàng đế dùng để đi tuần. Nó có sáu cái bánh tròn lớn trông giống như là một gian phòng di động không có nóc. Vách tường bốn phía đều dùng gang tấm thật dầy dùng móc xích nối liền có thể tùy ý tháo ra, hoặc nâng cao hoặc hạ thấp.
Thấy Trương Hoán có vẻ mặt nghi hoặc, Tống Tề bước lên phía trước giải thích: “ Đây là của một người thợ thủ công sáng ý, hắn muốn lắp một loại máy bắn đá cỡ nhỏ hoặc Gia Cát nỏ ở mặt trên. Lại dùng tám con ngựa mà kéo. Khe hở hai bên còn có thể thu xếp mấy chục tên nỏ binh, thông qua khe bắn mà phóng ra mũi tên. Cứ như vậy, vũ khí cồng kềnh vốn chỉ có thể dùng để thủ thành cũng có thể cơ động mà bắn ra. Thuộc hạ từng suy nghĩ dùng nó để ném bình hỏa dược đi xa. Chỉ tiếc loại xe này có giá trị chế tạo rất cao, loại ngựa dùng cũng phải là ngựa kéo Đại Thực cao lớn. Hơn nữa Vũ Uy chúng ta cũng không có thợ thủ công chế tạo xe thật tốt cho nên cuối cùng chỉ làm ra một chiếc như vậy. Do đó loại xe không thực dụng này đã ngừng làm.”
Trương Hoán không nói gì, hắn đi quanh chiếc xe thùng bằng sắt cực lớn đến vài vòng. Làm ra nó đúng thật là cồng kềnh, đều là dùng gang đúc. Nếu như trên đó lại lắp máy phóng đá cùng binh lính để bốc xếp và vận chuyển thì loại ngựa thông thường xác thật kéo không nhúc nhích. Nhưng nếu như được thợ làm xe ưu tú cải tạo, giảm bớt tải trọng của nó, lại thay đổi một vài ý tưởng. Ví dụ như người bắn nỏ thì bình thường cưỡi ngựa đi theo, đến khi tác chiến thì mới tiến vào trong đó. Cuối cùng có hơn mười cỗ xe ngựa như vậy tập trung tác chiến, bốn phía lại có kỵ binh tiến hành bảo vệ. Vậy đó cũng một đại sáng tạo để đối phó kỵ binh du mục.
Nghĩ vậy, mắt Trương Hoán dần dần trở nên sáng lên. Hắn lập tức quay đầu lại hạ lệnh: “ Mời người thợ thủ công này lập tức tới gặp ta.”
Chỉ chốc lát, một người nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi được dẫn tới trước mặt Trương Hoán, hắn tiến lên một bước khom người thi lễ: “ Thảo dân Tào Kiến Viễn tham kiến đô đốc!”
“ Không cần đa lễ!” Trương Hoán ôn hòa cười hỏi: “ Xin hỏi Tào tượng nhân (thợ thủ công) là người ở đâu?”
“ Thảo dân nguyên quán phủ Phượng Tường, mười năm trước chuyển đến quận Kim Thành, là thợ mộc lâu năm. Con của thảo dân đi lính trong quân Tây Lương nên thảo dân liền làm quân hộ được chuyển đến Vũ Uy.”
Trương Hoán gật đầu, hắn chỉ vào chiếc xe thùng bên cạnh mà hỏi: “ Làm sao mà ngươi lại nghĩ tới làm ra chiếc xe này?”
Tào mộc tượng (thợ mộc ) cung kính trả lời: “ Thảo dân là thợ làm máy bắn đá. Lợi dụng lúc nghỉ ngơi chế tạo một máy bắn đá loại nhỏ, ba người là có thể kéo phóng đi. Nó có khả năng bắn hòn đá nặng năm cân đi xa sáu trăm bộ. Thảo dân liền suy nghĩ, loại máy phóng đá cỡ nhỏ có thể lắp ở trên xe ngựa hay không. Kết quả càng làm càng lớn, cuối cùng thì xuất hiện thùng xe có thể tích khổng lồ như vậy. Chỉ tiếc là không tìm được thợ làm xe ngựa thật tốt.”
Lúc này, Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh cùng đi thị sát với Trương Hoán đột nhiên ngắt lời: “ Nói đến thợ khéo thì thuộc hạ có suy nghĩ?”
“ Ngươi cứ nói!”
