• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Danh Môn (2 Viewers)

  • Chương 242

Nhóm dịch: Hồng Mai


Bùi Tuấn cúi đầu trầm tư, một lúc lâu ông ta mới thản nhiên nói: “ Chuyện này tốt nhất triệu tập Nội các thương nghị một lần, cần tất cả mọi người đồng ý mới được. Nghe nói chiều ngày mai Vi Ngạc có khả năng đến Trường An, không bằng thời gian sẽ định tại sáng ngày kia, lại mời quan viên chủ yếu mỗi Bộ, Tự, Giam đều tham gia. Thôi Tướng quốc nghĩ như thế nào?”


Thôi Viên không nói gì, ông ta một mực ngẩng đầu nhìn nóc phòng. Một lát sau thì ông ta hơi nhắm hai mắt lại mà nói: “ Ta hôm nay vẫn còn có một chuyện muốn nói cho Bùi tướng quốc. Có người buộc tội Thôi Khánh Công bỏ mặc cho con mở sòng bài tại Trường An, coi như phẩm hạnh không hợp. Cho nên ta đã quyết định không suy nghĩ chuyện nhập Nội các đó nữa, vậy cứ y theo đề nghị của Tướng quốc để cho Kiếm Nam Tiết Độ Sứ Lý Miễn nhập Nội các.”


Bùi Tuấn chờ đợi chính là một câu nói đó. Ông ta liền chậm rãi gật đầu “ Vậy ngày kia tại hội nghị Nội các chúng ta liền thương lượng việc làm thế nào triệu tập tiền lương cùng chuẩn bị vật tư chiến trận để nhanh chóng xuất binh Kiếm Nam.”


Xuân Lôi đường quận Vũ Uy, đây là học đường do Thôi Trữ sáng lập cho các trẻ gái, cùng với số học sinh càng ngày càng nhiều thì hai gian trường học vốn có đã quá nhỏ. Trương Hoán liền bỏ tiền ra xây dựng thêm trường học. Hiện tại đã có ba mươi mấy gian phòng cao ráo sáng sủa, còn có cả chỗ nghỉ cho thầy trò. Thôi Trữ lại nhờ Trương Hoán đi quận Kim Thành dùng lương cao để mời hơn mười nữ tiên sinh ( cô giáo) biết sách đến nhận việc dạy.


Lại nhờ đích thân Viện chính quân viện Vũ Uy mới thành lập Tân Vân Kinh tự tay viết bảng tên trường: Xuân Lôi Đường.


Từ sau khi Trương Hoán làm chủ chính quyền Hà Tây, trước hết hắn thành lập năm mươi học đường do các sĩ tử sang phía tây góp sức cho nước dạy dỗ. Đồng thời hạ nghiêm lệnh trẻ nam ở quận Vũ Uy phàm là đủ sáu tuổi phải nhập học để biết chữ đọc sách. Hơn nữa trẻ con bất kể người hán hay dân tộc khác đều đồng loạt phải nhập học. Ngoài ra đối với người Đảng Hạng, phàm là trẻ con nhập học thì đồng thời miễn trừ thân phận nô lệ. Hơn nữa tất cả trẻ con đều miễn trừ phí học, đồng thời do học đường cung cấp chỗ ăn ở. Mặt khác phàm là cha mẹ không chịu đưa con cái nhập học, một khi tra được thì phạt trượng trách nhiệm một trăm, lại còn phải phạt đi Lưu Sa Hà làm phu nửa năm. Nếu không đồng ý thay đổi thì đem làm nô của quan nha.


Do sắc lệnh khoan nghiêm song hành này, ở quận Vũ Uy dấy lên một phong trào đưa con đi học, đọc sách. Dưới ảnh hưởng phong trào này, một số cha mẹ văn minh còn đưa thiếu nữ đến học đường cho bé gái do Thôi Trữ thành lập để đọc sách. Mới chỉ gần nửa năm, học đường cho bé gái của Thôi Trữ liền từ hai ba mươi trò tăng đến hai trăm bảy mươi trò. Nàng cũng định chính thức thành lập trường chuyên thu nhận trẻ nữ đọc sách.


Một hai tháng qua Thôi Trữ bận rộn đến chân không kịp đứng, nàng muốn ghi danh học trò, phân chia nữ tiên sinh, giao cho người soạn bài, lại phải đốc thúc làm phòng, mua giấy bút.... Mỗi một việc đều phải nàng gắng sức tự làm. Dần dần, ở quận Vũ Uy ai cũng biết Xuân Lôi Đường có nữ tiên sinh cực xinh đẹp. Nhưng không ai biết nữ tiên sinh này lại chính là đường đường Thanh Hà Quận chúa, con gái duy nhất của Đại Đường Hữu Tể Tướng.


