Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 241
Nhóm dịch: Hồng Mai
Thôi Viên không khỏi cười khổ, nhưng lập tức lại có một việc khác làm cho ông ta cũng hơi phiền não. Đó chính là Thôi Khánh Công sau khi được mình khuyên can mãi nên cũng tạm yên cơn tức giận thì lại đưa ra ý nghĩ hắn muốn đảm nhiệm chức chinh nam Đại Nguyên soái lần này.
Dựa theo nguyên tắc xuất binh nhiều ít, lần Nam chinh Chu Thử này thì chủ tướng là do chính ông ta cắt cử, còn Bùi Tuấn cùng Vi Ngạc mỗi nhà phái một người làm phó tướng. Đối với Thôi Khánh Công, Thôi Viên tương đối hiểu rõ hắn. Đã mang binh vài chục năm nên cũng biết đánh giặc. Có điều là nếu phái hắn đi đánh người khác thì cũng thôi, ngược lại lần này phải đi tiêu diệt Chu Thử, mà hai người bọn họ thật sự rất biết nhau. Thôi Viên rất lo lắng hắn không phải là đối thủ của Chu Thử, cho nên ý ban đầu của Thôi Viên tuyệt không muốn để cho hắn đi. Nhưng Thôi Khánh Công nắm giữ Kim Ngô Vệ, hơn nữa lần này hắn kiên trì muốn cầm binh Nam chinh. Nếu như thật không để hắn đi thì e là cũng không ai chỉ huy được đại quân Kim Ngô Vệ, vì vậy ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
Xe ngựa lượn qua một khúc quanh chạy nhanh vào phường Tuyên Nhĩa. Phủ trạch của Bùi Tuấn đã nhìn thấy từ xa, Thôi Viên không nhịn được thở dài một hơi. Kỳ thật ông ta đã nghĩ tới một người đối phó được với Chu Thử. Người này cũng trẻ giống như Chu Thử, cũng kiên quyết, hơn nữa xảo quyệt vô cùng. Nếu như để hắn ra tay thì dẹp yên Chu Thử chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Đáng tiếc, Vi Ngạc sẽ không đồng ý, Thôi Khánh Công sẽ không đồng ý, mà Thôi Viên đây cũng sẽ không đồng ý.
Mấy ngày nay trong Bùi phủ có hơi bận rộn. Sau ba ngày nữa là sinh nhật Bùi Tuấn năm mươi lăm tuổi. Nói chung, những ngày sinh nhật đúng năm chẵn mười đều là đại thọ. Lần trước mừng ngày sinh năm mươi tuổi thì Bùi Tuấn làm ở Nghiệp Quận, đón nhận người trong tộc chúc mừng. Nhưng năm nay tình thế nghiêm trọng, Bùi Tuấn liền cho báo trước nói là năm nay không muốn làm sinh nhật.
Nhưng mấy đứa con trai lại không đồng ý, coi như không đi Nghiệp Quận làm đại thọ thì người nhà mình tụ tập nho nhỏ một chỗ tổ chức một bữa thọ yến đơn giản cho cha nhất thiết phải làm.
Từ sáng sớm, công việc trên dưới Bùi phủ liền bắt đầu lu bù hẳn lên. Giăng đèn kết hoa, quét dọn phủ đệ, những chiếc xe ngựa đưa hàng chất đầy đứng ở cửa hông Bùi phủ. Có khi là Điền Trang từ phụ cận Trường An đưa tới những hoa quả mới thu hoạch hay những món ăn thú rừng thôn quê quý giá lẫn linh tinh đủ các loại. Có khi là những quán nổi tiếng ở Trường An đưa tới rượu ngon của quán. Mải bận rộn cho đến lúc trời gần hoàng hôn mà bên ngoài cửa hông vẫn còn hơn mười cỗ xe ngựa đỗ ở đó.
Lúc này, một chiếc xe ngựa có mấy trăm kỵ sĩ hộ vệ từ xa nhằm hướng cửa lớn chạy tới. Một người quản gia đứng ở cửa sắp xếp đèn trang điểm nhận ra chiếc xe ngựa này lập tức chạy nhanh vào phủ bẩm báo.