“ Lần trước thuộc hạ phụng mệnh đô đốc đi quận Khai Dương mời Vi Ngạc phát binh. Trước khi trở về thì đặc biệt đi thăm con thuộc hạ đọc sách tại thư viện Lũng Hữu. Kết quả phát hiện thư viện Lũng Hữu hoàn toàn là quản lý kiểu quân đội. Mỗi một đệ tử đều đeo trường kiếm mặc quân trang. Có Giáo Úy, Đội Trưởng, Hỏa Trường, thuộc hạ rất kích động vì cho là con mình học binh pháp ở chỗ này. Chỉ tiếc bọn họ vẻn vẹn có xem tấu biểu, đọc tứ thư ngũ kinh. Thuộc hạ liền suy nghĩ, quân Tây Lương chúng ta có thể thành lập một khu quân viện hay không, cho một số binh lính ưu tú cùng quan quân cấp thấp tập trung lại học tập mưu lược, binh pháp trong một năm hoặc hai năm. Mở rộng ra phổ biến thì với thợ thủ công cũng là như vậy, một người thợ thủ công ưu tú nhiều nhất chỉ có thể dạy ra mấy người đồ đệ. Nếu như mời hắn đến quân viện để chuyên môn dạy thì hắn có thể dạy dỗ ra mấy chục người, thậm chí mấy trăm người thợ thủ công ưu tú trẻ tuổi.”
La Nghiễm Chánh vẫn còn chưa nói xong thì mọi người chung quanh đều đồng loạt nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Bọn họ bất kể là thợ thủ công hay là quân sĩ, đều là người làm việc trực tiếp. Đề nghị của Hành Quân Tư Mã rất có tính sáng tạo khiến cho bọn họ đều được cổ vũ bội phần.
Trương Hoán cũng khẽ vuốt chòm râu ngắn cười mà không nói. Đề nghị của La Nghiễm Chánh cũng trúng ý muốn của hắn. Có được lượng lớn nhân tài vẫn chỉ là hàng thứ yếu, quan trọng hơn là tất cả quan quân đều từ một Quân viện như vậy mà ra, vậy chỉ cần khống chế Quân viện này thì chẳng khác nào đã khống chế cả quân đội.
Lúc này hắn nói với mọi người: “ Đề nghị của La Tư Mã vô cùng tốt. Chuyện này ta sẽ đặc biệt suy nghĩ, sau một hai tháng sẽ có kết quả.”
Nói đến đây, hắn lại quay sang bảo Tống Tề: “ Ta đã phê chuẩn cho ngươi mười vạn quan kinh phí. Ngươi không tiếc mọi giá đến các nơi trong Đại Đường chiêu mộ thợ thủ công ưu tú. Không đủ tiền thì cứ mở miệng, có chuyện gì khó xử thì tìm La Tư Mã. Ta muốn ngươi trong ba tháng chiêu mộ một nhóm người giỏi tay nghề đến Vũ Uy. Bất kể là trọng hình chiến xa, hay là chế tạo hỏa dược, hoặc liên nỏ bắn trăm mũi tên thì đều phải có nhân tài về phương diện đó.”
Trong lúc hứng thú của mọi người đang dâng cao thì một người thân binh vội vã chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, có một người đưa tin từ Thự Nha nói có thư quan trọng cho ngài.”
“ Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Trương Hoán cười cáo biệt mọi người, hắn lại vỗ vỗ bả vai Tào mộc tượng tạo chiến xa mà nói: “ Nếu ngươi có thể nghĩ ra cách thức tốt như vậy thì tự mình lại nghĩ biện pháp hoàn thiện nó. Ví dụ như đổi vách sắt thành làm từ gỗ, trên bọc bì da sẽ làm sức nặng giảm bớt rất nhiều. Ta sẽ cho ngươi một chiếc xe ngựa thượng đẳng làm ở kinh thành, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ cho kỹ. Tin tưởng rằng ngươi có thể tạo ra chiến xa.”
Rời đi Quân Giới Thự, Trương Hoán chạy về đô đốc Thự nha. Hắn vào gian phòng của mình thì Mạnh Giao lại nói cho hắn biết người đưa tin đã được phu nhân mời đến nhà sau. Trong bụng Trương Hoán hơi kinh ngạc. Hắn đi tới phòng khách của nhà sau, chỉ thấy Bùi Oánh ngồi ở trên ghế bành đang cười nói chuyện phiếm cùng một nam nhân ngồi ở đối diện. Thấy Trương Hoán đi vào, nam nhân kia đứng lên cũng chắp tay cười nói: “ Khứ Bệnh có khỏe không?”
Trương Hoán đi theo Tống Tề xuyên qua sân thí nghiệm, không ít quân sĩ đều ngừng tay làm việc để hành lễ chào đô đốc. Trương Hoán gật đầu đáp lễ,
Bọn họ đi tới một góc khác của sân thí nghiệm, nơi này đặc biệt tách ra một miếng đất trống hai mẫu. Trên đất trống bố trí năm sáu căn phòng nho nhỏ làm bằng gỗ, được dựng dựa theo tỷ lệ bằng một phần ba so với bình thường, có độ cao chỉ ngang vai bọn họ trông rất khéo léo. Loại phòng này chuyên môn dùng để thí nghiệm hỏa dược, nhưng mà trừ một gian phòng có hơi biến thành màu đen ra thì những cái khác đều hoàn hảo không tổn hao gì. Có thể nhìn ra được sự phát triển hỏa dược cũng không làm người ta lạc quan.
Tống Tề đẩy cửa sổ nhỏ của gian bị biến thành màu đen rồi nói với Trương Hoán: “ Mời Đô đốc nhìn, đây là kết quả một lần thí nghiệm ba ngày trước. Bình gốm nổ mạnh, mảnh vụn vẫn còn cắm bên trên vách, thuộc hạ giữ nguyên hiện trạng không động tới.”
Trương Hoán thăm dò qua cửa sổ nhỏ. Chỉ thấy bên trong phòng nhỏ hoàn toàn đen nhánh tựa như bị lửa đốt qua. Vẫn có mấy chỗ có vết khô vàng, khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh gốm vụn, trên tấm ván gỗ vẫn còn găm một số mảnh gốm khá nhỏ.
Hắn rụt đầu lại rồi hỏi Tống Tề: “ Các ngươi tiến hành hai mươi mấy lần thí nghiệm. Nhưng chỉ có lần thí nghiệm này là thành công, các ngươi có tổng kết được kinh nghiệm gì không?”
Tống Tề gật đầu nói: “ Hồi bẩm đô đốc, mấy tên thủ hạ của thuộc hạ trước và sau thí nghiệm đều có ghi chép cặn kẽ. Thông thường sau khi hỏa dược sắp xếp vào bình gốm thì dùng một sợi bông tẩm dầu hỏa, có lúc đến một nửa lại bị dập tắt, có lúc cháy đến tận bình hỏa dược, hoặc là chỉ xì hơi nước, hoặc là căn bản không hề có động tĩnh. Nhưng mà một lần nổ mạnh duy nhất bởi vì là dùng hỏa dược không giống những loại khác, là do một người luyện đan lúc dọc dẹp Đan Phòng thì tìm được, đáng tiếc là chỉ mua được nửa cân.”
“ Vậy người luyện đan kia đi đâu rồi?” Trương Hoán vội vàng hỏi.
“ Nghe nói là đan dược hắn luyện ra có người ăn đã chết, hắn liền chạy án. Thuộc hạ nghe ngóng nhiều nơi, chỉ nghe thấy có người từng gặp hắn tại quận Kim Thành, về sau cũng không biết tung tích.”
Trương Hoán gật đầu: “ Ngươi đem tư liệu người này cho ta, ta sẽ phái người đi tìm. Mặt khác ngươi lại đi tìm một số thợ thủ công làm hỏa dược. Cho dù nói như thế nào thì chúng ta cần tự mình chế ra hỏa dược.”
“ Tuân lệnh!”
Trương Hoán lại động viên mấy người chuyên môn thí nghiệm hỏa dược một lát rồi chuẩn bị rời khỏi sân thí nghiệm hỏa dược. Nhưng vừa mới đi tới cửa thì Trương Hoán trong lúc vô tình quay đầu một cái, hắn đột nhiên nhìn thấy ở một góc nhỏ xếp một thứ gì đen nhánh to lớn được trùm chiếu chỉ để lộ ra một góc, có lẽ là một loại vũ khí kiểu mới.
Hắn tò mò đi tới kéo chiếu xuống, cẩn thận đánh giá món đồ xa lạ này. Xác thực nó cũng không phải là một loại vũ khí, mà là một loại công cụ bốc xếp và vận chuyển, ngoại hình giống như xe ngựa đặc biệt mà hoàng đế dùng để đi tuần. Nó có sáu cái bánh tròn lớn trông giống như là một gian phòng di động không có nóc. Vách tường bốn phía đều dùng gang tấm thật dầy dùng móc xích nối liền có thể tùy ý tháo ra, hoặc nâng cao hoặc hạ thấp.