Sáng sớm, mười mấy người nữ tiên sinh trẻ tuổi liền bắt đầu bố trí học đường mới khánh thành. Đại đa số bọn họ đều là người hết sức trẻ, tràn ngập sức sống, Đường triều là một thời đại tuyên dương việc bộc lộ cá tính, nữ nhân nhà bình thường cũng như nam nhân đều đi ra ngoài. Bọn họ tích cực làm các dạng hoạt động xã hội, cưỡi ngựa bắn tên, ngâm thơ làm phú, thậm chí còn có cả nữ nhân cỡi lừa tham gia trận đấu mã cầu ( polo). Mà ngay cả ở châu quận biên cương xa xôi như Vũ Uy thì trên đường cái cũng tùy ý có thể thấy được nữ nhân cưỡi ngựa chạy vội.


Nhóm nữ tiên sinh xinh đẹp mà thanh xuân này đến làm cho trong Xuân Lôi Đường tràn ngập sức sống. Các toán trẻ con cũng qua lại hấp tấp chạy, khắp nơi đều râm ran tiếng cười nói. Thôi Trữ đang ở cùng mấy nữ tiên sinh lắp đặt rèm cửa sổ, đột nhiên thấy Bùi Oánh đang vác cái bụng bầu to, hai tay nâng bụng chậm rãi đi tới. Phía sau một người nha hoàn dè dặt đỡ nàng. Thôi Trữ vội vàng đưa rèm cửa sổ cầm trong tay cho người khác, nàng tiến đến oán trách Bùi Oánh: “ Không phải bà mụ nói hai ngày này tỷ sẽ sinh sao? Không đi nằm lại còn chạy tới đây làm gì?”


Bùi Oánh cười chào mấy nữ tiên sinh, lại tìm cái ghế bành rồi cố hết sức ngồi xuống cười nói: “ Cả ngày nằm ở trên giường rất nhàm chán. Ở xa cũng nghe thấy tiếng cười nói râm ran của các ngươi nơi này nên ta liền tới tìm các ngươi trò chuyện.”


Vừa nói, nàng ngẩng đầu đánh giá qua bên trong học đường. Thấy học đường bố trí cũng sạch sẽ trang nhã liền gật đầu nói với Thôi Trữ: “ Khi còn bé muội đã nói sau khi lớn lên muốn làm nữ tiên sinh dạy học. Lúc ấy chúng ta vẫn còn chê cười muội, khẳng định muội là người thứ nhất bị ế. Không nghĩ tới muội thật sự sẽ làm nữ tiên sinh, nhưng lại là ở Vũ Uy.”


“ Vậy còn tỷ?” Thôi Trữ hé miệng cười nói: “ Tỷ cứ nói tỷ muốn đi Tây Vực đánh giặc giống như nam nhân, trái lại đến Hà Tây thì lại biến thành hai người.”


Bùi Oánh nhẹ nhàng vuốt ve bụng cười nói: “ Khi mẹ không đi đánh được thì để đứa con trong bụng thực hiện vậy!”


Lúc này, rèm cửa sổ đã treo xong, Bùi Oánh đột nhiên thấy góc rèm cửa sổ hình như có mối nối không tốt, có hơi cẩu thả liền cố hết sức đứng lên đưa tay lôi kéo. Đúng lúc này, mấy đứa trẻ gái trốn ở sau rèm cửa sổ đột nhiên nhảy ra không xoay sở kịp lập tức đụng vào bụng của Bùi Oánh.


Mắt thấy Bùi Oánh sắp ngã Thôi Trữ nhanh tay lẹ mắt vừa đỡ nàng, vừa quay đầu lại trách cứ mấy đứa trẻ nghịch ngợm: “ Ngồi vào chỗ cho ta, mỗi người phạt viết một trăm chữ.”


Mấy đứa trẻ thấy như đã gây họa, đều cúi đầu len lén chạy đi, Thôi Trữ đột nhiên cảm giác được Bùi Oánh xiết chặt tay mình thì vội vàng quay sang nhìn nàng. Chỉ thấy mặt nàng trắng bệch, những giọt mồ hôi to như hột đậu chảy xuống từ trên trán, hàm răng cắn chặt môi mà nói không nên lời.


Thôi Trữ bị dọa sợ mất mật “ Tỷ làm sao vậy?”


“ Mau đỡ ta quay về, tên tiểu oan gia này muốn chui ra!”


“ Muội biết, tỷ ráng chịu!” Thôi Trữ gắt gao đở lấy Bùi Oánh, dè dặt đi ra ngoài cửa. Nàng lại vội vàng nói với tiểu nha hoàn chân tay luống cuống: “ Đừng có ngẩn người! Ngươi nhanh đi gọi bà mụ.”