Lúc chiều sau khi Bùi Tuấn từ phòng làm việc trở về phủ liền tự nhốt mình trong thư phòng. Cũng như Thôi Viên, ông ta vô cùng lo lắng đối với tình hình Thục quận. Sau khi Chu Thử vào Thành Đô đã làm người khác phẫn nộ vì sự hung ác, khiến cho trong lòng ông ta vô cùng tức giận. Trong mấy trăm nhà giàu bị diệt môn thì có một hộ chính là nhà vợ lẽ Hàn thị nương của ông ta. Cả một nhà hơn ba trăm người mà không có một người sống sót.
Lần giết hại này đã làm cho loại bản tính dã thú của Chu Thử bị bại lộ không còn nghi ngờ gì nữa. Dù sau này hắn mở kho phát lương, làm các loại việc thiện linh tinh để trấn an dân tâm, nhưng không nào che giấu được người này trong tương lai sẽ mang đến tai họa cho Đại Đường. Về vấn đề phải trái có tính nguyên tắc liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Đường thì ý kiến của Bùi Tuấn cùng Thôi Viên là nhất trí. Mặc dù sau đó Chu Thử có đưa ra chiêu bài phò vua và trả quyền triều chính cho vua thì dường như không bàn mà hợp ý nhau, Bùi Tuấn cũng có một suy nghĩ nào đó muốn làm suy yếu thế gia triều chính. Nhưng Bùi Tuấn cũng không chịu thua, đạo không giống, không hợp mưu.
Có điều Thục Trung đại loạn làm cho Bùi Tuấn không thể không bội phục tầm nhìn xa của con rể mình. Lần trước gặp mặt ở quận Kim Thành, Trương Hoán liền nói cho ông ta biết Thục Trung tất có đại loạn, mà cơ hội ông ta đang chờ đợi có ở trong đó. Sự thật chứng minh, hắn phán đoán hoàn toàn chính xác.
Bùi Tuấn cười cười tự giễu, tác dụng của con rể đối với chính mình thậm chí vượt qua cả mấy đứa con trai.
Lúc này, từ phòng ngoài vọng vào giọng nói lo lắng của quản gia “ Lão gia. Thôi Tướng quốc đến, Đại công tử đang nghênh đón ngài ấy ở phòng khách.”
Bùi Tuấn ngẩn ra, ông ta lập tức hơi mỉm cười. Thôi Viên đến lúc này thì nhất định sẽ mang đến điều mà ông ta muốn.
“ Mời Thôi Tướng quốc chờ một chút, ta thay quần áo rồi tới liền.”
Trong phòng khách sáng rực, Bùi Minh Khải đang cung kính nói chuyện phiếm với Thôi Viên, lần sinh nhật này của cha đúng là Bùi Minh Khải đã cố hết sức làm chủ. Hắn gọi tới mấy người em làm quan ở kinh thành rồi tuyên bố với bọn họ nhất định phải để cho cha nghĩ đến việc mừng thọ. Sau khi trở về từ quận Kim Thành, hắn đã cảm thấy rõ ràng việc cha lạnh nhạt đối với hắn. Trước kia hàng năm đều bảo hắn đi thông báo tính hình sinh nhật của cha cho các vị chú bác. Nhưng năm nay cha lại cho chú hai Bùi Minh Diệu đi. Điều này làm cho trong lòng Bùi Minh Khải thấy hơi bất an. Thôi Viên vừa uống trà, vừa cẩn thận đánh giá bố trí phòng khách. Một cái đấu ( đồ đựng rượu) lớn chữ thọ đã đặt ở trên bàn, từng góc đều lau chùi sạch sẽ. Trên đường ông ta đi vào chỉ thấy trong ngoài phủ đều chăng đèn kết hoa. Một cảnh tượng vui vẻ, nhưng Thôi Viên lại biết đây chính là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của Bùi Tuấn. Làm sao ông ta lại đơn giản như thế, đây là vì cớ gì??
“ Cháu ngoan, không phải lão phu đã nói với các cháu. Sinh nhật năm mươi lăm tuổi của cha các cháu chẳng lẽ liền làm đơn giản như thế sao? Để truyền ra ngoài thì huynh đệ các cháu không phải mang tiếng bất hiếu sao!” Trong giọng nói của Thôi Viên để lộ vẻ hết sức đau lòng, nhưng ánh mắt của ông ta lại nhạy cảm khác thường. Mỗi một cử chỉ rất nhỏ của Bùi Minh Khải đều không thoát khỏi ánh mắt của ông ta.
Bùi Minh Khải thở dài một hơi “ Bác có chỗ không biết, Thục Trung đại loạn khiến trong lòng cha cháu nóng như lửa đốt nên làm sao còn có tâm tư mừng thọ. Vì vậy cha cháu đã sớm dặn dò, lần sinh nhật năm mươi lăm tuổi này sẽ cũng không làm. Bây giờ đơn giản chỉ là hạ thọ do mấy huynh đệ chúng cháu kiên trì muốn làm, chỉ là một dịp để người nhà gặp mặt.”
“ Thì ra là thế!” Thôi Viên khẽ gật đầu, trong lòng ông ta âm thầm đắc ý. Xem ra Bùi Tuấn cũng rất để ý chuyện Chu Thử tạo phản. Nếu thực sự là như vậy thì chuyện liền dễ xử lý hơn nhiều. Ông ta ngửa đầu ha hả cười một tiếng “ Lão phu vốn đang muốn tới cửa mừng thọ, vậy thì ta chỉ có thể đưa lễ thọ.”
Lúc này, từ ngoài phòng khách vọng vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, Bùi Tuấn mặc một đồ thiền y rộng rãi xuất hiện ở cửa “ Bùi mỗ đãi khách không chu toàn, để cho Thôi tướng quốc phải đợi lâu!”
“ Là ta không mời mà tới, nên người nói xin lỗi hẳn phải là ta mới đúng.” Thôi Viên đứng lên bước nhanh nghênh đón vừa cười nói: “ Nghe nói sau ba ngày nữa là sinh nhật của hiền đệ, mà đệ lại không làm như thường nhưng cũng không nói cho ngu huynh một tiếng.”
Trong mắt Bùi Tuấn hiện lên một vẻ kinh ngạc, ông ta nhanh chóng liếc nhìn Bùi Minh Khải, thấy hắn đã lui xuống thì liền cười ha ha mà nói: “ Đệ mới năm mươi lăm tuổi mà mừng thọ thì liệu có phải quá sớm hay không. Đệ cảm giác là chính mình vẫn thật sự còn trẻ! Cho nên hủy bỏ việc rườm rà này.”
“ Hiền đệ cho là người trẻ tuổi, còn ta thì già rồi.”
“ Đó là Thôi huynh suy nghĩ việc thiên hạ quá nhiều, có một số việc nên để hậu bối đi làm.”
“ Hiền đệ nói rất đúng!”
Hai người vừa nói vừa đi liền tới thư phòng của Bùi Tuấn rồi phân chủ khách ngồi xuống. Hai thị nữ nhỏ chia nhau rót trà cho hai người. Thôi Viên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm liền hơi thở dài mà nói: “ Thực không dối gạt hiền đệ, ta là đến vì chuyện Chu Thử tạo phản ở Thục quận, chuyện này làm ta ăn không ngon, ngủ không yên!”
Bùi Tuấn cũng nâng chung trà lên uống một hớp, lại cười mà không nói để chờ đợi Thôi Viên tiếp tục nói thêm. Thôi Viên biết ý đó liền cầm chén trong tay hớp một ngụm nữa rồi nghiêm nghị nói: “ Chu Thử là hạng người gì, nếu như nhân nhượng quá đáng sẽ có hậu quả gì thì dù ta không nói, Bùi Tướng quốc cũng có thể biết rất rõ ràng. Cho nên ta gắng sức lập tức phát binh tiêu diệt hắn, không để cho hắn có bất cứ cơ hội gì.”
“ Không biết Thôi huynh muốn dùng binh như thế nào?” Bùi Tuấn vẫn thản nhiên hỏi.
Thôi Viên đứng lên, chắp tay đi vài bước bên trong phòng rồi đột nhiên quay đầu lại bảo: “ Chuyện này ta đã suy nghĩ cặn kẽ. Triều đình không có đủ binh, chỉ có thể điều binh từ ba đại thế gia Thôi, Bùi, Vi. Ta có khả năng điều tám vạn quân từ Hà Đông và Quan Trung, mà Bùi Tướng quốc cùng Vi Thượng Thư thì mỗi người xuất sáu vạn binh. Mặt khác Vương Thượng thư góp binh hai vạn xuất phát từ Sơn Nam. Còn như các thế gia khác không phát binh thì ra tiền xuất lương để cung cấp quân dụng. Quyết định như vậy thì Bùi Tướng quốc có đồng ý hay không?”