Thấy Trương Hoán có vẻ mặt nghi hoặc, Tống Tề bước lên phía trước giải thích: “ Đây là của một người thợ thủ công sáng ý, hắn muốn lắp một loại máy bắn đá cỡ nhỏ hoặc Gia Cát nỏ ở mặt trên. Lại dùng tám con ngựa mà kéo. Khe hở hai bên còn có thể thu xếp mấy chục tên nỏ binh, thông qua khe bắn mà phóng ra mũi tên. Cứ như vậy, vũ khí cồng kềnh vốn chỉ có thể dùng để thủ thành cũng có thể cơ động mà bắn ra. Thuộc hạ từng suy nghĩ dùng nó để ném bình hỏa dược đi xa. Chỉ tiếc loại xe này có giá trị chế tạo rất cao, loại ngựa dùng cũng phải là ngựa kéo Đại Thực cao lớn. Hơn nữa Vũ Uy chúng ta cũng không có thợ thủ công chế tạo xe thật tốt cho nên cuối cùng chỉ làm ra một chiếc như vậy. Do đó loại xe không thực dụng này đã ngừng làm.”
Trương Hoán không nói gì, hắn đi quanh chiếc xe thùng bằng sắt cực lớn đến vài vòng. Làm ra nó đúng thật là cồng kềnh, đều là dùng gang đúc. Nếu như trên đó lại lắp máy phóng đá cùng binh lính để bốc xếp và vận chuyển thì loại ngựa thông thường xác thật kéo không nhúc nhích. Nhưng nếu như được thợ làm xe ưu tú cải tạo, giảm bớt tải trọng của nó, lại thay đổi một vài ý tưởng. Ví dụ như người bắn nỏ thì bình thường cưỡi ngựa đi theo, đến khi tác chiến thì mới tiến vào trong đó. Cuối cùng có hơn mười cỗ xe ngựa như vậy tập trung tác chiến, bốn phía lại có kỵ binh tiến hành bảo vệ. Vậy đó cũng một đại sáng tạo để đối phó kỵ binh du mục.
Nghĩ vậy, mắt Trương Hoán dần dần trở nên sáng lên. Hắn lập tức quay đầu lại hạ lệnh: “ Mời người thợ thủ công này lập tức tới gặp ta.”
Chỉ chốc lát, một người nam nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi được dẫn tới trước mặt Trương Hoán, hắn tiến lên một bước khom người thi lễ: “ Thảo dân Tào Kiến Viễn tham kiến đô đốc!”
“ Không cần đa lễ!” Trương Hoán ôn hòa cười hỏi: “ Xin hỏi Tào tượng nhân (thợ thủ công) là người ở đâu?”
“ Thảo dân nguyên quán phủ Phượng Tường, mười năm trước chuyển đến quận Kim Thành, là thợ mộc lâu năm. Con của thảo dân đi lính trong quân Tây Lương nên thảo dân liền làm quân hộ được chuyển đến Vũ Uy.”
Trương Hoán gật đầu, hắn chỉ vào chiếc xe thùng bên cạnh mà hỏi: “ Làm sao mà ngươi lại nghĩ tới làm ra chiếc xe này?”
Tào mộc tượng (thợ mộc ) cung kính trả lời: “ Thảo dân là thợ làm máy bắn đá. Lợi dụng lúc nghỉ ngơi chế tạo một máy bắn đá loại nhỏ, ba người là có thể kéo phóng đi. Nó có khả năng bắn hòn đá nặng năm cân đi xa sáu trăm bộ. Thảo dân liền suy nghĩ, loại máy phóng đá cỡ nhỏ có thể lắp ở trên xe ngựa hay không. Kết quả càng làm càng lớn, cuối cùng thì xuất hiện thùng xe có thể tích khổng lồ như vậy. Chỉ tiếc là không tìm được thợ làm xe ngựa thật tốt.”
Lúc này, Hành Quân Tư Mã La Nghiễm Chánh cùng đi thị sát với Trương Hoán đột nhiên ngắt lời: “ Nói đến thợ khéo thì thuộc hạ có suy nghĩ?”
“ Ngươi cứ nói!”