Tiểu nha hoàn xoay người bối rối chạy đi, Thôi Trữ đở Bùi Oánh mới đi tới cửa thì Bùi Oánh cũng đã đau đến gần như ngất.


“ Mọi người mau tới hỗ trợ!” Thôi Trữ thấy nàng đã không thể đi bèn liên tục gọi mấy người nữ tiên sinh đến hỗ trợ. Mọi người cùng tiến đến, lại ba chân bốn cẳng dùng giường khiêng Bùi Oánh trở về trong phủ.


Lúc này, mấy bà mụ đều chạy tới. Mọi người tay chân lanh lẹ bắt đầu chuẩn bị nước nóng và các thứ để đỡ đẻ. Bùi Oánh lúc này tóc mây rối bời, đầu đầy mồ hôi. Nàng tóm thật chặt tay của Thôi Trữ mà thở gấp nói ngắn ngủi: “ Thôi Trữ, muội không nên bỏ đi, ở lại cùng ta!”


“ Muội sẽ không bỏ đi, cứ ở bên cạnh tỷ, tỷ yên tâm đi!” Thôi Trữ vừa vỗ nhẹ tay Bùi Oánh để an ủi nàng, vừa lo lắng quay đầu lại nhìn quanh. Làm sao mà Hoán lang vẫn chưa về!


Trương Hoán chắp tay đằng sau đi qua đi lại ở ngoài sân, trên mặt tràn ngập lo lắng và sốt ruột. Vừa rồi, tiểu nha hoàn bối rối căng thẳng chạy đến tìm hắn nói phu nhân sắp sinh. Trương Hoán chạy thục mạng về nội viện. Không đợi hắn vào trong nhà, hai bà mụ lại đẩy hắn ra ngoài.


Mấy đứa nha hoàn thì đứng thật xa, không ai dám tiến đến quấy rầy hắn. Đã qua gần một canh giờ, từ trong phòng thỉnh thoảng vọng ra tiếng rên thống khổ của vợ. Trong lòng Trương Hoán càng ngày càng gấp, hắn không nhịn được chắp tay hướng lên trời xanh mà cầu khấn.


Đột nhiên, Trương Hoán dừng cầu khẩn, dường như hắn nghe thấy gì đó, mơ hồ có tiếng khóc của trẻ con. Hắn lại cẩn thận nghe thêm lượt nữa. Đúng vậy, quả thật là tiếng khóc của trẻ sơ sinh.


Trong đầu Trương Hoán “ oanh” một tiếng, một cơn mừng rỡ như điên trào dâng từ đáy lòng hắn. Hắn gắng sức không ngừng kiềm chế sự kích động trong lòng, một bước xông lên đẩy mạnh cửa. Cửa rung lên bần bật nhưng không bị mở ra. Hắn lo lắng ghé mắt sát khe cửa nhòm vào bên trong.


Lúc này, “ cạch” một tiếng cửa mở ra, Thôi Trữ trông dáng mỏi mệt lập tức xuất hiện ở trước mặt Trương Hoán “ Tốt rồi, mẫu tử bình an!” Nàng thấy Trương Hoán vui mừng muốn lớn tiếng hô lên thì vội vàng thở dài một tiếng, chỉ chỉ vào bên trong “ Thân thể Bùi Oánh rất yếu, chàng không nên làm ồn!”


Trương Hoán đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hạ giọng hỏi nhỏ “ Là bé trai hay bé gái?” Âm thanh kích động đến hơi hơi run rẩy.


Thôi Trữ liếc xéo hắn một cái “ Không phải thiếp vừa nói sao? Mẫu tử bình an.”


Trương Hoán lập tức cười đến không thể ngậm miệng lại được, rồi giơ nắm đấm nện thình thịch vào ngực mình như con tinh tinh, lại giống hệt con vịt mà xoay chân vòng tròn. Trong miệng thì thào lẩm bẩm: “ Ta được làm cha, ta có con trai!”


Thôi Trữ thấy động tác của hắn tức cười thì không nhịn được hé miệng cười không ngừng, bất thình lình Trương Hoán xông lên ôm lấy nàng, hung hăng hôn nàng một cái rồi lập tức để lại một câu nói “ Vậy sau này nàng sinh con gái cho ta!” Liền giống như con trâu chạy vào trong nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Danh gia hào môn
  • Đang cập nhật..
Chap-674
Danh môn
  • Cao Nguyệt
Chương 630
Mối tình danh môn
  • Niêm Hoa Nhạ Tiếu
Chương 952
Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu
  • Giả Diện Đích Thịnh Yến
chap-149
Thế Gia Danh Môn
  • Thập Tam Xuân
chap-188

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom