• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (4 Viewers)

  • Chương 233

Nhóm dịch: Hồng Mai


Dọc đường Trương Hoán đã từ trong miệng Bùi Minh Khải biết được chuyện ở Thục quận phát sinh dị biến. Có điều Bùi Minh Khải cũng cũng không biết hết nội tình, chỉ úp mở nói là Dương gia bị sơn tặc diệt môn. Mặc dù như thế, Trương Hoán vẫn lập tức đoán được trong đó tất có điểm kỳ quái. Các nhà cự phú ở Thục quận đâu chỉ có hàng trăm hàng ngàn, nhưng sơn tặc không động tới người khác, ngược lại đi giết trọng thần triều đình để tự chịu họa diệt vong. Những tên sơn tặc này chẳng phải là ngu xuẩn đến buồn cười sao. Hơn nữa Thục quận có lính đóng quân đông đảo, nếu như không biết tình hình đóng quân phân chia ra sao thì đám sơn tặc này như thế nào lại có thể thong dong chạy thoát. Kỳ thật suy đoán hung thủ thực sự rất đơn giản, chỉ cần nhìn sau khi Dương gia diệt môn mà ai là kẻ được lợi lớn nhất liền biết ngay.


Đi dọc theo đường Bình An ước ba dặm, đoàn người liền tới phủ Thứ Sử quận Kim Thành.


Bùi Tuấn đến quận Kim Thành đã là ngày thứ năm, đối với chuyện phát sinh ở Thục quận thì lão cũng không quá để ý. Dương Kỹ hoang dâm vô độ, ức hiếp dân quê, tội chết có thừa. Nhưng từ đó lại gây ra mất cân bằng giữa các thế lực ở Trường An thì lại làm cho lão căng thẳng thần kinh. Lẽ ra, Dương Kỹ là thân tín của Thôi Viên, là người đáng tin của Thôi đảng. Vậy sau khi hắn chết thì chỗ khuyết quyền lực lưu lại nên do Thôi Viên bổ sung. Nhưng Thôi Viên lại tuyển chọn đệ đệ Thôi Khánh Công tiếp nhận thì điều này lại làm cho Bùi Tuấn không thể đón nhận.


Từ sau khi tu sửa chế độ môn ấm thì vào lúc tháng ba và tháng năm tiến hành hai lần tuyển chọn thêm làm cho lượng lớn con cháu thế gia tràn vào triều đình. Điều đó khiến số tiến sĩ trúng khoa cử năm nay được làm quan không đến hai mươi người. Chim gáy chiếm tổ chim khách bất công khiến cho đa phần con cái nhà nghèo hèn bất mãn. Thậm chí có người còn viết trên tường hai bên đường ở phường Chu Tước hơn mười câu “ thiên hạ là của thế gia hay vẫn còn là giang sơn Lý thị”. Đây tuyệt không phải một người hay hai người có thể làm được.


Hơn nữa loại không công bằng này không những không bị ngăn cản, nó lại còn có dấu hiệu càng lúc càng mạnh. Chỉ vẻn vẹn con cháu thế gia ghi danh ở Lại Bộ chờ đợi làm quan đã sắp xếp đến năm năm sau. Nói cách khác, trong vòng năm năm này sẽ duy trì cục diện mà tiến sĩ khó có thể nhận được chức quan.


Loại hiện tượng đó khiến cho rất nhiều kẻ sĩ có học thức cảm thấy hết sức lo âu, tình hình tiếp tục như thế rất có thể sẽ làm cho triều đình mất hết danh tiếng, còn Đại Đường thì từ từ rơi vào cục diện chia rẽ. Cũng có rất nhiều tôn thất Lý Đường thông qua các loại con đường để biểu thị sự bất mãn của bọn họ. Nhưng các quan lớn nắm giữ quyền thế đều là người của mỗi đại thế gia nên những âm thanh bất mãn đều bị át đi.


Bùi Tuấn là người tỉnh táo nhưng lão cũng không thể tránh được. Cùng lúc, việc Thôi Viên xử lý vấn đề thế gia đã được rất nhiều danh môn thế gia Đại Đường ủng hộ. Chỉ mình Bùi Tuấn thì khó mà chống đỡ. Về phương diện khác đa số bên trong gia tộc Bùi thị cũng tán thành sửa đổi chế độ môn ấm. Vì vậy mà Bùi Tuấn một mực duy trì im lặng.