Thôi Viên không khỏi cười khổ, nhưng lập tức lại có một việc khác làm cho ông ta cũng hơi phiền não. Đó chính là Thôi Khánh Công sau khi được mình khuyên can mãi nên cũng tạm yên cơn tức giận thì lại đưa ra ý nghĩ hắn muốn đảm nhiệm chức chinh nam Đại Nguyên soái lần này.
Dựa theo nguyên tắc xuất binh nhiều ít, lần Nam chinh Chu Thử này thì chủ tướng là do chính ông ta cắt cử, còn Bùi Tuấn cùng Vi Ngạc mỗi nhà phái một người làm phó tướng. Đối với Thôi Khánh Công, Thôi Viên tương đối hiểu rõ hắn. Đã mang binh vài chục năm nên cũng biết đánh giặc. Có điều là nếu phái hắn đi đánh người khác thì cũng thôi, ngược lại lần này phải đi tiêu diệt Chu Thử, mà hai người bọn họ thật sự rất biết nhau. Thôi Viên rất lo lắng hắn không phải là đối thủ của Chu Thử, cho nên ý ban đầu của Thôi Viên tuyệt không muốn để cho hắn đi. Nhưng Thôi Khánh Công nắm giữ Kim Ngô Vệ, hơn nữa lần này hắn kiên trì muốn cầm binh Nam chinh. Nếu như thật không để hắn đi thì e là cũng không ai chỉ huy được đại quân Kim Ngô Vệ, vì vậy ngược lại sẽ mất nhiều hơn được.
Xe ngựa lượn qua một khúc quanh chạy nhanh vào phường Tuyên Nhĩa. Phủ trạch của Bùi Tuấn đã nhìn thấy từ xa, Thôi Viên không nhịn được thở dài một hơi. Kỳ thật ông ta đã nghĩ tới một người đối phó được với Chu Thử. Người này cũng trẻ giống như Chu Thử, cũng kiên quyết, hơn nữa xảo quyệt vô cùng. Nếu như để hắn ra tay thì dẹp yên Chu Thử chỉ là chuyện ngày một ngày hai. Đáng tiếc, Vi Ngạc sẽ không đồng ý, Thôi Khánh Công sẽ không đồng ý, mà Thôi Viên đây cũng sẽ không đồng ý.
Mấy ngày nay trong Bùi phủ có hơi bận rộn. Sau ba ngày nữa là sinh nhật Bùi Tuấn năm mươi lăm tuổi. Nói chung, những ngày sinh nhật đúng năm chẵn mười đều là đại thọ. Lần trước mừng ngày sinh năm mươi tuổi thì Bùi Tuấn làm ở Nghiệp Quận, đón nhận người trong tộc chúc mừng. Nhưng năm nay tình thế nghiêm trọng, Bùi Tuấn liền cho báo trước nói là năm nay không muốn làm sinh nhật.
Nhưng mấy đứa con trai lại không đồng ý, coi như không đi Nghiệp Quận làm đại thọ thì người nhà mình tụ tập nho nhỏ một chỗ tổ chức một bữa thọ yến đơn giản cho cha nhất thiết phải làm.
Từ sáng sớm, công việc trên dưới Bùi phủ liền bắt đầu lu bù hẳn lên. Giăng đèn kết hoa, quét dọn phủ đệ, những chiếc xe ngựa đưa hàng chất đầy đứng ở cửa hông Bùi phủ. Có khi là Điền Trang từ phụ cận Trường An đưa tới những hoa quả mới thu hoạch hay những món ăn thú rừng thôn quê quý giá lẫn linh tinh đủ các loại. Có khi là những quán nổi tiếng ở Trường An đưa tới rượu ngon của quán. Mải bận rộn cho đến lúc trời gần hoàng hôn mà bên ngoài cửa hông vẫn còn hơn mười cỗ xe ngựa đỗ ở đó.
Lúc này, một chiếc xe ngựa có mấy trăm kỵ sĩ hộ vệ từ xa nhằm hướng cửa lớn chạy tới. Một người quản gia đứng ở cửa sắp xếp đèn trang điểm nhận ra chiếc xe ngựa này lập tức chạy nhanh vào phủ bẩm báo.
Lúc chiều sau khi Bùi Tuấn từ phòng làm việc trở về phủ liền tự nhốt mình trong thư phòng. Cũng như Thôi Viên, ông ta vô cùng lo lắng đối với tình hình Thục quận. Sau khi Chu Thử vào Thành Đô đã làm người khác phẫn nộ vì sự hung ác, khiến cho trong lòng ông ta vô cùng tức giận. Trong mấy trăm nhà giàu bị diệt môn thì có một hộ chính là nhà vợ lẽ Hàn thị nương của ông ta. Cả một nhà hơn ba trăm người mà không có một người sống sót.