“ Lần trước thuộc hạ phụng mệnh đô đốc đi quận Khai Dương mời Vi Ngạc phát binh. Trước khi trở về thì đặc biệt đi thăm con thuộc hạ đọc sách tại thư viện Lũng Hữu. Kết quả phát hiện thư viện Lũng Hữu hoàn toàn là quản lý kiểu quân đội. Mỗi một đệ tử đều đeo trường kiếm mặc quân trang. Có Giáo Úy, Đội Trưởng, Hỏa Trường, thuộc hạ rất kích động vì cho là con mình học binh pháp ở chỗ này. Chỉ tiếc bọn họ vẻn vẹn có xem tấu biểu, đọc tứ thư ngũ kinh. Thuộc hạ liền suy nghĩ, quân Tây Lương chúng ta có thể thành lập một khu quân viện hay không, cho một số binh lính ưu tú cùng quan quân cấp thấp tập trung lại học tập mưu lược, binh pháp trong một năm hoặc hai năm. Mở rộng ra phổ biến thì với thợ thủ công cũng là như vậy, một người thợ thủ công ưu tú nhiều nhất chỉ có thể dạy ra mấy người đồ đệ. Nếu như mời hắn đến quân viện để chuyên môn dạy thì hắn có thể dạy dỗ ra mấy chục người, thậm chí mấy trăm người thợ thủ công ưu tú trẻ tuổi.”
La Nghiễm Chánh vẫn còn chưa nói xong thì mọi người chung quanh đều đồng loạt nhiệt liệt vỗ tay hoan hô. Bọn họ bất kể là thợ thủ công hay là quân sĩ, đều là người làm việc trực tiếp. Đề nghị của Hành Quân Tư Mã rất có tính sáng tạo khiến cho bọn họ đều được cổ vũ bội phần.
Trương Hoán cũng khẽ vuốt chòm râu ngắn cười mà không nói. Đề nghị của La Nghiễm Chánh cũng trúng ý muốn của hắn. Có được lượng lớn nhân tài vẫn chỉ là hàng thứ yếu, quan trọng hơn là tất cả quan quân đều từ một Quân viện như vậy mà ra, vậy chỉ cần khống chế Quân viện này thì chẳng khác nào đã khống chế cả quân đội.
Lúc này hắn nói với mọi người: “ Đề nghị của La Tư Mã vô cùng tốt. Chuyện này ta sẽ đặc biệt suy nghĩ, sau một hai tháng sẽ có kết quả.”
Nói đến đây, hắn lại quay sang bảo Tống Tề: “ Ta đã phê chuẩn cho ngươi mười vạn quan kinh phí. Ngươi không tiếc mọi giá đến các nơi trong Đại Đường chiêu mộ thợ thủ công ưu tú. Không đủ tiền thì cứ mở miệng, có chuyện gì khó xử thì tìm La Tư Mã. Ta muốn ngươi trong ba tháng chiêu mộ một nhóm người giỏi tay nghề đến Vũ Uy. Bất kể là trọng hình chiến xa, hay là chế tạo hỏa dược, hoặc liên nỏ bắn trăm mũi tên thì đều phải có nhân tài về phương diện đó.”
Trong lúc hứng thú của mọi người đang dâng cao thì một người thân binh vội vã chạy tới bẩm báo “ Đô đốc, có một người đưa tin từ Thự Nha nói có thư quan trọng cho ngài.”
“ Được rồi, hôm nay đến đây thôi.”
Trương Hoán cười cáo biệt mọi người, hắn lại vỗ vỗ bả vai Tào mộc tượng tạo chiến xa mà nói: “ Nếu ngươi có thể nghĩ ra cách thức tốt như vậy thì tự mình lại nghĩ biện pháp hoàn thiện nó. Ví dụ như đổi vách sắt thành làm từ gỗ, trên bọc bì da sẽ làm sức nặng giảm bớt rất nhiều. Ta sẽ cho ngươi một chiếc xe ngựa thượng đẳng làm ở kinh thành, ngươi hãy cẩn thận suy nghĩ cho kỹ. Tin tưởng rằng ngươi có thể tạo ra chiến xa.”
Rời đi Quân Giới Thự, Trương Hoán chạy về đô đốc Thự nha. Hắn vào gian phòng của mình thì Mạnh Giao lại nói cho hắn biết người đưa tin đã được phu nhân mời đến nhà sau. Trong bụng Trương Hoán hơi kinh ngạc. Hắn đi tới phòng khách của nhà sau, chỉ thấy Bùi Oánh ngồi ở trên ghế bành đang cười nói chuyện phiếm cùng một nam nhân ngồi ở đối diện. Thấy Trương Hoán đi vào, nam nhân kia đứng lên cũng chắp tay cười nói: “ Khứ Bệnh có khỏe không?”
Bình luận facebook