Đúng lúc này, Dương Kỹ đã chết. Hắn tạo ra một suất cho Nội các. Thôi Viên đương nhiên đưa ra để Thôi Khánh Công bổ sung, nhưng Bùi Tuấn lại cho rằng điều này sẽ làm tăng sự bất mãn của người trong nước đối với các thế gia nên lão không đồng ý. Lão đưa ra ý định mời một người tôn thất tham gia Nội các để hòa hoãn mâu thuẫn giữa thế gia và tôn thất đang ngày càng căng thẳng.


Nhưng Bùi Tuấn còn có một suy nghĩ sâu xa hơn. Lão nên vì Trương Hoán trong tương lai sẽ gia nhập Nội các mà dọn dẹp các chướng ngại. Và Lĩnh Nam Tiết Độ Sứ Lý Miễn từng là người ủng hộ Thái Tử Dự năm đó. Sau khi hắn vào Nội các sẽ vì Trương Hoán mà ngả sang phía mình. Giờ phút này, Bùi Tuấn đang đứng trước cửa sổ trầm tư về cục diện trước mắt của triều đình. Ngoài cửa đột nhiên vọng vào tiếng bước chân dồn dập, một người hầu đứng ở ngoài cửa bẩm báo “ Khởi bẩm Tướng Quốc, Lương Châu đô đốc Trương Hoán cầu kiến!”


“ Mời hắn vào đi!” Bùi Tuấn lập tức che giấu suy nghĩ. Lão đến quận Kim Thành chứng thật là để gặp Trương Hoán. Cùng lúc Trương Hoán là một quân cờ quan trọng trong bố cục tương lai của lão, mà về phương diện khác tại cuộc giao phong đầu năm ở Lễ bộ thì Trương Hoán biểu hiện vượt trội sự quyết đoán cùng tài trí làm cho Bùi Tuấn đã coi hắn là phụ tá đắc lực của mình.


Chỉ chốc lát, Trương Hoán cùng Bùi Minh Khải đi đến, Trương Hoán tiến lên quỳ xuống thực hiện đại lễ “ Tiểu tế tham kiến nhạc phụ đại nhân.”


Bùi Tuấn vội vàng đem đỡ hắn lên, đánh giá tổng thể hắn một lượt rồi cười nói: “ Hiền tế, đã lâu chúng ta không gặp.”


Trương Hoán cũng cười bảo: “ Đa tạ nhạc phụ trong hơn nửa năm vừa rồi đã ủng hộ Vũ Uy.”


“ Mấu chốt là con đánh một trận tại Hội Tây Bảo làm tăng thể diện của ta, ngăn chận miệng lưỡi rất nhiều người.” Bùi Tuấn thân thiết kéo hắn vào phòng ngồi xuống. Lão lại liếc liếc mắt nhìn con trưởng như cố tình gợi ý hắn rời đi. Nhưng e ngại thể diện Trương Hoán nên lão không mở mồm được đành phải thản nhiên nói: “ Con cũng đến ngồi xuống đi!”


Bùi Tuấn bởi vì chân Bùi Minh Khải bị khập khiễng nên luôn luôn không thích hắn lắm. Trong số năm đứa con trai thì lão hắn thích đứa thứ năm Bùi Minh Viễn. Nhưng ngại không hợp với tộc quy nên lão không tiện huỷ bỏ địa vị người thừa kế Gia chủ của Bùi Minh Khải. Về việc đó thì em lão là Bùi Hữu cũng nhiều lần khuyên không nên xem thường việc phế lập để tránh tạo thành cảnh huynh đệ tương tàn.


Bùi Minh Khải là người cực kỳ trung hậu thành thật, hắn cũng rất muốn làm cho phụ thân thích mình. Nhưng trên rất nhiều vấn đề hắn nhìn không thấu khiến cho hắn mất đi rất nhiều cơ hội. Ví dụ như hôm nay, mặc dù phụ thân mời hắn ngồi xuống, nhưng hắn lại thật không ngờ phụ thân đi đường xa tới tìm Trương Hoán, cũng không phải chỉ đơn giản tâm sự việc nhà như vậy. Lúc này hẳn là hắn nên tránh, nhưng Bùi Minh Khải lại chuẩn bị ngồi xuống.


Trương Hoán cũng không nói gì thêm, dù sao đây là việc nhà của Bùi gia. Hắn uống một ngụm trà, do dự một lát liền trực tiếp hỏi: “ Minh Khải nói cho con biết Dương gia ở Thục quận đã xảy ra chuyện, nghe nói bị diệt cả nhà. Đây rốt cuộc là ai gây nên?”