Lần giết hại này đã làm cho loại bản tính dã thú của Chu Thử bị bại lộ không còn nghi ngờ gì nữa. Dù sau này hắn mở kho phát lương, làm các loại việc thiện linh tinh để trấn an dân tâm, nhưng không nào che giấu được người này trong tương lai sẽ mang đến tai họa cho Đại Đường. Về vấn đề phải trái có tính nguyên tắc liên quan đến sinh tử tồn vong của Đại Đường thì ý kiến của Bùi Tuấn cùng Thôi Viên là nhất trí. Mặc dù sau đó Chu Thử có đưa ra chiêu bài phò vua và trả quyền triều chính cho vua thì dường như không bàn mà hợp ý nhau, Bùi Tuấn cũng có một suy nghĩ nào đó muốn làm suy yếu thế gia triều chính. Nhưng Bùi Tuấn cũng không chịu thua, đạo không giống, không hợp mưu.
Có điều Thục Trung đại loạn làm cho Bùi Tuấn không thể không bội phục tầm nhìn xa của con rể mình. Lần trước gặp mặt ở quận Kim Thành, Trương Hoán liền nói cho ông ta biết Thục Trung tất có đại loạn, mà cơ hội ông ta đang chờ đợi có ở trong đó. Sự thật chứng minh, hắn phán đoán hoàn toàn chính xác.
Bùi Tuấn cười cười tự giễu, tác dụng của con rể đối với chính mình thậm chí vượt qua cả mấy đứa con trai.
Lúc này, từ phòng ngoài vọng vào giọng nói lo lắng của quản gia “ Lão gia. Thôi Tướng quốc đến, Đại công tử đang nghênh đón ngài ấy ở phòng khách.”
Bùi Tuấn ngẩn ra, ông ta lập tức hơi mỉm cười. Thôi Viên đến lúc này thì nhất định sẽ mang đến điều mà ông ta muốn.
“ Mời Thôi Tướng quốc chờ một chút, ta thay quần áo rồi tới liền.”
Trong phòng khách sáng rực, Bùi Minh Khải đang cung kính nói chuyện phiếm với Thôi Viên, lần sinh nhật này của cha đúng là Bùi Minh Khải đã cố hết sức làm chủ. Hắn gọi tới mấy người em làm quan ở kinh thành rồi tuyên bố với bọn họ nhất định phải để cho cha nghĩ đến việc mừng thọ. Sau khi trở về từ quận Kim Thành, hắn đã cảm thấy rõ ràng việc cha lạnh nhạt đối với hắn. Trước kia hàng năm đều bảo hắn đi thông báo tính hình sinh nhật của cha cho các vị chú bác. Nhưng năm nay cha lại cho chú hai Bùi Minh Diệu đi. Điều này làm cho trong lòng Bùi Minh Khải thấy hơi bất an. Thôi Viên vừa uống trà, vừa cẩn thận đánh giá bố trí phòng khách. Một cái đấu ( đồ đựng rượu) lớn chữ thọ đã đặt ở trên bàn, từng góc đều lau chùi sạch sẽ. Trên đường ông ta đi vào chỉ thấy trong ngoài phủ đều chăng đèn kết hoa. Một cảnh tượng vui vẻ, nhưng Thôi Viên lại biết đây chính là sinh nhật năm mươi lăm tuổi của Bùi Tuấn. Làm sao ông ta lại đơn giản như thế, đây là vì cớ gì??
“ Cháu ngoan, không phải lão phu đã nói với các cháu. Sinh nhật năm mươi lăm tuổi của cha các cháu chẳng lẽ liền làm đơn giản như thế sao? Để truyền ra ngoài thì huynh đệ các cháu không phải mang tiếng bất hiếu sao!” Trong giọng nói của Thôi Viên để lộ vẻ hết sức đau lòng, nhưng ánh mắt của ông ta lại nhạy cảm khác thường. Mỗi một cử chỉ rất nhỏ của Bùi Minh Khải đều không thoát khỏi ánh mắt của ông ta.
Bùi Minh Khải thở dài một hơi “ Bác có chỗ không biết, Thục Trung đại loạn khiến trong lòng cha cháu nóng như lửa đốt nên làm sao còn có tâm tư mừng thọ. Vì vậy cha cháu đã sớm dặn dò, lần sinh nhật năm mươi lăm tuổi này sẽ cũng không làm. Bây giờ đơn giản chỉ là hạ thọ do mấy huynh đệ chúng cháu kiên trì muốn làm, chỉ là một dịp để người nhà gặp mặt.”
“ Thì ra là thế!” Thôi Viên khẽ gật đầu, trong lòng ông ta âm thầm đắc ý. Xem ra Bùi Tuấn cũng rất để ý chuyện Chu Thử tạo phản. Nếu thực sự là như vậy thì chuyện liền dễ xử lý hơn nhiều. Ông ta ngửa đầu ha hả cười một tiếng “ Lão phu vốn đang muốn tới cửa mừng thọ, vậy thì ta chỉ có thể đưa lễ thọ.”
Lúc này, từ ngoài phòng khách vọng vào tiếng bước chân nhẹ nhàng, Bùi Tuấn mặc một đồ thiền y rộng rãi xuất hiện ở cửa “ Bùi mỗ đãi khách không chu toàn, để cho Thôi tướng quốc phải đợi lâu!”
“ Là ta không mời mà tới, nên người nói xin lỗi hẳn phải là ta mới đúng.” Thôi Viên đứng lên bước nhanh nghênh đón vừa cười nói: “ Nghe nói sau ba ngày nữa là sinh nhật của hiền đệ, mà đệ lại không làm như thường nhưng cũng không nói cho ngu huynh một tiếng.”
Trong mắt Bùi Tuấn hiện lên một vẻ kinh ngạc, ông ta nhanh chóng liếc nhìn Bùi Minh Khải, thấy hắn đã lui xuống thì liền cười ha ha mà nói: “ Đệ mới năm mươi lăm tuổi mà mừng thọ thì liệu có phải quá sớm hay không. Đệ cảm giác là chính mình vẫn thật sự còn trẻ! Cho nên hủy bỏ việc rườm rà này.”
“ Hiền đệ cho là người trẻ tuổi, còn ta thì già rồi.”
“ Đó là Thôi huynh suy nghĩ việc thiên hạ quá nhiều, có một số việc nên để hậu bối đi làm.”
“ Hiền đệ nói rất đúng!”
Hai người vừa nói vừa đi liền tới thư phòng của Bùi Tuấn rồi phân chủ khách ngồi xuống. Hai thị nữ nhỏ chia nhau rót trà cho hai người. Thôi Viên nâng chung trà lên, nhẹ nhàng hớp một ngụm liền hơi thở dài mà nói: “ Thực không dối gạt hiền đệ, ta là đến vì chuyện Chu Thử tạo phản ở Thục quận, chuyện này làm ta ăn không ngon, ngủ không yên!”
Bùi Tuấn cũng nâng chung trà lên uống một hớp, lại cười mà không nói để chờ đợi Thôi Viên tiếp tục nói thêm. Thôi Viên biết ý đó liền cầm chén trong tay hớp một ngụm nữa rồi nghiêm nghị nói: “ Chu Thử là hạng người gì, nếu như nhân nhượng quá đáng sẽ có hậu quả gì thì dù ta không nói, Bùi Tướng quốc cũng có thể biết rất rõ ràng. Cho nên ta gắng sức lập tức phát binh tiêu diệt hắn, không để cho hắn có bất cứ cơ hội gì.”
“ Không biết Thôi huynh muốn dùng binh như thế nào?” Bùi Tuấn vẫn thản nhiên hỏi.
Thôi Viên đứng lên, chắp tay đi vài bước bên trong phòng rồi đột nhiên quay đầu lại bảo: “ Chuyện này ta đã suy nghĩ cặn kẽ. Triều đình không có đủ binh, chỉ có thể điều binh từ ba đại thế gia Thôi, Bùi, Vi. Ta có khả năng điều tám vạn quân từ Hà Đông và Quan Trung, mà Bùi Tướng quốc cùng Vi Thượng Thư thì mỗi người xuất sáu vạn binh. Mặt khác Vương Thượng thư góp binh hai vạn xuất phát từ Sơn Nam. Còn như các thế gia khác không phát binh thì ra tiền xuất lương để cung cấp quân dụng. Quyết định như vậy thì Bùi Tướng quốc có đồng ý hay không?”
Bình luận facebook