Bùi Tuấn cười lạnh một tiếng liền nói: “ Thứ Sử Thục quận Dương Tử Lâm có làm tấu trình nói là một đám sơn tặc có cừu oán cùng Dương gia nên trả thù giết người, có chứng cớ vô cùng xác thực. Nhưng lại có không ít người gởi thư khiếu nại triều đình, nói việc này kỳ thật là anh trai một người ái thiếp của Dương Kỹ gây nên để chiếm lấy gia sản của Dương gia. Có điều là ta không nghĩ ra, chỉ là một Huyện Úy Lạc huyện thì có năng lực gì để có thể điều động hai ngàn sơn tặc, trừ phi chính hắn câu kết với sơn tặc. Chuyện này triều đình đã phái người đi điều tra, một khi chưa điều tra sáng tỏ chuyện này thì tạm thời không có kết luận.”


Bùi Tuấn cũng không quan tâm lắm đối với cái chết của Dương Kỹ. Hắn thân thiết với Thôi Viên thì khắc có Thôi Viên đi quan tâm. Còn điều lão quan tâm chính là làm như thế nào để Lý Miễn có thể tham gia Nội các.


Nhưng Trương Hoán lại cảm thấy hết sức hứng thú đối với cái chết của Dương Kỹ, có thể chém tận giết tuyệt hơn bảy trăm người, không một người bị thương, loại thủ đoạn hung ác nham hiểm khiến hắn cũng cảm thấy không bằng. Kẻ hạ thủ tất nhiên cũng không phải người bình thường, nếu như hắn thực sự chiếm được gia sản Dương gia thì ngày sau tất sẽ xảy ra đại loạn.


“ Không biết Huyện Úy Lạc huyện này tên là gì?”


Bùi Tuấn nhận ra Trương Hoán cảm thấy hứng thú thì cả cười cười nói: “ Hắn tên là Chu Võ, Lại Bộ lập hồ sơ thì hắn là người quận Bắc Hải. Nhưng trong tư liệu hộ tịch Hộ Bộ cũng không có người này, đây rất có thể là hắn giả danh.”


“ Chu Võ?” Trương Hoán tựa hồ bắt được gì đó, nhưng nhất thời lại nhìn không rõ. Hắn cúi đầu ra sức suy tư trong đầu về kết cục kia.


Lúc này Bùi Tuấn lại nghĩ đến một chuyện bèn thốt lên để bổ sung: “ Em gái hắn gả cho Dương làm thiếp vào tháng mười một năm ngoái.Nghe nói chỉ có mười bảy tuổi, đây là báo ứng của họ Dương!”


“ Tháng mười một?” Trương Hoán lập tức nghĩ tới biến cố phát sinh khi đó ở Thái Cực cung. Trong óc của hắn giống như có tia chớp bỗng nhiên xuất hiện một cái tên: Chu Thử!


Vào lúc sắp thốt ra các tên này, Trương Hoán lại cắn thật chặt đầu lưỡi của mình.


Chu Thử, nhất định là hắn. Sau biến cố Thái Cực cung thì hắn liền biệt tăm. Hắn lại đem chính em gái của mình hiến cho Dương Kỹ để ẩn náu tại Thục quận. Chuyện chưa đầy một năm thì hắn lại lộ ra gương mặt hung ác. Cũng chỉ có hắn mới thu được bộ hạ cũ của cha mình là Chu Hi Thái để có thể giết cả nhà Dương Kỹ. Nghĩ thông suốt điểm này thì tất cả nghi vấn đều giải quyết dễ dàng.


Với tính cách của Chu Thử, làm sao hắn có thể ngồi chờ chết, Thục quận tất loạn. Xem ra Đại Đường sắp đi vào thời buổi rối ren, điều đó liệu có phải có ý nghĩa là cơ hội của mình sắp tới chăng?


Trong đầu Trương Hoán tức thời hiện lên vô số ý nghĩ, Bùi Tuấn ở bên cạnh thấy vẻ mặt hắn khác thường thì không khỏi hơi kinh ngạc liền hỏi: “ Con nghĩ tới điều gì?”


Trương Hoán thu lại tâm thần bèn cười cười đáp: “ Con đang suy nghĩ, nếu như đúng là do Chu Vũ này gây nên thì làm sao hắn có thể thúc thủ chịu trói? Chuyện này mà xử lý không tốt thì phía Thục quận có thể sẽ bắt đầu gặp chuyện không may.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom